Hydemary Alzbayne là một homunculus. Không giống một con người bình thường, cô là một sinh thể nhân tạo được tạo ra bởi bàn tay con người.
Cô không chào đời từ bụng mẹ, mà từ bên trong một ống thủy tinh khổng lồ.
Thứ nuôi dưỡng cô không phải là dòng sữa mẹ, mà là trí tuệ từ viên Lapis Philosophorum.
Đấng tạo hóa của cô là một nhà giả kim thuật lừng danh trong thế giới Ma Thuật: người chế tạo automaton Edgar Alzbayne.
Ông còn được biết đến với danh xưng Bậc Thầy Múa Rối, và người ta đồn rằng vô số automaton do ông tạo ra đã đóng vai trò tích cực ở mọi bước ngoặt lịch sử.
Hydemary chính là kiệt tác mà Bậc Thầy Múa Rối tự hào tuyên bố. Giống như bất kỳ homunculus bình thường nào, cô thiếu thốn cảm xúc, hành động theo ý chí của riêng mình, và sở hữu một tài năng Ma Thuật kiệt xuất.
Nhưng điều thực sự khiến cô trở nên khác biệt là khả năng rút trích kiến thức từ chất xúc tác toàn năng mang tên Lapis Philosophorum.
Hydemary thực sự là một thiên tài giữa những thiên tài, đó là điều không thể chối cãi.
Và cũng chính vì lẽ đó, đáng lẽ ra không gì là không thể đối với cô.
Cô vốn dĩ không bị ràng buộc bởi những lo toan và phiền muộn của hầu hết người thường, vậy mà gần đây, trái tim cô lại rung lên vì một nỗi bực dọc khôn nguôi.
Nguyên nhân ư? Chẳng phải ai khác mà chính là chàng trai trẻ đã trở thành sư phụ của cô, Yakagi Suimei.
Dù cậu luôn báo ngay cho cô về các yêu cầu chấp pháp, nhưng lần này cậu lại kín tiếng một cách lạ thường và từ chối chia sẻ bất cứ điều gì.
Cứ như thể cậu đang ngầm nói rằng mình không tin tưởng cô.
Chuyện nọ xọ chuyện kia, và trước khi Hydemary kịp nhận ra, cô đã lẻn vào phòng khách sạn của cậu để liếc trộm bản yêu cầu chấp pháp mà mình hằng ao ước.
Và giờ đây, cô đang cưỡi trên lưng một con thỏ khổng lồ lôi ra từ hộp đồ chơi—một con thỏ trông gần như y hệt hàng thật—để đến địa điểm mục tiêu và hoàn thành nhiệm vụ.
“Cứ thản nhiên bỏ mặc một chuyện động trời như vậy... Rốt cuộc Suimei-kun đang nghĩ cái quái gì không biết?” cô lẩm bẩm, giọng đầy hoài nghi và cáu kỉnh.
Tại sao một người như Suimei lại có thể thờ ơ trước một vấn đề nghiêm trọng đến thế?
Rốt cuộc, đây là chuyện triệu hồi và đồng hóa một vị thần cơ mà.
Hydemary đã từng cùng Suimei dính líu vào một sự kiện liên quan đến thần thánh.
Nhiều Ma Thuật Sư xem việc triệu hồi thần tính là một đại họa, và do đó, những nỗ lực thực hiện các nghi lễ như vậy gần như chưa từng được nghe đến.
Chỉ đứng nhìn mà không làm gì là một điều không tưởng.
Ấy vậy mà dù đã xem yêu cầu, Suimei vẫn chẳng hề có động thái gì.
Cậu chỉ nói rằng đó không phải là trường hợp khẩn cấp rồi quay sang chăm lo cho mấy cô gái mà cậu mang về từ thế giới khác.
Hydemary chắc chắn không cho rằng mấy cô gái đó không quan trọng.
Nhưng xét trên bình diện chung, yêu cầu chấp pháp phải được ưu tiên hàng đầu.
Bất chấp điều đó, Suimei vẫn không hề nhúc nhích. Trong lòng Hydemary, một núi chỉ trích dành cho cậu đang ngày một lớn dần.
“Suimei-kun, đồ ngốc. Đồ ngốc to xác, xấu tính, đần độn...”
Các buổi học Ma Thuật của Suimei với Hydemary đã đột ngột dừng lại kể từ khi cậu biến mất sáu tháng trước.
Chuyện đó đã đủ tệ rồi, đằng này cậu lại đột ngột trở về từ hư không cùng với một đám con gái.
Và vì dành hết thời gian cho họ, cậu tiếp tục lơ là các buổi học của Hydemary và thậm chí cả công trình nghiên cứu của chính mình.
Điều này càng thổi bùng ngọn lửa bực bội trong cô.
“Suimei-kun xem tớ là cái gì chứ...?”
Hydemary biết rõ các cô gái đều có hoàn cảnh riêng, nên cô không thể công khai tỏ ra khó chịu với họ.
Nhưng dù sao đi nữa, cô vẫn không vui. Cô là đệ tử của Suimei. Đệ tử đầu tiên của cậu. Sao cậu có thể cứ thế lơ cô đi được?
Đáng lẽ cô phải nhận được phần lớn sự quan tâm của cậu, nhưng cậu lại gần như chẳng thèm đoái hoài đến cô.
Và mỗi khi tìm đến, cậu chỉ hoặc là nhờ vả cô điều gì đó, hoặc là đối xử với cô như một đứa trẻ.
“Cứ thế này, cậu ấy sẽ luôn coi mình là một đứa trẻ... Nhưng nếu mình giải quyết xong chuyện này, ngay cả Suimei-kun cũng sẽ phải công nhận mình. Mình không phải là trẻ con...”
Hydemary đâu có nhận ra rằng, theo một cách nào đó, hành vi của cô thực sự vô cùng trẻ con.
Đây thực chất là một phức cảm tự ti nảy sinh từ tiềm năng tiềm ẩn của cô với tư cách là một homunculus.
Homunculi là những sinh vật nhân tạo được tạo ra để chứng minh rằng họ có thể hoạt động hoàn toàn bình thường như “hàng thật”.
Được sinh ra từ Lapis Philosophorum—chất xúc tác hoàn hảo có thể tạo ra cả sự sống—họ được cho là thông tuệ mọi tri thức của thế giới và có thể đưa ra những lời khuyên uyên bác cho đấng tạo hóa của mình.
Về mặt đó, họ rất được săn đón.
Họ kiêu hãnh ngự ở đỉnh cao trong hệ thống phân cấp của các sinh vật có trí tuệ.
Xét theo những tiêu chuẩn đó, họ không thể nào có cảm giác tự ti được.
Tuy nhiên, nguồn gốc trí tuệ của một homunculus lại khác xa với thành quả gặt hái từ kinh nghiệm thực tế.
Dù sở hữu trí tuệ siêu việt, homunculi lại trong sáng và ngây thơ một cách hồn nhiên với thế giới bên ngoài. Các trí thức khác đều phải ghen tị với vị thế của họ.
Sự trong sáng khiến họ trở nên quý giá, và sự ngây thơ khiến họ không thể bị thay thế.
Tuy nhiên, dù có tô vẽ thế nào đi nữa, homunculi vẫn chỉ là những thiên tài được tạo tác.
Và người ta không thể nào thực sự lĩnh hội được trí tuệ không phải do chính kinh nghiệm của mình mà có.
Và ngọn nguồn của phức cảm tự ti cũng bắt đầu từ đây.
★
Khi đã chắc chắn rằng Hydemary thực sự biến mất, Suimei tập hợp các cô gái trong phòng mình sau khi nhanh chóng thay đồ và gọi bữa sáng qua dịch vụ phòng.
Mọi người ngồi tùy ý—trên giường, vắt tay qua lưng ghế, trên sofa, và những chỗ tương tự—sao cho tất cả đều có thể nhìn thấy nhau.
Trông vậy thôi chứ đây không phải là một cuộc họp để phàn nàn về việc bữa sáng chỉ toàn thịt.
Thật vậy, vấn đề trước mắt còn nghiêm trọng hơn thế rất nhiều.
Cuối cùng, Suimei đã sẵn sàng thảo luận về yêu cầu chấp pháp mà cậu đã rất miễn cưỡng chia sẻ bấy lâu nay.
Sau cuộc gặp với Wiegel, cậu cuối cùng đã có đủ thông tin cần thiết và dù sao cũng đang định nói cho các cô gái biết.
Nhưng vì sự biến mất của Hydemary, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải lên tiếng.
“Triệu hồi và đồng hóa một vị thần, phải không ạ?” Felmenia hỏi, lặp lại những lời cô đã nghe từ Suimei trước đó.
“Ừ. Nhưng cũng không có nhiều điều để giải thích đâu... Nó đúng y như những gì cậu nghe thấy. Mục tiêu là đưa thần tính vào thế giới này và hợp nhất với nó. Thực ra, nó chỉ là một biến thể của một nghi lễ khá phổ biến ở thế giới này thôi.”
Mưu cầu hợp nhất với một vị thần và hòa nhập với vũ trụ... Điều đó thực sự không khác mấy so với mục tiêu của Tân Thanh giáo.
Nhưng chỉ riêng việc một cuộc triệu hồi sắp diễn ra đã khiến trường hợp này trở nên trực tiếp và nguy hiểm hơn nhiều.
Không có chỗ cho sai lầm hay hoài nghi.
Suimei tóm tắt lại sự việc, nhưng dường như những vị khách đến từ thế giới khác của cậu không thực sự hiểu được.
Tất nhiên, điều đó cũng dễ hiểu. Huyền bí học ở thế giới của họ khác xa so với huyền bí học ở thế giới hiện đại.
Ở đây, Ma Thuật là một lợi ích phụ có được trong quá trình theo đuổi tri thức vĩ đại hơn.
Nhưng đối với các cô gái, việc học Phép Thuật tự thân nó đã là một mục đích.
Ý tưởng đồng hóa một vị thần hoàn toàn mới lạ và xa lạ với họ. Điều đó thì có ích lợi gì?
Nó có tác dụng gì? Có giống như ăn thịt một vị thần không?
Nếu vậy thì có khả thi không và vị của nó có ngon không? Họ chỉ đơn giản là bối rối đến mức đó.
“Hmm, để nói theo thuật ngữ của thế giới các cậu... Tớ hiểu rồi. Chuyện này giống như cố gắng triệu hồi Nữ thần Alshuna và trở thành một với bà ấy.”
Khi được đặt vào một góc nhìn quen thuộc, mức độ nghiêm trọng của vấn đề lập tức hiện rõ. Vẻ hoảng hốt đột nhiên bao trùm lên khuôn mặt của những vị khách đến từ thế giới khác của Suimei.
“Đ-Đ-Đ-Đ-Đ-Đ-Đ-Điều đó không phải là quá sức vô lý sao?!”
“Nghĩa là... yêu cầu của cậu... là... ngăn chặn chuyện đó?”
Suimei gật đầu với Liliana, để lại Lefille với đôi mày nhíu lại đầy ngờ vực.
“Vậy tại sao cậu lại không làm gì cả, Suimei-kun? Chuyện này rõ ràng quan trọng hơn việc chăm sóc bọn tớ rất nhiều. Tớ có thể hiểu được sự nóng vội của Quý cô Mary.”
Lefille giờ đây thông cảm cho Hydemary thiếu kiên nhẫn, nhưng Suimei lắc đầu.
“Chà, thực ra nó không phải là chuyện khẩn cấp gì đâu.”
“Sao lại thế?”
“Có vẻ như Hiệp hội Thượng Đỉnh Ngàn Đêm không mấy quan tâm đến kết cục của chuyện này.”
“Cái gì? Dù nó nghiêm trọng đến vậy sao?”
“Đầu tiên và quan trọng nhất: Tại sao về cơ bản, nghi lễ hợp nhất với một vị thần lại là thứ phải bị ngăn chặn?”
“Giờ cậu nói thì... tớ đoán là nếu người triệu hồi không làm gì xấu xa, thì cũng không có lý do gì để ngăn cản họ.”
“Phải không? Nếu họ không có ác ý, thì nghi lễ về cơ bản là một cuộc thử nghiệm lớn. Ở thế giới này, những chuyện như vậy không phải là hiếm. Đó là một cách tốt để thu thập dữ liệu về tỷ lệ thành công và những thứ khác, nên nó không phải là thứ nhất thiết phải bị chặn đứng.”
Suimei dừng lại một nhịp thở trước khi tiếp tục, “Nói tóm lại, sứ mệnh của Hiệp hội Thượng Đỉnh Ngàn Đêm cũng không khác gì bất kỳ Ma Thuật Sư đơn lẻ nào—đó là theo đuổi tri thức. Nếu phải đặt lên bàn cân, họ sẽ chọn thành quả của Ma Thuật thay vì hòa bình thế giới.”
“Nhưng họ vẫn giám sát các Ma Thuật Sư mà, phải không?”
“Về cơ bản, họ chỉ đóng vai cảnh sát trên giấy tờ để phục vụ lợi ích của chính mình thôi. Thực tế, họ là một đám mờ ám sẵn sàng làm ngơ miễn là mọi chuyện không bị công khai.”
“Nhưng họ đã đặc biệt gửi cho cậu một yêu cầu để ngăn chặn sự cố này mà, đúng không? Chẳng phải điều đó có nghĩa là tổ chức Hiệp hội Thượng Đỉnh Ngàn Đêm này có những e ngại về nó sao?”
“Điều đó đúng, nhưng... Chà, như một bằng chứng cho thấy họ thực sự chẳng quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra, lần này họ đã theo dõi mục tiêu rất sát sao. Nhìn này.”
Nói rồi, Suimei đưa cho Lefille vài tờ tài liệu.
“Đây là...?”
“Một bản báo cáo.”
“Và đây là... phô-tô-hươu cao cổ, cậu gọi chúng như vậy phải không?”
“Là ảnh chụp. Đây là toàn bộ thông tin đã được gửi đến cho tớ tính đến hiện tại, bắt đầu gần như ngay khi tớ quay về thế giới này.”
Suimei sau đó cùng các cô gái xem xét phần còn lại của các tài liệu, sau đó Liliana giơ tay.
“Suimei...”
“Có chuyện gì sao?”
“Nó... kỳ lạ. Làm thế nào... mà cậu lại được cập nhật... thường xuyên và thuận tiện đến vậy?”
“Đơn giản thôi. Là do Hiệp hội Thượng Đỉnh Ngàn Đêm đã cố tình làm rò rỉ thông tin về việc gửi yêu cầu chấp pháp đi.”
“Hả? Tại sao họ lại...?” Felmenia bối rối xen vào.
“Để thúc giục mục tiêu nhanh chóng thực hiện nghi lễ,” Suimei giải thích ngắn gọn trước khi đi vào chi tiết hơn.
“Về cơ bản, Hiệp hội Thượng Đỉnh Ngàn Đêm đang cố gắng giải quyết vụ này trong lúc tớ còn đang bận việc riêng. Bằng cách tuồn tin ra ngoài và đẩy nhanh tiến độ nghi lễ, họ đang cố gắng ép tớ phải ra tay. Họ đã dàn dựng mọi chuyện để gây ra phiền phức tối đa cho tớ.”
“Thế... chẳng phải là rất nguy hiểm sao?”
“Chứ còn gì nữa? Nhưng nếu tớ hoàn toàn không xuất hiện tại hiện trường, thì nghi lễ thành công hay thất bại cũng chẳng thành vấn đề. Nếu mọi chuyện đổ bể theo cách này hay cách khác, đằng nào thì họ cũng sẽ trông chờ tớ đến dọn dẹp mớ hỗn độn thôi.”
Hiệp hội Thượng Đỉnh Ngàn Đêm đặt một niềm tin đáng kể vào năng lực của Suimei.
Danh tiếng của cậu đi trước cả cậu, và so với việc khuất phục một con rồng đỏ, chuyện này chắc chắn chỉ là trò trẻ con.
“Tại sao lại là cậu, Suimei-dono? Chẳng phải còn có các Ma Thuật Sư khác sao?”
“Vì tớ là con tốt duy nhất của họ có thể giải quyết dứt điểm vụ này. Tớ là cái gọi là chuyên gia.”
“Nhưng... một con tốt?”
“Nghe không hay cho lắm.”
“Ừ thì, họ nổi tiếng mà. Ai cũng biết họ có loại quyền lực nào, và ai cũng biết họ có thể lạm dụng nó ra sao. Theo một cách nào đó thì cũng tiện.”
Sau khi đã làm rõ được chừng đó, Felmenia giơ tay hỏi về một chi tiết khác.
“Suimei-dono, khi cậu nói có người đang cố gắng triệu hồi một vị thần... ý cậu là một vị thần mà thế giới này tin tưởng ạ?”
“À, chà, đó là chỗ mọi thứ trở nên phức tạp. Có lẽ đó là một vị thần do chính họ tạo ra.”
“Hả? Một vị thần... do họ tạo ra?”
“Cứ nghĩ đến một giáo phái đi. Khi thành lập một tôn giáo mới, cậu phải tạo ra vị thần của riêng mình, đúng không? Kiểu như... Vị thần đó là ai? Người ta sẽ nhận được phước lành gì khi được ban ơn? Đại loại thế.”
Suimei dừng lại, nở một nụ cười khá trống rỗng.
“Sự thật là, không có vị thần thực sự nào tồn tại ở thế giới này cả.”
“Cái gì?”
“Hả?”
“Để tớ làm rõ. Khi tớ nói ‘thần tính’, tớ thường ám chỉ một sức mạnh không màu thuộc cấp độ huyền bí cao từ cõi linh hồn. Và nói thẳng ra, không có chuyện một thứ như vị thần toàn năng tồn tại ở đó. Về cơ bản, con người là kẻ đã tùy tiện gán cho các sức mạnh cõi linh hồn những vật chứa rồi định kiến chúng là thần thánh và những thứ tương tự. Đó mới là bản chất thực sự của thần tính.”
Lefille đặc biệt nhíu mày trước lời giải thích của Suimei.
“Nếu sự thật đúng là như vậy, chẳng phải điều đó có nghĩa là Alshuna cũng không phải là một nữ thần thực sự sao?”
“Điều đó phụ thuộc vào quan điểm cá nhân của cậu thôi. Dĩ nhiên, có những sức mạnh có thể tự biểu hiện ý chí của mình. Ví dụ như các tinh linh và ác quỷ cấp cao. Bằng cách can thiệp trực tiếp vào thế giới, cuối cùng chúng trở thành một phần của nó. Và khi thế giới phát triển, niềm tin vào chúng tích tụ lại, chúng sẽ được tôn lên địa vị thần thánh. Đó có lẽ là trường hợp của Alshuna. Về cơ bản, những sinh vật như vậy không toàn năng, nên việc cậu có thể gọi chúng là thần hay không thực sự phụ thuộc vào định nghĩa của cậu về một vị thần.”
“Mrgh...”
Lefille rõ ràng có những cảm xúc phức tạp về địa vị nữ thần của Alshuna.
Nhưng nói một cách rộng rãi, có hai loại thần tính: loại bao la, toàn năng như Thượng đế của Do Thái-Cơ Đốc giáo, và loại có vai trò cụ thể như các vị thần trong các đền thờ phương Đông.
Chỉ riêng việc Alshuna và Ác Thần đang tranh giành quyền kiểm soát trên cùng một bàn cờ đã chứng tỏ họ không thuộc loại toàn năng.
“Chúng ta hơi lạc đề rồi. Tóm lại là những kẻ này đã bịa ra vị thần của riêng mình, đang triệu hồi một sức mạnh không màu từ cõi linh hồn, tự ý cung cấp cho nó một vật chứa, và làm bất cứ điều gì chúng muốn mà không cần báo cáo cho cơ quan giám sát nào.”
“Nhưng... một vị thần do họ bịa ra, hử?”
“Đó chính là phần đáng sợ ở đây. Việc chúng triệu hồi loại thần nào là hoàn toàn tùy thuộc vào chúng. Chúng ta không biết chính xác thứ gì sẽ xuất hiện. Thậm chí có thể là một thứ đủ mạnh để hủy diệt cả thế giới. Quy mô của câu thần chú triệu hồi càng lớn và lượng mana dùng làm vật tế càng nhiều, kết quả sẽ càng gần với những gì chúng mong đợi. Đây không phải chuyện đùa đâu.”
“Suimei-dono, liệu nó có thực sự dễ dàng như vậy không ạ? Đối với tớ, có vẻ như loại chuyện này sẽ khá khó khăn về mặt kỹ thuật.”
“Chính xác thì... nó được thực hiện như thế nào?”
“Bước một là tìm những người có nhiều mana và khắc sâu đức tin vào họ. Nhớ nhé, là đức tin vào sự tồn tại của vị thần mà chúng đang cố triệu hồi. Bằng cách đó, dù không có một lượng lớn tín đồ cuồng tín, chúng ít nhất cũng có thể triệu hồi được thứ gì đó. Đây là cả một núi công việc và tốn vô số công sức, nhưng cậu có thể thấy những kẻ này quyết tâm đến mức nào dựa trên tiến độ chúng đã đạt được kể từ khi yêu cầu chấp pháp bị rò rỉ.”
“Nhưng làm thế nào để họ khắc sâu đức tin vào...? Ồ!”
Felmenia vỗ tay reo lên, và Liliana thốt lên câu trả lời mà cô vừa nhận ra.
“Thuốc... phải không?”
“Đúng vậy. Bằng cách đưa những người chúng tập hợp vào trạng thái xuất thần sâu, chúng có thể đưa họ đến gần trạng thái đức tin thuần túy. Sau đó, khi mọi thứ đã sẵn sàng, tất cả những gì còn lại là nghi lễ.”
Bây giờ họ đã đi qua hết các chi tiết kỹ thuật của yêu cầu chấp pháp, Lefille lại có một câu hỏi hoàn toàn khác cho Suimei.
“Tớ hiểu tình hình rồi, nhưng tại sao cậu lại từ chối nói cho Quý cô Mary về chuyện này? Cậu ít nhất cũng có thể chia sẻ với cô ấy từng chút một mà, phải không?”
Cô ấy chắc chắn có lý. Hydemary đã hiểu lầm sự im lặng của Suimei là thiếu tin tưởng, nên nếu cậu nói với cô ấy điều gì đó—dù chỉ là một chút—mọi chuyện có lẽ đã không ra nông nỗi này.
Tuy nhiên, Suimei có lý do chính đáng để giữ im lặng.
“Tớ xử lý theo cách này là vì... mục tiêu cũng là một homunculus.”
“Ra là vậy. Giống như Quý cô Mary...”
“Ý cậu là cậu lo rằng Mary-dono sẽ thông cảm với mục tiêu ư?”
“Ồ, không. Không có chuyện đó đâu. Nhưng dù thế nào đi nữa, việc phải đánh bại một người giống hệt mình thì có hơi... Tớ muốn giữ kín mọi chuyện cho đến khi có đủ thông tin, nhưng cuối cùng điều đó lại phản tác dụng.”
“Giống như... với Reiji.”
“Đúng là thế. Nghiêm túc đấy, tại sao lần nào tớ cố gắng chu đáo cũng lại thành ra thế này chứ?”
Suimei thở dài một hơi, càu nhàu. Kế hoạch của cậu đã phản tác dụng một cách trắng trợn, nhưng không ai có thể đổ lỗi cho cậu.
Thực sự có những lúc rất khó để quyết định có nên nói ra điều gì đó hay không—đặc biệt là những lúc như thế này.
Khi cậu đã nói xong và cuộc trò chuyện dường như kết thúc, Suimei đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Xe riêng của tớ sắp đến rồi. Chúng ta ra lối vào đợi đi.”
Thấy ba cô gái gật đầu, suy nghĩ của Suimei lại hướng về Hydemary.
Lần tới mình phải cởi mở và nói chuyện thẳng thắn với con bé mới được...
Nghĩ vậy, Suimei đi ra cửa.
★
Sau khi rời khỏi khách sạn, Hydemary tìm đường đến một thị trấn bỏ hoang nọ trong một khu rừng hẻo lánh của nước Đức.
Bầu trời trong xanh dần trở nên u ám trên đường đi, và một cơn gió đáng ngại bắt đầu thổi.
Trông không hẳn là trời sắp đổ mưa, nhưng chắc chắn có dấu hiệu của một cơn mưa đang đến.
“Tổ chức nghi lễ ở một nơi như thế này thật đúng là thiếu thẩm mỹ...”
Trong không khí phảng phất mùi mốc chua lòm.
Những bức tường đổ nát của các tòa nhà còn lại chỉ còn bám trụ một cách yếu ớt, và kính vỡ vương vãi khắp nơi như những chiếc chông sắt.
Tuy nhiên, dù chẳng có chút quyến rũ nào, đây gần như là nơi hoàn hảo cho một nghi lễ triệu hồi.
Việc đến một nơi hẻo lánh như vậy đồng nghĩa với việc có ít hậu quả hơn ngay cả khi mọi thứ trở nên hỗn loạn, và đất đai ở đây thì rộng lớn.
Hơn nữa, những nơi bị bỏ hoang như thế này mang một sự huyền bí nhất định—dù chỉ là nhỏ—và nó còn được tăng cường hơn nữa bởi năng lượng tự nhiên của vùng đất đặc biệt này.
Về mặt địa điểm, đây là một lựa chọn hiển nhiên; bất kỳ Ma Thuật Sư nào cũng sẽ chọn nơi này cho nghi lễ của mình.
Hydemary quan sát thị trấn ma từ sau một gốc cây.
Dường như có những người đang lang thang xung quanh với ánh mắt đờ đẫn.
Rất có thể, họ đã uống—dù tự nguyện hay không—những viên thuốc màu xanh kỳ lạ mà Hiệp hội Thượng Đỉnh Ngàn Đêm đã gửi cho Suimei một mẫu.
Mục tiêu của yêu cầu chấp pháp là đang cố gắng triệu hồi và đồng hóa một vị thần.
Để làm được điều đó, chúng có khả năng đang thao túng bất kỳ ai có mana mà chúng tìm thấy, lợi dụng ý thức mờ mịt của họ để tạo ra niềm tin vào vị thần sắp được triệu hồi.
Điều đó có nghĩa là...
“Chắc chắn phải có những con cá lớn hơn ở quanh đây.”
Đằng sau tất cả những con rối với ánh mắt vô hồn là những kẻ đang thao túng chúng.
Các giáo phái thường được xây dựng xung quanh một thủ lĩnh chuyên tẩy não các tín đồ.
Nhưng trên thực tế, khả năng của một người là có giới hạn.
Kẻ đang lên kế hoạch và dàn dựng nghi lễ này có thể có một số thuộc hạ đáng tin cậy không chỉ đơn thuần là những con rối.
Và đúng như Hydemary nghi ngờ, cô phát hiện một số lính canh với ánh mắt tỉnh táo đang tuần tra chu vi thị trấn ma và giám sát các thành viên bị dùng thuốc.
Tất cả đều là Ma Thuật Sư, và sự hiện diện của họ ở đây cho thấy họ ít nhất cũng đủ mạnh để tham gia vào nghi lễ.
Đối mặt với tất cả bọn chúng cùng một lúc sẽ rất khó khăn, nhưng không có quy tắc nào bắt Hydemary phải đối đầu trực diện với chúng.
Nếu cô có thể lẻn qua chúng và hạ gục tên thủ lĩnh, tất cả sẽ kết thúc.
“Và tên trùm... ở đằng kia.”
Ánh mắt cô dừng lại ở một tòa nhà có tháp chuông—chính xác là nơi người ta nghĩ đến khi nhắc về thần thánh.
Đó là bối cảnh lý tưởng để cố gắng triệu hồi thần tính, và trong số mọi nơi trong thị trấn, nó có nồng độ huyền bí cao nhất.
Đó là lựa chọn hiển nhiên cho nghi lễ.
Hydemary lẻn qua các lính canh đang tuần tra và âm thầm tiến vào tòa nhà.
Bên trong được trang trí bằng những bức tranh cũ kỹ và một bức tượng thánh giá đổ nát.
Một tấm thảm đỏ sờn cũ, ẩm mốc trải dài và một loạt các cột trang trí lộng lẫy xếp dọc theo thánh đường, với một phòng giải tội nhỏ bằng gỗ ở bên cạnh.
Nhìn chung, đây là một nhà thờ Công giáo điển hình.
Hydemary nhìn lên các bậc thềm của bàn thờ, nơi cô nghĩ nghi lễ triệu hồi sẽ được tổ chức, nhưng ngạc nhiên thay, không hề có một Trận đồ Ma Thuật nào.
“Không có ở đây sao...? Nhưng hệ thống phòng thủ của chúng đáng lẽ phải dày đặc nhất ở đây chứ...”
Cô chắc chắn rằng đây phải là nơi đó. Đó là lựa chọn hợp lý duy nhất.
Bất kỳ Ma Thuật Sư nào cũng sẽ chọn nó, nhưng không hề có một dấu hiệu nào cho thấy sự chuẩn bị nghi lễ đã được thực hiện tại bàn thờ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hydemary đã bị cuốn vào những định kiến của chính mình, và ngay khi cô bắt đầu hoài nghi chúng...
“Hmm. Ta đã nghĩ đã đến lúc có người đến, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đó lại là một homunculus.”
“!”
Nghe thấy giọng nói từ trên cao, Hydemary nhanh chóng nhảy lùi lại như thể bị một lực vô hình búng đi.
Khi ngước nhìn lên trần nhà, cô phát hiện một người đang ngồi trên một trong những thanh xà: một cậu bé tóc vàng xinh đẹp với mái tóc ngắn ngang vai.
Cậu ta dường như ở độ tuổi giữa thiếu niên, và vẻ ngoài tựa thiên thần khiến người ta có cảm giác như cậu bước ra từ một trong những bức tranh của nhà thờ.
Tuy nhiên, điều trớ trêu lớn nhất lại là trang phục của cậu ta.
Trong một chiếc áo choàng trắng và khăn choàng, cậu ta trông như thể đến đây để tôn vinh Chúa, chứ không phải để tạo ra một thần tượng.
“Ngươi là...”
“Rất vui được gặp cô, cô gái homunculus. Chào mừng đến nhà thờ của ta.”
Cậu bé tóc vàng lịch sự chào Hydemary như một vị khách trước cả khi cô kịp hỏi hắn là ai.
Hắn không hề nao núng, nhưng Hydemary vẫn giữ một ánh mắt cảnh giác.
“Ngươi nói cứ như đã chờ đợi ta vậy.”
“Dĩ nhiên rồi. Ta đã rất nóng lòng được đón tiếp cô kể từ khi nghe tin một Chấp Pháp Quan sẽ đến. Ta đã rất háo hức được gặp cô.”
“Đây là một cái bẫy...”
“Chính xác. Mặc dù bây giờ nhận ra thì hơi muộn rồi. Dù sao đi nữa, đây chính xác là những gì ta nên mong đợi từ Hiệp hội Thượng Đỉnh Ngàn Đêm. Họ đã xác định được nơi đáng ngờ nhất ngay lập tức và ném con homunculus gà cưng của họ vào giải quyết vấn đề. Phải, phải, ta nên lường trước tất cả những điều này. Dĩ nhiên một kế hoạch cẩu thả sẽ quá rõ ràng đối với một Chấp Pháp Quan.”
Chàng trai trẻ, bản thân cũng là một homunculus, nói với giọng có phần thất vọng, khiến Hydemary nghiến răng.
Đúng là cô đã bất cẩn bước vào bẫy của hắn, nhưng hắn lại lầm tưởng cô là một con tốt thí.
“Ta không phải là con rối nào cả,” cô tuyên bố, nhanh chóng quét mắt khắp phòng tìm kiếm các cạm bẫy Ma Thuật. “Ta đến đây theo ý chí của riêng mình.”
“Ồ? Vậy sao? Dù cô là một homunculus? Không ai ra lệnh cho cô làm điều này à?”
“Đúng vậy.”
“Thật đáng ngưỡng mộ. Và, xin cho hỏi, điều gì đã thôi thúc cô đến đây?”
“Đó không phải là việc của ngươi.”
“Hmm. Nghe có vẻ như cô đã được lệnh đến đây thì đúng hơn, cô gái homunculus.”
“Ta không biết ngươi nghĩ gì về homunculi, nhưng đó không phải là cách chúng ta đáng bị đối xử. Hơn nữa, ngươi có thể đừng gọi ta là ‘cô gái homunculus’ được không? Ta có một cái tên đàng hoàng: Hydemary Alzbayne.”
Lông mày của cậu bé giật lên khi nghe điều này.
“Một homunculus có tên, hửm? Đó là ý thích bất chợt của người tạo ra cô hay sao?”
“Việc đặt tên cho những thứ mình tạo ra là lẽ dĩ nhiên. Con người đặt tên cho mọi thứ, phải không?”
“...”
Đến đó, cậu bé tóc vàng im lặng. Câu trả lời duy nhất hắn dành cho Hydemary là một cái nhìn tăm tối.
“Vậy? Chủ nhân của ngươi đâu?” cô thử hỏi.
“Ai biết? Ta tự hỏi ông ta đang ở đâu bây giờ... Ta không có ý kiến.”
“Đừng giả ngu với ta. Chủ nhân của ngươi có lẽ là kẻ đã nghĩ ra kế hoạch vô dụng này, phải không? Vậy, họ đâu? Đang chuẩn bị cho việc triệu hồi à?”
Hydemary cố gắng chọc tức cậu bé, nhưng hắn bình tĩnh lắc đầu.
“Cô đã nhầm to rồi, ta e là vậy. Chuyện này là do ta khởi xướng.”
“Ngươi...? Vô lý. Không thể nào.”
“Cô muốn nói gì thì nói, đó là sự thật.”
Cậu bé đã tuyên bố như vậy, nhưng Hydemary không thể tin nổi.
Thật khó tin khi nghĩ rằng một homunculus lại tự mình đứng ra chịu trách nhiệm cho việc này. Homunculi là những kho tàng tri thức; trí tuệ của họ vốn dĩ sẽ khiến họ nhận ra một kế hoạch bấp bênh như vậy là không ổn.
Hơn nữa, một homunculus chẳng được lợi lộc gì khi đồng hóa với thần tính để có được sức mạnh.
“Tại sao một homunculus lại làm một việc như thế này?”
“Ý cô là sao? Chính vì ta là một homunculus.”
“...?”
Hydemary vẫn không hiểu. Việc là một homunculus thì có liên quan gì đến chuyện này? Hắn có ý gì?
Hắn chỉ đang đùa giỡn với cô thôi sao?
“Ôi trời. Cô thực sự không hiểu, phải không? Chỉ cần hoàn thành việc triệu hồi và đồng hóa thần tính—một việc mà chưa ai từng thực sự làm được trọn vẹn trước đây—ta sẽ được giải thoát khỏi lưỡng nan của homunculi.”
“Lưỡng nan của homunculi...?”
Khái niệm đó không hề có trong kho kiến thức khổng lồ của Hydemary, khiến cô nhíu mày khi nghe đến nó.
“Sao? Cô không biết sao? Ta đang nói về sự trống rỗng mà tất cả các homunculi đều cảm thấy. Chúng ta không sở hữu bất cứ thứ gì của riêng mình. Tất cả những gì chúng ta có là kiến thức. Chúng ta là những tạo vật ngây thơ, bắt chước trí tuệ. Và không có chút kinh nghiệm nào, dù cho có sở hữu kiến thức vĩ đại... nó chỉ để lại một lỗ hổng trong cô thay vì lấp đầy cô, phải không?”
“Đó là...”
Ngay cả chính cô cũng phải ngạc nhiên, nhưng Hydemary lại do dự trả lời. Cô không thể.
Nếu cô trả lời, cô sợ rằng mình sẽ nói ra những điều mà cô đã cố gắng chôn giấu bấy lâu nay.
Một cảm giác kỳ lạ bắt đầu cào vào lưng cô. Dường như cậu bé đã chạm vào một nốt nhạc khó chịu.
“Phải không? Và, rất có thể, cô đến đây cũng vì cô ghét điều đó, phải không?”
Chàng trai trẻ dừng lại một lúc, nhưng không đợi câu trả lời của Hydemary.
“Cô đã một mình đến đây để ngăn cản ta. Nhưng chẳng phải là vì cô muốn có một thành tựu nào đó sao? Vì cô khao khát sự công nhận từ một ai đó?”
“Ugh!”
Hydemary khịt mũi, đột nhiên trở nên tự ý thức về lý do tại sao mình lại ở đây. Chính xác thì tại sao cô lại ở đây?
Chẳng phải là vì cô muốn một chàng trai nào đó phải thừa nhận cô thực sự có năng lực đến mức nào sao?
“Ahaha! Thấy chưa? Ta đã đúng! Cô chẳng khác gì ta! Cô đã tự mình hành động để cố gắng đạt được điều gì đó, nhưng lại rơi thẳng vào bẫy của ta!”
Cậu bé cười khẩy, chế nhạo Hydemary và sai lầm của cô. Đến lúc này, cô nổi đóa.
“Đừng nói như thể ngươi biết ta! Ta không giống ngươi! Ta là kiệt tác của cha ta, homunculus tối thượng!” cô hét lên.
“Homunculus tối thượng, hử? Bây giờ ta không thực sự quan tâm điều đó có đúng hay không, nhưng ta vẫn đúng, phải không? Điều này khiến cô giống như ta. Vậy hãy nói cho ta biết... Tại sao cô lại cố gắng ngăn cản ta?”
Cậu bé tóc vàng đột nhiên bắt đầu tích tụ mana. Ngay lúc đó, Hydemary cảm nhận được sự triển khai của một câu thần chú.
Cô đã bị cuốn vào sự nóng giận của khoảnh khắc và mất cảnh giác.
“Đây là... Ma Thuật kết giới?!”
Một Trận đồ Ma Thuật màu tím nhanh chóng lan ra dưới chân cô.
Khoảnh khắc cô nhận thấy nó, tầm nhìn của cô bị bóp méo như hình ảnh phản chiếu trong một viên bi.
Đó là một câu thần chú kiểm soát không gian. Ánh sáng mana màu tím dần dần xâm chiếm mọi thứ xung quanh khi cơ thể cô cảm thấy ngày càng nặng nề.
“Ta có một câu hỏi khác cho cô,” cậu bé nói. “Nhà giả kim thuật đã tạo ra cô hiện đang ở đâu?”
“Ch-Cha ta không có ở đây!”
“Ông ta không có, phải không? Ta biết mà. Cô và ta giống nhau. Cả hai chúng ta đều đã bị người tạo ra mình ruồng bỏ.”
“Ngươi sai rồi! Ta không bị ruồng bỏ!”
“Vậy tại sao nhà giả kim thuật đã tạo ra cô không ở đây? Chẳng phải các nhà giả kim thuật thường giữ homunculi của họ bên cạnh sao?”
Điều đó chắc chắn đúng. Nhưng cũng đúng là Hydemary không hề bị bỏ rơi.
Cha cô, Edgar, chỉ đơn giản gửi cô đến học tại Hiệp hội vì lợi ích của chính cô.
“Ta đã... Ta được gửi đi để tu nghiệp... Vì tương lai của chính mình... Cho nên...”
“Đó là một cái cớ. Homunculi hoàn chỉnh ngay khi được tạo ra. Chúng không có tương lai. ‘Cha’ của cô chỉ đơn giản gửi cô đi vì ông ta không cần cô nữa.”
“Ngươi sai rồi! Đó là vì lợi ích của ta!”
“Thật sao? Những việc theo đuổi như vậy có giá trị gì đối với những kẻ như chúng ta?”
“Đó là...”
Câu hỏi của cậu bé tóc vàng vang lên không thương tiếc trong đầu Hydemary. Giá trị ở đâu...?
Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi Hydemary được sinh ra, và cô chẳng accompli được gì cả.
Ngay từ đầu, giá trị của cô nằm ở đâu?
Tầm nhìn của Hydemary bắt đầu tan chảy như sắt trong lò luyện, và ý thức của cô cũng dần trôi đi.
Nhưng ngay cả khi mọi thứ mờ dần, giọng nói khinh miệt đó vẫn vang lên trong đầu cô.
★
Đi ngay sau Hydemary bằng ô tô, Suimei và các cô gái khác đã đến được khu rừng hẻo lánh.
Văn hóa Celtic vẫn còn khá nổi bật ở vùng này của châu Âu, và các khu rừng được xem là thiêng liêng—đặc biệt là ở Đức, nơi chúng thường được bảo vệ.
Chúng thường là bối cảnh của những câu chuyện cổ tích nổi tiếng như “Cô bé quàng khăn đỏ” và “Hansel và Gretel.”
Nhiều khu rừng của Đức đã bị thu hẹp đáng kể để phục vụ phát triển, nhưng ở phía bắc có Reinhardswald, phía tây có Rừng Teutoburg, và ở khu vực trung tâm có cả Rừng Thuringian và Schwarzwald, nổi tiếng với tên gọi Rừng Đen.
Một số khu rừng lớn của nó vẫn còn xanh tốt và phát triển mạnh mẽ cho đến ngày nay.
Một khu rừng như vậy trải dài trước mắt Suimei như một con sóng nhấp nhô.
Những hàng cây xanh tươi, đẹp đẽ, mang lại cho khung cảnh một vẻ đẹp đậm chất rừng rậm.
Những con đường nhỏ uốn lượn qua màu xanh, điểm xuyết những ngôi nhà nhỏ có tường trát vữa trắng và mái ngói màu cam rực rỡ trong các khoảng trống và thung lũng.
Xa tít trên đỉnh một ngọn núi, Suimei thậm chí có thể nhìn thấy một thứ trông giống như một pháo đài.
Đây sẽ là một cảnh quan tuyệt vời để tham quan vào một ngày đẹp trời, nhưng Suimei và các cô gái đến đây vì một công việc nghiêm túc hơn nhiều.
Suimei làm một cửa sổ nhỏ bằng các ngón tay như thể đang tình cờ quyết định góc cho một bản phác thảo và nhìn qua đó vào thị trấn ma trong khu rừng rậm.
Một nhóm người tụ tập rải rác—tất cả đều ăn mặc như những bóng ma của thị trấn—đang lững thững đi không mục đích với những bước chân không vững.
Trông như thể họ đang bị lùa đi để tham gia một buổi thuyết giáo nào đó.
Sau khi đã quan sát đủ, Suimei trượt xuống khỏi cây sồi nơi cậu đã đứng quan sát, và Lefille đang đợi cậu ở đó.
“Suimei-kun, trông thế nào?”
“Ừ, đúng là chỗ này rồi. Có vẻ như chúng không có quá nhiều người canh gác.”
“Vậy sao...? Thật kỳ lạ.”
Lefille khá bối rối trước hệ thống an ninh tối thiểu. Tuy nhiên, điều này thực ra khá phổ biến với các Ma Thuật Sư.
Ít lính canh hơn thường có nghĩa là có một thứ gì đó khác đang chờ đợi.
Felmenia, Lefille và Liliana bước tới, sẵn sàng hành động. Suimei, tuy nhiên, lại lùi lại.
“Aah, xin lỗi. Ba cậu cứ đi trước đi. Tớ có một chút việc phải làm ở đây.”
“Việc ạ?” Felmenia hỏi.
“Nhìn này,” Suimei đáp, đặt một tay lên cằm. “Có một kết giới được giăng quanh khu vực này, thấy không?”
Felmenia nhìn và thấy một thứ gì đó giống như một làn hơi nóng và một con dấu được khắc cho biết rìa của kết giới.
“Chúng ta đã đi qua kết giới nhằm mục đích ngăn người ngoài... Vậy kết giới này có mục đích gì ạ?” cô hỏi.
“Thay vì ngăn chặn những kẻ xâm nhập, cái này dùng để điều chỉnh quy mô của câu thần chú khi chúng triệu hồi vị thần của mình. Nó để đảm bảo chúng không hấp thụ quá nhiều sức mạnh của tự nhiên, và nó cũng đóng vai trò như một cái lồng cho bất cứ thứ gì chúng mang vào thế giới này,” Suimei giải thích.
“K-Kết giới này lớn đến mức nào?”
“Nó khá lớn. Nó bao phủ toàn bộ khu vực.”
“Và cậu... sẽ phá vỡ nó?”
“Đúng vậy. Quy trình thông thường để đối phó với những tình huống như thế này là xử lý từ vòng ngoài vào rồi phá dần đến tận trung tâm... nhưng con ngốc đó đã bỏ qua việc kiểm tra bẫy và cứ thế lẻn thẳng vào trong.”
Hydemary rất có thể đã hoảng loạn khi biết về chủ đề của nghi lễ, tiến độ của nó, và quy mô tổng thể của nó.
Để cho nhanh, cô ấy sẽ nhắm thẳng vào nghi lễ.
“Suimei-dono, bọn tớ không phiền khi đi trước, nhưng cụ thể chúng ta nên làm gì? Chúng ta có nên... hỗ trợ Mary-dono không?”
“Không, mục tiêu quan trọng hơn ở đây là vô hiệu hóa các tín đồ. Tất cả những gì các cậu cần làm là cho từng người trong số chúng ngủ hết.”
“Như vậy có thực sự ổn không ạ? Ý tớ là không hỗ trợ Quý cô Mary trước,” Lefille hỏi.
“Chà, tớ cũng muốn cứu con bé... Nhưng sẽ vô ích nếu vị thần vẫn được triệu hồi trong lúc đó. Chúng ta sẽ không thể làm được gì nhiều nếu việc đồng hóa thành công. Vì vậy, chúng ta phải giữ đúng các ưu tiên: mục tiêu đầu tiên là làm giảm số lượng của chúng.”
“Đã hiểu. Cứ để đó cho bọn tớ.”
Tuyên bố một cách không hề sợ hãi, Lefille trông thực sự rực rỡ.
“Chà, thật hứa hẹn. Tớ thực sự cảm thấy có chút tội nghiệp cho những gã đó bây giờ.”
Bất kỳ Ma Thuật Sư nào đối đầu với Lefille đều sẽ phải trải qua một phen kinh hoàng.
Là một bán tinh linh, sẽ cần một chuyên gia mới có cơ hội chống lại cô.
Một Ma Thuật Sư trung bình sẽ hoàn toàn bất lực.
“Suimei-dono! Em cũng vậy! Em cũng sẽ cố gắng hết sức! Em nợ Mary-dono một món nợ lớn!” Felmenia đột nhiên lên tiếng.
“A-Aah... Tớ cũng trông cậy vào cậu, Menia,” Suimei đáp.
“Vâng!” Felmenia hét lên đầy nhiệt huyết.
Sau đó, Suimei nhìn lại về phía thị trấn ma với một ánh mắt sắc bén.
“Suimei?”
“Nhìn vào tình trạng của kết giới, tớ khá chắc chắn con bé đã bỏ qua việc kiểm tra cẩn thận và cứ thế xông thẳng vào trung tâm. Con bé có lẽ đã nghĩ rằng đập tan nó sẽ kết thúc mọi chuyện. Và dù tớ phải thừa nhận rằng nó sẽ có hiệu quả, cơ hội thực sự làm được điều đó là... Chà, cứ nói rằng đó là một kế hoạch quá lạc quan đi. Lẽ ra chúng đã rút được một lượng sức mạnh nhất định từ cõi linh hồn rồi.”
“Cậu nghĩ... Hydemary đang ở đâu... bây giờ?”
“Có lẽ là trong nhà thờ. Nhìn đây. Tòa nhà có tháp chuông.”
Suimei lôi ra một vài bức ảnh của nó để tham khảo.
Ba cô gái gật đầu với vẻ mặt quyết tâm, có lẽ đang nghĩ rằng họ sẽ nhanh chóng đánh bại mọi người để có thể lao đến cứu Hydemary.
Họ háo hức trả ơn cô vì đã chăm sóc họ kể từ khi đến thế giới này, nhưng họ cũng quá lạc quan.
“Đừng đến đó, được chứ? Nơi đó chắc chắn đã bị gài bẫy rồi,” Suimei cảnh báo.
“Vậy cậu tin rằng Quý cô Mary đã bị bắt rồi?” Lefille hỏi.
“Không một chút nghi ngờ.”
Hydemary có rất ít kinh nghiệm, nhưng lại sở hữu một lượng kiến thức dồi dào.
Đó là lý do tại sao cô có xu hướng làm mọi việc chính xác theo lý thuyết.
Cô hành động theo cách mà cô cho là phù hợp với tình huống, tin rằng những sinh vật có lý trí khác cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng vì không bao giờ xem xét đến những điều phi lý—những điều phi logic và không thể đoán trước—cô cũng có xu hướng dễ rơi vào bẫy.
“Nếu con bé không bị bắt, nó đã giải quyết xong chuyện này rồi. Con bé cũng sẽ bỏ trốn nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, nhưng những gã bên ngoài không hành động như thể có gì bất thường cả. Khá chắc chắn là con bé đã đi vào một cách thẳng thắn nhất có thể, bị mắc bẫy, và bây giờ đã bị bắt giữ.”
“C-Cô ấy sẽ ổn chứ ạ?” Felmenia hỏi với giọng lo lắng.
“Ừ, con bé không phải là một cô gái mỏng manh đến thế. Tớ vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của con bé một cách ổn thỏa.”
Rất có thể cô đã bị mắc kẹt bởi một loại Ma Thuật kết giới nào đó. Yêu cầu chấp pháp đã đặc biệt cảnh báo về các kết giới ảo ảnh.
Do đó, thủ phạm có khả năng nhất là một kết giới giam cầm loại bao vây.
Suimei không biết liệu Hydemary bị kẹt tại chỗ hay đang lang thang vô định, nhưng dù sao cậu cũng muốn đến chỗ cô càng sớm càng tốt.
“Làm tớ lo chết đi được... Vụ tớ biến mất coi như chúng ta huề nhau nhé, hiểu chưa?”
Suimei tiếp tục lặng lẽ lẩm bẩm một mình vì lo lắng cho Hydemary.
★
Sau khi tạm thời chia tay Suimei, Felmenia và các cô gái khác mạnh dạn quyết định tấn công trực diện và tiến thẳng đến thị trấn ma.
Họ lên kế hoạch giải quyết mọi việc bằng một cuộc tấn công nhanh gọn, dứt khoát và không hề có dấu hiệu do dự trong hành động.
Felmenia tăng tốc độ di chuyển trên bộ bằng một câu thần chú gia tốc; Lefille bao bọc mình trong một cơn gió đỏ và lao đi với tốc độ đáng kinh ngạc, khiến thanh đại kiếm khổng lồ của cô dường như chẳng hề nặng nề chút nào; còn Liliana thì triệu hồi Howler để cưỡi trên lưng nó.
“Kế hoạch... là gì?”
“Tớ nghĩ tốt nhất là tớ nên đi đầu. Cậu nghĩ sao, Quý cô Felmenia?”
“Tớ đồng ý. Lily và tớ sẽ xử lý Ma Thuật của kẻ địch.”
“Vậy thì... đã quyết định.”
Sau khi bàn bạc xong những điểm chính, cuộc họp đột xuất của họ nhanh chóng kết thúc.
Cả ba cô gái đều là những chuyên gia có kinh nghiệm chiến trường. Phán đoán của họ cũng nhanh như cuộc thảo luận đi thẳng vào vấn đề của họ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bây giờ họ đã có kế hoạch.
Lefille sẽ ở tuyến đầu với vai trò tiên phong để hạ gục bất kỳ Ma Thuật Sư nào cố gắng ngăn cản cô.
Felmenia sẽ yểm trợ cho Lefille trong khi Liliana sẽ di chuyển lén lút để hạ gục hậu vệ của kẻ thù.
Có thể nói, đó là một chiến thuật tấn công chớp nhoáng. Miễn là họ có Lefille và sức mạnh của các tinh linh—con át chủ bài tối thượng chống lại những Ma Thuật Sư bất cẩn—họ không cần bất kỳ mánh khóe nhỏ nhặt nào.
Tất cả những gì họ đang làm là câu giờ cho đến khi Suimei hoàn thành việc giải trừ kết giới.
Điều đó có nghĩa là bản thân cuộc tấn công là một việc cực kỳ đơn giản.
Tất cả những gì họ phải làm là tin vào khả năng của mình, tin vào nhau, và tin rằng họ có thể dễ dàng áp đảo đối phương.
Khi các cô gái ập vào thị trấn bỏ hoang, các lính canh ngay lập tức phát hiện ra họ.
Một trong số chúng—một người đàn ông có vẻ là cấp trên—lớn tiếng.
“Các ngươi là ai?! Người của Ngàn Đêm?!”
“Chúng tôi sẽ cản đường các người!”
Chính Felmenia đã lớn tiếng trả lời gã đàn ông. Ý định của cô là thu hút sự chú ý của kẻ thù về phía mình, và đúng như kế hoạch, tất cả lính canh bắt đầu chuẩn bị Ma Thuật nhắm vào cô.
Các lính canh không lãng phí thêm thời gian để bàn tán, mà bắt đầu niệm các câu thần chú của chúng. Chúng cũng không phải là những câu thần chú tầm thường.
Chúng đang ưu tiên tốc độ, tung ra các đòn tấn công nhanh không cần nhiều bước—cụ thể là Ma Thuật của thế giới này, loại bỏ hoàn toàn nhu cầu niệm chú.
Khi Felmenia di chuyển để đáp trả, Lefille đã nhảy ra từ phía sau cô.
Một trong những Ma Thuật Sư của kẻ thù cười khẩy trước một màn xuất hiện táo bạo như vậy.
“Ha, một mục tiêu dễ xơi! Đúng là một kẻ ngốc!”
Trước khi Lefille kịp làm bất cứ điều gì, một loạt câu thần chú đã bay về phía cô.
Kẻ thù của cô đã sử dụng số học để tạo ra một ngọn lửa bắn liên hoàn, giống như một phiên bản kém cỏi hơn rất nhiều của một trong những câu thần chú yêu thích của Suimei.
“Xong một đứa!”
“Hàng thứ hai! Bắt đầu với Ma Thuật hỗ trợ và phòng thủ! Nhanh chóng thiết lập một trận địa!”
Ngay sau làn sóng thần chú đầu tiên, lệnh cho làn sóng thứ hai đã được đưa ra.
Các Ma Thuật Sư của kẻ thù cho rằng Lefille đã bị đánh bại và đang chuẩn bị cho bước tiếp theo: sử dụng Ma Thuật hỗ trợ để tăng cường tấn công và Ma Thuật bảo vệ để tăng cường phòng thủ.
Chúng sẽ thiết lập một trận địa nơi chúng có thể đặt các Trận đồ Ma Thuật để tạo ra một địa điểm nghi lễ, qua đó cho phép chúng sử dụng các câu thần chú mạnh hơn nhiều.
Hoặc, ít nhất, đó là kế hoạch. Tất cả đã tan thành mây khói khi một luồng sáng đỏ rực rỡ tràn ngập khu vực, quét sạch loạt lửa, sức nóng của chúng, và mọi thứ sinh ra từ chúng chỉ trong một khoảnh khắc.
“RAAAAAH!”
Theo sau ánh sáng đỏ là tiếng hét chiến đấu của Lefille. Là một bán tinh linh, Ma Thuật cấp thấp không có tác dụng với cô.
Sức mạnh của các tinh linh cho phép cô tự động triệt tiêu theo chênh lệch cấp bậc đối với hầu hết các câu thần chú, và các đòn tấn công đặc biệt của cô tạo ra sự tích tụ sức mạnh tâm linh khiến hầu hết các bí ẩn khác không thể tiếp cận được cô.
Đây là đòn đầu tiên vào đội hình của các Ma Thuật Sư đối phương.
Cơn gió đỏ thẫm của Cơn Gió Đỏ Ishaktney tập trung ở đầu thanh đại kiếm của Lefille khi cô giơ nó lên cao trước khi đâm xuống.
“Lebeh Luvuast!”
[Lưỡi Kiếm Tứ Ấn!]
Một sóng xung kích lan truyền qua mặt đất, nứt toác ra cùng một luồng ánh sáng đỏ thẫm rực rỡ.
Rồi có một khoảnh khắc chấn động và im lặng. Cái khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi trước cơn bão.
Và không một giây nào sau khi điềm báo đó ập đến với các Ma Thuật Sư của kẻ thù, họ đã bị bao vây tứ phía bởi một cơn gió đỏ cuồng quay.
Ánh chớp từ vết nứt cuộn thành một cơn lốc như một cơn lốc xoáy, cuốn bay tất cả bọn chúng.
“Xong bốn đứa.”
Đúng như Lefille tuyên bố, bốn trong số các Ma Thuật Sư của kẻ thù giờ đã bị hạ gục.
Chúng nằm co giật trên mặt đất sau khi bị thổi bay đi một khoảng.
Theo lệnh của Ma Thuật Sư trưởng, các lính canh khác bắt đầu tung ra các câu thần chú ánh sáng.
Những tia sáng chói lòa bắn xuyên qua không khí như những tia laze vào Lefille, nhưng cô vẫn đứng vững.
Cô đứng yên tại chỗ mà không cần phải vào tư thế phòng thủ.
Ánh sáng và sức nóng dữ dội của các câu thần chú tấn công cô, nhưng cô trông có vẻ thờ ơ.
Với thanh đại kiếm vẫn chỉ xuống đất, cô bắt đầu tiến về phía kẻ thù.
Thấy cô tiếp cận như một loại quái vật bất khả chiến bại, các Ma Thuật Sư đã thực sự bị lung lay.
“É-Ép...”
“Th-Thần chú của chúng ta không có tác dụng gì cả? Nhưng làm thế nào...?”
“Sức mạnh đó... T-Telesma?! K-Không thể nào! Người phụ nữ đó không phải là con người!”
Sự hoảng loạn và bối rối lan truyền trong hàng ngũ kẻ thù. Các lính canh chưa bao giờ ngờ rằng một thứ gì đó còn kỳ quái hơn cả một Ma Thuật Sư lại xuất hiện.
Nhưng khi Lefille đứng sừng sững trước mặt chúng như một thành lũy kiêu hãnh, có một bóng nhỏ đang ẩn nấp gần đó.
Chúng đang chiếm vị trí... bên cạnh tòa nhà...
Cùng với Howler, Liliana đang đếm số Ma Thuật Sư của kẻ thù đang rình rập chờ cơ hội tấn công.
Chúng hiện đang ở sau một tòa nhà đổ nát, xây dựng một bức tường phòng thủ tạm thời bằng Ma Thuật.
Dường như chúng sẽ sử dụng nó để che chắn cũng như một điểm thuận lợi để tấn công Lefille và Felmenia.
Liliana tiếp tục quan sát chúng, thầm nhận xét về kinh nghiệm chiến đấu bằng Ma Thuật rõ ràng của chúng.
Ở thế giới của cô, những trận chiến như vậy đơn giản hơn nhiều.
Các Pháp Sư hoặc chiến đấu với nhau trong một cuộc đối đầu công bằng, cởi mở, hoặc bị đẩy lùi về hàng sau để hỗ trợ các chiến binh không dùng Phép Thuật.
Nhưng có lẽ đó là điều không thể tránh khỏi. Không chỉ các câu thần chú phụ thuộc vào việc niệm chú là tiêu chuẩn cho các Pháp Sư ở đó, mà ngay cả khái niệm về một trận địa nghi lễ cũng hoàn toàn xa lạ với họ.
Cuộc chiến mà họ biết quá đơn giản so với các chiến lược tiên tiến mà Liliana đang chứng kiến ở đây.
“Bên này! Có một đứa bên này nữa! Một Ma Thuật Sư nhóc con!”
Cuối cùng, Liliana đã bị phát hiện. Ở thế giới của cô, khả năng tàng hình và thiếu vắng sự hiện diện tâm linh sẽ khiến cô hoàn toàn không thể bị phát hiện, nhưng có vẻ như điều đó không hoàn toàn hiệu quả ở thế giới này.
Tuy nhiên, chỉ vì chúng đã phát hiện ra cô không có nghĩa là chúng có cơ hội chống lại cô.
Liliana khum tay trước miệng như thể để sưởi ấm chúng bằng hơi thở của mình, rồi thì thầm một lời nguyền vào đó.
Trông như thể cô chỉ đang nói chuyện một mình, nhưng một khối đen nhớp nháp đã hình thành trong tay cô.
Sau đó, cô bắt đầu nặn thứ ác ý thô sơ đó như thể nó là đất sét.
Chỉ cần chạm vào nó đã nguy hiểm... Hoặc sẽ là như vậy với bất kỳ ai trừ Liliana, người xử lý nó một cách tự do và nặn nó theo ý muốn của mình.
Liliana, bạn thấy đấy, có một lịch sử lâu dài với ác ý và những lời nguyền.
Kể từ khi còn là một đứa trẻ, những người xung quanh cô—kể cả cha mẹ cô—đã trút xuống cô những lời nguyền.
Điều đó khiến cô dễ nhận biết và nhạy cảm hơn với chúng. Cô thậm chí đã từng triệu hồi một Astaroth, vì vậy một lời nguyền nhỏ như thế này chỉ là trò trẻ con đối với cô.
“Quạ ơi, quạ ơi...”
Cô tiếp tục lẩm bẩm, như thể đang thì thầm sự sống vào đất sét.
Và với mỗi từ, lời nguyền từ từ thành hình một con quạ.
“Quạ ơi, quạ ơi... Tên mày là Noisy.”
Con quạ hoàn toàn đen, xuống đến cả mỏ và móng vuốt của nó.
Chỉ có đôi mắt của nó có một màu trắng xanh tinh tế.
“Không đời nào... Làm sao con bé vẫn là chính mình sau khi sử dụng loại Ma ThuThuật như vậy?”
Các Ma Thuật Sư của kẻ thù nhìn Liliana hoàn toàn kinh ngạc. Dĩ nhiên, như mong đợi.
Rốt cuộc, những gì đang xảy ra trước mắt họ là không thể tưởng tượng được.
Nó giống hệt như những gì Suimei đã nói khi cậu cứu Liliana khỏi bàn tay độc ác của Astaroth mà cô đã triệu hồi.
Ở thế giới này, các hệ thống Ma Thuật được phân loại, và việc sử dụng trực tiếp con dao hai lưỡi của ác ý—như với Phép Thuật Hắc Ám của thế giới kia—đã từ lâu bị từ bỏ như một nghệ thuật.
Bất cứ ai cũng sẽ bị sốc khi thấy nó trong thời đại này.
Tuy nhiên, các Ma Thuật Sư quá mải mê với việc chuẩn bị trận địa của mình để tấn công Liliana kịp thời.
Cô đã hoàn thành việc tạo ra Noisy, và Howler đang di chuyển.
Tiếng hú của con chó ma quái đã chống lại hệ thống phòng thủ của kẻ thù, và khi chúng ngay lập tức di chuyển để niệm Ma Thuật mới...
“CAa■■■AaA■■W!”
Tiếng kêu chói tai không thể tả của Noisy đã làm gián đoạn những lời niệm chú của chúng. Ngay cả những Ma Thuật Sư đã hoàn thành lời niệm của mình cũng không thể kích hoạt được thần chú.
“Cái gì...?”
“Sự chói tai của tiếng quạ kêu đang cản trở các câu thần chú của chúng ta!”
“Chuyển sang các câu thần chú chỉ kích hoạt bằng cử chỉ! Nhanh lên!”
Các Ma Thuật Sư cố gắng vượt qua, nhưng Howler và Noisy vẫn đang di chuyển như những lực lượng độc lập.
Bạn thấy đấy, chúng không chỉ cản trở Ma Thuật. Chúng cũng khá có khả năng tấn công trực tiếp.
Các Linh Thú của Liliana tiến hành lùa ba Ma Thuật Sư ở hậu vệ ra khỏi chỗ ẩn nấp của chúng, và sau đó cô lẩm bẩm theo kiểu nói lắp bắp thường thấy của mình...
“Đây là... cách sử dụng... một lời nguyền.”
Sau đó, cô một lần nữa bắt đầu nhào nặn một lời nguyền, và một sự thay đổi rõ rệt đã đến với giọng nói của cô.
“Mảnh đất đói khát. Nó mục rữa và sụp đổ, không bao giờ trở lại. Mọi lời cầu nguyện bị cắt đứt, mọi ham muốn tan biến, và bởi những giọng nói nguyền rủa nhiều như những đêm dài, những cánh đồng mùa đông biến thành sa mạc. Tiếng nói của sự đói khát đến từ sâu thẳm. Tiếng nói của sự khát khao đến từ vực thẳm. Sự sống đã tàn lụi. Những người phụ nữ than khóc. Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Nó đứng trên mặt đất và kéo những người sống xuống cõi diệt vong... Đầm Lầy Hư Không.”
Lời nguyền thoát ra từ miệng cô trườn trên mặt đất như một tấm thảm đen.
Nó tụ lại dưới chân kẻ thù, làm tan chảy mặt đất thành một đầm lầy bùn.
Các Ma Thuật Sư bị dính lời nguyền ngay lập tức bắt đầu chìm vào sâu trong nó.
Đây là câu thần chú Đầm Lầy Hư Không, sử dụng sức mạnh của một lời nguyền độc ác và năng lượng của vùng đất để phong ấn Ma Thuật của mục tiêu.
“Đó là... một cuộc chôn cất.”
Lời tuyên bố lạnh lùng, run rẩy đó là điều cuối cùng chúng nghe thấy trước khi bóng tối bao trùm lấy chúng.
★
“Mrgh... Cảm giác như mình cuối cùng lại phải làm nhiệm vụ dọn dẹp...”
Felmenia càu nhàu một mình, không hài lòng với vai trò mà cô phải đảm nhận.
Trước đó cô đầy khí thế, háo hức cứu Hydemary và đền đáp lòng tốt của cô ấy.
Nhưng bây giờ khi cuộc chiến thực sự bắt đầu, có ít đối thủ hơn nhiều so với những gì cô nghĩ.
Nó khá là hụt hẫng.
Nhưng đó là chuyện tất nhiên. Với sức mạnh của các tinh linh của Lefille thống trị tuyến đầu và sự điều động mờ ám của Liliana ở phía sau, không còn nhiều việc cho Felmenia làm.
Đó là cách cô đã kết thúc—như cô đã nói—ở nhiệm vụ dọn dẹp.
Cô chỉ đơn giản và lặng lẽ hạ gục những Ma Thuật Sư mà Lefille đã không thổi bay đi.
“Brenn zu Tode!”
[Cháy đến chết!]
Chúng cố gắng niệm Ma Thuật lửa để tự cứu mình, nhưng nó vô dụng trước Felmenia.
“Trời ạ... Suỵt, suỵt nào. Lặng lẽ biến mất đi.”
Sử dụng lượng mana thích hợp, Trận đồ Ma Thuật được bố trí thích hợp, và lời niệm chú được diễn đạt thích hợp, Felmenia dễ dàng vô hiệu hóa quả cầu lửa đang bay tới.
“C-Cô ta giỏi quá...”
Các Ma Thuật Sư của kẻ thù kinh ngạc trước câu thần chú phản đòn hoàn hảo của Felmenia. Chúng nghiến răng trong sự thất vọng ghen tị—một bằng chứng cho sự ngưỡng mộ của chúng, ngay cả khi Felmenia không nhìn nhận như vậy.
Thần chú lửa, ánh sáng và sấm sét... Đúng như Suimei-dono đã nói.
Suimei đã dự đoán trước những loại Ma Thuật mà các lính canh sẽ dựa vào: các câu thần chú lửa nhiệt độ cao với sức công phá bùng nổ, các câu thần chú ánh sáng có khả năng xuyên thấu cao, và các câu thần chú sấm sét năng lượng cao.
Mỗi loại có thuộc tính riêng, nhưng chúng giống nhau ở chỗ chúng được tối ưu hóa cho sức hủy diệt tối đa.
Tuy nhiên, khi một người biết mình sẽ phải đối mặt với loại Ma Thuật nào, việc đối phó với nó rất dễ dàng.
Đó là điều khiến các Ma Thuật Sư mà Felmenia đang đối mặt kém cỏi hơn đáng kể so với người mà cô đang theo học.
Miễn là cô cẩn thận, ngay cả khi không có bất kỳ sức mạnh đặc biệt hay kỳ lạ nào, việc đánh bại chúng sẽ là một nhiệm vụ dễ dàng.
Đúng hơn, với tài năng và sự tinh tế của Felmenia khi nói đến Ma Thuật...
“Thật là thô thiển, phải không?”
“...”
Lời nhận xét tình cờ của Felmenia khiến các Ma Thuật Sư không nói nên lời. Dĩ nhiên không có ác ý đằng sau những gì cô nói; cô chỉ đơn thuần nhận xét về quan sát của mình về tình hình.
Và đó chính là điều khiến các Ma Thuật Sư của kẻ thù nhận thức rõ ràng về sự khác biệt về khả năng giữa chúng và cô gái kỳ lạ này.
Chúng có thể nhận ra những lời nói bực bội của cô không phải là một sự khiêu khích. Cô chỉ đơn giản là đang nêu ra sự thật.
Ma Thuật của Felmenia tỉ mỉ hơn nhiều so với của chúng, và do đó đẹp một cách mà tất cả các Ma Thuật Sư đều phấn đấu.
Họ cống hiến hết mình để theo đuổi vẻ đẹp đó, và việc thể hiện nó đã tiết lộ khả năng thực sự của một Ma Thuật Sư.
Những gì diễn ra tiếp theo là một loạt các pha tấn công và phòng thủ, không có pha nào đặc biệt đáng chú ý.
Các Ma Thuật Sư sẽ niệm thêm các câu thần chú để tấn công Felmenia, và cô sẽ tự bảo vệ mình.
Khi có cơ hội, cô thậm chí còn phản công, đánh gục một Ma Thuật Sư của kẻ thù một cách không sai sót mỗi lần.
Nó giống hệt như một cỗ máy đồng hồ. Một cuộc chiến không có gì thú vị cả.
Felmenia không cần phải đẩy Lò Mana của mình đến giới hạn. Điều này thấp hơn nhiều so với toàn bộ sức mạnh của cô.
Hay nói đúng hơn, đây chỉ đơn giản là cô đã trở nên mạnh mẽ đến mức nào.
Nếu là Felmenia trước khi gặp Suimei, cô chắc chắn đã bị đánh bại trong tích tắc.
Nhưng cô không còn là cô gái ngày xưa nữa.
Cô không còn là Cung Đình Pháp Sư Felmenia nữa, mà là Felmenia, một Ma Thuật Sư.
Và giờ đây cô cũng là một Ma Thuật Sư, những kẻ thù như thế này chẳng là gì trước tài năng và sự khéo léo bẩm sinh của cô.
Không lâu sau, các Ma Thuật Sư của kẻ thù dám đứng lên chống lại cô đều bị vô hiệu hóa.
“Mrmrmrgh... Thế này vẫn chưa đủ.”
Khó có thể gọi đây là một cuộc chiến công bằng, nhưng Felmenia vẫn chưa có đủ kinh nghiệm trong các trận chiến Ma Thuật để nhận ra điều đó đã chứng tỏ sự vượt trội của cô rõ ràng đến mức nào.
★
Mana của Hydemary khuếch đại trong một cơn rung động. Cô đẩy Lò Mana của mình đến giới hạn, quyết phá vỡ kết giới từ bên trong. Giờ đây khi đã tìm lại chính mình, việc đó chỉ là một nhiệm vụ đơn giản.
Thế giới ảo ảnh vỡ tan, trả lại khung cảnh của một nhà thờ. Bản thân nhà thờ có lẽ chính là ranh giới của kết giới.
Và ngay khi kết giới tan biến, một giọng nữ cao đáng yêu của một cậu bé vang lên từ nơi đáng lẽ là bàn thờ.
“Ôi chà, vậy là cuối cùng họ cũng thất bại hoàn toàn rồi sao? Đúng là chỉ giỏi sủa mà không biết cắn.”
Một cậu bé tóc vàng xinh đẹp mặc đồ trắng đứng trước mặt Suimei và Hydemary. Cậu ta chính là kẻ đã phong ấn Hydemary trong thế giới ảo ảnh màu đỏ tươi đó.
Suimei có đủ loại câu hỏi muốn dành cho cậu ta, kể cả việc tại sao cậu ta không can thiệp khi Suimei đẩy lùi vị thần được triệu hồi hay khi cậu giải cứu Hydemary, nhưng cậu quyết định tạm gác tất cả sang một bên.
Cả Suimei và Hydemary đều cảnh giác tích tụ mana của mình, trong khi cậu bé tóc vàng quay sang hỏi họ.
“Các người chính xác là ai?”
Câu hỏi rõ ràng là nhắm vào Suimei, và cậu đưa ra một câu trả lời thẳng thắn.
“Tôi ư? Yakagi Suimei của Hiệp hội.”
“À, vậy cậu chính là Tinh Lạc mà người ta hay đồn đại. Hẳn cậu là Chấp Pháp Quan rồi.”
Cậu bé tóc vàng bình tĩnh đánh giá Suimei, người đáp lại bằng một nụ cười hoài nghi thường thấy.
“Trông cậu có vẻ ung dung nhỉ? Âm mưu cỏn con của cậu bị lật tẩy rồi đấy.”
“Tôi phải sửa lại cho cậu một điểm. Đây là âm mưu của họ, không phải của tôi.”
“Tôi chắc chắn đó đều là ý tưởng của Saix, vâng... Nhưng cậu cũng có phần trong chuyện này, phải không?”
“Thật vậy. Nhưng xét cho cùng, điều đó không thực sự quan trọng với tôi.”
“Ý cậu là sao?”
Lần này, Hydemary là người trả lời thay cho cậu bé.
“Nói tóm lại, ngay cả khi không đồng hóa được với một vị thần, cậu ta vẫn sẽ hài lòng miễn là đánh bại được người đã đẩy lùi nó.”
“Chính xác. Nếu tôi có thể đánh bại cậu, kẻ đã hạ gục một vị thần, tôi sẽ hoàn thành được mục tiêu của mình.”
Tham vọng của cậu ta đã thay đổi giữa chừng. Đó là lý do tại sao cậu ta không bận tâm đến việc ngăn cản Suimei ở bên ngoài hay khi cậu đến cứu Hydemary. Thật vậy, ngay thời điểm Suimei thách thức và đánh bại vị thần, kế hoạch đã có một sự thay đổi.
Cậu ta muốn thể hiện năng lực của mình cho cả thế giới. Đồng hóa với một vị thần là một con đường tắt để đạt được điều đó, nhưng giờ đây khi một con người đã đẩy lùi được vị thần được triệu hồi... việc hạ gục con người đó sẽ là một màn trình diễn còn ấn tượng hơn nhiều.
Nói tóm lại, cậu bé này không khác Hydemary là mấy. Cậu ta bị giày vò bởi sự trống rỗng sinh ra từ sự mâu thuẫn giữa kiến thức dồi dào và sự thiếu thốn kinh nghiệm của mình—lưỡng nan của homunculus. Tất cả những điều này đều là để lấp đầy khoảng trống bên trong cậu ta.
Trái tim của Suimei thoáng rung động vì thương hại, nhưng cậu bé tóc vàng đã đưa ra một tuyên bố táo bạo từ trên cao.
“Tinh Lạc, tôi sẽ đánh bại cậu ngay tại đây. Tôi đã thất bại trong việc đồng hóa một vị thần, nhưng nếu có thể đánh bại một thiên tài như cậu, nó sẽ còn lấp đầy sự trống rỗng bên trong tôi nhiều hơn nữa.”
“Thiên tài, hử? Phải nói rằng, tôi chưa bao giờ nghĩ về bản thân mình theo cách đó.”
“Cậu đang cố khiêu khích tôi à...? Aah, nó có tác dụng thật đấy. Điều đó khiến tôi tức điên lên. Và cậu sẽ tự gọi mình là gì nếu không phải là một thiên tài? Cậu, người đã trục xuất thần tính khỏi thế giới này. Cậu, người đã đánh bại hai trong số Thập Đại Tham Lam. Cậu, người đã hạ gục con rồng đỏ báo hiệu ngày tận thế.”
Suimei đáp lại giọng điệu ngày càng khoa trương của cậu bé tóc vàng bằng một nụ cười tự giễu.
“Tôi không phải thiên tài. Tôi chỉ là không bao giờ biết khi nào nên bỏ cuộc thôi.”
“Cậu muốn nói gì thì nói, nhưng thế giới đánh giá cậu khác.”
Điều đó chắc chắn là đúng. Cách một người nghĩ về bản thân và cách thế giới nhìn nhận họ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, và cá nhân hiếm khi có quyền kiểm soát cách thế giới đánh giá mình.
“Dù sao đi nữa, đối thủ của cậu không phải là tôi.”
“Cậu đang bảo tôi phải đánh bại đệ tử của cậu trước sao? Cái kiệt tác tự xưng đã rơi thẳng vào bẫy của tôi ấy à?”
“Chính là cô ấy. Lần này, hãy thử đánh bại cô ấy trong một trận chiến Ma Thuật đúng nghĩa, không dùng bất kỳ thủ đoạn lén lút nào. Cậu làm được điều đó, và tôi sẽ đấu với cậu bao nhiêu lần tùy thích.”
“Cậu chắc chắn đang coi thường tôi.”
Cậu bé tóc vàng sau đó quay sang Hydemary, người đã chĩa cây đũa phép của mình vào cậu ta.
“Cậu chơi khăm tớ một vố đau thật đấy,” cô nói. “Không ngờ cậu lại giở cái trò đó.”
“Nó chỉ có tác dụng vì trái tim cậu quá yếu đuối thôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ thoát ra được. Lẽ ra cậu đã có thể thoát khỏi tất cả những suy nghĩ đau khổ đó nếu cứ co rúm lại trong cái kết giới ấy.”
Cậu bé tóc vàng bắt đầu tích tụ mana, và khung cảnh của nhà thờ bắt đầu bị bóp méo.
“Nhưng cậu vẫn còn quá bất cẩn. Nhà thờ này là địa bàn của tôi. Tôi đã chuẩn bị nhiều hơn một kết giới ở đây.”
Cùng với đó, sự bóp méo chóng mặt trở nên dữ dội hơn, kèm theo một tiếng rít chói tai như tiếng kim loại nghiến vào nhau. Đó có lẽ là sự gia tăng của các hiện tượng khi Ma Thuật của cậu ta được thiết lập hoàn chỉnh.
Cậu bé sau đó đọc những lời để kích hoạt kết giới của mình.
“Hỡi kết giới! Hãy hiện thân!”
Một trận đồ Ma Thuật triển khai dưới chân cậu ta, và một mái vòm ánh sáng mana trắng như bột bao bọc lấy Hydemary. Nó có hình dạng như một bức tường phòng thủ, nhưng không đời nào một kết giới như thế này lại dùng để bảo vệ.
Cậu bé đưa tay ra và từ từ làm động tác như đang nghiền nát thứ gì đó. Theo chuyển động của các ngón tay, mái vòm bắt đầu co lại. Kết giới co rút đã nén chính không gian, gây áp lực lên Hydemary với ý định nghiền nát cô.
Cậu bé homunculus quả thực là một bậc thầy về Ma Thuật kết giới, và đây chính là một kết giới co thắt dạng kích hoạt. Một khi đã bị nhốt, ngay cả những câu thần chú có sức xuyên phá cao nhất cũng khó lòng phá vỡ nó từ bên trong.
Vậy Hydemary sẽ đối phó với nó như thế nào? Suimei chỉ đơn giản quan sát trong khi vẫn giữ mình cảnh giác.
Hydemary đột nhiên rút thứ gì đó từ túi áo ngực của mình—một bộ bài, vật phẩm Ma Thuật ưa thích của cô. Cô mở nó ra và rải những lá bài một cách ngẫu hứng xung quanh mình. Rồi...
“Wirbelwind!”
[Gió lốc!]
Khi kết giới co lại, Hydemary đã dùng Ma Thuật gió để thổi tung những lá bài của mình đi khắp nơi. Chúng bay tứ tung, dán kín lên mặt trong của mái vòm. Và ngay khi tất cả đã vào vị trí...
“Kartensoldaten, greift an!”
[Binh lính bài, tấn công!]
Cô tung ra câu thần chú tiếp theo. Dưới ảnh hưởng của nó, những lá bài bắt đầu biến hình. Chúng lớn dần, mọc ra những cánh tay đeo găng và những đôi chân đi ủng. Chúng trông hệt như những binh lính bài trong Alice ở xứ sở thần tiên.
Một số mang kiếm, một số mang giáo, và một số thậm chí còn mang khiên. Tất cả chúng cùng lúc chống lại kết giới, dũng cảm hiến dâng thân mình để ngăn chặn sự co lại của nó.
“Hahaha! Cô thật sự nghĩ có thể ngăn chặn kết giới của tôi bằng mấy thứ vớ vẩn này sao? Ngu ngốc không tả nổi.”
“Tớ cũng không nghĩ rằng chỉ thế này là đủ để ngăn nó.”
“Cái gì?!”
Mana của Hydemary dâng lên, tràn ngập khu vực như thể muốn nhấn chìm giọng nói của cậu bé. Không khí kêu lách tách vì điện, âm thanh của nó gần như bị át đi bởi tiếng cọt kẹt của tòa nhà và đồ đạc bên trong dưới áp lực mana của Hydemary từ bên trong kết giới. Mana tuôn ra từ cô biến thành một dòng ánh sáng, bay vút lên trần mái vòm như một con rồng đang bay lên.
“C-Cái mana đó...”
“Cậu sẽ không trụ được lâu nếu chỉ có thế này đã làm cậu ngạc nhiên đâu!” Hydemary hét vào mặt cậu bé, người rõ ràng đã bị chấn động bởi sự thể hiện sức mạnh của cô.
Sau đó, cô rút một cuốn sách duy nhất ra từ không trung.
“Một cuốn ma đạo thư? Không, không phải...”
“Không, nó không có gì ấn tượng đến thế. Chỉ là một cuốn sách tranh thôi.”
Nói rồi, Hydemary cho cậu bé xem qua bìa sách. Đó quả thực là một cuốn sách tranh đã cũ, được trang trí bằng một hình minh họa ở mặt trước dưới tiêu đề tiếng Anh. Các chữ cái được viết bằng phông chữ lớn, dễ đọc.
Không thể nhầm lẫn được, đó chỉ là một cuốn sách dành cho trẻ em, không hơn không kém. Nó chẳng có chút giá trị nào như một vật phẩm Ma Thuật; đúng như lời Hydemary, nó chỉ đơn thuần là một cuốn sách tranh.
“Through the Looking-Glass?”
[Qua gương soi?]
“Đúng vậy. Đây là thứ đầu tiên cha tớ tặng cho tớ. Chỉ là một cuốn sách mà tớ rất quý.”
“Hừm. Và cậu định làm gì với thứ đó?”
“Cậu hỏi tớ định làm gì à? Tớ là một Ma Thuật Sư, phải không? Chỉ có một điều để làm thôi.”
“Đó không thể nào là một vật phẩm Ma Thuật được. Cậu có thể làm được gì với thứ đó chứ...”
“Ồ, tớ có thể. Và tớ sẽ làm. Sau cùng, Ma Thuật của tớ là...”
Thật vậy, Ma Thuật của Hydemary là Ma Thuật Nguồn cội.
Nói chung, các câu thần chú là sự kết hợp chính thức của các hành động như những lời cầu nguyện và ước muốn nguyên thủy. Các hành động chính xác được yêu cầu bởi một câu thần chú cụ thể được xác định bởi hệ thống Ma Thuật của nó, nhưng chúng là những hằng số. Các hành động đó là cố định, không phải là thứ mà một người thi triển cá nhân có thể thay đổi.
Ngoại trừ Hydemary. Các hành động cần thiết cho các câu thần chú của cô có thể được hoàn thành bằng bất kỳ quy trình nào cô muốn, dễ dàng mang lại kết quả chính xác mà cô dự định miễn là đầu vào khớp với đầu ra. Về cơ bản, miễn là cô cung cấp đủ lượng mana để đảm bảo, cô có thể tàn phá bất cứ thứ gì cô muốn.
Ma Thuật của Hydemary Alzbayne được biết đến với cái tên Die Kleine Spielzeugkiste, hay” [ Hộp Đồ Chơi Nhỏ ].
★
Mana của Hydemary chấn động rồi khuếch đại. Cô đẩy Lò Mana của mình đến cực hạn, phá tan kết giới từ bên trong.
Giờ đây khi đã là chính mình, việc đó chỉ là một nhiệm vụ đơn giản.
Thế giới ảo ảnh tan biến, hoà trở lại vào không gian bên trong nhà thờ.
Bản thân nhà thờ có lẽ chính là ranh giới của kết giới.
Và một khi kết giới ấy biến mất, giọng nữ cao thánh thót của một cậu bé trai cất lên từ nơi vốn là bàn thờ.
"Ôi chao, vậy là cuối cùng họ đã thất bại hoàn toàn rồi sao? Đúng là chỉ được cái miệng."
Một cậu bé tóc vàng thanh tú trong bộ áo choàng trắng hiện diện trước mặt Suimei và Hydemary.
Cậu ta chính là kẻ đã phong ấn Hydemary trong thế giới ảo ảnh màu đỏ tươi.
Suimei có vô số câu hỏi dành cho cậu ta, bao gồm cả việc tại sao cậu ta không can thiệp khi Suimei đẩy lùi vị thần được triệu hồi hay khi cậu đến giải cứu Hydemary, nhưng cậu tạm gạt tất cả sang một bên.
Cả Suimei và Hydemary đều đang cảnh giác vận mana của mình, thì cậu bé tóc vàng lại quay sang hỏi họ trước.
"Các ngươi chính xác là ai?"
Câu hỏi đặc biệt nhắm vào Suimei, người đưa ra một câu trả lời khá thẳng thừng.
"Tôi ư? Yakagi Suimei thuộc Hiệp hội."
"À, vậy cậu là người được gọi là Tinh Lạc Hoàng Hôn. Hẳn cậu là Chấp pháp viên rồi."
Cậu bé tóc vàng bình tĩnh đánh giá Suimei, người nở nụ cười giễu cợt thường thấy.
"Cậu có vẻ thản nhiên quá nhỉ? Âm mưu nhỏ bé của cậu bị vạch trần rồi đấy, biết không?"
"Tôi phải đính chính một điểm. Đây là âm mưu của họ, không phải của tôi."
"Tôi chắc chắn tất cả là ý của Saix, ừ... Nhưng cậu cũng có dính líu vào mà, phải không?"
"Quả thật. Nhưng sau cùng, điều đó không thực sự quan trọng với tôi."
"Ý cậu là sao?"
Không phải cậu bé, mà chính Hydemary là người trả lời Suimei.
"Nói tóm lại, ngay cả khi không đồng hoá với một vị thần, cậu ta vẫn sẽ mãn nguyện miễn là đánh bại được con người đã đẩy lùi nó."
"Chính xác. Nếu ta có thể đánh bại ngươi, kẻ đã hạ gục một vị thần, ta sẽ có thể hoàn thành mục tiêu của mình."
Tham vọng của cậu ta đã thay đổi giữa chừng. Đó là lý do tại sao cậu ta không buồn ngăn cản Suimei ở bên ngoài hay khi cậu đến cứu Hydemary.
Thật vậy, khoảnh khắc Suimei thách thức vị thần và đánh bại nó, kế hoạch đã thay đổi.
Cậu ta muốn thể hiện khả năng của mình với thế giới. Đồng hoá một vị thần là một cách ngắn gọn để thực hiện điều đó, nhưng giờ khi một con người đã đẩy lùi vị thần được triệu hồi... việc hạ gục con người đó sẽ là một màn trình diễn còn tuyệt vời hơn.
Nói tóm lại, cậu bé này không khác Hydemary là mấy. Cậu ta bị dày vò bởi sự trống rỗng được tạo ra từ sự bất hoà giữa kiến thức uyên bác và sự thiếu kinh nghiệm của mình—lưỡng nan của các homunculus.
Tất cả những điều này là để lấp đầy khoảng trống bên trong cậu ta.
Trái tim Suimei rung động vì thương hại, nhưng cậu bé tóc vàng đã đưa ra một tuyên bố táo bạo từ trên cao.
"Tinh Lạc Hoàng Hôn, ta sẽ đánh bại ngươi tại đây. Ta đã thất bại trong việc đồng hoá một vị thần, nhưng nếu ta có thể đánh bại một thiên tài như ngươi, nó sẽ càng lấp đầy sự trống rỗng bên trong ta hơn nữa."
"Thiên tài, hử? Phải nói là, tớ chưa bao giờ nghĩ về mình theo cách đó."
"Ngươi đang cố khiêu khích ta sao...? Aah, nó thực sự hiệu quả đấy. Điều đó làm ta tức điên lên. Và ngươi sẽ gọi mình là gì nếu không phải là một thiên tài? Kẻ đã trục xuất thần tính khỏi thế giới. Kẻ đã đánh bại hai trong số Thập Đại Tham Lam. Kẻ đã hạ gục con rồng đỏ báo hiệu ngày tận thế."
Suimei đối lại giọng điệu ngày càng khoa trương của cậu bé tóc vàng bằng một nụ cười tự giễu.
"Tớ không phải thiên tài. Chỉ là tớ không bao giờ biết bỏ cuộc mà thôi."
"Cứ nói những gì ngươi muốn, nhưng thế giới lại đánh giá ngươi khác."
Điều đó chắc chắn là sự thật. Cách một người nghĩ về bản thân và cách thế giới nghĩ về họ là hai việc khác nhau, và cá nhân hiếm khi có quyền kiểm soát cách thế giới nhìn nhận mình.
"Dù sao đi nữa, đối thủ của cậu không phải là tớ."
"Ngươi đang bảo ta phải đánh bại đệ tử của ngươi trước sao? Cái kẻ tự xưng là kiệt tác mà lại rơi thẳng vào bẫy của ta ấy hả?"
"Chính là cô ấy. Lần này, hãy thử đánh bại cô ấy trong một trận chiến Ma Thuật đàng hoàng mà không có bất kỳ thủ đoạn lén lút nào. Cậu làm được điều đó, và tớ sẽ đấu với cậu bao nhiêu tuỳ thích."
"Cậu chắc chắn là đang coi thường ta rồi."
Cậu bé tóc vàng sau đó quay sang Hydemary, người đang chĩa cây đũa phép của mình vào cậu ta.
"Cậu đúng là chơi tôi một vố đau đấy," cô nói. "Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ chơi một nước như vậy."
"Nó chỉ hiệu quả vì trái tim cậu quá hớ hênh. Ta chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ thoát ra được. Cậu đã có thể thoát khỏi tất cả những suy nghĩ đau đớn đó nếu cứ co mình lại bên trong kết giới ấy."
Cậu bé tóc vàng bắt đầu tích tụ mana, và khung cảnh của căn phòng bắt đầu biến dạng.
"Nhưng cậu vẫn còn quá bất cẩn. Nhà thờ này là địa bàn của ta. Ta đã chuẩn bị nhiều hơn một kết giới ở đây."
Cùng với đó, sự biến dạng chóng mặt trở nên dữ dội hơn với tiếng rít chói tai nghe như kim loại bị nghiền nát.
Đó có lẽ là sự gia tăng của các hiện tượng từ việc thiết lập Ma Thuật đã hoàn thành của cậu ta.
Cậu bé sau đó thốt ra những lời để kích hoạt kết giới của mình.
"Hỡi kết giới! Hiện thân!"
Một Trận đồ Ma Thuật bung ra dưới chân cậu và một mái vòm mana trắng như bột mì bao quanh Hydemary.
Nó được định vị giống như một bức tường phòng thủ, nhưng không đời nào một kết giới như thế này lại dùng để bảo vệ.
Cậu bé đưa tay ra và từ từ mô phỏng hành động nghiền nát thứ gì đó trong lòng bàn tay.
Theo chuyển động của các ngón tay, mái vòm bắt đầu co lại.
Kết giới co lại đã nén chính không gian, gây áp lực lên Hydemary với ý định xoá sổ cô.
Cậu bé homunculus quả thực là một bậc thầy về Ma Thuật kết giới. Cái này đặc biệt là một kết giới co thắt dạng kích hoạt.
Ngay cả những câu thần chú có độ xuyên thấu cao cũng khó có thể xuyên thủng nó từ bên trong.
Vậy Hydemary sẽ đối phó với nó như thế nào? Suimei chỉ đơn giản quan sát trong khi vẫn giữ mình cảnh giác.
Hydemary đột nhiên rút thứ gì đó từ túi áo ngực của mình. Đó là một vật phẩm ma thuật yêu thích của cô, một bộ bài.
Cô mở nó ra và rải những lá bài một cách tuỳ tiện xung quanh mình. Rồi...
"Wirbelwind!"
[Gió lốc!]
Khi kết giới co lại, Hydemary đã sử dụng Ma Thuật gió để thổi những lá bài của mình bay tứ tung.
Chúng bay chỗ này chỗ kia, dán kín vào bên trong mái vòm. Và ngay khi tất cả chúng đã vào vị trí...
"Kartensoldaten, greift an!"
[Lính bài, tấn công!]
Cô tung ra câu thần chú tiếp theo của mình. Dưới ảnh hưởng của nó, những lá bài bắt đầu biến hình.
Chúng lớn dần, mọc ra những cánh tay đeo găng và những đôi chân đi ủng.
Chúng trông hệt như những người lính bài trong Alice ở Xứ sở Thần tiên.
Một số mang kiếm, một số mang giáo, và một số thậm chí còn mang khiên. Tất cả chúng cùng lúc vật lộn với kết giới, dũng cảm dùng thân mình để kìm hãm sự co lại.
"Hahaha! Cô thực sự nghĩ rằng mình có thể ngăn chặn kết giới của ta bằng những phương tiện đơn giản như vậy sao? Thật là quá ngu ngốc."
"Tôi cũng không nghĩ cái này sẽ ngăn được nó đâu."
"Cá-?!"
Mana của Hydemary dâng trào và tràn ngập khu vực như thể để át đi giọng nói của cậu bé.
Không khí kêu tanh tách sống động với điện, âm thanh của nó gần như bị lạc giữa tiếng cọt kẹt của toà nhà và đồ đạc dưới áp lực của Hydemary từ bên trong kết giới.
Mana tuôn ra từ cô biến thành một dòng thác ánh sáng, bay lên trần mái vòm như một con rồng đang bay lên.
"Ch-Chỗ mana đó..."
"Cậu sẽ không trụ được lâu nếu chỉ có thế này đã làm cậu ngạc nhiên đâu!"
Hydemary hét vào mặt cậu bé, người rõ ràng đã bị chấn động bởi sự biểu hiện mana của cô.
Sau đó, cô rút một cuốn sách duy nhất ra từ không trung.
"Một cuốn ma đạo thư? Không, không phải..."
"Không, nó không phải thứ gì ấn tượng đến thế. Chỉ là một cuốn sách tranh thôi."
Cùng với đó, Hydemary cho cậu bé xem qua trang bìa.
Đó quả thực là một cuốn sách tranh cũ kỹ được trang trí bằng một hình minh hoạ ở mặt trước dưới tiêu đề tiếng Anh của nó.
Các chữ cái được viết bằng phông chữ lớn, dễ đọc.
Đó không thể nhầm lẫn là một cuốn sách dành cho trẻ em, và dường như không hơn thế. Nó không có giá trị như một vật phẩm Ma Thuật.
Nó, như Hydemary đã nói, đơn giản là một cuốn sách tranh.
"Through the Looking-Glass?"
"Đúng vậy. Đây là thứ đầu tiên cha tôi tặng tôi. Chỉ là một cuốn sách được yêu thích."
"Hmph. Và cô định làm gì với thứ đó?"
"Cậu hỏi tôi định làm gì ư? Tôi là một Ma Thuật Sư, phải không? Chỉ có một việc phải làm thôi."
"Đó không thể nào là một vật phẩm ma thuật được. Cô làm sao có thể làm bất cứ điều gì với thứ đó..."
"Ồ, tôi có thể. Và tôi sẽ. Rốt cuộc thì, Ma Thuật của tôi là..."
Thật vậy, Ma Thuật của Hydemary là Ma Thuật gốc.
Nói chung, các câu thần chú là sự kết hợp được chính thức hoá của các hành động như những lời cầu nguyện và ước muốn nguyên thuỷ.
Các hành động chính xác được yêu cầu bởi một câu thần chú cụ thể được xác định bởi hệ thống Ma Thuật của nó, nhưng chúng là những hằng số.
Các hành động đó là cố định, và không phải là thứ mà một người thi triển cá nhân có thể thay đổi.
Ngoại trừ Hydemary. Các hành động cần thiết cho các câu thần chú của cô có thể được hoàn thành bằng bất kỳ quy trình nào cô muốn, dễ dàng mang lại kết quả chính xác mà cô dự định miễn là đầu vào khớp với đầu ra.
Về cơ bản, miễn là cô cung cấp đủ lượng mana để đảm bảo nó, cô có thể tạo ra bất cứ thứ gì cô mong muốn.
Ma Thuật của Hydemary Alzbayne được biết đến với cái tên "Die Kleine Spielzeugkiste" [ Hộp Đồ Chơi Nhỏ ].
Đó là Ma Thuật sử dụng bất cứ thứ gì được coi là đồ chơi của trẻ em làm môi giới để biến ước mơ của cô thành hiện thực.
Đối với những món đồ chơi mà trẻ em dùng để xua tan sự nhàm chán... Búp bê, thú nhồi bông, bài tây, và các bộ ảo thuật đều nằm trong tầm tay của cô.
Kể cả sách tranh.
Và thế là, một tay cầm cuốn sách tranh mở ra, Hydemary bắt đầu niệm chú.
"'Twas brillig, and the slithy toves
Did gyre and gimble in the wabe;
All mimsy were the borogroves,
And the mome raths outgrabe."
Đó là một bài thơ vô nghĩa được biết đến trên toàn thế giới, nổi tiếng được Humpty Dumpty giải thích cho Alice, kể câu chuyện về một con quái vật kỳ quái bị giết bằng sức mạnh của một thanh kiếm ma thuật.
Các trang sách tranh của Hydemary lật nhanh một cách điên cuồng khi cô truyền Ma Thuật của mình qua nó.
Những tia sét nhạt loé lên từ nó, tạo thành một chùm sáng rực rỡ. Hydemary đưa tay phải vào chùm sáng, phóng mana của mình vào cuốn sách và đổi lại rút ra một lưỡi kiếm từ nó.
"He took his vorpal sword in hand:
Long time the manxome foe he sought...
One, two! One, two! And through and through
The vorpal blade went snicker-snack!"
Nhưng đó không phải là một lưỡi kiếm tầm thường mà Hydemary rút ra từ cuốn sách và đâm về phía cậu bé tóc vàng.
"Cô nghĩ thanh kiếm đó có thể phá vỡ kết giới của ta sao?!" cậu ta hỏi một cách hoài nghi.
"Kiếm Vorpal: Hư Ảnh Trảm!"
Đó là một lưỡi kiếm chém xuyên qua mọi Ma Thuật và sự vô nghĩa bằng sức mạnh của sự thật.
Như để chứng minh, Hydemary chém vào kết giới đang co lại một cách điêu luyện.
"Đây là thanh kiếm sát Ma Thuật. Mọi giả dối đều có số phận bị nó chém hạ."
Và cứ như thế, thanh kiếm vorpal của cô đã xé toạc kết giới của cậu bé, biến nó thành hư vô trước khi nó kịp làm được gì.
★
Mọi chuyện kết thúc nhanh chóng sau đó. Cậu bé tóc vàng có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng kết giới co thắt của mình sẽ bị phá vỡ, và ngay lập tức bị những người lính bài thoát ra vây lấy.
Cậu ta gần như không chống cự và nhanh chóng bị đánh bất tỉnh.
"Kết thúc nhạt nhẽo đến không ngờ," Hydemary làu bàu.
"Chà, cậu ta đã đối đầu với cậu mà..." Suimei trả lời một cách thản nhiên.
Hai homunculus về cơ bản đã ở hai đẳng cấp khác nhau ngay từ đầu.
Hydemary là kiệt tác của Bậc thầy Búp bê nổi tiếng, trong khi cậu bé tóc vàng—dù có khả năng làm những điều tuyệt vời—lại sở hữu quá ít năng lực đến nỗi người tạo ra cậu đã ruồng bỏ cậu.
Theo nghĩa đó, kết quả này là không thể tránh khỏi. Lẽ ra nó đã phải rõ ràng ngay từ đầu.
Việc cậu ta tạm thời bắt giữ được Hydemary thực ra đã là một thành tựu khá lớn, nhưng trong một trận chiến Ma Thuật trực diện, cán cân đã nghiêng về phía cô một cách vô vọng.
Suimei lúc này đang nhìn xuống cậu bé đã gục ngã. Với tất cả thông tin tình báo mà cậu thu thập được, cậu đã nắm được tình hình của cậu bé này.
Sau khi được tạo ra như một phần của thí nghiệm của một nhà giả kim thuật nào đó, cậu ta đã bị ruồng bỏ và lang thang khắp thế giới.
Chính trong lúc đó, cậu ta đã gặp Saix Ruger, và phần còn lại giờ đã là lịch sử.
"Tớ cảm thấy hơi tội cho cậu ta... Bị vứt bỏ, bị lừa dối, và đây là những gì chờ đợi cậu ta cuối cùng," Suimei nói với một tiếng thở dài.
"Đồng ý."
"Nhưng, cậu biết đấy, suy cho cùng, tại sao cậu ta lại quá háo hức gánh vác nhiều hơn những gì mình có thể? Nếu cậu ta muốn đạt được điều gì đó, làm từng chút một thì có gì sai chứ?"
Suimei buột miệng nói ra điều đó, và trong một diễn biến bất thường, Hydemary mỉm cười.
"Tớ chắc chắn... cậu ấy muốn người đã tạo ra mình công nhận mình. Cậu ấy muốn được chấp nhận. Đó là lý do tại sao cậu ấy cố gắng làm điều gì đó lớn lao. Để nổi bật và thu hút sự chú ý. Ngoài ra... tớ hiểu."
"Hiểu gì cơ?"
"Cậu bé này không có cậu. Đó là lý do tại sao cậu ấy không thể sống tự do như tớ."
Hydemary cũng nhìn xuống cậu bé tóc vàng. Giọng cô đầy thông cảm, và biểu cảm của cô có chút cô đơn.
"Suimei-kun... Tớ có thể ích kỷ một chút được không?"
"Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Tớ không muốn giao cậu bé này cho Hiệp hội Thượng Đỉnh Ngàn Đêm."
"Tớ không đặc biệt bận tâm, nhưng chính xác thì cậu định làm gì?"
Suimei hỏi Hydemary bằng một giọng hơi nghiêm khắc. Dù cô có thấy cậu ta đáng thương đến đâu, việc thả cậu ta ra sẽ chỉ kết thúc bằng một sự cố khác.
Đây không phải là chuyện có thể bỏ qua đơn giản. Ai đó cần phải chịu trách nhiệm, giống như cách Suimei đã che chở cho Liliana.
"Tớ muốn gửi cậu ấy đến chỗ cha tớ."
"À, vậy cậu muốn vị meister đó huấn luyện cậu ta?"
"Ừm. Tớ nghĩ như vậy sẽ tốt hơn."
"Nghe thì hay đấy, nhưng liệu ông ấy có đồng ý không? Cậu bé này là một người hoàn toàn xa lạ với ông ấy."
"Tớ chắc sẽ ổn thôi. Nếu ông ấy miễn cưỡng, tớ chỉ cần cầu xin ông ấy."
"Tại sao phải đi xa đến thế?"
"Tại sao ư? Đó là điều mà cậu cần phải hỏi sao?"
Hydemary dừng lại một lúc, nhưng những lời tiếp theo thoát ra từ miệng cô lại chính là của Suimei...
"Để cứu rỗi một cách triệt để những kẻ không thể được cứu rỗi."
Ra là vậy. Trong trường hợp đó, tất nhiên cô ấy sẽ đi xa đến thế.
"Cậu nói đúng nhỉ? Vậy thì cậu nên giúp đỡ cậu ta một cách đàng hoàng đi. Cậu ta sẽ cần nó đấy."
Cùng với đó, Suimei nhấc bổng cậu bé tóc vàng đang bất tỉnh lên. Giờ họ đã quyết định không giao nộp cậu ta, một cuộc đàm phán với Hiệp hội Thượng Đỉnh Ngàn Đêm đang chờ đợi.
Ý nghĩ đó khiến Suimei kiệt sức, nhưng tất cả đều xứng đáng để ủng hộ người đệ tử của mình, người đã bước những bước đầu tiên để theo đuổi lý tưởng của Hiệp hội.
Đó là một cảm giác tốt, và Suimei rời khỏi nhà thờ với một nụ cười và Hydemary tự hào bên cạnh.
Bên ngoài, họ thấy các cô gái, những Ma Thuật Sư mà họ đã khống chế, và các đại diện từ Hiệp hội Thượng Đỉnh Ngàn Đêm đến để thu thập mục tiêu của họ, tất cả đang chờ đợi.


0 Bình luận