Mayo Chiki!
Asano Hajime Kikuchi Seiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3

Chương 3: Lễ hội trường học đầy hứng khởi

0 Bình luận - Độ dài: 20,812 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích công việc của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

“Này, Jirou. Giờ thì tôi hiểu ra một điều rồi.” Cậu bạn cùng lớp Kurose Yamato thở dài thườn thượt bên cạnh tôi. “Cậu biết đấy, trong mấy bộ manga hay anime gần đây, xu hướng đàn ông giả gái đang ngày càng thịnh hành. Nhưng mà… trên thực tế, chẳng có mấy người đàn ông mặc đồ nữ mà đẹp cả.”

“…Kurose. Đủ rồi. Cậu càng nói, càng thấy tủi thân thôi.”

Hôm nay là ngày hội trường. Lớp học đã hoàn toàn biến thành một quán cà phê bên trong, còn Kurose và tôi thì đứng trước cửa, cố gắng thu hút khách hàng. Hội trường đã bắt đầu rồi. Có vẻ như chúng tôi cũng được trời phú cho thời tiết đẹp, vì rất nhiều người đã ghé thăm trường. Mà cũng phải thôi, hội trường của Học viện Rouran vốn dĩ luôn nổi tiếng khắp vùng này. Tuy chỉ kéo dài một ngày, nhưng chương trình cũng được lấp đầy đến tận cùng, với rất nhiều tiết mục thú vị mỗi năm.

Đương nhiên, bản thân chúng tôi cũng đang phục vụ một tiết mục rất độc đáo…

“Dù sao thì, cái tên này là cái quái gì không biết…”

Kurose… Không, giờ thì không thể gọi cậu ta là Kurose nữa rồi. Cậu bạn cùng lớp của tôi, bị ép mặc một bộ đồng phục y tá trắng bó sát, nhìn tấm biển lớn trước lớp, rồi lại thở dài.

‘Cà Phê Giả Gái Nam Sinh – Sao Mọi Chuyện Lại Ra Nông Nỗi Này’

…Tôi cũng vậy mà. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ, tôi tự hỏi.

“Cậu còn may chán. Cái bộ đồng phục này vốn được thiết kế cho con gái, nên nó mới bó sát tôi đến thế…”

Cậu bạn cùng lớp, vốn là thành viên câu lạc bộ judo, giờ lưng gù lại, cúi gằm mặt xuống vì quá chán nản. Tiện thể nhắc luôn, tôi thì được mặc đồ nữ cảnh sát. À thì, khi một gã đàn ông như tôi mặc nó, có lẽ nó không còn là đồ cảnh sát nữa, nhưng tôi đoán nó vẫn khá hơn mấy gã bị ép mặc đồ cô thỏ hay cổ vũ viên trong lớp, vừa phục vụ khách vừa bị mấy cô gái trong lớp cười nhạo.

Kết quả là, bên trong giống như địa ngục vậy. Vô vàn những nỗi ám ảnh đang hình thành, cùng với những sở thích đặc biệt đang bùng nổ. Tôi không nghe được nhiều, nhưng loáng thoáng có mấy câu như ‘Năm nay, bố mẹ tôi sẽ đến thăm…’ hay ‘Ôi trời, tôi bắt đầu thích cái này rồi…’ ấy mà.

Tuy nhiên, bất chấp những đau khổ (và niềm vui) nội tại của những cậu bạn đang làm việc, quán cà phê lại thành công rực rỡ. Ngay từ khi mở cửa, chúng tôi đã phải đối phó với một hàng dài người chờ đợi bên ngoài. Đương nhiên, nguồn cơn chính cho sự nổi tiếng này chắc chắn là—

“Kyaaa! Subaru-samaaaaa~! Làm ơn đến bàn này tiếp theo đi ạ~!” Một giọng nói the thé vang lên từ bên trong lớp học.

Tôi liếc nhìn vào trong, và thấy một chiếc bàn lớn được ghép lại cho khách hàng, đầy ắp những cô gái đang hò reo. Đứng giữa đám đông đó không ai khác chính là Subaru-sama, hay còn gọi là Konoe Subaru—cậu ấy đang mặc một bộ sườn xám. Không ngoại lệ so với những cậu trai khác, Konoe cũng biến thành một chiến binh cosplay, nhưng sức ảnh hưởng và bùng nổ từ màn cosplay của cậu ấy đã khiến tất cả những bạn cùng lớp khác, cả chúng tôi, phải xấu hổ.

“K-Kính thưa quý khách, quý khách có muốn gọi thêm gì không ạ?” Má cậu ấy đỏ bừng vì xấu hổ, và tôi có thể thấy nước mắt đang lưng tròng, khi cậu ấy cố gắng hết sức bình tĩnh phục vụ khách hàng.

Sự đối lập giữa hình ảnh này và thái độ thờ ơ, lạnh lùng thường ngày của cậu ấy quá mạnh mẽ. Chỉ cần nhìn thôi cũng đã mãn nhãn rồi.

“Điên rồ thật đấy. Đó đúng là Subaru-sama. Thật không công bằng khi một người đàn ông lại dễ thương đến thế.” Anh chàng y tá bó sát cũng ghé mắt vào nhìn bên trong lớp học, rồi buông ra những lời khiến tôi lạnh cả sống lưng.

Ừ thì, Konoe dù gì cũng là con gái mà. Mái tóc cô bé được búi gọn gàng với hai búi tóc giả hình bánh bao, khoác lên mình bộ sườn xám đỏ rực tôn lên làn da trắng ngần. Thiết kế ấn tượng của bộ đồ nhấn mạnh vòng một, và đường xẻ tà ở eo còn sâu hơn cả rãnh biển Nhật Bản. Nhờ vậy mà ai cũng có thể chiêm ngưỡng đôi chân trắng nõn của Subaru-sama.

Do Konoe ban đầu còn ngại ngùng, hoặc vì sợ bị lộ thân phận con gái, nên mỗi bước đi của cô bé đều rất cẩn trọng, nhẹ nhàng. Chưa kể đến vẻ mặt ửng hồng, trông cô bé đáng yêu đến mức không chịu nổi. Thật sự là không tốt cho trái tim tôi chút nào.

Dù sao thì, bên trong lớp học lúc này đang hỗn loạn đủ đường. Nó nóng hầm hập như một cái chảo rán đặt trên bếp ga vậy. Tất nhiên, đó vẫn còn là mặt tích cực, vì chúng tôi còn có mấy cô gái muốn Subaru-sama nhảy múa cho họ xem nữa. Tôi cảm thấy quán cà phê này có thể biến thành một câu lạc bộ thoát y nếu không bị nhà trường quản lý gắt gao. Ít nhất thì cũng kiếm được bộn tiền đó chứ.

“Cậu đang làm gì đó?”

Ngay khi tôi đang say sưa ngắm nhìn "hoàng tử" của trường, một giọng nói đầy uy nghi vang lên. Đó là Suzutsuki, người đã trở thành quản lý tạm thời của quán vì Tamura vẫn còn đang bất tỉnh. Vì là con gái, cô ấy vẫn mặc bộ đồng phục bình thường, và nhìn tôi với ánh mắt mệt mỏi.

“Chúng ta đang bận rộn lắm, vào giúp việc trong quán đi.” Cô ấy nói với thái độ bình thản như mọi khi, nên tôi cũng đành chấp thuận.

Nếu nói về vị trí trong bóng đá, Suzutsuki chắc chắn sẽ là một tiền vệ. Cô ấy kiểm soát trận đấu như đại diện của Ý vậy, phân công nhiệm vụ cho các bạn cùng lớp một cách dễ dàng.

“Thôi đành chịu vậy, chúng ta nên vào giúp phục vụ khách hàng thôi.” Tôi thở dài, định quay trở lại lớp học – thì đột nhiên có người túm lấy vai tôi.

Ngoảnh đầu nhìn sang, gã y tá ngực bự đang nhìn tôi chằm chằm từ một khoảng cách nhất định.

“K-Kurose, có chuyện gì vậy? Cậu lại nảy sinh ra sở thích kỳ lạ nào nữa à?”

Chuyện đó mà thành thật thì không vui chút nào. Nếu tôi bị đẩy ngã thế này thì không thể đứng dậy được đâu. Sẽ là cuộc chiến giữa y tá và nữ cảnh sát.

“…Ý tôi là, tôi đã thắc mắc điều này một thời gian rồi, nhưng…” Kurose hít một hơi thật sâu. “Cậu khá thân với Suzutsuki Kanade, đúng không?”

“!”

Chỉ với câu hỏi đơn giản đó thôi, tôi đã nổi hết da gà. Tất nhiên, trải nghiệm cảm giác này vì một gã đàn ông mặc đồ y tá vốn đã là một suy nghĩ đáng sợ, và đó là một trong những lý do khiến tôi có cảm giác đó, nhưng nội dung câu hỏi của hắn còn tệ hơn nhiều.

Nếu Konoe giống như một hoàng tử trong mắt các cô gái, thì Suzutsuki Kanade lại được tất cả các chàng trai trong trường ngưỡng mộ. Cô ấy là một tiểu thư cao quý, hoàn hảo, và toát ra một khí chất khiến người ta khó tiếp cận, khác hẳn với Konoe. Cô ấy hiếm khi nói chuyện với con trai. Tuy nhiên, tôi lại đang nói chuyện với bông hoa không thể chạm tới này một cách khá thường xuyên. Chưa kể, chúng tôi đã chia sẻ một nụ hôn vào tháng trước.

Mọi chuyện đơn giản chỉ là để bảo vệ bí mật của Konoe, nhưng… tôi không thể nói cho Kurose biết điều đó. Tôi không biết phải giải thích bản thân như thế nào đây…

“Không, cậu không cần phải nói với tôi. Tôi hoàn toàn hiểu mà.” Hắn thì thầm với giọng nhỏ nhẹ, rồi ghé miệng sát vào tai tôi. “Cậu thích Suzutsuki Kanade, phải không?”

“…Cái gì?”

Khi tôi thốt lên một tiếng ngạc nhiên đến ngớ người, Kurose liền ném lại câu ‘Này, đừng giả vờ ngây thơ’ về phía tôi.

“Tôi đã suy nghĩ về điều đó. Cụ thể là tại sao cậu lại trở thành bạn bè với Subaru-sama khó tính đó. Tất cả là để cậu có thể đến gần cô ấy hơn, đúng không?”

“Kurose, tôi sẽ không nói gì vào lúc này đâu, nên cậu đi khám ở bệnh viện cho tôi một chuyến đi, được chứ.”

“Không cần phải giấu đâu. Lý do cậu cứ bám theo Subaru-sama bất chấp tin đồn cậu là người đồng tính, tất cả là để cậu có thể ở bên cô ấy, đúng không? Ít nhất thì, trong mắt bọn con trai chúng tôi là vậy đó.”

“…………”

Cái kiểu lí lẽ quái gở ấy khiến tôi chỉ biết im lặng chịu trận trong sự mệt mỏi tột độ. Sao tôi cứ phải nghe cái lí lẽ méo mó từ một gã mặc đồng phục y tá vậy chứ? Giờ thì tôi chỉ thấy bực mình hơn bất cứ điều gì. Nếu cái gã này không phải y tá giả mạo, tôi đã yêu cầu hắn cho một liều thuốc bổ rồi.

“À thì, Suzutsuki Kanade và Subaru-sama đúng là những ‘thần tượng’ thống trị ngôi trường này mà. Tôi không trách cậu vì đã ngưỡng mộ họ đâu. Nhưng… dạo này cậu đang gặp chút rắc rối phải không?”

“Cái gì? Tôi không nghèo, cậu biết đấy.”

Ý tôi là, có thêm tiền thì tốt thôi, nhưng tôi thà đi vay nặng lãi còn hơn là nhờ vả cậu giúp đỡ.

“Thôi nào. Cậu… đã cãi nhau với Subaru-sama, đúng không?”

“…Cái gì?”

“À, trúng tim đen rồi hả. Tôi cứ nghĩ có gì đó không ổn. Dạo này hai người không gặp nhau nhiều nữa.” Kurose cười đầy năng lượng.

Cậu có thật là bạn cùng lớp Kurose Yamato của tôi không vậy? Cậu có chơi mấy trò luyện não trong giờ giải lao lúc tôi không để ý không hả? Vô thức, ánh mắt tôi lướt về phía Konoe, người lúc này đang nhận order. Cô ấy chắc hẳn đã vô tình bắt gặp ánh mắt tôi, liền nhìn lại – Ánh mắt chúng tôi chạm nhau chỉ một giây, nhưng cô ấy lập tức quay đi.

Kể từ sự cố trên sân thượng đó, mọi chuyện luôn diễn ra như vậy. Mỗi khi tôi cố gắng nói chuyện với cô ấy, mỗi khi tôi cố gắng mời cô ấy ăn trưa cùng, cô ấy đều hoàn toàn phớt lờ tôi. Cứ như thể chúng tôi đã quay lại thời điểm trước khi bắt đầu nói chuyện với nhau vậy. Thêm vào đó, cái kế hoạch với Usami – nguyên nhân của tất cả chuyện này – cũng không mấy suôn sẻ.

Thay vì Konoe, tôi lại ăn trưa cùng cô ấy (tất nhiên là tôi bao), và đi bộ về nhà từ trường cùng cô ấy, nhưng…

“…Ouch.” Một cơn đau nhói tấn công đầu tôi.

Để giải thích cơn đau này, chúng ta phải quay ngược thời gian—

♀×♂

“Vậy thì, hôm nay đi mua sắm với tôi nhé.” Đôi tóc thắt bím đung đưa trong gió.

Ngay ngày sau sự cố trên sân thượng, khi các lớp học đã kết thúc, Usami kéo tôi đến một cửa hàng đồ bơi.

“‘Vậy thì’ là ý gì? Cô tự dưng kéo tôi đến đây mà không báo trước câu nào.”

Hình như là để luyện tập cho buổi hẹn hò lễ hội trường gì đó, để chúng tôi làm quen với nhau hay đại loại vậy. Ít nhất thì tôi không nghĩ mình có thể làm quen được với một con thỏ bạo lực như thế này.

“Tại sao cô lại mua đồ bơi chứ? Mấy tiết học bơi sắp bắt đầu rồi mà.”

“Tôi biết chứ. Cái này là cho tiết mục của lớp tôi trong lễ hội trường đó.”

“…Tiết mục?” Tôi hỏi, Usami liền tỏ ra bối rối.

“Quán cà phê đồ bơi – Cuộc phiêu lưu nồng cháy.”

“…Cái gì?”

“Đó là tên tiết mục của chúng tôi. Chúng tôi sẽ phục vụ khách hàng trong trang phục đồ bơi hay đại loại thế. Và…”

À, ra là cô ta muốn tôi giúp chọn đồ bơi cho mình. Nhưng, tại sao không đi cùng bạn bè chứ… Ồ phải rồi, cô ta làm gì có bạn.

“Được rồi, vậy thì bắt đầu làm việc thôi nhỉ.”

“V-Vâng. Tôi sẽ chọn vài bộ, cậu đợi tôi nhé!” Cô ta nói nhanh như gió rồi chạy về phía khu đồ nữ.

Chắc nhiệm vụ của tôi hôm nay là kiểm tra thời trang cho cô ta đây mà. Dù vậy, quán cà phê đồ bơi sao? Hóa ra cả hai lớp chúng tôi đều nghĩ cùng một thứ. Ngay cả cái tên cũng lộn xộn nữa. Dù sao thì, sau khi đợi khoảng mười phút, đúng lúc tôi đang xem qua vài bộ đồ bơi cho riêng mình, Usami quay lại với vài bộ đồ bơi trong giỏ hàng.

Sau đó, cô ta đứng trước một phòng thử đồ, lẩm bẩm “Nếu cậu mở ra, tôi sẽ giết cậu” với đầy sát khí, rồi biến mất vào trong. Dù sao thì tôi cũng không dám đâu. Ngay sau đó, tôi nghe thấy những tiếng sột soạt nhỏ từ bên trong. Sau khi đợi một lát, tôi nghe thấy một giọng nói khó chịu vang ra từ bên trong: “Cậu có thể vào. Chỉ được thò đầu vào thôi đấy.” Cảm giác như thể tôi đang thò đầu qua máy chém vậy, nhưng cô ta chắc là quá ngượng để mở hoàn toàn tấm màn che.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành làm theo lời cô ấy, thò đầu qua tấm rèm, bước vào phòng thay đồ, và...

“…!” Ngay lập tức, tôi đứng hình, chẳng thốt nên lời.

Đứng trước mặt tôi là Usami Masamune, đang ngượng nghịu vặn vẹo, mặt đỏ bừng. Cô ấy không mặc bikini, cũng chẳng phải đồ bơi một mảnh. Đó là một bộ đồ bơi thi đấu với thiết kế sành điệu, vải đen nhấn nhá những đường kẻ đỏ. Kiểu đồ bơi này thường thấy ở câu lạc bộ bơi lội.

36-mu3ghfq.png?w=727

“C-Cậu, không còn cái nào khác sao… Kiểu bikini… hay đồ bơi một mảnh?”

Tôi nhìn sang, cả cái giỏ mua hàng của cô ấy chất đầy đồ bơi thi đấu. Chẳng lẽ cô ấy lại thích mấy thứ này?

“Không! Tớ không muốn mặc mấy bộ đồ bơi lòe loẹt như thế! Sao tớ có thể mặc thứ đáng xấu hổ đó trước mặt bạn cùng lớp chứ. Nhưng, nếu mặc đồ bơi kiểu cũ thì lại quá tệ, nên…” Usami bắt đầu lẩm bẩm, viện ra hàng loạt lý do.

Thì ra đây là lựa chọn cuối cùng của cô ấy. Nhưng mà… thành thật mà nói, bộ đồ đó trông đâu tệ chút nào trên người cô ấy. Bộ đồ bơi thi đấu bó sát ôm lấy đường cong cơ thể Usami rất vừa vặn, màu đen của nó càng tôn lên làn da trắng ngần. Đây có thật là kích cỡ của cô ấy không nhỉ? Tôi cảm giác như vòng một của cô ấy sắp nảy ra ngoài đến nơi…

“…Sao rồi? Trông thế nào?” Cô ấy cất giọng có vẻ lo lắng.

Chắc cô ấy lo vì tôi cứ im bặt.

“Không, rất đẹp. Mặc dù, tôi hơi lo là kích cỡ có vẻ hơi nhỏ một chút.”

Tôi cảm thấy nó có sức công phá lớn hơn nhiều so với một bộ bikini thông thường. Khi tôi thành thật nói ra cảm nhận của mình, Usami chỉ khẽ đáp lại một tiếng ‘T-Thế à…’

……Cô ấy đang bối rối ư?

“…Vậy thì, tớ sẽ lấy bộ này. Họ vừa hết size rồi. Được rồi, màn trình diễn thời trang kết thúc rồi, rút đầu lại đi không thì tớ bóp cổ cậu đấy.” Chắc cô ấy đang cố che giấu sự ngượng ngùng của mình bằng lời đe dọa đó.

Vâng vâng, đến lúc rút lui rồi. Dù sao thì, tôi vẫn cảm thấy nhìn thêm một chút cũng chẳng sao.

“Đồ Ngốc Nghếch.” Usami gọi tôi từ phía sau tấm rèm. “Của cậu đây.”

Một bàn tay từ trong rèm thò ra. Không biết phải làm gì, tôi đành nhận lấy vật trong tay cô ấy—Khoan đã. Đó chính là bộ đồ bơi thi đấu vừa nãy.

“Đi mua cái đó đi. Tớ sẽ đưa tiền cho cậu.”

Khi tôi còn đang đứng cứng đờ, Usami lại giáng thêm một đòn nữa. Đ-Đi mua cái đó, cô ấy nói…!

“Đừng có đùa tôi! Tại sao tôi lại phải đi mua đồ bơi cho bạn cùng lớp chứ!” Tôi liếc nhìn quầy thu ngân.

Đương nhiên, ở đó có một cô nhân viên trẻ. Thật sự cậu không thể bắt tôi đi mua cái đó bây giờ đâu. Chuyện này còn tệ hơn cả việc mua tạp chí người lớn ở cửa hàng tiện lợi nữa.

“N-Nhưng mà, mua đồ bơi thi đấu trong khi tớ có thuộc câu lạc bộ bơi lội đâu thì xấu hổ chết đi được! Nhỡ họ lại nghĩ tớ có sở thích quái dị gì thì sao!”

Cậu có thể tự ti đến mức nào chứ? Người phụ nữ đó không đời nào nghi ngờ cậu nhiều đến thế. Thậm chí, cô ấy đã nhìn về phía chúng tôi được một lúc rồi, nở nụ cười phục vụ hoàn hảo.

“Tớ cũng có thuộc câu lạc bộ bơi lội đâu, mà tớ cũng đâu phải con gái!”

“Cô ấy sẽ hiểu thôi, đừng lo.”

“Hiểu lầm thì có! Cô ấy sẽ nghĩ tôi có sở thích quái gở!”

“Không sao đâu. Khi cậu đang mua, tớ sẽ chuồn ra khỏi cửa hàng.”

“Cậu định hy sinh tôi sao!?”

Sao cô ấy có thể điên rồ đến vậy chứ? Tôi phải làm gì với chuyện này đây? Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu một viên cảnh sát đang chuẩn bị lao vào tóm tôi.

“…Hửm?”

Nghĩ đến đó, tôi chợt nhận ra điều gì đó. Cô ấy bảo tôi đi mua. Vậy có nghĩa là… đây là bộ đồ bơi Usami đã chọn. Nói cách khác, cô ấy vừa mới mặc nó…

“Này! Sao tự nhiên cậu im bặt thế! C-Cậu không phải đang ngửi nó đấy chứ!?” Một tiếng hét chói tai vang lên.

Ối giời, cô ấy đang nghĩ cái quái gì vậy? Nhờ tiếng hét của cô ấy, ánh nhìn của cô nhân viên kia càng trở nên sắc lạnh hơn. Cô ấy cứ như bảo vệ đang tìm kẻ trộm vậy!

“Đồ tệ bạc! Ta biết ngươi nhát gan, nhưng lại dám lợi dụng chuyện này sao…!”

“Đồ thỏ biến thái kia! Ai lại làm cái chuyện đó chứ!?”

“Cái… Đừng nói là, ngươi ngửi thôi chưa đủ thỏa mãn à!?”

“Mấy cái ảo tưởng biến thái đó thì giấu kỹ vào đi, được không hả!”

“Đồ biến thái! Còn luộc trong nồi lẩu cho nó ẩm nữa chứ…!”

“Ngươi nghĩ ta là loại biến thái gì hả!?”

Mà cái nồi lẩu kia từ đâu ra vậy chứ!? Chết tiệt, chỉ vì bộ đồ bơi này… Khoan đã, giờ ta mới nhận ra, nó vẫn còn ấm mà! Cứ như thể ta đang cầm một quả bom hẹn giờ trong tay vậy!

“Thưa quý khách, cho tôi xin một chút thời gian được không ạ?”

“A… Aaa!”

Khi ta quay về phía tiếng nói, cô nhân viên lúc nãy đang tiến về phía chúng ta. Chắc chắn là do phản xạ tự nhiên, nhưng chân cô ấy đang run lẩy bẩy. Cô ấy nhất định nghĩ ta là một kẻ kỳ dị rồi.

“Chết tiệt!”

Theo bản năng, ta liền đặt tay lên tấm rèm. Ta cần phải loại bỏ quả bom hẹn giờ này khỏi tay mình. Và chỉ có một cách duy nhất để làm được điều đó. Đó là trả lại cho con thỏ ngốc này.

“Á!? Đồ ngốc, đừng có mở ra bây giờ…!” Ta nghe thấy một giọng nói hoảng hốt từ bên trong, nhưng đã quá muộn rồi.

Ta vén rèm lên, và—

“!?”

Cảm giác như ta vừa bị một chiếc xe tải tông phải vậy. Trong phòng thay đồ nhỏ hẹp, thứ đầu tiên lọt vào mắt ta là bộ đồng phục của Học viện Rouran, được gấp gọn gàng trong góc. Tiếp theo đó, ta nhìn thấy đôi chân được bao phủ trong tất dài đến đầu gối. Đen và Trắng. Làn da trắng ngần và đôi tất đen tuyền tạo nên một sự tương phản tươi mới. Khi ta ngẩng đầu lên, Usami Masamune đang đứng đó, khoác trên mình chiếc quần lót màu hồng nhạt.

“……”

…Ta muốn phản bác rằng, cái thứ tự này đúng là lộn xộn hết cả lên. Ý ta là, tại sao ngươi lại mặc tất đầu gối sau khi mặc quần lót vậy? Và hơn hết, tại sao ngươi lại đưa bộ đồ bơi cho ta trong khi ngươi còn chưa thay đồ xong chứ? Có lẽ là do quá hoảng loạn vì tình huống mà nàng đã làm lộn xộn thứ tự mọi việc, hoặc có lẽ nàng muốn ta rời đi để có thể yên tâm thay quần áo.

Dù là lý do gì đi chăng nữa—thì cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng lúc này là chân phải của Usami đang ửng hồng và áp sát vào phía bên trái đầu ta, và là một cậu trai đang ở tuổi mới lớn, cảnh tượng trước mắt khiến ta không kịp phản ứng, đó là lý do mà…

“Khụ!” Một tiếng rên khẽ thoát ra khỏi miệng ta.

Ngay giây phút cú đá trúng đích, ý thức của ta liền rơi vào bóng tối.

♀×♂

“…Haizz.”

Hồi ức kết thúc tại đây. Ta đặt tay lên vết thương mà ta đã chịu mấy ngày trước, và thở dài. Mặc dù ta đã đãi nàng bữa trưa, giúp nàng mua sắm, rồi còn phải xấu hổ bỏ chạy khỏi cửa hàng, nhưng tuyệt nhiên không hề có bất cứ tin đồn nào về việc chúng ta đang hẹn hò. Chà, nhìn vào vụ mua sắm đồ bơi đó thì, có lẽ không có thì tốt hơn.

Theo Usami, [Hội Đồng Giám Sát] đang cố gắng hết sức để ngăn chặn bất kỳ thông tin nào như vậy lan truyền. Cho dù vậy, nàng vẫn muốn đi hẹn hò trước cuộc chiến ngày hôm nay—trận chiến ngày hôm nay, nhưng ta thành thật mà nói thì đã chán ngấy rồi. Cứ kết thúc kế hoạch này đi, để ta có thể giải thích mọi chuyện cho Konoe.

“Đừng có chán nản như thế. Ta không biết tại sao ngươi lại cãi nhau với Subaru-sama, nhưng ngươi thực sự muốn làm hòa đúng không? Để ta giúp ngươi, người bạn đáng thương của ta.” Kurose giơ ngón cái lên, và nở một nụ cười đầy tự tin.

Hoan hô, đúng là bạn tốt của ta có khác, không phải là một mối quan hệ vô dụng và thối nát mà ta quen biết từ hồi cấp hai. Giờ thì, trông ngươi cứ như một thiên thần áo trắng vậy… Ngươi nghĩ là ta biết ơn vì điều đó lắm sao, tên y tá chết tiệt kia. Ta biết tỏng ngươi đang âm mưu gì rồi.

“Đó là lý do… tại sao ngươi không giới thiệu ta với Subaru-sama luôn đi?”

“Ta đoán ngay mà.”

Bình thường, người ta hẳn sẽ thấy lạ khi một thằng con trai lại muốn được giới thiệu với một thằng con trai khác, nhưng tôi lại đoán tỏng được cái âm mưu của hắn ta. Rõ là hắn muốn làm thân với Konoe, cốt để tiến tới gần Suzutsuki hơn thôi mà. Hắn cười nhạo tôi, nhưng mà bản thân hắn cũng đang toan tính y hệt đấy thôi. Mà thôi, chắc hầu hết các học sinh khác cũng vậy, Suzutsuki đúng là một thần tượng mà.

“Đừng lo. Tôi có thể giúp cậu thân thiết lại với cậu ta. Tôi có một kế hoạch rất đặc biệt dành riêng cho cậu đấy.”

“Nói thẳng ra đi, độ tin cậy của cậu đang giảm sút đấy.”

Dù sao thì, cái tên “y tá” lẳng lơ này vốn dĩ chỉ có những động cơ mờ ám với con gái mà thôi. Bình thường, tôi sẽ từ chối ngay lập tức, nhưng mà…

“…Thôi được rồi. Tôi sẽ theo kế hoạch của cậu.” Tuy còn do dự, nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý.

Thành thật mà nói, tôi cũng muốn làm thân với Konoe, và dù mọi chuyện đều là để bảo vệ bí mật của cậu ấy, tôi vẫn cảm thấy có lỗi. Nếu có thể mong đợi sự giúp đỡ từ hắn, tôi muốn đón nhận nó, dù cho kế hoạch có “thối nát” đến đâu đi chăng nữa.

“Được thôi, đúng là điều tôi muốn nghe! Yêu cậu quá, Jirou!”

“Làm ơn đi, đừng có nói mấy lời đó với cái vẻ mặt như vậy. Tôi sắp nôn ra rồi đây.” Tôi gằn giọng với Kurose, nhưng hắn ta lại cười lớn hơn.

“Nào nào, đừng lo lắng! Kế hoạch của tôi hoàn hảo! Cậu cứ việc diễn theo thôi!” Kurose nói rồi kéo tôi vào lớp học.

Ể? Chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch ngay bây giờ ư? Nhưng mà, khoan đã, đông người quá.

“Này, Subaru-sama… Không, Konoe. Cậu có thể cho tớ một lát được không?” Vừa kéo lê tôi đi, Kurose vừa gọi Konoe.

Quản gia-kun trong bộ sườn xám quay đầu nhìn về phía chúng tôi, nhưng vừa thấy tôi đã lập tức đảo mắt đi chỗ khác. Ài, khó xử quá. Cái bầu không khí này thật không thể chịu nổi.

“Gì vậy? Tôi đang bận phục vụ khách hàng.”

“Đừng có như vậy chứ, ra hành lang với chúng tôi một lát thôi.”

Subaru-sama rõ ràng đang phát ra luồng khí ‘tôi đang bực mình, đừng có nói chuyện với tôi’, nhưng Kurose lại chẳng bận tâm chút nào. Tôi nghĩ hắn ta thật đáng nể ở điểm đó. Bảo sao hồi cấp hai hắn lại tiến xa được như vậy trong giải Judo toàn quốc, hắn ta đúng là không biết đọc vị không khí chút nào mà.

“Đi mà, có thứ này tôi muốn tặng cậu.”

“Cái… cái gì vậy!”

Kurose mạnh bạo nắm lấy cánh tay Konoe, kéo cậu ấy đi. Cùng lúc đó, vô số ánh mắt sắc như dao đâm thẳng về phía chúng tôi.

“Hắn ta đang làm gì Subaru-sama vậy…”

“Giết hắn được không nhỉ?”

“Đừng cản tôi, tôi sẽ nghiền nát tên biến thái đó bằng chính hai bàn tay này!”

Nhanh lên đi Kurose. Cứ đà này thì chúng ta sẽ chẳng còn ngày mai để mà hoạt động nữa. Giữa những ánh mắt lạnh lẽo sẵn sàng giết người bất cứ lúc nào, Kurose cuối cùng cũng kéo được Konoe vào một góc hành lang.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cậu lại kéo tôi ra đây? Nói thật nhé, tôi đang hơi bực mình đấy.” Konoe nheo mắt lại, trừng mắt nhìn chúng tôi một cách gay gắt.

Thật sự thì tôi thấy không chỉ là “hơi” đâu nhé. Nếu có gì khác, thì tôi chưa bao giờ thấy Konoe khó chịu đến thế này cả, tôi tin là vậy.

“Thôi nào, đừng giận dỗi như vậy. Jirou nói cậu ấy muốn làm hòa với cậu đó.”

“……Hừm.” Đôi mắt trong suốt của Konoe lướt qua tôi một thoáng.

Ánh mắt cậu ấy vẫn sắc bén như trước, nhưng tôi có thể thấy một tia hy vọng mờ nhạt lấp lánh sâu trong đôi mắt đó… Hửm? Chuyện này có khi còn tốt đẹp hơn tôi dự tính ban đầu thì sao? Được rồi, cố lên, “y tá”!

“Đúng vậy. Jirou muốn làm thân với cậu, đó là lý do tại sao cậu ấy đã chuẩn bị một món quà đó, cậu biết không?” Kurose nói, rồi lấy ra một gói quà được gói gém cẩn thận từ sau lưng.

Hắn ta giấu nó ở đâu vậy?

“…Một món quà?”

“Đúng vậy. Jirou đã rất cố gắng khi chọn món quà này. Chà, cậu ấy nói là quá ngượng nên không dám trực tiếp đưa cho cậu, thành ra tôi miễn cưỡng phải theo cùng vậy.”

“J-Jirou… làm điều đó… cho tôi ư…?”

Tôi cảm thấy sự tức giận của Konoe đối với mình đã giảm đi rất nhiều. Có lẽ cách tiếp cận thẳng thắn như thế này mới là lựa chọn tốt nhất ngay từ đầu nhỉ?

“Đây, nhận lấy đi. Món quà này chứa đựng tất cả tình cảm của Jirou đấy.”

“À-à ừm…!” Mặt Konoe ửng hồng khe khẽ, nhận lấy món quà từ Kurose. “T-tớ mở ra xem nhé?”

“Tất nhiên rồi. Cậu sẽ phải sốc đấy. Tớ dám chắc là cậu sẽ thích mê cho coi.” Nghe vậy, Konoe đưa tay bóc lớp giấy gói.

Trông cô ấy hệt như một đứa trẻ trong sáng Giáng sinh, vội vã mở quà.

“K-Kurose này, cậu điên rồi. Tớ bắt đầu nể cậu đấy.” Tôi thì thầm sau lưng Kurose, đủ nhỏ để Konoe không nghe thấy.

“Thấy chưa? Tớ đã bảo rồi mà, cứ để tớ lo.” Kurose bật cười đầy tự tin.

Chết tiệt, không ngờ tên này lại đáng tin đến vậy. Trước đây, tôi còn bán tín bán nghi vì cái thành tích ‘đen’ của hắn, giờ thì thấy ngượng chết đi được. Ai ngờ thằng bạn cùng lớp, lại là y tá, mà có lúc cũng đáng tin vậy chứ.

“Nhưng mà, như thế này có ổn không? Sao cậu biết cậu ấy thích gì?” Dù vậy, tôi vẫn thấy hơi lo.

Không biết hắn ta đã chuẩn bị cái món quà gì mà tự tin đến thế không biết…

“Đừng lo. Nếu là đàn ông, thì chắc chắn sẽ thích.”

“……”

Ngay khi nghe những lời đó, một điềm gở khủng khiếp chợt tràn ngập lồng ngực tôi. Tôi có cảm giác như chúng tôi vừa làm một điều gì đó cực kỳ tồi tệ. Mọi chuyện cứ tưởng đang suôn sẻ, nhưng giờ đây tôi lại có cảm giác như những hành khách trên tàu Titanic, còn gã đội trưởng đang phát tín hiệu cấp cứu qua radio vậy. Và đúng như dự đoán, ba giây sau, điềm gở đó đã thành hiện thực.

“Kyyyaaaaaa!?” Một tiếng thét chói tai đầy nữ tính xé tan màng nhĩ tôi.

Nhìn sang, Konoe đã ném món quà đi trong cơn giận dữ. Thật tình cờ, nó lại rơi trúng vào tay tôi. Trên đó… trên bìa tạp chí là hình một cô gái tóc hai bím, quần áo xộc xệch, tạo dáng đầy khiêu gợi.

“Hả? Cậu không thích ư?” Kurose là người duy nhất không thể nắm bắt được tình hình, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí khiêu dâm… à xin lỗi, cuốn tạp chí dành cho người lớn trong tay tôi với vẻ bối rối.

“Cái tên ngốc này! Cái kiểu quà cáp gì đây hả!?”

“Hả? Cậu nói gì vậy. Ngay cả Subaru-sama cũng là đàn ông mà, đúng không?”

“Nếu cậu ấy thích mấy thứ nhẹ nhàng hơn thì sao!?”

“Ê, Subaru-sama đó hả? Ý tớ là, ngay cả cậu cũng thích mấy thứ đó mà, đúng không?”

“Tại sao cậu lại kéo tôi vào cái mớ hỗn độn này hả!?”

“Hả? Cậu không nhớ sao? Hồi trung học, chính cậu là người đã nói ‘Thực ra tớ thích kiểu ngoài lạnh trong nóng’ còn gì—” Kurose chỉ nói đến đó thì im bặt.

Cú đấm quản gia đã khiến hắn im lặng. Đúng như tôi lo sợ, một cú đấm thẳng vào gan đã giáng xuống tên y tá. Nếu đây là một cú ném bóng chày thẳng, có lẽ nó đã xuyên thủng hàng rào mất rồi. Bằng chứng là tên y tá bị thổi bay với một tiếng ‘Ái-za!?’ hơi nữ tính, cơ thể hắn đáp thẳng vào nhà vệ sinh nữ.

“Ơ? Vừa rồi có tiếng gì vậy nhỉ…”

“Ưm, cậu có sao không… Oa, ai thế này!?”

“Khôngggggg, là biến thái! Hắn ta mặc đồng phục y tá!”

Một bản giao hưởng những tiếng la hét vang lên bên trong nhà vệ sinh. Nhờ sự xuất hiện của tên y tá lực lưỡng, một cảnh tượng địa ngục đã được vẽ ra đằng sau cánh cửa đóng kín đó… Ừm, chắc hắn sẽ ổn thôi. Có lẽ hắn sẽ thoát ra sau khi bị đánh bằng cây chổi cọ toilet. Trường hợp xấu nhất là hội kỷ luật học sinh bắt được hắn, nhưng tôi thành thật mà nói còn có những vấn đề tệ hơn thế này.

“…Jirou.”

“Ái!?”

Một giọng nữ trung trầm đầy áp lực gần như ép buộc tôi phải quay lại, và tôi được chào đón bởi cô quản gia thân yêu trong chiếc sườn xám của mình, đôi môi cô ấy run rẩy, còn đôi tay thì run lên vì tức giận.

“Anh đã chọn cái này bằng cả tấm lòng… dành riêng cho em, đúng không? Chính vì thế, em tốt nhất nên cảm ơn anh tử tế…”

“K-Khoan đã! Em hiểu lầm rồi! Kurose đã sắp đặt tất cả chuyện này! Anh chỉ muốn làm lành với em thôi…!”

Trong cơn hoảng loạn, tôi đổ hết tội lỗi cho Kurose. Nhưng trên thực tế, tôi mới là thằng ngốc khi tin vào hắn.

“…Hừm. Thì ra là vậy sao? Nhưng, đừng lo.”

“K-Konoe! Vậy là em hiểu rồi!”

“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ không làm gì tàn nhẫn đâu.” Cô nàng mỉm cười, cứ như đang nói chuyện với chủ nhân của mình vậy. “Với cậu, ít nhất tôi cũng sẽ lắng nghe những lời trăng trối cuối cùng.”

“Á… Konoe-san!?”

“Không sao đâu, mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi. Hơn nữa… Cậu thích mấy cô gái như trên bìa truyện kia, phải không?”

“Sao cô cứ cố chấp chuyện đó mãi vậy!?”

“C-Câm miệng! Dù sao đi nữa… cô g-gái đó cũng để tóc như vậy!”

“Cô gái đó…”

“B-Bạn gái cậu! Cô ta tết tóc hai bên mà!”

“À… chuyện đó thì…”

“Đưa cái đó cho tôi làm quà… À, cậu đang cố khoe khoang đúng không…!”

Konoe bĩu môi, lẩm bẩm mấy câu như “Tóc tết ở đây… ngoài lạnh trong nóng ở kia”, nhưng tôi vẫn không hiểu. Tại sao cô ấy lại giận dữ đến thế chứ? Ý tôi là, kiếp trước cô ấy từng bị một cô nàng Tsundere bắt nạt hay sao? Cùng lúc đó, tôi nghe thấy hành lang bắt đầu ồn ào hơn. Những người hiếu kỳ bắt đầu tụ tập lại xung quanh chúng tôi.

“Quán cà phê cosplay hả? Cũng không tệ lắm.”

“Alô? Lại đây ngay! Có một cô gái mặc sườn xám và một cô cảnh sát đang đánh nhau! Mà cả hai đều là con trai mới ghê chứ!?”

Tiếng nói từ khắp mọi nơi, với đủ loại cảm xúc khác nhau. Cứ như thể tất cả lũ chuột đều chui ra khỏi hang của chúng vậy. Đúng là lễ hội trường có khác. Ai nấy đều phấn khích một cách lạ lùng. Bầu không khí khác hẳn mọi ngày, ai cũng như phát điên lên. Phải chăng họ đang bị cuốn theo cảm xúc của ngày hội?

“K-Konoe, bình tĩnh lại đi đã.”

Tôi đánh giá rằng mình không có cơ hội trong giao tranh vật lý thực sự, nên tôi chọn cách hòa bình.

“Câm miệng, đồ thường dân.”

“T-Thường dân!? C-Cô học cái từ đó ở đâu ra vậy…”

“Tôi đọc được trong một cuốn sách. Họ gọi những người có người yêu như cậu là thế, đúng không? Tôi ghét loại người đó.”

“Konoe…”

“Đừng gọi tên tôi. Tôi thấy sởn gai ốc nếu một kẻ thường dân gọi tôi như vậy. Cậu bảo đó là quà… và tôi đã thực sự rất mong chờ…”

“……”

Đúng vậy. Suy cho cùng, Konoe vẫn là một cô gái. Cô ấy cũng sẽ mong chờ nhận được quà, và rồi hy vọng tràn trề. Thế mà, tôi lại…

“Tôi đã nghĩ… tôi sẽ nhận được bánh Daifuku dâu tây¹…”

“Sao lại là Daifuku dâu tây!?”

“Vì tôi muốn ăn nó từ hôm qua rồi.”

“Làm sao tôi biết được chuyện đó!?”

“Jirou… chúng ta đang nói về Daifuku dâu tây, không phải Daifuku dâu tằm.”

“Tôi biết mà!?”

Tôi biết là chúng nghe giống nhau, được chưa. Dù vậy, Daifuku dâu tây à… Konoe thực sự thích đồ ngọt. Mà thôi, có món gì mà cô quản gia tham ăn này không thích đâu cơ chứ?

“Nghe này, Daifuku dâu tây tuyệt vời lắm. Thêm cái cảm giác mềm mại, bông xốp của vỏ bánh Daifuku hòa quyện với nhân đậu đỏ ngọt ngào, cùng vị dâu tây chua ngọt, bên trong khoang miệng cậu sẽ tan chảy ra…” Konoe nở một nụ cười mãn nguyện, khi cô ấy giải thích sự tuyệt vời của Daifuku dâu tây.

Ý tôi là, không phải tôi không hiểu ý cô ấy, nhưng làm sao tôi có thể biết được những sở thích hiện tại của cô ấy chứ?

“Dù sao thì, chết đi.”

“Sao lại là dù sao thì!?”

“Câm miệng. Một kẻ thường dân thậm chí không thèm tặng tôi Daifuku dâu tây thì xứng đáng được tiễn thẳng lên thiên đàng. Đó là lựa chọn của tôi với tư cách là một quản gia.”

Và đối với tôi, đó là sự khởi đầu của kết thúc, một lời tuyên bố tử vong. Cú đấm “quản gia” của Konoe xé gió lao về phía tôi. Chết tiệt, không ngờ mình lại bị giết trong khi bị gọi là đồ thường dân. Đầu tôi đầy những tiếc nuối, thì…

“Hai đứa thôi ngay được chưa?” Một giọng nói uy nghiêm pha lẫn tức giận vọng tới.

Ngước nhìn, quản lý cửa hàng tạm thời Suzutsuki Kanade đang khoanh tay đi về phía chúng tôi.

“Subaru. Chơi đùa với Jirou-kun thì tốt thôi, nhưng em có phiền quay lại làm việc không? Nếu em không quay lại sớm, có lẽ sẽ gây ra một cuộc nổi loạn đấy.”

“Ưm…” Cô quản gia khẽ rên lên, khi nắm đấm của cô ấy vẫn lơ lửng ngay trước mặt tôi. “Tuy nhiên…”

“Gì cơ? Cậu không nghe lời chủ nhân của mình à?” Tiểu thư khẽ mỉm cười dịu dàng.

Ngay sau đó, cậu Quản gia-kun của chúng ta lập tức rú lên một tiếng, rồi hạ nắm đấm xuống tức thì. Có vẻ như cô ấy đã cảm nhận được áp lực tỏa ra từ nụ cười sau rốt của Suzutsuki. Konoe lườm tôi một cái “Hừm!” cuối cùng rồi quay về lớp. Chết tiệt, mối quan hệ của chúng tôi không những không tốt lên mà còn tệ đi trông thấy.

“…Cậu cứu tôi rồi, Suzutsuki. Không có cậu, có khi tôi đã được gặp ông bà rồi ấy chứ.”

“Tôi không cần lòng biết ơn của cậu đâu. Tôi chỉ muốn giữ cho lớp học của chúng ta vẫn ổn định vì sự kiện của chúng ta thôi. Mà, cái đó cũng sắp kết thúc rồi.”

“Kết thúc ư?”

“Đúng vậy. Tôi có chút chuyện cần giải quyết nên phải rời đi. Tạm thời, tôi đã nhờ vài cô gái khác thay tôi trông chừng rồi.” Suzutsuki giải thích với giọng điệu điềm tĩnh thường ngày.

Không biết cô ấy đang nói đến chuyện gì nhỉ? Chắc là lại có người tỏ tình với cô ấy rồi.

“Thôi gác chuyện đó sang một bên đi, Jirou-kun.” Suzutsuki quay sang nhìn tôi. “Gần đây hình như cậu đang có xích mích với Subaru, có chuyện gì xảy ra à?”

“!”

“Và, tôi nghe nói cậu hay đi cùng với một cô gái ở lớp khác nữa. Hai người có quan hệ gì vậy? Cô ấy là bạn gái của cậu à?”

“Ư…ưm…”

Vì câu hỏi bất ngờ đó mà tôi đành phải im lặng. Tôi đã sơ suất rồi. Ngay cả Kurose còn nhận ra, thì làm sao mà cô tiểu thư này lại không nhận thấy sự gượng gạo giữa tôi và Konoe cơ chứ. Tệ hơn cả, cô ấy còn biết được sự tồn tại của Usami nữa. Tôi phải giải quyết hiểu lầm này ngay lập tức…

“Mà thôi, tôi cũng chẳng bận tâm.”

Bất ngờ thay, Suzutsuki lại lập tức cắt ngang cuộc trò chuyện.

“Cậu không bận tâm… là ý gì?”

“Đúng như lời tôi nói đấy. Khác với Subaru, tôi biết chuyện cậu chỉ đang giả vờ yêu đương thôi.”

“……”

…Này này này, cậu đùa tôi đấy à. Sao mà cô ấy lại tinh ý đến vậy chứ? Không phải là nhận ra, mà là đã biết tất cả rồi.

“S-Sao cậu lại biết?”

“Ồ, tôi đoán đúng sao? Tôi chỉ đánh cược đại thôi, nhưng xem ra lại trúng phóc rồi.”

“!?”

“Ý tôi là, một kẻ hèn nhát mắc chứng sợ phụ nữ như cậu thì làm sao mà dễ dàng có bạn gái được chứ.”

“……”

“Nếu phải đoán, đó có lẽ là lý do vì sao cậu lại xích mích với Subaru đúng không? Cậu đã hứa sẽ đi quanh lễ hội trường với cô ấy, nhưng lại bị buộc phải phá vỡ lời hứa đó… đại loại là vậy?” Cô ấy dường như đang rất thích thú, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười ranh mãnh.

…Thôi được rồi, tôi nghĩ mình chẳng bao giờ thắng nổi Suzutsuki Kanade đâu.

“Vì là cậu nên chắc cậu đã phải đồng ý vì một lý do kỳ quặc nào đó, nhưng… hãy cẩn thận đấy. Tôi không nghĩ Subaru sẽ im lặng về chuyện này đâu, ngay cả khi cậu đã phá vỡ lời hứa rồi.”

“Hả? Ý cậu là sao?”

“Đúng như lời tôi nói đấy. Cô bé đó có thể bướng bỉnh một cách bất ngờ, nên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Mà, nếu cậu gặp khó khăn, thì cứ tìm tôi giúp đỡ.” Ném lại tôi vài lời khó hiểu, Suzutsuki bỏ đi với một câu “Tạm biệt.” đơn giản.

“…Hừm.”

Có vẻ như cô ấy quyết định sẽ đứng ngoài quan sát một thời điểm. Mà, đó cũng là điều tốt nhất cho tôi. Nếu cô ấy để lộ chuyện này cho Konoe, thì chắc chắn cô ấy sẽ không im lặng đâu. Với tính cách của Konoe, cô ấy có lẽ sẽ làm gì đó với Usami. Và rồi, toàn bộ kế hoạch đó sẽ tan tành, với con thỏ đáng ghét kia sẽ đổ hết lỗi lên đầu tôi. Hơn hết, có khả năng Suzutsuki sẽ tự mình phá hỏng kế hoạch.

Tôi có lẽ nên biết ơn vì cô ấy đang có chuyện khác phải giải quyết ngay lúc này. Tôi chỉ cần cô ấy giữ im lặng và—

“…À phải rồi, Jirou-kun. Có một điều tôi không hiểu, cậu có phiền nếu tôi hỏi không?”

Đột nhiên, Suzutsuki khoanh tay sau lưng rồi quay lại nhìn tôi.

“Chuyện gì vậy? Tùy thuộc vào đó, tôi có thể sẽ trả lời.”

Cơ bản thì cô ấy cũng đã lờ mờ đoán ra rồi. Điều duy nhất cô ấy còn thiếu là lý do thực sự đằng sau mọi chuyện chúng tôi đang làm.

“Vậy…” Chẳng hiểu sao, Suzutsuki lại nở một nụ cười quyến rũ đến lạ. “Cái cuốn tạp chí dành cho người lớn mà cậu cầm nãy giờ ấy, tôi đang thắc mắc không biết cái tựa đề ‘Phóng sự độc quyền! Lễ hội trường học trác táng với quý cô tsundere giàu có!’ kia là nói về cái gì nhỉ?”

“Cậu đến muộn hai phút hai mươi tám giây.”

Usami Masamune đứng trước cổng trường, đón tôi bằng giọng nói sắc lạnh như thường lệ.

“Im đi, tôi cũng có nỗi khổ của riêng mình chứ.”

Thật sự là vậy. Sau cái chuyện ban nãy, tôi đã hét toáng lên rằng ‘Đừng có đùa! Cậu có phải tsundere đâu!’, thế là Suzutsuki đáp lại ‘Hay là tôi ‘dere’ cho cậu xem nhé?’, khiến tôi sợ đến mức phải chạy thục mạng. Suzutsuki quỷ sứ, cô ta đích thị là quỷ sứ mà. Đáng sợ đủ đường luôn.

Lúc đó trời vừa đúng trưa. Chúng tôi đã hẹn gặp nhau để đi chơi. Tôi cứ nghĩ mình còn nhiều thời gian lắm, nhưng đúng là cái con thỏ đáng ghét đó, bản chất chẳng tốt đẹp gì mà.

“Muộn là muộn, đồ gà ngốc.” Cô ấy dùng mũi ủng dài chọc vào chân tôi, rồi thở dài thườn thượt. “Đàn ông gì mà để con gái đợi. Cậu là đồ ngốc à? Muốn chết à? Hay là gà?”

“Có hai phút thôi mà. Bằng thời gian pha một cốc mì ấy chứ.”

“…Cậu có biết tôi lo lắng đến mức nào trong suốt hai phút đó không?” Usami khẽ cúi đầu trong chốc lát.

Ơ? Cô ấy thật sự lo lắng sao? Vì hai phút ngắn ngủi đó thôi ư? Nhìn cái vẻ mặt buồn bã, cô đơn của cô ấy làm ngực tôi quặn lại…

“Đúng vậy. Tôi lo cậu đang tấn công con gái nhà người ta rồi bị bắt đấy.”

“Tôi không cần cậu lo lắng mấy cái chuyện đó!”

“À, phải rồi. Tôi không nên lo lắng mới phải, dù sao thì cậu cũng là BLC mà.”

“BLC?”

“Boys-Loving-Chicken – Đồ gà yêu trai.”

“Đừng có bịa ra cái thuật ngữ đó chứ!?”

“Nghe cứ như bánh mì kẹp BLT ấy nhỉ… Fufu.”

“Cái gì mà buồn cười đến thế?!”

“Nó làm tôi tưởng tượng ra một thằng gà khốn nạn mê trai bị kẹp giữa hai tên con trai.”

“Cái đồ thỏ biến thái kia, cậu im miệng ngay đi được không!”

…Khốn thật, tôi biết mình đang làm vậy để bảo vệ bí mật của Konoe, nhưng sao tôi lại để cô ấy hiểu lầm về mình đến thế cơ chứ. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh. May mắn thay, không có ai ở gần để nghe được câu nói đầy vấn đề đó. Tuy nhiên, trên con đường từ cổng vào tới tòa nhà trường, vô số người đang đứng xem các gian hàng. Giờ đã là buổi trưa, lễ hội trường học càng trở nên ồn ào náo nhiệt hơn. Chắc chắn rồi, chúng tôi sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy như thế này. Một khi cái tin đồn tôi và Usami đang hẹn hò lan ra, mọi chuyện có lẽ sẽ khá hơn.

“Bây giờ, chúng ta chuyển sang việc hẹn hò nào. Chúng ta không còn nhiều thời gian cho sự kiện chính, nên chúng ta cần bù đắp cho khoảng thời gian bị mất vì cậu.”

“Cậu đúng là phiền phức thật đấy. Tôi phải thay quần áo chứ.”

Chỉ cách đây vài phút, tôi còn là một nữ cảnh sát đấy. Trong cuốn tạp chí thời trang tôi đọc hôm qua, nó không hề nói rằng tôi nên đi hẹn hò với cái bộ dạng đó.

“Ý tôi là, cậu cũng thay quần áo rồi mà, phải không?”

Cái gì ấy nhỉ, Quán Cà Phê Áo Tắm Phiêu Lưu Đam Mê? Cô ấy đâu thể ra đây với bộ đồ bơi thi đấu được…

“Ế?”

Tuy nhiên, Usami lại thốt lên một tiếng ngạc nhiên, ánh mắt cô ấy lảng đi… Đừng nói với tôi, là cô ấy lười thay đồ, nên chỉ mặc đồng phục bên ngoài bộ đồ bơi thôi đấy chứ?

“N-Nào, đi thôi! Nếu không nhanh lên, lễ hội sẽ kết thúc mất!” Usami giục tôi, như thể cô ấy đang cố che giấu điều gì đó.

…Thôi kệ đi. Dù hơi tò mò không biết bên trong bộ đồng phục đó giờ cô ta đang mặc gì, nhưng mình không thể vì chuyện đó mà mất tập trung được. Dù sao thì, mối quan hệ kỳ quặc này cũng sẽ kết thúc trong hôm nay thôi. Xong xuôi cái sự kiện cuối cùng này là mình sẽ được giải thoát. Đến lúc đó, mình có thể nói lời tạm biệt với con thỏ đáng ghét này rồi.

“Vậy thì, tôi trông cậy vào cậu đấy, Đồ Gà Ngốc.”

“Hử? Trông cậy gì cơ?” Tôi không hiểu cô ta đang nói gì, bèn hỏi lại. Ngay lập tức, Usami đáp lại bằng một tiếng “Hả?” ngớ ngẩn.

“Cậu đang nói gì thế? Hẹn hò thì phải do con trai dẫn dắt chứ?”

“Hả?”

“…Này, cái “Hả?” đó là sao? Đừng nói với tôi là cậu chẳng nghĩ ra cái gì nhé?” Usami lườm tôi một cái sắc lẻm, khiến tôi im bặt.

Trách ai bây giờ, tôi bận tối mắt tối mũi với việc chuẩn bị cho quán cà phê hầu gái, về nhà muộn rồi nên hoàn toàn quên bẵng chuyện đó mất.

“Ôi trời, cậu đúng là tệ nhất. Cậu đã bao giờ đi hẹn hò chưa?”

“Gì… Đừng có trêu tôi! Tất nhiên là có rồi!”

Mặc dù nói vậy, nhưng trước đây tôi đi trung tâm trò chơi điện tử với Konoe là do Suzutsuki sắp xếp hết cả… Khu giải trí cũng vậy.

“Thế còn cô thì sao?”

“Hả?”

“Đừng có ‘Hả?’ tôi. Nếu cô dám trêu tôi, chắc cô phải đi hẹn hò nhiều lắm rồi nhỉ?” Tôi càu nhàu đáp trả.

Đúng như dự đoán, vẻ mặt Usami cứng đờ lại với một tiếng “Hả?” lúng túng, rồi cô ta bắt đầu đỏ bừng mặt.

“Đ-Đừng có trêu tôi, đồ gà ngốc! T-T-Tất nhiên là tôi có rồi! Tôi kinh nghiệm đầy mình đây này!”

“Thế sao cô không dẫn dắt đi? Cô chắc chắn sẽ làm tốt hơn tôi nhiều.”

“Ư…khục…” Miệng Usami méo xệch thành hình tam giác.

Vậy ra cô ta chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi. Hơn nữa với phản ứng này, đây thực sự là buổi hẹn hò đầu tiên của cô ta à?

“C-Cái ánh mắt đó là sao! Phải đấy, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi! Thì sao chứ!? Ai mà chẳng lo lắng trong lần đầu tiên!” Usami quay mặt đi, cố tỏ ra cứng rắn.

Đúng như tôi dự đoán. À, lo lắng cơ đấy. Nhìn cô ta thì cũng có lý.

“Kể cả muốn có kế hoạch hay gì đó, thì cùng lắm chúng ta cũng chỉ đi vòng quanh lễ hội trường thôi, nên cứ dạo mấy gian hàng xem sao?”

“…Đ-Được thôi.”

Cãi nhau bây giờ chỉ tổ phí thời gian, nên tôi đưa ra một đề xuất khác, Usami gật đầu… Trời ơi, giá mà cô ta cứ bình tĩnh như thế này thì đáng yêu biết mấy.

“Nhưng, đừng có nghĩ bây giờ cậu hơn tôi nhé. Tôi không nghe lời cậu hay gì đâu.”

“Cô không thể im lặng một phút được à?”

“Cậu bảo tôi phải như một con chó, chỉ biết nghe lời cậu thôi à!?”

“Ai nói thế!”

“Trời ơi không đời nào, cho dù cậu có là bạn trai tôi đi nữa, tôi cũng không đời nào đi dạo công viên buổi tối với một sợi xích quanh cổ đâu!”

“Mấy cái tưởng tượng của cô phong phú quá rồi đấy!”

Chúng tôi thật sự không thể đi đến bất cứ tiếng nói chung nào. Hơn nữa, sao mấy cái tưởng tượng của cô ta lúc nào cũng tục tĩu thế nhỉ? Tôi hiểu là chúng tôi đang trong tuổi dậy thì, nhưng mà trời đất ơi. Thôi, tạm gác chuyện đó lại, giờ là lúc tập trung vào buổi hẹn hò. Chúng tôi sánh bước bên nhau, đi về phía các gian hàng. Nắm tay nhau có lẽ sẽ giúp chúng tôi hiệu quả hơn rất nhiều, nhưng làm thế chẳng khác nào tôi đang đi dạo với chính Tử Thần vậy.

Gần đây tôi nhận ra rằng chứng sợ phụ nữ của mình dễ bị kích hoạt hơn nhiều khi tôi chạm vào người khác. Thế nên việc nắm tay như thế này rất nguy hiểm. Nếu lấy ví dụ trong thế giới của Jo*o, thì nó sẽ giống như ‘The Grateful Dead3’ vậy.

“A, nhìn kìa, đồ gà ngốc.”

Usami cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi khi cô ta túm lấy tay tôi, rồi kéo đi. Ái chà, tôi có thể cảm nhận hơi ấm từ ngón tay cô ta truyền trực tiếp lên da thịt mình. Cả người tôi nổi da gà. Đúng là nó phát tác nhanh chóng qua tiếp xúc trực tiếp thật. Càng tệ hơn khi cô ta còn nắm tay tôi chặt như thế.

“N-Này, bỏ ra.”

“Hả? Ngại ngùng gì sao?” Tôi còn chưa kịp nói thêm câu nào, Usami đã nhe răng cười tủm tỉm. “Hừm, thật tình. Chuyện này trong buổi hẹn hò là hết sức bình thường, lại đây nào, lại đây nào, lại đây nào.”

“Oa, d-dừng lại đi mà!”

Tôi cố gắng chống cự, nhưng Usami vẫn không chịu buông tay, thậm chí còn vòng tay ôm chặt lấy tay tôi, y hệt một con gấu koala bám lấy thân cây trong sở thú. C-con thỏ đáng ghét này, chắc là nó đang nhân cơ hội này để trả đũa chuyện lúc trước của tôi đây mà. Hơn nữa… Ối trời ơi, đúng là nhìn vậy mà không phải vậy. Thân hình cô ta tuy mảnh mai, nhưng… dù sao thì vẫn là con gái mà.

Usami dường như rất hài lòng khi thấy tôi chịu khổ, cô ta càng ghì sát người vào tôi hơn nữa. Đây rốt cuộc là loại trừng phạt gì vậy trời? Tôi dồn hết sức lực để kiểm soát, không để chứng sợ phụ nữ của mình bùng phát.

“Nhìn xem, món kia trông ngon không?”

Không hề hay biết về nỗi khổ của tôi, Usami thản nhiên nhìn ngắm các quầy hàng bên đường, đặc biệt là món takoyaki. Ghen tị thật, giá mà lớp tôi cũng chọn bán món gì đó “chính thống” như vậy. Khi mùi thơm lừng của nước sốt và nhân thịt xộc vào mũi, bụng tôi bắt đầu réo ầm ĩ. À phải rồi, tôi còn chưa ăn trưa nữa.

“Cậu đói à?”

“Ừm. Cậu đãi tôi nhé?”

“Đương nhiên là không rồi, cậu phải đãi tôi chứ. Tôi nghe nói hẹn hò thì con trai phải trả tiền mà.”

Lại cái điệp khúc đó nữa à? Cậu coi tôi là ông chủ hay sao? Mà cậu nghe ai nói cái chuyện đó trong khi đến bạn bè còn chẳng có chứ? Hay là mấy đứa hậu bối trong câu lạc bộ của cô ta?

“Ai mà đãi cậu chứ, Usamin.”

“Ehhh, gà keo kiệt.”

“Muốn nói sao thì nói đi~”

“Gà không biết bay thì chỉ là gia súc thôi.”

“Đương nhiên rồi!?”

“Thấy chưa! Gà là gia súc!”

“Tôi biết mà không cần cậu nói!”

“—Gà!”

“Mắt tôi, mắt tôiiiiii! Cậu có thôi đi không hả!”

Cô ta đúng là cuồng Ghi*li thật đấy. Mà tôi thì toàn phải đãi cô ta ăn ở căng tin rồi, nên tôi thật sự không muốn lãng phí tiền của mình thêm nữa. Khi tôi phản đối, Usami liền bĩu môi.

“Được rồi vậy thì. Sau buổi hẹn hò này, tôi sẽ đãi cậu một bữa ăn tự nấu, nên bây giờ cậu cứ trả tiền đi.”

“Cái hợp đồng kiểu gì vậy?”

“Thế không được sao? Tiền bạc hơi eo hẹp… Tôi đã dùng khá nhiều cho bộ đồ bơi rồi…”

“Tiền bạc eo hẹp…”

Cô ta mắc nợ gì hay sao? Thế nên mới bắt tôi trả tiền ăn trưa, hay khi ghé cửa hàng ở khu phố thương mại lúc tan học về nhà à? Đây có phải là một kiểu “đào mỏ” ngược không vậy?

“Đã xảy ra nhiều chuyện, tôi bị đuổi việc làm thêm rồi, mà tuy tôi có thể nấu ăn nhưng lại không có nguyên liệu… Gần đây tôi chẳng ăn được thứ gì ra hồn cả.”

“Ra hồn… vậy cậu đã ăn gì?” Sự tò mò lấn át, tôi liền hỏi.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi thấy một bóng đen bao phủ đôi mắt Usami, như thể cô ta đang nhìn xuống một đại dương u tối.

“—Xốt mayonnaise.”

“Cái gì?”

“Này con gà ngốc kia, cậu có biết không? Có một người từng bị mắc kẹt trên núi, và đã sống sót nhờ xốt mayonnaise và nước trong suốt một tuần đấy.”

“……”

“Ngay cả bánh mì ở căng tin trường học cũng là hạnh phúc thuần túy đối với tôi. Và còn nhiều calo nữa chứ…”

“Thôi đủ rồi, Usami. Tôi hiểu rồi, là lỗi của tôi. Xin lỗi.” Tôi mạnh mẽ cắt ngang cuộc trò chuyện.

Tôi cảm thấy mình vừa nhìn thấy một khía cạnh của cô ta mà lẽ ra không bao giờ nên được phơi bày. Có lẽ Usami Masamune đời thường hơn tôi tưởng. Mà xét từ đó, có khi nào cô ta sống một mình không nhỉ? Vì tôi đã tiếp xúc quá nhiều với tiểu thư nhà giàu và Subaru-sama, hai người sống trong một thế giới hoàn toàn khác biệt với tôi, nên có một cô gái như vậy ở bên cạnh lại mang đến cảm giác mới mẻ. Còn Kureha ư? Ờ thì, thế giới mà cô bé sống lại khác biệt theo một kiểu riêng nữa.

Nếu phải đoán, tôi e là cô bé ấy chắc sẽ khó mà hòa hợp với Suzutsuki. Nghe nói thì hoàn cảnh sống của hai người hoàn toàn khác biệt. Một bên là tiểu thư cành vàng lá ngọc, một bên là người thường. Tuy chỉ là một suy đoán mơ hồ, nhưng tôi tuyệt đối không thể để hai người này gặp mặt. Chắc chắn cô ấy sẽ nói kiểu như ‘Đừng có coi thường dân đen’ và coi Suzutsuki là đối thủ cho mà xem.

Mà thôi, tôi thì cũng không ghét những người tự tin. Hơn nữa, tính cách của họ đúng là trái ngược hoàn toàn. Suzutsuki thì che giấu bản chất thật, giả vờ là một mỹ nhân hoàn hảo vô song, còn Usami thì ngược lại. Tuy vụng về nhưng cô bé nói thẳng những gì mình muốn, làm những gì mình thích. Có lẽ đến mức làm ảnh hưởng cả đến các mối quan hệ của bản thân. Tôi thực sự nghi ngờ rằng những trò vớ vẩn của Suzutsuki sẽ chẳng có tác dụng gì với cô bé này.

Nếu vậy thì – họ có thể là hai thái cực hoàn toàn đối lập. Một cô nàng sói dối trá, và một cô thỏ khó ưa ghét nói dối: Suzutsuki Kanade và Usami Masamune. Điều duy nhất tôi có thể cầu xin là hai người đó đừng bao giờ gặp nhau khi có mặt tôi…

“Với lại, tớ muốn cậu đãi tớ ăn gì đó ngay bây giờ. Như vậy thì giống một buổi hẹn hò hơn, đúng không?”

“Giống một buổi hẹn hò hơn, hả…”

Cô bé ấy muốn đi hẹn hò đến thế ư? Liệu cô ấy có phải kiểu người sẵn sàng ghi “Nữ tiếp viên số 1 Ginza” vào bản khảo sát kế hoạch tương lai chỉ để gây rắc rối cho giáo viên không? Hay là cô ấy muốn khoe khoang rằng mình đã quá quen với việc đi hẹn hò rồi? Chỉ đãi ai đó ăn thì chưa thể gọi là hẹn hò được đâu.

“…Xin lỗi, cho tôi một phần takoyaki.”

Cuối cùng, tôi chỉ có thể gọi đồ ăn cho cô bé. Tôi biết mình khá là tệ khi phải làm thế này, nhưng nếu không đãi cô bé ăn, chắc cô bé sẽ cứ bám riết lấy tôi mất. Chắc là chỉ cần chút đồ ăn là cô bé sẽ bình tĩnh lại thôi, đúng không? Cứ như thể tôi đang cho một chú thỏ hoang ăn vậy.

“Đó là một lời hứa đấy nhé. Hãy nhớ quy tắc trao đổi tương đương.”

“Cứ giao cho tớ đi. Tớ rất tự tin vào khả năng nấu ăn của mình.” Usami nói, nhưng đôi mắt không rời khỏi đĩa takoyaki chúng tôi vừa mua.

Cô bé xiên một viên takoyaki bằng tăm, thổi nhẹ rồi nhét vào miệng. Ngay lập tức, vẻ mặt cô bé tan chảy trong sự sung sướng tột độ. Tôi cũng tự nhét một viên vào miệng. Ừm, không tệ. Lẽ ra tôi nên tặng cái này cho Konoe thay vì cuốn tạp chí người lớn kia.

“Này, tên gà ngốc.”

Chúng tôi cứ thế đi loanh quanh không có mục đích cụ thể, vừa ăn takoyaki, thì Usami cất tiếng.

“Cậu nói là đã từng đi hẹn hò với ai đó rồi, đúng không… Có phải là Subaru-sama không?”

Chức năng hơn thẩm mỹ. Thay vì lắng nghe cô gái bên cạnh, tôi quá mải mê với món takoyaki của mình, và trả lời “Phải” mà không suy nghĩ gì. Đương nhiên, tôi hối hận ngay lập tức. Nghĩ mà xem, Konoe trong mắt mọi người ở trường này là con trai, nên cứ như thể tôi công khai thừa nhận mình đã đi hẹn hò với một chàng trai vậy.

Tôi đang nghĩ cách thoát khỏi tình huống này thì thấy Usami đứng hình, viên takoyaki vẫn còn trong má. Cô bé trông như một chú sóc đang săn tìm thức ăn dự trữ cho mùa đông vậy.

“Á, tớ không thể tin được. Cái Subaru-sama đó lại hẹn hò với cậu ư? Hẹn hò có trả tiền hả?”

Làm gì có, cô ấy đâu phải ngôi sao ở hộp đêm nào đó.

“Không có gì to tát đâu. Cậu ấy và tớ khá hợp nhau, nên chỉ là ra ngoài trường chơi bời thôi.”

Tôi không nói dối. So với lần đầu gặp mặt, ít nhất lúc đó chúng tôi cũng đã thân thiết hơn một chút. Mặc dù bây giờ mọi thứ đã trở lại vạch xuất phát rồi.

“…Hả.” Không hiểu sao, Usami có vẻ không mấy hài lòng với câu trả lời của tôi.

Thậm chí, cô bé trông còn nghi ngờ hơn trước.

“Thật sự là kỳ lạ.”

“Có gì mà kỳ lạ?”

“Ý tớ là, cậu là một con người hoàn toàn bình thường và tầm thường. Đóng vai bạn gái của cậu trong mấy ngày qua, điều đó hoàn toàn trở nên rõ ràng. Nếu đây là một trò chơi RPG, cậu sẽ là ‘Dân Làng A’.”

“Xin lỗi vì đã quá bình thường nhé.”

Đoạn văn bạn cung cấp là tiếng Anh, không phải tiếng Trung. Tôi sẽ dịch sang tiếng Việt từ bản tiếng Anh này, đảm bảo tuân thủ các yêu cầu về phong cách và thuật ngữ đã đưa ra.

---

“Bình thường… ừm. Chính vì vậy nên mới lạ. Sao một người tầm thường như cậu lại đột nhiên thân thiết được với Subaru-sama?”

“Dù cậu có hỏi tôi vậy thì…”

À phải rồi, đó là câu cô ấy đã hỏi tôi khi chúng tôi gặp nhau lần đầu.

—Sao cậu lại trở thành bạn của Subaru-sama?

Câu trả lời thì đơn giản thôi. Tôi phát hiện ra bí mật của Konoe, rồi hai đứa trở thành "đồng lõa". Tôi chẳng phải là một cá thể đặc biệt gì cả, cũng không đóng vai trò quan trọng nào. Chỉ là… Konoe luôn muốn có một người để chia sẻ bí mật này, một người để bầu bạn. Tôi tình cờ lấp vào vị trí đó mà thôi.

“Sao đột nhiên cậu lại hỏi tôi chuyện đó?”

“Không phải quá rõ ràng sao? Tôi… tôi thật sự rất thích cậu ấy mà…” Usami quay mặt đi, má đỏ bừng.

Vậy ra cô nàng này cũng giống hệt Kureha, hả? Cứ nói đến Konoe là tất cả bọn họ đều bỗng nhiên trở nên yểu điệu thục nữ lạ lùng. Cái vẻ “nữ quái đi xe phân khối lớn” lúc nãy chạy đi đâu mất rồi?

“À, thì tôi hiểu mà, Konoe thật sự rất ngầu.”

Đến cả gương mặt cậu ấy cũng thanh tú đến mức chẳng giống con trai chút nào. Thôi thì, cậu ấy vốn dĩ không phải con trai, nên cũng dễ hiểu. Nhưng, tôi không thể trách những người trót phải lòng cậu ấy được.

“…Không phải vậy.” Thế nhưng, Usami lại phủ nhận lời tôi nói, đầu vẫn cúi gằm. “Không phải là vì cậu ấy ngầu hay không ngầu. Tôi không đặc biệt thích cậu ấy vì gương mặt.”

“Hả? Vậy thì, cậu thích cậu ấy ở điểm nào?”

“…Hứ. Tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu. Đặc biệt là không nói cho cái người chẳng có gì đặc biệt mà lại kết bạn được với Subaru-sama.”

Cái thái độ rụt rè ban nãy của cô nàng đâu rồi? Giờ thì cô ấy lộ rõ vẻ thù địch với tôi. Có lẽ, cô ấy thực sự ghét tôi.

“Tôi ghét cậu. Ghét cậu kinh khủng luôn ấy. Ngay cả hôm nay, tôi cũng thà có Subaru-sama ở bên cạnh mình còn hơn.” Cô ấy nói thế, vậy mà lại đẩy một que tăm có xiên takoyaki về phía miệng tôi.

“Ưm? Không có bạch tuộc bên trong hay sao ấy nhỉ?”

“Đồ ngốc nhà cậu. Tôi đã nói là chúng ta phải giả vờ như một cặp tình nhân mà.” Cô ấy nói, rồi cố nhét miếng takoyaki vào miệng tôi.

À à, tôi hiểu rồi. Cô ấy đang cố tỏ ra tình tứ để khoe mẽ với những người xung quanh. Nhưng mà, thế này thật sự rất xấu hổ. Ngày càng nhiều người đổ dồn sự chú ý về phía chúng tôi. Chuyện đó cũng dễ hiểu, chúng tôi là một cặp đôi ngốc nghếch giữa đám đông trong một lễ hội trường học đông đúc.

“N-Nhanh lên đi. Tôi đang ngại chết đây này.” Cô ấy nói với giọng khẽ khàng bất thường, nên tôi đoán là cô ấy cũng giống tôi.

Mà, ai làm chuyện này mà không ngại chứ.

“Với lại, khi cắn thì nhắm mắt vào. Ánh mắt chúng ta chạm nhau thì ngại lắm.”

“Ừ ừ, tôi hiểu rồi.” Tôi làm theo lời cô ấy, nhắm mắt lại, đồng thời mở miệng ra.

Vì cô ấy nói ngại khi chạm mắt với người khác, chắc hẳn cô ấy không quen giao tiếp với người ngoài. Vài khoảnh khắc sau, tôi cảm thấy thứ gì đó mềm mại và dịu dàng chạm vào môi mình.

“Ưm?”

Hả? Takoyaki luôn mềm như thế này ư? Tôi thấy nó có vẻ… căng mọng hơn tôi nhớ thì phải…

“Ưm ưm!?” Sự nghi ngờ của tôi chỉ kéo dài trong giây lát.

Ngay lập tức, một thứ gì đó ấm nóng bị nhét vào miệng tôi. Oa, cái gì thế này? Nó đang bị đẩy mạnh vào trong. Chưa kể, hương vị quá nhạt để là takoyaki. Lạ thật, có sốt ở trên không vậy?

“Ức!?”

Thêm nữa bị nhét vào miệng tôi. Ưm, tôi sắp nghẹt thở rồi… Không thở được. Chết kiểu này thật là thảm hại. Ngay cả tra tấn thời Trung Cổ cũng không tàn nhẫn đến thế. Tôi cố gắng chống lại số phận này, và cắn vào kẻ xâm nhập.

“…Ối!?”

Aaaaa! Nóng nóng nóng! Cái gì thế này? Đau quá! Nóng quá, lại còn cay nữa! Đây chắc chắn không phải takoyaki!

“C-Con ranh kia! Mày đang làm cái quái gì vậy!”

Tôi ho sặc sụa, rồi mở choàng mắt. Ngay sau đó, vật tôi đang cắn dở rơi tõm xuống đất. Nhìn kỹ lại, đó đâu phải takoyaki, mà là taiyaki. Cô định nhồi cả cái thứ này vào miệng tôi sao? Lại còn nữa, nhân đậu đỏ bên trong sao mà đỏ rực thế kia… Khoan đã, đó là tương ớt Tabasco! Tôi đang tự hỏi hàng quán nào lại bán cái thứ quái gở này, thì đập vào mắt là cái biển hiệu to tướng đề dòng chữ “Taiyaki máu tươi”. Dám bán cái thứ đồ kinh dị này à?

“Cô là chim mẹ mớm mồi cho con à!? Tôi đâu phải chim cánh cụt con!” Tôi gắng gượng than vãn với cái lưỡi tê dại.

“Hửm, xem ra cậu cũng ổn đấy chứ.” Một giọng nữ trầm, lạnh lẽo đến thấu xương vang lên.

Khi tôi đưa mắt theo hướng giọng nói, tôi bắt gặp một vẻ mặt cau có đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt trong suốt như thủy tinh giam hãm tôi trong tầm nhìn của chúng.

“K-Konoe! C-C-Cô! Cô làm cái quái gì ở đây!?”

Đúng vậy, đây chính là Konoe Subaru. Subaru-sama vẫn mặc bộ sườn xám như trước, giờ đang khoanh tay nhìn tôi đầy vẻ khó tin và tức giận. Bên cạnh cô là Usami, đang nhìn Konoe với vẻ mặt ngỡ ngàng không kém tôi.

“Việc làm của cô đâu!?”

Với tư cách là trụ cột doanh thu số một của quán cà phê, cô ấy đã được sắp xếp ca đặc biệt, lẽ ra giờ này phải đang làm việc bán sống bán chết mới phải. Luật lao động ư? Thứ đó là cái gì vậy?

“Tôi đã bỏ trốn.”

“Cô bỏ trốn!?”

“Trên thế gian này còn có một nơi làm việc tuyệt vời và xứng đáng hơn dành cho tôi.”

“Sao cô lại nói chuyện cứ như một tên hikikomori vừa bị đuổi việc bán thời gian vậy!?”

“Hơn nữa, tôi không có ý định làm việc ở đó nếu không có tiểu thư ở bên. Tôi còn có chuyện khẩn cấp hơn cần giải quyết.” Konoe nói với một giọng điệu đầy ẩn ý, rồi kéo lại gần tôi. “Từ giờ trở đi, tôi sẽ giám sát cậu.” Cô ấy khẽ khàng nói.

“Giám sát… Sao cô lại phải làm vậy chứ!”

“Cậu thực sự cần phải hỏi điều đó sao? Cậu có thể sẽ kể bí mật của tôi cho cô bạn gái kia nghe đấy, nhớ chứ?”

Khi tôi khẽ giọng phản đối, Konoe đáp lại.

“Cậu có vẻ khá thân thiết với cô gái này, đúng không? Đi lại khoác tay nhau, ăn takoyaki, công khai ve vãn nhau giữa chốn đông người…!”

Chết tiệt, vậy ra cô ta đã theo dõi chúng tôi từ khi tôi rời khỏi lớp học rồi sao? Trong đầu tôi, tôi hình dung Konoe đang rón rén theo sau chúng tôi, nấp sau một cột điện thoại. Đúng là phạm tội nghiêm trọng mà.

“Chính vì vậy, tôi đã quyết định đi cùng hai người. Không sao chứ? Dù sao tôi cũng là bạn của cậu, nên tôi phải đảm bảo mối quan hệ của cậu được suôn sẻ. Đó là nhiệm vụ của tôi.”

“…………”

…Hết rồi. Những gì cô ấy nói cứ lộn xộn cả lên, nhưng dựa trên kinh nghiệm của tôi với cô ấy, Konoe sẽ không lùi bước dù tôi có nói gì đi nữa. À, tôi hiểu ý Suzutsuki rồi. Không đời nào Subaru-sama lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Nhưng, tôi không ngờ cô ấy lại ép buộc thực hiện lời hứa ban đầu một cách trắng trợn như thế này.

“C-Cái đồ gà ngốc! Cậu đang lầm bầm cái gì vậy!” Từ phía sau lưng, tiếng thì thầm của Usami vẳng đến tai tôi.

Chắc hẳn cô ấy cũng đang bối rối trước sự xuất hiện đột ngột của Subaru-sama.

“…Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ Konoe sẽ phải đi cùng chúng ta từ giờ trở đi.” Khi tôi nói cho Usami biết chuyện gì đang xảy ra, miệng cô ấy há hốc vì sốc, kèm theo tiếng “Eh” ngớ người.

“Đ-Đừng đùa như vậy! Điều đó sẽ phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của chúng ta! Cậu có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu—” Usami nói đến đó thì đột nhiên im bặt.

Ánh mắt Konoe hướng về phía cô ấy đã tước đi mọi lời nói của Usami.

“Sau khi thảo luận với Jirou, chúng tôi đã quyết định tôi sẽ tham gia cùng hai người. Rất mong được giúp đỡ.”

“Vâng… vâng ạ… mong được giúp đỡ ạ…”

Đúng là một trận chiến áp đảo. Với Subaru-sama mà cô ấy vô cùng ngưỡng mộ đang ở trước mặt, Usami chỉ có thể im lặng như một chú thỏ con sợ hãi.

“Thôi nào, đi thôi. Nếu chúng ta nán lại lâu quá, lễ hội trường học sẽ kết thúc mất.” Konoe nói, đoạn nắm lấy tay tôi và cất bước.

Ối chà, cô nàng thừa biết tôi mắc chứng sợ phụ nữ, vậy mà…!

“Khoan đã! Chờ một chút, đồ con gà ngốc nghếch kia!”

Cùng lúc đó, Usami cũng nắm lấy bàn tay còn lại của tôi. Trời ơi, đây là tình huống gì thế này! Ánh mắt của mọi người xung quanh như đâm thẳng vào tôi. Giờ đây, tôi không chỉ đang "tán tỉnh" một cô gái, mà còn có cả Subaru-sama, "hoàng tử" của trường, đang diện bộ sườn xám đứng cạnh. Chuyện này còn hơn cả điên rồ, có khi tôi còn có thể thu tiền như một trò trưng bày ở sở thú ấy chứ.

“Này, cô định đi đâu thế?”

“Quán mà cậu vừa ghé đấy. Tôi cũng muốn thử món takoyaki.”

“Cô muốn thử sao…”

Đây là lần đầu cô ấy ăn takoyaki ư? Chà, tháng trước cô ấy mới ăn mì ly lần đầu, nên tôi cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.

“Sao chúng ta phải đến tận đó chứ? Tôi vẫn còn số takoyaki vừa mua cho Usami đây.”

“…Hừm, thật phiền phức. Tôi muốn ăn phần của riêng tôi, được chứ.” Konoe thở dài càu nhàu, rồi bước về phía quầy hàng.

Khi chúng tôi đến nơi, người bán hàng vừa nãy nhìn Usami và tôi đầy khó hiểu. Cũng phải thôi, cặp đôi ngốc nghếch vừa mua takoyaki giờ lại quay lại với ba người. Chưa kể tất cả chúng tôi còn đang nắm tay nhau, trông thật kỳ quặc.

“Ưm, vậy ra đây là takoyaki.” Konoe dán mắt vào chiếc máy làm bánh.

Đúng là lần đầu cô ấy ăn món này rồi. Bất chợt, ánh mắt cô ấy chuyển sang tôi.

“Jirou, bao tôi ăn đi.” Cô ấy nói cứ như đó là chuyện hiển nhiên.

“Sao tôi phải trả tiền cho cô chứ?”

“Tôi để quên ví ở trong lớp rồi.”

“Quên… Vậy còn cái bánh taiyaki lúc nãy thì sao?”

“Đó là do một người rất tốt bụng trên đường đến đây cho tôi.”

“Một người rất tốt bụng…”

Nghĩ đến Subaru-sama vốn luôn lạnh lùng và điềm tĩnh, chẳng có ai lại làm thế cả. Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ cô ấy thấy tôi trả tiền takoyaki cho Usami. Tôi cá là cô ấy cũng chẳng quên ví đâu, chỉ bịa chuyện ra vậy thôi. Chẳng hiểu sao, cô ấy có vẻ ghen tị với Usami. Cô ấy muốn được ăn takoyaki do tôi trả tiền đến thế sao?

“Sao thế? Cậu không định bao tôi sao? Mặc dù cậu đã bao cô gái kia?”

“Ặc…”

“Mặc dù đây là lỗi của cậu vì đã thất hứa.”

“……”

“Jirouuuu.” Konoe ngước nhìn tôi, đôi mắt hơi ướt át.

Cô ấy trông như một đứa trẻ nhỏ đang nài nỉ cha mẹ mua đồ chơi.

“…Được rồi, tôi sẽ bao cô.” Tôi lấy ví ra, đưa tiền cho người bán hàng.

Tất nhiên, động cơ lớn nhất của tôi là vì Konoe hờn dỗi trông quá dễ thương… nhưng tôi sẽ giữ bí mật chuyện đó. Vì cuộc trò chuyện vừa rồi, chúng tôi đã thu hút sự chú ý từ mọi người xung quanh.

“Cậu ta nói hứa hẹn gì thế?”

“Cậu ta đã từ chối Subaru-sama ư?”

“Vậy sao họ lại đi cùng nhau thế kia?”

“Chuyện này… là một chiến trường sao?”

Ôi chao, bao nhiêu lời đồn xấu xa đang được dựng lên! Đã có tin đồn về việc tôi và Konoe đang hẹn hò mà. Có thêm Usami ở đây, chuyện này chắc chắn sẽ còn tệ hơn. Dù sao thì, tôi đã nghe thấy những giọng nói như…

“Hắn ta có hai cô gái đi cùng kìa.”

“Bình tĩnh đi, Subaru-sama là con trai mà.”

“Không quan trọng. Tôi ghen tị với hắn ta quá đi mất…!”

Này, nếu ghen tị đến thế, chúng ta có thể đổi chỗ cho nhau mà.

“Sang đây, đồ gà ngốc. Tiếp theo chúng ta đi dạo trong trường đi.” Usami hẳn cũng cảm thấy tương tự, khi cô ấy kéo tay tôi.

“Á… Đợi! Đừng bỏ rơi tôi lại!” Với hai má phồng căng vì takoyaki, Konoe chạy theo sau chúng tôi.

Tiếp đó, cô ấy bám chặt lấy cánh tay tôi, cứ như muốn nói rằng tôi không được phép bỏ chạy… Á à, tên quản gia ngốc nghếch này! Cậu quên mất chứng sợ phụ nữ của tôi rồi sao!? Cậu định làm bệnh của tôi nặng thêm ư!?

“Cá… Cô làm gì mà bám lấy cậu ta ghê thế!”

“Im lặng. Jirou là bạn của tôi, và chuyện này hoàn toàn bình thường giữa bạn bè.”

“Thế này thì không bình thường chút nào! Nếu vậy thì tôi cũng…!”

“Khoan đã, k-không công bằng! Đừng có ôm chầm lấy cậu ấy như thế!”

Usami vẫn kiên quyết lan truyền tin đồn hẹn hò giữa hai chúng tôi, trong khi Konoe thì không thể chấp nhận được việc cô ấy khiến tôi phá vỡ lời hứa với mình. Hai người họ cứ thế chen lấn, kẹp chặt lấy tôi. Nhìn từ ngoài vào, có lẽ trông tôi như đang tay ôm hai mỹ nhân, nhưng thú thực, cảm giác lúc này cứ như bị hai khối bông mềm nhũn áp sát vậy. Đến mức này, tôi chỉ còn biết tập trung để không bị chảy máu mũi lần nữa. Hai chân tôi cứ run lẩy bẩy khi bước đi trên con đường này. Cứ như thể tôi đang ở giai đoạn cuối của cuộc thi marathon Sahara vậy.

37-o4lvalj.png?w=727

“Kỳ lạ thật! Hai cậu rõ ràng đều là con trai, sao lại thân thiết đến mức này chứ?!”

“C-Câm miệng! Tôi là bạn của Jirou!”

“Tôi là bạn gái của cậu ấy!”

“Ực… C-Cậu ấy hứa sẽ đi chơi lễ hội với tôi trước mà…!”

“N-Này, hay là chúng ta đi xem mấy lớp học đi?” Tôi vừa nói, vừa cố gắng hít thở.

Cứ đà này, tôi sẽ chết mất. Bị các cô gái bám víu thế này, tôi sẽ chết một cách thảm hại. Ít nhất thì cũng sẽ được đưa lên thiên đường một cách đàng hoàng.

“Hừm.” Nghe tôi nói, Konoe dừng lại.

Chắc cô ấy đã tìm thấy thứ gì đó khiến mình tò mò. Theo ánh mắt của cô ấy, tôi nhìn thấy bên ngoài một lớp học được trang trí rất nhiều thú nhồi bông. Nhìn vào bảng thông báo, hình như đó là một quán cà phê theo phong cách khác, nơi các bạn học sinh sẽ phục vụ trong trang phục tai và đuôi mèo hoặc chó. Có vẻ như họ cũng bán cả thú nhồi bông nữa.

“…..Ưm.” Konoe nhìn chằm chằm vào lớp học với vẻ rất thích thú.

Khi tôi nhìn qua, tự hỏi rốt cuộc cô ấy thấy điều gì thú vị đến thế, tôi chợt phát hiện một con cừu quen thuộc với hàm răng sắc nhọn lẫn trong đống thú nhồi bông—đó chính là Cừu Câm Lặng. Chắc chắn đó là một chi tiết lấy cảm hứng từ nhà khoa học trong bộ phim kia. Theo những gì tôi nghe, chính cái thiết kế siêu thực này lại khiến nó khá nổi tiếng, dẫn đến việc bán chạy hơn cả thú nhồi bông lẫn các mặt hàng khác. Tôi thật sự không hiểu nổi những trào lưu trên thế giới này.

“…Jirou.” Konoe lên tiếng như một đứa trẻ nhỏ đang xin kẹo, ngước nhìn tôi.

Được rồi, được rồi, tôi hiểu mà. Dù sao thì cô cũng là một fan cuồng của con cừu đó. Tôi hoàn toàn đồng ý đi vào đó, nó sẽ giúp hóa giải tình hình hiện tại. Điều duy nhất khiến tôi có chút hoài nghi là cái tên của quán cà phê, được viết trên bảng thông báo.

“Quán Cà Phê Động Vật – Nỗi Thống Khổ Tử Vong lúc 2 giờ sáng”

Cái tên quái quỷ gì vậy? Nghe cứ như một căn nhà ma hơn là quán cà phê. Với những suy nghĩ đó, tôi và Konoe chuẩn bị bước vào lớp học thì—

“…Đừng nói là, đây là nơi…” Usami lẩm bẩm bên cạnh tôi.

Không hiểu sao, cô ấy bỗng tái mét mặt mày.

“…Ừ, không sai vào đâu được. Đây là lớp của họ. Họ có nhắc là sẽ mở một quán cà phê mà…”

“……?”

Họ? Chẳng lẽ cô ấy quen ai đó trong lớp này ư? Tôi vừa nghĩ có gì đó không ổn thì chợt nghe thấy tiếng đồ dùng ăn uống vỡ tan tành.

“Chết tiệt! Mày phát hiện ra rồi sao?!”

Với thái độ hoảng hốt kỳ lạ, một nam sinh duy nhất từ quán cà phê động vật chạy ào ra. Cậu ta cầm một chiếc máy ảnh kỹ thuật số nhỏ trên tay, vừa chạy vừa thở hổn hển. Vậy… anh chàng này là ai đây? Vì đây là một cảnh tượng quá đỗi kỳ lạ, tôi định gọi cậu ta lại, nhưng những tiếng la hét đau đớn bên trong lớp học đã ngăn tôi lại.

“X-Xin lỗi! Đó là một sự bốc đồng nhất thời!”

“Này, nhanh lên và chạy đi… Á á á!”

“Hội trưởng! Kumai đã bị hạ gục!”

“Kumai! Tỉnh táo lại đi!”

“Q-Quên tôi đi… Cứ chạy đi…”

“KUMAAAAAAAAIIIIIIIIIIIIIII!”

“Chết tiệt, đây có phải địa ngục không vậy!? Nếu ít nhất tôi có thể hạ gục một tên… Á Á Á!”

“Ai đó! Ai đó gọi y tá đi! Làm ơn! Cô ấy đâu rồiiiiiiiii?!”

Thêm nhiều tiếng la hét đau đớn nữa lại vọng đến tai tôi. Ngay cả cậu nhóc vừa mới chạy vọt ra khỏi lớp, giờ cũng hấp tấp quay lại để cứu trợ đồng đội. Thế nhưng, chưa đầy một phút sau, cậu ta đã gục xuống sàn, sùi bọt mép.

—Đây đúng là một bi kịch. Một thảm kịch kinh hoàng, không hơn không kém. Tôi thậm chí còn thấy sợ hãi khi nhìn vào trong lớp học lúc này. Cảm giác như tôi vừa bước thẳng vào Mặt trận phía Tây trong Thế chiến thứ hai vậy. Cuối cùng, mọi tiếng ồn đột ngột biến mất, và một sự im lặng rợn người bao trùm căn phòng. Có vẻ như cuộc chiến của họ đã đi đến hồi kết.

…Bây giờ an toàn rồi chứ? Tôi muốn hé mắt nhìn vào trong để xác nhận tình hình, nhưng…

“Nya? Anh đang làm gì ở đây vậy?” Một giọng nói quen thuộc và ngây thơ cất lên.

Vài nam sinh nằm rạp trong lớp học. Người duy nhất đứng vững là một cô bé nhỏ nhắn với mái tóc cắt ngắn rất hợp. Chắc hẳn cô bé đang làm việc tại quán cà phê động vật này, vì cô bé có đôi tai mèo con nhỏ xíu và một chiếc đuôi đáng yêu gắn trên bộ đồng phục. Vừa trông thấy tôi, cô bé liền cười tươi rói.

38-mpmrjbi.png?w=727

“Nyahaha, hoan nghênh, hoan nghênh, Nii-san.”

“…Yo, xin lỗi đã làm phiền.”

Đúng vậy, tôi đang nói về Sakamachi Kureha. Không đời nào tôi lại nhầm lẫn nụ cười ngây thơ của em gái mình, khi em ấy đang đứng trong lớp học.

♀×♂

“Anh thấy đó, một đội quân du kích của câu lạc bộ nhiếp ảnh đã lẻn vào đây.”

Bi kịch đã kết thúc, nên Kureha xem đó là nhiệm vụ của em ấy để giải thích chính xác những gì đã xảy ra.

“Và rồi, họ bắt đầu chụp những bức ảnh biến thái của các cô gái. Thế là, em đã tặng cho họ vài tiếng ‘Beee!’ trên đường đi.”

“Không chỉ ‘Beee!’… em đã hủy diệt họ hoàn toàn rồi đấy.”

“Không sao đâu, không sao đâu. Em chỉ làm những gì em vẫn làm với anh mỗi sáng thôi mà, Nii-san.”

À, cái đó hả? Chà, tất cả bọn họ đều được cáng ra phòng y tế, nên tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng họ sẽ không chịu bất kỳ di chứng nào. Dù vậy, không ngờ quán cà phê động vật này lại là điểm thu hút của lớp em ấy. Nhìn xung quanh, rất nhiều thú nhồi bông thuộc loại Cừu Trầm Lặng. Chưa kể không chỉ có thú nhồi bông, mà còn có cả cốc và ly, và tất cả học sinh phục vụ khách hàng đều mặc trang phục theo chủ đề. Đây rốt cuộc là loại cửa hàng chuyên biệt gì vậy?

“Waaah…” Đôi mắt của Konoe lấp lánh phấn khích khi cô bé nhìn tất cả đồ dùng hình cừu xung quanh chúng tôi.

Tôi không thể trách cô bé được, với Konoe thì đây đúng là thiên đường.

“Điên rồ, đúng không? Lớp trưởng của chúng em đã mang tất cả những thứ này đến. Cậu ấy là con gái của chủ tịch công ty sản xuất loại cừu này đấy.” Cô bé mèo Kureha giải thích, trong khi ôm chặt con thú nhồi bông.

Hả? Không phải em ấy không giỏi đối phó với nhân vật đó sao?

“Này, em không thích mấy thứ siêu nhiên này mà, đúng không?”

“Vâng, nhưng… đứa trẻ này thì khác.”

“Xin lỗi?”

“Em không biết tại sao, nhưng đột nhiên nó trông thật dễ thương với em. Nó đang là xu hướng đó. Mọi người đều nghĩ ‘Nhất định phải mua nó!’, anh biết đấy.”

“Hả…”

Tẩy não chăng? Cũng có khả năng là em ấy đã bị đánh thuốc gây ảo giác. Nếu không, thì tôi không thể nghĩ rằng một thứ kỳ lạ như vậy lại có thể trở thành trào lưu.

“Với lại, anh có thật sự đang phục vụ khách hàng không vậy? Onii-chan lo lắng lắm đấy, sợ anh chỉ đang lười biếng thôi.”

Dù sao thì cô bé đang đứng trên một đống "xác" mà. Với lại, tại sao tất cả khách hàng lại phớt lờ vụ thảm sát vừa xảy ra chứ? Em gái tôi có thực sự làm việc tử tế ở đây không vậy?

“Nya, không cần thô lỗ thế đâu. Lớp của chúng em đang làm việc rất nghiêm túc. Chúng em thậm chí còn có cả cẩm nang phục vụ khách hàng nữa cơ.”

“Thật sao? Vậy thì, nói cho anh nghe về mục thứ 5 của nó đi.”

“Ừm… ‘Hãy nói với họ rằng tất cả hàng hóa đều được sản xuất tại Nhật Bản’.”

“……”

“Hả? Không phải là ‘Trong trường hợp cố ý trộm cắp, hãy đưa chúng ra sau dãy nhà trường, và khiến chúng hối hận vì đã được sinh ra’ sao?”

“Thôi đủ rồi. Anh hoàn toàn hiểu tâm lý làm việc của lớp này rồi.”

Cái lớp học gì mà tệ hết sức. Chắc chắn thu phí cắt cổ nữa chứ.

“Ái chà, nhưng cô bạn đại diện lớp đã kể cho em nghe về top 3 món đồ liên quan đến cừu bán chạy nhất đấy. Chẳng hạn như… cái ‘Gối ôm cừu’ này, đứng thứ ba lận đó!” Kureha chỉ tay vào một con Silent Sheep cỡ lớn gần đó. “Tiện thể nói luôn, cô ấy còn nhận được vô vàn bình luận cảm ơn từ những người đã mua nữa chứ.”

“Bình luận cảm ơn ư?”

“Ví dụ như, với cái gối này thì… ‘Nhờ có cái gối này mà tôi có thể ngủ như một chú cừu mỗi tối’ hay ‘Tôi dùng nó như vật xả stress bằng cách đấm nó mỗi khi cần’ và ‘Không có cái gối này tôi không tài nào ngủ nổi’, vân vân và mây mây.”

“Tôi có cảm giác… chắc là nên bỏ qua mấy cái bình luận đó thì hơn, vì hẳn là chúng chỉ thuộc số ít thôi nhỉ?”

“Đứng thứ hai là ‘Bù nhìn rơm hình cừu’ này.”

“Cái đó thì liên quan gì đến cừu chứ!?”

“Đây, mấy bình luận nói rằng ‘Nhờ có nó mà điểm số của tôi được cải thiện đáng kể’ hoặc ‘Tôi kiếm được vận may nhanh hơn dự kiến nhiều’ hay ‘Một bi kịch chưa từng có trong bộ tộc tôi đã xảy ra, nên tôi thực sự biết ơn’, vân vân và mây mây.”

“Đáng sợ quá! Với lại, người cuối cùng đó đang sống ở thời đại của chúng ta thật ư!?”

“Và… vị trí quán quân về doanh số bán hàng… chính là ‘Cưa máy cừu’ được yêu thích!”

“Rốt cuộc thì xu hướng gần đây là cái quái gì vậy!?”

“Ơ, anh không biết sao? Nó đang rất phổ biến với tất cả các cô gái trung học hiện nay mà.”

“Làm gì có! Tôi thà chết còn hơn nếu các cô gái cùng tuổi với tôi lại thích mấy thứ này!”

“Còn về các bình luận thì… ‘Tôi đã vượt qua được một đợt cai nghiện đầy rắc rối’ hoặc ‘Shigeru-kun cuối cùng cũng chịu đi học lại rồi’ hay ‘Được sống… thật tuyệt vời, phải không anh’, và còn nhiều nữa.”

“Và em thậm chí không hề cảm thấy muốn hỏi xem họ đã làm gì với cái cưa máy đó à!?”

“…Anh trai, em biết là khó, nhưng đây là Nhật Bản hiện đại mà…”

“Tôi thực sự muốn chết!”

“…Hai đứa quả nhiên thân thiết một cách bất ngờ đối với anh em ruột đấy.” Usami nở một nụ cười gượng gạo khi đứng cạnh chúng tôi.

Không, chắc chắn là không. Cho dù bây giờ chúng tôi có vẻ thân thiết đến đâu đi chăng nữa, tất cả sẽ đổ sông đổ biển ngay khi em ấy lại luyện tập mấy chiêu vật trên người tôi.

“Nyahaha, em cũng ngạc nhiên lắm. Không ngờ Usamin-senpai lại quen anh trai.”

“…Sakamachi. Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì cô mới bỏ cái biệt danh đó đi hả?”

“Ôi thôi nào, đừng khó tính thế chứ. Chúng ta chẳng phải đủ thân để gọi nhau bằng biệt danh sao?”

“À, này… Dừng lại! Tôi bảo dừng lại… Hya!”

“Nya nya nya? Da Usamin-senpai trơn tuột quá!”

“Hya… đồ ngốc… Dừng lại… Đ-Đừng chạm vào chỗ đó…!”

Tôi chứng kiến cảnh Kureha bám riết lấy Usami, người đang cố hết sức hất em ấy ra. Đây là kiểu đấu vật mờ ám gì vậy chứ? Với lại, ngay cả Kureha cũng không biết tin đồn tôi và Usami đang hẹn hò sao? Chắc kế hoạch của cô ấy thực sự không hiệu quả rồi…

“Cô mau dừng lại ngay đi, cái đồ hậu bối chết tiệt!”

“Oa, chị đâu cần giận dữ thế. Usamin-senpai, chị hay bỏ tập lắm, nên em còn chẳng mấy khi gặp được chị! Dù chị mạnh đến thế cơ mà.”

“Mạnh ư… Cô chẳng phải mạnh hơn tôi nhiều sao? Cô còn đứng trên tôi trong bảng xếp hạng của câu lạc bộ mà.”

“Ừm, không sai, nhưng mà khi nói đến đá thì em thua chắc. Chắc đó là vấn đề về cảm giác. Nếu chỉ đơn thuần là đá thôi, thì chị Usamin-senpai có lẽ là người mạnh nhất trong toàn bộ câu lạc bộ đó.” Kureha cười ngây thơ, rồi rời xa Usami.

À đúng rồi, hai người này là thành viên cùng một câu lạc bộ – câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ Học viện Rouran. Thiệt tình, cái câu lạc bộ gì vậy không biết? Tôi từng nghe về công việc câu lạc bộ của họ, nhưng xem ra họ cũng năng động ghê ha.

“Thôi, anh trai, em phải đi kiếm thêm khách hàng đây, anh cứ vui vẻ nhé.”

Khi tôi đang suy nghĩ miên man, Kureha vẫy tay chào tôi, rồi rời khỏi phòng. Dù em bảo tôi cứ vui vẻ, nhưng tôi nào có hứng thú với mấy con thú nhồi bông này. Càng không nếu đây là một con cừu.

“Hai đứa thân thiết thật đó. Tôi cảm thấy ở nhà con bé có khi gọi cậu là ‘Onii-chan’ luôn ấy chứ.”

“Làm gì có chuyện đó. Em mà gọi kiểu ấy chắc tôi chết mất vì ngượng quá đi thôi.”

Nghĩ lại thì, lâu lắm rồi cô bé cũng từng gọi tôi như vậy. Nhưng mà, giờ thì ngượng chết đi được.

“Với lại, chẳng phải cậu cũng khá thân với Kureha sao? Con bé là hậu bối ở câu lạc bộ của cậu mà, đúng không?”

“…Không, không phải thế đâu. Con bé chỉ là vui vẻ, thân thiện với mọi người thôi.”

“…? Cậu không hòa hợp với Kureha à?”

Kureha đôi khi đúng là hơi quá năng động thật. Tôi thì có lẽ ổn với tính cách của con bé, nhưng Usami thì chưa chắc.

“Thay vì thế… tôi ghen tỵ.”

“Ghen tỵ… với Kureha á?”

“Đại loại vậy. Ý tôi là, con bé có thể sống thật với bản thân, chẳng phải lo lắng điều gì. Lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, lúc nào cũng thẳng thắn. Làm sao tôi không ghen tỵ cho được. Con bé chẳng méo mó như tôi, cũng không đa nghi đến thế.”

“……”

“Đó có lẽ là điểm tôi ghen tỵ nhất. Không như tôi, con bé thực sự có thể đặt niềm tin vào những người xung quanh. Không phải tôi lúc nào cũng lo lắng về chuyện đó, nhưng nếu tôi có tính cách như em gái cậu, tôi cá rằng cuộc sống sẽ vui vẻ hơn nhiều. Với cả, có một gia đình thân thiện như cậu nữa…” Usami lẩm bẩm với giọng buồn bã.

…Tôi không ngờ cô ấy lại nặng lòng đến thế. Rằng cô ấy có xu hướng không thành thật với bản thân và những người xung quanh.

“……”

Nhắc mới nhớ, sao cô ấy lại trở thành người như vậy nhỉ? Tôi không nghĩ cô ấy ghét tôi, và vì thế không tin tưởng tôi, tôi thà nghĩ rằng cô ấy hẳn phải có một lý do khác.

“Thôi được rồi. Sao cậu không đi xem mấy con thú nhồi bông với Subaru-sama đi?”

“Chuyện gì vậy? Kế hoạch thì sao?”

Tôi đã nghĩ rằng việc lan truyền tin đồn tôi và Usami đang hẹn hò sẽ khó hơn khi Konoe tham gia cùng chúng tôi…

“Thế là đủ rồi. Chúng ta chỉ còn một chút thời gian nữa là đến sự kiện, nên dù có làm gì cũng chẳng có tác dụng gì nữa đâu. Với lại, vì cậu là bạn của Subaru-sama, tôi chỉ cảm thấy mình đang cản trở thôi.”

“……”

“Nếu có gì, thì tôi mệt rồi. Đừng nghĩ là việc hẹn hò này còn ý nghĩa gì nữa. Cuối cùng, tôi chẳng thu được gì cả. Haizz, mệt mỏi quá.”

“…Usami.”

“Đừng có buồn bã bây giờ. Cho cậu biết luôn, cảm xúc của tôi dành cho cậu không hề thay đổi. Tôi vẫn ghét cậu, và tôi không có ý định thua ở sự kiện này đâu.”

“…Thế à.”

Trời đất, con thỏ đáng ghét đó. Thật sự, chỉ có ngoại hình của cô ta là dễ thương thôi.

“Được rồi, vậy tôi sẽ đi chơi với Konoe.”

“Ừ, tốt thôi. Tôi nghĩ cô ấy cũng không có ở đây đâu.”

“…Cô ấy?”

Khi tôi hỏi lại, Usami khẽ đáp ‘Không có gì đâu, tự nói chuyện một mình thôi mà’, rồi bỏ đi. À phải rồi, trước đó cô ấy nói ‘lớp của họ’ đúng không. Có lẽ Kureha không phải là người bạn duy nhất mà cô ấy thân thiết trong lớp này?

Với những suy nghĩ đó trong đầu, tôi bước về phía Konoe, người vẫn đang băng bó cho mấy con Cừu Im Lặng ở gần đó. Tuy nhiên, số lượng này thật điên rồ. Tôi nghĩ cô bạn cùng lớp đó là con gái của giám đốc công ty sản xuất thì phải? Thật lòng mà nói, chuyện này không chỉ rùng rợn nữa. Cứ như tôi đang xem một chương trình truyền hình về ma vậy.

“Tiền bối.”

“Ối giời!?”

Đột nhiên, có ai đó gọi tôi từ bên cạnh, khiến tôi giật mình. Khi tôi nhìn sang trong sự ngạc nhiên. Ở đó, tôi thấy một bộ trang phục Cừu Im Lặng. Oa, nó lớn hơn tôi tưởng. Nhìn một con cừu to lớn như vậy cử động thật kỳ quái. Chắc tôi sẽ chết vì đau tim mất nếu thứ gì đó như thế này tấn công tôi vào ban đêm. Chưa kể… ‘Tiền bối’ ư? Nó biết tôi sao?

“Ừm… Em muốn gặp tiền bối đã lâu rồi ạ.” Con Cừu Im Lặng nắm lấy tay tôi, rồi siết chặt.

Từ giọng nói đó… tôi đang nói chuyện với một cô gái sao? Hơn nữa, cô bé nghe có vẻ khá trưởng thành dù còn trẻ hơn tôi.

“Cô là ai?” Tôi hỏi bộ trang phục.

Kết quả là, bộ trang phục lịch sự cúi đầu chào tôi.

“—Nakuru. Nakuru tên là Narumi Nakuru. Em ấy là học sinh năm nhất, cùng câu lạc bộ Thủ công với Kureha-chan, và cũng là lớp trưởng của lớp này. À, anh cứ gọi Nakuru bằng tên riêng là ‘Nakuru’ nhé. Mà tiện thể, Kureha-chan thì hay gọi Nakuru là ‘NaruNaru’…”

“!”

Narumi Nakuru… Một thành viên câu lạc bộ Thủ công giống Kureha và Usami sao…? Vậy đây có phải là người mà Usami đã nhắc đến lúc trước không? Đầu tôi tràn ngập nghi vấn, thì cô gái tên Nakuru tiếp lời, “Nhưng mà, anh cứ gọi Nakuru sao cũng được nhé.”

“Rất vui được gặp anh, Sakamachi Kinjirou tiền bối. Để Nakuru tự giới thiệu nhé. Nakuru là hội trưởng của ‘Hội âm thầm dõi theo Subaru-sama’—Narumi Nakuru.”

“Hội âm thầm dõi theo!? Lại còn… hội trưởng…”

“Suỵt. Anh không nên la lớn tiếng như vậy. Usami tiền bối sẽ nghe thấy mất, cô ấy đang ở ngay đằng kia kìa.”

Bộ đồ hóa trang… Không, Nakuru lấy bàn tay to lớn của mình bịt miệng tôi lại. Nhìn sang, Usami đang gọi đồ uống ở một bàn gần đó, còn ánh mắt của Konoe thì vẫn dán chặt vào những chú cừu bông Silent Sheep xung quanh. Chắc cô ấy sẽ không phát hiện ra chúng tôi đâu…

“Anh thấy đó, Usami tiền bối là một thành viên của [S4], anh còn nhớ chứ. Nakuru là hội trưởng của [Hội âm thầm dõi theo] nên… tụi Nakuru không hợp nhau cho lắm. Từ hồi trung học lận…”

“Trung học?”

“Vâng. Thực ra, Nakuru và Usami tiền bối từng ở chung câu lạc bộ Karate hồi đó. Kể từ lúc ấy, cô ấy đã ghét Nakuru…” Cơ thể trong bộ đồ hóa trang của Nakuru cụp đầu xuống, vẻ ủ rũ.

Vì bộ đồ hóa trang che kín, tôi không thể nhìn rõ mặt cô ấy, nhưng tôi đoán cô ấy hẳn là một cô gái dịu dàng. Nhưng mà, Karate á? Chắc cô ấy cũng có kinh nghiệm lắm đây.

“Chưa kể Nakuru cũng ghét cái chức hội trưởng này nữa. Nhưng mà, khi Nakuru thành lập [Hội âm thầm dõi theo], ai cũng bảo Nakuru tốt bụng quá chừng. Nakuru chỉ muốn vẽ manga thôi mà…”

“Manga?”

“Anh muốn xem thì xem đi.” Cô ấy nói, rồi lấy ra một quyển sổ phác thảo từ túi ngực của bộ đồ hóa trang.

Vậy là bộ đồ này có cả túi giống như kangaroo vậy. Khi tôi lật từng trang, tôi thấy một cậu bé đeo kính, và một cậu bé khác có khuôn mặt đẹp như con gái. Hừm, tranh vẽ cũng không tệ lắm. Tôi cứ thế xem tiếp, lật đến trang sau—Đột nhiên khung cảnh thay đổi với những cánh hoa bay lượn, và hai cậu bé không mảnh vải che thân. Chưa kể họ còn thở hổn hển, vẻ mặt kiệt sức, trong vòng tay ôm chặt lấy nhau. Dù nhìn kiểu gì thì hai cậu trai này rõ ràng là được mô phỏng theo Konoe và tôi.

“Fufu, anh thấy sao? Nakuru nghĩ cái này chắc chắn sẽ làm tiền bối hài lòng. Anh có muốn vừa nhâm nhi một ly coca vừa thưởng thức cho đã không? Nakuru thì không hợp đồ uống có đường nên sẽ dùng nước cam, còn… Oái!?”

Tôi vỗ quyển sổ phác thảo đúng vào đầu Nakuru. Tôi đã bất cẩn rồi. Dù cô ấy có vẻ dịu dàng và điềm tĩnh, nhưng đã là thành viên của [Hội âm thầm dõi theo]—chưa kể còn là hội trưởng—thì dĩ nhiên cô ấy sẽ hoàn toàn đắm chìm vào bất kỳ loại BL nào liên quan đến tôi và Konoe. Hơn nữa, cô ấy còn là thành viên của câu lạc bộ Thủ công. Đương nhiên cô ấy phải là một người kỳ lạ nào đó rồi.

“Ực… Xin lỗi… Nakuru xin lỗi…” Cô ấy nói, vừa xoa đầu.

Hả? Cô ấy xin lỗi khá thành thật khiến tôi ngạc nhiên. Hay là tôi đánh mạnh quá rồi? Tôi tưởng có bộ đồ hóa trang nên sẽ không sao.

“Yên tâm đi. Lần tới, Nakuru sẽ vẽ một cái gì đó chắc chắn sẽ làm tiền bối hài lòng.”

“Đáng lẽ tôi phải đánh mạnh hơn nữa mới phải!”

“Hả? Tình huống không đủ tốt sao? Nakuru tưởng như vậy là khá mới mẻ rồi chứ… Hay là một cuộc thi bơi lội đầy rẫy các quản gia thì sao?”

“Cái tình huống kinh khủng gì thế kia!?”

“Còn về cốt truyện thì… Một cuộc thi bơi lội với giải thưởng là cặp kính của Tiền bối. Để lấy lại cặp kính của anh, Subaru-sama sẽ đứng ra giúp đỡ, nhận lời thách đấu. Nhưng Tiền bối lại không thể hoàn thành tốt mọi thứ vì thiếu kính… Lúc ấy, Subaru-sama sẽ xuất hiện như một vị cứu tinh, đỏ mặt mà nói: ‘Jirou, em sẽ trở thành đôi kính của anh!’…”

“Sao cậu cứ mãi ám ảnh với cặp kính của tôi thế!?”

Aizzz, có quá nhiều chỗ để tôi phản bác, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu nữa! Chết tiệt, Narumi Nakuru này còn rắc rối hơn cả mấy người tôi mới gặp gần đây.

“Hả? Tiền bối đang nói gì vậy? Nói đến Tiền bối thì làm sao có thể bỏ qua cặp kính được chứ?”

“Hình tượng của tôi yếu ớt đến thế sao!?”

“Đúng vậy. Nếu không có cặp kính của Tiền bối, có lẽ ‘Hội Theo Dõi’ đã không được thành lập rồi. Rất nhiều người trong trường này là fan của kính, trong đó có cả Nakuru nữa.”

“……”

Thật là như vậy sao… Nói thật, tôi cũng thấy lạ. Bỏ qua Subaru-sama thì vì sao tôi, một kẻ bình thường, lại bị nhắm tới như thế này chứ? Thì ra tất cả là do cặp kính này…

“Hay là mình chuyển sang đeo kính áp tròng nhỉ…” Tôi lẩm bẩm, giọng không chút nghiêm túc, nhưng Nakuru lại “Ôi khôngggggg!?” một tiếng thất thanh.

Theo đó, cô bé bắt đầu run rẩy như thể ngày tận thế sắp đến.

“Ngu ngốc! Tiền bối định bán linh hồn cho quỷ dữ sao!?”

“Cậu nói quá rồi đấy.”

“Không hề! Với Nakuru và mọi người, kính áp tròng chẳng khác nào món đồ bị nguyền rủa! Còn kỹ thuật laser thì là nghi thức hắc ám!”

“Dù cậu có nói thế thì… Vậy cậu cũng đeo kính sao?”

Vì bộ trang phục cô bé đang mặc, tôi không thể biết được, nhưng vì cô bé kiên quyết như vậy, tôi đoán là cô bé có đeo.

“Tất nhiên rồi. Nakuru vẫn đang đeo kính đàng hoàng bên trong bộ trang phục này.”

“Tôi đoán đúng mà.”

“Nếu có gì khác… thì Nakuru chỉ mặc mỗi kính và quần lót bên trong bộ đồ này thôi.”

“Cậu nói vậy là có ý gì!?”

“Hả? Đúng như Nakuru nói đấy ạ. Em ấy chỉ mặc… mỗi cái đó bên trong bộ trang phục này thôi…” Cô bé cố gắng che đi gương mặt ngượng ngùng (dù bộ trang phục đã che đi rồi), và nói với giọng điệu vô cùng lúng túng.

Ý tôi là, dù có đột nhiên ngượng ngùng thì thế này cũng… Khoan đã, sao cô bé lại tự làm mình ngượng như vậy chứ…

“N-Nakuru tự thấy xấu hổ lắm! Nhưng, tất cả là vì công việc của em ấy.”

“Công việc?”

“Nakuru là kiểu người không thể viết nếu không tự mình trải nghiệm. Thế nên, vì tác phẩm tiếp theo của mình, Nakuru muốn hiểu cảm giác của Tiền bối, người đã cố gắng hết sức vì Subaru-sama yêu quý, khi chỉ mặc mỗi kính và quần lót bên trong bộ trang phục, nên em ấy đã ăn mặc như… Ái chà!?” Tôi búng tay vào trán Nakuru để ngăn cô bé tiếp tục thao thao bất tuyệt.

…C-cô bé này đúng là biến thái. Không chỉ là một kẻ kỳ quái, cô bé còn là một kẻ lệch lạc thực sự ẩn sau vẻ ngoài ngoan ngoãn kia.

“Ư… Độc ác quá. Dù Tiền bối có ghen tỵ với vẻ ngoài của Nakuru thì cũng không thể làm vậy chứ…”

“Ai ghen tỵ?”

“Không phải sao… Á?! Tiền bối có đang mặc quần lót bên trong đồng phục không vậy!?”

“Tất nhiên là có rồi!?”

Sẽ thật tệ nếu tôi không mặc. Đừng tự tiện quyết định là tôi không mặc gì nhé.

“Này, cậu thích gì ở kính vậy? Chúng chỉ vướng víu thôi mà. Nếu tôi không bị cận, tôi đã chẳng đeo chúng rồi.”

“Hả… sao Tiền bối lại có thể nói như vậy! Kính là biểu tượng của sự tiến hóa và văn hóa loài người! Tiền bối không biết câu nói nổi tiếng đó sao!?”

“Câu nói?”

“Vâng, một người rất quan trọng đã nói rằng…” Nakuru thở dài, rồi. “Nếu không có bánh mì, thì cứ đeo kính vào!”

“…”

Không, câu đó chẳng giải quyết được gì cả. Kính một mình đâu thể giúp thoát khỏi nạn đói. Đúng là một câu nói tệ hại.

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Cậu yêu đam mỹ và kính. Nhưng, vị hội trưởng vĩ đại kia muốn gì ở tôi?”

Cô ta đến đây để kiếm tư liệu à? Nếu vậy thì mình nên đi tới chỗ Konoe hay Usami thì hơn. Thật sự không muốn hùa theo mấy chuyện nhảm nhí của cô ta tí nào.

“Nakuru có chuyện rất quan trọng muốn nói với Tiền bối.” Cô ấy đột nhiên hạ giọng, tỏ vẻ nghiêm túc. “—Tiền bối hãy chạy mau.”

“Hả?”

“Nakuru muốn Tiền bối sơ tán khỏi lễ hội trường này. Cuộc chiến bí mật giữa [Hội Giám Sát] và [S4] sắp bắt đầu rồi. Đó sẽ là trận chiến vĩ đại nhất từ trước đến nay. Tùy thuộc vào kết quả, Tiền bối có thể gặp nguy hiểm đấy.”

“……”

Ưm… đây có phải chuyện Usami từng nói không nhỉ? Chuyện mình sẽ bị xử lý nếu [S4] thắng ấy hả? Nhưng mà, không phải cô ấy đã hứa sẽ đảm bảo an toàn cho mình rồi sao?

“Để Nakuru nói thật với Tiền bối nhé.” Chắc hẳn cô ấy đoán được mình đang phân vân, vì cô ấy tiếp lời. “Nakuru không biết Tiền bối Usami đã nói gì với Tiền bối, nhưng có lẽ tốt hơn hết là đừng đặt quá nhiều niềm tin vào cô ấy.”

“…Ý cậu là sao?”

“…À, xin đừng giận mà. Nakuru không muốn nói xấu Tiền bối Usami đâu, nhưng chuyện này là vì Tiền bối đấy. Dạo này hai người thường xuyên ở cùng nhau phải không?”

“Không sai.”

“Vì chuyện đó, bên trong [Hội Giám Sát] đang lan truyền tin đồn hai người hẹn hò. Tuy nhiên, chỉ riêng chuyện đó thì không thể lay chuyển Hội được. Dù sao thì Nakuru và mọi người đều tin tưởng Tiền bối và Subaru-sama mà.” Nakuru nói, rạng rỡ đầy tự tin.

À thì, tôi thật sự không muốn cô tin vào cái mối quan hệ đam mỹ hư cấu mà chúng tôi bị cho là có với nhau đâu nhé.

“Theo như Nakuru thấy, Tiền bối Usami có lẽ đã đến gặp Tiền bối với một thỏa thuận đúng không? Bằng cách lan truyền tin đồn hai người hẹn hò, [Hội Giám Sát] sẽ tan rã, đúng không? Đổi lại, Tiền bối được đảm bảo an toàn… đại loại vậy?”

“Hm…”

Vì cô ấy nói đúng phóc, tôi đành im bặt. Thật ngạc nhiên, cô ấy khá tinh tường trong chuyện này. Giống hệt một cô tiểu thư giàu có nào đó, giác quan của cô ấy rất nhạy bén. Có lẽ tôi đã có thể tôn trọng cô ấy nếu cô ấy không phải là một tên biến thái cuồng kính và đam mỹ.

“Nhưng, đó là một sai lầm.”

“Sai lầm?”

“Vâng. Xin hãy lắng nghe kỹ đây. Việc Tiền bối được đảm bảo an toàn—rất có thể chỉ là lời nói dối mà Tiền bối Usami đã bịa ra.”

“…Cái gì?”

…Không không không. Cô ta đang nói cái quái gì vậy?

“Ban đầu, [Hội Giám Sát] của Nakuru từng là một phần của [S4]. Chúng tôi chia tách vì sự khác biệt về lợi ích, nhưng trước đó chúng tôi là một thể thống nhất. Đó là lý do tại sao Nakuru có thể khẳng định.”

“…Khẳng định điều gì?”

“Rằng… Tiền bối đang bị Tiền bối Usami lừa dối. Dù sao thì, Tiền bối Usami không thể nào đảm bảo an toàn cho Tiền bối được đâu.”

“!”

Không thể nào? Gì cơ, tại sao chứ? Vậy theo lời cô ta, Usami sẽ không thể giữ an toàn cho mình dù mình đã giúp cô ấy ư?

“Nakuru vừa nói với Tiền bối rồi mà. Cô ấy đã ở trong [S4] một thời gian rồi. Đó là cách cô ấy biết rõ. Tiền bối Usami ở vị trí như thế nào.”

“Vị trí?”

“Vâng. Tiền bối Usami đơn giản là muốn biết thêm về Subaru-sama, đó là lý do cô ấy tham gia [S4], nhưng cô ấy không cố gắng hòa hợp với các thành viên khác. Nakuru rất đau lòng khi phải nói điều này, nhưng… đánh giá của cô ấy trong nhóm không phải là tốt nhất.”

“……”

Nếu vậy… nếu những gì Nakuru nói là sự thật, vậy thì cái hợp đồng… cái lời hứa mà chúng tôi đã chia sẻ là gì cơ chứ. Cô ấy nói rằng cô ấy có thể tác động đến cấp cao của [S4]. Đó là lời cô ấy nói mà. Vậy… nếu đó chỉ là lời nói dối của Usami thì sao?

“Về cơ bản, chỉ riêng Tiền bối Usami không thể kiểm soát [S4]. Vậy nên, nếu [S4] thắng, chắc chắn Tiền bối sẽ phải chịu hậu quả. Đó là lý do—”

—Mau chạy đi, có lẽ là điều Nakuru muốn nói, nhưng cô ấy không được phép nói hết câu. Một cú đá bay đã khiến Narumi Nakuru văng sang một bên.

“Hauuu!?”

Kèm theo một tiếng thét thất thanh, cô bé lăn lốc trên sàn nhà. May mắn là cô ấy đang mặc bộ trang phục bông xù dày cộp, mong là không bị thương nặng bên trong. Thế nên, điều tôi cần bận tâm lúc này là…

“Làm hỏng hết rồi, Nakuru.” Một giọng nói lạnh lùng, sắc như dao cạo vang lên.

Quay sang nhìn, tôi thấy một nữ sinh đang đứng trong tư thế chuẩn bị đá, mái tóc tết đôi của cô ấy rung lên theo từng cử động: đó là Usami Masamune. Cô ấy trừng mắt nhìn cô gái vừa bị mình đá mà chẳng mảy may hối lỗi.

“Ta đã quá sơ suất. Không ngờ ngươi lại trốn trong bộ trang phục đó. Ta nhận ra thì đã quá muộn rồi.”

“Ư…ưm… Usami-tiền bối…” Nakuru cố gắng đứng dậy.

Thế nhưng, vì đau và bộ trang phục cồng kềnh, cô bé gặp khó khăn khi cử động. Cùng lúc đó, Usami thở dài một tiếng, rồi quay sang nhìn tôi.

“Vậy, con gà ngốc kia, cô ta đã nói gì với ngươi? Có phải nói ta đang lừa dối ngươi không?”

“Usami… cô…” Tôi không thể không bối rối.

Chắc hẳn Usami đã nhận ra điều này, cô ta bật cười với giọng điệu có chút mỉa mai.

“…Xin lỗi, đồ gà ngốc. Mọi chuyện ngươi nghe được từ Nakuru đều là thật. Ta đã lừa dối ngươi ngay từ đầu. Ta chỉ cần thắng sự kiện này bằng mọi giá. Miễn sao ta có thể thắng, mọi thứ khác đều không quan trọng.”

Ngay lúc đó, chân phải của Usami vụt lên. Một cú đá khác đang ập tới. Cú đá sắc bén vừa rồi đã quật ngã Nakuru. Kureha từng nói cô ấy sẽ thua Usami khi nói đến những cú đá. Giờ thì tôi hiểu rồi. Tôi nghe nói cô ấy là thành viên câu lạc bộ Karate, nhưng tôi nghĩ những gì cô ấy thể hiện… có lẽ là tự học. Ngay khi tôi đi đến kết luận đó, chân phải của Usami đã chuẩn bị đâm thẳng vào vùng thượng vị của tôi.

“!?”

Ngay trước khi cú đá chạm vào người tôi, một bàn tay đã chặn được chân Usami, khiến cô ấy choáng váng.

“Chuyện… này là sao?” Một giọng alto đầy đe dọa vang lên.

Đúng vậy, đó chính là Konoe Subaru. Cô ấy hẳn đã nghe thấy tiếng ồn ào và kịp thời chặn cú đá của Usami.

“…Ư!” Usami nghiến răng, rồi chạy ra khỏi quán cà phê.

“……”

Đây là chuyện gì vậy? Tại sao cô ấy đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ như thế này? Đừng có đùa với tôi. Lẽ nào cô ấy đã lừa dối tôi suốt thời gian qua? Hơn nữa, tại sao cô ấy lại khao khát chiến thắng đến vậy… Có lý do nào khác ngoài việc muốn nghiền nát [Ủy ban Giám sát] không?

“Jirou… Chuyện này là sao vậy?” Konoe nhìn Usami chạy đi, rồi quay sang hỏi tôi.

Tôi không thể trách cô ấy. Trong mắt cô ấy, bạn gái tôi vừa đột nhiên tấn công tôi. Thế nên tôi lẽ ra nên nói cho cô ấy biết sự thật, nhưng…

“……”

Im lặng. Tôi không thể mở miệng trả lời câu hỏi của Konoe. Tôi nên làm gì đây? Ngay cả khi tôi bị lừa như Usami và Nakuru đã nói, tôi vẫn nên giải thích tình hình cho Konoe. Nếu làm vậy, có lẽ chúng tôi có thể làm hòa lại. Nhưng…

“…!”

Điều đó đòi hỏi tôi phải thú nhận việc mình bị lừa. Tôi đã nói dối cô ấy về việc hẹn hò với Usami, và thậm chí còn phá vỡ lời hứa của chúng tôi. Chỉ nghĩ đến điều đó cũng đủ khiến tôi do dự trong chốc lát. Tôi có thật sự có thể nói cho cô ấy biết sự thật không…

“Được rồi. Nếu cậu không muốn nói, thì tớ sẽ không ép.” Konoe chắc hẳn đã nhận ra sự do dự của tôi, và lên tiếng với giọng điệu bình tĩnh. “Tuy nhiên, ít nhất hãy giải thích cho tớ chuyện gì đang xảy ra lúc này. Cô gái đó vừa nói về một sự kiện nào đó phải không?” Đôi mắt trong suốt của cô ấy nhìn thẳng vào tôi.

Tôi… không nghĩ mình có thể giải thích trôi chảy được.

“Sự kiện này là về câu lạc bộ người hâm mộ của cậu. Chắc cậu không biết, nhưng có hai nhóm lớn đang đối đầu ở trường này, và một số người tỏ ra tức tối khi chúng ta trở thành bạn bè. Nếu những kẻ đó thắng thì… tớ e rằng tớ sẽ gặp nguy hiểm.” Tôi giải thích những điều cơ bản nhất.

Đáp lại, Konoe gật đầu.

“Tớ cũng… biết có những người không nghĩ tốt về cậu, Jirou. Nhưng, tớ không nghĩ lại có chuyện như thế này… Vậy thì, chúng ta nên làm gì đây?” Cô ấy hỏi.

“Chà…”

“Chúng ta nên lặng lẽ theo dõi sự kiện này, hay là nghĩ cách đối phó nếu nhóm kia giành chiến thắng rồi bỏ chạy? Nhưng, bỏ chạy liệu có giải quyết được vấn đề gì không?”

“……”

…Đúng vậy. Dù tôi có chạy trốn, [S4] vẫn là một nhóm tồn tại trong trường này. Chừng nào còn là học sinh ở đây, tôi không thể trốn tránh mãi được. Vậy thì – có lẽ tôi nên hợp tác với [Hội Đồng Giám Sát] và đảm bảo chiến thắng cho họ.

“…Nakuru. Có gì bọn tớ có thể giúp cậu không?” Tôi quay sang Nakuru, người vừa cố gắng gượng dậy.

Sự kiện sắp tới này rõ ràng lớn đến mức có thể gọi là một cuộc chiến. Chắc chắn tham gia vào đó sẽ là một cơn ác mộng. Giờ thì tôi đã biết lời hứa của Usami là giả dối, nếu có bất cứ điều gì có thể làm, tôi muốn giúp. Nakuru nghe tôi nói, rồi trầm ngâm suy nghĩ.

“…Nakuru hiểu rồi. Về cơ bản, Tiền bối muốn giúp đỡ họ trong trận chiến. Cá nhân Nakuru có lẽ sẽ khuyên Tiền bối nên chạy trốn, nhưng Nakuru rất cảm kích sự giúp đỡ này. Tuy nhiên…”

“Tuy nhiên?”

“Nakuru có một yêu cầu.” Cô ấy nói với giọng điệu nghiêm túc một cách lạ thường. “Nakuru muốn Tiền bối sờ ngực Subaru-sama, Tiền bối ạ.”

“…………”

……Khoan đã. Có phải tôi nghe nhầm không, hay cô ấy vừa phá tan mọi sự nghiêm túc của tình huống này rồi?

“Chuyện là… dạo gần đây Nakuru hơi bị tắc ý tưởng một chút. Có một cảnh trong tác phẩm mới của Nakuru, là Tiền bối bối rối vì một học sinh chuyển trường nữ. Subaru-sama ghen tuông vì chuyện đó, nhét độn ngực vào, rồi nói ‘Nhìn xem, Jirou, bản thân tớ cũng là con gái đây này’, rồi Tiền bối sờ ngực cậu ấy… Ưnya!?”

Cả Konoe và tôi đều giáng một cú đấm vào đầu cô ấy.

“Auuu… Thật tàn nhẫn, bị cả hai người đánh…”

“Im đi! Là vì cậu nói nhảm nhí đấy!”

“N-Nhưng, thật mà? Nếu là nam với nữ thì sẽ bị tính là quấy rối tình dục, nhưng hai người đều là con trai, thế thì chỉ là đụng chạm cơ thể thôi mà, đúng không?”

“Cái gì…”

C-Cô ấy nói không sai.

“Với lại, Subaru-sama, giờ Tiền bối đang độn ngực đấy đúng không? Nakuru có thể thấy ngực Tiền bối nhô ra qua chiếc sườn xám này. Chưa kể trông chúng khá thật, như kiểu hóa trang tầm Hollywood ấy. Tiền bối đã bỏ nhiều công sức thế rồi, sờ một chút thì có hại gì đâu, đúng không?”

“…Độn ngực?” Tôi vô thức liếc nhìn Konoe.

Ở đó, tôi có thể thấy ngực cô ấy nhô ra… Nhưng, không phải hơi lạ sao? Bình thường, cô ấy mặc áo nịt ngực để…

“…Á!?”

Rồi, tôi chợt nhận ra vấn đề. Chiếc sườn xám này được thiết kế để khoe vòng một. Vì vậy, nếu cô ấy mặc áo nịt ngực, người khác sẽ thấy được, đó là lý do tại sao hôm nay cô ấy không thể mặc nó. Chưa kể cô ấy thậm chí không thể mặc áo ngực, vì điều đó sẽ rất kỳ lạ đối với một quản gia nam…

“……”

Chết tiệt, sao tim mình lại đập nhanh thế này.

“N-Nhanh lên nào. Không khó đâu. Điều đó sẽ giúp ích cho cảm hứng của Nakuru đấy!” Nakuru càng thúc giục chúng tôi.

Chết tiệt, cô ta hơi ghê.

“Ưh…”

Đồng thời, Konoe bắt đầu đỏ mặt, không nói một lời nào. Tôi không thể trách cô ấy. Nếu cô ấy phản đối bây giờ, Nakuru có thể nghi ngờ cô ấy là con trai. Tệ nhất là cô ta có thể nhận ra cô ấy là con gái. Tôi cũng vậy. Bất kỳ sự do dự kỳ lạ nào cũng có thể bị hiểu sai.

“……”

Chắc… chúng ta chỉ có thể làm thôi nhỉ. Hội chứng sợ phụ nữ của tôi chắc không kích hoạt nếu tôi sờ qua quần áo. Chỉ cần một khoảnh khắc ngắn thôi. Tất cả là để bảo vệ bí mật của Konoe, không có ý nghĩ dâm ô nào sau chuyện này cả.

“……”

Konoe và tôi từ từ tiến lại gần nhau. Với bàn tay run rẩy, tôi vươn tới người quản gia đang đỏ bừng mặt. Rồi, chạm vào chiếc sườn xám đỏ… Bóp.

“…Ưm!” Một tiếng rên khẽ vang lên.

Đó là một tiếng rên đáng yêu, thoát ra từ môi Konoe dù cô ấy đã cố gắng hết sức để kìm nén.

“…Haah.”

Ngay khoảnh khắc tiếng rên thứ hai ấy vang lên, tôi theo phản xạ rụt tay lại. Tôi nghĩ toàn bộ sự việc chỉ diễn ra chừng ba giây đồng hồ.

Thế nhưng, cảm giác mềm mại ấy vẫn cứ đọng lại trên tay tôi, dù tôi có muốn thừa nhận hay không.

"Phù phù, cảm ơn cô rất nhiều. Giờ thì hai cô có thể tham gia sự kiện rồi. Thật sự là một ngày tuyệt vời làm sao… Hanya!?"

Gò má ửng hồng của Konoe bị nắm đấm từ quản gia giáng thẳng vào mặt bộ đồ mascot. Cô ta đúng là có gan thật… Ít ra thì, ban đầu tôi nghĩ như vậy trong sự ngây thơ của mình, nhưng ngay lập tức sau đó, một cú đấm khác lại bay thẳng vào mặt tôi… Ừm, chắc chắn là phải thế rồi. Tôi đáng lẽ không nên mong đợi mình sẽ thoát thân dễ dàng như vậy.

"Bugha!?"

Một cú đấm khác của quản gia lại giáng thẳng vào mặt tôi. Hậu quả là mũi tôi bắt đầu chảy máu. Cuối cùng, tôi vẫn phải chịu cảnh chảy máu mũi, cho dù không phải vì chứng sợ phụ nữ của mình. Đáng buồn thay, tôi chẳng hối hận chút nào. Dù sao đi nữa… cậu hiểu mà, đúng không? Là con trai, chắc hẳn cậu phải hiểu tôi đang muốn nói điều gì, phải không?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận