Anata wo Akiramekirenai M...
Sakurame Zento Karutamo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 4: Xứ sở mộng mơ

0 Bình luận - Độ dài: 10,279 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích những gì chúng mình đã làm, hãy theo dõi các kênh mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng mình trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

—Nanato—

Hôm nay là ngày hẹn cả bọn cùng kéo nhau đến công viên giải trí rộng lớn, còn được biết đến với cái tên Risney Land. Đến ga xe lửa nơi chúng tôi đã hẹn gặp, không có quá nhiều người vì trời vẫn còn khá sớm. Tôi thậm chí còn thấy vài gã trung niên đang hớt hải chạy, chắc hẳn là vừa lỡ chuyến tàu cuối. Những người khác thì đeo mấy phụ kiện tai kì cục, rõ ràng là loại người bạn không muốn dây dưa vào. Giữa những kẻ lập dị xung quanh, tôi bất ngờ trông thấy Reina từ đằng xa. Chẳng biết từ đâu, một gã trông giống sinh viên đại học đang mon men bắt chuyện với cô ấy, trong khi Reina chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại.

“Yo, Reina. Ai vậy?”

“A, bạn trai em đến rồi!”

Reina thoáng thấy tôi liền chạy vụt đến, bá lấy tay tôi.

“Thật sao? Cậu có bạn trai rồi à?”

Gã đàn ông có vẻ thất vọng, nhưng rồi—

“Thôi được, nếu cô gái hạnh phúc thì tôi cũng vui!” Gã ta nói xong liền bỏ đi, trông khá mãn nguyện.

Thật kì cục khi thấy ai đó chân thật đến vậy dù bị từ chối.

“Vậy hắn ta bắt chuyện với cậu à?”

“Vâng. Em cứ giả vờ không để ý các thứ, nhưng hắn ta cứ không chịu buông tha cho đến khi anh đến.”

Còn ba phút nữa, và tôi cứ nghĩ mình là người đến sớm nhất, nhưng xem ra Reina đã nhanh chân hơn rồi. Cô ấy không có vẻ gì là quá hào hứng với ngày hôm nay, nhưng có lẽ tôi đã nhầm.

“Em không biết có phải do em trông trưởng thành hơn khi không mặc đồng phục không, nhưng em bị nhiều người bắt chuyện kiểu này lắm.”

Quả đúng như lời cô ấy nói, Reina trông chẳng khác nào một cô gái đôi mươi. Cô ấy mặc áo trắng với viền ren trên tay áo. Vì áo khá bó nên càng tôn lên vòng một của cô ấy. Thêm chiếc váy mini xẻ tà, để lộ đôi chân thon dài. Mặc một bộ đồ quyến rũ như vậy thì chả trách có người đến bắt chuyện.

“Trang phục của cậu luôn đỉnh nhất. Giờ thì tôi hiểu sao con trai cứ bu lấy cậu rồi.”

“Thật sao? Em chọn đồ mà em nghĩ anh sẽ thích đó.”

Có vẻ cô ấy nghĩ tôi thích những bộ đồ hở hang. À thì, cô ấy không sai, nên tôi không cãi được.

“Tôi nghĩ nó hơi hở một chút đấy.”

“Em nghe nói hôm nay trời sẽ nóng và chúng ta sẽ phải đi bộ nhiều…”

Phải công nhận, với những bộ trang phục này và việc cô ấy cứ dính lấy tôi như sam cả ngày, tôi cứ nằm mơ thấy những giấc mơ đen tối. Cứ như thể cô ấy là một nàng yêu nữ thời hiện đại vậy.

“Xin lỗi vì đã đợi-đợi-đợi!”

“Nanato-kun, Reina-san, chào buổi sáng!”

Shibayu chào chúng tôi bằng một kiểu chưa từng nghe bao giờ, theo sau là Tsubasa. Có vẻ họ đến cùng nhau, thân thiết như mọi khi. Tsubasa mặc áo trắng trễ vai, để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp. Nếu cô ấy cứ cúi người nhiều như vậy, tôi sẽ không thể rời mắt khỏi nơi đó. Và tôi cá Shibayu đã sắp xếp bộ trang phục này. Shibayu thì mặc một chiếc váy liền thân có bèo nhún. Trông cô ấy nữ tính hơn nhiều so với bộ đồng phục mà tôi vẫn quen, và với mái tóc xõa dài, cô ấy trông khá đáng yêu.

“Hai cậu lúc nào cũng đáng yêu thế.”

“Cảm ơn Nanato-kun,” Tsubasa vui vẻ đáp lại trong khi má ửng hồng.

Điều đó chỉ khiến tôi muốn xoa đầu cô ấy vì một lí do nào đó.

“Tsubasa-chan cứ đáng yêu quá đi, đúng không? Yuzu suýt nữa đã bật khóc rồi.”

“Cậu cũng đáng yêu lắm đó, Shibayu.”

“S-Suỵt. Chả ai quan tâm đến Yuzu đâu. Cứ tiếp tục khen Tsubasa-chan đi.”

Có vẻ cô ấy khá không muốn được khen mà thay vào đó lại lái mọi chuyện sang Tsubasa-chan.

“Giờ chỉ còn chờ Hirose thôi nhỉ?”

Đúng như Reina nói, Hirose là người duy nhất chưa xuất hiện.

“Tôi có cảm giác cậu ta có thể sẽ hủy kèo đấy. Chúng ta chưa từng đến công viên giải trí hay gì trước đây, nên có lẽ đó không phải sở thích của cậu ta.”

Tôi lấy điện thoại ra, không thấy có tin nhắn nào. Có lẽ cậu ta ngủ quên mất rồi.

“Tôi đến rồi đây!”

Đằng sau vang lên một giọng nói đầy tức tối, tôi quay đầu lại và thấy Itsuki.

“Tôi đến trước cả mọi người!”

Cậu ta đeo một phụ kiện tai giống hệt nhân vật hoạt hình nào đó của Risney, đứng ngay sau lưng tôi. Tôi còn đang tự hỏi gã nào đây, ai ngờ lại chính là Itsuki.

“Cậu… bị phạt gì đó nên mới phải làm thế này à? Bình thường thì phải đến nơi rồi mới đeo chứ.”

“Tại tôi phấn khích quá, không kìm được.”

Bình thường cậu ta ngầu bao nhiêu, thì cái sự đối lập này lại khiến cậu ta trở nên thú vị bấy nhiêu. Nếu tôi là một chị gái lớn tuổi hơn, có lẽ đã đổ gục ngay tắp lự rồi. Nhưng những người bằng tuổi chúng tôi thì chắc là sẽ thấy bối rối lắm. Vì mọi người đã tụ tập đông đủ, chúng tôi nhanh chóng lên tàu.

“Hơi lành lạnh nhỉ.”

Điều hòa trong tàu chạy hết công suất, với bộ đồ mỏng manh thì Tsubasa chắc chắn sẽ thấy lạnh một chút. Tôi rất muốn cho cô ấy mượn áo khoác của mình… nếu tôi có mang theo. Chắc là muốn làm ấm người, nên cô ấy cứ rúc sát vào tôi. Một mùi hương hoa thoang thoảng bay vào mũi tôi.

“Tôi không phiền nếu anh dùng đôi bàn tay to lớn của mình mà xoa đùi tôi đâu.”

“…Cô bị sao thế? Một tên biến thái à?”

“Tôi… tôi chỉ muốn tiếp xúc cơ thể bình thường thôi mà, đúng không?”

Đó không phải là chuyện tôi có thể làm ở nơi công cộng. Có lẽ sẽ được nếu chỉ có hai đứa.

“Ôi, cậu gỡ được chiếc nhẫn ra rồi à?”

“Ừ. Nhờ có loại kem dưỡng Reina-san cho mà thành công đó.”

Shibayu ngồi đối diện chúng tôi, hỏi Tsubasa về chiếc nhẫn. Ý tưởng này vốn là của cô ấy, trong bữa trưa hôm nọ khi chúng tôi nói chuyện. Reina nói cô ấy có sẵn kem dưỡng đó, và những người khác cũng thẳng thừng chấp nhận… Nhưng tôi lại cứ nghĩ mãi. Sao cô ấy lại có thứ đó chứ? Tôi chỉ có thể nghĩ đến việc nó được dùng theo cách kỳ quặc nào đó. Sự tò mò thôi thúc, tôi lên mạng tìm kiếm, nhưng chỉ nhận về toàn ảnh và video khiêu dâm. Có lẽ cô ấy cũng dùng chất bôi trơn theo cách tương tự…?

“Ư-Ưm… Reina?”

“Sao thế?”

“Sao cậu lại có chất bôi trơn đó vậy?”

Tôi không thể không hỏi. Có khả năng cao là cô ấy sẽ dùng nó vào chuyện gì đó kỳ lạ, nên tôi muốn tránh xa khả năng đó.

“À, con gái dùng nó để trang điểm và mấy thứ linh tinh đó mà. Tôi phải chăm sóc da khi còn trẻ chứ, không sau này sẽ hối hận đó.”

“À, ra vậy. Dùng để trang điểm, tôi hiểu rồi.”

Có vẻ như loại chất bôi trơn này khác xa với những gì tôi nghĩ. Giờ nghĩ lại, tôi cũng từng nghe nói về kem dưỡng da hay dầu dưỡng tóc trước đây mà.

“Nanato… Vừa rồi cậu có đang nghĩ bậy bạ gì không đấy?”

Chắc cô ấy đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nên mới liếc mắt trêu chọc.

“Cậu có suy nghĩ đen tối không? Kiểu như tôi dùng nó cho cậu chẳng hạn?” Reina nhếch mép cười.

Tôi ngượng đến mức phải cúi đầu xuống, nhưng điều đó lại khiến tôi nhìn thấy khe ngực cô ấy, thế là tôi càng thêm bối rối.

“Không hề. Tôi đang nghĩ cậu sẽ dùng nó cho môn đấu vật sumo mặc đồ bơi ấy.”

“Kiểu dùng gì vậy chứ?! Tôi đâu phải diễn viên hài…”

Bị dồn vào đường cùng, tôi đành bịa ra lý do tốt nhất có thể nghĩ ra trong lúc cấp bách đó.

“Đừng có hiểu lầm kỳ quặc nữa. Tôi không phải tên biến thái đâu.”

“Tôi biết rồi, biết rồi. Nhưng dù cậu có hứng thú với thứ gì đi nữa, tôi cũng chiều theo hết nhé?”

Thật là tốt bụng… Mà khoan, dù tôi hứng thú với thứ gì ư? Tôi nghĩ tôi khá bình thường về sở thích kỳ quái. Tôi sẽ không ép buộc cô ấy làm chuyện gì kỳ lạ đâu.

“Chúng ta mới đi được nửa đường thôi nhỉ?”

“Đúng vậy. Nhưng đi tàu với cậu vui thật đấy, Nanato.”

“Năm ngoái vì lo thi cử nên chúng ta không có nhiều thời gian đi chơi, vậy nên hôm nay hãy cùng vui vẻ nhé.”

“Nanato… Tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi luôn mơ về một ngày như thế này.”

Mùa xuân năm ngoái, tôi đã cố gắng hết sức để kèm cặp Reina càng nhiều càng tốt. Nhờ sự nỗ lực của cô ấy, Reina đã thi đậu vào cùng trường với tôi. Vậy nên hôm nay, chúng tôi nên tận dụng cơ hội này để tự thưởng cho những nỗ lực ấy.

—Reina—

“Công viên đóng cửa rồi sao?!”

Chúng tôi xuống xe buýt rồi đi thẳng tới Rsiney Land, nhưng vừa đến cổng, Shibayu đã hét lên một tiếng thất thanh.

“Thật sao?!”

Nghe vậy, cả bọn đều ngớ người ra. Không ngờ chúng tôi lại đến đúng ngày khu vui chơi đóng cửa…

“Đùa thôi! Đó là trò chơi khăm kinh điển của Yuzu đấy!”

Chứng kiến Shibayu thú nhận, cả Nanato và Hirose đều khuỵu gối xuống. Ngay cả tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Họ chỉ là chưa mở cửa thôi. Mười phút nữa là vào được rồi.”

“À, hiểu rồi. Tớ đi vệ sinh đây,” tôi nói, và Shibayu liền lẽo đẽo theo sau.

Tôi soi gương xem lớp trang điểm của mình còn ổn không. Ba cô gái khác cũng đang đứng cạnh tôi làm điều tương tự. Chắc ai cũng muốn mình trông đẹp nhất có thể.

“Shibayu này, cậu có ý tưởng nào để tớ có thể chinh phục Nanato ở cái công viên này không?” Tôi hỏi cô ấy xem có kế sách nào hay ho không.

“Ừm… Hay là cậu giả vờ sợ sệt khi đi qua nhà ma để có thể bám lấy cậu ấy bao nhiêu tùy thích?”

“Nhà ma chẳng làm tớ sợ một chút nào, nên chắc cách đó không hiệu quả đâu.”

Tôi không tin vào ma quỷ hay những thứ đại loại vậy, nên tôi chẳng hiểu sức hấp dẫn của mấy chỗ đó. Phim kinh dị tôi cũng không xem được. Chắc tôi là một người phụ nữ nhàm chán rồi?

“Thế còn tàu lượn siêu tốc thì sao?”

“Cái đó thì tớ không chắc vì chưa có kinh nghiệm… Chắc tớ hơi sợ độ cao một chút.”

“Vậy thì Yuzu sẽ cố hết sức để cậu được ngồi cạnh cậu ấy trên tàu lượn. Cứ giả vờ sợ hãi rồi thể hiện sự nữ tính của mình ra là được.”

Tôi chẳng có tự tin là mình có thể gào thét một cách gượng ép. Cậu ấy sẽ chỉ nghĩ tôi đang giả bộ làm màu cho dễ thương thôi.

“Cậu ấy sẽ không thấy phiền à?”

“Con trai thích được dựa dẫm mà, nên cậu ấy sẽ nghĩ mình cần phải bảo vệ cậu đấy.”

“Nghe có lý đấy. Có những lúc tớ khá bướng bỉnh, nên đúng là phải thể hiện sự nữ tính của mình ra.”

Có khi cậu ấy sẽ chỉ nghĩ tôi thật tẻ nhạt nếu cứ giữ vẻ mặt điềm tĩnh như thế này.

“Có chuyện gì cậu muốn tớ giúp không, Shibayu?”

“Không hẳn. Yuzu không muốn vượt quá giới hạn khiến Tsubasa-chan ghét mình. Chỉ cần được vui vẻ là Yuzu đã mãn nguyện rồi.”

“Đừng tỏ ra cứng rắn như thế. Tớ cá là cậu muốn ôm cô ấy lắm đúng không? Đây là cơ hội tuyệt vời đó, cứ mạnh dạn tiến lên đi. Tớ sẽ giúp nếu có thể,” tôi xoa đầu cô ấy vì trông cô ấy khá cô đơn.

Thà rằng cứ tiến lên một bước rồi hối hận còn hơn là hối hận vì đã không làm gì cả.

“Reinan… Phải, cậu nói đúng. Yuzu nên tận dụng cơ hội này để mạnh dạn hơn.”

“Đúng vậy. Nếu cậu cứ chùn bước, thì làm sao có phép màu xảy ra được.”

“Đúng rồi. Xin hãy cho Yuzu được trải nghiệm một khoảnh khắc ‘biến thái may mắn’ với Tsubasa-chan!” Cô ấy chắp tay lại cầu nguyện.

Tôi nghĩ đó là một cách mạnh dạn khá kỳ quặc, nhưng tôi cũng thường xuyên trở nên ngốc nghếch vì Nanato, nên chẳng có tư cách gì mà nói. Chúng tôi trở về từ nhà vệ sinh và bước vào Rsiney Land, nơi đã mở cửa. Nơi này ít đông đúc hơn tôi nghĩ, nhưng cũng không đến nỗi thưa thớt mà bạn không thể bị lạc. Chắc xếp hàng chơi gì cũng mất cả đời…

“Cậu vừa thấy khó chịu khi nghĩ đến việc xếp hàng đúng không, Reinan?” Shibayu đoán trúng suy nghĩ của tôi, nên tôi đành gượng cười.

“Ngày nay, cậu có thể dễ dàng tìm đường bằng ứng dụng trên điện thoại thông minh, và vì họ đã đánh dấu các điểm tham quan nổi tiếng, cậu có thể thấy lượng khách ở khắp mọi nơi.”

“Ồ, hả? Tiện lợi thật đấy.”

Vì quá tập trung vào việc sớm trưởng thành, bố mẹ tôi chưa bao giờ đưa tôi đến khu vui chơi. Và tôi cũng nói sẽ không đi ngay cả khi họ có đưa. Đó là lý do tại sao tôi thậm chí còn không biết mọi thứ ở đây thường diễn ra như thế nào. Chắc tôi chỉ có thể trông cậy vào Shibayu thôi.

“Vậy thì, chúng ta hãy dùng hết vé nhanh ngày hôm nay và khám phá càng nhiều càng tốt trước khi hết giờ nhé.”

Không ai phản đối ý kiến của Shibayu, nên tất cả chúng tôi đều đi theo cô ấy.

“Thôi thì cứ chơi trò nhẹ nhàng trước đã.” Shibayu vừa nói vừa chỉ tay về phía một nhân vật trông như từ trong truyện bước ra đang xoay vòng tít mù.

Thế này thì chắc cũng được.

“Trò này ngồi được hai người, vậy chúng ta oẳn tù tì phân cặp nhé!”

Vì có năm người, chia ra kiểu gì cũng khó, sẽ có một người phải đi một mình.

“Chơi thôi!”

“Oẳn tù tì!”

Mọi người đồng thanh reo hò, trừ Shiroki.

“Cái giọng gì thế kia? Đáng yêu muốn xỉu!”

“Lâu lắm rồi mới nghe lại, vẫn dễ thương như ngày nào.”

“Tsubasa-chan, em định làm Yuzu chết vì quá dễ thương hả?”

Hirose, Nanato và Shibayu đồng loạt kêu rên vì vẻ đáng yêu của Shiroki. Giọng điệu vùng miền ư? Thật sao? Chỉ nói chuyện thôi mà cũng dễ thương thế à? Thật là không công bằng!

“Agh, em đâu có cố ý… Ngại quá đi mất…”

Dù ngượng ngùng, vẻ nữ tính của cô ấy vẫn cứ thế bộc lộ rõ mồn một. Thế này là gian lận rồi đấy! Tôi sẽ mách thầy giáo! Cuối cùng, Nanato cặp với Hirose, tôi với Shiroki, còn Shibayu đành chịu phận lẻ loi. Vì đã ghép cặp xong xuôi, tôi nghĩ nên tranh thủ bàn bạc trước với Shiroki. Cả hai chúng tôi cùng bước lên trò chơi, phía trước là Nanato và Hirose. Nhìn hai thằng bạn đi chung một trò chơi đáng yêu như thế này thật buồn cười, nên tôi quyết định chụp một tấm. Rồi trò của chúng tôi cũng bắt đầu chuyển động. Nhìn từ ngoài vào không thấy đáng sợ lắm, nhưng khi trò chơi lao vút lên, tôi bắt đầu thấy run.

“Ồ, vui thật đấy Reina-san nhỉ?”

“Ừ-Ừm. Không ngờ lại hồi hộp đến vậy.”

Shiroki có vẻ thật sự rất thích thú. Chắc là cô ấy chẳng sợ hãi gì trò này cả.

“Này, hồi đầu cấp hai Nanato từng đăng mấy bài thơ sến súa lên mạng xã hội đó.”

“Cậu nói gì vậy hả?! Giữ bí mật về quá khứ đen tối đó cho tớ, nghe rõ chưa?!”

“Thế mới vui chứ, thử xem cậu có nghe được tụi tớ nói gì không.”

Hai thằng bạn cứ vậy mà đùa giỡn, và chúng tôi nghe rõ mồn một.

“Năm cấp hai, Itsuki còn bị virus sau khi vào trang web người lớn rồi khóc tu tu trước mặt tớ nữa chứ!”

“Thằng khốn! Cái đó còn tệ hơn nhiều!”

Nhìn bọn chúng vật lộn như mọi khi quả thật đã xoa dịu nỗi sợ hãi của tôi với trò này.

“Hai tên ngốc lớn xác ấy nhỉ?”

“Ừm. Cậu biết không, hồi ở Fukuoka, Nanato-kun lúc nào cũng muốn có một người bạn là con trai, nên tớ mừng vì cậu ấy đã tìm được Hirose-kun.”

Nghe về một Nanato mà tôi chưa từng biết khiến tôi thấy bực bội.

“Cậu biết là có khi có học sinh trong trường mình đang đi quanh đây không hả?”

Tôi đi thẳng vào vấn đề, nhắc nhở cô ấy đừng quá thân mật với Nanato khi ở nơi công cộng.

“Tớ biết. Tớ cũng không muốn Nanato-kun bị dính mấy tin đồn kỳ quặc đâu.”

“Chính xác. Tớ không thích phải gò bó cậu như thế này, nhưng tớ vẫn rất cảm kích.”

Cô ấy có thể nghĩ rằng mình có thể tận dụng tình huống này để gần gũi Nanato, nhưng tôi sẽ không để yên đâu.

“Và hơn cả việc lo lắng cho Nanato-kun, tớ muốn vui chơi hôm nay.”

“…Ừm, nói cũng phải.”

Tôi đã quên mất một điều quan trọng hôm nay. Tôi quá tập trung vào Shiroki và Nanato mà hoàn toàn bỏ qua mục đích chính là vui chơi. Và Shiroki đã nhắc nhở tôi điều đó. Cô ấy chưa bao giờ coi đây là một chiến trường khác.

“Xin lỗi. Tớ đã hoàn toàn lạc đề và gây ra xung đột không cần thiết.”

“Không sao đâu. Tớ chỉ muốn vui vẻ với cậu và mọi người, nên chúng ta đừng nói về chuyện này nữa.”

Hôm nay, chúng tôi không nên cố giành giật Nanato mà hãy tận hưởng niềm vui. Nếu cô ấy nghĩ vậy, thì tôi có thể yên tâm. Có lẽ tôi thật sự quá ích kỷ rồi. Nhìn sự trong sáng của cô ấy khiến tôi thấy mình có một tính cách thật tồi tệ.

“Cậu thích nhân vật nào ở Risney nhất?”

Để xua tan bầu không khí nặng nề, Shiroki đã đổi chủ đề.

“Quái Vật và Mỹ Nhân.”

“Thật ư? Tớ lại thích Cô Bé Lọ Lem hơn.”

Cô ta lại nhắc đến cái tên nhân vật mà tôi ghét nhất. Phải nói sao nhỉ… Chúng tôi đúng là chẳng hợp nhau tí nào. Ngay cả suy nghĩ cũng hoàn toàn trái ngược.

Chúng tôi chơi xong trò đầu tiên rồi đi đến một ngôi nhà ma. Phải chờ một lúc nhưng cuối cùng cũng vào được. Xung quanh tối om, treo đầy những bức tranh ghê rợn. Rõ ràng đây là nhà ma dành cho trẻ con, vì tôi nghĩ chẳng ai ở tuổi chúng tôi trở lên lại sợ cái này.

“Oa oa, Nanato-kun!”

Một thứ trông như hồn ma lướt qua Shiroki, khiến cô ta hoảng sợ la toáng lên rồi nhảy bổ vào Nanato. Khoan đã! Nãy còn bảo hôm nay chỉ vui chơi công viên thôi mà?! Sao lại “ra tay” ngay thế này?! Vừa nãy cũng đâu có vẻ sợ hãi gì!

“Cậu không sao chứ, Tsubasa?”

“Tớ… tớ không chịu nổi mất… Đây là lần đầu tớ vào nhà ma, tớ sợ lắm…”

“Vậy thì cứ ở gần tớ nhé.”

“Ừm, tớ biết rồi.”

Shiroki làm đúng như những gì Shibayu đã gợi ý, khiến Nanato thể hiện rõ vẻ đáng tin cậy của mình. Tôi hơi ghen tỵ một chút, nhưng thật sự không muốn hạ thấp mình đến mức đó.

“Yuzu cũng sợ nữa, Tsubasa-chan!”

Trong khi đó, Shibayu thể hiện diễn xuất hoàn hảo khi bám chặt lấy Shiroki. Chắc chắn cô ta không hề sợ hãi.

“Mình nắm tay nhé, Yuzuyu-chan.”

“Được thôi. Yuzu có thể sẽ khóc mất.”

Đúng là cô ta có thể sẽ khóc, nhưng là vì một lý do khác.

“Cậu chẳng sợ gì cả nhỉ?” Tôi thì thầm với Hirose ở phía sau.

“Đó là vì cậu đáng sợ hơn bất cứ thứ gì đang ẩn nấp trong này.”

“Thật thô tục.” Tôi lườm Hirose.

Nếu không phải bạn bè, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ ở gần cậu ta quá mức cần thiết.

“Cậu không sao chứ, Reina?” Nanato quay lại nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

“Tớ ổn.”

Tôi biết nếu mình tỏ ra yếu đuối, cậu ấy sẽ đối xử tốt với tôi, nhưng lòng kiêu hãnh của tôi không cho phép điều đó.

“Két!”

Giờ tôi nghe thấy một tiếng đổ vỡ lớn, khiến ngay cả tôi cũng phải hét lên.

“Đừng cố quá sức,” Nanato nói rồi nắm lấy tay tôi.

Tôi không cố quá sức hay gì cả, nhưng chắc trông tôi giống như đang tỏ ra cứng rắn. Dù sao thì, cậu ấy thật sự rất tốt bụng… Mình sẽ cứ nắm tay cậu ấy và từ từ lại gần hơn—

“A, hết rồi à.”

Hết ngay lúc chúng tôi đang cao trào á?! Đúng là chẳng biết đọc không khí gì cả!

“Họ gọi chỗ này là nhà trọ, nhưng có vẻ nhỏ nhỉ?” Nanato vừa nói vừa buông tay tôi ra.

Trời ơi, chưa đủ lâu…!

“Đến lúc đi đến trò chơi mà chúng ta đã đặt trước rồi,” Shibayu nói khi nhìn vào điện thoại thông minh của mình.

Chúng tôi thấy một trò chơi rồng lớn ở phía xa, với một con rồng lao vút xuống thác nước và tiếng la hét vọng đến. Cái đó… Chắc chắn là hơi quá đáng sợ so với tôi. Shibayu bảo chẳng có gì to tát, nhưng chân tôi bắt đầu run rẩy. Tôi đang lo liệu mình có thể vượt qua trò này không nữa…

—Nanato—

Mình mừng vì mình còn sống. Đó là cảm giác chân thật nhất của tôi lúc này. Đi công viên giải trí với bạn bè là một phần của tuổi trẻ mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được trải nghiệm. Khoảng thời gian này có lẽ là viên mãn nhất trong cuộc đời tôi cho đến giờ. Tôi sẽ không bao giờ có thể cảm thấy viên mãn đến vậy một mình, nên tôi chỉ có thể biết ơn những người bạn của mình. Chúng tôi đi đến Núi Squat, tên của trò tàu lượn siêu tốc, và mặc dù đã thông báo về việc mình đến, vẫn còn rất nhiều người đang chờ đợi.

“Thế nào rồi, Tsubasa? Thích thú với công viên giải trí ở thành phố không?”

“Ừm. Tớ luôn từ bỏ ý định đến Risney Land cho đến khi tớ lớn, nên điều này giống như một giấc mơ thành hiện thực vậy.”

Vì sống ở vùng hẻo lánh, chúng tôi luôn ghen tị với những người có thể đến Risney Land như thế này. Nhưng ngay cả bây giờ, cảm giác vẫn thật phi thực.

“Và khi ở cùng Nanato-kun, mọi thứ càng tuyệt vời hơn.”

Có lẽ tôi không phải người duy nhất đang đắm mình trong cái không khí này. Dù tôi chẳng làm gì xấu xa cả, nhưng thấy em ấy vui vẻ sau bao năm bị mình bỏ bê, tôi cũng mừng trong lòng.

"Này, này."

Khi tôi đang tận hưởng cuộc trò chuyện với Tsubasa, Reina tiến đến bên tôi với vẻ mặt khá nghiêm trọng.

"Có hai người đàn ông mặc vest đứng phía sau chúng ta. Trông họ không giống đang đi chơi, mà hai người đàn ông trưởng thành lại đi cái trò này thì lạ lắm."

Đúng như Reina nói, tôi trông thấy hai người đàn ông đáng ngờ kia.

"Thật sao? Nghe mùi rắc rối rồi đây."

Dĩ nhiên, mỗi người mỗi sở thích, nên lẽ ra tôi phải giữ phép lịch sự mà mỉm cười cho qua, nhưng không khỏi lo lắng. Chúng tôi chia thành hai nhóm, một bên là tôi với Reina, một bên là Shibayu với Tsubasa, và Itsuki thì đi một mình. Vì tàu lượn siêu tốc thì thiên về cảm giác phấn khích hơn là đáng sợ, nên tôi cũng khá mong chờ.

"Reina có ổn với tàu lượn siêu tốc không?"

Trước đây tôi chưa từng hỏi em ấy chuyện này. Lúc nãy ở nhà ma em ấy có vẻ hơi sợ, nhưng với tàu lượn siêu tốc thì chắc không sao đâu.

"Chưa đi bao giờ nên không biết, nhưng chắc là không sao đâu."

"Vậy à. Anh cứ nghĩ em phải đi cái này ít nhất mỗi tháng một lần chứ."

"Sao anh lại nghĩ vậy?"

Tôi cứ nghĩ một người phụ nữ sành điệu như em ấy sẽ rất thích cảm giác mạnh, nhưng có lẽ đó chỉ là định kiến của tôi mà thôi.

"Em hơi tái mặt kìa. Có ổn không đó?" Tôi hỏi Reina, người đang bồn chồn khó xử.

"Có lẽ em hơi lo một chút thôi."

"Cứ thành thật với mấy chuyện này đi chứ."

Reina là kiểu người hay tỏ ra mạnh mẽ, nên tôi thường lo em ấy sẽ làm quá sức mình.

"Lúc nãy đi cái đầu tiên em vẫn ổn, nên chắc cũng xoay sở được thôi."

"Cái đó á? Không thể so sánh được. Cái này đáng sợ hơn nhiều."

"Không đời nào?!"

Cái đầu tiên thì di chuyển chậm và lên xuống từ từ, nhưng tàu lượn siêu tốc thì nhanh hơn nhiều.

"Thôi rồi... Nhưng em không thể bỏ về nữa..."

"Cứ nhắm mắt lại là ổn thôi."

"Nhưng bóng tối đáng sợ lắm... Em bám vào anh được không?" Em ấy nhìn thẳng vào tôi.

Cái sự yếu đuối thỉnh thoảng hiện ra này của em ấy thực sự đáng yêu chết người.

"Xin lỗi, hơi sến sẩm phải không? Em tự xoay sở được." Reina đỏ mặt và giấu đi khuôn mặt mình.

Em ấy lại tỏ ra mạnh mẽ rồi.

"Không được đâu. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua cái này." Tôi nắm lấy cánh tay em ấy.

Tôi không thể bỏ mặc em ấy một mình như vậy được.

"Nanato..."

[IMAGE: ../Images/00003.jpeg]

Nhân viên hướng dẫn chúng tôi lên tàu lượn. Cuối cùng chúng tôi ngồi ở hàng đầu, nơi có thể nói là đáng sợ nhất. Reina ôm chặt lấy cánh tay tôi và kéo sát người lại. Tôi có thể cảm nhận được em ấy đang run rẩy. Chúng tôi cài dây an toàn, và cả cỗ máy bắt đầu chuyển động. Chúng tôi đi về phía trước, khi nhiều nhân vật khác nhau xuất hiện ở hai bên.

"Ồ? Có lẽ cũng không tệ lắm nhỉ?"

Reina dường như đã bình tĩnh lại và nở một nụ cười tự tin. Tuy nhiên, với một tiếng lạch cạch, chúng tôi tăng tốc.

"Thôi xong, cái này kinh khủng quá!"

Em ấy bám chặt lấy tôi và run lên vì kinh hoàng. Cánh tay tôi bị kẹp giữa ngực em ấy, khiến tôi cũng phát điên theo một nghĩa khác. Và vì em ấy chỉ mặc quần áo mỏng, tôi có thể nhìn thẳng vào khe ngực em ấy. Các nhân vật xung quanh chúng tôi đang thì thầm, nói những câu như "Hãy nhìn chúng tôi đi," nhưng tôi hoàn toàn tập trung vào cơ thể của Reina.

"Ôi không... Không thể quay lại sao?"

"Không được nữa rồi. Em chỉ có thể chịu đựng thôi."

Reina hét lên với nước mắt lưng tròng khi tàu lượn tăng tốc hơn nữa. Cơ thể tôi cũng bắt đầu run rẩy. Nhưng là vì phấn khích hơn là sợ hãi.

"Không! Em không chịu nổi! Thật ngu ngốc!" Reina tức giận để đối phó với nỗi sợ hãi của mình, dùng đầu húc vào cánh tay tôi.

"Nó đến rồi! Nó đến rồi!"

Chúng tôi đạt đến đỉnh, cho phép chúng tôi nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài. Cú rơi tự do sắp sửa ập đến.

"Đừng! Tránh xa em ra!"

Tôi chưa bao giờ thấy em ấy hoảng loạn đến mức này. Nhưng dù vậy, điều duy nhất tôi có thể làm là nắm chặt tay em ấy.

“Nanato ơi! Chết rồi! Chúng ta có thể chết mất!”

Cú đổ dốc ở ngay trước mắt, và cô ấy bắt đầu khóc nức nở thật sự.

“Em còn gì muốn nói không, trước khi hối hận vì chưa kịp nói ra?” Tôi đáp lại với hi vọng cô ấy sẽ bình tĩnh hơn, nhưng…

“Em luôn yêu anh, Nanato!”

Vừa dứt lời, chiếc tàu lượn của chúng tôi lao thẳng xuống. Khi cơ thể tôi khẽ chênh vênh, tất cả những kỉ niệm tôi có với Reina ùa về trong tâm trí, như thể tôi đang xem lại khoảnh khắc cuối cùng của đời mình. Tôi vốn rất khó khăn khi tiếp xúc với các cô gái, còn Reina lại không thể chịu đựng nổi đàn ông. Chúng tôi lẽ ra là một cặp đôi tồi tệ nhất, nhưng qua các kì thi tuyển sinh và những buổi học, chúng tôi đã vượt qua được điều đó và cùng nhau tiến bước. Chúng tôi đã cùng nhau cười, cùng nhau giận dỗi, chia sẻ cả những cay đắng lẫn niềm vui. Cùng tặng quà, cùng giúp đỡ lẫn nhau. Cô ấy thậm chí còn cho phép tôi kiểm tra bên trong váy của cô ấy một lần để giúp tôi vượt qua ám ảnh của mình. Cô ấy đã lấp đầy khoảng trống mà Susuki và Ootsuka để lại, và không lâu sau đó, chúng tôi trở thành bạn thân nhất.

Tôi luôn có cảm giác cô ấy thích tôi, bởi vì cô ấy đã trở nên khá dứt khoát hơn sau khi chúng tôi lên cấp ba. Và, việc cô ấy dường như đã thích tôi bấy lâu nay đã tạo nên một cảm xúc rõ ràng dành cho cô ấy trong lòng tôi. Nhưng… tôi cũng thích Tsubasa…

“Lạnh quá!”

Chiếc tàu lượn kết thúc hành trình đổ dốc khi một chút nước bắn tung tóe lên phần thân trên của chúng tôi. Nhìn sang Reina, cô ấy có vẻ như vừa trải qua một trải nghiệm xuất hồn.

“Em không sao chứ, Reina?”

“Hả? À, ừm… Xong rồi…”

Cuối cùng cô ấy cũng đã hoàn hồn.

“Vì chúng ta ngồi ở hàng đầu, nên bị bắn nước một chút, nhỉ?”

“Ừm. Cả áo lẫn quần của em đều ướt sũng.”

Với tôi thì không tệ lắm, nhưng nếu cô ấy đã nói vậy… Sau đó, cô ấy im lặng, không thực sự nhìn tôi. Chắc hẳn cô ấy đang bối rối vì vừa thổ lộ tình cảm với tôi trong lúc cao trào. Thành thật mà nói, tôi cũng chẳng bình tĩnh nổi, nhưng hơn hết, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Chúng tôi bước xuống tàu lượn, loạng choạng bước đi vì phải làm quen lại với cảm giác đứng trên mặt đất.

“Họ chụp ảnh ngay lúc đổ dốc, các cậu có thể mua ở đây này,” Shibayu nói, thế là tất cả chúng tôi đi xem.

“Xin lỗi, lúc nãy em nói mấy lời kì cục. Đừng bận tâm nhé.” Reina vỗ vai tôi, thì thầm vào tai.

“À-À, ừm.”

Dĩ nhiên, làm sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua chuyện đó được. Thay vì một trò đùa, cảm giác như đó là những cảm xúc chân thật mà cô ấy đã giữ kín bấy lâu nay. Nhưng, nếu chúng tôi biến tất cả những điều đó thành sự thật, chúng tôi sẽ không thể giữ được mối quan hệ hiện tại. Tôi nhìn vào bức ảnh lúc chúng tôi lao xuống, trong đó Reina đang nhìn tôi với ánh mắt ngây ngất tình yêu. Tôi… nghĩ cô ấy thực sự thích tôi. Hơn nữa là từ hồi cấp hai, nếu tôi tin vào lời cô ấy nói. Và với tất cả những điều đó, làm sao tôi có thể không để ý đến cô ấy được. Dĩ nhiên, tôi luôn coi cô ấy là một cô gái, nhưng… cô ấy muốn hẹn hò với tôi. Biết điều đó, tôi không nghĩ mình có thể đối xử với cô ấy như trước nữa.

Làm sao bây giờ… Giữ mối quan hệ bạn bè mà phớt lờ tình cảm của cô ấy thì chắc chắn không được rồi. Tôi tin rằng hẹn hò với Reina sẽ khiến tôi hạnh phúc. Nhưng… Như tôi đã nói, tôi cũng yêu Tsubasa. Tôi không nghĩ mình có thể chọn giữa hai người họ, điều đó thật là đáng thương hại. Nhưng làm mọi việc nửa vời sẽ chỉ làm cả hai người họ đau khổ hơn mà thôi. Đó là một nỗi lo xa xỉ, nhưng nghĩ về tương lai khiến tôi sợ hãi. Làm thế nào để tôi tìm thấy câu trả lời mà tôi không thấy lối thoát nào… Nếu tôi chọn một trong hai, cả nhóm sẽ tan rã. Tôi sẽ đạt được thứ gì đó tuyệt vời, nhưng đổi lại sẽ mất đi thứ còn tuyệt vời hơn.

Quay lại với Shibayu và mọi người, vẻ mặt Reina đã bình thường trở lại. Riêng tôi thì vẫn còn đờ đẫn cả người, nhưng phải cố gắng trấn tĩnh lại để cùng tận hưởng nốt ngày hôm nay—

—Reina (tự nhủ)—

Mình xong đời rồi… Mình làm cái quái gì thế này… Đúng là đồ ngốc mà. Hết thật rồi. Mình đang nói nhảm gì vậy trời?! Ngay cái khoảnh khắc tàu lượn lao xuống, nỗi sợ hãi đã lấn át tất cả, khiến mình buột miệng nói ra những điều không cần thiết. Thật sự mà nói… mình đã hoảng sợ tột độ. Ai đã tạo ra cái thứ chết tiệt đó vậy?! Mình cứ nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi, nên… mình đã tỏ tình. Mình biết là trước đây mình cũng từng nói thích cậu ấy, nhưng đó là trong bối cảnh bạn bè. Chắc chắn là cậu ấy đã nhận ra rồi. Mình không hề có ý rủ rê hẹn hò, nhưng cái câu nói đó chẳng khác nào một lời tỏ tình cả.

Mình đã bảo Nanato đừng bận tâm, nhưng rõ ràng là cậu ấy đã rất bất ngờ. Ít nhất thì, mình mừng vì cậu ấy không có ý tránh xa mình. Luôn có khả năng cậu ấy sẽ đẩy mình ra sau khi mình tỏ tình. Ài, trời ơi… Giờ thì làm sao mà thân thiết được nữa đây?! Và khi mình còn đang đứng một góc ôm đầu, Shiroki đã liếc nhìn mình…

Đến trưa, cả bọn thống nhất đi ăn. Mọi người kéo nhau vào phòng vệ sinh, còn tôi và Shibayu thì đi đặt bàn.

“Này, Reina?”

“Ư… ừm…”

Nhiều chuyện xảy ra quá, tôi mệt đến mức chẳng buồn cất lời cho ra hơi nữa.

“Cậu ngốc à?”

Thế là cậu ấy nghe thấy thật rồi, ngồi ngay phía sau chúng tôi trên tàu lượn cơ mà… Vậy là Shiroki cũng nghe thấy. Tôi đã lường trước được là việc giải thích chuyện này sẽ phiền toái đến mức nào.

“Mình lỡ lời rồi! Mình làm cái quái gì thế này?!”

“Quá đáng thật đấy! Cậu khiến Yuzu sợ chết khiếp vì một lý do hoàn toàn khác! Sao cậu có thể tỏ tình như vậy chứ?”

“Đó đâu phải là tỏ tình… Chỉ là cảm xúc của mình tự trào ra thôi mà, và…”

Đúng rồi. Đó không phải là tỏ tình. Mình chỉ nói thích cậu ấy thôi.

“Tsubasa-chan cũng lộ vẻ mặt cực kỳ khó xử đó.”

Ừm… Chúng tôi đã hứa là sẽ không tỏ tình với cậu ấy, vậy mà mình lại là người đi phá vỡ lời hứa, dù mình là người khởi xướng.

“Oa oa… Thôi rồi, tàu lượn siêu tốc sẽ là nỗi ám ảnh của mình mất. Mình có chấn thương tâm lý rồi đây.”

“Đừng nói thế chứ. Nhìn cậu sợ hãi tột độ như vậy đáng yêu lắm đó.”

“Trông mình thảm hại hết sức. Cậu ấy chắc chắn thất vọng về mình lắm.”

Nhìn khách quan mà nói, rõ ràng tôi đã rất tệ. Giống như Shiroki trong nhà ma, chỉ tệ hơn thôi.

“Nhưng nghĩ mà xem. Cậu ấy biết tình cảm của cậu cũng đâu phải là chuyện tồi tệ, đúng không? Như vậy cậu ấy sẽ phải để mắt đến cậu nhiều hơn.”

“Nhưng cậu ấy cũng có thể nhận ra rằng hẹn hò với mình sẽ không ổn và rồi từ chối mình.”

“Không, mình khá chắc là cậu ấy thích cậu. Không có gì phải lo lắng đâu.”

Những lời của Shibayu như xuyên thẳng vào tim tôi. Cậu ấy thật biết cách làm tôi vui.

“Thật không?!”

“Ừm. Nhưng Yuzu không biết liệu tình cảm cậu ấy dành cho cậu có thể thắng được tình cảm cậu ấy dành cho Tsubasa-chan không.”

Cậu ấy không chút do dự mà lột trần sự thật phũ phàng, kéo tôi xuống tận cùng địa ngục.

“Đừng nói thế…”

“Thực tế thì tốt hơn là cứ lạc quan viển vông. Giờ thì tình cảm của cậu đã lộ rõ rồi, đây coi như là khởi đầu của cuộc chiến thật sự. Nếu cậu chỉ đứng ngoài quan sát, cậu sẽ bị loại ngay.”

“Không đời nào mình có thể thua được.”

“Hơn nữa, giờ thì Amamicchi đã biết tình cảm của cả cậu và Tsubasa-chan, cậu ấy sẽ buộc phải đưa ra lựa chọn. Nếu cậu không được chọn, vậy thì coi như xong. Không còn đường quay lại nữa đâu.”

Đúng như Shibayu nói, Nanato đã biết tôi thích cậu ấy với tư cách một người con trai, nên cậu ấy sẽ buộc phải suy nghĩ. Tôi chỉ có thể làm mọi cách để cậu ấy chọn mình. Và khi tôi còn đang hối hận khôn nguôi về hành động của mình, những người khác đã quay lại. Nanato đang nói chuyện với Hirose, hành xử như bình thường, chắc là cậu ấy đã thả lỏng hơn. Tuy nhiên, Shiroki vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường như trước.

Chúng tôi ăn uống xong xuôi thì tiến về địa điểm vui chơi tiếp theo. Nanato và Hirose kéo nhau đi chụp ảnh với linh vật đang dạo chơi trên đường, còn tôi thì vỗ vai Shiroki. Cô ấy cứ nhìn chằm chằm tôi từ nãy đến giờ, chắc là giận thật rồi.

“Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi.”

“Chúng ta đến đây để vui chơi mà.”

“Nhưng nói ra sẽ thấy nhẹ nhõm hơn, đúng không?”

Tôi muốn bù đắp những gì mình đã làm, nên nếu cô ấy cứ nói thẳng ra thì tôi sẽ biết ơn lắm.

“Cậu vừa tỏ tình với Nanato-kun trên tàu lượn siêu tốc à?”

Vậy là cô ấy đã biết rồi. Thật tình, nếu tôi mà tận mắt chứng kiến Shiroki tỏ tình như thế trước mặt mình, chắc tôi cũng sẽ phản ứng tương tự.

“Tôi có nói là thích cậu ấy, nhưng không phải tỏ tình. Tôi đâu có đề nghị cậu ấy hẹn hò với mình đâu.”

“Ra vậy. Phù, may quá…” Shiroki thở phào.

“Nhưng tôi xin lỗi vì đã nói như thế. Cậu ấy không thể bỏ qua chuyện đó một cách dễ dàng và quên đi được đâu.”

“Không kiềm được cảm xúc thì đành chịu thôi. Tôi cũng đã nói với Nanato-kun rằng tôi vẫn xem cậu ấy là vị hôn phu của mình, nên chúng ta cũng làm những chuyện tương tự nhau cả.”

“…Hả?”

Chẳng lẽ điều đó không có nghĩa là cậu ấy sẵn lòng kết hôn với Nanato sao? Chuyện này đâu chỉ dừng lại ở tỏ tình, mà gần như là cầu hôn rồi còn gì. Cô ấy hơi ngốc nghếch nên có thể không nhận ra, nhưng cô ấy gần như đã thừa nhận mình thích cậu ấy. Cô ấy còn đi xa hơn cả tôi nữa! Tôi chẳng có lý do gì để xin lỗi cả! Giờ thì phải làm sao đây… Nanato đã cảm thấy thế nào sau khi nghe những lời đó? Nhưng, đó là con dao hai lưỡi đối với cô ấy. Nanato có thể sẽ nghĩ cô ấy là một người phụ nữ hơi quá đeo bám nếu cô ấy về cơ bản đã đòi cưới xin ngay từ khi còn học cấp ba. Mà với tính cách của cô ấy, chắc cô ấy còn không nhận ra điều đó nữa.

“Như thế không công bằng.”

“Nhưng tôi không đề nghị hẹn hò với cậu ấy mà.”

Đồ đanh đá này… Lại dùng cùng một lý do với tôi. Giờ thì tôi chẳng thể cãi lại được nữa!

“Hơn nữa, chẳng phải cậu mới là người không công bằng sao? Biến Nanato-kun thành bạn trai giả và cứ tha hồ mà âu yếm.”

“…Ừ, chắc tôi cũng chẳng có quyền gì mà nói.”

Shiroki sẽ không để tôi yên chuyện này đâu. Tôi đang cố gắng hết sức, nên cô ấy sẽ tận dụng mọi cơ hội có được.

“Cứ đà này, chúng ta chỉ có thể chờ Nanato-kun hành động thôi.”

“Đúng vậy, giờ thì hết cách rồi.”

Tôi hiểu cảm giác của cô ấy, và cô ấy cũng nên biết tôi đang trải qua những gì. Chúng tôi cùng thích một người, nên chúng tôi có thể hiểu nhau.

“Nhưng dù sao, tuyệt đối không được tỏ tình, hiểu chưa?”

“Rồi. Chúng ta sẽ khiến cậu ấy tỏ tình với mình.”

Một khi cậu ấy yêu một trong hai chúng tôi, chắc cậu ấy sẽ không thể chống đỡ nổi những màn tấn công của chúng tôi và sẽ ngỏ lời hẹn hò với một người. Cho đến ngày đó, bỏ cuộc không phải là một lựa chọn, và tôi phải thể hiện bản thân mình thật tốt. Nếu tôi được chọn, tôi sẽ có một tương lai hạnh phúc… Nhưng nếu không, nỗi tuyệt vọng sẽ chờ đợi. Tất nhiên, bị từ chối là điều ai cũng trải qua ít nhất một lần, nhưng tôi vẫn sợ.

Nhưng chắc chắn, Shiroki cũng phải cảm thấy như vậy. Chạy trốn sẽ dẫn đến thua cuộc ngay lập tức. Tôi chỉ có thể đối mặt với thử thách này. Nhưng tôi phải sẵn sàng chấp nhận bất kỳ kết quả nào đang chờ đợi mình—

—Tsubasa—

Có thể tự mình nhìn thấy Risney Land đúng là một dịp hạnh phúc vô bờ. Nanato-kun cũng ở bên tôi, và cả những người bạn của tôi nữa. Cứ như thể tôi đang sống trong một giấc mơ đã trở thành sự thật. Tôi sẽ không bao giờ có thể đến được đây một mình. Tôi không còn chỉ chạy theo Nanato-kun nữa. Tôi có tất cả mọi người bên cạnh. Chỉ cần ở bên cậu ấy đã khiến tôi hạnh phúc, và rất nhiều điều tốt đẹp đã xảy ra. Cậu ấy giống như một nguồn năng lượng lớn đối với tôi vậy.

“Tsubasa-chan, chúng ta chụp ảnh cùng nhau đi!”

Chúng tôi đến một bức tường trông rất ăn ảnh để đăng lên mạng xã hội, nên Yuzuyu-chan kéo tay tôi và rủ chụp ảnh.

“Để tớ chụp cho.”

“Cảm ơn Reinan.”

Reina-san nhận điện thoại của Yuzuyu-chan để chụp ảnh cho chúng tôi. Dạo này hai người họ thân nhau lắm. Tôi thường thấy họ đi cùng nhau.

“Tsubasa-chaaan!”

Yuzuyu-chan níu lấy tôi bằng giọng nói ngọt lịm. Chắc cái tính xởi lởi ấy nên cô bé mới thân được với Reina-san…

"Làm vậy… có quá không ạ?"

Khi chúng tôi chụp ảnh xong, Yuzuyu-chan mới buông tôi ra và hỏi. Có lẽ trông tôi hơi ủ rũ quá chăng?

"Không hề. Lại đây."

Tôi dang rộng vòng tay, Yuzuyu-chan liền nhảy xổ vào.

"Vậy ra… thần linh thật sự có tồn tại…"

"Tôi thấy em có vẻ hơi nói quá rồi đấy?!"

Cứ như thể cô bé vừa chứng kiến thế giới được cứu thoát khỏi bờ vực diệt vong vậy. Chúng tôi bằng tuổi nhau, nhưng tôi ước gì mình có một cô em gái như thế này.

"Tôi đã chụp được cảnh hai người ôm nhau rồi đây," Reina-san báo cáo, rồi trả điện thoại cho Yuzuyu-chan.

"Cảm ơn Reinan. Lát nữa tớ sẽ gửi cậu 7 vạn yên nhé."

"Tôi không cần tiền," Reina-san thở dài ngao ngán nhìn Yuzuyu-chan đang lên cơn điên.

"À phải rồi, sao hai người không chụp chung một tấm nhỉ?"

"“Hả?”"

Cả Reina-san và tôi đều thốt lên kinh ngạc cùng lúc.

"“À… ừm…”"

Chúng tôi không thể từ chối thẳng thừng, nhưng cũng không thể đồng ý ngay. Reina-san đứng cạnh tôi, giữa chúng tôi có một khoảng cách nhất định. Khoảng cách đó chỉ đủ cho một cánh tay, nhưng lại mang đến cảm giác như một vực sâu thăm thẳm. Nếu một trong hai chúng tôi không chủ động phá vỡ bầu không khí này, có lẽ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ thân thiết hơn được.

"Được rồi, cười lên nào!"

Yuzuyu-chan ra hiệu và tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng cuối cùng nó lại trông khá gượng gạo.

"Hai người khác biệt thế mà lại đáng yêu ghê."

Yuzuyu-chan cho chúng tôi xem bức ảnh, trong đó cả hai chúng tôi có biểu cảm giống nhau một cách đáng sợ. Ngoại hình và vẻ ngoài của chúng tôi khác biệt hoàn toàn, vậy mà lúc này chúng tôi lại có cùng một nét mặt. Điều đó bản thân nó đã rất buồn cười, đến Reina-san cũng phải bật cười theo. Dù lúc trước chúng tôi có cãi nhau một chút, nhưng giờ thì cả hai đều nhận ra chỉ muốn vui vẻ cho hết ngày hôm nay. Nhưng phải nói rằng, chuyện xảy ra trên tàu lượn siêu tốc đã khiến tôi mất bình tĩnh.

Cô ấy vẫn hoàn toàn bình thường khi chúng tôi đi bộ qua nhà ma, vậy mà lại tỏ ra sợ chết khiếp lúc đi tàu lượn siêu tốc. Cô ấy dường như dính chặt vào Nanato-kun, nên có lẽ là đang cố quyến rũ cậu ấy bằng cơ thể đầy đặn của mình. Và cuối cùng, cô ấy còn nói rằng mình thích cậu ấy nữa. Chắc chắn cô ấy biết tôi đang lắng nghe, nên đây rất có thể là một lời tuyên chiến.

Và từ khi chúng tôi xuống tàu lượn siêu tốc, cách Nanato-kun nhìn cô ấy cũng đã thay đổi. Tôi luôn dõi theo Nanato-kun bằng ánh mắt của mình, nên tôi biết rõ điều đó. Mọi chuyện sẽ trở nên nguy hiểm nếu cứ tiếp diễn như thế này. Tôi đã rất hài lòng vì hôm nọ cậu ấy đã đến thăm, nhưng nếu tôi cứ ở cái mức này, Reina-san sẽ cướp cậu ấy khỏi tay tôi mất. Vì không khí và sự vui vẻ của công viên giải trí, tôi đã đơn thuần tận hưởng, nhưng tôi cũng chợt thấy mình khao khát cậu ấy hơn. Những khoảnh khắc khác thường này chính là điều đang thúc đẩy tôi.

Ngực tôi nóng ran. Tôi muốn chạm vào Nanato-kun. Vì buổi diễu hành sắp bắt đầu, mọi người bắt đầu tụ tập xung quanh chúng tôi. Một bản nhạc nền du dương vang lên, và Yuzuyu-chan chỉ về một hướng.

"Lại đây, Nanato-kun."

"Hả…?!"

Tôi nắm lấy cánh tay Nanato-kun và kéo cậu ấy đi theo hướng ngược lại với đoàn diễu hành.

"Có chuyện gì vậy? Chúng ta sẽ bị tách khỏi những người khác mất."

"Xin lỗi, tôi không chịu nổi đám đông…"

"Hiểu rồi. Vậy chúng ta đi lối này vậy."

Cậu ấy đưa tôi đến một nơi không có nhiều người. Cuối cùng tôi đã nói dối cậu ấy, nhưng tôi cũng thực sự cảm thấy hơi mệt mỏi. Tôi đã vui đến mức không nhận ra, nhưng tôi muốn thư giãn một chút trong phần còn lại của ngày… cùng với Nanato-kun.

"Xin lỗi, tôi không để ý. Cô vừa đến thành phố lớn nên chắc những đám đông này khiến cô choáng ngợp."

"Không, tôi mới là người phải xin lỗi. Đúng lúc buổi diễu hành bắt đầu."

"Đừng lo, dù sao thì cô cũng quan trọng hơn buổi diễu hành mà."

Lời Nanato-kun nói khiến lòng tôi vui sướng khôn tả. Tôi chợt nhớ lại thuở bé, anh ấy cũng luôn đặt tôi lên hàng đầu như vậy. Chúng tôi rẽ sang một lối đi vắng vẻ, ít người qua lại rồi ngồi xuống một chiếc ghế đá để nghỉ chân.

“Anh nhắn mọi người lát nữa lễ diễu hành xong sẽ gặp nhau, nên giờ cứ thong thả ở đây thôi.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Nanato-kun thậm chí còn sắp xếp mọi thứ chu đáo đến nỗi chúng tôi không cần phải lo lắng bất cứ điều gì. Điều này khiến tôi thật sự nhận ra anh ấy trân trọng mình đến nhường nào, và trái tim tôi ấm áp hẳn lên.

“Em thấy hơi mệt một chút…” Tôi tựa đầu vào vai anh ấy.

Bình thường thì tôi chẳng bao giờ làm thế, nhưng cái không khí rạo rực này cứ khiến tôi như phát điên.

“Dù sao thì chúng ta cũng đã đi bộ rất nhiều và vui vẻ nữa.”

“Đúng vậy. Mà em có được những niềm vui này là nhờ có Nanato-kun đó.”

“Đó là vì em đã đến Tokyo để gặp anh mà.”

“Nhưng chính anh là người đã tạo động lực cho em cơ.”

Tôi khẽ chạm vào cánh tay Nanato-kun, cảm nhận hơi ấm từ anh ấy. Cảm giác thật dễ chịu, khiến tôi có thể an tâm thả lỏng. Mọi thứ đang diễn ra thật tuyệt vời, thì đột nhiên đôi tình nhân ngồi chéo phía trước chúng tôi trên ghế đá bắt đầu hôn nhau cuồng nhiệt. Chắc Nanato-kun cũng nhìn thấy nên anh ấy lúng túng quay mặt đi. Nếu hai đứa chúng tôi mà hẹn hò, có lẽ cũng sẽ say đắm trong những nụ hôn như thế này. Và khi ấy, tình cảm tôi dành cho anh chắc chắn sẽ vỡ òa. Đêm hôm ấy, có lẽ tôi sẽ chẳng thể nào ngủ nổi.

“À mà nói mới nhớ… Nanato-kun và Reina-san đã từng hôn nhau chưa ạ?”

Tôi nhớ lại cảnh Reina-san và Nanato-kun suýt hôn nhau ở quán karaoke lần trước.

“Chưa đâu. Dù sao thì bọn anh cũng chưa có mối quan hệ như thế mà.”

Tôi đã nhìn thấy tận mắt vậy mà anh ấy lại nói dối. Hơn nữa, "chưa có"? Vậy là anh ấy định biến mối quan hệ đó thành hiện thực sao? Tôi cũng muốn hôn anh ấy. Vì anh ấy đã làm thế với Reina-san dù chưa hẹn hò, nên tôi cũng muốn được như vậy.

“…Em xin lỗi, nhưng thực ra em đã thấy hai người hôn nhau rồi.”

“Hả?! Khoan đã, em có chắc là không hiểu lầm gì không đấy?”

Nanato-kun hoàn toàn bối rối. Anh ấy không giỏi diễn kịch, nên phản ứng này cho thấy anh ấy đang nói thật.

“Ở quán karaoke phải không ạ? Em tình cờ nhìn thấy…”

“…À. Lúc đó ư? Đó chỉ là vì có cái thẻ bài kỳ quặc bắt anh hôn Reina vào má thôi.”

Vậy ra chỉ là một nụ hôn lên má… Ban đầu tôi thấy nhẹ nhõm, nhưng nhìn chung thì điều đó cũng chẳng thay đổi là bao.

“Vậy là anh có thể tùy tiện hôn lên má bất cứ ai chỉ vì họ là bạn bè à?”

“Ừm… Anh không thể thoái thác được nên…”

Có lẽ vì anh ấy tin tưởng Reina-san nhiều như vậy. Tôi hiểu điều đó, nhưng tôi vẫn không thể xua đi cảm giác bực bội này.

“Xin lỗi, dù là bạn bè cũng không nên làm thế đúng không ạ?”

“Hì hì, em cũng xin lỗi. Em không cố ý dồn anh vào thế khó như vậy đâu.”

Tôi chỉ là… không thể kìm nén được những cảm xúc này. Cơ thể tôi đang hướng về anh ấy. Nó không nghe lời tôi chút nào.

“Em sẽ giúp anh kiểm điểm lại chuyện đó.”

Tôi phải giúp đỡ anh ấy. Nếu anh ấy làm gì sai, thì chúng tôi phải cùng nhau giải quyết.

“Hả?”

“Có phải là kiểu như thế này không?”

Tôi đặt một nụ hôn thật sâu lên má Nanato-kun. Trái tim tôi tràn ngập cảm giác thỏa mãn như pháo hoa rực rỡ lấp đầy bầu trời đêm. Vậy mà chỉ một nụ hôn đơn giản cũng có thể khiến người ta hạnh phúc đến thế sao?

“C-Cậu làm gì vậy?!”

Đúng vậy, tôi không trách anh ấy hoảng loạn… Chỉ sau khi bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra mình vừa thực hiện một hành động vô cùng tùy tiện.

“Reina-san thì được mà em thì không à?”

“Hả?! Không, ừm… Khó nói lắm.”

Nanato-kun vẫn là Nanato-kun, mặt đỏ bừng lên vì hoảng hốt.

“Nhưng, làm như vậy không tốt đâu, nên chúng ta cùng nhau kiểm điểm lại nhé?”

“Đ-Được, nghe hợp lý đó.”

Mặc dù tôi nên hài lòng với một nụ hôn như thế này, nhưng cảm xúc lại thôi thúc tôi muốn nhiều hơn nữa. Tôi muốn bắt đầu hẹn hò với anh ấy để chúng tôi có thể hôn nhau đúng nghĩa.

“Nanato-kun…”

“Chúng ta nên quay lại chỗ những người khác thôi.”

“V-Vâng, đúng vậy.”

[IMAGE: ../Images/..]

Thế nhưng, tôi chợt quên mất rằng chúng tôi vẫn còn đang ở đây cùng mọi người. Chỉ cần được ở bên Nanato-kun, dường như tôi đã bước vào một thế giới riêng, chỉ có hai đứa vậy. Cảm xúc trong lòng tưởng chừng sắp vỡ òa, nhưng tôi vội lắc đầu, cố nuốt ngược chúng vào trong. Hôm nay, chỉ đến đây là đủ rồi. Nếu không, tôi sẽ phát điên mất thôi…

—Nanato—

Tsubasa đã hôn tôi. Một nụ hôn giống hệt như cái tôi từng dành cho Reina, nhưng lần này, chính em ấy là người chủ động. Chỉ vì tôi là người được hôn mà cảm giác lại khác biệt đến vậy sao? Tsubasa khẽ thở dốc, đôi mắt ngập tràn tình yêu đắm đuối nhìn tôi. Tôi có thể cảm nhận trực tiếp khao khát cháy bỏng mà em ấy dành cho mình. Dù là Reina hay Tsubasa, sự "kích thích" mà họ mang lại khi ở bên tôi thực sự không thể đùa được. Cả hai đều công khai bày tỏ tình cảm, nhưng tôi lại chưa sẵn sàng để đón nhận chúng.

Tất nhiên, tôi không đến mức khờ khạo mà không nhận ra tình cảm của họ. Tôi hạnh phúc khi hai cô gái đáng yêu như vậy lại dành tình cảm cho mình, nhưng cuối cùng thì tôi vẫn phải chọn một. Mà làm sao tôi có thể chọn được chứ? Tại sao lại là tôi? Tôi có thể hình dung một tương lai mà cả hai sẽ rơi vào lưới tình với Itsuki, nhưng tôi lại không thuộc về thế giới của cậu ta. Tsubasa vừa từ quê lên, có lẽ em ấy sẽ tìm được ai đó tốt hơn tôi. Chưa kể, tôi còn tò mò về cảm xúc của Shibayu nữa.

“Không biết mọi người đi đâu rồi nhỉ?”

Buổi diễu hành kết thúc, tôi và Tsubasa cùng nhau quay về chỗ mọi người.

“Họ bảo sẽ đợi ở lối vào lâu đài ấy mà.”

Chặng đường đi bộ cũng hơi xa, nên tôi tranh thủ cơ hội này để nói chuyện với Tsubasa thêm một lát.

“Này, Tsubasa?”

“Có chuyện gì thế?”

“Giả dụ nhé… Nếu chẳng may trong tương lai gần, em gặp được một người hoàn hảo, vừa tử tế, vừa cool ngầu lại đẹp trai, một người đàn ông lý tưởng của em thì sao?”

Giờ tôi lại hỏi câu này… Thôi, hỏi luôn bây giờ còn hơn là để sau này mọi chuyện trở nên phức tạp.

“…Nhưng đó chính là anh đấy, Nanato-kun.”

Không… Không, không thể nào. Nhưng mà, điều này làm tôi thực sự hạnh phúc. Tôi im lặng trước câu trả lời của em ấy, trong khi Tsubasa vẫn dịu dàng nhìn tôi với ánh mắt ấm áp.

“Chúng ta đã bên nhau hơn mười năm rồi, và khi đã hiểu rõ anh như bây giờ, em tin chắc rằng sẽ không có ai tốt hơn anh trong tương lai, hay mãi mãi về sau.”

“…Em nói quá rồi đấy.”

“Đó là sự đánh giá của em về anh, nên anh có nói gì cũng không thay đổi được đâu.”

Những lời của Tsubasa đã trấn an tôi. Chừng nào tôi không làm em ấy tổn thương, Tsubasa có lẽ sẽ mãi là đồng minh của tôi. Ngay sau đó, chúng tôi đến được tòa lâu đài và cùng nhau đi đến điểm tham quan tiếp theo.

Thời gian trôi nhanh hơn tôi mong muốn, nên chúng tôi nhanh chóng ghé qua cửa hàng lưu niệm rồi rời khỏi Công viên Risney. Tôi không rõ mọi người buồn vì chuyến đi kết thúc hay mệt mỏi sau những giờ phút vui chơi thỏa thích, nhưng trên chuyến tàu đông đúc về nhà, chúng tôi không nói chuyện nhiều.

“Về nhà đúng là một cực hình mà.” Reina kiệt sức hoàn toàn, ngả người vào tôi, khẽ lắc lư theo nhịp tàu.

“Vui thật đấy, nhưng cũng mệt rã rời.”

“Đúng vậy. Chắc về đến nhà là em ngủ ngay luôn.” Reina che miệng ngáp một cái thật dài.

Hiếm khi thấy em ấy có cử chỉ như vậy, điều đó cho thấy Reina đã mệt mỏi đến nhường nào.

“Á!”

Vì tàu rung lắc mạnh hơn một chút, tôi định đỡ em ấy khỏi bị ngã, nhưng lại vô tình chạm vào ngực Reina.

“Nanato, anh làm gì đấy?”

“S-Xin lỗi, anh định đỡ em thôi.”

Với kích thước của chúng, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng “TÚT!” phát ra từ ngực em ấy. Chúng đúng là căng tròn đến thế đấy. Thậm chí còn đẩy ngược lại tay tôi nữa.

“Em buồn ngủ quá, nên tha cho anh lần này.”

“Đừng để một chuyện như thế này dễ dàng trôi qua như vậy chứ…”

Sẽ không có gì lạ nếu em ấy nổi giận với tôi, nhưng có lẽ Reina thực sự quá mệt rồi.

“Ơ? Lâu đài Lọ Lem? Em tưởng chúng ta đã rời Risney rồi chứ?” Reina nhìn ra ngoài cửa sổ lâu đài, có vẻ như đã nửa mê nửa tỉnh.

“Đó chỉ là một khách sạn tình yêu trông giống lâu đài thôi.”

“À, ừ…”

Ở khu này, có rất nhiều khách sạn tình yêu. Một cái khác thì trông giống một cung điện.

“Em muốn được đến đó một ngày nào đó. Chắc chắn sẽ vui lắm.”

“Cái gì…”

Lời nói dạn dĩ ấy của cô ấy khiến tôi bất ngờ đến sững sờ.

“…À, không phải ý đó đâu nha! Ý tôi là với người mình yêu ấy!”

Cô ấy cố thanh minh, nhưng lời bao biện ấy xem ra chẳng vớt vát được gì.

“Cô không nên nói mấy lời đó trước mặt con trai đâu.”

“Tại tôi mệt quá nên đầu óc không tỉnh táo!” Reina đỏ mặt, tức giận gầm lên.

Cô ấy nói thật đấy ư? Đi cùng Reina đến đó… Không, mình không nên nghĩ linh tinh. Tàu vẫn tiếp tục lắc lư trái phải, cho đến khi chúng tôi cuối cùng cũng về đến ga tàu xuất phát. Tôi và Tsubasa, Reina cùng đi bộ nốt quãng đường còn lại về nhà, nhưng cả hai người họ dường như đã kiệt sức, chẳng nói thêm lời nào. Về đến nhà, tôi tắm rửa xong là lên giường đi ngủ ngay lập tức.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận