• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 10

Chương 4

0 Bình luận - Độ dài: 11,592 từ - Cập nhật:

V1018.jpg

Dù ngày nào cũng gặp Kashima Ryuto, nhưng nào là chuẩn bị đám cưới, chuyển nhà, nào là gặp gỡ bạn bè hai bên trước khi xuất ngoại, bao nhiêu thứ cần làm thành ra cả hai chẳng mấy khi có được giây phút riêng tư.

Trong tình cảnh ấy, hai ngày trước lễ cưới, sự bức bối của Shirakawa Runa cuối cùng cũng bùng nổ.

“Thật là! Người ta chịu hết nổi rồi!”

Chuyện xảy ra trên đường về sau khi chúng tôi đã giao những thứ như thẻ tên có ghi lời nhắn cho nhân viên tại địa điểm tổ chức đám cưới.

“Sao vậy?”

Lúc đó là ba giờ chiều. Giữa con hẻm yên tĩnh ở Omotesando, Runa nói với tôi khi tôi hỏi:

“…Ryuto, từ giờ cho đến sáng mai, anh có rảnh không?”

“Hả? Ừm…”

Tuy bận rộn đến tận hôm nay, nhưng cũng nhờ vậy mà những việc cần làm trước đám cưới đều đã hoàn tất.

“Em cũng vậy. Chiều mai không phải mình có hẹn với Nico sao? Trước đó thì rảnh rang rồi.”

Ngày mai, chúng tôi đã hẹn ở tiệm làm móng của Yamana Eru. Yamana Eru đang có ý định cung cấp “gói đám cưới” mới cho các cặp đôi sắp kết hôn, và chúng tôi sẽ là khách hàng trải nghiệm.

“Ừm. Trước đó anh cũng rảnh.”

“Vậy thì…”

Runa vừa nói vừa kiễng chân ghé sát miệng vào tai tôi.

“Hay là mình đi khách sạn tình yêu nhé…?”

“Khách…?”

Tim tôi đập loạn xạ, đầu óc tôi lập tức nhuộm màu hồng.

Khách sạn tình yêu…!

Cái nơi huyền thoại… nơi các cặp đôi tới để làm chuyện “ấy”, khách sạn tình yêu…!

Không ngờ tôi lại có ngày đặt chân đến nơi đó.

Tim tôi đập thình thịch, tôi gật đầu.

“Được, được chứ…”

Chỉ cần liên hệ về nhà nói tối nay sẽ ở lại với Runa là ổn thôi. Dù sao thì chúng tôi cũng đã là vợ chồng được cả hai bên gia đình chấp thuận rồi.

“He he, hay quá rồi đó ♡”

Runa vui vẻ cười, rồi vòng tay ôm lấy cánh tay tôi. Tôi cảm nhận được khuỷu tay mình chạm vào sự đàn hồi từ ngực cô ấy, cố nhịn để không bật cười.

“…Mình, mình đi đâu đây?”

“He he, người ta có một nơi muốn đi đó ♡ Anh có chịu đi cùng không?”

“Ừm…!”

Thế là, tôi lên tàu điện theo sự dẫn dắt của Runa.

Rồi, chúng tôi đến ngay giữa trung tâm Kabukicho.

Kabukicho trước buổi tối chủ yếu là khách du lịch dạo chơi nên khá nhộn nhịp. Nếu trời tối hơn một chút, bầu không khí có lẽ sẽ trở nên hơi “kỳ cục”.

Runa xem bản đồ trên ứng dụng rồi dẫn đường, cuối cùng nơi chúng tôi đến là—

“Ơ? Đây không phải là quán karaoke sao?”

Trước mặt tôi là một tòa nhà theo phong cách quán karaoke nổi tiếng, được quảng cáo là có không gian nghỉ dưỡng kiểu Bali. Tôi quay sang hỏi lại Runa.

“Không phải đâu. Đây là khách sạn tình yêu. Dù nó cùng hệ thống với quán karaoke đó.”

“Hả, thật à?”

“Ừm. Có thể ăn cùng loại bánh mì nướng mật ong luôn đó.”

“Thì ra là vậy…”

Một mặt tôi thán phục quán karaoke lại có cả dịch vụ thế này, một mặt tôi lại hơi e ngại vì Runa có vẻ quá đỗi quen thuộc.

“…Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi đến khách sạn tình yêu… Có thể có nhiều điều không hiểu lắm…”

Tuy sau khi quen Runa tôi cũng có vài lần muốn đi, nhưng cuối cùng lại dọn về ở chung ngay sau khi yêu, nên đây là lần đầu tiên tôi bước vào một khách sạn tình yêu. Runa chắc chắn đã từng đến đây với bạn trai cũ từ thời cấp ba rồi… Không lẽ cả ở đây cũng vậy sao…? Nghĩ đến đây, tôi bỗng dưng lại cảm thấy những cảm xúc như tự ti hay ghen tị mà đã lâu rồi không xuất hiện.

“À, ừm. Người ta cũng là lần đầu đó?”

“Hả?”

Câu trả lời của Runa khiến tôi ngạc nhiên thốt lên.

“Th, thật vậy sao?”

“Ừm… Với bạn trai cũ trước khi quen Ryuto, bọn em đều làm ở nhà một trong hai đứa, khi bố mẹ không có ở nhà.”

Runa vừa cười khổ vừa giải thích. Nhớ lại thì, ngày đầu tiên chúng tôi yêu nhau cũng là ở nhà Runa, cô ấy nói đúng, với học sinh cấp ba không có tiền, làm vậy có lẽ tự nhiên hơn.

“Nh, nhưng mà, em có vẻ quen thuộc với khách sạn tình yêu từ cấp ba mà… Em chẳng phải từng nói ‘Không biết Nico và các bạn ấy sẽ đi khách sạn nào nhỉ? Chắc sẽ chọn nơi an toàn ở Shibuya thôi?’ gì đó sao?”

Đó là chuyện khi chúng tôi hẹn hò đôi ở thủy cung với Sekiya Shugo và Yamana Eru. Dù Sekiya Shugo cuối cùng đã từ chối Yamana Eru.

“Hả, người ta có nói vậy sao? Mà nói thật, cái kiến thức về việc có khách sạn tình yêu ở mấy con dốc Shibuya thì học sinh cấp hai chắc cũng biết mà?”

“Hả, th, thật vậy sao?”

Ừm, nói như vậy thì có lẽ đúng thật. Dù sao thì, tất cả chỉ là tôi tự suy diễn. Biết Runa cũng là lần đầu, tôi bỗng thấy yên lòng.

“Khách sạn này là do người ta tìm hiểu để có thể ân ái với Ryuto đó.”

Runa nói xong khẽ cười ngượng ngùng, rồi hơi phồng má.

“Vì, người ta với Ryuto chẳng thể thân mật gì cả! Lâu lắm rồi mới được gặp nhau mà!…Người ta đã nghĩ như vậy đó.”

“…Thì ra là vậy.”

Biết không chỉ có mình tôi “phát hỏa”, tôi rất vui.

Thế là, chúng tôi bước vào một khách sạn trông như quán KTV.

Vừa bước vào lối vào, đã thấy ngay quầy lễ tân. Nhìn thế nào cũng giống hệt KTV.

“Có thật là khách sạn không vậy?” Dù tôi vẫn còn nghi ngờ, nhưng khi tôi và Runa đứng trước quầy, nhân viên đã nói với chúng tôi:

“Quý khách nghỉ theo giờ hay nghỉ qua đêm ạ?”

“…………”

“Nghỉ qua đêm ạ!”

Khi tôi căng thẳng đến nỗi không nói nên lời, Runa đã thay tôi trả lời.

“Vâng. Hiện tại phòng này đang trống, hai vị thấy sao ạ?”

“Vâng, lấy phòng này ạ!”

Runa hăng hái trả lời. Màn hình LCD trước quầy lễ tân hiển thị ảnh phòng và giá cả, nhưng vì lần đầu đến khách sạn nên tôi luống cuống không nhìn rõ được.

“Vâng, xin quý khách xác nhận số phòng. Mời quý khách đi thang máy đằng kia để lên phòng.”

Nhân viên lưu loát hướng dẫn, chúng tôi nhận lấy thẻ phòng.

“Tr, trời ơi, hoàn toàn không giống khách sạn trong tưởng tượng của mình gì cả… Mình còn tưởng quầy lễ tân sẽ đóng kín một nửa cửa sổ, không nhìn thấy người bên trong, rồi tự chọn phòng bằng màn hình cảm ứng chứ…”

Tôi mơ hồ nhớ mình đã từng nghe miêu tả như vậy ở đâu đó.

“Cũng có những nơi như vậy mà? Chỗ này trông như khách sạn bình thường vậy!”

Runa nói đúng, sau quầy lễ tân, từng cặp đôi nối tiếp nhau bước vào, xếp hàng chờ nhận phòng một cách bình thường. Kể cả nhân viên, không ai tỏ vẻ lúng túng hay chột dạ cả. Nơi này thực sự chỉ là một khách sạn bình thường.

“Còn có đồ dùng vệ sinh tự phục vụ nữa chứ!”

Tôi nhìn theo hướng Runa bước đến, thấy cạnh quầy lễ tân có một khu vực giống như quầy buffet. Trên đĩa không phải đồ ăn mà là các sản phẩm chăm sóc da và đồ dùng cá nhân. Có vẻ như có thể lấy đủ số lượng mình cần từ nhiều loại sản phẩm khác nhau.

“Mình đi xem đi nha~!”

“Ơ, ơ?”

Vì ngại quá, tôi chỉ muốn nhanh chóng vào phòng. Mà nói thật, trước khu vực “đồ dùng vệ sinh tự phục vụ” cũng có vài cặp đôi, chẳng lẽ ai cũng không thấy ngại sao? Dù sao thì, hai người nam nữ cùng đến khách sạn này, có nghĩa là… lát nữa sẽ làm chuyện đó trong phòng mà.

“Đi mà, nhanh lên~”

Khi tôi vẫn còn do dự, Runa đã kéo tay tôi đi tới.

“Cho ít muối tắm đi nha~♡ Cho màu gì đây?”

Runa hào hứng chọn muối tắm.

“…………”

Tôi vừa ngại nhìn các cặp đôi khác, vừa ngại bị người khác nhìn, không biết nên nhìn đâu mới phải, chỉ đành nhìn đông nhìn tây.

“…Cái, cái đó, Runa, mình đi hướng kia đi…”

Tôi chỉ về phía ít người hơn, Runa nhìn sang, mắt sáng rỡ.

“À, là quầy đồ uống! Lấy cái đó nữa đi~!”

Runa cầm muối tắm, vừa nói vừa kéo tôi di chuyển một lần nữa.

Hướng đó, đúng như Runa nói, có quầy đồ uống.

“Oa, hay quá, còn có cả rượu nữa! Nhân tiện đây, mình lấy một ít rượu trắng nha~? Ryuto có muốn không?”

“Vậy, vậy thì anh cũng… lấy một ít.”

Nghĩ đến đây là đồ uống miễn phí không giới hạn cho khách lưu trú, không lấy thì phí quá. “Hay quá~! Cảm giác thật trang trọng!”

Runa rót rượu từ một thùng rượu có vòi trang trí trông rất có không khí vào chiếc cốc nhựa.

“Đây nè ♡ Của Ryuto nè.”

“C, cám ơn…”

Tôi vẫn còn để ý xung quanh, trong lòng bối rối.

Nói chung, sau khi lấy được muối tắm và rượu, chúng tôi đi về phòng.

Lên thang máy, nhìn thấy bảng giới thiệu các khu vực trong khách sạn dán trong thang, tôi càng kinh ngạc hơn.

“Hả, còn có cả ngâm chân và tắm đá nóng nữa sao…?”

“À, em muốn đi~! Thời tiết này mà tắm đá nóng thì nóng lắm, hay là mình đi ngâm chân trước nha~?”

“Ơ, có, có đi không đó?”

“Đi mà~ Để hành lý vào phòng xong là đi luôn!”

“…Cũng, cũng được…”

Những cặp đôi chuẩn bị “lâm trận”… hay những cặp đôi vừa “xong việc”, việc họ khoe khoang bản thân vui vẻ ở khu vực chung như vậy là điều bất thường, và những người “ngoại đạo” như tôi cảm thấy e dè.

“Yay~! Háo hức quá!”

Runa phát ra âm thanh phấn khích, dáng vẻ đó thật đáng yêu, khiến tim tôi đập nhanh và nghĩ… đi xem cũng không tệ.

Bước vào phòng, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm vì không còn phải để ý ánh mắt của người khác nữa.

Căn phòng đẹp và sang trọng hơn tôi tưởng, khiến tôi rất ngạc nhiên.

Nội thất mang đậm phong cách Á Đông, đồ đạc màu nâu đậm, vải lanh và các loại vải khác được thống nhất sử dụng màu trắng và đỏ. Vì nằm ở trung tâm thành phố nên không gian không quá lớn, nhưng cảm giác sạch sẽ và thời thượng rất mạnh mẽ.

“Oa, đẹp quá! Phòng cũng theo phong cách Bali, cảm giác tuyệt ghê~! Có thể coi là buổi huấn luyện mô phỏng cuộc sống ở Indonesia đó ♡”

“Hay quá… Giường còn có màn che nữa.”

Tuy tôi đang sống ở Indonesia, nhưng tôi chưa từng sống trong một căn phòng mang phong cách nghỉ dưỡng như thế này. Có lẽ vì không phải Bali chăng?

“Bồn, bồn, bồn, bồn tắm có tivi, còn có hoa nữa! Hay quá!”

Runa mở cửa phòng tắm rồi reo lên, tôi cũng đi qua xem. Dù chỉ có một bông, nhưng trên ghế trong bồn tắm có một bông hoa tươi màu tím trắng.

“Hay quá…”

“Đây là hoa lan phải không? Đẹp quá~! Thích quá~! Mấy blog em tìm đâu có ghi mấy cái này đâu!”

“Em tìm blog sao?”

“Đúng vậy~! Mấy bài báo cáo về buổi tụ họp của mấy cô gái ấy. Khách sạn mà có thể tổ chức tiệc của con gái thì chắc chắn phải đẹp rồi, đúng không? Lần đầu tiên đi khách sạn với Ryuto, người ta muốn để lại kỷ niệm đẹp ở một nơi thật đẹp đó…”

Runa với gương mặt đỏ bừng thốt lên câu ấy, vẻ đáng yêu ấy khiến tim tôi đập rộn ràng.

Đây đã là không gian riêng tư chỉ có hai đứa, nơi chúng tôi có thể thoải mái gần gũi Runa mà chẳng cần bận tâm ánh mắt người ngoài.

Nhận ra điều đó một lần nữa, tôi nhẹ nhàng ôm lấy vai Runa.

Hương thơm của Runa thoang thoảng.

Cảm giác ấm áp, mềm mại và tràn đầy hạnh phúc.

"Á à không được đâu, phải đi ngâm chân đã chứ..."

Runa vòng tay ra sau lưng tôi, cười nói.

"...Không thể đợi lát nữa hả? Đằng nào cũng ở lại đến sáng mà."

"Vậy còn rượu vang thì sao? Chừng nào uống?"

"Cái đó cũng đợi lát nữa uống..."

"Tắm rửa thì sao...?"

"...Thôi được rồi, vậy thì đi tắm đi."

Tôi đáp lời, thả lỏng cánh tay, rồi cả hai cùng nhìn sâu vào mắt nhau.

Rồi tôi chẳng thể kiềm chế được nữa.

Nhìn thấy đôi mắt mơ màng và đôi má ửng hồng của Runa, ham muốn bấy lâu nay bị kìm nén bỗng trỗi dậy.

"Vậy thì, hôn một chút xíu thôi nhé...?"

Runa mời gọi hé mở đôi môi, rồi ghé sát mặt về phía tôi.

"Ừm..."

Tôi thầm nghĩ "chỉ hôn một chút xíu có lẽ hơi khó khăn", rồi quên mình ấn môi lên môi nàng.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mang mùi son môi như món tráng miệng Mỹ ấy, hết lần này đến lần khác.

"...Ưm, khoan đã, Ryuto..."

Runa khe khẽ rên lên một tiếng quyến rũ pha lẫn chút bối rối, rồi dịch mặt ra.

"Người ta rõ ràng muốn tắm, thế này sẽ khiến người ta lại muốn nữa đó..."

Nàng vừa nói vừa siết chặt lấy tôi, khiến trái tim tôi rung động đến nỗi ngực đau nhói.

"Tiếp theo, chúng ta làm trong phòng tắm nhé...?"

Nàng ngước mắt nhìn tôi, vẻ quyến rũ ấy càng khiến tôi thêm nôn nao.

"...Ừm..."

Thế là chúng tôi cùng di chuyển vào phòng tắm, vụng về cởi bỏ quần áo cho nhau.

Cảm nhận ánh bình minh tràn ngập căn phòng, tôi khẽ nhíu mày vì chói mắt rồi mở bừng mắt.

Qua tấm rèm ren trắng trên đầu giường, ánh sáng xuyên qua, lấp lánh. Có vẻ chúng tôi đã kiệt sức sau nhiều lần ân ái nên ngủ thiếp đi mà quên kéo rèm chống nắng.

"............"

Lần đầu tiên ở khách sạn tình yêu, lại được gần gũi sau bao ngày xa cách... Đêm qua quả thật cháy bỏng vô cùng.

Tôi rất vui vì được cùng Runa trải qua lần đầu tiên này. Runa đã tự mình tìm hiểu rất nhiều thứ, rồi còn mời tôi nữa, điều đó cũng khiến tôi rất hạnh phúc.

Runa đang ngủ ngay bên cạnh tôi trên chiếc giường rộng rãi.

"...Ưm... chói mắt quá..."

Runa cũng đồng thời nhíu mày.

"Ryuto à~ Chói mắt quá..."

Runa trở mình, ôm lấy tôi như muốn trốn sau lưng.

"Xin lỗi, anh quên kéo rèm."

"Người ta cũng quên mà~"

Runa trêu chọc, tay mân mê trên ngực tôi.

"Á ha ha..."

Tôi vừa cười vì nhột vừa trở mình đối mặt với Runa.

Runa với gương mặt mộc có chút trẻ con nhìn chằm chằm tôi, nheo mắt mỉm cười.

"Chào buổi sáng ♡"

Nàng nói, rồi lần này từ phía trước bổ nhào vào lòng tôi, ôm chặt lấy.

"Ưm~... ♡"

Vừa ôm chặt Runa, nàng liền khẽ kêu lên.

Sau đó, nàng như chợt nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên.

"...Rõ ràng đã làm nhiều lần như vậy mà anh vẫn còn sung sức nhỉ?"

Nàng nở nụ cười tinh nghịch, khiến tôi ngượng đến mức mặt nóng bừng.

"Vì là buổi sáng mà..."

"À, ra vậy~"

Runa vừa cười vừa trèo lên ngồi trên người tôi.

"...Vậy có muốn làm thêm lần nữa không?"

Nàng dùng vẻ mặt khiêu khích nhìn xuống tôi, khiến tôi không thể nào cưỡng lại sức quyến rũ ấy.

Ba mươi phút trước giờ trả phòng, chúng tôi vội vàng đi đến khu ngâm chân trên sân thượng.

"Trời ơi~! Rõ ràng có nhiều thời gian thế mà sao lại kéo dài đến muộn thế này!"

"...Xin lỗi, tại anh còn trẻ quá..."

"Không sao đâu... người ta cũng muốn mà... xin lỗi nha♡"

Trong thang máy đi lên sân thượng, hai đứa chúng tôi cũng tình tứ với nhau vì không có ai khác.

Đến sân thượng, chúng tôi dùng chìa khóa từ quầy lễ tân mở cửa. Trên sân thượng có hồ ngâm chân được thiết kế theo ý tưởng về vọng lâu Bali. Ngoài ra còn có khu vực sân thượng với bàn ghế, nếu có đồ uống thì có vẻ sẽ vừa ngâm chân vừa ngắm cảnh Shinjuku.

Có ba hồ ngâm chân, vì không có người nào khác nên chúng tôi có thể chọn hồ mình thích.

"'Hồ oải hương' và 'Hồ hương rừng' nghe đều hay... 'Hồ cá thư giãn' là gì nhỉ? Tò mò quá đi!"

Runa vừa nói, chúng tôi liền đi về phía "Hồ cá thư giãn". Mở nắp giữ nhiệt ra, chúng tôi thấy trong hồ có rất nhiều cá nhỏ đang bơi lội.

"Ơ, đây là gì vậy? Đặt chân vào sẽ thế nào nhỉ?"

"Đã gọi là thư giãn thì chắc là chất gì đó từ cá sẽ làm da mịn màng hơn chăng?"

"Nếu vậy thì chỉ cần nước nóng có cá ngâm qua là đủ rồi còn gì?"

"Đúng là vậy."

Tôi và Runa vừa trò chuyện vừa ngồi xuống ghế ngâm chân, cởi giày ra.

"Chuẩn bị~!"

Theo khẩu lệnh của Runa, chúng tôi đồng thời đặt chân vào hồ.

"Ưm...?"

Cảm giác chạm vào cá truyền đến bàn chân.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo.

"Ưm... á... á á!"

Runa rên lên một tiếng nũng nịu, rồi bắt đầu vặn vẹo cơ thể.

"..."

Tôi cũng chỉ biết cố gắng nhịn không kêu lên.

Cảm giác ngứa ngáy này là sao thế nhỉ?

Tôi nhìn xuống hồ, phát hiện đàn cá đồng loạt tụ tập đến chân tôi và Runa, dùng miệng nhẹ nhàng mút da chúng tôi.

"Ơ?"

Tôi vội vàng dùng điện thoại tìm kiếm "cá thư giãn". Kết quả là một sự thật đáng kinh ngạc hiện ra.

"Loại cá này gọi là cá bác sĩ, nghe nói chúng sẽ ăn lớp sừng trên da người...!"

"Ơ? Vậy, vậy bây giờ người ta đang bị ăn sao...?"

Runa kinh ngạc vặn vẹo cơ thể.

"Ưm hứ... ưm... á... á ưm...!"

Tiếng rên rỉ vì ngứa và dáng vẻ vặn vẹo của nàng quá đỗi gợi cảm, khiến tôi cảm thấy hưng phấn.

"Khoan đã, Runa, đừng phát ra tiếng như thế ở chỗ này chứ...!"

Đây là không gian công cộng, lỡ bị người đàn ông khác nghe thấy thì gay go. Đang lúc tôi cảm thấy sốt ruột thì—

"Vậy người ta không ngâm nữa đâu..."

Runa vì quá ngứa không chịu nổi, nước mắt lưng tròng nhấc chân lên. Đằng sau nàng xuất hiện một bóng người.

Đôi tình nhân kia dường như đang đi từ khu sân thượng về lối vào. Chúng tôi là đi thẳng đến khu ngâm chân, nhưng ở một góc khuất không nhìn thấy từ đây dường như đã có những khách hàng khác rồi.

Chúng tôi, những kẻ đã hưng phấn vì tưởng không có ai khác, cảm thấy rất xấu hổ, định cúi đầu xuống thì...

Người đàn ông trong đôi tình nhân đó và tôi đồng thời lại nhìn về phía bóng người xinh đẹp kia.

"Hả?"

Hai tiếng kêu chồng lên nhau.

Bởi vì, người đàn ông đã nhìn thẳng vào mắt tôi đó...

V1019.jpg

"Sek... Sekiya-kun?"

Chắc chắn đó là một người tôi rất quen thuộc.

"...Gì chứ. Tôi còn tưởng đâu có cặp đôi nào ồn ào quá, hóa ra là hai cậu à."

Sekiya-kun nở nụ cười bất lực.

"Ơ?"

Runa cũng quay đầu lại, mắt mở to kinh ngạc.

"...Hai người quen nhau à?"

Người phụ nữ bên cạnh Sekiya-kun nói, rồi nhìn về phía anh ấy. Cô ấy có vẻ cùng tuổi với Sekiya-kun, là một người rất xinh đẹp.

"Là đàn em ở lò luyện thi. Nhưng nửa đường thì lại thành đàn em của tôi."

Sekiya-kun nói một câu đùa không buồn cười rồi tự mình phá lên cười.

Vì địa điểm không phù hợp nên không khí trở nên ngượng nghịu, chúng tôi không tiếp tục nói chuyện mà chỉ nói "tạm biệt" rồi chia tay.

"...Sekiya-kun đã quay lại đây rồi nhỉ. Ryuto, anh có biết không?"

"Không biết. Nhưng có lẽ anh ấy về để dự đám cưới của chúng ta."

"À, đúng rồi! Ngày mai là đám cưới rồi mà."

Tôi và Runa vừa nói chuyện vừa trở về phòng, vội vàng chuẩn bị trả phòng.

"Á!"

Khi chúng tôi rời phòng đi đến quầy lễ tân, lại bất ngờ gặp đôi tình nhân Sekiya-kun trước thang máy. Có vẻ họ ở phòng cùng tầng.

"Hai cậu cũng trả phòng à?"

"Vâng ạ..."

Chúng tôi cười khổ trước không khí ngượng nghịu, bốn người cùng bước vào chiếc thang máy không người đang mở cửa đi xuống.

Có lẽ vì đúng lúc trả phòng nên trên đường cũng có những cặp đôi khác bước vào thang máy.

"Xin lỗi nha~"

Người bước vào là một chàng trai trẻ có dáng người nhỏ nhắn, tóc vàng, mặc quần áo rộng màu đen, trạc tuổi chúng tôi, cùng một cô gái trạc tuổi, dáng người hơi tròn, tóc buộc hai bím với phong cách punk.

"Ghét quá đi~"

"Gì chứ~"

Tuy không biết họ đang nói gì, nhưng cả hai cứ luôn tình tứ với nhau.

"Ơ, thang máy này đi xuống mà!"

"Á, thật này, chết rồi!"

Hai người vừa nói vừa nhìn nhau cười. Đến tầng một, họ lại đi cùng thang máy lên tầng trên.

"Cặp đôi kia trông tình cảm ghê, dễ thương thật đấy~"

"Ừ, đúng vậy."

Khi tôi và Runa đang trò chuyện trong hàng chờ trả phòng, Sekiya-kun đứng phía sau hàng cười nói:

"Không phải đâu, không phải đâu."

Tiện thể, người bạn nữ của Sekiya-kun đã rời khỏi anh ấy và đang ngồi trên ghế sofa ở sảnh.

"Vừa nãy nhìn kiểu gì cũng là trai bao và khách hàng mà."

"Ơ?"

"Từ tầng phòng khách sạn đi thang máy lên trên, chắc là để đi ngâm chân phải không? Giờ này mà không trả phòng thì có nghĩa là không phải ở lại qua đêm mà là nghỉ ngơi theo giờ. Bây giờ vừa đúng lúc các gói thuê phòng buổi sáng kết thúc, tám phần là họ đã đăng ký nhận phòng cùng một cô gái làm ở khách sạn đó."

"À, à ra vậy..."

"Giỏi thật... Sekiya-kun đúng là một thám tử tài ba..."

Runa sốt sắng thốt lên. Tuy tôi hơi tò mò về những từ ngữ xa lạ như gói thuê phòng buổi sáng và cô gái làm ở khách sạn, nhưng lại cảm thấy không nên hỏi lại. Nếu còn nhớ thì sau này tra cứu sau vậy.

"Sekiya-kun có khi nào từng làm trai bao không?"

Runa đột nhiên tò mò hỏi.

"Không."

Sekiya-kun cười.

"Chỉ là mẹ tôi là khách quen thôi."

"...À, à ra vậy..."

Phát ngôn của Sekiya-kun quá u ám, ngay cả khả năng giao tiếp của Runa cũng không thể đối phó, nụ cười đơ cứng trên mặt nàng.

Tôi từng nghe loáng thoáng về chuyện này. Mẹ của Sekiya-kun vì chán ngán thói trăng hoa của chồng nên bắt đầu đi chơi đêm để trả đũa.

Đang khi chúng tôi trò chuyện những chuyện này thì đến lượt chúng tôi trả phòng. Chúng tôi đã hoàn tất thủ tục một cách suôn sẻ.

Tôi thấy để con gái chi trả tiền phòng thì không ổn lắm, thế nên, tính cả bữa tối gọi dịch vụ phòng, tôi chi trả tất tần tật. Dù vậy, chi phí lưu trú ở đây vượt xa giá nhà nghỉ bình dân khiến tôi không khỏi giật mình. Quả đúng là khu nghỉ dưỡng kiểu Bali với dịch vụ đẳng cấp, không hổ danh một chút nào.

"Này Kashima Ryuto. Là em muốn ở đây mà, hay là để em trả một nửa nhé?"

"Không sao đâu mà..."

"...Thế thì để bữa trưa em mời nhé?"

"Cảm ơn em."

Dù tôi không nghĩ tiền bữa trưa có thể bù vào chi phí phòng ốc, nhưng tấm lòng của Shirakawa Runa khiến tôi rất vui, tôi mỉm cười cảm ơn cô ấy.

Đúng lúc này, Sekiya Shugo, sau khi đã thanh toán xong, đi tới.

"Hai cậu định làm gì tiếp đây?"

"Hả? À... chúng tôi chưa ăn sáng nên định đi ăn bữa nửa buổi..."

Tôi còn đang hơi do dự không biết có nên nói với Sekiya Shugo rằng chúng tôi định đến tiệm nail của Yamana Eru hay không, thì Sekiya Shugo đã lên tiếng: "Vậy thì..."

"Hay là ba chúng ta đi ăn chung đi? Coi như là ăn mừng trước lễ cưới, tôi mời."

"Hả? Có được không?"

"Yên tâm, vẫn là dùng thẻ của bố tôi thôi."

"Không phải ý đó... còn cô bạn kia thì sao...?"

Tôi ra hiệu về phía cô gái đang ngồi lướt điện thoại ở sảnh cùng Sekiya Shugo, Sekiya Shugo liền cười "Ồ."

"Không sao đâu, dù gì chúng tôi cũng định tan rã sau khi rời khỏi đây mà."

"Hả, thật vậy sao?"

Sao nghe có vẻ lạnh nhạt thế nhỉ... Chẳng lẽ họ không thân thiết đến mức có thể qua đêm ở khách sạn ư?

"...Ừm, xin lỗi, cô bạn kia là ai vậy...?"

Tôi cẩn thận hỏi.

"Bạn học cấp ba. Từ khi tôi nói mình đỗ vào trường Y thì cô ấy cứ nằng nặc đòi gặp mặt. Gặp xong thì thành ra thế này đó."

"...Hai người đang hẹn hò à?"

Tôi ngạc nhiên hỏi, Sekiya Shugo khẽ hừ mũi.

"Cô ấy có bạn trai rồi, hơn nữa bây giờ còn phải đi hẹn hò với gã đó nữa."

" "Hả...!" "

Tôi và Shirakawa Runa đồng thanh kêu lên.

Chắc Sekiya Shugo cũng không thể chấp nhận được chuyện này... Khi tôi đang nghĩ vậy, Sekiya Shugo mở lời biện minh:

"Cô ấy nói 'chia tay cũng không sao' mà."

"...Cậu muốn cô ấy chia tay rồi hẹn hò với cậu sao?"

"Tôi mới không thèm loại phụ nữ ham tiền đó. Dù có hẹn hò với tôi, nếu có một doanh nhân với doanh thu năm năm trăm triệu yên xuất hiện, cô ta sẽ chuyển sang bên kia ngay thôi? Bác sĩ đâu kiếm được nhiều tiền như vậy."

"............"

Tôi và Shirakawa Runa há hốc mồm, không nói nên lời.

Nói sao nhỉ, anh ta và tôi hoàn toàn là người ở một chiều không gian khác... Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác sợ hãi khó tả, không phải tôn trọng cũng chẳng phải khinh thường.

Nhưng tôi biết.

Sekiya Shugo thực ra không phải là người như vậy.

Bởi vì khi hẹn hò với Yamana Eru, Sekiya Shugo đã rất chân thành với Yamana Eru.

Thậm chí vì quá trân trọng đối phương, mà mối quan hệ của cả hai đã đổ vỡ.

Chúng tôi bước vào một quán cà phê kiểu casual gần ga Shinjuku, nơi Shirakawa Runa thường xuyên ghé khi còn làm việc ở cửa hàng quần áo.

"Cậu về từ lúc nào vậy?"

Trong quán đông đúc với các nhân viên bận rộn qua lại, tôi vừa ăn mì Ý sốt trứng cá tuyết vừa hỏi Sekiya Shugo.

Mặc dù chúng tôi tự chọn món mì Ý và đồ uống chính, nhưng súp và salad là set giống nhau cho cả ba người. Shirakawa Runa ngồi cạnh tôi, đang ăn mì Ý sốt pesto với mực và đậu bắp.

"Hôm qua. Sau đám cưới của hai cậu, tôi gặp vài người bạn rồi định về ngay."

Sekiya Shugo vừa ăn mì Ý sốt thịt bò vừa thản nhiên trả lời.

"Cậu hay đến khách sạn đó à?"

Nghe câu hỏi của tôi, Sekiya Shugo lắc đầu.

"Không. Cho đến hôm qua, tôi còn không biết sự tồn tại của khách sạn đó nữa."

"Vậy à."

"Cô bạn ban nãy cứ bám lấy tôi nói 'Em luôn muốn đến đó nhưng bạn trai em nói không có tiền không chịu dẫn em đi, nên em muốn đi'. Phụ nữ đúng là rất thích những nơi như vậy nhỉ, kiểu giường có màn che. Loại giường đó thì làm gì có chuyện mỗi lần thay người dùng lại giặt giũ, rất nhiều cặp đôi làm chuyện đó trên đấy, chắc phải mất vệ sinh lắm."

"............"

Tôi và Shirakawa Runa, những người vừa cùng nhau đùa giỡn trên chiếc giường cỡ lớn có màn che, cùng nhau xấu hổ co người lại.

"Hơn nữa, tôi rất hợp với mấy cô gái đó, từ khi vào ngành Y, tôi thật sự không lo thiếu phụ nữ."

Tôi ngồi đối diện, nhìn thẳng vào Sekiya Shugo đang bình thản khoe khoang.

"...Cậu cứ chơi trò mạo hiểm trong tình yêu như vậy, có ổn không đấy?"

Nghe lời tôi nói, Sekiya Shugo dừng tay cầm dĩa, liếc nhìn tôi.

"...Có gì mà không ổn."

Anh ta cho cuộn mì Ý lớn vào miệng.

"...Tôi ấy mà..."

Sau khi nhai một lúc, Sekiya Shugo lên tiếng:

"Gia đình tôi cũng kiểu vậy. Ngay từ đầu tôi đã không có ước mơ xây dựng một gia đình ấm áp với người mình yêu như cậu đâu."

"...Không phải vậy đâu."

Nhìn Sekiya Shugo cười tự giễu, lòng tôi quặn thắt.

Bởi vì Sekiya Shugo trước đây, khi ở Magic Ocean, đã từng ngượng ngùng thú nhận với tôi.

—Khi buồn, tôi thường hay tưởng tượng. Tưởng tượng mình kết hôn với Yamana Eru, sinh con, mình làm bác sĩ... Khi về nhà, cô ấy vừa chăm sóc con vừa nấu bữa tối, nói với tôi "Chào mừng anh về nhà"... Nhìn cảnh đó, mệt mỏi sẽ tan biến ngay lập tức...

"Sekiya Shugo, khi cậu hẹn hò với Yamana Eru... đâu phải vậy đâu..."

"...Ai biết được. Tôi quên rồi."

Sekiya Shugo nói vậy, rồi cười tự chế giễu.

"...Dù có nhớ, cũng không thể quay lại quá khứ được."

Anh ta tiếp tục nói với giọng đầy cảm khái:

"Hơn nữa, cô ấy chắc cũng đang rất hạnh phúc với bạn trai mới rồi."

"............"

Tôi vẫn chưa kể cho Sekiya Shugo chuyện Yamana Eru và Nishina Ren đã chia tay.

Tôi và Sekiya Shugo đã gặp nhau một lần vào mùa hè năm ngoái, và một lần nữa vào kỳ nghỉ xuân trước khi tôi đi Indonesia. Nếu tôi muốn nói, tôi đã có thể kể cho anh ta vào lúc đó rồi.

Nhưng tôi cứ không thể mở lời.

Bởi vì Sekiya Shugo trông như đã biến mối tình với Yamana Eru thành kỷ niệm, chuẩn bị bước tiếp rồi. Tôi không muốn cản trở anh ta. Hơn nữa, tôi cũng không rõ lắm tâm trạng của Yamana Eru.

"Nico và Nishina Ren chia tay rồi đó."

Vậy nên khi Shirakawa Runa bên cạnh tôi đặt dĩa xuống và nói thế, tôi giật mình.

"Hiện tại cô ấy không hẹn hò với ai cả."

Khi Shirakawa Runa đã đặc biệt nói sự thật này với Sekiya Shugo... điều đó cho thấy lý do Yamana Eru chia tay Nishina Ren có thể là vì cô ấy vẫn còn vương vấn Sekiya Shugo.

"...Ồ."

Sekiya Shugo chỉ nói hai từ đó.

"Mà, cái gã Nishina đó果然还是跟她交往了啊... Dù gì hắn cũng đã làm bao nhiêu chuyện với tôi hồi học ngoại khóa mà."

Sekiya Shugo cười nói thế, khiến Shirakawa Runa mở to mắt.

"Hả, cậu không biết sao...?"

"Không biết chứ. Gã này đâu có kể chuyện đó. Nhưng tôi cũng ít nhiều nhận ra là có thể như vậy rồi đó?"

"À... xin lỗi vì không nói cho cậu biết..."

Tôi cười gượng. Nhắc mới nhớ, sau khi chia tay, Sekiya Shugo trông có vẻ đã trải qua một thời gian buồn bã, tôi không tiện nói cho anh ta biết Yamana Eru đã nhanh chóng hẹn hò với Nishina Ren, nên đã không nói ra. Sau này anh ta dường như đã cảm nhận được Yamana Eru có bạn trai mới từ không khí xung quanh, nên tôi không suy nghĩ sâu xa xem anh ta nghe được từ ai.

"Để cho chắc ăn, tôi hỏi trước. Sekiya Shugo ở Hokkaido có bạn gái chính thức không...?"

"Nếu có thì tôi đã không ở cái nơi đó, với cái thái độ đó mà gặp hai cậu rồi."

Anh ta chắc đang nói đến chuyện gặp nhau ở khách sạn ban nãy. Bị anh ta ngắt lời, tôi cười gượng.

"............"

Tôi và Shirakawa Runa bất chợt nhìn nhau.

Tiếp theo chúng tôi sẽ cùng nhau đến tiệm nail của Yamana Eru gần ga A để cô ấy làm nail cho chúng tôi.

"...Sekiya Shugo, lát nữa cậu có bận gì không?"

"Không. Cùng lắm là đi loanh quanh mấy hiệu sách thôi."

"Thế thì có muốn đi cùng chúng tôi đến chiều tối không? Chúng tôi sắp đi ga A."

"Nếu hai cậu không ngại thì tôi không sao cả... Vậy để tôi ăn xong rồi đi vệ sinh."

Sekiya Shugo nói xong liền rời đi, Shirakawa Runa nhân cơ hội này gọi điện cho tiệm nail của Yamana Eru.

"À, alo, Nico? Xin lỗi đã làm phiền cậu làm việc. Lát nữa bọn tớ sẽ đến đúng giờ hẹn, có thể dẫn theo một người bạn đi cùng không...?"

"Hả? Được thôi. Sao, người đó cũng muốn làm nail à?"

Giọng Yamana Eru vọng ra từ điện thoại của Shirakawa Runa.

"Hả, làm được ư...? Thêm người đột xuất cũng được sao?"

"Ừm. Sau khi các cậu đặt lịch, còn một tiếng trống. Vì thời gian không dài nên không có ai đặt lịch."

"...Vậy thì nhờ cậu làm nail nhé."

"Rõ rồi! Muốn chọn dịch vụ nào? Trong vòng một tiếng thì có thể làm dưỡng móng và massage tay. Nếu muốn sơn một màu thì có thể làm nail gel."

"Vậy, vậy thì... massage tay!"

Thế là, Shirakawa Runa kết thúc cuộc gọi với Yamana Eru.

"...Làm sao đây, có phải mình đã lo chuyện bao đồng rồi không...?"

Ánh mắt bất an của Shirakawa Runa xen lẫn một chút phấn khích, tôi mỉm cười khuyến khích cô ấy.

"Nếu không được thì cứ coi như khách bình thường nhờ cô ấy massage tay thôi mà. Yamana Eru là chuyên nghiệp mà."

"Vậy à... đúng là vậy thật..."

"...Nghĩ kỹ lại, dù sao ngày mai hai người đó cũng sẽ gặp nhau ở đám cưới của chúng ta mà."

Mặc dù tôi nghĩ nếu đã vậy thì không cần phải làm thêm chuyện này. Nhưng ở nơi có khách khác, người như Sekiya Shugo có thể không thể thành thật đối diện với lòng mình.

Nếu đã vậy, việc chúng tôi chủ động cắt đứt đường lui của Sekiya Shugo, để anh ta đối diện thẳng thắn với Yamana Eru, chắc hẳn vẫn có ý nghĩa.

Dù sao thì, kết quả của bất ngờ này sẽ ra sao, không thử thì sẽ không biết.

"Chờ lâu rồi. Hai cậu đi chưa?"

Thấy tôi và Shirakawa Runa nhìn nhau, Sekiya Shugo trở về hỏi.

"À, chưa!"

"Phải ăn nhanh lên mới được!"

"...?"

Sekiya-kun nhìn chúng tôi – tôi và Runa – vội vã tiếp tục bữa ăn mà vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Kính chào quý khách!”

Giọng Yamana-san vẫn đầy khí thế quen thuộc của một cô chủ quán nhậu vậy.

Cô ấy đảo mắt nhìn tôi và Runa đang đứng ở cửa, rồi mỉm cười với chúng tôi.

“Vậy là mai rồi nhỉ. Tuần sau đi rồi, tự nhiên thấy hơi buồn buồn. Nhưng mai tớ sẽ mong chờ lắm đó nha!”

“Người ta cũng mong Nico làm móng cô dâu cho người ta lắm luôn đó!”

Runa hớn hở reo lên. Bộ móng cô bé muốn làm hôm nay là mẫu đặc biệt được Yamana-san thiết kế riêng cho đám cưới, không có trong các mẫu sẵn có của tiệm.

“Hôm nay tớ sẽ dốc hết sức… làm…?”

Đúng lúc này, Yamana-san nhìn ra phía sau chúng tôi, mắt mở to.

Dường như cô ấy đã nhìn thấy Sekiya-kun đang đứng chờ ở cầu thang phía dưới.

À mà nhân tiện, trước khi vào tòa nhà này… khoảng một phút trước đó, tôi mới nói với Sekiya-kun rằng đây là tiệm nail của Yamana-san.

“Ơ… Không thể nào…?”

Yamana-san lấy hai tay che miệng, lộ rõ vẻ mặt không tin nổi.

“…Chào.”

Sekiya-kun từ từ bước lên cầu thang, nở một nụ cười khó xử.

“Runa…?”

Yamana-san bỏ tay ra khỏi miệng, nhìn cô bạn thân của mình.

“He he. Người ta đã đưa bạn của Ryuto-kun, người tên Sekiya-kun đến đây rồi nè.”

“…………”

Yamana-san không nói gì, nhưng thấy hai má cô ấy ửng hồng như cánh hồng, tôi tin rằng món quà bất ngờ Runa dành cho bạn thân đã thành công mỹ mãn.

“Hai cậu vào đây. Hôm nay chỉ có mình tớ trực, sẽ không có khách nào khác đâu, hai cậu có thể ngồi cạnh nhau ở bàn làm móng nhé.”

Yamana-san quả nhiên là thợ nail chuyên nghiệp. Dù bất ngờ gặp lại Sekiya-kun, cô ấy vẫn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, thoăn thoắt bắt tay vào chuẩn bị làm móng cho chúng tôi.

Bố cục bên trong tiệm như một căn hộ studio, mang lại cảm giác hơi khác so với lần trước tôi đến, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi và Runa từ cửa đi vào khu vực làm móng ở phía sâu bên trong. Ở đó kê ba chiếc bàn có độ cao vừa tầm để làm việc, tôi và Runa ngồi cạnh nhau trước hai trong số đó. Trên bàn mỗi người có một chiếc máy sấy gel, cùng với ống đựng bút và các dụng cụ khác.

“…Tiền bối Sekiya, anh ngồi đây ạ.”

Yamana-san sau đó dẫn Sekiya-kun đến một bàn đơn có ghế tựa gần cửa ra vào. Chỗ đó có không khí sành điệu như một quán cà phê, có lẽ là nơi để khách thư giãn trước và sau khi làm móng.

“Anh có muốn uống gì không ạ?”

Yamana-san đưa ra một tờ giấy giống thực đơn hỏi Sekiya-kun.

“…Vậy thì cho tôi trà Hibiscus đi. Tôi chưa từng uống loại này.”

“Vâng ạ.”

Yamana-san nói với giọng cứng nhắc rồi biến mất sau tấm bình phong ở phía đối diện chúng tôi, nơi có lẽ là khu vực bồn rửa tay.

Yamana-san lại xuất hiện, đặt ly trà trên đĩa lót xuống trước mặt Sekiya-kun.

“Vậy, anh đợi một lát nhé.”

Sau đó, Yamana-san đi đến chỗ chúng tôi, ngồi xuống phía bên kia bàn làm móng.

“Được rồi, vậy thì bắt đầu thôi!”

Yamana-san bắt đầu bằng việc khử trùng tay mình, rồi thoăn thoắt tiến hành các bước chuẩn bị.

“Cô dâu sẽ được tẩy móng, sơn gel, thiết kế móng cưới và đắp sáp dưỡng chân, còn chú rể sẽ được đắp sáp dưỡng chân và chăm sóc móng tay.”

“Vâng ~ Phiền cậu nha ~ ♡”

“Phiền cậu…”

Những lời của Yamana-san với tôi cứ như đang niệm chú, nhưng Runa thì có vẻ hiểu hết.

“Đắp sáp dưỡng chân… là gì vậy?”

Trong lúc Yamana-san đang chuẩn bị, tôi hỏi Runa. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một hiệp sĩ mặc áo giáp bạc vung cây thánh thương.

“Anh nói là đắp sáp nóng sao? Là ngâm tay vào sáp nóng chảy để dưỡng ẩm da đó! Em cũng là lần đầu tiên làm kiểu chăm sóc này luôn!”

“Ơ, sáp nóng chảy á? Không nóng lắm sao?”

“Đừng lo, đó là sáp nóng chảy ở nhiệt độ thấp thôi. Nhiệt độ cao nhất khoảng năm mươi độ.”

Yamana-san giải thích. Dù tôi vẫn thấy nhiệt độ đó khá nóng, nhưng có vẻ nó không phải là nhiệt độ gây bỏng.

Khi thử thực tế, cảm giác nóng chỉ thoáng qua một chút. Khi tay được rút ra khỏi thùng, sáp sẽ ngay lập tức nguội và đông cứng lại. Lặp lại quá trình này vài lần, sau đó bọc tay đã được bọc bằng màng bọc thực phẩm vào găng tay giữ nhiệt, đó chính là cách chăm sóc bằng sáp nóng.

Trong lúc tôi chờ sáp đông cứng, Yamana-san bắt đầu chăm sóc móng cho Runa.

“Mà nói mới nhớ, móng tay của Nico đẹp quá đi! Mẫu này là để dùng cho ngày mai hả?”

“Đúng rồi ~ Tối qua tớ ở lại tự làm đó! Là mẫu ‘tiệc tùng lấp lánh’ đó ♡”

Nhìn kỹ, móng tay của Yamana-san có màu hồng dạ quang, trên đó đính những viên đá và hạt lấp lánh cỡ lớn, quả thực rất lộng lẫy.

“Móng tay của Nico đẹp thật đấy. Dù việc chăm sóc kỹ lưỡng cũng là một lý do, nhưng hình dáng ban đầu đã rất đẹp rồi, thật đáng ghen tị ~! Không cần nối móng mà vẫn dài được như vậy. Ai có khuôn móng dài thật đáng ngưỡng mộ ~!”

“Haha, Runa lúc nào cũng khen móng tay tớ hết.”

“Tại lần nào nhìn cũng thấy đẹp mà!”

“…Cảm ơn cậu.”

Yamana-san vừa giũa móng cho Runa, vừa nói với vẻ mặt dịu dàng.

Rồi cô ấy lộ vẻ hơi do dự, bắt đầu nói với giọng bình tĩnh:

“…Dù tớ chưa từng nói với ai bao giờ… Thật ra hồi cấp hai, tay và móng tay tớ chi chít vết thương.”

“Ơ, tại sao vậy?”

Runa ngạc nhiên hỏi.

“Là do tớ tự làm mình bị thương… Đó là một căn bệnh tên là ‘bóc da’. Tớ hay dùng răng cắn những cái da thừa quanh móng, hoặc dùng móng tay giật ra… Dù chảy máu cũng không dừng lại được. Trước khi lành lại thì tớ lại bóc da ở cùng một chỗ, nên vết thương ngày càng nghiêm trọng, đầu ngón tay lúc nào cũng dính máu. Dù người khác thấy sẽ hỏi ‘Bị sao vậy?’, nhưng vì là tự mình làm nên rất xấu hổ, không dám nói ra… Vì vậy tớ rất sợ người khác nhìn thấy tay mình.”

“…………”

Runa và tôi đều đặt hai tay lên bàn, im lặng lắng nghe câu chuyện của Yamana-san.

“Tớ bắt đầu làm nail cũng là vì muốn giải quyết vấn đề này.”

Ngay cả khi đang nói chuyện, tay của Yamana-san vẫn không ngừng nghỉ, tiếp tục miệt mài làm việc.

“Chỉ cần làm nail, ít nhất móng tay sẽ trông rất đẹp. Khi dành thời gian làm nail, sẽ nảy sinh suy nghĩ ‘muốn móng tay đẹp hơn nữa thì phải chữa khỏi cái tật này’, ‘mất công làm nail rồi, làm bị thương thì phí quá, lúc móng còn đẹp thì đừng bóc da nữa’, nên đây cũng là một cách điều trị.”

Có lẽ vì đang nói về sở thích làm móng của mình, trên mặt Yamana-san nở một nụ cười.

“Dùng dũa móng tay để giũa móng, rồi dùng sơn dưỡng hoặc kem dưỡng ẩm… Chỉ cần chăm sóc như vậy, sẽ ít mọc những cái da thừa muốn bóc ra. Hơn nữa, khi tập trung làm nail có thể phân tán sự chú ý, không nghĩ đến việc bóc da nữa… Có rất nhiều lợi ích. Vì vậy, tớ quyết định hễ muốn bóc da là sẽ chạm vào dụng cụ làm nail. Không biết từ lúc nào, tớ đã yêu thích việc làm nail rồi. Thậm chí còn muốn biến nó thành công việc nữa.”

Đúng lúc này, tiếng chuông hẹn giờ vang lên, quá trình tẩy tế bào chết tay của tôi đã kết thúc.

Yamana-san tạm dừng việc làm móng cho Runa, giúp tôi loại bỏ lớp sáp trên móng tay, rồi mát xa nhẹ nhàng một chút.

“Lát nữa sẽ chăm sóc móng tay cho cậu, cậu đợi một chút nhé.”

“Ừm.”

“À ~ Gói này quả thật rất bận rộn. Bên chú rể xong nhanh quá, có lẽ cần hai người cùng làm, hoặc thêm một liệu trình tự chăm sóc thì sẽ cân bằng hơn. Phải báo cáo với tiền bối mới được.”

Yamana-san lẩm bẩm một mình, rồi lại bận rộn trở lại với liệu trình của Runa.

“…Về chuyện vừa nãy.”

Yamana-san vừa dùng cọ tô màu gel xanh ngọc lên móng tay của Runa, vừa nói:

“Tớ hiểu tâm trạng của những người tự rạch cổ tay. Bởi vì đối với tớ, bệnh bóc da chính là hành vi như vậy. Lúc đó đúng vào thời điểm bố mẹ tớ ly hôn, tích tụ không ít áp lực, còn bấm rất nhiều lỗ tai nữa, nên đó chắc là một hành vi tự hại bản thân.”

Tôi bất giác nhìn sang Sekiya-kun.

Sekiya-kun đang ngồi cạnh chiếc bàn có ly trà, đăm chiêu nhìn chiếc TV trên tường trước mặt chúng tôi. TV đang chiếu một chương trình giải trí giới thiệu các quán ăn trên phố. Vì âm lượng nhỏ đến mức chúng tôi cũng phải dỏng tai mới nghe thấy được, nên tôi nghĩ Sekiya-kun chắc không nghe thấy, có lẽ anh ấy đang xem phụ đề.

“Những người đặc biệt bỏ tiền đến tiệm nail, đa số đều là những người biết trân trọng bản thân mình… Nhưng thỉnh thoảng cũng có những khách hàng tự rạch cổ tay. Cũng có những khách hàng nghi ngờ mắc chứng bóc da.”

“Ơ, vậy sao…?”

Yamana-san vừa làm móng vừa trò chuyện với Runa.

“Tớ sẽ đặc biệt cẩn thận khi tiếp đón những người đó. Hy vọng họ có thể nghĩ ‘mình là người có giá trị’.”

Yamana-san vừa nói vậy, vừa ngẩng mắt nhìn Runa.

“…Đó chính là điều Runa đã làm cho tớ đó.”

“Hả?”

Runa ngạc nhiên hỏi lại, còn Yamana-san vừa tô gel vừa trả lời:

“Những người bạn cấp hai của tớ thật sự rất tệ… Ai cũng ghét gia đình mình, cũng ghét bản thân mình… Đó chắc là cái gọi là ‘yêu thương hạ thấp’ nhỉ? Chúng tớ nói xấu lẫn nhau, nhưng lại cho rằng như vậy là tình cảm tốt. Cuối cùng sẽ cười và nói ‘chúng ta đúng là đồ bỏ đi mà’…”

“À, người ta hình như hơi hiểu. Đúng là có những người mang cảm giác đó thật.”

Runa nở một nụ cười khổ.

Yamana-san mỉm cười đáp lại Runa, rồi cúi xuống để tiếp tục làm móng.

“…Thật ra, tớ từng bị người khác nói những lời rất tổn thương, khiến tớ rất đau lòng. Lúc đó tớ có thể đã nghĩ ‘người khác sẽ không nói những lời này, nên đứa trẻ này đang nói thật lòng với mình. Có thể tin cô ấy’ chăng.”

Yamana-san nở một nụ cười tự giễu, tiếp tục nói:

“Nhưng Runa thì khác… Cậu ấy tìm thấy ưu điểm của tớ, khen ngợi tớ… Trân trọng một người như tớ như một cô gái tuyệt vời. Nếu một người tốt như vậy cũng sẵn lòng làm bạn với mình, vậy có lẽ bản thân cũng không phải là vô dụng gì cả… Khiến tớ bắt đầu muốn thử sống một cuộc sống bình thường hơn một chút.”

“Làm gì có, người ta đâu phải là người tốt như vậy chứ.”

Runa vội vàng lên tiếng.

“Nico lúc nào cũng rất tốt mà.”

Yamana (Nico) đón nhận câu nói của cô bạn thân với nụ cười dịu dàng, rồi cũng khẽ mỉm cười đáp lại. "Em có thể sống tích cực mỗi ngày như bây giờ, tất cả là nhờ có Runa đấy."

Bàn tay Yamana (Nico) ân cần, tỉ mỉ lướt đầu cọ trên móng tay Runa. Sơn xong vài ngón, cô bảo Runa cho tay vào máy sấy, rồi tranh thủ lúc đó xử lý bên tay còn lại. Cứ thế, việc chăm sóc móng được lặp đi lặp lại.

Vừa tập trung làm móng, Yamana (Nico) vừa cất tiếng:

"Hôm nay, với tài nghệ của mình, tớ sẽ biến cậu thành cô gái tuyệt vời nhất thế giới... để ngày mai, cậu sẽ là cô dâu rạng rỡ nhất vũ trụ này."

"Ôi dào! Đến mức ấy thì thành ngôi sao mất rồi!"

"Đúng là ngôi sao đấy."

Yamana (Nico) mỉm cười đáp lại lời trêu của Runa: "Đối với tớ, cậu chính là ngôi sao đầu tiên."

Cô bạn thân nở nụ cười dịu dàng, rồi lại chăm chú vào công việc đang dang dở.

Những họa tiết màu bạc mà Yamana (Nico) dùng cọ mảnh vẽ nên trông hệt như những vì sao lấp lánh giữa bầu trời đêm.

"Thế nên, dù chúng ta có xa cách cũng chẳng sao. Bất kể ở đâu, tớ cũng sẽ bước tiếp về phía trước, được soi rọi bởi ánh sáng từ trên trời giáng xuống của Runa."

Nghe những lời này, mắt Runa dần đỏ hoe.

"Nico..."

Gương mặt Runa méo mó, định rút tay đang được làm móng ra để lau nước mắt.

"Ối! Đừng có thế! Đừng động đậy trước khi nó cứng chứ! Lỡ mà dính thêm cái gì là phải làm lại đấy nhé?"

Yamana (Nico) tay cầm cọ vội vàng giữ chặt tay Runa, rồi quay sang tôi quát: "Này, Kashima Ryuto! Lau nước mũi cho Runa đi!"

"Vâng vâng!"

Tôi đứng dậy, lấy túi khăn giấy từ Yamana (Nico) và lau mặt cho Runa.

"Thiệt tình! Nico đúng là đồ gian xảo mà! Sao tự nhiên lại nói mấy lời cảm động thế hả?"

Mũi Runa vẫn còn sụt sịt, đôi tay đặt trên bàn, cô oán hờn nhìn cô bạn thân.

Yamana (Nico) tủm tỉm cười.

"Bài phát biểu ngày mai chẳng phải phải nghiêm túc hay sao? Nên giờ chỉ có thể nói mấy lời may mắn thôi chứ?"

Trong tiệc cưới ngày mai, Yamana (Nico) sẽ đại diện bạn bè của Runa để phát biểu. Quả thật, những chuyện tự làm tổn thương bản thân hay thời kỳ bất hảo của cô ấy có lẽ không phù hợp để nói trong hoàn cảnh đó.

"Nhưng đây là những lời từ tận đáy lòng tớ dành cho Runa."

Yamana (Nico) vừa tiếp tục làm móng vừa nói: "Hôm qua khi viết bài phát biểu, tự nhiên tớ thấy 'Những điều tớ muốn nói với Runa, chừng này sao mà đủ được!'... Thế nên hôm nay tớ quyết định phải nói ra."

Yamana (Nico) vừa nói vừa nở nụ cười rạng rỡ. Dù trước đây cũng vậy, nhưng khi nói chuyện với Runa, biểu cảm của Yamana (Nico) thực sự rất dịu dàng.

"Nico, cảm ơn cậu..."

Runa mỉm cười, bộ móng cũng dần hoàn thiện.

"Xong rồi. Đây là bộ móng cưới tình bạn tớ dành tặng Runa."

Cuối cùng, sau khi sơn lớp phủ bảo vệ và thoa kem dưỡng tay, rồi dùng khăn ẩm quấn lấy tay Runa, Yamana (Nico) nói:

"Nào, cậu cũng xem đi!"

Yamana (Nico) nói với tôi như thế, rồi chỉ vào đôi tay Runa đặt trở lại trên bàn và bắt đầu giải thích về bộ móng.

"Hai viên đá này là món quà đầu tiên Runa tặng tớ, chính là đôi khuyên tai khi cậu ấy muốn tớ trở thành 'bạn thân'. Phần màu chuyển từ xanh nước biển nhạt sang xanh đậm là đại dương yêu thích của Runa. Sở dĩ chọn tông màu xanh là vì Runa thích màu xanh nước biển nhạt, và lớp nền bên trong cũng được sơn màu xanh nước biển nhạt. Ngoài ra, nó còn bao hàm phong tục 'something blue' (một vật gì đó màu xanh) mà cô dâu mang theo trong đám cưới để có được hạnh phúc."

"Thì ra là vậy! Đúng là Nico có khác!"

Runa cảm động thốt lên.

"Còn nữa, ba ngôi sao liền nhau với viên đá màu trắng sữa này là nhẫn và khuyên tai đá mặt trăng. Viên ngọc trai ở đây là nhẫn ngọc trai. Trên tất cả các móng tay đều có một viên đá trong suốt, đó là những viên kim cương được gắn theo kiểu bán vĩnh cửu."

Nếu không có ai giải thích, bộ móng này trông chỉ lộng lẫy và sang trọng. Tuy nhiên, trong đó lại chứa đựng rất nhiều câu chuyện đã xảy ra cho đến nay. Nếu không phải Yamana (Nico) đã kịp thời biết được tất cả những câu chuyện từ Runa, cô ấy sẽ không thể thiết kế ra một tác phẩm như vậy.

"À, nhắc đến Runa thì nghĩ đến mặt trăng đúng không. Dù có rất nhiều phụ kiện có thể dùng, nhưng tớ cố ý vẽ tay bằng những đường nét uốn lượn, làm cho nó trông giống như vầng trăng khuyết phản chiếu trên mặt biển."

"Tuyệt quá... Đây là biểu tượng của tớ và Maria..."

Runa lẩm bẩm với vẻ mặt xúc động. Yamana (Nico) khẽ mỉm cười với cô ấy.

"Nhìn kỹ xem. Trong những ngôi sao tớ vẽ bằng kim tuyến, còn có một ngôi sao trông giống sao biển nữa đấy."

Đó là chủ đề của một nửa chiếc khuyên tai mà Runa đã tặng cho Maria. Mọi người đều nghĩ đó là đôi khuyên tai mặt trăng và sao, nhưng thực ra đó là mặt trăng và sao biển, tượng trưng cho hai người Runa và Maria.

"Thật đấy...!"

Runa cảm động đến mức mắt lại rưng rưng.

Yamana (Nico) nhìn Runa và nói: "Runa, cảm ơn cậu vì từ thời cao trung, khi tớ còn chưa phải là thợ làm móng chuyên nghiệp, cậu đã luôn để tớ làm móng cho cậu."

Yamana (Nico) nói với giọng đầy cảm xúc, rồi nhìn xuống bộ móng của Runa.

"Tớ mới phải cảm ơn cậu chứ, Nico..."

Mắt Runa lại ngấn lệ.

"Dù người tháo bộ móng này ra và sơn bộ móng mới chắc chắn không phải tớ..."

Yamana (Nico) nói, mắt cũng rưng rưng. Quả thật, việc mỗi tháng từ nước ngoài về nước chỉ để thay móng là rất khó, nên chắc chắn sẽ phải như vậy.

"Tất cả tấm lòng tớ dành cho Runa, đều đã được gửi gắm vào bộ móng cưới này rồi."

Yamana (Nico) mỉm cười nói, nước mắt tràn khỏi khóe mi.

"Nico...!"

Hai người đứng dậy, ôm lấy nhau qua bàn làm móng.

Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Sekiya Shugo, người đang rảnh rỗi cầm ly trà vani đã nguội lạnh. Chúng tôi nhìn nhau và mỉm cười.

Sau liệu trình chăm sóc bằng sáp và dưỡng móng, đôi tay trở nên mịn màng đến kinh ngạc. Dù là tay mình, nhưng cảm giác dễ chịu đến mức không ngừng muốn vuốt ve.

Sau khi cả tôi và Runa đều làm xong móng, chúng tôi đổi chỗ cho Sekiya Shugo, ngồi vào những chiếc ghế giống như ở quán cà phê để thưởng thức đồ uống.

"Đẹp quá..."

Runa cong ngón tay, giơ hai tay lên trước mặt, tỉ mỉ ngắm nhìn bộ móng vừa hoàn thành, đôi mắt ngấn lệ.

Chắc chắn cô ấy đang hồi tưởng lại những lời Yamana (Nico) vừa nói, và những ngày tháng đã trải qua cùng cô bạn thân.

Tôi vừa cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Runa như vậy, vừa nhìn Sekiya Shugo đang ngồi quay lưng lại với chúng tôi trên bàn làm móng, và Yamana (Nico) đang ngồi đối diện anh ấy, bắt đầu làm móng.

Yamana (Nico) chạm vào tay Sekiya Shugo, vẻ mặt còn căng thẳng hơn lúc nãy. Sekiya Shugo đang được làm gói chăm sóc móng và massage tay mà tôi vừa trải nghiệm.

"...Tôi đã luôn nhìn cậu từ nãy đến giờ, dáng vẻ khi cậu làm việc thật cuốn hút."

Sau một khoảng lặng khi làm móng, Sekiya Shugo bất chợt cất tiếng:

"Tôi muốn nhìn cậu ở dáng vẻ đó nhiều hơn nữa. Mong cậu hãy đưa ra những yêu cầu ích kỷ... muốn nhìn thấy nhiều biểu cảm khác nhau của cậu."

"............"

Yamana (Nico) không nói gì. Không biết cô ấy có đang tập trung làm việc hay không, chỉ thấy cô ấy cầm dũa di chuyển tỉ mỉ, chăm chú nhìn những chiếc móng dần được chỉnh sửa gọn gàng.

"...Nhưng, tôi lại đã từng đóng cửa lòng mình với cậu. Để cậu phải lo lắng cho tôi. Lúc đó tôi thực sự rất khó khăn, nếu không cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, giả vờ, thì không thể đứng trước mặt cậu với tư cách 'bạn trai'."

Sekiya Shugo tiếp tục lẩm bẩm:

"Giá như tôi đã cho cậu thấy nhiều hơn những lúc tôi xấu hổ. Giá như tôi đã khóc và nói: 'Ôn thi lại khổ quá~~ Nico, cứu tôi với!'"

Sekiya Shugo cười như đùa, lúc này Yamana (Nico) cuối cùng cũng lên tiếng.

"'Đừng có làm nũng! Đây là câu chuyện do anh bắt đầu mà!' Tôi đã bị mắng té tát như thế. Bị tiền bối nói như vậy..."

"Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta chính là mối quan hệ như thế."

Sekiya Shugo vui vẻ cười.

Gương mặt Yamana (Nico) dù vẫn còn cứng đờ, nhưng cảm giác bầu không khí giữa hai người đã dịu đi một chút.

"...Anh sống có tốt không?"

"Tiền bối mới đúng, có ăn uống đầy đủ không?"

"Cậu đúng là bà cụ non."

Sekiya Shugo vừa cười vừa nói vậy, có lẽ trên mặt anh ấy đang mang một biểu cảm vui vẻ.

"Tiền bối từ xưa đã không thích ăn uống, em rất lo lắng."

"...Thì ra cậu có lo cho tôi à. Cảm ơn."

Nghe đối phương đột nhiên cảm ơn, Yamana (Nico) lộ ra vẻ ngượng ngùng.

"Nếu vì suy dinh dưỡng mà đổ bệnh, thì đúng là thầy thuốc không tự biết dưỡng sinh rồi."

"Tuy tôi chưa phải là bác sĩ... nhưng sẽ là. Giờ đang là sinh viên năm ba, cuối cùng cũng hoàn thành được một nửa rồi. Ngành y là sáu năm, đại học bình thường là bốn năm."

"Em biết mà, vì tiền bối từng nói với em rồi."

"Cậu vẫn còn nhớ à."

"............"

Hai người lại rơi vào im lặng, chỉ có công việc làm móng vẫn diễn ra đều đặn.

Sau khi dưỡng móng xong, bắt đầu massage tay.

Yamana (Nico) bóp kem dưỡng tay ra lòng bàn tay mình, rồi cũng thoa kem dưỡng lên tay Sekiya Shugo, bắt đầu xoa bóp gốc ngón cái của anh ấy.

"Sinh viên y khoa dù sao cũng đều phải học hành vất vả, trong đó cũng có người phải chịu không ít khổ sở... nhưng cũng có nhiều sinh viên sống một cuộc sống sung sướng, tiêu xài thoải mái nhờ tiền bố mẹ."

Sekiya Shugo như muốn lấp đầy khoảng trống, bắt đầu kể lể bằng giọng trầm khẽ.

"Từ góc nhìn của người ngoài, tôi có lẽ cũng vậy. Dù sao tôi cũng có thể ôn thi lại bốn năm, không nghi ngờ gì là nhờ tài chính của bố mẹ."

Việc massage tay vẫn tiếp tục. Nơi chúng tôi ở rất yên tĩnh, đến cả tiếng tivi cũng không nghe thấy. Khi Sekiya Shugo không nói gì, thậm chí còn nghe rõ tiếng điều hòa.

"Nhưng... dù có người bố mẹ ly hôn rồi tái hôn, hay hoàn cảnh gia đình phức tạp... nhưng xung quanh tôi không có mấy người mà gia đình lại tan nát như nhà tôi."

Nghe anh ấy nói vậy, tôi lại nhớ đến chuyện về mẹ của Sekiya Shugo mà tôi vừa nghe ở khách sạn.

Runa bên cạnh dường như cũng đang lắng nghe giống tôi, cô ấy cúi mắt xuống với vẻ mặt phức tạp.

「Tôi cũng từng bắt chước mọi người xung quanh, giả vờ làm công tử nhà giàu để ăn chơi khắp nơi… nhưng rồi tôi nhận ra, thật sự là không hợp chút nào cả。」

Sekiya-kun cười tự giễu.

「Cậu hẳn biết mà. Để quên đi chuyện gia đình, tôi từng cạo trọc đầu, lao vào đánh bóng bàn như điên đấy.」

Tay của Yamana-chan khựng lại tức thì.

「Tôi cũng biết mà. Cậu từng thức trắng đêm an ủi mẹ, nghe mẹ than vãn… Rồi hôm sau vì quá buồn ngủ mà ngủ gật suốt trong lớp, thế mà vẫn bảo ‘phải giúp mẹ nấu bữa tối thôi’, rồi chạy vội về nhà sau khi tan sinh hoạt câu lạc bộ.」

Nước mắt lã chã rơi trên bàn tay Yamana-chan vẫn đang tiếp tục xoa bóp.

「Người chúng ta ai cũng đầy thương tích cả.」

Sekiya-kun nói, như thể đang an ủi Yamana-chan.

「Khoảng thời gian đó, vì chuyện thi lại mà lòng tự trọng của tôi bị tổn thương nghiêm trọng… Tôi sợ phải chịu thêm tổn thương nữa, nên đã không thể yêu cậu một cách trọn vẹn.」

Giọng Sekiya-kun chùng xuống, như thể đang kìm nén nỗi đau.

「Sở dĩ tôi có thể thừa nhận điều này… là vì sau khi rời khỏi nhà cũ, tôi đã nhận được rất nhiều kích thích, cả trong học tập lẫn các mối quan hệ… Điều đó giúp tôi dần dần có thể nhìn nhận bản thân một cách khách quan hơn.」

Hai mắt Yamana-chan đẫm lệ, vẫn miệt mài xoa bóp tay cho Sekiya-kun.

「Sau khi đến Hokkaido, tôi đã nhiều lần nghĩ ‘nếu là tôi của bây giờ’… rồi cứ mãi nghĩ về cậu, người mà tôi không thể nào cứu vãn được nữa.」

Tôi cũng biết điều đó. Từ những lời nói vụn vặt của Sekiya-kun, tôi có thể cảm nhận được nỗi lưu luyến anh dành cho Yamana-chan.

「…Tôi có thể yêu cậu lại một lần nữa không?」

Nghe lời Sekiya-kun nói, tay Yamana-chan lại khựng lại.

「…Chuyện đó cần tôi cho phép à?」

Yamana-chan nói bằng giọng hơi bực dọc, ngước nhìn Sekiya-kun từ bên dưới.

「Cậu rõ ràng vẫn luôn tự tiện thích tôi mà.」

Vai Sekiya-kun khẽ run lên.

「Cậu mới phải đấy chứ?」

Má Yamana-chan ửng hồng, bẽn lẽn mím môi.

「Dù có ở cách xa nhau, đằng nào thì sau này chúng ta cũng sẽ mãi yêu nhau thôi…」

Sekiya-kun vừa nói vừa đặt bàn tay không được xoa bóp lên trên bàn tay đang xoa bóp của Yamana-chan.

「Chúng ta yêu nhau lại nhé?」

Một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua.

「…Thật sao? Tôi không cho phép cậu lăng nhăng đâu đấy?」

Nghe lời Yamana-chan đáp lại sau một hồi, Sekiya-kun mỉm cười trả lời:

V1020.jpg

「Chỉ cần có cậu ở bên, tôi cả đời cũng không cần lăng nhăng nữa.」

Yamana-chan dùng hai tay nắm chặt một tay của Sekiya-kun, nước mắt giàn giụa, vẫn tiếp tục xoa bóp.

Thấy cảnh này, Runa liếc mắt ra hiệu cho tôi rồi đứng dậy.

「Nico ơi, xin lỗi đã làm phiền buổi massage của cậu, cậu có thể thanh toán giúp bọn tớ được không? Bọn tớ chuẩn bị về rồi!」

Runa nói với bàn massage, đôi mắt rưng rưng.

Sau khi thanh toán với giá ưu đãi, chúng tôi đi bộ trên khu phố sầm uất trong một buổi chiều hè tà dương vừa ngả bóng.

「Thế là Nico và Sekiya-kun có lẽ sẽ ngọt ngào hơn một chút rồi phải không?」

Runa ngây thơ hỏi, tôi cười đáp:

「Có mỗi một tiếng massage thôi mà, chỉ còn ba mươi phút nữa là đến khách tiếp theo rồi.」

「À, đúng rồi nhỉ.」

Runa cũng bật cười. Sau đó, cô bé khẽ luồn tay vào tay tôi đang ở bên cạnh.

Trong không khí oi ả của mùa hè, làn da chạm vào nhau mềm mại hơn thường lệ. Tay Runa cũng đã có hiệu quả từ liệu trình ủ sáp.

「…Hehe. Ryuto, tay cậu mịn màng quá.」

Runa vừa lúc ấy cũng cười nói.

「Runa cũng vậy mà.」

「Hehe, tốt quá rồi ♡」

Lòng chúng tôi nhẹ tênh, vừa dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay mịn màng của đối phương, vừa im lặng đi trên đường.

Dù đã đi đến khu dân cư quen thuộc, chúng tôi vẫn ít trò chuyện.

「…Lần đầu tiên đến khách sạn tình yêu, được đi cùng Ryuto thật vui.」

Khi cách nhà Shirakawa ba phút đi bộ, Runa nói.

「Cảm ơn Ryuto nhé.」

「Anh mới phải cảm ơn em… Cứ nghĩ, nơi như vậy, cả đời này anh sẽ không bao giờ đi đâu. Dù chỉ là một cảm giác mơ hồ thôi.」

「Đúng vậy đó, hehe. Em cũng vậy mà.」

Sau lần đầu tiên ấy, có một cảm giác viên mãn khác thường.

「…Vẫn còn rất nhiều ‘lần đầu tiên’ nữa đấy.」

「Phải.」

—Dù không phải lần đầu tiên cũng không sao cả.

Tôi đã nói với Runa như vậy trong chuyến đi Okinawa.

Chúng tôi của hiện tại, đã không còn bị trói buộc bởi gông cùm của những “lần đầu tiên” nữa rồi.

Dù vậy, những “lần đầu tiên” được trải nghiệm cùng nhau, vẫn là điều đặc biệt và vui vẻ đến nhường nào.

「Cá làm đẹp á? Hay là cá bác sĩ nhỉ? Cái đó cũng là lần đầu tiên!」

「À~ Lúc đó Runa phát ra tiếng nghe ‘gợi cảm’ ghê, làm anh giật mình đó.」

「Tại vì ngứa thật mà!… Không biết có bị Sekiya-kun và mọi người nghe thấy không nhỉ? Xấu hổ chết đi được!」

「Woa… ghét thật.」

—Đáng lẽ đó phải là âm thanh chỉ mình tôi được nghe chứ… Đúng lúc tôi đang nghĩ thế, Runa siết chặt tay tôi và dựa sát lại.

「…Âm thanh Ryuto nghe được, hay hơn nhiều phải không?」

Cô bé đỏ mặt, dùng ánh mắt đầy ẩn ý ngước nhìn tôi, khiến biểu cảm của tôi lập tức dịu xuống.

「…Ừm.」

Tôi đúng là một gã đàn ông dễ chiều.

Chúng tôi nhanh chóng đến nhà Shirakawa, cả hai nhìn nhau mỉm cười.

「Lễ cưới ‘lần đầu tiên’ của ngày mai… Anh giao cho em nhé?」

Runa nói, còn tôi thì mỉm cười.

「Anh mới phải nhờ em chiếu cố đó. À~ căng thẳng quá… Cứ thấy đau bụng sao ấy.」

「Em cũng rất hồi hộp, nhưng cũng mong đợi nữa!」

Cô bé nói vậy, hơi nhón chân lên, ghé mặt lại gần tôi.

「À.」

Runa bỗng giật mình.

「…Hay là nhịn đến ngày mai đi. Nếu bây giờ hôn, cảm giác sẽ mất đi sự mới mẻ mất.」

「Ơ~?」

Nụ hôn tạm biệt thường lệ bị hủy, khiến tôi hơi tiếc nuối.

「Phải làm cho không khí của nụ hôn giao ước thêm phần nồng nhiệt đó ♡」

「Ưm~ anh biết rồi.」

Mặc dù tôi nghĩ nụ hôn trong nghi lễ không phải kiểu hôn đó, tôi vẫn ủ rũ rời đi.

「Tạm biệt, chú rể.」

「Ừm, cô dâu nhỏ.」

「Hehe ♡」

Chúng tôi vẫy tay chào tạm biệt. Runa bước vào cửa, còn tôi đang chuẩn bị quay về ga A thì túi quần rung lên.

Tôi lấy điện thoại ra xem, thấy Sekiya-kun gửi LINE đến.

Sekiya Shugo

Cảm ơn cậu đã giúp đỡ nhiều như vậy.

Tôi rất mong đợi ngày mai.

Sau khi mở tin nhắn, thông báo vẫn chưa biến mất. Tôi kiểm tra lại, phát hiện Yamana-chan cũng gửi LINE đến. Đã mấy năm rồi tôi không nói chuyện riêng với cô bé.

Mở màn hình trò chuyện, tôi thấy cô bé gửi một sticker. Đó là sticker hình cáo tai to và cáo mẹ tai to như đang âu yếm nhau, trái tim bay lượn khắp nơi.

Vì tin nhắn của cô bé và Sekiya-kun gửi đến cùng lúc, chắc hẳn họ đã hẹn trước là sẽ gửi tin nhắn cho tôi cùng nhau.

「Woa~ phiền phức ghê!」

Tôi lẩm bẩm nói ra một câu rất giống con gái, chắc là do nhiều năm qua một chân bước vào vòng tròn yêu thương của họ, đã bị ảnh hưởng rồi.

Tuy nhiên, trên mặt tôi vẫn nở một nụ cười.

「…Tốt quá rồi!」

Tôi gửi sticker đầu tiên hiện lên khi nghĩ đến từ “Chúc mừng” cho cả hai, sau đó bỏ điện thoại vào túi quần và cất bước.

Trên bầu trời mùa hè chưa tắt nắng, một vầng trăng khuyết trắng ngà treo lơ lửng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận