Anata wo Akiramekirenai M...
Sakurame Zento Karutamo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 4: Công việc bán thời gian

0 Bình luận - Độ dài: 11,164 từ - Cập nhật:

Nếu thích công việc của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên các trang mạng xã hội, tham gia Discord của chúng tôi và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

“Tuyệt vời!”

Sáng ra, tôi kiểm tra điện thoại thì thấy một email từ chỗ tôi nộp đơn xin việc. Cuối tuần trước tôi đã phỏng vấn rồi, và giờ thì tôi được nhận.

“Chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng, Nanato-kun.”

Tiếp đó, tôi xem tin nhắn, thấy có hai tin riêng biệt từ Reina và Tsubasa. Khoảng hai tuần trước, Tsubasa đã bắt đầu đều đặn nhắn tin chúc buổi sáng tôi, còn tin nhắn của Reina thì từ ba ngày một lần giờ đã thành ngày nào cũng có. Dù rất vui khi thức dậy có tin nhắn của cả hai đứa, nhưng dù sao thì đến trường cũng gặp nhau rồi, nên tôi thấy hơi thừa thãi. Tôi rời nhà và thẳng tiến đến công viên quen thuộc, nơi tôi sẽ gặp Reina. Sau khi chúng tôi gần như bị ép buộc trở thành một cặp đôi giả vờ, chúng tôi đã gián tiếp khiến Tsubasa phải tự mình đến trường. Tôi thực sự không thích điều đó chút nào.

“Chào buổi sáng,” Reina vừa nói vừa vỗ lưng tôi.

Vì trời ngày càng nóng hơn, Reina giờ đã đổi sang bộ đồng phục mùa hè. Cô ấy cài ít hơn một cúc áo so với các học sinh khác, để lộ rõ phần khe ngực. Tôi luôn phải vật lộn để tìm chỗ mà không nhìn chằm chằm vào cô ấy, nhưng giờ cô ấy chỉ mặc mỗi áo sơ mi thì sự cám dỗ đó lại càng mạnh mẽ hơn.

“Chào buổi sáng, Reina.”

Tôi đáp lại lời chào, và cô ấy bắt đầu đi lướt qua lướt lại bên cạnh tôi, gần như giống một con mèo đang đợi được cho ăn. Với kiểu này thì tôi không thể đi tiếp được, nên đành phải đặt tay lên vai cô ấy và dừng lại.

“Sao cậu vẫn nhắn tin chúc buổi sáng cho tôi, trong khi vẫn sẽ làm y hệt thế này khi gặp trực tiếp?”

“B-Bởi vì… tôi muốn kết nối với cậu nhanh nhất có thể.”

Từ trước đến giờ, tôi cứ nghĩ cô ấy dính người như vậy là vì nhanh cô đơn, nhưng sau vụ ở Risney Land, tôi lại muốn tin rằng điều này là do cô ấy yêu tôi quá nhiều.

“Cậu có gửi những tin nhắn này cho Shibayu không?”

“Không, hoàn toàn không.”

Vậy là cô ấy chỉ gửi cho mỗi tôi… Chắc là vì có một mức độ tình cảm nhất định nào đó.

“Thế còn Itsuki?”

“Tuyệt đối không. Cậu là người duy nhất.”

Đúng là một cách để bắt đầu ngày mới. Có lẽ Tsubasa cũng đang cảm thấy như vậy… Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra khỏi môi tôi.

*

Buổi học sáng kết thúc, đến giờ nghỉ trưa. Và tôi tận dụng cơ hội này để nói về chuyện làm thêm.

“Thật ra, tôi đã được nhận vào tiệm bánh crepe để làm thêm rồi.”

“Cái gì vậy? Tớ lại bị từ chối rồi. Chuyện quái gì thế?” Reina càu nhàu với vẻ mặt nửa bực mình.

Tôi đã rất mong được làm việc cùng cô ấy ở đó, nhưng xem ra mọi thứ không diễn ra theo ý muốn.

“Có lẽ thái độ của cậu đã thể hiện ra trong buổi phỏng vấn?”

“Không, tuyệt lắm mà. Tớ đã van xin họ cho tớ làm ở đó. Nói rằng tớ sinh ra là để làm việc ở đây.”

Itsuki đưa ra một nhận xét khắc nghiệt và ngay lập tức bị Reina phản bác gay gắt. Tôi cảm thấy có lẽ họ hơi nghi ngờ cái sự cố gắng tuyệt vọng đó của cô ấy…

“Nếu tôi là người phỏng vấn, tôi chắc chắn sẽ không thuê một người phụ nữ đáng sợ như cậu làm việc cho mình.”

“Đáng lẽ đã có thể có một cô nàng dễ thương làm gương mặt đại diện, nhưng thôi kệ.”

Itsuki và Reina vẫn tiếp tục cãi nhau. Tôi chỉ nghĩ rằng cô ấy không thực sự phù hợp với một tiệm bánh crepe. Một cửa hàng quần áo có lẽ sẽ hợp hơn nhiều.

“Yuzuyu-chan và tôi có lẽ sẽ được nhận vào cùng một chỗ. Chúng tôi chưa nhận được câu trả lời chính thức, nhưng họ rất cởi mở khi xem xét chúng tôi cho công việc đó.”

Tsubasa và Shibayu đều nộp đơn vào một tiệm nước ép gần tiệm bánh crepe mà tôi sẽ làm. Theo những gì tôi nghe được, nơi đó chủ yếu bán nước ép trái cây và trân châu.

“Chắc từ giờ chúng ta sẽ gặp nhau nhiều hơn rồi, Tsubasa-chan.”

“Phải rồi. Có Yuzuyu ở đây thì yên tâm hẳn.”

Hai người họ vẫn thân thiết như ngày nào, đến cả chỗ làm cũng chung. Biết Shibayu có thể để mắt đến Tsubasa, tôi cũng không cần bận tâm về cô bé nhiều nữa.

“Còn cậu thì sao, Itsuki?”

“Tôi không được nhận vào tiệm thú cưng.”

Chắc cuối cùng cậu ta cũng bị từ chối rồi.

“Họ rất muốn nhận tôi, nhưng điều kiện là ứng viên phải tốt nghiệp cấp ba.”

“Thế mà cậu không kiểm tra trước sao?”

“Có chứ, nhưng tôi nghĩ một thiên tài trời ban như tôi có thể khiến họ thay đổi điều kiện đó.”

“Không đời nào tôi lại nghĩ đến chuyện thử thách điều kiện tuyển dụng của nhà tuyển dụng cả. Cậu đúng là đặc biệt thật đấy, Itsuki.”

Bất kỳ người bình thường nào cũng đã bỏ cuộc rồi… Nhưng Itsuki thì không. Cậu ta đang cố gắng vượt qua những rào cản trước mắt.

“Cậu chỉ là một tên ngốc.”

Tuy nhiên, Reina lại có ý kiến khác tôi.

“Gọi một người có tầm nhìn cao hơn mình là ngốc mới là dấu hiệu của một kẻ ngốc thực sự, cậu không nghĩ vậy sao?”

“Thật phiền phức…” Reina lườm Itsuki.

Tôi tự hỏi liệu họ có bao giờ hòa hợp được với nhau không… Chắc là khó đấy.

Kết thúc buổi học trong ngày, tôi liền đến chỗ làm thêm. Họ bảo sẽ rất cảm kích nếu tôi có thể đến ngay lập tức, vậy nên tôi đã làm theo.

“Tôi là Amami Nanato. Mong được chỉ giáo ạ.”

“Tôi cũng vậy. Tôi là chủ cửa hàng, Tanaka.”

Người phụ nữ chào đón tôi trông như sinh viên đại học, hóa ra lại là bà chủ. Cử chỉ tay của cô ấy khi nói chuyện thật đáng yêu, giọng nói cũng vậy. Nghĩ rằng một người tuyệt vời như vậy sẽ dạy tôi cách làm bánh crepe khiến tôi càng thêm phấn khích.

“Cậu là ứng viên nam đầu tiên mà chúng tôi có đấy, Amami.”

“Ồ, vậy sao?”

Chắc cũng phải thôi, xét đây là một tiệm bánh crepe.

“Tôi đã muốn thuê một người đàn ông từ lâu rồi, và tôi rất vui khi có được một người, nhưng cậu phải làm việc này một cách nghiêm túc đấy nhé.”

“Tôi yêu bánh crepe bằng cả trái tim mình, vì vậy tôi sẽ không bao giờ làm mất thể diện của cửa tiệm này đâu ạ. Bánh crepe chính là chân lý!”

“Trả lời tuyệt vời! Cậu trông có vẻ siêng năng, tôi chắc mình đã tìm được một ứng viên tuyệt vời rồi.”

Cô ấy thích khen người khác ghê ha? Tôi mừng vì đã tìm được một bà chủ tốt bụng và đáng kính.

“Cậu có đói không?”

“Thực ra là khá đói ạ.”

“Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu bằng việc dạy cậu cách làm bánh crepe đúng chuẩn, và cậu sẽ được ăn thành quả của mình.”

Được ăn ngay tại nơi mình làm việc, đây là loại giấc mơ gì vậy?

“Cháu có thể ăn ít nhất ba cái.”

“Một cái là đủ rồi, đừng lo.”

Cô ấy tự làm một cái bánh crepe của mình trong khi dạy tôi cách làm. Phần khó nhất là làm bột bánh crepe, còn lại chỉ là cho nhân vào thôi.

“Khi nào thì thường cho kem vào ạ?”

“Kem thường là topping, nên là cho vào cuối cùng.”

“Vậy sao…”

Tôi đã hy vọng có thể cho thêm kem vào bánh crepe của mình, nên không giấu được sự thất vọng.

“Thôi được rồi, tiện thể tôi sẽ hướng dẫn cậu cách làm topping luôn.”

“Cháu cảm ơn cô rất nhiều.”

Cô Tanaka đành chịu thua trước ánh mắt của tôi và thêm kem lên trên.

“Xong rồi. Cứ ăn đi.”

“Cháu rất mừng vì được sống.”

“Cậu thật sự yêu bánh crepe nhỉ?”

Tôi không lãng phí một giây nào, chén ngay chiếc bánh crepe của cô Tanaka. Vỏ bánh bên ngoài mềm mại và ấm áp, bên trong là kem và trái cây, kết hợp với kem lạnh bên trên. Vị ngọt thực sự làm tôi sảng khoái. Và chỉ từ chiếc bánh crepe đó, tôi đã cảm nhận được sự tử tế của cô ấy.

“Đây là chiếc bánh crepe ngon nhất cháu từng ăn.”

“Ôi, cậu đúng là khéo ăn nói thật đấy.”

“Nếu có một thứ còn thiếu, thì đó sẽ là sốt sô cô la.”

“Tôi không thỏa hiệp khi làm bánh crepe, và có vẻ cậu cũng vậy.”

Tôi không thể kiềm chế được mà buột miệng nói ra điều đó, nhưng có vẻ cô Tanaka lại coi đó là một điểm cộng.

“Dù sao thì, ai cũng sẽ mỉm cười khi ăn bánh crepe mà.”

“Bởi vì nó có vị của hạnh phúc.”

“Thật ra, chúng ta vừa có thêm một bạn mới vào làm, tuy cô bé làm việc rất tháo vát nhưng lại hơi quá chuyên tâm đến mức mặt mày cứ đơ ra. Thế mà, khi được ăn kem crepe, khuôn mặt ấy lại bừng sáng với nụ cười đáng yêu xiết bao.”

“Chắc chắn người nào mê kem crepe thì không phải người xấu được đâu ạ.”

Xem ra có một nữ nhân viên cũng mới vào làm cùng thời điểm với tôi. Kiểu gì rồi chúng tôi cũng sẽ được làm chung thôi.

“Giờ thì, Nanami-kun, để em thử một cái nhé.”

“Em vẫn được ăn thêm ạ?”

“Không đâu, chị sẽ là người ăn. Chị cũng mê kem crepe mà.”

“Tiếc quá đi mất.”

“Đó chính là áp lực khi em làm kem crepe cho người khác. Chắc chắn em sẽ làm tốt mà, phải không?”

Có nhu thì có cương. Tôi đang bị thử thách đây.

“Em sẽ xử lý phần bột này như thể mạng sống mình phụ thuộc vào nó ạ.”

“Em đang dùng quá nhiều sức đấy. Thả lỏng ra nào.” Cô ấy vừa nói vừa xoa bóp vai tôi.

Có lẽ vì cô ấy chỉ quen huấn luyện các bạn nữ nên cứ giữ nguyên kiểu khoảng cách thân mật ấy, khiến tôi vô cùng ngượng ngùng. Cặm cụi làm chiếc kem crepe, tôi cũng hoàn thành tạm ổn. Mặc dù phần bột có hơi lộn xộn một chút, nhưng những phần còn lại đều rất vừa vặn.

“Em xong rồi ạ.”

“Giỏi lắm. Lần đầu mà làm được thế này là quá tốt rồi. Nhưng đừng thêm kem tươi lên trên như vậy chứ.”

Tôi vô thức cho thêm kem tươi vào vì chỉ muốn nó thật ngon mà thôi.

“Thế nào ạ?” Tôi hỏi Tanaka-san, khi cô ấy bắt đầu chậm rãi thưởng thức chiếc kem crepe của tôi.

“Ngon lắm. Chị có thể cảm nhận được tình cảm của em trong đó đấy.”

“Hay là sau này em sẽ trở thành thợ làm bánh ngọt nhỉ… Em có thể thấy mình đang làm việc ở Paris đấy.”

“Xem ra trí tưởng tượng của em thật bay bổng.”

Tôi đã đùa cợt một lúc lâu với hy vọng sẽ nhận được những lời phản bác và làm bầu không khí dễ chịu hơn, nhưng cô ấy lại coi tất cả những gì tôi nói là thật. Có lẽ cô ấy chỉ nghĩ tôi là một kẻ điên rồ nào đó.

“Chào mừng quý khách!”

Cuối cùng, một vị khách cũng xuất hiện. Giờ thì tôi lo lắng rồi đây…

“Chào cô. Cho tôi một phần chuối sô cô la với kem tươi nhé?”

“Vâng ạ. Xin quý khách đợi một lát.”

Tanaka-san nhận đơn của khách, vừa làm phần bột thì tôi phải lo phần nhân. Áp lực không được phép thất bại thật đáng sợ. Tôi đoán đây chính là ý nghĩa của việc kiếm tiền từ công việc.

“Cảm ơn quý khách rất nhiều.”

Chúng tôi làm xong chiếc kem crepe và đưa cho khách, rồi tiễn họ ra về.

“Em làm rất tốt khi giao tiếp rõ ràng và lịch sự với khách hàng.”

“Em cảm ơn ạ.”

Tôi đã luyện tập rất nhiều khi còn trong câu lạc bộ bóng rổ. Việc hỗ trợ các đồng đội, ngay cả từ ngoài sân, cũng rất quan trọng. Sau đó, Tanaka-san dạy tôi cách sử dụng máy tính tiền.

“Em nhấn nút này để mở ra, rồi bỏ tiền vào đây.”

“Thậm chí còn có nút cho tuổi khách hàng nữa sao? Em không hề biết.”

Trong khi ghi chú mọi thứ, tôi cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy Tsubasa và Shibayu đang theo dõi tôi. Có lẽ họ lo lắng không biết tôi có làm việc ổn thỏa không. Tôi đợi lúc Tanaka-san không để ý và vẫy tay với họ, nhận lại được nụ cười ấm áp từ Tsubasa khi cô ấy cũng mỉm cười với tôi.

“Phù…”

“Hôm nay làm tốt lắm, Amami-kun.”

Ba giờ làm việc trôi qua nhanh như chớp, Tanaka-san dành cho tôi một lời nhận xét đầy khích lệ.

“Cảm ơn chị. Tất cả là nhờ sự hướng dẫn tuyệt vời của chị đấy ạ.”

“Đừng nói vậy, chị rất vui khi được làm việc cùng em.”

Cô ấy… đúng là một thiên thần. Nếu Itsuki mà làm ở đây, chắc chắn cậu ấy đã đổ cô ấy rồi.

“Em tiếp thu nhanh, lại còn làm kem crepe tốt ngay từ ngày đầu tiên. Em cũng xử lý dịch vụ khách hàng rất ổn, nên chị rất mừng vì tìm được một bạn mới đáng tin cậy như em.”

“Ôi, chị quá khen rồi.”

Chị ấy cứ khen lấy khen để, khiến tôi cảm giác như mình sẽ thực sự giỏi giang lên nhờ những lời khen đó vậy.

“Vậy nhé, hẹn gặp lại chị vào ca làm sau.”

“Vâng ạ. Cảm ơn chị đã chỉ dẫn.” Tôi cảm ơn chị Tanaka rồi rời khỏi cửa hàng.

Trên đường về nhà, bước chân tôi cứ như bay. Ban đầu tôi cũng hơi lo lắng vì đây là công việc làm thêm đầu tiên, nhưng mọi chuyện đã diễn ra suôn sẻ. Tôi nghĩ mình đã đào được một mỏ vàng thực sự rồi. Chị Tanaka tốt bụng, nên làm việc ở đó cũng rất dễ chịu. Hơn nữa, được bao quanh bởi những chiếc bánh crepe mà mình yêu thích, đây quả là một nơi lý tưởng. Tôi đúng là một gã may mắn mà…

*

Một tuần trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu làm thêm ở tiệm bánh crepe, cũng là lúc kết thúc thời gian học việc. Thông thường thì phải mất ít nhất hai tuần, nhưng vì tôi tiếp thu nhanh nên đã được rút ngắn. Ở trường, cả Tsubasa lẫn Reina đều đã tỏ ra khá quyết liệt, khiến tôi chẳng biết phải làm sao. Nhưng khi bắt đầu đi làm, tôi lại có thêm thời gian để xao nhãng khỏi mớ hỗn độn đó, và bầu không khí căng thẳng cũng dần hạ nhiệt. Đây chính xác là điều tôi mong muốn khi đi làm thêm. Thế nhưng, đây không phải là cách để giải quyết vấn đề, mà chỉ là kéo dài thêm thời gian để đưa ra quyết định mà thôi.

“Reina, cậu tìm được việc làm thêm chưa?”

Ở trường, trong giờ nghỉ trưa, tôi lại đề cập đến chuyện làm thêm lần nữa.

“Tớ lại bị từ chối rồi! Thậm chí đó còn là một cửa hàng bánh donut! Sao có thể như vậy chứ?!”

Xem ra cô ấy vẫn chưa gặp may mắn.

“Tớ tự hỏi tại sao… Tớ cá là nếu họ thuê một cô gái dễ thương như cậu thì sẽ có nhiều khách hơn đấy.”

“Đúng chứ! Chỉ có cậu là hiểu tớ thôi…” Cô ấy tỏ vẻ thờ ơ, nhưng tôi có thể nhận ra cô ấy thiếu đi sự năng động thường ngày.

Chắc hẳn việc không tìm được việc làm thêm khiến cô ấy rất bận lòng.

“Còn cậu thì sao, Itsuki?”

“Tớ tìm được việc ở một cửa hàng dụng cụ thể thao rồi. Người quản lý là họ hàng của tớ nên tớ dùng quen biết một chút.”

“Ồ, cuối cùng thì cũng xong.”

Tôi biết Itsuki thích thể thao, nên công việc đó rất hợp với cậu ấy.

“Không công bằng, cậu lại đi cửa sau,” Reina làu bàu.

“Nếu muốn mọi chuyện suôn sẻ thì phải tận dụng tất cả các mối quan hệ cậu có.”

“Vậy thì cho tớ dùng mối quan hệ đó nữa.”

“À… Chắc tớ có thể hỏi thử.”

Không ngờ Itsuki lại trả lời như vậy, Reina chớp chớp mắt nhìn cậu ấy đầy bối rối.

“Cậu chắc không? Chúng ta có thể sẽ làm việc cùng một chỗ đấy.”

“Tốt hơn là làm việc với một gã lạ hoắc nào đó. Và tớ có thể trút hết mọi lời phàn nàn lên cậu.”

“Cái quái gì vậy? Thôi được, tớ sẵn lòng nắm lấy cơ hội này.”

Có Reina làm việc cùng Itsuki thì tôi cũng yên tâm hơn. Tôi biết chắc sẽ có lúc hỗn loạn xảy ra, nhưng sẽ không quá tệ đâu.

“Có khi nào tớ đến thử bánh crepe của Nanato-kun không?” Tsubasa chuyển chủ đề sang chuyện bánh crepe.

“Đương nhiên rồi. Tớ vừa mới hết thời gian học việc, nên tớ sẽ làm một chiếc Nanato Đặc Biệt cho cậu.”

“Woaah, tớ không thể đợi được nữa.” Tsubasa nở một nụ cười rạng rỡ.

Tôi sẽ rất vui nếu mọi người đều đến.

“Nhưng nói thật, tớ thấy cậu làm bánh crepe như vậy thật đáng kinh ngạc. Thật sự rất nữ tính.”

“Tớ cũng nghĩ sau này sẽ làm về đồ ngọt.”

Làm bánh crepe bất ngờ lại rất vui, nên tôi cũng tìm hiểu thêm một chút trên điện thoại.

“Tớ cá là cậu sẽ trở thành một thợ làm bánh ngọt giỏi đấy. Cậu khéo tay, lại còn tốt bụng nữa, nên làm đồ ngọt cho người khác thì còn gì bằng.”

“Tớ cũng đang nghĩ đến chuyện đó. Tớ thậm chí còn bắt đầu nghĩ tên cho cửa hàng mình sẽ mở nữa.”

“Tớ nghĩ cậu hơi vội rồi đấy.” Tsubasa có vẻ hơi khó chịu với lời nhận xét của tôi, vậy nên tôi sẽ giữ cái tên “Bảy Đại Dương” trong đầu mình vậy.

“Công việc của cậu ở chỗ làm sao rồi, Tsubasa?”

Cô ấy chắc là đang làm ở cùng chỗ với Shibayu. Tôi tò mò không biết mọi chuyện diễn ra thế nào.

“Cũng khá đơn giản. Chỉ cần kéo cần gạt và đổ đầy nước trái cây vào cốc thôi. Xử lý máy tính tiền thì phức tạp hơn.”

“Ra vậy. Tớ đoán chỗ đó hoạt động như một quầy đồ uống lớn phải không?”

Thực đơn ở đây không phong phú như ở quán cà phê, chắc là đơn giản hơn nhiều.

“Tsubasa-chan hơi ngốc nghếch chút. Con bé nhìn thấy trân châu mà cứ tưởng là trứng ếch.”

“K-Không phải tại… Ở nhà con không có trân châu, nên con chưa nhìn thấy trân châu thật bao giờ cả.”

Tsubasa cuống quýt, luống cuống tìm cớ biện minh. Trứng ếch ở nhà màu đen, tròn xoe, lại còn khá to nữa, nên thật sự tôi chẳng trách con bé được.

“Con bé còn nói ‘Hôm nay vất vả rồi ạ’ với khách thay vì ‘Xin cảm ơn quý khách rất nhiều’.”

“Yuzuyu-chan, đừng có bêu xấu tớ nữa chứ…”

Shibayu thích thú kể hết những sự cố của Tsubasa cho chúng tôi nghe. Tôi có thể cảm nhận được họ đang rất vui vẻ.

“Nhưng cậu cũng bị mắng vì nói chuyện với khách quá lâu mà, nhớ không?”

“Tại Yuzuyu nói chuyện giỏi quá ấy chứ!”

Chắc đồ uống sẽ còn ngon hơn nữa nếu được hai cô nhân viên dễ thương này phục vụ.

“Vậy thì lát nữa tôi sẽ qua đó, gọi hẳn món ‘trứng ếch’ luôn.”

“Nanato-kun, đừng có trêu tớ nữa!” Cô bé bĩu môi, lầm bầm cằn nhằn tôi.

Đáng yêu thật đấy.

“Nếu chúng ta tiết kiệm được chút tiền, hè năm sau mình cùng đi đâu đó chơi nhé.”

“Nghe hay đấy. Em muốn đi biển.”

Reina lập tức đồng ý với đề nghị của tôi. Tôi nhớ là năm ngoái cô ấy cũng nói muốn đi biển, nhưng không đi được vì bận ôn thi đại học. Tôi chỉ láng máng nhớ cô ấy đã mặc đồ bơi khi ấy.

“Vậy thì mình đi đâu đó thật xa đi. Mấy bãi biển gần thành phố lớn thường hơi lộn xộn.”

“Chà, em nóng lòng quá đi mất.”

Tôi hy vọng chúng tôi có thể đến được kỳ nghỉ hè tiếp theo mà mối quan hệ hiện tại không tan vỡ, nhưng liệu điều đó có thực sự thành hiện thực không đây…?

*

Hôm nay là ca làm thứ năm của tôi. Kể từ khi kết thúc thời gian thử việc, tôi sẽ được làm việc cùng một nhân viên bán thời gian khác. Nghe nói là một cô nữ sinh trung học bắt đầu cùng thời điểm với tôi, nhưng không biết cô ấy sẽ là người như thế nào nhỉ… Tôi bước vào cửa hàng, đi ra phía sau để thay đồng phục thì bất ngờ va phải người đó—

““Ách.””

Nhưng trong số tất cả mọi người—lại chính là Susuki Ikumi. Ngay khoảnh khắc chúng tôi nhìn thấy nhau, cả hai đồng thanh kêu lên. Cô ấy vừa là bạn gái cũ chỉ được ba ngày của tôi, lại còn là bạn cũ từ thời cấp hai nữa.

“…Cái gì mà cái gì cơ?”

Susuki hẳn đã nắm bắt được tình hình hiện tại và lườm tôi. Chắc cô ấy chính là người mới được đồn đại mà tôi được biết đến. Xui xẻo gì thế này… Tôi cứ tưởng mình đã tìm được một nơi làm việc như mơ, vậy mà cuối cùng lại dẫn đến cơ sự này.

“Hả?”

Tôi không hề lùi bước mà lườm lại cô ấy. Tôi còn cả đống chuyện muốn phàn nàn cô ấy đây.

“Đừng có đùa với tôi.”

“Đó là lời tôi muốn nói đấy.”

Chúng tôi đã không nói chuyện với nhau trong suốt một năm rưỡi qua. Ngày trước, chúng tôi đâu có vấn đề gì khi trò chuyện với nhau, vậy mà giờ đây tôi chỉ cảm thấy toàn là giận dữ. À phải rồi, hình như cuộc trò chuyện đầu tiên của chúng tôi cũng diễn ra tương tự thế này. Ôi, toàn là những ký ức tồi tệ.

“Đây có phải là một trò đùa không vậy?”

“Lại nữa, đó là lời tôi muốn nói. Ai mà ngờ chúng ta lại bắt đầu làm việc ở đây cùng một lúc chứ.”

“Cái gì thế này… Cậu nghỉ việc luôn được không?”

“Sao cậu không nghỉ đi, hả?”

Chúng tôi sống cùng một thị trấn, nên tôi có cảm giác là chúng tôi có thể sẽ gặp lại nhau, nhưng để mà lại xin vào cùng một chỗ làm… Quả nhiên là thế giới này nhỏ thật đấy.

“Tôi không thể chịu nổi chuyện này.”

“Cậu thì hay rồi!”

Đã lâu lắm rồi tôi không được nhìn cô ấy gần như vậy. Cô ấy vẫn lạnh lùng nhưng cũng đáng yêu như mọi khi. Trông cô ấy trưởng thành hơn một chút so với lần cuối tôi gặp, thậm chí còn dễ thương hơn trước. Và có lẽ cô ấy đã luyện tập võ Karate nhiều hơn, nên vóc dáng cũng thon gọn nữa. Tôi cá là cô ấy rất nổi tiếng ở trường học mà cô ấy đang theo học bây giờ. Tôi cũng từng thấy cô ấy đi cùng với mấy gã đó rồi mà.

“Cậu nhìn đi đâu thế? Tôi sẽ kiện cậu đấy.”

“Nhảy cóc hơi bị nhiều rồi đấy.”

Chẳng có lấy một câu “Cậu khỏe không?” gì cả. Tôi sẽ ổn thôi nếu tương tác với cô ấy một cách bình thường, nhưng cô ấy lại ngay lập tức bắn tên vào tôi.

“Cậu đừng nói chuyện với tôi được không?”

“Cậu gây sự trước mà.”

Chúng tôi ngó lơ nhau, chuẩn bị cho ca làm. Vì chỉ có hai đứa tôi là nhân viên bán thời gian ở đây, không còn ai khác, nên mọi việc đều phải tự mình xoay sở.

“…”

Ba phút im lặng dài đằng đẵng trôi qua. Nhưng với riêng tôi, nó cứ như ba mươi phút đồng hồ vậy. Cảnh này… thật sự ngượng nghịu quá mức. Tôi cảm thấy bứt rứt không yên.

“Xin lỗi?”

““Xin mời quý khách!””

Có khách vào, chúng tôi nhanh chóng chuyển sang chế độ làm việc. Không thể lơ là công việc chỉ vì Susuki đang gây khó dễ cho mình được. Chắc cô ấy cũng có cảm giác tương tự, vì cô ấy cũng tập trung trở lại cùng lúc với tôi. Tôi nhận đơn hàng, còn Susuki bắt đầu chuẩn bị phần đế bánh crepe. Tôi lấy nguyên liệu cần thiết từ tủ lạnh và sắp xếp sẵn, Susuki im lặng dùng chúng, và chiếc bánh crepe nhanh chóng hoàn thành.

““Hẹn gặp lại quý khách!””

Chúng tôi tiễn khách và hoàn thành đơn hàng. Cả hai không hề nói một lời nào nhưng vẫn phối hợp hoàn hảo.

“Trời ạ…”

Thấy khách đi khuất, Susuki thở dài.

“Chúng ta không thể cứ làm việc như thế này mãi được,” Tôi không chịu nổi sự im lặng khó xử nên đành lên tiếng.

“…”

Tuy nhiên, Susuki vẫn giữ im lặng và bắt đầu dọn dẹp mọi thứ. Chắc cô ta không còn một chút lòng tốt nào trong người nữa rồi.

“Đành vậy.”

Điều đó có nghĩa là tôi chỉ có thể tự mình chấp nhận. Sau đó, chúng tôi tiếp tục làm việc trong im lặng, và ca làm hôm ấy cứ như dài hơn mọi khi rất nhiều.

“Hai đứa làm tốt lắm.”

Kết thúc ca, cô Tanaka tiến lại gần chúng tôi, khen ngợi như thường lệ.

“Cô có thỉnh thoảng ghé qua xem xét, nhưng hai đứa làm tốt lắm dù chẳng nói năng gì cả. Dịch vụ khách hàng diễn ra trôi chảy thế này, cô có thể thấy hai đứa rất ăn ý.”

Chúng tôi lúc nào cũng cảm thấy ngượng nghịu khi ở cạnh nhau, chính vì thế mà chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện hay thậm chí nhìn vào mắt nhau.

“Cô tin chắc có thể giao việc cho hai đứa như thế này, nên cô sẽ xếp hai đứa làm chung ca nhiều hơn.”

“Nhưng mà, như vậy thì…”

Cô Tanaka dù có ý tốt, nhưng tôi vẫn cố gắng ngăn cô ấy lại. Tuy nhiên, cô ấy không để tâm lời tôi nói mà quay sang giải quyết một khách hàng vừa tới.

“Thật tệ hại… Cô còn muốn làm cuộc sống tôi rối tung đến mức nào mới vừa lòng đây?”

Trở lại mùa đông năm cấp hai, chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Mối quan hệ này chỉ kéo dài đúng ba ngày cho đến khi cô ấy đột ngột chia tay tôi, nói rằng cô ấy không biết hẹn hò nghĩa là gì. Sau đó, cô ấy đẩy tôi ra xa và không còn liên quan gì đến tôi nữa. Tôi thật sự không hiểu sao cô ấy lại có thể mặt dày nói ra tất cả những điều đó.

“Sao cũng được.”

Tôi rất muốn cho cô ấy một trận ra trò, nhưng làm vậy chỉ gây thêm rắc rối. Trước khi mọi chuyện xảy ra, tôi, Itsuki, Susuka và Ootsuka đều là bạn bè. Nhưng sau sự cố đó, nhóm chúng tôi tan rã, và việc chúng tôi chia tay đã gây rắc rối cho Itsuki và Ootsuka. Khoảng thời gian đó thực sự tồi tệ với tôi. Hiện tại, tôi có Tsubasa, Reina và Shibayu là những người bạn mới, nên tôi không cần phải chìm đắm trong quá khứ buồn bã nữa.

“Anh về được chưa? Em đang thay đồ đây.”

Không như tôi, chỉ cần cởi chiếc tạp dề bên ngoài áo là xong ngay, tôi đã thay đồ nhanh chóng, nhưng Susuki thì không thể nhanh như vậy với bộ đồng phục của cửa hàng.

“Hôm nay làm tốt lắm.” Tôi vẫn cố gắng lịch sự và bước ra ngoài.

“Đi…”

Cô ấy có vẻ như sắp nói điều tương tự với tôi, nhưng rồi dừng lại giữa chừng. Không gian làm việc thân yêu của tôi giờ đây đã thành một địa ngục trần gian. Phải làm sao đây… À mà, thật ra cũng chẳng làm được gì. Cô ấy ghét tôi vô điều kiện, nên tôi chỉ có thể chấp nhận điều đó. Tôi không thích thua cuộc, và tôi cũng không ghét việc làm mọi thứ vì cô ấy, nhưng giờ tôi phải đối mặt với nó.

“Chào Nanato-kun.”

Ra khỏi cửa hàng, Tsubasa đang đợi tôi.

“Ồ, có chuyện gì vậy?”

“Tớ vừa hết ca nên đợi cậu thôi.”

“Ra vậy.”

Cứ như thể tôi vừa thoát khỏi địa ngục sâu thẳm và bước lên thiên đường vậy.

“Có chuyện gì không hay sao?”

“Hả? Ý cậu là sao?”

“Trông cậu mệt mỏi quá nhỉ?”

Tôi đoán cuộc chạm mặt với Susuki đã ảnh hưởng đến tôi nặng nề hơn tôi tưởng, đến nỗi cả Tsubasa cũng nhận ra.

“Chà, coi như tôi vừa từ cõi chết trở về vậy.”

“Chắc là cậu đã rất vất vả.” Tsubasa nhón chân, vươn tay xoa đầu tôi.

So với thái độ lạnh nhạt của Susuki, hành động này thật sự an ủi và trấn an tôi rất nhiều.

“Cậu tốt bụng thật đấy, Tsubasa.”

“Ơ? Nhưng tớ không thể tốt bằng Nanato-kun đâu.”

“Không hề. Cậu đã chờ tớ, và giờ tớ cảm thấy khỏe hơn rất nhiều rồi.”

Mọi mệt mỏi từ công việc dường như tan biến hết khi cô ấy đến gặp tôi. Tôi thực lòng biết ơn.

“Nếu cậu nói vậy thì tớ vui lắm.” Cô ấy mỉm cười ấm áp và dịu dàng, hàn gắn trái tim đang tổn thương của tôi. “Nhưng mà, tớ phải mua vài món ăn vặt cho bữa tối, nên…”

“Hả? Vậy thì tớ sẽ—”

“Cậu không thể ở cùng tớ lâu hơn nữa. Cậu vẫn còn là bạn trai ‘hờ’ của Reina-san, nhớ không?”

Tsubasa từ chối và lùi ra xa tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy cô đơn.

“Gặp lại sau nhé,” cô ấy nói rồi đi về phía lối ra.

Tôi muốn ở bên cô ấy thêm một chút, nhưng tình thế hiện tại không cho phép điều đó.

“Làm tốt lắm, Ikumi-chan.”

Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên Susuki từ phía sau. Đó là Ootsuka, đang đợi cô ấy giống như Tsubasa đợi tôi vậy. Tôi không muốn họ nhìn thấy mình nên nhanh chóng bước đi. Có vẻ Ootsuka vẫn là bạn với Susuki. Tôi cá là từ giờ họ sẽ nói xấu tôi sau lưng mất.

241.png?w=589

Kể từ khi chúng tôi học khác trường, tôi đã nghĩ khó mà gặp lại. Thế nhưng, công việc làm thêm của tôi lại tạo ra một mối liên hệ mới. Có điều gì đó không ổn trong chuyện này, khiến tôi bỗng thấy bồn chồn lạ.

—Tsubasa—

“Con về rồi.”

“Con đi đâu mà lâu thế—Ối!”

Tôi mua sắm xong và về đến nhà thì em gái tôi đã chào đón ngay từ khi tôi vừa mở cửa.

“Em đang làm gì vậy?”

“Từ khi chị bắt đầu làm thêm, chị hiếm khi ở nhà. Em cô đơn lắm đó!”

Dạo này tôi bận rộn hơn nên việc đối phó với em ấy cũng hơi khó khăn một chút.

“Nhưng em cũng đang làm thêm mà, đúng không?”

“Thật ra thì… em sợ đi phỏng vấn quá nên đã hủy vào đúng ngày hẹn luôn rồi.”

“Thôi nào…”

Tôi muốn em ấy bắt đầu tìm việc, nhưng lại lo không biết em ấy có làm tử tế được không nữa.

“Chị sẽ bắt đầu nấu bữa tối đây, giúp chị nhé.”

“Vâng ạ.”

Vì em ấy không biết nấu ăn, tôi nhờ em ấy lấy nguyên liệu từ tủ lạnh và sơ chế món ăn.

“Cảm ơn Tsubasa-chan nhiều nhé. Chị chắc chắn sẽ là một người vợ tuyệt vời trong tương lai đó.” Em ấy ôm tôi từ phía sau.

Nhờ vòng một khá lớn của em ấy, việc nấu nướng trong tư thế này trở nên khá khó khăn.

“Liệu như vậy tớ có thể khiến Nanato-kun hạnh phúc không?”

“Tất nhiên rồi. Thậm chí cậu ấy còn phải cố gắng thật nhiều để khiến chị hạnh phúc ấy chứ.”

“Nhưng tớ đã nhận được quá nhiều từ cậu ấy rồi, tớ muốn đền đáp cậu ấy bằng cách nào đó.”

Chỉ cần ở bên cậu ấy là tôi đã thấy đủ rồi, nên tôi muốn trở thành người mà cậu ấy có thể cảm thấy thoải mái khi ở bên.

“Với lại, chị vẫn chưa hẹn hò với cậu ấy sao?”

“Ừm…”

Em ấy đúng là đánh trúng tim đen. Tôi muốn chúng tôi hẹn hò lại lắm chứ, nhưng hiện tại chúng tôi chỉ như bạn bè thôi. Trong thành phố rộng lớn này, không chỉ có hai chúng tôi. Vì có nhiều yếu tố khác đang cản trở, tình cảm của tôi không thể được bộc lộ trực tiếp.

“Chị cứ hỏi cậu ấy xem có muốn đính hôn lại không?”

“Giá như mọi chuyện dễ dàng như vậy thì tốt quá, nhưng Nanato-kun có một người bạn gái thân thiết, nên tôi không thể tự do làm thế được.”

Tôi đã định sẽ gần gũi với cậu ấy hơn, và tỏ tình khá nhanh sau khi chuyển đến thành phố. Nhưng vì những quy tắc mà Reina-san và tôi đã đặt ra, tôi không thể làm điều đó.

“Cậu ấy đã có chị rồi mà còn đi lăng nhăng sao?!”

Không phải vậy đâu. Anh ấy biết cô bé đó từ hồi cấp hai rồi, mà em chắc chắn là cô ấy cũng thích anh ấy nhiều như em vậy. Em không thể hấp tấp tỏ tình để rồi bị từ chối được, nhưng cũng không dám lơ là quá mức vì sợ bị người khác cướp mất anh ấy. Tình cảnh này thật khó xử.

Cũng may mà em đến đây trước khi Reina-san và Nanato-kun bắt đầu hẹn hò. Cô ấy có thể là một đối thủ mạnh, nhưng em vẫn còn cơ hội. Em cũng không ngạc nhiên khi biết Nanato-kun được nhiều người yêu mến. Anh ấy chưa có bạn gái đã là một điều kỳ diệu rồi.

“Vậy mà bao nhiêu năm nay con một lòng trông ngóng, còn nó thì quên bẵng con đi để chạy theo mấy đứa con gái khác…!”

“Chị à, chị mà nói xấu Nanato-kun nữa là em giận đấy.”

Nanato-kun không phải người có tình cảm thay đổi thất thường như vậy. Đúng hơn thì, em mới là người bất bình thường. Em vẫn thích anh ấy dù không biết có còn gặp lại được không. Em nghĩ không có nhiều người lì lợm như em đâu.

“Xin lỗi, chị biết con thích nó nhiều lắm.”

“Anh ấy cũng có hoàn cảnh riêng của mình. Mong muốn mọi thứ đều theo ý mình thì chỉ là ích kỷ thôi.”

Em đã biết rõ mọi chuyện sẽ không tự nhiên mà tốt đẹp được. Cuộc đời vốn dẳng dai, đặc biệt là sau khi chúng em bị chia cắt dù đã đính ước rồi.

“Cô bé kia trông thế nào?”

“Cô ấy ăn mặc lòe loẹt, trông cứ như mấy cô gái sành điệu ấy, ấn tượng ban đầu của em không được tốt cho lắm. Em đã nghĩ cô ấy sẽ kéo anh ấy vào con đường sai trái. Nhưng rồi em bắt đầu hiểu cô ấy hơn, nhận ra cô ấy không phải người xấu.”

“Đúng là không thể đánh giá người qua vẻ bề ngoài mà.”

“Cô ấy luôn nghĩ cho Nanato-kun trước tiên. Có lẽ cô ấy chính là người đã luôn ủng hộ anh ấy suốt thời gian qua, nên em cũng muốn quan tâm cô ấy.”

“…Con thật tốt bụng, Tsubasa-chan. Đúng là em gái của chị có khác.” Chị ấy nuốt câu nói của em, rồi nhìn em với ánh mắt tự hào. “Nhưng lòng tốt thôi thì không đủ để giúp con sống sót đâu. Sẽ có những kẻ lợi dụng lòng tốt của con đấy. Nếu con không ích kỷ đôi lúc, con sẽ mất đi thứ quý giá nhất của mình.”

“Em biết mà. Nhưng đừng lo, em sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nào cưới được Nanato-kun đâu.”

Nói ra câu này thật sự vô cùng ngượng, nhưng em sẽ không để tương lai này vụt khỏi tầm tay mình.

“Thời gian em phải xa Nanato-kun vẫn còn để lại dấu ấn trong lòng em. Chắc chắn là mọi thứ có thể không diễn ra theo ý em, nhưng nó chẳng là gì so với những gì em từng phải trải qua trước đây.”

“Xem ra con rất tự tin vào khả năng bám víu lấy nó nhỉ?”

“Em không biết liệu nó có giúp em chiến thắng không, nhưng ít nhất thì em không có ý định thua cuộc.”

“Chị thật sự không muốn phải đối đầu với con đâu… Mà nếu là một cô gái sành điệu như con nói, cô ta có thể sẽ gục ngã trước bức tường thành không thể vượt qua mà con dựng lên đấy.”

“Thật tình, em cũng không muốn phải giành giật Nanato-kun với một người như mình đâu.”

Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến em rùng mình.

“Vậy… nếu trường hợp xấu nhất xảy ra và Nanato-kun bắt đầu hẹn hò với cô gái kia thì sao?”

“Thì em sẽ phải đợi họ chia tay, rồi chuẩn bị sẵn sàng để giành lại anh ấy sau.”

“Con quyết tâm cưới nó đến vậy sao?”

Ngay cả khi anh ấy có hẹn hò với ai đó bây giờ, khả năng họ kết hôn tương đối thấp. Nếu vậy, em có thể cứ đợi cho đến khi họ chia tay.

“Sao con lại thích nó nhiều đến thế? Chị khá ghen tị khi một cô bé đáng yêu như con lại say đắm thằng bé đó không thôi.”

“Tủ lạnh hay TV không hoạt động nếu không có điện, đúng không ạ? Thì Nanato-kun chính là nguồn năng lượng của em. Không có anh ấy ở bên, em chẳng thể cử động, chứ đừng nói là sống đàng hoàng được.”

“Đây đâu chỉ là mức độ thích thôi nữa đâu.”

Thì đúng vậy. Em yêu tất cả mọi thứ thuộc về anh ấy. Cứ như… toàn bộ sự tồn tại của anh ấy vậy.

Giờ học kết thúc, tôi liền tức tốc đến chỗ làm thêm. Khả năng tôi làm cùng ca với Yuzuyu-chan khoảng chừng năm mươi phần trăm, còn những ngày khác thì tôi sẽ làm với một bạn làm thêm khác. Và hôm nay chính là một ngày như vậy. Cô ấy tên là Ootsuka-san, tuy học khác trường nhưng chúng tôi bằng tuổi nhau. Hôm nay là buổi làm chung thứ hai của cả hai đứa, nhưng vào ngày đầu tiên, chúng tôi chỉ kịp giới thiệu tên rồi thôi. Cô ấy có mái tóc ngắn màu vàng, và ánh mắt có phần hơi đáng sợ. Dù không hẳn là du côn, nhưng cô ấy toát ra một khí chất rất riêng.

Cô ấy cũng hay ngẩn ngơ. Tôi hiếm khi đoán được cô ấy đang nghĩ gì. Tất nhiên, cô ấy không phải đang lơ là công việc hay lướt điện thoại gì đâu, nhưng thỉnh thoảng cô ấy lại liếc nhìn tôi. Yuzuyu-chan dường như đã làm quen được với cô ấy rồi, điều này càng khiến tôi ngưỡng mộ khả năng giao tiếp của cậu ấy hơn. Tôi cũng muốn hòa đồng với mọi người như Yuzuyu-chan, nhưng vì nhút nhát nên chẳng biết nói gì, thành ra không dám bắt chuyện trước. Theo lời Yuzuyu-chan, Ootsuka-san hiếm khi chủ động bắt chuyện, nhưng cô ấy luôn tỏ ra vui vẻ trong lúc trò chuyện. Ban đầu cô ấy có vẻ khá thận trọng, nhưng một khi đã tạo dựng được mức độ tin tưởng nhất định, cô ấy sẽ trở nên khá thân thiện.

“Chào buổi sáng.”

Ootsuka-san vừa kịp lúc lao vào phòng thay đồ.

“…Chào buổi sáng,” tôi đáp lại, nhưng cô ấy chẳng nhìn tôi mà cứ thế thay đồ.

“Suýt nữa thì trễ, nhỉ?”

“Cái gì vậy? Cậu đang phàn nàn à?”

“Không, không, hoàn toàn không phải!”

Tôi lấy hết can đảm để bắt chuyện, thế mà cô ấy lại trừng mắt nhìn tôi. Chắc là khó nói chuyện với cô ấy lắm đây…

“Nếu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi.”

Cô ấy quả thật rất thận trọng với bất kỳ ai, cứ bám riết vào một câu nói như thế.

“K-Không, tôi chỉ… tôi muốn làm quen với cậu nên mới bắt chuyện thôi.”

“…Ồ. Vậy xin lỗi vì đã hung hăng nhé.”

“Không sao đâu. Tại tôi dùng từ không hay mà.”

Hiểu lầm đã được hóa giải, và Ootsuka-san cũng xin lỗi. Có lẽ hôm nay là một ngày tồi tệ của cô ấy chăng. Dù vậy, không khí vẫn cứ gượng gạo khi chúng tôi bắt đầu làm việc. Tất nhiên, cửa hàng này chưa bao giờ đông khách, nên phần lớn thời gian chúng tôi chỉ việc đứng đợi khách hàng.

“Ừm… Sao cậu lại quyết định làm việc ở đây vậy, Ootsuka-san?”

Tôi tìm được một chủ đề để nói, nên nhanh chóng đưa ra.

“Một người bạn của tớ làm việc ở trung tâm thương mại này, nên tớ nghĩ thà vào đây luôn cũng được. Chỗ nào cũng được hết.”

“Ồ! Tôi cũng bắt đầu làm ở đây vì lý do tương tự.”

“Ra vậy. Vậy chúng ta đều là kiểu phụ nữ bám riết người khác, nhỉ?”

“T-Tôi đoán vậy…”

Không hiểu sao cô ấy lại phải dùng giọng điệu sắc bén khi nói câu đó. Thôi thì, cô ấy nói cũng không sai hoàn toàn.

“…Cậu có bạn trai chưa?”

Thật bất ngờ, Ootsuka-san lại là người chủ động bắt chuyện. Có lẽ vì là con gái nên cô ấy thích kiểu trò chuyện này chăng?

“Tôi chưa có.”

“Còn bạn gái thì sao?”

“Hả?! Không có, không. Tôi còn chưa hẹn hò với ai bao giờ.”

Ootsuka-san đúng là hỏi một câu kỳ lạ ghê. Cô ấy quả thật có suy nghĩ rất riêng.

“Cậu dễ thương thế mà, tiếc ghê.”

“Ôi, làm ơn đi…”

“Àhh, cậu đang giả vờ như không nhận ra đấy. Thì ra cậu là kiểu người đó. Giống tớ thôi.”

Đúng là một cách nhìn nhận vấn đề thật "xoắn não". Nhưng vì cô ấy nói là giống mình, tôi cũng khó mà phản bác lại.

“Cậu có bạn trai chưa, Ootsuka-san?”

“Tất nhiên rồi. Khoảng bảy người gì đó.”

“T-Tôi hiểu rồi…”

Nhiều đến thế sao?! Không phải là khá khó để… quản lý sao?

“Rõ ràng tớ đang đùa mà cậu lại tin thật… Vậy là cậu nghĩ tớ là loại con gái lẳng lơ à.”

“K-Không hề.”

Người này… đáng sợ thật. Lúc nào trong đầu cô ta cũng chỉ toàn suy nghĩ tiêu cực, bóp méo tất cả những gì tôi nói. Không hiểu sao Yuzuyu-chan lại có thể hòa hợp với cô ta được nhỉ?

“Chắc hẳn cậu là kiểu người hễ đã thích ai thì sẽ bám riết lấy người đó, sẵn sàng thay đổi và làm mọi thứ để chiều lòng họ, đúng chứ?”

“V-Vậy sao, tôi cũng không biết nữa…”

Tôi chẳng muốn thừa nhận chút nào, nhưng có lẽ cô ta nói cũng có phần đúng. Ngay cả hôm nọ, tôi đã hoàn toàn mê mẩn với bản nhạc mà Nanato-kun đang nghe.

“Vậy ra cậu là kiểu phụ nữ tiện lợi à? Chà, tôi đoán cậu cũng thuộc loại được nhiều chàng trai theo đuổi, nên chẳng phải lo. Mà tôi chắc là nhiều người trong số họ cũng sẽ vứt bỏ cậu ngay lập tức thôi.”

Nghe thật là thô lỗ quá đi mất. Nếu là Reina-san, có lẽ tôi đã nổi đóa lên cãi nhau rồi.

“Cái kiểu người chẳng làm được gì một mình mà chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông ấy. Tôi cá là mấy gã kia thích điều đó lắm.”

Giờ thì cô ta cứ đổ tiếng xấu cho tôi…

“Cô… ghét tôi à?”

“Không hề. Tôi cũng không giận gì cả, thực ra tôi còn quý cậu nữa là đằng khác.”

Kiểu thể hiện của cô ta thật là kỳ cục. Tôi chẳng thể nào hiểu nổi cô ta đang nghĩ gì nữa.

“Xin chào, chúng tôi đến rồi đây.”

“À, Nanato-kun, Hirose-kun.”

Tôi nghe thấy tiếng khách vào quán, hóa ra là hai cậu con trai đó.

“Cho một phần trứng ếch nhé.”

“Nanato-kun! Đừng có trêu tôi nữa. Cậu muốn uống trà sữa trân châu, phải không?”

“Đúng rồi, cái đó đó.”

Cuộc nói chuyện với Ootsuka-san khá mệt mỏi về mặt tinh thần, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn nhiều khi được nhìn thấy Nanato-kun.

“Tôi sẽ lấy nước ép xoài.”

Hirose-kun cũng gọi món. Tôi cứ nghĩ Ootsuka-san sẽ giúp tôi, nhưng cô ta đột nhiên biến mất lúc nào không hay. Chắc cô ta quay lại phòng thay đồ rồi…

“Của hai cậu đây.” Tôi đặt những cốc nước mình pha lên bàn cho cả hai.

“Hình như cậu ổn rồi đó.”

“Ừm. Cảm ơn đã lo lắng cho tôi nhé.”

May mắn là không có khách nào khác ở đây, nên tôi có thể tự mình xử lý đơn hàng của họ.

“Chúc cậu làm việc tốt phần còn lại của ca nhé.”

“Cảm ơn hai cậu đã ghé qua.”

Hai người họ thưởng thức nước ép rồi lại rời đi.

“Xin lỗi về chuyện đó.”

Ngay khi họ đi khỏi, Ootsuka-san quay lại và xin lỗi. Có vẻ như cô ta có lý do để trốn.

“Có chuyện gì vậy?”

“À thì, ừm… Cậu biết hai người đó à?”

“Họ là bạn cùng lớp và là bạn của tôi mà. Chúng tôi hay đi chơi cùng nhau lắm.”

Nghe tôi nói vậy, Ootsuka-san có vẻ giận dữ vì một lý do nào đó.

“Cậu biết họ à?”

“Không. Chỉ là trông giống mấy người bạn của tôi thôi.”

Vậy thì tại sao lại phải trốn đi như vậy chứ?

“Cậu gọi một trong số họ bằng tên riêng, đúng không? Cậu thích cậu ta à?”

“À thì… cũng đại loại vậy.”

Vì cô ta là học sinh của một trường cấp ba khác, nên chắc không sao đâu, nhưng Nanato-kun hiện đang là bạn trai giả của Reina-san, vì vậy tôi không muốn mạo hiểm chút nào.

“Cậu tốt nhất là nên từ bỏ cậu ta đi.”

“Tôi sẽ không làm vậy.”

Tôi chẳng thèm nghe mấy cái suy đoán ích kỷ của cô ta mà đáp lại ngay. Và sau đó, Ootsuka-san không nói thêm lời nào, cứ thế giữ im lặng suốt.

---Nanato---

Thật kỳ lạ, Itsuki và tôi lại ở riêng với nhau sau khi tan học. Chúng tôi mua nước ở cửa hàng mà Tsubasa làm thêm, rồi bàn luận về vụ việc đó.

“Vậy, cậu muốn nói chuyện gì?”

“Đúng là điên rồ thật.”

Tôi nghĩ tốt nhất là nên kể cho cậu ta nghe về cuộc chạm trán của tôi với Itsuki.

“Cậu tìm được thuốc trường sinh bất lão rồi à?”

“Cái đó có khi còn điên rồ hơn, nhưng mà.”

Itsuki ban đầu còn đùa giỡn, nhưng giờ thì lộ vẻ mặt nghiêm túc.

“Thật ra, Suzuki là đồng nghiệp của tớ ở tiệm bánh crepe.”

“Cái… cậu vừa nói gì cơ…?!”

Và sự sốc của cậu ta càng tăng lên.

“Ca làm việc trước là lần đầu tiên chúng tớ làm chung, và nó đúng là địa ngục.”

“Chỉ nghĩ thôi mà tớ đã dựng cả tóc gáy lên rồi.”

Itsuki, người quen biết cả Susuki lẫn Ootsuka, rõ ràng hiểu rõ tình hình này tệ đến mức nào.

“Hai cậu đã nói chuyện gì?”

“Hoàn toàn không. Cô ấy chỉ buông lời sỉ nhục và đối xử với tôi tệ bạc thôi.”

“Thật đáng tiếc. Nghe mà buồn ghê.”

Chà, những lời an ủi của cậu ta cũng chẳng thay đổi được gì. Tôi chỉ có thể tự mình gặm nhấm nỗi đau này thôi.

“Hay là cậu cứ nghỉ việc đi?”

“Trừ cô ấy ra, đây là công việc tốt nhất tôi có thể tìm được rồi. Tôi không định nghỉ đâu.”

“Và cô ta ghét thất bại chẳng kém gì cậu, nên tôi nghĩ cô ta cũng sẽ không chịu bỏ cuộc đâu. Tôi linh cảm vụ này sẽ có mùi lắm đây.”

“Thật đấy… Thôi rồi.”

Phải, Susuki từng là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ và tập Karate, nên cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ cuộc mà không chiến đấu đâu. Mặc dù nếu cô ấy đang làm việc bán thời gian, tôi nghĩ giờ này chắc cô ấy không còn tham gia câu lạc bộ nào nữa.

“Nhưng có lúc cậu cũng thích cô ấy mà, đúng không?”

“…Chắc là vậy.”

Chúng tôi từng hẹn hò một thời gian. Tôi có rất nhiều điều thích ở cô ấy, nhưng giờ nhắc lại chỉ thấy đau lòng.

“Nếu nghĩ kỹ lại, có thể theo thời gian cô ấy sẽ cởi mở hơn và hai người có khi lại thân thiết lại đấy.”

“Cô ấy hoàn toàn xa lánh tôi, nên tôi nghĩ điều đó là không thể.”

“Đừng bao giờ nói không thể. Người ta có thể cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt nhất, nhưng cũng có thể yêu nhau vì những lý do tương tự. Không phải là không có khả năng chuyện gì đó sẽ xảy ra đâu.”

Nếu có thể, tôi cũng muốn chúng tôi ít nhất là bạn bè, nhưng cô ấy cứ một mực đẩy tôi ra xa mà tôi thậm chí còn không biết lý do, nên chuyện đó thực sự là bất khả thi.

“Thôi được rồi, nếu có chuyện gì thì nhớ báo tôi nhé. Là người ngoài cuộc, tôi thấy vụ này cũng khá thú vị. Ai mà biết được khi nào thì mọi thứ bung bét lên cơ chứ.”

“Cậu nói cứ như chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu vậy.”

“Đây chắc là hình phạt của cậu vì được Chiba và Shiroki-san yêu quý đấy. Mối thù của tất cả con trai trên thế giới đang đổ dồn vào cậu đấy.”

Phải, tôi đoán chuyện kiểu này chỉ có thể là do lời nguyền gì đó thôi. Chắc tôi nên đi tìm người trừ tà quá.

“Quan trọng hơn, cậu ổn không với Chiba và Shiroki-san?”

Itsuki lại nhắc đến một vấn đề khác đang đè nặng trong lòng tôi.

“Cả hai đều rất quan trọng với tôi, nên tôi cũng không biết phải làm sao nữa.”

Họ rõ ràng đang thể hiện tình cảm với tôi, chỉ là tôi giả vờ như không thấy thôi. Tôi cũng muốn có bạn gái khi lên cấp ba, nhưng dù tôi chọn ai trong hai người họ, thì sau này chắc chắn sẽ gây ra rạn nứt. Và giờ đây khi tôi lại bất đắc dĩ tái ngộ với Susuki, tôi càng thêm sợ hãi về khả năng đó. Bởi vì tùy thuộc vào câu trả lời của tôi, Tsubasa và Reina có thể hành xử giống cô ấy.

“Vậy thì đừng hẹn hò với ai cả.”

“Tôi không thể làm thế được. Cả hai người họ đều sẽ không muốn như vậy.”

“Đúng rồi đấy. Thế nào cũng có một người bị tổn thương.”

Và mặc dù tôi không hoàn toàn chắc chắn, nhưng cũng cần phải tính đến Shibayu nữa. Có khả năng cô ấy cũng có tình cảm với tôi. Dù tôi chọn ai đi chăng nữa, thì nhóm bạn sẽ phải chịu đựng.

“Tôi biết điều đó… Nhưng, tôi không thể tìm ra câu trả lời ngay lúc này.”

Tôi có rất nhiều điều để lo lắng, nhưng thời điểm lựa chọn rồi sẽ đến. Điều quan trọng nhất là phải đưa ra lựa chọn mà tôi không hối tiếc—

“Thôi rồi…”

Cuối tháng sáu đang dần đến, mùa hè cũng đang từ từ gõ cửa. Sau khi tan học, lại đến lúc tôi phải đi làm. Từ trước đến nay, tôi luôn cảm thấy hào hứng với ca làm của mình, nhưng giờ đây đôi chân tôi nặng như chì, không muốn nhấc lên chút nào. Và tất cả là vì tôi sẽ lại phải làm việc chung với Susuki. Đây là lần thứ tư rồi, nhưng mỗi khi làm việc cùng nhau, chúng tôi luôn chìm trong im lặng tuyệt đối. Tôi bắt đầu thấy phát điên lên vì bầu không khí căng thẳng này. Cô ấy không hề có dấu hiệu sẽ nghỉ việc hay ít nhất là chịu mở lòng với tôi, nên tôi cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc ra vậy. Tôi gõ cửa và khi nghĩ rằng mọi thứ đã ổn, tôi mở cửa phòng thay đồ của tiệm bánh crepe—

“Ước gì.”

Tuy nhiên, lúc này Susuki lại đang thay đồ dở. Trên người cô ấy chỉ vỏn vẹn bộ đồ lót. Làn da trắng ngần lồ lộ trước mắt tôi, khiến tôi có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy dù đứng từ xa. Đồng phục của tôi chỉ là một chiếc tạp dề thông thường khoác ngoài áo sơ mi, còn cô ấy thì mặc hẳn một bộ. Tôi thừa biết cô ấy sẽ thay đồ ở đây vì chỗ chúng tôi đâu có phòng thay đồ riêng. Chính vì vậy, tôi luôn tạo cho mình thói quen gõ cửa trước khi bước vào, thế mà giờ đây…

“N-Này?!”

Cô ấy nhận ra sự có mặt của tôi và vội vàng che chắn cơ thể. Có vẻ cô ấy đang nghe nhạc, vì một chiếc tai nghe đã rơi ra khỏi tai. Chắc vì thế mà cô ấy không nghe thấy tiếng tôi gõ cửa.

“Tôi có gõ cửa mà, được chứ. Tôi không làm gì sai cả.”

“Alo? Đây có phải là cảnh sát không ạ?”

“Cô báo cảnh sát tôi đấy à?!”

Cô ấy bắt đầu gọi điện thoại. Đừng có đùa giỡn với tôi kiểu đó chứ!

“Đùa thôi. Tôi còn chưa bấm số mà. Nhưng tôi mong anh hãy quỳ xuống xin lỗi.”

“Thật tình…”

Sao tôi lại là kẻ xấu cơ chứ? Cô ấy thật vô lý làm sao… Tôi không muốn cô ấy giận thêm nữa, nhưng cũng còn chút lòng tự trọng ngăn tôi xin lỗi một cách nghiêm túc, thế là tôi học lỏm một chiêu từ chị gái Tsubasa.

“Tôi thành thật xin lỗi.”

Tôi dang rộng hai tay và nói lời xin lỗi. Tùy thuộc vào quốc gia, hành động này hoàn toàn có thể được coi là lời xin lỗi chân thành, thậm chí là quỳ gối.

“Anh đang trêu tôi đấy à?”

“Đây là kiểu xin lỗi của Indonesia.”

Susuki nghe tôi giải thích xong thì bật cười phá lên. Cô ấy thấy ngượng nên quay lưng lại với tôi, nhưng điều đó lại cho phép tôi lướt mắt nhìn tấm lưng trần xinh đẹp, chỉ được che chắn bởi dây áo ngực.

“Cái gì thế này…”

“Mặc đồ vào đi, được không? Tôi không nhìn đâu.”

Tôi đã xoay sở thoát khỏi tình huống khó xử này một cách an toàn, nhưng trong lòng lại có linh cảm chẳng lành.

“Đúng là tệ hại mà. Tôi nộp đơn vào đây vì nghe nói không có đàn ông làm việc, vậy mà tôi lại phải làm chung với anh.”

“Họ đâu có cấm đàn ông nộp đơn đâu, nhớ không?”

“Tôi cá là anh đến đây để tán gái chứ không phải chỉ làm bánh crepe đúng không?”

“Sao cô lại nói vậy? Đây là bước đi đầu tiên để tôi trở thành một thợ làm bánh chuyên nghiệp đó chứ.”

Susuki suýt chút nữa lại bật cười. Cô ấy chắc chắn đang chọc ghẹo tôi.

“…Anh đúng là một người kỳ lạ.”

Nghe vậy, một ký ức chợt ùa về trong tâm trí tôi. “Em thích anh vì anh kỳ lạ,” cô ấy đã nói với tôi câu đó từ rất lâu rồi. Tôi không nghĩ mình kỳ lạ đến thế, nhưng tôi đoán từ góc nhìn của cô ấy thì lại khác. Và đó thậm chí còn là điều cô ấy thích ở tôi.

“Xin chào quý khách.”

Và khi tôi đang chìm đắm trong ký ức, một khách hàng bước vào nên Susuki đi ra để nhận đơn.

“Một bánh crepe trà xanh đậu đỏ.”

Đó là một thanh niên đang nhai kẹo cao su rất to.

“Bạn bè tôi đang đợi, nhanh lên dùm cái.”

Thái độ khó chịu của hắn ta khiến chúng tôi bực bội, nhưng chúng tôi buộc phải nhẫn nhịn và chấp nhận.

“Xin quý khách đợi một lát.”

“Tôi có thể cho cô một phút thôi đấy.”

Vì chúng tôi có rất nhiều khách hàng trẻ tuổi, nên tôi không quá ngạc nhiên khi gặp phải những gã thô lỗ như hắn.

“Cô dễ thương đấy. Cô học trường cấp ba nào vậy?”

“Chúa ơi…” Susuki thở dài và tiếp tục phớt lờ gã đàn ông đó.

“Giờ thì phớt lờ tôi sao? Cô nghĩ cô là ai chứ?”

Gã đàn ông đá vào tường cửa hàng trong cơn tức giận. Rõ ràng hắn ta sai, nhưng thái độ của Susuki chắc chắn cũng không giúp ích gì cho tình huống này.

“Của quý khách đây. Mời quý khách thưởng thức,” tôi đưa chiếc bánh crepe cho gã đàn ông, nhưng hắn ta lại ném thẳng vào Susuki.

“À, tôi làm rơi rồi… Làm cái mới đi, được chứ?”

Này này… Sao mày dám lãng phí một chiếc bánh crepe hoàn hảo như vậy chứ. Tao sẽ kéo mày xuống địa ngục cùng với tao.

“Rác rưởi, đúng là đồ rác rưởi.”

“Mày vừa nói cái gì cơ?”

Susuki không thể che giấu sự khinh bỉ của mình. Tôi thấy nắm đấm của cô ấy run lên vì giận dữ.

“Cô dám gọi khách hàng là rác rưởi ư? Đấy là thái độ phục vụ à? Sao tôi không quay lại cái mặt cô rồi tung lên mạng nhỉ? Làm thế là cuộc đời cô tiêu đời luôn đó. Chẳng ai thuê cô nữa đâu!”

Gã đàn ông rút điện thoại ra, chĩa vào Susuki quay phim. Con bé lập tức khom người xuống, giấu mặt đi. Tôi bước ra khỏi quầy, xông tới chỗ hắn. Mặc kệ bị đuổi việc, có lẽ đây lại là cơ hội tốt để tôi thoát khỏi Susuki.

“Ồ ồ? Muốn đánh nhau hả, thằng khốn?”

“Đúng vậy, đồ khốn nạn!”

Tôi tiến sát lại gần hắn, đảm bảo mình không bị lọt vào khung hình, rồi trừng mắt nhìn thẳng.

“Mày thật ghê tởm! Tao sẽ đá mày bay đi, đồ trẻ con!”

“Xin lỗi cái bánh crepe ngay! Tất cả bánh crepe đều là gia đình tao!”

Tôi càng tiến tới, gã đàn ông càng lùi lại. Tôi biết nếu thực sự đánh nhau, mình không có cửa thắng, nhưng vì chẳng sợ bị đuổi việc, nên tôi có thể thắng trong mọi tình huống.

“Đừng hòng chạy, đồ khốn nạn!”

“Mày là nhân viên đúng không?! Sao mày lại hùng hổ thế?! Mày điên à?!”

Nếu đã muốn đánh nhau, có lẽ tôi có thể dọa hắn sợ mà bỏ chạy bằng cách chơi tới bến. Hắn tự tin đến mức nào thì tôi phải tự tin hơn thế nữa.

“Mày là đồ chó cái! Tao sẽ khiến mày bị đuổi việc!” Hắn gằn lên rồi bỏ chạy.

Xem ra tôi đã thành công tống khứ hắn đi.

“Cứ thử đi, đồ thua cuộc.”

Biết rõ gã này hèn nhát đến mức nào, có lẽ hắn sẽ quấy rối bà chủ cho đến khi tôi bị đuổi việc. Các cửa hàng lân cận và nhân viên của họ cũng chứng kiến vụ việc này. Tôi đoán mình không thể chối bỏ được nữa rồi.

“Hắn đi rồi.”

Tôi quay trở lại sau quầy, thấy Susuki vẫn đang khom người.

“Mày ngốc thật.”

“Đúng thế.”

Tôi đi dọn dẹp cái bánh crepe mà gã đàn ông đã vứt lung tung. Susuki sau đó cũng bắt đầu giúp tôi.

“Cảm ơn cậu đã giúp tớ.” Con bé khẽ khàng nói lời cảm ơn.

Tôi đoán trong nó cũng có một trái tim con người ở đâu đó.

“Tao không làm vì mày. Chỉ là tao bực mình hắn ta thôi.”

“Đồ ngốc.”

“Mà thôi, cũng tốt cho mày. Thế này tao sẽ bị đuổi việc, vậy là tao sẽ ra khỏi vùng an toàn của mày, phải không?”

Đã chiến đấu vì chiếc bánh crepe mà mình yêu quý đến vậy, ngay cả khi biết mình sẽ bị đuổi việc, tôi vẫn cảm thấy sảng khoái.

“Nếu cậu bị đuổi việc, tớ sẽ xin nghỉ. Vốn dĩ chuyện này là do tớ gây ra.”

“Tại sao mày lại làm vậy?”

Tôi nghĩ con bé sẽ vui mừng khi thoát khỏi tôi, nhưng giờ nó lại cố gắng nhận lỗi sao?

“Hoặc là, cả hai chúng ta sẽ cùng bị đuổi việc. Dù sao thì cả hai đều là người gây chuyện mà.”

“Cũng đúng… Cả hai chúng ta đều không chịu thua, nên sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra thôi.”

“Đúng vậy. Ngay cả khi đang làm việc, tôi cũng sẽ không bao giờ cúi đầu trước loại rác rưởi như hắn. Có lẽ việc chúng ta không chấp nhận thất bại là một điều tệ hại đối với dịch vụ khách hàng.”

Nghĩ rằng hôm nay sẽ là ca làm cuối cùng, tôi cảm thấy cô đơn trong khi thời gian trôi nhanh hơn bình thường rất nhiều.

“Hai đứa làm tốt lắm.”

Khi ca làm kết thúc, bà chủ Tanaka-san xuất hiện.

““Vâng, bà chủ cũng vậy.””

Chúng tôi đồng thanh trả lời. Bà ấy có vẻ mặt hơi bối rối, nên tôi đoán bà ấy đã nghe kể về chuyện gì đã xảy ra.

“Cô vừa nhận được vài cuộc điện thoại từ một khách hàng, nói rằng bị nhân viên mắng chửi, và yêu cầu đuổi việc các cháu trước khi hắn ta bắt đầu lan truyền những đánh giá xấu lên mạng khắp nơi.”

“…Chúng cháu rất xin lỗi.”

Cái thằng khốn đó… Hắn ta thực sự đã thực hiện lời đe dọa của mình.

“Và các cửa hàng xung quanh cũng đã đến hỏi cô rằng rốt cuộc nhân viên của cô có vấn đề gì vậy.”

“…Chúng cháu rất xin lỗi.”

Tôi thực sự cảm thấy có lỗi vì đã gây phiền phức cho một người bình thường vốn rất tốt bụng.

“Cháu sẽ nhận trách nhiệm và xin nghỉ việc ngay lập tức.”

“Cậu không làm gì sai cả. Tớ sẽ nghỉ việc thay.”

Tôi muốn nhận lỗi và nghỉ việc, nhưng Susuki lại một lần nữa cản đường tôi.

“Hai đứa không cần phải nghỉ việc đâu. Cô không biết chi tiết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô không nghĩ các cháu thực sự làm gì sai. Cô khá chắc chắn rằng khách hàng đó chỉ đang cư xử tệ mà thôi.”

Thật bất ngờ, Tanaka-san lại đứng về phía chúng tôi.

“Tôi không nghĩ hai đứa lại làm gì khách hàng của tôi đâu. Chắc chắn là hai em đã cố bảo vệ lẫn nhau khi gặp phải một vị khách thô lỗ và khó chịu rồi.”

“Nhưng… đó không phải là cách xử lý tốt nhất cho cửa hàng. Và em phải chịu trách nhiệm về chuyện này.”

“Tất cả là do tôi gây ra. Em không có lỗi đâu.”

Lần nữa, tôi lại định bước tới, định tháo tạp dề xuống, thì Susuki đã giữ tôi lại.

“Không cần phải lo lắng. So với một vị khách lạ nào đó, tôi còn quan tâm đến nhân viên của mình nhiều hơn, những người đang tận tụy làm việc vì cửa hàng này. Dĩ nhiên, điều đó có thể khiến tôi trở thành một chủ tiệm không biết kinh doanh cho lắm.”

Cô ấy có thể tốt bụng đến mức nào cơ chứ… Cô ấy tỏa sáng rực rỡ đến nỗi tôi khó mà nhìn thẳng.

“Tanaka-san… Cô là người chủ tuyệt vời nhất mà em từng mong ước có được.”

“Tôi đồng ý với điều đó,” Susuki lập tức chen vào.

“Tôi không trách cứ hai em bất cứ điều gì. Nhưng nếu hai em muốn nhận trách nhiệm, tôi sẽ rất vui lòng nếu hai em tiếp tục làm việc chăm chỉ ở đây.”

Giờ đây khi cô ấy đã nói vậy, làm sao chúng tôi có thể ngừng nỗ lực được nữa. Và thật bất ngờ, ngày hôm đó không kết thúc bằng việc tôi bị sa thải, mà thay vào đó, tôi đã học được ý nghĩa của công lý đích thực là gì.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận