Quyển 8

Chương 3: Tử hình!!

Chương 3: Tử hình!!

Chiều tối ngày thứ sáu của kỳ huấn luyện mùa đông—

Dù đa số bạn bè trong lớp đều đã kiệt sức sau buổi huấn luyện cuối cùng hoặc đang dùng bữa, tôi và Yurie vẫn cùng Lý sự trưởng và mọi người tiễn chân Giáo quan Valeria trước cửa khu nhà nghỉ. Vì ngày mai là ngày tự do hoạt động cả ngày và không có huấn luyện, nên Giáo quan sẽ lên đường đến nhiệm sở kế tiếp ngay lập tức.

“Cảm ơn cô đã tận tình hướng dẫn các em học sinh dù rất bận rộn.”

Lý sự trưởng cúi chào đầy trang nhã, Giáo quan cũng đáp lại bằng một cái chào quân đội—

“...Mong rằng sau này cô sẽ còn gặt hái nhiều thành công hơn nữa.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức để không hổ danh người mạnh nhất.”

Sau đó, cô ấy cũng có cuộc trao đổi ngắn gọn với Thầy Mikuni đang đứng cạnh bên, tay chạm nhẹ vào gọng kính.

“Vậy thì, chúc mọi người vui vẻ nhé.”

Giáo quan để lại ba người chúng tôi, đợi xe đón đến, còn Lý sự trưởng và mọi người thì quay vào trong tòa nhà, nhường lại một chút không gian riêng tư.

Khi bóng hai người khuất hẳn—

“Áaaa, Yurie, Yurie, Yurieeeeee! Lại phải tạm biệt đôi má mềm mại này một thời gian, buồn quá điii. Phải hôn Yurie cho thật đã mới được!”

*Xoa xoa xoa xoa xoa—*

(…Mình ở đây có ý nghĩa gì không nhỉ?)

Màn “xoa xoa má” kéo dài tới ba phút rồi mới chịu kết thúc.

“Má cháu hơi rát ạ.”

“Nào, tuy luyến tiếc lắm nhưng cũng đến lúc tôi phải đi rồi—đáng lẽ tôi phải nói vậy nhưng…”

“Cô còn định tiếp tục nữa sao!?”

“Tôi chợt nhớ ra là mình đã quên xác nhận một chuyện vô cùng quan trọng.”

Cô ấy nhấn mạnh mạnh như vậy, chắc hẳn là chuyện gì đó to tát lắm.

“Tôi đã hỏi Tōru-kun là cậu ấy nghĩ gì về cô—vậy còn cô, Yurie, cô nghĩ gì về cậu ấy?”

“...Cháu thấy giống như một người cha vậy ạ.”

Yurie đáp lại sau một thoáng ngập ngừng.

“Hừm… Thật sự chỉ có vậy thôi sao?”

“—?”

Bị Giáo quan Valeria đáp lại bằng một kiểu nói chuyện kỳ lạ, Yurie nghiêng đầu đầy khó hiểu.

“Thôi được rồi, tôi phải đi đây—à, Yurie. Làm phiền cô lấy giúp tôi chút đồ ăn được không? Tôi muốn có gì đó nhấm nháp tạm trên trực thăng.”

“Vâng. Cháu sẽ đi lấy ngay.”

Gật đầu xong, Yurie đi vào trong tòa nhà.

Nhìn bóng lưng cô bé chạy khuất vào trong, Giáo quan quay sang tôi.

“Nào… Cuối cùng thì, tôi có điều muốn nói với cậu.”

“...Quả nhiên lúc nãy cô cố tình kêu Yurie tránh đi nhỉ. Vậy thì— ”

“Cậu nhạy bén thật đấy. Đúng vậy, là chuyện của Yurie.”

Nụ cười ban nãy đã biến mất, ánh mắt nghiêm túc hướng về phía tôi.

“Tôi—đang truy lùng kẻ thù của con bé.”

Giáo quan nói thêm rằng, cô ấy đã tranh thủ thời gian giữa các nhiệm vụ để điều tra theo lời nhờ của Yurie.

“Và tôi đã gần như nắm được manh mối rồi.”

“—!”

Nghe những lời cô ấy nói với giọng trầm hơn bình thường, tôi không khỏi nín thở.

“Kẻ đó thần xuất quỷ nhập, đầy rẫy bí ẩn, nên vẫn chưa thể xác định được tung tích cụ thể.”

“...Cô đã nói điều đó với Yurie chưa?”

“Chưa. Tôi không biết liệu con bé có thể kiểm soát được cảm xúc của mình không…”

Đây hẳn là phán đoán dựa trên việc cô ấy đã tận mắt chứng kiến Yurie bị nuốt chửng bởi 《Hắc Thú》 trước đây.

“...Ngoài ra, tôi cũng không muốn nói với con bé.”

“Giáo quan. Chuyện đó…”

Gật đầu, Giáo quan Valeria đưa mắt nhìn vào trong tòa nhà, rồi bất giác nở một nụ cười nhẹ.

Ánh mắt cô ấy nhận ra bóng dáng cô gái tóc bạc đang ôm bánh mì chạy lại.

“Con bé dạo này đã vui vẻ hơn hẳn rồi nhỉ. Chắc là nhờ có cậu và các bạn khác phải không. …Nếu có thể, tôi mong rằng trong thời gian ở bên các cậu, trái tim Yurie sẽ thay đổi hơn nữa.”

Tiếng trực thăng đón gần hơn.

“Cảm ơn cháu, Yurie.”

Nhận lấy ổ bánh mì từ Yurie vừa quay lại, Giáo quan đặt tay lên chiếc thang dây thả xuống từ trực thăng.

“Vậy nhé, hai đứa hãy bảo trọng. …À còn nữa—Ê, ê, ê, tuyệt đối không được làm chuyện bậy bạ đâu đấy!?”

“Không có đâu mà!”

Trong lúc hai đứa tôi mặt đỏ bừng trao đổi, chiếc trực thăng bắt đầu di chuyển.

“Đúng rồi, nhớ nói với 《Cuồng Thỏ Voparl Bunny》 rằng: Đã đến lúc phải chấp nhận 《Nghi thức Thăng hoa》 rồi đấy!”

Nói xong, Giáo quan Valeria rời đi để thực hiện nhiệm vụ kế tiếp.

“Yurie ơi, không được thức khuya đâu nha! Yurie ơi, tắm xong phải cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy! Yurie ơi, không được ăn nhiều quá kẻo đau bụng đó! Yurieeeeeeee, Yurieeeeeeeeeee, Yurieeeeeeeeeeeeee nhaaaaaaaa (tiếng vọng)”

Giáo quan cứ thế mà luyến tiếc không thôi.

Một tuần trôi qua kể từ khi kỳ huấn luyện mùa đông kết thúc.

Chúng tôi, những học sinh đang đón kỳ nghỉ xuân, giờ đây đã rời vùng Kanto để đặt chân đến Kanazawa, Hokuriku.

Trước mắt chúng tôi là một nhà trọ mang đậm không khí của một quán trọ suối nước nóng đích thực.

Tên của nhà trọ là—Hotaka.

Đúng vậy, quán trọ Hotaka này, như tên gọi đã gợi ý, chính là nhà của Miyabi.

Theo lời mời của Miyabi, tôi, Yurie, Lilith, Sara, Tomoe, Tora, và cả Tsukimi-sensei (người tự ý đi theo dù không được mời), sẽ dành ba ngày cuối cùng của kỳ nghỉ xuân tại đây.

À mà Tatsu và Kibitsu cũng được mời nhưng họ không tham gia lần này vì bận chạy marathon vòng quanh Kyushu và đi du lịch cùng gia đình.

“Mọi người, chào mừng đến nhà! Chuyến đi dài vất vả rồi.”

Bước vào trong nhà trọ, người đầu tiên chào đón chúng tôi là Miyabi trong bộ đồ Kimono.

Nhưng người chào đón chúng tôi không chỉ có Miyabi.

ĐÙNG! ĐÙNG ĐÙNG! ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG!

—Cứ như có hiệu ứng âm thanh đi kèm vậy, một dãy núi hùng vĩ hiện ra trong tầm mắt tôi.

“Xin chào quý vị. Con gái tôi đã được mọi người chiếu cố rất nhiều.”

“Chào mừng đến Kanazawa, tôi là Kagura, chị gái của Miyabi-chan.”

Mẹ và chị gái của Miyabi đứng cùng Miyabi để đón tiếp chúng tôi.

(Tỉnh Ishikawa là một trong những vùng núi non hùng vĩ nhất Nhật Bản sao...)

Điều đáng kinh ngạc hơn cả là “độ cao” ở ngực của Miyabi lại thấp nhất trong số các thành viên nhà Hotaka.

“Chậc, đúng là một gia tộc đáng sợ mà…” “Ô, Tiểu thư, xin hãy giữ bình tĩnh…!”

Trong lúc tôi đang ngỡ ngàng nghe những lời xì xào như vậy, Miyabi chợt nhận ra.

“Tōru-kun, cậu sao vậy? Có phải cậu mệt rồi không?”

“À, ừm… Chắc, chắc là vậy đó. Ha ha ha…”

“...Đồ ngốc.”

Tora nhìn thấu tâm tư tôi và lẩm bẩm một câu.

“Miyabi-chan. Bạn con có vẻ mệt rồi, con đưa mọi người lên phòng đi nhé.”

“À, vâng. Vậy thì, mọi người, cháu sẽ dẫn mọi người lên phòng ạ.”

Người chị gái trông có vẻ chững chạc hơn Miyabi một chút, đeo kính—Kagura-san thúc giục, và Miyabi gật đầu.

Chúng tôi nói với hai người rằng sẽ làm phiền vài ngày tới, rồi được dẫn sâu vào bên trong nhà trọ.

Một ngôi nhà kiểu Nhật mang bầu không khí quen thuộc, yên bình và thư thái—

Quán trọ Hotaka, quả thật là một quán trọ suối nước nóng đúng nghĩa “cổ kính và tuyệt vời”.

“Tomoe-chan, cậu không lạnh chứ?”

“Phù phù, hơi lạnh một chút. Nhưng quả nhiên là Hokuriku. Thời điểm này mà tuyết vẫn còn đọng lại.”

“Thường thì giờ này đã tan hết rồi. Lâu lắm rồi, tuyết lại rơi khá nhiều vào hôm qua và hôm kia đấy.”

Cùng với tiếng sàn gỗ hành lang ken két, cuộc trò chuyện giữa Miyabi và Tomoe, người đi đầu, vọng đến tai tôi.

Trong lúc đó, Yurie đi bên cạnh tôi cứ ngó nghiêng khắp nơi một cách tò mò.

“Thế nào, cảm nhận của cậu về lần đầu tiên ở quán trọ?”

“Cháu rất hồi hộp.”

Mặc dù tôi đã nghe cô bé nói rằng đây là lần đầu tiên cô bé ở quán trọ từ trước khi khởi hành, nhưng quả nhiên khi đặt chân đến đây, cảm xúc vẫn đặc biệt hơn cả.

Điều đó dễ dàng nhận ra qua màu mắt của Yurie, vốn hơi khác so với bình thường.

“Quẹo đây là khu tắm lộ thiên đấy. Đây là suối nước nóng màu hổ phách, có tác dụng làm đẹp da, là niềm tự hào của nhà tớ đấy.”

Dừng chân ở ngã ba hình chữ T, Miyabi chỉ vào lối đi dẫn đến khu tắm.

“Phía trước có hai phòng tắm, nếu báo trước một tiếng thì có thể bao trọn một giờ đấy.”

Giải thích đơn giản xong, Miyabi lại tiếp tục bước đi – nhưng chỉ có Yurie là vẫn đứng yên.

Thấy cô bé hướng ánh mắt về phía lối đi dẫn đến khu tắm, đôi mắt sáng rỡ lên, tôi bất giác mỉm cười.

“Suối nước nóng cũng là lần đầu tiên của em nhỉ?”

“Ya!”

“Nhớ đừng ở lâu quá mà bị ngất đấy nhé.”

“Nếu vậy, em sẽ gọi Tōru.”

“Chỗ đó thì phải gọi Lilith hay Tomoe chứ…”

Tôi đáp lại, nhưng Yurie đang hưng phấn vẫn chỉ gật đầu như người mất hồn.

Chẳng mấy chốc đã đến phòng của nhóm nữ, tại đó tôi tạm biệt Yurie và mọi người rồi cùng Tora đi đến một căn phòng khác.

“Tôi và Tora lại ở khu biệt lập à.”

Bước đi trên hành lang nối liền từ tòa nhà chính, chúng tôi được dẫn đến căn phòng ở khu biệt lập.

Đúng như tên gọi, nó được xây dựng tách biệt khỏi tòa nhà chính, từ cửa sổ có thể ngắm nhìn khu vườn phủ đầy tuyết. Hơn nữa, ngay phía ngoài hành lang rộng còn có một bồn tắm gốm sứ nhỏ xinh, có vẻ như có thể vừa ngâm mình vừa thưởng ngoạn cảnh sắc.

“Căn phòng tốt thế này mà được dùng ư?”

“Ừm. Phòng dành cho số ít người thì vừa đúng còn mỗi phòng này trống thôi.”

Căn phòng dành cho số ít người đã trống ba ngày liên tiếp lại là ở khu biệt lập, tôi thấy hơi áy náy. Miyabi đã tính giá cực rẻ, coi như là ưu đãi cho việc đã mời chúng tôi đến.

“Dù sao thì, đây cũng là căn phòng có không khí thật dễ chịu nhỉ.”

Tora vừa lẩm bẩm vừa nhìn quanh phòng, thấy vậy Miyabi vui vẻ nói:

“Phù phù, đây là phòng bọn tớ hay giới thiệu cho các cặp đôi nên được khen là không khí dễ chịu thì mừng lắm đó.”

“Phụt—?!”

Trước câu nói của Miyabi, tôi và Tora đồng thanh phụt cười.

“À… ừm, ấy là chỉ là một ví dụ thôi, ngoài ra còn có vợ chồng hay bạn bè thân thiết gì đó, nói chung là dành cho số ít người thôi…! Thôi, thôi thì đến giờ ăn tối tớ sẽ đến đón nhé, đến lúc đó cứ thong thả nghỉ ngơi đi nha! À há há há…!”

Vừa vội vàng chữa lời, Miyabi đã chạy biến ra khỏi phòng.

“…”

“Thôi thì, coi như chúng ta thuộc diện bạn bè thân thiết vậy…”

“Anh chẳng phải luôn nói chúng ta là đối thủ hay sao?”

Vừa đặt hành lý vào góc phòng, Tora vừa đáp lại như mọi khi.

“Mà, sao lại bất ngờ thế nhỉ?”

“Cái gì cơ?”

“Việc cậu tham gia mấy sự kiện thế này ấy. Thường thì cậu sẽ nói là muốn đọc sách nên bỏ qua mà.”

“…Hừ. Tôi chỉ nghĩ là, nếu ở một mình trong môi trường yên tĩnh thế này, anh sẽ chỉ suy nghĩ linh tinh vẩn vơ thôi.”

Nghe lý do tham gia, tôi suy nghĩ một lúc – rồi hiểu ra ý nghĩa. Tora đã tham gia chuyến đi này để làm bạn nói chuyện với tôi.

Điều Tora nói đúng thật. Ngay sau khi tôi xác nhận cô gái màu hoa anh đào đó là Otoha, tôi tràn ngập niềm vui. Nhưng ngày qua ngày, giọng nói của Otoha gọi tôi là kẻ thù của thế giới, và dáng vẻ Otoha run rẩy sợ hãi khi nhìn tôi, cứ bao lần hiện lên trong tâm trí, khiến trái tim tôi đau nhói.

“Khi nào muốn trút bầu tâm sự thì cứ nói ra. Tôi sẽ nghe.”

“Tora…”

Ngay cả Tora cũng đang gặp vấn đề với việc Thăng Hoa Vị Giai, vậy mà còn quan tâm đến tôi nữa, tôi thực sự cảm kích.

“Cảm ơn cậu, Tora.”

“…Đừng khách sáo.”

Tôi thầm cảm ơn người bạn đã quay mặt đi lần nữa trong lòng.

Chẳng mấy chốc, mặt trời lặn và trời tối hẳn, chúng tôi di chuyển đến phòng lớn của nhóm nữ và cùng nhau dùng bữa tối.

Miyabi cũng tạm nghỉ giúp việc ở nhà trọ để nhập cuộc ăn uống, các món ăn được mang ra bày biện đầy bàn. Thịt bò Noto, hải sản, rau củ Kaga và vô vàn hương vị đặc trưng của vùng Hokuriku khiến mọi người tấm tắc khen ngon, nở nụ cười mãn nguyện. Đặc biệt là món lẩu cá cam. Vừa cho vào miệng đã tan chảy ra, vị ngon tuyệt vời đến nỗi ngay cả tôi, một người tự nhận là tín đồ của thịt, cũng hoàn toàn bị chinh phục.

Tôi đã gọi thêm nhiều lần vì quá ngon, đến nỗi sau bữa ăn phải nằm vật ra cùng với Rito.

“Ha… chết mất…” “Khà khà, no căng bụng rồi!”

Dù bị Tora trách móc, nhưng một khi đã biết đến vị ngon ấy thì việc ngừng đũa đúng là chuyện bất khả thi – món ăn ngon đến mức đó.

“Hành xử thô lỗ quá đấy, Kokonoe! Thầy Tsukimi cũng thế ạ!”

Bị trách, tôi đành miễn cưỡng ngồi dậy, đúng lúc đó có người đến “giải vây”.

“Đúng vậy. Chuyện ở nơi xa thì cứ coi như không biết gì đi chứ. Thỉnh thoảng Tomoe cũng nên thả lỏng một chút thì hơn, phải không nào?”

“Miyabi, Lilith cũng vậy… Yurie, em nói gì đó đi chứ.”

“Không. Em cũng đồng ý với Lilith và mọi người.”

“Đến cả em nữa sao…”

Khi tôi rũ vai thất vọng, Miyabi đang khúc khích cười thì—

“…Yurie. Nắm tay Tomoe đi.”

“—? Ya.”

Dù hơi nghiêng đầu trước lời chỉ dẫn của cô gái tóc vàng, Yurie vẫn gật đầu rồi nắm lấy tay Tomoe.

Và Lilith cũng vậy, cô ấy nắm lấy bàn tay còn lại của Tomoe rồi—

“Đi thôi, Yurie.”

“! Vâng ạ, Lilith.”

“Hả, hai người định làm gì vậy…?”

Kẹp chặt Tomoe đang bối rối ở giữa, hai cô gái trao đổi ý kiến với nhau –

“Khoan đã?!”

Bất ngờ, cả hai nằm vật ra với tư thế giang rộng hai tay.

Đồng thời, Tomoe, người bị Yurie và Lilith mỗi người nắm một tay, cũng không thể không nằm xuống theo.

“Này, Lilith, Yurie, buông ra đi! Thật là thô lỗ quá! Hai người có nghe không vậy?!”

“Aaa, thoải mái quá đi à…” “Ya, đồng ý ạ.”

Hai cô gái hoàn toàn phớt lờ Tomoe đang cuống quýt, nhưng ở đây còn một người nữa cũng đang cuống.

“Ô, ôi tiểu thư, xin người đừng làm những hành động bất lịch sự như vậy ạ…!”

“Hôm nay thì có sao đâu. Đúng rồi, chị cũng nằm xuống cùng đi?”

“Tôi không thể tuân theo lời đó được! Dù sao việc cùng dùng bữa đã là một hành động bất kính rồi…!”

Sara vốn ngần ngại cho rằng người hầu không nên dùng bữa cùng chủ nhân, nhưng cuối cùng cô đành phải nghe lời đe dọa rằng nếu không thì hãy về học viện trước đi.

“Cứ tự nhiên đi. Nào, nằm xuống đi mà.”

“Tiểu thư ạ…!”

Dáng vẻ người hầu bị chủ nhân quay như chong chóng trông thật buồn cười, tôi bất giác bật cười –

Ngay lập tức, tôi bị cô ấy lườm một cái sắc lạnh.

Khoảng ba mươi phút sau, Miyabi, sau khi kết thúc giờ nghỉ ăn, để lại lời nhắn “lát nữa gặp nhé” rồi quay trở lại giúp việc cho nhà trọ.

Tomoe đặc biệt có vẻ tiếc nuối, nhưng cô ấy nói rằng muốn làm xong những việc có thể làm trong ngày hôm nay để ngày mai có thể dành trọn một ngày ở bên chúng tôi.

Sau đó, chúng tôi nói chuyện, chơi bài, và chẳng mấy chốc Tomoe nhìn đồng hồ đeo tay – vì sự chu đáo của nhà trọ muốn khách quên đi thời gian nên trong phòng không có đồng hồ – rồi nói: “Sắp đến giờ Miyabi kết thúc công việc rồi.”

Trước lời của Tomoe, Lilith đáp: “Vậy thì chúng ta nên giải tán và chuẩn bị thôi nhỉ,” còn Yurie thì mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa.

Họ đã đặt trước phòng tắm riêng, đúng vào lúc Miyabi kết thúc công việc.

Chúng tôi cũng được dành riêng thêm một phòng tắm nữa – cái phòng ở khu biệt lập thì quả thật chật hẹp đến mức đầu gối cứ đụng vào – thế nên, sau khi tạm về phòng rồi lại ra khu tắm, mọi chuyện tưởng đâu êm xuôi ai dè…

“Á!” Đang trên đường tới phòng tắm, tôi buột miệng kêu lên rồi đứng khựng lại.

“Sao thế?”

“Quên quần lót mất rồi…”

Nghe tôi đáp, Tora thở dài thườn thượt, rồi bảo đi trước, cứ thế tiến thẳng tới phòng tắm.

Tôi vội vàng chạy như bay về phòng, lấy quần lót thay ra khỏi hành lý rồi lại lần nữa quay về khu tắm, nhưng mà…

“Ồ, đi chơi phố đêm đấy à, 《Dị Năng Irregular》?”

Tại ngã ba chữ T dẫn đến khu tắm, tôi đụng ngay phải cái tai thỏ mà mình chẳng muốn đối mặt chút nào.

“Đi tắm.”

“Ra vậy, đi nhìn trộm à?”

“Là đi tắm!”

“…Thôi được, đi tắm thì đi tắm.”

Thật đúng là kiểu nói chuyện thường thấy, nhưng mà nói chuyện với Tsukimi lúc nào cũng mệt não.

“Hự! Đây đây đây chính là bồn nước mà Miyabi-chan đã ngâm mình ư, nước nước nước ấy hảaa, khụ khụ khụ khụ – khụ! Chắc là lại có cái bệnh hoạn gì đấy hả!?”

“Biến về trường ngay cho tuiiiiii!!”

Mặc kệ sự giận dữ của tôi, Tsukimi cười phá lên rồi biến mất tăm như thỏ chạy trốn.

(Mình phải vào tắm nhanh lên thôi…)

Thở dài một tiếng, tôi đi tới phòng thay đồ thì thấy Tora đã vào tắm rồi, không còn bóng dáng đâu.

Tôi vội vàng cởi bỏ quần áo, mở cửa bước vào phòng tắm thì…

“Ôi…”

Cả một khu tắm lộ thiên đầy tự hào của lữ quán Hotaka hiện ra trước mắt tôi, rộng lớn vô cùng, khiến tôi bất giác thốt lên.

Phòng tắm được thắp sáng bởi ánh đèn dịu nhẹ, làm cho mặt nước màu hổ phách càng thêm đẹp đẽ. Bồn tắm được bao quanh bởi đủ loại đá lớn nhỏ, cộng thêm khung cảnh hoang sơ dưới bầu trời đầy sao, phải nói là đẹp tuyệt vời.

(À, Tora đâu rồi nhỉ – Ồ, kia rồi.)

Tôi thấy bóng lưng Tora đang ngâm mình trong bồn tắm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao.

“Tora, xin lỗi nhé. Bị Tsukimi chặn đường nên đến muộn.”

Vừa dội nước vừa lên tiếng thì…

“Tora-kun có chuyện gì sao, chị gái?”

Miyabi quay mặt về phía tôi.

“Hả? Miyabi…?”

“Ể? Tōru-kun…?”

““……………………””

Sau vài giây im lặng, cả hai chúng tôi đều trợn tròn mắt nhìn nhau rồi…

““Hự!?””

Cả hai cùng kêu lên một tiếng thất thanh và đồng thời quay lưng lại với nhau.

“Cái, cái, cái gì, Miya, Mi, Miya—!?”

“Tō—, Tō—, ru-ku—, ru-ku—n—!?”

Trước sự việc ngoài sức tưởng tượng này, não tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn chưa từng thấy.

(Sao Miyabi lại ở đây!? Không lẽ mình nhầm phòng tắm nam với nữ!? Không không không, chuyện vớ vẩn thế này sao có thể! Rõ ràng là mình đã kiểm tra kỹ rồi mà!?)

Có lẽ trong đầu Miyabi cũng đang chạy những suy nghĩ tương tự.

Thế nhưng, có một điều chắc chắn là nếu cứ đứng đây thì sẽ rất tệ.

“Mi, Miyabi!”

“Hức!?”

“X-xin lỗi! T-tôi sẽ ra ngay bây giờ nên—”

Khoảnh khắc tôi vừa dứt lời, cánh cửa dẫn vào phòng thay đồ đột ngột mở ra với tiếng kẽo kẹt.

““Hự!!””

Trong khi chúng tôi đồng loạt nín thở, người xuất hiện trong phòng tắm chính là Kagura-san.

Trong cái rủi có cái may, những chỗ quan trọng nhất đều được che bằng khăn, nhưng mà tôi không thể cứ thế mà thở phào nhẹ nhõm được.

Việc tôi đang ở đây ngay lúc này, nói chung, là một tình huống cực kỳ nguy hiểm.

“Miyabi-chan ơi?”

Kagura-san cất tiếng gọi hướng về phía tôi.

(Tiêu rồi…)

Vừa nghĩ thế, tôi bỗng bị kéo mạnh tay – và theo đà đó, tôi rơi tõm xuống bồn tắm.

“Ục ục ục ục ục!? …Phù ào!!”

Giật mình vội vàng ngóc đầu ra khỏi mặt nước thì miệng tôi bị bịt lại.

“Suỵt!!”

Là Miyabi.

Miyabi lấy tay bịt miệng tôi, rồi đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu.

“Cậu chỉ cần ngâm nửa đầu thôi, nhanh lên…!”

“Ư, ực…?”

Dù chưa hiểu rõ tình hình, nhưng tôi cảm nhận được sự khẩn thiết từ cô ấy, nên tôi ngoan ngoãn làm theo lời thì…

Tiếng gọi của Kagura-san lại vang vọng trong phòng tắm.

“Miyabi-chan, phòng tắm không phải là hồ bơi đâu nhé, con không được nhảy ùm xuống như thế!”

“Ơ, ờm, ha ha ha… Cháu, cháu xin lỗi ạ, lỡ tay…!”

Miyabi quay mặt về phía phòng thay đồ, cười gượng đáp lời, rồi khẽ thì thầm vào tai tôi:

“Chị ấy bị cận nặng lắm…! Cậu mau vào sâu bên trong trước khi bị phát hiện đi, tớ sẽ làm cái tường chắn cho cậu…!!”

Nghe tiếng bước chân đang nhích dần về phía bồn tắm, tôi gật đầu lia lịa.

Tôi lùi sâu vào bên trong.

Tất nhiên, dù Kagura-san có cận nặng đến mấy, nếu tôi tự mình di chuyển thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Vì vậy, Miyabi che đầu tôi và cùng di chuyển với tôi.

…Trong tư thế gần như dán chặt vào nhau.

(Có cái gì đó đang chạm vào sau đầu mình—!!)

Đó chính là những trái dưa lưới được nuôi dưỡng trù phú ở vùng Hokuriku.

Chúng cứ nẩy lên bần bật, và chỉ cần tốc độ di chuyển chậm lại một chút là chúng sẽ kẹp chặt tôi.

Thế nhưng, nếu tôi tách ra để tránh chúng thì lại bị phát hiện, và như vậy thì tấm lòng của Miyabi sẽ đổ sông đổ biển.

Boing boing boing boing boing.

Trước đòn tấn công kinh khủng vừa có uy lực vừa không có uy lực mà tôi chưa từng trải nghiệm, tôi phải cố gắng hết sức kìm nén bản thân khỏi việc hét toáng lên.

Miyabi hoàn toàn không biết nội tâm tôi đang như thế nào, nhưng tôi có thể nghe thấy giọng cô ấy đầy lo lắng.

“Tōru-kun, nhanh lên, nhanh lên đi…! Chị ấy sẽ phát hiện ra mất…! Ấy, không được, giờ chị ấy đang nhìn về phía này, đừng động đậy nhé, ừm, đúng rồi… À, được rồi, cậu di chuyển đi, bây giờ được rồi, cậu đi luôn cũng được…! Vào sâu hơn nữa… Vào sâu vào, vào đi, Tōru-kun…!!”

Cuối cùng, khi đã đến được chỗ sâu nhất, Miyabi thở phào một hơi dài.

“Phù, à… Haizzz… May quá… Chị ấy không phát hiện ra…”

Miyabi vừa nói vừa kẹp chặt sau đầu tôi.

“À…”

Hình như cô ấy đã nhận ra rồi.

“X-x-xin lỗi cậu nhé, Tōru-kun. Ơ, ơ, tớ, tớ cứ thế…”

“K-không, cậu đừng bận tâm làm gì…”

Miyabi vội vàng tách người ra, nhưng tôi có thể dễ dàng tưởng tượng được khuôn mặt cô ấy chắc chắn đã đỏ bừng lên đến tận mang tai.

“Cậu, cậu quên đi nhé…?”

Đó là một yêu cầu bất khả thi.

“Haizzz… Mà sao cậu lại ở đây?”

“Tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa…”

Vừa lắc đầu, tiếng Kagura-san lại vang lên, như thể không muốn cho chúng tôi một phút giây nào yên tĩnh.

“Miyabi-chan, đợi lâu không?”

““—!!””

Tôi vội vàng lặn sâu xuống nước.

Về phần Miyabi, cô ấy tựa người vào bồn tắm và che lưng tôi, hỗ trợ tôi.

Đương nhiên, lúc này cặp đồi Hōtaka song sinh đang chạm vào lưng tôi.

Cảm giác da thịt dán chặt vào nhau, không một mảnh vải mỏng nào ngăn cách.

Nhưng không chỉ có thế.

Tại đây, tôi mới biết được.

Suối nước nóng màu hổ phách trứ danh của lữ quán Hotaka, có chất nước sền sệt.

Nhờ vậy mà hệ số ma sát thay đổi, da thịt cứ trượt vào nhau nhồn nhột.

Nhồn nhột boing boing nhồn nhột boing boing—

(Cảm, cảm, cảm—cảm giác mới lạ!!)

Cả sống lưng tôi run rẩy vì một cảm giác chưa từng biết đến.

(Không không không, đừng nghĩ, hãy cảm nhận đi!! Mà cảm nhận cũng không được, hãy trở thành hư vô đi, tôi ơi—!!)

Tôi cố kìm chặt bản thân đang sắp sửa hét toáng lên, nỗ lực tìm cách trấn tĩnh lại tâm trí.

Giữa lúc nghe cuộc trò chuyện tầm phào của hai người: “Tuyết tạnh thì tốt quá nhỉ” và “Ừm… có lẽ đây là trận tuyết cuối cùng trong năm nay…”, lòng tôi dần dần ngộ ra.

(Cứ thế này… biến mất đi… thành hư không đi…)

Đúng lúc đó, lại có tiếng cửa mở.

“Hừm, tuyệt vời làm sao.”

“Fufu, đúng là ảo diệu vô cùng♪”

“Ya. Miyabi giỏi quá…”

“Nghe cứ như là lời nói của Hotaka-sama vậy…”

“Không, thật ra là ngực cô ấy siêu to ấy chứ.”

(Gyaa────────っ!!)

Âm thanh quen thuộc vừa lọt vào tai, tim tôi như muốn gào thét nổ tung.

Các thành viên nữ bước vào nhà tắm, khiến tình cảnh càng tệ hại hơn.

Đã thế, tôi còn phải nín thở quá lâu, cộng thêm liên tiếp những cú sốc, bất ngờ, lại còn “đòn tấn công nuru-poyo” nữa, khiến tôi dần dần không chịu nổi.

Nhưng nếu liều lĩnh ngoi lên thở mà bị phát hiện thì coi như hết đời──

Đúng lúc ấy.

“Đòn tấn công nuru-poyo” bất chợt dừng lại, thay vào đó là giọng Miyabi, vừa chọc chọc vào vai tôi vừa khẽ nói:

「Cậu thở đi cũng được」

「Miyabi-chan, em vừa nói gì sao?」

「Ư-ưm, k-không có gì đâu! Tớ chỉ lẩm bẩm một mình thôi… ahaha…」

Vẫn còn bị chọc chọc vai liên tục, chắc là ám hiệu cho tôi biết có thể thở an toàn.

Tôi khẽ ngoi mặt lên khỏi mặt nước, chỉ vừa đủ để hít thở thật chậm và thật lặng lẽ.

Trong lúc đó, khóe mắt tôi thoáng thấy bóng lưng của Miyabi và Kagura-san.

Từ phía phòng thay đồ vang vọng nhiều tiếng dội nước cùng lúc.

Có vẻ Kagura-san đang quay cả người lại đối diện nhóm Yurie vừa vào, Miyabi chắc cũng thế.

「Cứu tớ rồi. Lần sau nhớ ra hiệu nữa nhé」

Tôi thì thầm, rồi lại chuyển sang chế độ lặn tiếp.

Dưới làn nước, tầm nhìn tất nhiên chỉ toàn một màu hổ phách. Lặn sâu thêm một chút, khả năng bị phát hiện chắc giảm hẳn.

Giờ chỉ cần im lặng nín thở, để thời gian trôi qua thôi.

Và trong cái không gian mờ mờ tiếng vọng dưới nước, tôi vẫn nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện của bọn họ.

Dù cảm thấy tội lỗi, nhưng không thể bỏ qua hoàn toàn nguồn thông tin quan trọng này.

「Fufu, quả nhiên suối nước nóng này thật đáng tự hào. …Ngươi cũng nghĩ vậy chứ, Sara?」

「Uu… không ngờ đến cả lúc tắm cũng phải đi cùng tiểu thư…」

「Thôi thì chấp nhận đi. Yurie, lần đầu vào onsen cảm thấy thế nào?」

「Người em thấy ấm áp lắm ạ」

「Ngâm lâu quá sẽ bị say nóng đấy, cẩn thận nhé」

「Yaa…」

Yurie có vẻ hơi phấn khích, Lilis thì vừa vui vẻ vừa lo cho mọi người, còn Sara lại khác hẳn bình thường, yếu ớt hơn.

Còn những người khác thì──

「Bầu trời sao thật đẹp. Quả là khiến tâm hồn được gột rửa」

「Ở Hokuriku khác Kanto, ngày nắng ít lắm, nên chuyến đi lần này thật đúng lúc」

「Hừm, ra là thế」

Đó là cuộc trò chuyện của Tachibana và Miyabi. Rồi──

「À, ờm… sao chị lại nhìn chằm chằm thế…」

「Chị chỉ hơi tò mò thôi」

Tình cảnh thế này nên giọng Miyabi khi đáp lời Tsukimi có chút bối rối.

「…Ngực em chẳng phải to hơn trước sao?」

「Ể!?」

Tôi suýt nữa thì phun nước ra, cố lắm mới nhịn được.

「Ồ, vậy sao Miyabi-chan?」

「K-không phải đâu, chắc chỉ là ảo giác thôi…」

Bị Kagura-san hỏi, Miyabi hoảng hốt phủ nhận.

「Mà nhắc mới nhớ, dạo gần đây em mua đồ lót mới đúng không? …Lại còn mua nhiều nữa」

「T-Tomoe-chan──!!」

Dù Tachibana chẳng có ý gì, nhưng câu nói đó chẳng khác nào tiếp sức cho Tsukimi.

「Hehe, bằng chứng đã rõ rành rành rồi, mau thú thật đi! Hay lại muốn bị cù lét như lần trước hả!?」

「…Cậu đang làm gì thế hả, Tsukimi. Ồn ào phá cả bầu không khí」

Người lên tiếng chặn lại lần này là Lilis.

「Cơ mà đúng là nhìn giống bò sữa PiO2, bự hơn trước thật. Thêm lời khai của lớp trưởng nữa thì chắc chắn rồi」

「…Nói vậy thì, đúng là… Miyabi, là thật sao?」

Con thuyền cứu viện lập tức biến thành thuyền địch.

Không còn cách nào, Miyabi đỏ mặt, lí nhí thừa nhận, giọng đầy xấu hổ đến mức khiến tôi nghe lén cũng thấy áy náy:

「Ư…ư… đúng là… to hơn… rồi…」

Khoảnh khắc ấy, thế giới fantasy tiến hóa thành galaxy.

「Em còn định phát triển đến mức nào nữa hả, Miyabi…」

「Đ-đâu phải em muốn nó lớn lên đâu…」

「Kuhaha! Chẳng phải do để Irregular kia bóp nắn hút thổi gì đó nên mới bự ra sao!?」

「K-không có chuyện đó──!!」

「Hahaha, mà thằng nhóc đó cũng đâu có gan làm thế chứ!!」

Khoảng trống im lặng kia, Tsukimi tưởng là Miyabi ngượng vì bị trêu. Nhưng thực ra, chắc Miyabi đang nhớ lại vụ việc trước đó.

Dù sao thì, “sự thật kinh hoàng” đã làm cả phòng ồn ào, kéo cả những người khác lại gần.

「Có chuyện gì vậy, Miyabi?」

「Xin hãy thôi trêu Miyabi quá mức đi」

「Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì sao?」

Cả nhóm tụ tập lại, và rồi từ miệng Tsukimi, việc “Miyabi đã tăng cỡ ngực” bị lộ ra.

「Nói trắng ra thì, em ấy còn tuyên bố sẽ dùng bộ ngực mới để quyến rũ Irregular nữa chứ」

「Em không có──!!」

「…Irregular? Ờ thì… Miyabi-chan định quyến rũ ai vậy?」

Miyabi vội vàng phủ nhận, nhưng Kagura-san lại hứng thú.

「Irregular chính là Kokonoe đó. Không phải thằng lùn, là thằng còn lại」

Cách giải thích mà nếu Tora nghe thấy chắc sẽ nổi điên.

「Ara, vậy có khi nào sau này nó thành em rể của chị nhỉ」

「Ch-chị à, hơi sớm quá rồi… giờ vẫn chỉ là tình đơn phương của em──」

「Đúng, và nó sẽ mãi chỉ là đơn phương thôi. Vì Tōru là chồng tương lai của ta──」

「Không đời nào. Tōru là Kizuna Duo của ta」

「Ít nhất cũng để ta nói hết đã chứ!」

「…Chuyện đó thì ngươi cũng thế thôi, Lilis」

Giọng Tachibana đầy bất lực chen vào.

「Tức là mọi người đều là tình địch của Miyabi-chan à. Fufu」

「Không phải」

Sara đáp ngay.

「T-tớ cũng không… ý là, không phải. Tớ với Kokonoe chỉ là bạn tốt, cùng nhau rèn luyện thôi!」

Tachibana cũng chối phắt.

Còn Tsukimi thì──

「Kuhaha! Giữa tao với hắn là quan hệ ‘zukkon-bakkon’ sống chết với nhau đấy」

(Cái onomatopoeia đó sai bét rồi────!!)

「T-Tsukimi-sensei! Chị với Kokonoe… từ khi nào đã có quan hệ bậy bạ như thế──!?」

「Hả? Từ lúc nào thì cũng chẳng quan trọng」

「Quan trọng chứ. Nói rõ cho bọn này biết mối quan hệ đó là gì đi」

「Yaa. Cô đã làm gì với Tōru vậy?」

Trước những câu truy hỏi dồn dập, Tsukimi lại bật cười vang khắp phòng tắm.

「Kuhaha! Là battle đó, ba-to-ru♪ Tao với hắn là combat friends, viết tắt── se-fure!」

Một lối viết tắt tệ hại và kinh khủng nhất.

「Miyabi-chan, bạn bè của em thật… kỳ thú nhỉ」

「…Đó là giáo viên chủ nhiệm của em」

Giọng Miyabi đầy ngượng ngùng xin lỗi, khiến tôi nghe cũng thấy áy náy theo.

Rồi các cô gái đã cùng nhau trò chuyện một lúc, còn giờ thì mỗi người đang ở một nơi riêng.

Từ đằng xa, tiếng Tomoe rít lên giận dữ với cô Tsukimi vì cô giáo đã thò tay bóp ngực cô bé.

Từ khu vực bồn tắm, tiếng Sara hoảng hốt từ chối Lilith khi cô tiểu thư kia đòi kỳ lưng cho mình.

Ngay sau đó, Yurie lại lên tiếng: “Vậy để tôi kỳ lưng cho cô nhé.”

Cứ thế, mọi người đều đang tận hưởng một buổi tối thật náo nhiệt.

Còn về phần Miyabi thì sao…

Cô bé đang cùng cô Kagura thong thả trò chuyện, vừa nói vừa ngắm nhìn cảnh mọi người vui đùa.

À mà nói thật, tôi thì cứ thi thoảng lại nhận được ám hiệu từ Miyabi, rồi phải liên tục ngoi lên lặn xuống hít thở khiến cả người cứ ong ong muốn say.

“Có nhiều bạn bè thế này, cháu vui nhỉ, Miyabi-chan. Cô giáo của cháu có vẻ hơi lập dị một chút nhỉ…”

“A ha ha… Nhưng mà, bài giảng của cô Tsukimi dễ hiểu lắm ạ, mà cô ấy còn mạnh nữa chứ. Không phải chỉ cô giáo đâu, Tomoe-chan, Yurie-chan và cả Lilith-san nữa, tất cả mọi người đều mạnh lắm luôn. À, Sara-san thì không phải học sinh của Hạo Lăng mà là người đi theo Lilith-san nên không tính ạ.”

“Thật sao? Nhìn các cô bé đều giống những cô gái bình thường thôi mà…”

Tiếng cô Kagura có chút ngạc nhiên.

Miyabi khẽ cười, khẳng định là thật, còn cô Kagura thì đáp “Vậy à…” rồi im lặng một lúc, sau đó hỏi:

“Còn Miyabi-chan thì sao…?”

“Cháu thì… so với mọi người thì chẳng là gì cả…”

Miyabi cười gượng gạo, tiếp tục câu chuyện.

“Nhưng mà, cháu muốn đuổi kịp tất cả những người tuyệt vời đó… Cháu muốn trở nên mạnh mẽ như Tōru-kun và Tomoe-chan… Cháu vẫn luôn nghĩ như vậy. Dù bây giờ có chưa được, nhưng một ngày nào đó, chắc chắn cháu sẽ làm được.”

Thấy Miyabi thể hiện ý chí rõ ràng, cô Kagura im lặng một lát, rồi chẳng bao lâu sau đã mở miệng.

“Cháu còn nhớ lần cuối cùng cãi nhau với chị không?”

“…Vâng. Chị đã ngăn cản cháu, nói rằng trường học võ thuật không hợp với cháu, dù có tốt nghiệp cũng đừng nghĩ đến việc làm công việc cảnh vệ hay hộ vệ vì nguy hiểm lắm, hãy suy nghĩ lại đi…”

Ngừng một chút, Miyabi tiếp tục với vẻ hối lỗi.

“Cháu đã nói những lời rất tệ, rằng chị chẳng hiểu được cảm giác của một đứa chẳng có tài năng gì như cháu, trong khi chị thì giỏi cả học lẫn thể thao… Cháu xin lỗi, chị ạ…”

(Miyabi lại nói những điều như vậy sao…)

Vừa ngạc nhiên, tôi vừa nhớ lại lời than thở yếu đuối của Miyabi gần một năm trước.

‘Cháu đã nghĩ nếu đến Hạo Lăng, mọi thứ có thể thay đổi… Nhưng có lẽ vẫn không được rồi… Cuối cùng thì, cháu chỉ có 《Thích ứng》 thôi, chắc cháu không có tài năng gì cả…’

Nhưng Miyabi đã thay đổi.

Cô bé không từ bỏ, ngày ngày chạy, chạy mãi, chạy không ngừng nghỉ…

Mọi người đều biết, Miyabi là người đã nỗ lực hơn bất cứ ai.

“…Chị đúng là một người chị tồi. Miyabi-chan đã nghĩ như vậy suốt thời gian qua mà chị chẳng hề hay biết gì cả…”

“Không đâu. Là do cháu tự cảm thấy mặc cảm thôi ạ. Cháu dở học, lại chẳng giỏi thể thao, một bản thân như vậy…”

“Miyabi-chan…”

“Nhưng mà, bây giờ thì khác rồi. Cháu đang rất vui. Có những người nói rằng cháu có thể thay đổi dù không có tài năng, có những người nói rằng hãy cùng nhau trở nên mạnh mẽ… Cháu muốn đuổi kịp những người đó một chút thôi, nên cháu đã chạy rất nhiều. Dù vất vả nhưng cháu tự thấy mình chạy nhanh hơn từng chút một… Và khi thấy cháu như vậy, những người quan trọng đó lại nở nụ cười, nên cháu có thể cố gắng hơn nữa…”

Vừa nhắc đến tôi và Tomoe, Miyabi vừa nói ra suy nghĩ của mình hơi nhanh, rồi chợt nhận ra điều gì đó và cười gượng.

“A ha ha, cháu xin lỗi nhé. Cháu ngốc nên chẳng biết cách diễn đạt cho tốt… Nhưng mà chị ơi, cháu bây giờ đã khác rồi. Khác với cái hồi cháu bám víu vào 《Thích ứng》… Nên cháu rất xin lỗi vì đã khiến chị phải lo lắng mãi, nhưng dù sao đi nữa…”

“…Người phải xin lỗi là chị mới đúng.”

“Hả?”

“Xin lỗi vì đã nói là không hợp với cháu. Miyabi-chan của bây giờ, gương mặt cháu thật rạng rỡ. Giờ thì chị cũng có thể thẳng thắn nói rằng thật tốt khi cháu đã chọn Hạo Lăng Học Viện. …Chỉ tiếc một chút là không thể ở bên cạnh để chứng kiến quá trình trưởng thành của Miyabi-chan.”

Cô Kagura khẽ cười khúc khích khi nói những lời cuối.

“Cố gắng lên nhé, Miyabi-chan.”

“Vâng! Cảm ơn chị ạ…!”

Khoảng một tiếng sau—

Tôi đang ngồi trên chiếc ghế dài đặt ở ngã rẽ dẫn đến hai phòng tắm, dùng chiếc quạt nan không đúng mùa mà phe phẩy cho mình.

Thấy tôi như vậy, Miyabi trong bộ yukata và haori nâu đúng kiểu ở một quán trọ suối nước nóng, lo lắng nhìn tôi dò hỏi.

“…Tōru-kun, cậu không sao chứ?”

“Tôi cứ tưởng mình sắp biến thành con bạch tuộc luộc rồi chứ…”

Nghe tôi trả lời, Miyabi khẽ bật cười.

“Thôi bỏ qua chuyện đó đi, dù sao cũng cảm ơn cậu nhé. Nhờ cậu mà tôi thoát nạn—nhưng mà, cậu có chắc là ổn không? Chắc chắn không phải đâu, nhưng lỡ tôi lén nhìn thì sao…”

“Khục, nếu là nhìn lén thì cậu lại gọi tên to quá rồi. Cậu còn gọi cả tên Tora-kun nữa mà. …Hơn nữa, tôi tin Tōru-kun không phải là người như vậy mà.”

“À… Ừm, được nói thế thì tôi không biết nên cảm ơn hay gì nữa…”

Miyabi mỉm cười nói, khiến tôi thầm cảm ơn trạng thái “bạch tuộc luộc” của mình.

“Nhưng mà, sao chúng ta lại lạc sang bên này nhỉ…?”

“Tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì nữa…”

Cả hai cùng hướng mặt về phía hành lang dẫn vào phòng thay đồ, ở đó có một tấm bảng đứng ghi: “Từ 22 giờ: Cho thuê riêng – Khách hàng Tachibana-sama.”

Sau đó, quay mặt sang hướng đối diện, lại là một tấm bảng khác ghi: “Từ 22 giờ: Cho thuê riêng – Khách hàng Kokonoe-sama.”

Đương nhiên, cái phòng tắm mà tôi đã “tiến vào” chính là phòng đã được cho thuê riêng dưới tên Tachibana.

“Tôi đã kiểm tra kỹ rồi mà…”

Nhưng dù có nghĩ thế nào đi nữa, cũng chẳng có kết luận nào ngoài việc tôi đã nhầm lẫn.

“Cứ nghĩ là may mắn vì không bị phát hiện là được rồi.”

“À…”

Tôi gật đầu, đáp lại một cách ngập ngừng.

Việc tôi vào nhầm phòng tắm nữ là một tai nạn, và nhờ sự giúp đỡ của Miyabi mà tôi đã không nhìn trộm cảnh mọi người tắm—nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể chối bỏ cảm giác tội lỗi.

Tuy nhiên, còn một cảm giác hối lỗi khác nữa.

“Miyabi, xin lỗi nhé. Tôi đã nghe lén cuộc nói chuyện của cậu với chị cậu…”

Tôi là người ngoài, xin lỗi vì đã nghe lén chuyện gia đình của Miyabi—nhưng Miyabi lại lắc đầu.

“Không sao đâu. Dù hơi phức tạp một chút vì đã để cậu biết được chuyện không hay của mình… Nhưng mà, cháu đã nói được những suy nghĩ thật lòng của mình với chị ấy, và Tōru-kun cũng đã biết, nên có lẽ là tốt rồi… Dù hơi—không, khá là xấu hổ đấy ạ.”

Sau khi thoáng nở một nụ cười gượng gạo, Miyabi nhìn thẳng vào tôi.

“Này, Tōru-kun. Cháu có mạnh hơn một chút nào không…?”

“Không chỉ một chút đâu. Miyabi đã trở nên mạnh mẽ phi thường rồi.”

Không chút do dự, tôi đáp lời ngay lập tức.

Chính vì thế mà tôi còn có suy nghĩ khác.

Miyabi của bây giờ, chẳng phải cô bé đã đủ mạnh mẽ để thăng hoa cả tâm hồn và thể chất lên 《Vị giai III》 rồi sao?

Kể từ 《Nghi thức Thăng hoa》 lần đầu, việc Miyabi chưa từng 《Thăng cấp vị giai》 đã luôn khiến tôi khó hiểu.

「He he, vui quá. Thật sự rất vui… Nhưng mà, mình sẽ cố gắng hơn nữa. Sẽ cùng Tomoe-chan nỗ lực thật nhiều để trở nên mạnh mẽ, đủ sức giúp đỡ Tōru-kun nữa đó ♪」

Miyabi vui vẻ tuyên bố.

Lần tới, chắc chắn cô bé sẽ đạt tới 《III》—

Nụ cười ấy khiến tôi tin chắc điều đó.

Đối diện với nụ cười rạng rỡ thẳng thắn ấy, tôi hạ quyết tâm.

「…Tôi nghĩ mình vẫn nên xin lỗi mọi người」

「Ế!? Nhưng mà, mọi người đâu có biết đâu…」

「Đúng là không bị phát hiện thật, nhưng mà tôi vẫn thấy có lỗi, kiểu như, không biết phải nói sao cho đúng nữa… Dù cậu đã vất vả che giấu giúp, tôi xin lỗi」

「Ra vậy…」

Miyabi cúi đầu một lúc, rồi lại ngẩng lên nhìn tôi.

「Vậy thì, tớ cũng sẽ xin lỗi cùng cậu」

「—Cái gì!? Cậu, Miyabi đâu cần phải xin lỗi chứ!?」

「Không đâu. Tớ biết Tōru-kun ở đây mà lại giữ im lặng với mọi người mà」

「Không, nhưng mà—」

Cứ thế, chúng tôi đôi co qua lại một lúc, nhưng cuối cùng ý Miyabi vẫn không thay đổi.

「Vậy thì, đi về phòng thôi nào」

「Ừ. …À, tôi xin lỗi nhé」

「Phư phư. Với tớ thì cậu không cần xin lỗi nữa đâu. Vì từ giờ cậu sẽ phải xin lỗi mọi người nhiều lắm mà」

Trước lời đáp của Miyabi, tôi chỉ biết cười khổ: 「Đúng là vậy thật」.

Và trên đường đến phòng của Yurie và mọi người—

「A…」

Thấy Yurie và những người khác đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, tôi không dừng bước mà tim lại đập thình thịch liên hồi.

「Tōru」

Yurie là người đầu tiên nhận ra tôi, Lilith và Tomoe cũng quay mặt về phía này.

Cả ba đang ngồi trên ghế mát xa, trông cực kỳ thư giãn.

Gần đó, Kagura-san cũng ngồi xuống uống sữa, nhưng không thấy bóng dáng hai người kia, chắc là đang trong bồn tắm.

「Ơ… Tsukimi và Sara đâu rồi?」

「Họ đi lấy đồ uống rồi… Lạ thật đấy, cậu lại có việc gì với hai người đó cơ à」

「Không, không phải chỉ riêng hai người đó, mà là với tất cả mọi người… Chờ họ về rồi tôi sẽ nói」

Dù cảm thấy khó xử khi không thể xin lỗi ngay lập tức, nhưng tôi nghĩ cứ đợi họ quay lại.

「Hừm… Nhìn mặt cậu đoán là chuyện nghiêm túc lắm đây. Vậy thì cứ chờ họ về đã」

Lilith và những người khác gật đầu theo Tomoe, và tôi đành chờ Tsukimi và Sara quay lại ngay tại chỗ—

「Á, ưm… thích, quá… mạnh hơn nữa, được, không… ưm… được, a, tê tái, cả người… dễ nghiện, mất… ha, hộc… mạnh hơn, nữa… á á… trượt ra, rồi… mau, tiếp tục… ưm ưm, lại, chạm vào… ư ư, khừm…!」

Giọng Tomoe run rẩy vì kích thích—

「Phư phư, thích dữ dội thế cơ đấy… a, ưm… hóa ra còn trẻ con lắm nhỉ… Người lớn thì… ưm, phải, từ từ tận hưởng thế này mới phải… a… ưm, vào đi… chỗ đó, dịch chuyển là được… sâu hơn, nữa… a, a, a, aá… hự… được rồi, ưm… đúng là, tuyệt vời nhất…」

AbsDuo_V08_p147.jpg

Giọng Lilith đầy quyến rũ—

「Tōru, Tōru… thích, quá ạ… hơ, á… cái to lớn này, miết đi miết lại… ưm… đúng chỗ, mà con thích… chạm vào thật nhiều, thật nhiều… nóng bừng cả người… á, ưm… ưm ưm, Tōru, Tōru, Tōru…!」

Giọng Yurie ngọt ngào lạ thường vang vọng khắp khu nghỉ ngơi, và tôi cảm thấy cực kỳ khó xử.

Hơn nữa, nhờ chấn động từ ghế mát xa, vòng ngực căng đầy của Tomoe và Lilith cứ nhấp nhô liên tục, như thể muốn nói "nhìn tôi đi", khiến chiếc yukata của họ xộc xệch, và làn da ửng hồng vì vừa tắm xong lại được kích thích các huyệt đạo cứ lộ ra hết sức táo bạo—

Tôi cảm thấy thật sự không biết giấu mặt vào đâu.

…À, mà Yurie lại có khả năng chống rung cực kỳ tốt.

Một lúc sau—

「Ối chà chà? Sao lại mặt đỏ bừng thế hả, Tōru-kun?」

Tsukimi và Sara cuối cùng cũng quay lại khu nghỉ ngơi.

Và Tsukimi lại nở một nụ cười cực kỳ thích thú.

「Đâu, đâu có gì đâu—」

「Biết rồi nhá ☆ Có lẽ nào, có lẽ nào cậu lại đang vừa nhớ lại cảnh trần truồng của mọi người trong bồn tắm lúc nãy, vừa… nhìn trộm hả ♪ …Cái thằng biến thái háo sắc này ♡」

「Bụp phọt—!?」

Cuối cùng, với giọng điệu đen tối đáng sợ, cô ta phun ra một câu chẳng ra gì.

Đương nhiên, câu đó không chỉ lọt vào tai tôi mà còn vang đến tai tất cả những người có mặt ở đó—

「Cái gì…!? Đây, Kokonoe… cậu nói cái gì mà nhìn trộm thân thể của chúng tôi chứ!?」

「Nhìn trộm sao!? Kokonoe Tōru, cậu đã dám nhìn chằm chằm… cái thân thể xinh đẹp của tiểu thư sao!?」

「Tōru, cậu làm cái chuyện đó thật sao…?」

「Tōru…」

「Khoan đã! Tōru-kun không phải là cố ý nhìn trộm đâu…! Cậu ấy đã lặn xuống để không ai nhìn thấy, nên không sao đâu mà—」

「Cái lời bao biện đó còn không ổn hơn nữa đấy—!!」

*Chín.* (âm thanh như tiếng chuông chùa, thể hiện sự im lặng chết chóc hay thất bại)

「À, cái đó, Tōru-kun không hề cố ý đâu mà…」

Trước mặt tôi đang quỳ gập người, Miyabi cố gắng hết sức bao biện.

「Thưa Miyabi-sama nói vậy, nhưng không thể loại trừ khả năng đó là lời nói dối」

「Đúng đấy, đúng đấy ☆」

Sara lườm tôi sắc lẻm, còn Tsukimi thì huyên náo phía sau như đang đổ thêm dầu vào lửa.

「Cho, cho dù đó là sự thật đi chăng nữa, thì chuyện định trốn tránh để cho qua… ý, ý, ý cậu là sao chứ!?」

「Vậy thì mình tưởng tượng Tōru-kun đường đường chính chính đứng ra nói là 'Hiểu lầm rồi' xem nào ♪」

「Đồ bất lương Kokonoe—!!」

「Đồ tự mình tưởng tượng rồi lại trách móc tôi là sao chứ—!!」

Nhận được đề xuất tồi tệ nhất từ Tsukimi, Tomoe liền bỏ chạy.

「Thôi tóm lại, không phải nhìn trộm mà là sự cố. Nhưng đã nhìn thấy thì đã nhìn thấy—kết luận vậy là được rồi chứ?」

「Nói rồi mà, tôi không nhìn thấy gì cả!!」

「Không có bằng chứng là không nhìn thấy gì nhỉ?」

Tsukimi cười nham hiểm, tôi không còn lời nào để đáp lại.

Tsukimi làm động tác cắt ngang cổ họng—rồi giơ ngón cái xuống dưới.

「Phán quyết—Tử hình!! …À không, hơi quá đáng, vậy thì huề tiền đi, tôi tha cho」

「Huề tiền?」

「Cởi ra. Rồi khoe ra. Toàn bộ, hết cỡ luôn」

「Bụp—!?」

「Cô, cô Tsukimi, dù thế nào thì việc bắt Tōru-kun… cái đó, khoe ra…!!」

Miyabi lấy hai tay che mặt đỏ bừng, nhưng vẫn lén nhìn tôi qua kẽ tay.

「Nào, mở ra hết đi!!」

「Hú hồn!?」

Tôi theo phản xạ định chạy trốn thì bị túm lấy quần—

「Mấy đứa làm cái trò đùa cợt ngu ngốc gì vậy hả?」

Đúng lúc đó, Tora vừa tắm bồn xong, xuất hiện với vẻ mặt chán nản.

Sau khi giải thích mọi chuyện, cậu ta thở dài thườn thượt.

「Đại khái tôi đã hiểu sự tình. Điều tôi muốn nói là—」

「Là ngoan ngoãn đền tội đi, đúng không ☆」

「Khi tôi đang đi đến bồn tắm để ngâm mình, thì con thỏ cái nói là cũng đi tắm bồn và đã đi đến phòng thay đồ, tại sao lại gặp mặt Tōru được chứ?」

「Hả? Tôi về phòng một lát rồi mới đi tắm nên mới trễ hơn Tora vài phút mà?」

Tao đang trên đường ra nhà tắm thì đụng mặt con thỏ cái kia. Nó hỏi Tōru không đi cùng à, tao chỉ đáp là lát nữa nó tới rồi đi thôi – lúc đó, tấm biển dựng không có gì bất thường cả.

Cả bọn đều chăm chú lắng nghe Tora giải thích.

Sau đó, khi Tōru vào tắm, tấm biển dựng đã bị lật ngược – nhưng lúc mấy con thỏ cái kia vào tắm thì nó đã trở lại bình thường. Hơn nữa, làm sao nó biết Tōru đã ở trong nhà tắm?

“Á…!”

Cả bọn, kể cả tôi, đều chợt nhận ra khi nghe Tora nói vậy.

“Câu trả lời chỉ có một!”

Tora thẳng thừng chỉ tay về phía lưng cô giáo Tsukimi, người đang định chuồn đi.

Tsukimi Rito – có tội!

Hôm sau, chúng tôi vui vẻ đi tham quan thành phố Kanazawa dưới sự hướng dẫn của Miyabi.

Đặc biệt hơn, tất cả đều mặc kimono.

Thay đồ tại cửa hàng cho thuê kimono được nhà trọ Hotaka giới thiệu nhờ mối quan hệ giữa các cửa tiệm du lịch, chúng tôi khởi hành đến phố cổ Higashi Chaya đầu tiên.

Khu phố trà này, một điểm du lịch nổi tiếng, với những con đường lát đá và hai bên là các quán trà san sát, gợi cảm giác về một Nhật Bản cổ kính, tràn đầy thi vị.

Chúng tôi nhờ một người gần đó chụp ảnh kỷ niệm cả nhóm, rồi tiếp tục thưởng thức món chè trôi nước shirayama-zenzai do Miyabi giới thiệu –

Hiện tại, tôi, Tachibana, Miyabi và Tora bốn đứa đang đứng lại trên con đường lát đá, còn những người khác thì đi mua sắm.

Nhìn cô giáo Tsukimi đang hăm hở lựa đồ ở cửa hàng lưu niệm để mua mặt nạ vàng từ bên ngoài, Tachibana khẽ lẩm bẩm bên cạnh tôi.

“Nhưng mà, cô giáo Tsukimi cũng thật là. Dường như cô ấy rất thích Tōru, nhưng trò đùa ác ý cũng phải có giới hạn chứ…”

“Nhờ thế mà tôi mới gặp họa…”

“Thật là ngại quá. Tôi cũng hoàn toàn bị lời nói dối của cô giáo Tsukimi lừa gạt…”

Thấy Tachibana rũ vai, tôi và Miyabi cười khổ, còn Tora thì buông lời chắc nịch rằng tất cả là lỗi của con thỏ cái kia.

Tối qua – sau khi cô giáo Tsukimi bị kết tội, tôi đã giải thích mọi chuyện cho Tachibana, và thật may là cô ấy nhanh chóng hiểu ra hiểu lầm.

Việc quỳ gối xin lỗi sau đó thì cũng là chuyện thường như bữa.

Tôi vội vàng ngăn lại, nhưng tôi nghĩ chính những điểm như vậy cũng rất giống Tachibana.

“……………………”

Tôi liếc nhìn, rồi suy nghĩ về Tachibana.

(Giống Tachibana, ư…)

Ngay lúc này, tôi đã nghĩ như vậy, nhưng đó chỉ là một khía cạnh của cô ấy.

Lilith từng nói rằng lý do Tachibana không thể Thăng cấp lên Cấp IV là vì cô ấy đang mang trong mình sự do dự.

(Ước gì mình có thể giúp gì đó…)

Tachibana đã giúp đỡ tôi không biết bao nhiêu lần rồi.

Vậy nên nếu cô ấy đang có vướng mắc trong lòng, tôi muốn giúp một chút thôi cũng được.

(Lần tới, thử nói chuyện vào buổi tập sáng xem sao.)

Một lúc sau, Yurie và Lilith cùng mọi người, rồi cô giáo Tsukimi trở lại, dù chỉ chậm một chút, chúng tôi quyết định di chuyển đến một địa điểm khác.

Điểm đến tiếp theo là Công viên Lâu đài Kanazawa, nổi tiếng trên toàn quốc.

Vượt qua cây cầu duyên dáng hình vòng cung, rồi xuyên qua cánh cổng đồ sộ còn sót lại từ thời Edo, chúng tôi tiếp tục tiến sâu vào bên trong. Từ xa đã thấy những bức tường thành cao vút, bề ngang rộng lớn.

“Kia là Lâu đài Kanazawa sao?”

“Ừm, kia là Nữ lang Ngũ Thập Gian, nó nối Lăng Bát Trụ ở hai bên và Lăng Khuyết Môn Tục ở đầu cầu –”

Khi tôi hỏi Miyabi, cô ấy không chỉ trả lời tên các kiến trúc mà còn tuôn ra một tràng lịch sử Lâu đài Kanazawa một cách trôi chảy.

Đặc biệt, Tachibana tỏ ra rất hứng thú lắng nghe, còn Yurie, Lilith, Tora, và thậm chí cả Sara cũng gật đầu chăm chú.

(Gay rồi… Có lẽ chỉ mỗi mình mình không hiểu gì cả sao…!?)

Tuy không phải là không có một người tỏ ra không mấy hứng thú, nhưng tôi vẫn ngần ngại khi bắt chuyện.

“Tháng trước thì buổi tối còn được thắp đèn lung linh lắm. Đẹp tuyệt vời luôn nên tớ muốn cho mọi người xem quá đi mất.”

“Không sao, sau này còn nhiều dịp mà.”

“À… Ừm, đúng rồi nhỉ ♪ Vậy thì, bây giờ chúng ta vào trong đó xem sao nhé.”

“Ồ, có thể vào trong được sao…!”

Mắt sáng rỡ, Tachibana hướng mặt về phía Nữ lang.

Đúng là Tachibana với phong cách cổ điển, cô ấy dường như rất hứng thú với các kiến trúc kiểu này.

*

AbsDuo_V08_p157.jpg

“Chẳng phải là cậu vẫn chưa hiểu rõ về Tomoe sao?”

Bất chợt, tôi nhớ lại câu nói được thốt ra ngay sau Nghi thức Thăng cấp.

(Lilith biết chuyện này rồi sao…)

Tôi đưa mắt nhìn cô thiếu nữ tóc vàng vừa thốt ra câu nói ấy –

Tôi chợt nhận ra vẻ mặt cô ấy khá căng thẳng một cách lạ thường.

“Lilith, có chuyện gì sao…?”

Trên đường đến Nữ lang, tôi hỏi nhỏ, sao cho những người khác không nghe thấy.

“…Không có gì đâu – nói thế cậu cũng sẽ lo lắng thôi nhỉ. Kể từ lúc rời khu phố trà, tôi có cảm giác một luồng khí khó chịu.”

“Cảm giác đó là—”

“Không phải một hay hai người đâu. Chỉ là, họ ở khá xa, và giữ khoảng cách nữa, có lẽ bây giờ họ đang theo dõi động thái của chúng ta thôi.”

Chỉ một lời nói của Lilith, không khí du lịch vui vẻ nãy giờ lập tức thay đổi.

(Chẳng lẽ Otoha…?)

Điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là hình ảnh cô thiếu nữ tóc hoa anh đào – Otoha.

Xét việc cô ấy gọi tôi là kẻ thù của thế giới và luôn nhăm nhe lấy mạng tôi, khả năng đó rất cao.

Nếu Otoha, người đột ngột xuất hiện ở khu cắm trại trên núi tuyết, thì việc cô ấy xuất hiện ở Kanazawa cũng không có gì lạ.

Tuy nhiên, cái điểm mà Lilith nói là "nhiều luồng khí" lại khiến tôi bận tâm.

Ba lần đối mặt trước đó, Otoha luôn hành động một mình.

Nếu nghĩ đến khả năng khác, có lẽ là tàn dư của Thần Diệt Bộ Đội Liberus, hoặc Tổ chức 666 The Beast đã nhận diện được mặt chúng tôi từ một vụ việc nào đó.

Hoặc cũng có khả năng Lilith cá nhân đang bị nhắm đến, giống như trong cuộc Chiến tranh Sinh tồn.

“Nói cho mọi người biết—”

“Bây giờ đang là lúc tận hưởng chuyến du lịch mà, cứ giữ im lặng thì hơn. Đối phương cũng không có vẻ sẽ ra tay đâu, nếu quá để tâm mà để đối phương nhận ra thì chúng ta nên tránh. Hơn nữa, tôi không muốn vô tình kích động mà làm bẩn kimono đâu nhé.”

Lời cuối cùng đó, thực sự khắc họa rõ nét tính cách của Lilith, khiến tôi bật cười khổ.

“Được rồi. Nhưng nếu cảm thấy có gì đó bất ổn, hãy nói ngay cho tôi biết nhé.”

“Tất nhiên rồi. Lúc đó tôi sẽ trông cậy vào anh đó, Chồng tương lai của em ♡”

Cô thiếu nữ tóc vàng vừa nói vừa chớp mắt một cái.

Tham quan Nữ lang, rồi tiếp tục đến Kenroku-en, một trong Tam Danh Viên Nhật Bản, cứ thế chúng tôi lần lượt ghé thăm các danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Kanazawa.

Trong suốt thời gian đó, việc bị theo dõi vẫn không hề ngớt, nhưng tôi và Lilith vẫn giữ cảnh giác mà tiếp tục chuyến tham quan.

Cuối cùng, khi mặt trời đã lặn hẳn, chúng tôi trả lại kimono và trở về nhà trọ Hotaka. Giống như hôm qua, chúng tôi lại được thưởng thức bữa ăn no nê đặc trưng của vùng Hokuriku.

Bữa ăn kết thúc, giờ thì chúng tôi vừa chơi bài vừa bàn về lịch trình ngày mai.

“Ngày mai, mình sẽ dẫn mọi người đến một nơi gọi là Wano Kuni no Sato. Ở đó có nhiều trải nghiệm thủ công thú vị lắm.”

“Ồ. Nghe có vẻ hấp dẫn đấy.”

Tachibana vui vẻ rạng rỡ, nhưng –

Lilith lặng lẽ lắc đầu.

“Ước gì tình hình cho phép chúng ta đi chơi thì tốt.”

“Lilith-san?”, “Ý cô là gì vậy, Lilith?”, “Tiểu thư…?”

Miyabi, Tachibana và Sara đều lộ vẻ nghi hoặc, chờ đợi những lời tiếp theo từ cô thiếu nữ tóc vàng.

“Ý tôi là, tối nay gió bão sẽ nổi lên đấy.”

Kẻ thù của thế giới – Kokonoe Tōru, là một quái vật mang hình hài con người.

Thoạt nhìn, cậu thiếu niên ấy chỉ là một học sinh bình thường, nhưng Otoha đã được nghe kể rằng hắn chính là kẻ thống trị của tổ chức "666 The Beast", kẻ gieo rắc mầm mống hỗn loạn khắp thế gian. Hơn nữa, hắn còn sở hữu một thứ "sức mạnh" dị thường mà người thường không thể có được.

Cô bé run rẩy.

Bởi lẽ, cuộc tấn công sắp sửa bắt đầu.

Lý do cô bé run sợ rất đơn giản — đó là vì cô bé sẽ phải tự tay tước đoạt sinh mạng một con người.

(Ước gì hắn ta trông không giống con người thì tốt biết mấy...)

Dù đã được nghe kể rằng đó là một con quái vật, nhưng hình dáng con người vẫn khiến cô bé vô cùng chùn bước.

Trước đây, theo mong muốn của Beatrix, Otoha đã từng vài lần tham gia phá hủy các cơ sở hoặc căn cứ của "666" được dựng lên trong thành phố. Trong những lần đó, cô bé đã vài lần chiến đấu với những con quái vật có khả năng biến hình thành người – gọi là "Thú (Zoa)".

Thế nhưng, nàng Công Chúa Phỉ Thúy xinh đẹp đã dặn dò cô bé rằng, ngay cả trong số những con quái vật ấy cũng có những kẻ đã biết đến trái tim con người, nên trong các hoạt động phá hủy không cần thiết phải đoạt mạng chúng một cách vô ích. Việc ngần ngại tước đoạt sinh mạng, dù đó là quái vật, cũng là lẽ thường tình, và Otoha đã làm theo lời Beatrix.

Dĩ nhiên, dù không trực tiếp ra tay giết chóc, cô bé cũng hiểu rằng hành động phá hủy của mình đã khiến rất nhiều người bị thương. Chính vì thế, mỗi khi kết thúc một cuộc tấn công, trái tim cô bé lại đau thắt. Bởi lẽ, dù đối phương có là kẻ xấu, cảm giác đau đớn khi bị thương cũng giống như Otoha mà thôi.

Nhưng Kokonoe Tōru thì khác.

Hắn không hề biết đến nỗi đau của con người. Hắn đùa giỡn với vô vàn sinh mạng, biến con người thành quái vật, và đang muốn bao trùm thế giới trong nỗi kinh hoàng.

Beatrix đã nói với cô bé rằng, nếu không giết được Kokonoe Tōru, thì không lâu nữa cô bé sẽ bị hắn giết chết.

Chỉ có Diệm Nha của Otoha mới có thể tiêu diệt được con quái vật bất tử nhờ "sức mạnh" dị thường đó – Kokonoe Tōru, và cũng chính vì thế mà cô bé đã bị nhắm đến.

Otoha không muốn Beatrix phải chết. Cô bé không thể tưởng tượng nổi một thế giới không có Beatrix.

Chính vì vậy, cô bé đã kìm nén tiếng thét từ trái tim mình khi phải đối mặt với nỗi đau làm tổn thương sinh mạng và nỗi sợ hãi khi tước đoạt sinh mạng, rồi thực hiện cuộc tấn công vừa rồi.

Thế nhưng, ẩn sâu bên trong vẫn có một suy nghĩ không muốn giết hắn. Việc cô bé không xác nhận sống chết của Kokonoe Tōru sau khi hắn rơi xuống vực sâu cũng là vì suy nghĩ đó.

Tuy nhiên, cô bé không thể lặp lại sai lầm tương tự.

(Lần này, nhất định phải giết Kokonoe Tōru... Vì Beatrix-sama, tuyệt đối phải làm được!!)

Cô bé liếc nhìn người cộng tác đang đứng cạnh mình – một con "Thú Ma (Vilzoa)" với đầu cú và cánh dơi.

Cô bé được nghe kể rằng hắn là vật thí nghiệm do Kokonoe Tōru tùy tiện tạo ra. Rằng hắn không có trái tim con người, chỉ có trí thông minh đủ để tuân lệnh mà thôi.

Sự thật thì đó là một "Thú Ma" đã được điều chỉnh để tuyệt đối phục tùng nàng Công Chúa Phỉ Thúy xinh đẹp, nhưng Otoha không có cách nào để biết điều đó.

Con cú có ba nhiệm vụ.

Theo dõi Kokonoe Tōru và đồng bọn, đưa Otoha di chuyển, và —

"……………………"

Khi nghĩ đến nhiệm vụ thứ ba, cô bé cảm thấy khó chịu khi tiếp tục nhìn hình dáng con cú, và đành quay đi chỗ khác.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!