Nếu các bạn yêu thích tác phẩm của chúng mình, hãy theo dõi các trang mạng xã hội, tham gia Discord và ủng hộ chúng mình trên Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
“Giờ thì, chương trình buổi chiều đến đây là kết thúc. Tiếp theo sẽ là sự kiện đặc biệt – Trận Đấu Tử Thần Dưới Nước.” Giữa lúc bầu trời đã ngả màu xám xịt, tiếng loa của Suzutsuki vẫn vang vọng rõ mồn một.
Chúng tôi đang đứng tại bể bơi của Học viện Rouran. Ngay chính giữa bể bơi là một hòn đảo nổi. Đúng vậy, chính là cái loại hay xuất hiện trong các chương trình truyền hình idol đêm khuya, nơi họ mặc đồ bơi và chiến đấu trên đó. Theo lời tiền bối Schrö, sự kiện này được tổ chức để tìm ra người mạnh nhất học viện.
“Về luật chơi, hai người sẽ đứng trên hòn đảo nổi đó và cố gắng đẩy đối phương xuống nước. Vì có bốn người tham gia, chúng ta sẽ có các trận bán kết và một trận chung kết. Các cặp đấu đã được chúng tôi bốc thăm xong xuôi rồi.” Suzutsuki công bố với giọng điệu điềm tĩnh.
Mà chúng tôi cũng chẳng có nhiều thời gian. Tôi nghe nói sự kiện này là do tiền bối Schrö quyết định, và các học sinh xung quanh rõ ràng rất mong chờ. Chà, chắc họ thích mấy thể loại này. Chưa kể…
“Giờ đây, trận bán kết đầu tiên xin được bắt đầu! Đến đây nào, Subaru-sama, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đây!”
Người hào hứng nhất về chuyện này không ai khác chính là hội trưởng ban tổ chức lễ hội thể thao, tiền bối Schrö. Trận đấu mở màn của sự kiện này là giữa Narumi Schrödinger và Konoe Subaru. Cô ấy có vẻ vô cùng phấn khích, và nhanh chóng thay đồ bơi, nhưng…
“Cái đồ bơi đó là sao vậy?” Tôi hỏi tiền bối Schrö đang đứng bên cạnh.
Cô ấy đang mặc một bộ đồ bơi học sinh. Mà lại là loại khá cũ kỹ, màu xanh navy với một miếng dán tên phía trước. Chưa kể cái ba lô màu đỏ đeo trên lưng nữa.
“E-Em có lựa chọn nào đâu. Cô ấy ép em mặc cái này…”
“Cô ấy?”
“Hội trưởng câu lạc bộ của chúng em.”
“À, là người tiền bối năm ba kia à. Nhưng, cái ba lô đó là sao?”
“Đây là một hình phạt. Em là người duy nhất biết trước nội dung của sự kiện đặc biệt này, nên nếu không có hình phạt thì không công bằng.”
“Một hình phạt…”
“Nhân tiện, cái ba lô này chứa đầy tạ nặng tổng cộng 10kg đó.” Cô ấy nói với một nụ cười tự tin.
Thì ra là vậy, không như chúng tôi có thể tự do, cô ấy lại phải tự trói buộc mình. Mà ai là cái hội trưởng câu lạc bộ kia vậy? Đồ bơi học sinh với ba lô tiểu học ư? Cô ấy có gu đấy. Sự kết hợp này thực sự làm nổi bật nét loli của tiền bối Schrö.
“Quan trọng hơn, cậu biết chúng ta đang làm gì mà, Sakamachi Kinjirou.” Tiền bối Schrö liếc mắt nhìn tôi.
“Biết, biết mà…” Tôi đáp lại qua loa rồi quay về phía khán giả, nơi tôi thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc có tai mèo, đó chính là Narumi Nakuru.
“…Chậc.”
…Thật tình, tôi vẫn thấy khó hiểu. Tại sao cái con nghiện kính đó lại có hứng thú với tôi chứ?
♀×♂
“…Cái gì?” Tôi đứng chết trân trong phòng y tế.
Nghe những lời khó tin của tiền bối Schrö, tôi không biết phải phản ứng thế nào. Ngay cả Masamune cũng trông như tim ngừng đập, mặt tái mét. Ý tôi là, đổ lỗi cho chúng tôi được không? Con nghiện kính đó lại đổ tôi sao? Chuyện này từ đâu ra vậy? Tôi nhớ mình chẳng làm gì để dẫn đến chuyện đó cả.
“Là thật đấy. Bằng chứng là, Nakuru đã theo dõi cậu từ khi học kỳ hai bắt đầu.”
“Cô ấy có nhắc đến chuyện đó, nhưng… Không phải chỉ để lấy tư liệu cho tiểu thuyết của cô ấy thôi sao?”
“Không, hoàn toàn không phải. Ánh mắt của cô ấy là ánh mắt của một thiếu nữ đang yêu.”
“Một thiếu nữ đang yêu… Sao tiền bối lại biết chuyện Nakuru theo dõi tôi?”
“Hả? Ý tôi là, tôi chỉ bám theo con bé thôi mà.”
“Cái kiểu quan hệ quái gở gì thế này!? Đừng có bám theo em gái mình như thế chứ!?”
Đúng là một cô chị nguy hiểm thật. Mà thôi, một phần cũng do tôi, vì tôi chưa bao giờ nhận ra chuyện này.
“À, gác chuyện bám theo con bé sang một bên đi, nhưng chuyện này đúng là quá sức tưởng tượng đó nha? Dù sao thì, Nakuru trước giờ chỉ quan tâm đến mỗi kính mắt và BL thôi mà.”
“Tôi thấy cái đó mới là vấn đề đấy.”
“Tôi chắc chắn cậu là mối tình đầu của con bé.”
“Cái đó tự nó đã là một vấn đề rồi…” Tôi thở dài.
Nói thật, tôi không thể tin được chút nào. Chúng ta đang nói về Narumi Nakuru đó sao? Ngay cả khi em ấy có tình cảm với tôi, thì cái gì đã châm ngòi chứ? Buổi hẹn hò ở công viên? Điều đó sẽ giải thích tại sao em ấy đột nhiên bắt đầu hành xử lạ lùng. Tôi không biết tại sao, nhưng nếu em ấy thực sự phải lòng tôi vì chuyện đó…
“Thôi được, đã vậy thì.” Schrö-senpai mỉm cười. “Hãy để tôi cho cậu một trận ra trò trong sự kiện đặc biệt này nhé.”
“……”
…Ôi dào, đúng là phong cách của Schrödinger-san mà. Chị ấy lúc nào cũng biết cách khiến tôi bất ngờ.
“À, đừng hiểu lầm nhé. Đó chỉ là diễn thôi.”
“Diễn ư?”
“Đúng vậy. Dù tôi không mấy hào hứng, nhưng vì đứa em gái nhỏ của mình, nên tôi đành chịu thôi~”
“Tại sao tôi thua lại giúp được Nakuru cơ chứ?”
“Bình tĩnh nào, tôi sắp giải thích đây. Nhưng trước đó, một câu hỏi đã.”
“Câu hỏi?”
“Cậu sẽ làm gì nếu người cậu thích bị đánh đập ngay trước mặt?”
“Bị đánh đập…”
Tôi nghi ngờ mình có thể giữ bình tĩnh được. Có lẽ đó sẽ là phản ứng của bất kỳ ai.
“Tôi đồng ý với điều đó. Và Nakuru hẳn cũng vậy. Nếu em ấy nhìn thấy người mình thích bị đánh đập ngay trước mặt, em ấy sẽ không thể giữ bình tĩnh được. Và cuối cùng, em ấy sẽ nhe nanh với tôi.”
“Nhe nanh…”
“Về cơ bản, chính hành động đó mới là quan trọng nhất. Dù bằng cách nào đi nữa, tôi muốn em ấy chống lại tôi. Hiện tại, Nakuru đang mang trong mình suy nghĩ rằng em ấy không thể thắng được tôi, và thậm chí sẽ chẳng buồn thử bất cứ điều gì.”
“Tôi hiểu logic đó, nhưng…”
Chắc chị ấy đang nói về sự trưởng thành mà chị ấy nhắc tới trước đây? Chị ấy đang hướng đến sự phản kháng của Nakuru, để em ấy tập hợp dũng khí, và trực tiếp đối mặt với Schrö-senpai.
“…Đồ nhát gan, cậu sẽ làm gì đây?” Masamune cuối cùng dường như đã tỉnh lại, và bình luận về tình hình.
Về cơ bản tôi có hai lựa chọn. Một là giúp Schrö-senpai thực hiện kế hoạch của chị ấy, hoặc là rút lại lời nói trước đó và từ chối yêu cầu giúp đỡ của chị ấy.
“Nhưng mà, chỉ có một điều thôi.” Tôi gọi Schrö-senpai. “Qua cuộc trò chuyện vừa nãy, chị đã kiếm chuyện với tôi và Konoe chỉ để đạt được mục tiêu riêng của mình.”
“Ư… Đừng… đừng có làm cái mặt đáng sợ như vậy chứ… Tôi không yêu cầu cậu giúp miễn phí đâu. Cái này sẽ xem như chúng ta huề vốn cho chuyện lúc trước, với lại tôi sẽ cho cậu ít bánh su kem nữa.”
“Phần thưởng đúng là bèo bọt thật…” Tôi than vãn, nhưng vẫn nhận mấy cái bánh su kem.
Tôi không biết Nakuru có thật sự có tình cảm với tôi hay không, nhưng tôi hiểu ý của Schrö-senpai. Đó là lý do tại sao tôi quyết định làm theo yêu cầu của chị ấy. Tôi biết mình có lẽ quá ngây thơ và tốt bụng với người khác, nhưng cũng không sao. Tôi hiểu cảm giác của Nakuru, khi sống cùng một người vượt trội mình quá nhiều.
♀×♂
Hết hồi ức. Sau khi thảo luận mọi chuyện, tôi quyết định cởi đồ vì Nakuru, và tham gia trận chiến sinh tử dưới nước. Sau khi bốc thăm, trận đấu đầu tiên được quyết định là giữa Konoe và Schrö-senpai. Tuy nhiên, mục tiêu của trận đấu đã thay đổi. Dù sao thì, đây cũng là một trận đấu đã được dàn xếp. Ngay cả khi tôi thua, tôi cũng không phải chịu bất kỳ hình phạt nào. Nhưng chúng tôi ít nhất phải vào được chung kết để có thể đối đầu với nhau. Để điều đó xảy ra, tôi cần phải thắng trận đấu của mình.
Kẻ địch của tôi còn chưa được công bố… Khoan đã, liệu còn thí sinh nào nữa không nhỉ? Dù sao thì, chắc chắn họ cũng không tệ bằng Kureha hay Mẹ. Việc tôi cần làm chỉ là lọt vào vòng đấu với Schrö-senpai mà thôi. Konoe buộc phải thua cô ấy, nhưng…
“…Thế mà cô ấy vẫn cứ chậm trễ nhỉ.” Tôi lẩm bẩm.
Schrö-senpai đã chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng nghênh chiến. Thế nhưng, Subaru-sama vẫn bặt vô âm tín. Lạ thật, tôi không nghĩ cô ấy lại mất nhiều thời gian để chuẩn bị đến vậy…
“Chậm thật.” Chắc Schrö-senpai cũng nghĩ vậy, cô ấy khoanh tay lại. “Chắc cỡ đồ bơi tôi đưa cho cậu ta không vừa ư?”
“Kích cỡ ư?”
“Ừ. Dù sao thì sự kiện này cũng là một bất ngờ mà, nên tôi đã đưa cho Subaru-sama một bộ đồ bơi. Nhìn vóc dáng cậu ta, tôi nghĩ chắc sẽ vừa thôi, nhưng…”
“……”
Đợi đã. Chuyện này chẳng phải rất tệ sao? Rốt cuộc thì, Schrö-senpai không hề biết Konoe là con gái, nên hiển nhiên bộ đồ bơi cô ấy đưa cho Konoe là…
“Jirou-kun, có lẽ đã xảy ra một chút rắc rối, cậu có thể đi kiểm tra Subaru được không?” Suzutsuki chắc hẳn đã đoán được suy nghĩ của tôi, cô ấy ra lệnh qua hệ thống loa.
Tôi lập tức lao về phía phòng thay đồ nam. Nếu suy đoán của tôi và Suzutsuki là đúng, thì…
“Konoe, tôi vào đây.” Tôi nói to khi đến cửa, rồi vặn nắm cửa mà không chờ đợi câu trả lời.
“J-Jirou!? Không được!”
Ngay lập tức, tôi nghe thấy một giọng nữ trung hoảng loạn, nhưng đã quá muộn rồi. Khi bước vào phòng thay đồ, tôi nhìn thấy Konoe Subaru – đang mặc quần bó sát thể thao. Quần bó sát thể thao dành cho nam giới. Đây có lẽ là bộ đồ bơi mà Schrö-senpai đã đưa cho cô ấy, giờ cô ấy đang mặc nó… Hay đúng hơn, đó là tất cả những gì cô ấy đang mặc.
“Đừng nhìn tôi!”
“…!? X-Xin lỗi!”
Sau khi đóng cửa lại, tôi quay lưng về phía Konoe. Tuy nhiên, cảnh tượng tôi vừa thấy vẫn in đậm trong mắt. Cô ấy chỉ mặc quần bó sát, để lộ hoàn toàn phần thân trên.
“…………”
Nhưng, tôi không thấy gì đặc biệt cả. Bên trong phòng thay đồ khá tối, và Konoe đã quay lưng về phía tôi, nên tất cả những gì tôi thấy chỉ là tấm lưng trắng nõn của cô ấy.
“Sao anh lại nhìn như thế!?”
“Vì đây là bộ đồ bơi duy nhất tôi được đưa… Tôi còn biết phải làm gì nữa đây!? Với lại, trông thế này thì sao được? Tôi không thể ra ngoài với bộ dạng này được, đúng không…?”
“Tất nhiên là không rồi!?”
Nếu Konoe tham gia trận thủy chiến sinh tử với bộ dạng này thì sao? Cô ấy sẽ ngay lập tức giết chết tất cả các chàng trai trong khán đài. Ngay cả mấy bộ phim người lớn cũng chẳng dám làm trò lố như thế này.
“G-Giờ tôi phải làm sao đây, Jirou…”
“…Đừng lo, cô cứ rút lui đi. Cô không thể đấu với bộ dạng này được.”
Chúng tôi không thể mạo hiểm để người ta phát hiện cô ấy là con gái. Nghĩ lại thì, Konoe chưa bao giờ tham gia bất kỳ buổi học bơi nào, đúng không, luôn viện cớ là không khỏe. Nếu cô ấy rút lui ngay bây giờ, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Điều đó có nghĩa là Schrö-senpai sẽ tiến vào vòng chung kết.
“Thế nên, cô thay đồ đi.” Tôi bỏ lại những lời này, và định rời khỏi phòng, nhưng…
“K-Khoan đã!”
Có ai đó túm lấy một phần bộ đồ thể dục của tôi. Tôi định quay người lại, nhưng chỉ kịp dừng mình lại. Chỉ có thể là Konoe đang làm việc này, và xét những gì cô ấy đang mặc, tôi không thể nhìn cô ấy. Tôi sẽ chảy máu mũi ngay cả khi không bị chứng sợ phụ nữ.
“Xin lỗi, Jirou… vì tôi chẳng giúp được gì cho anh…”
“K-Không, không sao đâu. Tôi sẽ tìm cách giải quyết việc này.”
“…Được rồi. Cảm ơn anh.” Sau khi bày tỏ lòng biết ơn, Konoe im lặng.
Một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm khắp phòng thay đồ, rồi…
“……Jirou.” Konoe gọi tôi bằng giọng nói như sắp biến mất. “Có chuyện tôi cần nói với anh…”
“Chuyện cô cần nói với tôi ư?”
“Ừ. Chuyện là… tôi thực ra…”
Chưa kịp dứt lời, có tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó là một giọng nói cứ như từ trong anime bước ra: “Subaru-sama, anh xong chưa vậy ạ?”. Ối giời, ai đời lại là cô ta chứ…
“Konoe, cậu nhanh lên mà thay đồ đi. Tớ sẽ lo liệu chuyện của cô ta.”
“A, đợi đã, Jirou!” Konoe lại cất tiếng, nhưng tôi phớt lờ và bước ra khỏi phòng thay đồ.
Đứng đó là Schrödinger-san, tay cô ấy khoanh trước ngực.
“Hả? Còn Subaru-sama đâu rồi ạ?”
“Cậu ấy không được khỏe lắm nên sẽ rút khỏi trận đấu.”
“Êh, thật à? Chán ngắt. Em cứ tưởng mình sẽ được đấu với Subaru-sama cơ.”
“Chẳng phải sự kiện đặc biệt này là vì Nakuru sao?”
“Thì, điều đó không thay đổi việc em muốn đấu với cậu ấy mà.” Tiền bối Schrö càu nhàu ra mặt.
Chắc cô ấy cũng thuộc tuýp người như Kureha và mẹ mình nhỉ. Cô ấy say mê việc chiến đấu đến mức không kìm được. Nhưng dù sao đi nữa, như vậy là đã giải quyết được chuyện họ đấu nhau rồi. Miễn là tôi thắng trận của mình, cả hai chúng tôi sẽ tiến vào vòng chung kết…
“Nhưng, cậu chắc chứ?” Tiền bối Schrö nhìn tôi với vẻ lo lắng lạ thường. “Bởi vì… cậu sẽ đấu với cô ấy, phải không?”
“Cô ấy?”
“…À, chết tiệt. Cô ấy đã dặn tôi đừng tiết lộ… Thôi, chắc giờ cậu cũng đoán ra rồi.”
“……?”
Tôi không hiểu tiền bối Schrö đang nói gì. Qua giọng điệu đó, tôi có thể đoán đó là một người mình quen biết, nhưng… Thực sự là ai chứ?
“Xin thông báo tới toàn thể học sinh. Trận đấu đầu tiên dường như đã bị hoãn, và chúng ta sẽ tổ chức trận đấu thứ hai trước.” Tôi nghe thấy giọng Suzutsuki vọng từ xa.
Có lẽ họ đã mệt mỏi vì phải chờ đợi, nhưng đối thủ mà tôi sẽ đấu đã đứng sẵn trên hòn đảo nổi… Khoan đã. Trò đùa gì thế này?
“Bây giờ, xin mời quý vị đến với trận đấu thứ hai, một cuộc so tài nảy lửa và đầy đam mê giữa hai anh em.” Suzutsuki-san giải thích bằng giọng nói vui vẻ.
Theo ánh mắt cô ấy, tôi thấy đối thủ của mình trên hòn đảo nổi, cô ấy đang vẫy tay về phía tôi với tiếng “Nii-san!” đầy vui vẻ. Đó là Kureha, đương nhiên đang mặc bộ đồ bơi học sinh.
♀×♂
“Jirou, cậu ổn chứ?”
Sau khi tôi thay bộ đồ bơi được phát, Konoe bỗng gọi tên tôi với giọng điệu lo lắng.
“…Về chuyện đó à?”
“Ý tớ là, mặt cậu trắng bệch. Trông cứ như tội phạm sắp bị hành quyết ấy.”
“Konoe, đừng lấy mấy ví dụ chẳng giúp ích gì cả.”
Tôi không thể cười nổi. Dù sao thì, mọi chuyện quá giống thật. Trận đấu thứ hai của Đấu tử thần dưới nước là Sakamachi Kinjirou đấu với Sakamachi Kureha. Đây thực sự là đối thủ tồi tệ nhất có thể. Tại sao tôi phải bị cô ấy hành hạ ngay cả ở trường chứ? Chuyện này cứ như tôi đến Savannah để tìm một con sư tử để nó thịt tôi vậy.
“Nii-san, nhanh lên!” Kureha rõ ràng không thể chờ đợi thêm nữa, cô ấy thực hiện các động tác giãn cơ trên hòn đảo nổi.
Theo lời Kureha, cô ấy hình như đã giữ bí mật việc chúng tôi sẽ đấu với nhau, và tôi phải đồng ý, đó đúng là một bất ngờ kinh hoàng. Thật sự là có hại cho trái tim tôi. Dù sao thì, chúng ta đang nói về Kureha, một trong những nguyên nhân gây ra chứng sợ phụ nữ của tôi. Tuy thỉnh thoảng tôi có tập luyện với Kureha ở nhà, nhưng cô ấy vẫn rất đáng sợ.
Chưa kể đây không phải là một trận đấu tập, mà là một trận chiến thực sự. Cô ấy không phải kiểu người biết nương tay. Vì lẽ đó, hồi nhỏ tôi thường xuyên phải nhập viện. Thế nên, tôi thực sự rất muốn rút khỏi trận đấu này, nhưng…
“…Tiền bối.” Tôi nghe thấy một giọng nói đầy lo lắng.
Quay về phía đó, tôi thấy Nakuru nhìn mình với vẻ mặt áy náy.
“Xin lỗi, tiền bối. Vì Nakuru mà tiền bối phải đấu với Kureha-chan…”
“Đừng lo lắng về chuyện đó. Chuyện đã rồi thì không thể thay đổi được.”
“Nhưng…”
“Đừng lo. Đâu phải tớ đã thua đâu, đúng không?”
Trong lòng tôi sợ hãi vô cùng, nhưng tôi cố gắng nở nụ cười trấn an cô ấy tốt nhất có thể.
“Đ-Đúng vậy… Tiền bối cố lên nhé.” Nakuru gật đầu.
Thái độ của cô ấy với mình đúng là khác hẳn mọi khi... Bình thường cô ấy chỉ mải mê kính với đam mỹ thôi mà... Lời của tiền bối Schrö nói thật ư?
“Nhưng mà, tiếc thật đấy.” Nakuru lên tiếng.
“Tiếc gì cơ?”
“Subaru-sama đã giải nghệ rồi, nên Nakuru sẽ không được chứng kiến tiền bối đại chiến Subaru-sama trong trận chung kết, mà đó lẽ ra phải là một viễn cảnh trong mơ của Nakuru. Chỉ cần nghĩ đến cảnh hai người buộc phải chiến đấu dù dành cho nhau tình yêu mãnh liệt... Chiến đấu và tình yêu... và kính nữa. Aaa, đúng là một diễn biến đam mỹ đỉnh cao...!”
Không chần chừ, tôi đá Nakuru xuống hồ bơi. Đúng rồi, tiền bối Schrö chắc chắn đã nhầm lẫn ở đây. Cô ta làm gì có chuyện thích mình cơ chứ.
“Uuuu... Thật là tàn nhẫn!” Nakuru vừa lẩm bẩm vừa trèo lên bờ hồ. “Nhỡ Nakuru chết đuối thì sao hả tiền bối?”
“Hồ không sâu đến mức đó đâu.”
Sâu nhất cũng chỉ 150cm, khó mà chết đuối được. Mà này, vì quần áo ướt sũng, tôi có thể nhìn rõ chiếc quần lót xinh xắn của cô ta, nhưng tôi sẽ bỏ qua chuyện đó. Tôi chỉ nghĩ đến việc vóc dáng cô ta khác hẳn chị gái mình mà thôi, nhưng giờ tôi cần tập trung vào trận đấu. Tôi phải vượt qua cái thang để đến được hòn đảo nổi giữa hồ.
Hòn đảo này có đường kính khoảng bảy mét. Nhờ những sợi dây thừng dưới đáy hồ, hòn đảo không bị sóng hồ cuốn trôi. Chất liệu làm ra nó... y hệt một tấm phao bơi dành cho người mới tập.
Khi tôi đặt chân lên hòn đảo nổi, chiếc cầu đã bị gỡ bỏ, bỏ lại tôi một mình trên đó. Hừm, nhỏ hơn mình nghĩ. Chưa kể hòn đảo còn rung lắc, khiến tôi đứng không vững. Dù lớn lên trong một gia đình thế này, tôi vẫn chưa quen với tình huống như vậy. Hơn nữa, gió bắt đầu nổi lên, mưa rơi như trút xuống hồ bơi.
“Nào, hãy để tôi giải thích luật chơi. Cấm chọc mắt, cấm tấn công vào điểm yếu hoặc các hành động nguy hiểm khác. Mọi hành động còn lại về cơ bản đều được chấp nhận. Người thắng cuộc là người đẩy đối phương khỏi đảo, hoặc khiến họ đầu hàng.” Một giọng thông báo lạnh lùng vang lên.
Cô ta đang giải thích với vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng những gì cô ta nói thì cực kỳ nguy hiểm. Về cơ bản là đánh đấm kiểu gì cũng được, phải không. Nhờ vậy mà các học sinh đứng xem càng thêm phấn khích. Nếu mấy người hứng thú đến vậy, sao không ai đổi chỗ cho tôi đi?
“Nyahaha. Hãy cùng chiến đấu hết mình nhé, anh trai.”
Đúng là cô em gái nhỏ của tôi, bộ đồ bơi học đường trông hoàn hảo trên người cô bé, y như tiền bối Schrö vậy. Nhưng, đừng để bị lừa. Dù vóc dáng nhỏ bé, cô bé là một tay chiến đấu cừ khôi. Cô bé có thể trông đáng yêu và dễ thương, nhưng lại mạnh hơn cả một con gấu đen châu Á.
“...Trời ạ.”
Thôi, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm thôi. Cứ hoảng loạn mãi cũng chẳng giải quyết được gì. Tôi thực sự không muốn đánh, nhưng cũng không thể bỏ đi, và thua cuộc thì tuyệt đối không nằm trong kế hoạch. Đúng rồi, tất cả là vì Nakuru.
“Vậy thì, hãy bắt đầu trận đấu thứ hai của sự kiện đặc biệt trong hội thao này—Trận Tử Chiến Dưới Nước. Chuẩn bị, và...”
Gong! Một tiếng cồng vang dội theo sau, có lẽ là từ chiếc cồng mà họ mượn của câu lạc bộ đấu vật chuyên nghiệp. Và với âm thanh trầm đục ấy—trận chiến khốc liệt bắt đầu.
“Được rồi, em đây, anh trai.”
Đó là một đòn tấn công ngay lập tức khi tiếng cồng vừa dứt. Kureha lao lên ngay giây phút nhận được tín hiệu.
“...!?”
Cô bé dùng một cú đá bay từ tư thế chạy nước rút tấn công tôi. Tôi may mắn né được trong gang tấc. Đúng là Kureha, cô bé không hề nương tay chút nào. Cô bé muốn kết thúc trận này chỉ bằng một đòn.
“Aaa, em trượt rồi~” Kureha tiếp đất an toàn bằng cả hai chân.
Cú tiếp đất của cô ấy khiến hòn đảo nổi rung lên bần bật. Tặc lưỡi, quả nhiên nơi này chẳng hề vững chãi chút nào. Chẳng còn cách nào khác ngoài việc ném con bé xuống ngay lập tức. Trước mắt, cứ nói chuyện để đánh lạc hướng nó đã.
“Kureha, con bé hào hứng ra phết nhỉ. Có lý do đặc biệt nào không?”
“Ơ, anh nói gì vậy? Đây là một trận đấu thật sự mà, đâu phải kiểu đấu tập ở nhà. Luật lệ khác hẳn chứ, đúng không?”
“Luật lệ?”
“Đúng rồi. Không phải trước đây khi đánh nhau trong gia đình, tụi mình luôn dùng những luật này sao?”
“……”
Con bé đang nói cái quái gì vậy? Luật lệ gia đình… Chắc nó đang nói về mấy lần mình đi “càn quét” các võ đường khác chăng? Anh nhớ là mình từng nhận đồng phục của đối thủ làm chiến lợi phẩm mà… Không lẽ nó…
“Cơ bản là, kẻ thua cuộc phải giao nộp bộ đồ bơi của mình.”
“Anh không muốn đâu!?”
“Thật là thô lỗ! Anh không có hứng thú với đồ bơi của em sao!?”
“Anh còn không biết phải làm gì với nó nữa là!”
“Treo trong phòng anh?”
“Vậy thì anh làm sao mà dám mời ai vào phòng nữa chứ!”
À, chết tiệt! Mình định lừa nó, nhưng giờ lại bị nó dắt mũi rồi! Mà, tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện này được. Có bao nhiêu người đang theo dõi thế này, anh làm sao có thể nhận đồ bơi của em gái mình được chứ. Chỉ nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi. Chắc chắn anh sẽ không chỉ bị gắn mác cuồng em gái đâu.
“Nhưng mà, anh đúng là cuồng em gái mà, Anh trai?”
“Cái chuyện đó ở đâu ra vậy?”
“Em gái thì lúc nào cũng là công chúa mà.”
“Anh thực sự không muốn một Công chúa Em gái (Sister Princess) kiểu đó đâu.”
Có một bộ anime[1] nói về mười hai cô em gái, nhưng anh sợ quá không dám xem. Anh đang nói mười hai cô đấy, hiểu không. Tưởng tượng Kureha nhân mười hai lần, thế giới này sẽ tận thế mất.
“Thôi, gạt chuyện đó sang một bên đã. Bây giờ chúng ta sẽ đấu một trận đàng hoàng, nên hãy tận hưởng đi!” Cùng với lời tuyên bố đó, Kureha rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Con bé cuồng chiến này thật đáng ghét. Anh theo phản xạ vung nắm đấm ra, nhưng…
“Nyahaha!” Anh nghe thấy một tiếng cười đầy vẻ thư thái và tự tin.
Kureha dễ dàng bắt gọn nắm đấm anh tung ra, rồi như một con rắn mà vọt lên người anh, quấn chặt lấy chân anh… Cái tư thế này là!?
“Một đòn khóa tam giác (triangle choke)!?”
Khi anh nhận ra thì đã quá muộn. Đôi chân thon dài của Kureha quấn quanh cổ anh, khóa chặt mọi cử động, bóp nghẹt anh. Đó là một đòn khóa hoàn hảo. Cứ đà này, cô bé sẽ siết đến khi anh bất tỉnh luôn…!
“Hả? Anh trai, anh thua rồi sao?”
“Ư…!”
Nguy rồi. Cú siết cộng với nỗi sợ phụ nữ của anh khiến tầm nhìn chao đảo. Mặc dù vậy, vì cánh tay phải của anh bị Kureha khóa chặt, nên chỉ có cánh tay trái là anh có thể dùng được. Mọi cử động khác đều bị phong tỏa. Chết tiệt, ý thức của anh…
“Anh có thể bỏ cuộc mà? Rồi em có thể đấu với chị phó hội trưởng. Nói nhỏ thôi nhé, nhưng em vẫn đang chờ để đấu lại với chị ấy đó~” Kureha lẩm bẩm, đồng thời siết mạnh chân hơn.
…Khốn kiếp, mình thật thảm hại. Chẳng lẽ mình không thể thắng nổi con bé sao?
“…Đ-Đừng có đùa với tôi.” Anh tự nhủ.
Không lẽ… không có cách nào sao? Cứ đà này, mình sẽ bị hất văng khỏi sàn đấu mất. Anh cần phải thoát ra, nhưng tất cả những gì anh có thể dùng chỉ là một cánh tay…
“…!?”
Nỗi sợ phụ nữ khiến ý thức của anh chợt ngừng lại một thoáng. Nghĩ đi, Jirou, nghĩ đi. Anh cần phải thắng vì cô ấy, vì Narumi Nakuru. Dù cô ấy là một người mê kính, nhưng cô ấy vẫn là một cô gái. Và anh hoàn toàn hiểu cảm giác bị phức cảm ám ảnh bởi một người trong gia đình mình là như thế nào. Đúng rồi, vì cô ấy, anh không thể…
“……”
Ngay lúc đó, một cơ hội lóe lên trong đầu anh. Gợi ý chính là Narumi Nakuru. Trong trận đấu hỗn chiến ở lễ hội mùa hè, cô ấy đã thắng Kureha. Nhớ lại đi, cô ấy đã dùng cách gì…
“Hanya!?”
Tôi vươn tay phải ra… và cơ thể Kureha phản ứng đúng như tôi dự đoán. Phải rồi, cô bé nhột. Dùng cái chiêu trò hèn hạ này tôi cũng chẳng thấy hay ho gì, nhưng đây là cách duy nhất tôi nghĩ ra để Kureha chịu buông tôi ra. Vì chứng sợ phụ nữ, tôi cũng chẳng thể cù lét cô bé mãi được, nên phải kết thúc chuyện này ngay lập tức.
“A-Anh trai?”
Đòn khóa tam giác (triangle choke) lỏng đi, cho phép tôi dễ dàng khống chế Kureha, lúc này cô bé đang nhìn tôi với vẻ mặt hoảng sợ tột độ.
“…Xin lỗi, em gái bé bỏng của tôi.”
Tôi tuyệt đối không thể thua trận chiến này được.
“Ngaaahahahah!?”
Ngay khi tôi cù lét hai bên sườn Kureha, cô bé thét lên một tiếng. Chết tiệt, chiêu này hiệu quả hơn tôi nghĩ nhiều. Hơn nữa, cái cảm giác này là sao đây… Suốt mười năm qua tôi đã bị hành hạ, bị đối xử như một bao cát, và giờ tôi đang thắng thế Kureha. Phải làm sao đây, cái này thực sự khá vui.
“N-Nyahaha! D-Dừng lại đi, Anh trai!”
“Sao thế, Kureha? Đây này, cù lét cù lét cù lét!”
“Aha ha ha, không, đừng mà, nyahaha!”
“Thôi chịu thua đi. Sẽ dễ dàng hơn cho em đấy.”
“Nyahaha! Em sẽ không chịu thua chỉ vì một chút hahahaha!”
“Thật sao? Chắc tôi phải cù lét em thêm nữa rồi.”
“Nya!?”
“Đây, cù lét cù lét cù lét cù lét.”
“Nyahahaha! Em xin thua! Em xin thua! Em bỏ cuộc, nên làm ơn tha cho em đi, Anh trai!”
“Được thôi, Kureha. Yên tâm đi, tôi sẽ giúp em cảm thấy tốt hơn ngay thôi.”
“…!? Đồ biến thái! Anh trai là quỷ dữ!”
“Đây đây đây và đây nữa! Cái này là phần của tôi! Cái này cũng là phần của tôi! Cái này nữa, cái này cũng vậy! Đây là sự trả thù cho ngần ấy năm qua!!”
“Ngaaahahahahahahaha!?”
Tôi giải tỏa toàn bộ sự ấm ức tích tụ suốt mấy năm trời. Sau đòn cù lét không ngừng nghỉ này, Kureha trong bộ đồ bơi học sinh đã ngừng cử động. Có vẻ cô bé đã ngất xỉu.
“…Phù.”
…Tôi thắng rồi. Mặc dù không phải cách tôi mong muốn, nhưng tôi chắc chắn đã đánh bại được Kureha. Lần đầu tiên sau mười năm, tôi đã giành chiến thắng. Cảm giác không giống một thành tựu lớn lao, nhưng tôi chẳng quan tâm. Chiến thắng là tất cả, và tôi không bận tâm phải dùng đến phương pháp quỷ quyệt nào…
“…Tồi tệ thật.”
Đột nhiên, tôi nghe thấy ai đó trong đám đông lẩm bẩm những lời này. Như thể điều đó đã phá vỡ con đập…
“Tàn nhẫn thật, lại làm thế với một cô bé đang la hét…”
“Anh ta đã làm gì vậy?”
“Đừng nói là… chuyện gì đó biến thái chứ?”
“Ơ, nhưng họ là anh em mà, đúng không!?”
Cứ như vậy, hầu hết đều là những lời bình luận từ các cô gái trong đám đông… Chuyện này không ổn rồi. Tôi không biết tại sao, nhưng họ dường như đang hiểu lầm ghê gớm vì một lý do nào đó.
“K-Các người hiểu lầm rồi! Tôi không làm gì kỳ lạ cả!” Tôi hét lên về phía đám đông, như thể đang cố gắng thuyết phục bồi thẩm đoàn tại một phiên tòa.
Tuy nhiên, những phản ứng tức thì vang lên như ‘Đồ cuồng em gái khốn kiếp!’, ‘Nhìn cơ thể cô bé kìa… hắn thậm chí có thể là đồ cuồng trẻ vị thành niên!’, ‘Có lẽ cả hai?’, tất cả những tiếng nói đó đều đến từ phía mấy gã con trai. Không tốt rồi, tôi cần đưa ra bằng chứng về sự trong sạch của mình ngay lập tức.
“Kureha! Tỉnh dậy đi!” Tôi tát vào má em gái mình, cốt là để cô bé tỉnh lại.
“À… Nya? Anh trai?”
“Ồ! Em tỉnh rồi! Làm ơn, nói cho mọi người biết đi!”
“Nói cho mọi người biết…?” Kureha rên rỉ, và khuôn mặt cô bé đột nhiên bắt đầu đỏ bừng lên. “Em hiểu rồi… Em đã bị Anh trai biến thành đồ hư hỏng…”
Ơ, Kureha-san? Sao em lại nói những lời dễ bị hiểu lầm như vậy?
“Uuuu… Thật tàn nhẫn… Em không nghĩ Anh lại biến thái đến mức này.”
“Đừng có đùa nữa! Tôi chỉ cù lét em thôi mà!”
“Nhưng, những vết thương trên cơ thể em…”
“Đó là ý của em khi nói ‘đồ hư hỏng’ hả!?”
“Chưa kể Anh còn bắt em nói những lời xấu hổ như thế nữa chứ…”
“Em chỉ nói ‘Em xin thua’ thôi mà, đúng không!?”
“Em đã bị vấy bẩn… Bởi chính Anh trai…”
“Đừng có nói những lời vô nghĩa khiến sự hiểu lầm còn tệ hơn nữa!”
Thứ duy nhất bị vấy bẩn ở đây chỉ là điểm số của chúng ta thôi, đúng không! Hơn nữa, việc thua tôi lại sốc đến vậy sao!?
“Trận đấu kết thúc. Bất kể bằng phương pháp nào, đối thủ đã tuyên bố đầu hàng, vậy nên Sakamachi Kinjirou là người chiến thắng. Bây giờ, chúng ta sẽ có một quãng nghỉ ngắn trước trận chung kết, mời tất cả các thí sinh rời khỏi khu vực thi đấu.” Lời thông báo của Suzutsuki đã chính thức khép lại vòng đấu này.
Với chiếc thang được đưa cho, tôi trở lại hồ bơi. Ôi trời, tất cả ánh mắt xung quanh tôi cứ như muốn thiêu đốt… Ngoài việc bị tố là người đồng tính, giờ đây họ còn nghĩ tôi là một tên cuồng em gái, thậm chí là cuồng trẻ vị thành niên nữa chứ… Thôi thì, người ta nói tin đồn thất thiệt sẽ tan biến sau 75 ngày, tôi chỉ có thể đặt niềm tin vào điều đó… Tạm thời, tôi quyết định quay về phòng thay đồ nam đang trống. Với quãng nghỉ này, tôi có thể thu xếp lại suy nghĩ của mình ở đây.
Đối thủ tiếp theo của tôi là Schrö-tiền bối. Tôi chỉ cần làm theo đúng như những gì chúng tôi đã bàn bạc ở phòng y tế, rồi bỏ cuộc vào một thời điểm bất kỳ. Hoặc, tôi cũng có thể "vô tình" ngã xuống hồ…
“—Tiền bối, Nakuru có thể vào không ạ?”
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa và một giọng nói trưởng thành cất lên.
“Được thôi,” tôi đáp cụt lủn, và Nakuru cẩn thận bước vào phòng. “Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.
Phòng thay đồ nam này không cho phép nữ giới vào. Thế nên, tôi đoán chắc cô bé phải có chuyện gì quan trọng cần nói với tôi.
“À, có điều Nakuru muốn nói sau trận đấu của tiền bối với Kureha-chan ạ.”
“……”
Chết tiệt, chẳng lẽ cô bé đã hiểu lầm và giờ coi mình là một tên cuồng em gái sao?
“Nhưng, trước tiên, xin tiền bối hãy xem cái này ạ.”
“Hả?”
Tôi còn đang bối rối không biết Nakuru muốn gì từ mình, thì một giây sau, tôi hoàn toàn sững sờ. Cô bé đang mặc một chiếc quần đùi thể dục. Thế nhưng, trong khoảnh khắc chỉ có hai chúng tôi, cô bé đã cởi phăng nó ra.
“C-Cô bé! Tại sao lại lột đồ như thế!?”
Tôi biết mình không nên nhìn, nhưng đôi mắt tôi không nghe lời. Đôi chân non mềm của cô bé cứ hút chặt lấy ánh nhìn của tôi. Tiếp theo đó là một hình tam giác, màu xanh lam sẫm. Miếng vải này sao mà quen thuộc quá… Khoan đã, chẳng lẽ đây là…
“Không sao đâu ạ, đây là đồ bơi của trường. Nakuru đã thay nó từ trước rồi.” Nakuru lật áo lên để lộ hoàn toàn bộ đồ bơi.
Nhìn kiểu dáng thì đây là cùng loại đồ bơi mà Schrö-tiền bối và Kureha đã mặc trước đó. Nhưng, tại sao cô bé lại…?
“Tiền bối, tiền bối có thể lắng nghe thỉnh cầu của Nakuru được không ạ?”
“Thỉnh cầu?”
“Vâng ạ.” Nakuru gật đầu, hai tay chắp lại trước ngực như đang cầu nguyện. “Tiền bối có thể cho Nakuru được chiến đấu—với chị ấy không ạ?”
“Tôi có một thông tin muốn chia sẻ với mọi người. Người chiến thắng trận đấu vừa rồi đúng là thí sinh Sakamachi, nhưng cậu ấy đã rút lui vì cảm thấy không được khỏe. Vì vậy, chúng tôi đã quyết định thay đổi thành viên, với học sinh năm nhất Học viện Rouran, Narumi Nakuru, sẽ đảm nhận vị trí trong trận chung kết.” Suzutsuki giải thích tình huống bằng một thông báo.
Gió vẫn không hề yếu đi, mưa vẫn trút xuống hồ bơi. Giữa hồ, trên hòn đảo nổi, có hai bóng người—Narumi Schrödinger đấu với Narumi Nakuru. Đó là trận chiến giữa hạng nhất và hạng nhì mạnh nhất của câu lạc bộ thủ công. Không ai ngờ được trận chiến giữa hai chị em này lại diễn ra giữa cơn bão.
“Jirou, cậu có thật sự chắc chắn về chuyện này không?”
Xung quanh chúng tôi trông giống như một nhà máy khi mưa xối xả xuống khu vực hồ bơi, Konoe hỏi tôi những lời này.
“Tôi không muốn nói giảm nói tránh gì cả, nhưng tôi không thấy cô bé có thể thắng trận này. Tại sao cậu lại đồng ý chứ…?”
“Chính Nakuru đã yêu cầu điều này, làm sao tôi có thể từ chối.”
“Hừm, tôi không hiểu. Rốt cuộc thì đó là chị gái ruột của cô bé mà. Theo tôi thấy, Nakuru-chan cũng không hợp với Narumi-tiền bối lắm, đúng không?”
“…Dù vậy, tôi cũng không có lựa chọn nào để từ chối.”
Sau những gì cô bé nói với tôi ấy mà.
‘Tiền bối có thể cho Nakuru được chiến đấu—với chị ấy không ạ?’
Tôi nhớ lại những lời cô ấy đã nói với tôi trong phòng thay đồ nam vừa rồi. Tôi không hiểu sao cô ấy lại nói vậy, nhưng ánh mắt cô ấy thì rất nghiêm túc. Hơn nữa, đây cũng chính là điều Tiền bối Schrö mong muốn ngay từ đầu. Cụ thể là, cô ấy muốn Nakuru phải tự mình đứng vững, đối mặt với một người mà cô bé nghĩ rằng mình không thể nào đánh bại được. Chắc chắn, thông qua đó, cô bé sẽ trưởng thành.
“Hừm, không ngờ người đến đấu với chị lại là em, Nakuru à.”
“…Chị ơi.”
Hòn đảo nổi chao đảo theo gió, khi hai chị em trao đổi vài câu.
“Nói chị nghe, sao em lại quyết định đấu với chị?”
“Đó là… bởi vì Nakuru đã thấy Tiền bối dốc hết sức mình đấu với Kureha-chan… và còn thắng nữa…”
“Ừm, vậy là em bị ảnh hưởng rồi. Có lẽ vì em nhận ra mình cũng có một nỗi ám ảnh tương tự như cậu ấy chăng?”
“N-Nakuru không hề có nỗi ám ảnh nào về chị gái hay gì cả!”
“Vậy thì sao lúc nào em cũng dùng cách nói trịnh trọng với chị vậy?”
“Đ-Điều đó…” Nakuru lộ vẻ khó xử rồi im lặng.
Trong trận chiến trước, tôi đã thắng Kureha. Dù đó không phải là một chiến thắng đáng tự hào nhất, nhưng tôi vẫn đánh bại được một đối thủ đã gần như bắt nạt tôi suốt hơn mười năm qua. Về cơ bản, tôi đã đứng vững trước nỗi ám ảnh của chính mình. Cũng như tôi thông cảm với Nakuru khi cô bé sợ Tiền bối Schrö, Nakuru có lẽ cũng thông cảm với nỗi sợ Kureha của tôi.
Dù là chị gái hay em gái thì vẫn có sự khác biệt, nhưng đó là một mức độ đồng cảm mà chúng tôi đã đạt được sau tất cả. Và tôi đã cho Nakuru thấy rằng tôi có thể thắng Kureha. Có lẽ vì thế mà cô bé đã nghĩ mình có thể đối đầu với nỗi ám ảnh của mình, chiến đấu với người đã tạo ra nỗi ám ảnh đó.
“Để em biết nhé, chị sẽ không nương tay đâu.” Tiền bối Schrö nói bằng giọng lạnh lùng với cô em gái đang run rẩy của mình. “Dù chúng ta là chị em ruột thịt đi nữa. Giờ đã là cuộc chiến, chị sẽ không giữ sức. Nếu không, đó chẳng phải là bất lịch sự với em sao, em gái của chị.”
“Ơ-Ơ chị…” Cơ thể Nakuru càng run hơn.
Có lẽ không phải vì cô bé đang mặc đồ bơi giữa cơn bão này. Điều khiến cô bé run rẩy chủ yếu là nỗi sợ hãi tột độ khi đối mặt với nỗi ám ảnh của chính mình. Nhưng, chỉ run rẩy mãi thì sẽ chẳng thay đổi được gì. Dù sao thì, cô bé đã quyết định chiến đấu. Cô bé đã chọn thay thế vị trí của tôi và đứng lên sàn đấu. Vì vậy, không còn đường lui nữa. Bất kể kết quả có ra sao.
“Vậy thì, hãy bắt đầu trận chiến cuối cùng của sự kiện đặc biệt trong lễ hội thể thao này, Trận Tử Chiến Dưới Nước… Chuẩn bị, bắt đầu…”
Gong!
Một tiếng động trầm đục vang lên, và người đầu tiên ra tay, cuối cùng vẫn là Tiền bối Schrö. Cô ấy tung một cú đá lớn dù vóc dáng nhỏ bé. Ai ra đòn trước sẽ thắng. Dường như những lời này chính là ý nghĩa đằng sau đòn tấn công đó, một chân lao xuống Nakuru…
“…!?”
Hòn đảo nổi rung chuyển. Đó là một cú đá rìu tuyệt đẹp, với kỹ thuật hô hấp và hình thể không rõ ràng, nhưng vẫn được thực hiện hoàn hảo. Đúng là Schrödinger-san có khác, cô ấy thực sự là người mạnh nhất trường này. Sức mạnh và tốc độ, chỉ hai yếu tố đó thôi cũng khiến đòn tấn công của Tiền bối Schrö để lại một vết lõm trên lớp bọt. Đúng vậy, nó không trúng Nakuru. Hay nói đúng hơn, nó được cố tình đá trượt.
“W-Oa…” Nakuru ngã khuỵu xuống hòn đảo nổi.
Tôi không thể trách cô bé được, cú đá rìu đã giáng xuống ngay bên cạnh cô bé. Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề. Điều đáng lo ngại nhất là Nakuru thậm chí không cố gắng né đòn tấn công đó. Cô bé đơn giản là không thể.
“Này, sao vậy? Đòn tiếp theo sẽ không trượt đâu.” Tiền bối Schrö nói với giọng điệu thư thái, mái tóc cô bay trong gió mạnh.
Dẫu vậy, Nakuru vẫn không thể gượng dậy nổi. Nàng đã hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu. Trước sự chênh lệch sức mạnh một trời một vực như thế, Nakuru chẳng tài nào đứng lên để đối đầu với cái mặc cảm của mình.
“Hoặc… em sẽ bỏ cuộc tại đây sao?”
Đột nhiên, Schrö-tiền bối ném những lời này về phía Nakuru. Rõ ràng nàng cũng không ngờ tới, chỉ biết ngước nhìn người chị gái với vẻ mặt ngơ ngác “Eh?”.
“Em định bỏ cuộc ngay bây giờ sao? Thú thật, chị khá hài lòng khi thấy em dám đứng lên đối đầu với chị đấy.”
“Hài lòng… Nhưng, chị không định biến Tiền bối thành nô lệ của mình sao…”
“Không, chị đã quyết định không làm thế rồi. Vậy nên, em có thể bỏ cuộc được rồi. Em không thắng nổi chị đâu. Chưa kể bão đã nặng hạt hơn rồi, chúng ta nên kết thúc hội thao thôi.”
“……”
“Thế nên, nhanh lên và bỏ cuộc đi. Ai ở đây cũng biết chị mạnh thế nào, biết sự chênh lệch sức mạnh giữa chúng ta. Không ai trách em đâu.”
“……!” Nakuru cắn chặt môi.
Nhìn tình hình trước mắt, dù không thể gượng dậy nữa, Nakuru đã làm rất tốt. Vì vậy, sẽ không ai oán trách nếu nàng bỏ cuộc ngay lúc này. Tuy nhiên…
“…Không.” Nakuru kiên quyết bác bỏ lời người chị gái. “Nếu Nakuru không chiến đấu ở đây, có lẽ sẽ không còn cơ hội nào khác. Dù sao đi nữa… năm sau chị sẽ đi nước ngoài, đúng không?”
Vẻ mặt của Schrö-tiền bối đông cứng lại khi nghe những lời đó.
“…Cái gì, em biết rồi sao?”
“Vâng. Dạo gần đây chị cứ lạ lạ, nên Nakuru đã lén vào phòng chị. Ở đó, em thấy bảng khảo sát kế hoạch tương lai của chị…”
“……”
“Nhưng, tại sao?”
“Chị cũng không biết nữa. Chỉ là muốn đi xem thế giới này rộng lớn đến đâu thôi.”
“Nghe giống chị gái ghê đó, Onee-chan…”
“Cảm ơn lời khen của em. Nhưng đó chỉ là kế hoạch của chị thôi mà, em biết đấy? Chưa có gì chắc chắn cả.”
“Ngay cả vậy, chị sẽ không về nhà một thời gian nếu chị thực sự đi, phải không?”
“…Ừm, đúng vậy.” Schrö-tiền bối gật đầu với vẻ mặt phức tạp.
Có lẽ… đó là lý do hôm nay chị ấy sắp xếp tất cả chuyện này? Vì có thể sẽ sớm rời đi, chị ấy muốn giải quyết vấn đề giữa mình và Nakuru.
“Thế nên, đây có thể là cơ hội duy nhất để Nakuru… thực sự thắng được chị.” Nàng tuyên bố không chút do dự.
Theo đó, Nakuru thọc tay vào phần ngực của bộ đồ bơi, rút ra một cái chai nhỏ… Khoan đã, em giấu nó ở đâu vậy? Em là kangaroo à?
“Nakuru chưa bao giờ có thể đứng vững trước Onee-chan. Vì điều đó, chị đã lo lắng cho Nakuru, đúng không? Nhưng Nakuru đã luôn trốn tránh cho đến bây giờ.”
“……”
“Tuy nhiên, khi thấy Tiền bối chiến đấu với Kureha-chan, và thậm chí còn thắng… Nakuru đã quyết tâm rằng mình cũng sẽ cố gắng hết sức. Nakuru muốn Onee-chan ra nước ngoài mà không phải lo lắng, đó là lý do… Nakuru sẽ chiến đấu với Onee-chan!”
Giữa cơn bão táp, đây là lời tuyên bố của Narumi Nakuru gửi đến người chị gái của mình. Không dùng bất kỳ lời lẽ khách sáo nào.
“…Ực.” Nàng mở nắp chai trong tay, dốc cạn thứ bên trong, rồi thở phào một tiếng.
Má nàng ửng hồng, đôi mắt lờ đờ, và đôi chân thì run rẩy. Đó chính là Túy Quyền Cởi Đồ. Cứ mỗi khi uống bất kỳ loại đồ uống có ga nào, Nakuru lại biến thành một con mãnh thú.
“…Hừ, giờ thì mọi chuyện mới thật sự thú vị đây.” Schrö-tiền bối lập tức rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Lại một cú đá rìu khác, lần này nhắm thẳng vào Nakuru một cách chắc chắn.
“Không đời nào!” Nakuru nhảy sang một bên, suýt soát tránh được đòn tấn công trong gang tấc.
Hòn đảo nổi lại rung chuyển một lần nữa vì cú va chạm, khi Nakuru vòng ra sau lưng Schrö-tiền bối.
“…!?”
Tiền bối Schrö trúng đòn trực diện, không kịp trở tay mà loạng choạng lùi lại. Phần áo tắm bị đánh trúng đã rách bươm. Túy Quyền Cởi Đồ quả nhiên vẫn lợi hại như thường lệ.
“Hehe. Không tệ đâu, em gái của chị.”
“Vâng ạ. Nakuru sẽ không thua đâu, Onee-chan.”
Hai người đứng đầu Học viện Rouran và câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ của trường — Narumi Schrödinger và Narumi Nakuru, trao đổi vài chiêu thức với nụ cười trên môi. Người chị mỉm cười khi chứng kiến sự trưởng thành của em gái mình, còn người em gái thì nở nụ cười trong lúc đối mặt với mặc cảm của chính mình…
“—Cố lên nào!” Tôi vô thức thì thầm.
Tôi chỉ muốn ủng hộ cô bé. Không phải sự khác biệt quá lớn về sức mạnh bỗng dưng biến mất. Dù vậy, Nakuru vẫn cố gắng hết sức để thoát khỏi mặc cảm đeo bám cô bé bấy lâu nay, và chiến đấu với người mà cô bé đã thua cuộc trong nhiều năm qua. Đây chính là một trận “Giết Khổng Lồ”. Một kẻ yếu đang cố gắng đánh bại kẻ mạnh, dù biết bản thân thua kém đến nhường nào. Tôi thực sự không ghét điều đó. Chính vì thế…
“Cố lên, Nakuru!” Tôi hét lớn giữa cơn bão.
Giọng nói của tôi chắc hẳn đã đến tai Nakuru, khi cô bé đáp lại bằng một tiếng “Vâng, Tiền bối!” ngắn gọn cùng một nụ cười. Ngay sau đó là màn trao đổi đòn tấn công không ngừng nghỉ. Tiền bối Schrö liên tục dùng thể chất áp đảo để tấn công Nakuru, trong khi Nakuru thì vẫn liên tục né tránh.
Đôi khi, Nakuru phản công, nhưng tiền bối Schrö đã quen với Túy Quyền của cô bé, và né đòn dễ dàng hơn nhiều. Cùng lúc đó, gió và mưa ngày càng dữ dội. Đến một thời điểm, cả hai dừng lại. Cả hai đều thở hổn hển, vai phập phồng lên xuống. Điều đó cũng phải thôi, vì di chuyển như vậy sẽ tiêu tốn rất nhiều thể lực. Nếu phải đoán, kết quả đã gần kề.
“Oraaaah!” Với một tiếng hét đầy khí thế, tiền bối Schrö dậm chân về phía trước và lao về phía Nakuru.
Đó là một cú tông. Có lẽ cô ấy phán đoán rằng Nakuru đã không còn đủ thể lực để né tránh. Có lẽ cô ấy định kết thúc trận đấu nhanh gọn.
“:..Ư.”
Đúng như dự đoán, Nakuru không di chuyển. Tuy nhiên, cô bé vẫn chuẩn bị cơ thể để chặn đòn tấn công của tiền bối Schrö. Tiền bối Schrö rõ ràng đã đoán được điều này, và tăng tốc hơn nữa. Ngay khi tôi cho rằng cô bé sẽ không thể né tránh được — thì điều đó đã xảy ra.
“…!?”
Ngay trước khi tiền bối Schrö tiếp cận Nakuru, một điều gì đó đã xảy ra với vị trí đứng của họ. Tôi nghe thấy tiếng nứt ngay cả từ phía bể bơi. Và rồi, hòn đảo nổi tách làm đôi.
“Cái gì…”
Toàn bộ khán giả nín thở. Điều đó có thể đã xảy ra vì hai cú đá rìu mà tiền bối Schrö tung ra.
“Kya!?”
Nakuru vội vàng giữ thăng bằng để không bị rơi xuống. Nhờ sức mạnh đôi chân và tư thế chuẩn bị sẵn sàng, cô bé đã thành công. Tuy nhiên, điều tương tự lại không xảy ra với tiền bối Schrö.
“Ư!”
Sau khi mất thăng bằng, cơ thể cô ấy nghiêng về phía mặt nước. Vì cô ấy đang giữa chừng chạy, không có cách nào để đặt chân vững chắc. Ngay khi cơ thể cô ấy sắp rơi xuống nước —
“Onee-chan!” Nakuru nắm lấy cánh tay của tiền bối Schrö, kéo cô ấy lên đảo.
Tuy nhiên, Nakuru cũng mất thăng bằng trong quá trình đó, và rơi xuống bể bơi. Đương nhiên, theo luật…
“Trận đấu kết thúc. Do Narumi Nakuru đã rơi xuống bể bơi, người chiến thắng vòng chung kết là Narumi Schrödinger.” Suzutsuki công bố, vẫn thờ ơ như thường lệ.
“…Cái quái gì thế này.”
Làm sao tôi có thể chấp nhận điều này? Đó đáng lẽ phải là chiến thắng của Nakuru vì tiền bối Schrö đã sắp rơi xuống bể bơi, vậy tại sao cô ấy lại…
“Nakuru, chuyện này là sao chứ! Đây đáng lẽ phải là chiến thắng của em!”
Dường như Tiền bối Schrö cũng không chấp nhận kết quả này, khi cô ấy quay sang hỏi Nakuru đang bơi trong hồ bơi.
“À… Ừm…” Nakuru cười ngượng nghịu. “Nakuru lo chị sẽ bị chết đuối trong hồ bơi ạ.”
“…Cái gì?” Tiền bối Schrö đơ người ra vì bối rối.
Đương nhiên, cả khán giả lẫn tôi đều đang có phản ứng tương tự. Cô bé nói là chết đuối á, nhưng… hồ bơi có sâu đến thế đâu. Chỉ có học sinh cấp hai mới chết đuối ở…
“…À.”
Tôi hiểu rồi, Tiền bối Schrö vốn dĩ không cao lắm. Cao nhất cũng chỉ khoảng 1m40 thôi. Có lẽ vì thế nên Nakuru mới cứu cô ấy chăng?
“C-Cái con ngốc này! Làm gì có chuyện chị chết đuối, dù chị có bé nhỏ thế này đi nữa!”
“Chị nói không sai, nhưng… Bây giờ chị đang đeo cái ba lô có tạ bên trong. Ban đầu Nakuru muốn thắng mà không đẩy chị xuống nước, nhưng như thế thì không ổn chút nào.”
“Chị đã có thể cởi nó ra mà!”
“…À, chị nói phải.”
Bây giờ khi đã rơi xuống nước, hoặc có lẽ là do tác dụng của lượng carbohydrate đã hết, đầu óc của Nakuru đã minh mẫn trở lại, cô bé khẽ cười ngượng. Hai người họ trông hệt như một cặp chị em gái bình thường.
“………Đồ ngốc.” Tiền bối Schrö lắc đầu không tin nổi. “Trận đấu đó không tính.”
“Ế?”
“Chị không chấp nhận kết quả này.”
“Vậy, chị có muốn đấu lại một lần nữa không?”
“Ưm, chúng ta không có thời gian cho việc đó. Trời đã tạnh mưa rồi, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ ảnh hưởng đến các sự kiện sau đó.”
“Vậy, chúng ta phải làm gì đây?”
“Hả? Em thật sự phải hỏi câu đó à?” Tiền bối Schrö chìa tay về phía Nakuru. “Chúng ta sẽ tái đấu trận này khi chị quay lại. Cho đến lúc đó, hãy mạnh mẽ hơn nhé, em gái của chị.”
“…Vâng, em sẽ cố, Chị hai.” Nakuru gật đầu, và nắm lấy tay Tiền bối Schrö.
……Dù sao đi nữa. Tôi đoán đây là kết thúc của trận đấu, và lại còn là một trận hòa. Tôi nghĩ một số người trong khán giả sẽ không chấp nhận điều này, nhưng tôi có thể coi đây là một thành công. Dù sao đi nữa, hai chị em Narumi Nakuru và Narumi Schrödinger cuối cùng cũng đã rút ngắn được khoảng cách giữa hai người.
“Một cái kết như thế này cũng không tệ chút nào.”
Giữa cơn mưa đang ngớt dần, tôi lẩm bẩm với giọng mà không ai có thể nghe thấy.


0 Bình luận