Nếu quý độc giả yêu thích tác phẩm của chúng tôi, xin vui lòng theo dõi chúng tôi trên các kênh mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
“Chào buổi sáng, Jirou-kun. Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
Khoảnh khắc tôi mở mắt, một giọng nói đầy vẻ đoan trang vang lên. Khi tầm nhìn cuối cùng cũng lấy lại được tiêu cự, tôi thấy nụ cười của một quý cô con nhà giàu nọ—Suzutsuki Kanade. Cô ấy đang nhìn thẳng vào mặt tôi.
“……….”
Ừm, tôi cũng đoán được mà.
“…Suzutsuki-san, tôi có thể hỏi một chuyện không?”
“Chuyện gì vậy, Jirou-kun?” Cô ấy dịu dàng mỉm cười.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi tiếp lời.
“…Tại sao cô lại ăn mặc như thế?”
“Ơ? Có gì không đúng à? Trông không đẹp sao?”
“Không, rõ ràng đó không phải vấn đề ở đây.”
Tiểu thư nhà giàu ấy toe toét cười đầy vẻ trêu chọc—trong bộ yukata. Trông nó giống kiểu đồ người ta mặc ở quán trọ hay khách sạn, và việc một tiểu thư lại diện trang phục bình dân như vậy tạo ra một sự tương phản lớn, nhưng tôi thậm chí còn không còn chút hứng thú nào để mà phấn khích về điều đó nữa. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Lần cuối tôi nhớ là mình đã nhận một chai nước tăng lực từ Konoe dưới ánh mặt trời chói chang, và…
“Xin lỗi nhé, tôi không muốn dùng đến những biện pháp mạnh như vậy đâu.”
“Vậy ra cô là kẻ đã lên kế hoạch cho tất cả chuyện này!”
“Không sao đâu, thuốc không mạnh lắm mà.”
“Đó mới là vấn đề đấy!?”
“Nó hoạt động hiệu quả y hệt khẩu súng gây mê từ chiếc đồng hồ của vị thám tử nào đó vậy.”
“Nó hoạt động hoàn hảo đấy chứ, đúng vậy!”
“Chân tướng chỉ có một!”
“Im đi! Đây không phải lúc để làm màu với câu cửa miệng của ai đó đâu!”
“Tuy nhiên, cậu có vẻ hơi nhầm lẫn một chút ở một điểm đó, Jirou-kun.”
“Hả?”
“Nó không hoàn toàn hoạt động một cách hoàn hảo đâu.” Suzutsuki chỉ vào chiếc đồng hồ treo tường trong phòng.
…Khoan đã, lạ thật. Kim đồng hồ đang chỉ 7 giờ sáng… Đừng nói là!
“Thực ra thì nó hoạt động hơi… quá hoàn hảo, thấy chưa.”
“Cái cô nàyyyyyyyyyyyyyy!?”
“Tôi đã lo lắng lắm đấy, biết không? Cứ tưởng cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa chứ.”
“Bây giờ thì tôi nên gọi một thám tử tư thật rồi!”
“Chân tướng chỉ có một!”
“Cô chính là kẻ thủ ác!”
“Tôi đâu có ý đồ xấu nào đâu, thật đấy. Với lại, chắc hẳn cậu cũng thiếu ngủ lắm rồi đúng không? Mấy ngày trước cậu đã thức trắng đêm mà, phải không?”
“Ư…ưm…”
Đúng như cô ấy nói, hôm đó tôi đã thức trắng đêm cùng Kurose để chơi game. Có lẽ vì thế mà thuốc đã phát huy tác dụng mạnh mẽ đến vậy. Nhưng, tại sao cô ấy lại… Không, tốt nhất là đừng nghĩ sâu xa quá. Điều quan trọng hơn lúc này là…
“Vậy rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy, quý cô Suzutsuki-san đáng kính?”
“Phù phù, mừng là cậu nhanh chóng thích nghi. Xem ra cậu khá là tích cực đấy chứ, Jirou-kun.” Tiểu thư mỉm cười khi hai bím tóc đen tuyền của cô khẽ đung đưa trong làn gió.
Đừng có đánh giá thấp tôi. Tôi luôn cố gắng giữ tinh thần lạc quan trong ngày. Nếu không, tôi đã chẳng thể sống sót nổi trong cái gia đình địa ngục đó.
“Nhưng, nhìn xung quanh thì cậu vẫn chưa hiểu sao?”
“Ý tôi là, đây có vẻ là một quán trọ hay gì đó, nhưng ngoài ra thì…”
Cô đang mặc yukata. Nhìn quanh, căn phòng này trông giống một căn nhà kiểu Nhật rộng rãi, thoang thoảng mùi chiếu tatami. Từ ô cửa sổ đang mở, một làn gió biển mặn mòi nhè nhẹ thổi vào phòng, và—Khoan, dừng lại đã. Gió biển ư? Đừng nói là…
“Cậu cuối cùng cũng nhận ra rồi sao? Đây là một lữ quán suối nước nóng gần biển đấy.”
“L-Lữ quán suối nước nóng?”
“À, tiện thể nói luôn, lữ quán này có liên hệ với gia đình tôi. Chưa kể chúng tôi đã bao trọn cả nơi này. Cậu thấy sao? Sốc lắm đúng không?”
“…Thay vì sốc thì…”
Tại sao lại là nơi này chứ? Gần biển… một lữ quán suối nước nóng… Gần như thể chúng tôi đang đi du lịch vậy. À phải rồi, Konoe có nhắc gì đó… Gì đó về ‘Hãy cùng bỏ trốn’.
“Có một lý do chính đáng cho chuyện này.” Suzutsuki bắt đầu giải thích. “Tôi đã bỏ nhà đi.”
“Hảááááááááá!?”
“Tôi bỏ nhà đi. Tôi đã cãi nhau với bố mẹ.”
“Cãi nhau…”
“Họ bảo là hè này phải đi du lịch nước ngoài. Chẳng thèm hỏi ý kiến tôi một tiếng nào, thế nên tôi mới tẩy chay. Dĩ nhiên, Subaru cũng theo tôi.”
“…Hả, vậy sao?”
Khoan đã, đây không phải lúc để xuề xòa cho qua chuyện như vậy. Cô ấy bỏ nhà ra đi… chẳng khác gì Konoe hồi Tuần Lễ Vàng cả. Tôi không rõ cụ thể thế nào, nhưng có lẽ họ đang ở cái tuổi nổi loạn thôi. Thế nhưng – cứ thấy là lạ. Ý tôi là, giờ cô ấy vẫn đang đi du lịch đó thôi. Cô ấy ghét ý nghĩ đi nước ngoài đến vậy sao? Tại sao một nhà trọ suối nước nóng lại tốt hơn nhiều đến thế…
“Ý tôi là, anh cũng ghét nếu người ta cứ tự ý quyết định mọi thứ cho mình, đúng không? Đây là kỳ nghỉ hè quý báu cả đời có một của tôi, nên tôi muốn tận hưởng theo cách mình thích.”
“Không không không không, chẳng phải cô vừa mới tự ý quyết định kế hoạch của tôi đó sao?”
“Tôi lo nếu chuyến đi này chỉ toàn con gái.”
“Dù vậy… Konoe là quá đủ rồi còn gì?”
Với vai trò quản gia, cô ấy được huấn luyện tự vệ rất bài bản, lại còn mạnh mẽ nữa. Konoe thậm chí có thể thắng cả Kureha, mà Kureha từng đánh bại một con gấu đen châu Á trước đây, nên tôi nghi ngờ có bất kỳ người bình thường nào có thể trụ vững trước Konoe.
“À, lý do lớn nhất là… một khóa huấn luyện.”
“Khóa huấn luyện?”
“Đúng vậy, một khóa huấn luyện chuyên biệt để chữa chứng sợ phụ nữ của anh đó. Đừng lo, tôi đã lên kế hoạch đâu ra đấy rồi, nên chúng ta sẽ xử lý dứt điểm trong mùa hè này.” Cô tiểu thư giàu có nở nụ cười dịu dàng.
Rõ ràng là cô ấy chỉ muốn trêu đùa tôi thôi mà. Nếu phải đoán, cô ấy lôi tôi theo vì thấy đây là một cơ hội tốt để tiếp tục chọc ghẹo tôi. Tôi là cái bàn cờ để cô ấy tùy tiện mang đi khắp nơi à?
“Trước khi đến đây, chúng tôi đã ghé qua nhà anh và nhờ Kureha-chan chuẩn bị quần áo thay cho anh rồi, đừng lo.”
“Hả, cô chu đáo thật đấy. Thôi được, thỉnh thoảng đi du lịch một chuyến cũng không sao, tôi đoán vậy.”
Bạn có thể nghĩ rằng tôi chấp nhận mọi thứ quá dễ dàng dù chuyện này quá đột ngột, nhưng tôi vừa học được rằng than phiền mãi một chuyện cũng chẳng đi đến đâu. Chắc đó là điều tôi học được nhờ môi trường gia đình mình. Đã đi du lịch rồi thì cứ hưởng thụ thôi. Chưa kể, đây là một nhà trọ suối nước nóng sang trọng gần biển, tôi sẽ chẳng có nhiều cơ hội đến những nơi như thế này đâu.
“Được rồi, tôi sẽ đi cùng cô. À, tôi muốn thay quần áo, cô có thể dẫn tôi đến phòng được không?”
Nếu lời cô ấy nói là thật, thì tôi đã mặc bộ đồ này từ hôm qua rồi, nên tôi muốn nhanh chóng thay đồ mới… Thế nhưng.
“Anh đang nói gì vậy?” Suzutsuki mở miệng như thể đang nói điều hiển nhiên. “Đây là phòng của chúng ta.”
“…Cái gì?”
Khoan đã, khoan đã, hả? Ý cô là…
“Fufufu.”
Tôi cứng đờ vì sốc, thấy vậy, hai má Suzutsuki ửng hồng.
“Jirou-kun, anh giỏi giấu nghề thật đấy.”
“!”
“Anh đúng là được huấn luyện khá bài bản rồi. Dạo này anh có lén tập luyện gì không?”
“K-Khoan đã, Suzutsuki. Sao cô lại biết thông tin riêng tư như thế về tôi?”
“Hả? Có thật là tôi cần phải nói ra không?” Suzutsuki đặt ngón trỏ lên môi mình với nụ cười trêu chọc, và. “Ahahaha.”
“Đừng có dùng tiếng cười để che giấu! C-Cô đã làm gì khi tôi đang ngủ vậy!? Mà còn không có sự đồng ý của tôi nữa!”
“Miệng anh có thể nói bất cứ điều gì anh muốn, nhưng cơ thể anh lại khá thành thật đó.”
“Thật sao?!”
“Anh có thể phát ra một giọng nói khá đáng yêu đó, Jirou-kun.”
“Khônggggggg!?”
“Fufu, đùa thôi mà. Anh không cần phải coi mọi thứ nghiêm trọng đến thế đâu.”
“……”
“Tuy nhiên, việc chúng ta chung phòng là sự thật đó.”
“Tôi thực sự ước gì cả điều đó cũng chỉ là cô đang đùa thôi!”
Aaaaaa cái đồ ác quỷ này! Bình thường mà được ngủ chung phòng với con gái thì tôi đã sướng run lên chín tầng mây rồi, nhưng đằng này lại là Suzutsuki Kanade. Chắc chắn là cô ta sẽ bày trò gì đó bẩn bựa khi tôi ngủ say cho mà xem. Kiểu như lột sạch đồ tôi chẳng hạn.
“Với lại, sao chúng ta lại ngủ chung phòng chứ?”
“Cũng có lý do chính đáng cho chuyện đó. Nếu không thì chúng ta đã không thể đặt được phòng ở lữ quán này rồi.”
Bất chợt, Suzutsuki lại rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi, đến gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận hơi thở của cô ấy.
“Cậu có muốn biết không?”
“B-Biết cái gì cơ?”
“Lý do chúng ta cần ở chung phòng. Nó có liên quan đến tên của lữ quán này đấy.”
“Tên sao?”
“Chạy trốn. Bỏ trốn. Cậu nghe Subaru nói rồi đúng không? Chúng ta đến đây để bỏ trốn với tư cách là một đôi tình nhân.”
Với giọng nói ngọt ngào như một chú mèo con đang nài nỉ xin ăn, cô ấy thì thầm vào tai tôi.
…Chết tiệt rồi. Tình huống này là sao đây? Đây là một lữ quán suối nước nóng, một căn phòng riêng tư, chỉ có hai chúng tôi, cô ấy đang mặc yukata, trên một tấm futon… Woa, đúng là một trận tử chiến! Chưa kể, vì tư thế của Suzutsuki, tôi còn có thể nhìn sâu hơn một chút vào bên trong bộ yukata của cô ấy… với… cậu biết đấy, khe ngực và mấy thứ đại loại vậy…?
“Này, Jirou-kun.” Deretsuki-san mỉm cười tiến đến gần tôi.
Woa, tôi sắp chạm vào cô ấy rồi! Đây có phải là một phần khác của chương trình trị liệu chứng sợ phụ nữ của tôi không? Nếu vậy thì quá sức ép buộc rồi. Lỡ đâu gã quản gia giả gái kia thấy chúng tôi ở đây thì sao? Tôi sẽ không sống sót ra khỏi đây được, và… Khoan đã? Konoe đâu rồi nhỉ?
“Tiểu thư, bữa sáng đã được chuẩn bị xong.” Một giọng nữ trung trầm ấm vọng qua gian phòng kiểu Nhật.
Nhìn sang, Subaru cũng đang mặc yukata, đứng cạnh cửa.
“Cảm ơn Subaru. Vậy thì, chúng ta đi thôi. Hôm nay chúng ta có kế hoạch ra biển, và ngày mai sẽ có lễ hội mùa hè. Với tất cả những sự kiện này, chúng ta cần ăn uống tử tế để lấy lại năng lượng.” Suzutsuki nói, rồi lùi ra xa tôi.
“Đ-Được thôi.” Tôi lẩm bẩm, rồi đứng dậy.
Có vẻ như Konoe không nghĩ ngợi nhiều khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi. Chà, điều đó cũng phải thôi. Rốt cuộc thì tôi mới là kẻ kỳ quặc cứ tự ti trong tình huống đó mà.
“…Jirou.”
Ngay khi tôi định rời khỏi phòng, Konoe gọi tôi bằng giọng nói chỉ mình tôi có thể nghe thấy.
“V-Vừa rồi… cậu… c-có định hôn tiểu thư không…?”
“……”
Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. Cô ấy hiểu lầm rồi, phải giải thích rõ ràng.
“Trong lúc tôi đi vắng, hai người… lại còn trên futon nữa chứ…”
“B-Bình tĩnh đi, không đời nào chuyện đó xảy ra đâu, được chứ?”
“N-Nhưng, mặt hai người sát gần nhau lắm mà…”
“Đó chỉ là Suzutsuki lại trêu chọc tôi thôi, được rồi chứ.”
Chắc chắn là vậy rồi. Dù sao thì cô ấy cũng chỉ tỏ tình với tôi ở lễ hội trường như một trò đùa thôi mà.
“Với lại, không đời nào chúng tôi lại hôn nhau như thế, phải không?”
Tôi nói vậy, nhưng tôi và Suzutsuki đã hôn nhau rồi. Tôi thực sự rất muốn quên chuyện đó đi. Chắc đó cũng chỉ là một trò đùa khác của cô ấy thôi.
“…Đ-Đúng vậy.” Konoe lắng nghe lời tôi, và bắt đầu đỏ mặt như thể đang xấu hổ về điều gì đó.
…Hả? Phản ứng đó là sao vậy? Ồ, đúng rồi, tôi và Konoe cũng từng hôn nhau trước đây… à. Tuy nhiên, đó chỉ là một tai nạn và không hơn không kém. Konoe phải làm vậy để cứu tôi khỏi bị chết đuối, nhưng kể từ khi chuyện đó được tiết lộ, Konoe cứ hễ nhắc đến là lại đỏ mặt như một quả cà chua chín mọng. Có vẻ như đó là những ký ức mà cô ấy không thể quên được dù có muốn đi chăng nữa.
Tôi có thể tương đối bình tĩnh khi phân tích chuyện này, nhưng vì đây là những ký ức tôi chưa từng trải qua, và nó cần thiết để cứu mạng tôi, nên tôi không thể nói đó là phúc hay họa. Tuy nhiên, đối với Konoe thì không phải vậy, cũng dễ hiểu thôi…
“Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn sáng đi.” Tôi nói, cố gắng xoa dịu bầu không khí ngượng nghịu này.
“…Ừm.” Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Konoe đáp lại, rồi đi theo tôi.
Chào, ăn trưa xong chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi. Hai chúng tôi bước ra hành lang, theo sau Suzutsuki. Hừm, đây quả là một nhà trọ lộng lẫy thật. Đủ điên rồ để được giới thiệu trong sách hướng dẫn du lịch ấy chứ. Có thể bao trọn cả nơi này… không phải chuyện đùa đâu.
Tôi lướt mắt qua tờ quảng cáo họ đặt ở hành lang, và đúng như dự đoán, nơi này khá xa chỗ chúng tôi ở… Khoan đã? Chẳng phải nó gần cái nhà trọ mà Kureha và mấy người kia đã đến sao? Nhưng mà, họ đi đảo hoang, nên khả năng gặp mặt chắc là rất thấp.
“…Hửm?”
Có gì đó thu hút sự chú ý của tôi. Tại sao cái cớ cho chuyến đi này lại là "Đào hôn"? Và tại sao phải như vậy thì mới thuê được nhà trọ này?
“Này, Konoe, mục đích của chuyến đi này là gì vậy?” Tôi hỏi cô quản gia đang đi cạnh mình, chỉ nhận lại một tiếng “Ơ?” ngơ ngác.
“Mục đích… cậu không nghe tiểu thư nói sao?”
“Chỉ nghe nói là chúng tôi phải "đào hôn" hay gì đó thì mới thuê được cái nhà trọ này thôi, chứ có gì hơn đâu. Mà, lý do của chuyến đi này thực sự chỉ vì sự tùy hứng của Suzutsuki thôi hả?”
“…Hừm.” Vì lý do nào đó, Konoe lại né tránh ánh mắt tôi.
Xin lỗi chứ, cái kiểu phản ứng gì thế kia? Khó nói đến vậy sao? Cả hai chúng tôi cứ thế im lặng, bước dọc hành lang cạnh nhau.
“Ôi chao, chào buổi sáng.” Một người phụ nữ mặc đồ Nhật xuất hiện.
Có lẽ bà ấy là bà chủ nhà trọ này. Về tuổi tác thì cũng hợp.
“Chắc hẳn đây là… ngài Sakamachi. Rất hân hạnh được gặp, tôi là Yugawara, bà chủ của nhà trọ này.” Người phụ nữ tự giới thiệu rồi cúi đầu.
Vì đây chỉ là phép lịch sự, tôi cũng làm theo. Vì nhà trọ này có liên hệ với gia tộc Suzutsuki, chắc họ cũng quen biết nhau rồi nhỉ?
“Rất cảm ơn vì đã chọn nhà trọ của chúng tôi.”
“Không, tôi chỉ đi theo thôi, không gì hơn.”
Hừm, nói chuyện với bà ấy hơi căng thẳng một chút. Có lẽ vì tôi không quen. Dù sao thì, bà ấy thật lịch sự. Tôi thực ra chỉ bị kéo đến đây, nên không cần phải quá chu đáo như vậy.
“À này, ngài Sakamachi.” Yugawara-san đột nhiên lại gần tôi, thì thầm. “Đương nhiên, tôi đoán đêm nay sẽ là tắm chung, phải không?”
“……”
Khoan đã! Bà ta vừa nói gì vậy?
“Xin cứ yên tâm. Bình thường chúng tôi sẽ không cung cấp dịch vụ đặc biệt như vậy, nhưng vì biết Tiểu thư Kanade và ngài Sakamachi đang ở đây, nên chúng tôi sẵn lòng phục vụ thêm một chút.”
Vì cú sốc bất ngờ này ập đến, tôi đứng hình. Yugawara-san thì không để ý, tiếp tục nói. Bà ta bị làm sao vậy? Tại sao lại cố gắng chu đáo lúc này? Bà có nuôi đứa con trai ở lì trong nhà nào không vậy? Chuyện này lạ quá. Có gì đó không ổn. Chuyện này gần như thể Suzutsuki và tôi thực sự đã bỏ trốn cùng nhau…
“Dù sao thì, chúng tôi cũng khá sốc khi nghe tin từ Tiểu thư Kanade.” Bà chủ Yugawara-san buông ra một tiếng cười “ô hô hô hô” đầy thỏa mãn, như một bà nội trợ đang bàn tán về chuyện thị phi của người nổi tiếng vậy. “Không ngờ Tiểu thư Kanade lại táo bạo đến thế.”
“…Xin lỗi?”
“Phải không, Sakamachi Kinjirou-sama? Hay tôi nên tập quen với việc gọi ngài là Suzutsuki Kinjirou-sama rồi nhỉ? Chắc hẳn rất khó khăn khi hai vị đã thề non hẹn biển với nhau, nhưng lại buộc phải bỏ trốn vì không được mọi người xung quanh chấp nhận. Tuy nhiên, xin cứ yên tâm. Chúng tôi là đồng minh của hai vị ở đây, và sẽ ủng hộ bất kể điều gì.”
“Đó là cách duy nhất tôi có thể làm để họ cho phép chúng ta ở lại đây, được chứ.”
Vừa dùng bữa sáng xong. Đương nhiên, tôi không chần chừ thêm một phút nào mà gặng hỏi cho ra nhẽ ý tứ ẩn sau lời bà chủ quán trọ. Lẽ dĩ nhiên, chúng tôi không còn đứng trong quán trọ ban nãy, mà đang ở bên ngoài, đón từng làn gió biển mằn mặn thổi qua. Chúng tôi đang tiến về một bãi tắm gần bờ. Còn người mang vác hết đống hành lý, tất nhiên là tôi. Từ ga trải giường đến ô che nắng, tôi phải khuân vác khá nhiều.
“Nếu nói là tôi bỏ nhà đi, có khi họ đã liên lạc với chính gia đình và bắt tôi về rồi, phải không?”
“Nhưng đâu có nghĩa là cô có thể bịa chuyện chúng ta đã hứa hôn với nhau…”
“Kệ đi, có sao đâu? Nhờ vậy mà chúng ta không phải trả tiền thuê trọ.”
“Cô nói không sai, nhưng…”
Nghĩ mà xem, cô ta cứ thế tuyên bố chúng tôi là vị hôn thê/hôn phu. Thảo nào chúng tôi lại ở chung một phòng. Chuyện này đâu giống bỏ trốn, mà hệt như đi hưởng tuần trăng mật vậy.
“Với lại, nếu chúng ta không làm thế thì sẽ có rắc rối xảy ra, đúng không, Subaru?”
“T-Tiểu thư…!” Vì lời của Suzutsuki mà Konoe hoảng loạn.
“Dù sao thì, những người làm việc ở quán trọ đó đâu biết Subaru là con gái. Chỉ có người sống trong Biệt thự Suzutsuki mới biết chuyện đó thôi.”
“Vậy thì có vấn đề gì lớn đâu?”
“Là việc chia phòng ấy mà. Bình thường họ sẽ xếp hai người đàn ông vào một phòng, còn phụ nữ sẽ có phòng riêng.”
“À, ra vậy.”
Phân chia nam nữ, tôi hiểu rồi. Về cơ bản, tôi và Konoe sẽ phải ở chung phòng. Tôi có thể thấy Konoe đang hoảng hốt vì xấu hổ. Vậy là cả ba chúng tôi lại kết thúc trong cùng một phòng, hả.
“Hai vị hôn thê/hôn phu cùng người hầu đang bỏ trốn. Nghe có vẻ hơi gượng ép, nhưng giờ thì chuyện chúng tôi ở chung phòng không còn đáng ngờ nữa.”
“Cảm giác cứ như đang đi dã ngoại vậy.”
Mà nói đi thì cũng nói lại, một thằng con trai ở chung phòng với hai cô gái vẫn khá nguy hiểm. Đặc biệt là đối với lịch trình ngủ nghỉ của tôi. Và không, tôi không nghĩ đến chuyện bậy bạ gì đâu.
“Xin lỗi, Jirou. Không phải là tôi ghét ý nghĩ ngủ chung phòng với cậu đâu, chỉ là…”
“Tôi biết, đừng lo lắng.”
Konoe có thể ăn mặc như con trai, nhưng sâu thẳm bên trong cô ấy vẫn là một cô gái. Sẽ thật gượng gạo nếu phải ngủ chung phòng với một cậu con trai.
“…Ồ?”
Khi chúng tôi đi dọc con đường ven biển, một bãi biển với màu xanh ngắt của biển cả và trắng muốt của cát hiện ra trước mắt. Đó là một bãi biển hè bất tận. Chúng tôi đã đến được thiên đường mùa hè của riêng mình.
“Oa, tuyệt vời quá!” Tôi choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt, thốt ra một câu bình luận ngốc nghếch.
Biển lấp lánh, làn gió mát lành, tiếng sóng vỗ, và những tiếng cười vui vẻ của các du khách khác, mọi thứ còn hơn cả những gì tôi mong đợi. Có lẽ tôi nên biết ơn một chút vì họ đã đưa tôi đến đây.
“Giờ thì, chúng ta hãy cùng vui chơi thôi.” Chắc là vô thức, nhưng ngay cả giọng của tiểu thư quyền quý cũng ánh lên một chút phấn khích.
Tôi tách ra với hai người họ ở một phòng thay đồ có tủ khóa xu gần đó, thay đồ bơi rồi tự mình đi bộ ra bãi biển. Wahooooooo — đó chính là cảm giác của tôi lúc này. Tháng Tư chúng tôi đã đến khu giải trí rồi, nhưng trải nghiệm thật ngoài đời vẫn là tuyệt nhất. Mặt trời chói chang, bầu trời xanh trong vắt, sóng vỗ bờ, mọi thứ đều thật chân thực và sống động. Ai mà không thể phấn khích chứ. Được rồi, tốt hơn hết là trải tấm bạt và dựng dù lên…
“Ít nhất thì cũng đợi chúng tớ thay đồ xong chứ?”
Ngay khi tôi đang say đắm trước thiên đường trước mắt, tôi nghe thấy một giọng nói khó chịu phía sau lưng. Tôi theo phản xạ quay lại — và nín thở. Đứng đó là Suzutsuki Kanade, đương nhiên là đang mặc đồ bơi.
“Biển quả thực rất tuyệt.” Tiểu thư quyền quý nheo mắt lại, ngắm nhìn biển rộng.
Vẫn là bộ bikini đen ấy, cái bộ mà cô ấy mặc ở khu nghỉ dưỡng giải trí lần trước. Dáng người của cô ấy quả thật là không đùa được đâu. Cứ như thể giờ đây chúng tôi đang thu hút mọi ánh mắt xung quanh hơn hẳn, tôi đoán chắc chắn là nhờ Suzutsuki rồi. Thậm chí từng cử chỉ của cô ấy cũng trông như một người mẫu đang chụp hình vậy.
“X-Xin chờ đã, tiểu thư!”
Chạy theo sau Suzutsuki là cái tên Quản gia-kun quen thuộc kia, với mái tóc xõa, má hơi ửng hồng, và… Khoan đã? Sao cô ấy lại quấn một chiếc khăn tắm quanh người thế kia?
“Hửm?”
Đến đây, tôi bỗng nhận ra một điều mấu chốt. Hồi ở khu nghỉ dưỡng giải trí, cô ấy thay đồ cùng phòng với tôi. Tất nhiên là vì lúc đó có Kureha đi cùng, mà Kureha thì chưa biết bí mật của cô ấy. Tuy nhiên, bây giờ Kureha không có ở đây. Điều đó có nghĩa là… rất có thể…
“Thôi nào, đừng có ngại ngùng thế chứ.” Suzutsuki mạnh tay giật chiếc khăn tắm khỏi người Konoe.
“Hya!” Konoe khẽ hét lên khi cơ thể cô ấy bị lộ ra.
Khác với bộ đồ cô ấy mặc ở khu nghỉ dưỡng giải trí, bộ này rõ ràng là dành cho phụ nữ—một bộ bikini. Đó là một bộ bikini trắng tinh khôi, trông không hợp chút nào với mùa hè rực rỡ này. Mặc dù nó không làm nổi bật vòng một như của Suzutsuki, nhưng chiếc váy pareo xòe bèo nhún lại rất hợp với cô ấy. Hơn hết, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy Konoe trông nữ tính đến vậy, so với trang phục con trai mà cô ấy thường mặc.
Làn da trắng ngần, đôi tay và đôi chân thanh mảnh, xương quai xanh lộ rõ, và cả đôi má ửng hồng nhè nhẹ nữa, cứ như thể tôi đang nhìn một người hoàn toàn khác vậy…
“J-Jirou… trông thế nào? Tiểu thư đã chọn bộ đồ bơi này cho tôi đấy.”
“………!” Vì xấu hổ, tôi lập tức quay mặt đi.
Chắc chắn mặt tôi nóng bừng lên không chỉ vì ánh nắng mặt trời chiếu vào đâu.
“Ừ-Ừm, không tệ đâu.” Tôi cố gắng hé môi và thốt ra những lời này.
Chắc chắn tôi có thể nghĩ ra nhiều lời khen hay hơn thế nhiều, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể nói được lúc này.
“C-Cảm ơn…!” Subaru-sama trông có vẻ nhẹ nhõm, cô ấy khẽ mỉm cười.
…Chết tiệt, cô ấy đáng yêu quá. Tôi thậm chí không dám nhìn thẳng, nên đành quay ánh mắt về phía bờ biển. Vì đang là giữa mùa nghỉ hè nên bãi biển đông nghịt khách du lịch. Giữa đám đông ấy, tôi thấy một nhóm đang chơi trò đập dưa hấu, vài gã trai đang cố gắng tán tỉnh mấy cô gái ngực bự đặc biệt, và lũ trẻ con thì đang đào một cái hố to tướng trên cát.
Nhân tiện, tôi thực ra chưa bao giờ có kinh nghiệm đập dưa hấu cả. Ở nhà, họ toàn dùng chiêu "đóng cọc" để bổ dưa, còn tôi thì chuyên về khoản ăn dưa hơn. Dù sao thì, quả dưa hấu kia to thật đấy. Liệu họ có chia cho tôi một ít không nhỉ?
“…Hừm.”
Tôi nghe thấy một giọng nói không vui vang lên gần mình. Nhìn sang, Konoe đang săm soi gương mặt tôi khi tôi mãi nhìn cái trò đập dưa hấu.
“Có chuyện gì thế? Sao mặt cứ đăm chiêu đáng sợ vậy?”
À mà, thay vì đáng sợ, cô ấy trông giống một đứa trẻ đang hờn dỗi hơn, khiến cô ấy dễ thương hơn bất cứ thứ gì. Sao cô ấy lại có tâm trạng xấu thế nhỉ? Tôi chỉ đang ngắm mấy cô nàng ngực bự đập mấy quả dưa hấu to bự thôi mà.
“Ư-Ừm…” Konoe chắp hai ngón tay vào nhau trước ngực. “Vậy… tôi đoán… cậu cũng thích những thứ to lớn hơn sao, Jirou?”
“…Những thứ to lớn hơn?”
Ý tôi là, dưa hấu càng to càng tốt, nhưng sao giờ lại nói về chuyện đó nhỉ?
“À ừ, tôi thích những thứ to lớn.”
“Cái gì…”
Khi tôi đáp lời thẳng thừng, Konoe dường như bị sốc nặng, cô ấy ôm chặt lấy ngực bằng cả hai tay.
“~~~!”
…? Cô ấy thích những thứ nhỏ hơn à?
“C-Cậu thích những thứ to lớn đến vậy sao?”
“Thì chúng ngon hơn mà, phải không?”
“N-Ngon hơn…”
“Cắn vào cũng dễ hơn nữa.”
“Cắn vào!?”
“…Sao cậu lại sốc vậy?”
Tôi chỉ đang nói về sở thích của mình với dưa hấu thôi mà.
“T-tôi không ngờ cậu lại bạo gan đến mức dám đường hoàng tuyên bố điều đó như vậy!”
“Đường hoàng tuyên bố… Ý tôi là, chuyện đó không phải rất bình thường sao?”
“Bình thường…”
“Ngay cả Kureha cũng nói ‘Em thích quả to hơn!’ đó thôi, cậu biết không?”
“Tại sao cô bé Kureha lại nói ra những lời như vậy chứ!?” Konoe lảo đảo lùi lại.
Có gì lạ đâu cơ chứ? Chúng tôi thường xuyên ăn dưa hấu ở nhà mà. Họ hàng chúng tôi tự trồng dưa hấu nên năm nào cũng gửi rất nhiều cho chúng tôi. Dưa hấu cơ bản là thứ gợi tôi nhớ về mùa hè.
“T-tôi không hề biết là cô bé Kureha lại có sở thích như vậy…!”
“Sở thích à? Chuyện đó không phải bình thường trong một gia đình bình dân sao? Cậu thì khác à?”
“Đương nhiên rồi! Tôi không giống cậu!”
“Nhưng cả nhà tôi đều thích chúng mà.”
“Họ đều thích chúng ư!?”
“Tôi nghĩ tôi bắt đầu thích chúng từ năm 4 tuổi thì phải.”
“Vào cái tuổi mà cậu vẫn còn đeo cặp sách mẫu giáo đó sao!?”
“Ngay cả họ hàng chúng tôi cũng thường xuyên mang chúng đến.”
“Tại sao!?”
“Hả? Để chia sẻ chứ sao.”
“C-chia sẻ chúng ư?”
“Họ bảo ‘Chúng tôi đã chăm sóc chúng rất kỹ, mời mọi người thưởng thức’.”
“Waaaaaaaah!?” Konoe ôm đầu, khuỵu xuống trong tuyệt vọng.
“Đáng sợ… Gia đình bình dân đáng sợ quá…!” Cô nàng lẩm bẩm, cứ như vừa trải qua một cú sốc văn hóa cực độ.
Cái gì đang xảy ra với cô ta vậy? Hay là cô ấy bị say nắng rồi? Tôi đang định giải thích cho cô ấy hiểu sự vĩ đại của dưa hấu đây mà.
“…Đó đúng là một cuộc hội thoại quái đản mà hai người đang có đó.” Suzutsuki thở dài, cứ như cô nàng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Quái đản? Chúng tôi chỉ đang nói về dưa hấu thôi mà?
“Đừng lo, lát nữa tôi sẽ giải thích mọi thứ rõ ràng cho Subaru để cô bé không phải sống với sự hiểu lầm này nữa.” Tiểu thư nhà giàu giải thích với vẻ mặt nghiêm túc.
Bên cạnh cô nàng là cậu Quản gia đáng mến của chúng tôi, mặt tái nhợt lẩm bẩm ‘Không thể nào, cô bé Kureha…’ hay gì đó đại loại vậy… Thôi thì kệ đi. Dù sao thì chúng tôi đều đang rất háo hức đứng trước biển mà.
“Giờ thì, chúng ta đi bơi nhé. Nhưng, trước đó… Cậu làm việc này đi.” Suzutsuki đưa cho tôi một tuýp kem chống nắng.
…Này. Cô đang bảo tôi…
“Đây là khởi đầu của chương trình điều trị được mong chờ bấy lâu. Cậu không bôi cái này cho tôi sao?”
Với giọng điệu điềm tĩnh và lý trí như mọi khi, Suzutsuki nằm xuống tấm trải dưới chiếc dù, và… Á á á á á! Tại sao cô nàng lại cởi dây áo bikini ra chứ!?
“C-cô!”
“Sao thế? Tôi cảm thấy đây là một phương pháp điều trị khá hiệu quả mà. Và, cậu bảo vệ tôi khỏi ánh nắng mặt trời, một mũi tên trúng hai đích, đúng không?”
Cậu chắc chắn không sai rồi. Ánh mắt tôi bị hút về tấm lưng trần của Suzutsuki. Làn da mềm mại, lấm tấm mồ hôi mỏng, không một lỗ chân lông nào có vẻ tì vết, chưa kể phần sau vẫn còn được che bởi bộ đồ bơi, cô nàng trông quá đỗi không đề phòng.
“...!”
…Không ổn rồi. Tất cả máu trong người tôi sắp sôi lên đến nơi.
“V-vậy thì, tôi đây?” Tôi ngồi xuống cạnh Suzutsuki, và lấy một ít kem chống nắng ra tay.
Đây là vì việc điều trị, nên mình đành chịu thôi…!
“À, nhắc nhỏ một chút, Jirou-kun. Nếu cậu mà chảy máu mũi ở đây, cậu sẽ bị nhầm là kẻ đáng ngờ, và có lẽ sẽ bị bắt đi cả đời đó.”
“T-tôi biết rồi!”
Bình tĩnh lại đi, mình ơi. Hãy như một cái máy. Tất cả những gì mình phải làm là bôi kem chống nắng lên lưng một cô gái, đó là công việc của mình. Mình muốn trở thành một cái máy. Từ từ, lòng bàn tay tôi vươn tới tấm lưng của Suzutsuki—
“Hya!”
“Wah!? C-cái gì! Đừng có phát ra cái giọng kỳ quặc như thế chứ!”
“Ý tôi là, nó lạnh mà, nên…”
“Không có nghĩa là cậu cứ thế mà phát ra cái giọng mà bình thường cậu không thể nào có được!”
“Thô lỗ quá. Trong mắt cậu tôi là loại nhân vật như thế nào hả?”
“Cậu tự biết rõ điều đó mà, đúng không!”
“Fufu, tôi cũng tự hỏi nữa. À, bôi cả gáy cho tôi với nhé.”
“Ừ ừ… Ưm!?”
“…Cậu ổn không?”
“C-Câm miệng! Tôi đang cố hết sức để kìm nén không cho máu mũi phun ra đây này.”
“Ồ? Phấn khích đến thế sao?”
“Đ-Đồ ngốc! Làm gì có chuyện tôi... Áááá!?”
Một cảm giác lạnh buốt chạm vào lưng khiến tôi hét toáng lên. Ngoảnh đầu lại, Konoe Subaru đang ngồi đó. Cô ấy đang bôi kem chống nắng lên lưng tôi.
“Jirou, để tôi giúp cậu bôi kem chống nắng.”
“L-Làm ơn, đừng nữa…!”
“Ngoài ra, một câu hỏi…” Konoe mỉm cười. “—Đập dưa hấu hay chơi đùa trên cát.”
“Ể?”
“Ý tôi là, tôi chỉ tò mò cậu thích cái nào hơn?”
“……”
Chết tiệt, đôi mắt cô ấy trông vô hồn đáng sợ. Nếu đoán không lầm, có lẽ cô ấy đang phân vân giữa việc đập nát đầu tôi, hoặc chôn tôi xuống cát. Chắc cô ấy nghĩ tôi đang động chạm đến tiểu thư của mình.
“Áááá!?”
Dù đang là giữa hè, nhưng khắp người tôi nổi hết da gà. Đúng như dự đoán. Tôi đang chạm vào lưng trần của Suzutsuki, trong khi Konoe lại chạm vào lưng tôi. Khỉ thật, đây chắc chắn là một kiểu “đối xử đặc biệt”. Cứ như tôi đang treo mình bằng một sợi chỉ mỏng manh, tựa như con búp bê vậy. Không biết lúc nào thì tôi sẽ tiêu đời.
“Này, Jirou-kun. Cứ bôi kem bình thường thì chán lắm, hay là chúng ta biến chuyện này thành một trò chơi đi?” Không hề hay biết nỗi khổ của tôi, Suzutsuki cất tiếng. “Cậu sẽ viết gì đó lên lưng tôi, và tôi phải đoán ra.”
“Đ-Được thôi. Cô muốn tôi tập trung vào thứ khác trong tình huống này để các triệu chứng của tôi không tái phát, phải không?”
“Chính xác. Cứ viết đi.”
“Đ-Được rồi…”
Thế nhưng, tôi nên viết gì đây? Hay là một từ nào đó ngẫu nhiên? Tạm thời, tôi đặt ngón trỏ lên lưng cô ấy.
“…Ááá!”
“!? Vừa rồi là tiếng gì vậy?”
“T-Tôi không sao… Ngón tay cậu chỉ hơi cù lét lưng tôi một chút thôi.”
“T-Thật à? Vậy thì, tôi viết đây.”
“À… không… c-chậm lại một chút…”
“Đ-Được rồi…”
“Á, không… nhanh quá… và mạnh quá…”
“……”
“Á… Á… Ááá… Không… chỉ là ngón tay cậu thôi mà…”
“Suzutsuki, cô cố ý đúng không?”
“Fufu, cậu phát hiện ra rồi sao? Tôi cứ nghĩ cậu sẽ thích chuyện này chứ.” Cô ấy cười xòa.
Đúng là vậy rồi, cô ấy đang ở trong chế độ “Deretsuki” của mình. Nhưng, đừng có đánh giá thấp tôi. Nó khiến tim tôi đập nhanh hơn, nhưng cô vẫn chưa cướp được trái tim tôi đâu.
“…Đ-Được rồi.” Bằng cách nào đó, tôi cũng xoay sở để viết xong thứ mình muốn lên lưng Suzutsuki.
Ai cũng biết nó, nên tôi không nghĩ nó khó lắm đâu…
“Ể? Cậu muốn tôi nói những lời tục tĩu như vậy sao?”
“Tôi biết ngay cô sẽ bẻ cong trò chơi mà!”
“Nhưng, bảo tôi nói ‘Không, Jirou-kun, đừng mãnh liệt như vậy’ thì…”
“Tôi còn chẳng viết cái gì dù chỉ na ná như thế! Với lại, Konoe, sao cậu lại đánh chữ ‘Giết’ thùm thụp lên lưng tôi thế kia?!”
“…Hừm.”
“Eo ôi! Dừng lại, đừng có siết ngón tay quanh cổ tôi—!”
Nhân tiện, những từ tôi viết lên lưng Suzutsuki là ‘Omae wa mou shindeiru’ (Ngươi đã chết rồi). Tôi luôn muốn nói những lời này một lần với tư cách là một người đàn ông. Có lẽ đây là thông tin không cần thiết, nhưng khoảng mười tháng sau khi Kureha ra đời, đây dường như là những lời đầu tiên của con bé. Không tệ chút nào, phải nói là vậy.
“Ồ? Cậu xong rồi sao?” Suzutsuki nghe có vẻ lạ lùng không hài lòng.
Mấy đời tôi chịu đựng chuyện này lâu hơn nữa chứ. Tôi đã hụt hơi rồi. Cứ như tôi vừa là người thắng cuộc trong một ván roulette Nga đầy cam go vậy.
“Ư….”
Tôi thấy chóng mặt. Từ nãy đến giờ tôi đã cố gắng bám víu vào ý thức một cách tuyệt vọng, nên giờ tôi mới choáng váng thế này. Cứ như tôi đã đi tàu lượn siêu tốc hàng giờ liền vậy.
“Fufu, cảm ơn cậu. Hay là cậu đi mua vài chai nước trước khi chúng ta bơi nhé, trông mặt cậu hơi tái rồi đó.”
“…Ừ, tôi sẽ đi.” Tôi đứng dậy với bước chân loạng choạng, và đi về phía căn nhà cạnh bãi biển nơi chúng tôi cất đồ đạc.
Tôi đã muốn xuống biển tắm ngay lập tức, nhưng nếu bây giờ mà nhảy xuống thì chắc chết đuối mất. Dù mới chập trưa thôi mà trước các quầy hàng đã đông nghịt người rồi. Tôi tự hỏi không biết có chuyện gì, vì lượng người đông bất thường này, ngay cả đối với mùa này cũng thật kỳ lạ. Thế nhưng, hóa ra điểm bất thường chính là dịch vụ. Nghe loáng thoáng lời khách hàng xung quanh, hình như ở đây có mấy cô gái mặc đồ bơi phục vụ thì phải. Tuyệt vời thật chứ. Miễn là không vi phạm quy tắc gì là được.
"Woah!?"
Tôi đang xếp hàng trong đám đông thì có ai đó va vào, làm rơi cặp kính. Chết thật, kính giờ dính đầy cát rồi… Phải rửa sạch nó sớm mới được…
"Chào mừng quý khách!"
Vừa hay, đã đến lượt tôi. Hừm, đành chịu vậy. Tạm thời cứ nhét kính vào túi quần bơi đã. Giờ thì phải gọi món mà không có kính thôi.
“…!”
Thế nhưng, khi đứng đối diện với nhân viên, tôi chết trân không nói nên lời. Một "quái vật" đang chào đón tôi. Cô nàng khoác lên mình bộ bikini màu cam, với bộ ngực đầy đặn đến choáng váng. Chậc, có khi còn khủng hơn cả Suzutsuki ấy chứ.
“…? Có chuyện gì sao?” Cô gái nghiêng đầu hỏi tôi.
Mái tóc dài, màu sáng rực rỡ. Ánh mắt điềm tĩnh sau cặp kính, cùng với làn da rám nắng, tạo cho cô nàng một vẻ ngoài thư thái lạ thường… Nhưng, trên đầu cô ta là cái gì thế kia?
“…Tai mèo ư?” Tôi lẩm bẩm.
Đúng vậy, chắc chắn đó là tai mèo. Không hiểu vì lý do gì, cô gái đeo kính này lại đội tai mèo ở bãi biển. Hừm, có lẽ đây là một xu hướng thời trang đang thịnh hành chăng? Mà thôi, cứ nhìn chằm chằm như vậy thì bất lịch sự quá.
"Hửm? Anh…” Cô gái dí sát mặt vào tôi. "Anh mà đeo kính thì trông tuyệt lắm đấy, đúng không?"
"………"
Tôi có cảm giác cô ta vừa nói một câu còn bất lịch sự hơn nhiều. Rốt cuộc là ý gì đây? À phải rồi, có một cô gái tôi mới quen gần đây cũng nói những điều tương tự. Không biết giờ này cô ấy đang làm gì nhỉ? Vì cô ấy là thành viên câu lạc bộ thủ công, chắc giờ đang cố gắng sinh tồn trên đảo hoang rồi.
"Nhưng, chắc anh sẽ không thể thắng nổi người đó đâu."
"Người đó?"
"Vâng, đó là một Tiền bối ở trường chúng tôi, được mệnh danh là 'Vua Kính'."
"Cô có dám nói thẳng điều đó trước mặt người ta không? Tôi cá là anh ta ghét cái tên đó lắm."
"À, bọn em chưa bao giờ gọi anh ấy như vậy, nhưng em chắc Sakamachi-senpai sẽ không bận tâm đâu."
"………"
Trời đất ơi, thế giới đúng là nhỏ bé thật. Không ngờ lại có một tên khốn đeo kính khác trùng họ với tôi.
"Nhưng, anh ấy không chỉ giỏi mỗi khoản kính đâu."
"Hừm."
"Dù sao đi nữa, Tiền bối đó thực ra đang yêu Hoàng tử của trường chúng tôi đấy."
"Khoan đã…"
"Một cơn bão Đam mỹ, đúng vậy. Thật tuyệt vời. Một Romeo và Juliet phiên bản hiện đại."
"Cô biết đấy, Romeo và Juliet đâu phải cả hai đều là đàn ông…"
"Aaa, giá như anh ấy có ở đây với chúng ta… Anh ấy chắc chắn sẽ tạo ra nhiều tài liệu tuyệt vời hơn, bao gồm cả Đam mỹ và kính, và… Ái chà!?"
Theo phản xạ, tôi búng ngón tay vào tròng kính của cô ta. Đáp lại, cô gái lăn lộn trên sàn, la oai oái "Mắt tôi, mắt tôi!". Chết tiệt, màn đối đáp này sao lại gợi nhớ đến vậy. Chính xác hơn, chuyện tương tự đã xảy ra ở lễ hội trường. Hồi đó, tôi không thể nhìn rõ mặt cô ấy vì bộ trang phục, nhưng cái thái độ cuồng kính này, và cái giọng nói này… Không, bình tĩnh nào. Cô ấy phải đang ở trên đảo hoang chứ.
"Oái, độc ác thật đấy…" Cô gái chỉnh lại kính, rên rỉ.
"À, xin lỗi, tôi mạnh tay quá à?"
“…Không cần anh phải xin lỗi. Thay vào đó…” Không hiểu sao cô gái lại thở hổn hển, rồi từ đâu đó lôi ra một cặp kính sành điệu. "Anh cũng đeo kính vào đi."
"Tại sao!?"
"Ể? À thì, anh cần phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm chứ."
"Kiểu chịu trách nhiệm của tôi kỳ lạ vậy!"
"Vậy thì, món anh gọi sẽ không tính tiền nếu anh chịu đeo nó vào… Ái chà, sao anh lại chạy chứ!"
“Ối, tự dưng bụng tôi đau quặn lên rồi…”
“Đeo kính vào là hết liền ấy mà!”
“Hết cái nỗi gì!”
“Thật mà! Bất cứ bệnh gì cũng khỏi được chỉ với cặp kính này thôi! Kể cả bệnh nặng cũng chữa được, lại còn giúp anh tràn đầy năng lượng và khỏe mạnh trở lại nữa chứ, mau lại đây!”
“Nghe cứ như rao bán hàng trên kênh mua sắm đêm khuya ấy! Tránh xa tôi ra!”
“Không thoát được đâu! Trừ khi anh chịu đeo kính vào!” Một bàn tay như của quỷ vươn qua quầy túm lấy tôi.
Ối trời ơi, tôi đến đây là để thư giãn mà, sao cái bệnh sợ phụ nữ của mình lại tái phát nữa rồi! Chưa kể cô gái này cử động cái là bộ ngực cứ rung lắc dữ dội khắp nơi! Chết tiệt, phải chuồn lẹ thôi, nếu không thì…
“Nakuru? Cô làm cái gì thế?” Một giọng nói sắc lạnh xen lẫn bực bội vang lên.
Ngay sau đó, cô nàng cuồng kính bị thổi bay đi với tiếng “Án!” the thé. Hình như cô ta bị cái giọng nói kia đá văng ra thì phải.
“Thật tình, chúng ta đã đủ bận rộn rồi, nên làm việc đàng hoàng đi chứ—” Đang nói dở, cô gái mặc bộ đồ bơi màu tím chớp chớp mắt đầy khó hiểu khi nhìn tôi.
Cái cặp tóc hai bên rủ xuống kia, chắc chắn không thể nhầm lẫn được…
“…Con gà ngốc. Anh làm gì ở đây?”
“…Đó là câu nói của tôi mà.”
Đúng vậy, đây chính là Usami Masamune, người vừa đá văng cô nàng nghiện kính Nakuru, giờ đang nhìn tôi với ánh mắt ngây người.
♀×♂
“Nya? Anh trai? Sao anh lại ở đây?”
“…Yo, Kureha.”
Chúng tôi đang ở trong căn nhà gỗ sát biển. Ngồi quanh bàn có Masamune, Nakuru và tôi, khi Kureha gọi tôi với tiếng “Nyaha, trông vui ghê”. Cô bé mặc bộ bikini đỏ y hệt bộ đã mặc ở khu vui chơi giải trí cách đây không lâu, vẫn vừa vặn với vóc dáng của cô, điều mà chắc chắn sẽ làm hài lòng một nhóm nhỏ người trên thế giới này. Mặc dù, cái sự thật đó có lẽ là một nỗi ám ảnh kinh khủng đối với chính chủ, và tôi chắc sẽ bị giết nếu dám nhắc đến.
Khi tôi hỏi tại sao câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ lại ở đây chứ không phải trên hòn đảo hoang như kế hoạch ban đầu, họ nói rằng… hình như họ đã thất bại trong việc lén lên con tàu vận chuyển hàng hóa. Theo lời Masamune, họ đã di chuyển bằng xe tải, nhưng ba người này là những kẻ duy nhất bị tóm, và suýt nữa thì bị bắt nếu không kịp trốn thoát. Họ đúng là điên rồ như mọi khi. Chẳng mấy chốc, họ sẽ được mời đi đóng phim cho mà xem.
“Hội trưởng câu lạc bộ đã lo xong hành lý cho bọn em rồi, nên bọn em phải liên lạc với họ qua vệ tinh, nhưng có vẻ họ đã thâm nhập thành công vào điểm đến rồi. Chỉ là họ không thể đến đón bọn em được.”
“Vậy nên mấy đứa mới đi làm thêm ở đây để kiếm tiền à?”
“Là để có tiền về nhà. Em đã bảo là cứ thử lại đi, nhưng cả Usamin-tiền bối và NaruNaru đều nói ‘Không buôn lậu nữa!’.”
“Thì đúng rồi còn gì.”
Nhìn sang, Masamune và Nakuru đang run rẩy vì sợ hãi, mặt tái mét, chắc hẳn họ đang nhớ lại sự cố đó. Tôi cá là nó đã trở thành một vết thương lòng rồi. À mà, lý do Nakuru không nhận ra tôi là đơn giản vì ‘Anh không đeo kính’. Kết quả là, ngay khi tôi rửa kính rồi đeo vào, cô ta liền nhận ra ngay.
“Này, con gà ngốc. Làm ơn, khao bọn tôi thứ gì đó đi. Bọn tôi đói chết rồi đây.”
“…Được thôi, nhưng lát nữa nhớ trả lại tôi đấy nhé?”
Làm theo yêu cầu của Masamune, tôi gọi 3 suất mì xào yakisoba. Hình như hợp đồng của họ quy định là không được ăn bất cứ thứ gì cho đến khi hết ca làm. Điều kiện làm việc khắc nghiệt thật.
“À mà, Anh trai này.” Cô em gái tôi cất tiếng. “Sao anh lại ở đây? Không phải anh phải đi cùng Chị gái và Subaru-sama sao?”
“!”
…Thôi rồi. Kureha đã biết chuyện mình đi chuyến đó. Ôi chao, giải thích thế nào bây giờ. Kể hết mọi chuyện thì phức tạp quá. Dù sao thì, mình và Suzutsuki giờ đang là vị hôn phu/hôn thê mà.
“Chị gái? Anh có chị gái sao?” Masamune hỏi với vẻ mặt hoài nghi.
“Hả? Không, Usamin-senpai, chị gái ở đây là chỉ Suzutsuki-senpai, bạn cùng lớp với anh trai.”
“…Cái gì?” Mặt Masamune đơ ra.
Rồi, cô bé quay sang nhìn tôi, cứng ngắc như một rô-bốt.
“Cái này là sao đây? Tại sao anh lại đi chơi với một bạn gái trong lớp? Hơn nữa… lại còn là Suzutsuki Kanade?”
“À thì, cái đó…”
Ngay khi cái tên Suzutsuki vừa thốt ra, tâm trạng Masamune rõ ràng tụt dốc không phanh. Có lẽ hai người họ thật sự không ưa nhau? Dù sao thì, tình hình này tệ thật. Mình phải nhanh chóng nghĩ cách thoát khỏi đây, nếu không…
“Hửm?”
Đang lúc tôi nghĩ ngợi, điện thoại trong túi bỗng rung lên. Tệ hơn cả là, đó là cuộc gọi từ Konoe Subaru. Chắc cô ấy lo lắng vì tôi về chậm quá.
“À, hình như là điện thoại của Subaru-sama thì phải.”
“!?”
Nakuru liếc nhìn màn hình điện thoại tôi một cách vô tư, khiến ánh mắt của mấy cô gái kia xuyên thẳng vào tôi. Tôi lập tức tìm cách thoát khỏi áp lực này và chấp nhận cuộc gọi.
“Alo, Jirou?”
“N-Này, Konoe. Có chuyện gì thế.”
“Anh hỏi tôi thế à… Chuyện gì vậy? Đi mua nước mà lâu thế.”
“À thì, có chút chuyện xảy ra, ấy mà~”
“Hửm? Mặc kệ đi, bọn tôi đang trên đường đến đó rồi.”
“Tại sao!?”
“Tại sao anh lại hỏi thế… Đến giờ ăn trưa rồi mà.”
“Đ-Đừng đến đây! Đây là bẫy đó!”
“Anh nói cái quái gì vậy!?”
“D-Dù sao thì, tuyệt đối đừng đến đây!”
“Dù anh có đột ngột nói vậy… thì đã quá muộn rồi.”
“Quá muộn?”
“Ý tôi là, bọn tôi đã đến nơi rồi.”
“Ối giời ơi!”
Chắc Konoe đã giật mình vì tiếng hét của tôi, cuộc gọi bị ngắt… Trời ơi, chết tôi rồi. Hiện tại, Konoe đang trong bộ dạng con gái. Ngay cả khi có mấy cô gái này ở đây, họ sẽ nhận ra chuyện gì đang xảy ra… cụ thể là Subaru-sama thực ra là con gái…!
“Ơ? Kia không phải là chị gái sao?”
Ư…
“À, đúng rồi. Họ đang đứng trước cửa hàng.”
Á á á!
“Nhưng, người đi cùng chị ấy là ai vậy? Tôi không nhìn rõ từ đây—”
“T-Tôi sẽ đi đón họ vào đây!” Tôi hét lên, rồi lao ra ngoài, nhắm thẳng tới Konoe Subaru.
Tuyệt đối không thể để họ gặp cô ấy ở đây. Mình chỉ có thể nghĩ cách giấu giếm thôi…!
“Có chuyện gì vậy, Jirou? Sao anh lại hoảng hốt thế?”
May mắn thay, cả Konoe và Suzutsuki vẫn chưa vào hẳn bên trong. Người họ vẫn còn hơi ướt vì vừa bơi xong. Đây là cơ hội. Vẫn còn kịp. Với những suy nghĩ đó, tôi vươn tay tới thứ kia. Nếu mình có thể bắt cô ấy đeo nó…!
“…Konoe, nghe tôi nói đây.” Tôi không phí thời gian giải thích nhiều. “Làm ơn, đeo cái này vào ngay lập tức.”
“Cái này… anh muốn tôi đeo cái kính này sao?” Konoe nhìn chiếc kính gọng mảnh trong tay tôi.
Đây là chiếc kính mà Nakuru đã cố gắng dúi cho tôi lúc nãy. Tôi tình cờ nhặt nó lên theo ý muốn sau khi Nakuru bị Masamune đá, nên bây giờ tôi có thể dùng nó. Nó có vẻ không quá mạnh, nên chắc không sao. Về cơ bản, tôi muốn dùng cái này làm một vật cải trang. Bạn có thể nghĩ rằng nó quá dễ bị nhìn thấu, nhưng cách duy nhất mà tôi thấy có thể giải quyết được tình huống này là hành động như thể cô ấy là một người khác. Nếu ai đó có ý tưởng khác, hãy đăng nó lên diễn đàn trực tuyến hoặc gửi tin nhắn riêng cho tôi.
“Làm ơn! Là vì cô đó!”
“Tôi không ngại, nhưng… Jirou, anh thích kiểu này sao?”
“Sao cô tự nhiên lại đỏ mặt thế!?”
“B-Bởi vì…” Subaru-sama không biết phải phản ứng thế nào.
À, nhanh lên đi. Chúng ta không thể lãng phí thời gian thêm nữa…
“Anh hai? Anh đang làm gì vậy?”
Á á á! Khi tôi nhìn về phía sau, Kureha đang đứng đó. Có vẻ như em ấy đã chạy theo tôi.
“Trời ơi, sao tự nhiên anh lại chạy đi như thế… Khoan đã, ơ?”
Ngay khoảnh khắc đó, Kureha sững sờ như bị chôn vùi trong xi măng, đôi mắt mở to. Đương nhiên, cô bé đang nhìn thẳng vào –
“K-Konoe-tiền bối? S-Sao tiền bối lại có vẻ mặt đó?”
“À… C-Cái này…”
Vì sự xuất hiện đột ngột của Kureha, Konoe lập tức tái mét mặt mày. Thế nhưng, cặp kính vẫn lấp lánh trên gương mặt cô ấy, vậy là màn ngụy trang đã hoàn hảo… Chà, nếu có thể gọi cặp kính là ngụy trang. Giờ chỉ còn tùy thuộc vào Konoe, liệu cô ấy có thể tự giải thích cho ra nhẽ…
“K-K-K-Không phải đâu, chuyện này có lý do chính đáng mà có lẽ em không hiểu được và…”
…Xong rồi. Những lời này tràn ng ngập trong đầu tôi. Cô ấy thậm chí còn không nói được thành câu, chỉ lắp bắp lung tung. Một mình Konoe không thể thoát khỏi tình huống này. Làm ơn, liệu có ai khác có thể đoán được tôi đang diễn trò gì không… Một người tốt bụng, người sẽ không bao giờ lợi dụng tôi cho niềm vui riêng của cô ta…
“Em đang nói gì vậy, Kureha-chan?” Đúng lúc đó, một giọng nói đầy uy nghi cất lên.
Nhìn sang, Suzutsuki đã gọi Kureha.
“Đó không phải là Subaru đâu.”
“Ể? N-Nhưng, cô ấy trông y hệt Subaru-sama, chỉ là tóc xõa xuống và đeo kính thôi mà…”
“Đúng vậy. Tuy nhiên, cô ấy là em họ của cậu ấy, và sống quanh đây. Em quên Subaru là con trai rồi sao? Làm gì có chuyện đó là cậu ấy được.”
“Đ-Điều đó có thể đúng, nhưng vậy thì… Konoe-tiền bối đâu ạ?”
“Cậu ấy hiện đang gặp gỡ họ hàng sống ở đây. Thay vì cậu ấy, cô gái này đi cùng. Mà nói đi thì nói lại, cô ấy cũng chẳng phải quản gia của chị hay gì cả.” Cô ấy bình tĩnh giải thích như thường lệ, từng lời dối trá nối tiếp nhau.
Đúng là Ác Quỷ Suzutsuki có khác. Cô ta nắm bắt tình hình trong chớp mắt. Và, cô ta còn diễn màn tiếp theo một cách tệ hại đến mức khiến tôi lạnh sống lưng. Trình độ của cô ta đạt đến mức chia bài ở sòng bạc Las Vegas rồi. Nhưng… ơn trời. Chắc hẳn ngay cả quý cô thích trêu chọc đó cũng biết lúc nào tình hình trở nên nghiêm trọng. Đúng vậy, cô ta sẽ không lợi dụng tình huống này để…
“Nhân tiện, tên cô ấy là—Punyuru.”
“…Cái gì?”
Konoe, Kureha, và cả tôi đều thốt lên một tiếng ngớ ngẩn.
“Đó là tên của cô bé này. Takanashi Punyuru. Takanashi là họ của mẹ cô bé. Hiện đại và dễ thương, phải không?” Suzutsuki mỉm cười dịu dàng.
Nhìn xem cô ta đang vui vẻ đến mức nào kìa! Tại sao lại đặt cho cô ấy một cái tên kỳ quặc như ‘Punyuru’!? Như vậy là quá đáng rồi. Chẳng ai có cái tên lập dị như thế đâu. Không đời nào Kureha sẽ tin cô ta…
“Ể, Punyuru-san, vậy sao. Tên gì mà dễ thương thế ạ!”
Cô bé ấy tin thật sao!? Em gái tôi đúng là đồ ngốc! Hay tôi muốn phản bác như vậy, nhưng tôi không thể trách cô bé. Dù sao thì cô bé vẫn ngưỡng mộ Suzutsuki như ‘Kana-onee-sama’ của mình. Gần đây, cô bé tin những gì Suzutsuki nói hơn cả lời tôi. Vì vậy, kết quả này có lẽ là điều đã được dự đoán. Ít nhất thì chúng tôi cũng đã vượt qua được trở ngại đầu tiên. Tất cả những gì còn lại là xử lý Masamune và Nakuru…
“…À, Kureha-chan.”
Đúng lúc đó, Suzutsuki khúc khích cười, như vừa nghĩ ra điều gì đó thú vị. Cô đùa đấy à? Cô ta vẫn chưa xong sao?
“Chị quên chưa nói với em, nhưng em không cần thêm ‘san’ vào tên cô ấy đâu.”
“Ể? Nghĩa là…”
“Đúng vậy, cô ấy là học sinh năm nhất giống em đó. À mà, bọn chị rất thân thiết, nên cô ấy gọi chị là ‘Kana-onee-chan’ đó.”
“…!?” Cơ thể Konoe giật nảy lên vì sốc.
“Sao thế, Punyuru. Vì em không phải quản gia của chị, em không cần gọi chị là ‘Tiểu thư’, cũng chẳng tự nhiên khi em dùng kính ngữ, đúng không?”
“~~~!”
“Cứ gọi chị như em vẫn thường gọi ấy. Nào, gọi ‘Kana-onee-chan’ đi.”
“~~~~~~!” Tôi có thể thấy hơi bốc lên từ đầu Konoe.
Tôi chẳng trách Suzutsuki, chuyện này chắc hẳn là lần đầu tiên cô ấy trải qua. Có lẽ, mục tiêu của Suzutsuki là muốn được đối xử bình đẳng với Konoe, muốn trở thành bạn bè chứ không còn là mối quan hệ chủ nhân - quản gia nữa. Hiện tại, Konoe vẫn luôn ưu ái, quan tâm cô ấy hơn. Dù sao thì, xem ra cô ấy cũng vận dụng hết chiêu trò rồi đấy nhỉ. Nhưng mà, có lẽ cô ấy chỉ muốn được nghe tiếng 'Onee-chan' một cách mới mẻ thôi thì phải.
"Ư… Ưm… Ka… Ka…" Konoe… không, Takanashi Punyuru bắt đầu bứt rứt không yên, rồi chầm chậm hé môi. "…Kana-oneechan."
"…!? K-Khoan đã, Suzutsuki!?"
Đột nhiên, Suzutsuki đổ sụp xuống như một con búp bê bị cắt đứt dây.
Cô ấy khụy gối trên sàn, lẩm bẩm: "M-Mình nghĩ mình vừa đánh thức một con quái vật nguy hiểm…!", y hệt một nhà khoa học vừa tạo ra quái vật trong phòng thí nghiệm. Có vẻ như cô ấy suýt ngất xỉu vì sự đáng yêu đó. Takanashi Punyuru đúng là một sinh vật đáng sợ. Không ngờ cô bé có thể dồn Suzutsuki Kanade vào thế bí như vậy…!
"À mà, Punyuru cũng sẽ gọi Jirou-kun là ‘Jirou-oniichan’ nữa đó."
"!?"
Chắc hẳn cô ấy thấy bực bội khi mình là người duy nhất bị đánh gục như thế, nên tiếp theo bèn chuyển mục tiêu sang tôi. Làm ơn, nếu Konoe mà nói câu đó ngay bây giờ…!
"~~~!" Konoe cắn chặt môi vì ngượng, rồi khẽ thốt lên với giọng nói gần như biến mất: "…Jirou-oniichan."
"—!"
À, tôi hiểu rồi. Có lẽ tôi sinh ra là để nghe những lời này từ miệng cô ấy. Một Subaru-sama bình thường vốn hay nói lắp và thờ ơ… lại vừa gọi tôi là Onii-chan. Kiểu tấn công trực diện vào trái tim thế này thì chịu sao thấu. Chắc chắn là ăn điểm tuyệt đối rồi.
"…Tiền bối, sao tiền bối lại quỳ gối mà cười tủm tỉm thế ạ?" Giọng lo lắng của Nakuru vang lên khi cô bé nhìn xuống tôi.
Masamune cũng đi cùng cô bé, có lẽ cả hai lo lắng nên mới đi tìm tôi?
"À, để anh giới thiệu cho NaruNaru nhé. Cô bé này là em họ của Konoe-tiền bối, Takanashi Punyuru-chan. Có vẻ như cô bé cùng tuổi với anh."
"Em họ của Subaru-sama ạ? Chưa kể cặp kính đó…" Nakuru tiến đến gần Konoe, săm soi kỹ càng cặp kính của cô bé.
À, tôi quên mất. Cặp kính Konoe đang đeo vốn là của Nakuru, nên có lẽ cô bé đã nhận ra?
"—Tuyệt vời."
Không, tôi đã nghĩ quá nhiều. Nakuru chỉ chắp tay lại như Đức Mẹ Maria, rồi gật đầu.
"Chào Punyuru-chan! Tớ là Narumi Nakuru! Và, cặp kính của cậu rất hợp với cậu đó!" Với vẻ hào hứng lộ rõ, Nakuru chìa tay ra bắt tay với Konoe đeo kính.
Cô bé không hề mảy may nghi ngờ lời nói của Kureha. Đúng là một đứa ngốc. Thậm chí còn ngốc hơn cả Kureha nữa. Cô bé chỉ nhìn vào cặp kính mà thôi.
"Nhưng sao Punyuru-chan lại đeo cặp kính dự phòng của Nakuru ạ?"
"A-À, lúc nãy cô bé bơi, kính bị nước cuốn đi mất, nên anh cho mượn cặp của em."
"Thật sao ạ." Nakuru gật đầu.
"Con bé có vẻ ngoài khá đó, tìm được cặp kính hợp thật khó!" Tôi chỉ vào cặp kính của Konoe, rồi hoảng hốt vì mình đang khen cô bé cứ như một người mẹ khen con gái trước khi gả chồng.
…Thôi kệ đi. Tôi không biết cái bộ não kỳ quặc của tên nghiện kính đó vận hành thế nào, nhưng ít nhất, cô bé có vẻ tin vào sự tồn tại của Takanashi Punyuru. Vậy là vượt qua chướng ngại vật thứ hai. Chỉ còn lại… tuyến phòng thủ cuối cùng mang tên Usami Masamune. Với con thỏ ranh mãnh đó, chắc chắn sẽ là một trận chiến khó khăn…
"M-M-M-Mừng được gặp cậu, Punyuru-chan."
Trước sự ngạc nhiên của tôi, Masamune vụng về chào Punyuru… Hả? Không, không phải vậy. Masamune ghét lừa dối người khác, và không dễ dàng tin tưởng ai… Vậy mà, cô ấy lại dễ dàng tin lời chúng tôi đến thế sao…?
"Này, đồ gà đần." Masamune khẽ thì thầm vào tai tôi. "Tại sao cậu lại nói dối như thế?"
"!? Cô đã nhận ra…!?"
“Tất nhiên rồi. Takanashi Punyuru ư? Rõ ràng đó là Subaru-sama cải trang đeo kính mà. Cậu nghĩ có thể lừa được tôi dễ dàng vậy sao?” Masamune tự tin tuyên bố.
…Sao lại thế này… Không ngờ có ngày lại có người phát hiện ra bí mật của Konoe… Chết tiệt, lẽ ra mình phải nghĩ ra cách che giấu tốt hơn mới phải, mình xin lỗi Konoe…
“Nhưng… tạm thời tôi sẽ thuận theo vậy.”
Tôi không ngờ mình lại nghe được những lời này từ cô ấy.
“Ai cũng có bí mật riêng, và tôi không có ý định phán xét sở thích của người khác. Nhưng… cái này thì sốc thật đấy.”
“À… chính xác là chuyện gì cơ?”
“Hả? Tôi đang nói về sở thích giả gái của Subaru-sama đấy chứ. Hồi tháng Tư, ở trung tâm trò chơi, anh ấy cũng mặc đồ con gái, đúng không. Mấy bộ ngực đó chắc toàn là độn thôi. Cái phần mà cậu nói dối là đang hẹn hò với Subaru-sama là để bảo vệ bí mật đó, phải không?”
“……”
May mắn thay, Masamune đã tự mình hiểu lầm. May mắn là bộ đồ bơi Konoe mặc không quá nhấn mạnh vòng một, mà là dạng váy nên cũng che được phần dưới… Chắc là vậy. Tóm lại, Masamune nghĩ rằng Konoe Subaru đang giả gái thành một cô gái tên Takanashi Punyuru. Đúng như tôi dự đoán, cô ấy thậm chí còn nghi ngờ cả Suzutsuki.
“Nhưng mà, cái này cũng khá kinh ngạc đấy chứ. Anh ấy trông y hệt một cô gái. Hơn nữa… dễ thương quá chừng… Tôi không thể không cảm thấy hồi hộp khi nói chuyện với anh ấy.”
“Hả? Không phải cậu đã hết cảm nắng Konoe ngay sau ngày hội trường rồi sao?”
“T-Tôi đã hết rồi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể hồi hộp. Anh ấy vẫn là hoàng tử của trường chúng ta, nên chúng tôi ở một đẳng cấp khác. Thế là đủ rồi, đúng không?”
“Đủ rồi sao…”
“Dù sao thì, tôi có một vấn đề khác.” Ánh mắt Masamune bỗng trở nên sắc bén, tập trung vào—Suzutsuki Kanade.
Mặc dù vậy, Suzutsuki vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh.
“Chào Usami-san, cô cũng đến đây sao?”
“Hừ. Ít nhất thì tôi không có kế hoạch. Còn cô thì sao? Sao cô lại đi chơi với con gà ngớ ngẩn đó?”
“Không có lý do đặc biệt nào cả? Tôi có quyền đi chơi với bất cứ ai tôi muốn, đúng không. Tuy nhiên, không ngờ cô lại đến tận biển, tôi luôn kỳ vọng nhiều hơn ở một học sinh học bổng chứ.”
“Tôi đâu phải lúc nào cũng học đâu. Còn cô thì sao? Nghĩ rằng có thể cứ thế mà chơi bời sau khi đứng đầu kỳ thi cuối kỳ vừa rồi à?”
“Fufu, cảm ơn lòng tốt của cô. Nhưng, hãy yên tâm. Tôi có thể dễ dàng đạt được những điểm số đó mà không cần học nhiều.”
“Grrr… C-Cô… tự đắc chỉ vì cô luôn thắng tôi sao…!”
“Ể? Thật sao? Tôi không hề hay biết.”
“~~~! Đồ trơ trẽn…!”
Masamune bắt đầu lườm Suzutsuki với đôi mắt ướt át, trong khi cô tiểu thư nhà giàu chỉ đón nhận điều đó bằng một nụ cười ấm áp. Ừm, có vẻ như hai người này thật sự không hợp nhau chút nào. Một công dân bình thường và một tiểu thư nhà giàu, một con thỏ xấu tính và một phụ nữ sói. Mức độ hợp nhau của họ không thể tệ hơn được nữa. Tuy nhiên, một học sinh học bổng ư?
“Jirou-anh… Không, Jirou, em nhớ rồi. Usami đó thực ra là học sinh duy nhất được cấp học bổng ở trường chúng ta bây giờ.” Konoe chắc hẳn đã cảm nhận được sự nghi ngờ của tôi, cô ấy thì thầm vào tai tôi.
Dù vậy, tôi hơi thất vọng vì cô ấy vẫn gọi tôi như thường lệ.
“Nếu có thể đứng đầu kỳ thi tuyển sinh vào Học viện Rouran của chúng ta, và duy trì được trình độ đó về sau, thì về cơ bản là sẽ được miễn toàn bộ học phí, đúng không? Đó là ý nghĩa của việc trở thành học sinh học bổng. Và, cô ấy đã đứng đầu kỳ thi tuyển sinh năm ngoái.”
“À đúng rồi, tôi cũng từng nghe nói về chuyện đó.”
Vì nó không liên quan gì đến mình nên tôi đã quên mất. Ngoài ra, Masamune là…? Có lẽ cô ấy học hành chăm chỉ để không phải trả học phí. Nghĩ về chính sách tiết kiệm của cô ấy, điều đó không làm tôi ngạc nhiên chút nào.
“Cơ mà, đứng đầu kì thi tuyển sinh thì cũng đáng nể đấy chứ. Cô bé ấy còn vượt qua cả cậu và Suzutsuki cơ mà?”
Cả Suzutsuki lẫn Konoe đều là những học sinh xuất sắc. Mọi kì thi, họ luôn giành vị trí đầu bảng, chưa bao giờ trượt.
“À, việc đó thì có lý do đặc biệt… Chúng tôi chưa từng tham gia kì thi tuyển sinh.”
“Chưa từng… là sao? Tại sao chứ?”
“C-Cái đó…” Konoe im bặt, ra hiệu rằng thật khó để nói ra.
À phải rồi, trước đây tôi có nghe nói về việc họ dùng quan hệ mà vào trường, vì Suzutsuki là con gái của Chủ tịch Hội đồng Quản trị, còn Konoe là Quản gia của cô ấy.
“Nhưng mà, kể từ khi vào học ở trường này, cô bé đó luôn thua tiểu thư nhà tôi. Cho dù là học sinh được nhận học bổng đi nữa. Vì vậy nên cô ấy coi tiểu thư là đối thủ, tiểu thư nhà tôi đã từng nói với tôi như vậy đó.”
“…Hả.”
Tôi thì cảm thấy đó không phải là lý do duy nhất khiến họ đối địch nhau đến thế. Chẳng hiểu tại sao, nhưng hình như Suzutsuki cũng có ác cảm với Masamune. Đây rõ ràng là điều hiếm thấy ở một học sinh xuất sắc như cô ấy. Dù sao thì, trong lúc tôi và Konoe đang lén lút bàn tán, những tia lửa vẫn không ngừng tóe ra giữa Masamune và Suzutsuki.
“Nói mau, tại sao cô lại đi cùng cái tên gà mờ đó?”
“Em quan tâm đến Jirou-kun đến thế sao?”
“K-Không hề! Tuyệt đối không! Em chỉ tò mò tại sao một tiểu thư giàu có như cô lại đi cùng một tên tầm thường như hắn ta!”
“Jirou-kun và tôi là bạn bè, vậy thì chẳng phải là bình thường sao?”
“Hoàn toàn không bình thường chút nào! Cái tên gà mờ đó với em cũng là bạn bè mà!” Như một chú thỏ bị dồn vào đường cùng, Masamune phản đối với đôi mắt ngấn lệ.
Hmm… Mối quan hệ quyền lực ở đây thật đáng để mà xem xét… Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi chưa từng gặp bất cứ ai có thể thực sự đứng vững trước mặt tiểu thư giàu có kia. Với lại, tại sao Masamune lại cứ khăng khăng chuyện tôi đi cùng Suzutsuki nhỉ?
“…Được rồi, không còn cách nào khác. Tôi sẽ nói cho em sự thật.” Đến đây, Suzutsuki đột nhiên lộ vẻ mặt nghiêm túc hơn. “Anh ấy là hôn phu của tôi.” Cô ấy buột miệng nói ra mà không chút do dự.
“Cái…!?” Đáp lại, Masamune đông cứng người. “S-Sao em có thể tin được chứ! Cô đang nói cái quái gì vậy!”
“Không phải nói dối. Anh ấy và tôi đang giữa cuộc bỏ trốn mà.”
“Bỏ trốn!?”
“Tiện thể nói luôn, chúng tôi cũng ngủ chung phòng ở nhà trọ đó.”
“Ng-Ngủ chung phòng… Đừng nói là…!”
“Đúng vậy, tối qua chúng tôi đã ngủ cùng nhau.”
“Cái gì…”
“Em có biết không? Anh ấy thực ra có thói quen ngủ khá tệ đấy.”
“~~~!” Masamune đỏ bừng mặt, hệt như một quả táo chín mọng.
Con nhỏ Suzutsuki chết tiệt, cô ta lại dùng mấy lời nhảm nhí để thắng rồi. Tôi không ngờ cô ta lại tiếp tục bịa chuyện đến tận đây. Mà hình như chiêu này lại hiệu quả một cách đáng sợ với Masamune.
“Hở? NaruNaru, em ổn không?”
Khi tôi quay lại theo tiếng của Kureha, tôi thấy một người khác cũng đã lãnh một đòn chí mạng vì lời nói của Suzutsuki. Đó chính là Narumi Nakuru, người luôn tin tưởng vào mối quan hệ Đam mỹ giữa tôi và Konoe. Ngạc nhiên thay, cô bé đứng im với miệng há hốc, không nhúc nhích một phân. Cô bé dường như đã ngất xỉu trong tư thế đứng, trông chẳng khác gì Musashibou Benkei. Tuy nhiên, Kureha vẫn thản nhiên như thường lệ, tôi thấy vậy. Mà nói đi cũng phải nói lại, cô bé đã được nghe những lời nhảm nhí tương tự hồi tháng Tư, nên có lẽ đã hình thành được chút đề kháng rồi chăng?
Tuy nhiên, điều tương tự không thể nói về Masamune. Có lẽ tôi nên giải thích thêm một chút thì hơn? Tôi thực sự không muốn những người quen biết mình nghĩ rằng tôi đã đính hôn với Suzutsuki…
“…Đó là lời nói dối.”
Tuy nhiên, Masamune đã tuyên bố như vậy với đôi mắt đẫm lệ.
“Nói dối? Em đang buộc tội tôi nói dối sao?”
“V-Vâng, em đang làm vậy đấy.”
“Tại sao?”
“Em không biết tại sao, nhưng… đó là trực giác của một người phụ nữ!” Masamune chắc hẳn đã cảm thấy áp lực từ lời nói của Suzutsuki, và nước mắt cô bé càng tuôn rơi nhiều hơn.
…Thế nhưng, Masamune vẫn không hề cố gắng xin lỗi.
“Chuyện hai người ngủ chung một phòng thì có lẽ là thật, nhưng… đính hôn… Không đời nào cậu với cái tên gà mờ đó lại có quan hệ như vậy được. Chắc chắn phải có lý do nào khác, phải không?”
“Ai biết được.”
“Không được đâu, Suzutsuki Kanade. Tôi không tin cậu chút nào. Cậu lúc nào cũng có xu hướng bịa ra những lời nói dối tiện lợi, và dù có thể lừa được mấy người ở trường, nhưng cậu sẽ không thể lừa được tôi bằng mấy trò đó…” Cô ngừng lại một lát. “Mấy lời nhảm nhí của cậu không có tác dụng với tôi đâu.” Cô tuyên bố, trong khi trừng mắt nhìn Suzutsuki.
“…Hừm.” Suzutsuki điềm tĩnh lẩm bẩm. “Xem ra tôi không giỏi đối phó với cô cho lắm, Usami-san.”
“Cá… Cậu… Tôi biết ngay mà! Tất cả vừa rồi chỉ là lời nói nhảm của cậu, đúng không!”
“Cô còn nghi ngờ sao?”
“Ô-Ôi dào! Đương nhiên là không rồi! Tôi biết điều đó ngay từ đầu cơ mà!” Masamune ưỡn ngực, hai bím tóc cũng đung đưa theo.
Tôi ngạc nhiên thật. Usami Masamune đã nhìn thấu những lời nói vô nghĩa của Suzutsuki. Hơn nữa, trực giác của phụ nữ… Cái gì vậy chứ? Cô ấy chắc chỉ trở nên đa nghi hơn bình thường mà thôi. Nhưng, đó chính là con thỏ đáng ghét đó. Tôi không nghĩ cô ấy lại dám đối mặt với Suzutsuki như vậy.
“Nhưng… cô định làm gì với điều đó?”
“…Ế?” Nụ cười đắc thắng của Masamune cứng lại.
“Cô định làm gì khi đã biết được sự thật? Tôi định hỏi từ lâu rồi, nhưng tối nay cô định ở đâu?”
“Cái đó… chúng tôi chưa quyết định được…” Giọng Masamune nhỏ dần.
Tôi hiểu rồi, về cơ bản thì họ đang bị mắc kẹt ở đây. Cứ đà này, họ thậm chí sẽ không có chỗ để ngủ tối nay.
“Thật sao? Nghe có vẻ rắc rối. Tiện thể, chúng tôi đang ở một nhà trọ suối nước nóng gần đây.”
“Ư… Ư…”
“Tất nhiên, cùng với Jirou-kun.”
“Uuuuu…”
“Nếu cô không ngại, sao cô không cùng tham gia với chúng tôi? Mặc dù tôi phải nói rằng, nhà trọ chúng tôi đang ở khá sang trọng, nên giá cả là điều tôi cần phải nói trước.”
“Ư-Ư… Đ-Đúng là tôi muốn tránh ngủ ngoài trời, nhưng…”
“Hãy yên tâm, tôi không phải là một con quỷ dữ đâu. Với tư cách là một người con gái, tôi sẽ không muốn cô phải cắm trại ngoài trời đâu, vậy nên nếu cô chịu nghe theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ không ngại cho cô ở lại… Cô thấy sao?”
“Yêu cầu… chính xác là gì?”
“Quỳ xuống.”
“Hả!?”
“Tất nhiên, hoàn toàn khỏa thân và chỉ mặc tất đầu gối.”
“Cái loại nhập vai biến thái gì vậy?!”
“Đùa thôi mà. Đừng quá nghiêm trọng chứ.”
“Đừng có nói thế! Cậu nói là thật đấy chứ!”
“Đương nhiên không. Nhưng mà, mấy yêu cầu bình thường thì chán lắm, hay là tôi nên đưa ra một yêu cầu dễ thương hơn nhỉ?”
“Một… một yêu cầu dễ thương ư?”
“ ‘Làm ơn, boing, Kanade-sama! Xin hãy cho phép em ở lại nhà trọ của ngài hôm nay, boing!’, chẳng hạn?”
“Cái ‘boing’ đó có nghĩa là gì vậy?!”
“Không dễ thương sao, Usagi-san?”
“Là Usami! Tôi không phải là con thỏ!”
“À, sẵn tiện thì làm một tư thế thỏ đàng hoàng luôn đi.”
“~~~! Đ-Đây mới chính là con người thật của cậu…!”
“Nào mọi người, hãy cùng xem Usami-san nói những lời xấu hổ này giữa bãi biển đông người, với bộ bikini và tư thế gợi cảm.”
“Kh-Khônggggggg~!” Masamune lại bắt đầu rơm rớm nước mắt.
…Không ổn rồi. Cô ấy đã chọn nhầm đối thủ rồi. Suzutsuki Kanade không phải là một con quỷ. Cô ấy là ác quỷ tái sinh.
“Ư… Ư…” Masamune cắn môi, và… “L-Làm ơn, boing, Kanade-sama! Xin hãy cho phép em ở lại nhà trọ của ngài hôm nay, boing!”
Cuối cùng, cô ấy đã làm theo yêu cầu của Suzutsuki. Mặt cô ấy đỏ bừng vì xấu hổ và ngượng ngùng, hai tay đặt lên đầu tạo thành tai thỏ. Nói thật thì, trông cô ấy khác hẳn mọi ngày, thực sự khá đáng yêu, nhưng nếu tôi nói ra điều đó, có lẽ tôi sẽ bị đá một trận.
“Cảm ơn Usami-san. Tôi sẽ cho cô ở lại tối nay.”
“C-Cậu nhớ đấy, Suzutsuki Kanade. Tôi sẽ học hành chăm chỉ hơn nữa, và nhất định sẽ đánh bại cậu trong kỳ thi tới!”
“À phải rồi, sẵn tiện sao không để hai người kia ở lại luôn nhỉ? Đông người thì càng vui mà, đúng không?”
“Tuyệt vời! Cảm ơn Onee-sama!”
“Mấy người có nghe tôi nói không hả!? Với lại, sao không bảo họ làm gì đi chứ!?”
“Phù phù, xem ra tối nay sẽ ồn ào lắm đây.”
“Hãy nghe người khác nói đi chứ!”
Suzutsuki mỉm cười dịu dàng, Kureha thì hớn hở, Masamune tức đến nghiến răng ken két, Nakuru vẫn còn cứng đờ bất động, còn Konoe thì không biết phải làm gì trong vai Takanashi Punyuru mới của mình… Chà, đúng như Suzutsuki đã nói, chắc chắn tối nay mọi thứ sẽ còn ồn ào hơn nữa. Chưa kể toàn là mấy cô gái đáng yêu nữa chứ. Dĩ nhiên, không phải là tôi đang thầm vui sướng vì đã tạo ra một dàn hậu cung của riêng mình đâu. Tôi chỉ nghĩ rằng có nhiều cô gái vây quanh thế này, chắc chắn sẽ giúp tôi khắc phục chứng sợ phụ nữ. Mặc dù, tôi có một cảm giác mơ hồ rằng mọi chuyện sẽ chỉ tệ hơn mà thôi…
“—Dù đau lòng phải nói ra, nhưng cuộc vui đã kết thúc rồi.”
Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói trầm khàn không hề báo trước. Tất cả chúng tôi quay về phía giọng nói đó, chỉ thấy một người đàn ông to lớn trong bộ đồng phục quản gia không hề hợp với địa điểm và thời gian hiện tại—
“Tôi đến để đón cô, Kanade-ojousama.” Đó là Konoe Nagare, quản gia còn lại của gia đình Suzutsuki.
Anh ta đưa ra lời nhận xét gay gắt đó, vừa đẩy gọng kính vừa cúi đầu một cách lịch sự.


0 Bình luận