Đường hầm đất uốn lượn, không có dấu chân người, chỉ có những vết xước dọc hai bên tường như ai đó từng cố bám vào để bò qua. Mỗi bước Trương Hằng bước xuống, hơi đất lạnh bốc lên phả vào mặt, mang theo mùi rễ mục và một thứ ngai ngái như hắc ín.
Sau khoảng mười lăm mét, lối đi đột ngột mở rộng thành một căn phòng đất hình bầu dục, trần thấp, không có lối thoát nào rõ ràng.
Cậu dừng lại, cây đuốc cháy lập lòe trong tay, chiếu lên vách đất đã bị đào khoét thành hình xoắn ốc. Những ký hiệu loang lổ xuất hiện rải rác khắp nơi vẫn là hình cú, nhưng giờ đã không còn rõ nét. Chúng bị biến dạng như đang tan chảy, và một vài cái… bị rạch ngang bằng móng vuốt.
Trương Hằng cúi xuống sát mặt đất. Dưới lớp bụi rêu là một vòng tròn nhỏ được vẽ bằng tro đen. Chính giữa có một ký hiệu Morse đơn giản:
••• – ••
Cậu nhíu mày.
“S E I?” Không phải từ hoàn chỉnh.
Ngay lúc đó, một âm thanh nhỏ vang lên từ trong vách đất.
“Kẹt... kẹt...”
Không phải tiếng gió. Cũng không phải chuột.
Trương Hằng từ từ quay đèn pin sang phải và ngay tức thì, ánh sáng bắt được một vật thể di động.
Một thứ có lưng gù, đang bò ra từ bức tường như thể đất mềm nhũn. Lưng nó được bao phủ bởi những mảng gỗ mục, như thể từng là thân cây mọc ra từ một cơ thể người. Những tua rễ bám từ gáy kéo dài đến tận gót chân, di động theo kiểu giật giật, như không quen với trọng lực.
Nó ngẩng đầu lên.
Trên mặt không có ngũ quan. Chỉ có một mặt nạ cú bị khuyết, nửa mặt bên trái bị vỡ, để lộ một vùng trống rỗng đen sì như hốc sọ.
Soạt.
Thứ đó biến mất khỏi tầm mắt.
Trương Hằng phản xạ theo bản năng, xoay người – nhưng không kịp. Một cánh tay mảnh khảnh và nhăn nheo như xác ướp vươn ra, quét ngang đuốc khỏi tay cậu.
Đuốc rơi xuống, tắt ngấm.
Chỉ còn lại đèn pin và đôi mắt trống rỗng phía sau lớp mặt nạ đang từ từ tiến lại gần.
Không phải quái vật thông thường.
Không di chuyển bằng cơ bắp, mà bằng thứ gì đó như từ trường sinh học. Chuyển động... nhịp nhàng theo một tần số.
“Không phải săn mồi. Mà là tìm nhiễu.”
Trong khoảnh khắc, Trương Hằng nảy ra một suy luận điên rồ: Sinh vật này không dùng mắt, mà “định vị” bằng những ký hiệu đặc biệt là Morse. Giống như dơi, nhưng thay vì âm thanh, nó phản hồi với mật mã ánh sáng hoặc nhịp điện sinh học.
Cậu đột ngột tắt đèn pin, rút bật lửa, quẹt lên mảnh giấy bạc để tạo một tia lửa liên tục: tách... tách... tách...
Tia sáng nhỏ lập tức khiến sinh vật kia khựng lại. Nó rướn người về trước, cái đầu nghiêng nghiêng sang trái, như đang “lắng nghe ánh sáng”.
“Phản ứng với ánh sáng rời rạc. Không phải ngẫu nhiên. Là huấn luyện? Hay...”
Trương Hằng lùi chậm ba bước, quan sát từ xa. Trên lưng sinh vật, có khắc một dãy số mờ bằng vật nhọn:
2137 – GX – B14
Một mã thiết bị?
Cậu lập tức rút sổ tay ra ghi lại. Nhưng chưa kịp viết xong thì đằng sau vang lên tiếng soạt... soạt...
Lại một sinh vật khác đang bò ra từ vách tường.
Lần này là một cái bóng cao hơn, cánh tay dài quá gối, mặt nạ không bị vỡ mà bị khâu chặt bằng chỉ sợi gai.
Trương Hằng nghiến răng.
“Có hệ thống... và có phân cấp.”
Lý thuyết nảy ra trong đầu như phản xạ:
Chúng là sản phẩm của nghi lễ lặp lại. Mỗi lần người chơi tiến vào nghi lễ nhưng thất bại, cơ thể sẽ bị giữ lại, tâm trí bị xóa, rồi "tái thiết" thành sinh vật canh giữ nghi thức.
Mỗi một kẻ đeo mặt nạ... là một người chơi từng chết.
Và nếu mình chết ở đây – ký ức cũng sẽ bị hiến tế, rồi tái sinh như thế.
Một ý niệm ghê rợn dần hình thành: Toàn bộ mê lộ này là một khu bảo tàng sống, lưu giữ thất bại.
Cậu rút cây đèn pin, bật nhanh chế độ chớp ngẫu nhiên mô phỏng tín hiệu Morse không hoàn chỉnh.
Hai sinh vật cùng lúc dừng lại. Một đứa vặn cổ, đứa kia lùi lại như bị dội sóng.
Hiệu quả.
“Chúng không chịu được ký hiệu sai.”
Điều này xác nhận: Morse chính là chìa khóa. Không chỉ để giao tiếp mà để phá mã hệ thống thần kinh giả lập đang điều khiển nghi thức này.
Trương Hằng cắm cây bút vào khe áo ngực, ghi gọn:
“Vũ khí: ký hiệu logic → sóng phá giải”
Một lối nhỏ phía sau hai sinh vật vừa mở ra, do một bức tường đất sụp xuống. Ánh sáng mờ phía cuối đường nhưng có thứ gì đó đang đập thình thịch, như nhịp tim, hoặc trống nghi lễ.
Cậu nín thở.
Không được chạm sinh vật.
Không được làm sai quy trình.
Không được để bản thân rơi vào vai diễn nghi thức.
Nếu không, cậu sẽ trở thành chúng.
Trương Hằng men theo lối đất vừa mở, bước chân nhẹ hết mức có thể. Đèn pin được bật ở chế độ chớp đơn, tần suất thấp một kỹ thuật cậu tự nghĩ ra sau khi thử nghiệm với đám sinh vật mang mặt nạ. Những bước sóng không hoàn chỉnh khiến chúng rối loạn, như thể đang nghe một bản nhạc bị phá tempo.
Đường hầm dốc dần lên. Không khí từ lạnh lẽo chuyển sang hanh khô. Mùi rễ mục và tro tàn len lỏi trong từng hơi thở. Ở một khúc gấp, ánh sáng đèn pin chiếu lên mặt đá nơi có một dòng Morse mới được khắc bằng mũi dao nhọn:
–•– ••• –• –•• / ••• – / •– •– ••• ••–
Cậu dừng lại, trầm ngâm đọc nhỏ:
K S G D / S T / A A S U
“Lại mã rời rạc... không khớp bất kỳ mẫu tiếng Anh phổ thông nào.”
Nhưng lần này, khác với trước, nét khắc khiến Trương Hằng phải cúi xuống kiểm tra kỹ hơn.
Nét dao có độ sâu đồng đều, lưỡi dao được vát góc bên trái rất giống cách cậu thường khắc khi luyện Morse lên giấy hoặc gỗ. Một kiểu quen tay.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt trầm xuống.
“Là... tay phải.”
Không phải một người ngẫu nhiên khắc nó.
Mà là một người có kỹ thuật giống hệt cậu.
Ký ức chập chờn từ căn phòng đá dưới đáy giếng hiện về cũng là những ký hiệu Morse đầu tiên mà cậu tìm thấy.
••• – ••• / •– / –• –• –→ S S A / N G G?
Tiếp đó là đoạn khắc lên đá bên ngoài mê lộ:STS – TNT – 5M – IUN
Và cả dòng mã phát ra từ đèn pin khi đối đầu sinh vật:–• –• •– / ••– – / •••• → NGQ / UU / H?
...Tất cả đều không tuân theo cấu trúc thông thường, nhưng lại có điểm chung: đều là cụm ký hiệu dạng “vỡ cấu trúc”, như thể người viết bị mất trí nhớ, hoặc đang cố để lại chỉ dẫn trong tình trạng tinh thần không ổn định.
Ánh đuốc bập bùng soi lên gò má Trương Hằng. Cậu siết chặt cây dao thám hiểm.
Một giả thuyết ban đầu là điên rồ dần hình thành:
Mỗi dòng Morse mình gặp... là do chính mình để lại.
Không phải “mình hiện tại” – mà là “mình ở vòng lặp trước”.
Cậu thở mạnh, tim đập dồn dập.
“Fukurokami không chỉ thử thách trí óc. Ông ta nhốt ký ức người chơi vào nghi thức, rồi xoay vòng thời gian, như một cách... tạo ra tri thức từ thất bại.”
Như chính Thần Cú loài vật gắn liền với trí tuệ, bóng tối, và khả năng nhìn xuyên đêm.
Không phải biểu tượng của cái chết như người ta thường nghĩ.
Mà là biểu tượng của trí nhớ bị che giấu.
Trương Hằng ngồi xuống, lấy bút ra, vẽ lại sơ đồ tuyến đường, chấm từng điểm đã thấy mã Morse, rồi nối lại thành hình xoắn ốc trung tâm là nơi hiện tại cậu đang đứng.
Một kết luận rợn người hiện ra:
Nếu đây là lần đầu cậu vào nghi lễ, thì làm sao lại có Morse viết đúng nét tay cậu?
Vậy chỉ có thể là… cậu đã từng vào đây. Và không nhớ.
“Mất ký ức” là một phần của nghi thức. Và mỗi lần phá giải không thành cậu lại quay lại điểm đầu, tiếp tục vòng lặp.
Cậu viết xuống sổ tay:
Mã Morse = Dấu hiệu truyền tin liên thời gianNgười để lại = Bản thân ở vòng trướcSuy luận: Hiện tại là vòng lặp ít nhất lần thứ baMục tiêu: Tái lập trí nhớ giải mã toàn bộ mã Morse
Ngay khi vừa viết xong dòng cuối, hệ thống lập tức hiện ra một thông báo:
【Kích hoạt phân đoạn: “Tự tồn thức thức tỉnh”】【Bạn đã xác định được vòng lặp nghi thức. Trạng thái: Tự thức tỉnh +1】【Ký ức mơ hồ được phục hồi một phần】【Gợi nhớ: Hầm ngầm dưới đền Kẻ đeo mặt nạ thứ hai】
Ầm.
Một phần ký ức cũ bỗng đổ ập về như lũ tràn: hình ảnh một căn hầm nhỏ nằm dưới nền gỗ mục của ngôi đền cổ, nơi cậu từng thấy một kẻ đeo mặt nạ cú màu đen... và tấm gương vỡ soi bóng chính cậu đang cười không phản chiếu ánh đuốc.
Trương Hằng bật dậy, toàn thân nổi gai ốc.
Cậu quay lại nhìn lối cũ sinh vật chưa đuổi theo.
Nhưng phía trước... nơi đường hầm kết thúc, có ánh sáng từ một chiếc lồng đèn treo trên mái vòm đất, với dòng Morse cuối cùng đang chớp nháy bằng ánh sáng trắng:
••• ––– ••• / •–– •• – •
Cậu nín thở, đọc:
S O S / W I T E
WITE?
Không.
WRITE.
“SOS – WRITE”
Cứu... và Viết.
Đừng để vòng lặp khóa sạch tất cả.
Trương Hằng tiến đến chiếc đèn. Dưới nó là một hộp gỗ nhỏ, bên trong đặt một tờ giấy cũ là bản ghi Morse hoàn chỉnh do “người nào đó” để lại.
Hoặc chính cậu ở một vòng khác.
Dưới ánh đèn lồng lập lòe ánh sáng trắng một dạng Morse chớp nháy lặp lại “SOS – WRITE” Trương Hằng cúi xuống mở chiếc hộp gỗ.
Hộp cũ, góc cạnh đã mòn, vết trầy xước khắp nơi. Rõ ràng không phải một vật phẩm hệ thống tạo ra, mà là thứ được để lại bởi một người chơi hoặc tệ hơn, bản thân cậu ở một chu kỳ trước đó.Khi nắp hộp bật mở, mùi tro cũ, gỗ mục, và một thoáng hăng hăng của mực viết cũ bốc lên. Cảm giác như mở ra một kỷ vật từ mười năm trước – chỉ khác là chính cậu không hề nhớ đã từng cất giữ nó.
Bên trong, gọn gàng, có ba món:
1. Một bản ghi Morse được viết tay
Một tờ giấy vàng úa được gấp đôi, nét chữ viết bằng bút mực xanh lam không hề phai, nhưng rõ ràng đã được viết trong điều kiện vội vàng. Trương Hằng mở ra.
Dòng đầu tiên, không phải Morse:
"CHU KỲ 2 – KHÔNG KỊP PHÁ GIẢI. CÒN NÃO THÌ VẪN CÒN CƠ HỘI."
Phía dưới, là các dãy Morse được liệt kê cẩn thận, mỗi đoạn đều có ghi chú tay bằng tiếng Anh ngắn gọn bên cạnh.
Dòng Morse 1 (Từ đáy giếng):
••• – ••• / •– / –• –• –
→ S S A / N G G
Ghi chú: "Save Self Again / No Good Guidance"
Dòng Morse 2 (Khắc trên đá mê lộ):
STS – TNT – 5M – IUN
→ Start Test Sequence / Trap Not Triggered / 5 Minutes / Identity Unknown
Ghi chú: "Dùng để theo dõi tiến trình lặp lại. IUN chưa giải mã."
Dòng Morse 3 (Chớp từ đèn pin lúc giao chiến sinh vật):
–• –• •– / ••– – / ••••
→ NGQ / UU / H?
Ghi chú: "Tín hiệu cấp cứu? Nhiễu sóng khi sinh vật tấn công."
Dòng Morse 4 (Gần lối đi mới mở ra):
–•– ••• –• –•• / ••• – / •– •– ••• ••–
→ K S G D / S T / A A S U
Ghi chú: "Địa danh? Hệ mã tổ hợp? Có thể là khóa mở đoạn sau nghi lễ."
Dòng Morse 5 (Chớp từ đèn lồng ngay trước mắt):
••• ––– ••• / •–– •• – •
→ SOS / WRITE
Ghi chú: "Cứu… và ghi lại. Chắc chắn do chính tay tôi khắc."
Bên dưới tất cả, là một lời cảnh báo viết gấp gáp:
“Đừng để ký ức bị ăn mòn. Nếu đọc được cái này, đừng tin ai, kể cả chính bản thân. Ghi lại mọi thứ không để nó lặp lại nữa.”
Câu cuối cùng, được gạch chân ba lần:
“Nhớ tìm: ĐỀN – HẦM – TẤM GƯƠNG.”
Trương Hằng ngẩn người. Cậu nhận ra nét chữ.
Chính là nét tay của mình.
Không chỉ giống, mà là kiểu chữ viết lệch tay phải, thói quen chấm câu cụt, nét kéo ngang hơi cong... Mọi thứ đều trùng khớp đến từng chi tiết nhỏ. Nếu đây không phải một bản thân trước đó, thì chỉ có thể là một bản sao, hoặc một vòng lặp chính cậu không nhớ được.
Cậu cảm thấy lạnh sống lưng.
2. Mặt nạ cú vỡ một nửa
Chiếc mặt nạ gỗ nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, là bản mô phỏng thô sơ của loại mặt nạ Fukurokami cậu đang đeo. Nó không được trang trí cầu kỳ, nhưng phần mũi và mắt được đục sâu biểu tượng rõ ràng của loài cú.
Nửa bên trái của mặt nạ đã vỡ, xước ngang, mảnh gỗ gãy gập như bị đánh mạnh. Ở mặt sau, được khắc chìm dòng chữ:
“Chu kỳ 1 – nghi thức bị gián đoạn – hủy ký ức.”
Dưới dòng đó là ký hiệu:
GX-A7 / Class I memory
Trương Hằng cau mày. Đây không phải vật trang trí. Đây là thẻ căn cước hoặc thẻ lưu trữ cá nhân. Trong hệ thống của trò chơi này, có thể mặt nạ chính là phương tiện để gắn ký ức và vai trò vào một vòng lặp.
Chiếc mặt nạ này là chứng cứ: Một bản thân trước đó của cậu đã thất bại khi đang thực hiện nghi lễ.
Không phải chết, mà thoát ra giữa chừng. Và bị xóa trí nhớ.
3. Dao thám hiểm khắc mã “GX-B14”
Cán dao làm bằng cao su tổng hợp, đã tróc sơn. Trương Hằng rút dao ra khỏi bao, kiểm tra. Cán dao được khắc dòng:
GX-B14
Chính là mã số cậu từng thấy được khắc lên lưng sinh vật đeo mặt nạ trong mê lộ trước đó.
Kết luận đến nhanh và nặng nề:Sinh vật đó từng là một người chơi. Và có thể, từng là chính Trương Hằng.
Nó mang dao, đeo mặt nạ, phản ứng với Morse và quan trọng nhất, phản ứng như một chương trình bị lập trình lỗi.
Nếu cậu chết trong nghi lễ, thân xác sẽ bị tái định dạng thành người gác nghi thức, tâm trí bị xóa sạch, chỉ giữ lại phản xạ hành vi.
Và mỗi sinh vật như thế là một thất bại sống. Một cột mốc thí nghiệm.
Tổng hợp suy luận
Trương Hằng rút sổ tay ra, ghi:
[Hồ sơ vòng lặp nghi lễ Fukurokami]
Chu kỳ 1: Người chơi vào, nghi thức bị ngắt giữa chừng → ký ức bị xóa → sinh vật đeo mặt nạ số hiệu GX-A7
Chu kỳ 2: Người chơi tiến xa hơn, để lại Morse, chưa giải mã hết → hộp kỷ vật
Chu kỳ hiện tại: Chu kỳ 3 – đã “tự thức tỉnh”
Nhớ lại hệ thống Morse
Ghi nhận mình từng để lại thông tin
Bắt đầu phản hồi logic với cấu trúc nghi lễ
Vai trò của Morse:
Là ngôn ngữ chống xóa nhớ không dễ bị hệ thống loại bỏ
Là dấu vết xuyên chu kỳ để lại được dù nghi thức reset
Có thể dùng để điều khiển sinh vật, xác định trạng thái nghi lễ, gợi lại mảnh ký ức
Vai trò của mặt nạ:
Là ID nghi lễ – mỗi người đeo là một đơn vị trong nghi lễ
Có thể chứa dữ liệu chu kỳ
Vỡ mặt nạ → nghi lễ lỗi → mất ký ức nhưng không tái cấu trúc sinh vật?
Vai trò của dao GX-B14:
Là vật chứng định danh người chơi
Sinh vật có mã trùng với dao → từng là người chơi
Mỗi vật dụng có mã riêng, có thể truy ngược hành trình thất bại
Trương Hằng ngẩng lên, mắt lặng đi. Trên tường đối diện, cậu thấy có dòng viết mờ bằng bùn khô, gần như bị che bởi rêu:
“Vòng lặp sẽ kết thúc khi tất cả Morse được giải mã hoàn chỉnh.”
Một câu lệnh. Một điều kiện.
“Giống như trò chơi. Có thể phá vòng.”
Nhưng phải đủ dữ liệu. Phải ghi lại mọi chu kỳ và giải tất cả ký hiệu mà những bản thể trước để lại.
Ánh đèn pin soi lên một lối hẹp mở sau vách tường – vừa đúng kích cỡ một người chui lọt. Một cơn gió lạnh thổi ra từ bên trong, mang theo mùi của tro, gỗ cháy, và một thứ gì đó tanh nồng như máu cũ.
Trương Hằng thu lại dao, gấp bản Morse, mang cả mặt nạ và dao gỉ cho vào ba lô.
Cậu không chỉ đang sinh tồn.Cậu đang tiếp quản trí nhớ của chính mình.Và lần này, sẽ không để nó bị xóa nữa.
“Fukurokami… nếu ông là thần trí nhớ, thì đây là bài kiểm tra trí tuệ không phải đức tin.”
Cậu bước vào đường hầm tối, nơi vòng lặp mới đang đợi, và ở cuối có thể là lời giải.


0 Bình luận