Mayo Chiki!
Asano Hajime Kikuchi Seiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3

Chương 1: Thỏ và Gà

0 Bình luận - Độ dài: 11,682 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích những gì chúng tôi làm, hãy theo dõi chúng tôi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi qua Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Nói ra có vẻ hơi đột ngột, nhưng bạn đã bao giờ xem một bộ phim hay truyện tình cảm hài hước (romcom) nào chưa? Có thể là anime, phim truyền hình hay thậm chí là tiểu thuyết. Với tôi, lần đầu tiên đọc một bộ romcom là từ một cuốn manga shoujo tôi mượn của cô em gái. Đương nhiên, không phải tôi tự nguyện đọc manga của nó đâu. Hồi còn nhỏ, tôi chẳng bao giờ dám chống lại con bé.

Tuy là anh em ruột thịt, máu mủ gắn bó, nhưng giữa chúng tôi lại có một cái rãnh sâu hoắm tựa rãnh Mariana. Bạn cùng lớp tôi luôn nghi ngờ liệu chúng tôi có đúng là anh em không, nhưng có lẽ vì họ chưa hiểu nhiều về em gái tôi thôi.

Thực lòng mà nói, sâu thẳm bên trong, em gái tôi là một cô bé tốt, và tôi đoán là nó đã xem quá nhiều anime đêm khuya hoặc đọc quá nhiều truyện về tình cảm anh em. Dù còn nhỏ, nó lại rất mê manga shounen, và mỗi khi xông vào phòng tôi, nó lại mượn đủ thứ manga, miệng lầm bầm: "Cái gì của Onii-chan cũng là của em!". Không, phải nói đúng hơn là nó cướp thì đúng hơn.

Đương nhiên, chuyện đó lặp đi lặp lại nhiều lần đến mức đáng để một cuộc nổi loạn hay đảo chính nổ ra, nhưng tôi của khi ấy chẳng đủ sức để làm điều đó. Bất kỳ sự kháng cự nửa vời nào cũng sẽ bị nghiền nát. Đó là luật sắt của gia đình Sakamachi chúng tôi. Kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh. Môi trường gia đình tôi gần như vẫn mắc kẹt ở thời Jura, tạo ra những hoàn cảnh khắc nghiệt cho một đứa yếu ớt như tôi.

Chính vì vậy, điều tốt nhất tôi có thể làm là lẻn vào phòng cô em gái như một con chuột, và trộm những cuốn manga shoujo của nó. Giờ nghĩ lại, tôi hoàn toàn làm vậy vì cay cú. Đương nhiên, cô em gái bạo chúa của tôi ngay lập tức phát hiện ra, và giáng xuống hình phạt tử hình cho tôi. Đáng buồn thay, đây chính là hiện trạng trong gia đình tôi. Nói thẳng ra, tôi là một loài đang có nguy cơ tuyệt chủng, sắp sửa biến mất. Tôi giống như một con cá kokanee cố gắng sinh tồn ở hồ Akan vậy.

Do đó, cuốn romcom đầu tiên tôi đọc là một cuốn manga shoujo mà tôi đã ăn trộm từ em gái mình. Và đó là một cuốn romcom khá kinh điển, với cảnh cô gái va phải nam chính ở ngã tư khi đang ngậm bánh mì nướng, tất cả chỉ trong bốn trang đầu tiên. Tôi vẫn còn nhớ mình đã nghĩ: "Thế này mà giờ lại phổ biến ư?".

Nhưng thôi, chúng ta hãy đi vào vấn đề chính. Lý do tôi nói về chuyện này—chính là vì một diễn biến romcom kinh điển như vậy đã xảy ra với tôi. Đó là cuối tháng Sáu. Cái Tuần lễ Vàng địa ngục đã kết thúc, và khi nhựa đường đang hừng hực bởi cái nắng đầu hè—chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ hội trường quan trọng—cả trường đang sống trong sự háo hức chờ đón kỳ nghỉ hè sắp tới. Chuyện này xảy ra vào một ngày nọ.

Không một lời báo trước hay điềm báo, tôi đã va phải một cô gái trên đường đến trường. Đương nhiên, chuyện này xảy ra ở một ngã tư, và đương nhiên cô ấy đang ngậm bánh mì nướng—chưa kể cô ấy thực sự rất dễ thương. Thông thường, người ta sẽ vui mừng về điều này, phải không? Điều này có thể báo hiệu một khởi đầu tình yêu tuyệt vời, hoặc những chuyện vớ vẩn chỉ xảy ra trong thế giới 2D, nhưng ít nhất bạn cũng có thể hy vọng, phải không?

Tuy nhiên, có một vấn đề lớn ở đây. Cô gái đó… không đi bộ đến trường. Cô ấy đang đi xe máy, và đâm thẳng vào tôi trên đường tôi đi học.

♀×♂

"Kyaaaaa! Tránh raaaa!"

Kèm theo tiếng hét chói tai như vậy, cơ thể tôi bay vút lên trời. Đó là một vụ tai nạn giao thông có thể thấy ở khắp mọi nơi. Chưa kể nó liên quan đến một con người chứ không phải một chiếc xe khác.

Khi tôi đang trên đường đến trường, ngay tại một ngã tư trong khu dân cư, một chiếc xe máy mất lái đã hất bay cơ thể tôi.

“Ộp!?” Tôi khẽ rên lên một tiếng nghe y hệt con ếch bị giẫm bẹp dí, rồi cứ thế lăn lông lốc trên nền đường nhựa tựa như chai bowling bị đánh đổ.

Nói thật thì tôi đâu có cố tình làm ra vẻ hài hước như diễn viên trên sân khấu. Chẳng qua đó là phản xạ tự nhiên khi tôi cố gắng giảm bớt lực va đập mà thôi. Sau đó, tôi liền cố gượng người dậy, toàn thân ê ẩm đau nhức.

“Ực…”

Aizz, đau quá đi mất. Cứ ngỡ là chết thật rồi chứ. Tôi vội kiểm tra xem cơ thể mình có bị thương tích gì không. May mà chỉ xây xát nhẹ. So với những gì phải chịu đựng mỗi buổi sáng trong các buổi luyện tập của Kureha thì thế này vẫn còn nhẹ chán. Tôi thật sự không muốn chịu thêm bất kỳ vết thương vô ích nào nữa. Mà sao cái câu lạc bộ thủ công này lại phải luyện tập buổi sáng chứ?

Thôi thì, bị xe đâm mà chỉ bị thương nhẹ thế này cũng xem như may mắn rồi. Nghĩ đoạn, tôi đứng vững trên hai chân. Đúng là một cơ thể bền bỉ mà. Chắc là do sống trong cái môi trường gia đình địa ngục ấy nên mới được như vậy. Cũng may mà không phải vào bệnh viện lần nữa…

“…Hả?”

Vừa nghĩ có gì đó không ổn, tôi bỗng nhận ra mình đã làm mất kính. Chắc là do cú va chạm ban nãy mà bay đi mất rồi. Thị lực tôi tuy không đến nỗi tệ lắm, nhưng không có kính dự phòng thì cũng phiền phức thật. Tôi liền đưa mắt tìm kiếm chiếc kính. Đến lúc đó, tôi mới nhận ra vụ tai nạn này hóa ra lại nghiêm trọng hơn mình nghĩ. Ở góc ngã tư kia, chiếc xe đạp nằm lật chỏng chơ, cạnh đó là miếng bánh mì nướng, và cả…

“…Chết tiệt.”

Ngay khi nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi vô thức rên lên một tiếng. Giữa ngã tư, một cô gái nằm duỗi thẳng tay chân, mặc bộ đồng phục quen thuộc.

“…………”

Toi rồi. Cô ấy trông như sắp đến số rồi…! Với khung cảnh địa ngục trước mắt, tôi chỉ muốn quay đầu bỏ đi. Chưa kể, chiếc váy của cô ấy còn bị lật lên vì tai nạn, để lộ đôi chân thon thả nhưng đầy đặn… Thật sự là nguy to rồi.

“…Ưm, cô gì ơi?” Tôi cố gắng hết sức không nhìn vào chỗ không nên nhìn, và chờ đợi phản ứng.

Thế nhưng, sau một khoảng im lặng dài, tôi gần như muốn bỏ cuộc. Mặc dù vậy, tôi cũng không thể bỏ mặc cô ấy ở đây được. Cảnh tượng này cũng không còn được đảm bảo an toàn nữa.

“…Được rồi.” Tôi cẩn thận ghé tai sát mặt cô ấy, cố gắng kiểm tra xem cô ấy còn thở không.

Tuy nhiên, thật khó để nhận biết. Thế nên, tôi chuyển sang kiểm tra mạch ở cổ cô ấy. Oa, ấm quá. Khi chạm vào làn da mềm mại của cô ấy, tôi có thể cảm nhận nhịp tim đang đập mạnh, lan đến tận đầu ngón tay mình. Ơn trời, cô ấy vẫn còn sống. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không thể cứ chạm vào cô gái ấy mãi được.

Nếu không, chứng sợ con gái của tôi sẽ tái phát. Đúng vậy, chứng sợ con gái này cũng là một hệ quả từ môi trường gia đình đầy biến động của tôi. Chạm vào hoặc bị con gái chạm vào có thể khiến tôi mất mạng ngay lập tức. Nếu ở quá gần con gái quá lâu, mũi tôi sẽ bắt đầu chảy máu.

“…Ừm?” Tôi vỗ nhẹ vào má để tỉnh táo lại, rồi nhìn cô gái lần nữa và nhận ra.

Không hiểu sao… cô gái này trông cực kỳ dễ thương, phải không? Cô ấy có mái tóc gợn sóng được tết thành hai bím tóc dài. Cùng với kiểu tóc tạo ấn tượng năng động, cô ấy còn có đôi môi phớt hồng, với hàng mi dài cong vút. Cô ấy có chiều cao trung bình so với các cô gái cùng tuổi, cỡ giữa Suzutsuki và Konoe. Vóc dáng của cô ấy khiến tôi đoán rằng cô ấy là kiểu con gái thích thể thao. Hình ảnh tương tự cũng hiện rõ trên đôi chân thon thả được bao phủ bởi đôi tất dài đến đầu gối. Ừm… cái sự đối lập giữa vẻ ngoài phóng khoáng và bộ đồng phục thật là…

“Mờ…”

“Ái chà!?”

Khi một hơi thở yếu ớt thoát ra từ môi cô gái, tôi vô thức nhảy lùi lại. Ngay sau đó, đôi mắt cô gái mở ra. Cô ấy có đôi mắt hơi hếch lên, trông như mắt mèo. Chỉ nhìn thôi cũng thấy cô ấy khá mạnh mẽ. Sau vài lần chớp mắt, cô gái từ từ gượng người dậy.

“Ưm… Mình… đau quá…”

“Này, cô không sao chứ?”

Nhìn thì thấy cô bé không bị thương gì cả, nhưng tôi vẫn lo cô ấy có thể đã va đầu. Vì mũ bảo hiểm của cô ấy cũng văng ra tận góc đường.

“Ư-Ừm… tôi không sao…” Nói đến đây, cô bé đột nhiên im bặt.

…? Sao cô bé lại im lặng một cách khó xử như vậy nhỉ? Hay là cô bé bị thương thật rồi? Sự im lặng kéo dài thêm vài giây.

“Thôi chết… người đó chắc chắn đã chết rồi…”

Tôi suýt chút nữa thốt lên một tiếng “Cái gì?!” đầy kinh ngạc trước phản ứng đó. Cô bé hoàn toàn phớt lờ tôi, tiếp tục nói với giọng nặng nề.

“Mình… đụng phải người đó… Phải làm sao đây… Mình cần gọi 110 ngay bây giờ…”

“…………”

Ôi trời đất ơi, cô bé này nghĩ mình đã đụng chết tôi trong vụ tai nạn vừa rồi. Thôi được rồi, ít nhất cô bé cũng lo lắng cho tôi đàng hoàng. Chắc là dù vẻ ngoài có vẻ bặm trợn vậy thôi, nhưng bên trong thì vẫn tử tế chăng.

“Mình cần che đậy… Cần xóa bỏ tất cả bằng chứng trước khi cảnh sát đến đây…”

Tôi xin rút lại lời vừa nói. Cô bé này có thể có một khuôn mặt dễ thương, nhưng chắc chắn là kẻ độc ác không chừa một thủ đoạn nào. Cô bé nghĩ rằng mình đã đụng trúng người đi đường. Hay là cô bé thật sự đã va đầu? Hoặc là cô bé đang hoảng loạn? Dù sao đi nữa, có lẽ nên gọi 119 hơn là 110. Nhưng mà, có lẽ tôi nên làm rõ sự hiểu lầm này trước đã.

“Cô không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu.”

Nghe thấy lời tôi, cô bé “Ể?” một tiếng đầy khó hiểu, rồi dụi mắt thêm lần nữa. Sau khi xác nhận xung quanh, cô bé lại nhìn tôi.

“……!?” Ngay lập tức, mặt cô bé tái mét.

Cô bé lộ ra vẻ mặt như vừa nhìn thấy ma vậy. Miệng há ra khép vào như một con cá chép chờ được cho ăn, và sắc mặt cô bé thay đổi như đèn giao thông, chuyển sang màu xanh đậm. Giữa lúc đó, cô bé rên rỉ những tiếng kiểu “A… a, a…”

“Kyaaaaaaaaaaa!” Cô bé hét lên như thể vừa gặp một kẻ biến thái giữa phố.

Tất nhiên, chúng tôi vẫn đang ở giữa khu dân cư…… Không hay rồi. Có lẽ tôi vừa làm tình hình tệ hơn. Nếu cô bé này gây ra sự hoảng loạn ở đây thì sao? Hàng xóm sẽ nghĩ tôi định tấn công cô bé và bắt tôi vào tù mất.

“B-Bình tĩnh nào. Tôi không phải ma đâu.” Tôi gọi cô bé, cố gắng làm rõ sự hiểu lầm.

Kết quả là, cô bé lùi lùi ra phía bức tường bên đường, lại thét lên một tiếng nữa rồi khuỵu xuống sàn.

“Khônggg! Đừng lại gần! Quái vật! Đồ quái vật!”

“Này! Sao cô lại phải nói tàn nhẫn thế chứ!”

Tại sao tôi lại bị một người vừa mới gặp gọi là quái vật cơ chứ. Mà này, mẹ tôi hay em gái tôi còn quái vật hơn tôi nhiều, được chưa.

“Sao lại thế? Sao anh còn sống? Rõ ràng tôi đã đâm anh với tốc độ tối đa…”

“Thì ra cô biết…”

“Tôi định đạp phanh, nhưng lại đạp nhầm chân ga.”

“Bảo sao khi cô đâm tôi không nghe thấy tiếng phanh gì cả!”

Chẳng lẽ cô bé này từ đầu đã có ý định giết tôi ư? Có ai tình cờ ghi lại cảnh này không, để tôi có thể dùng làm bằng chứng trước tòa? Mà nói đi cũng phải nói lại, thật điên rồ khi tôi lại thoát khỏi chuyện này mà hầu như không bị thương chút nào. Có lẽ việc luyện tập cơ thể gần đây là một quyết định đúng đắn. Kể từ vụ việc trong Tuần lễ Vàng, tôi đã thường xuyên tập luyện với Kureha và Konoe ở đấu trường ngầm kia.

Đã lâu lắm rồi tôi mới tập luyện nhiều như vậy kể từ khi mẹ rời đi, nên tôi đoán mình đã lấy lại được khá nhiều sức bền. Tất nhiên, tôi vẫn luôn thua đối thủ tập luyện của mình.

“Cơ thể của anh rốt cuộc là cái quái gì vậy? Anh có phải là con người không đấy?”

“Cô hơi thô lỗ đấy nhỉ. Cơ thể tôi chỉ khỏe hơn người bình thường một chút thôi.”

“Khỏe hơn?”

“Ừ, tháng trước tôi bị xe tải cán qua, mà ba ngày sau đã xuất viện rồi.”

“……” Cô bé nheo mắt lại với ánh nhìn đầy nghi ngờ.

Thôi nào, sao lại phản ứng như thế? Đâu cần nhìn tôi như thể tôi là người ngoài hành tinh vậy chứ.

“…Vậy, cậu tên gì?”

Ý tôi là, nếu cô ta đã bị ép lên xe cứu thương, ít nhất tôi cũng phải biết tên cô ta chứ. Với lại, lỡ có phải ra tòa thì sao.

“…Hả?” Thế nhưng, cô gái lại lúng túng né tránh ánh mắt khi tôi hỏi. “S-Sao cậu lại hỏi cái đó?”

“…? Tôi thấy ít nhất chúng ta cũng nên biết tên nhau chứ nhỉ? Có gì mà khó khăn vậy? Huống hồ, nhìn đồng phục thì cậu cũng là người của Rouran mà.”

“……~~~!” Cô ta khẽ rên lên một tiếng khó xử.

Tiếp đó, cô ta miễn cưỡng hé đôi môi đầy đặn…

“…Yamada.”

“Hả?”

“Yamada. Đó là họ của tôi.”

“…Ồ. Vậy còn tên riêng?”

“Lucy.”

“Lucy Yamada!?”

“Sao cậu lại làm quá vậy? Tên hay mà, phải không?” Cô ta tự tin hít một hơi rồi trừng mắt nhìn tôi.

Lucy Yamada à… Phải rồi, chắc chắn là tên giả. Làm gì có người Nhật nào lại có cái tên ngầu như vậy. Rõ ràng là cô ta chẳng tin tôi chút nào. Hay tôi hành xử đáng ngờ đến thế sao? Tôi cứ thấy cô ta cứ cẩn trọng thái quá với mọi người, gần như một con thỏ hoang vậy.

“Thôi nào, cậu đâm trúng tôi bằng xe đạp, ít nhất tôi cũng xứng đáng được biết chứ.”

“Tại cậu không chịu né đó. Với lại, cậu có thể đừng cứ ‘cậu cậu cậu’ mãi được không?”

“Vậy thì nói tên thật đi.”

“Không muốn!”

“Vậy thì, cậu học năm mấy? Như thế cũng đủ rồi, phải không?”

“…Năm hai. Còn cậu? Tôi sẽ không tha nếu cậu học dưới tôi đâu.”

“Tiếc thật, tôi cũng là học sinh năm hai. Dù hình như chúng ta khác lớp.”

Nếu là bạn cùng lớp thì tôi đã nhận ra rồi. Trường chúng tôi đông học sinh lắm mà, nên chắc đúng là chúng tôi chưa từng đi ngang qua nhau. Nhưng mà, sau đó…

“…Hửm?”

Cô gái ngồi bệt trên nền đất, lưng tựa vào bức tường bê tông. Giữa hai đùi cô ta, tôi thấy một thứ quen thuộc lạ thường… Khoan, đó là kính của tôi.

“N-Này… Cậu đang nhìn đi đâu đó!” Cô ta bắt đầu đỏ bừng mặt, và kéo váy xuống.

Kết quả là, chiếc kính càng lọt sâu vào trong váy cô ta. Chưa kể lại ở một vị trí khó mà chỉ ra. Hừm, không ổn rồi. Cô ta có thể vô tình giẫm phải. Tôi thực sự cần nó, nên không thể để chuyện đó xảy ra.

“C-Cái gì? Sao cậu lại cứ nhìn chằm chằm vào váy tôi?”

“À thì, có thứ quan trọng đối với tôi ở bên trong đó…”

“Thứ quan trọng!?” Cô gái lại một lần nữa kéo váy xuống, và đỏ mặt hơn nữa.

Này, tôi đâu có nói dối. Cậu đang bảo vệ cặp kính duy nhất của tôi ở đó mà.

“C-Cậu… Cậu đang nói cái quái gì giữa khu dân cư vậy…”

Hả? Ý tôi là, tôi muốn thứ ở trong váy cậu ấy.

“Cái…!”

“Nhưng mà, tôi khó lấy quá, cậu có thể lấy hộ tôi được không?”

“Cậu bảo tôi cởi nó ra rồi đưa cho cậu á!?”

“Đúng vậy. Hay cậu muốn tôi tự lấy?”

Ý tôi là, như cô ta đã nói, chúng tôi đang ở giữa khu dân cư. Cậu bảo tôi nhét tay vào váy một cô gái như thế này sao?

“N…Nhưng, nhưng dù cậu có đột ngột hỏi vậy, tôi cũng không thể…”

“Có gì mà khó khăn? Dễ mà, phải không?”

“Cái… dễ á…!?”

“Ừ, dễ lắm luôn. Đến cả trẻ mẫu giáo cũng làm được ấy.”

“Cậu đã bắt trẻ mẫu giáo làm chuyện đó á!?” Cô ta hét lên với vẻ mặt như thể đã thấy ác quỷ tái sinh.

Có gì mà to tát chứ? Có lần tôi quá lo lắng về kỳ thi vào cấp ba nên đã quên kính, thế là Kureha phải mang đến cho tôi. Nếu em gái tôi làm được, thì một đứa trẻ mẫu giáo còn làm tốt hơn.

“Ý tôi là, chưa từng có trẻ mẫu giáo nào làm, nhưng em gái tôi thì đã từng làm rồi.”

“Cái…!”

“Con bé đã bỏ nó vào túi, rồi mang đến buổi phỏng vấn ở trường cấp ba mà tôi nộp đơn đó.”

“Phỏng vấn… cấp ba… sao lại ở đó?”

“Hả? Vì tôi cần nó cho buổi phỏng vấn chứ sao??”

“Thiệt hả?”

“Phải đó, tôi không thể thiếu chúng được. Thậm chí còn linh nghiệm hơn bất kỳ lá bùa may mắn nào.”

“Vậy… cô đã đưa thứ đó cho người phỏng vấn ư?”

“Hả? Sao tôi phải làm thế?”

Nghĩ gì mà đưa hối lộ kiểu ấy chứ. Tất nhiên, điều tôi làm là…

“Tôi đã mặc chúng vào?”

“Cô mặc chúng vào ư!?”

“Nhờ thế mà mọi chuyện đâu vào đấy cả.”

“Cái đó rõ ràng là không thể đâu vào đâu được mới phải chứ!?”

“Người phỏng vấn còn bảo ‘Chỗ này bán ở đâu thế? Tôi cũng muốn một chiếc’, cô biết không…”

“Khôngggggggg!?”

“Dù sao thì, hồi đó tôi thật sự biết ơn con em gái mình.”

“…N-Nhưng, chắc là nó ghét việc phải mang thứ đó đến cho cô lắm nhỉ…”

“Chắc thế? Tôi nghĩ nó bắt đầu đỏ mặt, lẩm bẩm kiểu ‘Em ngượng chết đi được khi mang thứ này đến đây cho chị đó’ hay gì đó đại loại vậy.”

“Đương nhiên là nó phải đỏ mặt rồi chứuuu!” Cô ấy buông một lời đáp trả sắc như dao.

Đúng là một lời đáp trả tuyệt vời. Nhưng, tại sao nhỉ? Kureha chỉ nói đơn giản là ‘Đến đây khi không tham gia kỳ thi thật sự rất đáng xấu hổ’.

“Nhưng, nó đã tha thứ cho tôi chỉ với một que Garigari-kun thôi.”

“Chỉ với một que đó thôi ư?!”

“Hửm? Cô cũng muốn một que Garigari-kun hay gì à?”

“T-Tôi không muốn! Tuyệt đối không muốn!”

“Được rồi vậy. Dù sao thì tôi bị cô tông phải rồi, nên trả lại chúng là điều hiển nhiên thôi… Nhưng nếu cô phản đối đến vậy, thì tôi có thể tự lấy, tôi đoán thế.”

“~~~!” Mặt cô ấy đỏ bừng tới tận mang tai, nước mắt lưng tròng.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi nữa, như thể đã chấp nhận số phận, cô ấy run rẩy đưa tay vào bên trong váy.

33-urbe6dx.png?w=727

“—Không thể được…”

Ngay khi vừa chạm vào gấu váy, cô ấy lại rụt tay xuống. Sao chuyện này lại to tát đến vậy chứ? Tôi bắt đầu thấy hơi khó chịu, thì cô ấy tiếp tục bằng một giọng nói yếu ớt.

“Thế nên… anh làm đi.”

“Cái gì?”

“Tôi bảo anh làm đi. Tôi không thể…” Cô ấy lảng tránh ánh mắt tôi, rõ ràng là rất ngượng.

……Ừm, chuyện này là sao đây? Để chắc chắn, tôi nhìn quanh. May mắn thay, chỉ có một con mèo đang nhìn chúng tôi.

“C-Cô chắc chứ? Sau này sẽ không đòi tiền đâu chứ?”

“P-Phải. Nhanh lên và làm đi.”

T-Trước mắt, để tôi xác nhận tình hình đã. Ngồi trước mặt tôi là một cô gái. Cô ấy đang mặc bộ đồng phục của Học viện Rouran, với chiếc váy xếp ly. Đôi đùi mũm mĩm tạo ra một khoảng trống nhỏ…

“……!”

B-Bình tĩnh nào. Điều quan trọng là phải lấy lại cặp kính. Tôi chắc chắn không nghĩ gì bậy bạ. Trong đầu tôi, giai điệu của Indiana Jones đang vang lên, khi bàn tay tôi tiến gần vào bên trong chiếc váy.

“Bueh!?”

Một cú va chạm làm cơ thể tôi rung chuyển. Tôi bị đá, hơn nữa còn rất mạnh. Chân phải của cô gái đã đâm thẳng vào bụng tôi.

“Cô… cô, làm thế là vì cái gì…”

Người phụ nữ đó đá thẳng vào vùng thượng vị của tôi. Hơn nữa còn bằng gót chiếc bốt dài của cô ấy. Nếu tôi chỉ là một gã bình thường, tôi đã gục ngay lập tức rồi.

“Câm mồm, đồ biến thái! Tôi chỉ đang đùa với anh thôi! Tôi đợi anh đến gần để đá anh đó, anh không nhận ra ư!? Ai mà để anh cởi chúng ra!”

“Cởi chúng ra? Cô đang nói cái gì vậy? Tôi chỉ muốn…”

“C-Câm mồm! Chết đi! Bị tôi đá cho chết đi!”

“Này, bình tĩnh lại đi rồ… Á!”

Một loạt cú đá bay tới tấp, nhanh đến mức xé toạc không khí. Đúng là những cú đá sắc bén, cô ấy thực sự đang dùng võ thuật sao?

“Khóc đi! Hét lên đi! Và rồi, chết đi!”

“Gah, bình tĩnh lại đi mà! Cô sẽ làm nát kính của tôi mất thôi!”

Vừa né cú đá nhắm thẳng vào mặt mình, tôi vừa nhặt cặp kính dưới đất lên… Khá cẩn thận, cô ấy suýt chút nữa đã phá hủy cặp kính quý giá của tôi.

“…Cái quái gì thế kia?”

Tôi nghe thấy một giọng nói ngây ra. Nhìn sang, cô gái nhìn tôi và cặp kính của tôi với vẻ mặt sốc nặng.

“Đừng nói với tôi, đó là thứ anh muốn bấy lâu nay đấy nhé?”

“Này… tôi đã nói với cô rồi mà. Cô cứ nghĩ tôi đang nói về cái gì vậy?”

“Ưm…” Cô bé lại đỏ bừng mặt, kéo váy xuống.

Con bé này đang tưởng tượng cái gì vậy trời… Mà chưa biết tên nó nữa mới bực chứ.

“…Thôi kệ vậy.”

Chắc mình phải là người tự giới thiệu trước thôi. Tôi thở dài, từ từ đeo kính vào. Ngay sau đó…

“—À.”

Không hiểu sao, cô bé chỉ tay vào tôi và cặp kính của tôi, vẻ mặt lại thay đổi hẳn so với trước. Giống như gặp người quen giữa chợ vậy.

“…? Gì chứ, cô biết tôi à?”

Vì ở trường tôi lúc nào cũng đeo kính nên có lẽ không đeo thì cô bé không nhận ra. Mà thôi, chắc con bé vẫn còn sốc sau khi đâm sầm vào tôi như thế.

“…Ừm, tôi biết rõ là đằng khác… Thật chứ, sao tôi lại không nhận ra nhỉ.”

Chuyện xảy ra trong chớp mắt.

“!?”

Một cú đá khác lại bay tới. Hơn nữa còn là một cú đá cao cực kỳ hung hãn. Chân phải cô bé vút tới, chuẩn xác đáp xuống quai hàm tôi.

“Gah…!?”

Giống như bị cắt đứt dây, toàn thân tôi mất hết sức lực.

“……!”

…Chết tiệt. Hồng. Tôi thấy màu hồng. Mảnh vải màu hồng phấn anh đào ấy còn có một chiếc nơ nhỏ xinh xắn.

“……”

…Không, khoan đã. Không phải như cô nghĩ đâu. Không phải tôi sốc khi thấy cô bé mặc đồ lót dễ thương như vậy hay gì cả, thực ra tôi có thừa thời gian để né đòn tấn công đó, nhưng cái thoáng nhìn thấy thứ không nên thấy ấy đã cướp đi tất cả sự tập trung của tôi, đó là lý do tại sao tôi không thể né cú đá đó.

“…Khoan, đây không phải lúc để tự thanh minh!” Tôi tự trách sự ngu ngốc của mình, rồi loạng choạng ngã ngửa ra sau.

Tầm nhìn của tôi chao đảo, khi cú va chạm kéo theo ý thức đang dần mờ đi. Và tôi lại phải nhấn mạnh, tất cả là do cú đá của cô bé, và chắc chắn không phải vì tôi nhìn thấy quần lót của cô ta.

“Hừ. Dễ dàng quá nhỉ. Cứ tưởng Anh trai của cô ta phải mạnh hơn chút chứ.”

“…Cái gì?”

Anh trai? Cô bé… có quen Kureha sao? Tôi cố hết sức hỏi lớn, chỉ thấy chiếc ủng cao gót giẫm thẳng lên bụng tôi khi tôi ngã ngửa trên mặt đất.

“Guho!?”

Toàn bộ khí trong bụng tôi bị đẩy ra ngoài… Không ổn. Chuyện này không chỉ là trò đùa nữa, tôi thực sự sẽ chết mất. Hơn nữa, ở tư thế này, tôi hầu như không thể không nhìn vào bên trong váy cô bé. Thay vào đó, tôi có một cái nhìn hoàn hảo về chiếc chân thon dài được bao phủ bởi chiếc ủng, và… Khoan đã, tôi đang nghĩ cái quái gì trong tình huống này vậy chứ…!

“Thật chứ… không thể tin được. Sao anh lại…” Vừa nghiến gót chân lên người tôi, cô bé vừa nói với giọng lạnh băng.

Tôi có thể cảm nhận rõ sự căm ghét. Và rồi…

“—Này, nói cho tôi nghe.” Cô bé nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, rồi khinh bỉ nhìn xuống. “Làm sao anh… lại kết bạn được với Subaru-sama?”

“C-Cô…”

Cô là ai? Khi câu hỏi này tràn ngập trong đầu, hai bím tóc của cô bé rung lên, và cô trả lời tôi.

“Được thôi, tôi sẽ tử tế mà nói cho anh. Tên tôi là—Usami.”

“…Usagi sao?”

“…! U-S-A-M-I! Không phải Usagi! Tôi không phải con thỏ!” Cô bé dùng lực mạnh hơn vào gót chân.

Ưm… Tôi không thở được. Sao lại thế này… Cứ đà này cô ta sẽ đánh thức một kiểu bệnh hoạn mới trong tôi mất.

“Tôi nói lại lần nữa, nghe cho kỹ đây. Tên tôi là…” Cô bé… Không, Usami mở miệng một lần nữa. “Usami Masamune, học sinh năm hai Học viện Rouran và là thành viên câu lạc bộ thủ công.”

“……”

Hãy bắt đầu từ kết luận. Câu lạc bộ thủ công ở trường chúng tôi thực sự không bình thường.

Tôi thấy chiếc ủng trong tầm mắt, gót chân lơ lửng trong không khí. Ngay khi nó lại lao xuống vùng thượng vị tôi, đó là những gì tôi đã nghĩ.

“Gyaaaaah!”

Ý thức tôi trở lại. Ngay khi mắt tôi mở ra, nửa trên cơ thể tôi bật dậy.

“…Đau quá.”

Một cơn đau dữ dội tấn công dạ dày tôi. Khi tôi kéo áo lên… Ối, nhiều vết bầm tím quá. Nhìn tất cả những vết thương này, tôi chỉ có thể chấp nhận cảnh tượng vừa rồi là sự thật, chứ không phải một cơn ác mộng.

“Chết tiệt, con bé đó…”

Usagi… không, Usami Masamune thì phải. Con nhỏ chết tiệt đó, giày xéo tôi cứ như giẫm nho làm rượu. Nhờ vậy mà suýt chút nữa tôi đã về chầu Diêm Vương.

“…Chà.” Tôi thở dài một hơi để trấn tĩnh lại.

Quan trọng hơn… đây là đâu? Tôi ngơ ngác nhìn quanh, không biết mình đang ở chỗ nào…

“Jirou… anh có sao không?” Một giọng trầm khàn lo lắng lọt vào tai tôi.

Tôi đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, và bắt gặp gương mặt của một cậu con trai đẹp đến sững sờ, sở hữu những đường nét thanh tú như một búp bê cổ điển. Hơn nữa, cậu ấy còn mặc quần tây ôm sát eo, bên trên là chiếc áo đuôi tôm vừa vặn. Đó là một bộ đồng phục khác hẳn so với những gì thường thấy ở trường chúng tôi – nói đúng hơn, đó là bộ đồ của quản gia.

Cậu ấy là Konoe Subaru, quản gia riêng của Suzutsuki Kanade – con gái độc nhất của chủ tịch hội đồng quản trị trường này. Các học sinh thường gọi cậu ấy là ‘Subaru-sama’ như thể một hoàng tử. Và ngay lúc này, vị "hoàng tử" ấy đang ngồi cạnh giường tôi, trên một chiếc ghế, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lo lắng.

“Konoe? Ờm, đây là…”

“Phòng y tế.” Konoe đáp lại bằng giọng điềm tĩnh.

À phải, giờ cô ấy nhắc mới nhớ, những kệ thuốc kia, hai chiếc giường trắng tinh cùng cái mùi thuốc sát trùng đặc trưng này. Đây chắc chắn là phòng y tế của trường chúng tôi rồi. Nhưng, sao tôi lại ở đây nhỉ?

“Tôi đã rất sốc. Khi đang trên đường đến trường, tôi thấy anh ngã gục bên vệ đường. Để anh nằm đó bất tỉnh thì quá tàn nhẫn, nên tôi đã đưa anh về đây.”

À, ra vậy. Xem ra con nhỏ Usami kia đã nghiền nát tôi bằng giày boot đến mức tôi bất tỉnh nhân sự. Nghe sao mà kỳ cục hết sức.

“Jirou, anh bị xe tông hay sao vậy? Tôi thấy vài mảnh vỡ của xe ở gần anh trên mặt đất, nên…”

“Ờ thì, đại loại vậy. Tôi bị va chạm mạnh quá nên mới ngất xỉu…”

Ừm, coi như là tai nạn giao thông đi. Chứ tôi đâu thể nói với cô ấy rằng mình bị một cô gái đá đến mức ngất xỉu được. Tôi không có cái sở thích bệnh hoạn đó.

“Xin lỗi vì đã phiền cô phải cõng tôi về đây. Nhưng, nhìn tình hình thì tôi chẳng bị thương gì cả. Cô biết cơ thể tôi dẻo dai thế nào mà, đúng không?”

“…Phải. Điều đó thì không sao…” Konoe ngượng nghịu quay mặt đi chỗ khác.

Hửm? Tôi thấy cô ấy hôm nay hơi lạ. Bình thường, cô ấy sẽ có vẻ mặt cau có hơn nhiều. Gần như thể cô ấy đang cực kỳ lo lắng cho tôi vậy?

“…Này, Jirou, tôi hỏi một câu được không?” Konoe dường như đã hạ quyết tâm, liền mở miệng. “Lúc anh ngủ, anh cứ la hét những câu kiểu như ‘Xin người tha cho thần, Nữ hoàng của thiếp!’…”

“!”

“Rồi tôi còn nghe thấy gì đó như ‘Nếu người còn tiếp tục giày vò thiếp như vậy, người sẽ mở ra một cánh cửa nguy hiểm cho thiếp mất!’, chuyện đó là sao vậy?”

“……”

“Cuối cùng, anh cứ van xin, nói ‘20.000 yên! Tôi sẽ đưa cô 20.000 yên nên làm ơn tha cho tôi! Á, ực, đừng nữa màaa…’. Hơn nữa…”

“Áhhhhhhhhhhhhhhhhh!” Tôi hoảng loạn ngắt lời Konoe.

…Chà, xem ra cú sốc này để lại tổn thương tâm lý cho tôi nhiều hơn là thể chất.

“K-Không sao đâu, tôi chỉ gặp ác mộng thôi mà.”

“Thật sao? Trông anh cứ như bị ma ám hay gì đó vậy…”

“Đừng lo. Dạo này tôi hay gặp ác mộng hơn.”

“Anh bị thế sao!? Anh chắc là mình không mắc bệnh tâm thần nào chứ!?”

“Không vấn đề gì đâu. Tôi chắc chắn không có cái sở thích quái đản nào như thế đâu.”

“…Ừm, nếu anh đã nói vậy… Chuyện là, hôm nay có chút sự cố ở khu dân cư.”

“Sự cố gì?”

Konoe gật đầu, tiếp tục với vẻ mặt nghiêm túc.

“Nghe nói, có một cô gái đã bị quấy rối trên đường đến trường.”

Ngay khi tôi nghe thấy điều đó, sống lưng tôi lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh. Mấy tay hàng xóm chết tiệt đó đã báo cáo chuyện này thật rồi!

“Vụ đó gây náo động lớn lắm. Một bà nội trợ gần đấy nghe tiếng con gái hét lên, rồi sau đó là tiếng một đứa con trai và một đứa con gái đang đánh nhau.”

“Ơ… nghe có vẻ căng thẳng nhỉ…”

“Tôi thấy chuyện này không liên quan đến cậu, nên tôi mới đưa cậu đến đây, nhưng… đó là lựa chọn đúng đắn, phải không?”

“Tất nhiên rồi! Làm gì có chuyện tớ lại cho tay vào váy con gái được chứ!”

Trong đầu tôi lúc đó đã nghĩ ngay đến việc làm thế nào để thay đổi lộ trình đi học và về nhà rồi. Tốt nhất là nên tránh xa cái khu dân cư đó một thời gian. Khả năng cao là bây giờ chỗ đó đang đầy rẫy cảnh sát.

“Mà quan trọng hơn, Suzutsuki đâu? Cô ấy không đi cùng cậu à?”

Tôi cố gắng lảng sang chuyện khác, và chọn cách tốt nhất. Konoe đi học cùng tôi để tiện bề quan sát, nhưng sáng nay thì không phải vậy. Vậy thì, chắc chắn Suzutsuki đã đến trường cùng Konoe. Dù sao thì, có lẽ họ được tài xế đưa đến.

“Tôi đến đây để trông chừng cậu thôi, còn tiểu thư vẫn đang ở trong lớp. Dù sao thì tiết đầu cũng sắp kết thúc rồi.”

“Thật à. Thôi được, dù không muốn trốn học, nhưng ít nhất Suzutsuki không ở đây thì cũng ổn.”

Tôi cảm giác như cô y tá Nakamoto-sensei cũng không có ở đây lúc này, chắc cô ấy đến văn phòng giáo viên hay gì đó rồi. Còn về tiết học đầu tiên, lát nữa tôi có thể nhờ Kurose cho xem lại ghi chú của cậu ta… Nếu chữ viết của cậu ta đủ dễ đọc.

“…Hừm.” Tôi nghe thấy một giọng nói đầy vẻ không hài lòng.

Nhìn sang, Konoe đang nhíu mày, nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Jirou, tôi đã thắc mắc chuyện này một lúc rồi, nhưng… gần đây cậu có phải đang tránh tiểu thư quá nhiều không?”

Giật thót.

“Tôi nghĩ là chuyện đó bắt đầu ngay sau khi Tuần Lễ Vàng kết thúc.”

Giật thót.

“Kể từ đó, cậu bắt đầu từ chối mọi chương trình trị liệu mà tiểu thư đề xuất, nói rằng cậu có việc bận này nọ. Nhưng không chỉ có vậy. Cậu còn tìm cách né tránh tiểu thư khi ở trường. Có chuyện gì xảy ra giữa hai người à?” Khi Konoe hỏi câu đó, mắt cô ấy nheo lại.

Nói tóm lại, cô ấy không hề sai. Thực tế là, tôi đã và đang tránh mặt Suzutsuki.

‘Xin lỗi, tớ cần chuẩn bị để thức trắng đêm xem anime!’ Tôi đã nói vậy, dùng một cái cớ thật yếu ớt để từ chối mọi buổi trị liệu chứng sợ phụ nữ gần đây của mình. Nguyên nhân của mọi chuyện chính là vụ việc vào ngày cuối cùng của Tuần Lễ Vàng. Rốt cuộc thì, Suzutsuki Kanade—đã cướp đi nụ hôn đầu của tôi.

“……”

…Tiêu rồi. Chỉ cần nhớ lại thôi cũng khiến tôi thấy chán nản. Đ-Để nghĩ nụ hôn đầu của mình lại là với con nhỏ tiểu thư quái đản đó… Nói thật, nó khiến tôi phiền muộn không ít. Dù có cố quên đi thế nào, vẫn có lúc tôi lại bị ám ảnh bởi khúc cuối của Kiteretsu Daihyakka2. Chỉ là một ảo giác thôi. Nhưng chắc chắn việc một con robot xuất hiện trước mặt tôi chỉ còn là vấn đề thời gian.

Tệ hơn cả việc bị cướp nụ hôn đầu… là nó lại do chính Suzutsuki Kanade làm. Cô ta chắc chắn rất thích thú khi hành hạ tôi như vậy. Ý tôi là, tôi đã từng nghĩ, giả sử cô ta có chút tình cảm với tôi và đại loại vậy, nhưng… điều đó là không thể. Chúng ta đang nói về cái cô Suzutsuki đó mà.

Cô ta phạm tội vì thích. Cô ta chắc chắn đang rất vui vẻ khi thấy tôi khổ sở như vậy. Và, tôi vẫn nghĩ rằng chuyện này đã đi quá xa rồi. Chỉ là để tra tấn tôi mà lại hôn thật sao? Mấy người giàu có đúng là chẳng phải lo nghĩ gì cả, nhỉ.

Nhưng… ngay cả tôi cũng nghĩ rằng đã đến giới hạn rồi. Tôi không thể tránh mặt cô ta mãi được. Thế nên, tôi muốn nghĩ ra vài biện pháp đối phó, nhưng…

“Nếu có gì khó khăn, tôi không ngại lắng nghe đâu.” Konoe chắc hẳn đã đoán được tôi đang nghĩ gì, và chìa tay giúp đỡ. “Dù sao thì, Jirou và tôi… là bạn bè mà, phải không? Bạn bè thì phải lắng nghe vấn đề của nhau chứ.”

“Konoe…”

Nói thật, cô ấy đúng là người tốt, khác hẳn cô chủ của mình. Bạn ơi! Hãy giúp tôi với!

“Thế nhưng, tôi cũng có một điều kiện.”

Thế nhưng, như thể để bác bỏ suy nghĩ của tôi, Konoe thản nhiên nói:

“Cậu phải nghe tôi một yêu cầu.”

“…Hừm.”

À, ra là vậy. Điều này hơi bất ngờ. Tôi cứ nghĩ mấy chuyện như trao đổi điều kiện thế này chỉ là sở trường của Suzutsuki, không ngờ ngay cả Konoe cũng đòi hỏi thù lao. Nhưng nghĩ lại, chắc hẳn đó phải là chuyện gì rất quan trọng. Khi tôi đang đăm chiêu không biết đó là gì thì Konoe hít một hơi thật sâu, rồi mở miệng.

“…Tôi muốn cậu dành trọn ngày hội trường với tôi!” Tuy diễn đạt hơi lúng túng, nhưng đó là những lời cô ấy nói.

“…Hội trường ư?”

“Phải, chẳng phải sắp đến rồi sao. Tôi sẽ nghe cậu tâm sự, nên cậu hãy đi dạo cùng tôi trong ngày hội trường.”

“Cũng được thôi, nhưng… cậu không định đi cùng Suzutsuki sao?”

Hai người họ là chủ tớ, và khác hẳn hồi trước, kể từ sự cố hồi tháng Tư, họ đã thực sự rất hòa thuận với nhau, ngay cả ở trường. Vậy tại sao lại không hỏi cô ấy chứ?

“Cô chủ sẽ rất bận rộn trong ngày hội trường, vì cô ấy là lớp trưởng. Họ phải hỗ trợ ban tổ chức hội trường mà, đúng không?”

“Giờ cậu mới nói…”

Đúng như Konoe đã nói, các lớp trưởng ở trường chúng tôi có nhiệm vụ hỗ trợ ban tổ chức hội trường. Về cơ bản, hai lớp trưởng sẽ quyết định xem lớp sẽ trình bày gì trong ngày hội trường. Tiện thể, lớp trưởng nam của lớp tôi tên là Tamura, và chúng tôi đã quyết định chọn một quán cà phê cosplay làm hoạt động chính.

Vì các bạn nữ sẽ mặc đồ cosplay khi phục vụ khách hàng, nên đây là một hoạt động khá kỳ quặc, và như bạn có thể tưởng tượng, các bạn nữ đã phản đối rất nhiều. Thế nhưng, Tamura đã chiến đấu hết sức mình, và thậm chí còn giành được chiến thắng với đa số phiếu bầu.

Đương nhiên, các bạn nam đều đối xử với cậu ta như Chúa tái thế, nhưng khi một trong số họ hỏi: “Ấn tượng của cậu với các bạn nữ sẽ tệ đi đấy, cậu biết không? Họ đã nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh như băng rồi kia kìa,” thì Tamura đã bất ngờ "công khai" với câu nói: “Không sao đâu… tôi thực ra lại thích kiểu đó,” khiến ngay cả các bạn nam cũng không biết nên cảm thấy thế nào.

Nhờ có tên biến thái đó… ý tôi là Tamura, lớp tôi đã quyết định mở quán cà phê cosplay, và chúng tôi hiện đang chuẩn bị cho việc đó. Đương nhiên, các lớp trưởng sẽ bận rộn với công tác tổ chức ngay cả trong ngày diễn ra sự kiện, nhưng…

“Cậu không thể lấy cớ là quản gia và cô chủ để ở bên cô ấy sao?”

“…Phải, tôi cũng nói như vậy, nhưng…” Konoe đáp lại với vẻ mặt hơi bối rối. “Cô chủ bảo tôi đừng lo lắng cho cô ấy, hãy tận hưởng hội trường. Tôi biết cô ấy chắc hẳn rất quan tâm đến tôi, nhưng…”

“Nhưng sao?”

“Tôi… thật sự không biết đi dạo hội trường là nghĩa là gì.” Konoe lộ rõ vẻ lo lắng.

…Thì ra là vậy. Trước tháng Tư năm nay, trước khi tôi phát hiện ra bí mật Konoe thực ra là một cô gái, cô ấy không hề có bất kỳ người bạn nào ở trường này. Đồng thời, mối quan hệ của cô ấy với Suzutsuki vẫn còn gượng gạo. Đó là lý do tại sao bây giờ cô ấy hoàn toàn bối rối. Nếu chỉ là đi dạo hội trường thì không phải là vấn đề lớn.

“…Cậu ngốc quá.”

Cô ấy đâu cần phải cầu xin tôi một cách tuyệt vọng như vậy. Dù sao chúng tôi cũng là bạn mà… Chà, tôi đoán cô ấy lo lắng rằng tôi sẽ từ chối chính vì chúng tôi là bạn.

“Không cần phải lo lắng như vậy đâu. Chúng ta hãy đi dạo cùng nhau nhé.”

“…Ừm, cảm ơn nhé. Chắc chắn rồi… lễ hội trường sẽ rất vui đây.”

Vừa dứt lời, nét mặt Konoe lập tức sáng bừng. “Được rồi, đến lượt cậu đấy, Jirou. Cậu có chuyện gì phiền lòng sao?”

“…Ừm… chắc giờ tôi phải nói với cậu thôi. Nhưng mà, đừng có sốc đấy nhé?”

“Cứ yên tâm. Tôi là quản gia cơ mà, không dễ gì bị bất ngờ đâu.” Konoe ưỡn ngực, tự tin nói.

Thế nhưng, cậu sẽ sốc chính vì cậu là quản gia đấy. Dù gì thì đây cũng là chuyện tôi bị tiểu thư nhà cậu hôn mà. Thậm chí, tôi còn lo nếu cậu chẳng hề ngạc nhiên chút nào kia.

“Sao thế? Cứ nói đi, không cần phải kìm nén đâu.”

“V-Vâng… Chuyện là, nụ hôn đầu của tôi…—”

Rắc!

Chưa để tôi nói hết câu, Konoe đã bật phắt dậy khỏi ghế, hai má đỏ bừng.

“Sao… sao lại là chủ đề này ngay bây giờ!?”

“Ý tôi là… Khoan đã, cậu biết chi tiết rồi sao?” Khi tôi hỏi ngược lại, Konoe lại càng đỏ mặt hơn, rồi im bặt.

Chẳng lẽ, Suzutsuki đã nói với Konoe rồi?

“Mà khoan, sao cậu lại nhắc đến chuyện đó bây giờ… Khoan đã, chẳng lẽ tiểu thư đã…!?”

Đúng vậy, tiểu thư nhà cậu đã hôn tôi một cách cưỡng ép. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra được chứ.

“À thì… chuyện là thế đó. Điều cậu mong đợi đã xảy ra. Tôi đã khá sốc về chuyện đó…” Tôi cố gắng giải thích một cách mơ hồ nhất có thể.

Vì lý do nào đó, Konoe bắt đầu hoảng loạn, miệng cô ấy cứ đóng mở liên hồi.

“Tôi cũng bất ngờ lắm… D-Dù sao thì, đó là lần đầu tiên…”

“Tôi cũng nghe cô ấy nói thế, nhưng… điều đó có thật không?”

Theo Suzutsuki thì đó là nụ hôn đầu của cô ấy. Nhưng tôi thấy khó tin lắm. Tôi cảm giác như cô ấy đã có đủ kinh nghiệm trên đời rồi ấy chứ…

“Đừng có vớ vẩn! Đ-Đương nhiên là thật rồi…!” Quản gia Konoe thẳng thừng phủ nhận suy đoán của tôi.

Cái nhìn đấy thật đáng sợ. Cứ như thể tôi đang nghi ngờ Konoe chứ không phải Suzutsuki vậy.

“Nhưng… sao cậu lại nhắc đến chuyện đó bây giờ… đã hai tháng rồi cơ mà…”

“Hai tháng ư?”

Nụ hôn đó diễn ra từ tháng trước, nên mới chỉ hơn một tháng thôi mà.

“Nhưng mà… tất cả là lỗi của cậu! L-Lúc đó không thể làm khác được mà!”

“Cậu nói đúng. Dù sao thì tôi cũng không chạy trốn, và những gì đã xảy ra thì không thể thay đổi được. Nhưng… đó là lần đầu của tôi đấy, cậu biết không?”

“Ư… điều đó thì đúng thật…”

“Đúng không? Nếu có thể, tôi muốn làm lại lắm đấy.”

Nghiêm túc mà nói, tôi rất muốn có thể quay ngược thời gian. Với những suy nghĩ đó, tôi khẽ thở dài.

“Cái… cái gì…” Mắt Konoe trợn tròn, nhìn tôi như thể cô ấy vừa thấy ma vậy.

Cô ấy ổn không đấy? Cứ đà này thì tôi thấy cô ấy sắp trật khớp hàm mất thôi.

“Jirou… C-C-Cậu vừa nói gì cơ?”

“Hả? Tôi nói là tôi muốn làm lại mà.”

“Thật sao…?”

“Ừ, nếu có thể, tôi muốn làm ngay bây giờ.”

“Ngay bây giờ!?” Konoe thốt lên đầy kinh ngạc.

Đương nhiên rồi? Dù sao đó cũng là nụ hôn đầu của tôi, và dù Suzutsuki cũng vậy, tôi vẫn muốn có cơ hội thứ hai.

“Nhưng… dù cậu có đột ngột nói với tôi bây giờ… Làm chuyện táo bạo như vậy ngay tại đây…”

“Ngay tại đây? Ý tôi là, có sao đâu? Giờ chỉ có hai chúng ta ở đây mà.”

Chúng tôi đang nói chuyện thôi mà. Mà chẳng phải cậu là người nói sẽ lắng nghe tôi sao? Chuyện này cũng chẳng có gì táo bạo cả, tôi chỉ đang kể cho cậu nghe về chấn thương trong quá khứ của mình thôi.

“Đúng là hiện giờ chỉ có hai chúng ta ở đây, nhưng…” Konoe nắm chặt vạt áo đồng phục của mình.

Hả? Sao tự nhiên cô ấy lại ngại ngùng thế nhỉ? Chắc là tôi không nên hỏi lời khuyên thì phải?

“Ý tôi là, chẳng phải cậu là người đã yêu cầu tôi làm thế sao?”

“Khi nào tôi nói thế!?”

“Vừa nãy mà…?”

“!? K-Không! Tôi… tôi chỉ nói là sẽ lắng nghe cậu thôi!”

Thấy chưa, cậu tự nói đó nhé. Sẽ phiền phức lắm nếu cậu bỏ ngang việc cho tôi lời khuyên đấy. Nên, hãy để tôi giải thích tường tận mọi chuyện đến cùng.

“Tôi đã tiết lộ mọi thứ cho cậu rồi, giờ không thể quay đầu được nữa.”

“…!”

“Vậy nên làm ơn, hãy để tôi thực hiện chuyện này một cách đàng hoàng cho đến cùng.”

“C-Cho đến cùng!? Ý cậu là…?”

“Dĩ nhiên rồi, cho đến khi tôi thấy hài lòng. Chuyện này đã khiến tôi thấp thỏm cả tháng trời đấy.”

“~~~!”

Không hiểu sao, tôi thấy đầu Konoe như bốc khói. Em ấy cứ thế im lặng một hồi lâu.

“…Đ-Được thôi.” Một giọng nói gần như tan biến lọt vào tai tôi. “Nhưng mà… đến tận cùng thì hơi… ý em là, chúng ta đang ở trong phòng y tế của trường, lỡ có ai đó tới thì sao… Với cả, em còn phải chuẩn bị tinh thần nữa…”

“…?”

Cơ bản là em ấy đang nói rằng chúng tôi nên chuyển sang chỗ khác à? Ừm, có lẽ em ấy nhận ra chuyện này có thể kéo dài hơn dự kiến. Dù vậy, tôi vẫn không hiểu cái khoản chuẩn bị tinh thần đó là sao.

“Thế nên… khi còn ở đây, chúng ta sẽ chỉ… Lẩm bẩm lẩm bẩm.”

“Hửm? Vừa nãy em nói gì ở cuối câu à? Anh không nghe rõ.”

“Cá… C-Cái đó rõ ràng như ban ngày rồi, cần gì em phải nói ra! Khỉ thật… Jirou đúng là đồ bắt nạt mà…” Konoe khẽ lẩm bẩm.

—Và rồi.

“…Ưm.”

Em ấy từ từ nhắm mắt lại, như thể đang sợ hãi điều gì đó. Đồng thời, Konoe hơi chu môi ra… Hả? Tôi cảm thấy mình hình như đã bước vào một diễn biến khó lường mà không hề hay biết? Cứ như thể tôi có thể đạt được một kết cục bí mật nếu cứ tiếp tục đi theo con đường này vậy…?

34-ktujvey.png?w=727

“Nhanh lên nào… Nếu anh định làm, thì… làm nhanh lên.”

“Hả? Làm gì cơ?”

“~~~! Em không ngờ anh lại là một tên khốn nạn vặn vẹo đến thế!”

Konoe bắt đầu rưng rưng nước mắt, rồi bĩu môi.

“Em đang nói đến… nụ hôn mà.”

“…Cá?”

“Đừng có ‘Cá’ với em! Anh vẫn định vờ ngu ngốc đến cùng sao…? Mặc dù chính anh đã bảo em làm mà…!”

“……”

…Chết tiệt rồi. Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây cả. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Subaru-sama đang ở ngay trước mắt tôi, đôi môi cô ấy trong tầm với. Đôi môi ấy khẽ ửng hồng, gần như màu hoa anh đào…

“…Ưm.”

Như thể không thể kìm nén hơn được nữa, với đôi má ửng đỏ, em ấy từ từ tiến lại, và tựa người vào tôi—

“Hai đứa đang làm gì đấy?” Một giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp phòng y tế.

Khi tôi quay về phía phát ra âm thanh, tôi bắt gặp một mỹ nhân với mái tóc đen dài bóng mượt, được buộc thành hai bím, đang đứng trước cửa phòng y tế. Giống như Konoe, cô ấy mặc một bộ đồng phục khác hẳn với đồng phục bình thường của chúng tôi. Với vẻ mặt trang nghiêm cùng thân hình cân đối, cô ấy chính là một tiểu thư danh giá—Suzutsuki Kanade. Cô ấy nhìn tôi và Konoe, đang đối mặt với nhau, với một ánh mắt có phần lạnh lùng.

“T-Tiểu thư!? K-Không phải đâu ạ! Jirou chỉ ép buộc…!” Quản gia Konoe thân mến của tôi lập tức lùi ra xa với tốc độ đáng báo động.

Này, cái gì mà ‘ép buộc’ hả? Chính em là người đột nhiên nhắc đến nụ hôn đó mà…

“Hmm, ta hiểu rồi.” Suzutsuki chăm chú quan sát tôi, rồi tiến đến gần.

Ực, sao cô ta lại bình thản đến thế? Dù đã một tháng trôi qua kể từ vụ đó, tôi vẫn chưa thể nào quên được đâu.

“À, ta không đặc biệt quan tâm hai đứa đang làm gì, nhưng hãy nhớ rằng chừng nào còn ở trường, ngươi vẫn là con trai, nên nếu ai đó ngoài ta nhìn thấy, họ có thể hiểu lầm đấy.”

“Ực… X-Xin lỗi ngài thật nhiều.” Konoe hành động như một chú cún bị chủ mắng.

Và rồi, em ấy liếc xéo tôi một cái thật sắc. Cứ như thể muốn nói ‘Tất cả là lỗi của anh!’, tôi cảm nhận một áp lực ghê gớm từ ánh mắt đó. Không, tôi đã làm gì đâu?

“Chào buổi sáng, Jirou-kun. Hình như đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện thế này nhỉ.” Suzutsuki di chuyển sang cạnh giường tôi đang ngồi, trong khi vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng.

Đừng đùa với tôi. Cô nghĩ tôi sẽ bình tĩnh mà để cô nói chuyện như vậy à?

“Thôi được rồi, Konoe. Anh sẽ về lớp đây.” Tôi nói, rồi bước xuống giường, đi về phía cửa.

Chúng ta đang nói về cô tiểu thư đó. Chắc chắn cô ta lại muốn khơi sâu thêm vết thương lòng trong tôi. Thế nên tôi mới quyết định cắt đứt mọi liên lạc. Lúc này, chuồn là thượng sách!

"—Không, tôi sẽ không để cậu rời đi đâu."

Đột nhiên, vòng tay của Suzutsuki siết chặt lấy cánh tay tôi... Không, ôm trọn cả người tôi từ phía sau.

"...!? C-Cô!"

Trời đất quỷ thần ơi, con người này đang làm cái quái gì vậy! Cô ta đoán được tôi sẽ bỏ chạy sao!?

"B-Buông ra!"

"Ôi chao, sao tôi phải làm thế?"

"Sao... Cô biết tôi mắc chứng sợ phụ nữ mà, đúng không!?"

"Đúng vậy, và đây chính là một phần trong quá trình trị liệu của cậu đấy."

"Quá trình trị liệu...!"

Rõ ràng cô đang muốn tra tấn tôi thì có. Cô ta giận vì tôi trốn không chịu trị liệu hay sao? Mà sao đột ngột quá vậy. Ngay cả Konoe cũng đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt choáng váng.

"Ư...!"

...Không ổn rồi. Tôi cảm thấy gai ốc nổi khắp người, mồ hôi ướt đẫm áo. Chứng sợ phụ nữ của tôi đang phát tác. Chưa kể, khi vòng tay cô ta ôm chặt lấy người tôi... một cảm giác mềm mại mạnh mẽ đã ập vào lưng tôi...!

"Đ-Được rồi, tôi hiểu rồi! Mau tránh xa tôi ra! Tôi không muốn ngất xỉu nữa đâu!"

Không chịu nổi nữa, tôi hét lên và giơ hai tay đầu hàng, Suzutsuki chỉ đơn giản đáp lại một tiếng "Vâng" rồi buông tay ra... Hả? Dễ dàng hơn tôi tưởng nhiều.

"Hừm... Jirou-kun, cậu có vẻ rất hứng thú đấy nhỉ." Suzutsuki cất giọng trang nghiêm.

Tôi quay đầu nhìn cô, thì thấy cô đang cầm một vật thể nhựa màu đỏ trong tay phải... Khoan đã, đó là điện thoại của tôi mà.

"A! Cô đã lấy trộm nó lúc nãy sau cú tấn công kia sao!?"

Cô ta chơi tôi rồi. Cái con quỷ Suzutsuki đáng ghét đó. Tôi còn đang tự hỏi sao cô ta lại buông tôi dễ dàng vậy, hóa ra là vì cô ta đã đạt được mục đích, lấy trộm điện thoại của tôi từ túi quần và dùng nó làm con tin. Dù sao thì, động tác đó thật khéo léo... hoặc, có lẽ là do tôi đã không để ý.

"Giờ thì cậu không thể trốn thoát được nữa rồi." Cô ta tuyên bố chiến thắng với giọng điệu tự mãn.

Mẹ kiếp... Nhưng, cô vẫn chưa thắng tôi đâu! Cô có thể là quỷ, nhưng về sức chiến đấu, cô vẫn chỉ là một cô gái! Tôi có thể đẩy lùi cô bằng sức mạnh. Tôi không muốn dùng bạo lực với con gái, nhưng chỉ cần lấy lại điện thoại của mình—

"...Chắc cậu đang nghĩ như vậy, vậy xin thứ lỗi nhé. Tôi đã tiện tay mở khóa điện thoại của cậu rồi."

"!"

"Với lại, tôi đã đổi mã PIN của cậu rồi."

"!?"

"Cậu bất cẩn thật đấy nhỉ. Cứ tưởng mã PIN điện thoại của cậu lại chính là ngày sinh của cậu cơ đấy."

"........."

"À này, ví của cậu trong túi sau quần đang ở chỗ kia kìa. Ôi chao, cậu hiện tại chỉ có 580 yên thôi sao?" Suzutsuki kiểm tra nội dung ví của tôi, mà cô đang cầm trên tay trái.

Tất nhiên, cô ta đang cười như một con quỷ. Tôi chịu thua rồi. Tôi giơ cờ trắng đầu hàng, xin cô đừng tiết lộ thêm bất cứ thông tin cá nhân hay nội dung ví của tôi nữa. Với lại, làm ơn đổi lại mã PIN của tôi như cũ đi...

"Vậy thì, chúng ta hãy nói chuyện tử tế. Xong xuôi rồi, cậu có thể lấy lại tất cả."

"...Vâng, tôi hiểu rồi, Suzutsuki-san."

Làm ơn, có ai đó hãy tìm ra điểm yếu của người phụ nữ này và gửi tất cả nghiên cứu của họ vào mail cho tôi không? Tôi sẽ trả 580 yên cho việc đó. Có thể bạn nghĩ là rẻ, nhưng đây là tất cả những gì tôi có lúc này.

"...Với lại, còn việc học thì sao? Đừng nghĩ rằng tiết đầu tiên đã kết thúc rồi chứ."

Nhìn đồng hồ trong phòng y tế, vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ ra chơi. Một học sinh gương mẫu như Suzutsuki sẽ không bao giờ bỏ tiết như thế này.

"Tiết đầu tiên đã kết thúc rồi. Nhưng mà, đó cũng không hẳn là một tiết học đúng nghĩa."

"Ý cô là sao?"

"Vì giáo viên nghỉ phép, nên đó là tiết tự học. Nghe nói họ đột nhiên bị ốm hay gì đó."

Hừm, vậy thì tôi may mắn rồi. Không cần chép bài, mà cũng không bị mắng vì bỏ tiết.

“À mà này, còn một chuyện nữa tôi cần nói với hai cậu.”

“Chuyện gì vậy?”

“Ừm. Thật ra thì… chương trình cho lễ hội văn hóa của lớp chúng ta đã bị thay đổi rồi.”

“…Hả?”

…Khoan đã, cái cô này đang nói cái quái gì vậy?

“Tôi muốn tận dụng thời gian đó một cách hiệu quả, nên chúng ta đã biến buổi sinh hoạt lớp thành một buổi họp dài. Tại đó, chúng ta nhận được rất nhiều ý kiến phản đối về quán cà phê cosplay.”

“K-Khoan đã! Trước đây đã có rất nhiều ý kiến như vậy rồi, nhưng phe đa số đã thắng cuộc mà! Với lại, Tamura thì sao!? Làm gì có chuyện cậu ấy lại cho phép thay đổi chương trình như thế…”

Đúng vậy, Tamura cũng là thành viên của ban tổ chức lễ hội văn hóa. Nhờ có cậu ấy, chúng tôi đã áp đảo phe nữ trong cuộc bỏ phiếu đa số và thắng vụ quán cà phê cosplay một cách công bằng, sòng phẳng.

“À, Tamura-kun phải không.” Suzutsuki dùng cái tên của tên biến thái đó với giọng điệu lạnh lùng đến đáng sợ. “—Cậu ấy chết rồi.”

“Tamuraaaaaaa!?”

“Đùa thôi. Nhưng cậu ấy đã nhập viện, đó là sự thật.”

“Cái… Suzutsuki, chuyện này là do cô gây ra sao!?”

Biết đâu cô ta đã phái sát thủ đến Tamura thì sao. Dù gì thì cô ta cũng điên đến mức dám hôn bạn cùng lớp cơ mà.

“Nghe cô nói cứ như tôi là kẻ phản diện vậy. Sáng nay, Tamura-kun đã bị xe tông trên đường đến trường. Cậu ấy không gặp nguy hiểm gì lớn, nhưng sẽ phải nằm viện một thời gian.”

“C-Cái quái gì thế này…”

Mẹ kiếp, Tamura. Mạnh mẽ lên đi chứ! Bản thân tôi còn từng bị xe máy tông mà giờ vẫn đang đi học đây này. Cổ phiếu của cậu đang sụt giá thảm hại đấy, biết không hả.

“Đừng lo. Với tư cách là lớp trưởng, tôi vẫn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình với tư cách thành viên ban chấp hành kể cả khi không có cậu ấy. Về chương trình chính, nó sẽ không khác nhiều so với một quán cà phê cosplay bình thường đâu.”

“Hả?”

Chuyện này là sao vậy? Rõ ràng là phe nữ đã phản đối mà? Trong khi tôi còn đang ngơ ngác, khó hiểu, khóe môi Suzutsuki khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười đầy ma mị.

“Chúng ta đã quyết định tổ chức—một quán cà phê nam giả gái. Thay vì các bạn nữ, các bạn nam sẽ phải cởi quần áo ra.”

“Cái…”

Quá sốc, tôi không thể thốt nên lời. Sao lại có chuyện này chứ? Thay vì được ngắm các cô gái cosplay, thì lại thành ra tôi mới là người phải cosplay. Chưa kể còn phải mặc đồ con gái nữa chứ…

“Ưm, cô chủ…” Lúc đó, Konoe khẽ cất tiếng, đầy bất an. “C-Có nghĩa là… tôi cũng phải giả gái sao?”

“!”

À đúng rồi, vì các bạn nam sẽ bị ép phải cosplay, nên Konoe, người lúc nào cũng mặc đồ nam, cũng sẽ phải mặc đồ con gái.

“Đúng vậy, tất nhiên rồi. Đó là lý do tôi quyết định kế hoạch này. Ai cũng muốn nhìn cậu mặc đồ nữ mà.”

“…! C-Cô có chắc không đấy!?”

“Về chuyện gì cơ?”

“Ý tôi là, Konoe vốn đã là con gái rồi mà!”

“Vậy, cậu không muốn nhìn cô ấy giả gái à?”

“Ưm…”

“Chưa kể tôi đã mất công tìm kiếm… À không, đó phải là bí mật chứ.”

“!?”

Khoan đã nào. Tôi muốn xem. Tôi thực sự rất muốn xem ngay bây giờ. Dù gì thì tên quản gia tai mèo tháng trước cũng đủ sức phá hoại rồi.

“Bản thân tôi cũng không nghĩ mọi chuyện lại phức tạp đến vậy. Tuy nhiên, phe đa số đã quyết định rồi.”

“Phe đa số… Chẳng phải phe nam đã dẫn trước ít nhất hai hoặc ba phiếu sao!”

Về mặt số lượng, phe nam đã thắng. Ngay cả khi không có Tamura, họ cũng không nên bị lật đổ dễ dàng như vậy.

“Cậu đang nói gì vậy? Đó là lý do tôi đã lật ngược tình thế mà.”

“…Cái gì?”

“Dù sao thì, về cuộc bỏ phiếu đa số—Hai bạn nam đã không tham gia, nhớ không?”

“!”

Aaa, chết tiệt! Tôi quên mất rằng Konoe và tôi đã không tham gia bỏ phiếu! Tôi cá Konoe chắc chắn cũng đã bỏ phiếu cho phe nam, bởi vì cô ấy chắc chắn không muốn mặc đồ nữ chút nào…!

À mà, chuyện của Subaru thì cậu cũng không cần lo lắng quá. Cậu chỉ cần hỗ trợ để không ai phát hiện ra em ấy thực sự là con gái thôi mà. Chẳng phải cậu đã nói thế từ hồi Tuần Lễ Vàng rồi sao?

Ấy là tôi đã nói thế thật, nhưng tình hình bây giờ rõ ràng khác xưa rồi. Hiện tại là đang nói đến cả trường học, chứ không phải chỉ riêng gia đình tôi đâu. Cơ hội để cậu ấy bị lộ tẩy nhiều đến mức không tưởng ấy chứ.

“Còn cậu thì sao, Subaru? Đây là một quán cà phê hóa trang phong cách quản gia. Cậu thích mấy bộ đồ dễ thương mà, phải không? Đây sẽ là cơ hội để cậu thử đủ mọi thứ đấy.”

“Ư… ư…”

“Hơn nữa, cậu còn có thể mặc tất cả những bộ đồ dễ thương mà cậu yêu thích trước mặt mọi người nữa chứ.”

“Đồ dễ thương…” Vị quản gia giả gái ấy ngập ngừng một lúc, rồi khẽ buông ra tiếng cười “Ehehe” đầy ngây ngô.

Con ác quỷ Suzutsuki chết tiệt đó. Nó thực sự biết cách chiều lòng quản gia của mình mà. Tôi không ngờ nó lại lợi dụng sở thích của quản gia để đạt được mục đích của mình đâu đấy. Mà thôi, lễ hội văn hóa ư. Với cái đà này, chắc tôi cũng chẳng có nhiều thời gian để mà tận hưởng đâu.

“Đã đến giờ tiết thứ hai rồi. Jirou-kun, cậu cứ đi trước đi.”

“Hửm? Tôi thì không sao, nhưng tại sao? Cậu định trốn tiết hay gì à?”

Nghe có vẻ hơi kỳ lạ. Hay đúng hơn, đây là lần đầu tiên thì phải. Tôi chưa từng thấy hai học sinh gương mẫu Konoe và Suzutsuki trốn tiết bao giờ.

“Chúng tôi không trốn tiết. Thực ra, vật này đã nằm trong hộp giày của tôi sáng nay.” Suzutsuki nói, rồi lấy ra một phong bì màu hồng.

Cái quái gì đây? Trông cứ như một lá thư cực kỳ nữ tính ấy…

“Đây thực ra là một bức thư tình.”

“Thư tình… Cái, cái thời buổi này mà còn!?”

“Đúng vậy, tôi đã được gọi đến một nơi vắng vẻ trong giờ giải lao này. Dĩ nhiên, đi một mình thì hơi nguy hiểm, nên tôi sẽ dẫn Subaru theo cùng.” Suzutsuki điềm tĩnh giải thích.

Đúng là Suzutsuki được gần như mọi nam sinh trong trường ngưỡng mộ, và đã nhận vô số lời tỏ tình ngay cả trong năm học đầu tiên, tất cả đều bị từ chối thẳng thừng, nhưng mà…

“Này, Jirou-kun, cậu nghĩ sao?”

Đột nhiên, Suzutsuki quay sang nhìn tôi.

“Tôi nghĩ sao…?”

“Về bức thư tình này. Cậu nghĩ tôi có nên đi đến đó không?”

“Hửm? Dĩ nhiên rồi. Với lại, cậu đã quyết định rồi mà, phải không?”

“…………” Suzutsuki liếc nhìn tôi đầy nghi ngờ, rồi thở dài. “Vậy thì… nếu tôi đồng ý thì sao?”

“Hả?”

“Ý tôi là, nếu tôi đi gặp người đó, và đồng ý lời tỏ tình của họ, thì cậu sẽ nghĩ sao?”

“……?”

Dù cô ấy có đột ngột hỏi thế, tôi cũng khó mà bình luận được. Nói gì thì nói, tôi thấy tội nghiệp cho cái anh chàng nào sẽ hẹn hò với cô tiểu thư nhà giàu đó đấy.

“…Không có gì nhiều. Cứ hẹn hò với họ thôi, chứ sao nữa?”

Dĩ nhiên, tôi không thể nói cho cô ấy sự thật, nên tôi chỉ nói vu vơ vài câu cho hợp không khí. Đáp lại lời đó, Suzutsuki im lặng một lát, rồi lẩm bẩm một câu “...Tôi hiểu rồi” đầy thất vọng… Hửm? Sao cô ấy lại nói như thể mong đợi một điều gì khác vậy nhỉ? Chắc tôi tưởng tượng thôi. Ý tôi là, đó là điều mà bạn không thể nhìn rõ hoàn toàn nếu không chú ý kỹ.

“Này, Subaru.” Suzutsuki quay sang quản gia của mình. “Cậu sẽ làm gì? Thử tưởng tượng tôi đi gặp người đó, và người đó cưỡng hôn tôi?”

“!” Tôi cảm thấy một luồng mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.

C-Cái người phụ nữ này, cô ta lại hỏi câu đó ngay trước mặt cái người mà cô ta đã cưỡng hôn tháng trước.

“Cưỡng hôn… tiểu thư sao?” Konoe suy nghĩ một lúc, rồi đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc. “Tôi sẽ phải giết họ.”

“!?”

“Bất kể lý do của họ là gì, tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ ai dám làm ô uế tiểu thư như vậy.”

“…Ư-Ừm, Konoe-san. Không có giải pháp nào hòa bình hơn sao…”

"Jirou, cậu nói cái gì vậy? Dù đối phương là ai, động tay động chân với tiểu thư kiểu đó cũng đáng tội chết." Cô quản gia lên tiếng, ưỡn bộ ngực đang bị chiếc áo nịt ngực siết chặt.

Toàn thân tôi bắt đầu run rẩy vì sợ hãi, cứ như mình là tâm chấn của một trận động đất cấp 8 vậy. Dĩ nhiên, nguồn cơn chính là cô quản gia bạo lực kia.

"Phì phì, cảm ơn Subaru nhé. Đáng tin cậy thật. À mà thôi, Jirou-kun? Cậu không sao chứ? Sắc mặt trông nhợt nhạt quá, hay là cậu uống chút thuốc đi?"

"..."

"Tôi không ngại giúp cậu uống kiểu môi chạm môi đâu."

"Cái gì?!"

Khi tôi còn đang sốc, khóe môi Suzutsuki hơi cong lên, nàng khẽ thì thầm một câu trêu chọc "Đùa thôi mà". Người phụ nữ này... Cô ta cố ý làm vậy. Cố ý đẩy cuộc trò chuyện đi theo hướng đó để dọa tôi. Chết tiệt, cứ thế mà khủng bố trái tim tôi. Rốt cuộc tôi đã làm gì mà khiến cô ta tức giận đến vậy chứ?

"Vậy thì, hẹn gặp lại Jirou-kun nhé. Sau khi từ chối lời tỏ tình, chúng tôi sẽ quay về lớp học." Nói đoạn, Suzutsuki trả lại điện thoại và ví cho tôi, rồi kéo Konoe rời khỏi phòng y tế.

"...Ôi trời."

Thôi, chẳng còn gì để làm ngoài việc về lớp. Tôi đứng dậy khỏi giường, vươn vai thư giãn. Ừm, mọi thứ có vẻ ổn. Nếu có gì, thì cú đá của cô gái kia còn đau hơn cả việc bị tông nữa.

"Chết tiệt... con Usagi đáng ghét đó." Tôi lầm bầm phàn nàn trong căn phòng y tế trống rỗng.

Tất cả là lỗi của cô ta vì đã tông xe đạp vào tôi.

"Hửm? À đúng rồi, không phải Usagi, là Usami."

Thôi kệ, cũng thế cả thôi. Tôi cá là mình sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với cô ta nữa đâu. Quan trọng hơn, tiết hai sắp bắt đầu rồi, tôi cần nhanh chóng trở về lớp.

"—Ai đáng ghét?"

Không một tiếng báo trước, một giọng nói sắc lạnh như dao đâm thẳng vào tai tôi. Chủ nhân của giọng nói đứng ngay cạnh cửa, chính là cô gái đã tông trúng tôi sáng nay.

"Với lại, là Usami, không phải Usagi. Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây?"

Đúng vậy, chính là Usami Masamune. Với vẻ mặt khó chịu, cô gái bước vào phòng, khoanh tay trước ngực. Và, sau khi nhìn chằm chằm tôi một lúc, cô ấy cất lời:

"Đi theo tôi, Sakamachi Kinjirou. Tôi có chuyện quan trọng cần nói với cậu."

"..."

Chắc không phải lời tỏ tình đâu nhỉ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận