Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi qua các nền tảng mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
“K-Khoan đã, Jirou-kun, cậu đi đâu đấy?”
Tôi phớt lờ câu hỏi của Suzutsuki mà cắm đầu chạy… Chuyện gì thế này? Vừa nhảy xuống khỏi sân khấu, tôi vừa tự hỏi trong đầu. Usami đã rời khỏi CLB S4 trước cả khi sự kiện diễn ra ư? Chưa kể cô ấy vốn dĩ chẳng mảy may hứng thú gì với sự kiện này ngay từ đầu nữa chứ? Nếu vậy thì… tại sao cô ấy lại phải lừa dối tôi và biến tôi thành người yêu tạm thời của mình cơ chứ? Cô ấy nói mình nói dối, nói mình bịa đặt mọi chuyện. Nhưng mà…
“……!”
Nếu đây không phải là hình phạt dành cho tôi, vậy thì… Nếu việc cô ấy nhiệt tình mong muốn CLB S4 giành chiến thắng… chỉ là một lời nói dối, và cô ấy vẫn tiếp tục lừa gạt tôi, vậy… hẳn cô ấy đã đóng vai bạn gái của tôi vì một lý do hoàn toàn khác…?
“…Không ổn rồi.”
Tôi cố gắng gọi điện cho cô ấy bằng điện thoại, nhưng không liên lạc được. Con thỏ ngốc ấy chắc hẳn đã tắt máy rồi. Tôi không thể giải thích rõ ràng, nhưng cảm giác như có điều gì tồi tệ sắp xảy ra. Tôi có cảm giác nếu tôi không đến chỗ cô ấy ngay bây giờ, điều gì đó không thể cứu vãn sẽ ập đến.
Tôi chạy ra khỏi nhà thi đấu. Mặt trời đã bắt đầu lặn, cảnh vật xung quanh dần chìm vào bóng tối. Nếu không nhanh lên, tôi có thể gặp khó khăn trong việc tìm cô ấy. Nhưng mà… cô ấy ở đâu chứ? Cô ấy có thể ở đâu? Cô ấy đã rời khỏi CLB S4 và không tham gia sự kiện. Nếu vậy, có lẽ cô ấy đã không ở quanh đây kể từ khi chúng tôi chia tay ở lớp của Kureha. Chết tiệt, tôi cần phải tìm cô ấy ngay bây giờ…
“…Jirou.”
Một giọng nữ trầm ấm gọi tôi ngay khi tôi vừa rời khỏi nhà thi đấu. Khi tôi quay lại nhìn theo tiếng gọi, chỉ có một người…
“Konoe?”
Đúng vậy, đó là Konoe Subaru. Cô ấy đứng trước nhà thi đấu, mặt cúi gằm. À mà đúng rồi, nãy giờ cô ấy ở đâu vậy? Tôi đã không thấy cô ấy kể từ khi sự kiện kết thúc. Tôi tưởng cô ấy sẽ đợi chúng tôi ở bên ngoài.
“……”
Không, có lẽ việc này lại tốt. Nếu Usami vẫn còn quanh đây trong khuôn viên trường, việc cả hai chúng tôi cùng tìm sẽ hiệu quả hơn nhiều. Tôi nên giải thích tình hình cho Konoe và—
“!?”
Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, một cú đánh giáng thẳng vào má tôi, theo sau là cơn đau nhói. Tôi kinh ngạc nhận ra Konoe đã dùng cả lòng bàn tay tát thẳng vào mặt tôi.
“T-Tôi… tôi hoàn toàn không biết gì!” Giọng cô gái đầy giận dữ và phẫn nộ, cô ấy nói tiếp. “Vậy ra cậu… cậu thật sự có tình cảm với tiểu thư…!”
“!”
Tôi tiêu rồi. Tôi quên mất không giải thích chuyện vừa rồi cho Konoe. Tôi vừa thú nhận với chủ nhân của cô ấy, nên tôi không thể trách cô ấy bị sốc và mất bình tĩnh được.
“Nghe này, Konoe! Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài—”
“Câm mồm! Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời biện hộ ngu ngốc nào của cậu nữa!” Những giọt nước mắt nhạt nhòa đọng lại nơi khóe mắt cô, khi cô bác bỏ lời tôi nói. “…Jirou. Tôi không hiểu cậu. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đầu tiên cậu đột nhiên có bạn gái, giờ lại thú nhận với tiểu thư… Cậu… cậu đã lừa dối tôi suốt thời gian qua sao?”
“!”
Nghe những lời này, tôi không thể nói thêm gì nữa, chỉ biết nuốt khan. Tuy nhiên, sự kinh ngạc của tôi nhanh chóng biến thành hối hận ngay sau đó. Thấy tôi im lặng, vẻ mặt Konoe thay đổi. Ánh mắt cô ấy, tràn đầy những cảm xúc phức tạp, phản chiếu trong mắt tôi.
“…Tôi hiểu rồi… Thì ra là vậy.” Cô ấy lẩm bẩm với giọng nói run rẩy đến đáng sợ. “Cậu hẳn là ghét cái ý nghĩ đi dạo lễ hội cùng tôi lắm, phải không? Đó là lý do tại sao cậu tiếp tục lừa dối tôi. Suốt thời gian qua, ngay cả bây giờ…!”
“…Không! Tôi làm vậy là vì cậu, tôi không thể nghĩ ra cách nào khác…!”
Đúng vậy, điều này là vì Konoe. Tất cả chỉ là để bảo vệ bí mật của cô ấy…!
“……”
…Không, không phải chỉ có thế. Nếu vấn đề chỉ đơn giản như vậy, lẽ ra tôi đã có thể giải thích mọi chuyện cho cô ấy ngay trong lớp học đó, sau khi Usami rời đi. Nhưng tôi đã không làm thế. Tại sao ư? Câu trả lời quá rõ ràng. Tôi không muốn Konoe chất vấn mình về lời nói dối đó. Dù cho mọi chuyện là vì lợi ích của cô ấy, thì sự thật là tôi đã lừa dối, đã phá vỡ lời hứa quý giá giữa hai đứa, vẫn chẳng thể thay đổi được. Chúng tôi đã hứa sẽ cùng nhau dạo quanh lễ hội, và cô ấy đã mong chờ điều đó đến nhường nào, vậy mà tôi lại phá vỡ lời hứa ấy.
Nếu tôi cứ giải thích mọi chuyện cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ hiểu thôi. Nhưng tôi đã không thể. Thay vào đó, tôi quá sợ hãi nên đã bỏ chạy. Tất cả là vì tôi quá yếu đuối. Và hậu quả là…
“…Tôi ghét cậu.” Một giọng alto lạnh lẽo vang lên.
Konoe nhìn tôi bằng đôi mắt trong suốt như ngọc, rồi tuyên bố.
“Chúng ta không còn là bạn nữa…!” Cô ấy gào lên với giọng run rẩy, quay lưng lại với tôi rồi bắt đầu chạy đi.
“Khụ… Konoe!”
Đuổi theo cô ấy. Ý nghĩ đó tràn ngập trong đầu tôi. Thế nhưng.
“…Chết tiệt!”
Chân tôi không nghe lời. Nếu giờ tôi đuổi theo Konoe, thì Usami sẽ ra sao? Tôi cần phải nhanh chóng đuổi theo cô ấy. Nhưng, có lẽ tôi chỉ lo lắng vô ích thôi ư? Ngay lúc này, tôi nên tập trung vào Konoe mới đúng. Mặc dù suy nghĩ thì rõ ràng, nhưng cơ thể tôi lại do dự. Tại sao tôi không thể đưa ra lựa chọn giữa hai người họ, mà cứ đứng chôn chân tại chỗ làm gì chứ!
“Jirou-kun!” Một giọng nói điềm tĩnh vang lên từ phía sau lưng tôi.
Quay lại, Suzutsuki đang đứng đó. Chắc hẳn cô ấy đã đuổi theo tôi. Bằng giọng điệu bình tĩnh, cô ấy lên tiếng.
“Subaru vừa mới ở cùng cậu, đúng không? Có chuyện gì xảy ra à?”
“À thì…”
Suzutsuki nhìn thẳng vào tôi khi tôi im lặng. Chắc hẳn cô ấy đã nhận ra có điều gì đó không ổn, sau khi thấy Konoe bỏ chạy như vậy.
“Nói cho tớ nghe đi, Jirou-kun. Tớ không biết mọi chuyện, nên hãy giải thích cho tớ chuyện gì đang xảy ra.”
“………”
Như thể được dẫn lối bởi giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy, tôi đã kể lại tất cả. Về Usami và bản hợp đồng của chúng tôi, về lời nói dối cô ấy đã kể cho tôi, và rằng tôi phải tuyệt vọng đi gặp cô ấy ngay lúc này. Dĩ nhiên, cả về Konoe Subaru nữa.
“…Tớ hiểu rồi.” Nghe xong mọi chuyện, Suzutsuki đáp lại bằng giọng điềm tĩnh. “Jirou-kun, cậu hãy đi tìm Usami-san đi.”
“…! Nhưng mà…”
“Đừng lo về Subaru. Tớ cá là cậu sẽ không liên lạc được với cô ấy đâu, nhưng có thể cô ấy sẽ nghe điện thoại của tớ, và kể cả nếu không, tớ cũng sẽ tìm ra cô ấy đã đi đâu. Tuy nhiên…”
Chỉ có cậu mới có thể cứu Usami-san ngay lúc này — cô ấy nói, giọng cực kỳ nghiêm túc.
“Được rồi, tớ sẽ kể cho Subaru mọi chuyện. Nếu cô ấy hiểu rằng cậu không còn lựa chọn nào khác, cô ấy sẽ tha thứ cho cậu. Hai người sẽ làm lành lại… và trở về làm bạn bè.” Cô ấy nói bằng giọng trấn an, mỉm cười dịu dàng.
…Có lẽ cô ấy sẵn lòng giúp đỡ tôi dễ dàng như vậy là vì chuyện xảy ra hồi tháng Tư. Cô ấy cũng muốn quay lại làm bạn với Konoe, nhưng lại không thể. Trong đầu cô ấy, tôi chắc hẳn trông giống như cô ấy, chính vì thế mà…
“…Xin lỗi, Suzutsuki.” Tôi thốt ra những lời cuối cùng này, rồi bắt đầu chạy.
Tôi sẽ để Konoe lại cho cô ấy. Cá nhân tôi nên làm mọi thứ có thể để tìm kiếm Usami.
“…Không.”
Tôi không đi tìm cô ấy, tôi sẽ đi gặp cô ấy. Tôi cảm thấy con thỏ khó ưa đó sẽ đứng ở đó, nhuộm trong ánh hoàng hôn. Tôi chạy dọc con đường nhựa, vội vã về phía tòa nhà số 2 của Học viện Rouran. Đó là một trong những nơi yêu thích của cô ấy ở đây, và là nơi chúng tôi đã chia sẻ lời hứa của mình.
“…Ngạc nhiên thật. Không ngờ cậu lại biết tớ ở đây.”
Trên sân thượng tòa nhà số 2, khi tôi mở cửa, tôi được chào đón bởi bầu trời đêm đen và ánh trăng bạc của tháng Ba trên cao. Đứng dưới ánh sáng đó là Usami Masamune — đứng bên kia hàng rào an toàn.
"Được việc đấy. Thấy cậu ở đây thì Ban Giám sát thắng rồi, đúng không? Mà, ngay từ đầu tôi đã biết họ sẽ thắng mà." Usami xoay người về phía tôi, ánh mắt xuyên qua hàng rào nhìn thẳng vào tôi.
Tôi biết ngay mà. Cô ấy chưa bao giờ quan tâm đến chuyện S4 thắng hay thua. Trái lại, cô ấy còn cố ý không tham gia, để Ban Giám sát giành chiến thắng.
"…Giải thích đi." Tôi vừa thở hổn hển vì vừa chạy lên cầu thang. "Tại sao cậu lại cứu tôi?"
Đúng vậy, Usami đã cố ý khiến S4 thua cuộc để tôi không gặp nguy hiểm. Mặc dù cô ấy luôn miệng nói mình ghét tôi đến mức nào.
"…À thì, đó là cách tôi trả giá cho rắc rối mà tôi đã gây ra cho cậu."
"Cái gì?"
"Thấy chưa, vì tôi mà cậu phải phá bỏ lời hứa với Subaru-sama, đúng không? Đây là lời cảm ơn tôi dành cho cậu vì đã đóng vai bạn trai tôi bấy lâu nay. Nhưng… mọi chuyện đã kết thúc rồi." Cô ấy lầm bầm, rồi lấy điện thoại thông minh ra… ảnh nền là Konoe.
Không chút do dự, cô ấy ném chiếc điện thoại xuống đất. Chúng tôi đang ở tầng 4, nên cho dù có xuống nhặt thì nó cũng vỡ nát, không thể dùng được nữa. Và, không chỉ riêng chiếc điện thoại này…
"Này, cái tên gà đần. Tôi hỏi cậu một câu cuối được không?"
"Chuyện gì? Tôi không ngại trả lời nếu có thể." Vừa đáp lời, tôi vừa cẩn thận tiến lại gần Usami.
Chỉ còn khoảng mười mét giữa chúng tôi. Tôi cần phải đến gần cô ấy thật nhanh, trước khi quá muộn.
"…Cảm ơn. Vậy thì… cậu là người có dị năng à? Cậu có siêu năng lực hay đại loại vậy không?"
"Mơ đi, tôi làm gì có. Mà, siêu năng lực cũng có nhiều loại lắm đấy."
"Phải rồi… Vậy thì, cậu có đọc được suy nghĩ của tôi không? Cậu có dùng được thần giao cách cảm không?"
"Đừng đùa tôi, tôi có phải người ngoài hành tinh đâu." Tôi châm chọc lại, đồng thời từ từ tiến gần hơn đến Usami, cẩn thận không để cô ấy khó chịu.
"À ha ha ha, cậu nói đúng. Cậu làm sao mà dùng được mấy cái đó, với lại siêu năng lực làm gì có thật. Chẳng ai lại có được thứ gì tiện lợi đến thế."
"…Cậu muốn nói gì?" Khi tôi hỏi lại, Usami bật cười một cách buồn bã.
Chỉ còn vài mét nữa thôi. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trong túi tôi rung lên, nhưng tôi không có thời gian để ý đến nó.
"Tôi chỉ nghĩ mọi người thật là tuyệt vời."
"Hả?"
"Ý tôi là, chẳng ai có thể dùng thần giao cách cảm hay đọc được suy nghĩ của người khác, vậy mà họ vẫn có thể hòa hợp với nhau. Họ có thể tin tưởng lẫn nhau. Họ làm tất cả những điều đó một cách tự nhiên, vậy mà… tôi thì không thể." Cô ấy thú nhận. "Tôi được sinh ra như một sản phẩm lỗi. Khi tôi có ý thức, tôi… nói sao nhỉ… không thể tin tưởng người khác? Ừ, đại loại vậy. Tôi không tin tưởng người khác… Không, tôi không thể tin."
"…Chuyện gì vậy chứ."
Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó. Ý tôi là, chỉ cần cố gắng hòa đồng thôi mà? Ngay cả khi không có thần giao cách cảm, bạn cũng sẽ dần xây dựng được mối quan hệ dựa trên sự tin tưởng.
"Tôi cá là cậu không hiểu. Từ góc nhìn của tôi, cái ý nghĩ đơn giản là hòa hợp với người khác của cậu, nó thật vô lý."
"…Cậu bế tắc thật đấy." Tôi lẩm bẩm.
"Và cậu cũng chẳng biết kiêng nể gì cả. Ý tôi là, tôi đã thử rồi, cậu biết không? Tôi từng tham gia một câu lạc bộ thời cấp hai, và ở đây cũng vậy. Mà, câu lạc bộ tôi tham gia hơi khác một chút so với những gì cậu nghĩ."
"……"
"Nhưng, dù đi đến đâu cũng vậy thôi. Hòa hợp với mọi người, tin tưởng người khác – tôi không làm được. Tôi luôn nghi ngờ và cẩn trọng đề phòng họ nói dối, và đó là cách tôi sống. Vì vậy tôi luôn cô độc."
"…Thế còn gia đình cậu? Nếu người lạ không được, cậu không thể dành thời gian cho gia đình sao?"
Ý tôi là, ít nhất thì cậu cũng phải tin tưởng được gia đình chứ. Ngay cả khi họ luôn đánh đập tôi, mẹ và Kureha vẫn sẽ ở bên cạnh tôi mà.
“Ừm, bố mẹ tôi cứ cãi nhau suốt. Từ khi còn bé tí biết nghĩ, họ đã luôn đấu đá, thậm chí còn nói xấu cả tôi nữa.”
“……”
“Tôi cũng chẳng có anh chị em nào để có thể tin cậy được. Để thoát khỏi cái gia đình độc hại đó, tôi đã dọn ra ở riêng. Tôi đã nói rồi đấy, tôi rất tự tin vào tài nấu ăn của mình mà.”
“Chà, tôi cá là cậu sẽ giỏi nấu ăn thôi nếu cứ tự mình vào bếp liên tục thế. Nhưng, bố mẹ cậu nói sao về chuyện đó?”
“Chẳng nói gì nhiều. Đại loại là ‘muốn làm gì thì làm’ ấy mà.”
“Muốn làm gì thì làm…”
“Kiểu như theo chủ nghĩa ‘mặc kệ’ ấy. Cả bố lẫn mẹ tôi đều là những người quan trọng trong công việc của họ, nên để giữ gìn vị trí và các mối quan hệ, họ đã quyết định không ly hôn. Khi tôi bỏ đi, cả hai đều chỉ nói ‘Chỉ cần gửi cậu số tiền tối thiểu thôi đúng không?’, cứ như thể họ chẳng quan tâm đến tôi tí nào vậy.” Usami khẽ nhếch mép cười một cách chua chát.
Không thể tin tưởng ai khác. Cô ấy nói là do bẩm sinh, nhưng tôi dám chắc là do bố mẹ cô ấy ảnh hưởng rất lớn. Thông thường, họ là những người quan trọng nhất, luôn ủng hộ con cái… nhưng chuyện đó đã không xảy ra với Usami. Sự thật ấy đã để lại một vết thương sâu sắc hơn nhiều so với những gì tôi có thể hình dung.
“Thế nhưng… có một chuyện đã xảy ra ở trường này, khiến tôi thay đổi.”
“Thay đổi?”
“Ừ. Đến đây, lần đầu tiên trong đời, tôi đã phải lòng—Subaru-sama.”
“…”
“Đó là tình yêu sét đánh. Bởi vì Subaru-sama cứ như một hoàng tử cô độc, chẳng bao giờ tự mình tiếp cận ai. Thế nên tôi đã nghĩ… có lẽ anh ấy cũng giống như mình.”
“……!”
Giờ Usami nhắc đến, tôi mới nhớ, Konoe cũng từng như vậy một năm trước. Cô ấy sợ người khác phát hiện ra mình là con gái, nên đã quyết định không kết bạn với ai. Vì nỗi sợ dao kéo, cô ấy thậm chí còn chẳng thể hòa hợp được với chủ nhân của mình. Năm đó, Konoe luôn cô độc.
“Chính vì vậy… tôi đã nghĩ có lẽ Subaru-sama sẽ hiểu được cảm giác của tôi. Tôi hy vọng rằng… anh ấy sẽ trở thành bạn của tôi.”
“……”
…Tôi hiểu rồi. Cô ấy cũng giống như Konoe của tháng Tư năm đó. Bởi vậy cô ấy mới khao khát có bạn đến thế…
“Sau đó, tôi muốn tìm hiểu thêm về Subaru-sama, và đã tham gia một câu lạc bộ người hâm mộ với rất nhiều người lạ khác. Kể cả khi chưa thể hòa hợp với Subaru-sama, và ở bên cạnh anh ấy, tôi vẫn nghĩ mình sẽ làm được điều đó dần dần vì tôi mới chỉ là học sinh năm nhất. Nhưng rồi…”
Khi chúng tôi lên năm hai, Subaru-sama bỗng nhiên có một người bạn—Usami giải thích với vẻ bực bội. À, tôi hiểu rồi. Và người bạn đó không ai khác chính là…
“Đúng vậy. Cậu, cái đồ gà ngốc, đã trở thành bạn của Subaru-sama. Ban đầu, tôi cứ nghĩ chuyện đó là không thể. Nhưng, nhìn thấy cậu hòa hợp với anh ấy, nói chuyện với anh ấy, thậm chí còn ăn trưa cùng nhau, tôi đành phải chấp nhận sự thật là Subaru-sama đã có bạn.
Bạn bè… Tháng Tư này, Konoe và tôi đã trở thành bạn. Tôi phát hiện ra bí mật của cô ấy, và đã thành công làm bạn với cô ấy. Nhờ vậy, Konoe không còn cô độc nữa.
“Kể từ khi gặp cậu, Subaru-sama đã thay đổi. Anh ấy bắt đầu cười nhiều hơn, và dường như cũng hòa hợp hơn với chủ nhân Suzutsuki Kanade. Tất cả những điều đó đều là nhờ cậu. Này… tôi có thực sự phải nói toẹt ra không?”
“…Chính xác là chuyện gì?”
“Cậu thật sự không hiểu à. Lý do tôi tiếp cận cậu và đe dọa cậu trở thành người yêu giả của tôi dễ hiểu lắm. Tôi thậm chí còn dùng cả [S4] để làm nó đáng tin hơn nữa.”
“…Đợi đã, đừng nói là…”
Nếu Usami nghĩ rằng tôi có thể thay đổi Konoe… nếu cô ấy tin rằng tôi có một sức mạnh đặc biệt nào đó đã biến Subaru-sama từ một người cô độc thành một người có bạn bè…
“Đúng vậy. Đó chính là lý do tôi tiếp cận cậu. Nếu là cậu… người đã thay đổi Subaru-sama… thì có lẽ cậu cũng có thể thay đổi tôi. Đó là điều tôi đã nghĩ. Tôi đã đặt hy vọng, và tin tưởng cậu vô điều kiện.”
“…!”
Này, con thỏ ngốc kia. Mày đang đùa tao đấy à? Chẳng phải chính mày từng nói, tao chỉ là một thằng tầm thường, chẳng có gì đặc biệt hay sao?
“Rốt cuộc thì cũng chẳng có gì thay đổi cả. Cậu vẫn chỉ là một người bình thường, và không thể thay đổi tôi. Nhưng, nhờ buổi hẹn hôm nay, khi chứng kiến cậu thân thiết với Subaru-sama, tôi đã nhận ra. Chắc chắn Subaru-sama thay đổi là nhờ chính bản thân cậu ấy mà thôi.”
Usami nói, rồi khẽ mỉm cười: “Nhưng, tôi thì không bao giờ làm được điều đó.”
“……”
“Tôi không muốn thừa nhận, nhưng cậu và Subaru-sama là bạn. Còn tôi, tôi chỉ đang xen vào thôi.” – Đấy là những gì cô ta nói trong quán cà phê. Và tiếp theo là…
“Tôi nói rồi mà, đúng không? Tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi đã đi xa đến mức lừa dối cậu, nhưng cuối cùng chỉ nhận ra mình là một kẻ bất lực. Cảm thấy quá chán nản với mọi thứ, tôi đã đến tận đây.”
“……”
Cuối cùng, tôi cũng đến được hàng rào. Chỉ còn một mét ngăn cách giữa hai chúng tôi.
“Được rồi, đó là tất cả những gì tôi muốn nói. À, còn một điều cuối cùng nữa. Rốt cuộc thì tôi vẫn rất ghét cậu. Cậu chẳng có gì đặc biệt cả, và tôi ghét cậu vì điều đó. Hơn nữa, tôi cũng ghét Subaru-sama nữa. Ghét cái Subaru-sama đã tự mình thay đổi. Nhưng hơn bất cứ điều gì… tôi ghét bản thân mình nhất.”
“…!”
Hoảng loạn vì lời nói của cô ta, tôi lập tức rút ngắn khoảng cách, vươn tay ra túm lấy. Tuy nhiên, hành động đó lại phản tác dụng. Tóc thắt bím đôi của cô gái bay phần phật dưới ánh trăng. Chắc hẳn hành động của tôi đã khiến cô gái giật mình, cô ta vô thức lùi lại một bước—
“M…Mày… Sao mày không đi giảm cân đi…!”
Tôi vội vàng luồn tay qua kẽ hở hàng rào, nắm lấy cổ tay Usami và gào lên đầy bực bội. Phía dưới đất, đống lửa trại lớn đang cháy. Chắc hẳn buổi hậu lễ hội đã bắt đầu rồi. Có lẽ giờ họ đang nhảy múa dân gian? Chết tiệt, còn tôi thì đang vắt kiệt sức lực ở đây.
“…Ư…!?”
Nặng quá… Giờ tôi chỉ còn bám vào được một tay của cô gái. Chưa kể cô ta còn chẳng thèm dùng chút sức lực nào, cứ như một con búp bê đang treo lủng lẳng vậy.
“…!”
Tôi bằng cách nào đó đã giữ được cô ta, nhưng lại có một vấn đề khác nữa. Tôi cảm thấy nổi da gà khắp người, và mũi thì nóng bừng. Tôi thực sự không muốn thừa nhận điều này, nhưng chứng sợ phụ nữ của tôi sắp tái phát rồi. Thật không thể tin nổi là nó không chịu buông tha tôi ngay cả trong tình huống như thế này…!
“…Cậu đang làm gì vậy? Cứ buông ra đi, đừng làm khó bản thân nữa. Hay là tôi nên cố gắng hất cậu ra đây?”
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau qua hàng rào, và cô ta lạnh lùng cảnh cáo tôi như vậy. Con thỏ đáng ghét đó, đến tình huống này rồi mà nó vẫn còn vặn vẹo.
“Ư…!?”
Chết tiệt, tôi không thể ngăn chứng sợ phụ nữ tái phát. Tôi không thể tự mình cứu cô ta, vì vậy tôi cần phải thuyết phục cô ta bằng mọi giá…!
“Này, con thỏ đáng ghét kia.” Tôi siết chặt ngón tay và cất tiếng. “Vì mày vừa tiết lộ bí mật của mày, nên để tao tiết lộ một bí mật của tao. Chuyện là… tao mắc chứng sợ phụ nữ.”
“…Gì cơ?” Đúng như dự đoán, Usami không tin vào tai mình.
“Không, thật đấy. Vì hoàn cảnh gia đình tao, tao không thể chạm vào hay bị các cô gái khác chạm vào. Nói đơn giản là, nếu tao chạm vào một cô gái, mũi tao sẽ chảy máu, và trường hợp xấu nhất là tao sẽ ngất xỉu.”
“……”
Im lặng. Sau vài giây, Usami mới lên tiếng.
“Khụ khụ, ha ha ha! Cái kiểu nhát cáy đáng xấu hổ gì vậy! Àh, tôi hiểu rồi! Thế nên cậu mới thích con trai!”
“…………”
Chết tiệt, cô ta thực sự không hề lo lắng chút nào, bất chấp tình huống này.
“Im đi. Thật ra điều đó rất phiền phức cho tao, mày biết không. Ngay cả bây giờ, chỉ cần nắm tay mày thôi cũng là địa ngục đối với tao rồi. Chính vì vậy… hãy nắm lấy tay tao đi, và tao sẽ kéo mày lên.” Tôi cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và điều hòa hơi thở.
Một lần nữa, sự im lặng bao trùm.
"...Xin lỗi nhé, đồ ngốc nghếch." Usami thều thào bên tai tôi vỏn vẹn mấy lời ấy. "...Mọi chuyện ổn rồi. Tôi mệt lắm. Tôi không muốn sống một cuộc đời mà chẳng có lấy một người bạn, không một ai cần đến mình... Thà chết ngay tại đây còn hơn."
"…!"
Vô ích. Sự kiệt quệ và tuyệt vọng trong lời nói của cô ấy cho thấy cô ấy sẽ không bao giờ chịu nghe lời tôi.
"...Đồ ngốc!"
Thế nhưng, bỏ cuộc cũng không phải là một lựa chọn. Tôi chẳng quan tâm đến cái lý do ngớ ngẩn nào cả. Có lẽ tôi chỉ bị ảnh hưởng bởi mối quan hệ hẹn hò giả mạo của chúng tôi, bởi gương mặt đáng yêu thỉnh thoảng hiện lên của cô ấy, hay bởi vẻ mặt buồn bã và cô độc cô ấy trưng ra ở quán cà phê thú cưng... Tôi không biết nữa. Tất cả những gì tôi biết là... đúng như Suzutsuki đã nói... Có lẽ tôi là người duy nhất có thể cứu cô ấy ngay lúc này...!
"Urk...!"
Tôi tuyệt vọng cố gắng kéo cô ấy lên, nhưng với cơ thể đã tê dại vì chứng sợ phụ nữ, mọi chuyện không thể dễ dàng như vậy. Thậm chí, tôi còn đang dần mất kiểm soát. Dịch lỏng màu đỏ ứa ra từ mũi, tầm nhìn của tôi nhòa đi trong màn sương xám. Từ từ, toàn bộ sức lực rời khỏi các ngón tay tôi.
"C-Con thỏ chết tiệt...!" Tôi gầm lên, cố gắng bám víu vào ý thức.
Nhưng, đây là giới hạn của tôi. Tôi thậm chí không thể lấy đủ sức để nói.
"—"
Chết tiệt... Tôi thật thảm hại. Yếu đuối đến mức không thể cứu nổi một cô gái. Cảm giác hối hận và giận dữ tràn ngập cơ thể, tôi cắn môi để bằng cách nào đó giữ được ý thức—Và rồi điều đó đã xảy ra. Bất chợt, tôi nghe thấy một tiếng "Bzzzzt" điện tử từ chiếc loa gần đó. Đó là tín hiệu của một buổi phát thanh toàn trường. Đáng ngạc nhiên hơn, một giọng nói quen thuộc vang lên từ loa.
'......Jirou, cậu có nghe thấy giọng tôi không?'
Đó là một giọng trầm quen thuộc, kéo ý thức tôi lên từ vực sâu. Rốt cuộc, tôi biết giọng nói này. Nó thuộc về Konoe Subaru. Thật bất ngờ, tôi nghe thấy giọng Konoe ngay cả khi ở trên cao thế này, khi nó đã truyền đi khắp trường.
'Tôi sẽ nói chuyện với giả định rằng cậu có thể nghe thấy tôi. Tôi đã cố gọi cho cậu một lúc rồi, nhưng cậu không bao giờ trả lời. Đó là lý do tại sao tôi đã mượn hệ thống phát thanh của trường theo cách này.'
"...!"
Cái tên quản gia chết tiệt đó. Mượn... cô ta hẳn đã chiếm quyền điều khiển nó. Đúng là đã lâu rồi tôi không kiểm tra điện thoại, nhưng... tại sao cô ta lại đi xa đến mức này...
'…Tôi đã nghe mọi chuyện từ tiểu thư rồi.'
Với những lời này, mọi thứ trở nên rõ ràng. Suzutsuki rõ ràng đã đuổi kịp Konoe, và kể cho cô ấy nghe về Usami, và mọi chuyện.
'Jirou... Tôi cá là giờ cậu phải ghét tôi lắm.'
...Ghét cô ta ư? Cô ta đang nói cái gì vậy? Tôi mới là người đáng phải chịu tất cả sự căm ghét.
'…Tôi xin lỗi. Làm ơn, hãy tha thứ cho tôi. Sau khi nghe mọi chuyện từ tiểu thư, tôi nhận ra rằng tôi đã sai... rằng tôi đã có ý nghĩ sai lầm. Cậu đã làm tất cả những điều này vì lợi ích của tôi đúng không, Jirou. Vậy mà, tôi... tôi lại đi nói những lời như vậy với cậu...' Konoe giải thích với giọng run rẩy.
Không nghi ngờ gì nữa, Konoe—lại đang khóc.
'Nhưng, sau khi tôi nói điều đó, tôi lập tức hối hận...' Dù giọng cô ấy gần như biến mất, cô ấy vẫn tuyệt vọng tiếp tục nói. 'Tôi... tôi đã nghĩ mình lại đánh mất một người quan trọng. Khi tôi nghĩ đến việc chúng ta sẽ không bao giờ có thể nói chuyện cùng nhau, hay ăn trưa cùng nhau, tôi buồn đến mức không thể chịu nổi. Ngay cả sau khi nghe mọi chuyện từ tiểu thư, tôi biết rằng những gì tôi đã làm là không thể đảo ngược, vì vậy tôi muốn xin lỗi càng nhanh càng tốt...'
...Làm ơn, dừng lại đi. Đây là cái quái gì vậy? Tôi mới là người có lỗi, tất cả là do tôi đã không nói cho cô biết sự thật ngay từ đầu. Vậy mà... tại sao cô lại tuyệt vọng xin lỗi đến vậy.
'Đó là lý do... nếu cậu có thể nghe thấy giọng tôi... Làm ơn hãy đến gặp tôi.' Cô ấy thở hổn hển, và ngay cả khi như vậy vẫn tiếp tục. 'Tôi... tôi biết đây là một yêu cầu ích kỷ. Nhưng... tôi muốn xin lỗi... muốn làm lành với cậu... và quay lại làm bạn, nên... Nên...!'
Tiếng nức nở khiến giọng nói đứt quãng rồi im bặt, buổi phát sóng cũng kết thúc. Chắc hẳn Suzutsuki đã nhận định rằng nói thêm nữa sẽ chỉ gây nguy hiểm, nên đã cưỡng chế buộc cô bé dừng lại. Thế nhưng…
—!
Vậy là đủ rồi. Tôi có thể cảm nhận ngón tay mình dần lấy lại sức lực. Dù sao thì, tôi cũng cần nhanh chóng đến gặp Konoe ngay lập tức. Không thể để cô ấy khóc thêm nữa, đúng không? Chưa kể…
—Nghe tôi nói đây, Usami. Tôi cố gắng gạt bỏ chứng sợ phụ nữ đang bùng cháy trong lòng, gọi tên cô bé.
Tất nhiên, cô bé không đáp lại. Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục.
Em đã hứa với tôi rồi mà, phải không? Khi tôi mời em ăn ở mấy quán lề đường, em đã nói sẽ tự tay nấu cơm cho tôi. Em vẫn chưa thực hiện lời hứa đó, nhớ không?
“……”
Em nấu ăn giỏi lắm mà, đúng không? Vậy thì, hãy đãi tôi một bữa đi. Không, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, một bữa thì không đủ đâu. Em phải giữ lời hứa đó mãi mãi về sau đấy.
Tôi biết mình đang đòi hỏi điều không tưởng, nhưng đây là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra trong lúc cấp bách. Tôi không muốn Usami chết. Cô bé quá giống Konoe khi tôi mới gặp cô ấy, cũng muốn kết bạn nhưng không thể. Bởi vậy, tôi không thể bỏ mặc cô bé một mình. Tôi muốn bảo vệ cô bé, bằng bất cứ giá nào.
Vì điều đó, tôi sẽ làm bất cứ gì. Nếu được tiếp tục ăn đồ em nấu, em muốn tôi làm gì cũng được. Tôi sẽ lắng nghe bất kỳ vấn đề nào em gặp phải. Tôi sẽ trở thành bạn của em. Tôi có thể không đặc biệt, chỉ là một chàng trai bình thường thôi nhưng… đến cả tôi cũng làm được điều đó!
“……”
Thế nên… đừng nói em mệt mỏi nữa! Hãy thực hiện lời hứa của em đi! Lời hứa mà không giữ thì có ích gì chứ!? Tôi cần em thực hiện lời hứa đó, một mình tôi không làm được đâu! Đừng nghĩ rằng không ai cần em khi tôi đang ở ngay đây! Đừng cố gắng bỏ lại tôi khi tôi vẫn còn cần em!
“……!”
Tôi dường như nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề, tiếp theo là một khoảng lặng kéo dài. Cuối cùng, một giọng nói vang lên.
“…Này, những gì anh vừa nói… là thật sao?” Usami hỏi với giọng run rẩy, cố gắng nói tiếp. “A-Anh… thật sự sẽ trở thành bạn của em sao?”
Phải, tất nhiên rồi.
Nhưng… em chẳng có gì thú vị cả. Anh thật sự sẽ trở thành bạn của em sao? Anh thật sự… sẽ khiến em cảm thấy mình được cần đến sao? Cô bé mấp máy môi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tôi gật đầu, đáp lại với tràn đầy tự tin.
Phải, tôi sẽ làm bạn của em. Bởi vậy, hãy tin tưởng tôi nhé.
“……” Usami lại im lặng, suy nghĩ về những lời tiếp theo của mình. “…Gà ngốc.” Cô bé gọi tên tôi. “Tôi sẽ… nói dối anh bây giờ. Đây là một lời nói dối vô hại, nhưng nếu anh tin tưởng tôi, dù chỉ một chút thôi, thì… hãy tin vào lời nói dối này.” Cô bé giải thích với giọng nói đầy lo lắng.
Phải. Tôi gật đầu.
—Dù sao thì… tôi cũng không muốn chết. Tôi muốn thay đổi giống như Subaru-sama, nên… làm ơn… hãy cứu tôi… Cô bé tuyên bố với giọng nói gần như biến mất.
Đó là những cảm xúc chân thật nhất của cô bé. Cô bé không hề nói dối, cô bé thật sự đã đặt một chút niềm tin vào tôi. Cô bé hẳn đã cố gắng hết sức để truyền đạt những cảm xúc thật của mình, mặc dù có xu hướng không thể thành thật với chính mình. Bằng chứng là, bàn tay mở rộng của Usami đã nắm lấy cánh tay tôi. Tất nhiên, tôi chỉ có thể đáp lại sự tin tưởng đó, và nắm chặt bàn tay ấy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.


0 Bình luận