Ánh lửa chập chờn chiếu lên bậc đá ẩm ướt khi Trương Hằng rời khỏi giếng cổ. Không có tiếng còi báo hiệu, không có trống nghi lễ, chỉ có gió đêm rít nhẹ qua rừng tre như tiếng răng ai nghiến vào nhau trong cơn mê sảng.
Cậu quay lại nhìn cánh cửa đá một lần cuối, nơi khắc dòng chữ “Ngủ yên, đừng tỉnh.”
“Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ các người tỉnh trước tôi rồi.”
Trương Hằng siết chặt đuốc, bước về phía lối mòn dẫn vào khu rừng bị cấm. Tấm biển gỗ cắm chéo nghiêng bên lối vào đã mục nát, dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng sơn đỏ đã phai: “Cấm vào sau khi mặt trời lặn.”
Lúc này trời đã hoàn toàn tối. Rất tiếc.
Cậu đẩy cửa tre bước vào.
Ngay khi bước qua khỏi hàng rào tự nhiên, hệ thống lập tức hiện dòng thông báo:
【Đã bước vào khu vực “Rừng Cấm”】【Hệ thống bản đồ bị khóa】【Tăng cường độ hoang tưởng – cảm giác giả lập】【Kích hoạt cơ chế: Lối đi thay đổi theo từng lựa chọn】
【Cảnh báo: Không được quay đầu】
“…Tôi vừa được khuyên không tháo mặt nạ, giờ lại bị cấm quay đầu. Cái game gì toàn luật bất thành văn nhưng đụng vào là chết vậy trời?”
Dù miệng lầm bầm, Trương Hằng vẫn làm đúng như hướng dẫn không quay đầu lại.
Cậu đưa đuốc lên cao, soi đường. Hai bên là những thân cây khô gầy guộc không phải tre, không phải tùng, mà là thứ gì đó nằm giữa rễ người và dây leo, có vỏ trắng phấn, lớp da tróc lở như vừa lột xác.
Lá dưới chân kêu lạo xạo, nhưng không có tiếng côn trùng, chim chóc hay bất kỳ sinh vật nào khác. Cả khu rừng im lặng đến đáng sợ như thể cậu đang đi giữa một vùng ký ức chết.
Sau vài phút đi sâu, Trương Hằng bắt đầu nhận ra sự bất thường: không khí trở nên dày hơn, giống như cậu đang lội trong làn sương vô hình.
Cậu dừng lại, rút cây bút Pilot, cắm nhẹ vào một thân cây gần đó để đánh dấu.
Vừa quay đi được vài bước, cậu lập tức quay lại kiểm tra. Dấu bút đã biến mất.
“Ồ… replay loop. Rừng này không phải kiểu rừng đi là tới. Nó dùng cơ chế xoắn không gian, giống như trò ‘Escher in VR’.”
Trương Hằng ngồi xuống, lấy ra sổ tay, châm đuốc lên thêm một tầng. Cậu cắm que đuốc phụ vào gốc cây, rồi viết:
“Bị lặp không gian. Không thể đánh dấu bằng vật lý. Có thể cần dùng sóng âm thanh ký ức để tạo chốt.”
Ánh đuốc hắt bóng Trương Hằng dài ngoằng dưới đất, rồi dần xếp thành hình một con cú đang dang cánh.
Cậu ngẩng lên.
Không có gì cả. Chỉ là những cành cây trơ trụi. Nhưng thứ đang nhìn cậu… không phải ở trên đầu – mà là bên trong chính mình.
Từ lúc vào rừng, Trương Hằng bắt đầu nghe thấy… tiếng ai đó nói thì thầm bên tai, âm vực rất thấp, chỉ đủ khiến não cậu ngứa ngáy.
“■■■… quay về… đừng để nó nhìn thấy...”
Cậu dừng lại, đập nhẹ vào mặt nạ: “Này, Fukurokami, nếu ông còn sống, thì truyền tín hiệu rõ ràng tí được không?”
Ngay lúc ấy, hệ thống hiện lên:
【Bắt đầu nghi lễ thứ hai: Vượt qua Con Mắt Thần】【Tất cả lối đi đều đang bị theo dõi】【Tìm được trung tâm của Rừng Cấm trước khi bị nhìn thấu】【Gợi ý: Ánh mắt không đến được nơi không có ký ức】
Trương Hằng nheo mắt.
“Ký ức à...”
Cậu nhét tay vào ba lô, lấy ra cuốn sổ tay. Ở trang trước đó, dòng chữ “Mình đã từng...” đã bị ai đó vạch đè lên bằng mực đen.
“Không có ký ức...”
Cậu lập tức nghĩ tới đoạn mã Morse trong giếng – đoạn bị hiến tế.
“Phải rồi. Mình đã mất một đoạn ký ức. Có thể... đó là chìa khóa.”
Cậu nhắm mắt, để mặc bản thân dẫn đường bằng... khoảng trống trong trí nhớ.
Từng bước một, không theo cảm giác, không theo lý trí mà theo nỗi trống rỗng. Bóng cây lay động quanh cậu, nhưng không có con cú nào hiện hình, cũng không có tiếng thì thầm nữa.
Khi cậu mở mắt ra, trước mặt đã là một khoảng rừng trống. Chính giữa có một gò đất cao, trên đó cắm một cột gỗ treo đầy mặt nạ cú cũ kỹ, không cái nào giống cái nào.
Ở chân cột gỗ là một vòng tròn tro tàn, giống hệt nghi lễ trong giếng.
Trương Hằng đứng giữa khoảng trống giữa rừng, nơi gò đất nhô lên như một hòn đảo cô lập giữa biển cây. Đuốc cắm xuống đất vẫn cháy lập lòe, ánh sáng ấm tỏa ra không quá năm mét, phần còn lại vẫn bị bóng tối nuốt chửng.
Cậu không vội bước vào vòng nghi lễ, mà lùi lại nửa bước, ánh mắt lia qua từng góc cạnh của khu vực xung quanh.
Cây cối ở đây mọc không theo quy luật. Thân cây quặt quẹo như bị gió bẻ gập, có cái mọc ngang sát mặt đất, có cái lại vươn thẳng lên trời như đang kêu cứu. Tán cây giao nhau ở tầm thấp, tạo thành một dạng mái vòm bán kín. Từng giọt nước nhỏ từ trên lá xuống, bốc lên mùi tanh như máu khô.
Bên dưới lớp lá rụng là một lớp rêu màu xám phủ lên đá vụn lạ ở chỗ, lớp rêu này chỉ mọc ở một bên của thân cây.
“Gió...”
Trương Hằng ngồi xuống, đưa tay chạm nhẹ vào lớp rêu. Cảm giác trơn trượt và ẩm lạnh lập tức dính lên ngón tay. Cậu đứng dậy, rút bật lửa trong ba lô ra và đốt một mảnh giấy, đưa nó sát thân cây.
Ngọn lửa ngả nghiêng về bên trái.
“Vẫn có gió... nghĩa là rừng này không hoàn toàn khép kín. Có ít nhất một lối ra, hoặc một khe hở tự nhiên để không khí lưu chuyển.”
Trương Hằng mở sổ tay, ghi nhanh:
“Rêu chỉ mọc phía không có ánh nắng và ít gió. Có thể dùng để xác định hướng.”
Tuy nhiên, rêu ở đây mọc ngược so với kiến thức thông thường tức là không bám về phía bắc như trong sách địa lý, mà lệch hẳn sang tây nam.
“Không gian bị xoắn, nhưng quy luật môi trường vẫn còn… nghĩa là có thể tái lập hệ trục tọa độ dựa trên gió và thực vật.”
Cậu lùi lại, quan sát cẩn thận ba thân cây khác nhau ở ba hướng: một thân khô trắng, một thân mọc mốc xám, và một thân đen cháy sém ở gốc. Tất cả đều có dấu vết rêu bám chỉ về cùng một phía.
“Khi không có bản đồ, mà hệ thống định vị cũng bị vô hiệu, thì thứ duy nhất có thể tin là vật lý.” Trương Hằng trầm giọng.
Cậu bắt đầu đánh dấu lên cây bằng dao dọc giấy, vạch thành ký hiệu mũi tên hướng về bên đối diện rêu bám, đồng thời dùng bật lửa đốt giấy để kiểm tra hướng gió sau mỗi đoạn đường.
Đó là cách duy nhất để xây dựng một tuyến dẫn giả lập trong không gian xoắn méo.
Sau khoảng hai mươi phút lần theo hướng “gió sạch” và vị trí rêu, Trương Hằng đến một lối mở tự nhiên – không phải đường mòn, nhưng lớp lá mục dưới chân lún xuống rõ rệt, chứng tỏ đã có sinh vật đi qua không lâu.
Ngay khi cậu quỳ xuống kiểm tra, hệ thống vang lên:
【Đã rời khỏi vùng lặp không gian cấp 1】【Tiến vào vùng “Hiển Lộ Bản Thể”】【Cảnh báo: Mọi ảo ảnh đều được kích hoạt theo nỗi sợ cá nhân】
“Và lại chơi trò đánh vào tâm lý đây.”
Trương Hằng siết chặt đuốc, liếc mắt nhìn xung quanh.
Lúc này, cảnh vật thay đổi tinh tế nhưng rõ rệt. Cây cối vẫn là cây cối, nhưng vỏ cây bắt đầu lộ ra những hình vẽ trừu tượng bằng nhựa cây khô những hình cú, những mắt tròn, hoặc thứ gì đó giống hốc mắt rỗng nhìn ngược vào người đang bước qua.
Trên một thân cây lớn ở giữa lối, có vết cào ba vạch chéo song song, sâu đến tận tim gỗ.
Trương Hằng chạm tay vào. Không phải dao, cũng không phải móng thú. Lực chém đều, chính xác, và nhát chém không dứt đoạn giống vết để lại từ vũ khí có hình tròn, như... lưỡi liềm.
“Người? Hay... thứ gì bắt chước người?”
Cậu tiếp tục tiến lên, đến khi đuốc bắt đầu tàn, Trương Hằng dừng lại dưới một tán cây rậm, lấy ra cây đuốc dự phòng, rút bật lửa và đánh lửa thành thạo.
Lúc lửa bùng lên, ánh sáng tỏa ra soi rõ bức tường đá mờ phía xa – nơi có một cụm ký hiệu morse được khắc sâu vào mặt đá.
••• – •• – •• – / –– –• – / ••••• – – / •• •• •– –•
“Lại là Morse... lần trước trong giếng là dạng hiến tế ký ức. Lần này... gì đây?”
Trương Hằng rút bút, bắt đầu dịch:
••• = S
– = T
••• = S
– = T
••• = S→ Đoạn đầu: STSTS?
Không ổn, bị sai cú pháp.
Cậu ngắt lại theo logic mô-đun 3-1-3:
••• = S
– = T
••• = S→ S T S
– = T
–• = N
– = T→ T N T
••••• = 5
–– = M→ 5 M
•• = I
••– = U
–• = N→ I U N
Tổng hợp: STS – TNT – 5M – IUN
“Có vẻ là mã tách viết tắt từ câu lệnh hoặc thông tin hệ thống.”
STS: có thể là “Start Test Sequence”TNT: dễ suy đoán là “Trap Not Triggered”5M: 5 minutes? hoặc cấp độ 5 memory loss?IUN: Có thể là viết nhầm hoặc đảo chữ?
“Có thể đây là lời nhắn của một người chơi khác từng vào đây... hoặc là tín hiệu hệ thống thử kiểm tra phản ứng.”
Trương Hằng đánh dấu lại ký hiệu, cắm thêm đuốc dự phòng để không lặp lại đường cũ, rồi chậm rãi tiến về phía bức tường đá, nơi ánh sáng bắt đầu hé lộ một hang động nhỏ rất có thể là lối vào nghi lễ trung tâm, hoặc... một cái bẫy tinh thần.
Cậu liếc nhìn mặt nạ đang đội trên mặt, như muốn hỏi:
“Fukurokami, nếu ông là thần canh rừng, thì đây là phép thử... hay là bẫy săn?”
Không ai trả lời.
Chỉ có gió lạnh tiếp tục rít qua những vết cào trên thân cây như lời cảnh báo mơ hồ.
Trương Hằng rút sổ tay ra, ghi lại từng dòng ký hiệu cùng phần giải mã tạm thời:
Mã Morse khắc trên vách đá:
••• – ••• – ••• / – –• – / ••••• – – / •• •• •– –•
Giải mã sơ bộ:
••• – ••• → S T S
– –• – → T N T
••••• – – → 5 M
•• •• •– –• → I I U N
Tạm diễn giải:
STS – TNT – 5M – I I U NStart Test Sequence – Trap Not Triggered – 5 Minutes – [chưa rõ]
Cậu nhíu mày, gạch dưới phần cuối cùng: “I I U N”, ký hiệu không tuân theo quy chuẩn thông thường. Có thể là một chữ bị đảo, hoặc một dạng mã hoán đổi. Nếu viết lại thành “UNII”, nó có thể là viết tắt của “Unknown Involuntary Instinct”, hoặc đơn giản hơn: “Unidentified Input Node” đầu mối đầu vào không xác định.
“Là cảnh báo về tác nhân ẩn? Hay là ghi chú về một loại bẫy nhận thức?” Trương Hằng lẩm bẩm.
Cậu gấp sổ, nhét lại vào ba lô.
Phía trước, bức tường đá không dừng lại ở đó. Trên nền rêu xám và vết nứt địa chất, một lối đi nhỏ mở ra, chỉ đủ một người cúi thấp để bước vào. Ánh sáng từ đuốc phản chiếu lên vách đá, làm nổi bật thêm những hình vẽ mơ hồ không còn là cú, mà là mắt, rất nhiều con mắt đang mở, như thể ai đó đang nhìn ra từ bên trong bức tường.
Trương Hằng siết chặt cây đuốc. Cậu quay đầu lại nhìn bóng tối sau lưng, nơi ánh đuốc cũ đang lụi dần. Một luồng gió lạnh thổi ngang qua gáy, mang theo âm thanh... không phải của gió, mà giống tiếng ai đó đang lẩm bẩm gì đó bằng một thứ tiếng méo mó.
“Tốt hơn hết là đừng đứng lại quá lâu.”
Cậu bước vào.
Ngay khi thân người vừa lách qua khe hở, hệ thống lại vang lên:
【Cảnh báo: Tiến vào khu vực kích hoạt mô phỏng nhận thức cấp 2】
【Mọi cảm giác có thể bị bóp méo hãy dựa vào thông tin vật lý để xác định thực tại】
“Vẫn là nguyên tắc cũ...” Trương Hằng siết chặt dây ba lô, kiểm tra các vật dụng:
Đèn pin: vẫn còn pin nhưng ánh sáng yếu hơn bình thường
Bật lửa: nửa bình gas
Dao thám hiểm và dao dọc giấy: đều ở vị trí dễ rút
Giấy ghi chú, bút, sổ tay: khô ráo
Lương khô và bình nước: còn 70%
Súng điện: đầy pin, nhưng cậu không rõ sẽ hiệu quả thế nào với sinh vật ảo giác
“Trong đây, logic là vũ khí mạnh nhất.”
Cậu lại nhìn đoạn Morse một lần nữa trong trí nhớ những mã kia không chỉ là dấu vết. Chúng là điểm mốc.
Nếu một chuỗi Morse xuất hiện ở lối vào, có khả năng sẽ còn những chuỗi khác nằm rải rác khắp mê cung này.
Có thể dùng để dựng lại bản đồ vô hình.
Cậu lấy dao dọc giấy, khắc lên vách đá một ký hiệu riêng ba đường xiên về bên phải, bên dưới là một vòng tròn nhỏ: dấu hiệu “tôi đã ở đây.”
Và rồi, Trương Hằng tiến sâu vào lòng mê lộ nơi tiếng gió không còn là gió, và mọi dấu hiệu, kể cả ánh sáng… đều có thể là một cái bẫy.


0 Bình luận