Haibara’s Teenage New Gam...
Amamiya Kazuki Gin
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09

Chương 2 Cô đàn em dễ thương và vết rạn nứt

1 Bình luận - Độ dài: 13,117 từ - Cập nhật:

Khi buổi tập câu lạc bộ kết thúc, bên ngoài đã tối đen như mực.

Tôi đi thẳng về nhà, ăn tối rồi đi tắm.

Chỉ vậy thôi là đã đến giờ đi ngủ. Một ngày viên mãn trôi qua cũng thật nhanh.

Vấn đề là, đã bốn ngày kể từ khi học kỳ mới bắt đầu, nhưng tôi gần như chẳng nói chuyện được với Hikari.

Chúng tôi khác lớp, sau giờ học thì cậu ấy lại bận rộn với câu lạc bộ hoặc công việc làm thêm. Hơi cô đơn một chút.

Tuy đã muộn, nhưng hay là thử nhắn RINE cho cậu ấy xem sao.

Nếu nói thẳng là tôi muốn nói chuyện thì có kỳ cục không nhỉ? Nhưng là người yêu thì chắc được cho phép thôi, phải không?

Natsuki: "Hikari, cậu còn thức không?"

Hoshimiya Hikari: "Ừm. Tớ vẫn còn thức đây"

Vừa nhắn RINE, tôi đã nhận được phản hồi ngay tức khắc.

Natsuki: "Nếu được thì chúng ta gọi điện nói chuyện không? Tớ muốn nói chuyện với cậu"

Hoshimiya Hikari: "Được thôi!"

Hoshimiya Hikari: "Tớ sắp viết xong đến đoạn có thể dừng rồi, đợi tớ mười phút nhé!"

Dù đã mười một giờ đêm, có vẻ như cậu ấy vẫn đang viết tiểu thuyết.

Kể từ mùa hè năm ngoái, Hikari đã luôn nỗ lực hết mình với mục tiêu trở thành một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp.

...Mình làm phiền cậu ấy rồi sao? Vừa cảm thấy áy náy, tôi vừa gõ câu trả lời.

Natsuki: "À, nếu cậu đang viết thì không cần phải cố đâu, để sau cũng được"

Hoshimiya Hikari: "Không sao đâu, tớ cũng đang định hôm nay kết thúc ở đây thôi"

Hoshimiya Hikari: "Với lại, tớ cũng muốn nói chuyện với Natsuki-kun nữa"

Natsuki: "Vậy, khi nào xong thì báo tớ nhé"

Phư phư phư, thật vui khi biết Hikari cũng muốn nói chuyện với tôi.

Đợi một lát, một nhãn dán "OK!" được gửi tới, và tôi liền gọi cho cậu ấy.

"Cậu nghe thấy không?"

"Ừm. Natsuki-kun chủ động nói muốn nói chuyện, hiếm thật đấy"

"Vậy à?"

"Đúng thế! Lúc nào cũng là tớ chủ động mà!"

Bị nói vậy, tôi ngẫm lại thì thấy cũng đúng.

"Tại tớ cứ nghĩ nhỡ lại làm phiền lúc cậu đang viết tiểu thuyết thì không hay"

"Không cần phải bận tâm chuyện đó đâu. Tớ vừa nói chuyện vừa viết cũng được mà"

Hikari nói một cách thản nhiên, nhưng chẳng phải điều đó rất cừ sao? Tôi thì không thể nào làm nhiều việc cùng lúc được.

"Tiểu thuyết của cậu thế nào rồi?"

"Ừm thì, tác phẩm mới tớ viết từ tháng Hai sắp hoàn thành rồi đó"

"Hả, xong rồi ư? Nhanh vậy?"

"Không có đâu. Các tác giả chuyên nghiệp có khi viết xong một cuốn trong mười ngày đấy"

Theo cảm tính của tôi, chẳng phải đó là những cá thể đặc biệt trong giới chuyên nghiệp sao?

Viết xong một cuốn trong mười ngày thật không phải chuyện đùa. Theo lý thuyết đó thì một tháng có thể xuất bản ba cuốn.

"Viết xong rồi tớ cũng muốn Natsuki-kun đọc thử"

"Hiểu rồi, tớ sẽ mong chờ. Mà, đó là câu chuyện như thế nào vậy?"

"Là câu chuyện về bốn cô gái bay lượn trên bầu trời đó! Trong một thế giới có phép thuật, nhưng họ chỉ được cấp phép sử dụng những phép thuật hữu ích một chút cho cuộc sống thôi, còn ma pháp phi hành thì bị cấm, nhưng mà—"

Hikari vui vẻ kể về sức hấp dẫn của thế giới do chính mình tạo ra.

Giọng nói đầy hứng khởi của Hikari khi thả hồn vào những tưởng tượng thật dễ nghe.

"—Cứ như thế, họ phá vỡ những quy tắc cũ kỹ do người lớn đặt ra, và cùng nhau bay lượn trên bầu trời đó!"

"Ừm, nghe có vẻ thú vị đấy"

"Phải không! Tớ cũng thấy rất vui khi viết nó!"

"...Nhưng, chắc chắn không chỉ có vui vẻ thôi, đúng không?"

Dù mới chỉ bắt đầu chơi ban nhạc một cách nghiêm túc được khoảng một tháng, nhưng tôi đã vấp phải vô số bức tường.

Không còn dùng hợp âm năm để lấp liếm như hồi lễ hội văn hóa nữa, để có thể chơi được những hợp âm khó, vào những ngày không có buổi tập chung của ban nhạc, tôi vẫn nhận những buổi học riêng của Serika.

Trên con đường mà Hikari đang đi, chắc hẳn cũng có vô số những bức tường mà tôi không hề hay biết.

"Những lúc viết phần khó, tớ toàn lăn lộn quằn quại trên giường thôi"

"Hể, cũng hơi muốn xem thử cảnh đó một chút"

"Tuyệt đối không! Không phải thứ có thể cho người khác xem được đâu, tớ toàn một mình rên rỉ la hét thôi"

Hikari kiên quyết từ chối lời tôi nói.

Mà, tôi cũng chẳng muốn Hikari thấy những mặt xấu xí của mình.

Xin đừng chỉ ra sự thật rằng cậu ấy đã thấy rất nhiều rồi.

Trong lúc tôi đang tự cảnh báo bản thân, Hikari bất chợt nói.

"—Nhưng, tính cả những điều đó nữa, thì bây giờ tớ vẫn thấy rất vui"

Khi có một thứ gì đó để nỗ lực hết mình, mỗi ngày đều trở nên thật trọn vẹn.

"Ban nhạc của Natsuki-kun thì sao?"

"Bọn tớ đang luyện tập cật lực để chuẩn bị cho lễ hội âm nhạc trong hai tuần nữa"

Kể từ khi quay ngược thời gian, tôi đã luôn cố gắng để biến tuổi thanh xuân của mình thành sắc cầu vồng.

Đó là Kế hoạch Thanh xuân Cầu vồng.

Giai đoạn đầu tiên là "Kết bạn", và giai đoạn thứ hai là "Có người yêu".

Tôi đã hoàn thành đến giai đoạn thứ hai vào mùa thu năm ngoái, nhưng những rắc rối trong các mối quan hệ đã xảy ra, khiến tuổi thanh xuân của tôi mất đi màu sắc. Vì vậy, suốt mùa đông, tôi đã phải bôn ba để tìm lại tuổi thanh xuân cầu vồng ấy.

Sau khi mọi chuyện đã được giải quyết, mục tiêu hiện tại của tôi là làm cho tuổi thanh xuân cầu vồng ấy tỏa sáng rực rỡ hơn nữa.

Nói cách khác, đó là giai đoạn cuối cùng của Kế hoạch Thanh xuân Cầu vồng, "Sống những ngày tháng trọn vẹn"!

Tôi tin rằng hoạt động ban nhạc một cách nghiêm túc sẽ càng tô điểm thêm cho tuổi thanh xuân của mình.

"Tớ cũng muốn nói là tớ muốn đi lắm nhưng... hạn chót nộp bản thảo sắp đến rồi"

"Mà, cậu không cần phải cố đâu. Bọn tớ chỉ là ban nhạc mở màn thôi, nên phần trình diễn cũng chỉ một chút lúc đầu"

Vì là ban nhạc mở màn nên chỉ tiêu vé của chúng tôi rất ít và đã bán hết sạch, còn vé của các ban nhạc khác thì rất nổi tiếng, nên không biết có mua được không. Có khi đã hết vé rồi cũng nên.

"Tớ thì nhắm tới giải thưởng cho tác giả mới, còn Natsuki-kun thì là lễ hội âm nhạc. Dù mục tiêu khác nhau, nhưng chúng ta hãy cùng cố gắng nhé"

"Đúng vậy nhỉ. Cả hai đều bận rộn nên hơi buồn một chút nhưng..."

"Lớp học cũng bị chia ra rồi mà. Nhưng, lúc nào muốn nghe giọng cậu tớ sẽ gọi điện"

Chỉ cần nói chuyện một chút như hôm nay thôi cũng đủ để tôi thấy phấn chấn hơn.

Dù thời gian gặp nhau có ít đi, tôi vẫn mong chúng tôi có thể là người yêu và hỗ trợ lẫn nhau.

"Lớp mới của cậu thế nào?"

"Vui lắm. Tớ cũng kết bạn mới được rồi"

Chắc không cần phải lo lắng cho Hikari rồi.

Dù sao thì cậu ấy cũng là thần tượng (tự xưng) của trường mà.

"Serika cũng học cùng lớp với cậu, đúng không?"

"Ừm. Hôm nay tớ vừa nghe Serika-chan kể chuyện về Natsuki-kun trong lúc tập ở câu lạc bộ đấy"

"Hả, cậu ấy nói gì vậy?"

"Cậu ấy nói là 'Natsuki đã trưởng thành một cách nghiêm túc rồi đó'"

"Ồ!"

Được Serika khen làm tôi thấy vui quá.

"Nhưng, 'vì xuất phát điểm quá thấp nên chẳng thấm vào đâu cả'"

"...Tớ biết rồi mà!"

Chính vì thế nên tôi mới đang cố gắng đây!

Nghe thấy giọng nói chán nản của tôi, Hikari vui vẻ cười.

"Cậu có thể đừng nâng tớ lên rồi lại dìm xuống được không?"

"Tạo kịch tính là điều cơ bản của một câu chuyện mà"

Hikari nói với vẻ tinh nghịch.

Xin đừng biến hành động của tôi thành câu chuyện nữa.

*

Học kỳ mới đã trôi qua được một tuần.

Cảm giác như chỉ trong một thoáng. Đến trường, đi tập ở câu lạc bộ hoặc đi làm thêm, rồi về nhà đi ngủ.

Những ngày bận rộn thật sự khiến thời gian như tan chảy.

Nhân tiện, các mối quan hệ trong lớp mới cũng đã ổn định đi nhiều.

Tôi cũng đã thân hơn với Kijima-kun và Kurahashi-san.

Người tổng kết các công việc của cả lớp vẫn là Fujiwara, giống như năm ngoái. Mà, cái việc cậu ta toàn ném cho tôi những việc quan trọng thì vẫn không thay đổi. Tha cho tôi đi mà.

Nhân tiện, số lượng người muốn vào câu lạc bộ nhạc nhẹ vốn dĩ đã rất đông, nhưng khi biết Yamano đã gia nhập Mish-Lef, thì có vẻ đã giảm đi khoảng bảy người. Giảm nhiều quá rồi đấy!

Cuối cùng, câu lạc bộ nhạc nhẹ có mười lăm học sinh năm nhất tham gia. Dù vậy vẫn là rất nhiều.

Theo dự đoán của Serika, trong vòng nửa năm tới con số này sẽ giảm đi một nửa.

Mà, tôi cũng hiểu cảm giác cầm nhạc cụ lên rồi lại vứt bỏ vì nó quá khó.

Dù sao đi nữa, hiện tại hành lang trước phòng câu lạc bộ nhạc nhẹ đang rất náo nhiệt với các học sinh năm nhất đang luyện tập cơ bản.

Có vẻ như chúng tôi cũng phải chia nhau theo lịch để dạy những kiến thức cơ bản cho các học sinh năm nhất chưa có kinh nghiệm.

Thành thật mà nói, tôi không giỏi đến mức có thể dạy người khác, nhưng vì là học sinh năm hai nên đành chịu.

"Shinohara-senpai. Đoạn vừa rồi, em chơi chưa được ạ"

"Hự... Hay là mình đơn giản hóa nó đi được không ạ? Hơi khó quá"

"Như thế này thì âm thanh sẽ có chiều sâu hơn. Nếu muốn tạo ra một bản nhạc hay, em mong anh cố gắng ở đoạn này ạ"

Buổi tập cũng đang dần trở nên sôi nổi.

Gần đây, tôi ngày càng thấy nhiều cảnh Yamano và Narume của đội nhịp tranh luận với nhau.

Đó là sự thay đổi kể từ khi chúng tôi quyết định sẽ làm một cách nghiêm túc. Hơi đáng sợ một chút, nhưng tôi nghĩ đó là những cuộc trò chuyện cần thiết.

"...Được rồi, hôm nay đến đây thôi"

Tám giờ tối. Serika nhìn đồng hồ và tuyên bố kết thúc buổi tập.

Hôm nay cũng mệt thật. Nhưng cũng tìm ra được nhiều vấn đề. Về nhà phải luyện tập thêm thôi.

Sau khi lau qua mồ hôi, tôi bắt đầu dọn dẹp đàn ghi-ta, amply, và các thiết bị hiệu ứng.

"Mà này, ban nhạc của chúng ta, tên sẽ là gì ạ?"

Người bất chợt hỏi như vừa nhớ ra là Yamano, đang lau chùi dàn trống.

"Hiện tại vẫn là Mish-Lef, phải không ạ?"

"À, đúng rồi nhỉ. Phải nghĩ một cái tên mới thôi"

Chúng tôi không còn là ban nhạc tạm thời gồm những người thừa 'mishmash leftovers' nữa.

Vì vậy, chúng tôi đã bàn đến chuyện đổi tên ban nhạc.

"Đúng là vậy... nhưng tớ chẳng nghĩ ra được ý tưởng nào hay cả"

Serika nhíu mày tỏ vẻ bối rối.

"Một cái tên vừa ngầu vừa thời thượng thì tốt ạ!"

"Mà, nếu dễ dàng nghĩ ra được cái tên như thế thì đã chẳng phải khổ sở rồi"

"Tớ cũng chẳng có khiếu đặt tên gì cả"

"Ưm...", bốn tiếng rên rỉ vang vọng khắp phòng âm nhạc số hai.

"Mà, cũng không cần phải vội vàng thế đâu"

"Ể, nhưng bên nhà hát cũng sẽ gặp khó khăn nếu chúng ta không có tên ban nhạc chứ?"

"Tớ đã tạm thời đăng ký là Mish-Lef (tạm thời). Video lễ hội văn hóa của Mish-Lef đã gây sốt trên MeTube, nên đối với họ, không đổi tên có khi lại tốt hơn"

Nếu đổi tên mới, chúng tôi sẽ đột nhiên trở thành một ban nhạc bí ẩn.

Mà, hiện tại thì chúng tôi cũng chỉ là một ban nhạc mới nổi dựa vào mối quan hệ của Serika và sự nổi tiếng trên mạng thôi.

"Vậy thì, lễ hội âm nhạc cứ giữ nguyên tên đó ạ?"

"Nếu không nghĩ ra được ý tưởng nào hay hơn. Thôi thì, mỗi người coi như đây là bài tập về nhà nhé"

Serika nói vậy rồi vỗ tay như để kết thúc câu chuyện.

*

"Buổi tập hôm nay cũng mệt thật đấy nhỉ ạ"

Trên đường về, thời gian tôi đi cùng Yamano ngày một nhiều hơn.

Vì cùng quê nên cũng là điều hiển nhiên, nhưng thật lòng mà nói thì tôi cảm thấy hơi khó xử.

Một thằng đã có bạn gái lại đi về một mình với một cô bé đàn em, trông không hay cho lắm, phải không?

Mà, tôi cũng đã xin phép Hikari rồi.

Tuy nhiên, có lẽ không phải cứ xin phép là được.

...Cũng có giả thuyết cho rằng vì tôi mà sở thích của Hikari đã có chút lệch lạc.

Về vấn đề đó thì có nhiều giả thuyết. Cứ cho là có nhiều giả thuyết đi.

"Để em đoán xem senpai đang lo lắng chuyện gì nhé?"

Nhưng dù sao cũng cùng một ban nhạc, nếu cố tình đi về khác giờ thì cũng khó xử lắm.

Những lúc thế này, tôi muốn biết những người đã có bạn gái khác họ làm thế nào.

"Anh đang nghĩ là có lỗi với Hoshimiya-senpai, đúng không ạ?"

"Nhi shi shi", trước Yamano đang trêu chọc một cách vui vẻ, tôi đáp lại bằng một vẻ mặt cau có.

"Biết rồi thì tránh xa ra một chút đi"

"A, senpai lạnh lùng quá! Nỡ lòng nào nói thế với một đứa đàn em dễ thương thế này!"

"Mư", Yamano phồng má.

Chính vì là đàn em dễ thương nên mới thành vấn đề chứ. Dù tôi không nói ra.

"Mà này, em có tính cách như vậy à?"

Kể từ khi vào cấp ba, em ấy lúc nào cũng tăng động.

Tôi nhớ là trước khi nhập học, em ấy có vẻ trầm tính hơn, hay đúng hơn là có chút bất cần.

"Ể, em có gì lạ lắm ạ?"

"...Không, cũng không đến mức lạ lùng gì"

Mà, vừa mới nhập học, môi trường xung quanh Yamano đã thay đổi chóng mặt.

Việc tính cách trở nên vui vẻ hơn do ảnh hưởng từ những người xung quanh cũng không phải là chuyện lạ.

"Thế nào? Cuộc sống cấp ba, em có đang tận hưởng không?"

"Sao anh lại nói những câu nghe như ông chú họ hàng vậy ạ"

Khi tôi hỏi bâng quơ, em ấy đã đáp lại bằng một câu nói như một cú đấm vào bụng.

Ừm, xét về chênh lệch tuổi tác tinh thần, có khi tôi cũng không khác gì một ông chú họ hàng thật.

"...Vui lắm ạ. Thật sự"

Yamano thì thầm như đang nghiền ngẫm từng lời.

"Cả cuộc sống cấp ba và ban nhạc, đều rất trọn vẹn ạ. Đây là lần đầu tiên trong đời em cảm thấy như vậy"

Chỉ cần nhìn vào biểu cảm của em ấy là tôi biết đó là những lời nói từ tận đáy lòng.

"Lúc đầu em cũng lo lắng lắm, nhưng mọi người trong lớp đều rất tốt bụng ạ"

Bình thường thì em ấy hay tỏ ra hỗn láo, nhưng khi thấy khía cạnh này, tôi lại nghĩ, đúng là một đứa đàn em.

"Thế thì tốt rồi"

Dù không biết lý do, nhưng Yamano hồi cấp hai chắc chắn đã không có một hoàn cảnh tốt đẹp.

Bằng chứng là vào giờ nghỉ trưa, em ấy đã ở cùng với một đứa như tôi trên sân thượng. Yamano lúc đó, dù có cười, nét mặt vẫn phảng phất đâu đó sự trống rỗng. Nhưng bây giờ, sâu trong đôi mắt em ấy dường như đang lấp lánh.

"Vào Ryomei đúng là một quyết định đúng đắn. Tất cả là nhờ các senpai ạ"

Tôi mong rằng tuổi thanh xuân của Yamano, người đang mỉm cười nói những lời đó, sẽ trở thành một điều tốt đẹp.

Bởi nếu lựa chọn sai lầm, sẽ trở thành giống như tôi ở vòng lặp đầu tiên.

*

Mà... tên ban nhạc à.

Vừa ăn món cà ri cho bữa tối ở nhà, tôi vừa lơ đãng suy nghĩ.

Có lẽ nên quyết định chủ đề trước, giống như hồi Mish-Lef?

Mish-Lef là một tập hợp những người thừa, còn lần này thì là gì?

"Ưm..."

"Anh hai, ồn ào quá"

Khi tôi đang rên rỉ, Namika đang ngồi nghịch điện thoại ở ghế bên cạnh đã lên tiếng nhắc nhở.

Nhân tiện, Namika đã ăn xong cà ri rồi. Thế thì về phòng đi chứ...

"Anh đang phiền não chuyện gì từ nãy đến giờ vậy?"

Namika vừa nghịch điện thoại vừa hỏi tôi.

"Không, chỉ là anh phải nghĩ tên mới cho ban nhạc"

"Hừm"

"Hỏi rồi mà có vẻ không quan tâm nhỉ"

"Ban nhạc mới đó, có Yamano-senpai tham gia đúng không?"

Sao em ấy lại biết... à mà, hình như tôi cũng đã từng nói với Namika rồi.

Việc Namika biết Yamano học cùng trường cấp hai cũng không phải là chuyện lạ, nhưng khi nghe tin Yamano tham gia ban nhạc của chúng tôi, tôi cảm thấy em ấy đã có một phản ứng khá kỳ lạ.

"Chuyện đó thì sao?"

"Yamano-senpai, ở trường cấp ba trông thế nào ạ?"

"Thế nào là sao... Anh nghĩ em ấy vẫn sinh hoạt bình thường thôi mà?"

Vì khác khối nên thật tình tôi cũng không biết rõ.

Nghe lời tôi nói, Namika chìm vào suy tư với một vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.

"Em đã do dự không biết có nên nói không, nhưng Yamano-senpai có tin đồn không hay"

...Tin đồn không hay, à.

Kể từ sau vụ của Miori, tôi không khỏi cảm thấy ác cảm với những chuyện kiểu này.

"Em học dưới một khóa, cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp nên không biết sự thật thế nào... nhưng vì anh lập ban nhạc cùng chị ấy, em nghĩ anh hai nên biết thì hơn"

Đối với Namika mà nói thì lời mở đầu này khá dài.

Và rồi, điều em ấy nói ra là một nội dung gây sốc.

"—Người ta nói Yamano-senpai là kẻ chủ mưu trong vụ bắt nạt xảy ra ở lớp"

Điều đó hoàn toàn trái ngược với Yamano mà tôi biết.

Yamano mà lại bắt nạt ư? Không thể tin được. Em ấy không giống loại người sẽ làm chuyện đó.

"Mà anh chưa từng nghe tin đồn nào như vậy cả"

"Thì hồi cấp hai anh hai làm gì có bạn bè"

Namika vừa lạnh lùng làm tôi tổn thương, vừa bổ sung.

"Vì vậy, chị ấy bị những người cùng khối ghét. Nếu là thật thì cũng là tự làm tự chịu thôi"

Phần bị bạn bè cùng khối ghét có vẻ đáng tin.

Nó giải thích được lý do tại sao em ấy lại ăn trưa một mình trên sân thượng vào giờ nghỉ.

"Chuyện là kẻ chủ mưu bắt nạt thì anh không thể tin được"

Yamano không phải người như vậy... tôi nghĩ thế.

Nhưng, liệu tôi có biết đủ rõ về Yamano để khẳng định điều đó không?

"Những gì em biết cũng chỉ là tin đồn thôi. Nếu anh hai cảm thấy như vậy, có lẽ cảm giác của anh đúng hơn đấy? Vì thế nên em mới do dự mãi không biết có nên nói không..."

Namika có lẽ cũng không muốn tiếp tay cho một tin đồn không rõ thực hư.

Nhưng em ấy đã nói ra vì tôi. Dù thái độ có hơi thế nào, nhưng Namika là một người rất quan tâm đến gia đình.

"Cảm ơn em đã nói cho anh biết"

"Bốp", đã lâu rồi tôi mới xoa đầu Namika.

"Ghê quá"

"Pặc", tay tôi bị em ấy gạt phắt đi.

Phư phư phư, chắc là đang ngại đây mà? Tôi vừa nghĩ vậy thì đôi mắt Namika đã lạnh như băng.

"Phiền phức. Vướng víu. Đừng lại gần. Chết đi"

"Đ-đâu cần phải nói đến mức đó, phải không..."

Tôi xin lỗi vì đã được đằng chân lân đằng đầu.

*

Ngày hôm sau, sau giờ học, chúng tôi có một buổi tập hiếm hoi tại phòng câu lạc bộ nhạc nhẹ.

Trong khi đoạn dạo đầu của 'Monochrome' đang vang lên, Yamano đột ngột dừng tay trống.

"Shinohara-senpai. Anh đánh sai rồi ạ"

"A, xin lỗi"

Đó là một cuộc trao đổi mà tôi đã chứng kiến nhiều lần, nhưng hôm nay thì khác.

"Xin lỗi thì được rồi... nhưng cùng một lỗi, đây là lần thứ mấy rồi ạ?"

Không khí trong phòng đột ngột trở nên nặng nề.

Yamano nhìn chằm chằm vào Narume với ánh mắt lạnh lùng.

"Chúng ta sẽ tham gia lễ hội âm nhạc ở nhà hát, đúng không ạ? Chẳng phải chúng ta đã nói sẽ chơi ban nhạc một cách nghiêm túc sao? Nếu vậy thì, những lỗi thế này xin anh hãy tự sửa trong lúc luyện tập cá nhân đi"

"Đ-đâu cần phải nói đến mức đó..."

Narume càu nhàu đáp lại.

Chỉ một lỗi nhỏ mà đâu cần phải trách móc đến thế?

Nhưng đúng là gần đây Narume thường xuyên bị nhắc nhở cùng một lỗi. Việc cậu ấy vẫn chưa sửa được là sự thật.

"Saya, em nói hơi quá rồi đó"

Serika lên tiếng khiển trách.

"Serika-senpai hiền quá rồi đấy ạ. Như vậy thì ban nhạc sẽ không tiến bộ được đâu"

Tuy nhiên, Yamano đã phản bác lại bằng một giọng điệu sắc bén.

Đôi mắt em ấy như đang khẳng định rằng mình đã nói ra một điều đúng đắn.

"C-chuyện đó..."

Có lẽ vì cảm thấy có lý, Serika đã im lặng.

...Mà, tôi cũng hiểu là Serika đã phải rất để ý khi chỉ dẫn cho chúng tôi.

Tôi nghĩ rằng những kinh nghiệm từ các hoạt động ban nhạc trước đây đã khiến cậu ấy phải làm như vậy.

"Chỉ còn bốn ngày nữa là đến lễ hội thôi ạ. Không còn thời gian để đủng đỉnh đâu"

Narume không nói gì, nhưng vẻ mặt lộ rõ sự bất mãn.

Dù vậy, tôi cũng không nghĩ rằng lời nói của Yamano là sai. Đúng là tôi không muốn mang một màn trình diễn như thế này lên sân khấu. Thế mà lại không còn thời gian, nên việc sốt ruột cũng là điều dễ hiểu.

"...Tiếp tục thôi ạ"

Buổi tập hôm đó diễn ra trong một không khí căng thẳng từ đầu đến cuối. Thật lòng, tôi cảm thấy khó thở.

"Ừm... mọi người, đã nghĩ ra tên ban nhạc chưa?"

Ngay cả Serika cũng phải lộ rõ vẻ cố gắng và gợi một chủ đề khác cho mọi người.

Điều đó cho thấy không khí của ban nhạc tồi tệ đến mức nào. Một tia lửa đang nổ ra giữa Narume và Yamano.

"Thành thật thì tớ chẳng nghĩ ra được gì cả..."

"Tớ cũng có nghĩ rồi nhưng..."

"Em chẳng nghĩ ra được gì cả ạ..."

"Em cũng hoàn toàn không được, xin lỗi mọi người..."

Buồn thay, không một ai nghĩ ra được dù chỉ là một cái tên dự bị cho ban nhạc.

Không, tôi cũng đã suy nghĩ suốt đấy chứ? Nhưng chẳng nghĩ ra được gì cả...

Mà hồi Mish-Lef, người nghĩ ra tên cũng là Iwano-senpai.

Có lẽ chúng tôi không có khiếu đặt tên thật.

"Im phăng phắc", một sự tĩnh lặng không thể tin được bao trùm phòng câu lạc bộ nhạc nhẹ.

Không khí càng trở nên nặng nề hơn, Serika vội vàng nói.

"Th-thôi! Lần này cứ để là Mish-Lef (tạm thời) cũng được nhỉ!"

Hôm nay giải tán ở đây thôi, Serika vỗ tay.

Không hiểu sao nhưng rõ ràng là Serika đang có vẻ rất lạ.

Cậu ấy quá để tâm đến không khí, đến nỗi hành động cứ như một người bình thường (một cách diễn đạt thất lễ).

Lẽ ra Hondo Serika phải là một người tự do, hay làm mọi người quay cuồng mới đúng.

"Serika, cậu không sao chứ?"

"...Ư-ừm. Tớ, tớ không sao cả"

Tôi thì thầm với Serika. Cậu ấy giật mình run vai.

Sau đó, cậu ấy đưa mắt nhìn về phía Narume và Yamano đang im lặng dọn dẹp.

"Có vẻ phải làm gì đó thôi"

"...Ừm. Cứ thế này, có lẽ sẽ không ổn"

"Serika. Cậu cũng có chút lạ đó?"

"Tớ biết. Nhưng, tớ không sao đâu, đừng bận tâm"

...Những người khăng khăng nói mình không sao thì chưa bao giờ thực sự ổn cả.

Mà, việc Serika đang bận tâm đến không khí là không sai.

Nếu vậy, có lẽ nên ưu tiên cải thiện mối quan hệ của hai người kia trước.

"Để tớ nói chuyện với Yamano"

Từ trước em ấy đã là người ăn nói thẳng thắn, nhưng gần đây điều đó càng trở nên rõ rệt.

Có lẽ đó là điều tất yếu khi đã quyết định sẽ làm một cách nghiêm túc.

Sự thay đổi tâm trạng của chính Yamano khi vào cấp ba có lẽ cũng liên quan.

"Ừm... nhờ cậu nhé, Natsuki"

Câu trả lời của Serika yếu ớt đến mức tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.

*

Trên chuyến tàu về nhà, như thường lệ tôi lại chỉ có hai người với Yamano.

Yamano cứ im lặng với vẻ mặt bất mãn,

"Lúc đầu em cũng đã cố nói nhẹ nhàng rồi ạ"

Cuối cùng, em ấy cũng thốt ra một lời.

"Nhưng, nói bao nhiêu lần cũng không sửa, thì đương nhiên cách nói cũng phải gay gắt hơn chứ ạ"

"Mà, Narume cũng đang cố gắng mà"

Tôi cố gắng xoa dịu Yamano, nhưng có vẻ điều đó lại làm em ấy bực mình hơn.

"Cố gắng? Cố gắng mà lại lặp đi lặp lại cùng một lỗi bao nhiêu lần sao ạ?"

"Anh có đấy"

"Sao anh lại tự hào thế...?"

Nhìn tôi ưỡn ngực, Yamano thở dài một cách chán nản.

"...Em thì không tin được đâu ạ. Thật lòng, em không thấy cậu ấy có vẻ đang cố gắng"

"Em bất mãn với Narume đến thế à?"

"Việc kỹ thuật còn non kém thì không thể tránh khỏi ạ. Nếu nói về chuyện đó, thì senpai còn kém hơn"

Yamano đâm một nhát chí mạng.

Tôi biết mình là người kém nhất rồi!

"Nhưng senpai đang nỗ lực hết mình mà. Thực tế anh cũng đang tiến bộ rất nhanh"

"Mà... người quyết định sẽ làm một cách nghiêm túc là anh mà"

Tôi phải có trách nhiệm với lời nói đó.

Chuyện đó là một chuyện... được khen, vẫn thấy vui!

Công sức luyện tập chăm chỉ sau khi về nhà đã được đền đáp...

"So với đó, Shinohara-senpai không hề tiến bộ. Sắp đến buổi diễn rồi mà vẫn còn nhiều lỗi"

"...Mà, cũng đúng"

Thành thật mà nói, tôi không thể phủ nhận.

Việc Narume mắc nhiều lỗi là một sự thật.

"Nếu định chơi ban nhạc một cách nghiêm túc, anh nên tức giận hơn đi ạ?"

Lời của Yamano là đúng.

Vì vậy, tôi đã không thể nói gì.

*

Chỉ còn ba ngày nữa là đến buổi biểu diễn tại lễ hội âm nhạc.

Thời gian biểu diễn của chúng tôi ngắn hơn các ban nhạc khác.

Vì vậy, chúng tôi chỉ biểu diễn ba bài hát tại lễ hội.

Dự định là 'black witch', 'Monochrome', và 'Hoshi e', giống như ở lễ hội văn hóa.

Mà, thực ra chúng tôi cũng chỉ có ba bài hát tự sáng tác đó thôi.

Dù chỉ được xem như ban nhạc mở màn, nhưng đây chắc chắn là một sân khấu lớn đối với chúng tôi.

Việc tham gia lễ hội âm nhạc đã trở thành tin đồn trong câu lạc bộ nhạc nhẹ, và có rất nhiều người ủng hộ chúng tôi.

Trong ba ngày cho đến buổi diễn chính thức, trưởng câu lạc bộ đã nhường phòng âm nhạc số hai cho chúng tôi và nói "Cứ luyện tập thỏa thích đi".

Chúng tôi là ban nhạc duy nhất bắt đầu hoạt động bên ngoài, vượt qua khuôn khổ của câu lạc bộ. Chúng tôi cũng mang trên mình trách nhiệm là đại diện cho câu lạc bộ nhạc nhẹ trường trung học Ryomei. Vì áp lực đó, việc luyện tập càng trở nên căng thẳng hơn.

"Dừng một chút"

Yamano giơ tay lên đúng lúc phần B của 'black witch' kết thúc.

Ánh mắt sắc bén đó đang hướng về phía tôi.

"Senpai. Anh làm ơn hãy khớp nhịp đi ạ. Cứ thế này, em không biết mình đang đánh trống để làm gì nữa. Nếu lúc luyện tập còn lệch nhịp, thì lúc biểu diễn thật chắc chắn sẽ bị nhanh hơn đấy"

Giọng điệu thì thản nhiên, nhưng đôi mày em ấy đã nhíu lại.

"...Xin lỗi"

Tôi không còn tâm trí để để ý đến thái độ của Yamano. Tôi đã quá bận rộn với chính mình.

"Em muốn chơi lại phần B một lần nữa. Xin hãy tập trung ạ"

Yamano nói với vẻ bực bội ra mặt. Xin lỗi nhé, vì anh không bắt được nhịp...

"Này"

Trong lúc tôi đang thành thật hối lỗi, Narume lên tiếng.

"Có cần phải nói đến mức đó không?"

Đó là một giọng nói cứng rắn lạ thường.

Trước lời nói của Narume, Yamano cũng phản bác lại.

"Nhưng, chỉ còn ba ngày nữa là đến buổi diễn thôi ạ. Bây giờ mà chưa hoàn thiện thì không ổn đâu"

"Tôi hiểu lý lẽ đó, nhưng Natsuki là senpai của cậu đấy?"

"Chỉ vì là senpai mà không nói ra những điều cần nói thì không thể tạo ra âm thanh hay được đâu ạ"

Lời qua tiếng lại, cuộc trò chuyện giữa Narume và Yamano ngày càng nóng lên.

"Tôi đang nói là hãy chú ý cách nói chuyện của mình đi!"

Căn phòng trở nên im phăng phắc.

Hiếm khi thấy Narume lớn tiếng như vậy.

Hôm qua, khi bị chỉ trích, cậu ấy đã ngoan ngoãn chấp nhận, vậy mà.

"Tôi thì không sao, nhưng cách nói đó với Natsuki, tôi không ưa nổi"

Và Serika, chỉ đứng đó với vẻ mặt đầy lo lắng.

"Nếu đây là sự nghiêm túc của ban nhạc này, thì tôi xin từ chối"

Dù bị Narume nói vậy, Yamano vẫn không lùi bước.

"Tôi thì không thấy Shinohara-senpai có vẻ đang làm việc nghiêm túc đâu ạ"

Narume và Yamano đang lườm nhau trong một không khí căng thẳng.

...Tình hình đã trở thành điều mà tôi lo ngại từ trước.

*

"Hôm nay đến đây thôi"

Khi tôi tuyên bố, Serika cũng gật đầu.

Tiếp tục luyện tập trong một không khí như thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Natsuki, sau đây cậu có thể nói chuyện một chút được không?"

Sau khi buổi tập kết thúc, Narume gọi tôi.

"Hiểu rồi"

Tôi cũng đang nghĩ là cần phải lắng nghe câu chuyện của Narume.

Để Yamano và Serika về trước, chúng tôi đi đến máy bán hàng tự động ở tòa nhà câu lạc bộ.

Phía trước máy bán hàng tự động là một không gian nghỉ ngơi nhỏ.

"Vậy, chuyện là gì?"

Vừa mua một lon cà phê từ máy bán hàng tự động, tôi vừa hỏi.

"Gần đây Yamano-san có chút kỳ lạ"

Narume có vẻ đã mua một lon nước tăng lực. Vừa mở nắp lon, cậu ấy vừa than thở.

"Ban đầu cậu ấy không phải người như vậy. Dù cách nói chuyện thẳng thắn, nhưng cậu ấy không chọn những từ ngữ làm tổn thương người khác. Nhưng gần đây, rõ ràng là cậu ấy đang coi thường chúng ta"

...Mà, chuyện sẽ thành ra thế này thôi.

"Đúng là so với Hondo-san và Yamano-san có kinh nghiệm chơi ban nhạc, chúng tôi còn kém về mặt kỹ thuật. Nhưng tôi thì không nói, việc Natsuki bị nói như vậy là không thể tha thứ được"

Quả nhiên, Narume đang tức giận vì tôi.

"Tớ vui vì tấm lòng của cậu, nhưng hôm nay đúng là tớ đã không tập trung"

"Dù vậy, cũng phải có cách nói chuyện chứ"

"Mà, cũng đúng..."

Tôi nên đứng về phía nào đây?

Trong khi tôi vẫn cầm lon cà phê, Narume đã uống cạn lon nước tăng lực một hơi.

"...Chắc Natsuki vì học cùng trường cấp hai nên mới bênh vực cậu ấy, nhưng đối với tôi, cậu ấy chỉ là một trong những đứa đàn em thôi. Gần đây, tôi không thể coi Yamano-san là đồng đội được nữa"

Lời nói của Narume mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Chắc hẳn cậu ấy đã rất tức giận.

Tình hình hiện tại của ban nhạc là kết quả từ quyết định của tôi.

Nếu cứ hoạt động thong thả như trước đây, chắc chắn đã không có vấn đề gì xảy ra.

"...Thôi, tôi sẽ cố chịu đựng cho đến lễ hội. Bây giờ không thể từ chối được nữa"

"Cạch", Narume ném lon nước tăng lực rỗng vào thùng rác.

Cậu ấy đi qua bên cạnh tôi, người còn chưa mở lon cà phê, và bước về phía cổng ra vào.

"Nếu là Iwano-senpai thì..."

Lúc cậu ấy rời đi, tôi nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ của Narume.

*

Tôi vừa ngẫm lại cuộc trò chuyện với Narume vừa đi về nhà.

Tôi xuống tàu ở ga không người gần nhất. Vì đã muộn nên không có một bóng người.

Nhưng nhìn kỹ lại, một cô gái đang đứng trong bóng tối.

"...Yamano. Một mình ở nơi thế này nguy hiểm lắm đấy"

Khi tôi cất tiếng gọi, Yamano nhận ra tôi và lại gần.

Dù nơi đây thiếu đèn đường và khá tối, nhưng khóe mắt em ấy trông hơi sưng.

"Em đã đợi senpai ạ"

"...Anh hiểu rồi. Anh sẽ đưa em về"

Dù sao thì việc để một đàn em vừa mới vào cấp ba về một mình vào giờ này cũng khiến tôi áy náy.

Tôi và Yamano bắt đầu đi cạnh nhau. Tôi chỉ biết lờ mờ vị trí nhà của Yamano. Nhưng tôi nghĩ nó không xa nhà tôi lắm. Bình thường chúng tôi hay chia tay ở ngã tư cách ga một đoạn.

"...Em xin lỗi, senpai"

Yamano trông rất buồn bã.

Nếu lúc nào em ấy cũng như thế này thì dễ thương biết mấy.

"Em đang xin lỗi vì chuyện gì?"

"...Vì đã làm hỏng không khí ạ"

"Nếu em không nói gì sai, thì không cần phải xin lỗi đâu"

"Nhưng..."

Yamano lắc đầu quầy quậy.

"...Shinohara-senpai, đã nói gì ạ?"

Thành thật mà nói, tôi đã do dự không biết nên nói gì, nhưng nói dối cũng không tốt cho Yamano.

"Cậu ấy nói là 'cũng phải có cách nói chuyện chứ'"

"Đúng vậy nhỉ... Quả nhiên là em đã nói quá lời rồi ạ"

Yamano gục đầu xuống một cách chán nản.

"Vì âm thanh không được như ý, em đã hơi nóng nảy ạ"

"Quả nhiên là do kỹ thuật của anh và Narume không đủ, đúng không?"

Yamano im lặng một cách khó xử, nhưng điều đó cũng chẳng khác gì một câu trả lời.

"...Nếu muốn nghiêm túc nhắm đến mục tiêu cao hơn, thì vẫn chưa đủ ạ"

"Nếu vậy thì, trước hết chúng ta phải trở nên giỏi hơn nữa"

Cách nói chuyện trở nên gay gắt là vì chúng tôi chưa bắt kịp được với lý tưởng của Yamano.

Thực tế, những lời lẽ nghiêm khắc của Yamano không hề hướng về phía Serika.

"Không, em cũng... không giỏi bằng Serika-senpai, vậy mà sao em lại lên mặt nói này nói nọ chứ ạ. Mà trưởng nhóm là Serika-senpai, nên một đứa đàn em như em không có lý do gì để lên tiếng cả. ...Từ ngày mai, em sẽ cố gắng không nói những lời thừa thãi nữa ạ"

Có vẻ như em ấy đã hối hận lắm, Yamano nói trong sự chán nản.

"...Mà, có lẽ chỉ tập trung vào việc đánh trống thôi cũng là một lựa chọn"

Đây là một vấn đề khó khăn, nhưng tôi nghĩ nó vẫn tốt hơn là để ban nhạc tan rã như thế này.

Tuy nhiên, tôi cũng tự ý thức được rằng mình đang lảng tránh sự thiếu sót về kỹ thuật của bản thân. Phải trở nên giỏi hơn nữa.

"...Đúng vậy ạ"

Yamano vừa ngước nhìn bầu trời đêm, vừa hít một hơi thật sâu.

*

Chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ hội âm nhạc.

Hôm nay, sau giờ học, chúng tôi lại tập trung ở phòng âm nhạc số hai.

Vì cuộc cãi vã ngày hôm qua, không khí ngay từ đầu đã nặng nề.

"..."

Serika đang chỉnh nhạc cụ, nhìn tôi với ánh mắt như đang cầu cứu.

S-sao lại nhìn tôi? Tôi không thể nói được những lời lẽ khéo léo gì đâu?

"..."

Yamano đang tập trung vào dàn trống.

Chắc là em ấy đang tuân thủ đúng những gì tôi nói hôm qua.

Không nói những lời thừa thãi, em ấy đang kiểm tra cảm giác của dàn trống như một người thợ thủ công.

"..."

Narume, đang liếc nhìn thái độ của Yamano.

Chắc là vì mới cãi nhau hôm qua nên cậu ấy không thể không để ý.

Ưm, tình hình này tệ quá.

Trước mắt, tôi hắng giọng để thu hút sự chú ý của mọi người.

"Chỉ còn hai ngày nữa là đến buổi diễn, hãy cố gắng lên nào!"

Để xua tan không khí u ám, tôi nói với một nụ cười.

"Ừm"

"Vâng!"

"Rõ ạ!"

Cả ba người, bề ngoài đều trả lời một cách vui vẻ.

Dù trong lòng thế nào, không khí lúc luyện tập vui vẻ vẫn tốt hơn.

Sắp đến buổi diễn rồi. Chắc mọi người cũng hiểu là không phải lúc để cãi nhau. Trước hết phải hoàn thiện bài hát một cách hoàn hảo. Những chuyện khác để sau cũng được.

"A..."

Tuy nhiên, Narume lại tiếp tục mắc lỗi.

Đó là đoạn mà Yamano đã nhắc nhở từ trước.

Có lẽ vì lo lắng chuyện ngày hôm qua, nên cậu ấy mắc lỗi nhiều hơn bình thường.

"Xin lỗi..."

Thế nhưng, Yamano không nói gì.

Em ấy chỉ nhìn vào dàn trống, tập trung.

Thẳng thắn mà nói thì cảm giác rất tệ, nhưng có lẽ vẫn tốt hơn là em ấy phàn nàn như mọi khi?

"Này, Shinohara-kun"

Khác với mọi khi, Serika là người chỉ ra lỗi sai của Narume.

"Nhịp điệu sau đoạn nghỉ bị chậm. Cậu phải khớp đúng với thời điểm của Saya chứ"

"...Vâng. Xin lỗi"

"Mà, ai cũng có lúc mắc lỗi mà ạ"

Tuy nhiên, người bênh vực Narume lại là Yamano.

"Đành chịu thôi ạ. Chúng ta hãy làm lại một lần nữa để luyện tập"

Yamano cười toe toét và nói.

Hoàn toàn khác với những lời chỉ trích lạnh lùng cho đến ngày hôm qua.

"Ể... có chuyện gì vậy, đột ngột thế?"

Narume hỏi lại Yamano với vẻ mặt bối rối.

"Gần đây, em đã nói hơi nghiêm khắc quá. Em đang tự kiểm điểm ạ"

Nghe những lời đó, Narume mỉm cười như trút được gánh nặng.

...Gì chứ, làm được đấy thôi.

Chỉ cần Yamano thay đổi ý thức một chút, không khí đã trở nên tốt hơn hẳn.

Buổi luyện tập sau đó, vui vẻ như một buổi tập hoàn toàn khác so với những ngày trước.

—Cứ như thể đã quay trở lại như cũ, đó là một buổi luyện tập vui vẻ.

Trên con đường về nhà, cơn gió đêm mùa xuân mơn man thật dễ chịu.

"Tất cả là nhờ lời khuyên của senpai đấy ạ!"

Yamano, với tâm trạng vui vẻ lạ thường, liên tục huých vai vào tôi. Đau đấy nhé.

"Tôi có nói gì to tát đâu, nhưng không khí hôm nay tốt thật."

"Đúng thế ạ~. Chỉ cần không nói gì là được, sao em lại phải đắn đo cơ chứ?"

Yamano vừa cười khúc khích, vừa tự giễu như vậy.

"Mà, với cảm giác như hôm nay thì ổn thôi ạ!"

"Ừ. Cứ ngỡ sẽ ra sao chứ..."

Dù thế nào đi nữa, bầu không khí của ban nhạc đã trở lại như cũ.

"Cứ đà này, có lẽ chúng ta sẽ có một buổi live tàm tạm."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vì có vẻ như chúng tôi có thể bước vào buổi diễn chính thức trong một bầu không khí tốt đẹp.

"—Nè senpai. Cứ như thế này, là được phải không ạ?"

Chúng tôi sắp đến ngã tư, nơi con đường về nhà của tôi và Yamano chia đôi.

Đúng lúc chia tay, Yamano hỏi, giọng như buông một lời thì thầm.

Vẻ mặt nghiêm nghị ấy trông như đang cố che giấu một nỗi bất an.

"Ừm. Đương nhiên rồi. Vì buổi tập hôm nay rất vui mà, đúng không?"

Vì vậy, để xua tan đi nỗi lo của Yamano, tôi mỉm cười.

Thế này là được rồi. Bởi vì Yamano và Naru đã làm hòa với nhau.

"...Đúng thế nhỉ! Vậy, hẹn gặp lại anh ngày mai!"

Nghe lời tôi nói, Yamano nở một nụ cười toe toét.

Sau đó, cô bé vừa vẫy tay lia lịa vừa khuất dần vào màn đêm.

Chỉ còn một ngày nữa là đến buổi diễn.

Hôm nay, chúng tôi sẽ chơi đi chơi lại cả ba bài hát để kiểm tra lần cuối.

"Được rồi, cảm giác tốt đấy."

Hiện tại, Naru cũng ít mắc lỗi.

Nếu cứ thể hiện được như thế này, có lẽ chúng tôi sẽ đảm đương được vai trò mở màn.

Yamano và Naru, tiếp nối ngày hôm qua, vẫn trò chuyện một cách hòa nhã.

"Ano, Hondo-senpai? Chị sao thế ạ?"

Người hỏi câu đó là Yamano.

Tôi cũng đã để ý đến dáng vẻ của Serika.

"...Xin lỗi."

Hôm nay, Serika lạ lùng ít nói, sắc mặt cũng u ám.

Không phải là cô ấy mắc lỗi, nhưng quả nhiên vẫn thấy lo.

"Hay là chị bị cảm ạ?"

"Không phải là như vậy, nhưng mà..."

Nói một cách chính xác hơn, dáng vẻ kỳ lạ của cô ấy không chỉ giới hạn trong ngày hôm nay.

Từ lúc Yamano và Naru còn trong không khí căng thẳng, cô ấy đã luôn có vẻ không ổn.

Thế nhưng, dù không khí ban nhạc đã trở lại như cũ, sắc mặt của Serika lại càng thêm u ám.

"...Vì mai là buổi diễn chính thức rồi, nên có lẽ tớ hơi căng thẳng."

Serika mỉm cười một cách khó xử.

Đó là một biểu cảm không giống với một Serika vốn mặc định là vô cảm.

Tôi thì có suy nghĩ như vậy, nhưng Naru và Yamano dường như chẳng mấy bận tâm.

"Serika-senpai mà cũng là kiểu người biết căng thẳng cơ ạ."

"Này Yamano-san. Cậu vừa tự nhiên buông lời thất lễ đấy."

"...Mà, cũng khác với lễ hội văn hóa mà."

Hahaha, cả ba người cùng cười với nhau.

Tôi lại cảm thấy một sự lạc lõng mãnh liệt trước cảnh tượng đó.

...Gì thế này? Điều gì đang không ổn?

So với không khí căng thẳng cho đến ngày hôm kia thì tốt hơn hẳn.

Ban nhạc đáng lẽ đang thuận buồm xuôi gió. Vậy mà, sự bồn chồn trong lồng ngực này là sao?

Buổi tập kết thúc, mọi người vừa trò chuyện về ngày mai vừa đi về.

"Vậy, mai gặp lại nhé."

Gần ga Maebashi, chúng tôi chia tay Naru.

Sau đó, ba người chúng tôi lên tuyến Ryomo và hướng đến ga Takasaki.

Tôi và Yamano sẽ chuyển tàu, còn ga Takasaki là gần nhà Serika nhất, nên chúng tôi sẽ chia tay ở đây.

"Vậy thì, mai chúng ta ăn trưa xong rồi tập trung ở live house nhé."

Serika của ngày hôm nay, cho đến cuối cùng vẫn chẳng có chút năng lượng nào.

...Thực sự chỉ là đang căng thẳng thôi sao?

Có phải tôi đang bỏ sót điều gì đó không?

"Thôi, về nào. Đoạn từ đây về cũng hơi bị dài đấy~"

Đúng lúc Yamano định hướng về phía cổng soát vé của tuyến Jōshin Dentetsu, tôi lên tiếng.

"...Xin lỗi, Yamano. Tôi có chút việc bận. Cậu về trước đi."

Tôi có cảm giác rằng mình không được phép bỏ lỡ thời điểm này.

Chính bản thân tôi cũng đang cảm thấy có gì đó không ổn với tình hình hiện tại.

Để nắm được bản chất của nó, có lẽ tôi cần phải nói chuyện với Serika.

"Ể, senpai!?"

"Xin lỗi nhé! Mai gặp lại!"

Tôi vừa xin lỗi Yamano đang ngạc nhiên, vừa chạy, luồn lách qua dòng người qua lại.

Bóng lưng của Serika đã biến mất trong đám đông, tôi không còn nhìn thấy nữa.

Nhưng tôi biết đại khái phương hướng nhà của Serika. Vì cô ấy đã chỉ cho tôi trước đây.

Tôi đi xuống cầu thang của nhà ga, băng qua vòng xoay, và ra đến con đường lớn trước ga.

Khu vực trước ga Takasaki là nơi đô thị lớn nhất tỉnh Gunma. Dù đêm đã buông sâu, số lượng đèn đường vẫn rất nhiều, và ánh đèn từ các tòa nhà vẫn chưa tắt. Giữa dòng người và xe cộ qua lại tấp nập, tôi chạy đi tìm Serika.

Chẳng mấy chốc, tôi đã đi qua khu phố văn phòng trước nhà ga và bước vào khu dân cư.

"Hà, hà..."

Tôi tạm dừng chân để điều chỉnh lại nhịp thở.

Đeo guitar trên lưng mà chạy đúng là không nên. Mệt kinh khủng.

Đáng lẽ là hướng này, nhưng tôi vẫn không tìm thấy bóng lưng của Serika.

...Quả nhiên, hành động theo cảm tính đúng là một sai lầm.

Vừa nghĩ vậy vừa đi bộ trong khu dân cư vắng vẻ, tôi đi ngang qua một công viên nhỏ.

Giờ này rồi, đương nhiên là không một bóng người... tôi đã nghĩ vậy, cho đến khi thấy chiếc xích đu, món đồ chơi duy nhất ở đây, đang đung đưa cùng với mái tóc vàng óng. Khi tiến lại gần, tôi thấy một cô gái mặc bộ đồng phục quen thuộc đang ngồi ở đó.

"...Serika."

"Ể...? Natsuki?"

Serika đã đặt cặp và bao đàn guitar bên cạnh xích đu, và đang ngồi đung đưa nhè nhẹ.

Cùng với nhịp xích đu, những giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt cô ấy.

Từ cây hoa anh đào mọc bên cạnh xích đu, vài cánh hoa khẽ rơi.

Mùa hoa anh đào cũng sắp kết thúc rồi. Mới cách đây không lâu còn nở rộ.

"Sao cậu lại ở một nơi như thế này?"

Ngay cả khi tôi ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh, Serika vẫn im lặng một lúc lâu.

Sau khi dùng tay áo lau đi nước mắt, cuối cùng cô ấy mới mở lời.

"...Tớ đang tìm Serika."

"Tại sao? Có việc gì gấp à?"

"Không... cũng không hẳn là vậy."

"Muốn gặp tớ à? Không lẽ nào cậu thích tớ rồi sao?"

Ánh mắt tôi giao với Serika, người đang cố tình nói đùa. Serika lập tức nhìn đi chỗ khác.

"Tôi hỏi cậu một câu được không?"

"Không được."

"Tại sao cậu lại khóc?"

"Đã bảo là không được rồi mà..." Serika bĩu môi.

Nhìn ở cự ly gần, đôi mắt ấy vẫn đỏ hoe ngay cả trong bóng đêm mờ ảo.

"...Tớ cũng không biết nữa."

Serika khẽ lắc đầu.

"Tại sao tớ lại khóc nhỉ?"

"...Buổi tập hôm nay, có vấn đề gì à?"

"Không. Shinohara-kun và Saya đã làm hòa, không khí rất tốt mà."

"Vậy thì, tại sao? Gần đây, tớ đã thấy cậu có vẻ là lạ rồi..."

"Ừ nhỉ. Dạo gần đây, tớ cứ là lạ thế nào ấy."

Serika khẳng định một cách tự giễu.

"Trước đây, tớ cũng từng nói với Natsuki rồi đúng không. Rằng từ hồi cấp hai, tớ đã tan rã ban nhạc hết lần này đến lần khác. Thế nên, lần này cũng sẽ như vậy chăng... tớ đã rất sợ."

"...Quả nhiên là chuyện đó à."

Serika những lúc phải để ý đến Yamano trông như đang sợ hãi điều gì đó.

Nội dung mà Serika kể đúng như tôi dự đoán. Chính vì vậy, tôi lại càng không hiểu lý do cô ấy khóc.

"Nhưng hai ngày nay không khí tốt mà, đúng không?"

"Ừ. Điều đó không sai. Nhưng mà..."

Tôi có cảm giác rằng, bản chất của sự lạc lõng trong tôi cũng nằm trong những giọt nước mắt của Serika.

"Chẳng có gì được giải quyết cả, đúng không?"

"...Ý cậu là sao?"

Thế nhưng, tôi không thể hiểu được lời nói của Serika.

"Yamano và Naru đã làm hòa với nhau rồi còn gì."

"Nhưng Saya đã không còn nói gì về lỗi của Shinohara-kun nữa, đúng chứ?"

Quả thực, Yamano đã không còn đưa ra ý kiến về phần trình diễn của người khác nữa.

Đó là vì cô bé đã bắt đầu chỉ tập trung vào phần của mình.

—Bởi vì tôi đã khuyên cô bé nên làm như vậy.

"Natsuki, cậu đã nói gì với Saya à?"

"À, ừm... Tôi bảo em ấy thử tập trung vào phần của mình xem sao."

Kết quả là, không khí căng thẳng của ban nhạc đã được cải thiện.

Yamano và Naru đã làm hòa, và bây giờ có thể tập luyện trong hòa khí.

"Nhưng đó đâu phải là mục đích của chúng ta."

Thế nhưng, Serika lắc đầu.

Cô ấy nhìn tôi với một vẻ mặt buồn bã.

"Mục đích của chúng ta là thay đổi thế giới này bằng âm nhạc, phải không?"

Cuối cùng, tôi cũng hiểu được điều Serika muốn nói.

Có phải tôi, trong lúc loay hoay, đã đánh mất mục tiêu của mình?

"Những gì Saya nói là đúng."

"...Nhưng, không phải cứ nói năng nghiêm khắc là tốt, đúng không?"

"Nếu chúng ta chỉ đang tham gia một câu lạc bộ bình thường, thì có lẽ là vậy, nhưng—"

Serika ngước nhìn bầu trời đêm.

Ánh mắt tôi bị cuốn theo. Trên bầu trời không một gợn mây, các vì sao đang lấp lánh.

"—Không phải chúng ta muốn chơi nhạc một cách nghiêm túc sao?"

Đúng vậy. Hoàn toàn đúng.

Chính tôi đã nói với mọi người như thế.

"Như thế... có phải là trì hoãn vấn đề và làm việc một cách nửa vời không?"

Serika chậm rãi tiếp lời.

Có lẽ cô ấy đang ngôn ngữ hóa những cảm xúc mơ hồ cho đến lúc nãy.

"Saya nghiêm khắc với Shinohara-kun là vì, với tư cách cùng trong đội nhịp, em ấy thấy bận tâm, đúng chứ. Ở đó không có mối quan hệ senpai và kouhai nào cả. Nếu muốn tạo ra âm nhạc hay, thì không được thỏa hiệp."

"...Tôi đã nói một điều thừa thãi với Yamano sao."

"Tối hôm kia, tớ đã nói với Saya—Saya cứ là chính mình là được."

...Đó là ngày mà Yamano đã đợi tôi ở ga gần nhà nhất.

Trong lúc tôi nói chuyện với Naru, Yamano đã về cùng với Serika.

Serika đã đưa cho Yamano một lời khuyên hoàn toàn trái ngược với tôi.

"Nhưng Saya đã thay đổi. Em ấy đã bắt đầu thỏa hiệp. Em ấy bắt đầu ưu tiên việc luyện tập trong một bầu không khí tốt hơn là tạo ra âm nhạc hay. Bởi vì, Natsuki đã nói như vậy."

Rõ ràng, Serika đang trách tôi.

"Saya đã không tin lời tớ, mà tin lời của Natsuki đấy."

Tôi không có lý do gì để phản bác.

Tôi đã hùng hồn tuyên bố rằng, với tư cách là một senpai, mình sẽ dẫn dắt đàn em.

"Tớ ghét không khí trở nên tồi tệ. Chuyện sợ ban nhạc tan rã cũng là thật."

Tôi đã không hiểu được sức nặng của lời nói mình có thể thay đổi một con người.

"Nhưng—chỉ vì thế mà không nói ra những điều cần nói, thì chẳng phải là làm ngược lại mục đích ban đầu sao."

Tôi đã quá bị cuốn vào vấn đề trước mắt mà đánh mất mục tiêu ban đầu.

Serika khóc, là do lỗi của tôi.

"...Xin lỗi."

Người sai, là tôi và Naru.

Chúng tôi, những người kém hơn về mặt kỹ thuật, cần phải có ý thức cao hơn.

"Cứ như hiện tại, chúng ta vẫn có thể có một buổi live tàm tạm."

Serika cho đến nay chưa từng khiển trách những lời nói của Yamano.

"Nhưng, chúng ta không thể thay đổi thế giới. Phép màu như lúc lễ hội văn hóa sẽ không xảy ra đâu."

Tôi đã nghĩ rằng đó là vì cô ấy sợ không khí sẽ trở nên tồi tệ hơn.

"Hòa thuận vui vẻ thì đương nhiên là vui hơn rồi."

Serika đã không nói gì, vì cô ấy nghĩ rằng những lời của Yamano là đúng.

"Tớ sợ không khí tồi tệ. Tớ cũng nghĩ, nhỡ cãi nhau rồi tan rã thì sao. Nhưng nghiêm túc theo đuổi một điều gì đó, chẳng phải chính là chấp nhận rủi ro đó hay sao? Natsuki, chẳng phải cậu đã chọn con đường nghiêm túc với tâm thế đó sao? Trong một môi trường như hiện tại, cậu còn có thể thốt ra hai từ 'nghiêm túc' được nữa ư?"

Những gì Serika nói hoàn toàn đúng.

Tôi đã vô tư nghĩ rằng, không khí trở lại như cũ thật là tốt.

Nhưng 'trở lại như cũ' có nghĩa là giống hệt như lúc chúng tôi hoạt động lờ đờ vài tháng trước.

Nếu không có ý định thay đổi thế giới bằng âm nhạc, thì như vậy chẳng có vấn đề gì cả.

Nhưng, vì tôi đã nói rằng sẽ nghiêm túc, nên Serika mới quyết tâm.

Vậy mà, chính tôi lại thiếu đi ý thức đó, và cô ấy đang buồn vì điều ấy.

"Sự 'nghiêm túc' đối với Natsuki, là gì vậy?"

Lý do lời nói của Yamano trở nên nghiêm khắc hơn cũng là vì tôi đã yêu cầu sự nghiêm túc.

Tôi không thể nói được gì, Serika rời mắt khỏi tôi và đeo lại cặp cùng bao đàn guitar.

"...Ngày mai chúng ta cùng cố gắng nhé, Natsuki."

Serika bỏ lại tôi và rời khỏi công viên.

Một lúc lâu, tôi không thể di chuyển khỏi nơi đó.

Vừa đung đưa trên xích đu, tôi vừa chìm vào biển suy tư.

Nghiêm túc là gì?

Phải làm gì để chứng minh sự nghiêm túc?

Tôi không biết. Tôi không biết, nhưng có một điều tôi đã hiểu ra.

Lời nói của tôi, dù nghĩ thế nào, cũng chỉ là lời nói suông.

Và rồi, thứ Bảy của buổi diễn chính thức đã đến.

Tôi, người phụ trách quảng bá cho ban nhạc, lại một lần nữa thông báo trên Twister.

Dù không thể so sánh với các ban nhạc khác, nhưng chúng tôi cũng nhận được vài chục phản hồi. Những người thực sự đến có lẽ chưa đến một phần mười tổng số khán giả, nhưng chắc chắn cũng có một vài khán giả của chúng tôi.

Số vé được phân cho chúng tôi tuy ít, nhưng chúng tôi đã bán hết chỉ tiêu.

"Ừm, hình như là quanh đây thì phải?"

Đi bộ khoảng mười phút từ ga Takasaki, tôi đã tìm thấy live house đó.

Thoạt nhìn, nó có vẻ ngoài như một quán bar nhỏ sang trọng. Trên biển hiệu có ghi "Club Jaguars".

Gần lối vào, ba người kia đã tụ tập đông đủ.

"Chào buổi sáng... mà, cũng không còn là giờ đó nữa nhỉ."

Live fest bắt đầu từ chiều tối, nên chúng tôi tập trung vào quá giờ trưa.

"Chào buổi chiều, Natsuki."

"Hôm nay phải cố gắng hết mình đấy ạ!"

"Bữa trưa là gyudon. Ngon lắm."

Serika vẫn như thường lệ. Ít nhất, cô ấy đã hành xử như vậy.

Chúng tôi không hề nhắc đến chuyện hôm qua, bốn người vừa tán gẫu vừa đi vào trong live house.

Tại quầy ở phòng chờ, một người có vẻ là nhân viên đang đứng đó.

Serika nhanh chân bước về phía quầy, nên chúng tôi cũng đi theo sau.

"Chúng tôi là Mishlef (Tạm). Hôm nay xin được giúp đỡ."

"Rồi rồi. Ghi nhận nhé. Mà sao lại có (Tạm) thế?"

"Vì thành viên đã thay đổi nên chúng tôi định đổi tên, nhưng chưa nghĩ ra."

"Haha, vậy à. Thế thì, phòng chờ ở đằng kia, nhờ mọi người nhé~"

Sau khi làm thủ tục xong, chúng tôi nộp danh sách bài hát và sơ đồ sắp đặt.

Đây là live house mà Serika thường làm thêm.

Đương nhiên, Serika quen biết với nhân viên, nên thủ tục diễn ra suôn sẻ.

"Tiếp theo là đi chào hỏi các ban nhạc khác nhỉ."

"C-Căng thẳng quá... Đối với bọn mình, toàn là những ban nhạc cừ khôi cả."

"Đúng thế ạ~. Nhỡ bị nói 'Đây không phải chỗ cho bọn nhóc đâu' thì làm sao."

Thiên kiến quá đấy. Làm gì có ai nói năng như trong anime vậy chứ. ...Ể, không có đâu nhỉ?

"Không cần lo đâu. Mọi người đều là người quen của tớ cả."

Dù có nhiều việc lần đầu làm nên hơi bối rối, nhưng Serika thật đáng tin cậy.

"Ồ, Serika-chan kìa. Hôm nay nhờ em nhé~"

"Xin được chú giúp đỡ ạ, chú."

"Anh chưa phải là chú đâu nhé!?"

Dường như Serika được các anh lớn trong các ban nhạc khác khá yêu quý.

Chúng tôi cũng được nhận diện là 'bạn của Serika' và được họ động viên "Cùng cố gắng nhé".

"Mình vừa chào hỏi Kusabi xong luôn..."

Naru đang run rẩy trước ban nhạc indie lớn mà cậu vừa chào hỏi.

"Không thể tin được là chúng ta sẽ biểu diễn trên cùng một sân khấu với một ban nhạc ở đẳng cấp đó nhỉ."

Nhìn Naru như vậy, Yamano cũng nói.

"Với tôi thì Maruido mới đáng ngạc nhiên hơn..."

"Ể? Ban nhạc đó nổi tiếng lắm à? Tôi không biết."

Nghe lời tôi nói, Yamano tròn mắt.

"Không, chỉ là cá nhân tôi thích thôi."

Tôi nói vậy để lấp liếm, nhưng Maruido là một ban nhạc sẽ nổi tiếng trong tương lai.

Bây giờ, trong festival này, họ chỉ là tân binh sau chúng tôi, nhưng chỉ có tôi, người đã du hành thời gian, biết rằng trong tương lai họ sẽ là người bay cao nhất. Cảm giác như mình đang có một trải nghiệm quý giá.

"Maruido có kỹ thuật trình diễn ở một đẳng cấp khác. Không hiểu sao lại có ít fan."

Serika, người quen biết với các thành viên, cũng nghiêng đầu thắc mắc.

Yên tâm đi, sau này fan sẽ tăng một cách bùng nổ đấy.

Cứ như vậy, sau khi chào hỏi xong, buổi diễn tập liền bắt đầu.

"Diễn tập theo thứ tự, nên chúng ta bắt đầu trước nhé."

Dường như chúng tôi sẽ diễn tập theo đúng thứ tự của buổi diễn chính thức.

Nghe nói cũng có nhiều trường hợp diễn ra theo thứ tự ngược lại, và trường hợp đó được gọi là diễn tập ngược.

"Rồi, cho xin ba điểm."

Anh PA... người phụ trách thiết bị âm thanh, sẽ chủ đạo điều chỉnh cân bằng âm lượng.

Yamano gõ trống bass, trống snare, và hi-hat. Dường như 'ba điểm' chỉ ba loại trống này. Yamano có kinh nghiệm chơi trong ban nhạc từ hồi cấp hai, nên cô bé xử lý mà không hề nao núng.

"Tiếp theo, cậu bé đeo kính chơi bass nhé~"

"V-Vâng ạ!"

Naru cứng đờ người trong khi gảy ra tiếng bass.

Tôi hiểu mà. Căng thẳng lắm chứ. Tôi và Naru đều chưa có kinh nghiệm trong ban nhạc, nên đây là lần đầu tiên biểu diễn ở một nơi chuyên nghiệp như thế này. Vẫn chưa có khán giả nên sàn diễn có cảm giác rộng một cách lạ thường.

"Cho âm thanh guitar đi, Serika."

"Vâng~... Chừng này được chưa nhỉ?"

Serika có vẻ thân với anh PA, vừa tán gẫu vừa kiểm tra âm thanh.

"Rồi, ổn. Vậy tiếp theo là cậu nhé, cho âm thanh guitar đi."

Ấy, không phải lúc để quan sát người khác.

Tôi vội vàng chơi vài đoạn nhạc, và cất giọng với tư cách là ca sĩ chính.

Sau đó, chúng tôi chơi thử toàn bộ và kiểm tra lần cuối bằng một đoạn điệp khúc của "Monochrome".

Thật tình, tôi căng thẳng đến mức không biết mình có hát tốt không nữa.

"Rồi, xong. Vậy tiếp theo, Maruido-san nhé~"

Trong lúc tôi còn đang đứng ngây ra, công việc thu dọn đã bắt đầu.

"Natsuki, chụp lại ảnh sắp đặt đi nhé."

"Đ-Đúng rồi nhỉ. Phải tái hiện lại cách sắp đặt này."

Trước khi dọn dẹp, tôi chụp lại các vạch chia trên amply và những thứ khác.

Sau đó, tôi vội vàng thu dọn nhạc cụ và nhường chỗ cho ban nhạc tiếp theo.

Lúc lễ hội văn hóa chúng tôi cũng có diễn tập, nhưng quả nhiên vẫn khác một trời một vực với buổi live ở trường.

Thiết bị âm thanh chuyên nghiệp. Nhân viên vận hành chúng.

Không khí căng thẳng của các ban nhạc đang hoạt động trong giới indie.

Tôi lại một lần nữa nhận ra rằng, chúng tôi đã vượt ra khỏi khuôn khổ của câu lạc bộ nhạc nhẹ và đang biểu diễn "bên ngoài".

Phòng chờ đã biến thành nơi để đồ chung của tất cả các ban nhạc, nên thời gian chờ chúng tôi ngồi ở phòng chờ lớn.

Liếc nhìn các ban nhạc khác đang diễn tập, chúng tôi thở ra một hơi.

"Giờ chỉ còn chờ đến lúc diễn thôi ạ."

Mọi người đều ít nói. Quả nhiên, vào ngày diễn chính thức, gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ căng thẳng.

Sau một lúc chờ đợi ở phòng chờ, khán giả thông thường bắt đầu vào cửa. Từng tốp người đi vào, mua đồ uống, rồi tập trung trước sân khấu trên sàn diễn.

"Khán giả đông quá ạ~"

"Thời tiết cũng tốt, chắc là sẽ tập trung đủ số người như dự kiến thôi."

"Sắp đến lúc vào phòng chờ rồi. Vì là nhóm đầu tiên, nên phải chuẩn bị thôi."

Naru có lẽ đang căng thẳng nên không nói một lời nào.

Sắp đến giờ diễn rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi hướng về phía sân khấu.

Rèm sân khấu vẫn còn đóng, nên chưa thể nhìn thấy sàn diễn.

Dù vậy, từ phía bên kia tấm rèm dày, tôi có thể nghe thấy tiếng xôn xao của đông đảo khán giả.

Chúng tôi sắp đặt lại nhạc cụ và thiết bị, gảy nhẹ vài nốt để kiểm tra lần cuối.

"Rồi, bắt đầu nhé~"

Cùng với tín hiệu của anh PA, bức màn sân khấu từ từ mở ra.

Hình ảnh của những người đang chen chúc chật kín sàn diễn dần dần hiện ra trước mắt.

Rất nhiều người đang nhìn chúng tôi. "Ồồ," có tiếng kỳ vọng vang lên.

"Chúng tôi là Mishmash Leftovers! Rất mong được mọi người giúp đỡ!"

Dù vậy, không khí có vẻ không sôi động như số lượng người. Chúng tôi là một ban nhạc tân binh có ít fan, nên đó là điều đương nhiên. Tôi nghĩ rằng chín phần mười những người ở đây không biết chúng tôi là ai.

Trong lúc giới thiệu thành viên, những tràng pháo tay mang tính nghĩa vụ vang lên.

"Bọn này là ai thế?" hiện rõ trên mặt mọi người. Những ánh mắt dò xét thật đáng sợ.

Khác với lúc lễ hội văn hóa, nơi có nhiều người cổ vũ. Đây không phải là nơi của chúng tôi.

Dù đã biết trước điều đó, nhưng khi thực sự trải nghiệm, tôi cảm thấy như sắp bị nó nuốt chửng.

Tôi tiếp tục phần MC trong khi mồ hôi lạnh túa ra. Một câu đùa nhỏ, chẳng có ai cười cả.

"Bình tĩnh nào, Natsuki. Giờ chỉ còn cách diễn thôi."

Tôi gật đầu đáp lại Serika, người vừa nói nhỏ với tôi.

Quả thực là sân khách, tôi đang bị áp đảo.

Nhưng, chỉ cần biến những người ở đây thành fan của chúng tôi là được.

Chúng tôi đã luyện tập với suy nghĩ đó. Đáng lẽ là vậy. ...Ít nhất, lúc đầu là vậy.

"Bài hát đầu tiên, bắt đầu. —'black witch'."

Thế nhưng, thực tế không hề ngọt ngào.

Nếu nói ngắn gọn về những gì xảy ra sau đó.

Tôi đã biết rằng, phép màu không phải là thứ có thể dễ dàng tạo ra.

Ba bài hát trôi qua trong chớp mắt.

Giữa những tiếng vỗ tay, chúng tôi lui vào trong.

...Tôi nghĩ, đó không phải là một màn trình diễn tệ đến thế.

Dù có vài lỗi, nhưng chúng tôi đã hoàn thành đến cùng.

Những người trên sàn diễn, một khi bài hát bắt đầu, cũng đã hưởng ứng một cách tàm tạm.

"Mở màn thì thế này là được rồi."

"Vẫn còn là học sinh cấp ba mà đúng không? Làm tốt lắm chứ."

"Không tệ đâu nhỉ. Cảm giác đáng để kỳ vọng trong tương lai."

—Đúng vậy, chỉ là tàm tạm.

Rời sân khấu, chúng tôi trở về phòng chờ.

Thay phiên chúng tôi, Maruido tiến ra sân khấu.

Không khí có một sự khó xử không thể tả.

Không phải là chúng tôi đã thất bại một cách thảm hại. Nhưng cũng không thể nói rằng đó là màn trình diễn tuyệt vời nhất.

Bởi vì, thế giới chẳng hề thay đổi chút nào.

"Tạm thời, mọi người vất vả rồi."

Serika, sau khi dùng khăn lau mồ hôi, nói một cách thản nhiên.

"...Xin lỗi, là lỗi của tôi."

Naru cúi đầu, vẻ mặt não nề.

Yamano có vẻ muốn nói gì đó với Naru, nhưng cuối cùng lại nhìn đi chỗ khác.

"Saya."

Serika lên tiếng gọi Yamano.

"Nếu có điều gì muốn nói, thì hãy nói ra đi."

Dường như sau cuộc nói chuyện hôm qua, suy nghĩ của Serika đã được định hình.

"Ể, bây giờ ạ? Mới diễn xong mà, để sau cũng được mà..."

Trước Yamano đang bối rối, Serika nói dồn dập.

"Họp kiểm điểm nên làm ngay lúc còn nóng."

Yamano bối rối trước lời nói của Serika, và nhìn tôi dò xét.

Cử chỉ đó đã nói lên tất cả. Yamano của hiện tại, quả nhiên đang giao phó phương hướng hành động cho tôi.

"Xin lỗi, Yamano. Tôi đã sai rồi."

"Ể...?"

Vì vậy, trước hết, tôi cúi đầu trước Yamano.

Sai lầm thì phải được sửa chữa một cách đàng hoàng.

Sau đó, tôi nhìn thẳng vào mắt Yamano đang ngạc nhiên, và nói một điều hoàn toàn trái ngược với lần trước.

"Những lời cần thiết, thì nên truyền đạt một cách rõ ràng."

Đó là kết luận mà tôi đã đưa ra sau khi nói chuyện với Serika hôm qua.

"...Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Naru nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, và nhíu mày một cách nghi ngờ.

Yamano, sau một lúc im lặng, đã hướng ánh mắt về phía Naru đang bối rối.

"...Việc căng thẳng là không thể tránh khỏi, nhưng không được phép làm khác với lúc luyện tập."

Nhân tiện, tôi vì quá mải mê nên chẳng hiểu gì cả.

Nhưng giữa Yamano và Serika dường như có một sự đồng thuận nào đó, họ đang nhìn chằm chằm vào Naru.

"Đoạn C-melody của 'black witch'... cậu đã đơn giản hóa nó đi, đúng không?"

Tiếp lời Yamano, Serika nói.

Bị nói ra, tôi mới thấy hình như đúng là vậy.

"Đó là... vì lúc lễ hội văn hóa là chơi theo kiểu đó. Tôi không muốn mắc lỗi."

Naru, có lẽ bị nói trúng tim đen, ánh mắt đảo quanh.

"Nếu không thể hiện được thành quả luyện tập trong buổi diễn chính thức, vậy thì những buổi tập đó có ý nghĩa gì ạ?"

Vấn đề của việc đơn giản hóa đoạn bass là nó sẽ trở nên đơn điệu.

Âm thanh trở nên trống rỗng và groove yếu đi. Tức là, sự mạnh mẽ sẽ biến mất.

Thật tình, đó là một chi tiết nhỏ. Nhưng tôi nghĩ, trân trọng những chi tiết nhỏ đó mới là ý nghĩa của từ 'nghiêm túc'. Dốc toàn lực còn khó, huống chi là thỏa hiệp mà có thể thay đổi thế giới.

"Chúng ta đã luyện tập để không mắc lỗi, phải không ạ?"

Trong lời nói của Yamano đã nhuốm màu tức giận.

Có lẽ vì tôi đã cho phép, nên những cảm xúc bị kìm nén của cô bé đang bộc lộ ra ngoài.

"Chính vì anh nói sẽ nghiêm túc, nên Serika-senpai mới điều chỉnh lại bài hát đấy ạ? Dù phần của mỗi người sẽ khó hơn, nhưng như vậy âm thanh sẽ dày hơn và sôi động hơn!"

Những gì Yamano nói hoàn toàn đúng.

Phần của tôi, lúc lễ hội văn hóa năm ngoái chỉ toàn những hợp âm đơn giản, giờ cũng đã khó hơn rất nhiều. Vì vậy, tôi đã luyện tập cật lực cho đến hôm nay và đã có thể chơi được.

Lời của Yamano khá nghiêm khắc, nhưng Serika không hề khiển trách mà còn đồng tình.

"Tớ cũng có cùng cảm giác. Tớ biết là đang yêu cầu một điều khó. Nhưng, Saya đã chỉ ra cùng một chỗ đó không biết bao nhiêu lần rồi đúng không. Tớ nghĩ cơ hội để sửa chữa là có rất nhiều."

Trước những lời chỉ trích dồn dập, Naru lùi lại một bước.

"Thực ra, kết quả có mắc lỗi cũng không sao ạ. Nhưng không thử thách thì có kỳ quặc không?"

Lời của Yamano, từ đầu đến cuối đều là chính luận.

Tôi, người chẳng nhận ra điều gì, không thể đứng về phía nào cả. Chỉ là một vật trang trí.

Naru cúi đầu không nói nên lời. Dù đáng thương, nhưng lúc này khó có thể bênh vực Naru.

Bởi vì, cậu ấy đang làm một việc đáng bị mắng.

"...Xin lỗi. Tôi ra ngoài hít thở không khí một chút."

Naru, sau một lúc im lặng, cuối cùng quay lưng lại như muốn chạy trốn.

"Không có tự tin là vì không đủ luyện tập, đúng chứ."

Vào bóng lưng của Naru đang lê bước, Yamano buông một lời kết liễu.

"—Cái gọi là nghiêm túc của Shinohara-senpai, chỉ là lời nói suông mà thôi."

Ư, ưm... khoan đã.

Đúng rồi. Đúng là vậy... nhưng mà, cách nói cũng quan trọng mà.

Tôi nhìn sang bên cạnh, Serika cũng đang khoanh tay với vẻ hơi phiền muộn.

Nhưng người xúi giục Yamano là tôi, nên trách nhiệm thuộc về tôi.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ như vậy, ánh mắt của Yamano hướng về phía tôi.

"Senpai cũng hoàn toàn không được ạ. Hơi bị chạy nhịp, giọng hát cũng không ổn định."

Yamano chỉ ra với một ánh mắt sắc lẹm.

"Ặc... Vâng. Em tự biết ạ."

Tôi đã dốc toàn lực, nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ dẫn đến một kết quả tốt.

"Serika-senpai thì rất đáng tin cậy ạ."

"Ừm. Saya cũng tốt lắm. Tiếng trống rất có uy lực."

"...Cảm ơn chị. Mà, vì em đã luyện tập cật lực mà. Rất nhiều, rất nhiều lần."

Đúng như Serika nói, tiếng trống của Yamano đã dẫn dắt chúng tôi.

Đối với tôi và Naru đang mất bình tĩnh, Serika và Yamano vẫn luôn điềm tĩnh.

"Đây là thực lực của chúng ta hiện tại."

Serika không hề thay đổi sắc mặt, có lẽ là vì cô ấy đã chấp nhận điều đó.

"Lúc lễ hội văn hóa chỉ là ngẫu nhiên thăng hoa thôi, phép màu không phải là thứ có thể xảy ra nhiều lần."

Tôi đã tưởng rằng mình hiểu.

Vậy mà, trong vô thức, tôi đã nghĩ rằng trong buổi diễn chính thức sẽ làm tốt hơn.

Serika đang đặt ra trước mắt tôi một hiện thực hiển nhiên.

"Thể hiện tốt hơn lúc luyện tập là điều không thể. Nếu không luyện tập một cách nghiêm túc hơn, thì việc thay đổi thế giới bằng âm nhạc là điều không thể. Với chúng ta của hiện tại, chỉ có thể có một buổi live tàm tạm mà thôi."

Tiếng nhạc nổ tung làm rung chuyển không khí.

Tựa lưng vào bức tường ở cuối sàn diễn, tôi lơ đãng ngắm nhìn buổi live.

Đứng khoảng hai trăm năm mươi người. Tiếng hò reo của khán giả như những con sóng. Cùng với âm nhạc, toàn bộ hội trường dập dìu như đang uốn lượn. Ánh sáng nhấp nháy liên hồi, trên nền âm thanh vừa có cảm giác tốc độ vừa có sức nặng, giọng hát cao vút của ca sĩ chính vang lên một cách trong trẻo.

Phía bên kia của những khán giả đang cuồng nhiệt, là sân khấu.

Ban nhạc đang biểu diễn bây giờ là 'Maruido'.

Kỹ năng của họ được chứng minh bởi những khán giả đang say mê.

Họ ở một đẳng cấp khác với chúng tôi. Chỉ nghe từ xa thôi, cơ thể tôi cũng đã run lên.

"Với bài hát này, tôi mong có thể làm cho cuộc đời của các bạn, dù chỉ một chút, trở nên tốt đẹp hơn!"

Kỹ thuật được xây dựng một cách cẩn thận. Giọng hát tràn đầy cảm xúc. Đây mới là một ban nhạc thực thụ.

"Bài hát thứ tư—Đi nào, mọi người! Theo tôi!"

Cùng với phần MC nhiệt huyết của ca sĩ chính, tiếng guitar tung ra những đoạn riff như tia lửa. Tiếng trống snare xé toạc không khí một cách sắc lẹm, tiếng cymbal vỡ tan. Âm trầm nặng của bass vang vọng đến tận đáy lòng.

Tiếng hò reo lại vang lên. Khán giả vung tay, hét lớn, làm rung chuyển sàn nhà.

Nhiệt lượng sinh ra từ âm nhạc hòa làm một, cuộn xoáy.

Nhìn cảnh tượng đó, tôi chỉ biết đứng sững.

Có lẽ chẳng còn ai nhớ đến chúng tôi nữa.

Thứ âm nhạc này có sức mạnh thay đổi thế giới. Đó chính là hình ảnh mà chúng tôi đã nhắm đến.

Tôi biết rằng, ban nhạc này sau này sẽ ra mắt chính thức và bay cao.

Đối với họ, chúng tôi chỉ là một ban nhạc học sinh cấp ba mới nổi một chút.

Được đứng chung sân khấu đã là một phép màu. Việc so sánh bản thân nó đã là ngạo mạn.

—Đó, chỉ là một lời bao biện.

Nghiêm túc, chính là mang trong mình quyết tâm phải chiến thắng những con người này.

Cuối cùng, tôi cũng đã hiểu ra. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được trọn vẹn sức nặng của hai từ 'nghiêm túc' bằng tất cả các giác quan của mình.

"Tuyệt vời quá."

Serika đứng bên cạnh tôi, đang nhìn lên sân khấu với ánh mắt như bị chói lòa.

"Ừ, thật sự."

Để chúng tôi có thể hiện thực hóa cảnh tượng này, cần phải thay đổi ý thức.

"Tớ đi nói chuyện với Naru một chút."

"...Ừ, nhờ cậu nhé. Saya đã hơi quá lời."

Không chỉ trách mắng, mà cần phải nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng.

Tôi rời khỏi sàn diễn và đi ra ngoài một lát.

Thế nhưng, xung quanh live house không thấy Naru đâu.

...Hử? Cậu ấy bảo ra ngoài hít thở không khí mà? Đi lướt qua nhau à?

Tôi quay trở lại vào trong live house, từ phòng chờ hướng về phía phòng chờ của nghệ sĩ. Thì tôi bắt gặp Yamano.

"Ano, anh có thấy Shinohara-senpai không ạ?"

"Không, tôi cũng đang tìm cậu ấy đây."

"Lúc nãy em quay lại phòng chờ, thì chỉ có đồ của Shinohara-senpai là không còn nữa..."

"...Cậu ta bỏ lại chúng ta và về trước à?"

"Em nghĩ là do em đã nổi nóng và nói quá lời..."

Yamano cúi đầu với vẻ mặt lo lắng.

Đúng lúc đó, chiếc smartphone trong túi tôi rung lên.

Là tin nhắn RINE. Naru đang nhắn trong group chat của ban nhạc.

Dù có dự cảm chẳng lành, tôi vẫn mở RINE lên.

Shinohara@ThíchAnime『Xin lỗi vì đã làm vướng chân mọi người』

Shinohara@ThíchAnime『Tôi sẽ rời ban nhạc. Cảm ơn mọi người vì tất cả cho đến nay』

Những gì được viết ở đó, là một thông điệp gây sốc.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Thế nên là có hẳn những khóa học dạy về cách sửa lỗi sai cho người khác mà không làm họ mất động lực và tự tin đó
Xem thêm