"Ryuto!"
Vừa bước ra khỏi cổng nhập cảnh, Runa đã lao đến trước mặt tôi.
"Oa!"
Cô ấy chạy nhanh quá khiến tôi giật mình, vội dừng bước.
"Runa...!"
"Em thấy Ryuto từ phía đối diện nên vui không tả xiết!"
Runa nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.
Đây là Runa sau ba tháng xa cách.
Nụ cười mà mỗi ngày đều gọi điện, không ngày nào không nhớ nhung, giờ đây đang ở ngay trước mắt… Tôi cảm động đến mức không nói nên lời.
"À, chỗ này hơi vướng đường, chúng ta né sang bên nhé."
Nghe Runa nói vậy, tôi vội vàng di chuyển.
Từ cổng nhập cảnh, dòng người vẫn không ngừng tuôn ra. Một người đàn ông ngoại quốc có vẻ mang dòng máu Âu Mỹ đã ôm chầm lấy một phụ nữ Nhật Bản ngay bên cạnh tôi.
"Em yêu!"
Sau cái ôm nồng nhiệt, cả hai trao nhau một nụ hôn cháy bỏng.
"…………"
Tôi không khỏi ngẩn ngơ trước cảnh tượng hội ngộ đầy kịch tính ấy, rồi chuyển tầm mắt sang Runa. Cùng lúc đó, Runa cũng vừa rời mắt khỏi cảnh tượng bên cạnh và nhìn về phía tôi.
"…………"
Runa có vẻ đang mong đợi điều gì đó, cô ấy hơi bồn chồn đảo mắt đi chỗ khác.
…Ủa?
Chẳng lẽ cô ấy mong đợi cái ôm và nụ hôn như vừa nãy sao…?
Không không không, đối với một người Nhật Bản thuộc dạng "chậm dạn dĩ" như tôi thì độ khó này cao quá…!
"…He he!"
Khi tôi đang tự mình xao động, Runa bỗng bật cười như thấy chuyện gì đó rất buồn cười.
"Dù sống ở nước ngoài, Ryuto vẫn không thay đổi gì cả."
"…Ừm, dù sao cũng chỉ hơn ba tháng thôi mà."
Tôi vừa cố nén những cảm xúc ngượng ngùng trong lòng, vừa cười gượng.
"Hơn nữa, Indonesia thuộc khu vực châu Á, không nồng nhiệt đến thế đâu."
"Vậy sao? Rõ ràng là một nước nói tiếng Anh mà?"
"Tiếng Anh chủ yếu là người nước ngoài dùng, còn người dân địa phương nói chuyện với nhau bằng tiếng Indonesia hoặc những ngôn ngữ mà tôi không hiểu."
"À, anh từng nói rồi nhỉ. Nhưng ở ba tháng, Ryuto cũng nói được chút ít rồi chứ?"
"Hoàn toàn không. Công ty toàn người Nhật, mà khi mua đồ ở mấy quầy hàng thì chỉ cần dùng vài từ tiếng Anh đơn giản là có thể giao tiếp được."
"Vậy à."
Runa cũng cười trả lời tôi, người đang mỉm cười nói chuyện.
"Vậy thì, Ryuto vẫn là Ryuto rồi."
"Tất nhiên."
Không biết như vậy là tốt hay xấu… Tôi vừa nghĩ vậy vừa trả lời, Runa đã vui vẻ cười phá lên.
"He he, tốt quá rồi."
Runa vừa nói, vừa chìa tay về phía tôi. Có lẽ vì lâu ngày không gặp, động tác của cô ấy hơi rụt rè.
"…Chào mừng anh trở về, Ryuto."
Được Runa ngước nhìn với ánh mắt như thế, lòng tôi dần trở nên ấm nóng.
Tôi đã về Nhật rồi.
…Về bên cạnh Runa.
Khi thực sự cảm nhận được điều đó, nụ cười tự nhiên nở trên gương mặt tôi.
"Anh về rồi đây, Runa."
Tôi nắm lấy tay cô ấy, cả hai mỉm cười nhìn nhau rồi cùng bước đi.
Tay phải xách hành lý, tay trái nắm chặt tay Runa.
Đã ba tháng rồi tôi không đi bộ theo nhịp bước của ai đó như thế này.
"…À, nhưng mà anh cũng quen với tắc kè rồi."
Tôi vừa đi trong sân bay vừa nói.
"Tắc kè? À ~ anh từng nói ở đó hay thấy chúng lắm nhỉ."
"Ừm, tuy nghe nói chúng là loài vật mang lại may mắn, nhưng không phải là loài hiếm, chúng xuất hiện khắp nơi rất đỗi bình thường. Ví dụ như trên tường nhà chẳng hạn."
"Thật sao? Nếu thấy trong nhà thì làm sao bây giờ?"
"Không cần để ý đâu, một lát sau chúng sẽ tự bò đi."
"Ê ~? Hơi ghê đó nha!"
Runa cười nói. Nghĩ đến việc cô ấy đã bắt đầu tưởng tượng ra cuộc sống tân hôn ở Indonesia khiến tôi cảm thấy vui vẻ.
"Đừng lo, sẽ quen nhanh thôi. Lúc đầu anh cũng thấy ghê, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy chúng đáng yêu bất ngờ đấy."
"Thật sao? Hay là mình bắt một con về nuôi đi?"
"Nuôi chắc vất vả lắm. Như là chuẩn bị thức ăn cho chúng chẳng hạn."
"Ơ, vậy à?"
"Anh nhớ tắc kè là loài ăn thịt mà? Chắc sẽ ăn côn trùng nhỏ hay gì đó."
"Ơ, thật sao?"
"Vậy nên anh mới nói, nếu trong nhà có tắc kè, chúng sẽ giúp ăn hết mấy con côn trùng gây hại."
"À vậy à! Thôi không nuôi nữa! Chỉ ngắm thôi!"
Runa cười rúc mặt vào vai tôi. Mùi nước hoa thoang thoảng bay tới khiến tôi một lần nữa cảm nhận được sự hiện diện của Runa.
Mùi hương quen thuộc của Runa sau bao ngày xa cách khiến một dòng cảm xúc nóng bỏng dâng trào trong lòng, khiến tôi nghĩ lẽ ra nên ôm cô ấy một cái trước.
Hội ngộ ở sảnh sân bay, đó rõ ràng là cơ hội tuyệt vời để một người Nhật Bản vốn rụt rè như tôi có thể ôm cô ấy trước mặt mọi người.
Tôi vừa cẩn thận không đụng phải ai, vừa bước đi trên sàn sân bay trơn bóng, chợt cảm thấy một chút hối tiếc.
◇
Runa và tôi sẽ tổ chức lễ cưới vào tuần sau.
Tuần kế tiếp nữa là Runa sẽ chuyển nhà, và hai chúng tôi sẽ cùng bay sang Indonesia.
Hai tuần này có lẽ là hai tuần biến động nhất trong cuộc đời tôi.
Runa đã tốt nghiệp trường chuyên khoa vài ngày trước, chính thức có được chứng chỉ bảo mẫu. Công việc bán thời gian ở cửa hàng quần áo thì đã nghỉ vào cuối tháng trước, giờ cô ấy đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới và việc xuất cảnh.
Vì Runa đã về nhà bố mẹ, nên hai tuần này tôi cũng ở lại nhà mình.
"Con về rồi ạ."
"Con xin phép!"
"Runa, lâu lắm rồi không gặp con."
Vừa về đến nhà cùng Runa, mẹ đã ra cửa đón và chào Runa trước.
"Ryuto, con cũng về rồi đó."
Bà tiện thể nói với tôi và nở một nụ cười.
Tôi biết đây là sự tinh tế của mẹ. Không ngờ một người hiền lành như mẹ cũng để tâm đến vấn đề mẹ chồng nàng dâu, điều này khiến tôi hơi bất ngờ.
Ngôi nhà đã lâu không về mang đến cho tôi một cảm giác lạ lùng.
Trước đây khi còn sống ở đây, vừa về đến nhà là có cảm giác "con về rồi" một cách yên tâm, giờ thì lại như đang đến nhà người khác.
Có lẽ nhà của tôi không còn ở đây nữa. Cảm thấy hơi cô đơn, lại có chút tự hào vì đã trưởng thành, một cảm xúc phức tạp.
"Xin lỗi vì đã làm phiền ạ. Nhưng con vẫn luôn bận lòng vì chưa chính thức đến báo cáo chuyện kết hôn…"
Runa vừa nói vừa đưa món quà lưu niệm mua ở sân bay ra.
"Không cần khách sáo vậy đâu con, chúng ta vẫn luôn thân thiết mà."
Mẹ tôi cười sảng khoái đáp lời.
Runa đã đến nhà tôi để ôn thi từ hồi cấp ba, nên đối với bố mẹ tôi, việc đến chào hỏi bây giờ đã là quá muộn.
Mùa hè năm ngoái, khi Runa quyết định sẽ cùng tôi đến Indonesia, chúng tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới.
Tôi bận rộn chuẩn bị luận văn tốt nghiệp đại học và các thủ tục cho công việc ở Indonesia, nên việc chuẩn bị đám cưới chủ yếu do Runa lo liệu.
Trong quá trình chuẩn bị, chúng tôi đã bàn bạc và cả hai đều không muốn có những nghi lễ cầu kỳ như đính hôn hay hứa hôn. Mặc dù chúng tôi đều đã báo cáo tiến độ với bố mẹ hai bên, nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội chính thức cúi đầu trước bố mẹ Runa để nói "Xin hãy giao con gái cho con", thì tôi đã phải sang Indonesia rồi.
Lịch trình hôm nay là ghé thăm nhà tôi trước, sau đó buổi chiều sẽ đến nhà Shirakawa để chào bố Runa. Lý do ghé nhà tôi trước là để tôi có thể để hành lý ở nhà, nếu không sẽ rất khó di chuyển, đây là một lý do hợp lý.
Bây giờ là hơn mười giờ sáng. Hôm nay là thứ Bảy, bố tôi đáng lẽ không phải đi làm, nhưng có lẽ vì Runa đến chào hỏi, bố đang ngồi cạnh bàn ăn trong phòng khách mà vẫn mặc áo sơ mi. Không biết có phải tôi ảo giác không, ngay cả một đứa con trai như tôi cũng cảm nhận được sự căng thẳng của ông.
"Chào mừng các con."
Bố tôi căng thẳng nói với chúng tôi. Chị gái tôi làm nghề dịch vụ, hôm nay cũng phải đi làm, chắc phải tối mới gặp được chị ấy.
Tôi, Runa và bố mẹ bốn người quây quần bên bàn uống trà.
"Ryuto có đi thực tập sư phạm, Runa cũng có đi thực tập chứ?"
"Dạ có ạ, là thực tập bảo mẫu! Con đã thực sự đến nhà trẻ, được gọi là 'cô Runa'. Hồi đó con phụ trách lớp các bé hai tuổi, cảm giác như những cô em gái nhỏ hơn vậy, vui lắm ạ."
"Các em gái con bây giờ mấy tuổi rồi?"
"Tháng trước vừa tròn bốn tuổi ạ."
"Vậy là đã biết tự đi vệ sinh rồi, giống hệt trẻ con vậy."
"Đúng vậy ạ, còn nói nhiều nữa! Nhiều hơn cả con!"
Cứ thế, chủ yếu là mẹ và Runa trò chuyện, bốn chúng tôi đã cười nói một lúc.
Rồi, khi cả bốn người bỗng nhiên chìm vào im lặng—
"…Bố, mẹ."
Runa lên tiếng với giọng điệu trang trọng.
Bố mẹ tôi ngồi đối diện cũng nhìn Runa với vẻ mặt căng thẳng.
"Con cảm ơn bố mẹ đã cho phép con và Ryuto-kun kết hôn ạ."
Giọng Runa trang trọng hơn bao giờ hết, thậm chí khiến người ta nghi ngờ liệu cô ấy có đang nói chuyện với giáo viên ở trường hay không. Điều này khiến lồng ngực tôi nóng lên.
"Ryuto-kun là một người tốt, quá đỗi xứng với con… Vậy nên, con muốn đánh đổi cả cuộc đời mình để khiến anh ấy hạnh phúc."
Mẹ tôi cúi đầu, mắt rưng rưng đỏ hoe.
Bố tôi thì mỉm cười lên tiếng:
"Được cô bé Runa nói vậy, Ryuto đúng là người hạnh phúc nhất trên đời rồi."
Mẹ tôi vừa gật đầu lia lịa, vừa cúi đầu nói:
"Mẹ cứ tưởng… chúng ta còn có thể làm nhiều điều hơn nữa cho con với tư cách là bố mẹ… không ngờ con đã lớn nhanh như vậy…"
Giọng mẹ tôi nghẹn ngào khiến lồng ngực tôi càng thêm nóng ran.
Mắt Runa cũng đã ướt lệ.
Cuối cùng mẹ tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Runa. Rồi bà trang trọng cúi đầu.
"Ryuto xin nhờ con nhé. Mong ước duy nhất của bố mẹ là Ryuto và cô bé Runa có thể sống hòa thuận bên nhau mãi mãi."
Bố tôi đứng cạnh cũng cùng cúi đầu trước Runa.
Runa và tôi cũng tự nhiên cúi đầu theo.
"Con cảm ơn bố mẹ…"
Giọng Runa cũng nghẹn ngào.
Nếu nói tôi chưa từng nghĩ "Giá như mình được sinh ra trong một gia đình giàu có hơn" hay "Ước gì bố mẹ sinh ra một người con trai đẹp trai, tươi sáng" thì là nói dối.
Tuy nhiên, bây giờ tôi rất biết ơn vì mình đã được sinh ra trong gia đình này.
Bởi vì trong gia đình này, tôi chắc chắn đã lớn lên trong tình yêu thương.
Và người đã khiến tôi nhận ra điều đó, cũng chính là nhờ có Runa.
◇
Đến trưa, chúng tôi rời nhà, sau đó đi bộ mười lăm phút từ ga A đến nhà Shirakawa.
Bố của Runa hôm nay được nghỉ ở nhà. Tôi từng nghe Runa kể, bố cô ấy làm kinh doanh từ khi vào công ty nên có một ngày hoặc cuối tuần được nghỉ. Hôm nay chính là thứ Bảy được nghỉ.
Khi chúng tôi đến thăm nhà Shirakawa, chỉ có bác trai ở nhà. Bác gái vắng nhà vì có việc họ hàng, Runa bảo: "Để con làm cơm trưa cho nhé!", rồi lẳng lặng vào bếp. Dì Misuzu thì phải làm việc đến chiều, còn hai cô bé song sinh thì đã đi mẫu giáo rồi.
Bác trai mặc áo phông và quần áo thể thao giản dị. Nếu bác ấy ăn mặc trang trọng như bố tôi, chắc tôi sẽ lập tức căng thẳng. May mà bác ấy ăn mặc thoải mái.
Thực ra thì tôi đã đủ căng thẳng rồi. Vì tôi nhớ lại chuyện đến thăm nhà Shirakawa vào dịp Tết Nguyên đán năm học lớp mười một.
Khi đó, bác trai đang chuẩn bị tái hôn và dọn về sống chung với dì Misuzu, còn tôi thì đến để nhờ bác ấy đợi đến khi Runa tốt nghiệp trung học. Cứ nghĩ đến vẻ mặt không vui của bác trai khi nghe những lời lẽ ngông cuồng của tôi là tim tôi lại thắt lại.
Thế nhưng, bác trai trước mắt tôi lúc này lại mang vẻ mặt bình thản. Mặc dù kể từ lần đó, bác ấy chưa hề nói chuyện tử tế với tôi, nhưng chẳng lẽ chỉ mình tôi vẫn còn canh cánh sự ngượng ngùng lúc bấy giờ sao?
Nếu không phải vậy, có lẽ tôi nên xin lỗi. Nhưng đến nước này, tôi cũng không muốn khơi lại chuyện cũ để không khí trở nên khó xử.
"Ryuto có uống rượu không?"
Tôi ngồi trước chiếc bàn thấp ngang đầu gối, bác trai ngồi đối diện hỏi tôi.
"Nếu chỉ một chút thì..."
"Haha, giới trẻ bây giờ ai cũng nói thế. Mấy đứa trẻ ở công ty tôi cũng vậy."
Bác trai cười cười, lấy rượu sake Nhật ra khỏi tủ lạnh, rót vào hai chén sake hình miệng lợn trước mặt.
Sau đó, bác ấy đưa cho tôi một chén sake.
"Cạn chén."
Bác trai vừa nói, vừa chạm chén sake của mình vào chén của tôi, rồi uống một ngụm. Còn tôi thì dè dặt đưa chén sake lên môi, chỉ nhấp một chút vào bề mặt rượu.
"Biên tập truyện tranh làm gì ạ?"
Bác trai lập tức hỏi.
"À, bọn cháu sẽ cùng tác giả bàn bạc xem nên vẽ truyện tranh như thế nào, sau khi vẽ xong thì đưa ra góp ý, sửa chữa tác phẩm để có thể xuất bản... Cháu phụ trách mọi công việc liên quan đến truyện tranh ạ."
"Mọi công việc là gì?"
"À, ví dụ như nghĩ ra những câu quảng cáo gây sốc và tóm tắt cốt truyện, nếu đăng lên mạng thì phải phụ trách các khâu liên quan; nếu biên tập thành tạp chí thì phải phụ trách công việc của tạp chí; nếu xuất bản thành truyện đơn thì phải phụ trách công việc của truyện đơn..."
"Ồ~ Tức là, công việc ngoài nội dung truyện tranh thì nhiều hơn hả?"
"Mặc dù nội dung sẽ cùng nhau lên ý tưởng, nhưng cuối cùng vẫn là do họa sĩ truyện tranh vẽ ạ."
"Tuy nhiên, cậu chính là 'biên tập viên phụ trách' đúng không? Cậu phụ trách những họa sĩ truyện tranh nào? Có ai nổi tiếng không?"
"Những ai... Cái này thì, cháu mới đi làm được ba tháng, các tác phẩm cháu phụ trách đa số vẫn chưa xuất bản..."
Mặc dù tôi nghĩ những tác phẩm chưa công bố tốt nhất là không nên tiết lộ, nhưng bố của Runa đã là người nhà rồi, nếu không nói gì thì cảm giác như quá khách sáo.
"...Thực ra, cháu đang bàn bạc tác phẩm mới với Kamobashi-sensei ạ."
"Kamobashi? Chẳng lẽ là tác giả của *Đừng thua nhé, Ryuu-kun!* sao?"
"À, vâng, đúng vậy ạ."
"Hồi bé tôi có xem hoạt hình! Giỏi thật đấy, cậu lại có thể làm việc với một người vĩ đại như vậy. Mà, vị giáo sư đó bây giờ vẫn còn vẽ truyện tranh à?"
"Không, ông ấy đã không ra tác phẩm mới hơn mười năm nay rồi. Nhưng ông ấy vẫn chưa từ bỏ công việc họa sĩ truyện tranh, bản thân cũng có ý định tiếp tục vẽ ạ."
"Vì *Thua Ryuu* kiếm được khá nhiều tiền, nên giờ chắc ông ấy ung dung lắm. Cũng phải, nếu tôi có tiền thì cũng không muốn đi làm đâu."
Có lẽ vì đã uống rượu, bố của Runa nói rất nhiều. Ban đầu tôi tuy rất căng thẳng, nhưng dưới không khí thân thiện cởi mở của bác trai, sự căng thẳng cũng dần được giải tỏa.
Nghĩ kỹ lại, bố của Runa từ trước đến giờ vẫn luôn làm công việc kinh doanh, hơn nữa dù sao cũng là bố của Runa, việc bác ấy là một người vui vẻ, hoạt bát và thích nói chuyện là điều đương nhiên. Tính cách không để bụng có lẽ cũng rất giống Runa.
Chúng tôi cứ thế trò chuyện một lúc về công việc, còn tôi thì bồn chồn chờ đợi thời cơ để nói ra vấn đề mấu chốt.
Sau đó, tôi nhân lúc cuộc trò chuyện tạm dừng để lên tiếng:
"...À, xin lỗi vì nói hơi muộn. Hôm nay cháu đến đây là muốn đăng ký kết hôn với Shirakawa Runa, hy vọng bác trai có thể đồng ý..."
Khi tôi trịnh trọng mở lời, bác trai lập tức dừng tay đưa chén rượu lên môi, nhìn tôi.
Sau đó, bác ấy liên tục gật đầu, rồi lại đưa chén rượu lên môi.
"Xin nhờ cậu, con gái tôi nhờ cậu chăm sóc nhé."
Đôi mắt đen láy giống hệt Kurose Maria híp lại, nhìn về phía xa xăm.
"Chắc cậu cũng biết, tôi sẽ không nói những lời như 'Tôi sẽ không gả con gái cho cậu' vào lúc này đâu nhỉ."
"............"
Tôi nhìn về phía nhà bếp.
Runa dừng động tác, nhìn về phía này.
Khi ánh mắt cô ấy và tôi giao nhau, cô ấy mỉm cười khẽ khàng, có chút ngạc nhiên. Khuôn mặt ấy trông rất vui vẻ.
"...Hồi Runa còn nhỏ, cả nhà chúng tôi thường lái xe đến công viên lớn chơi vào dịp cuối tuần."
Bác trai im lặng nhấp rượu sake một lúc, rồi như tự nói với mình.
"Runa rất nhanh có thể kết bạn và chơi đùa với những đứa trẻ không quen biết, nhưng Maria chỉ chơi với người nhà thôi. Tôi cũng sẽ chơi ném bóng các thứ với con bé."
Tôi tưởng tượng ra hình ảnh Runa lúc nhỏ, mỉm cười lắng nghe những lời đó.
"Có một lần tôi cõng Maria trên vai, Runa chạy đến cứ nằng nặc đòi 'Con cũng muốn!'. Vì hồi sinh viên tôi bị đau lưng do tập luyện ở câu lạc bộ, nên tôi có tật đau lưng, không muốn cõng trẻ con trên vai lắm. Thế là tôi dùng lý do 'Runa có thể chơi trò khác mà, con đi chơi đi' để từ chối con bé."
Nói đến đây, bác ấy khẽ mỉm cười. Đó là một nụ cười vừa có chút tự giễu, lại vừa có chút cô đơn.
"...Dù có phải cố gắng, cũng nên cõng con bé trên vai. Bây giờ thì không thể làm vậy được nữa rồi."
Bố lẩm bẩm nói, ánh mắt bác ấy nhìn qua chén rượu trên tay, như thể đang nhìn vào một nơi xa xăm.
"Lúc đó, tôi còn tưởng cơ hội như vậy sau này còn nhiều lắm. Nhưng trẻ con lớn nhanh như chớp vậy."
Bố lại nở nụ cười cô đơn, rồi bác ấy nhìn tôi, nở một nụ cười che giấu.
"Vì vậy, tôi cố gắng chơi với Hinata và Hina hết mức có thể. Chẳng hạn như cõng cả hai đứa cùng lúc trên lưng, bò bằng bốn chi vòng quanh phòng. Mặc dù suýt nữa thì bị trật lưng, nhưng hai cô bé song sinh này thật sự rất mệt người."
Bố vừa cười vừa nói, trên mặt bác ấy quả thực hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Sau đó, bố đột nhiên thu lại nụ cười.
"...Mặc dù tôi đã nuôi dạy con cái từ đầu với tư cách là một người cha, nhưng tuổi thơ của Runa thì không thể quay lại được nữa rồi."
Bác trai nói bằng giọng điềm tĩnh.
Tôi không kìm được nhìn về phía nhà bếp. Runa đang làm việc bên bếp ga, không nhìn thấy được biểu cảm của cô ấy.
"Nghĩ kỹ lại, tôi vẫn còn rất nhiều điều chưa làm tốt cho Runa... Nhưng mỗi lần những hối tiếc đó hiện lên trong đầu, đều là chuyện hồi nhỏ tôi đã không thể cõng con bé trên vai."
Nói xong câu đó bằng giọng trầm, bác trai đột nhiên như bừng tỉnh, nhìn tôi.
"Nếu sau này Ryuto cũng làm cha, thì hãy nuôi dạy con cái, đừng để bản thân phải hối hận nhé. Tôi chỉ có thể nói có nhiêu đó thôi."
Nhìn bác trai mỉm cười như vậy, lòng tôi có chút phức tạp.
◇
Bữa trưa Runa làm cho tôi là món mì udon cà ri. Tôi vừa thưởng thức hương vị Nhật Bản đã lâu không được nếm, vừa ăn hết bữa trưa, sau đó cùng Runa lên tầng hai.
Phòng của Runa vẫn y như hồi trung học.
"Xem này, chật kín hết cả, buồn cười nhỉ."
Runa mở cửa phòng, cười nói.
"Đúng là vậy thật."
Một chiếc giường đôi chiếm gần hết nửa căn phòng. Bên cạnh giường là bàn và ghế sofa, căn phòng hầu như không còn chỗ trống.
Những đồ nội thất mua khi bắt đầu sống chung vẫn còn rất sạch sẽ, vứt đi sau một năm thì quá phí, nên khi dọn ra khỏi phòng tôi đã để lại cho Runa. Tủ lạnh và máy giặt có kích thước không phù hợp vốn đã là đồ cũ, nên lại bán lại như đồ cũ.
"Chiếc giường vướng víu nhỉ... Xin lỗi, vẫn còn ở đây."
"Không sao đâu ạ! Chiếc giường cũ của con đã dùng hơn mười năm rồi, cũ lắm rồi, có cơ hội vứt đi như vậy thật tốt. Chiếc giường này lớn, tiện lợi để tập thể dục, Hinata và Hina cũng rất thích, thường xuyên dùng làm nệm để chơi trên đó."
"Vậy sao."
Tôi tưởng tượng cuộc sống sinh hoạt náo nhiệt của gia đình Shirakawa, khẽ mỉm cười.
"Vậy thì, cứ để ở đây cũng tốt nhỉ. Bên đó anh không cần đồ nội thất đâu đúng không?"
"Ừm... Bên đó hầu như có đủ đồ nội thất rồi."
Sau khi Runa đến Indonesia, cô ấy sẽ ở cùng tôi trong căn hộ. Tôi chuyển đến đó mới biết, hầu hết các căn hộ ở đó đều có sẵn đồ nội thất, và nơi tôi ở cũng đã có gần như đầy đủ. Ban đầu tôi còn nghĩ "có lẽ sẽ dùng đến sau khi kết hôn" nên đã nhận lại giường và ghế sofa, bây giờ nghĩ lại thật ngại quá.
"Không sao đâu mà~! Dù sao thì sau này về Nhật Bản vẫn cần mà phải không?"
"Đúng là vậy."
"Đến khi Hinata và Hina muốn có phòng riêng, chúng ta chắc cũng đã về Nhật rồi, nên con muốn để ở đây trước đã."
"Vậy à, cảm ơn em."
Nếu có thể, tôi rất cảm ơn cô ấy đã làm vậy. Nhà tôi là căn hộ, không có phòng dư, phòng tôi dần dần trở thành nhà kho chứa đồ giữ hộ của người nhà.
"Mà này, con bận chuẩn bị đám cưới, hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị chuyển nhà! Chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa, chết rồi!"
"Để anh giúp em sắp xếp hành lý nhé."
"Cảm ơn anh~! Đồ đạc từ hồi sống chung cũng rất nhiều, thật vất vả để chọn ra những thứ cần thiết từ hai mươi ba năm đồ đạc! Lần này không phải là khoảng cách có thể về ngay được, phải lựa chọn kỹ càng những thứ cần thiết để mang đi mới được."
"Đúng vậy."
Tôi cũng nhớ lại việc mình đã vất vả thế nào khi chuẩn bị chuyển nhà. Đồ đạc của Runa chắc chắn nhiều hơn tôi, nên sẽ còn vất vả hơn nữa.
"Thôi, ngồi xuống đã nào!"
"Ừ."
Theo lời thúc giục của Runa, tôi ngồi xuống ghế sofa. Còn Runa thì một mình ngồi trên chiếc giường đôi đối diện, duỗi thẳng chân.
"...Bố vẫn vậy nhỉ."
Runa đột nhiên cười khổ ngẩng mặt lên trần nhà.
"Bố ấy rất kém trong việc đối mặt với những chuyện nghiêm túc. Khi bàn bạc với mẹ, bố ấy cũng cứ cười toe toét rồi chạy vòng quanh."
"...Nhưng bố em giỏi thật đấy, lại nuôi dưỡng được năm cô con gái."
Đời tôi chắc không đẻ nổi nhiều con đến thế, nên tôi rất nể ông ấy.
"…Mong rằng ông ấy sẽ tự tay nuôi nấng Hinata và Hina khôn lớn nên người."
Runa lẩm bẩm.
"…………"
Khi tôi còn chưa biết nói gì, Runa như muốn phá tan bầu không khí ngượng ngùng, tươi cười nhìn tôi.
"Mà này, đây là lần đầu tiên Ryuto kể chuyện cưỡi trên vai bố đấy nhé!"
Có vẻ như Runa cũng nghe được cuộc trò chuyện của tôi và bố vợ.
"Em còn nhớ sao?"
"Em chẳng nhớ gì hết, buồn cười thật!"
Runa cười rất vui vẻ, rồi đột nhiên cúi đầu.
"...Với em, đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt đến mức quên béng đi, nhưng với bố thì lại là một nỗi tiếc nuối mà đến giờ ông vẫn còn nhớ."
Mặc dù trực giác mách bảo tôi rằng nếu đã vậy thì ông ấy hẳn còn nhiều chuyện cần phải tự kiểm điểm hơn, nhưng tôi không muốn chỉ trích bố của Runa, nên không nói ra lời.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Runa đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Ryuto có bao giờ hối hận vì em chưa?"
"Hả? Ừm..."
Không biết cô ấy hỏi câu này để làm gì, nhưng tôi vẫn cố gắng suy nghĩ một chút.
Tôi đã từng tự kiểm điểm về việc bức ảnh tôi và Kurose Maria ôm nhau bị chụp lại, khiến Runa tổn thương, nhưng điều đó có chút khác với sự hối hận.
Bởi vì xét về kết quả, mối quan hệ của hai chúng tôi bây giờ rất tốt đẹp, tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ đều có liên quan đến sợi dây gắn kết giữa tôi và Runa.
Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy hơi cô đơn.
Vì tôi nhận ra rằng giữa bố của Runa và Runa hiện tại, không có một sợi dây liên kết nào đủ để khiến người ta hài lòng.
"...Không hề."
Nghe câu trả lời của tôi, Runa mỉm cười.
"Đúng chứ, em cũng vậy!"
Trên khuôn mặt cô ấy dường như thoáng một chút buồn bã, có lẽ vì cô ấy cũng nhận ra điều giống như tôi.
"Sau này anh cũng sẽ luôn cố gắng để bản thân không phải hối hận."
Để cô ấy vui lên, tôi nhìn vào mắt cô ấy và nói.
"Vì anh muốn với tư cách là một người chồng... một thành viên trong gia đình, được cùng Runa trải qua một cuộc đời không hối tiếc."
"Ryuto..."
Mắt Runa long lanh nước.
"...Em được làm con của bố mẹ, được sinh ra trong gia đình Shirakawa thật tốt quá."
Runa xúc động nói.
"Nếu không phải vậy, có lẽ em đã không thể gặp được Ryuto rồi."
Khóe mắt cô ấy khẽ cong lại khi mỉm cười, những giọt lệ tuôn ra.
Bố vợ à, ông không cần phải hối hận đâu.
Con sẽ khiến Runa hạnh phúc.
Cảm ơn ông đã nuôi nấng Runa tuyệt vời như vậy cho đến ngày hôm nay.
Tôi thầm thì những lời vừa rồi, những lời mà tôi không thể nói trực tiếp lúc nãy, và có lẽ sau này cũng sẽ không thể nói trước mặt bố của Runa.
"À, phải rồi! Em đã viết xong tờ đăng ký kết hôn rồi đấy!"
Nghe Runa nói vậy, tôi đang chìm đắm trong cảm xúc chợt bừng tỉnh.
"À...! Cảm ơn em."
"Chèng ơi~!"
Runa cầm tờ giấy đặt trên bàn, giơ ra trước ngực cho tôi xem.
Tờ giấy ngang khổ A3 đó, phần bên trái đã điền được một nửa.
Vợ Shirakawa Runa
Nhìn mấy chữ đó và chữ ký của Runa, mặt tôi nóng ran vì ngại ngùng và vui sướng.
Bên dưới tên của Runa đã điền xong các thông tin như địa chỉ, hộ khẩu, còn ô trống bên cạnh là "Chồng"... tức là nơi để tôi điền thông tin của mình.
"Cảm ơn em... Anh sẽ viết ngay đây."
"À, vậy em cất vào tập tài liệu nhé, kẻo bị nhàu. À, còn nữa, phần người làm chứng bên phải cũng nhờ anh luôn."
"À, ừ, anh biết rồi."
Chúng tôi đã nhờ bố của Runa và bố của tôi làm người làm chứng. Lấy tờ đăng ký ra khỏi tập tài liệu, xác nhận chữ ký và con dấu của bố Runa xong, tôi tỉ mỉ ngắm nhìn tờ giấy.
Trên tờ đăng ký kết hôn mà Runa đã điền, chữ in và các đường kẻ đều là màu hồng đậm. Tờ đăng ký kết hôn mà tôi thấy trên phim truyền hình thường có màu sắc đơn giản hơn nhiều... Điều này khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ.
"Tờ đăng ký kết hôn bất ngờ lại sặc sỡ thế nhỉ."
Tôi vừa cất tập tài liệu vào cặp sách vừa nói, Runa liền "À~!" và bật cười.
"Đó là quà tặng kèm của tạp chí thông tin cưới hỏi đấy! Màu hồng dễ thương lắm đúng không?"
"Ồ, ra vậy."
Tôi nhìn rèm cửa màu hồng trong phòng Runa, thầm nghĩ Runa quả thực sẽ thích màu này.
"Quà tặng kèm của tờ đăng ký kết hôn ư? Thế có dùng được không?"
"Được chứ~! Ngạc nhiên đúng không. Trên đó có ghi là có thể nộp được, nên không vấn đề gì!"
Nghe cô ấy nói vậy, tôi nhìn quanh phòng, thấy trên đầu giường có mấy cuốn sách trông giống tạp chí thông tin cưới hỏi.
"...Em đã tìm hiểu rất nhiều thông tin nhỉ. Cảm ơn em."
Dù sao thì ba tháng qua tôi đều làm việc ở Indonesia. Mặc dù trước khi xuất ngoại hai người đã cùng đi xem địa điểm tổ chức đám cưới, nhưng những việc cụ thể sau khi quyết định địa điểm đều do Runa và chuyên viên tư vấn cưới hỏi bàn bạc, khi nào cần hỏi ý kiến tôi thì chúng tôi dùng cuộc gọi video để quyết định, nên chắc chắn Runa đã rất vất vả.
Chú rể là tôi thì ở nước ngoài, bên cạnh lại hầu như không có bạn bè nào đã tổ chức đám cưới, cô ấy chỉ có thể tham khảo tạp chí và các tài liệu khác để quyết định lễ cưới trọng đại đời mình. Nghĩ đến đây, tôi một lần nữa cảm thấy xin lỗi và biết ơn.
"Xin lỗi, anh đã để em lo liệu nhiều việc quá."
Tôi xin lỗi xong, Runa cười và lắc đầu.
"Không sao đâu, em vui lắm! Bây giờ sắp 'tốt nghiệp cô dâu' rồi, buồn ghê~!"
"'Tốt nghiệp cô dâu'?"
"Là cô dâu sau khi đám cưới kết thúc ấy! Tạp chí thông tin cưới hỏi có ghi đấy. Những chia sẻ kinh nghiệm 'tốt nghiệp cô dâu' hữu ích cực kỳ!"
"Ra vậy..."
Cô dâu sau khi tốt nghiệp đám cưới, nên gọi là "tốt nghiệp cô dâu" sao? Cách dùng từ này khiến người ta hiểu được khoảng thời gian chuẩn bị đám cưới quan trọng đến nhường nào đối với phụ nữ.
"Mà này, Ryuto."
Khi tôi đang suy nghĩ những chuyện đó, Runa gọi tên tôi.
"Sao anh lại ngồi xa thế? Hiếm lắm mới được hai đứa ở riêng mà."
"Hả?"
"Chúng ta đã ba tháng không gặp rồi đấy chứ? Em nhớ anh lắm..."
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mong chờ, khơi dậy bản năng muốn che chở trong tôi.
"Runa..."
Mọi suy nghĩ vừa rồi bỗng chốc tan biến, tôi lập tức bị ngọn lửa trong lòng điều khiển.
Tôi chiều theo ý cô ấy, di chuyển lên giường, đến bên cạnh Runa, cô ấy liền lao vào vòng tay tôi.
"Ryuto... em nhớ anh lắm..."
"Anh cũng vậy."
Tôi ôm chặt lấy lưng Runa, khẽ thì thầm.
"Chúng ta sẽ không xa nhau lâu như vậy nữa đâu."
"Vâng...!"
Tay Runa ôm lấy tôi càng chặt hơn.
Hai trái tim đập thình thịch với nhịp điệu khác nhau, rung động truyền đến.
"Ryuto... ấm quá..."
Trong căn phòng mát lạnh vì điều hòa, nhiệt độ cơ thể của cả hai vừa đủ để sưởi ấm lẫn nhau.
"Runa..."
Cái cảm giác ôm ấp mà tôi đã không thể có được ở sân bay, khiến cả cơ thể và tâm trí tôi đều hưng phấn.
Mặc dù chúng tôi cách xa nhau, nhưng mỗi ngày đều liên lạc, tâm hồn cũng gắn kết.
Thế nhưng, sự xa cách vẫn rất đau khổ. Vì tôi không cảm nhận được hơi ấm này.
Sau ba tháng, một lần nữa ôm chặt Runa, sự nồng nhiệt ngọt ngào đã lâu không gặp dâng trào trong lòng.
"Ưm..."
Runa phát ra tiếng thở gấp đầy quyến rũ.
Tôi nới lỏng tay, rời khỏi cơ thể cô ấy, nhìn vào mắt nhau.
Ánh mắt Runa mơ màng, như đang khao khát tôi.
"…………"
Không thể dừng lại được nữa rồi.
Ngay khi tôi nghĩ vậy, định thuận theo cảm xúc mà hôn lên môi cô ấy thì—
"Chị ơi~!"
Cùng với tiếng bước chân gấp gáp trên cầu thang, tiếng nói ồn ào của bọn trẻ ngày càng gần.
Chúng tôi nhìn nhau, vội vàng giãn khoảng cách trên giường...
Giây tiếp theo, cánh cửa phòng bị mở mạnh.
"Chúng con về rồi~!"
Hai bé gái đứng ở cửa. Đó là Hinata và Hina.
Khi bốn người cùng nhau đi trung tâm mua sắm, chúng còn ngồi trong xe đẩy, nhưng giờ đây đã đến tuổi có thể chạy lên cầu thang, khiến tôi không khỏi bùi ngùi.
Tóc hai bé được buộc thành hai chùm ngang vai, kiểu tóc thường thấy ở trẻ nhỏ. Đôi mắt to tròn và khuôn mặt đáng yêu, quả thực vẫn còn giữ được nét ngây thơ thuở bé.
"Thật là, mẹ đã nói bao nhiêu lần là phải gõ cửa rồi mới mở chứ?"
Runa dịu dàng khuyên bảo, nhưng hai bé không hề nghe lọt tai.
Ánh mắt chúng dán chặt vào tôi, người đang ở cạnh Runa.
"Là Ryuto!"
"Ryuto ở đây!"
"Chào, chào các cháu..."
Tôi hơi rụt rè mỉm cười với hai bé.
Thực ra, khi tôi gọi video với Runa ở Indonesia, Hinata và Hina thường xuyên xuất hiện trên màn hình. Tôi cũng đã chào hỏi và nói chuyện với chúng vài lần. Có lẽ vì trẻ con bây giờ đã quen với YouTube hay các video khác, nên chúng rất ngạc nhiên khi có thể giao tiếp hai chiều với tôi, cả hai đều rất phấn khích.
"Ryuto từ tivi bước ra!"
"Hóa ra chú không phải người YouTube à~?"
"Haha. Hinata và Hina nghĩ Ryuto là YouTuber à?"
"Vì chị hay xem video trên điện thoại mà~"
"Đó không phải video, là điện thoại mà~! Dù mẹ giải thích bao nhiêu lần, chúng vẫn không hiểu."
Runa nói đến nửa sau thì nhìn tôi cười khổ.
"Mà này, hai đứa đã rửa tay chưa?"
"Chưa ạ~!"
"Vì bố nói chị và khách đang ở nhà, nên chúng con đến ngay!"
"Được rồi, được rồi, vậy xuống dưới nhà rửa tay đi. Tay từ ngoài về có nhiều vi khuẩn lắm, nên phải rửa tay trước đã nhé? Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi mà~?"
Runa nói xong với hai bé, rồi cùng chúng đi xuống cầu thang. Tôi một mình ở lại phòng Runa cũng không ổn, nên cũng đi theo.
Khi xuống đến tầng một, vừa lúc tôi bắt gặp cảnh bố vợ đang mặc đồ đi ra ngoài, lấy nước trà lúa mạch từ tủ lạnh.
"Bố, bố đã đi đón các cháu rồi ạ? Bây giờ còn chưa đến hai giờ mà."
Nghe câu hỏi của Runa, bố vợ vừa uống trà lúa mạch trong cốc vừa trả lời:
"Vì quy định cơ bản của nhà trẻ là vào ngày nghỉ, ít nhất một người giám hộ phải ở nhà trẻ đúng không? Hôm nay Ryuto đến gặp mặt gia đình, nên bố cứ để chúng ở đó, chờ hai đứa nói chuyện xong thì bố đi đón."
"À~ phải rồi..."
Runa lộ ra vẻ mặt chợt nhớ ra, quay đầu lại cười với tôi.
Mặc dù tôi không biết nhà trẻ có quy định đó, nhưng tôi đã hiểu lý do tại sao cặp song sinh về nhà rồi.
Nhờ có Hinata và Hina, căn nhà bỗng chốc trở nên rất náo nhiệt, thế này cũng khá vui vẻ.
Dịch sang tiếng Việt:
Dù không được thân mật với Runa như ý, ngọn lửa cháy dở vẫn âm ỉ trong lòng tôi.
◇
Sau đó, chúng tôi rời khỏi nhà Shirakawa.
"Thôi hôm nay tạm chia tay ở đây nhé? Chắc Ryuto mệt lắm rồi?"
"Ừ, đúng vậy..."
Chuyến bay đêm kéo dài tám tiếng đưa tôi về Nhật vào sáng sớm. Không ngủ được trên máy bay, lại phải chào hỏi bác cả, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt sức.
"Mai gặp lại nhau nhé! Hôm nay cứ về nghỉ ngơi đi."
Runa nói rồi định quay vào nhà.
"Để em tiễn Ryuto ra ga nhé!"
"Không cần đâu, đến đây thôi. Em về cũng vất vả mà."
"Không sao! Trời còn sáng, an toàn mà."
Vừa nói, Runa đưa bàn tay phải ra phía tôi.
"Lâu lắm rồi mới nắm tay, em muốn đi bộ cùng anh một chút."
Thấy Runa nũng nịu đáng yêu, tôi nhận lời để cô ấy tiễn ra ga.
"...Hai đứa mình đã đi qua con đường này biết bao lần nhỉ."
Runa đột nhiên ngắm nhìn xung quanh thì thầm.
Khu dân cư ban ngày với những ngôi nhà gỗ mái bằng thưa thớt người qua lại, khung cảnh yên bình. Dù các cửa hiệu trước ga đổi chủ liên tục, phong cảnh nơi đây vẫn không đổi từ hồi cấp ba.
"Ừ, không đếm xuể."
"...Chắc một thời gian dài không được đi trên con đường này nữa."
Giọng Runa chợt buồn bã. Nhìn gương mặt nửa vời ấy, lòng tôi chạnh lòng.
"Xin lỗi, tại anh phải ra nước ngoài..."
"Không phải thế! Dù ở Nhật, sau khi cưới cũng phải rời nhà thôi mà?"
Runa bật cười tươi. Cô ấy nhìn tôi, hàng mi khẽ rủ xuống.
"Đừng xin lỗi nữa. Đây là quyết định chung của hai đứa mà phải không? Trong lòng em giờ chỉ tràn đầy hi vọng thôi! Em siêu háo hức được đến Indonesia!"
Giọng Runa hào hứng.
"Em còn mua cả sách du lịch, coi như đi chơi luôn! Muốn xem ngôi chùa gì đó tên Borobudur!"
"À, chùa Borobudur á? Hơi xa đấy. Phải đi máy bay nên anh cũng chưa đến."
"Vậy tuần trăng mật mình cùng đi nhé! Hình như có tour một ngày từ Bali đó!"
"Nhưng Borobudur cùng đảo Java với Jakarta, đi về trong ngày được mà?"
"À đúng rồi! Vậy tuần trăng mình chỉ chơi Bali thôi nhé!"
Thấy Runa đã phiêu du tới Indonesia, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ký ức về chuyến đi Okinawa hiện về khiến lòng rộn rã.
Chúng tôi vừa bàn tán về những kế hoạch thú vị vừa bước tới ga.
"Thế mai gặp lại nhé, Ryuto."
Runa dừng trước cổng soát vé, buông tay tôi.
"Ừ, mai gặp nhé Runa. Về nhà cẩn thận đấy."
Ngày mai chúng tôi định đến tòa thị chính đăng ký kết hôn rồi đi mua nhẫn cưới. Dù bận rộn nhưng được gặp nhau mỗi ngày thật hạnh phúc.
"Tạm biệt!"
"Ừ, tạm biệt..."
Lời chia tay lặp đi lặp lại mà chẳng ai nỡ rời. Có lẽ vì chuyện trong phòng Runa vẫn còn dang dở.
Nhưng giữa ga tàu đông đúc ban ngày, làm sao tiếp tục được chuyện ấy.
"…………"
Đành nuốt hờn, tôi bước qua cổng soát vé rồi đột nhiên mở rộng vòng tay.
Chàng trai không dám ôm bạn gái ở sảnh sân bay, giờ đang đòi hỏi cái ôm trước cổng ga A.
"...!"
Runa lập tức bừng sáng, lao vào vòng tay tôi.
Tôi siết chặt cơ thể mềm mại của cô ấy.
Toàn thân cảm nhận hơi ấm của Runa, đến mức như nghe được tiếng xương sườn va vào nhau.
"...Ưm..."
Tiếng rên khẽ của Runa khiến tôi bừng tỉnh, vội buông ra.
"Xin... xin lỗi."
Bụng mềm mại ép sát, khi tách ra vẫn cảm nhận được lực đàn hồi như muốn kéo lại. Cảm giác ấy từ bụng dưới lan lên ngực, in hằn qua làn da.
Dù sống chung từng ôm ấp mỗi ngày, nhưng sau ba tháng xa cách, sự mơn trớn này ở nơi công cộng quả thực quá kích thích.
"...Ryuto?"
Runa ngơ ngác nhìn tôi - kẻ dù đã rời xa vẫn câm lặng.
Muốn hôn.
Chỉ ôm thôi chưa đủ.
Muốn hòa làm một.
...Nhưng tôi biết không thể làm thế ở đây.
"...Thôi, mai gặp lại."
Nén cảm xúc dâng trào, tôi gượng cười với Runa.
"Ừ."
Runa cũng mỉm cười lùi bước. Nếu nét mặt cô ấy thoáng buồn cũng vì lý do như tôi, tôi sẽ rất vui.
"Tạm biệt."
"Ừ, về cẩn thận nhé!"
Runa vẫy tay tiễn tôi qua cổng soát vé.
Vừa cất thẻ Suica vừa ngoái lại, thấy Runa vẫn đứng nguyên vị trí vẫy tay.
Tôi cũng thi thoảng quay đầu vẫy đáp, cho đến khi rẽ qua góc phố khuất tầm mắt.
Cứ như ngày đầu yêu nhau, lưu luyến chẳng nỡ rời.
Dù ngày mai lại được gặp.
Dù từ nay về sau sẽ bên nhau mãi mãi.
Nghĩ vậy, tôi bật cười khẽ, vờ ho che đi nụ cười hớn hở, bước lên cầu thang dẫn ra sân ga.


0 Bình luận