Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, xin hãy theo dõi chúng tôi trên các trang mạng xã hội, tham gia Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Dù đêm có u ám đến mấy, bình minh vẫn sẽ ló dạng. Dù có không muốn ngày mới đến nhường nào, thì một buổi sáng khác vẫn cứ nghiễm nhiên xuất hiện.
Thế là, tôi nhìn vào chiếc đồng hồ trong phòng mình. Đồng hồ điểm đúng 7 giờ sáng. Cái giờ mà tôi phải từ từ lết ra khỏi giường nếu không muốn trễ học. Bên ngoài cửa sổ, tôi nghe thấy tiếng mưa. Mãi đến hôm qua trời vẫn không mưa tí nào, nhưng cái thời tiết ẩm ương này lại khiến lòng tôi dấy lên chút... sầu muộn sến sẩm.
Nói nhỏ nhé, bình thường tôi rất chật vật để thức dậy vào buổi sáng, cơ thể tôi lúc đó tốt nhất cũng chỉ như một xác chết. Chưa kể tôi còn có cái tật xấu là vô thức đập nát đồng hồ báo thức xuống đất, khiến riêng trong năm nay tôi đã phải mua ít nhất 5 cái mới. Có khi một ngày nào đó tôi sẽ bị một con quỷ đồng hồ báo thức giết chết mất.
Ấy vậy mà, thật kỳ diệu là tôi chưa bao giờ đi học muộn một lần nào. Thật sự đáng sợ là chuyện đó đã xảy ra như thế nào, và tôi chưa bao giờ vắng mặt. Tôi không khoe khoang đâu, nhưng tôi có một giải thưởng cho việc đi học đúng giờ tuyệt đối đấy. Bạn có thể hỏi làm thế nào điều đó lại khả thi ư? Đơn giản thôi. Ở nhà tôi có một con người còn mạnh mẽ và đáng tin cậy hơn bất kỳ chiếc đồng hồ báo thức nào.
"Anh haiiiiiiiiii! Sáng rồiiiiiiii!"
Một giọng nói như pháo nổ vang lên, và cánh cửa phòng tôi mở toang. Đứng ngay ngưỡng cửa là một cô nữ sinh năm nhất cấp ba với mái tóc ngắn cụt rất hợp với vẻ ngoài của em ấy. Em mặc bộ đồng phục trắng trong của Học viện Rouran. Gương mặt em khá dễ thương, nhưng vẫn còn rất trẻ. Đặc biệt là đôi mắt. Chúng lấp lánh sự ngây thơ và hồn nhiên. Thái độ và biểu cảm của em không chút ưu phiền hay buồn bã. Em toát ra vẻ của một người rất giỏi thể thao.
Nói tóm lại, đó là em gái tôi, Sakamachi Kureha.
"Ưaaaaaaa!"
Theo sau một tiếng hét tràn đầy năng lượng, Kureha lao thẳng vào tôi. Cơ thể nhỏ bé của em lượn một vòng trên không. Tuy nhiên, vì đây không phải là không gian chân không, điều hiển nhiên đã xảy ra. Cái màn bay lượn trên không của em không kéo dài được bao lâu, em lao nhanh xuống đất ngay sau đó, nhắm thẳng vào bụng tôi—
"Bẹp!?"
Đó là một cú nhảy cùi chỏ. Với cú va chạm thẳng đứng như trời giáng này, cơ thể tôi gập lại hình chữ V trên giường. Bình thường, cú này có thể khiến bạn tỉnh lại từ trạng thái chết lâm sàng. Nếu có thì, hầu hết mọi người có lẽ sẽ bất tỉnh vì nó, và được đưa vào phòng ICU. Tất nhiên, không có khả năng hồi phục. Tôi may mắn tránh được một lần, nhưng chiếc giường tôi vừa mua từ cửa hàng cho thuê lại biến thành hình chữ U sau cú va chạm. Chiêu này có đủ lực tác động để sánh ngang với sức phá hủy của một quả tên lửa đạn đạo xuyên lục địa.
"Chào buổi sáng, anh hai!"
Cùng với một nụ cười rạng rỡ, Kureha chuyển sang chiêu tiếp theo của mình. Đáng buồn thay, em gái tôi không đủ lòng tốt để tha cho tôi chỉ với nhiêu đó. Em giật phăng tấm chăn của tôi, và cố định các khớp của tôi bằng một đòn khóa hai tay.
"Đây! Khóa mắt cá chân!"
"Trời ơi!?"
"Tiếp theo là STF1!"
"K-Khoan đã…Ááá!"
"Tiếp theo là siết cổ từ phía sau!"
"...! ...!!! ...!? (Một âm thanh không thể diễn tả)."
"Và cuối cùng là khóa tay vuông góc nằm ngửa!"
"Aaaaaaaaaaaaaaaaa!?"
"...À, xin lỗi nha, anh hai... Em làm gãy khuỷu tay anh rồi."
"Khôngoooooooooooooooo!?"
"Hì hì, đùa thôi mà~"
"......"
"Dù sao thì, hôm nay em nhắm vào động mạch cảnh của anh mà~"
"Khóa ba góc!?"
......Chà, đây là cách những buổi sáng bình thường của tôi diễn ra. Đến giờ thì tôi cũng quen với nó rồi.
"Một lần nữa nhé... Chào buổi sáng, anh hai! Hôm nay em thế nào?" Kureha vừa lau máu mũi cho tôi với thái độ bình thường, vừa hỏi.
…Quả nhiên là hoàn hảo như mọi khi. Nhờ vậy mà Nii-san suýt chút nữa lại ngủ gật mất rồi đấy.
Tôi không nói dối đâu. Phần cuối cùng đó đúng là nguy hiểm thật. Chỉ thiếu chút nữa thôi là tôi đã về gặp mặt ông già nhà mình ở cánh đồng hoa mười năm trước rồi.
“Nyahaha. Thôi được rồi, bài tập buổi sáng của em đến đây là kết thúc!” Kureha xuống giường và nở một nụ cười rạng rỡ với tôi.
Nhân tiện, cô bé là thành viên của câu lạc bộ Thủ công. Tôi nói thật đấy. Ban đầu tôi cứ nghĩ nó sẽ vào câu lạc bộ Karate, hoặc mở ra cái ủy ban nghiên cứu đấu vật chuyên nghiệp nào đó, nhưng không ngờ lại là câu lạc bộ Thủ công. Nó bảo, ở trường cấp ba thì con gái phải trau dồi bản thân hay gì đó. Mà này, câu lạc bộ Thủ công thì tập luyện buổi sáng kiểu gì cơ chứ?
“À thì, câu lạc bộ Thủ công của bọn em cũng là một đội khá mạnh đấy. Sáng nào bọn em cũng tập thể lực mà.”
“Tập thể lực á?”
“Vâng, kinh khủng lắm luôn. Hội trưởng câu lạc bộ của em có thể dùng ngón tay chẻ đôi khối bê tông đấy.”
Ôi trời ơi, tin dữ rồi đây. Em gái tôi vừa vào cấp ba đã tham gia vào một tổ chức quái dị nào rồi.
“Trong kỳ nghỉ Tuần Lễ Vàng, cả hội sẽ đi lên núi để cắm trại huấn luyện. Giống như kiểu trại sinh tồn ba ngày hai đêm ấy. Nghe vui không Nii-san?”
“…Anh cảm thấy câu lạc bộ của em có vấn đề nghiêm trọng rồi đấy.”
Tôi chưa từng nghe nói đến cái loại câu lạc bộ Thủ công nào như thế cả, này! Tiếp theo sẽ là tẩy não rồi bị ép đội mũ nồi xanh à? Chắc chẳng mấy chốc nó sẽ bị gửi sang Trung Đông cho xem.
“Em muốn được đánh nhau thật sự một lần, nên đây là cơ hội hoàn hảo luôn.”
“Em bỏ ngay ý nghĩ đó đi, cứ thế này là em sẽ chết mất thôi.”
“Êh, không sao đâu mà. Mẹ viết thư nói rằng mẹ đánh một con hổ ở Ấn Độ mà có sao đâu.”
“Đừng có so sánh mình với mẹ. Mẹ đâu còn là người nữa.”
Mẹ chúng tôi quá mạnh, đến mức không còn đối thủ nào có thể đánh bại trên sàn đấu nữa, nên đã lên đường đi du lịch để rèn luyện bản thân mạnh hơn từ nửa năm trước, rời khỏi đất nước hoàn toàn. Khoảng một tháng một lần, mẹ sẽ gửi tiền tiêu vặt và một lá thư về, nên chắc chắn là mẹ vẫn còn sống, nhưng tôi chẳng biết chút gì về nơi mẹ đang ở hiện tại. Có khi mẹ đang đánh nhau với xác ướp ở Ai Cập cũng nên.
“À này, Nii-san, mắt anh thâm quầng rồi đấy. Anh ngủ nhiều quá à?”
Nhiều quá ư—Không phải, là chẳng ngủ tí nào cả. Anh gần như thức trắng đêm qua.
“Ừ, anh đang suy nghĩ về các mối quan hệ của mình.”
“Nya?” Mắt cô bé mở to như thể vừa nhìn thấy người tuyết trên núi tuyết vậy.
“Gì chứ? Anh cũng là học sinh cấp ba mà. Cũng có vấn đề riêng của mình chứ.”
“Nii-san… Anh bị bắt nạt à?”
Tôi lập tức phủ nhận điều đó, nhưng thực ra tôi cũng không chắc chắn lắm. Tôi cảm thấy những gì xảy ra ở phòng y tế ngày hôm qua cũng có thể coi là bắt nạt được. Nếu có thể, tôi thậm chí còn không muốn đến trường hôm nay nữa.
“Vậy thì, là con gái à?”
“Ừm, có thể nói là thế.”
Điều đó cũng không sai. Dù tôi rất mong là như vậy.
“…Hừm, em hiểu rồi. Vậy là Nii-san cũng đến cái tuổi phải suy nghĩ về mấy chuyện này rồi nhỉ.”
“Em là bà cô hàng xóm nhà nào thế? Không thể bớt cái vẻ kinh ngạc đó được à?”
“Vậy thì, khi nào làm đám cưới?”
“Khoan đã nào. Đầu óóc em chạy bằng động cơ phản lực à?”
“Nếu có thể, em muốn có một cô em gái.”
“Xin lỗi làm em thất vọng nhé, nhưng anh không có hứng thú với mấy đứa con gái nhỏ tuổi hơn em đâu.”
“Nhưng ở tuổi này em không muốn làm cô đâu nha.”
“…Thôi nào, hãy tin tưởng anh trai em hơn một chút đi chứ. Anh trông giống cái loại người sẽ làm chuyện đó sao?”
“……….” Kureha lộ vẻ mặt thâm thúy, chọn cách giữ im lặng.
Thật sao? Thật khó tin là chính em gái mình lại coi tôi như một kẻ thiếu trung thực và phẩm hạnh đến vậy.
“Ý em là, anh luôn rình mò khi em đang tắm…”
“Đừng có nói mấy thứ dễ gây hiểu lầm như thế chứ. Anh chưa bao giờ nhìn trộm người thân trong gia đình tắm cả.”
“Ơ? Em làm thế từ trước đến giờ rồi mà?”
“Phải rồi, phải rồi, đúng là trò đùa vui ghê.”
“Anh lúc nào chẳng bắt đầu kỳ cọ từ dưới nách trở xuống ấy hả?”
“Em nghiêm túc là đang nhìn trộm anh đó hả!?”
Làm sao con bé biết được chuyện này? Đó là bí mật tuyệt mật mà đến cả con cá vàng ngày xưa tôi nuôi cũng chưa từng kể.
“À, đúng rồi. Hay là anh đi tắm đi? Tóc anh dựng ngược hết rồi kìa.”
“Giờ em mới nói hả? Chắc em lại muốn nhìn trộm anh nữa chứ gì.”
“Nyahaha, không sai mà.”
“Không đúng!?”
“Dù sao thì em cũng sẽ tắm chung mà. Chúng ta vẫn luôn làm thế, đúng không?”
“Không hề! Anh còn chẳng nhớ lần cuối cùng chúng ta tắm chung là khi nào nữa!”
Nói chính xác thì tôi nghĩ đó là vào khoảng năm lớp hai tiểu học. Nhìn từ góc độ hiện tại của tôi, đó là một quá khứ xa vời rồi.
“Thôi nào, đừng có nhàm chán thế chứ.”
“Không phải vấn đề nhàm chán. Cái tuổi này mà tắm chung với em gái thì gần như là phạm pháp rồi.”
“Ưưư… Cha ơi, cha nhìn xem, anh trai con cuối cùng cũng đến tuổi nổi loạn rồi.” Kureha chắp ngón tay, ngước nhìn trần nhà.
Cha đừng lo, ông già ạ. Con không hề nổi loạn chút nào, con đã được vợ và con gái cha huấn luyện đến nỗi không dám hé răng cãi lời. Giờ con rất trung thành, và đứng ở vị trí thấp nhất trong gia đình này.
“Thôi được rồi, gạt chuyện đó sang một bên đi. Em thật sự nghĩ anh nên đi tắm. Tóc anh bù xù hết cả, mà mặt anh cũng khó coi nữa.”
“Mặt anh trông như nào?”
“Ưm… Như người Nga ấy?”
“Thế là thô lỗ lắm đó nha. Chuyện này sẽ gây ra vấn đề quốc tế đó.”
“Không sao đâu. Em được huấn luyện Sambo đặc nhiệm mà.”
“Đúng là từ miệng em nói ra thì chẳng giống trò đùa chút nào.”
Sambo đặc nhiệm là tên một môn võ được quân đội Nga chính thức sử dụng. Nó giống như judo, và tôi nghe nói rằng nó ngày càng phổ biến trong các võ đài. Tất nhiên, người đã dạy Kureha kỹ thuật nguy hiểm và vô lý này không ai khác chính là mẹ. Bà ấy không chỉ giỏi vật lộn mà còn thông thạo các môn võ thuật từ mọi quốc gia khác nhau, biết cả cách đối phó với chúng. Nghĩ đến mà rùng mình.
“Chưa kể huấn luyện viên của chúng ta cũng phải biết ít nhiều về Sambo chứ.”
“Huấn luyện viên? Em đang nói về câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ à?”
“Vâng, đúng rồi. Thầy ấy tên là Sergei-san.”
“……”
Dù nhìn thế nào thì nghe cũng giống một người Nga chính hiệu. Liệu câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ của Học viện Rouran có ổn không đây? Nhỡ đâu thầy ấy là một huấn luyện viên từ một cơ quan tình báo bí mật nào đó thì sao? Chắc tôi phải hỏi Suzutsuki về chuyện đó vào một dịp khác.
“Vậy nhé, Anh trai. Em phải đi tập buổi sáng đây. Em đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, nên anh phải ăn cho tử tế đó.”
“Và… hôm nay có món gì vậy?” Tôi hỏi, sợ hãi.
Anh không thể trách tôi được. Bữa sáng trong suốt tuần qua cơ bản đều là kim chi không ngoại lệ. Tôi rất biết ơn vì Kureha gần như lo liệu hết mọi việc nhà, nhưng hình như con bé không có khiếu về ẩm thực, nên các món ăn của con bé thường rất đơn giản.
“Không sao đâu, hôm nay khác mọi ngày mà.”
“Thật sao!? Àh, vậy thì yên tâm rồi. Chắc là không thể cứ ăn một món trong hơn một tuần được nhỉ.”
“Vâng. Em cũng nghĩ vậy, nên hôm nay em để kim chi lại ở nhà thôi.”
“…Hay quá, anh vui đến phát khóc luôn đây, haha~”
Bình tĩnh nào, tôi không thể giận dữ vì chuyện này được. Dù sao thì tôi cũng không thắng được, và điều này vẫn tốt hơn so với hồi mẹ vẫn còn ở đây. Nhớ lại, bà ấy luôn thêm mấy chất dinh dưỡng kỳ quặc vào đồ ăn.
“Được rồi, Anh trai. Hẹn gặp anh ở trường nếu có thể nhé!” Vạt váy của Kureha bay phần phật theo chuyển động của cô bé khi rời khỏi phòng.
Con bé lúc nào cũng tràn trề năng lượng như vậy. Khác hẳn mình một trời một vực. Không biết có phải chị em ruột không nữa. Thôi, dù sao thì cũng đến giờ đi tắm rồi.
Tôi vớ lấy chiếc khăn tắm, rảo bước vào phòng tắm. Không phải là tôi nghe lời con bé em gái, mà chỉ là muốn gột rửa cả cơ thể lẫn tâm trạng cho sảng khoái thôi. Dù gì thì, hôm nay cũng là ngày đầu tiên của cái "chương trình cải tạo" do Suzutsuki Kanade lập ra mà…
"Phải… lấy lại tinh thần mới được." Tôi lẩm bẩm, như tự nhủ với chính mình.
Tôi đã cố gắng vượt qua được sự cố ở phòng y tế một cách tương đối, nhưng trường học giờ đây không còn là nơi để trái tim tôi có thể yên ổn nữa rồi. Nói cách khác, nhà chính là ốc đảo duy nhất còn sót lại của tôi. Ít nhất thì tôi cũng muốn được nghỉ ngơi đàng hoàng ở đây. Với những suy nghĩ đó, tôi đi thẳng vào phòng thay đồ. Tắm rửa sạch sẽ và lấy lại sự tỉnh táo, đó là điều quan trọng nhất lúc này.
Tôi mở cửa. Bên trong, một cô gái xinh đẹp xa lạ đang đứng đó. Cô ấy trần truồng.
"Cáiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii gì thế kia!?"
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã hét lên một tiếng thật lớn. Chuyện quái gì đây!? Đây là thiên đường sao? Cú huých cùi chỏ của Kureha đã đưa tôi lên thiên đường rồi ư!? Chết tiệt, mình lại không đeo kính lúc này! Nhờ vậy mà mọi thứ tôi nhìn thấy đều mờ mịt…!
"…"
Không, bình tĩnh lại nào. Hãy tĩnh tâm. Hoảng loạn cũng chẳng ích gì. Tập trung suy nghĩ vào điều quan trọng nhất.
Tôi thấy mái tóc ướt sũng và làn da còn ẩm, chứng tỏ cô ấy hẳn vừa mới tắm xong cách đây không lâu, khi cô ấy đang dùng khăn tắm để lau khô tóc. Cơ thể trước mặt tôi là của một cô gái vẫn còn đang ở độ tuổi phát triển. Vẫn còn đôi nét trẻ con, nhưng cô ấy đã sở hữu vẻ đẹp của một cánh bướm sắp sửa vươn cánh. Đó là cảm giác của tôi.
"…Khoan đã, đợi chút."
Tại sao mình lại bình thản miêu tả cơ thể trần truồng này chứ? Khi tôi còn đang đứng cứng đờ, cô gái quấn khăn tắm quanh người, rồi đôi mắt trong veo ấy nhìn thẳng vào tôi.
"Nhắm mắt lại."
"Hả?"
"Nhắm mắt của cậu lại."
Tôi làm theo lời cô ấy, nhắm mắt lại. Tôi cảm thấy một áp lực kỳ lạ nhưng áp đảo thúc giục tôi phải làm như vậy. Và rồi, tôi cảm thấy có thứ gì đó chạm vào cả hai mí mắt mình. Đây là cái gì? Ngón tay sao? Tại sao lại có—
"Guh!?" Một tiếng rên kỳ quái phát ra từ sâu trong cổ họng tôi.
Có thứ gì đó đang dùng lực cực mạnh ấn vào nhãn cầu tôi, xuyên qua mí mắt.
"Aaaaaaaaah! Mắt của tôi! Mắttttttttt!"
Kêu la trong đau đớn, tôi quằn quại trên sàn phòng thay đồ. Không, đợi chút đã. Tôi nhớ cái sự bạo lực tàn nhẫn này. Cơ thể tôi… nhớ cái cảm giác này. Cái đòn tấn công không chút kiêng dè này… Chỉ có một người duy nhất có thể làm ra chuyện như vậy mà không hề hối hận…!
"Hãy biết ơn vì tôi không khoét luôn mắt cậu." Một giọng nói trầm ấm vang tới tai tôi.
Với sự thiếu cảm xúc đến mức đó, tôi thậm chí không cần phải nghĩ xem mình đang đối phó với ai.
"Konoe! Cậu đang làm cái quái gì trong nhà tôi vậy!?" Tôi hét lên, ôm lấy đôi mắt đang đau nhức.
Đúng vậy, không ai khác ngoài Konoe Subaru đang đứng trong phòng thay đồ nhà tôi.
"Khi tôi đến đây, con bé em gái của cậu đã bảo tôi 'Cứ vào đây tắm đi', thế nên tôi đã làm."
"T-Tại sao con bé lại…"
"Chắc con bé lo tôi bị cảm lạnh. Trên đường đến đây trời bắt đầu đổ mưa, nên tôi đã bị ướt sũng. Vì vậy, tôi đã dựa vào lòng tốt của nó."
"…"
Không, chắc chắn không phải thế rồi. Chết tiệt, con Kureha đó… Nó lại chơi tôi rồi. Nếu tôi đoán không sai, đây có lẽ lại là một trò quỷ khác của nó. Để khi tôi vào tắm, tôi sẽ đụng mặt một thằng bạn cùng lớp nào đó. Nghe giống hệt kiểu mà nó sẽ làm. Mà thôi, dù sao thì tôi cũng có thể cười xòa và coi như xong chuyện… Nếu Konoe thực sự là con trai thì.
"Tại sao sáng sớm như thế này cậu lại đến nhà tôi làm gì chứ!"
“Theo lệnh của tiểu thư. Để đảm bảo cậu không tiết lộ bí mật của tôi, tôi sẽ phải trông chừng cậu thật cẩn thận. Mà muốn làm vậy, tôi đành phải cùng cậu đến trường, đó là lý do tôi có mặt ở đây.”
Cái đồ quỷ Suzutsuki kia, tôi nghi ngờ cô ta không bắt tay với Kureha thì cũng cố tình cử Konoe đến đây với hy vọng tạo ra một sự kiện thú vị nào đó cho riêng mình. Ài, tôi có thể nghe thấy tiếng cười lớn từ đằng xa. Cô thành công rồi đấy, đồ mưu mô!
“Bỏ qua chuyện đó đi… Cậu đã thấy tôi khỏa thân, đúng không?”
Urk.
“Cậu có biết không? Gia đình tôi có một kỹ thuật xóa ký ức được truyền lại qua nhiều thế hệ đấy.”
Tất nhiên tôi biết chứ. Tôi đã được lĩnh giáo điều đó ngày hôm qua rồi, thậm chí là quá đủ. Nhờ vậy mà giờ đầu tôi vẫn còn đau như búa bổ đây này.
“Và, cậu đã tự mình giành được quyền trải nghiệm nó một cách trực tiếp rồi đấy.”
“Không, tôi xin thôi. Cô cứ xem đó là món quà cuối năm, rồi gửi cho những người đã chăm sóc cô ấy.”
Hoặc cứ đem bán đấu giá trực tuyến. Với cái độ “điên rồ” của nó, biết đâu lại có ai đó mua thật. Cô còn có thể thêm vào mấy món lợi ích cao cấp nữa cơ. Nhưng, khi tôi đang mải miết suy nghĩ như vậy, vượt qua màn đêm của đôi mắt đang nhắm nghiền, tôi cảm thấy một áp lực khôn lường đang bò trên da mình – Sát khí. Nó gợi tôi nhớ đến cái lạnh buốt xương mà tôi đã cảm thấy ngày hôm qua, chỉ có điều còn tệ hơn gấp bội. Nó như nhắc nhở tôi rằng, trên đời này, tôi không còn nơi nào để trú ẩn an toàn nữa.
“…Dù đó là lần đầu tiên của tôi.”
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói hờn dỗi lạ lùng vọng đến tai mình.
“Ơ?” Tôi định hỏi xem những lời đó có ý nghĩa gì, nhưng ý thức của tôi đã chìm vào màn đêm trước cả khi kịp mở lời.
♀×♂
“Yo, Jirou, sao thế? Mặt cậu trông cứ như đang trong thời kỳ suy thoái kinh tế ấy.”
Sau khi bước vào lớp và ngồi vào chỗ, cậu bạn cùng lớp Kurose liền bắt chuyện với tôi.
“Im đi, Kurose. Cái mặt đó là cái mặt gì chứ? Trên trán tôi có viết ‘Hết hàng’ hay gì à?”
“Ôi không~ Jirou-kun hôm nay trông khó chịu quá nha~”
Khi tôi cằn nhằn lại gã, hắn ta lại bật cười hô hố, cái đồ khốn nạn ấy. Kurose Yamato, một cái "mối làm ăn" tệ hại mà tôi quen biết từ năm đầu cấp hai. Hắn khá cao, vai rộng. Hồi cấp hai, hắn thậm chí còn lọt vào vòng quốc gia với kỹ năng judo của mình, nhưng lên cấp ba, hắn lại chuyển sang làm tay trống cho câu lạc bộ nhạc nhẹ của trường.
“Có chuyện gì không hay à? Lại bị cô em gái bé nhỏ của cậu bắt nạt nữa à?”
“…Đại loại thế.” Tôi đáp, và cảm thấy gáy mình lại đau nhói.
Ái chà, chết tiệt cái quản gia bạo lực đó. Cô ta thích đấm người quá mức rồi. Cuộc đời có phải là trò đập chuột chũi đâu chứ.
“Hả, đúng là khổ nhỉ. À mà này, Jirou.” Kurose nhích lại gần tai tôi, thì thầm. “Có thật là hôm nay cậu đến trường với Subaru-sama không?”
Tôi suýt hét lên vì sốc. Sao cái gã này lại biết được chứ?
“Cậu nói thật đấy à? Oa, sao lại thế được? Sao một tên bình thường như cậu lại có thể đến trường cùng với ‘hoàng tử’ của học viện này chứ? Hai người có mối quan hệ đặc biệt gì à?”
Đúng là. Trực giác của cái gã này đôi khi đáng sợ thật. Nghe nói hắn còn dự đoán được trận động đất Sumatra-Andaman nữa cơ.
“Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau trên đường thôi. Không hề cố ý đi cùng nhau.”
“Tôi cũng đoán vậy mà. Làm gì có chuyện một học sinh gương mẫu như cậu ấy lại có dính dáng gì đến cậu chứ.” Kurose nói, khi hắn nhìn về phía cuối lớp.
Theo ánh mắt hắn, tôi thấy Subaru-sama, hay thường được biết đến với cái tên Konoe. Cô ấy đang lặng lẽ ngồi ở chỗ của mình, nhưng ngay cả vẻ mặt khó chịu của cô ấy cũng trông như đang lấp lánh vậy. Hừm, có vẻ như cô ấy vẫn còn tức giận vì chuyện sáng nay. Hay là thế này? Cô ấy không thích món kim chi đó ư? Nó quá “bình dân” để cô ấy thưởng thức chăng? Cô ấy đã khá sốc kiểu như ‘Đây là món người thường hay ăn sao…?’ đúng không.
“Konoe trông có vẻ hơi u ám thì phải. Thật sự khó gây thiện cảm. Dù vẻ ngoài điển trai, học hành giỏi giang là thế nhưng chẳng có cậu con trai nào thèm lại gần cả. Mà cậu ta cũng lạnh nhạt với cả con gái nữa chứ.”
Chỉ cần liếc qua là biết, Konoe lúc nào cũng lẻ loi một mình trong lớp. Điều đó lại càng rõ ràng hơn, nhất là khi Suzutsuki (trong bộ dạng học sinh gương mẫu) đang trò chuyện cùng các bạn nữ khác trong lớp tôi. Cứ hễ không có Suzutsuki ở bên, Konoe lại y như rằng, chỉ biết nhìn ra ngoài cửa sổ. “Hoàng tử cô độc” – đó là cái cách Konoe thể hiện ở trường.
“À phải rồi, sao cậu lại biết tớ đi học cùng Konoe?”
“Hừm, đừng có xem thường tớ như thế chứ. Chúng ta có công cụ thu thập thông tin vĩ đại nhất thế giới đấy, đó là điện thoại. Tin tức về việc Subaru-sama đi cùng người khác ngoài Suzutsuki Kanade còn lan nhanh hơn cả dịch cúm chủng mới. Nghe đâu, hội S4 đã bắt đầu hành động rồi.”
“S4 là gì?”
“Này này, đừng bảo là cậu không biết đấy nhé? Đó là viết tắt của ‘Shooting Star Subaru-sama’. Bởi vì có tới bốn chữ S trong đó mà? Đây là câu lạc bộ người hâm mộ ngầm của Subaru-sama ở trường Rouran, có lẽ là câu lạc bộ có ảnh hưởng lớn nhất đấy. Tớ nghe nói ít nhất 60% nữ sinh toàn trường đều là thành viên của hội này.”
“…Vậy, ý cậu nói là họ đang hành động là sao?”
“Hả? Còn phải hỏi à? Họ sẽ làm đủ mọi cách để ngăn cản cậu đi học cùng Subaru-sama. Tốt nhất là cẩn thận đấy, có khi họ còn định ám sát cậu nữa không chừng.”
Ám sát kiểu gì vậy trời? Chẳng lẽ có ninja từ trên trần nhà nhảy xuống hay sao?
“À mà, cũng có mấy tin đồn kỳ quặc về cậu đấy.”
“Tin đồn kỳ quặc?”
“Đúng vậy. Rằng cậu là gay.”
Lần này, tôi không thể nhịn được mà phun hết đống nước bọt trong miệng ra ngoài. Cái tin động trời gì thế này? Tim tôi như muốn ngừng đập vậy.
“À, hóa ra là sai à?”
“Tất nhiên rồi!”
“Vậy khoan đã, cậu là… lưỡng tính à?”
“Đừng có đùa nữa! Tại sao! Tại sao lại có cái tin đồn vô căn cứ như vậy chứ!”
“Thì đó, cậu chẳng bao giờ nói chuyện với các bạn nữ trong lớp, cũng không thèm lại gần họ nữa chứ. Cậu đang ở cái tuổi thanh xuân phơi phới mà lại như vậy thì sao không bị đồn được? Người ta nói Sakamachi Kinjirou mê trai bởi vì cậu hoàn toàn không có tí hứng thú nào với con gái cả.”
“……” Đầu tôi lại đau như búa bổ.
Nói đúng hơn, không phải tôi không có hứng thú, mà là tôi không thể đến gần bất kỳ cô gái nào vì chứng sợ phụ nữ của mình. Đúng là phiền phức thật, tôi nào có hay cái tin đồn như vậy lại lan truyền khắp nơi…
“Đừng lo lắng quá. Một nửa số đó chỉ là chuyện đùa vui thôi. Không có nhiều người thực sự coi trọng đâu. Tớ biết cậu thích con gái mà. Chúng ta là chiến hữu cùng nhau chia sẻ những cuốn tạp chí người lớn yêu thích cơ mà.” Kurose cười lớn.
Cậu ta vẫn thẳng thắn và chân thật như mọi khi. Nhưng, thật an lòng khi biết cậu ta nghĩ như vậy, và biết sự thật là gì. Suy cho cùng, đôi khi chỉ cần một người hiểu mình là đủ. Cảm giác như một gia đình nhỏ vậy.
“Nhưng mà, tốt nhất là cậu vẫn nên cẩn thận. Có những kẻ cuồng tín trong hội S4 có vẻ đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cậu với Subaru-sama. Nhớ để ý sau lưng khi cậu đi ngoài đường vào ban đêm đấy. Và, cũng nên để mắt đến Subaru-sama nữa, tớ không nghĩ có chuyện gì tốt đẹp khi ở gần cậu ta đâu.” Kurose nói xong, rồi quay về phía bảng đen.
Cánh cửa lớp học mở ra, giáo viên tiết đầu tiên bước vào. Cứ thế, cuộc sống học đường thường ngày của chúng tôi lại bắt đầu. Chà, có lẽ tốt nhất là nên giữ khoảng cách với Konoe thì hơn.
Nghĩ đoạn, tôi gục hẳn người xuống bàn. Cuộc hẹn với Suzutsuki-san đã được ấn định vào sau giờ học, nên tôi cần tích trữ càng nhiều năng lượng càng tốt. Khi thầy giáo bắt đầu bài giảng, tôi cảm thấy ý thức mình dần trôi tuột. Trận quyết chiến sẽ diễn ra sau.
Thế nhưng, rắc rối lại luôn ập đến bất ngờ.
“Đi ăn trưa cùng nhau nhé.”
Giờ nghỉ trưa vừa điểm, Konoe đã vẫy tay gọi tôi bằng những lời đó. Như có viên đạn xuyên qua phòng học, cả lớp bỗng ồn ào hẳn lên. Dù sao thì, Subaru-sama, người chưa từng để mắt đến bất kỳ ai ngoài Suzutsuki-san, giờ đây lại mời tôi đi ăn trưa. Chuyện này hiếm hoi đến mức ngang ngửa với việc thấy hải cẩu ở sông Tama vậy.
“Này… Konoe-san vừa mời một tên lạ hoắc đi ăn trưa đó.”
“Nghe nói sáng nay hai người họ cũng đi học cùng nhau…”
Tôi nghe thấy tiếng bạn cùng lớp thì thầm to nhỏ. Không ổn rồi, tình hình này chỉ có nước tệ hơn thôi.
“Đừng nói là… tin đồn về Jirou là thật sao…?”
“Ế? Tin đồn gì vậy? Kể tôi nghe với, kể tôi nghe với…”
Hoàn toàn không phải sự thật. Tôi tuyệt đối không phải là "thành phần" đó đâu nhé.
“Cứ nghĩ hắn dám đặt tay lên Subaru-sama… Không thể tha thứ.”
“Giết… Tao sẽ giết hắn. Giết hắn đi. Thằng bốn mắt đáng ghét đó, tao sẽ trói hắn lại, rồi chôn trong bê tông…”
Tôi xin lỗi, ánh mắt của các vị làm tôi đau lòng quá. Hơn nữa, đừng có chĩa hết sát khí về phía tôi như thế chứ. Kiểu này thì đêm khuya tôi không dám đi vệ sinh một mình mất.
“J-Jirou, cậu…” Kurose nhìn tôi như một người mẹ bị sốc vì hành động của con trai mình.
“C-Cậu sai rồi! Đây chỉ là hiểu lầm thôi—”
“Hiểu lầm gì mà hiểu lầm? Đi thôi.”
Tôi cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng trong lớp học, nhưng Konoe lại lôi tôi đi một cách mạnh mẽ. Lớp học càng trở nên ồn ào hơn, và tôi có thể thấy Suzutsuki-san đang mỉm cười một mình.
“N-Này! Chúng ta đi đâu vậy!”
Chúng tôi rời khỏi lớp học và đi dọc hành lang, nhưng những ánh mắt dán vào chúng tôi vẫn sắc như trước.
“Đến một nơi không có ai. Chúng ta sẽ không thể thoải mái với tất cả tiếng ồn này đâu.”
Chúng tôi là một cặp đôi đang hẹn hò hay gì đó sao?
“Đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn ăn trưa cùng cậu đâu. Đây chỉ là một biện pháp để theo dõi cậu thôi. Tôi không biết cậu sẽ làm gì khi tôi không trông chừng cậu đàng hoàng.” Konoe nói, thậm chí còn không nhìn tôi.
Cảm giác như tôi đang bị đối xử như một con chó lên cơn vậy. Nếu cô lo lắng đến thế, thì cứ đeo vòng cổ cho tôi đi.
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Vậy thì chúng ta lên sân thượng đi. Tôi nghi là sẽ không có nhiều người ở trên đó đâu.” Tôi đề nghị.
Nếu không có cách nào thoát khỏi chuyện này, ít nhất tôi cũng muốn kết thúc nó nhanh chóng. Tôi có lẽ sẽ bị đánh nếu từ chối. Vì tôi không mang theo hộp cơm trưa, nên tôi phải ghé qua cửa hàng trường, giống như Konoe. Có vẻ như cô ấy thật sự nấu ăn dở tệ, nên cô ấy phải dựa vào đồ ăn ở trường. Thật bất ngờ, tôi không nghĩ Subaru-sama lại có điểm yếu nào đó.
“Ưm…” Konoe nheo mắt nhìn một chiếc bánh mì xúc xích với vẻ mặt nghiêm túc.
Có vẻ như đây là lần đầu tiên cô ấy đến đó. Tôi tự mình đi xem bánh mì. Món đề xuất hôm nay là… Bánh mì kẹp kim chi? Mơ đi mà tôi mua cái đó nhé. Làm ơn ngưng cái trào lưu Hàn Quốc này đi được không?
“Cứ chọn bánh mì yakisoba hoặc sừng sô cô la đi. Có vài món ăn vặt khác trong đó nữa.” Tôi nói, khi mua một ít bánh mì croquette và bánh mì cà ri.
Thành thật mà nói, chừng đó không đủ no, nhưng tôi cũng không thể tham lam được. Sắp có đĩa CD mới của ban nhạc tôi yêu thích ra mắt, nên tôi không thể tiêu tiền bừa bãi. Tiết chế là từ khóa.
“Vậy thì, tôi sẽ lấy bánh mì yakisoba, sừng sô cô la… cũng như một ít bánh mì croquette và cà ri, vài xiên thịt chiên xù và bánh thịt chiên xù… Và, một ít sữa.” Konoe mua một đống bánh mì và các món khác trông như một ngọn núi.
Ngay cả bà chủ quán cũng tròn mắt ngạc nhiên. Trông bà cứ như thể một người mẹ vừa tìm thấy đứa con trai thất lạc bấy lâu, mà mình từng phải bỏ rơi vì nợ nần vậy.
Thôi thì, sau khi mua sắm xong xuôi, chúng tôi đi thẳng lên sân thượng. Vốn dĩ, khu vực này bị cấm sử dụng, nhưng đây là nơi duy nhất tôi có thể nghĩ ra để có được chút bình yên. Có lẽ là một góc sân trong cũng được, nhưng mấy ô cửa sổ từ tầng hai trở lên sẽ khiến chúng tôi bị nhìn thấy rõ mồn một. Lỡ mà fan của Konoe nhìn thấy, chắc tôi bị “bắn tỉa” mất.
Khi đến cánh cửa dẫn ra sân thượng, nó không hề khóa. May mắn thật. Cánh cửa rỉ sét kẽo kẹt mở ra, một làn gió xuân dịu mát mơn man má tôi, cùng lúc ánh nắng ấm áp ve vuốt làn da. Xem ra cơn mưa sáng nay đã tan biến hoàn toàn rồi.
Đúng vậy, không tệ. Cảnh vật thật sảng khoái, lại không có bóng người nào xung quanh. Tôi thấy nhẹ nhõm đi một chút. Thậm chí muốn nhảy điệu Hopack luôn ấy chứ. Tôi chọn ngồi xuống phần bệ của hàng rào ở một góc sân thượng. Giờ thì, đến lúc ăn rồi. Con người ta thật sự cần ăn uống điều độ, không thì sẽ mục ruỗng mất thôi. Vừa nghĩ vậy, tôi vừa xé lớp vỏ ni lông của chiếc bánh mì croquette.
“……”
Konoe đứng bất động, ánh mắt đảo khắp nơi. Cô ấy có vẻ bồn chồn vì chuyện gì đó. Chẳng lẽ cô ấy đề phòng một tay bắn tỉa tiềm năng nào ư?
“Cô làm gì thế? Lại đây, ngồi xuống đi.”
“…”
“Này, đừng phớt lờ tôi chứ. Cô là người mời tôi mà, nhớ không?”
“Ư… Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi chỉ cần ngồi xuống thôi, phải không.” Konoe ngượng nghịu ngồi xuống bên cạnh tôi, rồi lặng lẽ cắn bánh mì.
Vẫn như mọi khi, nét mặt cô ấy không hề có chút cảm xúc nào. Cứ như một con mèo hoang vậy. Cô ấy cảnh giác với tôi đến phát điên luôn ấy chứ.
“À đúng rồi, cô chắc là để Suzutsuki ở một mình ổn chứ? Cô không phải quản gia của cô ấy sao?”
Vì cứ im lặng mãi thì ngại quá, tôi đành hỏi bừa một câu ngẫu nhiên. Tuy nhiên, tất cả những gì tôi nhận lại được vẫn là sự im lặng. Cô ấy thậm chí còn không định trả lời nữa.
“Này, ít nhất cũng cố gắng duy trì một cuộc trò chuyện đi chứ. Chúng ta đang ăn trưa cùng nhau đấy, cô biết không.”
“Im đi, đồ biến thái.”
Cô ấy cắt phăng mọi cuộc trò chuyện đang diễn ra. Chẳng còn gì để chúng tôi nói nữa. Thật là tàn nhẫn. Xin mời một cầu thủ khác vào sân đi chứ. Thay vì là một cuộc đối thoại tung hứng, thì bóng đã bị sút thẳng về rồi.
“Nghe này… Tôi đã xin lỗi về chuyện sáng nay rồi mà. Hơn nữa, lúc đó tôi không đeo kính, nên hầu như chẳng nhìn thấy gì cả.”
“Không có lý do. Mà tôi cũng thường ăn một mình, nên không quen nói chuyện trong giờ nghỉ trưa.”
“Cô… Chúng ta đang ăn trưa cùng nhau ngay bây giờ đấy. Hay là cô cũng như vậy với Suzutsuki à?”
“……”
Lại không có phản hồi. Này, tôi có trúng tim đen rồi hay sao? À phải rồi, tôi chưa bao giờ thấy Suzutsuki và Konoe thực sự nói chuyện với nhau nhiều. Họ thường ở bên nhau, nhưng đúng là cứ như chủ và tớ vậy, chỉ nói khi thực sự cần thiết.
“Tôi là quản gia của tiểu thư. Chỉ cần hoàn thành công việc của mình là tôi mãn nguyện rồi.”
“Công việc?”
“Đúng vậy, bảo vệ tiểu thư là bổn phận của tôi, và là bổn phận duy nhất của tôi.”
“Bổn phận, hả…”
Thay vì là một quản gia, cô ấy giống một vệ sĩ hơn. Nếu cô ấy chỉ bảo vệ Suzutsuki, thì việc họ không nói chuyện cũng hợp lý, nhưng… họ bằng tuổi nhau mà. Kết thân hơn một chút cũng chẳng sao, đúng không.
“Vậy thì, ít nhất chúng ta hãy nói chuyện bây giờ đi. Ăn trưa vừa nói chuyện vui hơn nhiều mà, đúng không?”
Ít nhất thì tôi cảm thấy như vậy. Ăn mà không nói lời nào thì tôi mất cả khẩu vị.
“…Cậu lúc nào cũng ăn cùng người khác à?”
“Ừ, đa phần là với Kurose. Bọn tôi quen nhau từ hồi cấp hai rồi.”
“Cấp hai, à. Tôi chưa từng học cấp hai, nên cũng không hiểu lắm.”
Nghe đến đây, tôi suýt làm rơi miếng khoai tây kẹp bánh mì đang ăn dở.
“…Gì cơ? Cậu chưa từng đi học cấp hai sao?”
“Đúng vậy. Cả tiểu thư và tôi đều chỉ mới bắt đầu học cấp ba thôi. Chúng tôi chưa từng đặt chân đến trường tiểu học hay cấp hai. Chỉ có danh là học sinh, chứ chưa từng đến lớp một buổi nào. Đó là quyết định được đưa ra cho cả hai chúng tôi.”
Cô ấy nói là “quyết định” ư? Chắc hẳn là từ gia đình Suzutsuki rồi. Tôi thật sự chẳng hiểu nổi giới nhà giàu suy nghĩ kiểu gì nữa. Chắc chắn họ rất quý con cái, nhưng bảo bọc đến mức này thì có hơi quá không?
“Chính vì thế, khi mới đến ngôi trường này, tôi chẳng biết gì cả. Tiểu thư thì thông minh lanh lợi, nên có thể hòa nhập khá nhanh, nhưng với tôi thì điều đó bất khả thi.” Konoe vừa nói vừa cắn một miếng bánh sừng sô-cô-la.
Bất khả thi ư… Tôi cũng không trách cô ấy. Chỉ cần tưởng tượng những gì cô ấy đã trải qua, tôi lại thấy lạnh sống lưng. Tôi có thể tận hưởng cuộc sống cấp ba hiện tại là vì tôi có những tình bạn ở bên, nhưng có lẽ là nhờ tôi đã quen với việc kết bạn từ hồi tiểu học và cấp hai rồi.
Tuy nhiên, Konoe lại không có bất kỳ thứ gì như vậy. Cứ như thể bạn bắt một học viên mới tập lái xe lên đường cao tốc ngay trong buổi học thực hành đầu tiên vậy. Chắc chắn họ sẽ sợ hãi tột độ mà đạp phanh ngay lập tức. Nghĩ theo cách đó, tự nhiên tôi thấy thương Konoe quá.
“Thế nên, tôi chưa từng ăn trưa cùng bạn bè như cậu cả.” Konoe khẽ lầm bầm với giọng nhỏ xíu.
“…Tên.”
“Hả?”
“À, thì…” Chết tiệt, tôi lại mở miệng trước khi kịp suy nghĩ rồi. “Cứ gọi tôi bằng tên đi. Ngay cả tôi cũng gọi cậu là ‘Konoe’ mà, phải không? Tên tôi là Sakamachi Kinjirou. Nếu dài quá thì gọi Jirou cũng được. Mấy cậu bạn trong lớp và cả Suzutsuki đều gọi thế mà, đúng không?”
Nghĩ lại thì, Konoe mới chỉ gọi tôi bằng tên một lần duy nhất thôi. Tôi không thích điều đó chút nào. Cứ cảm thấy như cô ấy đang chống đối tôi vậy.
“Nhưng… cậu chắc chứ?”
“Chắc chuyện gì?”
“Việc xưng hô như bạn bè ấy… cậu không ghét sao?”
“Đúng là phiền phức thật đấy. Jirou đã là biệt danh của tôi bao năm nay rồi. Gọi cách khác tự nhiên tôi thấy không quen, nên cứ tự nhiên đi.”
“Nhưng, chúng ta chỉ mới ăn trưa cùng nhau thôi mà…”
“Ăn cùng, nói chuyện phiếm, đó chính là những gì bạn bè làm.”
Chẳng có định nghĩa nào cho việc làm bạn cả. À mà, làm bạn với một người lạnh nhạt như thế cũng không hẳn là tốt cho tôi, nhưng thôi kệ đi. Một khoảng im lặng bao trùm, Konoe dường như đang chìm vào suy nghĩ.
“…Được thôi. T-tôi sẽ gọi cậu như vậy vậy… J-Jirou…” Má cô ấy hơi ửng hồng, cô ấy nói tên tôi với giọng đầy ngượng ngùng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi tự nguyền rủa sự ngốc nghếch của mình… Chết tiệt, sao cô ấy lại đáng yêu đến vậy chứ. Đúng là Subaru-sama có khác. Cô ấy không phải tự nhiên mà được mệnh danh là số một của trường đâu. Tôi suýt chút nữa đã bị mê hoặc bởi cô ấy.
“Ừ-ừm, nghe được đấy.” Tôi cố che giấu sự bối rối của mình, nhưng lại nói lắp bắp.
Khi tôi nhìn sang bên cạnh, Konoe đang lặp đi lặp lại từ ‘Jirou… Jirou…’ trong miệng. Thấy không, cậu làm được mà—Tôi vừa nghĩ vậy, thì đầu Konoe bỗng chạm vào vai tôi.
“Hửm? Cậu buồn ngủ à?”
Nhìn sang, tôi thấy Konoe cố nuốt một cái ngáp, mắt cô ấy chớp chớp vài cái.
“…Không, không phải. Tôi không buồn ngủ.”
Cô ấy nói vậy, nhưng rõ ràng đã bị cơn buồn ngủ tấn công, đầu cô ấy lắc lư qua lại khi cố gắng giữ tỉnh táo.
“Cậu có thể ngủ một chút. Tôi sẽ đánh thức cậu dậy khi đến lúc về.”
“…Tôi không cần sự quan tâm của cậu đâu. Cơn buồn ngủ này chẳng là gì đối với tôi cả—” Cô ấy nói, nhưng ngay giây phút nhắm mắt lại, tôi đã nghe thấy tiếng thở đều đặn và khe khẽ từ cô ấy.
Dường như ý thức cô ấy đã không cưỡng lại được sự cám dỗ. Mà cũng phải thôi, thời tiết đẹp thế này thì khó lòng mà không thấy thư thái được. Thân người mềm nhũn của em ấy tựa hẳn vào tôi, khiến tôi có thể ngắm nhìn rõ hơn đường nét khuôn mặt xinh xắn kia. Ừm, quả thật là dễ thương thật...
"...Mình cứ quên mãi."
Vì em ấy mặc đồng phục nam nên thật khó để luôn nhớ được rằng Konoe thực chất là con gái. Có vẻ như một phần trong tôi vẫn luôn xem Konoe là con trai. Đó cũng là lý do vì sao tôi lại cư xử quá thoải mái khi ở bên em ấy như vậy. Nhưng dù sao thì, nhờ cái ý nghĩ này mà ít nhất tôi cũng tránh được việc chảy máu mũi.
Trong lúc tôi đang mải nghĩ ngợi, cánh cửa sân thượng bất ngờ mở ra. Người xuất hiện liền ném ánh mắt đầy nghi hoặc về phía Konoe đang tựa vào tôi.
"Thật là một cảnh hiếm thấy." Một nữ sinh tóc dài óng ả xuất hiện và tiến về phía chúng tôi – đó chính là Suzutsuki.
Chắc hẳn cô ấy đến để kiểm tra xem chúng tôi thế nào. Tôi ngạc nhiên là cô ấy biết chúng tôi đang ở đây. Hay là cô ấy đã gắn thiết bị theo dõi kỳ lạ nào đó vào chúng tôi rồi?
"Phù phù, ngủ ngon lành nhỉ. Subaru ngủ bên cạnh người khác thế này quả là hiếm có khó tìm đấy."
"Thật sao?"
"Cảm giác cứ như tôi đang lái chiếc Harley dạo quanh thủ đô thì bắt gặp một con mèo Iriomote vậy."
Ví dụ kiểu gì vậy chứ? Tôi có thể hiểu được ý tứ rằng chuyện này hiếm gặp đến mức nào, nhưng lại không hề thấy chút cảm xúc nào từ cô ấy cả. Suzutsuki lúc nào cũng lạnh lùng thanh tao như thế. Cô ấy có vẻ giống một người lớn hơn là một cô gái cùng tuổi với tôi. Cũng phải thôi, trách sao tôi không thể bình tĩnh nổi mỗi khi cô ấy ở gần.
"Tôi chắc rằng mọi căng thẳng của em ấy đều đã tan biến hết rồi."
"Căng thẳng? Ồ phải rồi, cả ngày nay Konoe cứ là lạ. Vậy là em ấy lo lắng sao? Nhưng mà, tại sao?"
Có lẽ nào có ai đó đang nhắm vào chúng tôi thật không? Nếu vậy thì chúng tôi cần phải chạy thoát nhanh chóng.
"Tại sao ư...? Vì em ấy đang gặp cậu đó chứ."
"Hả?"
Chuyện này là sao vậy? Tại sao em ấy lại lo lắng khi gặp tôi chứ? Tôi đâu phải Golgo 134.
"Nói chuyện với cậu khiến Subaru căng thẳng lắm đấy. Đêm qua em ấy không ngủ được chút nào cả."
"...Nhưng mà, chuyện này không phải bình thường sao?"
"Bình thường? Với cậu thì có lẽ. Nhưng với Subaru thì mọi thứ đều là lần đầu. Đi học cùng ai đó, nói chuyện và ăn trưa, em ấy chưa bao giờ làm những việc đó với bất kỳ ai ngoài tôi. Tất cả chỉ vì em ấy muốn kết bạn, nhưng lại không thể."
"Đúng là Konoe không có bạn thật, nhưng..."
Chẳng lẽ em ấy không thể tự mình kết bạn sao? Kể cả khi em ấy chỉ mới bắt đầu đi học được một năm, thì giờ cũng nên quen dần rồi chứ... phải không?
"Không có bạn và không thể kết bạn là hai chuyện khác nhau. Subaru có một bí mật phải giấu kín với tất cả mọi người, và cậu nên biết tôi đang nói về chuyện gì rồi đó."
"...À."
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra ý nghĩa lời nói của Suzutsuki. Konoe phải bảo vệ bí mật của mình khỏi những người xung quanh. Để làm được điều đó một cách đúng đắn, điều gì là cần thiết? Đơn giản thôi — Đừng dây dưa với người khác.
"Subaru thực sự rất ám ảnh với việc làm quản gia cho tôi. Vì vậy, em ấy làm mọi điều cần thiết để người khác không phát hiện ra bí mật của mình. Đó là lý do em ấy không bao giờ cố gắng lại gần bất kỳ ai ở trường ngoài tôi. Bởi vì em ấy sợ hãi việc người khác phát hiện ra bí mật đó." Suzutsuki nói bằng giọng điệu lạnh nhạt, nhưng tôi chắc rằng điều đó hẳn phải rất đau lòng với Konoe.
Em ấy muốn có bạn, nhưng không thể kết bạn vì bí mật mình phải giữ. Vì vậy, em ấy cô đơn trong lớp... Thì ra là vậy, em ấy không hề cô độc theo lựa chọn của mình.
"Đối với Subaru, tôi là Chủ nhân của em ấy. Tôi không nghĩ em ấy có thể gọi tôi là bạn. À, lâu lắm rồi, chúng tôi từng thân thiết đến mức em ấy gọi tôi là 'Kana-chan', nhưng... Giờ thì, Subaru cuối cùng cũng đã có một người bạn ở ngôi trường này." Suzutsuki mỉm cười. "Jirou-kun, vì cậu đã biết bí mật của em ấy rồi, nên cậu có thể trở thành bạn của em ấy. Chắc hẳn em ấy đã rất lo lắng vì đây là lần đầu tiên nói chuyện với bạn cùng lớp, nhưng em ấy đã cố gắng hết sức để không bỏ lỡ cơ hội quý giá này."
"........."
Cái gì, hóa ra cô ta muốn kết bạn với mình à… Đúng là ngốc, đáng lẽ cứ thẳng thắn nói ra là được rồi.
“Cá nhân tôi mà nói, tôi khá hài lòng với chuyện này. Được đứng cùng phe với người đã cho cô ấy cơ hội.”
“À phải rồi, cô đã ra lệnh cho Konoe phải ở gần tôi, đúng không?”
“Đương nhiên, tôi cũng rất biết ơn cậu.”
“…Thôi đi, ngượng chết mất.”
“Phù phù, xem ra cậu dễ bối rối nhỉ. Vì thế, tôi sẽ tặng cậu thứ này.”
“…? Cái gì đây?”
Tôi nhìn mảnh giấy nhỏ được đưa cho. Đây là… một loại vé ư? Nhưng dùng để làm gì chứ?
“Nếu đặt tên cho nó, thì nó giống như vé quản gia vậy. Giống như vé để mát-xa vai chẳng hạn. Nếu dùng nó, cậu có thể ra bất cứ mệnh lệnh nào cậu muốn cho Subaru.”
“Mệnh lệnh…”
“Nếu cậu muốn, cậu có thể bảo Subaru cởi bỏ quần áo trên đến khi khỏa thân hoàn toàn, đổ mật ong lên ngực cô ấy, rồi bắt cô ấy nói ‘Làm ơn liếm sạch hộ tôi đi ạ’, cậu biết không? Cậu có cơ hội yêu cầu bất cứ điều gì biến thái đấy.”
“Tôi không có sở thích kiểu đó!”
“Im lặng đi. Không muốn đánh thức Subaru dậy đúng không?”
“Ư….”
“Thôi được, nếu cậu không muốn dùng cũng không sao. Đây chỉ là một chút lòng thành của tôi thôi.” Suzutsuki cúi đầu một cách trang trọng.
Đúng là tiểu thư nhà giàu có khác, cô ta biết cách xử lý mọi cử chỉ. Thôi, bỏ qua chuyện đó đi.
“Này, cho tôi hỏi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Bức vẽ trên cái vé quản gia này… là cái gì vậy?”
Tôi liếc nhìn tấm vé trong tay mình. Trên đó là hình một sinh vật bốn chân đang ôm một vật thể có hình dạng kỳ lạ.
“À, đó là hình một con cừu do tôi vẽ đấy. Thỉnh thoảng vẽ vài thứ ngớ ngẩn một chút cũng không sao, đúng không?”
“Cừu ư…”
Đây á? Cái con quái vật siêu thực trông giống như nắm cơm này á? Cô đùa đấy à? Đây là phong cách mới nào thế này? Ngay cả Picasso hay Guernica cũng dễ hiểu hơn nhiều.
“Không tệ lắm đúng không? Từ nhỏ tôi đã luôn muốn trở thành một họa sĩ đấy. À, nhưng tôi phải gác lại ước mơ đó vì tôi phải kế thừa gia đình mình.”
“Hả… thật là đáng tiếc.”
Đáng tiếc thật đấy. Nếu để cái tài năng này của cô ta phát huy, có lẽ cô ta đã được nếm trải sự khắc nghiệt và bất công của xã hội rồi.
“À, nhắc mới nhớ. Trong lớp đang có tin đồn đấy. Về cậu và Subaru đấy.”
“Ư…”
“Phù phù. Vậy thì, hẹn gặp cậu sau giờ học nhé. Tôi rất mong đợi đấy.” Suzutsuki để lại một nụ cười, rồi bỏ đi.
Nói điều mình muốn rồi bỏ chạy ư… Giờ thì tôi sợ phải quay lại lớp học rồi. Từ bên cạnh, tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm kỳ lạ kiểu ‘Ehehe… Kana-chan… mình không ăn thêm được nữa đâu…’, cùng với một gương mặt ngủ say sưa mãn nguyện. Chắc cô ấy đang mơ về chuyện gì đó từ rất lâu rồi. À, nếu có thể, tôi cũng muốn du hành vào thế giới mơ của riêng mình quá.
Nghĩ về cách mình có thể tránh được rắc rối sắp ập đến, tôi thở dài thườn thượt.
Để tôi đi thẳng vào kết luận luôn. Tôi đoán mình khá may mắn, nhưng những điều tôi dự đoán sẽ xảy ra lại thực sự không hề diễn ra. Tôi đã thực sự lường trước rằng mình sẽ bị một bạn nữ cùng lớp đâm vào bụng, nói những câu kiểu ‘À há há, đây là lỗi của cậu đấy, Jirou-kun. Tất cả là tại cậu dám động tay động chân với Subaru-sama…’, nhưng cả lớp không hề có phản ứng gì sau khi tôi và Konoe quay lại. Thậm chí, sự im lặng đó còn khiến tôi rợn người.
Khi hỏi Kurose về chuyện này, hắn ta bảo đây chẳng khác nào khoảng lặng trước cơn bão. Chuyện tôi và Konoe ăn trưa cùng nhau thì gần như cả trường ai cũng biết rồi. Nghe đâu hội fan hâm mộ Konoe lớn nhất mang tên S4 đã phái một đội tấn công bất ngờ, nhưng lại bị một tổ chức khác chặn đứng. Tên của họ đại loại là “Ủy ban Dõi theo Subaru-sama bằng ánh mắt ấm áp”, một phe độc lập không thuộc S4. Nhóm này dường như hoạt động với mong muốn trước tiên là theo dõi phản ứng và cảm xúc của Konoe, sau đó mới ra tay.
Cái gì, hóa ra hội fan của Konoe cũng có người bình thường sao – tôi đã nghĩ vậy. Nhưng thành viên của “Ủy ban Dõi theo Subaru-sama bằng ánh mắt ấm áp” này lại… toàn là những cô gái với sở thích kỳ lạ. Nói cách khác, họ là **hủ nữ**… Họ cuồng thể loại **đam mỹ**. Điều khiến tôi kinh hãi nhất là họ đã có ý tưởng cho **truyện tự xuất bản** và đủ thứ khác dựa trên những tình huống giữa tôi và Konoe. “Ánh mắt ấm áp” cái nỗi gì? Ánh mắt ấy nóng rực như thiêu đốt thì có!
Nói tóm lại, có hai phe đang trong tình trạng chiến tranh lạnh. Tôi cá là sẽ sớm có tranh chấp điên rồ nổ ra, nhưng ít nhất cho đến lúc đó, tôi vẫn an toàn. Thấy nhẹ nhõm đấy, nhưng cảm giác thật phức tạp. Cứ như thể tôi đã trở thành một thuộc địa nằm giữa Thế chiến thứ hai vậy. May mắn thay, các bạn nam trong lớp vẫn chỉ đứng ngoài quan sát màn trình diễn ấy. Mà cũng đúng thôi, như Kurose nói, họ không tự tin lắm rằng tôi có kiểu quan hệ như vậy với Konoe. Dù Kurose đã buột miệng nói ra mấy lời vớ vẩn như “Hai người đã hôn nhau rồi à?”, nên tôi đã đấm một cú vào bụng hắn ta.
Thời gian trôi qua, các tiết học trong ngày cũng kết thúc. Đúng rồi, đã đến lúc cho trận chiến. Cuối cùng, chương trình đặc biệt của Suzutsuki Kanade với mục tiêu chữa khỏi bệnh sợ phụ nữ của tôi sẽ được đưa vào thực hiện.
“—Vậy, sao chúng ta lại ở trung tâm trò chơi thế, Suzutsuki?” Cầm điện thoại trên tay, tôi gọi cho Suzutsuki.
“Ôi chao, cậu muốn một khách sạn hơn à? Tôi cứ nghĩ đây sẽ là đủ cho buổi hẹn hò đầu tiên của cậu chứ.” Cô ta nói với giọng vô tư, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Tôi thật sự muốn nguyền rủa cái người ở đầu dây bên kia. Nếu ai đó có thể dạy tôi cách làm điều đó, làm ơn hãy chỉ cho tôi. Thế giới này sẽ tốt đẹp hơn khi không có quý cô ích kỷ này trong đó.
“Tôi đã nói với cậu rồi mà. Chứng sợ hãi này xuất hiện vì cậu sợ phụ nữ. Vậy nên, để xóa bỏ nỗi sợ này, cậu cần phải làm quen với các cô gái.”
Thảo nào cô ta lại ép chúng tôi đi hẹn hò kiểu này. Hiện tại, Konoe và tôi đang đứng trước một trung tâm trò chơi nằm ở thị trấn gần học viện của chúng tôi. Ngay khi các lớp học kết thúc, Suzutsuki đã gửi chúng tôi đến đây. Thôi thì cũng tốt khi chúng tôi không đến trung tâm trò chơi gần trường. Nếu có ai đó nhìn thấy, họ có thể ghi tên chúng tôi vào cuốn sổ của Tử thần mất.
Nhưng không nói vòng vo nữa, tôi hiện đang hẹn hò với Subaru-sama. Tôi sốc khi Konoe lại chịu ra đây. Tôi biết đây là lệnh của Suzutsuki, nhưng đi hẹn hò với tôi sau khi hôm qua còn lăng mạ và hét lên rằng cô ấy ghét tôi đến mức nào… Có lẽ cô ấy có lý do đặc biệt.
“À này, cậu đang ở đâu thế, Suzutsuki?” Tôi hỏi người đang nói chuyện điện thoại với mình.
Khi tôi đến đây, Konoe (với chiếc túi thể thao vắt qua vai) đang đợi tôi, không có ai khác.
“Tôi đang ngồi ở một quán cà phê truyện tranh gần đây, đọc ‘Jo*o’s Bizarre Adventure’, nên tôi sẽ không cản đường hai người đâu.”
Đúng là một tư duy tuyệt vời. Tôi thực sự cũng muốn đọc Jo*o ngay bây giờ.
“Nào, sao hai người không bắt đầu đi. Subaru, hãy bắt đầu bằng cách chạm vào cơ thể Jirou-kun.”
Vâng, tiểu thư. Konoe khẽ khàng đưa tay chạm vào cánh tay tôi.
Cứ như thể cô ấy đang tháo gỡ một quả bom hẹn giờ vậy. Cuối cùng, ngón tay của Konoe cũng chạm vào đầu ngón tay tôi.
“Thế nào rồi?”
“Cô nói gì cơ?”
“Anh có thấy… hưng phấn không?”
“Làm gì có! Cô nghĩ tôi thảm hại đến mức nào chứ!?”
“Lạ thật… Tôi đã trộn một ít vào bánh mì ở cửa hàng trong trường rồi mà.”
“Cô trộn cái quái gì vào đấy!?”
“Buf*erin.”
“Buf*erin!? Sao cô lại cho thuốc dùng trong gia đình vào đó!?”
“Thì, anh là người hiện đại mà, trái tim cũng cần được chữa lành chứ, đúng không? Vì thế, anh cần sự dịu dàng của buf*erin.”
“Sao tự nhiên lại nghiêm trọng thế này!?”
“Một người quen của tôi uống buf*erin, sau đó cao thêm hẳn 5cm, còn có người thoát khỏi cảnh tự kỷ để trở thành công dân có ích cho xã hội nữa.”
“Tôi cá là chuyện đó chẳng liên quan gì đến buf*erin hết!”
“—Sự dịu dàng có thể cứu rỗi thế giới.”
“Đừng có nhét mấy cái bài học đạo đức nhảm nhí vào đây một cách gượng ép như thế!” Tôi gào vào điện thoại, và nghe thấy tiếng rắc rắc phát ra từ nó.
Suýt nữa thì hỏng rồi. Chỉ cần mạnh tay thêm chút nữa, có lẽ tôi đã bóp nát nó vì tức giận.
“Thôi được, bỏ qua mấy lời khiêu khích đó đi.”
Đó mà là khiêu khích ư? Vậy thì cú đánh trực diện của cô sẽ có sức mạnh và tác động đến mức nào chứ? Tôi lo quá.
“Thế nào rồi, Jirou-kun? Mũi anh có chảy máu không?”
“…? Không, có vẻ như vẫn ổn.” Tôi xoa mặt, nhưng không thấy vết đỏ nào.
“Lạ thật đấy. Hiện giờ anh đang được một cô gái chạm vào mà.”
“À…”
Đúng vậy. Mặc dù Konoe—một cô gái đã chạm vào tôi, cơ thể tôi lại không hề có phản ứng. Cũng chẳng có dấu hiệu mũi sắp chảy máu.
“Tôi biết ngay mà. Trong sâu thẳm trái tim anh, anh vẫn chưa coi Subaru là một cô gái. Đó là lý do tại sao chứng sợ hãi của anh không có phản ứng gì. Và, chúng ta sẽ lợi dụng điều đó.” Suzutsuki ngừng lại một lát, rồi tiếp tục. “Chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ. Subaru, hãy cởi đồ ra.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Khoan đãooooooooo!?” Tôi ngẩng người, hét toáng lên phản bác.
“Có chuyện gì vậy, Jirou-kun? Đây là vì lợi ích của anh mà, nhớ không?”
“Im đi! Chúng ta đã nhảy cóc mấy bước rồi đấy! Cô đang bắt quản gia của mình làm gì giữa ban ngày ban mặt thế hả!?”
Bảo cô ấy cởi đồ giữa bao nhiêu người… Cô ấy nghĩ gì thế chứ…! Có phải đầu cô ấy bị tên lửa tầm nhiệt bắn trúng rồi không?
“Anh nói gì vậy? Ai bảo Subaru phải cởi đồ ở nơi công cộng đâu?”
“Hả?”
Khi tôi nhìn về phía Konoe, cô ấy đã bước vào bên trong trung tâm trò chơi. Chẳng lẽ cô ấy phải cởi đồ ở trong đó ư? Tôi cảm giác cô ấy sẽ bị bắt vì tội không đứng đắn nơi công cộng mất…
“Không cần lo lắng đâu. Cô ấy sẽ thay đồ trong nhà vệ sinh.”
“Hả? Cô đang nói cái gì vậy?”
“Fufu, kế hoạch hoàn hảo. Anh vẫn chưa hoàn toàn nhận thức được Subaru là một cô gái. Điều đó thật sự rất thuận tiện. Nếu đột nhiên anh hẹn hò với một cô gái bình thường, tôi đoán kích thích sẽ quá lớn.”
“Tôi hiểu rồi. Cô đang bảo tôi phải từ từ làm quen đúng không?”
Nó giống như bánh xe phụ của một chiếc xe đạp vậy. Đầu tiên, tôi phải nhận thức Konoe là một cô gái, sau đó quen dần với việc ở gần và tương tác với một cô gái.
“Nhưng, tại sao lại phải bắt Konoe cởi đồ?”
“Anh sẽ hiểu ngay thôi. Quan trọng hơn—”
“Quan trọng hơn?”
“Hãy nhớ đừng ngất xỉu vì sốc nhé?”
“Cái gì?”
Tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói gì. Tuy nhiên, sau vài khoảnh khắc chờ đợi, tôi đã hoàn toàn hiểu ra. Konoe bước ra khỏi trung tâm trò chơi, mặc bộ đồng phục nữ sinh của Viện Rouran.
“—!”
Ôi trời, tôi thấy choáng váng cả người! C-cô ấy dễ thương quá đi mất! Từ dưới tà váy đồng phục, tôi có thể thấy đôi chân thon thả của cô ấy. Nhờ đôi tất cao cổ mà vẻ đẹp ấy lại càng thêm nổi bật. Cô ấy để tóc xõa, chỉ cài một chiếc nơ nhỏ, trông lại càng thêm nữ tính. Nói thật là, trông đẹp đến không tưởng. Cứ như bộ đồng phục này sinh ra là để dành cho cô ấy vậy.
“Có vẻ Subaru đã trở lại rồi. Thế nào, còn tỉnh táo không?”
“Cũng… tạm được ạ.”
Thì ra là vậy, cái túi thể thao kia dùng để làm gì tôi đã hiểu rồi. Không ngờ cô ấy lại mang theo đồ để thay.
“Nói sao đây… tôi có cảm giác ngực cô ấy to hơn trước thì phải…” Tôi thì thầm, cố gắng giữ giọng thật nhỏ để Konoe không nghe thấy.
‘Là áo nịt ngực đó. Bình thường Subaru luôn mặc áo nịt ngực để che đi bộ ngực của mình. Mà dù sao thì cái đó cũng chẳng quan trọng lắm. Chưa kể, cô ấy còn phải mặc thêm cả áo ngực có đệm nữa chứ.’
“Hả, thật sao…”
Nhưng mà, khoan đã? Áo nịt ngực khá cứng mà nhỉ? Tôi nhớ hôm qua khi chạm vào ngực cô ấy, nó mềm một cách kỳ lạ…
‘À nhân tiện, hôm qua Subaru đã quên không mặc áo nịt ngực đó. Chính vì thế, khi cậu chạm vào cô ấy trong phòng thí nghiệm hôm qua—’
“Khoan đã. Dừng lại ngay, Suzutsuki. Không nói thêm nữa.”
Những ký ức đang ùa về trong đầu tôi đang giao tranh kịch liệt với lý trí. Cứ như trận đánh Dan-no-Ura đang diễn ra ngay trong tâm trí tôi vậy. Cố lên nào, lý trí của ta. Nếu ngươi thua, thì ta sẽ mất đi tư cách làm người mất!
‘Giờ thì, tiếp tục nhiệm vụ thôi. Cậu sẽ đi hẹn hò ở trung tâm trò chơi điện tử với Subaru trong bộ dạng hiện tại. Nếu có chuyện gì xảy ra, nhớ liên lạc với tôi.’
“K-khoan đã! Đừng có cúp máy ngay chứ!”
Ở một mình với Konoe trong bộ dạng hiện tại quá sức nguy hiểm. Với sự thay đổi này của cô ấy, giờ tôi chỉ có thể coi cô ấy là một cô gái mà thôi. Hay đúng hơn, cô ấy *là* một cô gái. Thay vì quen dần với chuyện này, tôi có khi lại biến trung tâm trò chơi thành một biển máu đỏ tươi mất…!
‘Cố gắng lên nhé. Tôi không thể rời khỏi đây lúc này được.’
“Gì chứ, có chuyện gì xảy ra ở quán cà phê truyện tranh sao?”
‘Đúng vậy, đây là một khoảnh khắc vô cùng đặc biệt. Ngay lúc này, Naracia vừa nhập vào cơ thể của Gioro và…’
“Thôi thì, sao cô không ngừng đọc Jojo lại đi, hả!?”
Không phải tôi không hiểu, cảnh đó tôi cũng suýt khóc mà. Nhưng mà, sao cô có thể tàn nhẫn đến thế cơ chứ? Cô tiểu thư giàu có kia đang tận hưởng cuộc sống ở quán cà phê truyện tranh. Cô ta còn dám cắt ngang cuộc gọi nữa chứ, đúng là đồ quỷ Suzutsuki. Cô ta ưu tiên truyện tranh hơn cả tôi!
“Này… Jirou, trông em… có kỳ lạ không?” Konoe hỏi tôi, kéo chiếc váy của mình xuống.
“K-không, trông… rất hợp với em.”
Bằng chứng là, cô ấy bắt đầu thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Tôi thật sự mừng vì không có ai quen biết chúng tôi ở gần đó.
“T-thật sao? Chẳng là… em vẫn luôn muốn được mặc những bộ đồ như thế này ít nhất một lần.” Tà váy bay bay, Konoe vui vẻ xoay vòng tại chỗ.
Có lẽ cô ấy đã luôn muốn được mặc đồ con gái như thế này, nhưng lại không có thời gian vì phải sống dưới thân phận một cậu con trai.
“Giờ thì, đi thôi. Chúng ta sẽ khắc phục chứng ám ảnh của cậu ngay bây giờ.” Subaru-sama trông có vẻ tràn đầy năng lượng, khi cô ấy bước về phía lối vào trung tâm trò chơi điện tử.
Tôi theo sau cô ấy, và bước vào bên trong… Nhưng mà nói thật, liệu điều này có làm cho chứng ám ảnh của tôi càng tệ hơn không?
“Jirou, cái đó là gì vậy?”
Ngay sau khi chúng tôi bước vào, ánh mắt của Konoe dán chặt vào những cỗ máy gắp thú. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy đến một trung tâm trò chơi điện tử.
“Đó là máy gắp thú UFO. Nếu bỏ tiền vào, em có thể thử lấy những món quà bên trong.”
“Ồ hô.”
Rõ ràng là cô ấy không nghe lời giải thích của tôi. Giống như một cô gái đang say mê ngắm nhìn một chiếc váy cưới, cô ấy chỉ đơn thuần nhìn chằm chằm qua lớp kính trong suốt. Khi tôi nhìn vào bên trong, tôi phát hiện một con thú nhồi bông mang tên ‘Cừu Im Lặng’.
“……”
Khoan đã, cô chắc chắn về chuyện này chứ? Là một con thú nhồi bông hình cừu đáng yêu đấy, nhưng không hiểu sao nó lại có hàm răng sắc lẹm như cá mập. Chưa kể trên miệng còn vương mấy vệt đỏ lòm nữa chứ. Cứ thế này trông nó lại giống hệt vị giáo sư nọ trong bộ phim kia thì chết.
“…Dễ thương quá…”
Hừm, có vẻ cô ấy thích nó thật rồi. Chắc Konoe vẫn nữ tính hơn mình tưởng tượng ban đầu. Mỗi tội cái gu thẩm mỹ hơi “lạ” chút thôi. Thấy cô ấy cứ mãi mê ngắm nghía, mình liền hỏi “Để tôi gắp cho nhé?”, Konoe gật đầu lia lịa. Lâu lắm không luyện tay nên mình hơi bị “lụt nghề”, tốn mất cả ngàn yên, cuối cùng cũng gắp được con thú nhồi bông và đưa cho Konoe.
“Woa… Dễ thương quá…”
Ừm, đúng là dễ thương thật. Chính cô đấy, Konoe ạ. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười này của cô thôi, mình thấy bỏ ra ngàn yên cũng hoàn toàn xứng đáng. Thế là mình đành ngậm ngùi nói lời tạm biệt với chiếc đĩa nhạc định mua tháng này vậy. Phải cẩn thận, đừng để việc này thành thói quen.
“…Ơ?”
Nghĩ đến đó, mình bỗng nhớ ra một thứ. Mình đưa tay vào túi, lôi ra một tấm vé. Đó là tấm vé quản gia mà Suzutsuki đã đưa cho. Không biết mình có dùng được nó thật không nhỉ?
“Này Konoe, cô có biết đây là cái gì không?”
Konoe đang ôm chặt con thú nhồi bông, vui vẻ là thế, nhưng vừa nhìn thấy tấm vé, nét mặt cô ấy liền cứng đờ lại.
“Không thể nào… Sao cậu lại có nó?”
“Sao ư… Suzutsuki đưa cho tôi mà. Quan trọng hơn, nếu tôi dùng cái này, cô phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, đúng không?”
“……” Cô Quản gia-kun đáng yêu lập tức im bặt, mặt cắt không còn một hạt máu.
Hừm, xem ra mình đoán đúng rồi. Giờ phải làm gì đây, mình cứ dùng thử luôn vậy… À, theo hướng dẫn ghi trên vé, ngay khi xé nó ra, chúng ta sẽ lập khế ước chủ tớ. Thế là mình xé toạc tấm vé, và Konoe nở một nụ cười khó ở.
“—L-Làm sao tôi có thể phục vụ ngài đây, thưa chủ nhân đáng kính.”
“……”
……Chà, nói sao nhỉ. Mình không ngờ hiệu ứng lại mạnh thế này. Mình bị một cô gái cùng tuổi gọi là chủ nhân. Không ổn rồi, có khi mình đang dấn thân vào một con đường không lối thoát đấy.
“Vậy là, bây giờ cô là quản gia của tôi, đúng không?”
“…! V-Vâng, đúng như ngài nói, thưa chủ nhân đáng kính.” Mi mắt Konoe khẽ run lên.
Có vẻ như cô ấy không thích bị ai khác ngoài Suzutsuki ra lệnh. Mà thôi, mình cũng không muốn yêu cầu gì quá đáng cả, nên…
“Cô có thể kêu ‘Be be’ như cừu không?”
“Hả?” Konoe trông như thể không hiểu mệnh lệnh mà chủ nhân mình vừa đưa ra.
“Tôi muốn cô phát ra tiếng kêu của cừu. Cô thích cừu mà, đúng không? Chắc là đơn giản thôi.”
“~~~!”
Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, đôi môi cô ấy bắt đầu run run, rồi dần dần cả người cũng run theo. Và rồi, khi nước mắt rưng rưng—
“B-Beeeee~”
Như một chú cừu con hoảng sợ trước sói, cô ấy cất tiếng kêu. Quả là một màn tái hiện y như thật… Không hiểu sao, mình cảm thấy như mình vừa làm một việc không nên làm với tư cách là một con người. Có vẻ như Konoe rất yêu cừu, nhưng cô ấy chắc chắn không thích bắt chước chúng. Thậm chí, cô ấy nhìn mình như thể mình vừa giết cha mẹ cô ấy vậy…
“…Thưa chủ nhân đáng kính.”
“H-Hả? Tôi đã dùng hết vé quản gia rồi, cô có thể trở lại bình thường mà.”
“—Không không không, ngài nói gì thế. Tôi là quản gia của chủ nhân mà, ngài nhớ chứ?”
“…!”
T-Thôi chết! Cô ấy đang mỉm cười với mình, nhưng đôi mắt thì vô hồn!
“À, thưa chủ nhân đáng kính. Ngài có một ít bụi trên đầu kìa.”
“!? D-Dừng lại, Konoe! Tôi có thể tự phủi nó mà!”
Konoe đột nhiên rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Da gà mình nổi lên như trẩy hội. Mặt Konoe kề sát ngay trước mình, gần đến mức chỉ cần một cử động nữa là có thể chạm môi.
“Sao thế, chủ nhân? Run rẩy như vậy. Ngài lạnh sao? Để tôi sưởi ấm cho ngài nhé?” Cô ấy thì thầm vào tai mình.
Không ổn rồi, bên trong mũi mình có cảm giác châm chích. Mình đã cảm thấy máu mũi sắp trào ra rồi đây.
"T-T-tôi xin lỗi! Tôi lỡ quá trớn rồi! Tôi sẽ xin lỗi mà! Tôi vô cùng xin lỗi vì đã khiến cậu phải hành động như một kẻ yếu đuối! Thế nên, đừng đến gần hơn nữa! Cứ thế này thì tôi sẽ ngất mất—"
"Xin cứ yên tâm, chủ nhân kính mến." Người quản gia của tôi nở nụ cười đẹp tựa thánh nhân. "Chủ nhân nghĩ mình sẽ được tha thứ chỉ vì ngất đi thôi sao?"
À, hụ... Có vẻ hình phạt thực sự sẽ chờ đợi tôi sau khi tôi hoàn toàn bất tỉnh. Ít nhất thì tôi cũng mong mình đừng tỉnh dậy trong tư thế bị treo ngược lên trần nhà hay gì đó. Nhưng ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, một chuyện đã xảy ra.
"Gyaha!?"
Một cú va chạm mạnh khiến toàn thân tôi chấn động. Như thể một quả tên lửa đã giáng thẳng vào người, cơ thể tôi bị hất văng đi. Tôi thậm chí còn chẳng kịp tỏ ra ngạc nhiên, khi cơ thể cứ thế lăn lông lốc trên sàn của trung tâm trò chơi. Tầm nhìn của tôi quay mòng mòng. Người đã tung một cú dropkick đẹp mắt vào sọ của tôi – cô gái với mái tóc ngắn gọn gàng kia – đã tiếp đất một cách hoàn hảo.
Đúng vậy, đó là Sakamachi Kureha. Em gái tôi xuất hiện trên sân khấu này, tôi tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn nó.
"K-Kureha! Em làm gì ở đây vậy?!" Tôi chỉnh lại kính, và hét lên.
Cổ tôi cứng đờ và đau điếng. Nếu nó làm thế với người bình thường, có lẽ họ đã trật khớp xương rồi.
"Câu đó là của em mới phải chứ, Nii-san...!" Giọng Kureha run lên vì giận dữ. "Em nghe thấy một tin đồn kỳ lạ ở trường... rằng anh đang hẹn hò với một chàng trai. Em nghĩ điều đó là không thể, nhưng em đã bám theo anh đến tận đây từ trường."
"Bám theo... em đã theo dõi anh ư!?"
Em là cái thứ gì vậy, một kẻ bám đuôi sao? Anh không thể cười nổi chuyện này đâu đấy.
"Phải, và sau đó... em thấy anh đang làm cái chuyện này. Konoe-senpai, hay là cô nói gì đi?"
Nghe những lời này, cơ thể Konoe giật bắn người vì sốc. Chết tiệt, chúng tôi toi rồi. Nhìn thế nào thì Konoe cũng hoàn toàn là hình mẫu của một cô gái. Ai nhìn cũng sẽ nhận ra ngay... rằng Subaru-sama thực ra là con gái...!
"Nghĩ đến việc cô che giấu bí mật động trời này... tôi thật sự bất ngờ đấy." Kureha chỉ vào Konoe như một thám tử.
Và rồi, nó tuyên bố.
"Tôi sẽ không bao giờ ngờ được... rằng cô là một tên biến thái thích mặc đồ nữ!"
"“Cái gì?”"
Giọng Konoe và tôi chồng lên nhau, hoàn toàn ngớ người... Ôi trời, tôi mừng phát điên vì em gái tôi là một đứa ngốc. Có vẻ như chúng tôi đã tránh được tình huống tệ nhất bằng cách nào đó.
"Tôi đã thấy có gì đó sai sai khi cô đến nhà chúng ta sáng nay rồi! Đồ mèo trộm! Cô đang cố dụ dỗ Nii-san đúng không!"
"Cái, cái gì mà cô nói vớ vẩn thế, đồ ngốc! Đó không phải là—"
"Anh im đi, Nii-san." Kureha hổn hển như một con chó hoang, cắt ngang lời tôi. "Tất cả... Em đã nhìn thấu tất cả rồi, anh biết không? Anh đã tặng đồ chơi nhồi bông cho Konoe-senpai đang giả gái, và hai người thì đứng sát nhau như thể đang ôm... Và, giọt nước tràn ly cuối cùng...!" Nó bắt đầu rơm rớm nước mắt. "Một nụ hôn... hai người đàn ông các người sắp hôn nhau rồi!"
...Xong rồi. Có thứ gì đó sâu thẳm trong lòng tôi mách bảo như vậy. Giờ nghĩ lại, Kureha luôn là kiểu người dễ hiểu lầm mọi chuyện. Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, dù tôi có nói hay giải thích thế nào, nó cũng sẽ không nghe – và càng làm mọi chuyện tồi tệ hơn.
"Konoe-senpai... Dù cô có dễ thương thế này... và là hot girl số một ở trường chúng ta... tôi không thể tin được cô lại dám dụ dỗ Nii-san của tôi...!"
Tôi thực sự có cảm giác như đang xem một quả bom hẹn giờ từ từ đếm ngược đến ngày tận thế.
"Trả... Trả Nii-san của tôi lại đây—!"
Thế là nó bùng nổ. Cùng lúc nó gầm lên, nó lao về phía Konoe như một viên đạn bắn ra từ nòng súng.
"Ưm, Konoe! Cẩn thận, nó—"
Tôi vừa định lên tiếng cảnh báo Konoe thì cô bé đã tự mình hành động rồi. Chắc hẳn đó là một phản ứng tự vệ. Khi Kureha lao thẳng tới, Konoe liền tung ra cú đấm trái để phản công—
“Non nớt!”
Kureha dễ dàng né được cú đấm của Konoe. Cô bé tiếp đó tóm lấy cổ tay Konoe, rồi nhảy vọt lên để khóa chặt chân đối thủ. Tôi nghĩ kỹ thuật này gọi là “khóa tay nằm ngửa vuông góc”. Vì tôi từng là “công cụ tập luyện” của cô bé, nên tôi biết rõ chiêu này.
—Hàng phục. Kureha đang cố bẻ gãy khuỷu tay của Konoe. Konoe mất thăng bằng, ngã xuống sàn. Phần còn lại thì đơn giản thôi. Kureha chỉ cần kéo thẳng cánh tay mình đang nắm giữ, và bẻ gãy khuỷu tay của Konoe…!
“Sao nào! Đây mới là sức mạnh thật sự của câu lạc bộ thủ công Học viện Rouran!” Kureha hét lên, chắc mẩm mình đã chiến thắng.
Không, một thành viên câu lạc bộ thủ công bình thường làm sao có thể tung ra đòn tấn công như vậy! Tôi thực sự muốn phản bác nhưng không tài nào thốt lên lời. Đúng là Kureha có khác, những năm qua cô bé dùng tôi làm công cụ tập luyện đâu có uổng phí. Cứ đà này, cô bé có thể thực sự bẻ gãy cánh tay của Konoe—
“!”
Ngay khi tôi tưởng Kureha đã giành chiến thắng, thì chuyện đó xảy ra. Cơ thể Konoe xoay tròn như một con rắn. Bất ngờ thay, Konoe đẩy người về phía trước, dùng lực xoay để thoát khỏi đòn khóa của Kureha một cách mạnh mẽ.
“Ể—”
Khuôn mặt Kureha méo xệch vì sốc. Chắc hẳn cô bé không ngờ Konoe lại dễ dàng thoát khỏi đòn khóa này, nên cô bé cứ đứng sững sờ, phản ứng chậm chạp. Và, Konoe đã tận dụng khoảnh khắc đó—bằng một cú đá giữa người. Ngay khi Kureha định đứng dậy, một cú đá mạnh mẽ nhắm thẳng vào mặt cô bé.
“Kya!?”
Cô bé bằng cách nào đó kịp khoanh tay chắn đòn. Tuy nhiên, sức mạnh của cú đá đã khiến cơ thể nhỏ bé của cô bé bay văng ra xa.
“N-Này! Kureha!?” Tôi chạy đến chỗ cô em gái đang nằm bệt trên sàn.
Khuôn mặt cô bé méo mó vì sốc, nằm sải lai trên mặt đất theo hình chữ 大. Nhìn sơ qua, có vẻ cô bé không bị thương tích gì, tổn hại lớn nhất mà cô bé phải chịu là việc Konoe đã thoát được đòn chí mạng của mình.
“C-Cái gì… đây vậy…” Cô bé lầm bầm, rồi sau đó. “Cái này… cái này không công bằng!” Cô bé bắt đầu hét lên, rồi bỏ chạy khỏi trung tâm trò chơi.
Cả Konoe và tôi chỉ có thể nhìn theo trong sự bối rối.
♀×♂
“Tớ xin lỗi, Jirou… Tớ không cố ý đá mạnh như vậy.”
Đã thay lại bộ đồ nam thường ngày, Konoe lộ rõ vẻ ủ rũ. Sau khi Kureha bỏ chạy, cả hai chúng tôi cũng rời khỏi trung tâm trò chơi. Hay nói đúng hơn là, chúng tôi cũng chạy trốn. Chúng tôi không thể ở lại đó sau khi gây ra một vụ ồn ào đến mức đó.
Hiện tại, chúng tôi đang trên đường về nhà. Đường về của Suzutsuki và Konoe tình cờ trùng với đường của tôi, nên chúng tôi cùng về.
“Đừng có buồn bã thế. Nếu không làm vậy thì cậu cũng không thể ngăn Kureha lại được.”
Thực tế, nếu Konoe không được huấn luyện tự vệ, mọi chuyện đã có thể kết thúc tồi tệ hơn nhiều. Có khi lúc này cô bé đã phải nằm viện rồi ấy chứ. Chưa kể, Kureha hẳn vẫn ổn ngay cả với đòn tấn công như vậy.
“À, nếu cô em gái cậu có thức tỉnh sở thích kỳ quặc nào đó nhờ cú đá của Subaru thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Im đi, Suzutsuki.”
Đừng có nói như thể đó là một kết luận hợp lý vậy chứ. Ngay từ đầu, cậu nghĩ đây là lỗi của ai cơ chứ. Haizzz, tôi sợ phải về nhà quá. Tôi cá Kureha hẳn đang giận sôi máu rồi.
“Haa, chắc tôi lại phải sửa Kumagorou lần nữa rồi.”
“…Kumagorou? Cái gì vậy?” Konoe hỏi, có vẻ bối rối.
“À, đó là con gấu bông mà Kureha có từ hồi còn bé xíu. Cô bé hay làm nó gần nát bươm nên tôi phải sửa lại nhiều lần lắm.”
“À ra, thì ra con bé cũng có những thứ dễ thương như vậy. Dù sao thì, nó cũng là con gái mà.”
“……”
…Tôi không thể nói cho cô ấy biết. Thật ra, chú gấu Kumagorou gần như là bao cát của Kureha mỗi khi tôi vắng nhà. Vì vậy, chú gấu bông đó thường xuyên bị rách bươm, tả tơi đến mức có vứt vào sọt rác cháy được cũng chẳng ai ngạc nhiên, nhưng tôi đã sửa nó đi sửa lại hết lần này đến lần khác. Chú ấy không còn là một món đồ chơi nữa, mà đúng hơn là một người đồng chí sát cánh bên tôi. Cả Kumagorou lẫn tôi đã cùng nhau chiến đấu trên chiến trường mang tên Gia đình Sakamichi suốt nhiều năm trời.
“Thôi được rồi, hẹn gặp cậu ở trường vào ngày mai nhé.”
Đến nhà, tôi tách khỏi hai người còn lại. Nhà tôi cũng giống như bao ngôi nhà khác—không hẳn là vậy, nếu nói thật lòng. Nhìn bên ngoài, nó giống một căn nhà dân bình thường, nhưng dưới lòng đất lại có một võ đường và một phòng tập gym.
Ở đó, Kureha và tôi thường xuyên được mẹ huấn luyện cận chiến khi còn nhỏ. Nhưng mà, tôi luôn là người đầu hàng trước. Một chiếc xe thể thao màu đỏ thẫm đậu trong gara, nhưng đây cũng chỉ là một thú vui khác của mẹ tôi thôi. Mẹ là tay đua đường phố kiểu gì vậy trời.
Tôi mở khóa cửa trước. Đây mới là lúc trận chiến thực sự bắt đầu. Tôi cần phải giải thích rõ ràng tình hình cho con bé. Tôi dám chắc nó sẽ phải gãy xương mới chịu tin tôi.
“…Đúng là nó có thể bẻ gãy xương tôi thật.” Lẩm bẩm những lời đáng sợ với chính mình, tôi mở cửa, chỉ để đối mặt với một khoảng không tối đen như mực bên trong.
…Kỳ lạ thật, Kureha đáng lẽ phải về nhà rồi chứ. Với những suy nghĩ đó, tôi bật đèn hành lang—Chỉ để phát hiện ra chú gấu bông vừa nhắc đến kia đã bị “tàn sát”.
“Ối!” Tôi không kìm được tiếng kêu kinh hãi.
Chú gấu bông tội nghiệp đó—hay đúng hơn là những mảnh vụn của nó—nằm rải rác khắp hành lang, tạo nên cảnh tượng một vụ thảm sát. Là Kumagorou. Chết tiệt, có vẻ như Kureha đang phát điên lên giống như thị trường chứng khoán Nhật Bản hiện tại vậy. Cảnh tượng kinh hoàng này đã nói lên tất cả. Không biết chú ấy đã phải chịu đựng kiểu tra tấn nào để ra nông nỗi này. Việc sửa chú ấy lúc này đã trở nên bất khả thi rồi. Và, tôi tình cờ chạm mắt với đôi mắt nhựa vô cảm của chú ấy.
‘—Hãy sống tiếp.’
…! Không thể tin được. Chắc chắn đây là ảo giác rồi. Một chú gấu bông không thể nói được như vậy, nhưng tôi lại cảm thấy như nó đang nói thẳng với mình.
“K-Kumagorouuuuuuuu!”
Aghh… Vĩnh biệt, người đồng chí thân yêu của tôi. Nếu chú được ban cho quyền đầu thai, ít nhất tôi mong chú sẽ trở thành một chú chuột bông, và được tất cả trẻ em trên thế giới này yêu mến. Tôi nói lời từ biệt với Kumagorou, và rơi một giọt nước mắt nóng hổi.
“…Anh trai.”
“K-Kureha!?”
Nghe thấy một giọng nói quen thuộc phía sau lưng, tôi quay lại, và thấy Kureha đang đứng đó. Con bé vẫn còn mặc đồng phục.
“Mừng anh về nhà.”
“P-Phải, anh về rồi đây…”
Hả? Con bé bình tĩnh và điềm đạm hơn tôi nghĩ nhiều. So với vẻ thường ngày, con bé thiếu đi sự năng động vốn có. Chắc cú sốc khi thua Konoe hẳn là lớn lắm.
“Anh trai… em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“C-Chuyện gì thế?”
Nghe cô em gái nói với giọng điệu nghiêm túc như vậy, tôi không khỏi thấy sợ hãi. Con bé sẽ không đòi viết di chúc hay gì đó đâu nhỉ. Lời nói tiếp theo của tôi có thể là lời cuối cùng… À ha ha. Tôi không nên cười về chuyện đó.
“Anh trai… anh và Tiền bối Konoe đang hẹn hò phải không?”
“K-Không, bọn anh chỉ là bạn bè thôi. Hơn nữa, cả hai đứa anh đều là con trai mà.”
“…Em hiểu rồi. Phải rồi nhỉ. Tất cả chỉ là em hiểu lầm thôi. Aiza, em mừng quá.” Kureha thở phào nhẹ nhõm.
Giờ thì, tại sao con bé lại đỏ mặt như vậy? Có phải nó bị cảm lạnh rồi không?
“Vậy thì… Anh trai, em cần anh cho em lời khuyên về một chuyện.”
“Lời khuyên?”
“Vâng… Em thật ra… có người em thích.”
“…Cái gì?”
“Đây là lần đầu tiên em cảm thấy như thế này… Nên, em không biết phải làm gì.”
“…”
Mà này, người đó thật ra là bạn của anh đấy, anh hai." Kureha lí nhí nói, đôi má ửng hồng.
Mọi tế bào trong cơ thể tôi đều như muốn gào thét lên. Tôi có dự cảm chẳng lành. Cảm giác cứ như đang đứng trên bãi cát, một cơn sóng thần khổng lồ sắp ập tới vậy. Lần này đúng là bão tố rồi…!
“Thế này này…” Kureha đan các ngón tay vào nhau, bối rối nghịch nghịch rồi khẽ kéo tôi lại. “Anh hai có biết dạo này anh Konoe-senpai có đang quen ai không?”
“Ờ-ờ, anh nghĩ là không?”
“Vậng… hí hí.” Kureha cười tít mắt vui vẻ. “Chuyện là…”
“Gì-gì vậy em gái bé bỏng của anh?”
“Vì cú đá lúc nãy… tim em đã lỡ mất một nhịp.”
“H-Hả…”
“Anh Konoe-senpai vừa mạnh mẽ, lại còn rất ngầu nữa.”
“À-à, thì anh cũng thấy vậy…”
“Em—em lỡ thích anh ấy rồi!”
“……”
Lạy Chúa tôi. Cha ơi, con gái của cha đã lỡ yêu một cô gái rồi!
1. Đòn vật khóa chân, bẻ cổ
2. Thịt xiên rau củ chiên giòn
3. Bánh thịt băm chiên
4. Tham chiếu một game: Golgo 13: Top Secret Episode
5. Tham chiếu Jojo phần 5


0 Bình luận