Mayo Chiki!
Asano Hajime Kikuchi Seiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8

Chương 2: Tấn công Fräulein

0 Bình luận - Độ dài: 8,283 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích những gì chúng tôi đang làm, đừng quên theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

“Chúng tôi cũng không rõ vì sao chuyện này lại xảy ra nữa.”

Sau khi Suzutsuki tự giới thiệu, Ichigo-san đã giải thích tình hình bằng giọng nói đều đều, máy móc quen thuộc của cô ấy.

“Như tôi đã nói, kết quả kiểm tra y tế tại bệnh viện không cho thấy bất kỳ điều bất thường nào. Chúng tôi đã nghĩ có thể Tiểu thư đã bị đập đầu trong lúc ngã, nhưng cũng không có dấu vết của việc đó. Theo lời bác sĩ, họ không thể tìm ra nguyên nhân của chuyện này. Tuy nhiên, điều họ có thể khẳng định với chúng tôi là – Hiện tại, ký ức của Tiểu thư Kanade đã quay trở về năm cô ấy tám tuổi.” Cô ấy lầm bầm, nghe cứ như đang nói đùa vậy.

“Tám tuổi…”

Cái quái gì thế này? Vậy là cô ấy… học sinh lớp hai tiểu học sao? Vào cái tuổi đó, con em gái tôi đã là một con quỷ nhỏ rồi, suốt ngày đánh nhau với mấy con cún hàng xóm. Nhìn một cô bé con vật lộn với con Golden Retriever cao tới 1m6 quật nó xuống đất đúng là một cảnh tượng khó quên, nhưng đây không phải lúc để tôi chìm đắm trong ký ức. Vậy nếu ký ức của cô ấy quay trở lại trạng thái đó… tức là, những ký ức gần đây hơn đã bị phong tỏa sao? Nghe cứ như tình tiết bước ra từ trong truyện tranh ấy nhỉ, kiểu mấy gã đàn ông áo đen bắt bạn uống thứ thuốc đáng ngờ nào đó. Kết quả là cơ thể vẫn là của người lớn, nhưng bộ não thì lại trở thành của một đứa trẻ. Tên của cô ấy là – Thám tử tư Kanade.

“…Hả.”

Đừng đùa với tôi. Làm quái gì có chuyện đó xảy ra.

“Ichigo-san, đừng giỡn nữa. Toàn mấy chuyện nhảm nhí đúng không?”

Đúng vậy, tất cả chỉ là một trò đùa, một trò nghịch ngợm. Chắc lại là màn ‘trình diễn’ của Ác Quỷ Suzutsuki rồi. Tôi đã bị cô ta lừa vô số lần với khả năng diễn xuất hoàn hảo ấy, nhưng tôi sẽ không mắc bẫy lần nữa đâu. Thậm chí ngay bây giờ, cô ta sẽ phá lên cười và nói, ‘Jirou-kun, cậu đã nhìn thấu trò của tớ rất giỏi đấy’.

“Cậu đồng ý với tôi đúng không, Masamune?” Tôi quay sang cô hầu gái bên cạnh mình – Usami Masamune.

Masamune biết rõ bản chất thật của Suzutsuki, và nguy hiểm đến mức Suzutsuki tự phong cho cô ấy cái tên ‘Kẻ Thù Tự Nhiên’. Mấy chuyện bịa đặt nhảm nhí không thể qua mắt Masamune được. Theo lời của chính người trong cuộc, Masamune có thể dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của Suzutsuki. Chắc là do cô ấy thiếu lòng tin vào người khác, nhưng điều quan trọng nhất là tiềm năng. Chỉ cần cô ấy nhìn thấu những lời nói dối của Ác Quỷ Suzutsuki…

“…………Không.”

Tuy nhiên, những lời thốt ra từ cô gái lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.

“Tôi không thể. Bởi vì… hiện tại, Suzutsuki Kanade không hề nói dối.”

“…Cái gì?”

Không không không, Masamune-san, cô đang nói gì vậy? Cái thái độ tinh quái thường ngày của cô đi đâu mất rồi? Cô ấy bị Suzutsuki hối lộ hay sao? Hay là đã thua trước cám dỗ của củ cà rốt rồi?

“N-Này! Sao cậu lại nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ như vậy!? Tôi cũng đang hoang mang lắm đây!”

“Hoang mang…”

“Dù sao thì! Suzutsuki Kanade hiện tại không hề nói dối. Bản năng của tôi mách bảo là như vậy. Thế nên, tôi biết điều này có thể khó chấp nhận, nhưng… Suzutsuki Kanade đang nói thật đấy.”

“Cái gì…”

Cảm giác như đầu tôi vừa bị một vật cùn đập mạnh. Vậy là sao? Cô ấy thực sự biến thành đứa trẻ tám tuổi một lần nữa sao?

“Ông Chú Đa Việc, đừng lo lắng.” Gần như thể Suzutsuki đã đoán được nỗi lo của tôi, cô ấy lên tiếng với giọng điệu ngây thơ. “Tôi vừa được Ichigo giải thích rồi. Chắc chắn là tôi đã biến thành đứa trẻ tám tuổi. Tôi không biết lý do tại sao, nhưng bản thân tôi của cấp ba đã trẻ lại rồi.”

“Nói nghe đơn giản quá vậy…”

“Không sao đâu. Có khi tôi sẽ sớm trở lại bình thường thôi mà.”

“Chà, cậu nói cũng không sai, nhưng…”

Khoan đã, sao con bé lại an ủi mình thế này? Hơn nữa lại là một cô bé như vậy. Sao con bé có thể trưởng thành đến thế, bình thản chấp nhận hoàn cảnh của mình… Con bé dễ dàng hiểu ra ký ức mình bị đảo ngược sao? Mình biết Ichigo-san đã giải thích rồi, nhưng không ngờ con bé lại có cái nhìn khách quan đến vậy… Đúng là Suzutsuki có khác.

Mình có thể thấy rõ tại sao cô bé lại được cho là thông minh dù còn nhỏ tuổi. Tuy nhiên, Suzutsuki hiện tại dường như không còn mưu mô như trước, mà chỉ như một đứa trẻ ngây thơ bình thường. Có lẽ Suzutsuki phiên bản trẻ con cũng không tệ lắm nhỉ…

“À mà, có lẽ tôi cũng nên tận hưởng việc này.”

“Ể?”

“Anh không nghĩ vậy sao? Tôi của bây giờ đột nhiên có được cơ thể của một người trưởng thành, nên tôi muốn nếm trải đủ loại tình huống thú vị.”

“……”

Sửa lại. Ngay từ khi còn nhỏ, cô bé đã có xu hướng “ác quỷ” rồi. Cách suy nghĩ cơ bản của cô bé không hề thay đổi. Ngay từ khi sinh ra, cô bé đã bắt đầu tìm kiếm sự phấn khích.

“Tiện thể, cô là ai?”

“Ể, em sao?”

Suzutsuki chỉ vào Kureha.

“Em là Sakamachi Kureha, em là người hầu tạm thời ở đây, giống như Nii-san và Onee-sama.”

“Onee-sama?”

“À, Onee-sama và em khá thân thiết nên em gọi như vậy ạ.”

“Ồ, ra vậy.”

“Nhưng mà, tự nhiên thay đổi cách xưng hô sẽ kỳ cục lắm, vậy nên… em cứ gọi chị là Onee-sama như mọi khi được không ạ?”

“Đương nhiên là được rồi, Kureha-chan.”

“Cảm ơn Onee-sama rất nhiều ạ!”

Hai người mỉm cười với nhau như thể họ là những người bạn cùng trang lứa. Họ thật sự rất hợp nhau, nhất là khi tính cách của Kureha khá trẻ con. Mà nói đi thì cũng phải nói lại…

“Này, Kureha.” Tôi khẽ gọi em gái mình.

“Hửm? Có chuyện gì vậy, Nii-san?”

“Anh chỉ thắc mắc là, em ổn với chuyện này chứ?”

“Chuyện gì ạ?”

“Chuyện Suzutsuki cơ bản đã trở thành một đứa bé 8 tuổi. Con bé không nhớ chúng ta. Và dù vậy, em vẫn nói chuyện với con bé như bình thường.”

Đúng vậy, sẽ không có gì lạ nếu Kureha cảm thấy gượng gạo khi ở bên Suzutsuki lúc này. Tôi là một ví dụ điển hình. Dù cơ thể cô bé vẫn là người lớn, nhưng tâm trí lại là của một đứa trẻ, tạo ra một cảm giác khó chịu tột độ.

“Ưmmm…” Kureha đặt một ngón tay lên môi, bắt đầu suy nghĩ. “Cô bé dễ thương mà, có sao đâu ạ?”

“Cái gì?”

“Ý em là, Onee-sama bây giờ giống như một cô gái nhỏ vậy, đáng yêu lắm. Cách cô bé nói chuyện, nụ cười của cô bé, không phải là Onee-sama bình thường không dễ thương, mà là… em chỉ muốn ôm Onee-sama hiện tại thôi, anh biết không? Cô bé thật sự rất quyến rũ.”

“Em muốn thế à…”

Tôi cũng hơi hiểu ý cô bé là gì. Cơ bản, đó là sự đối lập. Thông thường, Suzutsuki có một khí chất điềm tĩnh và trang trọng. Giờ đây, khí chất đó đã thay đổi thành một cô gái nhỏ, khiến cô bé trông dễ thương hơn. Nó giống như cái lần cô bé bị nấc cụt liên tục ấy.

“Hơn nữa, chỉ vì cô bé là trẻ con không có nghĩa là em không thể hòa hợp với cô bé. Cô bé không phải đã nói sao? Rằng cô bé có thể sẽ trở lại bình thường. Nếu vậy, tại sao chúng ta lại không nên hòa hợp với Onee-sama hiện tại chứ?” Kureha nheo mắt cười với một nụ cười ấm áp.

Đúng là trưởng nữ nhà Sakamachi có khác, sự tích cực của cô bé là vô tận. Thật đáng kinh ngạc khi cô bé có thể nhìn thấy điều gì đó thú vị từ chuyện này.

“Ừm, em nói cũng đúng.”

Lo lắng cũng chẳng ích gì. Đúng như Suzutsuki nói, biết đâu cô bé sẽ nhanh chóng trở lại bình thường. Mà cho dù không phải vậy, bác sĩ còn chẳng giải thích được chuyện gì đã xảy ra, thì chắc chúng ta cũng chẳng tìm được cách giải quyết nhanh chóng đâu. Hơn nữa, đâu phải chỉ có mình chúng ta lo lắng. Suzutsuki đã biến thành một cô bé 8 tuổi. Về mặt tinh thần, cô bé chỉ là một đứa trẻ, nên trong tình huống bất ổn này, hẳn là cô bé cũng rất lo lắng. Nếu vậy, chúng ta phải là người giữ vững tâm lý. Bởi thế, chúng ta cần cố gắng hòa hợp với Suzutsuki.

“Này, Kureha-chan.” Ngay khi tôi đang nghĩ như vậy, Suzutsuki đã gọi Kureha.

“Vâng. Onee-sama gọi em ạ?”

“Chị hỏi em một điều được không?”

“Đương nhiên rồi, Onee-sama cứ hỏi thoải mái ạ.” Kureha ưỡn ngực đầy tự tin.

Ồ, rõ ràng là trong trường hợp này, cô bé đang ra dáng chị lớn. Chắc là cô bé đang phấn khích khi nghĩ mình có em gái rồi, nhỉ? À đúng rồi, nếu tôi nhớ không lầm thì cô bé luôn muốn có một cô em gái. Cô bé từng nói: “Mình sẽ biến em ấy thành đối tác siêu vòng tròn của mình!” Tôi mừng quá là mừng vì cô bé đã không có em gái.

“Ừm~” Suzutsuki nở một nụ cười ngây thơ, trẻ con. “Tại sao em lại đi làm dù chỉ là một đứa trẻ vậy?”

“……Hả?” Kureha đẹp tuyệt vời hóa đá ngay tại chỗ.

“Ý chị là, Kureha-chan, em cùng tuổi với chị mà, đúng không? Trẻ con thì không nên đi làm. Em cần phải tận hưởng tuổi thơ của mình chứ.”

“K-Không phải đâu, Onee-sama, em đã học cấp ba rồi ạ…”

“Ếểểh? Dù em bé tí thế này á?”

“!”

“Và còn lép kẹp nữa?”

“!?”

“Thật tình, lại còn ra vẻ người lớn nữa chứ. Nhưng, chị tha thứ cho em. Dù sao thì chị cũng là Onee-chan mà. Em không nghĩ vậy sao? Dù gì thì em cũng gọi chị là ‘Onee-sama’ mà.”

“Nyaaaaaaa!?” Không thể chịu đựng nổi nữa, Kureha hét lên.

…Cô bé này đáng sợ thật. Sự ngây thơ của trẻ con đôi khi kinh khủng đến vậy đấy.

“Em phải làm gì đây, Nii-san! Onee-sama đang ra dáng chị lớn rồi! Cô ấy nói không sai, mà em vẫn thấy như mình đã thua rồi!”

“Đừng lo lắng, cô bé chỉ là một đứa trẻ thôi mà.”

“Nhưng… nhưng!”

“Kureha-chan, lát nữa chị sẽ chơi thật nhiều với em. Em muốn gì? Chơi gia đình? Hay trốn tìm?”

“Nyaaaaa!? Dừng lại! Đừng có đối xử với em như một đứa trẻ!” Em gái tôi bắt đầu rưng rưng nước mắt.

Cố lên, Onee-chan. Đây là rắc rối khi có một cô em gái đấy, cứ tận hưởng đi.

“Thôi nào, đừng có buồn rầu thế.” Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

Vì chứng sợ phụ nữ, tôi phải dừng lại ngay lập tức, nhưng nếu tôi thể hiện sự tử tế và thân mật, có thể sau này cô bé sẽ đối xử tốt hơn với tôi. Giống như Mutsugoro-san1, nín nào, nín nào.

“…Ưm.” Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói tỏ vẻ không hài lòng.

Khi tôi nhìn sang, tôi thấy Suzutsuki Kanade đang nhìn tôi. Cô bé bĩu môi như một con vật nhỏ.

“Không công bằng.”

“Hả?”

“Không công bằng không công bằng không công bằng. Odd Jobs-san, anh là người hầu của tôi, đúng không? Vậy thì anh phải xoa đầu tôi, chứ không phải Kureha-chan.”

“Dù cô bé có nói vậy…”

“Nhanh lên! Đây là mệnh lệnh!” Suzutsuki cắn môi như một đứa trẻ nhỏ… Waaaah, sao bây giờ cô bé lại rưng rưng nước mắt vậy!?

Cô bé muốn được xoa đầu đến mức này sao!? Tôi thực sự không thể hiểu trẻ con đang nghĩ gì cả!

“T-Tôi hiểu rồi.” Tôi rời tay khỏi đầu Kureha, và đặt lên đầu Suzutsuki.

Sau đó, tôi nhẹ nhàng di chuyển tay lên xuống.

“Hehe, được lắm.” Cô bé ra vẻ bề trên, nhưng vẫn mỉm cười vui vẻ.

Cô bé thực sự trông như một đứa trẻ nhỏ.

“……”

…Chết tiệt, cô bé có thể dễ thương đến mức nào cơ chứ? Có thể hơi láu cá một chút, nhưng là trẻ con mà, nên tôi sẽ tha thứ cho điều đó. Cô bé có thể không giống trẻ con về vẻ bề ngoài, nhưng cái khí chất ngây thơ tỏa ra xung quanh đã che lấp đi những gì tôi thường mong đợi khi nhìn thấy Suzutsuki. Cứ như thế này, tôi có thể thấy một Suzutsuki thời thơ ấu thực sự ngay trước mặt mình. Và, hơn bất cứ điều gì…

“Ực…!”

“? Sao thế, Odd Jobs-san? Sao anh lại khóc?”

“K-Không, tôi xin lỗi, chỉ là tôi hơi xúc động một chút thôi…”

“Hả???” Suzutsuki ngơ ngác nghiêng đầu.

Phải rồi, con bé vẫn còn là trẻ con. Nói sao nhỉ... nó chẳng hề "đen tối" chút nào. Nó không phải quỷ, cũng không phải kẻ thích hành hạ người khác. Cứ như thể cô Yamitsuki chưa từng tồn tại vậy. Chết tiệt… Tại sao em lại lớn lên như vậy chứ?! Thôi đủ rồi! Tôi sẽ nuôi dưỡng con bé này! Tôi sẽ không để bất cứ ai rước nó về làm vợ! Và ngay cả khi một ngày nào đó nó rời xa tôi, tôi cũng sẽ đảm bảo nó chọn đúng người!

“…Jirou.”

Trong lúc tôi đang cố gắng hết sức kìm nén chứng sợ phụ nữ, tận hưởng chút "đụng chạm" đơn giản với Suzutsuki, thì một giọng nói đầy bất mãn vang lên từ một quản gia nào đó… Tôi xin lỗi, tất cả những chuyện này vừa ập vào đầu tôi. Thế nên, đừng nhìn tôi như vậy chứ.

“…Không công bằng.”

“Gì cơ?”

Tôi cứ nghĩ cô ta sẽ nổi giận, nói kiểu như ‘Anh đang làm gì tiểu thư vậy hả?!’, và tôi đã chuẩn bị tinh thần để quỳ sụp xuống, nhưng đó lại là những lời tôi nghe được.

“T-Tôi không hề hờn dỗi hay gì đâu. Chỉ là, chỉ làm thế với tiểu thư thôi thì…” Konoe bĩu môi như một đứa trẻ.

Ơ? Gì chứ? Sao giờ vuốt đầu tôi lại được chào đón vậy? Lòng bàn tay tôi có sức mạnh đặc biệt nào à? Có lẽ không lâu nữa một biểu tượng quái dị sẽ xuất hiện trên mu bàn tay tôi.

“Sao không vuốt đầu Subaru nữa?”

“Tiểu thư!?”

“Thôi nào, đừng ngại.”

“Ưm…” Nghe lời Suzutsuki, Konoe ngước lên nhìn tôi với ánh mắt ‘Jirou…’.

“……”

…Khoan đã. Chuyện này là sao đây? Không phải là tôi ghét vuốt đầu Konoe, nhưng tôi lại không thể bình tâm lại được. Có lẽ đây chỉ là di chứng từ nụ hôn ngày hôm qua. Hoặc có lẽ tôi đã chạm đến giới hạn của chứng sợ phụ nữ. Tôi chỉ vuốt đầu thôi mà, sao tim tôi lại đập thình thịch thế này?

“Anh Đồ Đểu.”

“Áááá!?”

Đúng lúc tôi sắp đặt bàn tay mở ra lên đầu Konoe, tôi nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai—Saotome Ichigo. Cô hầu gái bịt mắt đứng ngay sau lưng tôi, trừng mắt nhìn.

“Anh định chơi đùa với Kanade-ojousama đến bao giờ nữa?”

“N-Nhưng, tiểu thư đã yêu cầu… Khoan đã, có cái gì đang đâm vào tôi! Có cái gì đó sắc nhọn đang đâm vào lưng tôi!”

Mà cô ta gần như đang đâm tôi rồi? Một thứ gì đó sắc nhọn đang găm sâu vào da thịt tôi!

“Thật tàn nhẫn, tôi đang cho anh nếm mùi ngực của tôi đấy.”

“Đừng có nói dối! Ngực quái gì mà lại sắc và cứng thế chứ!”

“Nhưng mà là cỡ D đấy.”

“Quái gì mà cỡ D!”

“Anh đang nói gì vậy? D là viết tắt của 'Drills' (mũi khoan) mà.”

“Mũi khoan cỡ D!?”

“Nào, một câu hỏi. Tôi đang đẩy cái gì vào người anh bây giờ?”

“Tôi không muốn chơi đố chữ!”

“Gợi ý là—ngực.”

“Đúng là ngực cô thật à!?”

“Anh có năm giây để trả lời. Năm, bốn, ba…”

“Dao làm bếp! Dao găm! Dao rọc giấy! Bất kỳ vũ khí nào khác!”

“KHÔNG. Câu trả lời chính xác là… đồ ăn.”

“…Đồ ăn?”

“Ngực tôi nóng bừng như gốm sứ trong lò nung vậy.”

“Tôi đã không coi trọng cô chỉ để bị quăng cái trò đùa đó vào mặt à!”

Ý tôi là, tôi có thể tôn trọng sự phức tạp. Vậy chữ D trong D-cups là viết tắt của đồ ăn sao? Đó có lẽ là sự báng bổ lớn nhất mà tôi từng nghe.

“À này, người đó là ai vậy?” Suzutsuki đột nhiên lên tiếng, và chỉ vào mục tiêu tiếp theo của mình.

Đứng đó là một cô gái với tóc hai bím, mặc đồng phục của một quán cà phê hầu gái. Đó chính là con thỏ đáng ghét Masamune.

“Hừm, thật phiền phức, nhưng tôi sẽ giải thích cho cô. Tên tôi là Usami Masamune, và tôi là một—!”

“Kanade-ojousama, người đó là một con vật nuôi.”

“Ai là vật nuôi hả!?”

“ĐÚNG VẬY. Chẳng phải Suzutsuki Kanade đã nói ‘Từ giờ cô ấy sẽ là vật nuôi’ khi cô đến sao?”

“Suzutsuki Kanadeeeee!”

“Rất vui được gặp cô, Vật Nuôi-san.”

“Đừng gọi tôi là vật nuôi! Tên tôi là U-Sa-Mi, và tôi là một hầu gái tạm thời ở đây!”

“Người mới đến, lại dùng lời lẽ suồng sã với Kanade-ojousama…”

“Không sao đâu, Ichigo. Nói chuyện với cô ta kiểu này thú vị hơn nhiều.”

“…Rõ rồi, Tiểu thư Kanade.” Ichigo-san gật đầu, nhưng xem chừng vẫn chưa thỏa dạ lắm.

Thấy nụ cười thân thiện của Suzutsuki, Masamune khẽ hừ lạnh một tiếng.

“Này, Suzutsuki Kanade, tôi không rõ cái chuyện ký ức rắc rối này ra sao, nhưng hiện tại cô mới có tám tuổi, phải không hả?”

“Tóm gọn lại là vậy đó, Dì à.”

“Dì!?”

“Không đúng sao? Rõ ràng là hiện tại Dì lớn tuổi hơn cháu mà.”

“Lớn hơn cũng không có nghĩa là cô có thể gọi tôi là Dì!”

“Vậy thì… Usamin.”

“Sao lại là biệt danh của tôi!?”

“Ế? Ichigo-san đã dạy cháu thế mà.”

“…Ichigo-san đã dạy ư?”

Trước câu hỏi của Masamune, Suzutsuki nở nụ cười, rồi lấy ra một quyển sách. Với đà này, đây lại là cuốn ‘Cẩm Nang Nuôi Thỏ Kiểng: Nắm Vững Trong 5 Phút!’ nữa sao? Tôi cũng thấy tò mò, liền liếc nhìn bìa sách. Và dòng tiêu đề hiện ra trước mắt tôi là…

“‘Cẩm Nang Nuôi Usamin: Nắm Vững Khi Mới 5 Tuổi!’”

“Tiêu đề thay đổi rồi!?”

“Không sao, cháu lớn hơn năm tuổi rồi nên có thể nắm vững dễ dàng thôi mà.”

“Tôi không muốn bị cô nắm vững đâu!”

“Nào, đến lúc học rồi. ‘Bước 1: Usamin không có nhiều bạn’.”

“Không liên quan đến cô!”

“‘Bước 2: Usamin luôn động dục’.”

“A-Ai… ai luôn động dục chứ!?”

“Này Usamin. ‘Luôn động dục’ nghĩa là sao thế ạ?”

“C-Cái đó…”

“Tiểu thư Kanade, con chưa cần tìm hiểu kiến thức đó đâu.”

“Thật sao? Vậy thì cháu chuyển sang bước tiếp theo. ‘Bước 3: Usamin muốn đồ lót trưởng thành hơn’.”

“Gì chứ…!? L-Làm sao cô…!”

“À ừm… tác giả của quyển sách này là… ‘Narumi Schrö-senpai’.”

“Cái bà loli đó…!!”

Masamune giật lấy quyển sách từ tay Suzutsuki, xé tan thành từng mảnh. À ra thế, hóa ra tất cả chuyện đó đều là trò đùa của Tiền bối Schrö. Cô ấy đúng là đôi khi thích bày trò trẻ con thật. Tôi có thể hình dung được cảnh cô ấy đưa quyển sách này cho Ichigo-san. Dù sao thì, họ cũng là Phó hội trưởng và Hội trưởng câu lạc bộ, mạng lưới Câu lạc bộ Thủ công Mỹ nghệ đúng là không đùa được đâu.

“Đừng giận dữ thế chứ, Usamin.”

“Cô đòi hỏi nhiều quá đấy.”

“Trời ạ, đừng lạnh lùng thế chứ. Để chứng minh chúng ta làm hòa, Dì nhận lấy cái này đi.”

“…Cái gì đây?” Masamune nhận lấy một vật trông giống tấm vé, rồi nghiêng đầu thắc mắc.

Đây là… vé quản gia sao? Với tấm vé này, cô có thể yêu cầu Subaru-sama bất cứ điều gì, phải không?

“Đó là… một tấm vé chủ nhân.”

“Vé chủ nhân?”

“Nếu Dì dùng tấm vé này, Dì có thể ra lệnh cho cháu, chủ nhân của Dì, bất cứ điều gì Dì muốn. Vui lên chưa?”

“T-Tôi có giận gì đâu…” Masamune nhìn tấm vé chủ nhân, rồi bắt đầu suy nghĩ.

Vé chủ nhân à. Có lẽ nó giống như một người họ hàng gần với vé quản gia chăng? Tặng thứ đó dễ dàng như vậy, Suzutsuki đúng là một đứa trẻ. Bình thường, Masamune sẽ là khắc tinh tự nhiên của Suzutsuki, vậy mà cô ấy lại tự dâng muối đến cho kẻ địch.

“À, Usamin, Dì đã nghĩ đến kiểu đồ lót trưởng thành nào rồi?”

“…!? C-Cái đó…”

“Dì có đang mặc cái nào không? Nếu có thì cho cháu xem đi.”

“Tại sao tôi phải cho cô xem!?”

“Cháu muốn nhìn đồ lót trưởng thành và dâm đãng!”

“Hãy là một đứa trẻ và đọc sách tranh đi!”

“Ehhhh…”

“Tiểu thư Kanade, con có muốn nhìn của ta không?”

“Tuyệt vời! Xin mời!”

“Cô định cho một đứa trẻ xem cái gì hả!?” Masamune cuống cuồng ngăn Ichigo lại, người đang định vén chiếc váy dài của mình lên.

“Chán quá…” Suzutsuki bắt đầu giở chứng.

…Bọn trẻ đúng là kỳ diệu thật. Nếu tôi nói điều tương tự, chúng tôi sẽ bị báo cáo, bị bắt, bị xét xử, phải làm việc, rồi bồi thường thiệt hại, một combo năm đòn liên hoàn. Nhưng mà, người đáng kinh ngạc nhất vẫn là Ichigo-san, sẵn sàng khoe đồ lót của mình dễ dàng như vậy.

Dù sao thì, với việc này, chúng tôi đã giới thiệu xong xuôi với nhau rồi, vậy là ổn cả rồi…

“Fuwaaaah…” Một tiếng ngáp đáng yêu vang lên.

Nhìn sang, tiếng ngáp đó đến từ Suzutsuki, người đang dụi dụi mắt.

“Tiểu thư Kanade, con có muốn đi ngủ không?”

"Ừm. Hôm nay tôi thức hơi khuya." Cô bé vừa nói vừa ngáp thêm một cái.

Thức khuya ư… Mới hơn mười giờ tối một chút thôi mà. Trẻ con mà cũng có nếp sinh hoạt kiểu này sao?

"Tiểu thư Kanade, để tôi dẫn cô về phòng."

"Cảm ơn chị, Ichigo. Nhưng trước hết…" Suzutsuki bước về phía Konoe. "Subaru, hôm nay chúng ta ngủ chung nhé."

Ngay lập tức, hai cô hầu gái kia "Hảảảảả!?" lên một tiếng đầy ngạc nhiên. Tất nhiên là tôi đang nói đến Kureha và Masamune. Cũng không thể trách họ được, hai người họ vẫn tin rằng Konoe là con trai. Nghe thấy câu đó, chắc chắn họ sẽ hiểu lầm ngay. Suzutsuki nói như thể chuyện đó là lẽ đương nhiên, còn Konoe thì cứ đứng đơ ra.

"T-Tiểu thư, chuyện đó có hơi…"

"Subaru, em định không tuân lệnh chủ nhân sao?"

"Ư…!"

"C-Cái gì mà Suzutsuki Kanade! Dù cô chỉ mới tám tuổi, nhưng thân thể lại là của một nữ sinh cao trung đấy! Tất nhiên là không thể làm vậy được!"

"Nhưng chúng ta vẫn luôn ngủ chung mà."

"Luôn luôn!?"

"Chúng ta còn tắm chung nữa cơ."

"T-Tắm chung…!"

"B-B-B-Bình tĩnh lại đi Usamin-senpai! Onee-sama bây giờ mới tám tuổi, cho nên ranh giới giữa trai và gái vẫn còn mong manh mà, đúng không!"

"Kureha-chan, em hoảng loạn cái gì vậy?"

"C-C-Chuyện đó…"

"À, Kureha-chan có muốn tham gia chung không?"

"K-Không cần đâu, kích thích đó quá mạnh đối với em!"

"Kích thích ư?"

"Dù sao đi nữa! Ngay bây giờ cô không thể làm mấy chuyện như vậy với Subaru-sama đâu!"

"Nếu tôi ngủ chung với Subaru, và tắm chung thì có gì xấu sao?"

"C-Chuyện đó… sẽ làm đảo lộn nghiêm trọng đạo đức của ngôi nhà này…" Masamune lúng túng, lắp bắp những lời của mình.

Tôi đoán lúc này cô ấy hẳn phải cảm thấy mình như một giáo viên giáo dục sức khỏe. Với tiến độ chậm chạp này, chắc chẳng mấy chốc sẽ không còn tiết học nào nữa.

"Tránh ra, Người mới đến."

"I-Ichigo-san?"

Ichigo-san đẩy Masamune sang một bên, rồi bước đến trước mặt Suzutsuki. Ồồồ, cô ấy định thương lượng sao?! Hay là cô ấy đã nghĩ ra cách nào đó để khiến Suzutsuki hài lòng rồi. Đúng là người lớn có khác, cô ấy còn lớn hơn cả Suzutsuki bây giờ nữa.

"Tiểu thư Kanade." Ichigo-san cất lời với giọng nghiêm túc.

Cô ấy đang nghĩ gì vậy nhỉ? Tất cả chúng tôi có mặt ở đó chỉ đơn giản là chờ đợi những lời tiếp theo của cô ấy.

"Thay vì ngủ cùng Subaru, hay là hai chúng ta ngủ chung nhé?"

"……………"

…Tôi quên mất rồi. Ichigo-san RẤT YÊU Suzutsuki mà. Cô ấy chắc hẳn muốn lợi dụng cơ hội này để làm đủ thứ chuyện mà bình thường không làm được, đúng không?

"Ơ, không phải chị Ichigo."

"Cái gì…!"

Tuy nhiên, cách tiếp cận đầy tuyệt vọng của cô ấy đã bị từ chối chỉ sau hai giây. Dù trông như sắp ngã quỵ vì tuyệt vọng, cô ấy vẫn cố gắng đứng vững để hỏi lý do.

"T-Tại sao?"

"Vì chị Ichigo hơi đáng sợ."

"…!?"

"Với lại, chị đã là bà già rồi."

"Tôi vẫn còn 29 tuổi!"

"Nhưng chị lớn tuổi hơn tôi nhiều mà."

"Ư… Đ-ĐÚNG VẬY, nhưng mà…"

"Và chị chắc chắn định giả vờ ngủ, rồi cởi quần áo tôi ra, đúng không?"

"Cái gì…!"

"Tôi biết ngay mà. Chị Ichigo không bao giờ thay đổi cả. Chị thích con gái không mảnh vải che thân đến vậy sao?"

"K-Không. Tôi không đặc biệt thích thân thể trần trụi, tôi chỉ…"

Rõ ràng là cô ấy không thể nói "Người con gái trần trụi duy nhất tôi thích là Tiểu thư Kanade!" ngay trước mặt cô bé, nên Ichigo-san chỉ có thể im lặng. Có vẻ như cô ấy đã dành tình YÊU cho Suzutsuki từ khi còn bé. Đúng là cô hầu gái yandere có khác. Tuy nhiên, dù bên trong cô bé có là một đứa trẻ, bên ngoài vẫn là một nữ sinh cao trung trưởng thành, vậy nên để cô bé ngủ một mình sẽ là tốt nhất, đúng không…

48-npkiugt.png?w=727

"Tôi quyết định rồi."

Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy thì Suzutsuki quay về phía tôi.

"Anh Đồ Phường, chúng ta ngủ chung đi."

"……"

Chưa đến một giây, cơ lưng của tôi đã cứng đờ. Tôi cảm thấy những ánh mắt sắc như dao đang đâm thẳng vào lưng mình—Aaaa, tôi sợ quá không dám quay lại! Chắc chắn là ba cô hầu gái và một quản gia đó rồi! Tất cả bọn họ đều có đủ sát khí để kết liễu tôi chỉ bằng ánh mắt.

“K-Không được đâu, tiểu thư, đừng đùa giỡn như vậy chứ.”

“Sao cơ?”

“Nếu chúng ta không rút lại lời đó, thì cuộc đời tôi… À khoan, cô chỉ là một đứa trẻ thôi mà, đúng không? Trẻ con không nên ngủ cùng người lớn.”

“Thật ư?”

“Thật mà.”

Ngay cả bản thân tôi cũng biết là lập luận của mình có vấn đề. Chẳng lẽ người lớn thì lúc nào cũng có thể ngủ cùng nhau sao? Đương nhiên là không. Nhưng đây là cách tốt nhất tôi có thể nghĩ ra lúc này, thôi thì mọi người hãy cứ ghi nhớ luật pháp của đất nước này vào nhé!

“Hứ, chán phèo. Anh biết không, tôi là người lớn đấy nhé. Nhìn tôi mà anh không hiểu sao?”

“Ừm, cô nhìn đúng là trông như người lớn thật…”

“Đúng chưa? Cứ nhìn bộ ngực này của tôi mà xem.”

“Dừng lại! Đừng có cố ấn tay tôi vào ngực cô!”

“Vậy thì anh thích chỗ nào hơn?”

“Không thích chỗ nào cả! Dù sao thì tôi cũng không có ý định ngủ chung với một đứa trẻ!”

“Mà tôi thì lại nói là tôi không phải trẻ con.”

“…Được thôi, vậy thì nói tên cô xem nào, không được phát âm sai đấy.”

“Ơ…”

“Nhanh lên nào.”

“Ưuuu… Đ-Được rồi.” Như thể đã hạ quyết tâm, Suzutsuki hít một hơi thật sâu rồi mở miệng: “…Suzuchuki Kanade.”

“Suzuchuki?”

“L-Lại một lần nữa! Suzuchuki… Hả?”

“Sao vậy? Ngay cả tên mình cũng không nói đúng được à? Đúng là chỉ là một đứa trẻ con.”

“~~~!”

“Thật đáng tiếc. Nếu cô không phải trẻ con, tôi có thể đã quyết định ngủ cùng cô rồi, nhưng cô vẫn là trẻ con.”

“~~~!” Tiểu thư Suzutsuki bắt đầu rưng rưng nước mắt.

Cô bé trông đáng yêu hệt như một chú mèo con bị cướp mất thức ăn, nhưng giờ tôi không thể chiều chuộng cô bé được. Miễn sao tôi có thể làm Suzutsuki thỏa mãn bằng cách này…

“…Thay đổi kế hoạch.”

“Hả?”

“Cô không nghe rõ sao? Sẽ thay đổi kế hoạch. Đúng như cô nói, tôi có thể là trẻ con, vì vậy tôi sẽ chiến đấu như một đứa trẻ.” Suzutsuki ngước nhìn tôi, hệt như một chú mèo con đang đòi được chú ý, và cất tiếng nói ngọt ngào: “——Anh trai ơi~”

“……!”

Tiêu rồi, cô nhóc ranh này lại đi xa đến mức đó.

“Này, Anh trai! Chúng mình ngủ chung một giường nhé?”

“………!?”

Ối trời ơi, dừng lại đi! Sự tương phản này quá lớn! Cô bé cảm giác như một đứa trẻ nhưng lại trông giống Suzutsuki thường ngày, nên sự tương phản này càng khiến cô bé trông đáng yêu hơn! Chuyện này còn nguy hiểm hơn cả sự cố ‘nấc cụt’ trước đây! Tôi biết ngay mà, Suzutsuki đúng là một tiểu quỷ!

“Ưgh…!”

Đây là Derechuki-san. Tạm thời tôi sẽ gọi cô bé như vậy. Đây là hình thái cuối cùng của cô bé, không phải Deretsuki, không phải Yamitsuki, mà là Derechuki-san. Cô bé đến từ Ma*ross hay Frie*a-sama vậy? Cô bé có thể biến hình bao nhiêu lần chứ? Derechuki-san không phải trò đùa đâu, thật sự đấy…

“Anh trai ơi…”

“~~~!”

K-Không, khả năng lý trí của tôi đang dần tan rã. Tuy nhiên, nếu tôi đồng ý ngay tại đây và bây giờ, tôi sẽ mãi mãi bị gán mác là lolicon. Tạm biệt cuộc sống bình thường của tôi, và chào mừng đến với sự bất thường. Tôi sắp mở ra một cánh cửa cấm kỵ rồi. Tôi phải tránh điều này bằng mọi giá…!

“—Tôi hiểu rồi.”

Đây dù sao cũng là một cuộc chiến. Ngay giây phút tôi quyết định chống lại số phận của mình và cố gắng phản kháng, một giọng nữ trung vang lên ngắt lời cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Tiểu thư, tôi nghĩ đêm nay cô nên ngủ cùng Jirou.”

“Ơ!? Thật sao!?”

“Vâng, đó là phán đoán của tôi.”

“Yeah! Cảm ơn Subaru!”

“N-Này, Konoe!?”

Chính tôi là người đã phản kháng lại quyết định của Konoe, trước sự vui mừng của Suzutsuki. Gã quản gia này đang định hủy hoại danh tiếng của tôi và tống tôi ra khỏi đây sao? Ngủ cạnh một cô bé chưa đầy 8 tuổi là phạm tội đấy, anh biết mà đúng không?

“Đúng đó, Subaru-sama! Làm sao ngài có thể cho phép một chuyện như vậy chứ!?”

Masamune hẳn đã đồng tình với suy nghĩ của tôi, khi cô ấy gia nhập phe tôi để phản đối quyết định này. Đúng rồi, cứ nói cho cô ta biết đi, con thỏ đáng ghét. Chúng ta là bạn mà, nên tôi rất vui khi có cô về phe mình…

“Đó là tên gà ngu ngốc, nhớ không!? Hắn ta có thể là tên khốn gà mờ, nhưng không có gì đảm bảo là hắn không phải lolicon!”

“……”

“Ôi phải rồi, Anh trai, đôi khi em thấy anh nhìn em bằng ánh mắt dâm đãng lắm ấy chứ.”

“……”

```text

"Kanade tiểu thư, xin cho em năm giây thôi, em sẽ hoàn thành ca phẫu thuật. Em có thể loại bỏ phần nguy hiểm của cậu ấy để tiểu thư yên tâm ngủ chung mà không phải lo nghĩ gì."

“………”

Ừm, thật đau lòng khi cô hoàn toàn không tin tưởng tôi vậy. Thay vì nhận được sự ủng hộ, tôi có cảm giác như cô sắp đâm sau lưng mình. Với cả Ichigo-san, "phẫu thuật" là ý gì vậy? Ở chỗ nào? Cô định cải tạo tôi sao?

"Không sao đâu." Konoe phớt lờ mọi phản ứng, gật đầu đơn giản.

"Cô thực sự đang nghĩ gì vậy?"

Cô ta không định cho tôi uống thuốc đấy chứ? Dù không phải kiểu hầu gái yandere, nhưng với đống đồ đạc ở đây, tôi cũng không ngạc nhiên nếu họ nhốt tôi dưới hầm.

"Căn bản thì việc tiểu thư và Jirou ngủ chung sẽ gây rắc rối phải không? Nếu vậy..."

Vì lý do nào đó, Konoe đột nhiên đỏ mặt tía tai, và sau đúng ba giây im lặng, chúng tôi đã hiểu nguyên do.

"Chỉ cần... em ngủ chung với hai người là được."

♀×♂

"Úi chà, êm ái quá đi!" Suzutsuki vui vẻ nhún nhảy trên chiếc giường cỡ lớn trong phòng riêng, mạnh đến nỗi tưởng chừng uốn cong cả đệm thành hình chữ V.

Phòng cô ấy rộng gấp đôi phòng tôi, với chiếc giường sang trọng bậc nhất. Hừm... đúng là khí chất tiểu thư... Khoan đã, giờ không phải lúc ngắm nghía.

49-tqop7du.png?w=728

"Konoe, chúng ta thực sự sẽ ngủ chung đấy à?"

"Đ-Đương nhiên. Đó là phương án duy nhất em nghĩ ra để thỏa mãn yêu cầu của tiểu thư. Hơn nữa..."

"Hơn nữa?"

"Khi canh chừng cậu, em có thể yên tâm ngủ ngon nhất."

“………”

Thì ra không ai thực sự tin tôi. Cũng phải thôi, tôi vốn là con trai tuổi dậy thì mà. Đáng nói nhất là ba hầu gái kia lại đồng ý ngay khi Konoe đề xuất ngủ giám sát. Quả nhiên là "Quản gia-kun", uy tín của cô ấy không thể chê vào đâu được. Giá mà cô ấy tham gia bầu cử tỉnh, chắc chắn sẽ giành được phiếu bầu áp đảo.

"À này, cô vẫn mặc bộ pyjama này à?"

"Th-Thì biết làm sao! Đồ khác đem giặt hết rồi!" Konoe thở dài ngao ngán.

Cô ấy mặc bộ pyjama in hình mèo y hệt lần trước, chỉ khác màu sắc. Còn tôi vẫn mặc nguyên bộ đồ hóa trang, trong khi Suzutsuki khoác chiếc váy ngủ bồng bềnh. Cô nàng không sợ đau vai sao?

"Ố kê~"

Với giọng điệu dễ thương, Suzutsuki là người đầu tiên chui vào chăn. Chiếc giường rộng thoải mái cho ba người, nhưng... Ôi trời, tôi căng thẳng quá. Mà ngủ chung giường với hai cô gái biết đâu lại chữa được chứng sợ phái đẹp...

"A, suýt quên. Em có nhận đồ ngủ từ Ichigo."

"Đồ ngủ?"

"Vâng anh trai. Nghe nói đeo cái này vào sẽ ngủ rất ngon."

"...Hả?" Tôi cầm món đồ Suzutsuki đưa lên xem xét kỹ lưỡng.

...Còng tay. Đích thị là còng tay thật chứ không phải đồ chơi... Ra thế. Hóa ra Ichigo-san có thể yên tâm ngủ nếu tôi đeo thứ này. Dù vậy vẫn hơi sốc. Cảm giác Ichigo-san đã dịu dàng hơn trước. Lần này cô ấy không bắt tôi uống thuốc ngủ...

"À, còn một món nữa."

"Món gì?"

"Dùng cái này sẽ thấy khoan khoái lắm."

"Đó không phải thứ nên dùng lúc này!"

"Ừm... A, tìm thấy rồi."

"Cái này... là dây thừng?"

"Cô ấy bảo siết chặt quanh cổ sẽ thấy cực kỳ sảng khoái."

"Tôi cảm giác mình sẽ ngủ luôn không bao giờ dậy nữa, nên thôi."

"Fufu, vậy chỉ dùng cái này thôi."

"A, đợi đã!"

Không kịp ngăn cản, Suzutsuki đã đeo còng tay vào cổ tay tôi. Trời ạ, giờ tôi hoàn toàn bất lực rồi. Đêm nay ngủ mà không cử động được tay rồi.

"Chuẩn bị xong xuôi rồi nhé."

"...Ừ, vậy đi ngủ thôi."

```

**Giải thích ngắn gọn:**

- Giữ nguyên các danh xưng "tiểu thư", "Quản gia-kun" theo bảng quy ước

- Xử lý linh hoạt các hậu tố xưng hô (-san → cô/chị, -kun → giữ nguyên)

- Bảo toàn các thuật ngữ đặc thù như "yandere", "♀×♂"

- Thêm các từ cảm thán tự nhiên ("Úi chà", "Trời ạ") cho sắc thái đời thường

- Xử lý các đoạn hội thoại theo phong cách truyện light novel Việt Nam

"Hả? Sao cơ? Đây đâu phải là chuẩn bị để ngủ đâu chứ."

"Vậy thì con đang nói đến chuẩn bị gì?"

"Chơi trò bác sĩ."

"Cái này cứ như thí nghiệm trên người thì có!"

"Nhưng mà, trẻ con bây giờ vẫn hay chơi thế mà, đúng không?"

"Con nói không sai, nhưng mà…"

"Thế thì, bắt đầu thôi. Con là bệnh nhân, còn Onii-chan là bác sĩ nhé."

"Anh là bác sĩ á!?"

"Con sẽ nói là 'B-Bác sĩ, không được… Không phải chỗ này… À, không… Con bảo không mà… À, ống tiêm lớn của Sensei đang đi vào…', nghe thế nào ạ?"

"Trò chơi bác sĩ kiểu đó là cấm tiệt!"

"Ehhh, nghe có vẻ vui mà!"

"Không vui tí nào hết. Với lại, con nghe mấy lời này ở đâu ra thế?"

"Hôm nay ở bệnh viện ạ."

"Thật á!?"

Cái bệnh viện đó ổn chứ!? Họ dùng kiểu điều trị hung hãn thế này với bệnh nhân hả!?

"Ehehe, con nói đùa thôi. Chị Ichigo kể cho con nghe đó. Chị ấy bảo nếu anh mà dám làm thật thì con phải gọi chị ấy ngay lập tức."

"……"

Lại là cô quản gia Yandere đáng ghét đó. Chắc cô ta đang tìm bất cứ lý do hợp pháp nào để tống mình vào tù. Thật là một sở thích tệ hại mà.

"À phải rồi, sao tự nhiên Suzutsuki con lại nhất quyết muốn ngủ chung với anh thế?"

"Gì ạ?" Suzutsuki nhìn tôi với vẻ khó hiểu. "Ưmm…" Con bé nghĩ ngợi một lát. "Anh biết không, con luôn muốn có một con cún con!"

"Hả?"

"Và, ngủ cùng một con cún con là mơ ước của con đó."

"………"

Mọi nghi ngờ của tôi đều tan biến. Con bé chỉ coi tôi là một con cún con vì bộ đồ tôi đang mặc thôi.

"Onii-chan, đưa chân đây nào."

"Tay anh đang bị còng thì làm sao đưa chân được."

"Thế thì, trồng chuối đi."

"Anh đâu có tài năng nhào lộn để làm cái đó!"

"Xí, nếu anh cứ ích kỷ thế này, thì chị Ichigo sẽ phẫu thuật cho anh đấy."

"Phẫu thuật?"

"Phẫu thauj triệt xản."

"Con có hiểu con đang nói cái gì không đấy!?"

"Chị Ichigo bảo với phẫu thauj này, Onii-chan cũng sẽ cười mà."

"Anh chắc chắn sẽ không cười đâu, anh có thể đảm bảo điều đó."

"Anh đang nói gì vậy? Đầu gối của anh sẽ cười đấy."

"…Đầu gối?"

"Chị ấy bảo chúng sẽ run lẩy bẩy vì sợ hãi mà cười đó."

"Cô ta nói mấy thứ đáng sợ ghê!"

"Ehehehe, triệt sản, triệt sản!"

"Anh xin con đấy, đừng có lặp đi lặp lại câu đó nữa!"

Đầu gối tôi chắc chắn sẽ cười phá lên mất. Dù vậy, con bé có vẻ đang vui vẻ lắm nhỉ. Có lẽ con bé hạnh phúc vì giấc mơ được ngủ cùng một con cún con đã thành hiện thực? Còn với tôi, đây đúng là một cơn ác mộng.

"Nào, ngủ thôi, Onii-chan!"

"Woah, bình tĩnh nào!"

Con bé mạnh bạo kéo tôi lên giường. Ái chà, tôi không thể cử động hoàn toàn vì bị còng tay. Chưa kể đến việc ngay khi tôi vừa ngã xuống, Suzutsuki đã bám chặt lấy tôiuuuuu!?

"N-Tiểu thư, cô không nên bám víu cậu ấy nhiều như vậy."

"Tại sao ạ?"

"B-Bởi vì… Jirou là con trai, và…"

"Có vấn đề gì lớn đâu? Quan trọng hơn, sao Subaru không tham gia cùng chúng tôi?"

"……Vâng." Konoe có vẻ bối rối, nhưng cũng bước lên giường.

Tất nhiên, cô ấy không bám lấy tôi như Suzutsuki. Cô ấy thật sự không làm vậy, nhưng mà…

"……!"

Tôi ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào ngay bên cạnh mình. Chắc chắn đó là mùi hương của một cô gái.

"Ư… ưm…"

Chuyện này thực sự tệ rồi. Tôi nên ngủ nhanh thôi. Ở cạnh hai cô gái thế này thực sự không tốt cho tim mạch chút nào. Có ai đó có thể đặt một chiếc máy AED lên người tôi để phòng hờ không?

"C-Có chuyện gì vậy, Jirou? Không ngủ được sao?"

"Ừ-Ừ thì…"

Konoe chắc hẳn cũng đang lo lắng, khi cô ấy nói lắp bắp. Chắc là dư chấn của nụ hôn, hoặc cũng có thể là do chúng tôi đang ngủ cạnh nhau. Chỉ có người ngoài hành tinh mới có thể giữ bình tĩnh trong tình huống này.

"Funya…"

Thế nhưng, không hề hay biết cảm xúc của chúng tôi, Suzutsuki ngáp một cái như trẻ con. Được rồi, ngủ đi nào. Rồi sau đó, đừng dùng anh làm gối ôm nữa.

"Này, Onii-chan, đếm cừu cho con nghe đi."

"Anh không ngại đâu, nhưng mà nghe trẻ con ghê."

"Con là trẻ con mà."

"…Được rồi. Anh đếm đây. Một con cừu, hai con cừu, ba…"

Khò khò...

Nhanh thế!? Tôi vừa đếm được dăm ba con cừu đã thấy cô nàng ngủ say tít rồi. Cái kiểu đếm cừu này mà hiệu nghiệm đến vậy ư? À mà nhắc mới nhớ, tôi mà đếm cừu thì lại chẳng tài nào chợp mắt nổi. Cái mặt của con Cừu Im Lặng cứ lởn vởn trong đầu tôi, khiến tôi có cảm giác như mình đang đếm sát nhân chứ không phải cừu vậy. Cứ thế này thì tôi chịu chẳng thể nào ngủ được. Ugh, mình phải mau chóng ngủ thôi.

Vì cô ấy đã ngủ say, vòng tay của Suzutsuki siết lấy tôi cũng nới lỏng ra, nhờ vậy mà chứng sợ phụ nữ của tôi đã dịu đi phần nào. Đây là cơ hội tốt, giờ thì mình có thể ngủ rồi. Ngay khi tôi định nhắm mắt lại…

“…Jirou.” Một giọng nữ trầm nhẹ nhàng vẳng đến tai tôi.

Tôi cố gắng quay đầu lại, nhưng… không thành công. Konoe quá gần tôi, cộng thêm nụ hôn ngày hôm trước nữa, khiến tôi chẳng thể cựa quậy nổi. Trời ơi, sao mình vẫn còn nhớ rõ mồn một cảnh tượng đó vậy chứ? Cái khung cảnh ấy cứ thế được thêm vào "thư viện" trong đầu tôi, chiếu đi chiếu lại dù tôi ghét cay ghét đắng. Tôi cảm thấy như mình sắp bay thẳng lên trời rồi ấy chứ.

“C-Có chuyện gì?” Tôi hỏi, mắt vẫn nhìn trần nhà.

Đáp lại, Konoe cũng ngượng nghịu đáp lại bằng một tiếng “Ừm… à”.

“Jirou, anh nghĩ tại sao tiểu thư lại biến thành trẻ con?”

“Tại sao ư…?” Tôi vô thức liếc nhìn Suzutsuki đang ngủ bên cạnh.

Trước mắt tôi là gương mặt quen thuộc của vị tiểu thư giàu có mà tôi biết quá rõ. Về bề ngoài thì cô ấy chẳng thay đổi gì cả, vậy mà bên trong giờ lại là một cô bé tám tuổi.

“Có lẽ… những điều cô ấy phiền lòng đã trở thành tác nhân chăng?” Konoe lẩm bẩm với giọng lo lắng. “Chị Ichigo cũng nói vậy mà, đúng không? Rằng gần đây tiểu thư đang lo lắng về điều gì đó. Có lẽ căng thẳng tích tụ đã dẫn đến chuyện này…”

“……”

Nghe cũng có lý đấy chứ. Dù sao thì chị Ichigo cũng đã nhấn mạnh điều này. Và… chuyện này có liên quan đến tôi nữa.

“Này, Jirou…” Giọng cô ấy hơi run run khi ghép các từ lại. “Có lẽ điều Kureha-chan nói, rằng tiểu thư thực ra…”

Đến đây, Konoe bị ngắt lời.

“Ưm… gì vậy? Anh gọi em à?”

“T-Tiểu thư, em đánh thức cô sao?”

Ngay khi Konoe định nói hết câu, Suzutsuki dường như đã tỉnh giấc, cô lại ngáp thêm một cái.

“Hả? Anh trai, anh vẫn còn thức à?”

“À… ừm, đúng vậy.”

“Không ngủ được à?”

“V-Vâng.”

“Ừm…” Cô bé dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó, rồi tiếp lời với một tiếng “A, em biết rồi”. “Nếu anh không ngủ được, vậy thì em sẽ tặng anh một bùa may mắn.”

“Bùa may mắn?”

“Đúng vậy, một bùa may mắn tuyệt vời.” Cô bé nói, rồi mỉm cười. “—Em sẽ tặng anh một nụ hôn.”

Tôi thậm chí còn chẳng thốt lên được câu “Cái gì?” quen thuộc, chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc.

“Một nụ hôn chúc ngủ ngon. Mẹ anh chưa bao giờ hôn anh như vậy sao?” Suzutsuki hỏi với vẻ bối rối.

Thì tôi cũng từng được “được ăn đòn chúc ngủ ngon” rồi đấy, nhưng nụ hôn chúc ngủ ngon thì gia đình tôi chưa bao giờ có cả.

“Anh trai, quay sang đây này.”

“…!?”

Cô bé túm lấy mặt tôi, mạnh mẽ xoay nó về phía cô, giữ chặt tôi lại. Uaaah, gần quá! Tôi có thể cảm nhận hơi thở của cô bé phả vào mặt mình…

“Anh trai…” Cô bé lên tiếng với giọng dịu dàng.

Cô nàng Derechuki từ từ tiến đôi môi mình lại gần môi tôi, và—

“K-Không được, tiểu thư!”

Khi đôi môi chúng tôi chỉ còn cách nhau vài milimet, cậu quản gia đáng kính đã ngăn chúng tôi lại.

“Tại sao? Chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon thôi mà.”

“D-Dù sao thì! Cũng không được! Cô phải giữ nụ hôn đó cho lúc khác.”

“Ehhh? Vậy thì, sao anh không hôn?”

“Cái gì…!?”

“Chỉ là một nụ hôn thôi mà. Nụ hôn chúc ngủ ngon.”

“~~~!” Konoe rên rỉ vì xấu hổ.

Vài giây im lặng trôi qua, bỗng Konoe thì thầm “T-Tôi hiểu rồi…”, rồi nhìn sang tôi.

“…Jirou.” Cô ấy nắm lấy đầu tôi, lần này xoay mặt tôi về phía cô ấy.

Kết quả là, tôi có thể nhìn thấy gương mặt cô ấy thật gần, cũng như những đường nét thanh tú như búp bê cổ điển của cô.

“K-Konoe, bình tĩnh lại!”

Ôi không, đừng mà! Kiểu này thì đêm nay tôi khỏi ngủ mất! Chắc chắn nó còn hiệu nghiệm hơn cả cà phê hay nước tăng lực, cứ như thể tôi đang nạp thẳng caffeine nguyên chất vào người vậy. Trong khi dư vị của nụ hôn đêm qua còn chưa kịp nguôi ngoai…

“Jirou, đừng lo.” Thế nhưng, ngài Subaru lại bình thản đến lạ. “Tiểu thư, tôi đã nghĩ ra một phương pháp còn hay hơn nhiều.”

“Ế? Thật ạ? Vậy thì làm như vậy đi.”

“Đã rõ.” Sau khi nhận được sự đồng ý từ Suzutsuki, Konoe khẽ thì thầm một tiếng ‘Xin lỗi nhé, Jirou’.

…Đừng nói là…

“~~~!”

Đúng như tôi lo sợ, Konoe đột nhiên bám chặt lấy tôi như thể mạng sống nàng phụ thuộc vào đó. Nàng thậm chí còn ấn mặt tôi thật sâu vào ngực nàng.

“C-cô!”

Tôi biết ngay mà, nàng đang cố khiến tôi ngất đi vì chứng sợ phụ nữ của mình! Thật là thô bạo… Chưa kể, các triệu chứng của chứng sợ phụ nữ đã bùng phát dữ dội từ cái ôm trước đó của Suzutsuki. Trong khoảnh khắc, ý thức của tôi bắt đầu mờ dần.

“…!”

Chưa kể cái cảm giác này! Vì bị ôm quá chặt, tôi bị đẩy sâu vào vùng “kẹo dẻo mềm mại” chính là bộ ngực của Konoe! Aaa, nó đang ngay trên mặt tôi! Lại còn không có áo ng—ỐI GIỜI ƠI!

“…À…à…”

Khi ý thức dần trôi đi, trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ duy nhất – đêm nay, có lẽ tôi sẽ có một giấc mơ thật đẹp.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận