Mayo Chiki!
Asano Hajime Kikuchi Seiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 7: Cách Thể Hiện Lòng Biết Ơn

0 Bình luận - Độ dài: 3,181 từ - Cập nhật:

Nếu yêu thích những gì chúng tôi làm, mời bạn theo dõi các trang mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

“Quả nhiên cậu đúng là đồ ngốc vô phương cứu chữa mà, Jirou.”

Khi ý thức quay trở lại, đây là những lời đầu tiên tôi nghe được... Thế nhưng quan trọng hơn là, tôi đang ở đâu đây?

“Ở bệnh viện. Sau vụ đó, cậu được đưa đến đây bằng xe cấp cứu.”

Tôi được giải thích qua về tình hình. Xung quanh toàn tường trắng, xen lẫn mùi thuốc sát trùng quen thuộc đến lạ. À, đây là phòng bệnh. Đúng như lời vừa nói, tôi đang nằm trên giường bệnh.

“…Ui da.” Đau ê ẩm cả người, tôi không kìm được mà rên khẽ.

Cả người tôi tả tơi. Khi đeo kính vào, tôi thấy băng trắng quấn kín khắp người, trông cứ như một xác ướp Ai Cập. Với cái đà này, có khi tôi còn đi làm thêm ở nhà ma được ấy chứ.

“Cậu nên cảm ơn tiểu thư thì hơn. Toàn bộ viện phí và chi phí khám chữa bệnh đều do nhà chính Suzutsuki chi trả... để tỏ lòng cảm kích vì cậu đã ngăn cản cuộc ẩu đả giữa tôi và cha.” Giọng nói trầm thấp ấy giải thích.

Khi tôi quay đầu về phía giọng nói đó, tôi thấy Konoe đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường mình. Thấy có giỏ trái cây bên cạnh, chắc là cô ấy đến thăm tôi.

“Ể?”

Tôi không khỏi chớp mắt bối rối trước cảnh tượng bất ngờ đang diễn ra trước mắt. Ngồi cạnh Konoe, trên một chiếc ghế tương tự, có một người đang cuộn mình trong chăn say ngủ.

“Đừng làm ồn. Cô ấy vừa mới được nghỉ ngơi.” Konoe nói, rồi kéo chăn lên cao hơn cho người kia.

Đó không ai khác chính là Suzutsuki Kanade. Thật bất ngờ, tôi đang nhìn thấy chủ nhân của Konoe Subaru, đang ngủ say như nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích.

“Chắc cô ấy mệt lắm rồi. Dù sao thì, cô ấy đã lo lắng suốt khoảng thời gian cậu bất tỉnh đấy.”

“Suốt khoảng thời gian… Bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Khoảng 4 giờ chiều. Nhìn ra ngoài xem, trời đang ngả màu cam đấy thôi.”

Ừm, cô ấy nói đúng. Bầu trời ngoài cửa sổ đang từ từ chuyển sang màu đỏ rực. Điều đó có nghĩa là… nếu đây không phải là một phép màu đưa tôi về quá khứ, thì tôi đã ngủ gần như cả ngày rồi.

“Dù sao thì, Jirou, rốt cuộc cơ thể cậu được làm từ gì vậy chứ?”

“Cái đó là sao?”

“Ý tôi là, cậu bị một chiếc xe tải lớn tông trúng, vậy mà nếu may mắn thì có thể xuất viện ngay hôm nay luôn. Y tá vừa nói với tôi như vậy đấy. Hay là, những người làm việc ở đây ghét cậu đến mức đó à?”

“…Ừm, đại khái là vậy.”

Tôi cứ thắc mắc tại sao nơi này lại quen thuộc đến thế. Đây chính là bệnh viện đa khoa mà tôi thường được đưa đến hồi bé. Tôi thậm chí còn là khách quen ở đây, tất cả là nhờ hoàn cảnh gia đình. Bởi vậy, hầu hết mọi người ở đây đều biết mặt tôi. Mặc dù, họ nhìn tôi cứ như thể tôi là một sinh vật lạ vậy.

“Trời ạ, khả năng hồi phục của cậu đúng là phi thường. Cậu có phải con người không vậy? Kureha-chan cũng thế, thông thường xương gãy không thể lành trong hai tuần đâu.”

“Thật á?”

“Cậu quái dị lắm, Jirou. Người lái xe tải suýt ngất xỉu vì sốc sau khi biết cậu vẫn còn sống đấy.”

“Thế mà nói đau lòng quá. Ít nhất ông ấy cũng nên mừng chứ.”

“Tiểu thư lo lắng không biết cậu có bị tiêm T-Virus1 hay gì đó không.”

Cái này đâu phải Biohazard đâu chứ.

“Và, sau khi được điều trị ở đây, bệnh cảm của cậu cũng đỡ hơn rồi. Có lẽ chúng ta nên gọi xe cấp cứu ngay từ đầu thì hơn.”

“Đừng nói vậy chứ. Khiến tôi cảm thấy bao nhiêu công sức và đau khổ của mình đều thành công cốc hết cả.”

Và, tôi muốn tránh việc phải nhập viện nếu có thể. Tôi không thích ở lại đây. Vì những lần phải vào đây hồi bé đều liên quan đến rất nhiều đau đớn, nên tôi thực sự không có ấn tượng tốt đẹp gì về nó cả.

“Tốt nhất cậu nên về nhà sớm đi. Kureha-chan buồn rầu lắm rồi đấy.”

“Buồn rầu ư?”

Sao vậy? Tôi có làm sao đâu. Hay là, nó không muốn Konoe về nhà? Chuyện đó sốc đến mức vậy sao? Nghe tôi hỏi, ngay cả Konoe cũng lộ vẻ ái ngại.

“Thì ra… Kojirou đã về với chủ của nó rồi.”

“Hả?”

“Cậu có nhớ không? Kojirou bỗng dưng lao ra đường lớn ấy. Đó là vì nó nhìn thấy chủ của mình ở bên kia đường đó.”

“……”

“Nhân tiện, chủ của nó là một cô bé học sinh tiểu học, cũng đang ra ngoài tìm Kojirou. Vậy là, chú chó husky lang thang đó đã về nhà an toàn rồi.”

“…À.”

Thì ra là vậy. Thảo nào "công chúa" nhà ta lại ỉu xìu như thế.

“Thật tội nghiệp cho con bé mà.”

“Tội nghiệp đến mức đó à?”

“Ừ. Con bé sốc hơn cả lúc cậu ngất đi đó, Jirou.”

“…………”

Thế ra tôi cũng có giá trị đến vậy sao?

“Thôi, chắc tại con bé giả vờ mạnh mẽ thôi. Nó nói muốn đến thăm cậu hôm nay, nhưng tôi bảo nó cứ ở nhà đã. Đến đây có khi chỉ khiến nó buồn thêm, mà cậu thì lại chẳng chịu tỉnh dậy gì cả.”

“À. Thôi được rồi, về nhà thôi.”

Cơ thể tôi vẫn còn hơi đau một chút, nhưng không đến mức khiến tôi không thể rời khỏi nơi này. Dù sao thì tôi cũng biết khả năng hồi phục của mình không phải chuyện đùa, mới có một ngày mà tôi đã hồi phục được đến mức này rồi.

“À, xin lỗi vì cậu đã phải đến thăm tôi, nhưng giờ tôi ổn rồi. Tôi sẽ sớm trở lại phong độ đỉnh cao thôi… Chưa kể, ý chí sống đang sục sôi trong tôi đây này.”

“Hửm? Cậu đang mong chờ điều gì sao, Jirou?” Konoe nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

Haha, cậu nói cái gì vậy chứ? Tôi có thể đã mất đi 2/3 kỳ nghỉ rồi, nhưng hôm nay vẫn là ngày 3 tháng 5, vẫn còn là Tuần lễ Vàng (Golden Week) mà. Từ giờ trở đi, mọi chuyện sẽ theo ý tôi. Về đến nhà là tôi có thể thư giãn rồi. Ngay cả Kureha cũng sẽ không hành hạ tôi bằng mấy chiêu vật của nó, dù sao thì tôi đang bị thương, lại vừa xuất viện mà. Àh, Tuần lễ Vàng của tôi sắp bắt đầu rồi…!

“Nói ra thì đau lòng đấy, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, Jirou.”

Tuy nhiên, hy vọng của tôi lập tức bị dập tắt bởi câu nói tiếp theo của cô ấy.

“Dù sao thì, hôm nay là ngày 5 tháng 5 rồi.”

“…Cái gì?”

…Thôi được rồi, ngừng lại đã. Cô ấy vừa nói gì thế?

“Đây, xem điện thoại của tôi đi, cậu có thể kiểm tra ngày tháng ở đó.”

Đùa tôi đấy à? Tôi nhận lấy điện thoại của Konoe và nhìn vào màn hình, chỉ thấy hiện lên “Ngày 5 tháng 5”. Ơ? Chuyện này là sao? Vì tôi đã ngủ cả một ngày trời, lẽ ra hôm nay phải là ngày 3 tháng 5 chứ?

“Nhìn phản ứng của cậu, chắc là cậu thật sự không biết rồi. Cậu được đưa đến đây vào ngày 2 tháng 5, và đã ngủ khoảng ba ngày đấy.”

“Cái gì…”

“Bác sĩ phụ trách nói cậu không gặp nguy hiểm gì nghiêm trọng, rồi cuối cùng cũng sẽ tỉnh dậy thôi, nhưng tôi không ngờ cậu lại ngủ lâu đến thế, cái đồ ham ngủ này.”

“……”

“Thế nên, hôm nay là ngày cuối cùng của Tuần lễ Vàng, và ngày mai trường học lại bắt đầu rồi. Cậu không vui sao, vì không bỏ lỡ một ngày học nào? Chúc mừng cậu xuất viện nhé.” Konoe thông báo, rồi vỗ hai tay vào nhau không gây ra tiếng động.

…Thật quá tàn nhẫn. Đừng có trêu tôi như vậy chứ. Tuần lễ Vàng của tôi thì sao… Tôi có thể nhập viện lại không…

“Dù sao thì, tôi đi đây. Tôi còn có việc khác nữa.”

“Việc khác?”

“Ừ, cậu không phải là người duy nhất đang nằm viện đâu.” Konoe chắc hẳn đã cẩn thận để không đánh thức Suzutsuki, khi cô ấy nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ghế. “Sau khi cậu ngất đi… Bố cũng bị cảm lạnh, và cũng nằm liệt giường luôn.”

“……”

…Khoan đã. Vậy nghĩa là…

“Tôi cá là bố chắc chắn đã bị cảm lạnh từ cậu đấy, Jirou. Sau khi sống dưới gầm cầu đó, thể chất và tinh thần của ông ấy suy yếu, đó có lẽ là lý do khiến ông ấy bị lây bệnh từ cậu, nên ông ấy đã nhập viện cùng với cậu. Thế nên, dù tôi không muốn chút nào… tôi vẫn nên đến thăm ông ấy.”

“Phù, thật là một cú sốc lớn.”

Thật đáng thương. Nhưng mà, nói đến cái lão già ấy thì, cú sốc lớn nhất chắc là bị chính con gái mình từ chối rồi. Chắc chỉ cần Konoe đến thăm là sẽ khỏe lại ngay thôi. Đúng là nên như vậy. Có lẽ mối quan hệ của họ giờ sẽ cải thiện hơn chút đỉnh. Tôi đoán Konoe chỉ bướng bỉnh thôi, chứ thực ra vẫn muốn làm hòa với ông già mình. Dù sao thì… ai mà biết được cha mẹ còn bên mình được bao lâu nữa chứ.

Konoe hẳn phải ý thức rõ điều đó. Hơn bất kỳ ai.

“Và, anh cũng không cần tôi chăm sóc nữa rồi.”

“Ừm.”

Cách nói đó đúng là có chút tổn thương. Không biết tại sao, có lẽ cô ấy khó chịu vì tôi đã cố gắng đến mức đó để đưa cô ấy về nhà chăng?

“Nhưng mà… tôi đã rất vui.”

“Hả?”

“Hồi đó, anh tơi tả đến thế mà vẫn nói ‘Tôi sẽ không chết’, đúng không. Anh đã cố gắng đến tuyệt vọng để khiến tôi ngừng khóc, nên tôi quyết định… tin vào lời anh, tin vào lời hứa của anh.”

“…Konoe.”

“Nhưng mà, nhớ cho kỹ đây…” Cô hít một hơi thật sâu. “Tôi sẽ bắt anh chịu trách nhiệm.”

“Chịu trách nhiệm?”

“Đúng vậy. Làm ơn, đừng phá vỡ lời hứa đó. Anh là một người… bạn quý giá của tôi. Tôi không muốn bạn bè mình phải chết. Vì vậy – nếu anh phản bội những lời đó, mà lại bỏ đi tìm cái chết…”

—Tôi sẽ lại khóc đấy.

Ngay cả bây giờ, Konoe trông như sắp bật khóc đến nơi, nhưng bằng cách nào đó vẫn cố kìm lại được, khi cô ấy tuyên bố những lời này.

“…Ừ.” Tôi gật đầu, cố gắng tỏ ra tự tin nhất có thể.

Tôi có cảm giác cô ấy đang đòi hỏi những điều khá là vô lý, nhưng tôi là người đã gây ra tất cả, nên không thể làm khác được. Mà thôi… không sao cả. Tôi biết rõ mà. Tôi nhất định sẽ không khiến cậu buồn nữa đâu. Để làm được điều đó, tôi cần phải mạnh mẽ hơn.

27-br2kd2t.png?w=727

“…Ừm… À, ừm, Jirou.”

“Hửm? Gì thế?”

Má Konoe đỏ bừng, cô ấy ngọ nguậy một cách lúng túng. Cô ấy lắp bắp vài lần, nhưng cuối cùng cũng mở miệng nói được một cách rành mạch.

“—Cảm ơn!”

Cô ấy để lại những lời cảm ơn đó, được nói ra hết sức mình dù có hơi ngượng nghịu, rồi rời khỏi phòng.

“…Cảm ơn, hả.”

Vẫn ngồi trên giường, tôi lặp lại chính những lời mà Konoe vừa nói với mình. Nói thế nào đây… tôi thấy thật khó tin. Không ngờ Subaru-sama, người nổi tiếng với vẻ lạnh lùng và thẳng thừng, lại cảm ơn một người bạn cùng lớp như thế này.

“…Sao mình lại thấy nhột nhột thế này nhỉ?” Ngực tôi thấy là lạ, bồn chồn không yên.

Đó là một cảm giác kỳ lạ. Dù cô ấy chỉ đơn giản là nói lời cảm ơn, trái tim tôi lại đập thình thịch không ngừng. Có lẽ tôi lại bị cảm lạnh thật rồi? Tôi chỉ có thể ngơ ngác nhìn cánh cửa Konoe vừa bước qua, suy ngẫm về cảm giác trong lồng ngực mình, thì…

“…Hừm, hiếm thấy thật đấy.” Một giọng nói đầy trang nghiêm vang lên trong phòng.

Giật mình, tôi quay về phía giọng nói và thấy Suzutsuki đang ngồi trên ghế, mắt mở to và cười nhếch mép nhìn tôi.

“C-Cậu, cậu tỉnh từ lúc nào thế?”

“’Đừng gây ồn ào. Cô ấy vừa được nghỉ ngơi’, chắc là vậy rồi.”

Vậy là từ đầu đến cuối. Ái chà, thật là sơ suất. Không ngờ cái con rồng Komodo đó lại phải nghe tôi lẩm bẩm. Chắc chắn sau này cô ta sẽ lấy chuyện này ra uy hiếp tôi cho mà xem.

“Dù sao thì, đúng là khó tin thật… Không ngờ Subaru lại nói ‘Cảm ơn’ với người khác ngoài tôi. Cách đây không lâu, điều đó là không thể tưởng tượng nổi.” Cô ta gạt tấm chăn đang đắp trên người ra, và mỉm cười.

Thấy chưa, ý tôi là thế đấy. Tôi thật sự không muốn cái cô tiểu thư chết tiệt này nghe thấy tôi lẩm bẩm.

“Nhưng mà… sau khi chứng kiến chuyện như vậy, tôi không thể trách cô ấy được.”

“Hả?”

Nghe những lời này từ miệng Suzutsuki, tôi kinh ngạc.

“Khi anh bị chiếc xe tải đó đâm, người đẫm máu, anh vẫn cố gắng hết sức để thuyết phục Subaru. Anh đã khác với bình thường – trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh không còn là một thằng hèn nhát nữa.”

“Hả? Ý đó là sao. Cậu đang trêu tôi à? À, chắc cậu bực mình vì cái câu ‘Tránh ra’ trước đó phải không.”

Hóa ra mình nói chuyện nghe có vẻ lạnh nhạt thật. Một cô tiểu thư như cô ấy hẳn chưa từng phải nghe những lời khó chịu đến thế.

“—Đúng vậy. Đó là lần đầu tiên một người đàn ông nói những lời như thế với tôi.”

Không hiểu sao, Suzutsuki từ từ trườn lên giường của tôi. Không chỉ vậy, cô ấy còn tiến gần về phía tôi.

“Nhân tiện nói đến, chứng sợ phụ nữ của cậu thế nào rồi? Sống cùng Subaru có giúp cậu đỡ hơn không?”

“Hửm? À, ừm, tôi nghĩ vậy. Ít nhất thì giờ tôi cũng có thể chạm vào con gái rồi.”

Rốt cuộc đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Từ những trận đấu tập, vụ việc trong phòng tắm, và nhiều thứ khác nữa. Nó chưa biến mất hoàn toàn, nhưng ít nhất giờ tôi có thể tự chủ hơn khi ở gần một cô gái.

“Ưm, tôi hiểu rồi.”

Nghe những lời của tôi, Suzutsuki hẳn đã nghĩ ra điều gì đó, bởi cô ấy bắt đầu mỉm cười. Rồi đột nhiên, cô ấy tiến lại gần tôi hơn nữa.

“Vậy thì, chúng ta thử nghiệm xem sao?”

“Hửm? Cô nói gì cơ?”

“Không phải quá rõ ràng sao? Tôi muốn kiểm tra xem cậu đã quen với con gái đến mức nào rồi.”

Đó là… một sự cố đột ngột. Không một lời cảnh báo hay dấu hiệu nào, Suzutsuki—áp môi cô ấy vào môi tôi.

“…!?”

Không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, tôi chỉ biết theo phản xạ nhảy khỏi giường. Mũi tôi chảy máu. Đúng như dự đoán, việc bị con gái chạm vào đã kích hoạt chứng sợ phụ nữ của tôi… Nhưng, giờ có những vấn đề cấp bách hơn thế.

“Ôi chao, chuyện này còn tệ hơn tôi dự đoán. Cậu vẫn còn chảy máu mũi vì chuyện nhỏ như thế này, xem ra mối quan hệ đồng phạm của chúng ta sẽ còn kéo dài rất lâu nữa.” Suzutsuki cười, tỏ vẻ như không có chuyện gì.

“Cô… cô cô cô! Cô đang làm cái gì vậy!?” Lưỡi tôi không theo ý muốn.

28-aczy410.png?w=727

Ngoài ra… cái gì, hả? Vừa rồi đó là…

“Sao cậu lại bối rối đến thế? Chỉ là một nụ hôn thôi mà.”

“Waaaaaaah!”

Cô ấy thực sự nói to ra! Chưa kể còn không chút do dự!

“Chỉ là một chút tiếp xúc da thịt thôi. Ở nước ngoài họ làm thế suốt mà.”

“Im đi! Chúng ta đang ở Nhật Bản!”

“Cậu đã bao giờ nghe về toàn cầu hóa chưa?”

“Mặc xác tôi có quan tâm hay không! Tôi thà Nhật Bản tự cô lập mình còn hơn! Chưa kể…!”

“Chưa kể cái gì?”

“Cô không phải đã nói Konoe là mối tình đầu của cô sao!?”

Đúng vậy, cô tiểu thư nhà giàu này phải có tình cảm với Konoe Subaru. Vậy thì, tại sao cô ấy lại hôn một người bạn cùng lớp dù đã có người mình thích?

“Đừng hiểu lầm nhé. Tôi vẫn yêu Subaru nhiều như trước. Tuy nhiên—” Cô ấy cười nhếch mép. “Mối tình đầu là mối tình đầu. Không có gì đảm bảo nó sẽ tiếp tục, đúng không?”

Cô ấy nói như thể việc cô ấy hôn ai bây giờ cũng chẳng có vấn đề gì. Chưa kể cô ấy còn lè chiếc lưỡi đỏ au ra, mỉm cười.

“……”

Cô đang đùa đấy à. Đây là nói dối. Làm ơn hãy nói với tôi rằng tôi vẫn đang mơ đi. Dù sao thì, vừa rồi là nụ hôn đầu của tôi…

“Nhân tiện, đó là nụ hôn đầu của tôi đấy.”

“Cái gì…”

Khi tôi đang chìm sâu hơn vào tuyệt vọng, cô ấy chỉ nở một nụ cười trêu chọc, hệt như một con quỷ thật sự.

“Tôi về đây.” Cô ấy tỏ vẻ như không có chuyện gì, rồi đi về phía cửa.

Tôi nghĩ cô ấy chỉ muốn chạy trốn, nhưng ngay trước khi bước ra ngoài, cô ấy quay lại, mái tóc đen tung bay.

“Tạm biệt, Jirou-kun.”

Một cách thanh lịch, với khuôn mặt xinh đẹp đủ để khiến tim tôi lỗi nhịp, cô ấy nói những lời đó. Và rồi, gần như hát một bài hát yêu thích, cô ấy nói tiếp.

“Hẹn gặp cậu ở trường vào ngày mai.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận