Anata wo Akiramekirenai M...
Sakurame Zento Karutamo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 8: Vòng xoắn

0 Bình luận - Độ dài: 2,622 từ - Cập nhật:

Nếu yêu thích các tác phẩm của tụi mình, đừng quên theo dõi trên mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ tụi mình trên Patreon nhé!

https://discord.gg/e4BJxX6

https://www.patreon.com/CClawTrans

—Tsubasa—

Hôm qua, Ootsuka kể rằng Nanato đang hẹn hò với một cô gái khác và giấu giếm tụi mình. Dù đã bình tĩnh lại và ngẫm nghĩ kỹ càng, nhưng mình vẫn không thể tin lời Ootsuka nói. Dù sao thì, Nanato không phải là kiểu người sẽ làm chuyện như vậy. Tất nhiên, mình không phủ nhận khả năng cậu ấy có thể bắt đầu hẹn hò với ai đó, nhưng nếu có, cậu ấy chắc chắn sẽ nói cho tụi mình biết. Mình hiểu tính cách của cậu ấy hơn bất cứ ai. Nanato tuy khéo tay nhưng bản thân lại khá vụng về. Cậu ấy không thể lén lút hẹn hò với ai đó được.

Xét theo những lần nói chuyện trước đây với Ootsuka, cô bạn này có kiểu nói năng hay bóp méo nhận thức người khác bằng lời lẽ của mình, nên có lẽ cô ấy đã thổi phồng sự thật và tạo ra sự hiểu lầm. Dù vậy, mình cũng không thể gạt bỏ mọi chuyện như không có gì. Rốt cuộc, cậu ấy đã gặp gỡ một cô gái lạ mặt một cách bí mật. Cho dù họ không hẹn hò đi nữa, thì chắc chắn họ cũng rất thân thiết. Vấn đề là Nanato đã không thành thật về mối quan hệ này. Và cho đến khi mọi chuyện có thể rõ ràng, mình phải làm hòa với Reina để Nanato có thể cảm thấy thoải mái khi ở trong nhóm bạn của tụi mình một lần nữa.

Lẽ ra mình nên giữ bình tĩnh hơn… Với tính cách của Nanato, cậu ấy có lẽ quan tâm cả mình và Reina, không muốn làm tổn thương ai trong hai đứa, nên không thể đưa ra lựa chọn. Và vì hai đứa mình đã cãi nhau một thời gian rồi, điều đó đã tạo ra những vết rạn nứt trong nhóm, buộc cậu ấy phải vội vàng đưa ra câu trả lời. Điều mình có thể làm bây giờ là làm hòa với Reina để Nanato không phải lo lắng về điều đó nữa. Tụi mình không nên vì Nanato mà tranh giành, mà nên giữ cho cậu ấy được yên ổn từ một khoảng cách an toàn. Nếu không, tụi mình có thể tạo ra một kết quả không thể cứu vãn được.

Khi giờ nghỉ trưa đến, mọi người bắt đầu ăn uống. Mình muốn làm hòa với Reina, nhưng lại không tìm được thời điểm thích hợp. Reina liên tục liếc nhìn mình, có lẽ cô ấy cũng nhận ra tình trạng này không thể tiếp diễn.

“Thật ra, tớ đã tìm được người mình thích rồi.”

“Cái gì…” Hai tay Reina khựng lại, cô bạn như chết sững.

“Thật á? Cô ấy học lớp nào vậy?”

Hirose dường như không hề nao núng, vẫn hỏi cặn kẽ chi tiết. Yuzuyu thì lúng túng nhìn về phía tụi mình.

“Ngại không nói được. Nhưng cô ấy không phải học sinh trường này.”

Ôi không… Mình đã có linh cảm chuyện này sẽ xảy ra, nhưng sao lại nhanh đến vậy. Dù vậy, mình không biết sự thật đằng sau cảm xúc của cậu ấy là gì. Có thể Nanato chỉ nói vậy để tụi mình vẫn có thể làm bạn. Và vì cậu ấy đã không thành thật về chuyện có bạn gái, nên bây giờ vẫn chưa quá muộn.

“…Cậu thật tệ, Amamicchi.”

Yuzuyu hẳn đã nói câu này dựa trên cảm xúc của tụi mình, nhưng trông cô bé giận dữ lắm.

“Xin lỗi.” Bị Yuzuyu trừng mắt nhìn, Nanato đành lên tiếng xin lỗi.

Nhưng, có một điều gì đó bắt đầu hiện lên trong mắt Nanato mà mình không thích chút nào.

“Hả? Amamicchi, cậu đang khóc à?”

Cô bé nhận ra nước mắt của Nanato và hỏi.

“Ô? Á? Hả…” Cậu ấy tỏ vẻ bối rối.

“Nanato không làm gì sai cả!” Mình hét lên mà không thực sự biết lý do vì sao.

Bị sốc, các bạn học khác đều nhìn về phía tụi mình.

“…Tớ đi vệ sinh một lát.” Nanato bỏ chạy và nhanh chóng lao ra khỏi lớp học.

Dù vậy, bầu không khí vẫn quá nặng nề, Reina thì vẫn cứng đờ tại chỗ, Yuzuyu lúng túng nhìn xuống.

“Tớ sẽ đi xem cậu ấy thế nào. Cứ để cậu ấy yên hôm nay đi nhé?” Hirose lo lắng cho Nanato và cũng bỏ đi theo cậu ấy.

“Xin lỗi, Tsubasa…”

“Cậu không nên… Không, Yuzuyu cũng không có lỗi.”

Cô bé hẳn đã nói vậy vì biết cảm xúc của mình. Mình không thể trách Yuzuyu được. Nhưng mình cũng không thể ngồi yên, nên mình cũng đi theo Hirose.

“Tôi đã bảo cô đừng làm phiền cậu ấy rồi mà, phải không?” Cậu ta dừng lại, chặn đứng đường tôi đi.

“Nhưng…”

“Tôi hiểu cảm giác của cô. Nhưng, đó là quyết định của cậu ấy. Tôi không trách cô ấy vì lời nói đó, nhưng cậu ấy đã đau đáu tìm cách để làm hài lòng tất cả mọi người.”

Vậy là chúng tôi thực sự đã dồn ép cậu ấy đến bước đường cùng… Chúng tôi mới chính là những kẻ tồi tệ đã khiến cậu ấy phải rơi nước mắt. Tôi đã chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.

“Có một chuyện tôi muốn cô biết.”

“Vâng. Xin cậu cứ nói.”

Thật bất ngờ, Hirose-kun lại có chuyện muốn kể.

“Trước khi cậu ấy gặp Chiba hồi cấp hai, bọn tôi thực ra là một nhóm bạn thân gồm cậu ấy, tôi và hai cô bạn gái khác. Cậu ấy đã hẹn hò với một trong số họ vài ngày, nhưng mối quan hệ đó kết thúc chóng vánh, và nó đã làm tan vỡ cả nhóm bạn của bọn tôi.”

Vậy là cậu ấy đã có bạn gái cũ… Tôi ghen tị quá.

“Cậu ấy đã thực sự chịu một cú sốc lớn từ chuyện đó. Nhìn cô và Chiba tranh giành cậu ấy như thế, chắc hẳn cậu ấy lại nhớ về chuyện cũ và cảm thấy sợ hãi.”

Phải rồi, cuộc cãi vã vô nghĩa với Reina-san đã khiến tôi mất đi cái nhìn về điều thực sự quan trọng.

“Cô có thể gọi cậu ấy là một kẻ hèn nhát, nhưng cậu ấy chỉ đang cố gắng làm điều tốt nhất cho tất cả chúng ta. Đó là lý do tại sao cậu ấy chọn tất cả chúng ta thay vì chỉ chọn một người.”

“Đó rất giống với tính cách của cậu ấy.”

“À thì, nếu cậu ấy lại mất đi một nhóm bạn khác như trước, cậu ấy có thể sẽ thực sự suy sụp. Thế nên tôi sẽ rất vui nếu cô có thể từ bỏ cậu ấy.”

“…Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể làm thế.”

Tôi không thể đáp lại yêu cầu của cậu ấy. Ngay cả khi cậu ấy là bạn của Nanato-kun, tôi cũng không thể.

“Cô sẵn sàng hy sinh mọi thứ để có thể ở bên cậu ấy sao?”

“Không. Tôi quan tâm đến cậu ấy, nhưng tôi cũng quan tâm đến mọi người khác, vì vậy tôi sẽ tạo ra một tình huống mà tôi có thể bảo vệ tất cả.”

“Tôi không nghĩ có một giải pháp tiện lợi như thế tồn tại đâu.”

“Vậy thì tôi có thể tự tạo ra nó. Tôi đã từ bỏ việc từ bỏ Nanato-kun rồi.”

Khi tôi đến Tokyo, tôi đã quyết định sẽ vượt qua mọi trở ngại trên đường đi của mình.

“Cô cứng đầu thật đấy nhỉ? Nhưng nếu cô quan tâm đến cậu ấy nhiều như vậy, thì có lẽ cô có cơ hội đấy.” Cậu ấy mỉm cười.

Tôi có thể thấy cậu ấy rất quan tâm đến bạn của mình.

“Chỉ có một điều tôi muốn biết thôi. Người mà cậu ấy hẹn hò vài ngày… Họ có gặp lại nhau gần đây không?”

“…Như một phép màu, họ lại gặp nhau ở cùng một tiệm bánh crepe. Chắc Chiba sẽ nổi điên nếu cô ấy biết, nên làm ơn hãy giữ bí mật chuyện này với cô ấy nhé.”

“Tôi đã đoán ra mà.”

Vậy ra người tôi thấy đi cùng Nanato-kun hôm nọ chính là bạn gái cũ của cậu ấy. Thảo nào họ nói chuyện trông thân thiết lạ thường. Vậy là Ootsuka-san đã nói dối. Nhưng dù vậy, tình hình vẫn không thay đổi.

“Hả? Hai cậu làm gì ở đây thế? Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi.” Nanato-kun trở về từ nhà vệ sinh.

Cậu ấy làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cố tỏ ra bình tĩnh. Tuy nhiên, đó chỉ là một vẻ ngoài che đậy.

“Nanato-kun!”

“Có chuyện gì vậy?”

“Tớ sẽ không đi đâu hết, nhé?”

Nghe lời tôi nói, cậu ấy lộ rõ vẻ nhẹ nhõm. Việc phải xa cách cậu ấy là điều khó khăn đối với tôi, nhưng cậu ấy cũng đã phải chịu đựng. Và giờ đây, cậu ấy sợ phải trải qua điều đó một lần nữa. Đó là lý do tại sao tôi muốn được ở bên cạnh cậu ấy cho dù có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần cậu ấy không đẩy tôi ra, tôi sẽ ở lại với cậu ấy.

Nhưng để làm được điều đó, tôi cần nói chuyện với Reina-san. Đã quá muộn để chỉ thức tỉnh. Chúng tôi phải cùng nhau hợp tác để Nanato-kun có thể ở bên tất cả mọi người. Và tôi cũng tò mò về cô bạn gái cũ của cậu ấy. Có khả năng cô ấy có thể lại giành lấy cậu ấy từ chúng tôi. Vì vậy, để tránh điều đó, Reina-san và tôi sẽ phải hợp tác. Vì cô ấy cũng quan tâm đến cậu ấy nhiều như tôi, cô ấy là đối thủ mạnh nhất của tôi, nhưng đồng thời cũng là đồng minh mạnh nhất của tôi trong việc bảo vệ hạnh phúc của Nanato-kun.

‘Có chuyện cần nói. Đợi tớ ở phía sau trường nhé.’

Tôi gửi Reina-san một tin nhắn đơn giản. Nếu cô ấy thực sự cảm thấy giống như tôi, thì cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý.

—Reina—

Nanato bảo đã có người trong lòng rồi. Nghe vậy, tôi chết sững cả người. Thua Shiroki đã đành một nhẽ... nhưng thua một kẻ xa lạ chưa từng gặp mặt sao? Nhưng mà, cậu ấy chưa nói hai người họ đang hẹn hò, tức là vẫn còn cơ hội. Dù vậy, kẻ lạ mặt kia lại là một mối đe dọa cực kỳ nguy hiểm. Khác với Shiroki, tôi chẳng hề biết cô ta đang làm gì với Nanato, hay đang ở đâu. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy bất an vô cùng. Tôi nhận ra đây không phải lúc để cãi nhau với Shiroki nữa. Nếu chúng tôi không làm lành và đình chiến, cả hai đứa sẽ cùng chịu thua.

Giờ ngẫm lại, lúc Shibayu trách mắng Nanato, chắc hẳn cô bé đã nói như vậy vì biết tình cảm của Shiroki... Nhưng đó là lần đầu tiên tôi thấy Nanato khóc. Khoan đã... Vậy là chúng tôi đã dồn cậu ấy vào đường cùng đến mức cậu ấy phải suy sụp như thế ư? Hóa ra không phải cậu ấy không chọn ai trong hai đứa tôi... mà là cậu ấy không thể chọn. Nhưng tôi, tôi chỉ muốn cậu ấy chọn mình bằng mọi giá, thế nên mới cãi nhau với Shiroki, ép Nanato phải đưa ra lựa chọn. Cuối cùng... có lẽ tôi mới là người đã hành động thật đáng ghét. Tôi chỉ nghĩ cho bản thân, dồn cậu ấy đến đường cùng.

[IMAGE: ../Images/0.jpeg]

Trước mắt, tôi phải xin lỗi Shiroki và ngừng cãi vã. Đây không phải lúc để ích kỷ. Và thật đúng lúc, cô ấy đã gửi tin nhắn bảo tôi gặp mặt sau giờ học. Cứ như thể cô ấy sắp tỏ tình với tôi vậy. Chà, chắc chuyện này là về Nanato rồi. Chắc cô ấy cũng có suy nghĩ riêng. Tan học xong, tôi đi ra phía sau trường, và chỉ một lát sau Shiroki cũng xuất hiện.

"Cậu muốn gì?"

Vẻ mặt cô ấy nghiêm trọng, hẳn là đang hoảng loạn.

"Reina-san, hẹn hò với mình nhé!"

"Hả?"

Khoan đã, đây là một lời tỏ tình thật sao?! Tại sao?! Cô ấy có thể chấp nhận bất kỳ ai sao?!

"Giờ không phải lúc để cãi nhau. Nếu chúng ta không tỉnh táo lại, Nanato-kun có thể sẽ chọn người khác đấy. Vì vậy chúng ta phải cố gắng thích nhau. Chúng ta phải khiến Nanato-kun hạnh phúc. Còn việc được chọn thì cứ tính sau."

Ôi trời, đầu óc tôi rối tung cả lên. Tôi không thể hiểu nổi gì hết. Vậy là chúng tôi sẽ hẹn hò với nhau sao?

"D-Dù cậu có đột ngột nói với mình thế..."

"Mình biết! Nhưng chuyện này phải làm thôi! Và để mối quan hệ của chúng ta sâu sắc hơn, mình muốn cậu gọi mình là 'Tsubasa'!"

"Tsu... Tsubasa?"

"Đúng vậy! Tsubasa."

Cô ấy nắm lấy tay tôi, mỉm cười rạng rỡ khi tôi gọi tên cô ấy.

[IMAGE: ../Images/1.jpeg]

"Tình cảm của chúng ta dành cho Nanato-kun sẽ không thua kém bất cứ ai đâu! Vì vậy, hãy cùng nhau cố gắng khiến cậu ấy hạnh phúc nhé!"

"Ừm... Thay vì để cậu ấy bị người khác cướp mất, có lẽ cứ chia sẻ cậu ấy thì hơn."

Tôi muốn luôn ở bên cậu ấy. Tôi không quan tâm mong ước này sẽ thành hình dạng nào.

"Nhưng mình đã hết tự tin rồi. Mình cứ mãi chỉ nghĩ cho bản thân, chẳng bận tâm đến cảm xúc của cậu ấy."

"Mình cũng cảm thấy y hệt cậu vậy, Reina-san. Mình chỉ quan tâm đến bản thân, không hề nghĩ Nanato-kun sẽ cảm thấy thế nào. Nhưng chính vì chúng ta có cảm giác này, chúng ta mới cùng hướng tới một mục tiêu chung. Cùng nhau, chúng ta có thể làm được nhiều điều hơn thế."

"Đ-Đúng là vậy. Cậu nói có lý."

"Phải. Vậy nên, cậu sẽ đồng ý lời tỏ tình của mình chứ?!"

"Ừm... Công bằng mà nói, mình cũng muốn làm lành với cậu mà."

Trong lúc bối rối, tôi tự thấy mình đã đồng ý. Dù sao đi nữa, nếu tôi không thể hẹn hò với Nanato thì cũng chẳng khác là bao... Khoan đã. Nếu Shibayu mà nghe thấy chuyện này thì sao?! Tôi nên bảo Tsubasa giữ bí mật về—

"Ồ? Shibayu-chan?"

Cách khoảng năm mét, tôi có thể thấy đầu Shibayu đang ló ra từ sau bức tường. Ôi chúa ơi, cô bé đã nghe thấy hết sao?! Cô bé nhìn chúng tôi với vẻ mặt không thể tin nổi, nhận ra đã bị chúng tôi phát hiện, rồi vội vàng bỏ chạy.

[IMAGE: ../Images/2.jpeg]

Thôi rồi... Xong đời rồi...

Cứ nghĩ đến cảnh nó thích Tsubasa đến nhường nào, mà giờ đây lại phải chứng kiến mình bị chọn thay vì nó, chắc con bé sẽ phát điên mất. Cái quyết định đầy bất ngờ của Nanato, rồi lại cả cú quay xe đột ngột của Tsubasa nữa, cả đám bạn của chúng tôi giờ đang loạn hết cả lên. Mà chưa kể, kỳ nghỉ hè cũng đã lấp ló ngay trước mắt rồi...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận