Mayo Chiki!
Asano Hajime Kikuchi Seiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 4: Quản gia và Người hầu gái

0 Bình luận - Độ dài: 8,865 từ - Cập nhật:

Nếu các bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên các trang mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi qua Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

“Chào buổi sáng, Jirou.”

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, tôi đi thẳng ra phòng khách thì bắt gặp Suzutsuki – trong bộ đồ hầu gái.

“…!”

Này, sao vừa sáng sớm đã mặc bộ đồ này rồi hả trời?

“Trông thế nào ạ? Em đã mua bộ này trước khi đến đây… Em không chắc là nó có hợp với mình không nữa.” Suzutsuki xoay một vòng tại chỗ, khiến vạt váy tung bay.

Đó là một chiếc váy yếm với đủ loại diềm xếp, phối màu đen trắng làm chủ đạo, kỳ lạ thay lại rất hợp với mái tóc đen của cô ấy. Dù có nói gì đi nữa, cô ấy trông đúng chuẩn một cô hầu gái. Thế nhưng, tận sâu bên trong, cô ấy vẫn là Suzutsuki Kanade, một tiểu thư nhà giàu rảnh tiền. Và giờ đây, cô ấy lại là hầu gái… Nghe thật vô lý. Khoảng cách buồn cười này… làm tim tôi lỡ nhịp mất thôi.

23-ugaamda.png?w=727

“Anh có sao không? Trông anh hơi tái. Có phải anh thiếu ngủ không vậy?” Suzutsuki đến gần tôi, ghé sát mặt để nhìn kỹ.

……Không không không không. Cô ấy đang nói gì vậy chứ?

“…Lý do tôi thiếu ngủ là vì cô đấy, nhớ không?” Tôi đáp lại, cố hết sức để không ngáp.

Tôi có thể trách ai được chứ? Dù sao cô cũng đã đẩy tôi vào cái tình huống khó xử đó mà. Ngủ chung phòng với Subaru-sama thật sự là quá sức chịu đựng…

“Này, cậu thật sự định ngủ ở đây sao?”

“Đương nhiên rồi, không còn cách nào khác.” Konoe đáp lại với giọng hơi khó chịu.

Mặc dù hiện tại cô ấy đang mặc đồ nam, nhưng tôi cá là cô ấy phải có một chút miễn cưỡng khi ngủ chung phòng với một đứa con trai. Đứng trước cửa phòng tôi, Subaru-sama khoanh tay trước ngực, môi cong thành hình chữ へ. Đương nhiên, nguồn gốc của vấn đề này không ai khác chính là Suzutsuki Kanade.

Vì cô ấy tự ý xông vào đây, chúng tôi không còn phòng trống nào để cho cô ấy ngủ nữa. Cô ta đúng là hóa thân của quỷ dữ mà. Đi đến đâu là có rắc rối đến đó.

“T-Tôi vào đây.”

Konoe hẳn là căng thẳng, khi cô ấy bước vào phòng tôi giống như một viên thanh tra mới vào hiện trường án mạng vậy. Cô ấy vẫn mặc bộ đồ ngủ màu đen ban nãy. Tôi đoán là cô ấy đã mua nó với ý định dành cho sự phát triển trong tương lai của bản thân, vì nó khá rộng thùng thình. Trên tay cô ấy là một con cừu nhồi bông.

Tuy trông khá thời trang, nhưng nó có hàm răng sắc nhọn và cái miệng đỏ chót – tên nó là Silent Sheep (Cừu Câm Lặng). Đó là một sinh vật vừa đáng sợ vừa dễ thương, rất có thể được lấy cảm hứng từ một vị giáo sư trong bộ phim kia. Konoe rõ ràng là mê mẩn con thú nhồi bông này đến mức không thể ngủ nếu không có nó.

Tôi không bận tâm việc cô ấy có một phần tính cách nữ tính như vậy, nhưng tôi không thể nào thư giãn nổi khi có thứ đó cùng phòng với mình. Nó giống như mấy con búp bê Nhật tóc dài ra vậy, tôi sợ nó có thể siết cổ tôi trong lúc tôi ngủ.

“Có lẽ cậu thật sự nên ngủ phòng của mẹ thì hơn? Chúng ta có thể cho Suzutsuki ngủ trên ghế sofa phòng khách.”

“Đừng nói vớ vẩn. Tôi không thể để tiểu thư ngủ ở một nơi như vậy. Nếu có thì tôi sẽ là người ngủ trên sofa.”

“Nhưng Kureha cấm cậu làm thế mà.”

Lý do hoàn toàn giống với lý do Konoe dành cho Suzutsuki. ‘Không thể để Konoe-senpai ngủ trên sofa’, hay đại loại thế. Khi tôi hỏi tại sao Konoe không thể ngủ ở phòng của Suzutsuki, em gái tôi liền tung một cú đá hình trăng lưỡi liềm vào xương sườn tôi.

Nghĩ lại thì, Kureha không hề biết Konoe là con gái. Vì vậy, cô ấy sẽ không muốn chàng trai mình thích lại ngủ cùng phòng với một cô gái.

“Nhưng, tại sao cậu lại phải ngủ trong phòng của tôi chứ…”

C-Chứ còn làm gì được nữa! Kureha cứ tưởng tớ là con trai, nên nếu tớ mà không chịu ngủ chung phòng cậu, con bé có khi lại sinh nghi mất.”

Tôi thì cũng hiểu ý Konoe. Hai thằng con trai ngủ chung phòng đâu có gì lạ. Hồi Kurose đến nhà tôi chơi cũng ngủ phòng tôi đấy thôi. À thì, bọn tôi chơi game suốt đêm nên cũng chẳng ngủ được là bao.

“Với lại, nói cho cậu biết luôn…” Konoe liếc xéo tôi một cái bén ngót. “Nếu cậu dám giở trò gì kỳ cục, tớ giết cậu đấy.”

“…Tớ sẽ không đâu.”

Thật đấy, tôi thề là sẽ không làm gì đâu. Bố trí các phòng trên tầng hai là Kureha > Tôi > Suzutsuki, thế nên tôi gần như bị kẹp giữa hai bên rồi. Sẽ chẳng có gì lạ nếu cả hai người họ cứ áp tai vào tường, cố gắng nghe lỏm cuộc trò chuyện. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi thực sự dám động tay động chân với Konoe ư? Chưa nói đến việc có ngủ được không, tôi sẽ ngủ vĩnh viễn luôn ấy chứ.

Tôi lấy một tấm nệm futon từ tủ quần áo trong phòng ra, trải xuống sàn nhà.

“Vậy thì, chúc ngủ ngon. Tớ ngủ ở đây, cậu cứ tự nhiên dùng giường của tớ nhé.” Tôi nói rồi rúc vào trong chăn.

“K-Khoan đã, Jirou!”

Thế nhưng, Konoe lại vội vàng ngăn tôi lại. Tôi không hiểu vì sao, nhưng hình như cô ấy đang hoảng hốt lắm thì phải.

“Sao cậu lại không ngủ trên giường của cậu?”

“Ơ? Thì, tấm futon này tớ để trong tủ lâu rồi, nên nó hơi bụi với cả có mùi nữa. Cậu cứ dùng giường tớ đi, nhé?”

“Nhưng mà…” Konoe nhìn kỹ chiếc giường, rồi thốt ra một câu cụt lủn. “Tớ không ngủ được như thế này…”

“Hả? Không ngủ được vì lạ gối hay gì à?”

“K-Không hẳn… Chỉ là, ngủ trên giường của cậu thì…” Konoe lúng túng nhìn đi chỗ khác.

Tôi tự hỏi, cô ấy ghét ngủ trên giường của tôi đến mức đó ư? Nghe cũng hơi đau lòng đấy chứ, phải nói thật lòng.

“Vậy cậu muốn ngủ ở đây không?”

“…Không, không sao đâu.”

Sau khi ánh mắt lo lắng đảo khắp phòng, Konoe cuối cùng cũng có vẻ đã hạ quyết tâm, rồi chui vào giường của tôi. Tuy nhiên, cô ấy không nằm sấp hay nằm ngửa, mà nằm nghiêng người sang một bên, điều này khiến tôi hơi bất ngờ. Cứ như thể cô ấy muốn giấu mặt khỏi tôi vậy, khi cô ấy quay người về phía bức tường.

“…Chỗ này toàn mùi của Jirou thôi.”

“Hả? Thì, đúng vậy, tớ dùng nó hằng ngày mà.”

“……….”

Không trả lời, Konoe kéo chăn trùm kín đầu, rồi cuộn tròn người lại như một chú mèo. Cô ấy không thích tôi nhìn thấy gương mặt khi ngủ của mình ư?

“Vậy thì, ngủ ngon nhé.” Tôi nói với cái chăn cuộn tròn, rồi tắt đèn.

Tôi muốn ngủ nhanh chóng, nên liền nhắm mắt lại ngay, nhưng cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh được. Ban đầu tôi cứ tưởng là do mấy con cừu kỳ lạ kia, có thể khiến tôi bị bóng đè mất, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra lý do chính – Mùi hương ngọt ngào của dầu gội đầu đang thoang thoảng bên mũi tôi.

Ưm, đúng là dầu gội đầu đắt tiền của Kureha có khác, hoàn toàn chẳng giống loại rẻ tiền tôi đang dùng chút nào. Nếu phải nói… thì mùi này giống con gái hơn hẳn. Và giờ đây, chính cái mùi hương này đang bay tới chỗ tôi, với Konoe là nguồn gốc của nó.

“……….”

Không được rồi, tôi đã hoàn toàn nhận thức được sự hiện diện của cô ấy. Dù cô ấy thường xuyên mặc đồ con trai, nhưng Konoe vẫn là một cô gái… Aish, bình tĩnh lại đi, mình ơi. Sao tim mình lại đập nhanh chỉ vì mùi hương của cô ấy chứ? Thôi được rồi, cứ đếm cừu đi, chắc chắn sẽ giúp mình ngủ được thôi. Dĩ nhiên, không phải cái con cừu đặc biệt kia đâu nhé, mà là loại cừu bình thường mà mình có thể tìm thấy ở bất cứ đâu ấy. Tôi cảm thấy xấu hổ, rồi quay lưng về phía Konoe, hệt như cách cô ấy làm, hít thở thật sâu. Đúng vậy, chỉ cần mình tập trung, mình sẽ ngủ được ngay thôi…

“—”

Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vang lên như tiếng trống dồn dập trong tai tôi. Đã bao lâu rồi nhỉ, tôi tự hỏi. Đồng hồ đã chỉ quá nửa đêm rồi. Chưa bao giờ trong đời tôi lại cầu nguyện được ngủ thật yên bình nhiều hơn lúc này.

Có lẽ bởi thế mà tôi nghe thấy tiếng thở đều đều từ giường mình. Tên quản gia đáng ghét này, nào là không ngủ được cơ chứ! Chắc tại đêm qua cô nàng phải ngủ vạ vật ở công viên nên thiếu giấc trầm trọng. Cơ mà, sao tôi lại cảm giác cô ta ung dung quá đáng thế nhỉ? Đêm qua tôi cũng thức trắng đấy chứ.

“…Mà, đáng lẽ mình cứ ngủ ở sofa cho rồi?”

Rõ ràng là đã quá muộn để nghĩ đến điều đó, nhưng câu hỏi ấy vẫn bật ra khỏi miệng tôi. Không, có khi bây giờ vẫn chưa muộn thì sao? Tôi cứ cảm thấy ngủ trên sofa sẽ thoải mái hơn nhiều so với nằm ở đây. Thế nên, tôi quyết định hành động thật nhanh gọn. Để không đánh thức Konoe, tôi cố gắng hết sức luồn ra khỏi tấm nệm futon mà không gây ra bất cứ tiếng động nào. Cảm giác cứ như một ninja Iga, khử sạch mọi âm thanh chuyển động của mình vậy.

“…Fuwaaah…”

Ngay khi tôi sắp sửa thoát ra được, một giọng nói khẽ khàng vang lên sau lưng. Tôi vô thức quay đầu lại, và trong bóng tối, một bóng người hiện ra—Konoe, cô nàng đang chống tay nửa người ngồi dậy trên giường. Chết tiệt, mình làm cô ấy tỉnh giấc rồi sao…

“Ưm…Jirou…anh đi đâu vậy?” Chắc là vừa tỉnh giấc nên còn ngái ngủ, giọng cô ấy nghe có vẻ lơ mơ.

“Anh…anh đi vệ sinh chút xíu.”

Đương nhiên, đó là một lời nói dối. Nếu tôi nói rằng mình không ngủ được và định ra sofa ngủ, chắc chắn cô ấy sẽ lại cảm thấy cần phải “quan tâm” tôi. Dù gì thì, hiện giờ cô ấy vẫn là quản gia của tôi mà.

“…Nói dối.”

Tuy nhiên, tên quản gia ấy lại nhìn thấu lời nói dối của tôi một cách dễ dàng. Khốn kiếp, đúng là Subaru-sama có khác, tôi không ngờ cô ta lại dễ dàng nhận ra như vậy. Thôi được rồi, đành nói thật vậy.

“Anh nói thế… nhưng thực ra là anh định đi đến phòng tiểu thư đúng không?”

“…Hả?”

“Anh không cần phải giấu diếm… Đồ biến thái đáng ghét. Nếu muốn đến phòng cô ấy, anh phải đánh bại tôi trước đã…!”

“……”

Thôi rồi, gay to rồi đây. Có lẽ tôi nên chuồn lẹ thì hơn. Nhưng, đúng lúc tôi vừa nghĩ vậy—

“Gueh!?”

Đôi cánh tay thon thả vòng qua cổ tôi từ phía sau. Tiếp theo đó, chúng ghì chặt lấy khí quản của tôi. Đây chính là một đòn vật, khóa cổ chết người.

“Tôi không… không để anh đi đâu… Tôi sẽ bảo vệ tiểu thư…” Giọng Konoe văng vẳng bên tai tôi.

Ôi chết tiệt, cô ấy còn buồn ngủ và ngái ngủ hơn tôi nghĩ. Cô ấy đang nghĩ tôi định lẻn sang phòng Suzutsuki để gặp gỡ lén lút…

“D-Dừng lại, tôi không định đến phòng Suzutsuki mà…”

“…Anh nói cái gì cơ?”

Tôi cố gắng hết sức để giải thích, và cảm thấy áp lực trên cổ mình vơi đi… À, ơn trời. Cứ đà này, có khi tôi đã lên chuyến tàu đêm lên thiên đường rồi cũng nên. Ngay khi tôi thở phào nhẹ nhõm, hít một hơi thật sâu, thì…

“Đừng nói là… là phòng Kureha-chan nhé?”

Lần này, Konoe ôm chặt lấy tôi từ phía sau, vòng tay quanh người tôi.

“Đồ biến thái tuyệt đối… Dù có thân thiết đến mấy, anh cũng không thể động chạm vào em gái ruột của mình được…”

“Cái… Cái gì mà cô đang nói thế hả, đồ quản gia ngu ngốc! Làm gì có chuyện tôi… Oaahh!?” Bỗng nhiên, cơ thể tôi có cảm giác như đang bay lên.

Thật đáng ngạc nhiên, Konoe dồn rất nhiều sức vào cánh tay để nâng cơ thể tôi lên, rồi đập lưng tôi xuống đất—một đòn quật ngửa. Ngay cả những đô vật chuyên nghiệp hung ác nhất cũng phải rùng mình khi chứng kiến.

“Guah!?”

Tôi đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cú va chạm, nhưng may mắn là tôi ngã xuống tấm giường mềm mại. Tuy nhiên, nguy hiểm vẫn chưa qua đi. Mặc dù đã quật tôi ngửa ra sau, Konoe vẫn ghì chặt lấy cơ thể tôi.

“Nếu anh đã muốn vậy, thì tôi cũng không ngại đâu… Tôi sẽ khiến anh bất tỉnh vì hội chứng sợ phụ nữ của mình…!”

Ái chà! Dù đang ngái ngủ, cô ấy vẫn biết cách đe dọa tôi đấy chứ. Tôi không ngờ cô ấy lại lợi dụng điểm yếu đó của tôi…! Tuy nhiên, đúng như lời cô ấy tuyên bố, Konoe bám chặt lấy cơ thể tôi, dồn thêm sức vào vòng tay.

Toi rồi. Mùi dầu gội thoang thoảng, hơi thở nàng phả vào gáy, và cái mềm mại, dù có chút gượng ép, đang chạm vào lưng tôi…

“…Hả?”

Nàng không mặc áo nịt ngực bên trong bộ đồ ngủ à? Cũng phải thôi, lúc ngủ thì ai mà mặc chứ? Dù sao thì, cảm giác mềm mại chạm vào lưng tôi qua lớp vải mỏng manh này, gần như là—

“Guhaaa!?”

Rồi đó, một cảm giác ấm nóng khiến mũi tôi bắt đầu căng cứng. Máu mũi đang tuôn trào rồi. Cứ thế này, tôi sẽ tạo ra một biển máu đỏ tươi thứ hai bằng chính máu của mình mất.

“Thế nào… cuối cùng ngươi cũng nhận ra… đây mới là sức mạnh thật sự của một quản gia…!”

Giọng Konoe dần dần yếu ớt rồi tắt hẳn. Thay vào đó, hơi thở nhẹ nhàng trở lại. Có vẻ nàng đã dùng hết sức lực, rồi thiếp đi mất. Dù vậy, tôi vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của nàng. Cùng lúc đó, đập máu mũi của tôi đã vỡ tung hoàn toàn, và cả một dòng sông Amazon đang chảy dài trên mặt tôi, nhỏ giọt xuống sàn. Tuy nhiên, tôi không thể để mình bất tỉnh ở đây được.

Nếu tôi mất ý thức ngay bây giờ, tôi sẽ cứ nằm nguyên trong tư thế này cho đến tận sáng. Và khi tôi tỉnh dậy, Konoe sẽ hiểu lầm. Nàng sẽ nghĩ rằng tôi đã lén chui vào giường nàng, và làm những chuyện đồi bại như một thằng biến thái, rồi dùng cưa máy xẻ tôi ra thành từng mảnh.

Để tránh cái tương lai đen tối ấy, tôi phải thoát khỏi vòng tay này, và rời xa khỏi tình cảnh trớ trêu này. Một khi đã thoát ra, tôi sẽ ra phòng khách, ừm. Với cái hy vọng mong manh này, gần như tự cầu xin một lá cờ tử, tôi cố gắng thoát khỏi cái cảm giác mềm mại đang chạm vào lưng mình. Đúng rồi, một khi ra được phòng khách, tôi sẽ ngủ ngon lành được thôi mà…

♀×♂

“…Không tài nào ngủ được, ha.”

Kết thúc hồi ức. Kết quả đúng như bạn thấy đấy, tôi lại thức trắng đêm. Quả nhiên, tôi không thể thoát khỏi vòng tay của Konoe, và đã trải qua phần còn lại của đêm trong tư thế đó. Tôi xoay sở thoát ra được khi trời sáng, nhưng phải đến tận khi chim hót líu lo bên ngoài. Thật sự cảm giác như tôi đang bị tra tấn vậy. Cộng thêm việc thiếu ngủ, đầu tôi cứ như muốn nổ tung bất cứ lúc nào.

“Với lại, sao chị không ngủ ở phòng Kureha luôn đi?” Tôi nuốt ực một ngụm sữa rồi hỏi Suzutsuki.

Kureha có nuôi con chó con đi lạc trong phòng, nhưng vẫn phải có đủ chỗ chứ.

“Không được, thế thì không đủ lợi thế.”

“Hả?”

“Cuộc thi đã bắt đầu rồi. Subaru là quản gia chuyên nghiệp, nên tôi sẽ không có cơ hội nào nếu không có một chút lợi thế, cậu không nghĩ vậy sao?”

Cái tên Ác quỷ Suzutsuki chết tiệt đó. Nghĩ lại về cuộc thi hôm nay, cô ta đã sắp xếp cho Konoe ngủ trong phòng tôi. Chắc hẳn cô ta muốn Konoe thiếu ngủ, để tạo lợi thế cho bản thân. Cô là thể loại thiên tài độc ác gì vậy chứ? Cô còn khiến tôi khổ sở theo, dù đó không phải mục đích ban đầu của cô.

“Quan trọng hơn, Jirou-kun.” Đột nhiên, Suzutsuki nhỏ giọng hẳn. “Cậu đã dùng biện pháp bảo vệ rồi chứ?”

Tôi phun hết sữa trong miệng ra như một cái vòi phun nước.

“Phản ứng gì vậy? Chẳng lẽ cậu không dùng ư?”

“Làm gì có chuyện tôi không dùng!”

“Vậy là cậu đã dùng biện pháp bảo vệ đúng cách rồi.”

“Chẳng có gì xảy ra cả, được không! Dù cô đang nghĩ gì, thì cũng không có chuyện đó đâu!”

“Cậu thậm chí còn không ngủ chung futon ư?”

“Đ-Đương nhiên là không rồi!?”

Tôi không nói dối. Chúng tôi có nằm cùng giường, nhưng tôi không hề ngủ.

“Gì cơ, thật ư? Ơn giời. Nếu không thì tôi đã phải dùng biện pháp mạnh rồi đấy.” Suzutsuki-san nở một nụ cười lạnh lẽo và đáng sợ đến lạ lùng.

Biện pháp mạnh mà cô đang nói là gì vậy? Tôi rất muốn biết, nhưng tôi cảm thấy dù có biết cũng chẳng ích gì, nên tôi đành tùy cơ ứng biến mà im lặng vậy.

“Chào buổi sáng, Nii-san.” Kureha bước vào phòng khách.

Cô bé ôm chú cún nhỏ trong vòng tay, cái đuôi nó vẫy lia lịa. Chà, xem ra nó cũng quen nhà lắm rồi nhỉ.

“...Ơ?”

Hình như… quanh cổ nó có gì đó, một thứ thiết bị lạ hoắc chưa thấy bao giờ. Vòng cổ ư? Sao mà thô kệch thế không biết.

“À, đó là BowLingual đó ạ.”

“Gì cơ?”

“Nói tóm lại, đây là một thiết bị có thể dịch tiếng sủa, tiếng hú của chó sang ngôn ngữ của con người. Em nghe nói anh nhặt được một con chó hoang, nên mang theo cái thiết bị duy nhất còn ở nhà đến đây.” Suzutsuki vừa giải thích vừa nhồm nhoàm nhai táo.

“Thật đáng kinh ngạc. Giờ em có thể hiểu Kojirou đang nói gì rồi!”

“Hả.”

Khoan đã… Kojirou là tên nó à? Sau màn “tuyên chiến” của Suzutsuki ngày hôm qua, bọn tôi ngồi lại cùng nhau cố nghĩ một cái tên cho chú cún, nhưng kết quả thì khỏi phải nói. Nhìn vào cái gu đặt tên tệ hại của Konoe thì tôi cũng chẳng mấy bất ngờ. Cô ấy đưa ra mấy cái tên như ‘Gan’, ‘Nội Tạng’, hay ‘Bít Tết’. Toàn liên quan đến thịt là sao? Người ngoài lại nghĩ bọn tôi là lũ dị hợm mất.

Mà nói đi cũng phải nói lại, Kureha cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, với những cái tên như ‘Hansen’, ‘Brody’, hay ‘Andre’. Đương nhiên, tất cả đều là tên của những đô vật chuyên nghiệp nước ngoài nổi tiếng. Chắc cô bé muốn biến chú cún tội nghiệp kia thành một đô vật chăng. Dĩ nhiên, không thể quên Suzutsuki rồi, cô bé toàn gọi những cái tên như ‘Ed’, ‘Roy’, và ‘Alex’. Ừ, tôi hiểu rồi, cô bé thích truyện tranh. Nhưng mà, không cần thiết phải đặt cho chú cún tội nghiệp ấy những cái tên đó đâu.

Buổi thảo luận đúng là một chuyến hải trình gian nan, kéo dài ròng rã hai tiếng rưỡi đồng hồ. Cuối cùng, bọn tôi cũng thống nhất được cái tên ‘Kojirou’. Nghe như tên của một người sẽ chạy ra quyết đấu ở Ganryuujima ấy nhỉ, nhưng quả thật, đây là cái tên do tôi nghĩ ra. Không ngờ có ngày ở tuổi này tôi lại có thêm một thằng em trai.

‘Em đói quá~’

Kia rồi, tôi nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào hệt như bước ra từ anime. Quay lại nhìn, Kureha đang chuẩn bị cho Kojirou ăn thức ăn hạt (mà Suzutsuki mang theo). Mỗi khi chú cún sủa, thiết bị kia lại dịch và phát ra một giọng nói như của người. Đất nước này quả nhiên đã tiến rất xa. Đặc biệt là về nền dân chủ. Nghĩ mà xem, chúng ta có thể sớm được nghe ý kiến của loài chó đến vậy. Thật sự rất thú vị.

“Kureha, để anh nói chuyện với nó thêm chút nữa.”

“Vâng, anh cứ lo cho Kojirou đi, em đi ăn sáng đây.” Cô bé nói rồi đi về phía bàn ăn.

Giờ thì, tôi nên làm gì đây? Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với một chú chó, lần đầu tiên tiếp xúc. Nếu nói chuyện với con người, tôi sẽ hỏi họ đến từ đâu và sở thích là gì, nhưng tôi không mong đợi điều đó ở đây. Thế nên…

“Chào buổi sáng, Kojirou.”

Tôi chọn một lời chào đơn giản trước tiên. Đáp lại, Kojirou sủa lên một tiếng ‘Gâu!’ đầy năng lượng. Sau một thoáng im lặng, giọng nói anime đáng yêu kia lại cất lên…

‘Im đi, thằng nhóc con.’

“!”

‘Đừng tưởng bở mà tự nhiên bắt chuyện với tao như thế.’

“……”

‘Mày có nhận thức được vị trí của mình không? Mày là con chó ở tầng đáy của cái xã hội trọng kết quả này đấy.’

“Một con chó gọi tôi là chó!?” Đối mặt với câu đáp trả này, tôi hoàn toàn ngỡ ngàng.

Thằng này bị làm sao vậy? Tôi chỉ định nói chuyện thôi mà! Hơn nữa, nó nói nhiều như thế trong khi chỉ sủa có một tiếng ‘Gâu’ ngắn ngủi!?

“Anh hai, có chuyện gì vậy? Anh đâu cần phải hét lên như thế.” Vừa nhai táo, Kureha vừa quay lại.

“K-Kureha? Con chó này có bị làm sao không? Anh cứ thấy nó am hiểu kinh nghiệm giáo dục nghiêm khắc của Nhật Bản quá…”

“Eh? Không có đâu ạ. Đúng không, Kojirou?” Kureha vừa cười vừa gọi Kojirou, chú cún sủa hai tiếng.

‘Cứu em với, chị hai! Người này đang bắt nạt em!’

“Cái gì!?”

‘Hắn ta cứ nhìn em bằng ánh mắt dò xét mãi thôi…’

“……”

‘Khặc khặc, cái thân hình này đẹp thật, hắn ta cứ vừa cười creepy vừa nói thế đó!’

“Anh nói cái quái gì vậy!?”

Tên này chắc chắn có vấn đề! Hắn ta đang đổ oan cho một con người! Chưa kể còn cố gắng kích động Kureha chống lại mình nữa chứ!

“Anh trai! Em biết anh không thích chó, nhưng anh không thể bắt nạt Kojirou như thế được!”

“Em ngốc à!? Cái đó không phải là thứ em nên cãi lại đâu!”

“D-Dạ cái gì mà ngốc chứ! Thôi được rồi, sáng nay anh không có đồ ăn sáng đâu, anh trai!” Kureha giận tím mặt, cắm cúi dọn dẹp bàn ăn.

Ôi, bữa sáng của tôi… Tạm biệt những quả táo của tôi trong ngày…

‘—Theo đúng kế hoạch.’

“!?”

Khi nghe thấy giọng nói mơ hồ đó, tôi vội vàng cúi đầu xuống, chỉ để thấy Kojirou đang nhìn tôi như thể đang cười toe toét… Đáng sợ thật. Có lẽ nó không phải là một con chó bình thường. Nếu vậy, tôi chắc nên bán nó cho một chương trình xiếc trên TV nào đó. Bây giờ nó thậm chí còn có thể nói mà không cần sủa.

“…Hửm?”

Khoan đã. Nếu nó không sủa thì có gì mà phải dịch chứ? Cái máy BowLingual này đáng lẽ chỉ dịch tiếng sủa thôi mà.

“Không… nghĩ lại thì, những gì nó nói nãy giờ quả thật rất kỳ lạ.”

Không thể tin được là nhà sản xuất của cái thiết bị đó lại đưa những cụm từ và giọng nói kiểu này vào… Vậy tức là… Tôi đưa mắt nhìn về phía bóng tối dưới gầm bàn. Ở đó, tôi thấy một cô hầu gái nào đó đang nói vào một thiết bị nhỏ trong tay.

‘Ahaha, bị phát hiện rồi.’

“Thì ra thủ phạm là cô!”

‘Im đi, thằng nhóc con!’

“Cô mới là người nên im đi! Đừng có thấy mình là chó mà muốn nói gì thì nói!”

‘Bikkuri Dokkiri Mecha tuần này~’

“Hình phạt~3… Khoan đã, cô đang bắt tôi nói cái gì vậy!”

Chết tiệt, một khi đã hiểu được mánh khóe thì mọi thứ đơn giản hẳn. Về cơ bản, tất cả những gì tôi nghĩ con chó này nói ra đều là từ Suzutsuki.

‘Khá thông minh phải không? Hầu hết các thiết bị BowLingual đều khá nhàm chán, nên tôi thử thêm một bộ thu phát vào và cải tạo lại nó.’ Suzutsuki cười với giọng của một cô gái anime dễ thương.

Xin lỗi nha, Kojirou, con quái vật máu lạnh kia mới là kẻ có lỗi. Ngươi có thể cắn ta một phát, ta sẽ tha thứ cho ngươi.

“Với lại, cô thật sự định thi đấu với Konoe sao?”

Quản gia đấu Hầu gái, tôi vẫn không rõ lý do là gì. Tôi cảm thấy tất cả chỉ là để giải tỏa cơn buồn chán của người phụ nữ đó. Thôi thì, đứng từ xa xem cũng có thể vui.

“Đương nhiên rồi. Mục tiêu của tôi là khiến Subaru quay trở lại dinh thự.”

“Quay trở lại?”

“Đúng vậy. Một khi bị đuổi khỏi đây, cô ấy chắc chắn sẽ phải quay về dinh thự. Tôi nghi ngờ cô ấy muốn trải qua một đêm nữa như một con cừu đi lạc đâu. Chính vì thế… tôi nhất định không thể thua ở đây. Cho dù có phải dùng đến bất cứ phương pháp nào đi chăng nữa.” Suzutsuki dường như đang cháy bỏng với một niềm đam mê bình tĩnh nhưng kiên định.

Hmm, chắc Konoe có lý do nào đó không thể về lại dinh thự. Chưa kể nó có lẽ khá riêng tư. Nếu chỉ đơn giản là bị đuổi ra, thì Suzutsuki cũng không đến mức tuyệt vọng thế này. Tuy vậy, một âm mưu thật hiểm độc. Cô ta muốn Konoe nếm trải sự ấm áp của một mái nhà, chỉ để tước đoạt nó một lần nữa, tất cả nhằm thúc đẩy cô ấy quay về nhà.

Cứ cảm giác như chuyện này đang đi quá xa rồi, nhưng… ừm, tôi cũng không ở vị trí có thể phản đối. Sau tất cả… và đây chỉ là bí mật giữa hai chúng ta thôi nhé, nhưng… hình như Konoe chính là mối tình đầu của Suzutsuki. Bình tĩnh nào, tôi cũng sốc khi nghe tin đó tháng trước thôi. Chúng ta đang nói về hai cô gái mà, cho dù Konoe có mặc đồng phục nam đi nữa. Có thể lại là mấy chuyện nhảm nhí của Suzutsuki thôi, nhưng nó cũng giải thích được rất nhiều điều. Dù sao thì, cô ấy đến đây là để đưa người mình thích quay về mà.

“Tiểu thư.” Một giọng nữ trầm vang vọng khắp phòng khách.

Khi tôi quay đầu về phía phát ra âm thanh, Konoe Subaru đang đứng đó. Đương nhiên, cô ấy vẫn mặc bộ đồng phục quản gia của mình. Khoác trên mình bộ trang phục đen trắng, cô ấy chỉ lướt qua Suzutsuki một cách hờ hững.

Để tôi nói thẳng. Dù là cô, tôi cũng nhất quyết không thể thua cuộc thi này đâu.

Ồ, xem ra quản gia Konoe cũng có lòng tự tôn của riêng mình. Cô ấy hoàn toàn nghiêm túc. Vậy liệu Suzutsuki có cơ hội nào không đây…?

“Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng trước khi cuộc thi này bắt đầu, có một điều tôi cần làm rõ.”

“…? Đó là gì vậy ạ?” Konoe hỏi lại, hơi bối rối.

Trước ánh mắt của Konoe, Suzutsuki tiếp lời bằng một giọng lạnh lùng đến đáng sợ.

“Đừng gọi tôi là ‘tiểu thư’.”

“!”

“Cô không nghĩ đến sao? Hiện giờ cô là quản gia của căn nhà này, chứ không phải của riêng tôi. Bởi vậy, cô không có lý do gì để gọi tôi như thế.”

“Đ-Điều đó thì…”

So với vẻ mặt điềm nhiên của Suzutsuki, Konoe trông như thể thế giới của cô ấy vừa sụp đổ ngay trước mắt. Thôi nào, cô ấy không làm quá lên đấy chứ? Tôi biết Konoe coi trọng việc mình là quản gia của Suzutsuki đến nhường nào. Vậy mà, chính cô chủ của cô ấy lại phủ nhận điều đó. Tôi có cảm giác như Suzutsuki đang muốn lung lay tinh thần Konoe trước khi trận chiến thực sự bắt đầu vậy.

“Đừng hiểu lầm.” Tuy nhiên, Suzutsuki lại tự mình xua tan bầu không khí khó chịu đó. “Điều đó không có nghĩa là tôi không muốn cô tiếp tục là quản gia của tôi.”

“…Hả?”

“Ý tôi là, điều này chỉ áp dụng chừng nào cô còn ở trong căn nhà này. Chừng nào cô còn sống ở đây, chúng ta là đối thủ. Bởi vậy, sẽ không đúng nếu cô gọi tôi như thế.”

“…V-Vậy thì, tôi nên gọi cô là gì ạ…?” Konoe tỏ vẻ hoang mang.

Suzutsuki thở dài một hơi rõ ràng là bực mình.

“Đồ ngốc. Nếu đã là đối thủ, thì cứ gọi tôi là ‘Kana-chan’, được không?” Cô tuyên bố, cứ như đó là điều hiển nhiên ngay từ đầu vậy.

“N-Nhưng, tiểu th—”

“Kana-chan.”

“…! K-Kana-chan, điều đó thật là…”

“Cô có vấn đề gì với điều này à? Chúng ta là kẻ thù, gọi tôi là tiểu thư thì thật kỳ cục.”

“Đúng là vậy, nhưng…”

“Và, bỏ cái giọng điệu khách sáo đó đi, chúng ta không ở nhà lúc này. Cô có đồng ý không, Subaru?”

“……” Konoe im lặng một lúc.

“…Được rồi. Đây là điều cô muốn phải không, Kana-chan.” Với vẻ mặt hơi bối rối, cô ấy đành chấp thuận.

“Phù phù, cảm ơn nhé. Vậy thì, sao chúng ta không bắt đầu cuộc thi này nhỉ. Cố hết sức nhé, Subaru.”

“—Được, cô nói đúng đấy, Kana-chan.”

24-dbbiknh.png?w=727

Người quản gia và cô hầu gái nhìn nhau. Dù sắp sửa giao chiến, trông họ lại có vẻ đang rất vui… Chà, cuối cùng thì Suzutsuki Kanade cũng chẳng thể thành thật với chính mình được. Tôi dám chắc, tận sâu trong thâm tâm, cô ấy chỉ muốn được vui vẻ với quản gia và bạn bè của mình mà thôi. Nhận ra bản thân Suzutsuki là một người phức tạp đến nhường nào, tôi lắc đầu rồi thở dài.

♀×♂

“Cuộc thi quái gở đầu tiên! Quản gia đối đầu Hầu gái! Trận tranh chức Người hầu gia đình của chúng ta!”

Với lời tuyên bố của Kureha, cứ như thể từ một chương trình trò chơi trên TV, cuộc thi kỳ lạ này đã bắt đầu. Luật chơi thì đơn giản. Về cơ bản, hai người này phải thuyết phục tôi và Kureha rằng họ xứng đáng là người hầu của chúng tôi hơn đối phương. Cách thức để thu hút chúng tôi thì tùy họ lựa chọn. Thực ra, cái này giống như một buổi thử giọng cho nhóm nhạc thần tượng vậy, nhưng chúng tôi chưa từng có tiền lệ về một trận chiến giữa quản gia và hầu gái. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình lại đang chứng kiến sự ra đời của một cuộc thi kỳ quặc đến thế ngay trong chính ngôi nhà của mình.

“Vậy thì, trận chiến đầu tiên, tôi sẽ bắt đầu. Phù phù, cứ việc ra chiêu đi. Cô sẽ không dễ dàng mà dụ dỗ được Sakamachi Kureha này đâu!”

Kureha nói nghe như vừa bước lên võ đài vậy. À, cô em gái bé bỏng của tôi đúng là một trường hợp đặc biệt. À phải rồi, nó luôn thích những từ như chiến đấu, thi đấu, và tranh tài mà.

“Vậy thì, tôi sẽ là người đầu tiên.” Konoe bước tới một bước.

Nhân tiện, miễn là trong nhà, mọi thứ đều được phép. Trừ bạo lực ra, tất nhiên. Không thể để một trận chiến sinh tử diễn ra ngay trong nhà mình được.

“K-Konoe-tiền bối ra tay ngay từ đầu rồi…” Kureha rõ ràng là đang bối rối.

Cái sự phấn khích ban nãy bay đi đâu mất rồi hả? Hừm, không biết đây có còn là một cuộc thi đàng hoàng nữa không đây? Chỉ cần cô ấy không làm gì kỳ quái, Kureha nhất định sẽ bỏ phiếu cho Konoe mà xem… Konoe thu hút mọi ánh mắt xung quanh, một mình bước vào nhà bếp. Chắc là cô ấy định dùng dụng cụ gì đó rồi. Khi trở lại, trên tay cô ấy là—một quả táo.

Chắc là táo còn lại từ bữa sáng nay. Cô ấy đã khéo léo cắt thành tám miếng đẹp mắt, đặt lên một chiếc khay và bưng ra như một cô phục vụ ở quán cà phê vậy.

“Tiểu thư của tôi.” Konoe dùng nĩa gắp một miếng táo, đưa đến trước mặt Kureha. “Đây, há miệng ra nào.” Cô ấy mỉm cười ấm áp như ánh nắng ban mai dịu dàng của mùa hè.

“……”

Chết tiệt. Trong khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn bị cô ấy mê hoặc. Tôi hay quên mất, nhưng ở trường, cô ấy chính là hoàng tử. Nếu cô ấy đến gần tôi với nụ cười đó, và hỏi “Làm ơn trả hết nợ giúp tôi với!”, tôi thật sự không tự tin mình có thể từ chối được. Tôi nghi ngờ là hầu hết nhân loại cũng khó mà lắc đầu ở tình huống đó. Đương nhiên, khi đối mặt với nụ cười hoàn hảo đến mức đó, phản ứng của cô em gái tôi gần như là điều có thể đoán trước được…

“Hawa…hawawawa.” Kureha đỏ bừng mặt, dường như việc ăn miếng táo đó đã rút cạn hết sức lực của con bé.

Đương nhiên, người thắng cuộc đã được định đoạt. Chẳng cần phải suy nghĩ. Thật sự mà nói, đó là một cú hạ gục (K.O.) ngay lập tức. Konoe đã chinh phục Kureha trong chớp mắt. Mặt Kureha trông thật thảm hại, con bé cố gắng hết sức để nuốt miếng táo. Trông cứ như bị trúng độc hay gì đó vậy.

Dù sao thì, Konoe giờ đã dẫn trước một khoảng rất lớn… Hơn nữa là chỉ sau một trận chiến. Suzutsuki sẽ phản công thế nào đây—

“Đến lượt tôi rồi đây.” Cô quản gia sải bước về phía Kureha, vạt váy đung đưa qua lại.

…Thật ư? Cô ấy không hề nao núng sau khi chứng kiến màn ra tay áp đảo của Konoe ư? Đến mức này thì thật là đáng sợ rồi. Thậm chí, trông cứ như mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch của cô ấy vậy.

“Này, Kureha-chan.” Với một giọng điệu hơi ma mị, cô ấy gọi Kureha. “Có một thứ tôi muốn mang vào căn phòng tôi đã mượn của em, nhưng nó hơi nặng nên một mình tôi không bê nổi. Em có phiền giúp tôi một tay không?”

“…? Vâng, em không phiền đâu ạ.”

“Tuyệt, vậy chúng ta đi thôi.”

Suzutsuki nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình của Kureha, và cả hai cùng đi lên tầng hai. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Căn phòng mà cô ấy nhắc đến… là phòng của mẹ, phải không? Có thứ gì to lớn trong đó sao? Tôi chỉ nghĩ đến cặp tạ 200kg, nhưng chúng thì có ích gì chứ? Tôi cá là cô ấy thậm chí còn không nâng nổi chúng nữa là.

“Phù, xem ra đây là chiến thắng của tôi rồi.” Cô quản gia đứng cạnh tôi thở dài. “Kana-chan chẳng thể làm gì được đâu. Khi nói đến cuộc chiến của những người hầu, tôi có lợi thế hơn nhiều.”

Tôi rất muốn bình luận về việc cái cách cô ấy ra tay vừa nãy hoàn toàn chẳng liên quan gì đến việc làm quản gia cả, nhưng thôi tôi sẽ kìm lại. Quan trọng hơn là…

“Cô chắc chứ? Tôi có cảm giác Suzutsuki lại đang âm mưu gì đó.”

“Jirou đúng là đồ lo lắng thái quá mà. Tôi đã nói với anh rồi, không đời nào tôi thua cuộc thi này được.”

Nếu cô đã nói vậy… Nhưng tôi không thể không băn khoăn về cái vẻ mặt mà Suzutsuki đã thể hiện với tôi. Nét mặt cô ấy tự tin đến mức rợn người. Thật sự cảm giác như cô ấy chắc chắn về chiến thắng của mình vậy.

“À, họ về rồi.”

Đúng lúc đó, Suzutsuki và Kureha trở lại phòng khách… Hửm? Cả hai đều tay không. Có lẽ là đồ quá nặng nên không mang về được.

“…Em có chuyện muốn thông báo.”

Lúc đó, Kureha lên tiếng với một giọng điệu có phần xúc động. Chuyện gì thế này, mắt con bé cứ láo liên khắp nơi. Và má thì đỏ bừng… Cứ như vừa mới bước ra từ phòng tắm vậy.

“Vòng này… phần thắng tuyệt đối thuộc về Onee-sama!” Giống như một võ sĩ vừa công bố người chiến thắng, cô ấy giơ tay Suzutsuki lên.

“Cái gì?!” Tôi khó lòng chấp nhận được cái sự thật phũ phàng này.

Konoe cũng có vẻ đồng tình với tôi, miệng cô bé há hốc mà chẳng thốt nên lời. Giữa lúc ấy, Suzutsuki Kanade khẽ gật đầu, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.

“Kh-Không thể nào! Chuyện này là sao chứ?!” Konoe cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, và bằng cách nào đó lắp ghép được mấy từ thành câu.

Ừ, tôi hiểu cảm giác đó mà. Chính tôi cũng đang bối rối đây. Lời giải thích duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra là Suzutsuki đã thuyết phục Kureha khi họ ở trên lầu hai…

“…Kureha? Suzutsuki đã làm gì em vậy?”

Để giải quyết bí ẩn này, tôi gọi cô em gái đang ngơ ngẩn của mình.

“……Nii-san… Ừm…” Nghe câu hỏi của tôi, mặt Kureha càng đỏ bừng. “Em… không thể làm cô dâu nữa rồi…”

“Suzutsukiiiiiiiiiiiiiiiii!?” Theo phản xạ, tôi hét lên thất thanh.

“Có chuyện gì vậy, Jirou-kun? Anh có lý do gì để la hét như thế chứ.”

“Đừng có nói nhảm nữa! Cô đã làm gì em gái tôi hả!?”

“Nói một cách mạnh mẽ thì… tôi đã mát xa vai cho em ấy.”

“Tại sao lại là mát xa vai!?”

“Có vẻ như em ấy bị cứng vai từ khi trở về sau đợt huấn luyện, nên tôi đã giúp em ấy thư giãn một chút.”

Thật à? Tôi nhìn sang Kureha để xác nhận, nhưng đã quá muộn. Cô em gái tôi đã đổ gục trên ghế sô pha… hay đúng hơn là tan chảy. Khoái cảm đến mức chân tay mềm nhũn ra sao? Tôi thậm chí không thể nhìn nổi nữa. Trông em ấy như kem chảy trên đường nhựa vào buổi trưa hè nắng gắt vậy. Rốt cuộc cô ta đã làm gì em gái tôi? Không, tôi cá rằng cái màn mát xa vai đó chỉ là nói dối, và cô ta thực sự đã làm điều gì đó tồi tệ hơn nhiều.

Tôi trừng mắt nhìn Suzutsuki. Đáp lại, cô ta lè lưỡi, nở một nụ cười ranh mãnh… À, đáng sợ quá đi mất. Tôi đã biết điều này từ trước, nhưng quả thực không thể xem thường Suzutsuki Kanade.

“Fufu, chúng ta hãy chuyển sang vòng tiếp theo. Lần này đến lượt Jirou-kun. Vì Subaru vừa đi trước rồi, nên tôi sẽ là người chủ động.”

“……”

Tôi sởn gai ốc, thật đấy. Một cảm giác lạnh buốt khó tả bò dọc sống lưng, khiến toàn thân tôi run rẩy vì sợ hãi. Có lẽ bà cụ hàng xóm mất ba năm trước đang bám vào lưng tôi. Hoặc không thì cũng là lỗi của con tiện nhân sói đó.

“Anh không cần phải sợ tôi như thế. Vai anh trông không cứng lắm, và thay vì Subaru, tôi sẽ học hỏi cách tiếp cận trực tiếp hơn.” Cô ấy nói, rồi đưa tay với lấy chiếc đĩa có quả táo trên đó.

Cô ta định làm cái trò Konoe đã làm trước đó sao? Nếu vậy thì tôi phải cẩn thận. Mặc dù mặc đồng phục hầu gái, Suzutsuki không hề ngượng ngùng chút nào. Nếu tôi lơ là dù chỉ một giây, tôi sẽ lại bị cô ta cuốn hút mất.

“…!?”

Tuy nhiên, cô ấy còn vượt xa những gì tôi có thể tưởng tượng. Cô ấy cầm quả táo lên, rồi dùng dĩa cắt nhỏ hơn cả trước đó. Những miếng táo nhỏ đến mức trông giống như bánh quy, và sau khi gắp một miếng, cô ấy nhét nó vào miệng mình.

“……” Tôi không thể hiểu nổi mình đang nhìn cái quái gì.

Đây là… một phiên bản cò quay Nga đen tối hơn của trò Pocky à? Thế thì tệ lắm đấy chứ? Đây là một miếng táo, kích thước nhiều nhất cũng chỉ khoảng 2cm.

“K-Kana-chan! Như vậy là quá đáng rồi…!” Konoe hét lên với khuôn mặt đỏ bừng.

Lẽ ra tôi mới là người phải đỏ mặt chứ, được rồi. Một cách tiếp cận trực tiếp… Đúng là như vậy thật. Nhưng, có sự khác biệt so với Konoe trước đó. Theo phép đo của chúng tôi, đây là một cú ném thẳng với tốc độ chắc chắn 160km/h. Cứ như một cú fast ball từ chính Randy Johnson vậy.

…Con quỷ cái này, cô khao khát chiến thắng đến thế sao!?

“Đây, há miệng ra nào~”

Chắc hẳn Suzutsuki đã mất kiên nhẫn khi thấy tôi không hề nhúc nhích, miếng táo trên tay cô ấy cứ thế rung rung. Toi rồi, tim tôi kiểu gì cũng thành Chernobyl mất. Bộ cô ấy định làm tim tôi nổ tung để ép tôi bỏ cuộc giữa chừng sao? Tôi cố gắng hết sức kiềm chế trái tim đang đập thình thịch, áp môi lại gần miếng táo.

Nhưng tôi không thể bỏ chạy. Nếu giờ mà tôi dám bỏ chạy, tôi sẽ mãi mãi bị gắn mác là thằng nhát cáy số một mất. Cơ mà, chạm vào Suzutsuki cũng không được, chắc tôi ngất ngay tại chỗ quá. Cảm giác như tôi đang cố gắng gỡ một quả bom vậy. Với sự tập trung cao độ như thể sắp cắt dây, tôi tiến lại gần miếng táo. Khỉ thật, cô ấy còn nhắm mắt nữa chứ… Mà, lông mi cô ấy dài thật đấy… Khoan, đó đâu phải lúc để tôi lo mấy chuyện này! Phải “đánh úp” rồi chuồn thôi.

Tôi nghe thấy tiếng miếng táo vỡ ra, một mảnh nhỏ rơi vào miệng tôi. Cùng lúc đó, tôi vội vã lùi ra xa Suzutsuki. Aizzz, chuyện này hại tim tôi quá. Đầu óc quay cuồng cả lên rồi.

“Tiếp theo đến lượt em đấy, Subaru.” Suzutsuki thản nhiên nói như không có chuyện gì.

Cứ như cô ấy là Thành Long vừa bước vào một cuộc chiến vậy.

“Ư…ư…” Konoe nghiến răng.

Tôi không thể trách cô ấy được. Sau khi bị ném cho một cú bóng tốc độ cao như vậy, chắc cô ấy chỉ muốn thu dọn đồ đạc về nhà cho rồi.

“…Vẫn chưa đâu. Một quản gia sẽ không gục ngã vì chuyện vặt này!”

“Không, cô bỏ cuộc đi.”

“Cái… gì?!” Konoe nghẹn họng, trừng mắt nhìn tôi. “Anh nói cái gì vậy! Đây là danh dự của một quản gia đó!”

“Danh dự?”

“Nghĩ mà xem! Một quản gia thua chủ nhân của mình trong một trận chiến phục vụ người khác! Anh sẽ nghĩ gì về một người như vậy!?”

“Chắc tôi sẽ sa thải họ ngay lập tức.”

“Thấy chưa! Mà thế giới này đâu có tử tế đến mức để tôi tìm được việc khác đâu, nên ngày mai tôi sẽ phải đến Hello Work mất!” Konoe hét lên, chỉ nói những lý lẽ thực tế.

Tôi hiểu mà, nhưng cuộc thi này thực sự đâu còn là chuyện của quản gia với người hầu nữa. Nó giống một trò chơi thi xem ai nhát gan hơn thì rút lui trước thôi.

“Đây là trận chiến tôi nhất định không thể thua…” Cô ấy nói như một bình luận viên bóng đá, rồi đưa tay lấy những miếng táo trên đĩa.

Cô ấy định bắt chước Suzutsuki sao? Thế thì sẽ khá thảm đấy, nhưng cô ấy sẽ không thể thắng bằng cách làm y hệt được đâu…

“…Ưm.”

Tuy nhiên, tôi không ngờ cô ấy lại nhét thẳng miếng táo vào miệng mình. Cô ấy nhồi thêm nhiều miếng nữa vào má, đến mức trông cô ấy như một con sóc trước mùa đông vậy. Cô ấy đang làm gì thế? Đói à? Chúng tôi còn chưa ăn trưa mà.

“À, ra là vậy.” Không hiểu sao, Suzutsuki gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. “Jirou-kun, tôi thực sự nghĩ cậu nên chuẩn bị tinh thần đi.”

“Xin lỗi? Chuyện gì thế? Cô biết cô ấy định làm gì à?”

Sau một thoáng im lặng, Suzutsuki trả lời.

“Đút miệng đối miệng.”

“…Cái gì?”

“Cậu nghe thấy rồi đấy. Cô ấy định dùng miệng trực tiếp đút táo cho cậu.”

“……”

Ừm, không thể nào. Tôi ngờ vực liếc nhìn Konoe, người cuối cùng cũng nhồi xong miệng, rồi hướng ánh mắt về phía tôi. Chà, trông cô ấy nghiêm túc chết đi được.

“K-Konoe, nghĩ lại đi! Đó không phải là một cú giao bóng trực diện nữa, mà là một đòn kết liễu chết người!”

Không, nói thật đấy, tôi không đỡ nổi cú bóng đó đâu. Có ai gọi cựu bắt bóng của đội Tokyo Yakult Swallows đến giúp tôi với không?

“Không sao mà? Đâu phải lần đầu tiên của cô ấy.”

Đúng lúc Konoe và tôi đang trừng mắt nhìn nhau, Suzutsuki buông ra câu nói đó. Hả? Chuyện gì thế?

“…Ơ? Subaru chưa kể cho cậu nghe à? Tháng trước, khi cậu suýt chết đuối ở khu giải trí, cô ấy—” Suzutsuki nói đến đó thì dừng lại giữa câu.

Với vẻ mặt dữ tợn như quỷ nhập tràng, Konoe nhét cả quả táo vào miệng Suzutsuki. Kiểu gì đây? Chẳng lẽ đây là cách ăn táo mới? Sau khi Suzutsuki khó khăn lắm mới nuốt trôi miếng táo sau một hồi nhai ngấu nghiến, Konoe lại lườm tôi. Ái chà, chắc mình không nên nghĩ linh tinh nữa.

Tôi chỉ muốn ba chân bốn cẳng chạy trốn ngay lập tức khỏi tình cảnh này, nhưng Konoe xông tới tôi như một con dã thú khát máu, tóm chặt lấy vai tôi. Oái, cô ấy không buông tôi ra! Sợ quá đi mất! Đôi mắt cô ấy lấp lánh như nắng hè chói chang!

“……..Ừm.”

Không nói một lời nào, Konoe nhắm mắt lại. Thế nhưng, tôi có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng nơi cô ấy. Đôi môi run rẩy, hai bàn tay siết chặt lấy vai tôi. Thật lòng mà nói, tôi phải làm sao đây? Bởi vì những lời nói nhảm nhí của Suzutsuki ban nãy, tôi vẫn còn rợn người, đầu thì đau như búa bổ. Tầm nhìn vẫn còn lờ mờ một chút. Mặc dù vậy, tôi vẫn có thể thấy rõ hình dáng Konoe. Cũng như đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô ấy. Giờ đây, chúng đang từ từ tiến đến gần tôi…

“À, mà quên mất. Cậu phải cẩn thận đấy, Subaru.”

Khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn vài centimet, Suzutsuki bỗng lên tiếng. Tôi nhìn sang cô ấy, người đang trưng ra một biểu cảm nghiêm túc đến lạ. “Tôi chắc chắn cậu ta sẽ cho vào khi hôn.”

Khụ khụ! Konoe phun phì phì hết đống táo trong miệng ra. Ái chà, táo của tôi! Vài miếng còn bắn thẳng vào mũi tôi nữa chứ! Ôi cái mũi tội nghiệp của tôi, tôi ôm chặt nó lăn lộn trên sàn đầy đau đớn. Cùng lúc đó, Konoe cũng ho sặc sụa.

“K-Kana-chan! Sao cậu lại nói mấy lời kỳ cục như thế chứ!”

“Kỳ cục ư?”

“C-Cái chuyện cho vào ấy!”

“Ý tôi là, tôi cá là cậu ta sẽ cố gắng hết sức khi hôn? Cậu còn nghĩ tôi nói về cái gì nữa, Subaru?”

“……!” Konoe đỏ bừng mặt đến mức tôi có thể thấy hơi bốc lên từ đầu cô ấy.

Tất nhiên, tôi cũng chẳng khác gì cô ấy. Mặt tôi nóng ran, cứ như vừa bị sốc nhiệt vậy. Dù sao thì, nhờ câu nói đó mà tôi đã được cứu. Chỉ một chút nữa thôi là tôi đã mất đi “lần đầu” của đôi môi rồi. Chắc chắn tôi không đời nào muốn có nụ hôn đầu trong tình huống như thế này đâu.

“Được rồi, vòng hai kết thúc. Có vẻ đây là chiến thắng của tôi rồi,” cô hầu gái nói với giọng điệu tự tin.

Tôi cảm thấy như chúng tôi đã đi chệch khỏi mục tiêu ban đầu của cuộc thi này từ lâu rồi, nhưng tôi không bận tâm nếu Suzutsuki thắng. Chắc là do tôi đã thức trắng hai đêm liên tục, cơ thể tôi cảm thấy cực kỳ uể oải. Cứ để cái mớ hỗn độn này kết thúc đi.

“Dù sao thì, tôi là người hầu xứng đáng phục vụ gia đình này. Như chúng ta đã thỏa thuận, giờ thì cậu hãy rời đi đi.”

“Ư…ưm…”

Trước lời của Suzutsuki, Konoe cứng đờ người. Cô ấy thực sự không muốn về nhà chút nào. Tôi cũng nghi ngờ là cô ấy không kiên quyết rời khỏi đây đâu.

“Này, sao cậu không về nhà đi?”

“Ơ…” Konoe ngẩng mặt lên đầy sốc, nhìn tôi. “Tại sao! Tại sao ngay cả Jirou cậu cũng nói vậy chứ!”

“Ý tôi là, tôi không biết tại sao cậu lại không muốn về, nhưng chắc là có lý do cá nhân nào đó, đúng không?”

Chưa kể, cô ấy không thể ở nhà tôi mãi được. Điều quan trọng là có một động lực để cô ấy quay về, giống như thời điểm hiện tại này.

“Hay là, cậu định ở lại đây luôn?”

“Đ-Điều đó…” Konoe nghiến răng.

“Cậu là quản gia của Suzutsuki mà, đúng không? Vậy nên, mau về… về dinh thự… đi…”

…Huh? Kỳ lạ thật. Miệng tôi không hoạt động bình thường.

“…Jirou?” Konoe nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

Nhưng, vì tầm nhìn của tôi quá mờ ảo, tôi không thể nhìn rõ mặt cô ấy. Cơn ớn lạnh ban nãy và cơn đau đầu tôi đang cảm thấy khiến cơ thể tôi tê dại—thế nhưng, tôi lại thấy nóng ran. Toàn thân tôi cứ như đang bốc cháy vậy. Chết tiệt, thế này chẳng khác gì tôi đang sốt thật—

“Jirou… cậu không sao chứ?” Tôi nghe thấy một giọng nói đầy lo lắng.

Tôi không sao đâu mà – tôi đã cố gắng dốc hết sức để thốt ra những lời ấy, nhưng ý thức tôi đã lịm đi từ rất lâu trước khi tôi kịp mở miệng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận