Mayo Chiki!
Asano Hajime Kikuchi Seiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 6: Con cừu lạc và tôi

0 Bình luận - Độ dài: 5,625 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích những gì chúng tôi làm, hãy theo dõi chúng tôi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi qua Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Ánh sáng trắng lóa mắt nhói vào thị giác tôi, trên trần nhà là một chiếc đèn chùm lạ lẫm. Giữa khung cảnh choáng ngợp ấy, tôi bừng tỉnh.

“…Ui da.”

Cơn đau dữ dội hành hạ toàn thân tôi. Toàn thân đều quấn băng trắng toát. Tôi không rõ là ai đã làm, nhưng chắc hẳn đó phải là một người tốt bụng, cẩn thận và chu đáo, thậm chí còn giúp tôi thay lại quần áo bình thường. Thôi được, gác lại lòng biết ơn ấy đã, đây là đâu vậy?

Tôi với tay lấy chiếc kính đặt cạnh gối (may mắn thay, ai đó đã sửa lại nó giúp tôi), nhổm người dậy và đưa mắt nhìn quanh. Xung quanh tôi là những món đồ nội thất sang trọng, tấm thảm trải sàn thanh lịch. Căn phòng này trông hệt như một căn phòng trong lâu đài cổ tích vậy. Còn tôi thì đang nằm ở ngay chính giữa, trên một chiếc giường êm ái.

“Yo, cuối cùng cũng tỉnh rồi à?”

Một giọng nói khàn khàn vọng đến từ góc phòng. Người đó vuốt tóc gọn gàng, đeo cặp kính gọng bạc — Konoe Nagare. Ánh mắt Konoe nhìn tôi sắc lạnh như chim săn mồi.

“Thế nào rồi, cái thân thể của cậu vẫn còn đau lắm hả, tên khốn của mấy bộ romcom kia?”

“Romcom… Cái đó là nghĩa gì vậy?”

“Hả? Cậu đè con gái tôi trong phòng thí nghiệm trống rỗng, sờ mó ngực con bé, rồi sau đó lại chảy máu mũi. Chỉ có mấy tên khốn trong romcom mới gặp phải chuyện đó thôi.” Giày của Konoe Nagare nện cồm cộp trên sàn nhà.

Thật sự đấy, hắn ta còn trẻ đến mức nào nữa? Trông có vẻ đã gần bốn mươi, nhưng lại cứ như mới đôi mươi. Lẽ nào hắn đã đi phẫu thuật thẩm mỹ?

“Cậu nên biết ơn Kanade-ojousama đi. Nếu không phải vì con bé, cậu đã bị tống vào bãi rác từ lâu rồi. Với lại, vết thương của cậu cũng chẳng có gì to tát lắm đâu. Không gãy xương, nên cậu sẽ hồi phục nhanh thôi.”

“Sẽ hồi phục nhanh thôi… Hắn ta không phải là người đã đánh tôi ra nông nỗi này từ đầu sao?”

Cứ làm như mình vô can vậy.

“Đừng có đổ lỗi cho tôi, kế hoạch là cậu phải bất tỉnh ngay sau đòn đầu tiên. Lỗi là do cậu không chịu gục ngay từ cú đánh đầu tiên. Cuối cùng tôi buộc phải ra tay nhẹ hơn.”

“Đừng nói dối. Rõ ràng là ông đã đánh tôi hết sức mình.”

“Đừng có vớ vẩn. Tôi đã cố hết sức để kiềm chế bản thân không xé xác cậu ra thành trăm mảnh. Việc kiềm chế không giết chết cậu quả thực là một công việc khó khăn.”

Đúng vậy, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ hòa hợp được với tên này. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về hắn ta. Konoe Nagare cúi xuống nhìn tôi. Hắn ta mặc một chiếc áo gi-lê đen, quần tây bó sát và chiếc cà vạt thẳng thớm. Đây hẳn là trang phục quản gia của hắn, nhưng dù không phải vậy, nó vẫn rất hợp một cách đáng sợ.

Với cái vẻ ngoài đó, tôi chắc hẳn đang ở tư dinh của gia đình Suzutsuki. Đúng như dự đoán, chỉ nhìn thôi là có thể biết họ giàu có đến mức nào. Thật sự đáng sợ.

“…Kureha thì sao?”

“Yên tâm, con bé đang ngủ trong phòng kế bên. Kịch bản là con bé sẽ không bị thương ngay từ đầu.”

“……”

Kịch bản, hả. Tôi biết ngay mà, tất cả đều là một màn kịch do Suzutsuki sắp đặt — Không gì khác ngoài một vụ bắt cóc dàn dựng. Còn lý do tại sao họ lại phải làm những chuyện phiền phức như vậy…

“Này, tôi có thể hỏi một chuyện không?”

“Chuyện gì? Tôi có thể nghe yêu cầu của cậu, miễn là nó không phải là ‘Xin hãy cho phép cháu gọi ông là bố’, được chứ?”

“…Tại sao tôi lại phải gọi ông như vậy chứ? Ông nghĩ tôi là loại người gì?”

“Một con sâu bọ bám lấy đứa con gái yêu dấu của tôi. Nếu có loại thuốc trừ sâu nào diệt được cậu, tôi sẽ chắc chắn phun nó khắp thế giới này.”

Đúng là một ông bố “máy bay trực thăng”. Có vẻ như hắn ta thật sự không ưa gì tôi. Mà thôi, tôi cũng chẳng quan tâm, tôi cũng có cảm giác tương tự mà. Làm sao tôi có thể tôn trọng một người trưởng thành toát ra ác ý rõ ràng đến thế chứ.

“Lão già này, cho dù có lỡ rước Konoe về, tôi cũng đời nào chịu gọi ông là cha. Gọi là 'lão già khụ đế' là đã quá đủ cho ông rồi!”

“Được lắm, thằng ranh con hỗn láo! Ta thà chết còn hơn để ngươi gọi ta là cha. Mà cho dù trời có sập, ngươi cũng đừng hòng động đến Subaru đáng yêu của ta!”

Konoe Nagare… Không, cái lão già đó cứ thế mà vẫy tay đuổi tôi đi. Tôi bực bội giơ ngón cái chỉ xuống đất đáp trả, vậy mà lão chỉ khịt mũi vẻ khó chịu.

“Thú thật với ông, tôi ghét ông ra mặt!”

“Yên tâm, cảm giác của ta cũng y hệt.”

“Tự tin gớm nhỉ, thằng ranh!”

“Hết lời rồi hả, lão cha cuồng con gái!”

Hai bên chúng tôi cứ thế tóe lửa. Tôi muốn hỏi về chuyện ở khu vui chơi lắm chứ, nhưng giờ thì chẳng còn tâm trí nào nữa. Tôi đang mải đắm chìm vào cuộc chiến “võ mồm” này hơn. Tốt nhất là phải đánh úp, ai ra tay trước thì thắng… Tôi phải kết thúc chuyện này trong một đòn!

“Hai người có vẻ hợp nhau phết nhỉ. Cho tôi tham gia với được không?”

Đúng lúc chúng tôi đang lườm nhau tóe lửa, cánh cửa phòng chợt mở ra, và một giọng nói quen thuộc vọng đến tai tôi—Là Suzutsuki. Cô ấy vẫn mặc bộ đồ tôi gặp sáng nay.

“Nagare, ông ra ngoài đi.”

“Dạ, tiểu thư Kanade đã hiểu rõ.”

Lão già khụ đế cúi đầu thật cung kính trước Suzutsuki rồi rời khỏi phòng. Ừm, đúng là quản gia có khác, dù sao thì trước mặt chủ nhân, lão cũng biết khiêm nhường và lịch sự.

“Ông ấy không phải người xấu đâu. Chỉ là hơi mất kiểm soát một chút khi có chuyện liên quan đến Subaru thôi.”

“Hơi một chút á… Tôi không biết cô thấy thế nào, nhưng rõ ràng lão ấy cuồng con gái mình đến điên rồ. Cứ đà này thì đời nào lão chịu gả con gái đi!”

Tôi đã tận mắt thấy lão bám riết con gái như người mất trí. Tôi cảm thấy lão già đó bảo vệ quá mức. Thật không thể tưởng tượng nổi có một người cha bám dính như vậy.

“Nhưng mà, Nagare có điểm nào đó rất giống Jirou-kun đấy.”

“…Cái gì cơ?”

Cô gái đó nói cái gì vậy? Lão ta với tôi mà lại giống nhau ư? Ngoài việc cả hai chúng tôi đều đeo kính ra thì còn điểm chung nào nữa chứ?

“Chắc chắn rồi. Ở cái khoản các cậu rất quý trọng gia đình mình. À, Nagare chỉ có Subaru là gia đình thôi, nên ông ấy bảo vệ thái quá hơn cậu một chút.”

“Chỉ có Konoe thôi sao?”

À phải rồi, còn mẹ của cô ấy thì sao nhỉ…

“Mẹ của Subaru mất năm cô bé năm tuổi. Cơ thể của bà ấy vốn yếu ớt, nên việc sinh Subaru đã khiến bà ấy suy kiệt…”

“…………”

Thêm vào đó, Konoe cũng không có anh chị em nào. Hợp lý thôi khi cô ấy không thể sinh con trong tình trạng đó. Mặc dù tôi cá là cô ấy cũng muốn để lại một đứa con trai.

“Nghĩ lại thì, đó là khoảng thời gian Subaru bắt đầu bị ám ảnh với việc trở thành quản gia của tôi. Người trong gia đình tôi thúc giục Nagare tái hôn, nhưng Subaru lại khóc lóc van xin đừng làm thế, nói rằng ‘Con không cần mẹ mới!’. Chắc cô bé đã sợ rằng sự tồn tại của mẹ mình sẽ biến mất hoàn toàn.”

—Bằng mọi giá mình phải trở thành quản gia của tiểu thư.

Đó là những gì Konoe đã nói với tôi khi chúng tôi nói chuyện ở phòng y tế… Đúng như Suzutsuki nói, có lẽ cô ấy muốn bảo vệ sự hiện hữu của mẹ mình bằng cách tiếp tục làm quản gia. Bởi vậy nên cô ấy mới tuyệt vọng đến vậy…

“Thế nhưng—thực tế lại chẳng hề tử tế như thế.” Cô ấy khẽ thở dài, giọng nói đầy phiền muộn. “Vì vụ bắt cóc ở khu vui chơi đó, Subaru đã trở nên sợ dao. Kể từ đó, hai cảm giác này cứ giằng xé trong lòng cô bé. Một mặt là khát khao tiếp tục làm quản gia cho tôi, và cùng lúc đó, là sự bất an, lo lắng không biết mình có còn xứng đáng làm quản gia nữa hay không.”

Cô ấy vừa muốn tiếp nối công việc quản gia để vinh danh mẹ mình, lại vừa dằn vặt vì mặc cảm tội lỗi khi không thể bảo vệ tiểu thư bởi chứng ám ảnh của bản thân… Chuyện này đúng là tiến thoái lưỡng nan, quá đỗi khó xử. Vậy ra bấy lâu nay cô ấy vẫn luôn bị kẹt giữa hai cảm xúc đối nghịch này sao?

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức để giúp con bé vượt qua nỗi ám ảnh đó, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Thật tình mà nói, không biết bao nhiêu lần tôi đã định bảo con bé từ bỏ rồi.”

Thế nhưng, giờ đây cô ấy lại thấy mừng vì mình đã không làm thế. Đó là điều tôi nhận ra qua ánh mắt của Suzutsuki.

“Việc cậu gặp Subaru chính là cơ hội lớn nhất đối với chúng tôi. Chúng tôi nghĩ rằng, khi ở bên một người cũng mắc chứng ám ảnh như cậu, con bé có thể sẽ vượt qua được của mình.”

“Vậy nên… cô đã để Konoe giúp tôi chữa chứng ám ảnh sao.”

“Chính xác. Tuy nhiên, rốt cuộc thì mọi chuyện cũng không hiệu quả lắm. Tôi chắc chắn là sau khi con bé bắt đầu giúp đỡ cậu, có một chút thay đổi nhỏ, nhưng chứng sợ dao của con bé vẫn không tiến triển là bao. Vì vậy – chúng tôi quyết định thử một cách tiếp cận khác.”

“Đó chính là vụ bắt cóc ngày hôm nay…”

“Hya ha ha ha! Đúng vậy, Jirou-kun.” Tôi lại nghe thấy giọng nói của con sói.

Nhìn sang, Suzutsuki đang cầm một thiết bị nhỏ trước miệng khi cô ấy bắt đầu nói chuyện.

…Vậy ra cái giọng nói đáng ghét đó là của người phụ nữ này sao… Nếu phải đoán, có lẽ chiếc mặt nạ đó đã được tích hợp loa, và căn phòng mà họ bị nhốt có camera giám sát, theo dõi mọi hành động của tôi. Chắc chắn điều đó là cần thiết để Konoe không phát hiện ra kẻ bắt cóc thực ra là ông già đó.

“Quả nhiên, kế hoạch đã thành công. Bạn bè và chủ nhân của con bé gặp nguy hiểm, điều đó buộc con bé phải vượt qua nỗi ám ảnh của chính mình. Chà, đến bây giờ thì nó vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng đó chắc chắn là một bước khởi đầu quan trọng.”

“…Chưa kể mối quan hệ của cậu với Konoe cũng đã được hàn gắn.”

Trời ơi, cô ta có thể thao túng đến mức nào chứ. Cô ta đã lợi dụng cả tôi và Kureha tùy thích, tất cả chỉ để giúp Konoe vượt qua nỗi ám ảnh.

“Đúng vậy. Tôi thật sự… rất biết ơn hai cậu. Nhờ có hai cậu, Subaru mới có thể tiếp tục làm quản gia của tôi.” Suzutsuki cúi người một cách lịch sự, bày tỏ lòng biết ơn.

…Chết tiệt. Vậy là bấy lâu nay chúng tôi đã nằm gọn trong lòng bàn tay cô ta. Thật là khó chịu. Nếu cô ta nói thẳng với tôi, tôi đã sẵn lòng giúp đỡ rồi.

“Cô thật sự không thể trách ông già cô được. Khi nhắc đến Konoe, cô cũng chẳng để ý đến những người xung quanh đâu.” Tôi gần như đã làu bàu với giọng điệu gay gắt.

Tuy nhiên, thay vào đó, cô ấy chỉ bật cười khúc khích.

“Cậu nói đúng. Dù sao thì, tôi yêu Subaru mà.”

“…Hả?”

Yêu ư? Cách diễn đạt này thật kỳ lạ. Cứ như thể cô ấy thật sự coi Subaru là đối tượng yêu đương…

“Đúng vậy, Subaru chính là mối tình đầu của tôi.”

“……”

……Ý tôi là, người này đang nói gì vậy chứ? Cô ấy bảo tôi cứ chấp nhận điều đó sao? Cô ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc một cách kỳ lạ, nhưng đó chắc chắn là diễn kịch, phải không. Phải, cô gái sói này sẽ không tự dưng “come out” như vậy đâu, phải không…

“À, vì cậu đã ở đây rồi, sao không ở lại dùng bữa tối luôn? Tôi sẽ gọi cậu khi việc chuẩn bị hoàn tất.” Suzutsuki nói, rồi bước về phía cửa mà không chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tuy nhiên, ngay trước khi bước ra ngoài, cô ấy quay lại.

“Jirou-kun, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo chứng sợ phụ nữ của cậu được chữa khỏi. Nếu không, tôi sẽ không thể coi là công bằng được. Nhờ có cậu, Subaru mới có thể tiếp tục làm quản gia cho tôi. Và, hơn hết…”

—Cảm ơn cậu vì đã trở thành bạn của con bé.

Cô ấy mỉm cười, rồi rời khỏi phòng… Thật không công bằng chút nào. Điều này rõ ràng là một thẻ đỏ. Cô ấy đang làm trái tim tôi đập loạn xạ không ngừng. Cô ấy thật đáng yêu chết đi được. Phô bày ra vẻ mặt vô tư như vậy… Oa, tôi phải làm sao đây? Có thứ gì đó quý giá trong tôi sắp vỡ tan rồi.

Trong lúc tôi đang vật lộn với trận đòn ấy, có tiếng gõ cửa.

"Tôi vào nhé, Jirou." Giọng nữ trung của Konoe vọng tới tai tôi dù cách một cánh cửa.

Cô ấy mặc bộ đồng phục quản gia tương tự ông già ban nãy. Quả nhiên, trông cô ấy đoan trang hơn hẳn. Mình biết ngay mà, cô ấy mặc đẹp hơn hẳn ông già đó…… Khoan đã? Sao lại có... những vết đỏ trên đồng phục của cô ấy nhỉ? Tôi thấy những đốm đỏ rải rác đây đó trên chiếc áo sơ mi trắng, trông hệt như máu…

"À, cái này ấy à? Có gì to tát đâu. Tôi chỉ mới bảo cha tôi ghi chú vài điều thôi."

"Hả?"

"Đừng lo, Jirou. Tôi đã trả thù cho cậu rồi."

"...Hả."

"Với lại, tôi còn nói thẳng vào mặt ông ấy là 'Con ghét cha!'"

"......"

À ừm, cô ấy làm thế để bù đắp cho việc tôi bị đánh nhừ tử sao? Tôi đoán là mình cũng vui đấy, nhưng giờ tôi lại thấy hơi lo cho ông già kia. Chắc ông ấy sẽ không treo cổ tự tử chỉ vì con gái nói thế vào mặt đâu nhỉ.

"Quan trọng hơn, Jirou, cơ thể cậu còn đau không?"

"Cũng chỗ này chỗ kia một chút. Nhưng tôi quen rồi, lát nữa sẽ khỏi ngay thôi."

Tôi luôn hồi phục khá nhanh sau chấn thương. Đây đúng là cái phúc của cái họa vì gia đình tôi. Dù vậy, Konoe đến đây có phải vì lo lắng cho tôi không? Quả nhiên, cô ấy đúng là người tốt.

"Vậy à. Mừng quá. Nếu vết thương của cậu quá nặng, cậu sẽ không thể thực hiện lời hứa được."

"Lời hứa?"

"Đúng vậy, cậu đã nói 'Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cô muốn sau chuyện này', đúng không?" Konoe nở một nụ cười có phần phấn chấn.

……Chết cha rồi. Tôi bắt đầu rùng mình rồi đấy. Ý tôi là, tôi đã nói thế thật, nhưng… đó chỉ là trong lúc bốc đồng thôi mà, cô đừng có nghiêm túc đến mức này chứ…!

"À-À há há há, đừng như thế chứ, Konoe, đó chỉ là lời hứa suông thôi mà…"

" 'Konoe'? Cậu đang nói gì vậy, Jirou." Cô ấy nheo mắt cười tươi. "Hiện giờ, tôi không phải 'Konoe', mà là 'tiểu thư', đúng không? Cậu đang nằm dưới sự kiểm soát tuyệt đối của tôi, đừng quên điều đó."

"......"

À ừm, cô ấy nói đùa thôi đúng không, Konoe-san? Tôi thật sự hy vọng là vậy, nhưng cái bầu không khí cô ấy tỏa ra lại hoàn toàn phản bác tôi. Xong rồi, ánh mắt cô ấy nghiêm túc thật. Chết tiệt, không ngờ mình lại tự chui đầu vào rọ chỉ vì một câu nói ngu ngốc như vậy…!

"T-Tôi hiểu rồi, thưa tiểu thư." Bị nỗi sợ hãi chèn ép, tôi chỉ có thể làm theo lời cô ấy.

"Tốt rồi, thế mới phải chứ. Như vậy, cậu không có quyền bất tuân tôi, hiểu chưa?"

"Vâng… đúng vậy, thưa tiểu thư."

"Tức là, cậu đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng bất kỳ loại đau đớn nào tôi có thể gây ra cho cậu, đúng không?"

Eeeeek! Đừng nói thế với vẻ mặt nghiêm nghị như vậy chứ! Ý cô là bất kỳ loại đau đớn nào là sao!? Cô thù tôi đến mức đó ư!?

"Sao? Có hay không?"

"Có ạ! Tôi sẵn sàng chấp nhận bất cứ điều gì đang chờ đợi tôi!" Tôi điên cuồng gật đầu lia lịa.

Ý tôi là, làm sao tôi có thể nói KHÔNG trong tình huống này được chứ? Có có có, đúng vậy. Ài, lạy Chúa, xin hãy cứu con. Ít nhất cũng đừng để cô ấy hành hạ con.

"Vậy thì, tôi đến đây. Đừng cử động nhé."

"...V-Vâng."

Aaaaaa, cô ấy chắc chắn sẽ đấm mình mất thôiiii! Hoặc ít nhất tôi đã nghĩ thế, nhưng như để phản bội lại mong đợi của tôi, một cảm giác khác lạ bao trùm lấy cơ thể. Tôi cảm thấy thứ gì đó mềm mại chạm vào da thịt, cùng với hương hoa ngọt ngào phảng phất trong mũi. Khi tôi thận trọng mở mắt, tôi thấy Konoe Subaru ngay trước mặt mình. Konoe đang bám chặt vào người tôi.

"K-Konoe…?"

Tôi vô thức gọi tên cô ấy như mọi khi, nhưng không có lời đáp lại. Thành thật mà nói, cảnh tượng này còn sốc hơn cả việc bị đánh trực tiếp. Konoe—đang úp mặt vào ngực tôi, nức nở.

"...Đồ ngốc." Cô ấy thốt ra với giọng run rẩy. "T-Tôi đã sợ lắm… Thật sự, rất rất sợ…"

"........."

Sợ hãi. Ừ, chắc hẳn cô ấy đang nói về chuyện con dao. Phải rồi, điều đó hoàn toàn hợp lý. Dù sao thì Konoe cũng từng phải chịu một cú sốc lớn. Cho dù cô ấy làm thế để bảo vệ Suzutsuki, việc phải đứng vững đối mặt với nỗi ám ảnh đó chắc chắn là điều khó khăn đối với cô ấy.

“...Đừng khóc mà, Konoe.” Tôi cố hết sức để an ủi cô ấy. “Cô đã bảo vệ được Suzutsuki rồi mà, phải không? Cô không còn là kẻ thất bại nữa đâu. Ngay cả nỗi sợ dao kéo, cô cũng đã bắt đầu chế ngự được rồi chứ gì.”

Đến đây, Konoe ngẩng đầu lên. Đôi mắt ướt đẫm nước mắt của cô ấy trừng tôi.

“Không phải!”

“…Hả?”

Đụng phải những lời này, tôi hoàn toàn sững sờ. Không phải? Là sao chứ? Vậy cô ấy không phải sợ vì chuyện con dao ư?

“Anh sai rồi! Hoàn toàn sai! Đó không phải là điều tôi sợ hãi! Điều tôi thật sự kinh hoàng là…!”

—Là anh sẽ biến mất khỏi bên tôi, Jirou.

Cô ấy nói vậy, từng giọt nước mắt lớn lăn dài trên má.

“Anh có biết lúc… tôi tỉnh dậy bên cạnh hồ bơi, tôi cảm thấy thế nào không? Anh nghĩ tôi đã trải qua những gì khi nhận ra anh một mình đi cứu hai người kia, bỏ lại tôi phía sau chứ?”

“……”

“Tôi sợ hãi lắm. Sợ hãi đến tột độ. Nghĩ rằng anh sẽ bỏ lại tôi, nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa. G-Gì chứ… lỡ như anh bị con dao đó đâm trong lúc tôi đang ngủ thì sao…!”

“……”

“L-Lúc nghĩ đến điều đó, tôi đã rất sợ… Sợ rằng người bạn đầu tiên tôi có ở trường sẽ chết mà tôi không thể làm gì được… Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi…!”

“…Konoe.” Tôi nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng đang run rẩy của cô ấy.

Có điều gì đó mách bảo tôi rằng mình phải làm như vậy.

“Xin lỗi, là lỗi của tôi.”

“…Đ-Đồ ngốc. Dù anh có xin lỗi… tôi cũng nhất định sẽ không tha thứ cho anh…!”

Mái tóc cô ấy lay động thật duyên dáng, và ngay cả vẻ cố tỏ ra mạnh mẽ của cô cũng trông thật yếu ớt. Ngồi trước mặt tôi không phải là Subaru-sama mạnh mẽ và điềm tĩnh đã chiến đấu với con sói dữ trong khi đối mặt với nỗi ám ảnh của mình. Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường. Nhỏ bé, mảnh mai và yếu ớt đến mức tôi lo sợ sẽ làm cô ấy vỡ tan trong vòng ôm của mình.

13-tj69yoz.png?w=727

“Đồ ngốc… đồ ngốc đồ ngốc…” Konoe tiếp tục thút thít, một lần nữa vùi mặt vào ngực tôi.

—Mình muốn bảo vệ cô ấy. Đó là điều tôi đã nghĩ. Tôi muốn bảo vệ Konoe… bảo vệ cô gái này. Nhưng, để đạt được điều đó, tôi bây giờ vẫn chưa đủ. Tôi yếu ớt. Cả người băng bó. Tôi đã bị đánh bầm dập dễ dàng đến thế. Tôi yếu đến mức nào đây…

“—!”

Đó là lý do tại sao tôi cần trở nên mạnh mẽ hơn. Để cô ấy sẽ không phải lo lắng cho tôi… Để cô ấy sẽ không bao giờ phải khóc nữa. Dù nguy hiểm nào có thể ập đến, tôi sẽ trở nên đủ mạnh mẽ để bảo vệ cô ấy bên cạnh mình…

“…À.”

Tôi hiểu rồi. Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, Bố ạ. Những lời cuối cùng Bố để lại cho con… *Stand By Me*. Con muốn Bố ở lại bên cạnh con. Con cần trở thành một người đàn ông để những người quý giá đối với con có thể nói điều đó. Con cần trở nên đủ mạnh mẽ để bảo vệ những người quan trọng đối với mình. Con cần đủ mạnh mẽ để có thể nói ‘Tôi sẽ bảo vệ em, nên hãy ở lại với tôi’.

“Jirou…” Cô gái khẽ ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt cô ấy đẫm nước mắt, đôi mắt trong suốt phản chiếu khuôn mặt của chính tôi. Chúng tôi ở một khoảng cách mà môi có thể chạm nhau bất cứ lúc nào. Vì vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy, tôi đã nuốt nước bọt—và rồi chuyện đó xảy ra.

“Oái!?”

Tầm nhìn của tôi đột nhiên hóa đỏ. Mũi tôi đang chảy máu. Chất lỏng màu đỏ mà tôi đã cố gắng kìm nén bấy lâu… giờ phun ra xối xả.

“A-Anh có sao không, Jirou? Thế nên tôi mới hỏi anh có chịu được đau không chứ…” Konoe rời xa tôi, đưa cho tôi khăn giấy.

…Trời ạ, đúng lúc không khí đang tốt đẹp thế này… Đừng có coi tôi như thằng nhóc yếu đuối nào đó chứ. Tôi đã thực sự cố hết sức kìm nén suốt thời gian qua rồi mà. Nhưng, đây là giới hạn của tôi. Ý tôi là… cô hiểu mà? Tôi không nghĩ mình có thể nhìn Konoe như một người đàn ông nữa đâu…

Ngay khi tôi đang vội vã bịt chặt dòng máu mũi tuôn như suối, cánh cửa bỗng bật mở cái rầm, nhanh đến đáng sợ, không hề có tiếng gõ báo trước. Tự hỏi xem có chuyện gì ồn ào thế, tôi quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Kureha đứng sừng sững đó.

“A-Anh Konoe-tiền bối, anh có sao không ạ?!” Kureha hoàn toàn phớt lờ tôi, phi thẳng đến bên Konoe-tiền bối.

Trời đất, đúng là chẳng nhận được chút yêu thương nào! Tôi rõ ràng bị thương nặng hơn nhiều, còn đang chảy máu mũi ròng ròng thế này mà cô ấy chẳng mảy may quan tâm.

“Em nghe Onee-sama kể! Chị ấy nói là ‘Jirou-kun có thể đang giở trò với Subaru ngay lúc này đấy’, anh biết không! A… Konoe-tiền bối, mắt anh đỏ hoe cả rồi… Anh chắc phải sợ lắm. Chúng ta hãy tổ chức một buổi họp mặt nạn nhân đi!”

Cái con quỷ Suzutsuki đáng chết đó. Lại đi loan tin nhảm nhí nữa rồi. Mà này, tôi mới là nạn nhân lớn nhất ở đây chứ, cho tôi tham gia với!

“Với lại, Nii-san! Anh không ngờ anh lại đi quyến rũ Konoe-tiền bối khi em vắng mặt vì bệnh thiếu máu, dù anh đang hẹn hò với Onee-sama chứ!”

“…Thiếu máu ư?”

À, ra vậy. Đó lại là một lời nói dối khác của Suzutsuki. Để Kureha không biết chuyện này, cô ta đã che đậy sự thật một cách hoàn hảo.

“Bình tĩnh nào, em gái bé bỏng của anh, em đang bị con nhỏ đó lừa rồi.”

“Đ-Đồ tàn nhẫn! Ngay cả người yêu của mình mà anh cũng không tin tưởng, anh đúng là một con người thất bại!”

Này, cô đang nói cái gì thế khi tôi vẫn đang đứng nghe đây? Với lại, tình hình này nguy hiểm thật sự rồi. Kureha trông như sẵn sàng phang một cái ghế vào đầu tôi bất cứ lúc nào. Tôi phải làm gì đó…

“Này, Jirou.”

Vừa lúc đó, người quản gia im lặng nãy giờ lại lên tiếng.

“Cậu nói gì về chuyện cậu đang hẹn hò với tiểu thư?”

“…Chết tiệt.”

Giờ nghĩ lại, chúng tôi đã giấu kín chuyện tôi và Suzutsuki là một cặp đôi giả khỏi cô ấy phải không? Chết tiệt, tôi có cảm giác chẳng lành chút nào.

“Hừm… Thì ra là vậy, Jirou à, cậu và tiểu thư có quan hệ kiểu đó sao…” Một giọng nói tràn ngập sự phẫn nộ lướt qua tai tôi.

Không khí xung quanh tôi như đóng băng lại. Cảm giác như có một luồng gió lạnh thổi qua khắp căn phòng này.

“T-Tôi phải giết cậu ngay bây giờ… Dám động chạm đến Kana-chan… Cậu phải bị xóa sổ khỏi thế giới này trước khi cậu dám sống lại lần thứ hai…!” Konoe cúi gằm mặt xuống, nở một nụ cười lạnh lẽo đến đáng sợ.

……Tôi sẽ bị giết. Không thể nhầm lẫn được, cô ấy đang tìm cách lấy mạng tôi. Ngay khi cơ thể tôi nhận ra điều đó, tôi liền nhảy phắt khỏi giường.

“A! Nii-san bỏ chạy rồi!”

Tất nhiên là tôi phải chạy rồi! Biệt thự này bị ma ám! Tôi cần phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt!

“Aaaaaaaaaaa!”

Cùng với một tiếng hô xung trận, tôi nhảy vọt qua cửa sổ căn phòng. Bầu trời đã chuyển màu cam rực rỡ bởi ánh hoàng hôn. Khi tôi nhảy xuống từ tầng hai, cú rơi của tôi được chiếu sáng bởi ánh nắng ấm áp.

“Oààààààààààààààà!?”

Tôi đã nhảy tự do khoảng ba mét. Mặc dù sợ hãi vì độ cao bất ngờ này, tôi vẫn xoay sở tiếp đất an toàn một cách kỳ diệu. Bãi cỏ dại bên dưới đóng vai trò như một tấm đệm tuyệt vời. Mở ra trước mắt tôi là một khu vườn rộng lớn, trông hệt như một công viên thể thao mênh mông. Được rồi, tiếp theo là làm sao để thực sự thoát khỏi cái nơi này đây…!

“Ôi chao, cậu năng động ra phết nhỉ.”

Ngay khi tôi bắt đầu chạy, tôi nghe thấy một giọng nói mà tôi thà không nghe thấy còn hơn. Mặc dù sợ hãi, tôi vẫn quay về phía người đã đẩy tôi vào tình huống này ngay từ đầu—

“Tôi đã chờ cậu nhảy ra khỏi cửa sổ đó, nhưng… không ngờ mọi chuyện lại diễn ra tốt đẹp đến vậy.” Con quỷ cười tủm tỉm vui vẻ.

Con ranh xảo quyệt đáng chết này…! Cô ta còn muốn đùa giỡn với tôi đến mức nào nữa mới chịu vừa lòng chứ…!

“Suzutsuki! Cô… cô gài bẫy tôi, phải không!”

“Thật là một lời buộc tội khủng khiếp. Tôi chỉ làm những gì tôi nghĩ là tốt nhất thôi.”

“Nhờ thế mà tôi suýt mất mạng đấy!”

Đúng vậy, cái đồ hồ ly tinh này chính là căn nguyên của mọi rắc rối. Đến nông nỗi này rồi, tôi phải cứ cằn nhằn cho cô nghe đến cùng, như một chiếc B-29 vậy. Nếu không, tôi chết cũng không nhắm mắt được!

“Dù sao thì, cứ đi với tôi!”

“Ơ?”

Trong lúc Suzutsuki còn ngơ ngác, tôi đã túm lấy tay cô ấy và ba chân bốn cẳng chạy vọt đi. Đương nhiên, chỉ nắm cánh tay thôi, bên ngoài quần áo. Tôi không muốn bị chảy máu cam giữa đường đâu.

“Anh định làm gì thế? Đây có phải là cái gọi là bỏ trốn cùng nhau không?”

“Đâu ra! Cô là con tin của tôi! Nếu tôi cứ thế mà chạy, tôi sẽ bị giết chết mất!”

Đến đường cùng rồi, tôi sẽ dùng cô ấy để mua cho mình một tấm vé tự do. Cứ như thể tôi là một tên phản diện trong mấy bộ phim truyền hình nước ngoài chiếu lúc nửa đêm vậy. Chắc sẽ không có cảnh rượt đuổi bằng xe hơi đâu nhỉ?

“Ừm, dù vậy thì cũng được thôi, nhưng…”

“Sao?”

“À… Xin anh đừng nắm tay tôi nhiệt tình đến thế… Đây là lần đầu tiên có đàn ông chạm vào tôi kiểu này… thật là xấu hổ mà…”

“Cô nói thế sau khi đã thỏa thích trêu đùa thân thể tôi, đừng có giả vờ nữa!” Tôi hét lên và lao qua bãi cỏ.

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy một áp lực kinh khủng ập lên lưng. Quay đầu lại, tôi thấy em gái và cô bạn cùng lớp đang lườm tôi như hai con chó hoang—đó là Kureha và Konoe. Bộ đôi này đang đuổi theo tôi và hét toáng lên.

“Này! Đứng lại ngay, Nii-san! Lần này em sẽ tha thứ cho anh và tiễn anh xuống địa ngục!”

“Thế là cô muốn giết tôi còn gì!?”

“Jirouuu! Đừng hòng thoát! Tôi sẽ dùng thuật xóa ký ức với anh thêm một lần nữa!”

“Tôi cảm thấy mình sẽ nhớ kiếp trước của mình hơn bất cứ điều gì!” Tôi cố gắng hết sức kìm nén tiếng hét kinh hoàng của mình và tiếp tục chạy nhanh hết mức có thể.

Nếu bây giờ tôi bị bắt, đó sẽ là đường cùng. Cứ như thể tôi đang bị chính tử thần đuổi theo vậy…!

“À ha ha.” Ngay cả khi đang bị kéo đi, Suzutsuki vẫn cười như một đứa trẻ. “Có anh ở đây, chẳng bao giờ thấy chán cả. Em chắc chắn mỗi ngày đều sẽ thú vị như thế này.”

“Im đi, đồ hồ ly tinh! Cả cái mớ hỗn độn này đều do cô mà ra! Vì cô cứ phun ra mấy lời nhảm nhí…!”

“Ôi chao, em chỉ đang nói thật lòng mình thôi mà. Ví dụ—cái phần nói về Subaru là mối tình đầu của em đó.”

“Cái—!”

14-4ziljda.png?w=727

Khi tôi kinh ngạc quay sang nhìn, tôi thấy cô gái thè lưỡi ra, mỉm cười với tôi. Nhưng, má cô ấy vẫn còn ửng hồng nhàn nhạt… Tôi chịu thua rồi. Quản gia, tiểu thư giàu có, và em gái… Nghĩ đến việc tôi sẽ phải trải qua hai năm tới như thế này khiến tôi chỉ muốn khóc. Mới chưa đầy một tuần trước, tôi chưa bao giờ tưởng tượng cuộc sống của mình lại thành ra thế này… Liệu tôi có thể thực sự chữa khỏi chứng sợ phụ nữ của mình trong hoàn cảnh này không?

“…Khốn kiếp, đúng là một mớ hỗn độn điên rồ.”

Nhưng, nếu có một điều để nói, thì đó là cuộc sống hàng ngày của tôi sẽ chẳng bao giờ tẻ nhạt nữa.

“…Được rồi.” Để tôi nói lại.

Ánh hoàng hôn bao trùm tầm mắt, nhuộm đỏ cả chúng tôi và bầu trời một màu cam rực. Giữa khung cảnh ấy, tôi hét lên hết cỡ.

—Con gái đúng là đáng sợ thật!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận