Nếu bạn yêu thích công việc của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
—Susuki—
Nanato và tôi gặp nhau lần đầu vào tháng Năm, năm đầu tiên chúng tôi học cấp hai. Tôi vốn có thể lực tốt đến mức tự hào, nên dù mới vào câu lạc bộ, tôi đã có thể trở thành thành viên chính thức. Đương nhiên, các tiền bối trong câu lạc bộ không lấy làm hài lòng chút nào. Vốn dĩ vừa dễ thương lại có thể lực tốt, tôi nhận phải không ít sự ghen ghét. Thật ra nếu tôi là tiền bối, có lẽ họ đã ngưỡng mộ thay vì ghen ghét. Dù vậy, tôi chẳng bao giờ lùi bước trước lời lẽ của họ, thường xuyên cãi vã, thậm chí là đánh nhau. Vì đã tập Karate từ nhỏ, tôi luôn tự tin rằng mình sẽ không thua trong bất kỳ cuộc đối đầu nào.
“Được rồi, hôm nay đến lượt Ootsuka dọn dẹp nhé. Mấy đứa kia về đi thôi~”
Chẳng hiểu sao, những tiền bối đó giờ lại đẩy hết mọi việc dọn dẹp cho Minami. Hết thuốc chữa thật rồi.
“Mọi người cùng làm cho nhanh đi chứ?” Tôi càu nhàu với mấy tiền bối kia.
“Vậy thì cô giúp cô ta đi? Bọn tôi đi đây.”
Một học sinh năm nhất khác liếc nhìn chúng tôi với vẻ sợ hãi rồi vội vàng đi theo các tiền bối. Tôi thấy họ đối xử với đồng đội thật sự quá lạnh nhạt, nhưng có lẽ cô bé đó sợ bị các tiền bối nhắm tới nếu giúp tôi.
“Xin lỗi nhé, Ikumi-chan,” Minami vừa giúp tôi vừa nói.
“Sao cậu không phản kháng lấy một lần đi?”
“…Làm sao tớ làm thế được.”
“Chính vì cậu yếu đuối như thế nên mới luôn bị họ làm trò đùa đấy.”
Vì Minami cũng khá dễ thương và xinh xắn, nên cô bé cũng nhận nhiều sự ghen ghét từ các tiền bối, nhưng Minami không phản kháng như tôi, thành ra chuyện này cứ thường xuyên xảy ra.
“Tớ sẽ làm phần còn lại, cậu về đi.”
“Thật sao? Cảm ơn cậu nhé.”
Một trong các tiền bối quay lại kiểm tra, nên tôi có linh cảm không lành và liền bảo Minami về trước.
“Phù… Cuối cùng cũng xong.”
Tôi đã cất hết bóng rổ và lưới, hoàn thành tất cả công việc dọn dẹp cần thiết. Tôi cứ nghĩ mấy tiền bối kia sẽ quay lại kiếm chuyện với tôi nữa, nhưng chẳng có gì xảy ra cả, khiến tôi bối rối.
“N-Này?!”
Tuy nhiên, cửa phòng kho đột nhiên đóng sập lại, tôi nghe thấy tiếng khóa cửa. Bọn họ… Bọn họ chơi khăm tôi thật rồi. Tôi còn nghe thấy tiếng khúc khích từ bên ngoài phòng kho nữa chứ.
“Mở cửa ra!”
Tôi đập nắm đấm vào cửa vài lần, nhưng không có hồi đáp. Chắc chắn bọn họ định bỏ mặc tôi thối rữa ở đây, rồi khi chuyện vỡ lở sẽ giả vờ không biết gì. Thôi bỏ qua chuyện đó đi, tôi nên tập trung vào việc ra khỏi đây đã. Tôi kiên quyết không ở lại đây cả đêm đâu. Vì đèn bị hỏng, trong phòng tối đen như mực. Tôi sợ bóng tối đến mức khi ngủ luôn phải bật đèn, nên cơ thể tôi đã bắt đầu run rẩy rồi.
“Đùa nhau à…”
Sự tuyệt vọng ập đến, khiến đầu gối tôi khuỵu xuống. Nếu không bám víu vào ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa, tôi có lẽ sẽ ngất đi mất. Tôi chưa bao giờ khóc trước mặt người khác hay ở trường, nhưng giờ tôi không thể kiểm soát được bản thân.
“Làm ơn… Ai đó…”
Tôi cầu nguyện có ai đó sẽ đến cứu. Vì thời gian hoạt động của câu lạc bộ đã kết thúc, tôi nghi ngờ không có ai sẽ đến nhà thi đấu này nữa. Cha mẹ tôi có lẽ sẽ lo lắng vì tôi không về nhà, nhưng họ chẳng có cách nào biết tôi đang ở đây. Tôi chỉ còn biết ôm chặt đầu gối và cố gắng chịu đựng nỗi sợ hãi tột cùng.
“Trời đất?! Cậu làm tớ sợ chết khiếp!”
Đột nhiên, cánh cửa bật mở, và tôi nghe thấy giọng nói luống cuống của một cậu con trai. Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt cậu.
“Ồ, Susuki của câu lạc bộ bóng rổ nữ?”
Cậu ta dường như biết tôi, nhưng tôi chẳng hề biết cậu ta là ai.
“Ơm… Cậu đang làm gì ở đây?”
“Tôi thấy các cậu tập xong rồi nên mới vào đây tự tập. Mà hôm nay tụi con trai đâu được dùng nhà thi đấu phải không? Tại tôi cần luyện tập để đánh bại đối thủ mà.”
Thật bất ngờ, cậu ấy siêng năng đến mức đã tập luyện xong câu lạc bộ mà vẫn đến tự tập. Nhưng chính sự siêng năng này lại cứu rỗi tôi. Nhờ vậy mà đôi chân run rẩy của tôi cũng dần bình tĩnh lại.
“Mà này, câu đó là của tôi mới phải chứ. Cậu trốn trong này làm gì vậy?”
“À, tôi vô tình bị nhốt ở đây thôi.”
Tôi giấu nhẹm chuyện liên quan đến các tiền bối. Tôi không muốn cậu ấy bị vướng vào rắc rối với họ.
“Vậy ra cậu là một kẻ hậu đậu, mít ướt.”
“Tôi không có khóc!” Tôi vội vàng lau nước mắt và đứng dậy, giả vờ như không có chuyện gì.
“Thật ra cậu chơi bóng rổ siêu giỏi mà phải không? Dạy tôi vài chiêu đi.”
“Không thành vấn đề, nhưng cậu có thể cho tôi biết tên trước được không?”
“Tôi là Amami Nanato, đến từ câu lạc bộ bóng rổ nam. Chắc tại tôi có vẻ ngoài hơi nhạt nhòa nhỉ…”
Cậu ấy cố gắng thực hiện một cú ném thật ngầu, nhưng bóng lại bật ra khỏi vành rổ.
“Động tác ném của cậu tệ quá. Cậu đúng là dở tệ.”
“Đó là lý do tại sao tôi đang tập luyện đây này, trời ạ.”
Sau cuộc trò chuyện đó, tôi tiếp tục hướng dẫn cậu ấy thêm. Sự thiếu năng khiếu của cậu ấy thật sự rất khó tin, nhưng dù vậy, lần đầu tiên trong một thời gian dài, tôi lại thấy vui vẻ đến thế. Đây là lần đầu tiên tôi chính thức gặp Nanato, và nhờ giúp đỡ cậu ấy, tôi đã tham gia buổi tập luyện sau giờ học của cậu ấy gần như mỗi ngày. Rồi Itsuki, người liên tục kể cho tôi nghe Nanato đã nỗ lực thế nào, và tôi đã thêm Minami vào nhóm để bốn người chúng tôi trở thành những người bạn thân thiết. Tập luyện cùng mọi người rất vui, và tôi cảm thấy hạnh phúc mỗi ngày. Cuối cùng, Minami và tôi lại bị các tiền bối hãm hại, buộc phải rời câu lạc bộ, nhưng thay vì tập luyện, chúng tôi chỉ đơn thuần đi chơi như những người bạn.
Cho đến thời điểm đó, tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ và không bao giờ bộc lộ điểm yếu, nhưng Nanato luôn quan tâm, luôn giúp đỡ tôi. Kết quả như mong đợi, tôi đã phải lòng cậu ấy và lấy hết can đảm để tỏ tình. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò không lâu sau đó, nhưng Minami bất ngờ nói với tôi rằng cậu ấy đã có bạn gái ở trường cấp hai khác, phá hỏng mọi thứ. Tôi đã tin tưởng cậu ấy, điều đó khiến cú sốc càng lớn hơn. Tôi cứ nghĩ cậu ấy là người duy nhất khác biệt, nhưng tôi đoán tất cả mọi người đều là rác rưởi. Cuối cùng, mối quan hệ của chúng tôi chỉ kéo dài vỏn chí ba ngày, và tôi đã dành phần đời còn lại co mình trong vỏ bọc của chính mình.
Chỉ có Minami ở lại bên tôi, và cô ấy thậm chí còn bắt đầu học cùng trường cấp ba với tôi. Tôi không bao giờ muốn nghĩ về Nanato nữa, nhưng càng ngày, suy nghĩ của tôi càng trở nên lý trí hơn, một nghi ngờ nào đó len lỏi trong đầu tôi. Cậu ấy có thực sự bắt cá hai tay không? Minami đã cho tôi xem ảnh cậu ấy với một cô gái khác và một vài tin nhắn trên mạng xã hội, nên tôi đã tin ngay lập tức. Tuy nhiên, tôi nghĩ cú sốc đó chỉ khiến tôi phát điên, mà không hề nghĩ đến khía cạnh của cậu ấy. Ngay cả bằng chứng mà cô ấy đưa ra tôi cũng chưa bao giờ nhìn kỹ được vì tôi quá bàng hoàng. Và những hối tiếc đó khiến tôi càng nghĩ về cậu ấy nhiều hơn.
Tôi muốn gặp lại cậu ấy một lần nữa để tìm ra sự thật khi đó, nhưng tôi đã từ bỏ vì chúng tôi đã học ở những trường khác nhau. Nhưng rồi, một phép màu đã diễn ra trước mắt tôi, chúng tôi lại làm cùng một công việc bán thời gian. Chắc chắn, đây phải là một dạng duyên phận nào đó.
Đã đến lúc đi học, tôi đến nhà Minami để đón cô ấy.
“Chào buổi sáng, Ikumi-chan!” Minami vừa ngáp vừa nhảy chồm lấy tôi.
“Gần quá đấy.”
Minami lúc nào cũng cứ lẽo đẽo theo tôi thế này. Nếu không cẩn thận, cô bé thậm chí còn sờ soạng cả ngực, mông hay chân tôi nữa. Nhưng vì Minami cứ hễ bị đẩy ra là sẽ xị mặt ngay, nên tôi cũng chẳng thể làm khác được. Thực ra tôi cũng không đến nỗi ghét bỏ gì. Mất đi Minami thì tôi sẽ lại một mình cô độc, bởi vậy tôi phải đối xử tốt với em ấy. Đến cả ở ngôi trường mới, nếu không có Minami thì tôi hoàn toàn đơn độc.
“Hôm nay cậu trông không được năng động lắm. Có chuyện gì à?”
“À, chỉ đang nghĩ vẩn vơ thôi.”
Kể từ cái ngày tôi phát hiện ra Nanato và tôi là đồng nghiệp, tôi cứ mãi nghĩ về cậu ấy. Cậu ấy thậm chí còn giúp tôi đối phó với gã đàn ông phiền phức ở cửa hàng nữa. Tôi dám chắc cậu ấy ghét tôi lắm, nhưng vẫn ra tay giúp đỡ. Cậu ấy đúng là một người thích lo chuyện bao đồng và tốt bụng đến mức khiến người khác phát bực, nhưng biết được cậu ấy vẫn không thay đổi nhiều lại khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
“Công việc của cậu thế nào rồi?”
“Chẳng có gì để làm nhiều, nên cũng dễ thôi. Với cả tôi cũng khá hợp với một người đồng nghiệp.”
Minami đã tìm một công việc gần chỗ tôi làm và bắt đầu làm ở một tiệm nước ép. Tôi hơi lo lắng không biết cô bé có làm việc tử tế không, nhưng chắc là mọi chuyện vẫn ổn.
“Chắc phải là một cô gái tuyệt vời lắm mới có thể hợp với cậu được đấy.”
“Cô ấy tên là Yuzuyu-chan, và cô ấy có mùi hương giống tôi.”
Sau khi kết bạn với Nanato và Itsuki, Minami bắt đầu cởi mở hơn rất nhiều, thậm chí còn mỉm cười nữa. Vì lỗi của tôi mà cô bé bị tách ra khỏi họ, nên tôi cảm thấy phải chịu trách nhiệm về cô bé một phần nào đó.
“Còn cậu thì sao, Ikumi-chan?”
“…Nanato cũng làm ở đó.”
“Hả?!”
“Cậu ấy là đồng nghiệp của tôi.”
Tôi đã kể cho Minami nghe về mọi chuyện xảy ra. Tôi không muốn cô bé phải lo lắng vì tôi giấu giếm, nên tôi đã thành thật hết.
“Tệ thật đấy… Giờ cậu định làm gì?” Minami nhìn tôi với đôi mắt ướt đẫm.
“Lúc đầu tôi cũng không thể tin được…”
Tôi nghĩ đó là một trò đùa ác ý nào đó, nhưng giờ thì… tôi thấy ổn rồi. Nhưng tất nhiên, khi đối diện với cậu ấy, tôi vẫn căng thẳng. Tôi vẫn giữ thái độ lạnh lùng và không thân thiện.
“Cậu muốn làm lành với cậu ấy à?”
“…Tôi không biết nữa.”
“Cậu thật là không thành thật chút nào. Nếu cậu muốn thế, vậy thì để tôi giúp cậu.”
Tôi thường bị nói là không thành thật. Đôi khi, tôi thậm chí còn nói ngược lại hoàn toàn những gì mình nghĩ. Nhưng Nanato lại hiểu tôi theo cách đó, cậu ấy luôn rất chu đáo.
“Không cần làm bất cứ điều gì không cần thiết đâu.”
“Được rồi, tôi sẽ không làm gì cả.”
Minami dường như đang toan tính điều gì đó. Thế nhưng, cô bé không phải là người sẽ vượt quá giới hạn, nên chắc tôi không cần phải lo lắng.
*
Tan học, tôi đi đến chỗ làm thêm. Tôi vẫn luôn thắc mắc không biết bằng cách nào mà Nanato lại làm việc ở một tiệm bánh crepe, nhưng rồi tôi chợt nhớ ra cậu ấy thích đồ ngọt và chúng tôi đã từng cùng nhau ăn crepe rất nhiều.
“Chào.”
Bước vào phòng thay đồ, Nanato đã chuẩn bị xong. Tôi muốn đáp lại lời chào, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng, khiến tôi không thể nói được gì. Cậu ấy đoán là tôi sẽ bắt đầu thay đồ, nên vội vã đi ra, không cho tôi cơ hội nói bất cứ điều gì.
“Mình sợ cái gì cơ chứ…”
Tôi cứ căng thẳng mỗi khi đối mặt với Nanato. Tôi vỗ vào mặt mình bằng cả hai tay, tự nhủ rằng nếu không nói gì thì có nghĩa là mình đã thua rồi.
“Chào buổi chiều.”
Khoảnh khắc tôi bước ra khỏi phòng, tôi chào cậu ấy.
“Hả? À, ừm, ờ, chào.”
Nanato rõ ràng là đang bối rối. Vì cảnh cậu ấy luống cuống trông rất thú vị, nên tôi nhớ mình đã từng trêu chọc cậu ấy rất nhiều để ngắm vẻ mặt đó.
“Nhân tiện, cảm ơn cậu về lần trước nhé.”
“Tôi chỉ làm vì bản thân thôi, không hơn không kém.”
Nanato vẫn luôn như thế này, không bao giờ chấp nhận bất kỳ lời cảm ơn nào và chỉ nói rằng cậu ấy làm vì chính mình. Đó cũng là điều tôi thích ở cậu ấy.
“Trường cấp ba của cậu thế nào?” Tôi chủ động đưa ra chủ đề đầu tiên mình đã nghĩ sẵn từ trước.
“Thành thật mà nói, cũng chẳng khác cấp hai là mấy. Tôi cũng không tham gia câu lạc bộ nào, nên chủ yếu là học thôi.”
“Cậu chẳng có năng khiếu bóng rổ gì cả. Nghỉ là đúng rồi.”
“Im đi.”
À… mình lại nói lạnh lùng rồi. Thôi thì, đúng là sự thật nhưng đáng lẽ mình nên nói khéo hơn chút.
“Cậu có bạn gái chưa?”
“Chưa…?”
“Vậy à.”
Nghe thấy cậu ấy trả lời, mình bất giác thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác như cả người nhẹ bẫng đi vậy.
“Còn cậu thì sao?”
“Không có ai cả.”
“Ra thế… Nói thật nhé, mấy hôm trước tớ vô tình thấy cậu đi quanh trung tâm thương mại với Ootsuka và hai cậu con trai nữa đấy.”
“Bọn họ ép tớ đi cùng thôi, nhưng tớ thấy chán nên về nhà sớm rồi.”
Vậy ra cậu ấy đã thấy mình hôm đó. Mấy cậu bạn cùng lớp có mời đi, nhưng rõ ràng họ có ý đồ khác nên suốt buổi mình thấy khó chịu vô cùng.
“Lạnh lùng ghê.”
“Tớ không có đủ thời gian để lãng phí cho mấy cậu con trai chẳng ra gì đó.”
Chỉ cần mình sơ hở là họ sẽ tìm cách động chạm. Ở quán karaoke thì cứ nhìn mình mà hát hò. Chơi bowling thì không trúng phát nào vẫn đòi đập tay ăn mừng. Tất cả… đều khó chịu.
“Cậu lại coi thường người khác quá rồi.”
“…Một phần cũng tại cậu đấy.”
“Tớ á?”
“Không có gì.”
Mình có cái tật xấu là hay đem đàn ông khác ra so sánh với Nanato. Nó khiến mình cảm thấy nếu không quen được ai đó tốt hơn cậu ấy, thì mình sẽ là người thua cuộc. Bởi vậy mọi thứ đều kết thúc bằng việc so sánh với cậu ấy. Nhưng dù có tìm cách nào đi nữa, mình cũng không thể tìm thấy ai tốt hơn cậu ấy. Đến mức nản lòng.
“Xin lỗi, tớ ra nhà vệ sinh một lát.”
“Được thôi. Nhưng về sớm nhé, không là bị cắt lương đấy.”
“Cậu có quyền gì mà quyết định chuyện đó?!”
Cậu ấy vội vã rời khỏi quầy. Bình thường, đây là lúc có nhiều khách hàng hơn.
“Chào mừng quý khách.”
Đúng như dự đoán, có một người. Một cô nữ sinh cấp ba, với phong cách thời trang gal điển hình. Cô bé nhìn quanh như đang tìm kiếm gì đó. Mình cảm giác đã gặp cô bé này ở đâu rồi thì phải…
“Cho cháu một phần Nanato Special ạ.”
“Gì cơ?”
Nhận được một món đồ uống lạ lùng, mình không giấu được vẻ bối rối. Ấy vậy mà cái tên Nanato lại được nhắc đến. Cô bé này biết cậu ấy sao?
“Ôi, cháu tưởng là ở đây.”
“Cháu xin lỗi…”
Làm sao mình hiểu được chứ?! Thực đơn của chúng tôi không có món đó!
“Lạ ghê… Cháu tưởng hôm nay Nanato sẽ làm ở đây chứ.”
Vậy là cô bé này thực sự quen cậu ấy. Và gọi tên riêng tức là họ khá thân thiết… À, mình nhớ ra rồi! Cô bé này là Chiba Reina, cái đứa học sinh cá biệt theo phong cách gal lúc nào cũng ăn mặc gần như không đúng quy định trường học. Mình nhớ cô bé này từng kè kè với Nanato hồi năm ba, điều đó đặc biệt khiến mình bực mình. Cô bé này đã giảm bớt phong cách gal của mình hơn mình nghĩ. Điều này thật lạ, bởi vì cô bé đang đi ngược lại với con đường của một gal thông thường. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, nhìn chiếc váy trắng của cô bé, hẳn cô bé đang học cùng trường với Nanato. Mình nghe nói cô bé này khá ngu ngốc, vậy làm sao mà cô bé lại vào được cùng trường với cậu ấy và Itsuki? Cô bé đi cửa sau sao? Cô bé cần tài năng gì để đạt được điều đó?
“Nhưng mà cháu muốn ăn Nanato Special!”
Không, cô bé này chắc chắn trông rất ngốc. Mà Nanato Special là cái gì vậy chứ?
“Cháu là bạn gái của Amami hay sao?”
“Wueh?! Không, ừm, cháu ngại nói ra lắm, nên cô cứ đoán đi.”
Cô bé này đang nói cái quái gì vậy? Nanato bảo cậu ấy không có bạn gái, nên chắc chắn cô bé này chỉ là đơn phương thôi. Mình chưa bao giờ thấy cậu ấy hẹn hò với một người như cô bé này cả. Và nếu mình thua một người như thế này, mình có thể sẽ phát điên lên mất. Đây có phải là điều mình nghĩ không? Một kẻ bám đuôi đáng ghét cứ bám lấy Nanato bằng mọi giá? Mình cá là Nanato đã nhìn thấy cô bé này và chạy trốn vào nhà vệ sinh rồi.
“Hôm nay Amami không có ở đây.”
“Uầy? Chán quá đi mất. Hay là cháu nhầm ngày rồi?”
Cô gái kia tỏ vẻ thất vọng rồi rời đi. Tôi nghĩ mình đã xử lý ổn thỏa.
“Xin lỗi, tớ về rồi đây.”
Đúng lúc cô gái ấy vừa khuất dạng thì Nanato trở lại. Chắc là cậu ấy đợi cô ta đi hẳn mới chịu xuất hiện.
“Xem ra cậu có nhiều chuyện phải lo nhỉ?”
“Hửm?”
Tôi không muốn cậu ấy phải mang ơn mình, nên đã chẳng hé răng về việc mình vừa đuổi khéo cô gái kia.
“A, có khách. Để tớ làm bánh, cậu ra nhận order rồi thu tiền nhé.”
“Được thôi. Cậu đúng là ngốc nghếch khi nói đến món bánh crepe này mà.”
Làm bánh crepe tốn công sức hơn nhiều, vậy mà cậu ấy luôn giành làm lấy. Nhờ thế mà tôi được thảnh thơi, với lại nhìn cậu ấy chăm chú làm bánh cũng khá là thú vị.
““Cảm ơn quý khách rất nhiều!””
Chúng tôi xong việc với khách hàng rồi nhìn họ rời đi. Vì luôn phối hợp ăn ý nên công việc chung cũng suôn sẻ. Tôi từng nghĩ làm thêm kiếm tiền sẽ rất phiền phức, nhưng ở bên cậu ấy thì tôi cũng thấy vui vẻ. Được ở bên cậu ấy khiến tôi vui. Chắc tôi vẫn còn…
—Reina—
Sau khi tan học, tôi cùng Shibayu đến trung tâm thương mại. Tôi nghe nói hôm nay Nanato đi làm thêm nên muốn ăn món “Nanato Đặc Biệt” của cậu ấy, nhưng đến nơi thì lại chẳng thấy Nanato đâu. Nhân viên ở đó còn bảo hôm nay cậu ấy không có ca, có lẽ tôi đã nghe nhầm thật rồi. Với lại, cô nhân viên kia… trông quen quen một cách kỳ lạ. Nhưng tôi chẳng nhớ ra là ai cả. Chỉ là tôi ghét cái giọng nói của cô ta.
“Hả? Cậu không đi lấy bánh crepe của Amamicchi à?”
Thấy tôi về tay không, Shibayu liền nhìn tôi với vẻ lo lắng.
“Cậu ấy không có ở đó.”
“Lạ thật… Yuzu cũng nghe nói hôm nay cậu ấy đi làm mà.”
“Hay là cậu ấy đang lén lút hẹn hò với Shiroki?”
Tôi không kìm được mà nghĩ đến viễn cảnh tệ nhất.
“Chắc chắn không đâu. Tsubasa-chan hôm nay cũng có ca làm mà. Vì sau khi cậu đi lấy bánh crepe thì Yuzu đã lén đi kiểm tra cô ấy rồi.”
“Ôi, vậy thì đỡ quá.”
Xem ra không phải là viễn cảnh tồi tệ nhất.
“Nhưng, lạ thật đấy… Hay là cậu ấy có cô gái nào khác ngoài cậu hay Tsubasa-chan rồi?”
“Cậu nói gì cơ?! Không, không thể nào…”
Tôi tưởng Shiroki là đối thủ duy nhất của mình, nhưng nếu có thêm cô gái thứ ba thì cũng không quá kỳ lạ. Cậu ấy là một người tốt, và vì sự tử tế của mình, cậu ấy rất dễ “dựng cờ” với bất cứ cô gái nào.
“Đùa thôi mà. Cậu đúng là ngốc hẳn đi khi dính dáng đến Amamicchi.”
“Đừng có dọa tớ như thế chứ… Với lại đừng gọi tớ là ngốc!”
Cô ấy trêu tôi vì tôi lo lắng quá nhiều. Ai mà chẳng ngốc nghếch khi nói đến người mình thích chứ. Ngay cả hôm nọ khi tôi mải mê tưởng tượng ở nhà, bốn tiếng đồng hồ trôi qua cứ như chớp mắt.
“Với lại, nếu tôi không tiến thêm bước nữa sớm thì mọi chuyện sẽ tệ lắm.”
Kế hoạch biến cậu ấy thành “bạn trai giả” của tôi đã hiệu nghiệm ngoài mong đợi, nhưng thời gian trôi qua, các bạn cùng lớp đã ít để ý đến chúng tôi hơn. Nhờ chuyện này mà tôi đã ngăn chặn được Shiroki hẹn hò hay bám víu lấy cậu ấy ở trường, nên phòng thủ của tôi có lẽ hoàn hảo, nhưng tôi cũng chẳng thể chủ động hơn được. Giả vờ làm một cặp không có nghĩa là chúng tôi có thể đi hẹn hò, và nếu cậu ấy từ chối thì tôi thật sự sẽ khóc mất. Cái màn giả vờ này cũng vô hình trung hạn chế hành động của tôi. Có vẻ Shiroki đã chấp nhận tình hình, nhưng rất có thể cô ấy đang âm thầm bày mưu tính kế gì đó.
“Cậu muốn làm gì?”
“Tôi muốn cậu ấy ôm tôi.”
“Ham muốn của cậu lộ liễu quá rồi đấy.”
“Tôi muốn được yêu đương mặn nồng! Tôi muốn chúng tôi được đi chơi riêng hai đứa thôi!”
Đặc biệt là kể từ khi Nanato bắt đầu đi làm thêm, chúng tôi chẳng còn nhiều thời gian ở bên nhau nữa. Và tuần sau tôi cũng sẽ bắt đầu làm ở cùng cửa hàng đồ thể thao với Hirose, nên thời gian của tôi sẽ còn ít hơn nữa. Nghĩ đến đó, tôi thấy thật cô đơn. Tôi cần nhiều “Nanato” hơn nữa.
Sao không thử lấy cớ học bài để mời cậu ấy đến? Cũng may là sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi.
Ừm… Nhưng mà rồi cuối cùng tụi mình cũng chỉ ra quán cà phê hay thư viện gần đây thôi.
Học bài với cậu ấy trong phòng mình á… Trời ơi, nghĩ thôi đã thấy phát sốt rồi! Chắc điên mất!
Vả lại, muốn rủ riêng cậu ấy đi chơi chắc cũng khó. Mình có thể hình dung ra cảnh cậu ấy rủ hết cả đám đi cùng luôn.
Mình đã phấn khích được một lúc, nhưng rồi khi nghĩ kỹ lại thì mình không tài nào hình dung ra được cái viễn cảnh đó.
Chắc chắn nếu cậu nhờ thì cậu ấy sẽ đồng ý đi riêng với cậu mà, đúng không?
Tất nhiên rồi. Với tính cách tốt bụng của cậu ấy thì chắc chắn sẽ đồng ý. Nhưng mình không muốn ép buộc cậu ấy làm bất cứ điều gì vì điều đó sẽ để lại ấn tượng không tốt.
Mình không muốn cậu ấy nghĩ mình phiền phức hay đeo bám. Có Shiroki là đối thủ mạnh như vậy, bất kỳ điểm trừ nào mình nhận được cũng sẽ là điểm cộng cho cô ta.
Hay là Yuzu mời Tsubasa-chan đi học nhóm, để cậu có thể mời cậu ấy học riêng? Năm ngoái cậu vẫn hay làm vậy mà?
Ừ… Nhưng mà lúc nào cũng ở nơi công cộng thôi.
Hồi đó, chỉ cần được ở bên cậu ấy là mình đã vui rồi, nhưng bây giờ mình cần phải thực sự được chạm vào cậu ấy thì mới thỏa mãn được. Mình muốn chạm vào tóc cậu ấy!
A, Yuzuyu-chan đây rồi.
Một cô gái chuẩn bị đi ngang qua chúng tôi bỗng dừng lại và gọi Shibayu. Cô ấy mặc đồng phục của một trường khác, có lẽ họ đã quen nhau được một thời gian rồi.
[IMAGE: ../Images/..]
A, Minami-chan? Tôi tưởng hôm nay cô không có ca làm?
Đúng vậy, tôi đến đây vì một lý do khác.
Có vẻ như họ là đồng nghiệp. Vậy có nghĩa là cô ấy cũng quen Shiroki. Cô ta có mái tóc vàng ngắn, tuy cũng khá dễ thương, nhưng không hiểu sao mình không thể ưa nổi cô ta.
Một buổi hẹn hò chăng?
Chỉ là nói chuyện với một người bạn thôi.
Ồ, chỉ là bạn thôi à.
Cô gái sau đó nhìn sang mình, ánh mắt ấm áp của cô ta lập tức biến thành cái nhìn lạnh lùng, như thể không thể chịu đựng được mình.
Đây này, đây này, đây này!
Hế lô, đừng cù Yuzu nữa!
Cô gái đột nhiên nhào tới Shibayu, khiến mình cảm thấy họ khá thân thiết đối với cái danh bạn bè. Mình cũng không nghĩ là họ gặp nhau được bao lâu nữa. Chắc đây là tài năng đặc biệt của Shibayu rồi.
Tớ sẽ gọi điện cho cậu sau nha, Yuzuyu-chan.
Ừm, Yuzu lúc nào cũng có mặt.
Shibayu nhìn cô gái bước đi. Thân đến mức còn gọi điện nói chuyện với nhau nữa sao?
Shibayu này, mình nghĩ cậu nên chọn bạn kỹ hơn.
Hả? Sao vậy?
Cô gái vừa rồi trông thật đáng ghét.
Chỉ cần nhìn cách họ tương tác thôi là mình đã thấy có gì đó không ổn rồi. Kiểu tóc, ánh mắt, trang điểm, phụ kiện, cách nói chuyện… Tất cả những điều đó đều nói lên rất nhiều về một người.
Ừm, có lẽ vậy. Yuzu cũng cảm nhận được điều đó qua vài chỗ. Cô ấy còn không hòa hợp được với Tsubasa-chan. Cậu có tin được không?
Vậy tại sao cậu lại thân thiện với cô ta?
Mình không thể hiểu nổi suy nghĩ của Shibayu.
Chỉ vì cô ấy có một chút tính cách khó chịu không có nghĩa là Yuzu không thích cô ấy. Yuzu thích Tsubasa-chan vì cô ấy là ánh sáng, và Yuzu thích Minami-tan vì cô ấy là bóng tối.
Mình chẳng hiểu một chút nào cả, nhưng thôi tùy cậu đó, nữ hoàng.
Cô ấy thích nói những điều kỳ quặc nhỉ? Mình hiểu rằng cởi mở và tích cực là tốt, nhưng mình lo rằng cô ấy có thể bị cuốn vào chuyện gì đó…
*
Ngày hôm sau, khi giờ giải lao đến, Shibayu lại gần mình. Nanato đang nói chuyện với Hirose và vài bạn nam khác về âm nhạc yêu thích của họ.
Theo như mình nghe được, Amamicchi đang bị tụt lại phía sau trong việc học đó.
Vậy là cậu ấy không thể dạy mình được rồi…
Ý tưởng là mời Nanato đến để cậu ấy dạy mình, nhưng có lẽ kế hoạch này không thành rồi.
Cậu làm bài kiểm tra giữa kỳ vừa rồi thế nào, Reinan?
Hạng 5 của lớp.
“…Cậu nói năng, hành động cứ như đồ ngốc ấy, nhưng hóa ra cũng tinh ranh phết.”
“Cái vế đầu không cần nói ra đâu.”
Kỳ thi giữa kỳ trước, ai nấy cũng kêu ca là khó nhằn, nhưng tôi thì nghe giảng kỹ nên chẳng có vấn đề gì lớn.
“Vậy thì đó chẳng phải là một cơ hội tốt sao?”
“Ý cậu là sao?”
“Cậu có thể kèm cặp cho Amamicchi. Gọi đó là buổi học kèm riêng tư, thế là hai đứa có thể ở riêng với nhau rồi.”
“À, ra vậy, ra vậy.”
Tôi cũng cần trả ơn Nanato vì đã tận tình chỉ bảo tôi hồi cấp hai, nên đây đúng là cơ hội ngàn vàng.
“Gia sư Reina sẽ dành cho cậu ấy những bài học riêng tư thật ‘mọng nước’ và ‘đậm đà’— Kế hoạch đó.”
“Cậu không thể nói sao cho nó đỡ nghe giống chuyện ‘bất chính’ được à?”
Tôi chưa từng nghĩ đến việc “làm ngược” lại. Shibayu đúng là có những ý tưởng tuyệt vời.
“Nhưng cậu phải dạy cậu ấy thật nhiều điều đó… Ví dụ như tình yêu!”
“Cậu bị ngốc à? Cậu ấy đang cần giúp đỡ nên tôi sẽ làm thật nghiêm túc.”
“Bây giờ cậu lại ra vẻ chăm chỉ à? Sao không mặc đồ bơi mà dạy cậu ấy?”
“Tuyệt đối không thể làm thế!”
Shibayu lại ném ra một ý tưởng kỳ cục nữa. Tôi đã tưởng tượng ra cảnh đó trong chốc lát, nhưng chắc tôi sẽ chết vì xấu hổ mất.
“Yuzu đi vệ sinh một chút nhé.”
“Ừ, đi đi.”
Con bé đi vào nhà vệ sinh, còn tôi thì bắt đầu nghĩ cách để giúp Nanato cải thiện kết quả học tập. Và được học cùng cậu ấy ở nhà tôi… Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tôi mỉm cười tủm tỉm rồi. Lúc nghỉ giải lao, cậu ấy sẽ nằm dài trên giường tôi, rồi cuối cùng thiếp đi. Thế là tôi có thể hôn cậu ấy mà cậu ấy không hề hay biết. Cậu ấy sẽ tỉnh dậy, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục mặc cho vẻ ngơ ngác của cậu ấy. Cậu ấy sẽ dần nhập cuộc và đẩy tôi xuống giường. Cậu ấy sẽ muốn làm gì thì làm với tôi, rồi sau đó sẽ chịu trách nhiệm… Năm năm sau, chúng tôi sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc.
“Reina-san, mặt cậu hơi đỏ đấy. Cậu không sao chứ?”
“Phù ếch?!”
Khi tôi đang hoàn toàn chìm đắm trong dòng suy nghĩ, Shiroki đột nhiên đến gần, khiến tôi phát ra một tiếng kêu kỳ cục.
“Hả? Tôi vẫn mới 16 tuổi ư?”
“Cậu nói gì thế? Chúng ta đang học cấp ba, lại còn là năm nhất nữa chứ.”
Trong ký ức của tôi, tôi đã 21 tuổi, có con và một gia đình hạnh phúc, nên khái niệm về thời gian của tôi đã bị rối loạn hoàn toàn.
“Thế, có chuyện gì à, Shiroki?”
“Không có gì. Chỉ là mặt cậu đỏ bừng lên nên tôi lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra không.”
Chắc tôi đã quá nhập tâm vào thế giới riêng của mình mà hành động kỳ lạ. Thật xấu hổ quá đi.
“Kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi, phải không? Tình hình học hành của Reina-san thế nào rồi?”
“Không có vấn đề gì hết.”
“Ồ… Thế à. Nanato-kun nói cậu ấy hơi chật vật một chút, nên tôi định kèm cặp cho cậu ấy. Tôi đang tự hỏi liệu cậu có ổn không vì chúng ta có thể học nhóm đông người, nhưng có vẻ cậu không cần tôi giúp.”
Cái cô gái đó… Cô ta đang nghĩ y hệt tôi.
“Không cần lo cho Nanato. Tôi sẽ kèm cặp cậu ấy.”
Tôi không thể lùi bước ở đây. Tôi muốn được học cùng cậu ấy một lần nữa, chỉ hai chúng tôi thôi.
“Nhưng, cậu còn bài vở của riêng mình phải lo mà, phải không? Cậu có đủ sức để dạy người khác sao?”
“Đủ sức như ăn một cây kẹo mút vậy.”
Shiroki có vẻ khá thông minh theo những gì tôi thấy. Cô ta cũng đứng thứ ba trong kỳ thi giữa kỳ vừa rồi, và tôi cá là cô ta vào đây không mấy khó khăn.
“Cậu được bao nhiêu điểm môn toán? Đó là môn cậu ấy chật vật nhất. Tôi được 84.”
“Tôi được 87.”
Cô ta cố gắng giành thế thượng phong bằng cách khoe khoang kết quả của mình, nhưng tôi sẽ không để cô ta làm thế. Thực ra, tôi chỉ được 81, nhưng nhìn từ xa thì có thể trông như 87.
“Với lại, tôi đã quyết định sẽ giúp cậu ấy học rồi. Hồi cấp hai cậu ấy đã dạy tôi rất nhiều, nên bây giờ đến lượt tôi.”
“Đó chỉ là cậu ích kỷ thôi.” Shiroki có vẻ bỗng dưng tức giận lạ thường khi cô ta trừng mắt nhìn tôi.
“Có gì không vừa ý à?” Tôi trừng mắt nhìn lại cô ta.
“Việc Nanato-kun phải đóng giả bạn trai của cô là vì cô chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của cậu ấy, cứ thế làm theo ý mình. Cô nghĩ chỉ cần cô thấy ổn là mọi chuyện đều xuôi chèo mát mái à?”
“Tôi… tôi cũng thấy có lỗi mà…”
“Tôi đã phải gặp bao nhiêu rắc rối vì hành động của cô đó, Reina-san. Tôi còn chẳng thể ở bên cạnh cậu ấy để nói chuyện, cũng không thể mời cậu ấy đi đâu ngoài này, nên đành phải mời cậu ấy đến nhà tôi.”
“…Hả? Nói lại xem nào?”
Cô ta vừa nói mời cậu ấy về nhà mình đúng không? Thế thì còn gì bằng! Điều tôi muốn làm… cô ta đã làm rồi sao?!
“Vậy thì lần này để tôi lo cho cậu ấy.”
“Sao cô lại nói thế?!”
Tôi biết Shiroki đang giở trò gì đó sau lưng. Biết vậy rồi, tôi nhất quyết không lùi bước. Mời cậu ấy về nhà là không công bằng chút nào… Ai mà biết họ đã làm gì chứ! Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ làm mọi cách để “dạy dỗ” cậu ấy thật tử tế.
“Nhưng tôi đã bảo không rồi mà!”
“Cô đúng là ích kỷ đó, Reina-san!”
Kể từ khi chúng tôi bắt đầu tranh cãi thật sự, các bạn học khác cũng bắt đầu chú ý đến.
“N-Này, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tất nhiên, Nanato vội vã chạy đến.
“Tớ chỉ đang bảo với cậu ấy là tớ sẽ ‘dạy dỗ’ cậu ấy thôi.”
“K-Khoan đã!”
Ai đến trước thì được trước. Tôi sẽ không để cô ta có cơ hội nào hết.
“Chuyện này là về tớ sao?”
“Không, không phải đâu. Reina-san chỉ là…” Shiroki cố gắng trấn an cậu ấy, ra vẻ mình là đồng minh của Nanato, điều này càng khiến tôi tức điên lên.
“Nhưng có liên quan đến cậu đó, Nanato. Cô ta chỉ đang cố làm mình trông tốt đẹp hơn thôi.”
“Sao cậu lại nói thế? Vậy thì cứ làm gì cậu muốn đi, tớ chẳng quan tâm nữa!”
“Cậu nên quan tâm chứ!”
Chúng tôi tiếp tục cãi nhau chí chóe. Ban đầu, tôi đáng lẽ phải được tận hưởng cuộc sống cấp ba hạnh phúc với Nanato, nhưng Shiroki cứ bám riết lấy cậu ấy như kẻ đeo bám, cản trở tôi. Tuy nhiên, trong mắt cô ta, có lẽ tôi mới là kẻ đeo bám không chịu buông tha cậu ấy. Hai đứa chúng tôi chẳng đời nào mà hòa thuận được…
—Nanato—
Trong giờ ra chơi, Tsubasa và Reina đột nhiên gây gổ. Tôi đang nói chuyện với Itsuki và các bạn thì nghe thấy có chuyện gì đó, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi chen vào giữa hai người thì Shibayu và Itsuki cũng nhập cuộc. Shibayu nói chuyện với Tsubasa, còn Itsuki thì chăm sóc Reina. Chứng kiến tất cả những điều này, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán. Cuối cùng, không ai trong số họ nói điều gì kỳ lạ với nhau, chỉ giảng giải trong im lặng. Tôi thậm chí còn không biết lý do tại sao mọi chuyện lại bùng nổ, nhưng Reina đã làm rõ ràng rằng chuyện này có liên quan đến tôi.
“Có lẽ họ cãi nhau vì Amami-kun lại thân thiết với cô gái khác dù đã có bạn gái?”
“Dù sao thì cả hai người họ cũng là bạn thanh mai trúc mã. Tôi cá là có nhiều chuyện phức tạp đằng sau.”
Tin đồn bắt đầu lan truyền. Tôi chỉ hy vọng chúng không thêu dệt ra điều gì hoàn toàn sai sự thật…
Giờ ăn trưa đến, nhưng khi tất cả chúng tôi bắt đầu ăn, bầu không khí đã trở nên nặng nề hơn nữa.
“Tsubasa-chan, hộp cơm của cậu trông ngon tuyệt.”
“…Cũng tạm vậy.”
Shibayu cố gắng phá vỡ sự im lặng, nhưng Tsubasa lại tỏ vẻ chỉ muốn được yên một mình.
“Cậu bắt đầu đi làm thêm một thời gian rồi đúng không? Công việc thế nào rồi, Chiba?”
“…Cũng không tệ lắm.”
Itsuki cũng thử làm như Shibayu, nhưng thất bại còn tệ hơn. Cả hai đều nhìn tôi, ra hiệu bảo tôi làm gì đó. Tôi muốn họ cười trở lại… và làm dịu bầu không khí một chút. Chắc tôi chỉ có thể chuyển chủ đề bằng một câu chuyện vui vẻ.
“Hôm nọ, tớ đi xe đạp đến cửa hàng tiện lợi vào đêm muộn. Mua sắm xong, tớ đạp xe về, nhưng mãi đến khi về đến căn hộ thì mới nhận ra là quên mất xe đạp. Tớ đúng là đồ ngốc, haha.”
“…”
Hả? Lạ thật. Tôi cứ nghĩ đây sẽ là một câu chuyện hài hước khiến mọi người cười phá lên vì sự ngốc nghếch của tôi chứ.
“Tớ từng quên chìa khóa hay ví tiền trước đây rồi, nhưng quên cả xe đạp thì lại là chuyện hoàn toàn khác.”
“…”
Ai nấy nhìn tôi chằm chằm, như đang chờ đợi một lời giải thích hay một cái kết nào đó. Thật là một cảnh tượng kinh hoàng. Thuở bé, có lần bố mẹ tôi đặt mua đồ ăn vặt ngày Tết qua mạng. Cả nhà háo hức mong chờ những món ăn trông thật ngon mắt. Thế nhưng khi mở hộp ra, bên trong lại là một mớ hỗn độn, chẳng hề giống với hình quảng cáo chút nào. Bố mẹ tôi sốc nặng, chết lặng tại chỗ. Cái không khí lúc đó, sao mà giống hệt lúc này. Một nỗi sợ hãi muốn hét lên cứ thế bao trùm lấy tôi.
"Itsuki này, cậu giết tớ đi."
Không thể chịu đựng được sự im lặng đó, đây là lần đầu tiên trong đời tôi khao khát cái chết đến vậy.
"Đừng vội vàng thế chứ. Tớ rất khâm phục dũng khí của cậu khi dám đối mặt với thử thách này đấy."
Chúng tôi đã thử mọi cách, nhưng bầu không khí vẫn căng như dây đàn. Có vẻ như không thể hàn gắn được rạn nứt giữa Tsubasa và Reina. Nhắc mới nhớ, cũng có chuyện tương tự xảy ra khi chúng tôi đi hát karaoke hồi trước. Xem ra cứ tiếp tục thế này thì đúng là không ổn chút nào. Chắc chắn cuộc cãi vã này nổ ra là vì tôi. Tsubasa nói cô ấy vẫn coi tôi là hôn phu của mình. Trong khi đó, Reina lại gián tiếp bày tỏ tình cảm của cô ấy với tôi. Và có lẽ chính những tình cảm này đã tạo nên cục diện hiện tại, khiến họ không thể thân thiết được như trước.
Để đảm bảo từ giờ trở đi chúng tôi vẫn có thể hòa hợp, để không ai bị tách rời như trước nữa, tôi phải đưa ra một lựa chọn. Dù lựa chọn thế nào đi nữa, cuối cùng sẽ có người phải chịu tổn thương. Vậy thì, tôi nên—
*
Tan học, tôi lại bắt đầu ca làm việc ở tiệm bánh crepe. Đáng lẽ tôi nên tập trung vào công việc, nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là Reina và Tsubasa. Tôi phải làm sao đây? Tôi chẳng thể tìm ra câu trả lời đúng đắn. Mà có lẽ, vốn dĩ chẳng có câu trả lời nào là đúng cả. Kiểu gì cũng có một người bị tổn thương.
"Sao vậy? Hôm nay trông cậu có vẻ xanh xao," Susuki nhìn tôi đầy lo lắng.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi cái tên đó càm ràm đủ thứ, và chúng tôi cũng dần nói chuyện cởi mở hơn nhiều.
"Tôi đang gặp rắc rối một chút."
"T-tôi không ngại lắng nghe cậu đâu."
Nghe Susuki đề nghị, tôi thấy vui hẳn lên. Chắc cô ấy cũng thật sự lo lắng cho tôi. Vì Susuki không phải người trong nhóm, có lẽ cô ấy sẽ có cái nhìn khách quan, giúp tôi định hướng đúng đắn hơn. Với cả, nói ra thì vẫn hơn là cứ giữ trong lòng.
"Chuyện là, tôi có một nhóm bạn bốn người."
"Vâng."
"Là tôi và Itsuki, cùng với ba cô gái khác."
"Ồ?" Susuki bất ngờ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Chắc là cô ấy không sẵn lòng như tôi nghĩ.
"Dù sao thì, có vẻ như hai trong số ba cô gái đó có tình cảm với tôi."
"...Tôi tự hỏi, một người như cậu thì có gì tốt đẹp cơ chứ?"
Cô ấy nói đúng. Tôi cũng thấy chuyện này chẳng khác gì một phép màu.
"Và vì chuyện đó, hai cô gái ấy thường xuyên cãi vã, khiến không khí trong nhóm trở nên tồi tệ hơn. Họ thậm chí còn không nói chuyện với nhau nữa."
"Chuyện này thì đúng là ngoài tầm kiểm soát của cậu rồi."
"Đó là lý do tại sao tôi phải đưa ra lựa chọn. Quyết định xem tôi muốn hẹn hò với ai trong số hai người đó."
Nói ra như vậy, tôi mới nhận ra đây đúng là một vấn đề của "người giàu cũng khóc".
"Thế thì cứ chọn người cậu thích hơn là được chứ gì?"
Đúng vậy. Mọi chuyện sẽ được giải quyết nếu tôi chọn cô gái mình thích. Nhưng, tôi...
"...Tôi thích cả hai người họ. Đó là lý do tại sao tôi không thể chọn."
"Đồ tồi."
Những lời của cô ấy vẫn cứ gay gắt như mọi khi, nhưng tôi chẳng thể phản bác lại được.
"Cả hai đều quan trọng với tôi, và tôi không muốn làm tổn thương bất cứ ai trong số họ. Mà thời gian ở bên nhóm bạn của tôi cũng rất vui, nên tôi không muốn phá hỏng những gì chúng tôi đang có bây giờ."
"Sao cậu lại tham lam đến thế chứ?"
Tôi biết, chẳng có câu trả lời nào thuận tiện cả. Chẳng có gì đạt được nếu không phải đánh đổi.
"Tôi phải làm gì đây..."
Tsubasa là người tôi đã quen biết từ khi còn chưa có ký ức gì cả. Cô ấy cực kỳ quan trọng đối với tôi, và suốt bấy lâu nay, Tsubasa vẫn luôn thích tôi, thậm chí còn lặn lội đến tận Tokyo để gặp lại. Cô ấy vẫn không hề quên lời hứa hôn ước giữa chúng tôi, luôn cố gắng giúp đỡ tôi bằng mọi cách có thể. Còn Reina, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua kỳ thi tuyển sinh, cùng nhau nương tựa, động viên qua những giai đoạn khó khăn. Không có Reina, có lẽ tôi đã chẳng thể đỗ vào trường Komaba, và cũng chẳng thể có được nhiều niềm vui đến vậy. Cả hai cô gái đều quan trọng với tôi như nhau. Tôi không bao giờ mong có thể tìm ai khác thay thế họ. Tôi không thể nào chọn một người mà làm tổn thương người còn lại được.
“Nếu là tớ, tớ sẽ hẹn hò với một người hoàn toàn không nằm trong nhóm bạn của cậu.” Susuki bất ngờ đưa ra một lựa chọn.
“Ý cậu là sao?”
“Nếu cậu bắt đầu hẹn hò với một người không phải là thành viên trong nhóm, thì hai người kia sẽ phải từ bỏ thôi. Như vậy, các cậu vẫn có thể giữ mối quan hệ bạn bè, và tránh được hầu hết những rắc rối không đáng có.”
“…Ra là vậy. Tớ thậm chí còn chưa từng nghĩ đến phương án này.”
Tôi cứ mãi suy nghĩ về việc phải chọn một trong hai người, nên khả năng không chọn ai trong số họ chưa bao giờ nảy ra trong đầu tôi cả. Nếu việc chọn một người sẽ khiến người kia tổn thương, thì có lẽ, không chọn ai cả lại là lựa chọn tốt nhất.
“Nếu không ai bị tổn thương, thì sẽ không có sự cạnh tranh gì trong nhóm bạn của cậu. Và nếu cuối cùng cậu trở thành kẻ xấu, có khi họ lại càng thân thiết với nhau hơn thì sao, cậu không nghĩ vậy à?”
“Ừm…”
“Đúng thế đó. Cậu cứ thích đối mặt với mọi chuyện một cách trực diện. Con người không mạnh mẽ đến thế đâu, nên nếu mọi thứ quá sức chịu đựng, cậu luôn có thể chạy trốn mà.”
Nếu không thể chọn, thì mình không cần phải chọn… Lời nói đó thực sự vang vọng trong tâm trí tôi.
“Mà này, cậu cũng đang nghĩ đến chuyện đó một cách nghiêm túc đấy chứ?”
“Tớ không thối nát đến mức đưa cho cậu một câu trả lời qua loa đâu, được chưa.”
Susuki nói, và tôi biết tính cách của cô ấy khiến việc bỏ mặc ai đó đang gặp khó khăn là điều rất khó. Và đó cũng là một trong những điểm tôi thích ở cô ấy.
“Nhưng mà, làm sao tớ có thể tìm được một người ngoài nhóm bạn mình nhanh đến vậy chứ?”
“Ban đầu sao cậu không nói dối đi? Trong lúc mọi chuyện dịu xuống, cậu có thể tìm người sau mà.”
Ừ. Ít nhất, tôi có thể nói rằng mình đã tìm được một người mình thích. Bằng cách đó, hai người kia có lẽ sẽ từ bỏ tôi. Nhưng, một lời nói dối như vậy không thể duy trì mãi được. Tôi phải tìm được một người.
“Ý tớ là, cô gái đó chẳng phải sẽ ghét toàn bộ tình huống này sao? Có một nhóm bạn mà tớ còn đặt ưu tiên hơn… Tớ không nghĩ trên đời này có ai tiện lợi đến vậy đâu.”
“…Thế còn tớ thì sao?”
“Hả?”
Nghe Susuki nói, tôi cứ ngỡ mình nghe nhầm.
“Tớ đùa thôi. Thư giãn đi.”
“À-À… ừm…?”
Những câu đùa của cô ấy thật hại tim tôi. Nhưng mà, tôi cũng không nên quá bất ngờ. Rõ ràng là cô ấy không ưa gì tôi mà.
“Nhưng, có thể sẽ có những người hiểu được tình cảnh của cậu nếu cậu giải thích cho họ. Cũng có thể có ai đó có những người bạn thân là con trai thì sao.”
“Ra vậy. Vậy thì không chỉ là vấn đề từ phía mình.”
Thế giới này có rất nhiều người, mỗi người đều có những vấn đề và giá trị riêng. Có thể sẽ có người thực sự sẵn lòng chấp nhận tình huống của tôi.
“Nếu tớ tìm được người nào sẵn lòng, tớ sẽ giới thiệu cho cậu.”
“Thế thì hay quá, nhưng tớ cá là cậu chẳng có lấy một người bạn nào, nên tớ cũng không trông mong gì nhiều.”
“Ồ, câm đi. Tớ có Minami mà.”
“Đó là một người,” tôi thì thầm khẽ khi cô ấy đá vào ống quyển tôi. “Nhưng… Cảm ơn vì đã lắng nghe tớ. Giờ tớ cảm thấy khá hơn một chút rồi.”
“Cậu cứ suy nghĩ mọi thứ quá nghiêm trọng thôi…”
Vì đã nói chuyện với Susuki, tôi không còn cảm thấy bế tắc nữa. Và điều đó đã giúp tôi nhìn thấy một tia sáng mờ nhạt ở cuối đường hầm.


0 Bình luận