Anata wo Akiramekirenai M...
Sakurame Zento Karutamo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 2: Chiến thuật

0 Bình luận - Độ dài: 9,730 từ - Cập nhật:

Nếu các bạn yêu thích tác phẩm của chúng mình, hãy theo dõi chúng mình trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord, và cân nhắc ủng hộ chúng mình qua Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

—Reina—

“Nào, giờ chúng ta cùng phân tích lại tình hình một lần nữa nhé.”

Sau khi tiết năm kết thúc, chuông ra chơi vang lên, tôi và Shibayu liền tìm đến một hành lang vắng vẻ. Trong giờ ăn trưa, tôi đã được Shibayu kể cho nghe về kế hoạch của cô ấy rồi, nên bây giờ chúng tôi chỉ việc chuẩn bị để bắt tay vào thực hiện thôi.

“Vậy thì, Yuzuyu-sensei, nhờ cô vậy.”

“Tốt lắm.”

Shibayu khoanh tay, ra dáng một cô giáo. Có vẻ cô ấy đang muốn thêm thắt chút gia vị cho cuộc “phân tích” này đây.

“Đầu tiên, Amamicchi đã giữ khoảng cách với cậu, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vì thế, cậu hoàn toàn mất hết niềm tin và đổi ảnh đại diện trên mạng xã hội thành màn hình đen, phải không?”

“Tớ không làm thế! Mặc dù… có rất nhiều cô gái có thể làm thế thật!”

Mặc cho nước mắt lưng tròng, tôi vẫn kiên quyết đứng vững. Tôi sẽ không biến thành một cô gái emo ghét bỏ cả thế giới chỉ vì bị từ chối đâu… Dù phải thừa nhận, tôi cũng suýt nữa là thế rồi.

“Thì đó, thật ra, với tư cách bạn bè bình thường, cậu và Amamicchi đã quá thân thiết rồi. Việc cậu hoảng loạn khi Tsubasa-chan xuất hiện là điều dễ hiểu, nhưng có lẽ cậu đã hơi phản ứng thái quá rồi đó.”

“Ưm…”

Giờ nghĩ lại, tôi nhận ra mình đã thực sự làm quá khi cố gắng khiến Nanato để ý đến mình.

“Nhưng đó chỉ là vấn đề nếu hai cậu vẫn cứ là bạn bè thôi. Nếu bắt đầu hẹn hò, thì việc giữ khoảng cách như thế này hoàn toàn không thành vấn đề. Mentalist Yuzu đã nói thế, tức là không có trở ngại gì cả.”

“Nhưng… Nanato và tớ đâu có hẹn hò. Và cậu cũng không phải là mentalist.”

“Vậy thì cậu chỉ cần thay đổi sự thật đó thôi. Kể cả khi đó chỉ là diễn kịch đi chăng nữa.”

Đúng vậy, Shibayu đã nảy ra ý tưởng rằng tôi và Nanato sẽ giả vờ làm một cặp. Bằng cách đó, tôi có thể cư xử như bình thường, và mọi lo lắng cá nhân của tôi cũng sẽ được giải quyết.

“Chuyện đó… thật sự hiệu quả sao?”

“Amamicchi tốt bụng mà, không đời nào cậu ấy từ chối đâu. Nếu cậu thật lòng tỏ ra đang nhờ cậu ấy giúp đỡ khó khăn của mình, thì không đời nào cậu ấy lại bỏ mặc cậu đâu.”

“Đ-Đúng vậy. Một trong những lý do tớ yêu cậu ấy là vì sự tốt bụng đó mà, nên cậu ấy sẽ không để tớ phải chịu đựng đâu.”

“Chính xác. Cứ nói với cậu ấy là được thôi.”

Vì tôi thường mặc những bộ quần áo khá nổi bật so với một ngôi trường danh giá như thế này, nên tôi luôn thu hút sự chú ý, dù tốt hay xấu. Và thành thật mà nói, tôi cũng là một trong những cô gái dễ thương nhất trường này. Tôi không phiền nếu các cô gái đột nhiên bắt chuyện với mình, nhưng nói chuyện với những người đàn ông xa lạ thì đôi khi hơi đáng sợ. Một số người có ý tốt, nhưng số khác lại có những ý nghĩ đen tối. Ngay cả trên Minstagram hay những nền tảng tương tự, có người hỏi xin đi chơi, trong khi người khác thì trực tiếp hỏi số điện thoại của tôi. Đối phó với tất cả bọn họ thật phiền phức, nên tôi đã bỏ qua rất nhiều tin nhắn. Nếu tôi có Nanato đóng giả làm bạn trai, số người như vậy chắc chắn sẽ giảm đi đáng kể. Hơn nữa, điều đó còn cho tôi lý do để tiếp cận cậu ấy bằng cách để cậu ấy đóng vai người yêu của tôi. Tôi có thể bám lấy cậu ấy bao nhiêu tùy thích.

“Nhưng nếu cậu trực tiếp hỏi cậu ấy điều đó, có thể sẽ hơi đáng ngờ, nên cứ để Yuzuyu lo liệu phía sau hậu trường.”

“Cảm ơn Shibayu…”

Có cô ấy làm đồng minh thực sự rất yên tâm. Tôi chưa bao giờ nghĩ ra được cái ý tưởng giả vờ làm bạn gái của Nanato này cả.

“Không lẽ tớ không cần giúp cậu gì sao?”

Shibayu thích Shiroki, nhưng đó là một bí mật. Nếu cô ấy giúp tôi, thì tôi cũng muốn báo đáp ơn huệ này.

“Ừm… Nếu được, thì Yuzu muốn cậu hãy thân thiện hơn với những người khác chứ không chỉ riêng Amamicchi.”

“Thân thiện ư?”

“Là hòa đồng đó. Ví dụ, thử ôm Yuzu và nói ‘Ayo’ xem?”

“Tớ không hiểu lắm, nhưng được thôi.”

Tôi không thấy điều đó cần thiết, nhưng tôi vẫn sẽ giúp cô ấy.

“Shibayuuu! Ayo!”

Tôi làm theo lời cô ấy, ôm chầm lấy Shibayu. Không ngờ lại làm chuyện này với một đứa con gái khác, nên tôi hơi ngượng ngùng. Dù sao thì trước giờ chúng tôi đâu có thân thiết đến mức ấy.

"Tuyệt thật, tuyệt thật. Ngực cậu to, mà mông cũng nở nang nữa."

"Cậu là tên dê già nào vậy?! Làm thế này thì có ý nghĩa gì chứ?"

Tôi tách ra khỏi cô ấy, hỏi rõ ý đồ.

"Nếu chúng ta thân thiết với nhau, thì việc thấy chúng ta dính lấy nhau sẽ không có gì lạ đúng không? Và như vậy, Yuzu sẽ dễ dàng hơn khi muốn ôm Tsubasa-chan một cách tự nhiên."

"À à… Tôi hiểu rồi."

Cô ấy đang cố gắng thay đổi cách nhìn nhận về những cử chỉ thân mật trong nhóm, để cô ấy có thể thoải mái hơn với Shiroki.

"Nhưng mà, nhưng mà… Trước đây cậu chạm vào tôi đâu có vấn đề gì đâu?"

"Với Reinan và những người khác thì không sao cả. Nhưng… Với tình cảm mà Yuzu dành cho Tsubasa-chan, việc chạm vào cậu ấy đòi hỏi rất nhiều dũng khí, nên cô ấy muốn tạo ra một bầu không khí dễ chịu hơn cho những cử chỉ thân mật như vậy."

"Giờ thì tôi hiểu ý cậu rồi. Được thôi, chuyện đó thì tôi có thể giúp được."

Nếu Shiroki và Shibayu cứ dính lấy nhau, thì vấn đề của tôi cũng được giải quyết. Tôi sẽ cố hết sức giúp cô ấy.

"À, Reinan… Giờ giải lao sắp hết rồi."

"Phải rồi. Về lớp thôi."

Shibayu kiểm tra điện thoại và báo rằng thời gian của chúng tôi sắp hết.

"Vậy thì, hãy bắt đầu chiến dịch của chúng ta nào. Yuzu sẽ gọi nó là — 'Chiến dịch muốn anh ấy làm bạn trai nhưng hiện tại chưa được nên tạm thời giả làm bạn trai'."

"Dài quá! Sao không gọi là Bạn Trai Giả-Giả đi?"

"Gớm, nghe tệ quá."

"Tôi không muốn nghe câu đó từ cậu đâu đấy, Shibayu."

"Giả giả mà thật sao?"

Vì Shibayu cứ tiếp tục trêu chọc tôi, tôi búng vào trán cô ấy một cái. Dù bây giờ cậu ấy có thể trở thành bạn trai giả của tôi, nhưng cuối cùng tôi sẽ biến điều đó thành sự thật.

—Nanato—

[IMAGE: ../Images/../img_4.jpg]

Dạo gần đây, tôi bắt đầu giữ khoảng cách với Tsubasa và Reina, cảm thấy rằng mối quan hệ của chúng tôi đã vượt quá giới hạn lành mạnh. Nhưng vì tôi có vẻ như chủ động né tránh họ, nên tôi chỉ khiến họ tổn thương hơn mà thôi. Tôi đang tìm cách giữ khoảng cách mà không chủ động đẩy họ ra xa, nhưng liệu có phương pháp nào tiện lợi như vậy không?

"Cậu làm gì mà mặt ủ rũ thế?" Itsuki hỏi tôi.

"Tôi đang cố tìm cách giữ khoảng cách với mọi người mà không khiến họ nghĩ là tôi ghét họ. Cậu có ý tưởng gì không?"

"À, ra đây là chuyện cậu đang nghĩ ngợi…" Itsuki đặt một tay lên cằm và bắt đầu suy nghĩ.

"Hay là mặc áo hoodie bên trong áo vest?"

"Ừ, cách đó chắc chắn sẽ khiến tôi muốn giữ khoảng cách với mọi người thật, nhưng tôi không muốn bị đặt cho mấy biệt danh kỳ cục đâu."

Itsuki hoàn toàn không hiểu ý tôi mà bắt đầu tìm cách để tôi bị người khác thực sự ghét bỏ. Cứ như là gắn một cái ghim lên ngực tôi để bảo người ta tránh xa ấy.

"Hay là cậu cứ đi loanh quanh ôm một con búp bê Nhật Bản đáng sợ?"

"Đó là một ý tưởng kinh khủng thật, nhưng tôi sợ nó có khi lại quá hiệu quả."

"Quấn mình trong quần áo đen?"

"Làm vậy thì tôi sẽ bị cả xã hội tẩy chay mất."

Itsuki cứ đưa ra những ý tưởng ngớ ngẩn vào lúc này. Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ nghĩ ra được cái gì đáng giá trong thời gian tới đâu.

"Các cậu ơi! Tan học chúng ta làm gì?"

Cuối cùng, tôi vẫn không tìm được giải pháp nào cho đến khi tan học, và cả Reina lẫn Tsubasa đều tiến về phía tôi. Theo phản xạ, tôi nấp sau lưng Itsuki.

"Tôi chẳng có ý tưởng gì cả."

Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, nhưng họ vẫn giữ được vẻ tương đối bình tĩnh và điềm đạm. Có vẻ như… việc ở gần Itsuki khiến họ khó tiếp cận tôi hơn.

"Cậu sát quá đấy. Ngoài trời đã đủ nóng rồi."

"Cứ để lưng cậu cho tôi."

"Tôi đâu có đánh nhau với ai đâu, cậu trai."

Phương pháp này có thể không vì lợi ích của Itsuki, nhưng tôi sẽ phải nhờ cậu ấy chịu khó vậy.

"Và tôi sẽ bảo vệ lưng cho Shibayu." Reina bắt chước tôi, bám chặt lấy lưng Shibayu.

Họ đã trở nên khá thân thiết trong lúc tôi không để ý.

“Ư-Ừm, có lẽ Shibayu có thể coi chừng phía sau cho Tsubasa-chan được không?”

Shibayu nói vậy, giọng có vẻ căng thẳng lạ thường dù đó chỉ là Tsubasa.

“Đằng sau tôi có tường rồi, không cần đâu. Nhưng dù sao cũng cảm ơn Yuzuyu-chan nhé.”

“Ừ-ừm…”

Không hiểu sao, Shibayu lại lườm bức tường. Tôi chưa bao giờ thấy ai oán hận một vật vô tri như vậy.

“À-À mà mọi người này? Tớ cần mọi người cho tớ lời khuyên về một chuyện.”

Chúng tôi bỏ lại bầu không khí gượng gạo phía sau, khi Reina đột nhiên thu hút sự chú ý của mọi người với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Được thôi, vậy thì mình ra quán cà phê hay đâu đó đi.”

“Ừ. Cảm ơn Nanato.”

Tôi muốn giúp bạn mình lúc khó khăn. Nhưng, liệu tôi có thể làm được gì đây…?

*

Chúng tôi đi đến trung tâm thương mại gần trường. Đó là nơi tất cả chúng tôi đều quen thuộc và thường xuyên ghé thăm, ít nhất cũng một lần mỗi tuần. Bước vào quán cà phê, tôi gọi một ly sô cô la nóng. Tôi ngồi xuống bên phải Itsuki và thở dài, khi thấy Tsubasa và Reina tranh giành chỗ bên phải của mình. Cứ như thể họ đang chơi trò giành ghế vậy.

“N-Này…”

“Em xin lỗi, Reina-san.”

Cả hai đều bối rối, nhưng không ai chịu nhường.

“Tôi muốn ngồi đây.”

“Tôi cũng thế.”

Cả hai đều không có vẻ gì là sẽ nhường ghế. Nhìn họ tranh giành như vậy khiến tôi hơi sợ thật.

“Thôi được rồi. Tôi sẽ ngồi đằng kia.”

“C-Cảm ơn.”

Thật ngạc nhiên, Reina lại là người chịu nhường. Tuy nhiên, cô ấy trông tự tin một cách kỳ lạ.

“Vậy, cậu muốn nói chuyện gì?”

“Đúng rồi, đúng rồi. Nghe cô ấy nói đi,” Shibayu vừa gật đầu vừa bình luận, và Reina bắt đầu giải thích với vẻ mặt nghiêm túc hơn nhiều.

“Dạo này, mọi người không chịu để tớ yên.”

“Ai cơ?”

“Mấy người ở trường ấy. Con gái thì không sao, nhưng con trai thì cứ đeo bám tớ liên tục.”

Ừ, tôi cũng thấy mấy cậu con trai lạ mặt thỉnh thoảng bắt chuyện với cô ấy ở hành lang.

“Không chỉ có người khác khối, còn có người nhắn tin trực tiếp cho tớ trên Minstagram nữa. Hơi phiền một chút.”

À phải rồi, một vài bạn cùng lớp của chúng tôi đã hỏi tôi số của Reina. Tất nhiên, tôi biết cô ấy sẽ từ chối nếu tôi hỏi, nên tôi cứ lờ đi những yêu cầu đó.

“Cậu nghĩ tại sao lại vậy, Nanato?”

“Hả? Tại sao à? Ý tôi là, từ góc nhìn của một cậu con trai… Là vì cậu siêu cấp đáng yêu đó.” Tôi thành thật trả lời, khiến mặt Reina đỏ bừng như củ cải.

“Tớ đáng yêu ư?”

“Đáng yêu không thể tin được ấy. Cậu luôn nổi bật, và luôn là trung tâm của mọi sự chú ý.”

Không trách được mấy cậu con trai cứ liên tục vây quanh cô ấy. Chưa kể cái thái độ phóng khoáng của cô ấy thực sự giúp họ có cảm giác có thể gần gũi với cô ấy. Tất nhiên, điều đó sẽ không có tác dụng trong trường hợp cụ thể của cô ấy. Cô ấy thậm chí đã nhận được nhiều lời tỏ tình rồi. Itsuki cũng là một hot boy, nên mỗi khi họ ở cùng nhau, họ lại càng nổi bật hơn tất cả mọi người.

“Ơ-Ơ kìa, cậu cứ giữ mấy lời nịnh bợ này cho riêng mình đi, Nanato.” Reina gọi đây là lời nịnh bợ khi cô ấy nhìn xuống đất, liếc trộm tôi.

“Nhưng Itsuki cũng đồng ý với tớ mà, đúng không?”

“Không hẳn à? Tôi không mê gái như cậu đâu.”

“Cậu không thể nói nghe như thể gái nào cũng được sao? À thì, tôi cũng không ghét họ đâu, tất nhiên.”

Hắn ta cũng là đàn ông mà. Sao có thể không đồng ý với tôi chuyện này chứ?

“À thì, Reinan dễ thương đến mức lúc nào cũng nổi bật, nên mấy cậu con trai có lẽ đang cố gắng nhanh chân giành lấy cô ấy trước khi cô ấy có bạn trai,” Shibayu nói từ một góc nhìn khách quan.

Và cô ấy nói đúng. Ai mà chẳng muốn cô ấy làm bạn gái.

“Đó là lý do tại sao rất nhiều người hỏi liệu Chiba và tôi có đang hẹn hò không. Không thể chịu đựng được nữa. Sao không ai đó đến mà rước cô ấy đi đi?”

Tôi chưa bao giờ nghe chuyện đó. Mọi người nghĩ Itsuki và Reina đang hẹn hò à? Chà, tôi cũng không trách họ đánh giá Itsuki cao hơn tôi. Hắn ta đẳng cấp hơn tôi nhiều.

“Ý cậu là gì vậy, Hirose? Coi đó là một vinh dự đi chứ.”

"Mình muốn một cô gái hiền lành nhưng cũng phóng khoáng, không quá để ý chuyện vặt. Cậu thì hoàn toàn trái ngược với điều đó rồi. Thôi, không nói nữa!"

"Trên đời này làm gì có người phụ nữ như thế!"

Có lẽ do Itsuki thích phụ nữ lớn tuổi hơn, nên Reina hoàn toàn nằm ngoài "tầm ngắm" của cậu ta. Mà nhắc đến một cô gái hiền lành, phóng khoáng lại còn hài hước, mình chợt nghĩ đến chị gái của Tsubasa. Ký ức hơi mơ hồ, nhưng đôi khi chị ấy cũng khá là kỳ quặc.

"Trở lại chủ đề chính, mình đang muốn tìm cách để mọi người xung quanh đừng làm phiền mình nữa. Như cậu thấy đấy, giờ đến Hirose cũng bị vạ lây rồi."

"Đúng thế!"

Nếu Reina thực sự bị làm phiền đến mức này, mình cũng muốn giúp cô ấy.

"Hay là..."

"Hửm? Gì thế, Nanato?"

Cô ấy nhìn mình, vẻ mặt đầy mong đợi.

"Hay cậu cứ cầm một con búp bê Nhật Bản đáng sợ đi khắp nơi xem?"

"Thế thì giúp được cái gì chứ?!"

Thua trước ánh mắt "áp lực" của Reina, mình vô thức dùng lại ý tưởng mà Itsuki vừa đưa ra lúc nãy.

"Chỉ đùa thôi. Nếu cậu tỏ ra lạnh lùng và xa cách với người khác, có lẽ họ sẽ mất hứng thôi, phải không?"

"Mình đang làm thế rồi đây, nhưng có vẻ chẳng ăn thua. Họ cứ nghĩ là có thể thay đổi được mình hay sao ấy."

Ừm, đúng là mấy cô "gal" thường toát ra cái cảm giác là chỉ cần kiên trì "tấn công" là sẽ có kết quả. Đó cũng là một phần định nghĩa của một cô "gal" mà. Dù trong trường hợp của Reina, có lẽ họ chỉ càng bị cô ấy ghét thật lòng thôi.

"Itsuki, cậu có ý kiến gì không?"

"À... Giống như hồi cấp hai ấy, cậu có thể làm người mẫu cho tạp chí để chứng tỏ mình sống ở một thế giới khác với họ xem?"

"Đừng nhắc lại quá khứ đen tối của mình nữa!"

Ôi, nhắc mới nhớ đến hồi mình với cô ấy mới gặp nhau. Giờ thì cô ấy đã thoải mái nói chuyện với các cô gái khác rồi.

"Còn cậu thì sao, Tsubasa?"

Mình quay sang hỏi Tsubasa, người nãy giờ vẫn im lặng.

"À... Sao cậu không ngừng làm "gal" nữa, thay vào đó thử mặc đồ bình thường hơn xem?"

Ý tưởng của cô ấy khá "cực đoan", nhưng nó cũng giải quyết được kha khá vấn đề đấy.

"Mình nghĩ cô ấy từng làm thế rồi thì phải? Hồi chúng mình ôn thi đại học ấy."

"Đúng rồi, mình nhớ."

Itsuki chỉ ra cái khoảng thời gian ngắn ngủi mà Reina đã nhuộm tóc đen trong mùa thi. Hồi mình mới gặp, tóc cô ấy đã vàng hoe rồi, nên với sự thay đổi đó, cô ấy đã mất đi rất nhiều sức hấp dẫn của một cô "gal" chính hiệu.

"Mà Reina tóc đen cũng dễ thương lắm, nên mình không chắc là nó sẽ thay đổi được nhiều đâu."

Mình nhìn cô ấy, vừa hồi tưởng lại thời điểm đó, thế mà cô ấy lại lấy tay che mặt.

"Áaa, Yuzu muốn xem quá! Cô ấy dễ thương đến thế cơ à, Amamicchi?"

Shibayu tỏ ra hứng thú với câu nói của mình.

"Ừm. Mà dù Reina có làm gì với tóc hay trang phục, cô ấy cũng sẽ dễ thương thôi."

Nghe mình nói thêm, Shibayu liền giơ ngón cái lên tán thưởng.

"Trời... cứ gọi mình là dễ thương mãi..." Reina ngượng nghịu nghịch tóc.

"Xin lỗi nhé, có lẽ cậu không thích?"

"Mình vui muốn chết đây này, đồ ngốc."

Cô ấy nói thế, nhưng mình cũng không chắc lắm. Mà nói gì thì nói, không hiểu sao bị cô ấy gọi là "đồ ngốc" cũng có cảm giác khá hay ho.

"Yuzu vừa hình dung ra Reinan tóc đen, nhưng giờ lại thấy cô ấy cứ như một cô ả lẳng lơ đoan trang ấy."

"Ai là 'ả lẳng lơ đoan trang' hả?!" Reina phản đối cái cách gọi đó.

Nhưng chỉ nhìn vẻ ngoài của cô ấy hồi đó thôi, Shibayu nói hoàn toàn đúng. Cô ấy trông rất đoan trang, nhưng mình lại gần như có thể cảm nhận được rằng cô ấy đang mặc một bộ đồ lót vô cùng gợi cảm bên dưới bộ đồng phục vậy.

"Vậy còn Shibayu thì sao? Cậu có ý tưởng hay ho nào không?"

Mình "chuyền bóng" sang cho Shibayu. Với cái cảm quan và suy nghĩ "khác người" của cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ đưa ra được điều chúng mình cần.

"Hay là Amamicchi đóng giả làm bạn trai của cậu ấy?"

"Hả...?!"

Ý tưởng này bỗng nhiên xuất hiện từ hư không, khiến mình phải phát ra một tiếng kêu kỳ quặc.

“Như thế, mấy đứa con trai quanh đây sẽ dần mất hứng thú. Cậu cứ đăng vài tấm ảnh chụp chung của hai đứa lên mạng xã hội, mấy tin nhắn trực tiếp cũng sẽ tự động biến mất thôi. Hai cậu vốn đã thân thiết như vậy, nên dù có bắt đầu hẹn hò thì cũng chẳng ai lấy làm lạ đâu.”

Ý tưởng của Shibayu rất hợp lý, lại còn đơn giản nữa chứ. Kiểu này thường thấy nhan nhản trên phim ảnh. Thế nhưng, tôi không thích chuyện này lắm. Dù là vì Reina đi nữa, tôi cũng không thể đồng ý một cách mù quáng. Làm thế thì chẳng khác nào lừa dối những người xung quanh. Đặc biệt là bây giờ, mối quan hệ giữa tôi với Tsubasa và Reina đang vô cùng mập mờ. Nếu tôi gật đầu đồng ý, coi như tôi không còn cơ hội nào với Tsubasa nữa rồi.

“Sao không chọn Hirose-kun cho chuyện này?” Tsubasa đề nghị.

“À, vấn đề này phát sinh là vì Hirose-kun đã chán ngán việc bị hỏi có hẹn hò với Reinan không rồi mà, đúng không? Nếu Amamicchi nhảy vào đây, mọi chuyện sẽ được giải quyết hết.” Shibayu giải thích lý do tại sao không thể là Itsuki.

“Dù cậu nói vậy…”

“Việc đóng vai bạn trai thật sự sẽ lừa dối mọi người, nhưng cậu ít nhất cũng có thể khoe khoang như thể hai người đang hẹn hò mà, đúng không?”

Thấy tôi còn do dự, Shibayu đưa ra một gợi ý khác.

“Khoe khoang như thể đang hẹn hò ư?”

“Cậu có thể đăng một tấm ảnh selfie của hai người lên mạng. Như vậy, những người khác sẽ hiểu lầm và nghĩ rằng hai người đang hẹn hò, nhưng cậu không cần phải công khai.”

“À, cái đó thì tôi có thể làm được.”

Tôi không thấy ổn chút nào với chuyện giả vờ hẹn hò, nhưng chỉ khoe khoang mức độ thân thiết của chúng tôi thì chẳng có gì là quá đáng cả.

“Cảm ơn cậu nhiều lắm, Nanato.” Reina nở nụ cười nhẹ nhõm.

Tsubasa cũng vậy, chắc là cô ấy cũng đồng ý với chuyện này.

“Tớ muốn chụp ảnh ngay bây giờ, nên tớ sẽ qua chỗ cậu.”

Reina đổi chỗ với Itsuki, tiến lại gần tôi. Cô ấy lấy điện thoại ra, giơ ống kính hướng về phía chúng tôi, tạo ra một góc chụp hoàn hảo. Xem ra cô ấy rất quen với việc này.

“Lại gần hơn chút nữa đi.”

“À-À ừ.”

Theo lời Reina, tôi ghé mặt lại gần cô ấy hơn. Chụp ảnh kiểu này thật ngượng, nên tôi lấy cái cốc che nửa mặt.

“Nữa đi! Kiểu này trông chúng ta chẳng giống một cặp đôi tí nào.”

Cô ấy hối thúc tôi đến gần hơn nữa. Má chúng tôi gần như sắp chạm vào nhau. Khoảng cách gần đến vậy khiến tim tôi đập loạn xạ. Chưa kể hương thơm ngọt ngào cứ thoang thoảng bay vào mũi tôi. Nếu tôi nhìn xuống một chút, tôi có thể thấy khe ngực của cô ấy. Tôi đã cố gắng giữ khoảng cách để kiểm soát cảm xúc, nhưng tất cả đều vô ích.

“Được rồi, hoàn hảo!”

Reina chụp xong tấm ảnh và nở một nụ cười mãn nguyện.

“Vậy là cậu sẽ đăng cái này lên và hy vọng nó gây ra hiểu lầm, đúng không?”

“Đúng vậy, đó là điều tớ hy vọng.”

Tôi cũng tham gia vào hy vọng đó, nhưng liệu nó có thực sự hiệu quả không…

“Cậu có phiền không nếu tin đồn về việc chúng ta hẹn hò bắt đầu lan truyền?” Reina hỏi.

“Hoàn toàn không. Tôi không phiền hà gì như Itsuki đâu.”

“Tốt quá.”

Có Reina làm bạn gái sẽ là một quyền lợi tuyệt vời để khoe khoang. Hay đúng hơn, có lẽ những người xung quanh sẽ ghen tị mà tắm mưa vào tôi. Ôi chết… Chuyện này thực sự có thể mang lại nhiều điểm trừ đấy.

“Cậu tốt nhất nên chịu trách nhiệm đấy.”

“Hả? Cậu nói gì vậy? Tớ sẵn sàng đi xa đến mức cậu muốn, nên cứ nói với tớ, tớ sẽ ở đó vì cậu.”

Reina thậm chí còn không hiểu tôi đang nói gì. Thôi được rồi, miễn là tôi có thể giúp cô ấy, thì cái giá này cũng dễ chấp nhận…

—Tsubasa—

Để giúp Reina-san giải quyết vấn đề của cô ấy, cả bọn chúng tôi cùng nhau đến quán cà phê quen thuộc. Cả tôi và Reina-san gần đây đều hơi giữ khoảng cách với Nanato-kun, thế nhưng mọi chuyện lại thay đổi khi Reina-san nhờ cậu ấy giúp đỡ và ra vẻ như hai người họ đang hẹn hò. Nhận ra rằng Reina-san dù thế nào cũng không chịu từ bỏ cậu ấy, tôi bắt đầu hoảng loạn. Tuy nhiên, tôi không muốn Nanato-kun phải chịu quá nhiều áp lực, nếu không cậu ấy có thể đột ngột xa lánh tôi mất. Vì vậy, tôi đành phải chờ đợi một cơ hội.

Rõ ràng, việc tôi nói rằng tôi vẫn xem chúng tôi là hôn phu hôn thê hẳn đã khiến cậu ấy bối rối. Tôi hiểu cậu ấy cần thời gian để suy nghĩ, và tôi hối hận vì đã hành động quá hấp tấp. Tuy nhiên, chuyện đã rồi, nên tôi phải đảm bảo rằng cậu ấy luôn giữ tôi trong tầm mắt, giống như cách cậu ấy giữ Reina-san.

[IMAGE: ../Images/03.jpg]

"Ồ, có một tiệm bánh crepe ngay đây này."

Nanato-kun là người mê đồ ngọt, chắc hẳn cậu ấy đã nhìn thấy nó ngay lập tức.

"Mọi người cùng thử nhé."

Nanato-kun quay lại nhìn những người khác, nhưng không ai trong số họ gật đầu.

"T-Tôi ăn nữa, Nanato-kun."

"Tsubasa... Cảm ơn cậu."

Tôi rõ ràng chỉ đang cố gắng làm cậu ấy vui, nhưng cậu ấy vẫn mỉm cười với tôi, điều đó khiến tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi không đói lắm, nhưng tôi muốn nhìn thấy cậu ấy vui vẻ ăn món crepe của mình.

"Cho tôi một chiếc crepe dâu tây kem sô cô la kèm kem tươi nhé," Nanato-kun gọi món với đôi mắt lấp lánh.

Điều đó khiến tôi nhớ về thời thơ ấu vô tư của chúng tôi, tim tôi chợt lỡ nhịp.

"Tôi cũng lấy món tương tự," tôi nói.

Tôi muốn thử món giống Nanato-kun.

"Đây là lần đầu tiên cậu ăn crepe phải không, Tsubasa?"

"Đúng vậy. Ở nhà tôi không có món này."

"Phải rồi. Để tôi "quảng cáo" cho cậu nhé, độ ngọt của nó sẽ khiến cậu cảm thấy thật sự hạnh phúc đó."

"T-Tôi nóng lòng muốn thử quá."

Nanato-kun nói chuyện cứ như một đứa trẻ đang nói về món đồ chơi yêu thích của mình vậy. Thật đáng yêu.

"Cậu luôn thích đồ ngọt mà phải không? Nhà chúng tôi đôi khi còn cho cậu phần bánh kem thừa từ các bữa tiệc sinh nhật nữa."

"Nhắc lại chuyện cũ rồi. Tôi luôn ghen tị với cậu vì cậu được ăn nhiều bánh hơn nhờ có một người chị gái."

Nanato-kun hồi tưởng về quá khứ. Loại hạnh phúc này là thứ chỉ mình tôi có thể tận hưởng. Reina-san không hề biết bất kỳ câu chuyện nào trong số này.

"Cậu bị đau ngón tay à?"

Cậu ấy nhìn ngón tay tôi và hỏi, khiến tôi vội vàng giấu nó ra sau lưng. Sáng nay, tôi chợt muốn đeo chiếc nhẫn mà ba mẹ chúng tôi đã mua để kỷ niệm lễ đính hôn, nhưng giờ thì tôi thấy mình không thể tháo nó ra được. Tôi đã dán một miếng băng cá nhân lên đó để đảm bảo không ai nhận ra, nhưng giờ Nanato-kun lại có vẻ lo lắng.

"Không có gì to tát đâu, đừng lo lắng."

"Thật chứ? Nếu cậu đã nói vậy."

Nếu cậu ấy nhìn thấy chiếc nhẫn của tôi, cậu ấy có thể hiểu cảm xúc của tôi hơn, giả sử cậu ấy vẫn nhớ ý nghĩa của nó. Và nếu tôi nghĩ đến khả năng cậu ấy có thể nói rằng cậu ấy đã vứt nó đi, tôi có lẽ sẽ không thể bước tiếp được.

"Nanato, họ đang tìm nhân viên bán thời gian kìa."

"Ồ, thật sao. Có một tấm áp phích dán ở đó."

Hirose-kun chỉ vào bên ngoài nơi tuyển dụng bán thời gian.

"Cậu nói cậu muốn làm thêm ở tiệm crepe mà phải không?"

"Ừm, có lẽ tôi nên nộp đơn."

Có vẻ như cậu ấy có hứng thú với việc làm thêm. Tôi muốn ở gần cậu ấy, nên tôi có thể nộp đơn ở đây... Không, không, không. Tham gia cùng công việc với cậu ấy sẽ biến tôi thành kẻ bám đuôi mất. Tôi không muốn cậu ấy ghét tôi... Tôi nên tìm một nơi khác. Món crepe chúng tôi gọi đã sẵn sàng, nên chúng tôi cầm lấy và ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đó.

"Này, Shiroki? Tôi nghĩ Shibayu muốn một miếng đó. Tôi đang ăn kiêng nên đừng để ý tôi nhé."

"N-Này, Reinan?!"

Reina-san bất ngờ đẩy lưng Yuzuyu-chan. Chắc là cô bé sẽ đói bụng khi nhìn thấy đống đồ ăn này.

"Cậu cứ tự nhiên xin là được mà, Yuzuyu-chan."

"Nhưng đó là crepe cậu mua mà, nên..."

Yuzuyu-chan có vẻ do dự một cách kỳ lạ.

"Yuzuyu-chan, há miệng ra."

"Aaaaah."

Không hiểu sao, giọng Yuzuyu-chan lại cứ run run.

"Thấy sao?"

"Ngon tuyệt cú mèo. Yuzu như muốn tan chảy ra luôn ấy."

Bánh crepe đúng là thứ diệu kỳ mà… Ăn vào là ai nấy đều thấy vui vẻ hẳn ra. Thật tình, tớ ghen tị với cái bánh crepe kinh khủng, sao Nanato-kun lại cưng nó đến thế không biết!

"Trời ơi… Tớ cũng muốn làm bánh crepe nữa."

"Hả?! Cậu muốn Yuzu ăn cậu ư?!"

"Không phải… Nếu tớ là bánh crepe, Nanato-kun sẽ yêu mến tớ vô điều kiện."

"...Cậu có sao không đấy?" Yuzuyu-chan nhìn tớ cứ như tớ bị khùng vậy.

"X-Xin lỗi, tớ vừa chìm đắm trong mớ ảo tưởng của mình ấy mà."

"Không sao đâu! Cậu dễ thương mà, Yuzu tha thứ cho cậu!"

Cứ mỗi khi dính dáng đến Nanato-kun là tớ lại mất kiểm soát, chả biết trời đất gì nữa. Nếu không cẩn thận, lại tự làm mình ngượng đỏ mặt lần nữa cho mà xem…

[IMAGE: ../Images/../00010.png]

— Nanato —

Ăn hết cái bánh crepe, lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc thì Itsuki bất ngờ vỗ vai tôi.

"Này, nhìn kia kìa."

Ngẩng đầu nhìn lên, tôi thấy một nhóm bốn nam hai nữ đang mặc đồng phục của những trường khác nhau. Và hai cô gái đó trông quen quen đến lạ.

"Thật sao…?"

Suzuki và Ootsuka — hai người mà tôi và Itsuki đã chơi khá thân hồi năm hai cấp hai. Mà Suzuki còn là bạn gái cũ kéo dài ba ngày của tôi nữa chứ. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, tôi đã nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại họ nữa, nhưng vì vẫn sống cùng thị trấn, nên mấy cái sự trùng hợp oái oăm như này vẫn có thể xảy ra.

"Đừng để họ nhìn thấy mình ở đây, ta đi chỗ khác đi."

"Được đó."

Cả đống cảm giác hạnh phúc từ cái bánh crepe phút chốc biến đi đâu mất. Tôi bị Suzuki đá mà không có lý do gì, cô ấy thậm chí còn bắt đầu ghét tôi nữa chứ. Chỉ cần nhớ lại thôi là tôi lại thấy mình như sống lại cái chấn thương tâm lý nặng nề đó. Tôi liếc nhìn theo hai cô gái, nhưng họ dường như không thân thiết lắm với bốn cậu con trai kia. Thực tế, hai người đó dường như đang cố giữ khoảng cách.

"Cậu tò mò à?"

"Không hề."

Tất cả đã là quá khứ rồi. Chúng tôi có thể đã từng hẹn hò, nhưng mối liên hệ giữa tôi và cô ấy đã mục nát từ lâu rồi. Chẳng có gì đáng bận tâm cả, mà có bận tâm thì cũng vô ích thôi.

"Như tớ đã nói trước đó, Ootsuka vẫn thỉnh thoảng liên lạc với tớ."

"Cậu nói ở DonQui rồi ấy nhỉ."

Ootsuka là một cô gái tóc sáng màu, lúc nào cũng là trung tâm của mọi sự chú ý.

"Cô ấy hỏi cuộc sống ở trường Komaba có vui không. Tớ trả lời là vui, nhưng rồi chúng tớ cũng dừng nhắn tin từ đó."

"Chẳng bao giờ đoán được cô ấy đang nghĩ gì nhỉ?"

Nhiều lần Ootsuka chẳng nói gì mà cứ đi theo chúng tôi thôi. Cô ấy không phải kiểu người phá đám hay gì cả, nhưng hiếm khi tự mình đưa ra ý kiến.

"Mà thôi, nếu cô ấy sống tốt thì thế là được rồi, đúng không?"

"Đúng vậy."

Cô ấy đang làm gì và với ai cũng chẳng còn là chuyện của tôi nữa. Chắc chắn Suzuki đã quên tôi từ lâu rồi.

"Sao mặt cậu nghiêm trọng thế, Nanato?"

"Á! Cậu làm tớ giật mình đấy…"

Reina bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, ngước nhìn lên mặt tôi.

"Gần quá rồi!"

"Có sao đâu? Chúng ta đang phải giả làm một cặp mà, nhớ không?" Cô ấy nói và lại càng sát vào tôi hơn nữa.

Tuy nhiên, có Reina ở gần chắc chắn đã giúp tôi xua tan những cảm giác u ám do nhìn thấy Suzuki.

"C-Cảm ơn cậu."

"Chẳng biết vì cái gì, nhưng không có gì đâu," cô ấy nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.

"Có khi nào cậu sẽ ghét tớ không?"

"Tất nhiên là không rồi, ngốc ạ."

Câu trả lời của cô ấy gần như ngay lập tức, khiến tôi phải cố gắng kìm nén ý muốn ôm chầm lấy cô ấy. Nhưng nếu làm thế, tình bạn của chúng tôi sẽ tan tành mất. Mặc dù với cái màn giả làm bạn trai này, thật tình thì ôm một cái cũng chẳng sai lắm đâu. Mà thôi, dù sao thì tôi cũng chẳng đủ can đảm để làm cái điều táo bạo ấy ở chốn đông người.

"Nanato, đi thôi."

"Ừ, Itsuki nói đúng."

Xong xuôi công việc, bọn tôi rời khỏi trung tâm thương mại ngay để tránh chạm mặt nhóm của Susuki, rồi sau đó ai về nhà nấy.

—Reina—

Sau khi chia tay nhau, tôi và Shibayu ghé vào một công viên gần đó ngồi nghỉ.

“Xem ra mọi thứ đúng như kế hoạch nhỉ?” Shibayu chống tay lên cằm, mỉm cười.

Nhờ cái chiêu “ra vẻ là một cặp tình nhân” này, tôi đã rút ngắn đáng kể khoảng cách giữa mình và Nanato. Có thể nói, đây là một thành công lớn.

“Cũng nhờ công cậu phối hợp nhịp nhàng, nên chúng ta mới thuyết phục được Nanato mà không để cậu ấy kịp nói câu nào chống chế.”

“Cứ giao cho Yuzu đi, cậu sẽ thấy cả thế giới nằm gọn trong lòng bàn tay mình.”

“Mà cậu đâu có tiến triển gì với Shiroki đâu.”

“Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Cứ hễ dính dáng đến Tsubasa-chan là Yuzu không nghĩ thông được gì hết.”

Tôi vốn không mấy quan tâm đến chuyện Shibayu đang làm gì, nhưng thấy cô ấy ấp úng rồi ra vẻ thiếu nữ đang yêu khi nhắc đến Shiroki thì khá là thú vị. Cảm giác như muốn đẩy cô ấy thêm một chút nữa.

“Mà cũng nhờ tôi, cậu mới được hôn gián tiếp lúc họ ăn crepe đó đúng không?”

“Cái đó thật sự không cần thiết đâu. Độ ngọt của Tsubasa-chan với độ ngọt của crepe đã làm hỏng dạ dày của Yuzu rồi.”

“Thế là cậu hài lòng lắm rồi hả?”

Tôi có thể thấy rõ niềm hạnh phúc của cô ấy khi ôm hai má, nhoẻn miệng cười một mình. Dễ thương quá thể, tôi phải xoa đầu cô ấy một cái.

“Quan trọng hơn là chuyện của cậu đó, Reinan.”

“Phải rồi. Tôi không thể chỉ hài lòng với tình hình hiện tại được. Phải tận dụng cơ hội này mà làm tất cả những gì có thể.”

Tôi lấy điện thoại ra, mở bức ảnh tự sướng chụp chung với Nanato. Một tấm ảnh tình tứ với hai má chúng tôi kề sát vào nhau.

“Nếu tôi đăng cái này lên Minsta, mọi người sẽ nghĩ tôi có bạn trai rồi đúng không?”

“Có thể lắm, nhưng trông nó cũng chỉ như hai người bạn thân thôi. Cậu phải thêm một bình luận thích hợp vào nữa.”

“Đúng là như vậy.”

Tôi bắt đầu suy nghĩ xem nên viết gì khi đăng bức ảnh này. Gần đây, tôi thấy nhiều cô gái hay thêm những lời nhắn bí mật dành cho bạn trai vào các bài đăng. Tôi vẫn luôn ghen tị khi thấy thế, nên có lẽ bây giờ mình cũng nên làm vậy. “Giờ này, giờ không biết, thật sự rất nhiều, rất nhiều niềm vui, hiển nhiên thích, gọi video và thật sự, phanh gấp— Ghép lại là “Nanato yêu”. Sẽ chẳng ai nhận ra điều này, nhưng đây sẽ là kiểu thông điệp riêng của tôi gửi đến Nanato.

“Đăng tải hoàn tất!”

Đăng xong bức ảnh, tôi cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Viết mấy kiểu tin nhắn thế này cũng vui phết. Tôi có thể viết bất cứ điều gì mình cảm thấy mà không phải lo lắng gì cả.

“Cậu không có Minsta đúng không Shibayu?”

Tôi định kiểm tra điều đó khi đăng bài, nhưng rồi chợt nhớ ra cô ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.

“Không, cậu ấy không có đâu. Giao tiếp với người khác kiểu đó phiền phức lắm. Với lại Shibayu đâu có dễ thương như người khác đâu mà ảnh của cậu ấy có thể nổi tiếng được.”

“Cậu dễ thương mà Shibayu. Được thôi, dễ thương theo một kiểu khác, nhưng cậu đáng yêu như một con vật nhỏ vậy.”

“Không đời nào, đứng cạnh cậu hay Tsubasa-chan là tôi mất hết tự tin rồi.”

“Độ dễ thương là do người khác quyết định. Tôi nói cậu dễ thương, thì cậu dễ thương.”

Nhắc đến dễ thương, hôm nay Nanato đã liên tục gọi tôi như thế đúng không nhỉ? Ôi trời ơi, ôi trời ơi, ôi trời ơi… Được người mình yêu gọi như thế là tuyệt nhất. Điều đó cho thấy cậu ấy thật sự đang chú ý đến mình.

“Để lúc nào đó tôi dạy cậu trang điểm đúng cách nhé, để cậu có thể dễ thương hơn nữa.”

“Reina-tan…”

Cô ấy nhào tới ôm chầm lấy tôi, một cái ôm thật nồng nhiệt. Giá mà Nanato cũng làm thế với tôi, nhưng có lẽ cậu ấy không phải kiểu người như vậy. Hơn nữa, nếu cậu ấy làm thế, tình cảm của cậu ấy sẽ lộ rõ mất. Nhưng ít nhất, nhờ kế hoạch của Shibayu, giờ đây tôi có thể thân mật với Nanato tùy ý, và biết đâu chúng tôi còn có thể thành đôi nữa nếu mọi chuyện thuận lợi. Tôi phải đảm bảo rằng trái tim Nanato chỉ hướng về tôi, chứ không phải Shiroki.

— Nanato —

“Đi thôi.”

Tôi chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho việc đi học rồi ra khỏi cửa. Vì Tsubasa đã hỏi liệu chúng tôi có thể cùng đến trường không, nên giờ tôi đang đi gặp cô ấy.

“Chào buổi sáng, Nanato-kun.”

“Chào buổi sáng.”

Cô ấy đã đứng đợi tôi trước căn hộ rồi. Cảm giác cứ như quay về hồi tiểu học vậy. Vừa cất bước, Tsubasa giữ một khoảng cách nhất định giữa chúng tôi. Trước đây, cô ấy thường đi sát đến mức vai chúng tôi gần như chạm nhau, nhưng có lẽ cô ấy đủ tốt bụng để cho tôi không gian riêng.

“Cậu không cần phải liên lạc gì đâu, tớ lúc nào cũng ra khỏi nhà vào giờ đó, nên cậu cứ đợi là được.”

“Cậu chắc không?”

“Ừ. Đã một tháng rồi mà, Reina sẽ không còn thấy gượng gạo nữa đâu.”

“Đúng là vậy. Tớ nghĩ cô ấy đã cởi mở với tớ hơn một chút rồi.”

Mọi chuyện giữa họ ban đầu hơi lấn cấn một chút, nhưng giờ đây khi đã dành phần lớn thời gian cùng nhau, mọi thứ đã dịu đi. Nhờ thế, cả nhóm bạn chúng tôi đều ổn cả.

“Nanato! Chào buổi sáng!”

Chúng tôi đến công viên, nơi Reina đã đợi sẵn. Khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy tôi, mắt cô ấy sáng bừng lên.

“À, có Shiroki đi cùng nữa. Hiểu rồi.”

“Chào buổi sáng, Reina-san.”

À phải rồi, Tsubasa gọi cô ấy bằng tên riêng, nhưng Reina thì không. Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã tiến triển hơn rồi, nhưng Reina vẫn gọi Itsuki bằng họ. Chắc cô ấy là kiểu người giữ thói quen gọi tên theo họ. Mãi mới gọi tôi bằng tên riêng, nên tôi đoán đây hẳn phải là điều gì đó đặc biệt đối với cô ấy.

“Đi thôi. Mau lên.”

Reina vòng tay qua cánh tay tôi, làm tôi giật mình.

“N-Này, gần quá rồi đó.”

“Chúng ta phải thể hiện cho người khác thấy mà, đúng không?”

Reina đã lợi dụng toàn bộ kế hoạch này như một cái cớ để ép sát vào tôi.

“Nhưng ở đây đâu có nhiều người qua lại đâu, đúng không, Reina-san?”

“…Đúng là vậy.”

Reina buộc phải buông tay tôi ra. Thấy vậy, Tsubasa thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì đợi đến gần trường rồi làm nhé.”

“Xin cậu cứ nhẹ nhàng với tớ thôi.”

“Nếu chúng ta không làm nghiêm túc, sẽ không ai tin đâu, đúng không?”

Tôi chắc chắn muốn giúp Reina trong lúc nguy nan, nhưng nếu cô ấy cứ dính sát thế này, nó sẽ làm suy giảm khả năng suy luận của tôi mất. Chắc tôi chỉ có thể dốc hết tâm trí vào việc này với hy vọng sẽ quen dần thôi…

Chúng tôi bước vào tòa nhà trường và thay giày đi trong nhà. Tôi nhận ra vài bạn nữ cùng lớp cứ nhìn về phía chúng tôi. Tuy nhiên, ánh mắt họ rõ ràng không mấy thiện cảm, nên tôi thà đi một mình từ đây còn hơn.

“Đợi tớ với, Nanato!”

Reina túm lấy cánh tay tôi từ phía sau, kéo tôi lại gần hơn.

“Tớ đâu có bỏ cậu lại đâu.”

“Nhưng tớ không muốn xa cậu!”

Cô ấy nói bằng một giọng điệu gợi cảm mà tôi chưa từng nghe từ cô ấy. Thật dễ thương, nhưng vì lý do nào đó mà tôi lại thấy ngứa cả lưng.

“Tớ sốc thật đấy, cậu có thể nói mấy lời đáng xấu hổ như vậy ở nơi công cộng luôn à.”

“T-Tớ làm thế vì kế hoạch thôi mà. Tớ không có ý gì nghiêm túc đâu,” Reina thì thầm biện minh, giọng đủ nhỏ để những người xung quanh không nghe thấy.

Nếu cô ấy làm quá đà, trông sẽ không giống như chúng tôi đang hẹn hò mà lại giống như tôi đang bị trêu chọc vậy. Bước vào lớp học, không khí rõ ràng khác hẳn mọi ngày. Các bạn cùng lớp đang xì xào bàn tán, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía chúng tôi. Thế mà Reina lại kỳ lạ thay không hề hay biết điều đó, và vẫn cứ dính sát vào tôi cho đến tận bây giờ.

“Hôm qua vui thật đó, phải không?”

Lời nói ấy lại một lần nữa dễ gây hiểu lầm, và tôi biết thừa cô ấy làm thế chỉ để khoe khoang rằng chúng tôi có lẽ đang hẹn hò, nhưng tôi thật sự mong cô ấy dừng lại ngay lúc này.

“Đúng vậy.”

“Hôm nay chắc cũng sẽ là một ngày tốt lành đối với em.”

Lại nữa, tôi biết ý định của cô ấy đằng sau câu nói này, nhưng đó không phải là điều nên thốt ra khi mặt đang đỏ bừng và ở nơi công cộng.

“…Về chuyện gì cơ?”

“Hả? Thì là đi chơi chứ còn gì nữa.”

“À, chuyện đó à…”

Tôi không biết liệu Reina cố tình nói nước đôi hay chỉ là tôi đang suy diễn linh tinh… Có lẽ là vế sau, điều cần thiết cho kế hoạch của chúng tôi.

“Tôi thấy bài đăng của cậu hôm qua đó, Chiba-san. Chúc mừng nhé.”

“Cậu khoe ngay từ sáng sớm rồi à?”

Không hiểu sao, mấy cô gái xung quanh chúng tôi đang chúc mừng Reina. Tôi tự hỏi họ đang nói về "bài đăng" gì nhỉ…

“Hả? Ưm…?”

Điều gây sốc là chính Reina cũng đang bối rối. Có lẽ chuyện này đã vượt quá giới hạn cô ấy dự tính.

“Mọi người đã bàn tán về cậu khắp nơi rồi. Cậu lúc nào chẳng thu hút sự chú ý, nên tin tức lan ra trong nháy mắt là phải.”

“Tôi cứ nghĩ cậu cố tình chọc Hirose-kun ghen bằng cách đi với Amami-kun, nhưng có vẻ như ngay từ đầu cậu đã nhắm đến cậu ấy rồi.”

Lý do chúng tôi thu hút nhiều sự chú ý đến vậy dường như là do những tin đồn đang lan truyền.

“K-Khoan đã…” Reina tái mét mặt.

Cô ấy nhìn tôi, như muốn cầu cứu, nhưng ngay từ đầu tôi còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

“Chúc may mắn nha, Chiba-san! Tớ cổ vũ cho cậu.”

“V-Vâng, tớ sẽ cố gắng.”

Vừa được chúc phúc vừa được ủng hộ, Reina không nói thêm được lời nào, chỉ biết gật đầu.

“Chuyện này là sao vậy, Reina?”

Chúng tôi rời xa những học sinh khác, và tôi yêu cầu cô ấy giải thích.

“Em cũng không rõ nữa… Có lẽ việc chúng ta phô trương rằng mình là một cặp đã phát huy tác dụng rồi?”

“Vậy là họ nghĩ chúng ta thực sự đang hẹn hò ư?”

“Chắc vậy…”

Reina trông cũng bối rối không kém. Vậy là chỉ bằng việc đăng tấm ảnh đó lên mạng xã hội, các bạn cùng lớp đã tự suy diễn ra mọi thứ sao? Không thể nào, một tấm ảnh thôi không thể nào đủ bằng chứng như vậy.

“Ghen tị thật đấy, Amami…”

“Sao lại là cậu chứ?”

Trong khi đó, mấy cậu con trai trong lớp đều ném những lời nguyền rủa về phía tôi. Và họ cũng nghĩ rằng tôi đang hẹn hò với cô ấy, rõ ràng là vậy. Chúng tôi còn chưa làm được bao nhiêu để khiến họ nghĩ vậy, vậy mà mọi thứ cứ như thể một cặp đôi mới vừa ra đời vậy.

“Có chút phiền phức rồi…” Tôi thở dài và bắt đầu suy nghĩ.

Reina luôn nổi bật trong lớp vì sự đáng yêu của mình, và nếu cô ấy bắt đầu hẹn hò với ai đó, tin tức chắc chắn sẽ lan truyền như cháy rừng.

“Xin lỗi, có lẽ chuyện này hơi khó chịu cho cậu phải không?”

“Không hề. Em chỉ nghĩ rằng sẽ khá mệt mỏi nếu phải là trung tâm chú ý quá lâu.”

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Reina để xua tan nỗi lo lắng của cô ấy, nhưng điều đó chỉ khiến nhiều người hơn hò reo.

“Tôi không ngờ nó lại bùng nổ thế này ngay từ ngày đầu tiên… Không biết nguyên nhân là gì nhỉ.”

“À phải rồi, hôm qua cậu có đăng tấm ảnh đó đúng không?”

“Đúng vậy. Nhưng em đâu có thêm gì ám chỉ chúng ta đang hẹn hò đâu. Chỉ đơn giản là đăng ảnh thôi mà.”

Đúng là chúng tôi khá gần gũi trong ảnh, nhưng một bức ảnh đơn thuần chắc chắn không đủ bằng chứng. Tôi cảm thấy có một lý do cụ thể khác ẩn giấu ở đó, nhưng tôi không thể biết…

— Reina —

Không hiểu sao, các bạn cùng lớp lại kéo đến chúc mừng tôi vì có bạn trai. Kế hoạch ban đầu là để họ thắc mắc liệu có phải vậy không, nhưng mọi chuyện đã vượt qua cả tình huống đó. Tuy nhiên, điều này lại khá thuận tiện cho tôi. Bởi vì tôi sẽ không ngại hẹn hò thật với Nanato. Tuy nhiên, tôi phải sắp xếp lại các ưu tiên của mình. Làm thế nào để đối phó với cảm xúc của Nanato, mối quan hệ bạn bè của chúng tôi, có rất nhiều điều để suy nghĩ.

“Này, Shibayu? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Tôi tìm đến Shibayu và hỏi cô ấy. Chuyện này vốn là ý tưởng của cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ biết chút gì đó.

“Yuzu cũng hoàn toàn bối rối.”

“Vậy là ngay cả cậu cũng không biết…”

Mọi chuyện sao lại thành ra thế này chứ? Tôi không khỏi cảm thấy bồn chồn.

“Hay là có ai đó trong nhóm mình đã tiết lộ chuyện này? Dàn dựng mọi thứ từ phía sau.”

“Không đời nào họ làm vậy đâu.”

Shibayu nói thế, nhưng tình huống này không thể tự nhiên mà có được.

“À phải rồi, cậu đã đăng ảnh lên mạng xã hội đúng không? Đưa Yuzu xem đi. Biết đâu chúng ta sẽ tìm thấy manh mối ở đó.”

“Cái trên Minsta á? Được thôi, nhưng đó chỉ là một tấm ảnh bình thường mà.”

Tôi lấy điện thoại ra và mở trang Minsta của mình.

“Cái quái gì thế này?!”

Không hiểu sao, Shibayu hét lên kinh ngạc.

“Có chuyện gì vậy?”

“Cái dòng tin nhắn quái dị này thêm vào ảnh là sao chứ. Đọc cái này thì quá rõ ràng rồi, ai mà chẳng nghĩ cậu yêu Nanato và hai người đang hẹn hò!”

“N-Này, nói khẽ thôi…”

Ừm… có lẽ dòng chữ tôi thêm vào ảnh có vấn đề thật.

“Không, không, không, chỉ một phần nhỏ người ta mới nhận ra điều đó thôi chứ?”

“Không đời nào. Phải tới 90% ấy chứ. Cậu ngốc à, Reinan?”

“Thật hả?”

Tôi kiểm tra lại dòng chữ mình đã thêm vào. Đọc lại lần nữa, nếu đọc đúng cách, nó sẽ tạo thành cụm từ ‘Yêu Nanato’.

“Đúng là kẻ phản bội… Cậu chính là thủ phạm.”

“Waaaaah…”

“Đừng có ‘Waaaah’ Yuzu. Chuyện này đâu chỉ là cố gắng khiến người ta nghĩ hai người đang hẹn hò… Nó gần như là một lời tuyên bố rồi.” Shibayu lắc đầu.

Chúng tôi làm theo đúng kế hoạch, vậy mà tôi lại làm hỏng bét. Chẳng có gì thuận lợi cả…

“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Không làm gì cả. Đến nước này, cậu chỉ có thể bắt đầu hành động như một cặp đôi thôi. Nếu cậu xóa bài đăng và phủ nhận mọi thứ, nó sẽ phản tác tác dụng đấy.”

Phủ nhận tin đồn đồng nghĩa với việc tuyên bố tôi không hẹn hò, và điều đó sẽ khiến đám con trai lại tiếp cận tôi lần nữa.

“Yuzu có lẽ đã đánh giá thấp mức độ chú ý mà cậu nhận được. Mà, với Hirose-kun đẹp trai và Tsubasa-chan là cô gái dễ thương nhất vũ trụ, mọi thứ càng trở thành một chủ đề lớn hơn.”

“Nhưng như vậy, mình có thể ở gần Nanato bao nhiêu tùy thích đúng không?”

Tôi cố gắng suy nghĩ tích cực, nêu ra lợi ích.

“Không, không, không, có chuyện còn tệ hơn nữa,” Shibayu lộ rõ vẻ lo lắng. “Nếu cậu và Amamicchi thực tế đang hẹn hò công khai thế này, Tsubasa-chan sẽ càng khó tiếp cận cậu ấy hơn. Cậu đang đẩy cô ấy vào đường cùng.”

“Điều đó có thể đúng, nhưng…”

“Tsubasa-chan sẽ cảm thấy thế nào… Và đây không phải là điều chúng ta đã hứa với Amamicchi.”

Shiroki có thể là đối thủ của tôi, nhưng tôi vẫn muốn chúng tôi hòa thuận vì lợi ích của nhóm bạn. Nhưng với tình hình hiện tại, có lẽ người ta sẽ nghĩ tôi đang cố gắng cưỡng đoạt Nanato từ cô ấy.

“Ôi trời, liệu cô ấy có ghét mình không?”

“Thôi, Yuzu sẽ cố gắng hết sức để mọi việc không tệ hơn, nhưng tớ thực sự nghĩ cậu không nên làm quá trong một thời gian.”

“Đ-Được rồi…”

Tôi phải xin lỗi Nanato sau. Nếu cậu ấy ghét tôi, thế giới của tôi sẽ sụp đổ. Khi giáo viên bước vào lớp, các học sinh khác đều ngồi xuống. Nanato trông khá phiền muộn, còn Shiroki chỉ im lặng nhìn tôi chằm chằm.

Giờ ra chơi đến, tôi vội vã chạy đến chỗ Nanato. Suốt đường đi, tôi bị các cô gái nhìn chằm chằm, nhưng tôi đoán mình xứng đáng bị như vậy.

“Xin lỗi, tớ nghĩ chuyện quảng bá này đã đi quá đà và mọi chuyện mới ra nông nỗi này.” Tôi nói với Nanato bằng giọng nhỏ nhẹ, nhưng chúng tôi vẫn trở thành tâm điểm chú ý.

“Thôi, chuyện đã lỡ rồi. Nhưng, chúng ta chắc chắn sẽ nổi bật nếu cứ đứng đây.”

Theo Nanato, chúng tôi đi đến một hành lang vắng vẻ. Tôi lo lắng rằng cậu ấy có thể tức giận với mình, nhưng giọng nói điềm tĩnh của cậu ấy đã khiến tôi thả lỏng. Nanato tốt bụng mà, có lẽ cậu ấy vẫn đang căng thẳng nhưng cố gắng không thể hiện ra.

“Cậu không giận à?”

“Anh không thích lắm đâu, nhưng như vậy sẽ giúp mấy tên con trai bớt quấy rầy em, đúng không? Chuyện nhỏ ấy mà.”

“Nanato…”

Sao mà anh ấy lại tốt đến vậy chứ? Anh ấy tử tế, chẳng bao giờ nổi nóng, lúc nào cũng nghĩ cho mình trước tiên, lại còn nói đúng y những gì mình mong muốn nữa chứ. Cứ thế này thì mình sẽ chỉ yêu anh ấy nhiều hơn thôi. Mình đã yêu anh ấy rồi, nhưng mà cứ đà này chắc mình phát điên mất!

“Nanato?”

Mình xấu hổ lùi lại mấy bước, nhưng anh ấy bỗng nhiên tiến đến gần hơn.

“Nếu chúng ta không đứng sát nhau, họ sẽ nghĩ là chúng ta đã chia tay rồi đó, đúng không?”

Đúng là vậy. Nanato vẫn còn ám ảnh vụ bị bạn gái cũ đá chỉ sau vỏn vẹn ba ngày. Thế nên nếu giờ chúng mình dừng giả vờ và “chia tay” thật thì chỉ làm vết thương lòng của anh ấy thêm sâu mà thôi. Nếu mình không cẩn thận, có khi mình lại càng ghét anh ấy hơn nữa…

“Ừ, ít nhất là hôm nay chúng ta phải dính lấy nhau.”

À mà, sao cái cô bạn gái cũ đó lại có thể chia tay với anh ấy chỉ sau ba ngày vậy chứ? Cô ta có biết mình đã phải vật lộn biết bao nhiêu để được ở bên cạnh anh ấy không cơ chứ? Chưa kể đến sự xuất hiện của cái cô bạn thanh mai trúc mã đáng ghét kia nữa chứ!

“Reina.”

“Wueh?!”

Nanato bỗng nắm lấy cánh tay mình, làm mình giật nảy cả mình.

“À… anh xin lỗi. Chỉ là nhớ đến chuyện đau lòng.”

Có vẻ như anh ấy thực sự đã nhớ lại vết thương lòng với bạn gái cũ. Để đối phó với điều đó, anh ấy đã chạm vào cánh tay mình. Vì mình là người luôn chủ động chạm vào anh ấy nên điều này khiến mình thực sự rất vui.

“Anh sao thế?”

“Anh chỉ… cảm thấy cô đơn thôi.”

“Hì, đừng lo. Em sẽ không đi đâu cả.”

Thấy anh ấy trông có vẻ hụt hẫng, mình siết chặt cánh tay anh ấy hơn. Nhưng việc cô bạn gái cũ đó lại có thể để lại vết sẹo sâu như vậy trong lòng Nanato, chắc hẳn anh ấy đã rất quan tâm đến cô ta. Nhận ra điều này, mình thực sự cảm thấy khó chịu.

“Hai người đang làm gì ở đây vậy?”

Chúng mình nghe thấy một giọng nói từ phía sau, quay lại thì thấy Shiroki đang nhìn chằm chằm vào chúng mình.

“A!”

Hiểu ra vấn đề, Nanato vội vã rụt tay lại – hay ít nhất là anh ấy đã cố thử, nhưng mình không chịu buông.

“Bọn tớ đang tập đóng vai một cặp đôi trước mặt mọi người.”

“Sáng nay tớ đã nói rồi mà, tớ nghĩ làm thế cũng chẳng có ích gì khi không có ai xung quanh.”

Mình cũng cảm thấy có lỗi về chuyện này, nhưng Shiroki cũng tranh thủ từng cơ hội để ôm Nanato, thế nên mình cũng chẳng cần phải kiềm chế làm gì.

“Vậy có lẽ chúng ta nên làm vậy trước mặt những người khác nhỉ?”

“Cái đó…”

“Chà, mình cũng không làm được điều đó, nên chúng ta đang làm quen với nó khi không có ai nhìn. Chuyện này không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu, đừng lo lắng.”

Nghe mình nói, Nanato thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà, mình không hề thích điều đó chút nào.

“Chúng ta quay lại thôi. Sắp vào lớp rồi.”

“Đúng vậy.”

Đó là khởi đầu cho một khoảng thời gian kỳ lạ khi Nanato và mình có thể là một cặp đôi giả. Điều này sẽ cho phép mình thể hiện cho anh ấy thấy sẽ như thế nào khi có mình làm bạn gái. Nếu bây giờ mình cố gắng hết sức, con đường dẫn đến việc thực sự hẹn hò với anh ấy có thể mở ra. Đây có lẽ là cơ hội tốt nhất mình từng có được…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận