Giữa đêm đen tĩnh lặng của kinh đô Đế quốc, Rogue Zandyke lặng lẽ rảo bước, hồi tưởng về lần đầu tiên ông gặp Liliana.
Ngày ấy, ông nhận lệnh đến trấn áp một sự vụ đang diễn ra tại một ngôi làng hẻo lánh.
Bấy giờ, Cục Tình báo của quân đội vẫn chưa được thành lập. Rogue chỉ là một sĩ quan bình thường. Sau khi nghe ngóng được về một nghi lễ tai ương đang diễn ra tại một ngôi làng ở phía bắc Đế quốc, ông cùng thuộc hạ lập tức lên đường điều tra.
Ông không rõ nghi lễ đó chính xác bao gồm những gì, nhưng hệ quả của nó là một thực thể hắc ám đã xuất hiện trong vùng, kéo theo đó là xác của nhiều đứa trẻ bắt đầu được tìm thấy rải rác. Sau khi điều tra các ngôi làng lân cận, họ biết được đó là một truyền thống được lưu truyền qua nhiều thế hệ. Hằng năm, dân làng sẽ hiến tế những đứa trẻ bị nguyền rủa cho một thực thể tà ác khác với Tà Thần Zekaraia.
Khi họ đến ngôi làng nọ, nghi lễ đang được tiến hành.
Những trận đồ ma thuật vẽ bằng máu loang lổ khắp nơi. Toàn bộ dân làng đều tham gia, họ tụ tập quanh một người duy nhất, miệng không ngừng tuôn ra đủ mọi lời lẽ hận thù.
Nạn nhân của tất cả những điều này là Liliana, khi đó vẫn còn là một đứa trẻ non nớt. Ngay cả cha mẹ ruột, những người lẽ ra phải yêu thương con bé, cũng hòa vào đám đông hò reo cổ vũ. Tất cả bọn họ, không trừ một ai, đều đối xử với con bé như một con quái vật. Ngay tại ngôi đền thiêng, nơi nghi lễ đang diễn ra, đám đông vây chặt lấy cô bé đang run rẩy co ro vì sợ hãi.
Ông vẫn còn nhớ như in ánh lấp lánh nguyên thủy trong con mắt phải của con bé.
Khi những người lính cố gắng can thiệp, dân làng đã điên cuồng tấn công họ. Họ gào lên rằng nếu nghi lễ không diễn ra, tà ác sẽ hủy diệt ngôi làng.
Chẳng ai nhận ra từ lúc nào, tất cả dân làng đều đã mất trí. Có lẽ đó là ảnh hưởng từ bóng tối của Liliana. Rogue không biết đó là hiện tượng tự nhiên hay do một thế lực siêu nhiên nào khác. Nhưng dù thế nào đi nữa, ông cũng không thể làm ngơ trước những gì họ đang làm. Việc cả đám người hùa vào một đứa trẻ nhỏ để tước đoạt hạnh phúc của nó là điều không thể dung thứ.
Đó không phải là điều con người được phép làm. Sau khi trấn áp những người dân làng đang nổi loạn, vị pháp sư chủ trì nghi lễ đã trăng trối lại cho Rogue vài lời cảnh báo.
“Con bé đó là một đứa trẻ có khả năng nguyền rủa người khác bẩm sinh... Cuối cùng, cả nhân loại sẽ bị nó làm hại...”
Nghĩ lại, lời nói của vị pháp sư có lẽ tự thân nó đã là một lời nguyền giáng lên Rogue khi ông quyết định mang Liliana đi cùng. Chúng luôn lởn vởn trong tâm trí ông. Và rồi, sâu thẳm trong lòng, chắc hẳn ông cũng đã nghĩ Liliana là một đứa trẻ bị nguyền rủa.
Sau tất cả những gì đã làm, ông không còn tư cách để ở bên cạnh con bé nữa. Ông hối hận vì đã phải để nó ra đi, nhưng ông tin chắc rằng nếu giao phó nó cho chàng trai trẻ luôn tin tưởng nó, con bé nhất định sẽ có thể sống một cuộc đời hạnh phúc.
Chàng trai trẻ ấy đã nói thẳng vào mặt ông, rằng dù không chung huyết thống, nhưng một khi đã tự nhận là cha, thì ông phải hành xử như một người cha cho đến tận cùng. Rằng ông nên tin tưởng vào gia đình của chính mình. Đó là nguồn cơn cho sự tức giận của chàng trai trẻ.
Nhưng Rogue đã không thể tin tưởng con bé. Hoàn toàn bị cuốn vào vòng xoáy của sự việc, ông đã ruồng bỏ chính cô bé mà mình từng dang tay cứu giúp.
“...”
Khi ông ngoái nhìn lại nơi mình vừa rời đi, giọng nói của Liliana lại văng vẳng trong đầu.
“Đại tá, tại sao ngài lúc nào cũng... phải nhận lấy những công việc đau đớn như vậy?”
Nghĩ lại, có lẽ Liliana đã luôn cảm thông cho ông.
“Đại tá, nếu tôi trở thành một người lính... tôi có thể giúp ích được gì cho ngài không?”
Nghĩ lại, có lẽ Liliana đã toàn tâm toàn ý muốn được san sẻ gánh nặng cùng ông.
“Đại tá, tại sao giới quý tộc... lại ghét ngài đến vậy?”
Phải, nghĩ lại, tất cả những gì con bé hỏi ông đều xuất phát từ sự lo lắng chân thành. Rogue bị giới quý tộc tẩy chay. Con bé đã nghe phong thanh và nhận ra ông đang phải trải qua những tháng ngày khó khăn đến nhường nào. Dù sao thì Liliana cũng là một đứa trẻ thông minh. Chắc hẳn vì thế mà con bé đã cố gắng cứu ông. Thật nực cười làm sao.
Phải đến tận bây giờ ông mới hiểu được sự quan tâm và nỗi buồn của con bé... Chính vì vậy, ông không có quyền tự xưng là cha của nó.
Và ông cũng không còn tư cách để chỉ trích nó nữa.
Chắc chắn rằng vầng hào quang rực rỡ từ những vì sao rơi đã gột rửa tất cả. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Ông vẫn còn một việc phải làm. Nếu Liliana muốn sống trong yên bình và thanh thản, thì nguồn cơn của cái ác mang tên giới quý tộc phải bị trừ khử. Dù cho có chàng trai trẻ đó ở bên, một sự trừng phạt nào đó chắc chắn sẽ chờ đợi họ.
Và vì vậy, với tư cách là người đã đẩy Liliana đến bước đường cùng, ông phải hành động.
Mang những suy nghĩ đó trong lòng, ông lặng lẽ ngước nhìn bầu trời.
“Dù lòng ta có mong muốn, mọi chuyện lại chẳng hề theo ý ta...”
Tại sao thế gian này lại chỉ khắc nghiệt với những kẻ yếu đuối? Nó chỉ ban phát nỗi đau cho những người sống ngay thẳng và nhẫn tâm cướp đi hạnh phúc của họ.
Khi ông hướng những câu hỏi câm lặng ấy lên bầu trời, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy một câu trả lời sẽ đến.
Không, thay vào đó, những gì ông nghe được là một giọng nói hoàn toàn xa lạ.
“Một trong Thất Kiếm, Đại tá Cục Tình báo Quân đội Đế quốc... Rogue Zandyke-dono, ta nói có đúng không?”
Rogue hạ tầm mắt. Một người đàn ông đã xuất hiện trên con đường trước mặt ông từ lúc nào. Với mái tóc dài màu tím nhạt, hắn toát lên một vẻ thanh tao thoát tục. Trang phục của hắn cũng xa lạ với Rogue, nhưng ông có thể nhận ra nó đắt tiền và trang nhã. Người đàn ông khá gầy, nhưng ngay cả dưới lớp quần áo bồng bềnh tựa như lễ phục của quý tộc nước nào đó, Rogue vẫn cảm nhận được cơ thể hắn đã qua rèn luyện.
Khi Rogue phóng ánh mắt cảnh giác về phía người đàn ông, hắn ném lại cho ông một câu hỏi đột ngột.
“Ngài nghĩ gì về thế giới này?”
Không hiểu ý định của người đàn ông này là gì, Rogue hỏi vặn lại.
“Ý ngươi là gì?”
“Ngài không cảm thấy rằng, cái lẽ của thế gian này, vốn dĩ đã quá phi lý rồi hay sao?”
“...”
Cảm thấy như những suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng mình đã bị phơi bày, cơ thể Rogue cứng lại trong thoáng chốc. Tuy nhiên, ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và gạt đi lời của người đàn ông như một điều vô nghĩa.
“Ta không đời nào lại phàn nàn về thế giới mà Nữ thần Alshuna đã tạo ra.”
“Đó là một lời dối trá.”
“Điều gì khiến ngươi nói vậy?”
Rogue lại ném một câu hỏi khác về phía người đàn ông với vẻ mặt như thể hắn biết tất cả. Và khi hắn trả lời, biểu cảm của hắn không hề thay đổi.
“Không phải sao? Nếu đó không phải là lời dối trá, thì tất cả những lần ngài nghĩ về con gái mình khi cầu nguyện Nữ thần mỗi ngày cho một điều ước không bao giờ thành hiện thực, sẽ trở thành lời dối trá.”
“Ngươi... biết cả chuyện đó sao?”
Sững sờ trước suy đoán của người đàn ông, Rogue vô tình thừa nhận những gì hắn nói. Đó là sự thật. Ông đã cầu nguyện cho cơ thể đang bị ăn mòn của Liliana được Nữ thần chữa lành. Mỗi buổi sáng, không một lần bỏ sót, ông đều đi đến Thánh đường Cứu rỗi. Tuy nhiên, dù ông có dâng lên bao nhiêu lời cầu nguyện, chúng cũng chưa bao giờ được lắng nghe.
“Dù có hơi đường đột, nhưng tôi tin rằng mình hiểu được cảm xúc của ngài đối với thế giới này,” người đàn ông nói, hướng đôi mắt xám lạnh của mình thẳng vào Rogue. “Khu vườn thu nhỏ này do Nữ thần tạo ra vốn đã phi lý. Đó chẳng phải là lý do tại sao ma quỷ tồn tại sao? Bởi lẽ, sự tồn tại của chính Nữ thần đã là một khối phi lý rồi.”
Trong thế giới nơi Nữ thần được tôn thờ như hiện thân của mọi đức hạnh, người đàn ông này lại đang tỏ ra khinh miệt bà mà không một chút do dự. Hắn hẳn phải có lý do để tuyên bố tất cả những điều này một cách đanh thép, mặc cho sự thật rằng nếu có ai nghe thấy, hắn sẽ bị coi là kẻ khả nghi ngay lập tức.
“Zandyke-dono, tôi muốn ngài cho chúng tôi mượn sức mạnh của mình.”
“Ngươi định làm gì với sức mạnh của ta?”
“Ngài đã biết câu trả lời rồi đấy. Nếu Nữ thần gieo rắc sự phi lý, chúng tôi sẽ chiến đấu chống lại bà và thay đổi thế giới.”
Những lời thốt ra từ miệng người đàn ông giống như đang âm mưu đoạt quyền của một vị thần. Bất cứ ai nghe thấy cũng sẽ phải chết lặng. Rogue cũng không ngoại lệ. Giọng ông khi hỏi lại người đàn ông chứa đầy sự hoang mang.
“Nực cười. Ngươi định nói là ngươi muốn giết Nữ thần? Điều đó là không thể.”
“Tôi định làm vậy. Và để đạt được mục đích đó, tôi muốn có sự hỗ trợ của ngài.”
Rogue nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Hắn đã xuất hiện, nói xấu Nữ thần, và bây giờ đang yêu cầu sự giúp đỡ của ông. Rogue cảm thấy hắn dường như vững như bàn thạch trong niềm tin của mình. Hắn sẽ thay đổi thế giới. Hắn sẽ sửa chữa sự phi lý của nó. Có một điều gì đó ở hắn khiến người ta tin rằng hắn không chỉ là một kẻ lừa đảo.
Ngay lúc này, Rogue không còn nơi nào để đi và cũng không có ai chờ đợi mình. Ông hoàn toàn không nghĩ mình sẽ làm gì sau khi hoàn thành việc phải làm. Tuy nhiên, đề nghị của người đàn ông này, phá vỡ chính những điều đã khiến Rogue phải than khóc trong đau buồn, có lẽ không phải là một lựa chọn tồi.
Chuẩn bị gật đầu với người đàn ông, Rogue bắt đầu nói một cách bình thản.
“Vậy thì có một điều ta muốn hỏi.”
“Xin cứ nói.”
“Là về con gái của ta. Hiện tại, có một mối đe dọa đối với con bé cần phải được dọn dẹp. Ta muốn nó được loại bỏ càng sớm càng tốt. Nếu việc đó hoàn thành, ta sẽ cho ngươi mượn thanh kiếm của mình.”
Rogue đưa ra điều kiện của mình. Ông biết đó là một yêu cầu vô lý, nhưng nếu người đàn ông này có sức mạnh để thách thức cả một vị thần, thì một yêu cầu như vậy hẳn sẽ rất đơn giản. Nó sẽ chứng minh tất cả những lời hắn nói không chỉ là lời nói suông. Vì vậy, theo một cách nào đó, yêu cầu của Rogue là một bài kiểm tra.
Tuy nhiên, người đàn ông gật đầu mà không một chút do dự.
“Ta đã nghe thấu mong muốn của ngài. Chậm nhất là đến rạng sáng ngày mai, tất cả những kẻ dám hắt hủi Liliana Zandyke sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi kinh đô này,” hắn quả quyết.
Rogue không biết điều gì đã củng cố sự tự tin của người đàn ông này, nhưng câu trả lời sẽ có vào sáng hôm sau. Nghĩ đến đây, ông nhận ra mình vẫn còn một điều chưa hỏi.
“Xin lỗi, nhưng thêm một điều nữa.”
“Là gì vậy?”
“Ta vẫn chưa biết tên của người mà ta sẽ cho mượn thanh kiếm.”
Nghe vậy, một nụ cười đột nhiên nở trên khuôn mặt người đàn ông. Đó có phải là niềm vui đơn thuần không? Hay có lẽ hắn thực sự hạnh phúc từ sâu thẳm? Rogue không thể nắm bắt được sắc thái trong biểu cảm của hắn, nhưng người đàn ông đã trả lời ông một cách từ tốn.
“Tên ta là Gottfried. Cứ tự nhiên gọi ta như vậy.”
Nói rồi, người đàn ông—Gottfried—quay người, bóng dáng hòa vào màn đêm.


0 Bình luận