Mayo Chiki!
Asano Hajime Kikuchi Seiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 6

Chương 1: Schrödinger Xông Vào Trận Chiến!

0 Bình luận - Độ dài: 10,246 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích những gì chúng tôi làm, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ của Học viện Rouran thật đặc biệt. Khi mới nghe nói về nó, tôi cứ nghĩ đến những cô gái hăng say đan khăn hay làm thú nhồi bông, những thứ gì đó đáng yêu đúng với hình dung thông thường. Thế nhưng, câu lạc bộ thủ công của trường tôi lại hơi khác một chút. Đây là những gì tôi nghe được từ cô em gái, rằng họ đã từng đi săn trên núi vào Tuần Lễ Vàng, rồi thử thách sinh tồn trên đảo hoang trong kỳ nghỉ hè (chưa kể còn dính dáng đến nạn buôn người nữa chứ), rồi cả một hệ thống xếp hạng nội bộ câu lạc bộ đầy bí ẩn nữa… Tất cả đều là một dấu hỏi lớn, và hoàn toàn đi ngược lại với những gì tôi mường tượng ban đầu.

Với tất cả những điều đó trong đầu, tôi quyết định tìm hiểu sâu hơn về câu lạc bộ thủ công này. Cuộc điều tra của tôi bắt đầu vào ngày 1 tháng 8 – ngày đầu tiên của học kỳ hai. Từ ngày hôm đó, tôi sẽ đi hỏi han mọi người trong lớp về những gì họ biết. Tôi nghĩ lẽ ra mình nên hỏi Kureha ngay từ đầu, và dĩ nhiên là tôi đã làm vậy. Tuy nhiên, câu trả lời tôi nhận được từ Kureha lại thờ ơ đến đáng sợ…

"Đó là một câu lạc bộ rất vui!"

Thật tệ hại. Với Kureha, từ "vui" của cô ấy chắc chắn cách xa hàng vạn dặm so với định nghĩa "vui" thông thường của người khác. Suy cho cùng, cô ấy vẫn ngày ngày thích lấy tôi ra làm bao cát để luyện tập kia mà. Nếu cô ấy nói "vui", thì tôi chỉ thấy hoảng sợ thôi. Đương nhiên, tôi đã đi hỏi thành viên khác trong câu lạc bộ thủ công mà tôi quen, đó là Masamune.

"Tên ngốc này, có những chuyện tốt nhất là đừng nên biết."

Thậm chí còn đáng sợ hơn! Sao nghe cứ như tình tiết trong một bộ phim kinh dị vậy? Ngay cả sau đó, Masamune vẫn không chịu tiết lộ bất cứ điều gì về câu lạc bộ hay các hoạt động của nó. Có vẻ như cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều tổn thương liên quan đến việc đó. Vì không nhận được thông tin đáng tin cậy nào từ em gái và bạn bè về câu lạc bộ này, tôi đành phải đi hỏi han những người bạn khác và các nguồn tin khác. Tạm thời, đây là những gì tôi đã tìm ra.

Các hoạt động chính của câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ Học viện Rouran… hình như là nghệ thuật dệt may thì phải. Tôi biết, nghe có vẻ khó tin. Tất cả các thành viên đều là con gái. Trong phòng câu lạc bộ, họ sẽ làm thú nhồi bông, uống trà, ăn vặt và làm những việc "con gái" khác. Chưa kể, đây dường như là **các hoạt động chính**. Nhưng từ những gì tôi nghe được, họ còn có những công việc khác diễn ra trong bóng tối. Rõ ràng, họ giải quyết các vấn đề nằm ngoài tầm với của hội học sinh, đóng vai trò như một người chuyên "giải quyết rắc rối", hoặc chấp nhận các yêu cầu miễn là có phần thưởng, đi đánh dẹp các võ đường karate hay judo khác… Thế thì họ giống như một băng đảng mafia à?

Điều đó quá sức lập dị. Và thành thật mà nói, nó thật điên rồ. Vì vậy, khi tôi hỏi một câu hỏi rõ ràng…

"Rốt cuộc, câu lạc bộ thủ công của chúng ta là cái quái gì vậy?"

Câu trả lời tôi nhận được luôn luôn giống nhau.

"Chịu."

Thật nực cười. Cuối cùng, dù tôi có hỏi ai đi chăng nữa, tôi cũng không nhận được câu trả lời đúng nghĩa nào. Đến nước này thì nó chẳng khác gì một truyền thuyết đô thị. Tất cả những gì tôi vừa kể cho bạn cũng có thể chỉ là tin đồn do chính học sinh bịa ra mà thôi. Tuy nhiên, có một điều tôi đã hiểu rõ. Đây là thông tin duy nhất đáng tin cậy về câu lạc bộ thủ công. Đó là thông tin bổ sung từ tất cả những người tôi đã hỏi.

"Chịu thôi. Nhưng mà—nhớ kỹ, đừng bao giờ chọc giận Phó hội trưởng câu lạc bộ nhé."

Có vẻ như vị phó hội trưởng kia là một người không hề tầm thường. Nếu theo những gì Kureha từng kể, cô ấy là học sinh năm ba. Và, khi tôi nghe về bảng xếp hạng nội bộ câu lạc bộ trong lễ hội mùa hè, chính vị phó hội trưởng này lại là người đứng đầu câu lạc bộ. Cô ấy là người mạnh nhất học viện này, là át chủ bài của cái câu lạc bộ thủ công mĩ nghệ lộn xộn này. Nhưng mà… tên cô ấy là gì nhỉ. Hình như là…

♀×♂

“Chào buổi sáng, Jirou!”

Ngày 9 tháng 9, chúng tôi chỉ còn khoảng một tuần nữa là tới sự kiện lớn đầu tiên của học kỳ hai – lễ hội thể thao. Sau khi bị cô em gái đánh thức một cách “nhiệt tình” như thường lệ, tôi vừa đến cổng trường thì nghe thấy một giọng nữ trung trong trẻo cất lên. Đứng đó là một cô gái mặc đồng phục khác với học sinh bình thường. Cô ấy sở hữu mái tóc sáng lấp lánh và một thân hình mảnh mai. Cô ấy cũng chính là quản gia giả trai của tiểu thư Suzutsuki Kanade, con gái của chủ tịch hội đồng quản trị trường này – Konoe Subaru. Trông cô ấy khá bồn chồn khi chào tôi.

“…………”

…Chuyện gì thế này? Thái độ ngượng nghịu này là sao? Thường thì cô ấy sẽ lạnh lùng và thờ ơ, nhưng mức độ này thì khác hẳn. Nói đúng hơn, Konoe đã bắt đầu hành xử kì lạ từ giữa kì nghỉ hè rồi. Đó là vào khoảng thời gian diễn ra lễ hội mùa hè. Trong kì nghỉ, cô ấy có nhắc đến việc bị cảm mùa hè, nhưng thật khó tin là đến giờ vẫn chưa khỏi.

“…Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà.”

Khi tôi đang nghĩ vậy, Konoe lấy ra một cái bọc màu hồng từ phía sau lưng, rồi đẩy mạnh vào tôi – đó là một hộp cơm. Chắc chắn rồi, bên trong là một hộp cơm. Nếu chuyện này xảy ra ở công ty, có lẽ tôi sẽ được nói những câu kiểu như: “À, sếp ơi, lại là hộp cơm do người vợ tận tụy của sếp làm à?”. Không, cô ấy không phải người vợ tận tụy của tôi.

“Ừm, cảm ơn nhé!” Tôi nói lời cảm ơn và đón lấy vật đó.

Tuy nhiên, trong lòng tôi lại đang sợ hãi. Ai cũng biết (ít nhất là tôi biết) rằng Konoe không giỏi nấu ăn cho lắm, nói một cách lịch sự. Vào ngày cuối cùng của kì nghỉ hè khi chúng tôi cùng nhau nấu ăn trong bếp, chỗ đó suýt nữa thì biến thành một cái hố lửa. Cảm giác như tôi vừa vượt qua khu vực chính thì lại có một con quái vật đang chờ mình.

“Thật không ngờ cậu lại gửi mail đó cho tôi, Konoe. Chuyện gì đã khiến cậu muốn làm cơm hộp cho tôi vậy?”

“Ư… Tôi, tôi là, cậu không có nhiều tiền mà, phải không?”

“Chà, cậu nói đúng.”

Kì nghỉ hè vừa rồi, tôi gần như đã dùng hết toàn bộ tiền tiêu vặt và tài sản để mua quà sinh nhật cho cô em gái. Thẳng thắn mà nói, tôi đang cố gắng tiết kiệm tiền một cách tuyệt vọng. Nhưng đó là một khoản đầu tư cần thiết. Có một chút tiền thì tôi sẽ được đảm bảo thêm một năm sống sót. Kết quả là, bây giờ tôi đang nghèo rớt mồng tơi. Tôi có nhận được tiền lương từ cái ngày làm việc ở quán cà phê với Masamune, nhưng số tiền đó đã được dùng để mua DVD concert trực tiếp của một trong những ban nhạc yêu thích của tôi, và thế là tiền đã bay biến ngay lập tức.

Đó là lí do tại sao tôi đã nghĩ đến việc sống nhờ cơm nắm hoặc không ăn trưa gì cả, nhưng rồi mail của Konoe lại đến.

“Hứ, để cậu biết, không phải là chuyện gì to tát đâu. Tôi chỉ quyết định tự làm cơm trưa cho mình kể từ học kỳ hai thôi.”

“Kể cả phần của tiểu thư Suzutsuki nữa à?”

“Phần đó sẽ do một đầu bếp chuyên nghiệp lo liệu. Vì vậy, chỉ là phần của riêng tôi thôi.”

“Chà, tôi đoán làm cho một hay hai người thì cũng không khác biệt nhiều lắm nhỉ. Nhưng tại sao cậu đột nhiên lại quyết định tự làm cơm trưa vậy?”

“Ch-Chuyện đó… Tôi nghĩ mình không thể cứ mãi không biết nấu ăn như thế này được! Tôi có lòng tự trọng của một quản gia mà!”

“Nhưng không phải cậu bị cấm vào bếp trong dinh thự sao?”

“Không sao cả, tôi đã đàm phán rồi.”

“Đàm phán ư?”

“À ừ. Miễn là có Tiểu thư đi cùng thì tôi được phép.”

“……….”

Thế thì anh đúng là một quản gia thất bại rồi còn gì? Đến cả chủ nhân của anh cũng phải đi theo anh như bị xích, như một con chó vậy. Tôi còn chẳng phân biệt được ai là người hầu nữa.

19-beqmffc.png?w=713

“À mà, nhận được tin nhắn của cô cũng khiến tôi bất ngờ đấy.”

“Hả?” Konoe nhìn tôi ngạc nhiên.

“Tôi đang nói đến tin nhắn cô gửi cho tôi ấy. Đó là lần đầu chúng ta liên lạc với nhau đúng không?”

Chúng tôi đã trao đổi địa chỉ từ lâu rồi, nhưng chưa bao giờ có lý do gì thật sự để nhắn tin cho nhau cả. Mà khoan đã…

“Không lẽ cô không quen gõ điện thoại à?”

“S-Sao anh lại nghĩ vậy?”

“Thì… cô mất khá nhiều thời gian để hồi âm mà.”

Mà, không chỉ là “khá nhiều” đâu. Một tin nhắn mất cả tiếng đồng hồ, dù nội dung chỉ đơn giản là ‘Đã rõ’ hay ‘Món phụ yêu thích của anh là gì?’. Tôi chỉ có thể coi là cô ấy chưa quen thôi.

“Hừm… Thì tôi chịu chứ sao, đây là lần đầu chúng ta nhắn tin như thế này mà.” Konoe lầm bầm, giọng nhỏ dần như sắp biến mất.

À, ra là cô ấy thực sự chưa quen. Thế thì đành chịu. Mà thôi, tôi cũng có thể hiểu là cô ấy kém khoản công nghệ, nên không bận tâm lắm.

“Dù sao thì, cảm ơn cô nhiều nhé. Việc này vừa giúp tôi tiết kiệm tiền lại không bị đói.”

“Không phải là phiền phức cho anh sao?”

“Tất nhiên là không rồi, tôi vui lắm chứ.”

“T-Tôi hiểu rồi… mừng là anh vui.”

“À phải rồi, lát nữa chúng ta cùng ăn nhé.”

Nếu phải chọn thì có lẽ sân thượng là nơi tốt nhất. Hơn nữa, kể từ khi học kỳ hai bắt đầu, chúng tôi không có nhiều dịp ăn trưa cùng nhau. Trong học kỳ đầu, Konoe thường mời tôi bất cứ lúc nào và ở đâu. Thế nên tôi cũng vô tư mời cô ấy, vậy mà…

“!? K-Không!”

Không hiểu sao, Konoe từ chối khá dữ dội.

“Cô có kế hoạch khác à?”

“Không, tôi không bận gì cả…”

“Vậy thì tại sao?”

“C-Cái đó…!”

“Cái đó là sao?”

“Vì anh nói thứ không có trong hướng dẫn!”

“Hướng dẫn?”

“~~~!”

Khi tôi lặp lại cái từ khó hiểu đó, ánh mắt Konoe đảo khắp nơi, rồi cô ấy im lặng… Hả? Lại đang tránh mặt tôi nữa sao? À, chán thật. Có lẽ tôi thật sự đã làm gì đó khiến cô ấy ghét mình? Mà cô ấy đang nói đến hướng dẫn gì thế nhỉ?

“…Hừm.”

Dù sao thì, tình hình này cũng không thoải mái lắm. Mấy học sinh xung quanh đã bắt đầu xì xào rồi. Đúng là Subaru-sama có khác, cô ấy tự nhiên thu hút sự chú ý ở mọi nơi. Càng ở cổng trường thì lại càng như vậy. Cứ đà này, [S4] và [Ủy Ban Giám Sát] có khi lại sắp tung tin đồn nữa rồi.

“Chào buổi sáng, Jirou-kun.”

Đúng lúc đó, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này, Suzutsuki cất tiếng nói trang trọng. Hôm nay, cô ấy lại mặc một bộ đồng phục đặc biệt, khác với đồng phục thông thường của học viện chúng tôi. Với mái tóc hai bím đen lay động, cô ấy tiến đến gần hai chúng tôi.

“Tiểu thư!”

Ngay khi Konoe nhìn thấy chủ nhân của mình đến gần, cô ấy chạy vội về phía cô ấy như một đứa trẻ lạc vừa tìm thấy mẹ.

“Thế vẫn chưa đủ đâu, Subaru. Con phải làm đúng như những gì ta đã dặn.”

“X-Xin lỗi ạ…”

Hai người nhìn nhau, thì thầm. Rõ ràng là họ không muốn tôi nghe nội dung cuộc trò chuyện của họ.

“……….”

Tất nhiên, tôi cố gắng lén nghe trộm. Không thể trách tôi tò mò được, phải không? Trực giác mách bảo tôi rằng cô tiểu thư nhà giàu này đang có ý đồ xấu. Với tính cách của cô ấy, có lẽ cô ấy luôn theo dõi những cuộc nói chuyện của tôi với Konoe. Sẽ không quá ngạc nhiên nếu cô ấy có liên quan đến hành vi kỳ lạ gần đây của Konoe. Với những suy nghĩ đó, tôi cẩn thận tiến lại gần hai người họ.

“Bình tĩnh lại. Sao con lại hoảng hốt thế này? Con đã đưa hộp cơm cho cậu ấy rồi đúng không.”

“…Vâng… đại khái là vậy ạ.”

“Vậy thì tốt rồi còn gì?”

“…N-Nhưng mà…!”

“Nhưng mà sao?”

Chà… Jirou đột nhiên… nói là muốn ăn trưa cùng…!

…Hừm.

L-l-l-làm sao bây giờ? Tình huống này đâu có trong cuốn sổ tay của cô đâu…!

Không sao mà? Sao không ăn cùng cậu ấy đi?

Ếh!?

Ừm, làm vậy chắc chắn là tốt hơn. Cô có thể nghĩ rằng hai đứa ăn trưa cùng nhau thì hơi nhanh, nhưng chúng ta sẽ thay đổi kế hoạch.

Không đời nào…!

Subaru, đáng lẽ cô phải tấn công chứ, phải không?

Ư…

Đừng có xấu hổ. Tất cả là để đẩy kế hoạch tiến triển mà.

Ư… nhưng mà…

Có vẻ như Konoe đang chần chừ vì lời của Suzutsuki… Hì, giờ thì tôi hiểu rồi. Thái độ gượng gạo của Konoe, việc Suzutsuki liên tục hỏi han về chúng tôi, cuộc trò chuyện vừa rồi, và cả hộp cơm kia nữa… Kết hợp bốn yếu tố này lại, câu trả lời đã quá rõ ràng. Thật sự, tất cả chỉ là…

…một trò đùa thôi, hả. Tôi lẩm bẩm cái kết luận mình vừa nghĩ ra.

Đây có lẽ là một âm mưu giăng bẫy tôi, một trò quậy phá khác của cô tiểu thư nhà giàu này. Nhìn thái độ và đoạn đối thoại vừa rồi, hộp cơm này chắc chắn 100% có liên quan đến âm mưu của cô ta. Lý do Konoe ngập ngừng và lúng túng như vậy có lẽ là vì cô ấy bị ép phải tham gia kế hoạch này. Nhưng mà, tại sao chứ? Cô ta còn mất công làm một cuốn sổ tay hướng dẫn cho chuyện này nữa sao? Chẳng lẽ hộp cơm đó là bom hẹn giờ à?

Ji… Jirou.

Ngay lúc tôi áp tai vào hộp cơm, cố gắng nghe ngóng bất kỳ tiếng tích tắc nào có thể có, Konoe tiến lại gần tôi. Tất nhiên, thái độ của cô ấy vẫn không thay đổi, vẫn lúng túng như mọi khi.

C… c-c-chúng ta… ăn trưa cùng nhau… nha!

……

Ôi trời đất ơi, xin cứu tôi với. Mùi nguy hiểm đang chọc vào mũi tôi đây này. Tôi thực sự cần tống khứ hộp cơm này đi càng nhanh càng tốt, nhưng có Konoe ở đây thì không được rồi…

Xin lỗi Konoe, tự nhiên tôi mới nhớ ra, tôi đã định ăn trưa với người khác rồi, nên lần này đành hẹn lần sau vậy.

!?

Khi tôi từ chối lời mời của Konoe, cô ấy rõ ràng đã sốc nặng, lảo đảo lùi lại phía sau. Không những thế, tôi còn thấy linh hồn cô ấy bay ra khỏi miệng.

À… a ha ha, vậy sao…

À… ừm, xin lỗi nha.

Cậu không cần xin lỗi đâu! Không hề gì cả! Tớ không bận tâm đâu! Tớ sẽ không bao giờ bận tâm đâu!

T-thật không?

Thật mà! Không sao đâu! Lần khác chúng ta ăn trưa cùng nhau nha! Konoe bật ra một tiếng cười gượng gạo không hợp với không khí chút nào.

À, tim tôi… cảm giác tội lỗi này… tôi không chịu nổi nữa…

Thật đáng tiếc, Subaru. Suzutsuki nhẹ nhàng vỗ vai Konoe. Nhưng mà, như vậy là đủ rồi phải không? Lần khác hai đứa có thể ăn cùng nhau mà.

…Vâng, cô nói đúng… Konoe khẽ đỏ mặt, nở một nụ cười hạnh phúc.

Sao giờ cô lại trông vui vẻ thế kia? Tôi cứ nghĩ đây chỉ là cách để chơi khăm tôi thôi chứ.

À, lần tới chúng ta hãy chuẩn bị một điều gì đó còn tuyệt vời hơn nữa để gây bất ngờ cho cậu ấy nhé.

Điều gì đó tuyệt vời hơn…?

Chủ nhân và quản gia lại thì thầm với nhau. Suzutsuki nói ‘Ví dụ như…’ rồi ghé sát vào tai Konoe. Nghe xong, mặt Konoe đỏ bừng, lắp bắp không nói nên lời.

T-tôi không làm được đâu, tiểu thư! Chuyện đó quá đáng xấu hổ!

Đáng xấu hổ!?

Thật sao? Tôi chắc là Jirou-kun sẽ trở nên thành thật với bản thân hơn nếu cô làm vậy.

Trở nên thành thật hơn!? Không, giờ tôi chỉ thấy sợ hãi thôi! Hai người đang âm mưu trò gì vậy!?

Nhưng mà, chuyện đó quá khó…

Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn cả mà. Aizz, tôi nóng lòng quá đi mất.

……

Cứu tôi với, Chúa ơi. Rõ ràng là lần tới khi tôi và Konoe ăn trưa cùng nhau, tôi sẽ bị ép phải làm chuyện gì đó đáng xấu hổ để trở nên thành thật hơn. Hai người họ định dùng thuốc sự thật lên tôi sao? Thật là một màn tra tấn kinh khủng. Hừm, tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên phá hủy kế hoạch của họ ngay lập tức.

Này, Konoe. Tôi gọi cô ấy bằng giọng nhỏ nhẹ để Suzutsuki không thể nghe thấy chúng tôi.

Tất nhiên, mục tiêu của tôi là biến cô ấy thành đồng minh của mình.

Hả? Gì vậy? Sao cậu lại thì thầm như thế?

“Khoan đã, hình như hai người vừa nhắc tới cái "bí kíp" gì đó đúng không?” Tôi liền hỏi thẳng không chút do dự.

Nghe vậy, Konoe há hốc mồm kinh ngạc.

“Cái… anh nghe thấy…”

“Thôi được rồi, tôi nói thẳng luôn. Tôi biết rõ kế hoạch của hai người rồi.”

“Không thể nào! Anh bịa đặt! Làm gì có chuyện anh dễ dàng đoán ra như vậy!”

“Không, thực ra thì dễ như bỡn ấy chứ. Ví dụ như cái hộp cơm này chẳng hạn.”

“Cái… Cái này thì đúng là tôi có ý đồ thật… Thế, thế là anh biết hết rồi sao? Cả… cả tình cảm của tôi nữa ư?”

“Ừ.”

“Khụ…!”

Trước câu trả lời thẳng thừng của tôi, Konoe cắn chặt môi.

“Tôi… tôi hiểu rồi… Vậy thì… anh nghĩ sao?”

“Tôi nghĩ sao? Về chuyện gì cơ?”

“Giờ anh đã biết tình cảm của tôi… anh cảm thấy thế nào về nó…”

“Hmm, nói thật là hơi phiền một chút.”

“!?” Mặt Konoe đờ đẫn, cứ như mọi tế bào đều ngừng hoạt động hẳn, rồi loạng choạng lùi lại phía sau.

Sao lại ngạc nhiên đến vậy chứ? Chẳng qua là tôi không thích bị trêu chọc thôi mà.

“Tôi hiểu rồi… tôi hiểu cả rồi…”

“Này, Konoe, em không sao chứ?”

“Haha… Tôi không sao thật mà.”

“Chắc chắn chứ?”

“Ừm. À này, Jirou, anh có biết đường đến rừng cây Aokigahara dưới chân núi Phú Sĩ không?”

“Sao tự dưng em lại hỏi tôi cái đó!?”

“Tôi chỉ muốn ở một mình một lúc thôi.”

“Đừng có làm chuyện nguy hiểm như vậy, đồ ngốc! Sao em lại sốc nặng đến thế khi nghe câu trả lời của tôi chứ!?”

“Cái… cái đó thì…”

“Có phải chuyện gì to tát đâu, đúng không?”

“…!? Đối với tôi thì đó là chuyện cực kỳ quan trọng đấy!”

“Quan trọng…”

“Thật sự mà nói, chuyện này liên quan đến cả tương lai của tôi đấy, nên dĩ nhiên là quan trọng rồi…!”

“Sao tự dưng em lại nhảy sang mấy chủ đề nặng nề này chứ?!”

Khốn kiếp! Tôi không ngờ Konoe lại nghiêm túc đến thế về một trò đùa đơn giản! Đâu cần phải bật khóc như vậy chứ!

“Hai người đúng là thích lạc đề như thế nhỉ.” Phía sau, Suzutsuki khẽ lẩm bẩm, có lẽ cô ấy đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Cô ấy làm sao vậy? Sao lại có vẻ như hiểu rõ mọi chuyện đến thế? Sao lại thở dài như vậy chứ?

“Suzutsuki, chuyện này là sao?” Tôi khẽ hỏi.

“Anh nên cảm ơn tôi đi. Lát nữa tôi sẽ giải thích sự hiểu lầm của Subaru.”

“Hiểu lầm? Có gì mà hiểu lầm khi các cô đang lên kế hoạch trêu chọc tôi chứ?”

“Vậy ra anh thật sự nghĩ đó là một trò đùa à.”

“Không phải sao? Cô nói về ‘kế hoạch’ và ‘bí kíp’ mà, vậy là các cô định bày trò gì nữa đúng không?”

“…Đúng là vậy. Tôi cũng đang nghĩ đến một vài chuyện.”

Bất ngờ thay, Suzutsuki lại trả lời tôi một cách thành thật. Lạ thật, bình thường cô ấy sẽ viện cớ này nọ để chối quanh co mà. Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? Ngay cả thái độ của cô ấy cũng đột nhiên kỳ lạ hơn hẳn so với trước đó, gần như giống Konoe…

“Thôi được rồi, đi thôi. Không thì chúng ta sẽ muộn học mất, Subaru.”

Cứ như muốn trốn tránh điều gì đó, Suzutsuki gọi Konoe, rồi bước về phía tòa nhà trường học… Thôi, sao cũng được. Còn hơn là cô ấy lại bịa đặt vớ vẩn. Tôi lo lắng vì cô ấy có vẻ hơi buồn, nhưng có lẽ đó chỉ là tâm trạng nhất thời của cô ấy thôi.

“Tiểu thư…” Konoe thẫn thờ nhanh chóng đi theo Suzutsuki, và tôi cũng bước theo sau.

Đương nhiên, không phải tôi đang bám theo hai cô gái đáng yêu này đâu. Đơn giản là chúng tôi cùng đi đến một phòng học mà thôi. Suzutsuki nói rằng đi thế này sẽ muộn, nhưng thực ra vẫn còn một chút thời gian trước khi tiết một bắt đầu. Bằng chứng là vẫn còn rất nhiều học sinh đang mặc đồng phục thể dục. Chắc họ đang luyện tập cho hội thao. Dù sao thì, hội thao năm nay cũng khá là điên rồ mà.

Nói cách khác, hình như Hội trưởng ban tổ chức Đại hội Thể thao năm nay hơi khùng khùng, thế nên các sự kiện năm nay mới lố bịch hơn mọi năm. Chẳng hạn, sự kiện chính của buổi sáng sẽ là… cuộc thi đua ba chân kết hợp tìm đồ vật và giật bánh mì. Nhìn kiểu gì thì cũng thấy ông ta chỉ đang ghép các thứ linh tinh lại để cố tạo ra cái mới mà thôi.

Nhân tiện, hai người sẽ tham gia sự kiện "chanpuru" (món tổng hợp) này từ lớp chúng tôi không ai khác chính là Suzutsuki và Konoe. Hình như Suzutsuki là người muốn mọi chuyện diễn ra như vậy, nhưng tôi thực sự không hiểu sao cô ấy có thể hào hứng với một sự kiện như thế.

Với những suy nghĩ đó trong đầu, chúng tôi bước qua sân trường ồn ào, tiến vào khu nhà học và rồi đi về phía lớp mình. Điều này có vẻ hiển nhiên, nhưng ngay cả khi đây là một sự kiện thú vị nói chung, không phải lớp nào cũng có cùng nhiệt huyết. Có những lớp bỏ công sức ra tập luyện từ sáng sớm, thì cũng có những lớp làm điều ngược lại hoàn toàn… và tất nhiên, lớp tôi thuộc loại sau. Hay đúng hơn, nhiều cậu chàng trong lớp vẫn chưa vượt qua được cú sốc nghỉ hè kết thúc, nên cứ ủ rũ nằm dài trong lớp.

“Ngáp…”

Sau khi tách khỏi Konoe và Suzutsuki, tôi ngồi xuống ghế của mình và ngáp một cách khoa trương. Như mọi người thấy đấy, tôi cũng vẫn còn hơi ngái ngủ vì kỳ nghỉ hè. Cá nhân tôi thì chưa thể nhập cuộc được.

“Thôi kệ, rồi cũng sẽ khác thôi.”

Ít nhất thì, tôi cũng nên bật được công tắc bên trong mình lên khi Đại hội Thể thao bắt đầu. Mà gần đây cũng có nhiều chuyện buồn và chán nản quá. Đồng Yên mất giá, trái đất nóng lên, rồi cả lực bóp của Kureha cuối cùng cũng vượt qua 60kg. Đặc biệt là điểm cuối cùng ấy, nó ảnh hưởng trực tiếp đến chỉ số HP của cá nhân tôi.

“Này, Jirou, sao rồi? Trông cậu hôm nay mất hết năng lượng thế.”

Khi tôi đang say sưa ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ thì có ai đó ngồi xuống ghế bên cạnh.

Đó là một cậu học sinh nam trông rất thể thao… Khoan đã? Cậu ta là ai ấy nhỉ.

“Này, nhìn kiểu ngốc nghếch gì đấy? Cậu quên tớ rồi à?”

“…À, Kurose.”

Cậu ấy là Kurose Yamato. Hiện tại cậu ấy là tay trống trong câu lạc bộ âm nhạc, nhưng chúng tôi đã quen nhau từ thời cấp hai rồi. Không ngờ tôi lại quên cả cậu ấy. Chắc là do nghỉ hè, tôi cảm thấy như đã lâu rồi không gặp.

“Đừng có ngơ ngác thế, có người đang gọi cậu kìa.”

“Có người gọi tớ á?”

“Ừ, một cô bé năm nhất đang đợi bên ngoài lớp.”

“Kureha à?”

“Không, không phải em gái cậu. Cô bé ấy khá… cao lớn… và đúng vậy, cô bé ấy đang đeo tai mèo.”

“……”

Đây là tình huống khẩn cấp rồi. Chỉ có một người duy nhất phù hợp với mô tả này thôi.

“Jirouuuu, thành thật với tớ đi. Đó là bạn gái cậu à?”

“Nói vớ vẩn gì thế đồ ngốc. Chắc chắn không phải rồi.”

“Tsk, chán phèo.”

“Còn cậu thì sao? Có chuyện gì muốn kể cho tớ về kỳ nghỉ hè không?”

“Đừng hỏi, tớ nghiêm túc đấy, tớ sắp khóc đây này.” Kurose chắp hai tay vào nhau rồi bí ẩn ‘Amen’ một tiếng khi ngước nhìn lên trời.

Cậu có phải người theo đạo Thiên Chúa đâu? Sao giờ lại cầu nguyện Chúa thế. Hay là cậu đang cầu nguyện John Lennon vì cậu là thành viên câu lạc bộ âm nhạc à? Chắc John phải sốc lắm khi nghe thấy điều đó trên thiên đàng.

“Nào, mau lên đi. Chắc không sao đâu nếu đó không phải em gái cậu, đúng không? Cậu nói rằng thà là một người bình thường còn hơn là cô ấy.”

“Ừm, nếu người kia là người bình thường thì tôi nghĩ là không sao.”

“Hả? Ý cậu là sao? Tôi chưa từng gặp ai dị thường hơn em gái cậu đâu nhé.”

“Nói theo một cách nào đó, có lẽ cô ấy còn nguy hiểm hơn cả Kureha…”

Khi gặp Kureha, tôi luôn phải chuẩn bị tinh thần để hứng chịu những màn “trừng phạt” của cô ta, nhưng lần này, để gặp cô gái kia, tôi lại cần một sự quyết tâm hoàn toàn khác, có lẽ còn phải cần đến vài viên thuốc an thần mới mong yên ổn.

“Haha! Quá điên rồ! Giờ thì tôi lại muốn được nhìn cô ấy thêm lần nữa!” Kurose vỗ vào lưng tôi, cười lớn.

Hắn ta cứ nghĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến mình. Này, không thể so sánh việc này với chuyện đơn giản là đi ngắm gấu trúc trong sở thú được đâu nhé.

“…Thật bó tay.” Tôi thở dài, rồi bước ra hành lang.

Có thể bạn nghĩ tôi quyết định khá nhanh, nhưng thà vậy còn hơn là bị phán xét ngay trong lớp học. Để một cô gái phải chờ đợi thì hình tượng của tôi sẽ tan tành mất. Đương nhiên, không ai biết rằng tôi sắp gặp một con nghiện kính đâu.

“A, Tiền bối, Nakuru đã đợi khá lâu rồi ạ.”

Ngay khi tôi mở cửa và bước ra ngoài, một lời chào như thế đã đón tôi. Đúng như Kurose đã nói, cô ấy có đôi tai mèo mọc trên đầu, thân hình đầy đặn, mái tóc dài lấp lánh và khuôn mặt được bổ trợ bởi cặp kính—Narumi Nakuru.

Cô ấy là thành viên xếp thứ hai trong câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ của Học viện Rouran, và là hội trưởng của Ủy ban [Cùng ngắm nhìn Subaru-sama với ánh mắt ấm áp]. Về cơ bản, cô ấy rất mê mẩn bất kỳ thể loại Đam mỹ nào liên quan đến tôi và Konoe. Có lẽ cô ấy là người thứ hai sau Suzutsuki mà tôi cảm thấy khó đối phó nhất.

“Hừm, Tiền bối không cần làm ra vẻ mặt khó chịu như vậy đâu. Nakuru đã đợi suốt từ nãy đến giờ mà.”

Chắc cô ấy thấy mặt tôi xanh lè, nên Nakuru bĩu môi tỏ vẻ không vui.

“Suốt từ nãy đến giờ… không phải chỉ mới hai phút thôi sao?”

“Nakuru gọi đó là vai diễn bỏ bê.”

“Phiên bản dễ dãi?”

“Tim Nakuru đã đập thình thịch đấy.”

“Cô làm tôi ghê tởm đấy, dừng lại đi.”

“Nhưng mà, hai phút là vừa đủ. Nếu Tiền bối mất đến ba phút, có lẽ Nakuru đã không thể chịu nổi rồi.”

“Cô không thể đợi nổi ba phút sao?”

“Thôi bỏ qua chuyện đó đi, người thể thao vừa chào Nakuru đó là bạn của Tiền bối sao?”

“Kurose á? Ừ, chúng tôi chơi thân với nhau từ hồi cấp hai rồi.”

“Chơi thân!?”

“Sao cô lại sốc đến thế!”

“Ý em là, chơi thân từ hồi cấp hai… Kyaaa!”

“Được rồi, bình tĩnh lại đi cái con nghiện kính chết tiệt. Bất cứ điều gì cô đang nghĩ bây giờ chắc chắn không phải là sự thật đâu.”

“Nhưng mà, hai người có quan hệ kiểu “người lớn” với nhau đúng không?”

“Làm ơn, hãy nghe tôi giải thích đi.”

“Thế thì cũng dễ hiểu sao anh ta lại tỏa ra mùi hương giống Tiền bối như vậy.”

“Được rồi, tôi sẽ đặt lịch hẹn cho cô ở khoa tai mũi họng ngay bây giờ!”

Có lẽ đây là một dạng sốt cỏ khô mới chăng. Tôi nghe nói nó có thể ảnh hưởng đến não bộ và quá trình tư duy, nhưng không ngờ lại được chứng kiến một ví dụ điển hình như thế.

“Dù sao thì, cũng đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ.”

Lần cuối cùng là khi nào ấy nhỉ? Kể từ khi học kỳ hai bắt đầu, chúng tôi không hề chạm mặt nhau, vậy chắc là ở công viên đó vào kỳ nghỉ hè rồi. Và chúng tôi đã chia tay ở một thời điểm khá kỳ lạ.

“…Vâng, đúng vậy. Sau chuyện xảy ra ở công viên đó… Nakuru đã suy nghĩ rất nhiều, nên rất khó để gặp Tiền bối…”

Vì lý do nào đó, Nakuru nói những lời này với đôi má hơi ửng hồng, gần như là cảm thấy xấu hổ. Cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều ư? Tốt nhất đừng phải là chất liệu mới cho cuốn tiểu thuyết Đam mỹ của cô đấy nhé, tôi xin đấy. Cứu tôi với, thật sự đấy. Làm ơn hãy giữ những thứ và ý tưởng nguy hiểm này trong đầu cô thôi, được không? Cô sẽ gây ra tận thế nếu bất cẩn làm lộ bất cứ thứ gì trong số đó đấy.

“Vậy, cô muốn gì khi cất công đến đây vậy?” Tôi hỏi cô ấy với tông giọng ngầm ý ‘Về đi thôi’.

Nói vậy chứ, vì cô ấy đã đến phòng của một tiền bối, tôi nghĩ chuyện đó chắc không dễ dàng xảy ra với tôi.

“Chuyện là…” Nakuru khẽ lộ vẻ nghiêm trọng lạ lùng, rồi tiếp tục nói. “Tiền bối hãy cùng Nakuru bỏ trốn đi.”

…À, đây rồi. Tôi cứ linh tính chuyện này kiểu gì cũng tới. Cứ thấy cô ta bảo bỏ trốn, với cái kiểu người và những gì cô ta hay làm, thì chỉ có một lý do duy nhất khiến cô ta nói vậy thôi.

“…Nakuru.” Tôi cũng nghiêm nghị không kém cô ta, rồi lên tiếng. “Xin em, hãy tự thú đi.”

“………Gì cơ?”

“Em định nói là đã đến ngày em không thể kiềm chế bản thân và dục vọng của mình nữa, nên cuối cùng đã phạm tội, đúng không? Đó là lý do em muốn tôi cùng em bỏ trốn.”

“…Tiền bối, anh đang nói những điều rất thô lỗ đấy… Khoan đã, sao tự nhiên anh lại rút điện thoại ra vậy!”

“Tôi cần báo cáo chuyện này.”

“Báo 110 á!?”

“Không, 119. Có lẽ phẫu thuật một chút là em còn cứu được đấy.”

“Phẫu thuật!? Ở đâu!?”

“Tất nhiên là não rồi.”

“Tại sao!? Não Nakuru hoàn toàn không có vấn đề gì hết mà.”

“Não em có vấn đề à?”

“Đừng có bóp méo lời Nakuru!”

“Thật thà đi, em đã làm gì? Nhìn trộm nhà tắm công cộng của đàn ông à? Hay trộm kính? Cảnh sát đã đưa em vào danh sách truy nã rồi à?”

“Ưm… độc ác quá. Đến cả Nakuru cũng không phạm tội kiểu đó đâu!”

“Ờ, thật á?”

“Đừng có ngạc nhiên thế chứ! Việc tệ nhất Nakuru đã làm chỉ là rình rập Tiền bối suốt tuần vừa qua thôi!”

“Đó là một tội danh đúng đắn và nghiêm trọng trong thế giới của tôi đấy nhé! Đừng có tự hào tuyên bố thế!”

Đó là bằng chứng rõ ràng đủ để em bị bắt đấy, em có biết không hả. Với lại, tại sao em lại rình rập tôi suốt cả tuần? Chẳng lẽ đó là lý do tôi cứ cảm thấy có ánh mắt dõi theo mình suốt à?

“Không sao đâu mà? Đó là trò nghịch ngợm đáng yêu của một thiếu nữ mà.”

“Đừng có chơi trò đổ lỗi cho trò nghịch ngợm.”

“Ưm… Vậy thì, ít nhất hãy tha thứ cho em như một cô gái hậu đậu đi.”

“Cô gái hậu đậu?”

“Nếu Tiền bối muốn, Nakuru có thể cho Tiền bối thấy Nakuru có thể hậu đậu đến mức nào.”

“…Được thôi, cho tôi xem nào.”

“Rõ! Vậy thì, Nakuru sẽ bắt đầu ‘giết’ những thứ lẽ ra phải an toàn đây.”

“Em định nhảy lầu tự tử đúng không!? Với lại, sao em lại lập tức nhảy sang chuyện ‘giết’ vậy!? Em định giết cái gì hả!?”

“Tất nhiên là không khí ở đây rồi.”

“Không khí ở đây đã chết từ lâu rồi!”

Cái tội đó cũng chính là do em gây ra đấy. Em đã làm nó đến mười lần rồi. Nếu không, tôi đã hét toáng lên rồi.

“Tiền bối, đừng nhìn Nakuru bằng ánh mắt cá chết thế chứ.”

“Chính em đã giết đôi mắt của tôi đấy.”

“Anh vẫn còn giữ cái trò đùa đó! Cứ nghe Nakuru nói đã! Em đến đây để cảnh báo anh đấy, anh biết không!?”

“…Cảnh báo?”

Cái quái gì thế? Tại sao cô ta lại làm chuyện đó chứ? Nếu có, tôi mới là người nên cảnh báo em. Cụ thể là về những hành động của em trong ngày.

“Để Nakuru nói thẳng nhé. Tiền bối, anh đang bị nhắm tới đấy.”

“Hả?”

“Vì vậy, hãy chạy trốn đi. Nếu không… người đó sẽ đến.”

“……”

Ý tôi là, em có thể nói như thế, nhưng tôi vẫn không hiểu. Có người đang nhắm tới tôi? Nghe cứ như truyện tranh chiến đấu kỳ lạ nào đó vậy. Tôi đang định gọi 119, nhưng không ngờ đầu óc Nakuru lại hỏng đến mức này. Cô ta đã mất đi ranh giới giữa thực tế và hư cấu rồi. Với lại, cái người mà cô ta nhắc đến…

“Ngươi là Sakamachi Kinjirou, đúng không?”

Đột nhiên, một giọng nói hơi khác lạ vang vọng trong hành lang. Nghe giống như giọng của nhân vật anime chỉ tồn tại trong thế giới 2D vậy. Quay về phía giọng nói đó, tôi thấy một cô bé nhỏ nhắn. Không hiểu sao, cô bé ấy đang cầm một con mèo nhồi bông nhỏ với ánh mắt sắc lạnh. Đôi mắt cô bé rất kiên quyết, và bên dưới váy là chiếc quần thể thao ôm sát. Không thể quên mái tóc bạc sáng lấp lánh của cô bé…

“Với lại… bé tí tẹo à.” Tôi lẩm bẩm ấn tượng thật lòng của mình.

Cô bé nhỏ xíu không tưởng. Chắc hẳn phải dùng từ ấy để diễn tả. Thậm chí còn bé hơn cả Kureha, trông y hệt một cô búp bê vậy. Nhìn mặt tôi không nhớ, chắc không phải học sinh năm hai. Nhìn dáng vẻ thì có lẽ là năm nhất? Nhưng, sao cô bé lại biết tên tôi chứ?

“Tiền bối, tránh ra!”

Có lẽ vì mải nghĩ linh tinh mà tôi không kịp phản ứng khi nghe Nakuru nói. Chỉ thoáng chốc, cô bé đã rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng tôi, rồi…

“!?”

Một cú đấm trời giáng giáng thẳng vào bụng tôi, khiến cả người tôi bay vút đi.

“Gah…!?”

Với một tiếng rầm vang dội, lưng tôi đập mạnh vào cánh cửa, cả người tôi như rạp xuống. Trong tầm mắt, tôi thấy trần lớp học quen thuộc. Loáng thoáng nghe thấy tiếng lẩm bẩm của các bạn cùng lớp.

“……!”

…Không, chuyện đó không quan trọng.

“Urk…À…”

…Tôi không thể đứng dậy. Dù bao nhiêu năm qua đã được Kureha và Mẹ huấn luyện tỉ mỉ, tôi vẫn thấy mình chẳng thể gượng dậy được. Cố lắm thì chỉ thở được thôi. Đ-Đừng đùa chứ, cơ thể bé tí tẹo thế kia mà sức mạnh lại khủng khiếp đến vậy…

“…Hehehe.” Cô bé nhìn xuống tôi. “Hừ, làm anh trai của chị ấy mà yếu xìu.”

“…Cái gì?”

Anh trai? Nghe quen tai quá. Người khác từng tranh cãi về chuyện này là… Usami Masamune. Về cơ bản, cô bé này chính là…

“Onee-chan!”

Tôi nghe thấy một giọng nói hốt hoảng. Chủ nhân của giọng nói này không ai khác chính là Narumi Nakuru, người… Khoan, Onee-chan? Vậy thì, cô bé này là…

“C-Cô là…” Tôi cố gắng nặn ra lời.

Ngay lập tức, cô bé mà Nakuru gọi là “Onee-chan!” lên tiếng.

“À phải rồi, tôi chưa giới thiệu bản thân nhỉ.” Cô bé lẩm bẩm. “Nhớ cho kỹ vào, Sakamachi Kinjirou. Tôi là học sinh đứng đầu câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ của Học viện Rouran, đồng thời là Phó hội trưởng câu lạc bộ—Narumi Schrödinger!”

“……”

Cái tên quỷ quái gì thế này. Và đó cũng là ấn tượng đầu tiên tôi nhận được về cô chị gái bé nhỏ của Nakuru.

20-ayuxjxr.png?w=713

♀×♂

“T-T-T-T-Tên khốn nhà ngươi! Ngươi lại nghĩ ta ‘bé nhỏ’ nữa đúng không!?”

“Ối giời…”

Cô bé lại có hiểu lầm kỳ quái gì rồi. Tôi chỉ đang nghĩ tên cô bé nghe chấn động quá thôi. Tuy nhiên, cô bé hoàn toàn phớt lờ suy nghĩ của tôi, thay vào đó lại đỏ mặt và bắt đầu làu bàu. Rồi, cô bé lao về phía tôi.

“Ăn cái này đi!”

Cô bé vung chân lên như sút phạt trong bóng đá. Đương nhiên, tôi chính là mục tiêu.

“Oooooaaah!?”

Dù hành động đó khiến tôi bất ngờ, nhưng tôi vẫn xoay sở né được đòn tấn công này khi đang nằm trên mặt đất. Ngay sau đó, một tiếng động lớn vang lên, kèm theo thứ gì đó đổ sập xuống sàn. Đó là một chiếc bàn. Thay vì tôi, một chiếc bàn gỗ chắc chắn đã bị sút văng vào góc phòng như quả bóng trong cú sút phạt… Này này này, nhỡ bên trong vẫn còn sách bài tập thì sao? Sức mạnh của cô bé này lớn đến mức nào chứ, dù cơ thể bé tí thế kia?

“Khốn kiếp… ai cũng chỉ biết trêu chọc mình… Mình vẫn đang trong thời kỳ phát triển mà, đâu có nhỏ chút nào đâu!”

Cô bé rõ ràng vẫn chưa xả hết giận, vẫn đang bốc hỏa. Có vẻ như cô bé bị ám ảnh về chiều cao của mình. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, tôi thật sự không trách cô bé được. Với vóc dáng đó, nhầm cô bé là học sinh tiểu học cũng chẳng lạ.

“Tiền bối!”

Lúc đó, Nakuru chạy đến chỗ tôi.

“…Nakuru, giải thích đi. Cô bé nhóc quá mạnh này là ai vậy?”

“Cô bé nhóc… Ừm, người đó là chị gái của Nakuru.”

Thật sao? Hai người họ chẳng giống nhau chút nào. Chưa kể, chiều cao lại còn ngược lại nữa chứ. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác thì các bạn cùng lớp trong phòng đều bắt đầu chú ý đến vị khách của chúng tôi.

“Oa, nhìn kìa! Là Schrödinger-san!”

“Sao Schrö-tiền bối lại ở đây?”

“Mà cô ấy bé tí tẹo kìa!”

“Suỵt! Mày muốn bị cô ấy cắn à!?”

…Cô ta nổi tiếng đến vậy sao? Cứ như thể họ vừa chạm trán phải hổ dữ hay quái vật gì không bằng.

“Anh chưa nghe sao? Onee-chan khá nổi tiếng với không ít học sinh đó, họ gọi chị ấy là ‘Schrödinger-san’ hay ‘Tiền bối Schrö’ đó thôi.”

“Không ít học sinh ư?”

“Cơ bản là học sinh năm ba và những ai thuộc các câu lạc bộ thể thao. Dù sao thì Onee-chan nổi tiếng vì đã ‘nghiền nát’ các câu lạc bộ khác mà.”

“Nghiền nát…?”

“Điền kinh, Judo, Kendo, bóng đá… vân vân và mây mây. Theo những gì Nakuru nghe được, chị ấy từng ‘chiến’ với đa số các câu lạc bộ rồi. Dĩ nhiên là ‘chiến’ theo chuyên môn của từng câu lạc bộ.”

“……”

Được rồi, được rồi, được rồi. Hiện tại thì tôi đã hiểu ra rằng chị gái cô chính là người đã ném tôi bay đi. Với những gì cô ta làm với cái bàn kia, và việc cô ta là phó hội trưởng câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ đã giải thích được rất nhiều điều rồi.

“Vậy, nữ hiệp Schrödinger-san vĩ đại đây muốn gì ở tôi?”

“C-Cái đó thì…”

Nakuru bỗng đỏ mặt sau khi nghe câu hỏi của tôi. Là một lý do đáng xấu hổ nào đó ư? Cô bé không đến để tỏ tình đấy chứ? Xin lỗi chứ, tôi không có hứng với loli. Tôi đã có một bé tí xíu mạnh đến mức vượt quá giới hạn của bản thân rồi.

“Hừ, để tôi nói cho mà nghe.”

Tiền bối Schrö hẳn đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, cô ấy ưỡn ngực, và lớn tiếng nói thẳng ra giữa lớp học.

“Ngươi đã động tay động chân với em gái ta!”

“……”

Khoan đã nào. Em gái cô ta là đứa nghiện kính này ư? Tôi đã làm cái chuyện đó hồi nào chứ? Tôi kêu gọi bôi nhọ, phỉ báng! Tôi mong cô đừng có nói mấy thứ vớ vẩn gây hiểu lầm với bạn cùng lớp của tôi.

“Đừng có giả ngơ, ta đã điều tra cả rồi.” Tiền bối Schrö nói, tràn đầy tự tin. “Ta nghe hết mọi chuyện từ Nakuru rồi. Tên khốn ngươi… ngươi đã đi hẹn hò với con bé trong kỳ nghỉ hè vừa rồi, đúng không?”

“!”

“Chưa kể ngươi còn để con bé đút cho ngươi hộp cơm tự làm của nó nữa.”

“…………”

“Thậm chí còn… c-c-c-còn trao nhau cái ôm nồng cháy giữa thanh thiên bạch nhật!”

“Aaaaaaaaaaa!”

Cô ấy đã hoàn toàn hiểu sai tất cả mọi chuyện rồi! Đúng là tôi từng đi hẹn hò với Nakuru ở công viên công cộng, và cô bé cũng đã làm hộp cơm cho tôi, sau đó là một cái ôm đơn phương nồng cháy, nhưng tất cả những điều này đều có lý do chính đáng cả!

“Onee-chan! Xin hãy nghe Nakuru nói!” Nakuru đứng dậy phản đối.

Đúng rồi, nói cho cô ấy biết đi, đồ nghiện kính! Buổi hẹn hò đó có lý do chính đáng, đúng không! Thực tế thì…

“Buổi hẹn hò đó là hẹn hò có trả công!”

“Sao bây giờ lại là hẹn hò có trả công?!” Tôi lập tức phản bác.

“Eh? Nakuru không nói sai mà, đúng không? Hồi đó, Nakuru đã nhờ tiền bối đi hẹn hò với mình, giống như một công việc làm thêm vậy.”

“Cô không sai, nhưng mà vẫn…!”

“Nakuru còn đưa tiền bồi thường cho anh nữa mà.”

“Nó đâu phải là một khoản bồi thường điên rồ đến thế đâu?!”

“K-Không đời nào! …Nakuru đã đưa cho anh thứ gì đó quan trọng đến mức không thể so sánh với tiền, vậy mà anh lại coi như không có gì…”

“Đừng có nói theo cái kiểu đó! Mọi người chắc chắn sẽ hiểu lầm đó, được chưa!?”

Thứ quan trọng đó chính là… kính! Kính đó, cô nghe không!? À, đúng là một tai họa. Lẽ ra tôi phải biết rằng con bé nghiện kính này chỉ làm mọi thứ tệ hơn thôi. Đương nhiên, những lời thì thầm bắt đầu vang lên giữa các nữ sinh cùng lớp tôi, những người đã nghe được chuyện này.

“Hẹn hò có trả công…”

“Chưa kể cô gái còn phải trả tiền nữa chứ…”

“Với lại, cái thứ quan trọng mà cô ấy nhắc đến là gì vậy nhỉ…”

“Đồ rác rưởi nhân loại, cái thằng đó.”

Cùng lúc đó, các nam sinh cũng chẳng khá hơn là bao.

“Oa, nó làm thật kìa.”

“Nói thật, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

“Tao sẽ không tha thứ cho nó! Cứ lả lơi với một tiền bối ngực bự tai mèo!”

So với những cô gái khác, giọng nói của họ chất chứa ghen ghét và sát khí nhiều hơn là sự ghê tởm thực sự. Đây quả là một cơn ác mộng, cứ thế này thì mình sẽ mất đi tư cách làm người mất thôi.

…“Gan to thật, dám động vào em gái tôi.”

Và rồi, người đang sục sôi giận dữ kia chính là Narumi Schrödinger. Cô ấy là thành viên đứng đầu câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ của Học viện Rouran, đồng thời cũng là Phó Hội trưởng câu lạc bộ. Ngay cả Kureha còn nói cô ấy khá ghê gớm, đúng vậy.

…“Tiền bối, xin hãy chạy đi.” Nakuru khẽ lẩm bẩm với giọng đầy lo lắng. “Chị gái tôi có thể không thành thạo các kỹ thuật chiến đấu như Kureha-chan hay Usami-senpai, nhưng…”

…“Nhưng sao?”

“Chị ấy rất mạnh. Trong giải đấu xếp hạng của câu lạc bộ diễn ra mùa xuân này, chị ấy đã đối đầu trực diện với Kureha-chan và giành chiến thắng.”

“……”

“Tiền bối vừa bị đấm một cú hẳn là đã biết rồi, đúng không? Chị gái tôi khác với những người khác. Sức mạnh, tốc độ, giác quan, chị ấy vượt trội hơn hẳn mọi khả năng cá nhân, là một thủ lĩnh tuyệt đối. Bởi vậy… Mau chạy đi—”

Trước khi cô bé kịp nói hết lời, Narumi Schrödinger đã lao tới.

“Lần này tôi sẽ không trượt đâu!” Cô ấy hét lên với giọng nói đầy phong cách anime như trước.

Cô ấy lao thẳng về phía tôi, chỉ để hạ gục tôi bằng một đòn duy nhất.

“Tránh ra!” Tôi phản xạ đẩy Nakuru ra bằng một tay.

Nakuru kêu lên một tiếng ‘Kya!?’ đầy kinh ngạc khi ngã ngửa ra sau. Thà như vậy còn hơn là cô bé bị cuốn vào cuộc tàn sát sắp tới.

“Ư….”

Không ổn rồi. Thật sự không ổn. Đúng như Nakuru nói, cô ấy có lẽ còn mạnh hơn cả con quái vật nhỏ trong nhà tôi. Chưa kể cô ấy chưa bao giờ trở nên hung hăng đến mức này.

“Daaaaah!”

Vừa lao tới vừa tấn công là ý đồ trong từng bước di chuyển của Schrö-senpai, nắm đấm của cô ấy sắp giáng thẳng vào tôi với tốc độ cao.

“Thật phiền phức.” Tôi nghe thấy một giọng nữ trung quen thuộc.

Đó vẫn chưa phải là kết thúc. Schrö-senpai phát ra một tiếng ‘Wha!?’ ngỡ ngàng, rồi bay ngược ra sau. Cô ấy bị dính một cú đá móc chân đẹp mắt. Cú đá giáng trúng Schrö-senpai, khiến cô ấy bay thẳng vào góc lớp học.

“Jirou, cậu có sao không?”

“K-Konoe…”

Đúng vậy, đây chính là Konoe Subaru, người đã đá Schrö-senpai bay đi như không có gì.

“T-Tại sao…”

“Hả? Cú đá móc chân vừa rồi ư? Tôi học được từ Kureha-chan đó. Chúng tôi thường xuyên luyện tập cùng nhau mà, đúng không? Mà, tôi đã cố gắng kiềm chế rồi.”

“Ý tôi không phải vậy! Tại sao… cậu lại cứu tôi?”

“Đừng lo lắng về chuyện đó. Sự hiểu lầm kia đã được giải quyết rồi.”

“Hiểu lầm?”

“Đúng vậy. Chưa kể, cậu là… người quý giá của tôi…!” Konoe nói đến đây thì đột nhiên lại im lặng.

Chết tiệt, vậy ra cô ấy không thể bỏ mặc người bạn thân nhất của mình sao? Mình thật thảm hại khi phải được một cô gái cứu. Nhưng… ngay bây giờ, chúng ta chỉ có thể hợp lực. Narumi Schrödinger hoàn toàn vượt xa khả năng của tôi. Nếu chúng ta có thể biến đây thành một trận hai đấu một, thì…

“Hơn nữa tôi cũng muốn hỏi cậu một chuyện, Jirou.”

“Chuyện muốn hỏi ư?”

“Đúng vậy. Vừa nãy, cậu nói về việc đi hẹn hò với Nakuru-chan.”

“………”

“Chưa kể cô bé còn đút cơm hộp tự làm cho cậu ăn, hai người còn ôm nhau say đắm, và cậu thậm chí còn lấy trộm một món đồ quan trọng từ Nakuru-chan nữa.”

“…A-Ahaha, bình tĩnh nào, Konoe-san. Sao mắt cậu đột nhiên đáng sợ thế?”

Tôi rút lại lời mình vừa nói. Có lẽ tên quản gia này đang định xử lý tôi cùng với Schrö-senpai. Biểu cảm bối rối của Konoe biến mất trong chớp mắt, và giờ cô ấy trông như một con gấu nâu đang nhắm vào một con cá hồi, trừng mắt nhìn tôi. Ahhh, mình cần phải chứng minh sự vô tội của mình nhanh lên!

“Chà, bất ngờ thật đó~” Giọng anime quen thuộc kia lại cất lên.

Quay đầu nhìn về phía đó, Narumi Schrödinger đã đứng dậy. Cô ấy có vẻ không bị tổn thương nhiều lắm, có lẽ là vì Konoe đã kiềm chế thật.

“…Thôi kệ vậy. Trước hết, tôi phải lo liệu cô nàng này cái đã.” Konoe nói đoạn, rời mắt khỏi tôi, hướng về phía Schrö-senpai.

“Chào cô, Subaru-sama. Cú đá vừa rồi của cô thật là đỉnh đó.”

“Cô biết tôi à?”

“Đương nhiên rồi. Thật lòng mà nói, tôi nghĩ chẳng có học sinh nào trong trường này lại không biết cô đâu. À, tôi cũng nghe em gái mình kể rất nhiều về cô.”

“Kể nhiều ư?”

“Mỗi ngày, ngay khi vừa về đến nhà, con bé lại thao thao bất tuyệt về cô và cả cái tên Sakamachi Kinjirou đằng kia nữa.”

“Hừm.”

“Nhưng đừng hiểu lầm nhé. Chắc chắn tôi không hề nghĩ kiểu ‘Đủ rồi đó, mau chơi với chị đi!’, được chưa.”

“Nếu chị muốn con bé chơi cùng, thì cứ thành thật mà nói ra thôi mà.”

“…!? T-t-t-tôi đã bảo là cô hiểu sai rồi mà! Đừng có đoán mò cảm xúc của tôi, chỉ vì cô trông giống con gái chứ!”

“C-Cái mặt tôi thì liên quan gì đến chuyện này chứ!? Nhìn chị xem, bé tí tẹo!”

“Không muốn nghe cái đó từ cái tên mặt búng ra sữa!”

“Lại nữa, mặt tôi thì chẳng liên quan gì cả!”

Điện tóe lửa giữa hai người họ. Tôi tự hỏi vì sao, nhưng hai người này có vẻ khá giống nhau. Cả hai đều bồng bột và trẻ con y hệt.

“Với lại, tôi là tiền bối năm ba đấy biết không? Cô để sự tôn trọng của mình cho tiền bối ở đâu rồi?”

“Thật lòng mà nói, chị trông chẳng già hơn chút nào cả.”

“C-Câm miệng! Tôi vẫn còn đang lớn, cứ đợi mà xem!”

“Tôi có cảm giác như sự phát triển của chị đã dừng lại hoàn toàn rồi ấy?”

“Hừm, thật đáng tiếc, nhưng năm nay tôi thực sự có tiến triển đấy!”

“Ồ, chị bị lùn đi à?”

“Tôi chắc chắn là không!”

“Vậy, chị đã cao thêm bao nhiêu?”

“Ư…Ư… Hai milimet…”

“Hế.”

“Đừng có cười!! Cao thêm là được rồi đúng không!? Tốt hơn là có cái mặt con gái! Với lại, cô đúng là trông giống con gái thật! Cô còn có mùi con gái nữa!”

“…! Dừng lại ngay! Đừng đến gần nữa! Đừng có ngửi tôi!”

“Hừm? Đừng nói là, cô biết điều đó rồi chứ?”

“C-Cô…!”

“Á! Dừng lại, cô đang làm gì vậy!”

Trong cơn tức giận, Konoe tóm lấy má của Schrö-senpai, kéo căng chúng ra. Schrö-senpai cũng tham gia vào, làm y hệt với Konoe…

“……”

Đúng vậy, họ là trẻ con. Không cần phải nói vòng vo.

“Chết tiệt! Cô thực sự làm tôi tức điên rồi!” Schrö-senpai hẳn đã mất bình tĩnh, khi cô tạm thời lùi ra khỏi Konoe. “Tôi nghe Kureha kể rồi. Cô đã thắng con bé đúng không?”

“À đúng rồi, chị là phó hội trưởng câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ nhỉ.”

“Ngoài ra, tôi còn là người đứng đầu câu lạc bộ đó. Không ai mạnh hơn tôi cả.”

“Thế mà chị chỉ là phó hội trưởng.”

“Câm miệng! Đó là một lời bình luận cấm kỵ! Dù sao thì tôi cũng rất muốn làm hội trưởng câu lạc bộ! Nhưng, con bé đã lập ra câu lạc bộ đó, nên tôi không thể…” Schrö-senpai nói, bĩu môi. “À, thôi kệ vậy! Tạm thời tôi sẽ bỏ qua việc cô là con trai! Hai chọi một là một lợi thế tốt, nên cứ xông lên đi.”

“…Hừm.”

Đối mặt với những lời nghe như trực tiếp khiêu khích, Konoe lộ vẻ khó chịu, rồi liếc nhìn tôi. Chúng ta nên làm gì đây? Bất kỳ lời thuyết phục nửa vời nào cũng không hiệu quả. Nếu vậy, chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là đấu hai chọi một.

“……”

Không, không đúng. Dù sao thì, tôi mới là người đã gây ra chuyện này.

“Không sao đâu. Lui lại đi, Konoe.”

“Cái gì… Jirou!?”

“Ối? Tôi ngạc nhiên đấy. Tôi không hề ghét cái gan của cậu!” Schrö-senpai bật cười như một nhân vật phản diện trong anime.

…Đánh nhau thôi, đồ tôm tép. Tôi không biết mình có bao nhiêu cơ hội ở đây, nhưng dù sao tôi cũng là con trai cả của gia đình Sakamachi, và tôi không được nuôi dạy để chạy trốn khi đối mặt với nguy hiểm. Chưa kể…

“……”

Để Konoe bảo vệ mình, tôi thà chết còn hơn là trở thành một kẻ hèn nhát trước mặt cô ấy. Đó là lý do tôi sẽ không lùi bước. Trong một khoảnh khắc, tôi đã rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng tôi…

“Dừng lại được rồi, Jirou-kun.”

Ngay trước khi chúng tôi chạm trán, một giọng nói trang nghiêm vang lên. Đó là Suzutsuki Kanade. Mặc dù xuất hiện từ hư không, cô ấy vẫn bình tĩnh như mọi khi, khi tiếp tục lời nói của mình.

“Hân hạnh được gặp, Narumi-senpai. Xin lỗi vì đã cắt ngang giữa chừng, nhưng tôi khuyên chị nên dừng ngay cuộc chiến này lại.”

“Ơ? Sao thế? Bọn tôi vừa mới bắt đầu mà?”

“Đúng vậy. Tiếng cồng hiệu lệnh cho vòng một có thể chưa vang lên, nhưng chuông vào tiết học đầu tiên thì chắc chắn sẽ reo. Rồi sau đó, giáo viên sẽ đến.” Suzutsuki bình tĩnh giải thích. “Này, chị không phải là Hội trưởng ủy ban tổ chức lễ hội thể thao sao? Nếu chị cứ gây rối thế này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chính lễ hội thể thao, đúng không? Đây là một sự kiện quan trọng đối với rất nhiều học sinh, chị không muốn làm hỏng nó cho họ đâu, phải không?”

“Ư… cô nói không sai.” Cô ta đáp. “Thôi được, vậy tôi sẽ rút lui tạm thời.” Schrödinger-san thả lỏng người.

…Đúng là Suzutsuki. Cô ấy đã dẹp yên mớ hỗn độn này chỉ bằng vài lời nói. Giá mà Schrö-senpai cứ thế mà im hơi lặng tiếng thì hay biết mấy…

“—Nhưng mà, này.” Cô ta nhoẻn miệng cười đầy vẻ kiêu ngạo. “Chúng ta sẽ giải quyết vụ này thế nào đây? Tôi sẽ không quên chuyện này đâu đấy.”

“…Chị ích kỷ thật đấy nhỉ.” Suzutsuki thở dài. “Vậy thì, thế này thì sao? Tôi nghe nói chị đang lên kế hoạch cho một sự kiện đặc biệt trong lễ hội thể thao, đúng chứ?”

“À, cái đó ấy à? Ừ, nó giống như một trận đấu biểu diễn, nhưng tôi đang vật lộn để tìm người tham gia.”

“Thế à? Vậy thì… sao chị không mời Jirou-kun và Subaru tham gia sự kiện này?”

“…!? Tiểu thư!?” Cậu Quản gia-kun tội nghiệp hoàn toàn sững sờ trước lời của Chủ nhân.

Đương nhiên, tôi cũng cảm thấy y hệt, nhưng cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn mà chẳng có ai trong chúng tôi được phép phản đối.

“Dù sao thì đó cũng là một trận đấu biểu diễn, vậy nên chị có thể giải quyết ân oán tại đó. Tất nhiên, chị cũng sẽ tham gia, đúng không? Dù sao thì chị cũng là Schrödinger-san, kẻ mạnh nhất toàn trường này mà.”

“—Ừ, cô nói đúng đấy.” Schrödinger-san mỉm cười như thể đang rất mong chờ.

“Vậy thì, nếu Subaru và Jirou-kun thắng chị, chị sẽ bỏ qua chuyện này, đúng không?”

“Được thôi. Nếu tôi thắng… tôi có thể muốn làm gì với Sakamachi Kinjirou cũng được, đúng không?”

“Vâng, vậy thì đành chịu thôi.”

“Cái gì!?”

Cô ấy đang đồng ý một cách thản nhiên chuyện gì thế?

“Vậy tôi nên bắt cậu ta làm gì đây nhỉ? Có lẽ bắt làm nô lệ của tôi một tháng?” Schrö-senpai bắt đầu suy nghĩ những chuyện nguy hiểm.

Thật là độc ác. Tôi không hề có ý xấu khi vô tình gây ra cuộc ẩu đả này, vậy mà giờ đây sự an toàn của tôi lại bị đe dọa. Tôi cảm thấy mình sẽ không thể sống sót nổi nếu làm nô lệ cho cô ta.

“Vậy thì, trận chiến quyết định sẽ diễn ra tại lễ hội thể thao. Tôi sẽ không thua đâu đấy. Nếu tôi thua, tôi sẽ gọi cậu là ‘Onii-chan’ và làm em gái cậu!”

Thật là một lời tuyên chiến không cần thiết. Sau khi nói những lời đó, cô ta chạy xuyên qua lớp học, mở cửa sổ, rồi nhảy ra ngoài như không có chuyện gì.

“……”

Ưm, cô có biết chúng ta đang ở tầng hai không đấy? Vì sự phát triển kỳ quái này, cả lớp đều im lặng. Sự xuất hiện và biến mất bất ngờ của Schrödinger-san, phó hội trưởng câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ và là kẻ mạnh nhất Học viện Rouran, đã tạo ra một cơn chấn động trong lớp chúng tôi, gần như là một cơn bão.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận