Nếu bạn yêu thích các tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Có lẽ chuyện này hơi đột ngột, nhưng dạo gần đây tôi cảm thấy mình hay bị ngất xỉu. Ít nhất thì từ trước đến giờ, tôi chỉ ngất khi ở nhà mà thôi, nhưng tình hình này gần đây đã thay đổi chóng mặt. Tất nhiên, mọi chuyện đều có lý do của nó. Tôi đã tiếp xúc với mấy người đó.
“Chào buổi sáng, anh trai. Anh tỉnh rồi à?”
“…Chào, Kureha.”
Khi tôi mở mắt, đôi mắt to tròn của Kureha đang nhìn xuống tôi. Tôi gượng người ngồi dậy và nhìn quanh. Hình như tôi đang nằm nghỉ trong một cái lều dựng ở khu lễ hội.
“Em đã sốc lắm khi thấy Punyuru-chan cõng anh trai đến đấy! Anh trai bị đập đầu đúng không? Anh trai hậu đậu thật đấy.”
“…Ừ, em nói đúng.”
Việc tôi bị đập đầu—có lẽ chỉ là lời nói dối của Konoe mà thôi. Chắc cô ấy muốn giữ thể diện cho tôi. Sẽ rắc rối lắm nếu họ biết tôi ngất xỉu vì ôm cô ấy quá lâu. Nhưng thôi, như vậy cũng tốt. Dù sao thì Konoe cũng đã ngừng khóc rồi. Nghĩ lại thì, tôi luôn trông thảm hại trước mặt cô ấy, đặc biệt là khi cô ấy khóc.
Hồi tháng Tư, tôi bất tỉnh vì chảy máu mũi; tháng Năm tôi bị xe đâm phải và phải nhập viện; tháng Sáu tôi biết cô ấy khóc qua hệ thống phát thanh của trường, và bây giờ lại thế này… Thế nên tôi mừng lắm. Lần này, tôi đã ở đó với cô ấy ngay khi chuyện xảy ra.
Dù vậy, tôi nghĩ mình đã cố gắng rất nhiều. Hoặc có lẽ việc điều trị của Suzutsuki và Masamune đã có tác dụng. Tôi cảm thấy mình đang từ từ nhưng chắc chắn chiến thắng chứng sợ phụ nữ của mình.
“Kureha, bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Chín giờ tối rồi. Lễ hội đã bắt đầu thực sự rồi đấy. Sẽ có bắn pháo hoa sau buổi biểu diễn.”
“Biểu diễn?”
Là cái mà Nakuru đã nói đến à?
“Vâng, em nghĩ cuộc thi sắc đẹp yukata đang vào vòng chung kết rồi. Họ sắp quyết định người thắng cuộc. Mọi người ai cũng đi xem hết, trừ em ra.”
“Ồ. Vậy là trận chiến sinh tồn kia sắp bắt đầu rồi à?”
“Vâng, cái kiểu ‘Chúng tôi sẽ bắt các bạn tàn sát lẫn nhau’ ấy ạ.”
“…Cái đó có ổn không vậy?”
Nếu hỏi tôi thì cái đó nguy hiểm chết người luôn đấy. Giống như một cuộc chiến sinh tồn thật sự.
“Hình như an toàn được đảm bảo rồi. Nó giống như một trò chơi sinh tồn, bắn nhau bằng súng sơn, và người sống sót sẽ nhận được giải thưởng.”
“…Hả.”
Khoan đã, đây không phải lúc để bình tĩnh. Nghe kinh khủng quá. Sao lại tổ chức một trận chiến sinh tồn ở lễ hội chứ?
“À thì, nhà tài trợ hoạt động đó là gia đình của NaruNaru mà.”
“Hả?”
“Hửm? Anh không biết à? Gia đình NaruNaru là một nhà sản xuất đồ chơi khá nổi tiếng đấy. Một trong những phát minh nổi tiếng của họ là Cừu Im Lặng. Nhân tiện, giải thưởng của trận chiến sinh tồn này là một con Cừu Im Lặng nhồi bông khổng lồ.”
À, tôi nhớ đã nghe về chuyện đó trong lễ hội trường rồi. Hình như cô ấy là con gái lớn của vị chủ tịch công ty đó, đồng thời là lớp trưởng lớp của Kureha. Khác với Suzutsuki, cô ấy thật sự không giống một tiểu thư giàu có gì cả. Chưa kể, gia đình cô ấy về cơ bản nắm giữ bản quyền của Cừu Im Lặng. Tôi từng xem quảng cáo trên TV về nó, và gần đây nó đã trở thành một xu hướng. Tôi nghĩ quảng cáo đó là về con cừu đi bằng hai chân, đánh đập một con chuột Mỹ nào đó, rồi hét lên ‘Ta là Cừu Im Lặng của Nhật Bản!’. Nó quá lố, tôi đã tắt TV giữa chừng.
“Nhưng tại sao cô ấy lại nghĩ ra kế hoạch như vậy chứ?”
“Ừm… cô ấy bảo ‘Bây giờ mình có thể vẽ được mấy cảnh đấu súng thật rồi!’, em nghĩ vậy.”
“Vậy là tất cả chỉ để thu thập dữ liệu nữa thôi!”
“Hình như anh trai là nhân vật chính cho một tác phẩm hành động mới của cô ấy. Cô ấy đã hỏi bố mẹ vì sắp hết thời gian rồi. Thêm cả mục tiêu giả tạo là dùng cái này để quảng bá nữa.”
Cái con nhỏ cận thị đáng ghét đó. Dù là tiểu thư nhà giàu mà lại lạm dụng tiền bạc vào mấy chuyện kiểu này. Thật là phí phạm của trời!
“Nhưng mà, có rất nhiều người tham gia đấy nhé. Giải thưởng cũng to lắm chứ!”
“Tiền với một con thú nhồi bông Cừu Lặng Lẽ khổng lồ, đúng không?”
“Không, không chỉ có vậy.”
“Không chỉ có vậy ư?”
“Nghe nói người thắng cuộc trong trận chiến sinh tồn này sẽ nhận được một giải thưởng đặc biệt khác—đó là một nụ hôn từ người thắng cuộc trong cuộc thi sắc đẹp yukata.”
“Một nụ hôn, à.”
Thì ra là một cuộc chiến vì nụ hôn của thiếu nữ, tôi hiểu rồi. Tôi chẳng quan tâm đến con thú nhồi bông đó chút nào, và chắc chắn hầu hết người tham gia cũng nhắm đến tiền thôi. Nhưng mà, Cừu Lặng Lẽ ư.
“…Chắc mình cũng nên tham gia.” Tôi lẩm bẩm.
“Hửm? Sao thế? Cậu cũng là fan của Cừu Lặng Lẽ à?”
“Không, cũng không hẳn…”
Tôi thật sự chẳng có hứng thú gì với con cừu gớm ghiếc đó, nhưng… đối với Konoe Subaru thì lại khác. Cô ấy tuyệt đối yêu thích con Cừu Lặng Lẽ đó. Cơ bản là, tôi có thể biến nó thành một món quà. Với những gì vừa xảy ra, có thể sẽ hơi khó xử một chút, nhưng nếu tôi có thể tặng cô ấy con thú nhồi bông đó, chắc chắn cô ấy sẽ nở một nụ cười rạng rỡ trở lại.
“Nyahaha, vậy nghĩa là chúng ta là đối thủ rồi.”
“Khoan đã, cậu cũng tham gia ư?”
“Đúng vậy, tớ cũng sẽ có mặt. Tiền hay nụ hôn tớ chẳng quan tâm, nhưng con thú nhồi bông kia trông có vẻ thú vị. Chẳng có quy tắc nào nói chỉ con trai mới được tham gia cả.”
“À phải rồi, cậu cũng là fan của con cừu đó mà, nhỉ.”
Không như trước đây, cô nàng đã say mê nó đến mức này kể từ lễ hội trường gì đó. Nhờ vậy, ngày càng nhiều Cừu Lặng Lẽ xuất hiện ở nhà tôi. Với tôi, cảm giác như đang sống trong một ngôi nhà kinh dị vậy.
“À cả, Tiền bối Usamin cũng nói chị ấy tham gia nữa.”
“Chắc chị ấy nhắm đến tiền rồi.”
“Ừ, chị ấy nói ‘Với cái này, mình sẽ không phải lo ăn bánh mì với sốt mayonnaise trong một thời gian’.”
Chị ấy vẫn nghèo như mọi khi nhỉ. Dù sao thì, tôi có khá nhiều đối thủ đây. Cứ như là cuộc thi này sẽ toàn là đấu tay đôi vậy.
“…Hửm?”
À phải rồi, có mấy người trong số họ có tham gia cuộc thi sắc đẹp yukata không nhỉ? Vì có tiền thưởng, tôi cá Masamune chắc chắn có mặt.
“Này, còn cuộc thi sắc đẹp thì sao? Mấy người kia có tham gia không?”
“…Có. Tiền bối Usamin thì có, và mọi người khác cũng đều định tham gia, nhưng…” Kureha đột nhiên im bặt.
…? Tôi tự hỏi, có lý do gì khiến họ không thể tham gia không nhỉ?
“Hả? Tỉnh rồi à, cái con gà ngốc này?”
Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy thì Masamune bước vào lều. Suzutsuki và Nakuru cũng đi cùng cô ấy.
“Tiền bối Usamin, mọi chuyện kết thúc thế nào rồi?”
“À thì… đúng như cậu đoán thôi.”
“Tôi biết ngay mà.”
“Nakuru cũng… Em ấy không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra.”
“Thôi thì, với Nagare là giám khảo, kết quả này đã được định trước rồi. Tôi cũng chẳng thiết đánh một trận thua từ đầu.”
Nhóm con gái đang bàn tán với nhau. Hả? À phải rồi, Konoe đâu rồi? Cô ấy đã quay lại từ nghĩa địa rồi mà, đúng không?
“Cậu đang tìm cô bé đó à, Jirou-kun?” Suzutsuki chắc hẳn đã đoán được suy nghĩ của tôi, khi cô ấy ra hiệu cho tôi lại gần với câu ‘Nếu muốn biết thì đi theo tôi’.
Ể, ở đằng kia à? Đó chẳng phải là nơi diễn ra cuộc thi sắc đẹp sao… Đứng trên sân khấu giữa lễ hội là một mỹ nhân mặc yukata, trên ngực dán một tờ giấy ghi số báo danh. Và, cô ấy còn đeo một dải băng ghi ‘Nữ hoàng Yukata’… Khoan đã.
“…Cái quái gì thế này?” Tôi lẩm bẩm trước khung cảnh kỳ lạ đó.
Người đang đứng đó không ai khác chính là Takanashi Punyuru. Trong khi mọi người không hề hay biết, chính tiểu thư Subaru lại trở thành nữ hoàng yukata.
♀×♂
Theo lời Suzutsuki giải thích, Konoe phải miễn cưỡng tham gia cuộc thi là vì ông già (tức cha của Konoe) làm giám khảo... hay nói chính xác hơn, chính Takanashi Punyuru đã bị ép buộc. Và cô nàng cũng giành chiến thắng áp đảo, vì ông già không cho phép các giám khảo khác phản đối lá phiếu của mình. Tôi đoán chắc ông ta chỉ muốn khoe con gái mình dễ thương đến mức nào. Hoặc có lẽ ông ta chỉ muốn được con gái mình hôn một cái. Tôi có thể thấy đây chính là động cơ của ông ta.
Dù sao thì, cuộc thi đã kết thúc như vậy, và giờ là lúc trận chiến sinh tử bắt đầu, với phần thưởng là một nụ hôn từ Konoe...
"Mấy cậu thật sự định tham gia ư?"
Chúng tôi đứng trong khuôn viên đền thờ gần khu vực lễ hội. Nơi này dường như đã biến thành chiến trường cho trận Battle Royale, và với khẩu súng sơn trong tay, tôi hỏi những người khác. Kureha và Masamune tham gia thì còn có lý, họ muốn có thú nhồi bông và tiền. Động cơ của họ rất rõ ràng. Nhưng...
"Chẳng phải quá rõ ràng sao?" Nakuru ưỡn ngực, vuốt ve khẩu súng sơn của mình.
Nghĩ mà xem, người đã tổ chức toàn bộ sự kiện này lại đích thân tham gia. Chà, cô ta đúng là đang thu thập dữ liệu sát sao thật đấy. Nhân tiện, luật chơi rất đơn giản: nếu bị trúng một phát đạn sơn, bạn sẽ bị loại.
"Nakuru... sẽ không chấp nhận điều này."
"Hả?"
"Nếu Senpai giành chiến thắng, cậu sẽ được Punyuru-chan hôn, đúng không? Nakuru không thể để điều đó xảy ra được. Senpai là một phần trong cặp BL yêu thích của Nakuru. Senpai không được phép có bất kỳ tiến triển nào với ai khác ngoài Subaru-sama!"
"........."
...Tôi sẽ giết cô ta. Cô ta là mục tiêu số một trong danh sách diệt trừ của tôi. Tất cả những chuyện này đều do cô ta gây ra.
"Phù phù, tại sao lại không chứ? Tôi cũng muốn tự mình vui vẻ một chút mà." Một cô gái với mái tóc hai bím sẵn sàng giương súng – Suzutsuki Kanade.
"Tại sao cậu lại tham gia vậy?"
Việc cô ta thắng thì có ý nghĩa gì chứ? Cô ta giàu có, không cần tiền, và cũng không hẳn là fan của con cừu đó. Vậy mà cô ta lại tham gia một sự kiện như thế này để... tạo kỷ niệm ư?
"Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một trò chơi như thế này, nên tôi rất mong đợi. Chưa kể..."
"Chưa kể... gì cơ?"
"...À, cứ cho là lý do của tôi cũng khá giống với Nakuru-chan đi."
"...?"
Đây có phải là kiểu cô ta không muốn tôi thắng vì có khả năng được Konoe hôn không? Ý tôi là, điều đó cũng hợp lý. Suzutsuki là chủ nhân của Konoe, nên cô ta có lẽ không thích ý tưởng nụ hôn của quản gia mình lại bị biến thành phần thưởng. Rõ ràng là cô ta rất yêu chiều quản gia của mình mà. Nếu có ai đó muốn lấy, có lẽ cô ta muốn giữ cho riêng mình.
Có vài người đàn ông khác cũng đang sẵn sàng ở đây, nhăm nhe tiền thưởng và nụ hôn từ Konoe. Vì chiến trường là toàn bộ khuôn viên đền thờ, nên có rất nhiều không gian để chạy trốn. À mà, Konoe thì đang ở một góc đền, quan sát tất cả. Dù sao thì vật phẩm thưởng cũng không thể tham gia được. Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất là...
"Hôn hôn hôn hôn hôn hôn giết giết giết giết giết..." Có một quản gia nào đó đang lầm bầm những lời nguyền rủa khi trừng mắt nhìn khẩu súng sơn của mình – Konoe Nagare.
Tôi đoán hắn ta thật sự muốn nụ hôn từ chính con gái mình. Nhưng, khí chất của hắn ta khác hẳn với những người khác. Tôi có cảm giác hắn ta có thể rút ra một khẩu súng máy thay vì súng sơn bất cứ lúc nào.
"...Thôi, quên chuyện đó đi."
Tôi nhất định không thể thua cuộc này. Tôi muốn giành được thú nhồi bông để tặng Konoe làm quà, nhưng để bất kỳ tên khốn nào cướp mất nụ hôn từ Konoe... thật sự khiến tôi tức điên lên vì một lý do nào đó. Ý tôi là, không phải tôi khao khát được cô ấy hôn hay gì đâu.
"Gửi tất cả các thí sinh, mong các bạn đã chuẩn bị sẵn sàng. Sự kiện sắp bắt đầu, xin hãy tản ra khắp khuôn viên đền thờ."
Từ chiếc loa gần đó, giọng một nhân viên vọng đến tai tôi. Nghe nói, khắp nơi đều lắp đặt camera để khán giả ở khu lễ hội có thể theo dõi mọi diễn biến tại đây. Thôi được, phải nhanh chóng hành động và nghĩ ra kế sách gì đó thôi…
“Đồ gà mờ kia, đứng lại đã!”
Ngay lúc đó, có ai đó kéo ống tay áo tôi. Giọng nói đanh thép này ngoài Usami Masamune ra thì không thể là ai khác. Cô ấy kéo tôi đến chỗ khuất sau thùng công đức của đền thờ.
“Cô muốn gì? Sự kiện sắp bắt đầu rồi.”
“Tôi có chuyện cần nói với cậu.” Masamune hít một hơi thật sâu, rồi tiếp lời, “Cậu có muốn lập đội với tôi không?”
Cùng lúc đó, tôi lại nghe thấy tiếng loa thông báo “Trò chơi bắt đầu!”… Không không không, cô ta đang nói cái quái gì vậy?
“Đâu phải là ý tồi, phải không? Chúng ta có thể chia đôi giải thưởng và tiền thưởng.”
“Lập đội… Thật sự cần thiết phải làm đến mức đó sao?”
Ý tôi là, những người tham gia sự kiện này đều khá mạnh, nên lập đội sẽ tăng cơ hội chiến thắng, nhưng không ngờ cái con thỏ ranh mãnh này lại là người đề xuất chuyện đó…
“Đồ gà ngốc nhà cậu, thật sự không hiểu sao? Nếu cậu cứ đánh đấm bình thường, gần như không có cơ hội thắng đâu. Dù sao thì, *cô ấy* cũng tham gia mà.”
“Cô ấy?”
“Thì cô gái năm nhất của câu lạc bộ thủ công mà cậu biết rõ ấy.”
“…À.”
Ra là cô ấy đang nói về Kureha.
“Cậu không nghe cô ấy nói sao? Cô ấy đứng hạng cao hơn cả tôi trong bảng xếp hạng nội bộ câu lạc bộ thủ công đấy.”
“Nhân tiện, cô đứng hạng mấy?”
“Hạng 5. Khá là giữa. Vậy nên chuyện này nghe cũng không tệ lắm với cậu, phải không? Tôi nhất định không thể thua ở đây được.”
“Tại sao?”
“Ư… Lý do cá nhân của tôi! Mau quyết định đi! Với lại, nếu thắng, tôi lấy tiền và nụ hôn, cậu có thể lấy con thú nhồi bông.”
“…Được rồi.”
Mục tiêu của nhiệm vụ này là giành lấy con thú nhồi bông, với lại Konoe hôn một cô gái khác cũng chẳng hại gì. Tôi cá đó chỉ là một nụ hôn má thôi.
“Thật sao?… Ơn trời.”
Không hiểu sao, Masamune lại thở phào nhẹ nhõm một cách kỳ lạ khi tôi đồng ý. Vấn đề là, làm sao chúng tôi có thể đánh bại Kureha được. Và không thể quên những đối thủ khác nữa…
“—Tìm thấy rồi!”
Nghe thấy giọng nói đầy điềm gở đó, cả người tôi run lên vì sợ hãi. Khi tôi quay đầu nhìn về phía giọng nói, đứng đó là một cô gái duy nhất – Sakamachi Kureha. Cô ấy vận bộ yukata quen thuộc và nở nụ cười.
“Nya? Anh đang đi cùng Usamin-tiền bối ạ. Hai người đang bày trò xấu gì thế?”
“K-Kureha…”
Thật tệ hại. Không ngờ trùm cuối lại xuất hiện ngay vòng đầu tiên. Trận chiến còn chưa bắt đầu. Trước mắt… có lẽ tôi nên câu giờ một chút?
“Y-Yo, Kureha. Vậy là em vẫn còn sống.”
“Vâng. Dù sao thì, trò chơi cũng vừa mới bắt đầu mà. Nhưng, anh muốn gì? Đánh với em à? Em không ngại nếu anh hai chọi một đâu. Vừa nãy cũng có chuyện tương tự xảy ra rồi.”
“Chuyện tương tự?”
“Vâng, là mười chọi một đó.”
“Không giống gì cả!”
“À thì, ngay khi trận chiến bắt đầu, mấy tên xung quanh em đều ‘Này cô bé, hay là em sang bụi cây đằng kia chơi với bọn anh nhé?’ rồi xông vào vây lấy em.”
“Toàn là lũ biến thái! Gọi cảnh sát đi!”
“Vì thấy kinh tởm quá, em đã đánh ba tên, còn những tên còn lại thì chạy mất, bỏ cuộc khỏi trò chơi.”
“……”
…Đáng sợ thật. Em gái tôi ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Không ngờ nó lại có thể đánh bại vài đối thủ của chúng tôi ngay lập tức như vậy…
“Chúng ta cùng chơi nhé, Nii-san~” Kureha nghịch khẩu súng sơn trong tay, chầm chậm tiến về phía chúng tôi.
…Phải làm sao đây? Tôi đặt ngón tay lên cò súng. Bỏ qua những buổi tập luyện vật lộn thông thường mà chúng tôi vẫn làm, giờ cả hai chúng tôi đang chiến đấu để sinh tồn. Nếu vậy, tôi cũng nên có một cơ hội chứ…
“—Đúng lúc thật.” Bất ngờ thay, Masamune lại mỉm cười một mình. “Này, Sakamachi, cô có muốn lập đội với chúng tôi không?”
“Nya? Lập đội… với Usamin-tiền bối và Nii-san ạ?”
“Đúng vậy. Tất cả là để trị gọn cô ta. Cậu biết cô ta phiền phức thế nào rồi đấy, nhỉ?”
“Ừm, nghe cũng không tệ chút nào…”
Masamune và Kureha đang bàn bạc gì đó… Hả? Chuyện gì thế này? Tôi cứ tưởng mục tiêu của chúng tôi là hợp sức đánh bại Kureha chứ? Vả lại, nếu không phải Kureha thì Masamune đang nói về ai?
“—Thì ra Tiền bối ở đây.”
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc và trầm ổn. Đứng đó là một cô gái đeo kính với đôi tai mèo — Narumi Nakuru. Với một khí chất khác hẳn mọi ngày, cô bé từ từ tiến lại gần chúng tôi.
“…Con gà ngốc, cậu cẩn thận đấy.” Masamune lẩm bẩm, tay đã thủ sẵn khẩu súng và vào tư thế chiến đấu.
Tôi có thể thấy vài giọt mồ hôi li ti trên má cô ấy. Chắc Masamune cũng căng thẳng lắm, bởi vì môi cô ấy đang run rẩy rất khẽ.
“N-Này, cậu đang nói về… cô bé đó sao?” Lưỡi tôi cứ líu lại không nói rõ được.
Masamune khẽ gật đầu, rồi giải thích với vẻ mặt nghiêm túc.
“Nghe cho kỹ đây. Trong cuộc thi xếp hạng nội bộ của câu lạc bộ Thủ công mỹ nghệ vào mùa xuân này, Nakuru đã đứng thứ hai. Cô bé mạnh hơn cả em gái cậu đấy.”
♀×♂
“Không không không, cậu đùa à.” Tôi lập tức phản bác.
Chuyện đó không thể nào. Dù gì thì cô bé ấy chưa bao giờ đánh trả mỗi khi tôi tát hay búng trán. Rõ ràng là yếu mà.
“Với lại, cậu không nói là các đàn chị năm ba rất đỉnh trong trận đấu xếp hạng đó sao?”
“Ừ, hai đàn chị năm ba—cụ thể là phó hội trưởng và hội trưởng câu lạc bộ—đúng là ở đẳng cấp khác, nhưng hội trưởng đã bỏ cuộc giữa chừng, nên họ mới về chót.”
“…Hả.”
Nhưng, việc cô bé ấy đứng thứ hai thì…
“Phù phù, có vẻ Tiền bối hơi nghi ngờ nhỉ. Vậy thì, sao Nakuru không thể hiện cho Tiền bối thấy? Nakuru không muốn dùng chiêu này, nhưng tình hình hiện tại không cho phép Nakuru làm khác.” Nakuru nở một nụ cười bất khả chiến bại, rồi lấy ra thứ gì đó từ túi áo.
Đó là… một lon Coca ư? Nakuru mở nắp, rồi tu ừng ực hết sạch. Chẳng phải cô bé nói không thích đồ uống có ga sao? Nhưng, cái này là… Tôi có cảm giác có chuyện chẳng lành sắp xảy ra…
“…Ưm… Phù oa, Nakuru đã uống hết sạch rồi.” Nakuru phát ra tiếng cười ‘Ehehe’ kỳ lạ, vẻ mặt thỏa mãn. “Phù phù, Tiền bối không được làm thế đâuuu. Tiền bối chỉ được hôn Subaru-sama thôi, không ai khácc đâuuu.” Cách nói chuyện của cô bé có vẻ lơ mơ hơn trước.
…Có gì đó không ổn. Má cô bé ửng hồng nhàn nhạt, và dường như chân cô bé cũng loạng choạng khi bước tới. Mắt cô bé đảo lia lịa khắp nơi, và bộ yukata cũng từ từ tuột ra. Chuyện này gần như là…
“…Này, cô bé ấy—say à?” Tôi hỏi Masamune.
“…Ừ. Trong manga đôi khi cũng có mà, đúng không? Cô bé thực sự bị say khi uống đồ có ga đấy.”
“Đ-Đồ có ga…”
Thật sao? Không phải rượu à? Nhưng, chuyện này thật vô lý. Bây giờ cô bé trông còn yếu hơn trước nữa.
“Ehehe, vậy thì… Bắt đầu thôi~”
“!”
Tôi hối hận vì đã mất cảnh giác trong tích tắc. Chỉ vài bước chân, cô bé đã rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi ngay lập tức. Cô bé siết chặt nắm đấm, chĩa về phía tôi.
“…!?”
Cú đấm giáng thẳng vào bụng tôi, nơi không hề phòng bị. Tuy nhiên, đó là một đòn tấn công nhẹ. Nó không đau nhiều như tôi mong đợi.
“Ư…”
Tuy nhiên, Nakuru vẫn loạng choạng trái phải, khiến khó mà đoán được động tác tiếp theo của cô bé. Đường đi của cô bé thay đổi một cách khó lường.
“Đây là… túy quyền sao?”
Túy hầu quyền. Càng say thì càng mạnh. Tất nhiên, đây chỉ là hư cấu và chỉ có trong phim ảnh, nhưng không ngờ lại có người thực sự hoàn thiện được nó. Hơn nữa, chỉ với Coca. Tuy nhiên…
“Thế thì sao?”
Dù đòn của tôi không trúng, dù chiêu thức của cô có tinh vi đến mấy... nếu cú đánh yếu ớt thế này thì quyền túy cũng chẳng có nghĩa lý gì.
“Hả? Tiền bối vẫn chưa nhận ra sao?”
Thế mà, nụ cười của Nakuru trông vẫn bất khả chiến bại như trước. Rồi, cô bé tuyên bố:
“Thắt lưng của tiền bối bị hỏng rồi.”
“…Gì cơ?”
Trong cơn sốc, tôi nhìn xuống thắt lưng của mình… quả nhiên, cô bé nói đúng. Khóa cài đã bị long ra hết cả. Không ổn, tôi suýt nữa thì lộ cả đồ lót riêng tư ra rồi…
“…Khoan đã nào.”
Làm sao con bé lại biết được thắt lưng của tôi bị hỏng chứ?
“…Nói theo ngôn ngữ của game nhập vai, đây gọi là ‘giải trừ trang bị cưỡng chế’.” Masamune bình phẩm.
“G-Giải trừ trang bị ư?”
“Đúng vậy, đó là tuyệt chiêu của Nakuru. Về cơ bản, nó tước bỏ quần áo của kẻ địch. Tháo cúc áo, cởi đồ, giống như việc nó phá hỏng thắt lưng của cậu vậy.”
“C-Cởi đồ tôi ra…”
“Có vẻ như cứ say xỉn đến mức này, nó sẽ có hứng thú với việc cởi đồ người khác. Đó là bản chất của nó. Nhưng cậu nghĩ xem. Cậu có thể tiếp tục chiến đấu nếu kết thúc trong cảnh khỏa thân ở một nơi công cộng như thế này không?”
“Cái gì…”
“Không thể đúng không. Cậu sẽ phải giấu mình… và cả những thứ khác nữa.” Masamune hẳn đã nhớ lại một tổn thương trong quá khứ, khi cô ấy bắt đầu run rẩy.
……Vậy lý do Nakuru đạt vị trí thứ hai… là vì cô bé đã lột quần áo của cả Masamune và Kureha, điều đó đã đưa cô bé lên thứ hạng cao đến vậy sao?
“—Đó là Quyền túy giải y.” Kureha thì thầm với khuôn mặt tái mét. “Mọi người trong câu lạc bộ đều gọi NaruNaru là như vậy. Đạt đến mức hoàn hảo như thế này thì gần như là một tài năng bẩm sinh rồi. Chưa kể đến việc người trong cuộc thậm chí còn không nhớ mình đã làm gì. Đó là lý do NaruNaru không thích sử dụng kỹ thuật này.”
“Quyền túy… giải y…”
…Chết tiệt, tôi có khi lại muốn học cái đó đấy.
“Bây giờ, anh trai phải lùi lại thôi!” Kureha bước lên chắn trước chúng tôi.
“Aha, vậy đầu tiên là Kureha-chan, hiểu rồi.” Tai mèo của Nakuru rung rinh, khi cô bé liếm lưỡi.
Tuy nhiên…
“Hãy để tôi tham gia nữa!” Masamune tận dụng sơ hở đó để tự mình bước lên.
Đây là trận đấu hai chọi một. Trận chiến giữa hạng 2 và hạng 3, hạng 5. Cả hai đều hừng hực khí thế, khẩu súng sơn được nhét vào thắt lưng. Đúng là Câu lạc bộ Thủ công Mỹ nghệ Học viện Rouran, ngay cả những lúc thế này họ vẫn chiến đấu cận chiến.
“Đừng đánh giá thấp tôi, Nakuru. Sẽ không giống như trận đấu xếp hạng mùa xuân vừa rồi đâu.”
“Đúng vậy, chúng tôi cần trả lại cô những gì đã xảy ra lần trước, NaruNaru.”
“Ưm… Cô yếu xìu khi không có Coca, và cô luôn thua tôi hồi cấp hai… Giá như cô không quá quyết tâm lột quần áo người khác…”
“Fufu. Dù cô làm gì đi nữa, kết quả cũng sẽ như nhau thôi!”
Từ một bước đi loạng choạng, Nakuru đột nhiên tăng tốc. Cô bé dường như đã nhắm Masamune làm mục tiêu, rút ngắn khoảng cách giữa họ trong tích tắc.
“C-Cô! Ai lại muốn bị lột quần áo chứ!”
Người đầu tiên ra tay là Masamune với một cú đá sắc lẹm, nhắm thẳng vào Nakuru—
“Không được đâu!” Với động tác nhanh nhẹn và thay đổi quỹ đạo, Nakuru dễ dàng né được đòn tấn công này, và tiếp tục…
“…!?”
Nhận một đòn trực diện vào ngực, Masamune loạng choạng lùi lại. Quyền túy giải y—đã phát tác.
“…Khoan đã?”
Tôi không thấy bất kỳ thay đổi nào trên quần áo của Masamune. Hay đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi?
“~~~! N-Nakuru, cô…!” Masamune bắt đầu đỏ mặt, ôm chặt lấy ngực mình.
Cô ấy trừng mắt nhìn Nakuru, người… Khoan đã. Vật màu tím trong tay cô bé là gì thế…
“Fufu, Tiền bối Usami có gu thật là nữ tính nha.”
Nakuru săm soi kỹ món đồ lót nữ trong tay—chính xác là một chiếc áo ngực, và tự mình tủm tỉm cười. Đừng nói với tôi… cô bé đã lấy trộm nó chỉ bằng một đòn tấn công đó sao!?
"Ô-ôi, tuyệt quá..."
Xin hãy dạy tôi chiêu đó! Đây đúng là ma thuật chứ chẳng phải võ say gì sất!
"Grừừừ… Mau trả lại đây!" Ma-sa-mu-ne đỏ bừng mặt, lùi lại giữ khoảng cách.
Thế nhưng, như vậy cũng chẳng ăn thua.
"...À, Tiền bối U-sa-mi này, áo yu-ka-ta của chị bị xê dịch rồi, lộ hết cả đằng trước kìa."
"Cái gì…!?" Ma-sa-mu-ne theo phản xạ cúi xuống nhìn chiếc yu-ka-ta của mình.
Na-ku-ru không bỏ lỡ sơ hở đó, lách ra sau lưng Ma-sa-mu-ne, vung tay chặt một nhát vào chiếc thắt lưng áo của cô. Ngay lập tức, chiếc yu-ka-ta càng mở rộng hơn.
"Kya… Dừng lại…!" Ma-sa-mu-ne vội vàng ôm lấy áo, cố gắng che chắn.
Nhờ vậy, chỉ có bờ vai và một chút ngực của cô bị lộ ra. Tuy nhiên, với tình hình này, cô ấy sẽ không thể tiếp tục chiến đấu được nữa. Cứ thế, U-sa-mi Ma-sa-mu-ne—xin rút lui.
"Nyahaha! Hỗ trợ tuyệt vời, U-sa-min senpai!" Ku-re-ha nhân cơ hội này nhanh chóng vòng ra sau lưng Na-ku-ru, rồi lao vào ôm lấy cô bé.
Đôi tay mảnh khảnh của cô vòng chặt lấy eo Na-ku-ru—và tóm gọn đối thủ.
"Tạm thời Tiền bối U-sa-min cứ ra khỏi trận, chỉnh lại yu-ka-ta đi. Phần còn lại cứ để em lo."
"Ừ-ừ, cảm ơn em."
Ma-sa-mu-ne ấn chặt yu-ka-ta rồi bỏ chạy. Có lẽ cô ấy đang tính đi cầu cứu Ko-no-e cũng nên. Giờ thì chỉ còn lại…
"Nào, Na-ru-Na-ru tính sao đây? Cứ xét về sức chiến đấu thuần túy, cậu không thể thắng được mình đâu." Ku-re-ha siết chặt cơ thể Na-ku-ru, không cho cô bé một lối thoát nào.
Đây là một cú ôm siết từ phía sau. Thông thường, người ta sẽ thực hiện cú ôm này từ phía trước để cố gắng làm gãy xương sống và xương sườn, nhưng với sức mạnh của Ku-re-ha, điều đó không thành vấn đề. Na-ku-ru rên lên đau đớn, gương mặt méo mó.
"Nyahaha, chưa xong đâu nhé!" Ku-re-ha cẩn thận nhấc bổng cơ thể Na-ku-ru lên.
Tôi đang chờ một cú vật German Suplex, một cú lật người tức thì với thân hình Na-ku-ru sắp sửa đập mạnh xuống đất—
"Fu-nya?!"
Ngay trước khoảnh khắc đó, Ku-re-ha mất thăng bằng, đổ người sang một bên… Chuyện gì vậy? Tôi không thể tưởng tượng Ku-re-ha lại mắc sai lầm như thế. Có phải là… do Na-ku-ru làm không? Nhưng, bị tóm từ phía sau như thế kia…
"Hehe, giờ thì đến lượt Na-ku-ru!" Na-ku-ru thoát khỏi cú lộn xộn của Ku-re-ha, rồi nhảy chồm lên người nhỏ bé của cô ấy.
Ngay sau đó—
"Nyahahaha!" Ku-re-ha phá lên cười lớn.
Cùng lúc đó, chiếc yu-ka-ta của cô ấy tuột ra, để lộ làn da mềm mại mà Na-ku-ru đang nghịch ngợm.
"Đ-Đừng nói là!"
Cù lét! Tôi nghĩ cô bé đã dùng cánh tay dài của mình trong cú vật suplex để cù lét Ku-re-ha. Ồ đúng rồi… cô ấy khá yếu với chiêu đó.
"Oa, dừng lại, không được nữa, nya-ha-ha!"
"Hừm, cậu nhạy cảm thật đấy. Đây, cù lét, cù lét, cù lét."
"A-ha-ha-ha-ha, thật đấy, làm ơn, dừng lại!"
"E-he-he, cậu đáng yêu quá, Ku-re-ha-chan!"
"Nyahaha, không được nữa… làm ơn… nya… Nyaaaaaaa!"
Với chiếc yu-ka-ta gần như bung hết, Ku-re-ha ngừng cử động. Chắc hẳn cô ấy đã đạt đến giới hạn và ngất xỉu. Na-ku-ru lùi lại, chĩa súng sơn vào Ku-re-ha, và kết liễu cô ấy.
"…!"
Sao lại có thể thế này được. Sa-ka-ma-chi Ku-re-ha—cũng đã rút lui.
"Giờ thì, người cuối cùng là Tiền bối, phải không?" Cô bé tuyên bố, rồi lảo đảo bước về phía tôi.
Vì trận chiến vừa rồi, chiếc yu-ka-ta của cô bé bị xê dịch, để lộ bờ vai và làn da trần. Chưa kể khe ngực cũng hở toác… Khoan đã, đây không phải lúc để mà phấn khích về chuyện đó!
"Đừng phí công chống cự. Na-ku-ru ít nhất cũng sẽ để kính của Tiền bối lại. Trần truồng, nhưng vẫn đeo kính. Na-ku-ru khá là… hứng thú với cơ thể của Tiền bối mà!"
"~~~!"
Cả người tôi run bắn lên. Narumi Nakuru đang lầm lũi tiến đến, hơi thở dồn dập. C-Cô ta sẽ lột sạch đồ tôi mất! Thôi nào, tôi tuyệt đối không muốn phải trần truồng giữa chốn đông người như thế này đâu! Hơn nữa, tôi không thể để thua ở đây được. Tôi còn phải tặng Konoe con thú nhồi bông kia để em ấy vui lên nữa chứ. Vì vậy, bằng bất cứ giá nào, tôi cũng phải thoát khỏi tình cảnh hiểm nghèo này. Dù có phải ký kết giao ước với một con quỷ nào đó đi chăng nữa…
“Có chuyện gì sao, Jirou-kun?”
Bất chợt, một giọng nói trầm ổn vang lên. Tôi quay đầu lại, và kìa, đó là một tiểu thư khuê các với mái tóc đen buộc hai bím đặc trưng của cô ấy – Suzutsuki Kanade. Thấy tôi đang bò lê trên mặt đất, cô ấy nở một nụ cười đầy ma mị.
“Ồ, thì ra là Suzutsuki-senpai. Chị cũng đến đây để hóng chuyện hả?” Nakuru lạnh nhạt nói với Suzutsuki.
“Ừm, chị đã đứng xem một lúc rồi. Có vẻ như chúng ta là những người duy nhất còn lại ở đây.” Suzutsuki nở một nụ cười điềm tĩnh, rồi tiến lại gần tôi, thì thầm vào tai: “Jirou-kun, để chuyện này cho chị.”
“…Chị có kế hoạch gì sao?”
Chúng tôi trao đổi vài câu khe khẽ. Nhưng đây là Narumi Nakuru đó, ngay cả Suzutsuki cũng không dễ dàng đối phó với cô ta đâu…
“Không sao đâu, cứ đứng yên đi.”
“?”
Đúng lúc tôi định hỏi “Ý chị là sao?”, thì Nakuru đã hành động. Với tốc độ cực nhanh, cô ta giơ nắm đấm "Túy Quyền Lột Đồ" lên. Nắm đấm nhắm thẳng vào chiếc yukata của Suzutsuki.
“—Đừng động đậy.”
Với mệnh lệnh đột ngột này, Nakuru khựng lại, trân trối nhìn Suzutsuki với vẻ không tin nổi. Ngay cả qua cặp kính, tôi vẫn có thể thấy ánh mắt cô ta đang đổ dồn vào vật thể trong tay Suzutsuki.
“…! Đ-Đồ hèn nhát! Sao cô dám bắt con tin!”
“Fufu, thật vậy sao? Tôi cũng chẳng quan tâm chúng sẽ ra sao đâu?”
“K-Không thể nào, ngay cả bọn chúng cũng không coi là con người sao! Tiền bối, chị nói gì đi chứ!”
“…Tôi phải nói gì về chuyện này đây?”
Trên thực tế, con tin mà Nakuru đang nói đến – lại chính là cặp kính của tôi. Suzutsuki bất ngờ lấy trộm chúng khỏi tôi, rồi nghịch ngợm giữa các ngón tay.
“Đồ độc ác! Chúng chẳng có tội tình gì trong chuyện này cả!” Nakuru hoảng loạn khi thấy cặp kính của tôi đang gặp nguy hiểm.
Chà… cô ta trông như sắp khóc đến nơi ấy. Đúng là một "con nghiện kính" có khác. Đôi khi cô ta hành động hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Hay là do cô ta đang say rượu nhỉ?
“Tiền bối! Sao chị bình tĩnh vậy! Kính của chị bị bắt làm con tin đó chị biết không!?”
“Dù cô có nói vậy…”
“Chị không lo cho Danny sao!?”
“Danny!? Ai thế!?”
“Cái người bị bắt làm con tin đó!”
“Cô đặt tên cho kính của tôi sao!?”
Khiếp quá! Cái kiểu đóng vai biến thái gì thế này!? Hơn nữa, Danny!? Kính của tôi là con trai sao!? Lần đầu tôi nghe đó!
“Vậy bây giờ, Nakuru-chan định làm gì đây? Nếu em chịu đầu hàng ngay bây giờ, cặp kính này… Danny-kun sẽ được tự do đó?”
“Ư… N-Nhưng…”
“Jirou-kun, cặp kính này có phải hợp kim nhớ hình không? Chúng dễ uốn cong lắm đó.”
“Áaaaaaaaaaaaaaaaaa làm ơn dừng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!” Mặt Nakuru tái mét, cô ta thét lên.
Sau đó, sự im lặng bao trùm khắp sân chùa. Vài khoảnh khắc trôi qua trong lúc cô ta lo lắng cho con tin, chỉ để rồi cô gái lên tiếng, dường như đã tự mình đưa ra quyết định.
“N-Nakuru hiểu rồi. Em xin đầu hàng.” Nakuru bình tĩnh lại, ném cây súng bắn sơn xuống chân Suzutsuki, rồi quỳ xuống đất.
Thế là, Narumi Nakuru đã rút lui.
“Fufu, cảm ơn em, Nakuru-chan. Cứ yên tâm, chị định giữ lời hứa của mình mà.”
“V-Vâng, làm ơn thả Danny-kun đi ạ…” Nakuru cầu xin.
Suzutsuki nở một nụ cười thiên thần, rồi…
“—Xin lỗi, chị nói dối.”
Rắc, một âm thanh ghê rợn vang lên, và gọng kính của tôi bị bẻ đôi.
“…Đúng là độc ác thật.”
Ma nữ Suzutsuki quả thật là một kẻ tàn nhẫn. Dù Nakuru đã chấp nhận điều kiện, cô ta vẫn thẳng tay giết chết con tin mà không hề có chút hối hận nào. Đáng tiếc thay, cô ta còn ném hai mảnh kính của tôi xuống hồ nước gần đó.
“Áaaa! Dannyyyyyy!”
Không chút do dự, Nakuru lập tức nhảy theo Danny—không, nhảy theo cặp kính của tôi. Cô bé lao thẳng xuống hồ. Cảm giác như trước khi nhảy, Nakuru đã hét lên “Lao xuống EX!” vậy, nhưng có vẻ hồ không sâu lắm. Cô bé va đầu vào đáy hồ khi vừa chạm nước, rồi bất động hoàn toàn. C-Chết rồi sao…?
“Không sao đâu.” Suzutsuki hình như đoán được tôi đang nghĩ gì, khẽ thở dài. “Nhân viên đang trông chừng chúng ta, chắc chắn sẽ có người tới giúp ngay thôi. Họ chắc chắn không muốn có bất kỳ thương vong nào ở đây đâu.”
“V-Vậy sao.”
Nghe vậy cũng an ủi phần nào. Nhưng, tôi chỉ mong cô bé ít nhất cứ ở yên dưới đó. Cái cô nàng mê kính đến điên dại ấy chắc chắn là MVP của trận đấu này. Tôi không đời nào muốn đối đầu với cô bé thêm lần nữa.
“Mà này, sao cô dám bẻ gãy kính của tôi như thế chứ.”
Dù biết là cần thiết để thắng, nhưng sao cô lại làm vậy được chứ? Tôi mong cô bị ma quỷ ám luôn cho rồi.
“Đừng lo.” Suzutsuki nói, rồi đưa cho tôi một vật.
Khoan đã, đây là kính của tôi sao?
“Cái tôi bẻ ban nãy chỉ là đồ giả thôi. Tôi đã tráo nó mà không để cô ta kịp nhận ra.”
“Đồ giả… Sao cô lại có thứ đó?”
“Là biện pháp đối phó với Nakuru-chan chứ sao. Trong buổi họp câu lạc bộ hồi tháng Tư, cô bé đã uống nhầm đồ uống có ga. Kể từ đó, tôi luôn giữ một cặp kính dự phòng bên mình, và hóa ra bây giờ nó lại hữu ích thật.”
“……”
Cô ta chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức nào vậy trời? Chưa kể đó lại là một cặp kính giả y hệt kính của tôi. Thôi thì, nhờ vậy mà chúng tôi vượt qua tình thế nguy hiểm này, nên tôi cũng không phàn nàn gì.
“Quan trọng hơn, có chuyện khác cần lo lắng hơn đấy chứ.”
“Chuyện khác quan trọng hơn?”
“Nagare.” Suzutsuki lẩm bẩm.
Cái gì, hắn ta vẫn còn sống sao? Vậy là giờ chỉ còn ba chúng ta.
“Này, Jirou-kun, chúng ta hợp sức đi. Nagare mạnh lắm, nếu không thì không thắng được hắn ta đâu.”
“Ừm…”
Cô ta nói không sai. Chúng ta đang nói về cái ông bố “máy bay trực thăng” đó mà. Với một cuộc thi mà phần thưởng là nụ hôn của con gái mình, hắn ta sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để giành chiến thắng. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Hắn ta có thể đang ẩn nấp ở đâu đó. Ngay cả khi có kính, tôi cũng không nhìn rõ lắm vào ban đêm thế này.
“Chết tiệt…”
Tôi quay lưng lại với Suzutsuki, tiếp tục quan sát xung quanh, thì—
“Jirou-kun, cậu ngây thơ thật đấy.”
Tôi nghe thấy những lời đó từ phía sau. Tôi quay người lại, nhưng đã quá muộn.
“…!? C-Cái con tiện nhân này!”
Tôi cảm thấy một thứ gì đó mềm mại ép vào lưng mình. Suzutsuki đột nhiên bám chặt lấy tôi.
“Xin lỗi, những gì tôi vừa nói chỉ là nhảm nhí thôi.”
“Cá… vậy lão già…”
“Tôi đã xử lý hắn ta ngay lập tức rồi.”
“Cái gì…?”
“Đơn giản thôi. Tôi là chủ nhân, và hắn ta là quản gia của tôi. Hắn ta không thể làm trái lời chủ nhân. Vì vậy, tôi đã ra lệnh cho hắn ta tự bắn mình. Tôi cảm thấy hơi có lỗi một chút.”
“…!”
Tôi đáng lẽ phải nhận ra điều đó. Không đời nào cô ta có thể đối phó với lão già dễ dàng như vậy. Nhưng, có lỗi… Điều đó thật hiếm thấy ở cô ta. Tôi đoán ngay cả cô tiểu thư nhà giàu này cũng có một trái tim con người sao?
“Tất nhiên, tôi đã ra lệnh cho hắn ta. ‘Le*ouch Vi Britannia ra lệnh cho ngươi! Chết đi!’, cậu biết đấy.”
“Cô có vẻ vui vẻ quá nhỉ, này!”
“Nagare cũng nhập cuộc, hét lên ‘Vâng, thưa điện hạ!’, cậu biết đấy.”
“Sao lão già lại biết cái đó chứ!?”
“Ra lệnh cho người khác cũng khá mệt mỏi đấy.”
“Cô chẳng cảm thấy tội lỗi chút nào đúng không!?”
Tôi muốn đáp lại rằng “Những người ra lệnh bắn chỉ là những người chuẩn bị bị bắn!”, nhưng đây không phải lúc để làm điều đó. Đánh giá từ những gì cô ta nói, chỉ còn lại tôi và cô ta. Từ đó, mục tiêu của cô ta hẳn là…!
“Ướt…!”
Tôi cảm thấy một cảm giác nóng ran tụ lại quanh mũi, cùng với nổi da gà khắp người, và chút choáng váng nhẹ. Không nghi ngờ gì nữa, chứng sợ phụ nữ của tôi đang tái phát.
Cứ chịu thua như Nakuru-chan đi. Cậu đâu muốn ngất xỉu chứ, phải không?
A-Ai mà chịu làm thế chứ…!
…Vậy à, thế thì cậu đã không cho tôi lựa chọn nào khác.
…!
Cảm giác mềm mại áp vào lưng tôi càng lúc càng dữ dội. Thế là máu mũi tôi lại tuôn ra xối xả. Chứng sợ phụ nữ lại tái phát, khiến ý thức tôi dần dần mơ hồ. Chỉ cần đứng thôi đã đủ khiến tôi mất hết sức lực rồi. Tuy không phải tiếp xúc trực tiếp, nhưng nếu cô ấy ôm tôi chặt đến mức này thì tôi gục ngã chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Tuy nhiên…
…T-Tôi sẽ không thua đâu.
Lần này, tôi không thể thua một cách hèn nhát như vậy được. Tôi phải thắng, phải lấy được con thú nhồi bông đó cho Konoe…
Hôm nay cậu cố gắng thật đấy. Bình thường thì cậu đã gục ngay rồi.
H-Haha, có lẽ chương trình điều trị của cô đã có hiệu quả rồi chăng?
Thế thì thật phiền phức. Tuy nhiên, đừng hiểu lầm nhé. Khiến cậu ngất xỉu không phải là cách duy nhất để tôi giành chiến thắng trong cuộc thi này đâu.
!?
Tôi đột nhiên được giải thoát, và bị đẩy sang một bên. Chân tôi không còn chút sức lực nào, và tôi ngã khuỵu xuống đất. Tôi cố gắng gượng dậy thật nhanh, nhưng…
Đến đây là hết rồi. Thật ra tôi không muốn dùng biện pháp mạnh như vậy đâu. Nhưng mà, cậu cứ cứng đầu mãi. Suzutsuki lạnh lùng giải thích, và chĩa họng súng bắn sơn vào trán tôi.
…Chết tiệt.
Thì ra đây mới là mục tiêu của cô ấy. Chỉ cần tôi bị bắn một phát là sẽ thua…
Đến phút cuối này, tôi sẽ nói thật lòng với cậu. Suzutsuki hiện lên một vẻ mặt khác hẳn thường ngày, và từ từ đặt ngón tay lên cò súng. “Vừa nãy, khi cậu cố gắng hết sức để giành chiến thắng dù là một kẻ hèn nhát… cậu đã có chút phong thái. Nhưng mà… tôi không thể để cậu thắng trò này được.”
Cùng với những lời nói ấy, tầm nhìn của tôi bỗng hóa thành một màu đỏ.


0 Bình luận