Quyển 10

Chương 1: Mùa đông

Chương 1: Mùa đông

Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, xin vui lòng theo dõi trên các trang mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6

https://www.patreon.com/CClawTrans

Hôm nay là ngày 21 tháng 11. Cứ ngỡ vẫn còn là giữa thu… ấy vậy mà thời tiết chuyển mùa nhanh đến lạ. Dù ban ngày trời quang mây tạnh, nhưng vừa chập tối đã trở nên lạnh buốt. Một đợt không khí lạnh tràn về bao trùm cả thành phố.

Mùa đông—đó là tên của mùa đang tới gần. Và vào ngày 21 tháng 11 này, tôi cảm nhận được luồng không khí lạnh làm da thịt tê dại. Đồng thời, đây cũng là một ngày đặc biệt đối với cô ấy—Usami Masamune. Trở lại tháng 9, một tai nạn đã khiến căn nhà của gia đình Sakamachi bốc cháy, đó là lý do vì sao tôi mất đi chỗ trú chân. May mắn thay, cô ấy đã ngỏ ý cho tôi ở tạm căn hộ của mình.

Cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, sở hữu mái tóc đuôi sam càng làm tăng thêm vẻ kiên cường đó. Và, cô ấy hơi giống một chú thỏ đáng ghét. Lần đầu gặp mặt, cô ấy toát ra một vẻ gai góc không cho phép ai đến gần, và đó cũng là lúc tôi gọi cô ấy như vậy. Và hôm nay, ngày 21 tháng 11, chính là sinh nhật cô ấy; ngày Usami Masamune tròn 17 tuổi. Hôm nay còn là một ngày đặc biệt nữa, khi cô ấy đã dũng cảm lấy hết can đảm để tỏ tình với tôi—Sakamachi Kinjirou.

“Masamune, anh vào đây.”

Lúc đó đã khoảng 7 giờ tối. Tôi gõ cửa phòng cô ấy, rồi từ từ mở ra.

“Em ổn chứ?” Tôi hỏi, và nhận lại một tiếng “Ư-Ưm…” rất khẽ từ trên giường.

Trên trán cô ấy, có dán một miếng dán hạ sốt thường dùng khi bị cảm. Nhìn kỹ hơn, má cô ấy cũng đỏ bừng. Chuyện này xảy ra sau màn tỏ tình lúc bình minh. Masamune đột nhiên ngã quỵ. Ban đầu, tôi cứ nghĩ đơn giản là cô ấy xấu hổ vì đã tỏ tình, nhưng rõ ràng đây không phải là một diễn biến kiểu truyện tình cảm lãng mạn nào đó, mà cô ấy thực sự ngã xuống vì bị cảm lạnh.

Đúng vậy, mấy đêm gần đây trời đã trở lạnh, nhưng không đến mức quá đột ngột như thế. Mùa đã chuyển hẳn sang đông rồi. Và, khi thời tiết thay đổi, mọi người rất dễ bị cảm lạnh như vậy.

“…Xin lỗi về chuyện này, đồ gà ngu ngốc.”

“Không cần phải xin lỗi đâu. Nếu có thì anh mới là người phải xin lỗi. Anh đã không hề nhận ra.”

Masamune ngượng ngùng xin lỗi, kéo chăn che kín người. Có lẽ vì bị cảm, mà cái thái độ thỏ đáng ghét của cô ấy đã biến đi đâu mất. Thay vào đó, cô ấy chỉ ngước nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Cô ấy ngoan hiền như những chú thỏ trong quán cà phê thỏ vậy.

“……”

À, đúng rồi. Hôm nay chúng tôi đã đi hẹn hò. Mà còn là hẹn hò đôi nữa chứ. Gồm có Masamune và tôi là một cặp, cùng với Konoe và Suzutsuki là cặp còn lại. Tôi thực sự không muốn đi sâu vào chi tiết vì sao lại xảy ra cái mớ hỗn độn này, nhưng về cơ bản thì chúng tôi đã đi dạo quanh thị trấn theo nhóm hai người. Nhưng…

“Hôm nay thì cứ nghỉ ngơi thật tốt đi nhé.”

Có lẽ tôi đã muốn quên hết những chuyện đó, khi cất lời với Masamune. Sau vụ tỏ tình kia, tôi đã cõng cô ấy về căn hộ. Theo lời cô ấy, Masamune đã cảm thấy không khỏe suốt cả buổi sáng. Cô ấy đáng lẽ đã có thể hủy buổi hẹn hò, nhưng thay vào đó lại cố gắng tỏ ra ổn. Tôi không trách cô ấy, rõ ràng là cô ấy đã rất mong chờ buổi hẹn này.

Đi hẹn hò trong thành phố có lẽ là chuyện thường tình đối với một học sinh trung học, nhưng Masamune thì khác. Cô ấy chưa bao giờ có thể đặt niềm tin vào người khác. Lớn lên trong một gia đình có phần đặc biệt, Masamune đâm ra không tin tưởng ai hết. Bởi vậy, đương nhiên cô ấy chẳng có lấy một người bạn nào. Cho đến khi gặp chúng tôi, cô ấy chưa từng có ai đủ thân thiết để gọi là bạn. Chính vì thế… tôi đoán là cô ấy hẳn đã mong chờ lắm. Cuộc hẹn hò chung với cả bọn ấy mà.

Hậu quả là, cô ấy đã cố giấu tình trạng sức khỏe không tốt của mình. Mà thôi, có lẽ bản thân cô ấy cũng không ngờ lại đổ bệnh đến mức phải nằm liệt giường.

“Hết sốt chưa?”

“Rồi, ba mươi tám phẩy ba độ C.”

“Thế vẫn còn cao lắm đấy chứ!”

“À ha ha… Em cũng thấy hơi uể oải, nhưng không ngờ lại ra nông nỗi này…” Cô ấy nói, nở một nụ cười yếu ớt.

…Chết tiệt, lại gắng sức rồi. Nếu hôm nay không phải Chủ Nhật, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện. Ờ mà, chắc cô ấy sẽ từ chối vì tốn tiền.

“Quan trọng hơn… cái này là gì đây?”

“Ơ? Không nhìn ra sao? Cháo trắng đấy.” Tôi bảo cô ấy, rồi vén chiếc nắp lớn để lộ cái nồi nhỏ bên dưới.

Bên trong là cháo trắng, món ăn thường thấy dành cho người ốm.

“Cậu làm à?”

“Ừm… định nói thế, nhưng mà là cháo ăn liền. Tôi mua ở cửa hàng tiện lợi gần đây.”

Thật lòng mà nói, tôi nấu ăn dở tệ. Dù sao thì, việc bếp núc đều do Masamune hoặc em gái tôi, Kureha lo cả. Nên tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc trông cậy vào cửa hàng tiện lợi gần nhà.

“Nhưng ít nhất cũng khá hơn món tự làm của tôi, phải không?”

“Chắc vậy. Cô ấy nấu cũng tệ y chang.”

“Cô ấy ư?”

“Em gái cậu ấy. Trời ơi, không ngờ cậu lại để cô ấy lo việc nấu nướng cho nhà Sakamachi.”

“Đâu đến nỗi không ăn được.”

“Cô ấy chọn nguyên liệu kỳ quặc hết sức! Sao lúc nào cũng là đồ màu đỏ thế…!” Masamune hét lên, rồi ho sặc sụa.

Không ổn rồi, không thể để cô ấy cãi tay đôi như bình thường được. Nhớ lại hồi tôi bị cảm, cứ phải cố cãi lại suốt nên cơ thể cũng không chịu nổi. Mà lúc đó thì có ai chăm sóc đâu.

“Mà này,” tạm thời, tôi quyết định đổi chủ đề. “Đây là lần đầu tiên tôi vào phòng cậu đấy, phải không?”

“Ơ? Thật à?”

“Ừ. Chúng ta sống chung cả tháng nay rồi mà tôi có lý do gì để vào đâu.”

“Tôi… tôi hiểu rồi. Giờ tôi thấy hơi lo lắng. Có thể hơi bừa bộn một chút, nhưng đừng bận tâm nhé.”

“…………” Tôi không khỏi lặng thinh.

Không phải bừa bộn, mà căn phòng này có một vấn đề lớn hơn nhiều. Tôi lơ đãng nhìn quanh… chỉ thấy toàn thỏ. Hay đúng hơn là, đồ dùng hình thỏ ở khắp nơi. Vật nổi bật nhất trong cả căn phòng này chắc chắn là những con thú nhồi bông hình thỏ. Trông nó như một ngôi đền được dựng lên từ thú nhồi bông hình thỏ, lấp đầy cả căn phòng. Rồi đến ga trải giường, gối, bút, áp phích, thậm chí cả tranh vẽ và ảnh, khắp nơi tràn ngập đồ dùng hình thỏ. Cứ như một thiên đường thỏ vậy.

“Dễ thương mà, phải không? Trông có vẻ sống động ghê.”

“Thay vì sống động, thì cái gì cũng thấy sai sai…”

“Ý cậu là sao!?”

“Thì…”

Đơn thuần mà nói, căn phòng này dễ thương thật. Tuy nhiên, nhìn một đống thỏ như vậy thì nó lại đáng sợ hơn bất cứ thứ gì. Thay vì Biohazard, thì nó giống Rabbithazard hơn. Tôi cảm thấy như mình đang bị một đàn xác sống bao vây vậy.

“Dù sao thì, thu thập hết chỗ này chắc vất vả lắm, nhỉ?”

“Vất vả lắm chứ. Vì không có tiền nên em phải xin được rất nhiều thứ miễn phí, hoặc mua đấu giá trên mạng.”

“Sao cậu lại cố gắng đến vậy chứ…?”

À, mấy thứ này tôi cũng được Phó hội trưởng cho nhiều lắm.

À phải, gia đình Schrö-tiền bối là dân làm đồ chơi mà, phải không nhỉ?

À thì ra Schrö-tiền bối mà tôi đang nhắc tới chính là Narumi Schrödinger – chị gái của cô nàng Nakuru mê kính. Gia đình cô ấy nổi tiếng vì đã tạo ra chú Cừu Lặng Lẽ, nhưng họ cũng đang tập trung vào những mặt hàng… chính thống hơn. Ít nhất thì tôi không thấy có món đồ thỏ nào nguy hiểm ở đây cả.

“Mà này, cậu cũng có sở thích nữ tính phết đấy chứ.”

“Gì chứ… Chúng dễ thương thì có sao đâu!”

Masamune có vẻ ngượng ngùng khi bị gọi là có sở thích nữ tính, cô nàng bĩu môi hệt như một đứa trẻ, rõ ràng là đang hờn dỗi. Thật ra, tôi thấy có sở thích nữ tính cũng đâu phải chuyện xấu. Dù cô ấy là con gái giống hệt em gái tôi, nhưng lại hoàn toàn khác biệt. À phải, phòng Kureha đầy những con thú nhồi bông lộn xộn, mà con bé toàn dùng chúng làm bao cát để luyện đòn vật của mình.

“V-Vậy thì, cậu đã hoàn thành việc mình muốn rồi, có lẽ cậu nên ra ngoài bây giờ thì hơn? Tớ không muốn cậu bị lây cảm lạnh của tớ.”

“Không cần phải lo về chuyện đó. Cơ thể tôi được xây dựng theo kiểu hiếm khi bị cảm lạnh mà.”

“Cơ thể cậu là kiểu gì vậy!?”

“Có thể nói là tôi đã được huấn luyện để khắc phục hầu hết các loại bệnh tật mà.”

Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi từng bị cảm lạnh vào đợt Golden Week năm ngoái, nhưng phần lớn là do tôi thức trắng đêm và kiệt sức mà ra thôi. Thế nên, chuyện này chẳng nhằm nhò gì cả.

“Vậy thì, để tôi chăm sóc cậu nhé.”

“Ể? Chăm sóc… Cậu định bắt tớ cởi đồ để lau mồ hôi cho tớ à…”

“Không.”

“V-Vậy thì… cậu định dùng hành để… Không! Cậu có thể biến thái đến mức nào chứ!?”

“Chính cậu là người nghĩ ra những ý tưởng kỳ quặc, nên rõ ràng tôi không biến thái như cậu đâu!”

Đầu óc Masamune lại bắt đầu mộng mơ lung tung rồi. Cứ như thể trong đầu cô ấy là một mớ hỗn độn màu hồng vậy. Có lẽ do sốt nên tình hình lại càng tệ hơn. Dù sao thì, chăm sóc cô ấy khi ốm… Nghĩ lại thì, tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện đó. Cả mẹ và Kureha đều chưa bao giờ ốm. Người yếu nhất trong nhà tôi là bố, mà hồi đó tôi cũng chưa đủ tuổi để chăm sóc ông ấy một cách chu đáo. Nói về việc chăm sóc ai đó hồi phục sức khỏe lại khiến tôi nhớ đến chuyện xảy ra trong Golden Week, Konoe đã chăm sóc tôi…

“……”

…Không ổn rồi. Tự nhiên tôi lại thấy ngại ngùng.

“Sao vậy?”

Chắc là lộ rõ trên mặt, vì Masamune nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực. Nhìn thấy cô ấy, tôi nói khẽ với giọng run run.

“…Để tôi đút cậu ăn nhé?”

“——!” Masamune nuốt nước bọt cái ực, rồi chăm chú nhìn bát cháo gạo tôi đang cầm.

“Đ… Đ… Đừng có nói bậy! Tại sao tớ lại phải để cậu đút cho chứ!?”

“C-Cậu không cần phải giận dữ thế đâu, được chứ.”

“T-T-Tớ không giận! Tớ hoàn toàn bình tĩnh! Tớ chẳng quan tâm tí nào đến mấy chuyện này!”

“…Được rồi, nếu cậu không chịu thì tôi sẽ không…”

“A…”

Tôi đặt bát cháo gạo xuống bàn, định rời khỏi phòng, thì Masamune vội vàng ngăn tôi lại bằng một tiếng ‘K-Khoan đã!’. Quay lại, tôi thấy cô ấy đã chống nửa người dậy, nhìn tôi với vẻ mặt ngượng ngùng.

“T-Tiện thể nhắc đến… hôm nay hẹn hò, tớ đã đút cậu ăn omurice rồi, phải không?”

“Ừ, đúng là có chuyện đó…”

Hôm nay ở quán cà phê thỏ, cô ấy đã ép tôi ăn món omurice mà tôi gọi… Mặc dù, đó có thực sự là hành động đút ăn kiểu đó không? Tôi cảm thấy cô ấy đúng hơn là nhét đầy miệng tôi thì có.

21-mgyy4b9.png?w=729

“Chính vì thế, để bù lại, có lẽ bây giờ cậu nên đút cho tớ ăn. Nhưng…”

“Nhưng?”

“À thì… tớ chưa bao giờ được ai chăm sóc khi ốm cả, nên tớ hơi ngại…” Cô ấy mân mê ngón tay, giải thích với giọng nói gần như biến mất.

…À, tôi hiểu rồi. Xét theo hoàn cảnh gia đình cô ấy, tôi có thể hiểu tại sao cô ấy lại không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện đó. Nhưng…

“——”

Chẳng phải như vậy quá thảm hại thế này sao? Bình thường thì ốm có người bên cạnh đã là may mắn lắm rồi chứ. Thế nên...

"—Nào."

Tôi chậm rãi múc một thìa cháo bằng chiếc thìa mình mang theo, rồi nhẹ nhàng đưa đến trước mặt cô ấy.

"Nếu không nhanh ăn, cháo sẽ nguội mất đấy."

"Ư-Ừm... Cái đồ gà ngốc nghếch..."

"Gì cơ?"

"Thì... thì là... Cảm ơn cậu." Cô ấy bẽn lẽn nói, mặt đỏ bừng.

"...Không sao, mau ăn đi."

"Á, đừng đột nhiên... Ưm, ực."

"Ơ, xin lỗi, có nóng quá không? Lần sau tôi sẽ thổi cho nguội nhé."

"Cậu... cậu không cần phải làm vậy đâu! Với lại, tôi sốc thật đấy, sao cậu lại có thể làm mấy chuyện đáng xấu hổ thế này dễ dàng vậy chứ!"

"Thật à? Tôi vẫn thường làm thế này cho Kureha mà."

"...Cho Sakamachi ấy à? Gì cơ? Hai người thân thiết đến vậy ư?"

"Tuyệt đối không."

"Thân thiết gì đâu mà cũng đút cho ăn... Đừng nói với tôi, cậu đang đóng vai gì đó kỳ quặc, kiểu như trói cô ấy lại rồi nói 'Nào Kureha, ăn đi' đó nhé...!?"

"Chắc cậu thật sự cần phải đi bệnh viện rồi đó!"

Dù nhìn thế nào thì đây cũng đúng là sốt nặng rồi. Hay là, trông tôi giống cái kiểu người sẽ làm chuyện đó với em gái mình sao?

"Ý tôi là, con bé thích mấy chiêu vật, cậu nhớ không? Vì thế mà tay con bé lúc nào cũng bị thương, không thể tự ăn cơm được."

".........Tôi biết nghe từ tôi thì hơi kỳ cục, nhưng mà môi trường gia đình cậu đúng là quá quái gở rồi..." Masamune ôm đầu vẻ không thể tin nổi.

Cô ấy không sao chứ? Có lẽ cô ấy cần thuốc đau đầu hơn là thuốc cảm.

"Nhưng mà, con bé vẫn gọi cậu là [Onii-chan] dù vậy đúng không?"

"Ừ. Nó vẫn giữ cách gọi đó cho đến khi vào cấp ba."

"...Hừm." Masamune húp cháo, lộ vẻ hơi ghen tị. "Thích thật đấy..."

"...Masamune. Dù sao thì chúng ta cũng nên đi bệnh viện thôi."

"Tại sao!?"

"Tôi nghĩ chúng ta thật sự nên kiểm tra đầu cậu xem sao. Tiện thể chụp CT luôn—"

"Cậu có thể đừng nói những lời mỉa mai gián tiếp như vậy được không!? Sao cậu lại có thể nghĩ đến chuyện đó chứ?!"

"Thì, cậu rõ ràng đang không bình thường mà. Sao cậu lại phải ghen tị với chuyện đó?"

"C-Có vấn đề gì lớn đâu? Vì tôi là con một, nên tôi luôn muốn có một đứa em."

"Muốn có..."

"Chỉ một lần thôi, tôi muốn có ai đó nói 'Onee-chan, chơi cùng em đi~', được không."

"........."

Để tôi nghĩ xem. Nếu Kureha nói 'Nii-san, chơi cùng em đi~'... ừ thì, tôi sẽ bỏ chạy. Thậm chí là chạy đến tận cùng thế giới. Những lời đó đối với tôi như một lời tuyên bố cái chết vậy. Giống như bạn vừa nghe thấy tiếng cồng lớn vang lên trên đầu, tuyên bố trận đấu bắt đầu.

"Thôi, gác chuyện đó sang một bên, ngày mai chúng ta thật sự nên đưa cậu đến bệnh viện."

"Ưh... Có thật sự phải đi không?"

Sau khi ăn xong bát cháo, Masamune lộ vẻ mặt đau khổ.

"Cậu không muốn tốn tiền đến vậy sao?"

"Đ-Đó là một chuyện, nhưng mà..."

"...Cậu sợ kim tiêm à?"

"K-K-Không đời nào!? Sao tôi lại phải sợ cái đó chứ!?"

"Có ai nói cậu sợ đâu..." "~~~! Thì, họ đâm thẳng vào tay mà... Nhìn thấy cảnh đó, rồi cảm nhận cơn đau thì..."

"Ừm, cậu nói không sai."

Tôi có cảm giác Kureha cũng từng nói điều tương tự. Khi tôi cãi lại rằng 'Không không! Con bé đáng sợ hơn bất kỳ cây kim tiêm nào!', con bé đã đáp lại 'Nii-san đồ ngốc!', rồi dùng đòn piledriver vật tôi xuống đất. Thấy chưa, con bé đáng sợ hơn kim tiêm nhiều.

"Ưm..."

Đang khi tôi chìm đắm trong ký ức, Masamune đột nhiên khẽ run lên. Có lẽ cô ấy lạnh?

"Cậu ổn không? Cơn sốt tăng lên à?"

"...Ừ, có thể. Bây giờ tôi thấy hơi lạnh."

"Được rồi, đợi một lát, tôi sẽ lấy thêm chăn—" Tôi định đứng dậy, nhưng Masamune lập tức kịch liệt từ chối với câu 'K-Không!'.

"Hửm? Cậu không cần lo cho tôi, thêm cái chăn nữa cũng không thành vấn đề lớn gì."

Nếu thế thì cũng đủ rộng cho một cái giường rồi. Ít ra cũng hơn hẳn chuyện ngủ vạ vật ngoài ban công. Tôi cảm giác giờ mình đã chai lì hơn với cái lạnh rồi. Nếu cứ sống thế này nữa, có khi tôi biến thành Người Tuyết mất.

“Nh-Nhưng mà, dùng chung chăn của cậu… chuyện đó ngại quá… với lại tớ không ngủ được kiểu đó đâu…” Những lời cuối của cô ấy lẩm bẩm nhỏ dần, khiến tôi khó mà nghe rõ, trong khi khuôn mặt cô ấy đỏ bừng.

Ưm, biết làm sao bây giờ nhỉ…

“…Gà Ngốc.” Masamune khẽ gọi tên tôi, nghe như thể cô ấy có chút sợ hãi. “Cậu vừa nói là hiếm khi bị cảm mà, đúng không?”

“Hả? Ừ. Miễn là tôi không kiệt sức quá, tôi nghĩ mình sẽ không lây cảm của cậu đâu.”

“……”

Không hiểu sao, Masamune bỗng im lặng, bắt đầu suy nghĩ. Rồi, sự tĩnh lặng tan biến.

“Vậy thì, mình làm thế này đi.” Cô ấy có vẻ hơi ngập ngừng, ra hiệu gọi tôi lại gần.

“……?” Tôi nghiêng đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy trên giường.

Ngồi quay lưng về phía cô ấy—

“…!? N-Này!” Tôi bất giác hét lên.

Đúng như tôi dự đoán. Dù sao thì, Masamune đột nhiên ôm chầm lấy tôi từ phía sau.

“…Ưm, Masamune-san?”

“Gì-Gì hả!? Cậu có vấn đề gì với chuyện này à!?”

“Không, không phải thế mà…”

Tôi vẫn còn bối rối không hiểu cô ấy đang làm cái quái gì.

“Đừng có làm cái mặt nghi ngờ thế. Nhiệm vụ của cậu là… làm cái túi chườm nóng.”

“…Túi chườm nóng?”

“Ý tớ là, nếu bị mắc kẹt trên núi thì đó là cách để giữ ấm cơ thể mà, đúng không? Mà cậu lại không bị cảm, nên chẳng có vấn đề gì cả.”

“Kh-Không vấn đề gì…!?”

Tôi hiểu ý cô ấy muốn nói gì, nhưng cái phương pháp này thì loạn xạ cả lên. Nhớ không? Tôi bị chứng sợ con gái, vì suốt hơn mười năm bị mẹ và em gái dùng làm bao cát, nên bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với con gái cũng khiến tôi chảy máu mũi, rồi cuối cùng là bất tỉnh. Tất nhiên, Masamune hẳn phải biết chuyện đó chứ, nhưng…

“Với lại, đây là một liệu pháp điều trị chứng sợ con gái của cậu. Bằng cách này, cậu sẽ quen dần với việc gần gũi con gái thôi, đúng không?”

“C-Cậu nói cũng phải, nhưng…”

Tại sao lại cần phải điều trị ngay bây giờ, ngay lúc này? Hơn nữa, chúng ta nên tập trung vào việc cô ấy hồi phục nhanh chóng chứ. Giờ thì đến cả người bệnh là ai cũng không biết nữa rồi.

“…Hay là, cậu không muốn thế?” Cô ấy hỏi, giọng đầy lo lắng. “Nếu cậu không muốn tớ làm thế này, tớ sẽ dừng ngay lập tức…”

“……”

“…Gà Ngốc?”

“…Được rồi. Tôi hiểu rồi, nên đừng có cái giọng sắp khóc như thế.”

“Gì… tớ đâu có khóc lóc gì đâu! Tuyệt đối không!”

“Rồi rồi, vậy thì đừng la hét nữa. Sốt của cậu sẽ tệ hơn đấy.”

“Ưm… Đồ Gà… Gà Ngốc…” Masamune nghiến răng, ôm chặt lấy tôi hơn nữa, như thể tìm kiếm thêm hơi ấm cơ thể tôi.

“Ư!?”

“A… Gà Ngốc? Cậu… không sao chứ?”

“…Ư-Ừ, tạm ổn…” Tôi đáp, nhưng đầu đã thấy choáng váng, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.

Oái… Tôi cảm thấy mình đã quen với con gái hơn rất nhiều trong nửa năm qua, nhưng chuyện này vẫn còn khá khó khăn. Tôi đang cố gắng hết sức để không bị chảy máu mũi lúc này.

“Ừ-Ừm, tôi vẫn ổn, nên đừng lo cho tôi.”

“………Được rồi, cảm ơn cậu.” Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, cất lời cảm ơn.

…Đúng vậy, suốt tháng qua, chúng tôi đã sống cùng nhau. Về cơ bản, chúng tôi bây giờ giống như một gia đình rồi. Chính vì thế, tôi muốn cố gắng hết sức mình.

“…Ưm.” Với một hơi thở nhẹ, Masamune khẽ ôm lấy cơ thể tôi.

Trên lưng tôi, tôi cảm nhận được hơi ấm của cô ấy, cũng như nhịp đập của trái tim cô ấy. Rồi, sự im lặng bao trùm. Cả hai chúng tôi chỉ giữ im lặng, nhưng tôi không biết đã bao lâu trôi qua. Cuối cùng—

“—Này, Gà Ngốc.” Masamune vẫn ôm lấy tôi, rồi cất tiếng. “Tớ thực sự rất thích cậu.”

Tim tôi bỗng giật nảy. Trong khoảnh khắc ấy, chứng sợ con gái của tôi hoàn toàn quên bẵng đi. Chắc cô ấy cũng đang căng thẳng lắm, bởi nhịp tim cứ thế đập nhanh hơn… Đúng vậy. Ngày hôm nay, Masamune đã tỏ tình với tôi.

“Em… em muốn trở thành người nhà thật sự của anh!”

Giữa khung cảnh nhuộm màu hoàng hôn cam ấm, giọng cô ấy run run thốt lên câu đó. Rồi cô ấy hôn tôi. Cô ấy nói đó là món quà sinh nhật, món quà cô ấy muốn nhất từ tôi.

“……”

Tôi cứng họng, không nói nên lời. Đầu óc tôi quay cuồng. Có thể là do chứng sợ con gái của tôi, nhưng tôi lại có cảm giác như còn có điều gì khác nữa. Tôi phải làm gì đây? Trả lời lời tỏ tình của cô ấy thế nào đây…

“….Thôi được rồi.”

Tuy nhiên, những lời ấy đã kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung.

“…Em không cần anh trả lời ngay bây giờ đâu.”

“……”

“Thì… nói sao đây nhỉ. Em biết chuyện này chắc chắn là đột ngột lắm, nên em cũng không muốn anh phải trả lời ngay lập tức đâu… Thế nên, giống như em vậy, em muốn anh hãy suy nghĩ thật kỹ về cảm xúc của mình… rồi hẵng trả lời em nhé.”

“…Masamune.”

Khi tôi gọi tên cô ấy, cảm giác ấm áp trên lưng tôi cũng biến mất. Trong cơn mơ màng, tôi chạm lên mặt mình, nhưng không hề có dấu vết chảy máu mũi. Có vẻ như tôi đã cố gắng kìm nén được. Đối với tôi mà nói, đó là một điều không thể tin nổi. Sau khi cảm nhận được cái chạm của một cô gái như thế mà tôi vẫn ổn, tôi của nửa năm về trước chắc chắn không bao giờ dám tưởng tượng ra điều đó.

Thời gian trôi qua, cũng như mùa đang chuyển sang đông, đã rất lâu kể từ khi tôi bắt đầu điều trị chứng sợ con gái của mình. Và cứ thế, các mối quan hệ giữa chúng tôi cũng bắt đầu thay đổi. Tôi từng nghĩ cuộc sống thường nhật ồn ào và đầy hỗn loạn này sẽ cứ thế tiếp diễn mãi mãi. Ấy vậy mà…

“Đồ ngốc nghếch.”

Masamune gọi tôi, kéo tôi trở về thực tại.

Tôi từ từ đứng dậy, rồi quay người lại, và tôi thấy Masamune đang nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc.

“Em có một yêu cầu muốn nhờ anh… Được không ạ?”

“Yêu cầu…?”

“Vâng. Chuyện là… về Suzutsuki Kanade. Anh có thể để ý giúp em cô ấy được không?” Cô ấy nói, giọng đầy lo lắng. “Anh nhớ mà đúng không? Những gì em đã nói với cô ấy ở quán cà phê đó.”

“…Ừ.”

Làm sao tôi có thể quên được chứ? Sau tất cả, đó là lần đầu tiên tôi thấy Suzutsuki như thế, kể từ khi chúng tôi trở thành “đồng phạm” của nhau hồi tháng Tư.

‘Cậu và tớ, chúng ta giống nhau.’

Đó là những gì Masamune đã nói ở quán cà phê Thỏ. Về cơ bản, cô ấy muốn nói rằng Suzutsuki không thể đặt niềm tin vào người khác. Trước đây, Masamune từng là một người cô độc, không quá gần gũi hay chủ động tiếp cận bất kỳ ai. Và cô ấy nói rằng mình và Suzutsuki giống nhau. Ở trường, Suzutsuki luôn tỏ ra là một học sinh gương mẫu hoàn hảo. Đó là vì cô ấy không thể đặt niềm tin vào người khác như Masamune. Cách họ thể hiện thì trái ngược, nhưng sâu thẳm bên trong lại giống nhau. Đó là lý do vì sao Masamune đã nói với Suzutsuki những lời sau:

‘Nhưng… chính vì thế mà tớ muốn chúng ta trở thành bạn bè… bởi vì tớ muốn cứu cậu! Tớ muốn cậu ở bên cạnh tớ, người luôn cô độc ở trường!’

“…Thành thật mà nói, em hối hận lắm.” Masamune nói như thể đang thú tội. “Rõ ràng là em đã nói quá nhiều. Em không cần phải cưỡng ép như vậy.”

“……”

“Nhưng, nói sao đây nhỉ… Nhìn Suzutsuki Kanade, em không thể nào để mọi chuyện cứ thế diễn ra được… Thế nên, tất cả những gì em giữ trong lòng, em đã nói hết ra…”

“……”

“Chưa kể… dạo gần đây cô ấy cứ hành động kỳ lạ. Kiểu như cô ấy đang cố gắng tuyệt vọng để tỏ ra bình thường… nhưng bên trong chắc hẳn đang rất hoảng loạn. Cô ấy có vẻ không thỏa mãn… Chính vì thế mà em mới…”

“……”

Masamune cố gắng giải thích với giọng điệu yếu ớt. À, tôi hiểu rồi. Chắc cô ấy không thể tiếp tục nhìn Suzutsuki như vậy được nữa. Có lẽ cô ấy đã nhìn thấy hình bóng của chính mình trong Suzutsuki. Chính vì thế mà cô ấy mới nói những lời như vậy với Suzutsuki.

“—Đừng lo.” Tôi khẽ cất tiếng, muốn trấn an cô ấy. “Tôi sẽ sang bên đó ngay bây giờ, xem tình hình của cô ấy thế nào.”

Cô ấy sống ngay cạnh chúng tôi, cùng với quản gia Konoe. Dù buổi hẹn hò, Suzutsuki đã bỏ đi gần như chạy trốn, nhưng tôi tin giờ này cô ấy chắc đã về rồi. Bởi vậy… tôi phải làm những gì có thể. Một phần cũng là lỗi của tôi khi mọi chuyện ra nông nỗi này. Ít nhất thì khoảng cách giữa tôi và Suzutsuki—cũng như Konoe—dường như đã xa cách hơn trước rất nhiều. Tất cả là do lời tỏ tình của tôi. Giống như Masamune đã làm với tôi, tôi cũng đã tỏ tình với Konoe. Tôi bị từ chối không một chút lay chuyển, vì thế tôi đã chán nản một thời gian ngắn, nhưng giờ tôi đang gặt hái những gì mình đã gieo. Nó thậm chí còn ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi.

“……….”

À phải rồi, còn Konoe thì sao? Vì Masamune đã ngã gục ngay tại chỗ nên mọi thứ trở nên hỗn loạn, nhưng giống như tôi đã đưa Masamune về căn hộ của chúng tôi, cô ấy hẳn cũng đã trở về phòng mình. Suzutsuki Kanade và Konoe Subaru là chủ nhân và quản gia. Họ không hề có xích mích gì, nhưng Suzutsuki lại nói “Để tôi yên,” nên tôi chỉ mong không có chuyện gì tồi tệ xảy ra.

“……”

Và rồi, còn một điều nữa cũng xảy ra vì chuyện của Masamune. Nó liên quan đến mối quan hệ của tôi với Konoe…

“Xin lỗi. Tôi biết đáng lẽ tôi phải là người đi, nhưng…”

“Không, cô đang ốm, nên cứ ở lại đây.” Tôi nói rồi đi thẳng về phía cửa.

Để Masamune đi trong khi cô ấy đang ốm đã là một chuyện, mà tôi cũng không nghĩ Suzutsuki sẽ gặp cô ấy đâu. Bởi vậy tôi phải đi.

“…Đồ gà ngốc.”

Ngay khi tôi đặt tay lên nắm đấm cửa, Masamune đã gọi tôi lại.

“Gì vậy?” Tôi quay lại, nhưng Masamune chỉ lắc đầu với vẻ “…Không, không có gì cả,” rồi lại nằm xuống.

Thấy vậy, tôi cẩn thận mở cửa bước ra.

Bạn thân—đó là mối quan hệ hiện tại của tôi với Konoe Subaru. Trong kỳ nghỉ hè, chúng tôi đã cùng nhau đi du lịch, và Konoe nói rằng cô ấy muốn trở thành bạn thân nhất của tôi. Kể từ đó, mối quan hệ của chúng tôi rất tốt đẹp. Tuy nhiên, tại công viên giải trí… đó là khi tôi tỏ tình với cô ấy. Nói không ngoa thì tôi đã quá ngu ngốc. Tôi đã hủy hoại mối quan hệ mà chúng tôi có, và chúng tôi cảm thấy xa cách hơn trước, tạo nên một bầu không khí gượng gạo.

Trên hết, cô ấy còn nói rằng đã bắt đầu hẹn hò với Suzutsuki, chính xác là từ tháng trước, điều này khiến Masamune tuyên bố rằng tôi và cô ấy đang hẹn hò. Đó là lý do tại sao chúng tôi đã đi hẹn hò đôi, nhưng…

“——”

Nhớ lại tất cả những chuyện đó, tôi nghiến răng. Giờ tôi đang đứng trong hành lang của căn hộ, trước cửa căn hộ mà Konoe và Suzutsuki đang ở. Tôi chỉ đứng đó, đầu óc ngập tràn những suy nghĩ tồi tệ, rồi thở dài. Tỉnh táo lại đi, mình ơi. Ngay lúc này, mình cần nghĩ cho Suzutsuki. Vì thế, mình chỉ nên bấm chuông cửa thôi. Nhưng…

“Chết tiệt.”

Một cảnh tượng nhất định lại tràn ngập trong tâm trí tôi.

‘Có lẽ chúng ta nên—tạm thời không làm bạn thân nữa.’

Trước cửa căn hộ, tôi đã nói câu đó. Tôi đã đi và nói ra điều đó. Tôi chỉ đơn giản là muốn giữ một khoảng cách với Konoe Subaru. Rõ ràng là cô ấy đang che giấu điều gì đó với tôi. Vì vậy, tôi cảm thấy rằng càng tiếp cận cô ấy, tôi càng làm tổn thương cô ấy—và tôi không thể cứ đứng nhìn mãi. Có lẽ vì thế mà tôi đã nói ra điều đó, tôi chỉ muốn thêm thời gian để suy nghĩ.

“……”

Nhưng, Konoe đã khóc. Nghe lời tôi nói, cô ấy đã rơi những hạt nước mắt lớn. Tôi vẫn không thể quên cảnh tượng đó. Có lẽ tôi đã làm điều gì đó không thể đảo ngược. Nghĩ theo cách đó, ngón tay đang tiến về phía chuông cửa bỗng trở nên nặng trĩu.

“……”

Không, tôi không thể. Dù kết quả thế nào, nếu bây giờ tôi không làm gì, sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Tôi đã hứa với Masamune là sẽ trông chừng Suzutsuki. Hơn nữa, cô ấy đang cực kỳ bất ổn. Phải có người trông chừng cô ấy.

“—Được rồi.”

Tôi hạ quyết tâm, rồi nhấn chuông cửa.

Ding-dong, một tiếng vang lên, và tôi nghe thấy tiếng chân bước sau cánh cửa. Phải rồi, giờ có muốn rút lui cũng không được nữa. Là Konoe, hay là Suzutsuki đây? Dù sao đi nữa, tôi cũng không thể chạy trốn. Với những suy nghĩ đó trong đầu, cánh cửa từ từ mở ra. Tim tôi đập thót một cái. Ai vậy nhỉ?

"—Ơ?"

Tuy nhiên, mọi dự đoán của tôi đều trật lất.

"Chào buổi tối." Một giọng nói máy móc cất lên chào tôi.

Người mở cửa mặc một bộ đồ hầu gái xếp bèo nhún, với mái tóc dài màu đỏ rượu vang. Hơn nữa, cô ta còn có một đặc điểm nổi bật khiến cô ta khác biệt so với bất kỳ người hầu gái nào khác—một miếng bịt mắt, che kín con mắt trái. Phong cách thời trang chẳng ăn nhập vào đâu, có phần lệch lạc này lại quá đỗi quen thuộc đối với tôi.

"...Ichigo-san?"

"VÂNG. Lâu rồi không gặp, Anh Thợ Vặt."

Cô ta gọi tôi bằng cái tên cũ, khuôn mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.

"T-Tại sao cô lại ở đây?" Tôi hỏi.

Suzutsuki chỉ dẫn theo Konoe với tư cách quản gia. Vậy nên, Ichigo-san đáng lẽ phải ở lại Dinh thự Suzutsuki, lo liệu mọi chuyện chứ.

"Chẳng có gì lạ cả. Tôi là người hầu của gia đình Suzutsuki, và là người hầu gái của Kanade-tiểu thư. Nếu cô ấy ra lệnh, tôi sẽ lập tức đến."

"Vậy là, Suzutsuki đã gọi cô đến đây?"

"VÂNG." Ichigo-san lộ vẻ mặt hài lòng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Suzutsuki lại gọi cô ấy đến? Không, quan trọng hơn...

"Ichigo-san, Suzutsuki có ở đây không?"

"Đương nhiên. Nếu không, tôi đã chẳng ở đây. Cô ấy đã gọi tôi đến căn hộ này."

"Ra vậy..."

Biết Suzutsuki đã trở về, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì cô ấy không bỏ nhà đi như Kureha. Cũng không phải là cô ấy có thể tìm nơi nương tựa ở chỗ Nakuru.

"Quan trọng hơn." Ichigo-san nhìn tôi. "Anh Thợ Vặt, tại sao anh lại ở đây?"

"Ơ?" Tôi giật mình.

......Cô ta không nghe Suzutsuki kể về tình huống này à? Nếu vậy, có lẽ tôi nên nhanh chóng giải thích về—

"!?"

Đúng lúc đó, một vật kim loại xuất hiện trước mặt tôi—một chiếc cưa máy. Không rõ cô ta lấy nó ra từ đâu, nhưng nó trông hệt như loại cưa máy thường thấy trong những bộ phim kinh dị đẫm máu, dùng làm vũ khí giết người. Đương nhiên, lưỡi cưa đó đang chĩa thẳng vào cổ họng tôi.

"......"

Tôi quên mất... người này bị "YÊU" Suzutsuki đến mức ám ảnh.

"Nói cho tôi biết, Anh Thợ Vặt." Khuôn mặt cô ta vẫn không thay đổi, khi hỏi. "Tại sao anh lại đến tìm Kanade-tiểu thư?"

"Ư-Ừm... chuyện đó thì..."

"Hơn nữa còn vào giờ muộn thế này."

"Mới có tám giờ tối thôi mà!?"

"À, phải rồi. Đây chưa phải là lúc anh tấn công cô ấy khi đang ngủ."

"Cô đang nói cái quái gì vậy...!?"

"Vậy, anh là một kẻ bám đuôi?"

"Đừng có vu khống tôi những chuyện như thế!"

"Bám đuôi Kanade-tiểu thư... tôi ghen tị quá đi mất!"

"Đáng lẽ ra cô phải nói 'Tôi sẽ không tha thứ cho anh!' chứ, cô biết không!?"

"Hừm, tôi không có lỗi."

"Đừng có nói lảng sang chuyện khác như thế chứ!"

Ài, tôi chịu thua cô ta rồi. Hơn nữa, tình YÊU của cô ta dành cho Kanade-tiểu thư hình như còn leo thang hơn nữa thì phải? Có lẽ cô ta đã phát điên sau khi bị bỏ lại ở dinh thự Suzutsuki? Cứ như thể cô ta đang thiếu "năng lượng Suzutsuki" trầm trọng vậy.

"Không phải cô đã chuyển đến nhà Masamune rồi sao?"

"Ơ...? Anh không biết à?"

"...Biết chuyện gì?"

"Nhà của Masamune. Nó ở ngay sát vách đây."

"......" Ichigo-san im lặng một lúc. "Anh Thợ Vặt, những kẻ nói dối đáng bị xử tử."

"...Đầu óc cô có bình thường không vậy?"

"Tôi hoàn toàn bình thường. Vậy, anh đã viết di chúc chưa?"

"Cô phát điên rồi!"

Toàn bộ suy nghĩ của cô ta đều lộn xộn cả! Rốt cuộc câu trả lời đúng ở đây là gì chứ!?

"Anh đã nói dối."

"K-Khoan đã, tôi không hề nói dối—"

"Vậy thì, hãy tiến hành xử tử thôi."

"Nhanh vậy ư!?"

"Đừng lo. Khi tôi nói xử tử, là xử tử trên danh nghĩa xã hội."

"...Trên danh nghĩa xã hội?"

"Tôi sẽ hét to ngay bây giờ. Điều đó sẽ báo động tất cả cư dân. Và sau đó tôi chỉ cần tuyên bố điều gì đó để anh bị bắt..."

"Cô định khiến tôi bị bắt sao!?"

“‘Ư… Em đã bảo không muốn mà… nhưng anh ta cứ… ép em đấy…’ Cô biết không.”

“Dừng cái trò diễn sâu ấy lại ngay đi chứ!”

“‘Anh ta còn bắt em mặc đồ hầu gái, ép em vào mấy cái trò nhập vai kỳ cục nữa cơ… ấy mà.”

“Cô mặc bộ đồ này từ đầu rồi còn gì!? Với lại, bây giờ có chuyện còn lớn hơn cái đó nhiều!”

Dù sao thì cô ta vẫn đang chĩa cái cưa máy vào cổ họng tôi. Nếu có ai nhìn thấy cảnh này, chắc chắn họ sẽ cho tôi là nạn nhân của vụ việc. Mà đúng là tôi đang là nạn nhân thật.

“Không sao, tôi có thể giải thích về cái cưa máy này.”

“Giải thích kiểu gì?”

“‘Ư… Em đã bảo không muốn mà… nhưng anh ta ép nó vào em…’ Chắc thế?”

“Trên đời này có ai tin cái loại nói dối vớ vẩn đó không hả!?”

Thì, thế giới này rộng lớn mà, biết đâu có người nào đó có sở thích như vậy thật, nhưng tôi không muốn tin vào điều đó. Tôi vẫn thích mọi thứ nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Như tôi đã nói, tôi không hề nói dối. Masamune sống trong căn hộ này. Cô muốn gặp cô ấy không?”

“…Nhưng, lạ thật. Tôi tưởng cô ấy phải nghèo chứ?”

“Cô thật sự không nghe gì từ Masamune sao?”

Dù hai người cùng câu lạc bộ… À, đúng rồi, Ichigo-san hiếm khi đến câu lạc bộ. Chắc họ không nói chuyện nhiều.

“Thật ra có lý do cho việc này.”

“…Lý do?”

“Nói thật ra thì, rất nhiều… chuyện đã xảy ra ở căn hộ đó, nên giá thuê mới rẻ như vậy.”

Nói là vậy, nhưng con ma ám căn hộ đó… Sakamoto-san… đã bị em gái tôi trừ khử bằng một cú German suplex rồi… Dù vẫn khó tin, nhưng tôi không thể thay đổi sự thật.

“R-Rất nhiều chuyện…?”

Bất ngờ thay, vẻ mặt của Ichigo-san đông cứng lại sau khi nghe hoàn cảnh… Chẳng lẽ…

“Cô… sợ à?”

“…Sợ gì?”

“Ma ấy?”

“…K-K-Không đời nào. T-Tại sao một người hầu gái như tôi…” Cô ấy nói, nhưng người thì vẫn run lên bần bật.

Ối chà, tôi không ngờ đấy… Không thể tin được cô hầu gái yandere này lại sợ ma. Cô ta cũng sợ con thỏ trước đây nữa, có lẽ cô ta có rất nhiều điểm yếu bất ngờ. Mà, có ai là hoàn hảo đâu.

“—Bỏ qua chuyện đó đi.” Ichigo-san khéo léo cắt ngang cuộc trò chuyện, rồi tiếp tục. “Tại sao anh lại ở đây, Đồ Ăn Hại?”

“Đó là…” Tôi im lặng.

Tôi đến đây để gặp Suzutsuki, để nói chuyện về buổi hẹn.

“À đúng rồi, anh có mùi của Kanade-ojousama vì một lý do nào đó.”

“!”

“Anh đã gặp cô ấy hôm nay à?”

“……”

“Anh đừng nói là anh đi hẹn hò nhé?” Cô ấy trừng mắt nhìn tôi.

C-Cô ta là chó hay gì vậy? Đến mức có thể nhận ra chỉ bằng mùi thôi sao. Tôi cảm thấy Konoe cũng từng nói điều gì đó tương tự trong kỳ nghỉ hè năm ngoái, nhưng tất cả quản gia của gia đình Suzutsuki đều như vậy à? Họ giống mấy con chó ngửi ma túy ở sân bay vậy sao?

“Nói cho tôi biết đi. Tùy vào đó…” Cô ấy nói, và hướng ánh mắt về phía cổ họng tôi.

Không ổn rồi, tôi sẽ bị biến thành cá ngừ bày bán ở cửa hàng tiện lợi mất. Căn hộ cao cấp này sẽ trở thành một hiện trường án mạng. Sau khi cô ta xẻ thịt tôi, có thể cô ta sẽ đem tôi đi giấu để chơi trò truy tìm kho báu. Tôi thật sự không muốn một cuộc đấu giá ghê tởm như vậy đâu. Tôi cần phải giải quyết mọi thứ khi còn có thể—

“—Ichigo? Con đang làm gì đấy?”

Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên. Ichigo giật mình, quay về phía giọng nói đó, lí nhí đáp lại ‘D-Dạ con xin lỗi’, rồi cúi đầu. Người đứng sau cô ấy là—

“Ôi chà, Jirou-kun. Có chuyện gì mà cậu lại ở đây?”

Suzutsuki Kanade, cô tiểu thư giàu có với mái tóc đen buộc thành hai bím bên, nở một nụ cười điềm tĩnh nhìn tôi. Vẻ mặt của cô ấy dường như vẫn như mọi khi.

“S-Suzutsuki? Cậu… cậu ổn chứ?” Tôi theo phản xạ hỏi.

“…? Ý cậu là sao?”

“Thì, ý tôi là…”

Đừng có giả vờ nữa chứ… Cậu đã quên hết mọi chuyện xảy ra hôm nay rồi sao? Không đời nào cậu có thể quên những lời của Masamune được.

"...Khục khục." Thấy tôi im lặng, Suzutsuki liền nhoẻn miệng cười. "Đừng lo, Jirou-kun. Tớ vẫn vậy thôi mà."

"...Nhưng, cậu về một mình đúng không? Cả Konoe và Masamune đều lo lắng... Dĩ nhiên, tớ cũng vậy."

"Tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi vì đã về một mình. Lúc đó tớ chỉ thấy không khỏe thôi."

"..."

Cô ấy đang nói vớ vẩn. Chắc chắn đây là lời nói dối. Lý do cô ấy về một mình là vì cô ấy muốn chạy trốn chúng tôi.

"Thế nên — tớ không sao cả."

"Hả...?"

Suzutsuki nói, với giọng điệu gần như quá thờ ơ.

"Tớ không sao."

"..."

"Hôm nay mọi chuyện có hơi lộn xộn một chút, nhưng bắt đầu từ ngày mai, tớ sẽ trở lại bình thường. Vẫn là Suzutsuki Kanade như trước. Cậu nói với Usami-san là tớ vẫn ổn nhé. Tớ không bận tâm những gì cậu ấy nói đâu. Dù sao thì..."

"...Dù sao thì sao?"

Suzutsuki im lặng trong chốc lát, hành lang chìm trong tĩnh mịch. Rồi, cô ấy chậm rãi hé môi.

"Dù sao thì, tớ là Suzutsuki Kanade mà." Cô ấy nói, rồi mỉm cười.

Đó là một nụ cười hoàn hảo, đủ sức mê hoặc bất kỳ ai. Nhưng chính vì quá hoàn hảo, nụ cười ấy lại càng trở nên giả tạo.

"Hẹn gặp lại, Jirou-kun." Cô ấy bỏ lại những lời đó, rồi quay lưng bước đi. "Ngày mai ở trường nhé."

22-qrbzbt3.png?w=729

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!