Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 2.5 : Ngoại truyện

Chương 02

0 Bình luận - Độ dài: 2,687 từ - Cập nhật:

Trương Hằng rẽ trái, chọn con đường dẫn xuống giếng cổ, phần vì cảm thấy nó ít đáng ngờ hơn cái rừng với biển cảnh báo to đùng, phần vì nơi này ít nhất… vẫn có kiến trúc nhân loại.

Con đường quanh co, lát đá loang lổ. Tre mọc sát hai bên như cố tình chắn lối, mỗi lần gió lùa qua lại phát ra những tiếng rít lạnh sống lưng.

Dưới chân là đất ẩm trộn bùn. Bùn màu nâu đen như đã lắng đọng từ nhiều thế kỷ, có cảm giác nếu bước hụt một chút, bàn chân sẽ bị hút xuống tận xương.

Sau gần năm phút đi sâu, một vòng đá tròn thấp hiện ra miệng giếng cổ. Rêu phủ đầy mép, nước không còn nhưng không khí vẫn đặc quánh mùi sắt và gỗ mục. Giữa rêu mốc và sỏi đá, nổi bật lên một bậc thang hẹp đi thẳng xuống lòng đất, như lối vào địa ngục dành riêng cho kẻ biết quá nhiều.

Không có dây an toàn, không có đèn, chỉ có đèn pin và lòng can đảm... hoặc dại dột.

“Thôi thì đã đến đây rồi.”

Trương Hằng siết chặt đèn pin, bắt đầu bước xuống. Mỗi bước đi kèm tiếng tách tách của nước rỉ từ trần nhỏ giọt xuống bậc thang.

Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Không ai bình thường lại đi xuống giếng giữa rừng trong lúc đeo mặt nạ gỗ cú trên mặt... Hy vọng ở dưới không có búp bê tóc dài hay cánh cửa thời gian gì.”

Khi chạm đến bậc cuối, đèn pin chiếu ra một cánh cửa gỗ thấp, bị khóa hờ bằng sợi dây gai mốc meo. Trên tấm gỗ mục nát, có hàng chữ nguệch ngoạc khắc bằng dao, đã mờ:

Ngủ yên. Đừng tỉnh.”

Trương Hằng cười khẩy: “Không tỉnh thì tôi xuống đây làm gì?”

Cậu dùng dao rọc dây gai, rồi đẩy cửa ra.

Tiếng bản lề kêu két như ai đó đang nghiến răng.

Phía sau là một căn phòng tròn, nhỏ, sâu vào lòng đất. Không có vật dụng. Không có bàn ghế. Chỉ có đá lạnh và hình vẽ.

Tường đá phủ đầy hình cú.

Cú đang bay.

Cú đang rình mồi.

Cú đậu trên những hình thù người bị kéo lê.

Mỗi hình đều được vẽ bằng than đen, tay ai đó đã vẽ bằng máu, mồ hôi và nỗi sợ. Nhưng điều khiến Trương Hằng ớn lạnh nhất – là tất cả những con cú ấy đều đang nhìn về một chỗ duy nhất:

Ngay chính giữa căn phòng. Chỗ cậu đang đứng.

Trương Hằng ngẩng đầu.

Một bức tượng cú bằng gỗ lớn bằng người thật treo lơ lửng từ trần xuống. Cánh dang rộng, mỏ nhọn, móng vuốt như chuẩn bị cắm phập vào kẻ đứng dưới. Thứ này không được treo bằng dây hay sợi xích, mà bằng một sợi rễ đen nhánh cắm thẳng vào đầu tượng, nối lên trần.

Bức tượng... đang nhúc nhích.

Chỉ một chút thôi. Như bị ai đó điều khiển.

Ngay lúc đó, hệ thống bật lên:

【Kích hoạt cơ chế nghi lễ: Hiến tế trí nhớ】

【Bạn có thể chọn hy sinh một phần ký ức để đổi lấy sức mạnh tạm thời】

“Lại là trò đổi mạng lấy buff,” Trương Hằng thở ra. “Không còn gì mới hơn à?”

Cậu biết mình không có nhiều lựa chọn. Những gì từng xảy ra với móng thỏ may mắn vẫn còn in sâu trong đầu một món đạo cụ tưởng như vô hại có thể kéo cậu vào 520 ngày sinh tồn kinh hoàng. Mặt nạ này… còn nguy hơn nhiều.

Trương Hằng siết chặt dao, rồi gật đầu.

Xác nhận hiến tế.

Ngay lập tức, một cơn lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu đến sống lưng. Đầu óc cậu như bị ai đó mở ra, nhẹ nhàng gỡ một mảnh ký ức, bóc đi như lột lớp da mỏng.

【Đã xác nhận:mất đi ký ức về “■■■ ■■■ ■■■ ■■■■■”】

Cậu cảm thấy… mất mát.

Nhưng lại không biết mình đã đánh mất cái gì.

Đột nhiên, đôi mắt của bức tượng cú phát sáng ánh bạc lạnh, như tia laser bắn thẳng xuống giữa trán cậu.

Toàn thân Trương Hằng như bị xiết chặt trong một lớp lưới vô hình. Dây thần kinh căng ra, tâm trí rung lên một nhịp. Cậu nhìn quanh… và nhận ra.

Mọi bức tranh cú trong phòng đều thay đổi.

Chúng không còn là hình vẽ, mà thành những hình ảnh chuyển động mờ ảo như đoạn phim cũ tua ngược, một số cảnh như từng quen thuộc. Một phần ký ức… có thể là ký ức của chính cậu, đang được phát ngược qua nét than trên tường.

Nhưng trước khi kịp nhìn kỹ, đèn pin nhấp nháy.

Căn phòng lắc nhẹ.

Có thứ gì đó đang trườn ra khỏi góc tối phía sau bức tượng.

Một con khỉ.

Hoặc từng là khỉ.

Gầy như que củi, lông rụng thành mảng, nhưng hai mắt lóe lên ánh vàng... và trên mặt là một chiếc mặt nạ cú đã vỡ.

Nó bò bằng bốn chi, nhưng động tác không đều như bị điều khiển bởi một thứ gì đó xa lạ với sinh học.

Trương Hằng rút dao, lùi lại.

Con khỉ rít lên – không phải tiếng động vật, mà là tiếng gió lùa qua cổ họng trống rỗng.

Ngay lúc đó, hệ thống nhảy ra lần nữa:

【Cảnh báo: Phản ứng của sinh vật nghi lễ phát sinh】

【Tâm trí người chơi bị theo dõi】

【Mặt nạ Fukurokami đã kích hoạt khả năng ổn định】

Trương Hằng lẩm bẩm: “Tốt… ít ra không hóa điên ngay.”

Con khỉ không tấn công. Nó chỉ bò quanh rìa căn phòng, như đánh hơi, như dò xét, rồi cuối cùng chui lại vào bóng tối, để lại bầu không khí đặc quánh và hàng ngàn đôi mắt cú trong tranh tiếp tục nhìn cậu.

Cậu hiểu.

Nghi lễ chưa kết thúc. Đây chỉ mới là khúc dạo đầu

Trương Hằng vẫn đứng yên trong căn phòng đá lạnh ngắt.

Không gian xung quanh im phăng phắc, đến mức cậu có thể nghe rõ tiếng máu chảy trong tai mình.

Con khỉ dị dạng đã bò ngược vào bóng tối, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn còn đó. Từng hình vẽ cú trên tường như đang động đậy – không phải theo kiểu “ảo giác” mà theo kiểu… chúng thực sự đang sống. Đôi mắt đen rỗng tuếch kia, nhìn kỹ, sẽ thấy ánh bạc lập lòe từ trong sâu, như phản chiếu thứ gì đó không thuộc về thế giới con người.

Trương Hằng cẩn trọng nhấc chân, bước đến gần bức tường phía bên trái, nơi có hình một con cú khổng lồ đang bay qua mặt trăng. Bức vẽ được khắc sâu hơn hẳn những hình khác, từng nét than như cào bằng móng tay.

Ở ngay dưới chân cú là một đứa trẻ bị lôi đi bởi bóng tay nào đó.

Cậu rùng mình. Đây không còn là tranh nữa đây là một lời cảnh báo.

“Tai nạn trong lễ tế,” Trương Hằng lẩm bẩm. “Một đứa trẻ mất tích…”

Ký ức về câu chuyện mà ông trưởng làng kể bắt đầu trở nên mơ hồ hơn. Không phải do thời gian mà có thể vì chính phần ký ức ấy… đã bị cậu hiến tế.

Trương Hằng nhíu mày. “Khoan đã. Nếu mình đã từng nghe chuyện về tai nạn… nhưng giờ không thể nhớ rõ… thì có nghĩa là…”

Cậu đã đánh đổi chính manh mối quan trọng về nghi lễ này để đổi lấy sức mạnh tạm thời.

【Đã xác nhận:mất đi ký ức về “■■■ ■■■ ■■■ ■■■■■”】

Mười mấy chữ bị mã hóa. Nhưng nếu cậu có thể đoán…

“Có lẽ là ‘nghi thức phong ấn Fukurokami’… hoặc ‘cách phá giải nghi thức tế lễ thần cú’…”

Một lựa chọn tệ hại.

Rất Trương Hằng, theo đúng phong cách “không đọc điều khoản đã vội nhấn đồng ý.”

Nhưng cậu cũng hiểu: có nhiều thứ chỉ có thể biết sau khi đã mất đi.

Trương Hằng tiến về phía con khỉ đã biến mất lúc nãy. Trên sàn vẫn còn dấu móng không chỉ là khỉ. Cậu từng sống trong rừng 520 ngày, từng săn thú, từng mổ xác. Cậu biết rõ vết chân khỉ, và những thứ này không đúng tỷ lệ.

Móng quá dài. Gót chân quá hẹp. Có dấu máu tươi.

Cậu cúi xuống, lật nhẹ một mảnh da lông còn sót lại.

“Da người…” Trương Hằng khẽ nói. “Có thể là… người từng đeo mặt nạ quá lâu? Hoặc…”

Không dám nghĩ tiếp.

Trương Hằng quay sang bức tượng cú treo giữa trần nhà. Ánh bạc trong mắt tượng đã tắt, nhưng cảm giác hiện diện của nó vẫn nặng như đá đè trên ngực.

Cậu lia đèn lên trần nơi rễ cây đen bám vào tượng rồi lia xuống nền đất.

Chính giữa căn phòng, ngay dưới bức tượng, là một vòng tròn nhỏ khắc bằng than và tro. Cậu quỳ xuống, chạm tay vào mép vòng.

Ngay lập tức – hệ thống bật lên:

【Cảnh báo: Trạng thái tâm trí bất ổn】

【Bạn đang tiến gần đến Ký Ức Cấm】

Cậu bật cười. “Các người giấu ký ức của tôi ở đây đúng không?”

Không ai trả lời.

Nhưng dưới tay, vòng tròn than bắt đầu ấm lên.

Và âm thanh khe khẽ từ những hình cú trên tường vang lên.

Như tiếng gió rít… nhưng lại có nhịp.

Trương Hằng liếc nhìn xung quanh căn phòng nghi lễ chật hẹp, tay vẫn siết chặt đèn pin. Ánh sáng lạnh quét qua từng mảng tường đầy hình cú, dừng lại ở bức tượng gỗ treo lơ lửng giữa trần.

Nhưng điều khiến cậu khó chịu không phải những bức vẽ, cũng không phải tượng cú, mà chính là ánh sáng.

Đèn pin là loại LED giá rẻ, lúc mua còn nằm trong thùng xả hàng cạnh kệ snack và dầu gội. Trương Hằng từng sống sót suốt 520 ngày trên đảo hoang nên biết rõ: thiết bị nào càng thiết yếu thì càng không nên đặt niềm tin tuyệt đối.

Cậu tắt đèn pin, để mắt làm quen với bóng tối. Chỉ vài giây sau, cậu đã thấy góc phòng có một cây đuốc gỗ, cắm xiên trong kẽ đá, đầu đuốc đã tàn nhưng vẫn còn tro.

Cậu bước lại, quỳ xuống. Bên trong ba lô của cậu là tất cả những gì cần cho một chuyến vào vùng tối:

Súng điện tầm gần, sạc đầy.

Dao thám hiểm gập, răng cưa, lưỡi cong.

Dao dọc giấy Nhật Bản sắc lẹm.

Bật lửa Zippo bạc khắc dòng “Tái bút: đừng chết.”

Hai thanh lương khô vị thịt bò nướng.

Nước suối, sổ tay, bút Pilot.

Khăn ướt, găng tay, một cuộn băng keo y tế.

Và chiếc mặt nạ “Fukurokami” đang gắn chặt trên gương mặt cậu từ lúc bước vào nghi lễ.

Cậu rút bật lửa, châm đầu đuốc.

Ngọn lửa bắt đầu bén. Mùi gỗ cháy, tro tàn, hòa lẫn thứ mùi ngai ngái… như tóc người cháy khét.

“Hy vọng không phải người cuối cùng cầm đuốc này vừa gào ‘giúp tôi’ xong đã bay màu.”

Lửa cháy lên vàng rực. Cậu tắt đèn pin, cất vào túi áo ngực. Ánh sáng của lửa không mạnh nhưng ổn định, và đặc biệt là không cần pin.

Cậu cầm đuốc, xoay một vòng giữa căn phòng.

Dưới ánh sáng ấm, tường đá lộ ra thêm nhiều chi tiết mà ánh LED ban nãy không soi thấy.

Bức tường phía sau bức tượng cú có những vết khắc rất lạ. Không phải hình cú lần này mà là chấm và gạch, khắc đều đặn thành hàng dài như một đoạn mã nào đó.

“…”

Trương Hằng cúi xuống, quỳ ngay bên mép vòng tròn nghi lễ giữa phòng, đưa tay chạm vào vết khắc.

Ngón tay cậu lần theo từng ký hiệu:

··· – – · · – · – – – · · · · –

“…Chấm chấm chấm – gạch gạch – chấm chấm…”

Cậu nhẩm tính. Đây là… Morse.

Trương Hằng lấy sổ tay, ghi lại chuỗi ký hiệu, rồi bắt đầu giải mã từng nhóm:

··· = S

– – = M

· · = I

– · = N

– – – = O

· · · · = H

= T

Cậu lắp ghép lại: S – M – I – N – O – H – T

Ngược lại: T – H – O – N – I – M – S → THONIMS… không có nghĩa.

Cậu nheo mắt. Có gì đó sai sai…

Chờ đã.

Cậu thử tách lại nhóm:

S – M – I – N / O – H – T

SMIN / OHT

Ngược lại: THO / NIMS

Không, cũng không đúng.

Cậu ngẫm một chút… rồi nảy ra một giả thuyết.

“Có thể đây là một cụm đảo ngữ… hoặc được viết theo chiều từ dưới lên.”

Cậu đảo ngược thứ tự toàn bộ chuỗi ký hiệu:

– · – · – – – · · – · · – – · ·· ···

Chuyển thành Morse:– · – · = C– – – = O· · = I– · = N· · = I– – = M· ·· = U··· = S

Cậu cười khẽ. “COINIMUS…”

Rồi gạch nối: COIN – IMUS.

“‘Coinimus’? Latin?”

Trương Hằng không giỏi Latin, nhưng nhớ loáng thoáng:

Coin = bắt nguồn từ cuneus (tiền, vật đánh dấu)

Imus = ngôi thứ nhất số nhiều của ire (đi vào, chìm xuống)

Coinimus = chúng ta đi vào, chúng ta bị đánh dấu?

Hay... “Chúng ta đã được chọn.”

Trương Hằng ngẩng đầu, nhìn lên bức tượng cú.

Lúc này, đôi mắt gỗ xám lại lóe lên một tia bạc nhạt, không sáng rõ như trước, mà rùng mình như mắt sinh vật sống vừa rút đi sự chú ý.

“Các người để lại thông điệp, mã hóa bằng Morse cổ, rồi giấu vào nghi lễ dưới giếng…” Cậu lẩm bẩm.

“Rốt cuộc đây là một trò chơi chết tiệt… hay là một nghi thức cổ bị đóng gói lại thành sản phẩm giải trí?”

Cậu ngồi xuống mép vòng nghi lễ, đuốc để bên cạnh, ánh lửa chập chờn chiếu lên mặt nạ cú trên mặt.

Mình đã quên điều gì? Ký ức bị hiến tế… là gì?

Một phần trí nhớ đã bị cắt đi, giống như bạn biết mình từng có vết sẹo ở tay… nhưng khi nhìn lại, da lại nhẵn như mới chỉ còn cảm giác là “đã từng.”

Trương Hằng cầm bút, viết vào sổ tay:“Có thể thứ bị mất là một buổi nói chuyện với trưởng làng? Một mô tả về nghi lễ cấm? Hoặc… cảnh báo không được đeo mặt nạ này dưới lòng đất?”

Cậu ngẩng đầu lần cuối nhìn tượng cú.

Gió thổi qua khe vách đá, tạo thành tiếng hú khe khẽ nghe xa như… tiếng cười.

“Rồi. Đủ rồi đấy.”

Trương Hằng siết lại ba lô, rút dao thám hiểm đeo sẵn bên hông, đuốc cầm tay trái, súng điện gài chéo ngực. Cậu không phải loại người thích đào quá sâu vào quá khứ khi chưa có đủ dữ liệu.

Thứ đang chờ trong khu rừng cấm kia… có lẽ sẽ cho cậu biết.

Và nếu có ai đó hoặc thứ gì đó đang “chọn” cậu thì lần này, Trương Hằng cũng chọn ngược lại.

Cậu đứng dậy, dập bớt đuốc cho lửa không bốc cao quá, rồi rời khỏi căn phòng đá. Sau lưng, những hình cú khắc tường lại từ từ quay đầu, như tiễn cậu… hoặc gọi cậu quay lại lần nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận