Mayo Chiki!
Asano Hajime Kikuchi Seiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 10

Chương 3: Cơn lốc Tình Đầu

0 Bình luận - Độ dài: 8,565 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích những tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi các kênh mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Đó là ngày 5 tháng 12, hai tuần trôi qua kể từ sinh nhật Masamune, và cũng là Chủ Nhật đầu tiên của tháng. Trong hai tuần này, mùa đông đã đến rất rõ rệt, nhiệt độ ngoài trời giảm xuống đáng kể. Thậm chí, bạn có thể thấy các bạn học sinh quàng khăn đi học. Có lẽ tôi cũng nên nhanh chóng chuẩn bị cho mình thôi. Nhưng vấn đề lớn hơn lúc này là…

“…Không biết Konoe-senpai có đến hôm nay không nhỉ?”

Chúng tôi đang đứng trên một quảng trường nhỏ gần ga tàu. Vì hôm nay là ngày nghỉ học nên mọi thứ đông đúc hơn thường lệ một chút, khi Kureha khẽ thốt ra những lời này. Quả thật, hôm nay là ngày 5 tháng 12, ngày hẹn hò. Đương nhiên, tôi đang nói đến buổi hẹn của Sakamachi Kureha và Konoe Subaru. Kureha mặc một chiếc áo khoác len màu hồng với váy ngắn và tất cổ cao đến đầu gối. Tôi có chút lo lắng liệu cô bé có bị lạnh không với chiếc váy ngắn như vậy, nhưng chắc là Kureha muốn ăn diện cho buổi hẹn này lắm.

Lúc này là 2 giờ 35 chiều. Cô bé hẹn gặp Konoe đúng 3 giờ, nên vẫn còn chút thời gian. Còn về lý do tại sao tất cả chúng tôi lại tụ tập ở đây…

“Không sao đâu, Sakamachi. Cậu đã nhắn tin cho Subaru-sama rồi mà, đúng không?” Masamune nói, cố gắng động viên Kureha.

Trong hai tuần qua, Masamune đã hoàn toàn bình phục sau cơn cảm lạnh. Cô bé thậm chí còn có vẻ hơi thất vọng khi nói ‘…Thêm chút nữa cũng chẳng sao’, nhưng sức khỏe của một người là quan trọng nhất.

“Cậu phải biết ơn tớ đấy, tớ còn giúp cậu nghĩ ra nội dung tin nhắn để viết cơ mà.”

“Đúng vậy… Không ngờ Usamin-senpai lại xem tin nhắn của tớ để chỉnh sửa cho nó nữ tính hơn…”

“C-Cái gì mà không ngờ chứ!? Tớ làm thế vì cậu đấy! Là bởi vì cậu nói ‘Tớ ngại quá không dám viết thư cho Subaru-sama!’ đó, hiểu chưa!”

“Thì đúng là vậy… Mà tớ cũng không ngờ là Subaru-sama lại nghỉ học liền hai tuần…” Kureha thở dài mệt mỏi nói.

Đúng vậy, cả Konoe và Suzutsuki đều không đến trường trong suốt hai tuần qua. Chúng tôi lo lắng và hỏi giáo viên chủ nhiệm, cô ấy nói rằng cả hai đều bị cảm lạnh phải nằm liệt giường. Vì Masamune cũng bị cảm, nên có vẻ hợp lý khi nghĩ đó chỉ là một bệnh thông thường theo mùa… nhưng tôi lại thấy khó tin.

—Hãy gặp lại nhau vào ngày mai, ở trường.

Vào một ngày Chủ Nhật hai tuần trước, Suzutsuki đã nói với tôi như vậy. Lúc đó cô ấy trông không có vẻ gì là bị bệnh cả, nên việc cô ấy nghỉ học hai tuần liền có vẻ rất lạ. Tôi tò mò và đã đến thăm họ, nhưng lại bị Ichigo-san ngăn lại. Cô ấy viện cớ rằng tôi mà bị cảm thì không hay, nên đã không cho tôi vào theo ý của Suzutsuki. Nhưng…

“……”

Có lẽ tôi nên bỏ qua lời Ichigo-san mà xông thẳng vào căn hộ của họ mới phải. Rốt cuộc, cả hai người họ đều không đến trường. Tôi có một cảm giác kỳ lạ rằng đó không chỉ là cảm lạnh, mà là một chuyện khác. Và, tôi có thể đã có một ý tưởng—đó là việc Suzutsuki không thể tin tưởng người khác. Bị Masamune nói ra, có lẽ cô ấy đã bị sốc hơn dự kiến, nên đã quyết định nghỉ học một thời gian cùng với quản gia Konoe của mình.

“Này, Kureha, Konoe và Suzutsuki thế nào rồi? Cậu có hỏi họ không?”

“Có. Theo Konoe-senpai thì họ đã khỏe hơn nhiều rồi, và có lẽ ngày mai có thể đi học lại. Nếu họ chưa đỡ hơn thì chắc chắn Konoe-senpai đã từ chối lời mời của tớ hôm nay rồi.”

“…Tôi hiểu rồi.”

À, nếu suy đoán của tôi là đúng, thì chắc là họ không thể vắng mặt thêm các buổi học nữa. Không thể bị coi là những kẻ tự giam mình trong nhà được.

“…Hi vọng họ sớm quay lại trường.” Masamune lộ ra vẻ mặt có phần phức tạp.

Có lẽ cô bé vẫn còn bận lòng về những lời đã nói với Suzutsuki. Chính vì thế, dù đã khỏi bệnh, cô bé vẫn thiếu đi vẻ lanh lợi, tràn đầy sức sống thường ngày. Chưa kể, cô bé còn chưa hỏi Suzutsuki về phản hồi cho lời tỏ tình đó. Chắc là… cô bé cảm thấy có lỗi chăng? Bởi vậy, cô bé có lẽ đang cố gạt bỏ chuyện tỏ tình sang một bên, cho đến khi mọi việc liên quan đến Suzutsuki được giải quyết ổn thỏa. Cứ như thể… cô bé không thể chấp nhận rằng chỉ mỗi mình mình được hạnh phúc vậy.

“Nhưng mà, không ngờ cậu lại có thể mời được Konoe đi hẹn hò đấy.”

Dù Masamune có giúp gửi thư, nhưng để Kureha có thể dạn dĩ đến mức này thì thật khó tin.

“Đừng lo, tớ đã nghĩ ra lý do chính đáng rồi,” Kureha nói.

“Ừm… Kiểu như ‘Hãy giúp tớ đi mua sắm’ à?”

“À… Ừm, đại loại thế.”

Kureha lúng túng nhìn đi chỗ khác. Hừm, thái độ gì thế kia? Em ấy đang giấu tôi chuyện gì ư? Nghĩ lại thì, cả Masamune và Konoe đều cuống quýt một cách kỳ lạ khi bàn về kế hoạch này. À, tôi có tham gia vào giữa chừng, cho đến khi bị họ đuổi ra, bảo rằng chỉ con gái mới nên nói chuyện này. Lúc tôi định nói ‘Ý kiến của con trai cũng đáng giá chứ?’, thì tôi chợt nhớ ra Konoe là con gái, vậy là hai cô gái đi mua sắm cùng nhau.

“Chúng tớ đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi. Nếu có chuyện gì, bọn tớ sẽ giúp cậu, Sakamachi,” Masamune ưỡn ngực, vẻ đầy tự tin.

Nhìn cô bé như vậy, tôi lại càng thêm lo lắng. Lý do chúng tôi có mặt ở đây là để theo dõi buổi hẹn hò của Kureha và Konoe. Thế nên nhiệm vụ của chúng tôi là bám theo họ. Thật sự khiến tôi có cảm giác như đang theo dõi người khác vậy. Không ngờ có một ngày như thế này.

“Nhưng mà, về các chủ đề nói chuyện hay đại loại thế thì sao? Các cậu chắc là buổi hẹn sẽ diễn ra suôn sẻ không?”

“Yên tâm đi. Tớ đã bỏ một chiếc điện thoại rảnh tay vào túi Sakamachi rồi, thế nên cô bé sẽ nghe thấy chúng ta trong suốt buổi hẹn.”

“Cái đó thực sự có hiệu quả không vậy?”

“Nyahaha. Không sao đâu, Nii-san. Dù sao thì, em đã nghĩ ra một kế hoạch cho buổi hẹn của mình rồi!”

“Một kế hoạch ư…”

Không biết là kế hoạch gì, nhưng tôi chỉ có thể cầu nguyện mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Sẽ là tốt nhất nếu buổi hẹn kết thúc mà không có rắc rối lớn nào.

“……”

Dù vậy, hẹn hò ư. Có thể hơi muộn để nghĩ vậy, nhưng tôi hơi bất ngờ trước hành động của Kureha. Tôi chưa bao giờ nghĩ cô bé là kiểu người sẽ chủ động theo đuổi tình yêu như thế. Vì cô bé chỉ chuyên tâm vào đấu vật, nên gần như không có kinh nghiệm yêu đương, và cũng chưa bao giờ thực sự cố gắng chinh phục Konoe cho đến bây giờ. Chưa kể đến cuộc “Cách mạng Suzutsuki” đã xảy ra tháng trước. Suzutsuki đã tuyên bố rằng cô ấy và Konoe đang hẹn hò, thậm chí còn hôn Konoe. Chính vì thế, Kureha đáng lẽ không nên tin rằng mình còn cơ hội nào với Konoe. Vậy mà, cô bé lại mời Konoe đi hẹn hò…

“…………”

Hay là, cô bé có một lý do khác mà cô bé tuyệt vọng cần phải mời Konoe như thế này?

“À, đến giờ rồi. Nii-san, Usamin-senpai, đi trốn đi. Konoe-senpai không thể biết là hai người ở đây đâu,” Cô bé mỉm cười rạng rỡ.

Có lẽ cô bé đang cố che giấu sự căng thẳng, hành động còn năng động hơn bình thường. Hiểu cô bé thì, cô bé khá là lo lắng khi đứng trước Konoe.

“Được rồi, vậy thì, Sakamachi. Tôi cầu chúc may mắn cho cậu trong trận chiến này.”

“Vâng! Hai người nhớ theo dõi em thật kỹ nhé, điều đó sẽ cho em thêm nhiều sức mạnh!”

Họ nói chuyện như hai chiến binh ra trận, và Masamune giữ khoảng cách với Kureha. Đương nhiên, tôi đi theo Masamune. Dù vậy, ‘Theo dõi em thật kỹ nhé’, huh. Chắc là cô bé lo lắng thật. Chắc hẳn đây là lần đầu tiên cô bé đi hẹn hò với một người con trai.

“…Chậc.”

Tuy là Kureha thật, nhưng bây giờ cô bé lại hành xử nữ tính đến vậy. Không thể làm gì khác, tôi sẽ theo dõi cô bé. Việc cô bé dựa dẫm vào tôi thật là một luồng gió mới, và nó cũng khiến cô bé trông đáng yêu hơn. Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, cả Masamune và tôi đều theo dõi Kureha từ góc quảng trường.

‘À… Ch-Chào buổi sáng, Konoe-senpai!’

‘Chào. Chào buổi sáng, Kureha-chan.’

Từ chiếc điện thoại, tôi nghe thấy một giọng nữ trung trong trẻo. Dĩ nhiên, đó chỉ có thể là Konoe. Cô ấy mặc bộ đồ nam thường ngày với áo gile đen và quần bó sát. Mà, Kureha đâu biết Konoe là con gái, nên việc cô ấy ăn vận thế này cũng là điều dễ hiểu.

“Konoe-senpai, anh đã đỡ ốm chưa ạ?”

“À… Ừ, anh đỡ nhiều rồi.”

Tôi nghe cuộc trò chuyện của hai người từ chiếc điện thoại được nối với máy của Kureha. Nghe lén thành công. Xem ra kế hoạch của Masamune đã thành công mỹ mãn. À mà này, tôi cứ thấy cuộc gọi này sẽ tốn khối tiền, nhưng mà hình như mấy dịch vụ di động dạo này có gói cước gia đình thì phải.

“Thằng gà ngốc, nhớ đừng để Subaru-sama nhìn thấy chúng ta đấy.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Tôi thì thầm, nấp sau máy bán hàng tự động ở góc quảng trường. Cứ thế này, tôi thấy mình chẳng khác gì điệp viên. Mà thôi, đông người thế này thì cũng khó mà lộ.

“…Ưm.”

“Hả? Sao thế, Konoe-senpai?”

“…À, có lẽ chỉ là tôi tưởng tượng thôi, nhưng có cảm giác như ai đó đang nhìn chúng ta ấy.”

Thôi xong rồi. Konoe-san nhạy bén quá mức rồi. Mới thế mà cô ấy đã nhận ra sự hiện diện của chúng tôi nhanh đến vậy… Y hệt linh dương trên thảo nguyên!

“A-À há há, chắc anh tưởng tượng thôi, Senpai. Hay là anh vẫn còn thấy không khỏe trong người ạ?” Kureha gượng cười, tìm lời nói đỡ.

“…Ừ, có lẽ cô nói đúng.” Konoe lộ vẻ mặt mâu thuẫn.

……Chắc là cô ấy vẫn còn bận tâm về chuyện tôi nói hai tuần trước? Chuyện mà chúng tôi nên tạm thời không làm bạn thân nữa. Dù sao thì, đó là lỗi của tôi. Chưa kể Konoe và Suzutsuki đều xin nghỉ hai tuần, còn tôi thì bận chăm sóc Masamune khỏi bệnh, nên chúng tôi chẳng thể nói chuyện được gì cả.

“V-Vậy thì, Konoe-senpai, chúng ta đi thôi?”

“Được thôi. Nhưng chúng ta đi đâu thế?”

“Đừng lo! Như em đã nói trong thư, em đã lên kế hoạch hết rồi ạ!”

Kureha vẫn còn có vẻ lo lắng, cô bé cứ nói nhanh liên hồi rồi đi thẳng về phía trước.

“À, đợi anh với, Kureha-chan!” Konoe nhanh chóng đi theo sau.

“Giờ thì, chúng ta cũng phải đi theo thôi.”

“Đ-Được thôi.”

Uwah, Masamune có vẻ rất hăng hái với vụ này. Trông cô ấy cứ như một thám tử trong phim truyền hình ấy.

“À này, Kureha đang đi đâu thế?”

Trong lúc hòa vào đám đông, tôi vừa đi theo họ vừa hỏi Masamune. Kureha đi dọc con phố gần ga xe lửa, nơi có đủ các loại cửa hàng. Theo những gì tôi nghe được thì người lên kế hoạch chính cho hôm nay lại là Masamune, nên chắc chắn cô ấy phải biết chúng tôi đang đi đâu.

“Đừng có vội, anh sẽ sớm biết thôi.”

“Hừm. Vậy Kureha đã gửi tin nhắn gì cho Konoe thế?”

“Chỉ là một câu đơn giản ‘Làm ơn giúp em đi mua sắm’ thôi. Ban đầu, chúng ta định đến công viên giải trí hoặc thủy cung, nhưng… có vẻ hơi khó cho Sakamachi.”

“Ừ, đúng là vậy.”

Cứ hễ nhắc đến Konoe là Kureha lại y hệt một con vật nhỏ đang đối mặt với dã thú vậy. Nếu cô bé đi đến bất kỳ địa điểm hẹn hò nổi tiếng nào với Konoe, tôi e rằng cô bé sẽ không chịu nổi đâu.

“Thế nên, tôi quyết định chọn một chuyến đi mua sắm bình thường cho buổi hẹn hò đầu tiên của họ.”

“Một lựa chọn an toàn đấy. Nhưng họ sẽ mua gì?”

“Đó là…” Masamune im lặng một lúc. “Một món quà cho anh.”

“……”

Khoan đã. Tôi chẳng hiểu gì cả. Tại sao Kureha và Konoe lại đi mua quà cho tôi chứ?

“Này! Đừng có nhìn tôi vẻ mặt khó hiểu như thế chứ!”

“Thế cô mong đợi gì đây!? Ai cũng sẽ ngạc nhiên với chuyện này thôi!”

“Đó là một ý tưởng thiên tài đấy! Nghe đây, bức thư Kureha gửi cho Subaru-sama viết thế này: ‘Em muốn mua một món quà cho Nii-san, anh có thể giúp em chọn một món được không?’, được chứ?”

“Chuyện này đúng là từ trên trời rơi xuống mà.”

“Biết sao được, đó là một chiêu để Subaru-sama đồng ý mà.”

“Một chiêu…”

Thì ra cô ta định giở trò này. Konoe và tôi vốn khá thân thiết, mà Kureha thì lại rõ mồn một sở thích, ghét bỏ của tôi, nên cô ta mới chọn Konoe làm “đối tác”. Con thỏ ranh ma này rõ ràng là lợi dụng tôi làm mồi nhử. Còn Kureha thì đáng nguyền rủa vì đã dễ dàng đồng ý như vậy.

“Nhưng, nếu đột ngột thế thì Konoe sẽ nghi ngờ đấy chứ?”

“Anh nghĩ thế sao? Sakamachi viết ‘Em muốn cảm ơn Nii-san vì những việc anh làm hằng ngày!’.”

“Việc hằng ngày ư?”

“Là mấy việc như anh trở thành bao cát cho em ấy trút giận ấy mà.”

“Tôi không cần cái sự biết ơn ấy đâu!”

Cái kiểu lý do quái quỷ gì thế này? Nếu cô ta nghiêm túc về chuyện đó, thì tôi thà không nhận quà còn hơn. Cứ đưa tôi ít tiền bồi thường là được rồi.

“Không sao đâu, vì Subaru-sama thực sự đã đến đây, nghĩa là cậu ấy tin lời cô bé rồi.”

“Đúng là thế thật, nhưng…”

“Sao anh không vui vẻ một chút đi? Dù họ mua gì hôm nay thì cũng là quà thật sự cho anh đấy.”

“Tại sao!?”

“Sẽ tệ nếu Subaru-sama phát hiện ra đó là lời nói dối đúng không? Thế nên cô bé sẽ thực sự mua một món quà cho anh. Lời nói dối sẽ trở thành sự thật.”

“C-Cái lý lẽ cùn gì thế này… Toàn là vớ vẩn!”

“Có vấn đề gì sao? Hay, anh không vui ư? Anh đang nhận được quà từ em gái mình đấy thôi, đúng không?”

“……”

Tôi thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Gu của cô ta hoàn toàn khác người bình thường. Konoe cũng vậy. Tôi thực sự không muốn nhận quà từ hai người họ.

“Đ-Được rồi, vậy họ định đi mua sắm cái gì?”

“Tôi đã nói rồi mà… Cứ đợi một chút. Xem kìa, họ đến rồi.”

Theo lời Masamune, tôi quay lại nhìn hai người họ. Họ đến góc phố, dừng lại trước một cửa hàng. Ô cửa kính của cửa hàng sáng rực, với màu sắc trắng tinh khiết bao phủ bên ngoài. Đó là một cửa hàng khá lớn, chật kín khách nữ…

“…Khoan đã.”

Một ô cửa kính mới và sáng bừng, tràn ngập những vật phẩm trông quen thuộc đến lạ thường – Cừu. Đó là những con thú nhồi bông cừu biến dạng, với răng sắc nhọn và cái miệng đỏ chót… Đó là Silent Sheep. Đúng vậy, nó trông giống như vị bác sĩ trong một bộ phim nào đó, vẫn nổi tiếng như mọi khi. Như anh đã đoán từ mô tả của tôi, họ đã đến một cửa hàng chỉ bán đồ lưu niệm của Silent Sheep.

“Masamune! Đây là chiến lược của cô sao!” Tôi chỉ vào Kureha và Konoe đang bước vào cửa hàng, gào lên.

“C-Có vấn đề gì sao? Đó là nơi hoàn hảo cho buổi hẹn hò mà, đúng không? Dù sao thì Subaru-sama cũng rất yêu thích Silent Sheep kia mà.” Con thỏ ranh ma nhe răng cười.

Chết tiệt, đúng là lựa chọn quá chuẩn. Konoe yêu con quái vật đó, và đó là lý do Kureha cũng dần thích nó khi học kỳ hai đến. Vì vậy, đây có lẽ là địa điểm hoàn hảo nhất cho hai người họ. Nhưng…

“Anh không thích con cừu đó à?”

“Nó cứ khiến tôi rợn người thế nào ấy.”

“Thì đúng là một thiết kế siêu thực thật. Nhưng, không sao đâu mà, đúng không? Đằng nào anh cũng đâu có mua nó.”

“Nhưng tôi sẽ được tặng nó làm quà mà!?”

Thế này thì tệ nhất rồi. Cứ nghĩ cái ngày tôi phải giữ cái thứ gớm ghiếc này trong phòng lại đến nhanh như vậy. Đến cuối ngày chắc tôi bị nguyền rủa mất. Ái chà, tất cả lũ cừu trên thế gian này sẽ ám ảnh tôi mất thôi.

‘Nya~ Dễ thương quá.’

‘Đ-Đúng vậy! Cậu nói đúng!’

Khi tôi đang cảm thấy bất an, tôi nghe thấy những tiếng reo hò phấn khích từ Konoe và Kureha. Tôi mừng vì Konoe đã cảm thấy khá hơn một chút, nhưng tôi vẫn không biết phải cảm thấy thế nào về chuyện này. Gu của cô ấy thì hoàn toàn không giống một quản gia nam chút nào.

“Đi thôi, chúng ta cũng đi. Cẩn thận đừng để bị phát hiện đấy.”

“…Ừ, ừ.”

Bị Masamune thúc giục, tôi theo cô ấy vào cửa hàng. Tôi thực sự muốn khiếu nại nhà sản xuất món thú nhồi bông quái gở này, nhưng điều đáng sợ nhất là nó lại bán rất chạy. Nếu không thì cả cái nơi này đã chẳng tồn tại.

“Ối trời.”

Vừa đặt chân đến cửa ra vào, tôi đã không kìm được tiếng kêu kinh ngạc. Tôi đâm sầm vào một bộ trang phục Silent Sheep khổng lồ. Chết tiệt, cái kích cỡ này đúng là không đùa được. Nó làm tôi nhớ đến bộ đồ Nakuru từng mặc trước đây, dù lần này có vẻ nhỏ hơn một chút. Tôi cố lờ đi mà bước tiếp… nhưng đúng lúc cái hình nộm ấy lướt qua, tôi lại có cảm giác như mắt chúng tôi chạm nhau.

“……”

Chẳng hiểu sao, ngay khi tôi định bước vào bên trong, nó lại cứ nhìn chằm chằm vào tôi một cách kỳ lạ. Thậm chí còn chẳng thèm đưa cho tôi tờ rơi nào. Mà thôi, tôi cũng đâu cần, nhưng ánh mắt đó cứ ghê ghê thế nào. Hay mặt tôi dính gì sao?

“Làm gì đấy? Đi thôi.”

“À-À ừ.”

Giọng Masamune thúc giục khiến tôi phải bước vào. Thật lòng mà nói, tôi chẳng thấy thoải mái chút nào. Bởi vì, bên trong đây toàn là khách nữ. Cứ như thể tôi lạc vào gian sách truyện shoujo ở hiệu sách vậy. Có điều gì đó cứ ngăn tôi bình tĩnh lại, khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng.

“Subaru-sama và những người khác… À, kia rồi!”

Chúng tôi nấp vào sau một kệ hàng, dõi mắt theo Konoe và Kureha. Vì không gian bên trong khá rộng rãi nên chúng tôi không gặp khó khăn gì khi ẩn mình. Mà dù có thế thì họ cũng hoàn toàn bị mấy con cừu kia cuốn hút rồi.

‘Vậy Kureha-chan, chúng ta sẽ mua quà cho Jirou ở đây hả? Jirou có thích Silent Sheep không?’

‘V-Vâng! Anh ấy mê mẩn cái cục cưng này lắm!’

Tôi nghe thấy tiếng họ qua điện thoại… Dừng lại đi mà. Làm ơn, đừng có xuyên tạc sở thích của tôi như thế chứ. Ít nhất thì tôi không thể chịu nổi cái thứ này.

“…Haizz… biết làm sao nếu họ tặng mình một con thú nhồi bông đây…”

“Có khi cậu dùng nó làm bao cát đấm bốc được đấy? Chắc chắn sẽ là cách xả stress tốt.”

“Tôi nghĩ mình sẽ chỉ suy sụp vì stress thôi…”

Chắc tôi sẽ mất ngủ chỉ vì có một con trong phòng mất. Có lẽ sau này tôi sẽ phải đi mua thuốc ngủ mất thôi. Đúng là một tương lai kinh khủng mà.

“Nhưng mà, đằng nào cũng đến đây rồi, tôi mua gì đó cho mình vậy.”

“Cậu nói thật đấy à!?”

“Thì, biết đâu họ có mấy cái bùa hộ mệnh.”

“Đây đâu phải vỏ sò Okinawa đâu mà bùa với chả chú!”

Cá nhân tôi thì chỉ muốn thoát khỏi cái địa ngục này càng nhanh càng tốt. Để đổi gió một chút, tôi nhìn quanh cửa hàng. Nhưng, tôi chẳng thấy cái gì thú vị cả. Hay đúng hơn là, mọi thứ ở đây đều toát lên vẻ địa ngục. Tất cả đồ đạc ở đây có lẽ giống đồ tà ma hơn là một món quà. Ví dụ, nhìn cái đồng hồ báo thức này xem. Nó có hình Silent Sheep, với một giọng phụ nữ la hét ‘Giết! Kẻ sát nhân!’. Thay vì tỉnh dậy, tôi chắc sẽ lên cơn đau tim mà không bao giờ tỉnh lại nữa.

Ngoài ra, tôi còn thấy những món đồ có vẻ sẽ giết người theo cách này hay cách khác… vậy mà tất cả khách hàng đều đang dáo dác nhìn ngắm, thậm chí mua những món đồ đó, với vẻ mặt vui sướng… Chẳng lẽ họ là một phần của giáo phái nào đó, tất cả đều bị thôi miên sao?

“Thấy chưa, ai cũng vui vẻ cả. Cậu chẳng thể biết được thứ gì sẽ trở nên phổ biến đâu.”

“Tôi nghĩ cậu nên đi khám mắt trước khi mua mấy thứ vô lý này.”

Tôi sốc nặng trước cả núi đồ Silent Sheep trước mặt. Sao họ lại bán nhiều thế này? Chẳng lẽ cả đất nước này thối nát rồi sao? Nền kinh tế của nơi này liệu có ổn không?

‘Ưm, không biết cái nào là đẹp nhất nhỉ?’

‘Có lẽ là con thú nhồi bông này?’

‘Nó dễ thương thật, nhưng Nii-san không phải kiểu người thích sưu tập thú nhồi bông.’

‘Thật hả… Dễ thương thế mà…’

‘Hì hì, Konoe-senpai, em thấy sở thích của tiền bối cũng khá nữ tính đó chứ.’

‘…!? Kh-Không phải! Tôi không thích đồ dễ thương…!’ Butler-kun đỏ bừng mặt, ôm chặt con thú nhồi bông vào lòng.

Thấy vậy, Kureha cũng khúc khích cười.

24-jzb49lm.png?w=721

“……”

Hửm. Mọi chuyện có vẻ suôn sẻ hơn mình nghĩ. Nghĩ lại thì, hai người họ đã gặp nhau từ hồi tháng Tư, nên thật ra cũng không phải xa lạ gì. Nhìn từ bên ngoài, chắc trông họ như một cặp hậu bối – tiền bối vậy. Mình vẫn chưa hiểu sao Kureha lại đột nhiên nhắc đến buổi hẹn hò này, nhưng nếu họ vui vẻ thì tốt rồi…

“—Quà cho Jirou à, hở.”

Ngay lúc đó, một giọng nữ trầm trầm, nghe như đang chất chứa nỗi niềm, vang lên. Với vẻ mặt đau khổ, Konoe chăm chú nhìn món cừu béo mũm mĩm.

“Ể? Konoe-senpai, có chuyện gì sao?”

“…Không, tôi chỉ đang nghĩ, có lẽ mình cũng nên tặng Jirou một món quà.”

“…? Hai người có chuyện gì à?”

“…Không, không có gì cả.” Konoe nở một nụ cười nhợt nhạt, vô lực.

Nhìn cảnh tượng ấy, lòng tôi chợt nhói lên… Vậy ra, Konoe thật sự muốn làm hòa với tôi, đúng không? Chắc chắn rồi, nếu có thể, tôi cũng muốn như thế. Tôi muốn được cùng cô ấy ăn trưa như trước, cùng nhau trò chuyện đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, và nhờ cô ấy giúp tôi chữa chứng sợ phụ nữ này. Nhưng… giờ tôi không thể làm thế. Tôi là người đã tạo ra khoảng cách này giữa tôi và Konoe. Tôi không biết tại sao, nhưng Konoe có lẽ đang suy nghĩ về mối quan hệ của chúng tôi. Điều đó đã trở nên rõ ràng trong cuộc trò chuyện hai tuần trước. Và, đó là chuyện mà cô ấy không thể nói cho tôi biết. Chính vì vậy—

“…………”

Có lẽ tôi thật sự nên giữ khoảng cách đó thêm một chút nữa. Đó là lý do tại sao tôi đã nói những lời đó. Nhưng…

“H-Hey, đồ ngốc gà mờ kia?”

Khi tôi đang chìm trong suy nghĩ, Masamune đột nhiên vỗ vai tôi.

“Có chuyện gì vậy? Buổi hẹn hò của họ đang diễn ra tốt đẹp mà?”

“Ừ-Ừm, không phải chuyện đó…” Giọng cô ấy khẽ run rẩy. “Nhìn đằng sau cậu kìa.”

“Đằng sau?”

Tôi nghe lời cô ấy và đơn giản là quay đầu lại. Tôi không nghĩ sẽ có gì đặc biệt, chỉ là cái không gian địa ngục đầy ắp cừu mũm mĩm giống hệt lúc nãy…

“Cái quái gì thế này.”

Khoảnh khắc tôi nhận ra điều đó, tôi khẽ rên lên. Đó là bộ đồ hóa trang hồi nãy, cái thứ đang phát tờ rơi ở lối vào. Giờ nó bỗng dưng nhìn chằm chằm chúng tôi từ bóng tối của một cái kệ… Không, nó đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

“H-Hey, Masamune, cậu có đánh rơi gì không? Kiểu như trong mấy bài đồng dao ấy.”

À khoan đã, đó là con gấu chứ không phải con cừu. Bài hát đó nói về con gấu sống trong rừng, mang trả lại chiếc khuyên tai cho bạn. Có lẽ đó chỉ là một nhân viên lịch sự cố gắng trả lại thứ gì đó chúng tôi đã đánh rơi…

“…Hả?”

Tôi quay sang Masamune với hy vọng nhận được câu trả lời, nhưng cô ấy đơn giản là lao ra khỏi cửa hàng, như thể đang chạy trốn khỏi thứ gì đó.

“……”

Trời ơi, tôi có một dự cảm cực kỳ xấu về chuyện này, haha. Khi mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, tôi lại nhìn ra phía sau—chỉ thấy bộ đồ hóa trang đó nhảy xổ vào tôi như một con thú điên!

“……”

Ngay lập tức, tôi đạp chân xuống đất và lao ra khỏi cửa hàng. Kiểm tra phía sau, bộ đồ hóa trang ghê tởm đó đang đuổi theo tôi. Lạy Chúa, tôi sẽ bị ăn thịt mất. Bản năng của tôi đang mách bảo điều đó. Bộ đồ hóa trang đó chắc chắn bị quỷ ám hay gì đó. Có nhân viên nào có thể gọi một pháp sư trừ tà không?

“Này, Masamune! Đừng bỏ tôi lại chứ!” Tôi vừa đuổi theo Masamune vừa hét lên.

“C-Câm miệng! Tớ không thể! Tớ không thể đối phó với cái thứ này! Nếu nó tóm được tớ, tớ sẽ bị ăn thịt mất!” Cô ấy hét lại tôi.

Waaaah, cô ấy cũng nghĩ giống tôi hả. Mà, cái tốc độ gì thế kia? Cái thứ đó đang từ từ thu hẹp khoảng cách với chúng tôi. Cuối cùng, nó sẽ đuổi kịp—

“Kya!?”

Một tiếng thét vang lên, tôi thấy Masamune vấp ngã khi chạy ngay cạnh mình. Đồ ngốc, sao lại phải là lúc này chứ…!

“Mẹ kiếp!” Tôi phanh lại và quay người.

Giờ thì không còn cách nào khác… Không còn lựa chọn nào ngoài việc liều mạng. Tôi không thể bỏ lại một cô gái mà chạy trốn. Cùng lúc đó, cái cừu mũm mĩm kia đang tiến đến gần chúng tôi. Theo bản năng, tôi đưa nắm đấm ra để tung một cú đấm thẳng, nhưng…

“Guho!?”

Như một cú phản đòn, bộ đồ đã đâm sầm vào bụng tôi. T-Tên này, nó né cú đấm móc của tôi bằng cách cúi người xuống! Nói gì thì nói, cú phản đòn này… thật sự quá cao tay, không nghĩ chỉ là một bộ đồ thôi đấy. Nếu để nó đè được, tôi sẽ gặp bất lợi lớn.

“Này, Onii-chan, sao tự dưng lại chạy trốn em thế, hả?”

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một giọng anime quen thuộc đến giật mình………Khoan đã, người bên trong chẳng lẽ là…

“Phù, trong này nóng thật đấy.”

Hoàn toàn phớt lờ tôi và Masamune đang đứng chết trân tại chỗ, người mặc bộ đồ nhẹ nhàng tháo phần đầu ra. Lộ ra là mái tóc màu bạc hơi dài, cùng khuôn mặt xinh xắn như búp bê. Rồi cô gái quay mắt nhìn tôi.

“Yo, Onii-chan, Usamin, trùng hợp thật khi lại gặp hai cậu ở đây.”

“…Em cũng bất ngờ không kém, Schrö-tiền bối.”

Đúng vậy, đây chính là Narumi Schrödinger. Cô ấy là Hội trưởng Câu lạc bộ Thủ công của Học viện Rouran, và là nữ sinh đứng đầu trong câu lạc bộ, được mệnh danh là người mạnh nhất trường, giờ đây đang mỉm cười nhìn tôi và Masamune.

25-ostddtf.png?w=736

♀×♂

“…Phó hội trưởng, cậu làm gì ở đây vậy?”

Chúng tôi đang đứng trên con phố gần ga tàu. Cửa hàng Silent Sheep ở ngay cạnh, Masamune hỏi Schrö-tiền bối, người đã cởi bỏ bộ đồ và thay sang quần áo thường ngày. Tiện thể, chúng tôi vẫn chưa quay lại cửa hàng kể từ lúc bỏ chạy. Nếu gây thêm bất kỳ sự ồn ào nào, Konoe có thể sẽ phát hiện ra, nên chúng tôi đã chuồn mất. May mắn là chúng tôi vẫn có thể nghe thấy giọng họ qua điện thoại, và buổi hẹn hò vẫn đang diễn ra tốt đẹp.

“Hehe, tôi đang đi làm thêm.”

“Làm thêm ạ?”

“Đúng vậy. Tôi đang kiếm chút tiền tiêu vặt. Usamin chắc cũng biết mà, đây là nơi trực thuộc công ty của chúng ta, nên tôi đã nhờ họ sắp xếp ca làm cho tôi đấy.”

“Sao tiền bối lại phải làm vậy ạ…”

“Ahaha, vì nghe có vẻ thú vị mà, tất nhiên rồi. Tôi muốn được mặc bộ đồ này ít nhất một lần mà~!”

“……Vậy tại sao tiền bối lại đuổi theo bọn em như thế?”

“Thấy vui mà.”

“Bọn em thì chẳng thấy vui chút nào đâu nhé!”

“À, xin lỗi, xin lỗi. Ban đầu tôi chỉ định kiểm tra hai cậu thôi, nhưng lại muốn chọc ghẹo một chút. Xin lỗi nhé, tôi đã phá hỏng buổi hẹn hò của hai cậu rồi, phải không?”

“Cái…Chúng-Chúng em không hẹn hò gì hết…”

“Ồ? Thế thì hai cậu đang làm gì ở đó?”

“C-Cái đó…” Masamune cắn môi, im lặng.

Schrö-tiền bối nở một nụ cười ranh mãnh.

“À phải rồi, Subaru-sama và Kureha cũng đến cửa hàng đúng không.”

“!”

“Có phải hai cậu đang theo dõi họ không đấy?”

“A-À…” Masamune lúng túng kéo vạt váy xuống, nhìn tôi như muốn cầu cứu.

…Đành chịu vậy. Tôi nên giải thích thôi.

“Thật ra thì, Kureha và Konoe đang hẹn hò.”

“Kureha ấy hả? À đúng rồi, cô bé có tình cảm với Subaru-sama mà.”

“Tiền bối biết ạ?”

“Tôi đâu phải là Phó hội trưởng câu lạc bộ vô dụng đâu chứ. Vậy là hai cậu đến đây để trông chừng cô bé à?”

“Đại loại vậy.”

“Hừm, hiểu rồi. Tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, Kureha hẹn hò ư… Điều đó hơi bất ngờ đấy.” Schrö-tiền bối lẩm bẩm.

Vậy là cô ấy cũng đồng ý với tôi. Tôi cũng nghĩ rằng thời điểm Kureha mời Konoe đi hẹn hò hơi kỳ lạ. Có lẽ cô bé thật sự có một lý do đặc biệt nào đó.

“—À, gay rồi.”

Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, Masamune kéo tôi ra khỏi trước cửa hàng. Kureha bước ra khỏi cửa hàng cùng Konoe bên cạnh, tay cầm một chiếc túi nhựa nhỏ.

“Masamune, kế hoạch từ giờ sẽ thế nào?” Tôi hỏi khi chúng tôi ẩn mình trong bóng tối của một chiếc ô tô đậu gần đó.

“Ưm…” Masamune im lặng một lúc. “Vì họ đã ở quảng trường rồi, nên họ nên đi uống trà ở một quán cà phê… là những gì em nghĩ.”

“Hừm. Vậy ra là Usamin đã lên kế hoạch hẹn hò cho họ à.”

“…Phó hội trưởng, sao tiền bối lại cười tủm tỉm như vậy?”

"Chẳng có lý do gì đặc biệt đâu. Chỉ là tôi thấy cậu cởi mở hơn hẳn. Ai mà ngờ được cậu lại chịu khó lên hẳn kế hoạch hẹn hò cho hậu bối của mình cơ chứ."

"~~~! Đ-Đâu có gì to tát đâu ạ. Cô bé chỉ nhờ tôi giúp, nên tôi mới…" Masamune lúng túng vặn vẹo người, đáp lời.

Ừm, đúng là như vậy. Chuyện này Masamune của ngày trước chắc chắn sẽ không đời nào làm. Có thể nói là cô ấy đã mở lòng ra rồi.

"Tiện đây, Phó hội trưởng không cần quay lại làm việc sao?"

"Hừm, để xem nào. Sáng nay tôi đã làm việc cả buổi rồi, giờ cũng đến lúc nên về. Tôi có thể về nhà ngay, nhưng…" Tiền bối Schrö nhìn bóng lưng Konoe và Kureha. "Này, Usamin, Onii-chan. Tôi đi cùng hai cậu được không?"

"Ơ? Tôi thì không phiền đâu, nhưng… Tiền bối đừng có chen ngang vào chuyện của họ nhé?" Masamune chớp mắt bối rối.

"Cậu đừng lo, tôi sẽ không làm thế đâu. Chỉ là…"

"…Chỉ là sao ạ?" Masamune hỏi, thì Tiền bối Schrö tỏ vẻ đầy vẻ tò mò: "Có điều này tôi muốn biết."

Sau đó, cô ấy quay sang tôi.

"Onii-chan cũng không sao chứ?"

"V-Vâng, không thành vấn đề gì ạ."

"Cảm ơn nhiều nha. Vậy thì đi thôi. Không thể để mất dấu họ được, đúng không?" Tiền bối Schrö nói rồi cẩn thận theo sát Konoe và Kureha.

Bị kéo theo, chúng tôi cũng đi theo cô ấy… Chuyện này đúng là ngày càng kỳ quặc. Ai mà ngờ Tiền bối Schrö cũng chịu khó theo cùng. Cô ấy tò mò đến mức nào về buổi hẹn hò này chứ? À mà, với vai trò là tiền bối, có lẽ cô ấy chỉ hy vọng tình yêu của hậu bối mình sẽ đơm hoa kết trái.

"À này, Usamin." Tiền bối Schrö bỗng lên tiếng với giọng điệu nghiêm túc. "Cậu nói rằng họ sẽ uống trà sau đó, đúng không?"

"À, vâng. Đó là một phần trong kế hoạch tôi đã vạch ra."

"Hmm. Vậy thì, chuyện này có hơi lạ không nhỉ?"

"…Tiền bối có ý gì ạ?" Masamune hỏi, và Tiền bối Schrö tiếp lời với vẻ mặt chân thành.

"Ý tôi là, họ vừa đi vào công viên." Cô ấy chỉ vào lưng hai người kia.

Tôi bối rối nhìn lại hai người họ, và đúng như lời Tiền bối Schrö nói, họ vừa bước vào một công viên công cộng.

"Ơ… Tiền bối đùa phải không? Đó không phải là điều tôi nói với Sakamachi…" Bản thân Masamune dường như cũng khá sững sờ.

Đương nhiên, tôi cũng vậy. Tại sao cô ấy lại đi vào công viên công cộng chứ? Khi Tiền bối Schrö xuất hiện, tôi không còn chú ý nhiều đến những gì họ nói chuyện qua điện thoại nữa.

"Chúng ta nên làm gì đây, Onii-chan?" Tiền bối Schrö hỏi tôi.

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua.

"…Hãy đi theo họ." Tôi nói rồi đặt chân vào công viên.

Có một cái gì đó bên trong thôi thúc tôi phải làm như vậy.

♀×♂

Thực ra, đây là một công viên khá rộng rãi. Có lẽ vì nằm gần nhà ga, hoặc có lẽ vì hôm nay là ngày nghỉ học, rất nhiều gia đình và các cặp đôi đang ngồi trên bãi cỏ hoặc trên những chiếc ghế gỗ. Thậm chí còn có vài đứa trẻ đang cho chim bồ câu ăn ở đài phun nước giữa trung tâm.

Trong một góc của công viên này, Konoe và Kureha đang ngồi trên một chiếc ghế dài. Cùng lúc đó, ba chúng tôi ẩn mình trong bóng tối của một khu rừng nhỏ, cho phép chúng tôi quan sát họ từ xa. Và, chiếc điện thoại cho phép chúng tôi nghe trộm cuộc nói chuyện của họ.

"Kureha-chan." Tôi nghe thấy một giọng nữ trầm ấm, thuộc về Konoe. "Em muốn nói chuyện gì vậy?"

"Dạ, ừm…" Kureha im lặng.

…Chuyện gì cô bé muốn nói ư? Đó là lý do cô ấy đưa Kureha đến đây? Nếu là chuyện đơn giản, một quán cà phê đã đủ rồi, nên có lẽ đây là chuyện mà người khác không được phép nghe. Nơi này sẽ là địa điểm hoàn hảo cho việc đó.

"—Tiền bối Konoe, em có thể hỏi tiền bối một chuyện được không?" Kureha lên tiếng với giọng điệu nghiêm túc. "Có chuyện gì đã xảy ra giữa tiền bối và Nii-san phải không?"

"……"

Nghe những lời đó, Konoe nuốt khan một tiếng.

"…Em biết ngay mà. Lúc chúng ta mua quà trước đó, em đã cảm thấy có gì đó không ổn, nên em mới tò mò."

Chắc hẳn Kureha đã nhận ra điều gì đó khi nhìn Konoe. Thế nên, Kureha mới tiếp tục, giọng điệu có phần ưu tư:

“Hai cậu… cãi nhau à?”

“………Không, Jirou và tớ không hẳn là cãi nhau. Chỉ là…”

“Chỉ là gì?”

“……”

Một khoảng lặng nữa trôi qua, rồi Konoe lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

“—Tớ nghĩ, là lỗi của tớ.” Cô bé tuyên bố, cứ như đang thú tội vậy.

“...Ý cậu là sao?” Kureha hỏi.

“Đúng như tớ nói đó. Tớ mới là người đáng trách. Gần đây tớ đang gặp rắc rối với một số chuyện…”

“...Và chuyện đó có liên quan đến Nii-san?”

“……”

“...Nếu vậy thì sao cậu không thử nhờ Nii-san giúp đỡ? Nếu đã liên quan đến anh ấy, thì đó là cách tốt nhất mà.”

“...Xin lỗi, nhưng tớ không thể làm thế được…”

“Tại sao?”

“Bởi vì…” Konoe chỉ nói được đến đó, rồi đột ngột nở một nụ cười vô lực. “Phải, tớ không thể… Tớ thật thảm hại. Có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu tớ cứ nói thẳng với Jirou như đang nói với cậu lúc này. Nhưng… tớ không có đủ dũng khí để làm thế. Đến mức tớ ghét cả bản thân mình.”

“……”

“Đó là lý do tớ đã giữ kín mọi chuyện, cứ tự mình suy nghĩ mãi… và tình hình càng tệ hơn. Tớ đã cố gắng giải quyết mọi thứ… nhưng lại gây rắc rối cho tiểu thư và cả Jirou nữa.”

“…”

“Cho nên… là lỗi của tớ.” Giọng cô bé đầy vẻ thất bại, như sắp bật khóc đến nơi.

“………!”

Tôi suýt nữa thì chạy đến bên cô bé. Tôi muốn nhìn thấy cô bé, muốn lắng nghe mọi chuyện. Nhưng, tôi buộc phải nuốt ngược khát khao này vào trong. Đúng như tôi nghĩ, cô bé thực sự đang bận tâm về mối quan hệ của chúng tôi. Nhưng…

“…Chết tiệt.”

Cuối cùng tôi vẫn không thể chạy tới. Những lời tôi đã nói với cô bé hai tuần trước lại hiện lên trong đầu. Chính tôi là người đã nói ra những lời đó, vậy bây giờ tôi phải làm sao đây? Chính tôi là người muốn có thời gian. Thời gian để suy nghĩ về tất cả những chuyện này. Về tôi và Konoe. Cũng như Suzutsuki và Masamune. Tôi có thể nói gì vào lúc này để mọi thứ tốt đẹp hơn đây?

“Không sao đâu.”

Vang vọng bên tai tôi không nghi ngờ gì nữa chính là giọng nói của em gái tôi.

“Đừng tự trách mình nặng nề như vậy, Konoe-senpai.”

“…Kureha-chan?” Konoe ngẩng đầu lên, đối mặt với nụ cười dịu dàng của Kureha.

“Konoe-senpai không có lỗi đâu. Không sao cả.”

“……”

“Em không biết chị đang lo lắng hay gặp rắc rối về chuyện gì, nên có lẽ những lời này nghe như em đang an ủi bằng những lời sáo rỗng, nhưng không phải thế đâu. Bởi vì… ai cũng sẽ trải qua những chuyện như vậy mà.”

Kureha nói như thể đây là một chuyện hết sức bình thường.

“Ai cũng có những điều phải lo nghĩ, những chuyện khiến mình bận lòng, và thậm chí là thất bại. Nhưng, đó là điều mà tất cả chúng ta đều trải qua, nên chị không hề đơn độc đâu.”

“……”

“Ngay cả em cũng vậy. Cảm thấy bồn chồn về một chuyện gì đó, lo lắng cả đêm không ngủ được. Em đã cố gắng hết sức, nhưng đôi khi mọi chuyện vẫn không suôn sẻ. Nhưng, điều quan trọng là phải đứng dậy lần nữa, đúng không ạ?”

“……”

“Con trai hay con gái… ai rồi cũng sẽ có lúc đụng phải một bức tường, và nghĩ đến chuyện từ bỏ. Nhưng, mình không thể gục ngã. Hãy đứng dậy lần nữa, và bước tiếp…”

“……”

“Nya ha, đây là điều mẹ đã nói với em từ rất lâu rồi. Giống như phương châm của gia đình mình vậy. Em xin lỗi, Konoe-senpai, nghe em nói cứ như đang khoác lác mà chẳng có gì chứng minh cả.” Kureha nở một nụ cười ngượng nghịu.

Konoe cũng mỉm cười theo, rồi cất lời:

“...Không, em nói đúng mà, Kureha-chan.” Cô bé nói. “Người sai… là chị.”

“Konoe-senpai…”

“Hơn nữa, nhờ em mà chị cảm thấy mình lấy lại được chút tự tin. Cứ như chị đã biết mình phải làm gì… Cảm ơn em nhiều lắm, Kureha-chan.”

“K-Không, chị không cần phải cảm ơn em đâu, em chỉ kể lại những gì mẹ em luôn nói với em thôi mà.” Kureha lại nở một nụ cười ngượng nghịu.

...À, phải rồi, hình như cô ấy từng nói với mình điều gì đó tương tự. Chuyện này là từ hồi mình còn nhỏ, từng trò chuyện với mẹ về vấn đề này. Thật lòng mà nói, lúc đó mình chẳng hiểu lời mẹ nói là gì. Mình không thể tưởng tượng được cảnh có người gặp khó khăn trong chuyện gì đó rồi lại thất bại. Thậm chí, mình còn nghĩ người như vậy thật kém cỏi… rồi cơ bản là chỉ biết khinh thường người khác mà thôi. Nhưng khi mình kể lại chuyện này cho mẹ nghe, mẹ đã nói: "Rồi sẽ có một ngày, ngay cả con cũng hiểu được điều đó."

“……”

Lạ thật. Sao mình lại có thể quên béng đi điều này nhỉ? Sao đến tận bây giờ mình mới nhớ ra?

"Giờ thì, chúng ta về nhà thôi, được không? Trời tối rồi." Konoe vừa nói vừa ngước nhìn bầu trời.

Kiểm tra chiếc đồng hồ lớn trong công viên, đã hơn 4 giờ 30 chiều, và bóng tối bắt đầu buông xuống dày đặc hơn. Gần đây, ngày đã ngắn đi rất nhiều, khi mùa đã chuyển giao. Những bước chân của mùa đông đã đến gần hơn.

"Nyahaha, Konoe-senpai, hôm nay em cảm ơn chị nhiều lắm."

"Không có gì đâu. Tôi chỉ giúp cậu mua sắm thôi mà. Nếu có gì, tôi mới phải cảm ơn cậu chứ..."

"Không không, không phải vậy đâu. Dù sao thì… hôm nay được ở bên Konoe-senpai, em rất vui." Kureha nói với một nụ cười rạng rỡ.

Và rồi…

"Ừm… Konoe-senpai, thật ra còn một chuyện nữa."

"…Ơ? Sao vậy?"

Hai người đứng dậy khỏi ghế đá, tiếp tục cuộc trò chuyện. Konoe có vẻ hơi bối rối. Có lẽ cô ấy không hiểu Kureha đang nói về điều gì. Mình cũng vậy, tất nhiên, cả Masamune và Schrö-senpai nữa. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Kureha—

"Phù…" Cô bé hít một hơi thật sâu, rồi quay lưng lại với Konoe.

Cuối cùng, sau khi giữ một khoảng cách nhất định với Konoe, cô bé quay người lại.

"—Em thích chị."

Cô bé chỉ nói vậy thôi, nhưng tất cả chúng tôi đều chết lặng. Ngoài chúng tôi, những người khác vẫn có mặt trong công viên, nhưng dường như mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, sự tĩnh lặng bao trùm không khí. Nhưng, Kureha đã phá tan tất cả.

"Em thích chị, Konoe-senpai."

♀×♂

Đó là một lời tỏ tình. Dù nhìn theo cách nào, những lời Sakamachi Kureha thốt ra với Konoe Subaru đều là một lời tỏ tình đúng nghĩa.

“……”

À, thì ra là vậy. Đó là lý do vì sao cô bé đột nhiên rủ Konoe đi hẹn hò. Tất cả chỉ là vì lời tỏ tình này mà thôi. Tất cả là để cô bé có thể làm rõ cảm xúc của mình một cách đàng hoàng, sau cái "Cuộc Cách Mạng Suzutsuki" kia. Mình biết những gì Suzutsuki nói lúc đó chỉ là nhảm nhí, nhưng không thể nói vậy về Kureha được. Bởi thế nên cô bé hẳn đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này.

“……”

Không, không chỉ có vậy. Nghĩ lại thì, mình luôn nghĩ cuộc sống hiện tại sẽ mãi như vậy. Đồng thời, mình cũng cho rằng em gái mình sẽ không bao giờ thay đổi. Mình luôn nghĩ rằng nó sẽ mãi giữ những tình cảm đơn phương dành cho Kureha. Tuy nhiên, thực tế lại khác. Mọi thứ trên đời này đều thay đổi. Sớm muộn gì, Kureha tự nhiên cũng sẽ tỏ tình với Konoe thôi. Họ gặp nhau vào tháng Tư, và cô bé đã thích Konoe kể từ đó—Thích Konoe Subaru, cô quản gia giả trai kia.

"—Xin lỗi." Một giọng nữ trung trầm vang lên từ điện thoại.

Đó chắc chắn là giọng của Konoe. Và, đó chắc chắn là câu trả lời cho lời tỏ tình của Kureha.

"…Xin lỗi, Kureha-chan, chị thật sự… thật sự rất vui khi nghe điều đó, nhưng… chị không thể đáp lại tình cảm của em." Cô ấy nói, với ý định rõ ràng trong giọng điệu.

Mọi người có mặt ở đó đều hiểu những lời này có nghĩa là gì.

"…Nyahaha."

Tuy nhiên, Kureha vẫn mỉm cười. Cô bé vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ dù trong hoàn cảnh này.

"Đừng xin lỗi, Konoe-senpai. Em phần nào đã biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này rồi."

"…Kureha-chan."

"Đúng vậy. Em biết rồi. Dù sao thì… chị cũng có người chị thích rồi mà, phải không?"

‘……’ Konoe như nghẹn lại, nín thinh trong giây lát. ‘Kureha à, chị…’

‘Thôi mà, không sao đâu ạ. Dù biết trước kết quả, nhưng giờ em thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Cứ như trút được gánh nặng ngàn cân trong lòng vậy.’

‘…Kureha à.’ Konoe khẽ gọi tên cô bé thêm lần nữa.

Nghe vậy, Kureha nở một nụ cười mãn nguyện.

‘Thôi được rồi, Konoe-senpai! Hôm nay em cảm ơn chị rất nhiều vì đã đi cùng em nhé! Vui lắm ạ! Em sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay đâu!’

Đó là một lời từ biệt quá rõ ràng. Cô bé bỏ lại những lời này, quay lưng về phía Konoe và chạy thẳng ra khỏi công viên.

‘Ướt…!’

Konoe định đuổi theo Kureha nhưng rồi lại dừng lại. Có lẽ cô ấy biết dù có đuổi theo cũng chẳng làm được gì. Tuy nhiên…

“A, đồ gà ngốc! Mày đi đâu đấy!?”

Tôi không đáp lại tiếng la của Masamune mà cứ thế đuổi theo Kureha. Konoe chắc hẳn đã nhìn thấy tôi rồi. Nhưng đấy là em gái tôi, có một điều gì đó thôi thúc tôi phải chạy theo nó.

“—Kureha!”

Tôi lao ra khỏi công viên, và ngay trên đường, tôi lập tức trông thấy Kureha. Cứ như thể đang đợi tôi, con bé đứng yên một chỗ và gọi tôi bằng nụ cười ngây thơ thường lệ.

“Chào anh hai.”

“…Yo.”

“Anh nghe thấy lời tỏ tình của em chứ?”

“…Ừ.”

“Ehehe… Em bị từ chối rồi.”

“…Ừ. Nhưng em đã cố gắng hết sức rồi.”

“…Vâng. Em hồi hộp lắm. Em nghĩ mình đã dốc hết sức rồi đấy. Đây là điều em cần làm. Em phải nói cho Konoe-senpai biết tình cảm của mình. Dù sao thì — em vẫn sẽ tiếp tục thích Konoe-senpai.” Con bé tuyên bố không chút do dự, miệng vẫn cười như mọi khi.

Tuy nhiên, giọng nó khẽ run rẩy.

“Anh hai này.”

“…Gì thế?”

“Anh có nghe thấy những gì em nói với Konoe-senpai trước đó không?”

“Về chuyện mẹ nói ấy hả? Có chứ.”

“Đúng rồi đó. Em không nghĩ mẹ sai. Ai cũng sẽ có lúc bất ngờ đụng phải một bức tường tưởng chừng không thể vượt qua. Và đôi khi chúng ta thực sự không thể phá vỡ nó.”

“…”

“Nhưng… Điều quan trọng là mình phải tiếp tục bước đi sau đó. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng mình cần phải vượt qua nó. Ai trong đời cũng có những khoảnh khắc như vậy. Đó là lý do tại sao…”

Một cảm giác ấm áp chạm vào người tôi. Đó là Kureha đang ôm tôi. Vì mặt nó vùi vào ngực tôi nên tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của nó.

“E-em cũng… sẽ đứng dậy thôi, nên… chỉ một chút thôi, em có thể nghỉ ngơi được không?”

“…Được chứ.”

“…Chỉ một chút thôi nhé? Em sẽ đứng dậy và tiếp tục bước đi, nên… chỉ… một chút…”

“…Đừng lo. Có anh ở đây rồi.” Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô bé nhỏ bé trong vòng tay mình.

“——”

Khoảnh khắc đó, Kureha đã khóc. Cứ như thể mọi thứ dồn nén trong lòng tuôn trào ra cùng một lúc, nó cứ thế vùi mặt vào ngực tôi và để cho tất cả trào ra, gào lên trong đau đớn. Đó… có lẽ là dấu chấm hết cho mối tình đầu của em gái tôi.

26-rxqybrj.png?w=728

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận