Nếu bạn yêu thích công việc của chúng tôi, xin vui lòng theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia Discord của chúng tôi và cân nhắc hỗ trợ chúng tôi trên Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Ngày 19 tháng 9 là ngày hội thao. Tệ hơn cả, điềm báo chẳng lành mà tôi linh cảm đã thành sự thật, và thay vì một mớ hỗn độn, nó giống như một cơn bão – một cơn cuồng phong thì đúng hơn.
Cơn bão lớn này đột ngột hình thành ở bờ biển Thái Bình Dương, ngay lập tức tăng tốc mạnh nhất, nhanh chóng áp sát quần đảo Nhật Bản. Chưa kể, nó còn nhắm thẳng vào một lộ trình trực diện. Tuy nhiên, dự báo thời tiết hôm nay cho biết thị trấn chúng tôi đang sống phải đến chiều tối mới bước vào vùng ảnh hưởng của bão. Đúng là thời điểm trớ trêu.
Nếu sáng sớm đã mưa xối xả, có lẽ nhà trường đã hủy hội thao, nhưng bầu trời quang đãng xanh ngắt như thế này lại tạo cảm giác rờn rợn. Chắc hẳn họ đã đánh giá rằng gió sẽ không phải là vấn đề quá lớn. Bởi vậy, phía nhà trường đã bật đèn xanh, và hội thao của Học viện Rouran vẫn sẽ được tổ chức theo kế hoạch.
Chắc chắn đến chiều, trời sẽ chuyển từ quang đãng sang mưa như trút, và cơn bão sẽ đổ bộ vào đây, tôi tin là vậy. Tôi cá là họ cũng phải lo lắng về điều đó, nhưng đây vẫn là hội thao, một trong những sự kiện lớn nhất của học kỳ hai. Giống như hồi lễ hội trường, tinh thần của học sinh vẫn cao ngút trời. Thậm chí có vài người còn hào hứng mong bão đổ bộ giữa chừng. Chắc hẳn học sinh cấp ba vẫn còn là trẻ con trong sâu thẳm.
Tất nhiên, người hào hứng và nhiệt huyết nhất chính là Narumi Schrödinger. Cô ấy là hội trưởng Ban Tổ chức hội thao, và là người chúng tôi sẽ phải đối đầu hôm nay. Với phần khai mạc lễ hội, chúng tôi sẽ được nghe bài phát biểu từ chính vị hội trưởng này, và có lẽ bạn sẽ mong đợi một điều gì đó nhàm chán như “Với tinh thần thể thao cao thượng…” vân vân, nhưng Schrödinger-san, người mạnh nhất trường, đã phủ nhận mọi kỳ vọng đó.
“—Mọi người, hãy ra ngoài và tận hưởng ngày hôm nay!”
Đó là tất cả những gì cô ấy nói. Tuy nhiên, những lời lẽ đơn giản này lại truyền một luồng điện mạnh mẽ khắp các hàng học sinh. Niềm đam mê tràn ngập khắp hội trường như thể một buổi hòa nhạc rock trực tiếp sắp bắt đầu. Chà, đó đúng là điều bạn có thể mong đợi từ vị hội trưởng Ban Tổ chức. Cô ấy sở hữu một khả năng lãnh đạo mạnh mẽ mà người ta không ngờ tới từ vóc dáng của cô. Theo một cách nào đó, bạn có thể gọi kỹ năng này là sức hút bẩm sinh. Dù sao đi nữa, với những lời này, hội thao của chúng tôi đã bắt đầu.
“Jirou, chúng ta di chuyển đến vạch xuất phát thôi.”
Trong một góc sân thể thao là một không gian nhỏ dành cho các thí sinh của những sự kiện tiếp theo tập trung. Konoe, trong bộ đồ thể thao điển hình với áo thun và quần đùi dài đến đầu gối, đã gọi tôi.
“Ồ, đến giờ rồi sao?”
Ngay khi chúng tôi tiến về giữa sân thể thao, sự kiện trước đó dường như đã kết thúc. Từ đó đánh dấu sự khởi đầu của cuộc thi ba chân ăn bánh mì tìm đồ vật của chúng tôi. Đó là sự kiện mà Konoe và tôi tham gia, cũng như một trong những sự kiện chính của buổi sáng.
“Không sao đâu, chúng ta đã luyện tập rất nhiều trong tuần qua, chắc chắn sẽ làm được.”
“Ừ, đúng là khổ sở thật.”
Tôi thậm chí không muốn nhớ lại. Kể từ khi chúng tôi tổ chức cuộc họp trên sân thượng vào cái ngày định mệnh ấy, Konoe và tôi đã luyện tập từng giây từng phút. Bình thường, có lẽ chúng tôi nên luyện tập cho sự kiện chính đối đầu với Tiền bối Schrö, nhưng đó là một sự kiện tập trung vào chiến đấu hơn. Đó là lý do tại sao, biện pháp đối phó tốt nhất của chúng tôi là luyện tập ở nhà như mọi khi, và phần thời gian còn lại chúng tôi dùng để cải thiện kỹ năng chạy ba chân.
Chẳng ngờ cái chứng sợ phụ nữ của mình vẫn chưa bỏ được. Tôi cứ thế bị buộc phải tham gia trò thi ba chân với cái cơ thể như vậy. Mà còn tệ hơn nữa là sự xuất hiện của Suzutsuki Kanade… Hay cô Yamitsuki như cô ấy tự gọi bản thân. Cái "miệng lưỡi rắn độc" của cô ấy lại càng phát triển, những lời trêu chọc mang tính hành hạ kia hoàn toàn nghiền nát cả thể xác lẫn tinh thần tôi. Để dễ hình dung hơn, tôi sẽ kể cho các bạn nghe chuyện gì đã xảy ra vào một buổi sáng nọ.
♀×♂
"Chào buổi sáng, Jirou-kun."
“…Bây giờ cô nghĩ là mấy giờ rồi hả?”
"Sáu giờ rưỡi sáng. Hôm qua tôi đã bảo sẽ gọi cậu dậy mà, phải không?"
"Tôi tuyệt đối không ngờ cô lại làm thật đấy."
Sáng hôm sau lời tuyên bố của cô Yamitsuki, điện thoại tôi bỗng rung lên bần bật kèm theo nhạc chuông bài nhạc phim *Bố Già*. Người ở đầu dây bên kia không ai khác chính là vị tiểu thư nhà giàu kia.
"Cậu nghĩ đó cũng chỉ là mấy lời nói nhảm như mọi khi thôi à? Xấu hổ thật đấy. Với lại, ít nhất thì cậu sẽ không bị Kureha-chan đánh thức đúng không?"
"Ít nhất thì tôi cũng được ngủ thêm ba mươi phút nữa chứ, cô biết không?"
"Tôi ngạc nhiên là cậu lại nghe máy của tôi đấy."
"Đừng có lạc đề!"
"Fufu, tôi xin lỗi. Nhưng cậu đã nói rằng mình khó dậy vào buổi sáng, đúng không?"
"Ừm, cô nói không sai…"
Vì bị huyết áp thấp nên tôi thường xuyên phớt lờ đồng hồ báo thức, thậm chí còn đập tan tành chúng. Tuy nhiên, hôm nay tôi lại bị điện thoại đánh thức… mặc dù tôi cũng suýt nữa ném nó xuống đất. Chắc tôi đã vô thức tự ngăn mình lại.
"Có lẽ tôi đã bị bất ngờ rồi tỉnh dậy. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi tỉnh giấc với nhạc chuông bài *Bố Già*."
"Cậu vẫn giữ bài đó làm nhạc chuông của tôi à?"
"Đó là hình ảnh của cô trong tôi mà, nên đúng vậy."
"Hay là nhạc phim Darth Vader sẽ hợp hơn nhỉ?"
"Chúng ta đã nói chuyện này từ hồi tháng Năm rồi mà."
"Tôi cảm thấy nó sẽ hợp với cô Yamitsuki hơn nhiều. Tôi đã chuẩn bị cho điều đó từ Tuần Lễ Vàng rồi đấy."
"Cái cuộc trò chuyện đó lại là chuẩn bị sao!?"
Đó là vào tháng Tư, cô đã lên kế hoạch từ bao lâu rồi vậy?
"Fufu, tên tôi là Yamitsuki-san, người phụ nữ đã sa ngã vào mặt tối."
"Cô không thấy ngại khi nói mấy thứ như 'mặt tối' à?"
"Tôi đã vứt bỏ sự xấu hổ từ lâu rồi."
"Thế sao."
"Việc tôi đang gọi điện cho cậu trong trạng thái hoàn toàn không mảnh vải che thân đã đủ chứng minh điều đó."
"Cô đang trần truồng đấy à, Suzutsuki-san!?"
"Ồ? Tôi chưa bao giờ nói với cậu sao?"
"Cô chắc chắn là chưa hề nói! Tại sao cô lại trần truồng!?"
"Vì tôi đang tắm mà. Sao tôi lại mặc quần áo trong lúc đó được chứ?" Cô Yamitsuki nói như thể đó là điều hiển nhiên nhất.
T-T-T-T-Trần truồng… Ý tôi là, cô ấy nói không sai, nhưng nếu đột nhiên cô ấy nói vậy, tôi còn chẳng biết phải phản ứng thế nào nữa…
"Jirou-kun, cậu vừa tưởng tượng cảnh tôi đang tắm đúng không?"
"!?"
"Đồ háo sắc, đồ biến thái, con thú vị thành niên. Đó là lý do tại sao bọn con trai lại rắc rối đến vậy."
"Tôi tố cáo là vu khống! Tôi tuyệt đối không nghĩ gì như thế cả!"
"Thật sao? Vậy là cậu sẽ chết oan ở đây à?"
“…Hả?”
"Xin lỗi, ý tôi là 'giải thích'."
"Rõ ràng là cô cố tình nói vậy mà!"
"Một sự nhầm lẫn bất cẩn."
"Xùy, làm quái gì có chuyện cô lại mắc lỗi bất cẩn như thế!"
"Đó chỉ là một sự nhầm lẫn bất cẩn thôi mà!?"
"Đừng có đổi ngữ điệu chỉ để mua vui chứ!"
Làm sao cô có thể nhầm lẫn hai thứ đó được chứ, hả? Rõ ràng là cô có ý đồ xấu khi nói vậy mà.
"Thôi nào, giải thích sự trong sạch của mình đi."
"Khoan đã. Tại sao điều đó lại quan trọng lúc này? Tại sao tôi phải làm điều đó qua điện thoại chứ?"
"Vậy tôi nên gọi video không?"
"Tôi xin lỗi, tôi sẽ giải thích rõ ràng nên làm ơn đừng!"
"Đồ nhát cáy."
"Làm quái gì tôi có thể gọi video với một cô gái đang khỏa thân được chứ!"
"Sao cậu lại hoảng loạn như thế? Hay là cậu cũng đang trần truồng à?"
"Cái kiểu diễn biến gì thế này vậy hả!?"
‘Ý tôi là, một cô bạn học đang gọi điện đánh thức cậu đấy nhé? Chuyện cậu trần như nhộng, ở chế độ ‘sẵn sàng chiến đấu’ cũng có gì lạ đâu nhỉ.’
“Tôi thấy cô đang hiểu lầm trầm trọng về con trai tuổi mới lớn rồi đấy!”
‘Vậy là, cậu đang mặc quần áo chỉnh tề chứ?’
“……”
‘…Ơ? Đừng nói là…’
“K-khoan đã! Tôi không có ở truồng hoàn toàn! Tôi chỉ mặc mỗi quần lót thôi!”
‘Tức là… trên người cậu không có gì ngoài phần dưới?’
“Ưng…”
Chứ còn mong chờ gì nữa? Ngay cả ban đêm vào tháng Chín mà trời còn nóng hầm hập, không như thế thì làm sao tôi ngủ được. Chắc tôi cởi áo từ lúc nào không hay khi ngủ rồi. Đến lúc tỉnh dậy, trên người tôi chỉ còn độc một chiếc quần lót.
‘Đến mức cậu là một tên biến thái thích nói chuyện điện thoại chỉ với độc một cái quần lót…’
“Tôi còn chẳng thấy thích thú gì!”
‘Huống hồ đó lại là quần lót của em gái cậu…’
“Quần đùi boxer! Tôi mặc quần đùi boxer nhé!”
‘Tôi không nghĩ cô bé sẽ bận tâm nhiều đâu.’
“Thế thì tôi sẽ được trải nghiệm cách tỉnh dậy kinh hoàng nhất cuộc đời!”
Thử tưởng tượng xem, Kureha mà thấy tôi đang ngủ vùi trong chiếc quần lót của con bé, chắc chắn tôi sẽ bị con bé xử đẹp ngay tại chỗ. Có khi tôi không bao giờ tỉnh lại được nữa ấy chứ.
‘Nhưng… như thế không được.’ Suzutsuki bỗng nhiên lên tiếng. ‘Khi chúng ta gọi điện, tôi không thể biết cậu đang mặc quần áo gì.’
“Cô vẫn còn lải nhải chuyện đó à?”
‘Chuyện này rất quan trọng. Bạn tốt của tôi có thể là một kẻ thất bại thích mặc quần lót của em gái mình.’
“Có phải cô bị say hơi nước trong bồn tắm rồi không?”
‘Fufu, có thể là vậy. Nếu thế thì… Hay là chúng ta gọi video đi?’ Cô ta nói, rồi khẽ khúc khích.
……Ưm, chuyện này là sao đây? Gọi video để kiểm tra xem tôi có mặc gì bất thường hay không thì cũng được thôi, nhưng thế thì không ổn cho Suzutsuki à? Cô ấy đang trần truồng mà.
‘Không sao. Như cậu nói đấy, tôi bắt đầu thấy chóng mặt rồi. Chính vì thế—tôi sẽ quấn khăn tắm sau khi ra ngoài.’
“Hả?”
‘Gặp lại cậu sau, Jirou-kun. Tôi sẽ quấn khăn tắm trước, rồi gọi lại cho cậu sau một lát.’
Nói rồi, cô ta đơn phương ngắt cuộc gọi.
“……”
Đừng có đánh giá thấp tôi. Cô ta vẫn nghĩ tôi là thằng nhát gan à. Nếu tôi không nghe máy, cô ta chắc sẽ tìm cách khác để trừng phạt tôi. Tôi sẽ cho cô ta thấy tôi cũng có thể là một người đàn ông! Và không, chắc chắn không phải vì tôi muốn nhìn một cô bạn cùng lớp chỉ quấn mỗi khăn tắm quanh người đâu nhé.
“!”
Tiếng nhạc nền của phim Bố Già lại vang lên. Lần này là cuộc gọi video. Tôi hít thở sâu vài hơi để trấn tĩnh, rồi chấp nhận cuộc gọi…
‘Anh hai, anh đang làm gì thế?’
Không hiểu sao, thứ xuất hiện trên màn hình lại là khuôn mặt em gái tôi………Kỳ lạ. Tôi mong đợi là cô bạn cùng lớp của mình đang quấn độc mỗi cái khăn tắm cơ mà… Lạ thật, có lẽ sóng điện thoại bị nhiễu, kết nối nhầm người rồi. Tuy nhiên, tại sao trên màn hình lại hiển thị là ‘Ác Quỷ Suzutsuki’ nhỉ?
“K-Kureha…? Sao em lại dùng điện thoại của Suzutsuki?”
‘Ưm, chị ấy vừa mới sang, nên em mượn điện thoại của chị ấy vì chị ấy bảo em gọi anh dậy.’
“Hả?”
Chuyện này là sao? Suzutsuki phải đang tắm ở nhà cô ấy chứ… À!?
“Đừng nói là… một cái bẫy!?”
Tôi tàn đời rồi. Chuyện Suzutsuki đang không mặc gì chỉ là một chiêu trò khác của cô ta. Bằng chứng là cô ta đang ở đây, ngay tại nhà tôi. Chắc cô ta đến đón tôi đi học, nhưng lại bày ra tất cả những trò này chỉ để trêu chọc tôi. Mục tiêu thực sự của cô ta có lẽ là…
‘Quan trọng hơn, anh hai? Sao anh lại bắt máy của chị ấy khi đang trông như thế? Huống hồ đây lại là cuộc gọi video.’
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân đang lên cầu thang, cùng với giọng nói lạnh lùng của chính em gái tôi.
Em đã nói bao nhiêu lần rồi, với tư cách là em gái anh, việc bắt máy một cuộc gọi video như thế, đặc biệt là với bạn học của anh, thật sự là không thể chấp nhận được trên tư cách một con người..." Giọng con bé càng lúc càng đáng sợ.
Không chịu nổi sự kinh hãi ấy, tôi vội vàng khóa trái cửa. Làm thế ít nhất cũng câu giờ được một chút. Giờ thì chỉ cần nhảy qua cửa sổ nữa là xong…
"Anh haiiiiiii, khóa cửa cũng chẳng giúp gì được cho anh đâuuuuu~"
Ngay sau đó, tay nắm cửa vỡ vụn, rồi bay thẳng ra ngoài... A di đà Phật, tôi thầm khấn. Dĩ nhiên, là khấn vị thần đô vật chuyên nghiệp. Tuy nhiên, tôi lập tức nhận được câu trả lời dưới hình dạng "Anh có khỏe không!? Nếu vậy thì mọi chuyện đều có thể làm được!", dĩ nhiên đó chỉ là một ảo ảnh xa xăm. Thật sự, đây là tất cả những gì tôi nhận được ư? Ông bảo tôi phải một mình chống lại con quái vật này sao?
"Anh hai, em vào nhé~ Đừng lo, đây chỉ là để giáo dục anh thôi. Em phải đảm bảo rằng anh không biến thành một tên biến thái~"
Khi bước vào phòng, tôi thấy vẻ mặt Kureha méo mó vì giận dữ. Đằng sau con bé là Suzutsuki, đang thưởng thức vẻ mặt tuyệt vọng của tôi. Haizz, tôi thật ngốc khi lại sập bẫy này.
"...Đúng như mình nghĩ."
Yamitsuki-san quả không đùa được. Ngay khi tôi nhận ra địa ngục đang chờ đợi mình từ giờ trở đi, ý thức của tôi đã bị đánh sập bởi những đòn đô vật chuyên nghiệp của cô em gái.
♀×♂
Đây là đoạn kết của hồi ức. Đáng sợ thay, những ngày gần đây của tôi đều trôi qua như thế này. Không một ngày nào tôi không bị trêu chọc hay đùa cợt theo cách nào đó. Chưa kể chế độ Yamitsuki-san này thật sự quá đáng sợ. Giọng con bé lúc nào cũng lạnh tanh. Mặc dù trước mặt mọi người khác, con bé vẫn y như mọi khi…
"Kính gửi toàn thể học sinh."
Ôi, đúng là "nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến".
"Sự kiện tiếp theo sẽ là cuộc đua tìm bánh ăn ba chân. Xin mời tất cả học sinh tập trung tại vạch xuất phát."
Từ loa đặt ở các góc sân thể thao vang lên một giọng nói quen thuộc, dĩ nhiên là của Suzutsuki Kanade. Có vẻ như cô ấy đã được Schrö-senpai nhờ phụ trách khâu ghi hình trực tiếp. Vì cô ấy nổi tiếng với cả nam và nữ sinh, tôi tin chắc sẽ không ai phàn nàn về điều này. Chà, nếu có một lời phàn nàn…
"Nya? Onee-sama, đây là sự kiện gì vậy ạ?"
Từ loa, tôi lại nghe thấy một giọng nói khác cũng quá đỗi quen thuộc. Những người nghe chương trình phát sóng có lẽ đã biết đây là ai, nhưng dĩ nhiên chỉ có thể là Sakamachi Kureha, em gái tôi. Nhiệm vụ của con bé là giải thích các sự kiện. Có vẻ như Suzutsuki đã đưa ra điều kiện phải có Kureha làm trợ lý cho mình. Không biết tại sao, nhưng sự việc là thế đấy.
Tôi chỉ thấy đây là một sai lầm chết người. Suy cho cùng, tất cả những gì con bé biết chỉ là các chiêu đô vật, nhớ không? Với Suzutsuki, cô ấy có lẽ đã quyết định điều này vì thấy nó thú vị, nhưng tôi thì không chắc lắm.
"Tôi sẽ giải thích ngay bây giờ, Bình luận viên Sakamachi-san." Có lẽ vì đang phát sóng, Suzutsuki nói với giọng điệu lịch sự và trang trọng. "Sự kiện này — cuộc đua tìm bánh ăn ba chân, như tên gọi của nó, bao gồm ba sự kiện riêng biệt được gộp lại làm một."
"Cuộc đua ba chân, cuộc đua ăn bánh, và cuộc đua tìm đồ, ra là vậy."
"Quãng đường được đo khoảng 50m. Đầu tiên, bạn phải giật lấy chiếc bánh ở cổng đầu tiên, và đảm bảo rằng nó không bị người khác cướp mất. Mặc dù đây là cuộc đua ba chân, nhưng chỉ cần một người giật lấy bánh là được. Dĩ nhiên, bạn không được dùng tay."
"Hmm, nghe có vẻ thú vị. Lẽ ra mình nên tham gia!"
“Đoạt được bánh mì rồi, các em sẽ tiến vào khu vực truy tìm. Các em cần nhặt một tấm thẻ trên mặt đất và thu thập vật phẩm được ghi trên đó. Hoàn thành xong, các em chỉ cần vượt qua vạch đích là được. Sakamachi-san, em đã hiểu rõ chưa?”
“Vâng, em đã hiểu ạ! Cảm ơn thầy nhiều!”
“À này, Sakamachi-san thích loại bánh mì nào nhất vậy?”
“Bánh mì nhân mứt ạ! Không gì có thể sánh bằng món mứt dâu đỏ au đó đâu!” Kureha vừa nói vừa quệt nước miếng.
Mọi người thấy chưa? Vai trò của bình luận viên và người giải thích đã đảo lộn từ lúc nào không hay rồi. Để một con rối Colone*l Sanders lên còn hữu ích hơn cô ta nữa.
“Tiền bối!”
Chúng tôi đang tiến về vạch xuất phát trong tiếng loa lộn xộn đó thì có ai đó gọi tôi từ phía sau. Quay lại, một cô gái với bộ ngực đầy đặn và đôi tai mèo đang chạy nhanh về phía chúng tôi – đó là Narumi Nakuru. Cô bé có vẻ đang vội lắm, chạy nhanh đến mức bộ ngực và đôi tai mèo cứ rung lên bần bật.
“Có chuyện gì vậy? Xảy ra việc gì à?”
“Nakuru có chuyện muốn nói với tiền bối… Hộc… hộc…”
“Khoan đã, cứ hít thở sâu cái đã. Em thở hổn hển quá.”
“Em xin lỗi, tại Nakuru đang phấn khích quá ạ.”
“Sao cơ!?”
“Ế? Vì Subaru-sama và Tiền bối sắp tham gia cuộc đua ba chân mà, đúng không ạ? Aaahh, chỉ cần tưởng tượng ra cảnh đó thôi là Nakuru đã… Aaaahh!”
“…………”
Có phải chỉ mình tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng đưa cô bé này đến phòng y tế không nhỉ? Tôi thực sự cứ tưởng em ấy thở dốc vì chạy nhanh đấy.
“Tiền bối cứ yên tâm, Nakuru đã chuẩn bị đầy đủ máy quay phim cho sự kiện này rồi ạ.”
“Cái đó chẳng khiến tôi yên tâm chút nào đâu nhé.”
“Khoảng ba mươi cái.”
“Nhiều thế!”
“Nakuru sẽ biên tập lại các cảnh quay để tạo thành một bộ phim tài liệu ạ.”
“Phim tài liệu?”
“Vâng, và tên phim sẽ là Project X, với chữ X là ‘Subaru-sama x Tiền bối’…”
“Thôi được rồi, tôi nói thẳng luôn là cái tên này sẽ không được duyệt đâu.”
“Đơn vị sản xuất sẽ là chúng em, Hội [Ngắm nhìn Subaru-sama bằng ánh mắt ấm áp].”
“Mấy đứa nhiệt tình thật đấy nhỉ.”
“Ôi, Tiền bối làm Nakuru đỏ mặt quá đi mất~ Nhưng mà, chúng em vẫn còn thua xa lắm. Bằng chứng là Tiền bối hãy nhìn mấy vị 'người giám hộ' với máy quay và thiết bị công nghệ cao kia kìa.”
“Người giám hộ?”
Lạ thật. Đây đâu phải ngày hội thể thao của trường cấp một. Đáng lẽ không được có người ngoài trường ở đây chứ.
“Hóa ra đó là cha của Subaru-sama ạ.”
“Lẽ ra tôi phải đoán ra rồi chứ!”
“Kính của ông ấy vẫn tuyệt vời như mọi khi ạ.”
“Giờ này ai còn quan tâm đến kính của ông ấy nữa chứ!?”
“Tuy nhiên, việc có người ngoài trong trường dù sao cũng không hay. Sau khi đi lại một lúc, ông ấy đã bị bắt và đưa ra ngoài bởi đội bảo vệ.”
“…À phải rồi, mấy chuyện thế này dạo gần đây xảy ra thường xuyên hơn hẳn.”
Ông già đó chỉ thích làm con gái mình bẽ mặt giữa chốn đông người thôi.
“Vậy rốt cuộc em muốn gì? Em chạy đến đây chỉ để báo cáo mỗi chuyện đó thôi à?”
“K-Không… không phải ạ…”
Vì một lý do nào đó… má Nakuru ửng đỏ, và cô bé lảng tránh ánh mắt tôi. Tuy nhiên, giọng nói của em ấy vẫn rõ ràng đến tai tôi.
“Cố lên trong cuộc đua ba chân nhé!”
Cô bé chỉ để lại những lời đó, dường như nói với tất cả sức lực, rồi chạy biến đi thật nhanh.
“……?”
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Em ấy chỉ đến để cổ vũ tôi thôi à? Ừm, sao tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ? Cái con nghiện kính đó chắc chắn sẽ chẳng làm gì ngoài mấy chuyện liên quan đến kính hoặc đam mỹ đâu…
“…Jirou.”
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói có vẻ khó chịu một cách lạ lùng. Tôi quay về phía giọng nói đó, và thấy Subaru-sama đang lườm mình.
“Tôi đã định hỏi rồi… Khi cậu gặp Nakuru-chan trong kỳ nghỉ hè năm ngoái, không có chuyện gì xảy ra đúng không?”
“V-Vâng, thật sự không có gì to tát đâu ạ.”
“Thật không?”
“Thật mà. Tôi chỉ cho em ấy một vài lời khuyên thôi.”
“…Hừm.”
Vì lý do nào đó, Konoe nghe chừng vẫn chưa thực sự bị thuyết phục, nàng thở dài một tiếng.
"Sao thế? Em vẫn còn nghi ngờ tôi à?"
"Không, không phải em không tin anh, nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?"
"Cái phản ứng vừa nãy của Nakuru-chan..." Konoe bắt đầu trầm tư suy nghĩ điều gì đó rồi im bặt.
Có lẽ nàng cũng thấy thái độ của Nakuru vừa rồi có gì đó không ổn.
"Nhưng mà, có cần phải suy nghĩ sâu xa đến vậy không? Đây đâu phải lần đầu con bé hành động kỳ quặc đâu. Quan trọng hơn, chúng ta mau đến vạch xuất phát thôi." Khi tôi cất bước, Konoe vội vàng "A, đợi em với, Jirou!" rồi chạy theo sau.
Đúng vậy, bây giờ chúng tôi cần tập trung vào cuộc đua ba chân. Thật lòng mà nói, tôi không chắc mình có thể vượt qua được không. Chỉ là 50m chạy bộ thôi, nhưng đa số các buổi tập, tôi đều phải bỏ cuộc giữa chừng vì chảy máu mũi. Dù sao thì lần trước tôi cũng đã cố gắng hoàn thành, nhưng giờ tôi còn phải lo vụ cướp bánh mì và cả phần tìm đồ nữa chứ.
"Chắc là không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm thôi."
Vừa nghĩ miên man, chúng tôi vừa đến vạch xuất phát. Nhìn xung quanh, tôi thấy mấy lát bánh mì được treo dọc đường chạy, cùng với những tấm thẻ nằm rải rác trên sàn. Có vẻ như họ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
"Bây giờ thì các thí sinh dường như đã sẵn sàng, vậy chúng ta hãy bắt đầu cuộc đua ba chân, cướp bánh mì và tìm đồ nào. Các thí sinh thuộc nhóm đầu tiên, vào vị trí. Sẵn sàng, chuẩn bị..."
Đoàng!
Một thành viên ủy ban kỷ luật đã bắn súng hiệu lệnh trùng khớp với lời của Suzutsuki. May mà chúng tôi thuộc nhóm cuối cùng, nên có thể quan sát phần còn lại trước đã.
"Nhóm thí sinh đầu tiên đã đến khu vực cướp bánh mì."
"Ôi chao, có vẻ như việc giật bánh mì khi hai người cùng lúc khá khó khăn..."
"Dù vậy, họ vẫn đã giật được một lát bánh, và bây giờ đang tiến đến khu vực tìm đồ. Vật phẩm mà họ cần tìm... Ôi chao, đó là 'Một mỹ nhân với vòng ngực cỡ khoảng D', có vẻ vậy."
"Đó là một vật phẩm kỳ cục để lấy đấy!"
"Các cặp đôi tiếp theo cũng đã đến khu vực tìm đồ, và nhìn qua ống nhòm, họ đã tìm được...'Ấn bản mới nhất của Tạp chí truyện tranh Monthly Comic Alive', 'Cây sáo của một nữ bạn cùng lớp dễ thương', 'Tóc giả của thầy giáo Meguro-sensei cố vấn học đường'..."
"Khoan đã, thầy Meguro-sensei có đội tóc giả sao?"
"Sakamachi-san, họ có thể nghe thấy chúng ta đấy."
"À, xin lỗi thầy, Meguro-sensei!"
"Tiện thể, người đã nghĩ ra tất cả những vật phẩm này không ai khác chính là Hội trưởng ủy ban kỷ luật của chúng ta, Narumi-senpai. Mọi người, hãy tìm đủ các vật phẩm mà mình cần nhé. Các bạn cũng có thể dùng một lượt bỏ qua, để được chọn một vật phẩm mới." Suzutsuki giải thích, đồng thời chăm chú quan sát tình hình qua ống nhòm, còn Kureha thì bình luận thêm vào.
...Ưm, tôi cảm thấy hầu hết những "vật phẩm" này đều khá là bất bình thường thì phải. Nhìn những người tham gia đi, ngay cả họ cũng đang ôm đầu. Và Meguro-sensei cũng vậy, bí mật của thầy ấy đã bị lộ rồi. Cái cô Schrödinger đó, cô ta lại dùng chức vụ Hội trưởng ủy ban kỷ luật của mình cho những chuyện như thế này.
"À, trông vui thật đấy. Lẽ ra mình cũng nên tham gia."
"Em hiểu cảm giác của chị. Em chắc là các thí sinh đang rất phấn khích. Nhân tiện, quản gia của em, người đang tham gia ở nhóm cuối cùng, đã rất hào hứng đến mức hôm qua đã làm rất nhiều búp bê teru-teru bōzu, tất cả là để hôm nay may mắn đấy."
Vì lời thông báo đột ngột của Suzutsuki qua loa, Konoe đông cứng lại, rồi đỏ bừng mặt. Teru-teru bōzu... nàng ấy thực sự mong chờ sự kiện này đến vậy sao? Thật là đáng yêu.
"Jirou! Đừng hiểu lầm! Em đâu có mong chờ gì đâu!"
“Nhưng mà… teru teru bozu…?”
“Tôi chỉ muốn treo cái gì đó cùng ai đó thôi mà, được chưa…!”
“Sao tự dưng chuyện này lại thành ra quái gở tâm linh vậy?”
“À-À mà! Dù cậu có nghĩ gì đi nữa thì cũng sai hết! Tôi tuyệt đối không mong chờ được chạy cùng cậu đâu nhé!” Cô Quản gia hốt hoảng vẫy tay lia lịa, cố gắng biện hộ.
Cậu đâu cần phải hoảng loạn đến vậy chứ. Mà tại sao cô ấy lại mong chờ sự kiện này nhỉ? Chắc là để ăn bánh mì? Dù sao cô ấy cũng là một cô quản gia ham ăn mà.
“Q-Quan trọng hơn, chúng ta đội băng đô vào đi. Sắp đến lượt chúng ta rồi.” Konoe rõ ràng đã đổi chủ đề, và bắt đầu buộc một chân tôi với một chân cô ấy lại.
Chà, tôi thật sự vẫn chưa quen với chuyện này. Dù sao thì tôi cũng đang tiếp xúc gần với một cô gái mà. Sau khi Konoe buộc xong hai chân chúng tôi, chúng tôi đặt tay lên vai nhau. Ngay khi tôi cảm thấy thứ gì đó mềm mại chạm vào lòng bàn tay mình, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, và chóp mũi tôi bắt đầu nóng lên. Chắc chắn rồi, chứng sợ phụ nữ của tôi đã tái phát.
“Jirou, cậu có ổn không?”
“Ừm… cũng tạm…”
“Nhưng mà, mặt cậu trắng bệch ra kìa.”
“Không sao đâu. Cứ tập trung vào cuộc thi. Chúng ta cần phải về đến đích.”
“Ừ-Ừm.”
“Nhưng mà, trước hết chúng ta cần vượt qua con sông đó đã.”
“…Sông?”
“Đúng vậy, dưới lòng sông có rất nhiều đá. Rất nhiều hoa nở bên kia sông… Hở? Lạ thật, bên kia sông có một người đàn ông trông giống hệt ông già quá cố của tôi, và ông ấy đang vẫy tay gọi tôi…”
“Jirou! Tỉnh táo lại đi! Cậu không được phép qua con sông đó!”
“Á ha ha, đợi một chút đã cha ơi, con sẽ về đến đích ngay thôi…”
“Oái!” Trong nỗi sợ hãi và kinh hoàng, Konoe tát vào má tôi, kéo ý thức tôi trở lại thực tại.
N-Nguy hiểm thật. Tôi đã bắt đầu nhìn thấy những ảo giác kỳ lạ vì chứng sợ phụ nữ của mình. Thật rợn người, cứ như một điềm báo cho bi kịch sắp xảy ra vậy.
“Giờ thì, chúng ta đã đến cao trào rồi. Nhóm cuối cùng sắp bắt đầu chạy.”
Cùng với lời của Suzutsuki, Konoe và tôi đứng ở vạch xuất phát. Hai cặp đôi khác cũng sẽ chạy cùng chúng tôi. Được rồi, tôi sẽ để phần tranh giành cho họ, mục tiêu của tôi chỉ là hoàn thành cuộc đua thôi. Có thể là hơi quá đáng để yêu cầu, nhưng nếu tôi ngất xỉu trước khi kịp tham gia sự kiện buổi chiều thì sẽ chẳng vui chút nào.
“Giờ thì, vòng chung kết. Nhóm cuối cùng của cuộc đua ba chân giật bánh mì sẽ bắt đầu ngay bây giờ… Chuẩn bị, sẵn sàng…” Cùng với giọng nói của Suzutsuki, không khí căng thẳng bao trùm sân vận động.
Một sự im lặng bao trùm. Giữa lúc đó, tôi chỉ đơn giản là chờ đợi tiếng súng lệnh, thế nhưng—
“Khoan đã!”
Đột nhiên, một giọng nói lớn như trong anime vang lên từ loa phóng thanh. Tôi vô thức hướng ánh mắt về phía lều bình luận viên, và nhìn thấy không ai khác ngoài cô hội trưởng hội thể thao cực kỳ nhỏ bé, với vẻ mặt đầy tự tin. Cô ấy đứng trên bàn cùng chiếc mic như một vị vua, rồi hít một hơi thật sâu.
“—Hãy để tôi tham gia.” Cô ấy tuyên bố, và nở một nụ cười hồn nhiên.
“Narumi-senpai, ý cô là gì vậy?”
Khi cả sân vận động đang cứng đờ, Suzutsuki là người duy nhất gọi Schrö-senpai bằng giọng bình tĩnh.
“Đương nhiên là ý đúng như tôi nói rồi. Vòng cuối của cuộc đua ba chân giật bánh mì… hãy để tôi tham gia.”
“Cô muốn phá luật cuộc thi à?”
“Đúng vậy, tôi nghĩ đây sẽ là màn dạo đầu hoàn hảo cho những gì sắp diễn ra sau đó. Còn nhớ sự kiện đặc biệt buổi chiều không? Tôi muốn khởi động một chút.”
“Nhưng, còn điểm số của cuộc thi này thì sao? Cô có biết đây là cuộc thi giữa các lớp không?”
“Đừng lo, tôi chỉ tham gia thôi, không tính điểm. Kể cả nếu tôi về nhất, cứ tính điểm của hạng hai cho hạng nhất là được.”
“À vâng, vậy thì hẳn không có vấn đề gì rồi.” Suzutsuki gật đầu đồng tình.
Này này này, đừng có dễ dàng đồng ý như vậy chứ! Dù có là Schrö-tiền bối đi nữa, cậu cũng không nên chấp nhận hành vi ích kỷ thế này chứ.
“Huống hồ…”
Thế nhưng, Schrö-tiền bối lại giải thích như thể đang nói với khán giả vậy.
“Làm như vậy, mọi chuyện sẽ thêm phần náo nhiệt, phải không?”
“…Quả thật là vậy.” Suzutsuki đáp lời sau một giây suy nghĩ. “Vậy thì, chi bằng chúng ta cứ để cho các em học sinh tự quyết định. Nếu quý vị đồng ý với sự tham gia của Narumi-tiền bối… thì xin hãy cho một tràng pháo tay ngay bây giờ.” Cô ấy cất tiếng kêu gọi những người đang lắng nghe.
Vài giây im lặng trôi qua, sau đó… *Bốp bốp bốp bốp bốp…* Tiếng vỗ tay lưa thưa vang lên. Càng lúc càng nhiều người hưởng ứng, cho đến khi toàn thể học sinh đều vỗ tay rầm rộ, thậm chí còn đồng thanh hô vang tên của Schrö-tiền bối.
“……”
Cô ấy thật sự đã làm được. Đúng là Hội trưởng của ủy ban chấp hành có khác, cô ấy có thể khiến học sinh nghe theo mình. Và cô ấy cũng không hề sai. Sự tham gia của cô ấy chắc chắn sẽ làm khán giả phấn khích hơn rất nhiều.
“Tuy nhiên, cô sẽ làm gì với bạn cặp của mình?”
“Ơ?”
Vì câu hỏi của Suzutsuki mà Schrö-tiền bối cứng đờ người.
“Như tôi đã nói, người tham gia còn lại. Môn này là chạy ba chân, cô nhớ không? Cô không thể tự mình tham gia được.”
“Ư-ừm…” Schrödinger-san bắt đầu suy nghĩ, hai tay khoanh lại.
Thật sao? Cô ấy nhảy ra tham gia mà không hề cân nhắc đến điều này à?
“…À, đúng rồi. Có cô ấy!”
“Cô đã có ai trong đầu rồi sao?”
“Đúng vậy, tôi đã tìm được một người sẽ khiến mọi chuyện thú vị hơn.” Schrö-tiền bối tự tin nói, rồi chỉ tay về phía lều y tế ở góc sân thể thao. “Tôi sẽ chọn thành viên câu lạc bộ thủ công đang giúp việc ở ban y tế làm bạn cặp của mình.”
Ngay lập tức, một tiếng “Ối!?” đầy kinh ngạc vang lên từ trong lều y tế. Đứng đó là một cô gái tóc hai bím, không hiểu sao lại mặc đồng phục y tá – Usami Masamune. Bỗng nhiên bị gọi tên, cô gái hoàn toàn ngơ ngác.
“Tại sao lại thành ra thế này chứ…”
Bên cạnh vạch xuất phát, y tá Masamune lẩm bẩm, hai vai rũ xuống đầy chán nản.
“Mà sao cậu lại mặc bộ đồ đó?”
Đúng vậy, Masamune, không hiểu vì lý do gì, lại mặc một bộ đồng phục y tá điển hình, kèm theo chiếc mũ y tá dễ thương và tất cao đến đầu gối. Nhưng trông nó giống phiên bản cosplay hơn là đồ thật. Chắc chắn đồng phục y tá bình thường không thể có chiếc váy ngắn đến thế. Mặc dù phải nói thật, nó rất hợp với cô ấy.
“Ý tớ là, tớ là thành viên của ban y tế mà.”
“…Ừm, tớ vẫn không hiểu lắm.”
“Cậu phiền phức quá, đồ gà ngốc! Tớ cũng không hiểu đây! Khi làm việc ở hội thao, những cô gái thuộc ban y tế đều phải mặc đồ kiểu này! Đó là quy định rồi!”
“Quy định…”
Ai mà lại đưa ra cái quy định này chứ? Ngay cả Marie Antoinette cũng không nghĩ ra trò điên rồ như vậy đâu.
“Trông cậu tuyệt lắm, Usamin. Thành viên ban y tế phải trông như thế này chứ!” Schrö-tiền bối bình luận, trong khi cô ấy đang buộc chân của cả hai lại với nhau.
À ra vậy, cô ấy chính là chủ mưu. Với vị trí của mình, việc này cô ấy có thể làm được dễ dàng. Hiện tại, cô ấy quả thực giống như một nữ hoàng vậy.
“Phó hội trưởng, đừng có cười như thế nữa. Với lại, tại sao tớ lại phải tham gia môn này chứ?”
“Ơ? Usamin, cậu không thích bộ cosplay này sao?”
“Tớ không hiểu.”
“Cậu không thích ý tưởng được nhìn thấy trong bộ cosplay trước mặt rất nhiều người à?”
“Càng khó hiểu hơn nữa!”
“Cậu đang làm việc ở một quán cà phê hầu gái, đúng không.”
“À… T-tớ không làm ở đó với mục đích này…”
“Cậu đã cảm thấy phấn khích khi phục vụ người khác sao?”
“Không! Tôi chỉ muốn kiếm tiền thôi mà! Đến đó là để làm việc, chứ đâu phải để phục vụ ai hay để mặc mấy bộ đồ dễ thương chứ!”
“Ừm, đừng có khó chịu vậy chứ. Tôi chọn cậu vì hai ta cùng câu lạc bộ thủ công, với lại tôi biết rõ cậu chạy nhanh đến mức nào mà, đơn giản vậy thôi.”
“C-Chỉ có vậy thôi ư…?”
“À, với lại, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ thú vị hơn một chút nếu có cậu tham gia.”
“Cái gì cơ?”
“Nhìn xung quanh cậu xem. Mấy tên con trai đang dán mắt vào cậu kìa. Sẽ khuấy động bầu không khí lắm chứ, phải không?”
“Cá—!” Hơi nước bắt đầu bốc lên từ đầu Masamune.
Tôi cũng chẳng trách cô ấy được. Dưới khán đài, từng nhóm lớn các chàng trai đang dồn hết sự chú ý vào Masamune. Quả thực, đây đúng là một hiện thực đáng buồn. Bọn con trai tuổi mới lớn chúng tôi đúng là những sinh vật đơn giản mà. Đương nhiên, đám con gái thì đang reo hò phấn khích khi thấy Subaru-sama tham gia. Tôi cảm thấy có vài ánh mắt sát khí mờ nhạt hướng về mình, nhưng tôi quyết định lờ đi. Họ hẳn là những thành viên đáng quý của [S4]. Làm ơn đừng ném bom xăng vào tôi nhé~
“Lẽ ra hôm nay tôi nên ở nhà…”
“Đừng buồn vậy chứ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ thắng. Tôi tin tưởng vào tốc độ của mình mà.”
“Chính vì thế mà tôi mới lo. Cứ như tôi đang bị xiềng xích vào một chiếc xe F1 vậy.”
“Đ-Đồ ngốc, đừng có khen tôi như thế, ngại lắm đó.”
“Tôi có khen anh đâu!”
“Thôi nào, đừng lo lắng. Cứ giao hết cho tôi. Mấy đối thủ của chúng ta có gì đặc biệt đâu chứ.” Cô ta nói với một giọng điệu đầy khiêu khích.
Nghe vậy, người đồng đội quản gia của tôi khẽ hừ một tiếng khó chịu.
“Tôi không thể làm ngơ lời đó được. Cô đang nói là chúng tôi sẽ thua à?”
“Đương nhiên rồi. Để anh biết, tôi chưa ăn gì từ hôm kia. Về cơ bản, tôi đang là một con thú hoang đói khát, nên động lực để cướp được cái bánh mì đó của tôi còn lớn hơn anh tưởng tượng nhiều.” Sau một câu đầy tự tin như thế, bụng của Schrö-senpai phát ra một tiếng kêu rột rột đáng yêu.
……Đúng là đồ ngốc mà. Nhịn ăn hai ngày nay thì quá đáng rồi còn gì. Chỉ có cô ta mới nghĩ ra được mấy trò vớ vẩn như thế…
“Trùng hợp làm sao. Tôi cũng chưa ăn gì từ hôm kia cả.”
Lại thêm một kẻ ngốc nữa ngay đây! Chưa kể đó còn là đồng đội của tôi nữa chứ!?
“Hừ, không tệ. Không ngờ anh lại dùng cùng chiến thuật với tôi đấy.”
“Cứ gào lên đi. Tôi sẽ dạy cho cô biết ai mới là người được ăn trước.”
“Hừ. Vậy thì chiến thôi.”
Lại một lần nữa, tia lửa tóe ra giữa hai người họ… Thôi thì, sao cũng được. Rốt cuộc, đúng như Schrö-senpai đã tuyên bố. Khán giả phấn khích hơn bao giờ hết, và động lực của những người tham gia cũng tăng cao không kém. Nói thẳng ra — cả nơi này đang bừng cháy một niềm đam mê không thể tin nổi. Chỉ đơn giản vì Schrö-senpai tham gia, tất cả mọi người đều hò reo ăn mừng sự kiện này.
“Tất cả các thí sinh, đã chuẩn bị xong chưa?” Suzutsuki cất tiếng qua loa phóng thanh.
Dù nãy giờ ồn ào là thế, khán giả bỗng im lặng chờ đợi. Và rồi…
“Vậy thì, xin hiệu lệnh. Tổ cuối cùng của cuộc thi săn bánh mì ba chân… bắt đầu… bây giờ!”
Ngay lúc đó, tiếng súng hiệu vang lên cùng lúc với lời dứt của Suzutsuki. Tất cả các thí sinh chúng tôi đồng loạt lao đi.
“……!”
Khoảnh khắc tôi sải bước đầu tiên, ý thức tôi chao đảo. Tuy nhiên, pha xuất phát của chúng tôi có vẻ thành công, khi vị trí của chúng tôi đã vượt lên dẫn đầu. Mặc dù vậy, lơ là là điều tối kỵ. Chứng sợ phụ nữ của tôi vẫn đang hoành hành, và tất cả những gì tôi có thể làm là cố gắng nín cơn chảy máu mũi. Chúng tôi cần về đích càng nhanh càng tốt…!
“Tên khốn! Đừng có chạy trước ta!”
Đằng sau chúng tôi, tôi có thể nghe thấy một giọng nói đầy giận dữ như trong anime. Khi tôi liếc nhìn lại, tôi thấy Schrö-senpai đang lao theo chúng tôi như đang săn mồi, và… Khoan đã. Cái quái gì thế kia?
“P-Phó hội trưởng ơi, đây là chạy kiểu gì thế này!?”
“Hửm? Đâu có gì bất thường đâu nhỉ? Chúng ta đang thi chạy ba chân mà.”
“Đây mà là thi chạy ba chân á!?” Cô nàng thỏ quái gở kia than vãn.
Tôi cũng chẳng trách được cô ấy. Dù là thi chạy ba chân thật, nhưng một chân của Masamune nào có chạm đất đâu. Thay vào đó, trông nó giống như chạy hai chân mà có tới hai người hơn. Tiền bối Schrö đã để Masamune bám chặt lấy cổ mình rồi cứ thế phóng như bay. Một kiểu chạy mới lạ đến mức ngay cả Usain Bolt cũng phải kinh ngạc. Chuyện này chỉ có thể xảy ra nhờ vào khả năng thể chất phi thường của tiền bối Schrö mà thôi. Chưa kể, cô ấy còn chạy nhanh đến điên cuồng nữa chứ.
“Khônggg! Buông tôi xuống đi!!”
“Ơ? Thật sao? Thế thì cô sẽ bị kéo lê đấy?”
“Tôi xin rút lại lời! Chỉ cần tới đích thật nhanh đi!”
“Cứ để đó cho tôi. Mà cô bám chặt quá đấy. Ý tôi là, cô có vẻ hơn hẳn những gì mình khoe ra đấy nhỉ.”
“!?”
“C-cỡ C à?”
“Khônggg!!?”
“Tsk, lớn nhanh như vậy. Nếu tôi là con trai, chắc chảy máu mũi rồi.”
“Đừng có ghen tỵ chứ!” Dù bị lột trần kích cỡ vòng một, Masamune vẫn không hề buông tha.
Đúng là một quyết định thông minh. Nếu giờ mà buông tiền bối Schrö ra, cô ấy sẽ bị kéo lê dưới đất chẳng khác nào cái giẻ lau. Để tiền bối Schrö không dễ dàng đuổi kịp, Konoe và tôi cũng tăng tốc. Có vẻ như việc luyện tập của chúng tôi đã mang lại hiệu quả khá tốt. Mà nói gì thì nói, Konoe có đang ép ngực vào tôi đâu, vậy mà tôi vẫn cảm thấy sắp chảy máu mũi đến nơi rồi.
Sau khi chạy hết đường đua, chúng tôi đến khu vực giành bánh mì.
“Jirou, tớ có thể lấy bánh mì được không?” Cách ổ bánh mì treo lủng lẳng chừng năm mét, Konoe nói với vẻ mặt kỳ lạ đến đáng sợ.
“Được thôi. Chúng ta nhắm vào cái nào?”
Có năm loại bánh mì. Từ phải sang là bánh mì dưa lưới, anpan, bánh mì kem, bánh mì hot dog, và cuối cùng là bánh sừng bò. Họ đúng là rất có tâm khi đa dạng hóa thế này.
“Ưm… Vậy thì, anpan đi.”
“Được thôi.”
“Jirou, đó sẽ là của tớ đấy nhé? Không được ăn trộm của tớ vào giây cuối đâu đấy, nghe rõ chưa?” Subaru-sama nhìn tôi như một con mãnh thú khát máu.
Cô ấy đói thật rồi. Hèn gì nãy giờ cứ nhìn lên mây rồi nói ‘À, trông chúng ngọt ngào và ngon miệng làm sao…’. Tôi đã lo cô ấy bị ảo giác do dùng thuốc gì đó, nhưng hóa ra tất cả chỉ vì cái bụng rỗng của cô ấy mà thôi. Tôi cần phải cho cô ấy ăn gì đó ngay. Theo luật của cuộc thi này, chúng tôi không được dùng tay. Điều đó có nghĩa là chúng tôi phải ăn hết bánh mì ngay tại đây.
Tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào chiếc anpan. Tôi nhảy cao hết mức có thể để Konoe có thể dễ dàng lấy bánh mì hơn.
“Woah!?”
Tuy nhiên, chúng tôi lướt qua ổ bánh mì mà không thể giành được nó. Tôi lập tức hiểu ra lý do thất bại. Ổ bánh mì bị treo cao hơn chúng tôi dự đoán. Nhìn kỹ lại, sợi chỉ của anpan và bánh sừng bò ngắn hơn một chút so với những cái còn lại. Chắc chắn là có chủ ý để đa dạng độ khó và tăng thêm phần kịch tính. Đó là lý do tại sao Konoe vừa hay không với tới được bánh mì. Chết tiệt, chúng ta phải đổi mục tiêu thôi…
“Ưm… Tớ không bỏ cuộc đâu! Jirou! Một lần nữa!”
Cô ấy muốn ăn anpan đến vậy sao!? Konoe tiếp tục nhảy nhót như một chú thỏ năng động, nhưng mọi nỗ lực của cô ấy đều vô ích. Konoe có thể lấy được nó chỉ dựa vào khả năng của bản thân, nhưng chúng tôi đang thi chạy ba chân. Mọi khả năng của cô ấy đều bị giảm đi một nửa. Có lẽ tôi nên lấy bánh mì thì hơn? Nhưng, như vậy thì cô ấy không thể ăn được…
“Cậu chậm lại rồi đấy, Hậu bối!”
Tôi vừa nghe tiếng Schrö-tiền bối thét lên từ đằng xa thì lập tức bị cô ấy lao vào quật ngã, khiến tôi rên oái oái như ếch bị giẫm phải. Chết tiệt, không ngờ cô ấy lại tranh giành cả ở cái phần thi giật bánh mì này. Rõ ràng cô ấy cũng nhắm đến món bánh mì anpan. Nhưng mà, Schrö-tiền bối còn nhỏ bé hơn cả Konoe, thì làm sao mà cô ấy giật được trước bọn tôi chứ?
“Trông cậy vào cậu đấy, Usamin!”
Nghe đâu, Schrö-tiền bối bất ngờ ủy thác trọng trách cho Usamin. Cô ấy tạm thời buông Usamin xuống đất, rồi nhảy chồm lên theo. Có lẽ nhờ vào thân hình cao lớn hơn của Usamin, hoặc nhờ vào sức mạnh của Schrö-tiền bối, mà Usamin đã giật được chiếc bánh mì đó. Nhưng, tại sao? Schrö-tiền bối hẳn đang đói lắm mà, sao lại đưa bánh cho Usamin…
“Usamin, quay mặt về đây.”
“Hửm? Fef?”
Thế rồi, Schrö-tiền bối hình như đã nghĩ ra trò gì đó, cô ấy quay mặt mình về phía Usamin.
“Mmm!?”
Ngay sau đó, giọng Usamin kinh ngạc vang lên. Schrö-tiền bối cắn vào chiếc bánh mì ở phía đối diện với Usamin, rồi giật phăng nó ra khỏi miệng Usamin để tự mình nghiến ngấu… Giờ thì cô ấy làm thật rồi. Cô ấy không dùng tay thế này, vậy là tuân thủ luật chơi hoàn hảo. Thế nhưng, lại dùng cái kiểu chơi Pocky Game này để cướp bánh mì…!
“Ahaha! Gặp lại sau nhé, Subaru-sama! Bánh anpan ngon tuyệt!” Schrö-tiền bối cất giọng kiêu ngạo, rồi phóng như bay về khu vực tìm kho báu.
Các cặp đôi theo sau cũng nhanh chóng giật được bánh và vượt qua bọn tôi. Thế này thì gay go rồi, chúng tôi chẳng tiến triển gì cả. Chứng sợ phụ nữ của tôi càng lúc càng tệ, mà thời gian thì sắp hết. Chưa kể cái còn lại duy nhất là chiếc bánh sừng bò treo cao nhất. Không còn cách nào khác. Tôi thấy có lỗi với Konoe, nhưng vì tôi cao hơn em ấy, nên tôi phải chộp lấy nó trước—
“Anh còn chần chừ gì nữa vậy, Jirou-kun?”
Một giọng nói trang trọng vang vọng khắp sân trường lọt vào tai tôi. Đó là Suzutsuki, và với nụ cười tiểu thư thường thấy, cô ấy tiếp lời.
“Anh cứ đưa bánh cho em ấy như cách Narumi-tiền bối đã làm thôi.”
“……”
Không không không không, cô đang nói cái gì mà lớn tiếng bằng micro gắn loa thế kia? Ngay cả Konoe cũng phải “Ủa!?” một tiếng khi nghe thấy những lời đó.
“Đơn giản mà, phải không? Jirou-kun, anh chỉ cần giật bánh mì, rồi để Konoe ăn nó. Y hệt những gì Narumi-tiền bối và Usami-san vừa làm đó.”
Yamitsuki-san xuất hiện bất ngờ! Cô định khiến tôi mất mặt thế này trước toàn thể học sinh sao!? Tất nhiên, các học sinh đã hiểu ngay Suzutsuki đang nói gì qua những lời này, khi tôi nghe thấy tiếng hò reo từ phía nữ sinh. Một nửa trong số đó có lẽ là [Ban theo dõi] những người tin rằng Konoe và tôi đang hẹn hò, và nửa còn lại có lẽ là [S4] những người đang bận ghi tên tôi vào sổ tử thần của họ. Cũng không thể trách họ được, chuyện này chẳng khác gì chơi Pocky Game cả. Tệ hơn nữa là chúng tôi lại phải làm với một cái bánh sừng bò bé tí.
“Jirou-kun, anh không nhận ra mũi mình chảy máu nãy giờ sao? Có phải anh bị thương vì Narumi-tiền bối vừa va vào không?”
“!?”
Vì lời tuyên bố của Suzutsuki, giờ tôi mới nhận ra mình đang bị chảy máu mũi. Chắc là do chứng sợ hãi của tôi. À phải rồi, nãy giờ tôi cứ thắc mắc sao mình lại cảm thấy chóng mặt. Ít ra giờ thì không ai nghi ngờ chuyện tôi chảy máu mũi nhờ Suzutsuki nói đỡ, nhưng tôi không thể ngã gục ở đây…!
“…Chết tiệt.”
Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm điều đó, hả. Khi tôi nhìn sang Konoe, em ấy im lặng, chỉ ửng hồng mặt. Sau một lúc suy nghĩ, em ấy gật đầu.
“…Đ-Được thôi, làm đi.” Tôi đáp lại với giọng run run, rồi bật nhảy vồ lấy chiếc bánh sừng bò.
Quả nhiên, nhờ chênh lệch chiều cao, tôi dễ dàng chộp được chiếc bánh. Vấn đề là sau đó mới bắt đầu.
“K-Konoe…”
Chiếc bánh sừng bò vẫn còn trong miệng, tôi quay mặt về phía Konoe. Cô nàng cũng tiến lại gần chiếc bánh, mặt đỏ bừng như cà chua. Vì vậy, tôi nhìn thấy những đường nét gương mặt tựa búp bê cổ điển của cô ngay trước mắt, khi cô nhận lấy chiếc bánh và nuốt ực.
“Kyaaaaaaaah!” Một phần nhỏ khán giả bật ra những tiếng thét như vừa rơi xuống địa ngục.
Đây đúng là tư liệu tuyệt vời nhất cho mấy cuốn truyện tự xuất bản của họ mà. Mà k-k-khoan đã, vừa rồi là gián tiếp hôn nhau sao…?
“J-Jirou! Đi thôi!” Konoe có lẽ muốn che giấu sự ngượng ngùng của mình, cô nàng mạnh mẽ kéo tôi chạy đi.
…Thôi, tôi sẽ vờ như quên đi chuyện đó. Giờ không phải lúc để xấu hổ. Để không bị chứng sợ phụ nữ của mình làm khó…! Với ý nghĩ đó trong đầu, chúng tôi lao về khu vực tìm đồ vật. May mắn thay, nhiều cặp đôi khác đang đứng đó, bối rối không biết phải làm gì. Có vẻ như họ bốc phải những món đồ bất khả thi. Ngay cả cặp đôi tiền bối Schrö và Masamune cũng đứng nguyên tại chỗ, Masamune trông như sắp òa khóc đến nơi.
“Nhanh lên nào, Usamin! Đích đến ngay đằng kia kìa!”
“Không chịu đâu! Tớ không làm cái này đâu!”
“Thôi nào, đâu có khó! ‘Đôi tất của người cậu thích’ là món đồ dễ kiếm mà, phải không!”
“Cái món đồ biến thái quái quỷ gì thế này! Với lại, chính cậu bắt tớ bốc phải cái này mà, đúng không!?”
“Tớ nghĩ sẽ vui mà!”
“Cái đồ đáng ghétttttt!”
“Thôi nào, chắc cậu cũng có người nào đó mà cậu ít nhất cũng có cảm tình chứ?”
“C-Cái đó…” Masamune bắt đầu đỏ mặt, rồi im lặng.
Với cái kiểu khó lòng tin tưởng người khác của cô nàng, tôi không thể tưởng tượng cô có ai đó như vậy. Chắc chắn cô nàng sẽ phải dùng phiếu bỏ qua thôi.
“Konoe! Chúng ta mau bốc một cái đi!”
Chúng tôi đi tới chỗ những lá bài vẫn còn nằm rải rác trên sàn. Ôi trời, chỉ mong đừng bốc phải cái gì quá điên rồ…
“J-Jirou, thật ra tớ đã bốc một cái rồi…”
“Hả? Thật sao?”
Tôi nhìn sang Konoe và thấy một lá bài trong tay cô. Có vẻ như cô đã bốc được một lá trong lúc tôi đang chú ý đến tiền bối Schrö và Masamune. Nhưng, sao cô ấy lại lo lắng đến vậy? Tôi hơi bối rối và nhìn vào dòng chữ trên lá bài. Trên đó ghi—
‘Người bạn muốn tỏ tình’
…Kỳ lạ thật. Chứng sợ phụ nữ của mình lại tái phát nghiêm trọng rồi sao? Tôi bắt đầu nhìn thấy ảo giác.
“Có vẻ như Subaru đã bốc được lá bài ‘Người bạn muốn tỏ tình’.”
“Cá…!?”
Một thông báo bất ngờ vang lên tuyên bố sự thật này với khán giả. Khi tôi nhìn sang phía bình luận viên, cô tiểu thư nhà giàu kia đang nhìn chúng tôi qua ống nhòm, nhếch mép cười. À, cô ta đang tận hưởng thật sự!
“X-Tiểu thư!”
“Ôi chao, có chuyện gì vậy, Subaru? Sao cậu lại hoảng loạn thế này?”
“B-Bởi vì…c-c-c-cái vật phẩm này…”
“Nó đơn giản mà, đúng không?”
“!?” Cậu quản gia sốc nặng khi nghe những lời này.
Người cô ấy muốn tỏ tình… Về cơ bản, à thì… là người cô ấy có cảm tình, đúng không? Nhưng Konoe có người như vậy sao? Sau khi nghe điều này, khán giả càng ồn ào hơn trong sự phấn khích. Cứ như thể tôi đang tham gia một cuộc biểu tình công khai vậy.
“Ưưưưư…” Giữa lúc đó, Konoe cắn môi, bắt đầu suy nghĩ, rồi cuối cùng… “B-Bỏ qua!” Konoe ném lá bài đi.
Cùng lúc đó, trong khán giả vang lên những tiếng la hét thất vọng, nhưng cũng có những tiếng thở phào nhẹ nhõm. Quyết định đúng đắn. Hoàn thành cuộc truy tìm đồ vật này cũng chẳng khác gì một lời tỏ tình cả. Chắc chắn cô ấy không thể làm chuyện như vậy, đúng không…
“…Hả?”
Sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm trong giây lát nhỉ?
“Jirou, cậu bốc cái tiếp theo đi!” Lời nói của Konoe kéo tôi trở lại thực tại.
Đúng rồi, quan trọng nhất lúc này là phải về đích, nên tôi phải thật tập trung. Chúng tôi chỉ có một lượt bỏ bài duy nhất, vậy nên tôi cần rút được lá bài tốt nhất có thể…!
“…Lá này!” Tôi hạ quyết tâm, bốc ngay một lá.
“Người khác giới mà cậu thân thiết nhất.”
“Đùa nhau àááááá!?” Tôi vô thức hét lên.
Tệ thật. Không ngờ mình lại bốc trúng đúng cái lá bài chỉ khiến chứng sợ phụ nữ của tôi càng nặng thêm.
“Fufu, có vẻ thú vị đây. Lá bài Jirou-kun rút được là ‘Người khác giới mà cậu thân thiết nhất’!”
Urk…
“Cậu không thể dùng lượt bỏ bài nữa đâu nhé! Không biết Jirou-kun sẽ đưa cô gái nào đi cùng đây!”
“…Ôi trời.”
Yamitsuki-san à, cô làm ơn dừng lại đi. Nói về người mà tôi thân thiết nhất là một người bạn nữ thì chắc chắn là Konoe rồi, nhưng nếu bây giờ tôi dắt cậu ấy đi cùng, mọi người sẽ phát hiện ra cậu ấy là con gái mất.
“…Đồ gà nhát?”
Có ai đó gọi tôi, và khi quay lại nhìn theo tiếng nói, tôi thấy Masamune đang nhìn mình. Ý tôi là, chúng tôi khá thân đấy, nhưng việc kéo cậu đi cùng và tiết lộ rằng chúng tôi thân đến mức này thì đúng là chỉ làm tôi thêm bẽ mặt công khai thôi.
“…Nhanh lên đi, Sakamachi Kinjirou.”
“!?”
Tôi sững sờ, giờ ngay cả Schrö-senpai cũng nhìn sang tôi, với ánh mắt sâu xa lạ thường. Cô ấy… Không, đừng nghĩ xa quá. Cô ấy coi mình là kẻ thù mà, đúng không? Với lại, cô cứ tập trung vào việc về đích đi, được không?
“…Jirou, cậu sẽ làm gì?”
Ngay cả Konoe, người đồng đội của tôi, cũng nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng. Ba ánh mắt xuyên thẳng vào tôi, cùng với toàn bộ khán giả đang đổ dồn sự chú ý về phía tôi.
“……”
…Sau một thoáng suy nghĩ, tôi đã quyết định, và bắt đầu chạy về phía người mà mình đã chọn.
“…Ừm? Nii-san, sao anh lại chạy về phía này?”
Tôi chạy đến khu lều bình luận viên, nắm lấy cánh tay cô em gái mình, rồi đi đến đích để giành lấy vị trí thứ nhất. Đây là sự lựa chọn tôi đã đưa ra. Dù sao thì, em gái tôi cũng là người khác giới mà, đúng không?
“…Đồ gà khốn.”
Giữa tiếng la ó ầm ĩ của khán giả, tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm khe khẽ từ Suzutsuki… Mặc kệ đi, muốn nói gì thì cứ nói. Bản thân tôi cũng cảm thấy mình có lẽ đã thắng trận đánh mà thua cả cuộc chiến, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất mà tôi có thể thực hiện.
“…Hừm.”
Ngay cả Konoe cũng đang lườm tôi vì lý do nào đó. Này, tôi có cần phải giải thích tại sao mình không chọn cậu không?
“Ehehe, Nii-san, em là cô gái anh thân thiết nhất, hả~” Kureha đặt hai tay lên má, cười ngây thơ.
Phải, chúng tôi thật sự rất thân. Chúng tôi đã biết nhau hơn mười năm nay rồi. Mặc dù tôi gần như chỉ là bao cát cho em ấy thôi.
“…Trời ạ.”
Dù sao thì, cuộc đua giật bánh mì ba chân đến đây là kết thúc. Nó đã có rất nhiều thăng trầm, nhưng ít nhất tôi cũng đã giữ được ý thức cho đến tận cuối cùng.
“À, thật là sơ suất. Vậy là cậu đã thắng trận mở màn.”
Khi tôi đang tháo dây buộc chân mình với Konoe, Schrö-senpai tiến đến gần. Có vẻ như họ đã dùng một vật phẩm khác và tự mình hoàn thành cuộc đua.
“Nhưng, tôi sẽ không thua sự kiện đặc biệt đâu nhé. Cậu tốt nhất là hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“…Đúng là điều tôi muốn nghe.” Tôi thể hiện thái độ thù địch nhất có thể.
Miễn là chúng tôi không thắng trong sự kiện đặc biệt sau đó, thì chiến thắng lúc đầu cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vì điều đó, tôi đã luyện tập rất nhiều mà.
“À, còn nữa…” Schrö-senpai đột nhiên thì thầm vào tai tôi. “Ngay sau khi giờ nghỉ trưa bắt đầu, hãy đến phòng y tế. Tất nhiên là hoàn toàn một mình, không để ai nhìn thấy.”
“…Hả?” Tôi đứng hình vì yêu cầu bất ngờ này.
Tuy nhiên, tôi không có thời gian để hỏi lại, vì Schrö-senpai đã bỏ đi với câu ‘Gặp lại sau!’ một cách thờ ơ.
“…Jirou? Vừa nãy cô ấy nói gì với cậu vậy?” Konoe gọi tôi.
Chương trình buổi sáng của hội thao đến đây là kết thúc. Sau một khoảng nghỉ trưa ngắn, chúng ta sẽ tiếp tục với các hoạt động buổi chiều.”
Tiếng loa phát thanh vang lên, nên tôi chỉ có thể ậm ừ: “À, không có gì...” rồi quay mặt đi. Lúc đó tôi thấy làm vậy là tốt nhất.
“.........” Ít nhất thì buổi sáng cũng đã qua. Tuy nhiên, do một cơn bão đang đến gần, bầu trời dần chuyển xám xịt, và những đám mây bắt đầu kéo đến.
♀×♂
“Yo, đợi cậu mãi!”
Vừa mở cửa phòng y tế, một giọng nói kiểu anime đã chào đón tôi. Ngồi trên ghế là tiền bối Schrö... khoan đã, đó là hộp cơm nhiều tầng sao?
“Yo, ăn trưa cùng nhau đi. Cậu chưa ăn gì đúng không? Tớ đã chuẩn bị bữa trưa cho chúng ta.”
“.........”
Kỳ lạ thật. Thái độ của cô ấy hoàn toàn khác với trước. Cô ấy đang cố đầu độc tôi ư? Có khi nào có vũ khí trong hộp không.
“? Cậu đang đề phòng tớ hay sao vậy?”
“…Dĩ nhiên rồi.”
“Đừng lo, đừng lo, tớ sẽ không làm gì đâu. Lại đây nào, pss pss pss...” Tiền bối Schrö đối xử với tôi như một con mèo hoang khi gọi tôi lại, còn tặc lưỡi.
Trong mắt cô ấy, mình còn chẳng phải con người nữa sao?
“Suỵt, chuyện gì thế này? Một cô gái dễ thương đang gọi cậu đấy, đừng sợ hãi nữa.”
“Để cậu biết nhé, tôi không nghĩ một cô gái được cho là dễ thương lại có thể phá nát nửa cái lớp học đâu.”
“Ơ... t-thật ư? Nhưng mà... tên tớ dễ thương mà, đúng không?”
“Cậu tự thấy tên mình dễ thương à!?”
Là Narumi Schrödinger đó! Sao mà lại nghĩ được như vậy!?
“K-Không thể nào, nó không dễ thương chút nào sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Sao cậu lại có cái tên Schrödinger vậy?”
“Chuyện đó... là tên bố tớ đặt...”
“...Vậy là bố cậu người Đức à? Cái tên đó nghe có vẻ có nguồn gốc Đức, đúng không?”
“Không, ông ấy là người Nhật chính gốc mà.”
“Vậy tại sao lại là Schrödinger!?”
“Ưm... À thì, bố tớ hơi lập dị một chút thôi.” Tiền bối Schrö bỗng dưng bắt đầu dỗi.
À phải rồi, bố cô ấy là chủ tịch của hãng sản xuất ra tất cả những con Cừu Im Lặng này mà. Hèn gì tính cách của ông ấy lại có phần "trên trời" như vậy.
“Ưưư... Sao cậu dám chế giễu tên tớ chứ...”
“Á, đừng có khóc chứ! Làm vậy tôi trông như kẻ xấu đấy!”
“Nhưng mà... nhưng mà... oa oa oa!”
“Aizz, đừng khóc nữa mà!”
“Tớ sẽ kiện cậu! Tớ sẽ tố cáo cậu, nói rằng ‘Anh trai này đã làm tớ bị thương!’, cậu cứ đợi đấy!”
“Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ ăn trưa với cậu nên đừng khóc nữa!” Khi tôi hét lên những lời đó, tiền bối Schrö lau nước mắt và thút thít: “...Thật không?” không vì lý do gì cả.
...Cái quái gì thế này. Sao cô ấy bỗng dưng lại đáng yêu thế? Với vóc dáng nhỏ bé, chỉ cần bỏ qua sức mạnh vô biên và khuynh hướng bạo lực của cô ấy, thì cô ấy gần như là một con búp bê. Dĩ nhiên, tôi chắc chắn không phải lolicon.
“Được rồi, vậy thì lại đây! Đến giờ ăn rồi!”
“Cậu cũng nhanh hồi phục ghê nhỉ...” Tôi nhận xét rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn.
“Fufu, đừng có ngã khỏi ghế đấy! Hôm nay tớ mang theo bữa trưa đặc biệt đấy!”
“Tôi nhìn cũng biết mà.”
Đó là một hộp cơm nhiều tầng. Không chỉ vậy, nó còn giống hệt hộp mà Nakuru đã mang theo trong buổi hẹn hò mùa hè năm ngoái. Có lẽ cô ấy nấu ăn cũng giỏi như em gái mình chăng? Ý tôi là, nhìn bốn tầng kia kìa. Khi tiền bối Schrö mở tầng thứ nhất, tôi thấy toàn là bánh su kem. Tầng thứ hai cũng là... bánh su kem. Tầng thứ ba cũng vậy... và tầng thứ tư cũng là...
“...Toàn là bánh su kem!?”
“Luôn luôn là vậy mà~ Tớ thích chúng lắm, cậu biết không.” Tiền bối Schrö cười ngây thơ, rồi cắn một miếng bánh su kem, má cô ấy phồng lên đầy kem.
Ưm, cô ấy thực sự không giống một nữ sinh trung học chút nào.
“Sao thế, cậu không ăn à?”
“Ý tôi là, tôi đói, nhưng... tại sao cậu lại làm thế này?”
“Vì tớ yêu bánh su kem.”
“Tôi không có ý đó! Tôi hoàn toàn hiểu cậu yêu bánh su kem đến mức nào!”
“Tên tôi là Narumi Schrödinger, tôi thích mèo và bánh su kem.”
“Mèo ư!?”
“Đừng hiểu lầm nhé, tôi không có ăn chúng đâu. Tôi yêu mèo là vì chúng đáng yêu. Giờ thì đang có trào lưu mèo trong bát, nhưng tôi lại đang chờ đợi cơn sốt mèo trong hộp cơm cơ.”
“Tôi thật sự nghi ngờ cái trào lưu đó sẽ sớm xuất hiện... Nhưng mà thôi, bỏ qua chuyện đó đã. Tôi đang tự hỏi tại sao chị lại gọi tôi đến đây?”
“Có gì lạ đâu, phải không?”
“Lạ chứ sao không. Chị đối xử với tôi như kẻ thù không đội trời chung mà. À nhân tiện nói luôn, tôi thật sự không làm gì em gái chị cả đâu.”
“Ừm, tôi biết mà.”
“…Cái gì?”
Chị ấy… biết sao? Sao tự nhiên chị ấy lại đồng ý dễ dàng vậy? Tôi không theo kịp rồi. Nếu đã biết sự thật, vậy tại sao chị ấy lại kiên quyết muốn đánh nhau với tôi đến vậy?
“Thế này này, Sakamachi Kinjirou.” Tiền bối Schrö liếm môi, rồi nói tiếp. “Thật ra, khi tôi đấm cậu trong lớp học đó, tôi đã phần nào hiểu được là cậu không làm gì em gái tôi rồi.”
“Cái gì…”
Tại sao? Trước khi tôi kịp hỏi, Tiền bối Schrö đã cười như một thám tử vừa phá được vụ án.
“Ý tôi là, cậu trông hệt như một gã hèn nhát vậy.”
“!”
“Đó là điều tôi nghĩ ngay khi nhìn thấy cậu lần đầu. Cậu không giống kiểu người sẽ động chạm vào con gái mà không có sự đồng ý của họ.”
“………”
“Chà, đó chỉ là trực giác của tôi thôi. Thế nào? Tôi nói đúng không?”
“…H-Haha, tôi cũng không biết nữa…” Tôi trả lời gượng gạo, nhưng mồ hôi đã bắt đầu rịn ra trên má.
Narumi Schrödinger là một người đáng sợ. Đây là trực giác của dã thú sao? Tôi không ngờ chị ấy lại nắm bắt được tính cách của tôi dễ dàng như vậy. Mà thôi, chắc chị ấy không biết về chứng sợ con gái của tôi đâu.
“…”
Nhưng, tại sao? Tại sao chị ấy lại tấn công tôi dù biết tôi không làm gì?
“…Tôi xin lỗi.” Rồi, Tiền bối Schrö đột nhiên nói một câu xin lỗi kỳ lạ. “Tất cả… là vì Nakuru.”
“Vì Nakuru sao?”
“Ừ. Có thể cậu đã nhận ra rồi, nhưng chị em tôi không nhất thiết phải thân thiết. Hay đúng hơn, con bé không giỏi đối phó với tôi.”
“À, thái độ của cô ấy cũng thể hiện điều đó mà.”
“Tôi biết đây không phải điều tôi nên nói, nhưng tôi khá có năng khiếu thể thao, và điểm số cũng rất tốt, đây là bí mật giữa chúng ta nhé. Vì lẽ đó, con bé luôn bị nuôi dạy trong sự so sánh với tôi, từ khi còn nhỏ xíu. Liên tục bị trêu chọc, bắt nạt, cậu biết rõ rồi đấy.”
“……”
Ừm, tôi hiểu chị ấy đang nói gì. Với giác quan nhạy bén như vậy, và một cái đầu thông minh, chị ấy còn khá nổi tiếng nữa, nhìn phản ứng của khán giả lúc nãy thì biết. Nếu tôi đoán không lầm, Nakuru lớn lên trong sự dõi theo Tiền bối Schrö. Đương nhiên, suốt thời gian đó, con bé luôn bị đem ra so sánh với chị mình.
“Thấy chưa, đó là tôi đó. Nghe nói em gái mình bị bắt nạt, tôi không thể ngồi yên, và đã đánh cho tất cả những kẻ liên quan một trận. Tôi đã cố gắng làm một người chị đáng tin cậy, và nói với con bé rằng tôi sẽ bảo vệ nó, nhưng… điều đó dường như chỉ càng đè nặng lên nó hơn.” Tiền bối Schrö nói, rồi thở dài.
“Về cơ bản… đó là một mặc cảm?”
Một mặc cảm đối với bản thân vì có một người chị tài năng như vậy. Không phải Nakuru đặc biệt kém cỏi hơn ai, nhưng con bé cũng không thể cạnh tranh với một người như Tiền bối. Tôi có thể hiểu những gì cô ấy đang trải qua, tôi cũng không thể so sánh với em gái mình và tài năng thể thao của nó.
“Cậu chưa bao giờ thấy lạ sao? Con bé dùng ngôn ngữ rất trang trọng với tôi. Mặc dù chúng tôi là chị em ruột đấy.”
“………”
“Con bé có lẽ đã chấp nhận suy nghĩ rằng nó không thể thắng được tôi. Đó là lý do tại sao nó luôn cảm thấy có lỗi trong bất kỳ tình huống nào. Nó cảm thấy thật thảm hại vì không thể so sánh được. Nó nghĩ rằng ngoài việc thua kém, nó còn phải được bảo vệ… và tất cả những thứ đó.”
“……”
“Nhưng mà, cứ thế này thì không ổn. Cứ đà này, con bé sẽ chẳng bao giờ tự tin lên được, luôn nghĩ mình thua kém tôi trong cuộc sống này. Tôi không muốn như vậy. Không muốn em gái tôi phải sống cuộc đời như thế. Chưa kể…”
“…Chưa kể gì?”
“Thôi, quên chuyện đó đi. Nói tóm lại, tôi muốn Nakuru phải trưởng thành. Dĩ nhiên là không phải về mặt thể chất rồi.”
“Cái đó thì tôi biết rồi.”
“Cũng không phải là vòng một của con bé đâu nhé?”
“Tôi đã bảo là tôi biết rồi mà!”
Cô nàng này đúng là cứng đầu thật. Chẳng lẽ cô ấy có mặc cảm gì với ngoại hình loli của mình sao?
“Thôi, cơ bản là vậy đó.” Cô ấy thở dài, rồi nhìn tôi. “Tôi biết mình đang ích kỷ, nhưng tôi muốn cậu giúp đỡ.”
“…Giúp đỡ?”
Chuyện này là sao? Tôi và Schrö-senpai đánh nhau thì có ích gì cho Nakuru chứ?
“Fufufu, đừng lo, tôi không bắt cậu giúp không công đâu!”
Cô ấy hoàn toàn phớt lờ việc tôi đang ngẩn ngơ suy nghĩ, bước đến một trong những chiếc giường trong phòng y tế, rồi chỉ vào tấm rèm đang kéo kín.
“Nào, mở nó ra đi. Cậu sẽ bất ngờ đó.”
“……?” Tôi nghiêng đầu khó hiểu, rồi kéo tấm rèm trắng ra.
Cô ấy định cho tôi phần thưởng gì sao? Lại là bánh su kem nữa à… Hóa ra không phải bánh su kem. Đó là Usami Masamune trong bộ đồng phục y tá, bị trói chặt bằng dây thừng.
“……” Tôi quá choáng váng đến mức không thể phản ứng được.
Masamune chắc hẳn đã nhận ra chúng tôi mở rèm, cô ấy nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ. Tuy nhiên, cô ấy không thể nói được gì vì miệng đã bị bịt kín…… Usamin nhìn bạn như muốn được bạn giúp đỡ. Bạn có muốn cô ấy trở thành đồng minh của mình không?
“……”
Tạm thời, tôi giả vờ như không thấy gì, rồi kéo rèm lại. Tôi nghe thấy tiếng ‘Mghhhh!’ yếu ớt vọng ra từ phía sau tấm vải, nhưng tôi quyết định phớt lờ nó trong khi vẫn còn kinh hãi.
“Bất ngờ lớn phải không?” Schrö-senpai bật cười hồn nhiên.
Thì đúng là cô làm tôi bất ngờ thật đấy…
“Schrö-senpai, tôi có một câu hỏi.”
“Ừm? Gì thế?”
“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?” Tôi chỉ vào chiếc giường vẫn đang rung lắc.
“Hừm.” Schrö-senpai suy nghĩ một lát. “Chuyện đó làm cậu vui hả?”
“Vui cái quỷ gì! Cô thật sự nghĩ chuyện đó sẽ làm tôi vui sao!?”
“Thì, đó là một y tá bị trói mà, đúng không?”
“Đừng có nói vớ vẩn! Sao cô lại trói một y tá chứ!”
“Đó là món quà sớm từ ông già Noel Schrödinger đó.”
“Tôi sẽ chỉ thức dậy với một vết thương lòng nếu cô đặt thứ đó dưới gối của tôi!”
Đó đúng là một món quà ác mộng. Cô ấy có liên quan đến buôn người không vậy? Tôi cảm thấy Suzutsuki cũng từng làm điều gì đó tương tự với Konoe trước đây. Tôi mở rèm ra lần nữa, và giải thoát Masamune khỏi tình cảnh khó khăn của mình. Xong xuôi, cô ấy ho vài tiếng, rồi trừng mắt nhìn tôi.
“Đồ gà ngu ngốc! Sao anh lại đóng rèm lại!?”
“À thì, tôi chỉ cần thời gian để tiêu hóa chuyện đó thôi.”
“Làm ơn cứ tiêu hóa sau khi cứu tôi đi!”
“Xin lỗi, xin lỗi. Với lại, sao cô lại ở đây vậy?”
“Tôi biết chết liền! Khi tôi đến đây sau cuộc đua ba chân để mang thêm đồ đến lều y tế, phó hội trưởng câu lạc bộ đã gọi tôi lại, rồi…!” Masamune cắn môi.
Tôi hiểu rồi, vậy là cô ấy bị bắt và bị trói, hừm.
“Nào nào, Usamin, đừng giận dỗi thế. Đây, ăn bánh su kem đi.” Schrö-senpai nở nụ cười ngây thơ, rồi đưa cho Masamune một cái bánh su kem.
Tuy nhiên, Masamune chỉ bĩu môi quay mặt đi.
“Tôi không muốn. Sao cô lại trói tôi chứ?”
“Hừm, đừng giận thế chứ, thật ra tôi muốn cậu giúp một chuyện.”
“Tôi giúp ư?” Masamune khó hiểu, thấy vậy Schrö-senpai liền cười toe toét.
“Tôi muốn Sakamachi Kinjirou giúp tôi, nên hãy nhờ cậu ấy thay tôi nhé.”
“Hả!? Tại sao tôi phải làm thế chứ! Tại sao tôi phải nhờ cái đồ gà ngu ngốc đó để anh ta giúp cô chứ!?”
“À, cậu không nhớ sao? Cậu đã nói sẽ nghe lời tôi sau khi thua tôi mà?”
Ưm... cậu nói đúng thật..." Masamune thở dài ngao ngán.
Hai người này có uẩn khúc gì đằng sau à?
"Trông cậu có vẻ đang khó hiểu, để tôi kể cho nghe. Hồi cô ta mới vào năm nhất, cô ta đã gây sự với tôi đó."
"Sao lại gây sự?"
"Cô ta biết được hoạt động của câu lạc bộ thủ công, thế là tức giận. Hình như cô ta muốn tham gia một câu lạc bộ bình thường. Tôi bảo cô ta cứ vào đi, nhưng cơn giận đã lấn át lí trí, và cô ta lao vào tấn công tôi."
"..."
"Thế nên, đánh nhau suông thì chán lắm, thành ra chúng tôi mới thêm điều kiện là kẻ thua cuộc phải nghe lời người thắng cuộc. Dĩ nhiên, tôi đã thắng áp đảo." Tiền bối Schrö tự hào ưỡn ngực.
Ra là vậy, thảo nào Masamune lại phải theo tiền bối Schrö. Bây giờ thì tôi cũng hiểu sao cô ấy lại tham gia câu lạc bộ thủ công rồi. Dù có hơi bất ngờ khi nghe nói cô ấy muốn tham gia một câu lạc bộ bình thường.
"Cậu thật sự đã đi gây sự với cô ấy à."
"C-Can gì tôi chứ? Trông cô ta có vẻ đâu có mạnh mẽ gì."
"À, ừm, nhìn vẻ ngoài thì..."
Cô ấy trông như một học sinh tiểu học, mà Masamune thì từng ở câu lạc bộ karate trước đây, nên chắc cô ấy không nghĩ mình sẽ thua thảm hại như vậy.
"Nhưng, đó là nơi mọi sự bất hạnh bắt đầu... Kể từ đó, tôi không thể rời khỏi câu lạc bộ thủ công..."
"Ahaha! Chắc vì vui chứ gì? Chúng ta cũng có làm đồ thủ công thỉnh thoảng mà."
"Cô phải nhấn mạnh là 'thỉnh thoảng' đấy nhé." Masamune rũ vai thở dài thườn thượt, còn tiền bối Schrö thì cười phá lên.
Ừm, nhìn họ thế này, trông có vẻ hợp nhau thật.
"Chưa kể chúng ta là bạn tốt mà, Usamin. Chúng ta đã đi mua sắm cùng nhau trước đây rồi đó."
"Oái... phó hội trưởng!"
Vì lý do nào đó, Masamune bắt đầu hoảng loạn vì lời nói của tiền bối Schrö. Chuyện gì đây?
"Tiền bối Schrö, hai người đã mua gì cùng nhau vậy?"
"Gì... Đồ gà ngốc này! Cậu im đi ngay!"
"Thôi nào, Usamin. Có gì to tát đâu mà~" Tiền bối Schrö nhe răng cười một lúc, rồi tiếp tục. "Chúng tôi đã mua đồ lót."
"...Xin lỗi?"
"Cậu không nghe rõ à? Chúng tôi đã mua đồ lót. Nội y đó, cậu hiểu không. Usamin muốn mua đồ dễ thương, nên tôi đã giúp cô ấy chọn."
"P-Phó hội trưởng!" Masamune càng hoảng loạn hơn.
Đánh giá từ phản ứng đó, lời tiền bối Schrö nói có vẻ là thật. Nhưng... đồ lót? Cô ấy rõ ràng đã chọn nhầm người để đi cùng mà? Sao Masamune lại nhờ tiền bối Schrö? Tôi cảm thấy ai khác cũng tốt hơn...
"Này, Sakamachi Kinjirou, sao cậu lại nhìn khó hiểu thế? Tôi có sở thích khá là trưởng thành đó cậu biết không."
"T-Trưởng thành..."
"Nói thẳng ra là màu đen."
"Màu đen!?"
"Hmm... Sao cậu lại khó tin vậy? Cậu có muốn kiểm chứng không?"
"Oái!? Sao cô lại cởi quần bó sát ra!?"
"Ahaha, đừng có cái gì cũng làm quá lên thế chứ, tôi đùa thôi mà. Mà, về màu sắc thì tôi nói thật đấy." Với chiếc quần bó sát kéo đến đầu gối, cô Schrödinger vẫy vẫy tay áo khoác thể thao lên xuống.
T-Tôi không thể tin được. Cái loli này lại mặc đồ lót màu đen... Tôi không thể tưởng tượng ra chút nào. Mặc dù, có lẽ nó lại tạo ra một sự đối lập thú vị...
"Usamin cũng nên mua thêm vài bộ đồ lót trưởng thành hơn đi chứ."
"Không đời nào. Mấy bộ cô gợi ý cho tôi quá lòe loẹt. Cô cũng nên mặc đồ lót trẻ con đi."
"I-Im đi! Cậu có vấn đề gì với gu thời trang của tôi à!?"
"Tôi có đó. Cô là trẻ con, nên dù có mặc đồ lót trưởng thành thì cũng chỉ là một con nhóc bé tí thôi. Chưa kể hiện giờ thì..."
"Waaaaaah! Im ngay! Tôi cấm cậu nói thêm lời nào nữa! Nếu không, tôi sẽ tiết lộ bộ đồ lót mới của cậu ngay tại đây đó!"
"A, cái gì, cô đang làm gì vậy!?"
Tiền bối Schrö đột nhiên tóm lấy váy của Masamune, trong khi cô bé đang cố níu giữ nó lại. Cái câu ‘tạm thời’ mà cổ nói là sao nhỉ? Tôi tò mò lắm, nhưng cảm giác lúc này không nên hỏi. Ai mà chẳng có vài bí mật không muốn người khác biết đến cơ chứ. Chắc là vậy rồi. Nhìn cả Tiền bối Schrö cũng đang cuống quýt lên kìa.
“Được rồi! Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ không nói vậy nữa! Bí mật của bà tôi sẽ chôn sâu trong lòng, thế nên buông váy tôi ra ngay đi!” Masamune lập tức giơ cờ trắng, đầu hàng.
Nghe vậy, Tiền bối Schrö buông ra một tiếng ‘T-Thật không?’ đầy gượng gạo, rồi bỏ tay ra khỏi váy Masamune.
“Nếu cô nói dối, tôi sẽ không tha đâu. Tôi sẽ mách cậu ấy về cái quần lót và màu sắc mà cô đã mua trước kia.”
“Đừng có hù dọa tôi kiểu đó chứ… Mà không phải bà đưa tôi đến đây để thuyết phục cái con gà ngốc kia sao?”
“À, đúng rồi.”
“Bà quên luôn à!? Với lại, tại sao bà lại chọn tôi cho việc đó?” Masamune trưng ra vẻ mặt nghi ngờ.
Đúng rồi nhỉ. Tại sao lại là Masamune cho chuyện này? Cả tôi và cô bé đều bối rối, chờ đợi câu trả lời từ Tiền bối Schrö.
“Ơ? Thì…” Cô ấy trưng ra thái độ có vẻ thờ ơ. “Usamin là kiểu người của Sakamachi Kinjirou mà, đúng không?”
“Hảàà!?” Tôi gầm lên kinh ngạc.
Ơ? Cái quái gì thế này? Tại sao Masamune lại là gu của tôi chứ? Cô ta lấy thông tin đó từ đâu ra vậy…
“Kureha nói với tôi mà. ‘Anh hai thích tsundere lắm đó’, đấy.”
“Đừng có tin hết những gì con bé nói chứ!”
“Ơ? Thế nó nói sai à?”
“Ừm, cái đó thì…”
“Hừm? Thế là nó không sai à~?”
“…!”
Con Kureha đáng ghét đó. Chắc chắn nó đã dùng mấy cuốn tạp chí người lớn trong phòng tôi làm tài liệu tham khảo. Trong số đó có cả một cuốn tạp chí với cái tiêu đề ngu ngốc như ‘Tỉ lệ Tsundere 8:2… Không, 9:1! Tỉ lệ vàng!’, nhưng tại sao nó lại đi kể cho người khác nghe chuyện này chứ…!
“C-Cái con gà ngốc… M-M-M-Mày…”
Đáng sợ nhất lúc này là cô gái đang đứng cạnh tôi. Cái thái độ láu cá của con thỏ biến đi đâu mất, thay vào đó là ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm.
“B-Bình tĩnh đi, Masamune!”
“Nhưng… tôi là gu của cậu…?”
“Kureha chỉ nói bậy bạ thôi mà!”
“…Ơ? Thật sao?”
“Ừ, hoàn toàn không phải sự thật!”
“…Thật à?”
“Tất nhiên! Tôi sẽ không thất hứa kiểu này đâu!”
“……Vậy thì, nói tôi nghe đi. Cậu thích kiểu con gái như thế nào?”
“Sao tự nhiên lại hỏi cái đó!?”
Cái kiểu chuyển đề tài gì thế này!? Chưa kể Tiền bối Schrö còn nhảy vào nói ‘Ồ, nghe có vẻ thú vị đấy’… Đúng rồi, gay to rồi. Mình phải đổi chủ đề ngay lập tức!
“D-Dù sao thì, bỏ cái đó sang một bên đã! Bà gọi tôi và Masamune đến đây vì muốn tôi giúp, đúng không? Vậy thì, hãy nói chuyện rõ ràng. Tôi sẽ giúp bà, được chứ.” Tôi cố tình chuyển chủ đề một cách mạnh mẽ.
“Ơ, thật sao?” Tiền bối Schrö cắn câu theo lời tôi nói.
…Ơn trời là có tác dụng. Có vẻ như tôi đã thành công trong việc che giấu sở thích của mình tạm thời.
“…Ưm.”
Tuy nhiên, Masamune rõ ràng đang bĩu môi, có vẻ không hài lòng. Tại sao cô bé lại có vẻ mặt như vậy? Học được gu của tôi thì được lợi ích gì chứ?
“Vậy, Tiền bối Schrö, tôi phải làm gì đây?”
Cái gì cũng được, miễn là thoát khỏi cái chủ đề vừa nãy. Đó là những gì tôi nghĩ khi hỏi câu đó.
“Hmm, vậy thì trả lời tôi một câu hỏi.”
“Một câu hỏi?”
“Đúng vậy. Đó là một câu hỏi đơn giản, vậy nên hãy thành thật với tôi nhé, Sakamachi Kinjirou.” Nói rồi, cô ấy dùng một giọng điệu nghiêm túc lạ thường, và tiếp tục. “Cậu có đang thích cô gái nào không?”
“……”
…Hay đó chỉ là do tôi tưởng tượng? Tôi cảm thấy chúng tôi đã nhảy mấy bước liền rồi thì phải. Ngay cả Masamune cũng đang nhìn Tiền bối Schrö đầy kinh ngạc.
“Nào, thành thật mà nói đi. Giờ tâm sự chuyện tình yêu. Chúng ta là học sinh cấp ba mà, ai chẳng có một người mình để mắt đến, đúng không?”
“Ư-Ừm…”
“Sao cậu lại chần chừ thế? À, có lẽ nào những gì Nakuru viết trong mấy cuốn tiểu thuyết này thực ra là…”
“Không! Hoàn toàn không! Tôi thích con gái, được chứ!”
“Thế thì sao? Chẳng lẽ cậu đã ‘hết hứng’ rồi à?”
“Đừng nói mấy chuyện kinh khủng như vậy chứ!”
Tôi chưa đến tuổi đôi mươi, trong người vẫn đầy rẫy ham muốn và khao khát. Nhưng với căn bệnh sợ phụ nữ, tôi đơn giản là không thể yêu đương với bất kỳ cô gái nào khác. Đó là tiền đề lớn nhất trong tôi. Trước tiên phải chữa khỏi bệnh đã, rồi mới có thể nghĩ đến chuyện tình yêu.
“Hmm, vậy tôi cứ coi như cậu chẳng đặc biệt hứng thú với ai đi.”
“Ờ… Ờm, có lẽ thế.”
“Ra vậy. Thế thì không có vấn đề gì.”
“……?”
Tôi không thể hiểu nổi cô ấy đang nói gì. Tại sao lại không có vấn đề gì? À phải rồi, cô ấy đã tỏ ra quan tâm một cách kỳ lạ đến mối quan hệ của tôi với các cô gái hồi cuộc thi chạy ba chân mà…
“Nghe rõ đây, Sakamachi Kinjirou. Điều tôi sắp nói đây xuất phát từ trực giác của một người chị gái.” Schrödinger-san bình tĩnh tiếp lời. “Em gái tôi, Narumi Nakuru, có lẽ đã phải lòng cậu rồi.”


0 Bình luận