Vào một buổi tối nọ, không lâu sau khi tháng 11 vừa sang.
Tôi đang ở trong phòng mình, nhìn vào màn hình laptop chia làm năm phần, hiển thị khung hình của những người từ xa.
“Xin lỗi mọi người. Vì tôi mà…”
Ở đầu bên kia màn hình, trong căn phòng kiểu Nhật, Raion-san trông có vẻ áy náy.
“Không sao hết mà~! Chúng em đều là đội cổ vũ của Hanada-san! Maria cũng lo cho chị lắm đấy.”
“Xin chào, em là Maria. Chị Runa đã được mọi người chiếu cố nhiều rồi. Nếu có thể, sau này mong mọi người tiếp tục chỉ bảo.”
Với căn phòng được sắp xếp gọn gàng ở đầu kia màn hình làm nền, cô bé Kurose mà Runa vừa giới thiệu đã cúi đầu chào.
“Đương, đương nhiên là không thành vấn đề…!”
Dù Raion-san đáp lời rụt rè, cô vẫn cúi đầu một cách dứt khoát.
“Maria và Ryuto làm việc cùng tòa soạn, mục tiêu đều là trở thành biên tập viên. Em nghĩ Maria chắc chắn có thể giúp chị đấy!”
“Khoan đã, Runa. Đừng nâng cao độ khó như thế chứ.”
“Có sao đâu! À, đây là cô bạn thân của em, Eru.” Runa chỉ vào góc dưới bên phải màn hình, nhưng trên màn hình của tôi thì Yamana-san đang ngồi cạnh Runa.
“Chào mọi người ạ~! Em tự xưng là nhà thơ, có hứng thú với việc sáng tác lời bài hát nên đến đây để học hỏi ạ.”
Yamana-san dù cười nói ra những lời nghe đúng kiểu đến để hóng hớt, nhưng với cô ấy thì giọng điệu này đã là khá khách sáo rồi.
“Cảm ơn mọi người… xin mọi người chỉ bảo thêm.”
Và thế là, cuộc họp sáng tác lời bài hát nhằm giúp Raion-san viết được một ca khúc hay đã bắt đầu.
Cuộc họp này dường như bắt đầu từ cuộc trò chuyện điện thoại giữa Runa và Yamana-san.
Khi tôi tìm Runa để bàn bạc về vấn đề viết lời cho Raion-san, cô ấy đã mời những người này đến.
“Ngoài phần dạo đầu ra, chị thật sự chưa hoàn thành gì hết sao?”
“Vâng… nhưng cũng có một vài phần lẻ tẻ đã hoàn thành rồi…”
Raion-san trả lời câu hỏi của Runa.
“Nhưng em thấy thế này thì không thể nào chạm đến trái tim của Kitty được, nên em định viết lại toàn bộ cả phần dạo đầu nữa.”
“Hả? Phiền phức lắm đấy! Chỉ còn một tháng thôi, có viết lại kịp không?”
Runa vội vàng kêu lên.
“Eru này, một bài hát thì sáng tác lời mất khoảng bao lâu?”
“Hả? Em không biết… nhưng nếu là nhạc sĩ chuyên nghiệp thì chắc một ngày là xong nhỉ? Dù sao khối lượng cũng không nhiều mà.”
“Đúng vậy. Biên tập viên từng nói rằng, văn chương khác với truyện tranh, quy trình làm việc rất đơn giản. Ngay cả một cuốn tiểu thuyết dạng light novel, người viết nhanh có khi chỉ mất một tuần là hoàn thành.”
“Ối, giỏi thế! Một tuần mà viết xong cả một cuốn sách sao?”
“Đó là nói về những tác giả viết cực nhanh, với lại hình như họ cũng không phải lúc nào cũng duy trì được tốc độ đó.”
Maria đã nghe những chuyện này từ đâu nhỉ? Khác với tôi, cô bé thường ngày vẫn hay tìm hiểu từ Fujinami-sensei và các biên tập viên khác để vận dụng vào công việc tương lai, khiến tôi cảm thấy rất khâm phục.
“Nói cách khác, về mặt thời gian thì hoàn toàn không thành vấn đề nhỉ… Dù sao cũng có tận một tháng cơ mà.”
“À đúng rồi, trước tiên hãy quyết định hạn chót đi! Biên tập viên từng nói, dù là loại bản thảo nào thì cũng nhất định phải có hạn chót đấy.”
“À, đúng là vậy! Vậy thì…”
“Một tháng nữa nhé?… Vừa đúng dịp Giáng sinh luôn!”
“Hả, đã đến thời điểm đó rồi sao?”
Nghe Runa nói vậy, tôi cũng ngạc nhiên nhìn vào lịch trên điện thoại.
Chính xác thì, Giáng sinh sẽ đến vài ngày sau một tháng nữa. Năm nay cũng không biết từ lúc nào mà đã đến mùa này rồi.
“Ế, vậy tối Giáng sinh đến tìm cô ấy rồi hát một bài thì sao? Chẳng phải rất lãng mạn à?”
Yamana-san phấn khích đề nghị. Không ngờ cô ấy lại mơ mộng đến thế.
“Chà, được đấy! Cứ thế mà làm đi, Hanada-san!”
Runa cũng vui vẻ hưởng ứng.
“Hả? Ờm… nhưng em tự ý bỏ đi khỏi nhà Kitty, không thể hẹn cô ấy được…”
“Để tớ đi hẹn chị ấy! Cứ nói là ‘Giáng sinh ăn cơm cùng nhau nha~~’!”
“So với Runa, em đi hẹn chị ấy thì tốt hơn. Chị ấy có thể sẽ giận dỗi mà nói ‘Tôi có bạn trai rồi, tối Giáng sinh không cần phải lo cho tôi đâu’.”
Maria nói.
“Có lý đấy. Vậy thì giao cho Maria nhé… Hát ở đâu thì được nhỉ?”
“Nhân cơ hội này, đến một nơi có đèn trang trí đẹp thì tốt hơn nhỉ?”
“Đúng vậy… À! Hanada-san là nghệ sĩ đường phố mà? Những nơi như trước ga tàu thường có đèn trang trí, có địa điểm nào hay không?”
“À, nếu vậy thì…”
Raion-san dường như nhớ ra điều gì đó, cô nói: “Có một quảng trường trước ga Yokosuka Chuo… Đến mùa đông, những cây lớn ở đó sẽ được thắp đèn như cây thông Giáng sinh vậy. Ở đó thường có người biểu diễn đường phố…”
“À, vậy thì đi đến đó đi!”
Thế là chúng tôi nhanh chóng quyết định ngày và địa điểm thực hiện.
“Giờ chỉ còn mỗi việc nghĩ lời bài hát nữa thôi…”
Trở lại vấn đề ban đầu, chúng tôi im lặng trong chốc lát.
“X-xin hỏi…”
Lúc này, Raion-san lên tiếng.
“Con gái… nghe bạn trai nói gì thì sẽ vui ạ…?”
“Ơ~ cái này thì!”
Câu hỏi này khiến Runa vui nhất.
“Kiểu như ‘Muốn ôm em thật chặt’, ‘Muốn có em’, ‘Muốn chiếm lấy tất cả của em’ ấy!”
“Khoan đã, Runa! Cậu nói hết mọi ham muốn ra rồi đấy!”
Yamana-san không nhịn được bật cười.
“…Haizzz…”
Raion-san bị khí thế của Runa áp đảo, lộ vẻ bối rối, đồng thời ghi chú vào tờ giấy trên bàn.
Còn tôi thì –
“…………”
Không biết nên nhìn vào chỗ nào trên màn hình, chỉ có thể đảo mắt khắp phòng, đồng thời sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu.
Những lời đó có nghĩa là gì…
Runa nói rằng “mong bạn trai nói những lời đó”… Bạn trai của Runa là tôi… Nói cách khác, tất cả những lời vừa rồi đều là những gì Runa muốn tôi nói với cô ấy… ? Có phải vậy không?
— Muốn ôm em thật chặt.
— Muốn có em.
— Muốn chiếm lấy tất cả của em…
Tôi thử nói những lời đó trong đầu, chỉ mới tưởng tượng thôi đã khiến tôi suy sụp.
Không được.
Hơn nữa “muốn ôm em thật chặt” là có ý gì chứ? Nói câu đó trong trường hợp nào đây? Thay vì nói, sao không ôm luôn đi? Nếu có thể làm vậy. Nếu không làm được, nói những lời đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Và nữa~~ Quả nhiên vẫn là muốn nghe những lời như ‘đáng yêu quá’ hay ‘xinh đẹp quá’ ấy mà~~”
Tiếp đó, Yamana-san cũng lên tiếng.
“Này, cậu không muốn nghe ‘Anh yêu em’ à, Eru?”
“À~~ muốn nghe hằng ngày luôn.”
“Thế ‘Anh yêu em’ thì sao?”
“Cái đó thỉnh thoảng nghe thôi. Nghe hằng ngày lại thấy giả tạo lắm.”
“Tớ hiểu mà~~!”
Runa và Yamana-san trò chuyện rất vui vẻ.
Raion-san thì vẫn tiếp tục cặm cụi ghi chép.
“…Vậy thì, các cậu có lời nào không muốn nghe không?”
“Ế~~ Là gì nhỉ?”
Runa chìm vào suy tư, còn Yamana-san lúc này lại càng phấn khích.
“Có chứ! Là mấy lời như ‘Em là người anh yêu nhất’ ấy! Nghe xong cứ thấy như đang hỏi ‘Thế người yêu thứ hai là ai hả?’! Nghe là thấy tức rồi!”
“Không lẽ Sekiya-kun đã nói với cậu à?”
“Đúng đấy! Mỗi lần tớ ghen với đứa con gái khác là cậu ấy lại nói mấy lời đó! Haizzz~~ Nghĩ lại lại thấy tức điên lên!”
“À…”
Runa cười khổ.
“Vậy thì, nói ngược lại, nghe lời nào thì cậu sẽ vui?”
“Nếu là ‘Chỉ có mình em thôi’, tớ sẽ tha thứ cho cậu ấy! Chỉ có mình tớ thôi đúng không! Ừ ừ, tốt lắm! Kiểu thế đấy.”
“À~~ Tớ hiểu~~ cảm giác đó.”
Runa gật đầu lia lịa.
Tôi chưa từng nói những lời như vậy đâu nhé… Đang khi tôi nghĩ vậy, cảm thấy bất an thì –
“Khi Runa và Ryuto bắt đầu hẹn hò, có một câu nói của Ryuto khiến Runa vui cực kỳ.”
Runa vui vẻ kể lại.
“‘Đây là lần đầu tiên anh hẹn hò với một cô gái, cũng không có người bạn gái thân thiết nào khác, nên sẽ không vì không được lên giường mà đi tìm người con gái khác đâu.’ Đại khái là những lời kiểu đó.”
Nhắc mới nhớ, hình như tôi đã từng nói những lời như vậy… Mọi người trên màn hình dường như đều quay sang nhìn tôi, khiến tôi vô cùng ngượng ngùng.
“Runa cảm thấy ‘Với người này, từ giây phút này trở đi, mình là một sự tồn tại đặc biệt rồi’… Cảm giác vui lắm ấy…”
Má Runa ửng hồng, cô bé trông rất hạnh phúc khi nói.
“Những lời khiến mình cảm thấy ‘đặc biệt’ quả nhiên rất quan trọng nhỉ… À, xin lỗi! Chuyện phiếm này không liên quan đến việc sáng tác lời bài hát đâu nhỉ?”
“Không đâu, rất có giá trị tham khảo.”
Raion-san nghiêm túc trả lời, đồng thời ghi chú.
Sau đó, cô dừng bút, ngẩng đầu lên.
“…Nhưng, em có thể hiểu tâm trạng của người bạn trai mà nói ‘Em là số một’… Đàn ông dù thế nào cũng rất câu nệ chuyện thắng thua hay thứ hạng.”
Raion-san khẽ cười khổ, nhìn xa xăm.
“Vì bản thân muốn trở thành số một… nghe con gái nói ‘Anh là số một’ sẽ rất vui… nên mới muốn làm đối phương vui, mà nói ra những lời đó không có ý gì xấu đâu nhỉ…”
Raion-san tự lẩm bẩm tiếp lời.
“Muốn đường đường chính chính chiến thắng bạn trai cũ… cũng muốn thắng bạn của bạn gái, bạn bè nam giới, và tất cả đàn ông trên thế giới. Muốn trở thành ‘người đàn ông đặc biệt nhất’ của bạn gái.”
Nghe những lời này, Yamana-san “À~~” một tiếng thở dài ngẩng mặt lên trời. Dù phông nền của cô ấy được ghép thành phong cách quán cà phê sang chảnh, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy lưng ghế ngồi kiểu Nhật mà cô đang tựa vào.
“Cũng có chút hiểu ra rồi. Hóa ra là vậy.”
Cô vừa nói vừa hơi phồng má.
“Nếu cậu ấy mà nói những lời đó, chắc tớ sẽ không giận đến thế đâu. Cứ có cảm giác ‘nói đi’ ấy.”
“Những lời ngớ ngẩn như thế thì tôi mới không nói đâu. Nếu không phải trong trường hợp này, tôi cũng sẽ không giải thích những chuyện này.”
Raion-san cười khổ.
“Vậy thì, ngược lại, con trai nếu nghe con gái nói ‘chỉ có mình anh thôi’, dù là đối tượng yêu thích đến mấy, cũng sẽ cảm thấy áp lực.”
“Ế~!”
“Tại sao ạ?”
Runa và Yamana-san đồng thanh kêu lên kinh ngạc.
「Đúng vậy... Rõ ràng là còn công việc, sở thích và bao điều quan trọng khác, mà cứ thấy người ta gạt bỏ hết sang một bên, chỉ lo cho bản thân mình thôi. Cứ có cảm giác đó là y như rằng... thấy hơi khó thở... Rồi lúc chia tay với cô bạn gái kiểu như vậy, thì thấy tự do vô cùng, vui sướng không kể xiết."
Nói đến đây, cô ấy lộ vẻ chợt hiểu ra.
"À, không phải nói Shirakawa Runa đâu nhé! Chuyện này là từ hồi xưa rồi."
Cô ấy vừa nói vậy vừa nhẹ nhàng cụp mắt xuống như đang hồi tưởng.
"Mà con gái cũng chỉ muốn nghe những lời mình thích từ đối phương thôi... Bây giờ tôi mới biết điều đó."
Lúc này, Maria – người nãy giờ vẫn im lặng – bỗng cất tiếng:
"...Con trai muốn là số một, còn con gái thì muốn là duy nhất."
Nghe thấy câu này, Shirakawa Runa và Yamana Eru đều phấn khích.
"Ồ, Maria đỉnh thật! Cậu không muốn làm biên tập viên mà muốn làm nhạc sĩ à?"
"Aaa, đó là điều tớ muốn nói!"
"Kiểu như bài 'Hoa duy nhất trên thế giới' ấy nhỉ."
Hanada Raion nói vậy.
"Aaa, bài đó có trong sách nhạc hồi tiểu học!"
"Đó là một bài hát hay mà."
"...Cùng ca sĩ đó còn có một bài tên là 'Lion Heart'. Đó chính là nguồn gốc tên của tớ đấy."
Lúc này, Hanada Raion bỗng chuyển sang chủ đề này.
"Nghe nói đó là bài hát thịnh hành khi mẹ tớ mang bầu. Khi biết tớ là con trai, mẹ đã quyết định: 'Phải để nó trở thành người đàn ông có thể bảo vệ người mình yêu như một Lion Heart'."
"Ôi, hay quá! Thật là một câu chuyện cảm động!"
"...Mặc dù bây giờ nghĩ vậy, nhưng hồi trước tớ thấy ngại lắm. Vì đó là một cái tên khá 'lấp lánh' đúng không?"
Shirakawa Runa hào hứng reo lên, còn Hanada Raion thì cười khổ.
"Lần đầu gặp Shirakawa Runa, tớ đã kể chuyện này cho cô ấy nghe. Thế là hai đứa nói chuyện về những cái tên 'lấp lánh' hài hước của mình, và chỉ chốc lát đã trở nên thân thiết."
"Tên của chị Kirei đúng là rất 'lấp lánh' thật! Sau này mẹ đã suy nghĩ lại, nên tên của bọn em đều do bố đặt đấy."
"Nhưng chữ Hán là mẹ nghĩ ra, nên vẫn có yếu tố 'lấp lánh' trong đó."
"Nhưng em thích tên của mình lắm!"
"Tôi cũng vậy."
Tôi không kìm được mỉm cười khi nghe cuộc trò chuyện ấm áp của hai chị em họ.
"À, quay lại chuyện viết lời bài hát đi."
Nhưng tôi chợt nhớ ra mình cần hỗ trợ Hanada Raion trong công việc này.
"Có lẽ những lời con gái muốn nghe là cảm giác kiểu như vậy phải không?"
"Ơ, Maria chưa nói mà!"
Lúc này, Shirakawa Runa mới để ý.
"Còn Maria thì sao? Maria, cậu có từng nghe những lời nói khiến mình vui, và những lời nói khiến mình ghét từ bạn trai chưa?"
"Tôi không có bạn trai, nên không biết."
Maria trả lời dứt khoát.
"Thế, thế thì... nếu nghe người con trai mình thích nói gì, thì cậu sẽ vui?"
"Đương nhiên là 'Hãy hẹn hò với tớ nhé'."
"...Cũng đúng..."
Lúc này, Yamana Eru cất lời.
"Nếu nghe người có khả năng sẽ trở thành bạn trai nói gì, thì cậu sẽ vui? Có không?"
"...Không phải những lời nịnh bợ tôi."
Maria suy nghĩ một lát rồi trả lời như vậy.
"Cho dù bị người đàn ông mình không thích nói 'Dễ thương quá' hay 'Anh thích em', thì những lời đó cũng quá sáo rỗng, không thể trở thành lý do để tôi thích người đó được."
Nghe Maria nói vậy, hai cô gái kia lộ vẻ không hiểu lắm.
"Nếu vậy, tôi sẽ vui hơn nếu nghe đối phương nói ra những lời thể hiện nhân cách hoặc tấm lòng chân thật của anh ta. Vì như vậy có thể hiểu được người đó."
Tuy nhiên, tôi biết. Cô ấy đã tỏ ra rất vui khi nghe Sato Naomi nói "Dễ thương quá".
Nhớ lại thì, chắc là vì lúc đó cô ấy đã có thiện cảm với Sato rồi.
Maria có lẽ khác Shirakawa Runa, cô ấy chỉ hẹn hò với những đối tượng mà mình *thực sự* cảm thấy "thích".
Vì vậy, cô ấy hy vọng người con trai sẽ thể hiện được sức hút đặc biệt để cô ấy say mê.
Sato Naomi có sức hút đó. Chính vì thế, từ "dễ thương" của anh ta mới chạm đến trái tim Maria.
Cảm giác đây là quan điểm tình yêu được hình thành từ một Maria đã quen nghe những lời "thích", "dễ thương" như lời chào hỏi từ trước đến nay.
Chính vì Maria có cái tôi kiên định như vậy, tôi mới nghĩ cô ấy không cần phải say mê Kujibayashi Haruta cũng không sao, nhưng vẫn hy vọng cô ấy có thể trở thành bạn với cậu ta.
Hai người đã trở thành bạn của tôi có lẽ có điểm tương đồng với tôi, và tôi tin rằng những điểm chung giữa chúng tôi chắc chắn sẽ giúp cả hai hiểu nhau.
Nghĩ đến đây, tôi lại quay về đầu cuộc họp.
"Đại khái là như vậy phải không? Hanada Raion, có giá trị tham khảo không?"
"...Có ạ. Em sẽ cố gắng."
Hanada Raion gật đầu với vẻ mặt đầy quyết tâm.
"Mọi người, thật sự rất cảm ơn vì đã dành thời gian quý báu đến đây."
Tôi quả nhiên vẫn thấy tính cách chân thật và lịch thiệp của cậu ấy thật cuốn hút. Thường ngày cậu ấy chắc cũng thể hiện sự biết ơn với bạn gái như vậy. Nhưng có vẻ cậu ấy vẫn chưa nói được những lời mấu chốt nhất mà đã 'chạy trốn'.
Nhìn Hanada Raion, rồi nghe những gì Shirakawa Runa vừa nói... khiến tôi hơi tự kiểm điểm hành vi của mình.
"Shirakawa Runa."
Trong không khí cuộc họp sắp kết thúc, tôi gọi Shirakawa Runa.
"Lát nữa mình nói chuyện riêng một chút được không?"
"Ơ?"
Shirakawa Runa sững lại.
"Ừm, ừm, được chứ..."
"Vậy bọn mình ra ngoài trước nhé?"
"À, đúng rồi. Cứ vậy đi. Tạm biệt nha!"
Maria và Yamana Eru – những người tinh ý – lần lượt rời đi.
"Thật sự rất cảm ơn mọi người."
Hanada Raion lại một lần nữa cảm ơn rồi cũng rời đi.
Thế là, trên màn hình chỉ còn lại tôi và Shirakawa Runa.
"...Sao vậy, Kashima Ryuto?"
Chỉ còn lại hai đứa, Shirakawa Runa không hiểu sao lại có vẻ hơi bồn chồn.
"Ừm, ừ..."
Cảm giác đó cũng lây sang tôi, khiến tôi càng thêm căng thẳng.
"Chúng ta đã hẹn hò được bốn năm rưỡi rồi nhỉ..."
"À, đúng vậy. Đúng dịp Giáng sinh ấy nhỉ."
"Ừm..."
Tôi nhớ lại những lời Shirakawa Runa vừa nói, lấy hết can đảm nói:
"...Ừm, Shirakawa Runa là bạn gái đầu tiên của tớ... Ngay từ đầu đã là một sự tồn tại đặc biệt rồi..."
Ngay cả khi chỉ qua màn hình, tôi vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Đến bây giờ tôi vẫn vô dụng như vậy.
"...Ngay cả bây giờ, cậu vẫn là một sự tồn tại đặc biệt đấy."
Tôi đã nói ra rồi.
"Kashima Ryuto..."
Khóe môi Shirakawa Runa nở nụ cười. Mặc dù mắt cô ấy có vẻ hơi ướt, nhưng vì chất lượng hình ảnh quá kém nên tôi không thể xác định chắc chắn.
"Kashima Ryuto chính là số một trong lòng tớ đó."
Shirakawa Runa đặt tay lên ngực mình đang mặc chiếc áo hoodie lông xù, nói với giọng đầy cảm xúc.
"Cậu là người đàn ông đẹp trai nhất, tuyệt vời nhất, tớ yêu nhất... Chính là ý đó!"
"Shirakawa Runa..."
Ban đầu tôi định làm Shirakawa Runa vui, ai dè lại bị cô ấy chọc cho vui lây.
Mặc dù vẫn muốn nói thêm điều gì đó với cô ấy... nhưng nghĩ đến đây, tôi nhớ lại lời Shirakawa Runa vừa nói.
— *Muốn ôm cậu thật chặt.*
— *Muốn có cậu.*
— *Muốn chiếm lấy tất cả của cậu...*
"............"
Nói, nói những lời như vậy á...! Mức độ khó quá cao rồi...!
Thế nhưng...
— *Nếu là trong phim truyền hình, thì có thể thoải mái nói ra những câu thoại mà con trai mong "giá như bạn gái mình nói thế"... nhưng người trong thế giới thực thì không thể như ý muốn được.*
Tôi nhớ lại lời Shirakawa Runa lẩm bẩm hôm đó.
Từ đó đến giờ, câu nói ấy vẫn luôn quanh quẩn trong một góc tâm trí tôi.
Nếu Shirakawa Runa có lời nào muốn tôi nói... thì chắc chắn là câu đó rồi. Vừa nãy tôi đã nghĩ vậy. Đó hẳn là một gợi ý mà Shirakawa Runa dành cho tôi.
Nếu đã vậy, tôi... muốn nói câu đó với Shirakawa Runa.
"Tớ... luôn... muốn ôm chặt... Shirakawa Runa."
Đây đã là giới hạn của tôi rồi.
Tôi cảm nhận nhịp tim mình đập dồn dập đến mức gần như nghẹt thở, cố gắng thốt ra câu nói đó.
"Kashima Ryuto..."
Shirakawa Runa thốt lên với giọng đầy xúc động.
"Trời ạ, sao giờ lại là gọi video thế này..."
Cô ấy phát ra âm thanh sốt ruột.
"Người ta muốn ôm cậu thật chặt mà... Kashima Ryuto..."
Khuôn mặt Shirakawa Runa áp gần màn hình.
"Rồi, muốn ở bên cậu đến sáng..."
Giọng nói như hơi thở đó khiến tôi không khỏi tim đập nhanh hơn, dù chỉ qua màn hình.
"Shirakawa Runa..."
"Lần sau gặp nhau, cậu có nói lại không?"
"Ừm..." Tôi suýt nữa đã trả lời như vậy, nhưng chợt giật mình.
Hiện tại giữa chúng tôi có khoảng cách vật lý, nên tôi mới chỉ có thể nói những lời như vậy.
Nếu nói "muốn ôm chặt" khi ở trước mặt Shirakawa Runa, thì tiếp theo sẽ là... Hay nói đúng hơn, nếu diễn biến tiếp theo không phải là kiểu đó, thì tôi không muốn nói những lời như vậy.
Nhưng mà—
— *Chúng ta... đã tiến triển đến mức này rồi, lẽ nào... kết hôn trước cũng được sao?*
Tôi không biết có nên nói điều đó với Shirakawa Runa – người đã nói ra những lời như thế không. Dù sao thì tôi khác với những bạn trai cũ của cô ấy, tôi là người quyết định sẽ tôn trọng ý muốn của Shirakawa Runa.
Kết quả lại quay về vụ án chưa giải quyết gần đây nhất rồi.
"...Ừm..."
Khi những suy nghĩ này xoay vần trong đầu, tôi chỉ có thể ấp úng đáp lại cô ấy.
Không biết Shirakawa Runa nghĩ gì về tôi lúc này, cô ấy nở nụ cười làm nũng.
"Người ta vẫn chưa muốn gác máy đâu... Này, hay là thử gọi điện khi ngủ đi?"
"Ngủ... ngủ khi gọi điện...?"
Đó là gì vậy...?
"Là cứ mở điện thoại khi ngủ ấy."
"Có, có ngủ được không...?"
Nếu tôi nghiến răng, hoặc ngáy thì sao... Tôi cảm thấy bất an, lo lắng tối nay sẽ mất ngủ.
"Không biết nữa. Hồi tớ nói chuyện điện thoại với Nico thì có ngủ gật, nhưng đều là người thức gác máy trước."
Cũng phải, nếu không có sự đồng thuận "hãy gọi điện khi ngủ" thì sẽ thành ra như vậy.
"Cái, cái kiểu 'gọi điện khi ngủ' đó là văn hóa của các cặp đôi hả...?"
"Gần đây phổ biến lắm đó ~ trên mạng xã hội các thứ. Kiểu như 'Gọi điện với bạn trai lúc ngủ ~ hạnh phúc quá ♡' ấy."
"Ra vậy..."
Khung thời gian trên mạng xã hội của tôi và Runa dường như có sự khác biệt rất lớn. Dù tôi đã sớm biết điều đó rồi. Chắc chắn phía Runa sẽ không thấy những bài bóc phốt nội bộ của fan KEN đâu.
“Ê, thử đi mà~♡”
“Ư, ừm, được rồi…”
Thế là, không hiểu sao từ cuộc họp trực tuyến lại biến thành cuộc gọi khi ngủ.
Vì có hình ảnh sẽ không ngủ được, chúng tôi chuyển sang gọi thoại LINE.
“Ryuto, anh có nằm hẳn trên giường không?”
“Hả? Tính ngủ hả?”
“Nếu không vừa lăn lộn vừa nói chuyện thì đâu có ngủ được?”
“Có lý…”
Nghe Runa nói vậy, tôi cũng nằm xuống giường.
“Ryuto? Anh đã nằm lên giường rồi à?”
Khi tôi nằm trên giường, tiếng Runa văng vẳng bên tai… Tim tôi đập nhanh lạ thường.
“Ừm…”
Tôi vội vàng trả lời, Runa bật cười khúc khích.
“Vì nằm trên giường sao…? Cảm giác hơi… hư hư nhỉ…?”
“Hả?”
“Anh không thấy vậy sao? Chỉ có mình em thôi à~?”
Giọng Runa vừa như trêu chọc vừa như làm nũng, khiến tôi đành hoàn toàn đầu hàng.
“…Có…”
“Oa~ Tuyệt vời quá! Ryuto cũng hư hỏng ghê.”
Runa cười vui vẻ.
“Ryuto hư hỏng muốn làm gì với em nào?”
Runa ở đầu dây bên kia hớn hở hỏi.
“Em thì…”
Cô ấy phát ra tiếng quần áo sột soạt.
“Muốn hun Ryuto lắm cơ~!”
“…!”
Ru… Runa? Sao cô ấy lại hưng phấn thế này… Say rồi sao? Không, lúc nãy gọi video cô ấy đâu có say, chắc đây là… sự kích thích tự nhiên được tạo ra trong không gian cực kỳ thư giãn như giường ngủ trước khi đi ngủ…!
“Ryuto~~~… Chụt.”
“!”
Tiếng môi Runa truyền đến bên tai tôi.
Cô ấy đang hôn điện thoại… Tim tôi đập thình thịch.
“…Ryuto cũng làm đi chứ?”
“Hả?”
Chuyện đáng xấu hổ thế này… Dù tôi nghĩ vậy, nhưng vẫn làm theo lời cô ấy, áp môi vào điện thoại.
“…T, tôi hôn rồi nhé.”
“Ơ kìa, không có tiếng thì làm sao biết được! Phát ra tiếng đi chứ~”
“Kh, không được đâu, xin lỗi.”
“Ế~!”
Runa phát ra tiếng bất mãn. Thật xin lỗi.
“A~… Giá như Ryuto ở cạnh em lúc này thì tốt biết mấy…”
Runa đột nhiên nói vậy.
“Bây giờ, em đang ôm chặt gấu bông nhỏ. Cứ coi như đó là Ryuto vậy ♡”
“Hả?”
“Ryuto~… Ôm ôm!”
Cô ấy lại phát ra tiếng quần áo sột soạt.
Hình như cô ấy thật sự ôm chặt gấu bông nhỏ.
“…Ryuto cũng ôm gì đó đi chứ?”
“Hả? Ư, ừm…”
Nói vậy chứ, gần đó không có thú nhồi bông hay gối ôm gì cả, tôi đành ôm lấy cái chăn.
“Có ôm chặt không?”
“C, có ạ…”
“Gọi tên em đi?”
Giọng Runa làm nũng như đang cù lét tai tôi.
“…Ru, Runa…”
“Ryuto…”
Runa phát ra tiếng thở dài quyến rũ, đồng thời ôm chặt gấu bông nhỏ.
“…Thật yên tâm quá… Cảm giác như được Ryuto ôm vậy…”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi bắt đầu thấy cái chăn giống Runa, cơ thể cũng nóng bừng lên.
“Ê, nói anh yêu em đi?”
Runa dùng giọng điệu càng làm nũng hơn để nài nỉ.
“…A, anh yêu, em nhé.”
“A, đó là tái hiện lại ‘Em là cháo’ à?”
Tôi chắc đang bắt chước lời tỏ tình hồi năm hai trung học. Tôi không có ý đó nên thấy rất ngượng.
“Nói lại lần nữa, như thì thầm vào tai ấy.”
Tuy nhiên, tôi không thể cưỡng lại lời nài nỉ ngọt ngào của Runa.
“…A… Anh yêu, em nhé…”
“Ừm~…”
Runa rên khẽ như đang thưởng thức lời tỏ tình của tôi.
“…Em cũng yêu anh nhé…”
Tiếng thì thầm thì thào bên tai khiến toàn thân tôi tê dại.
Cuộc gọi này quá nguy hiểm.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm giác của những cặp đôi mê mẩn cuộc gọi khi ngủ là như thế nào.
“A… Cảm giác được chữa lành quá mức, em bắt đầu buồn ngủ rồi…”
Giọng Runa ngày càng chậm lại.
“Ryuto…”
Tiếng quần áo sột soạt truyền đến.
“Thích lắm…♡”
Giọng nói ngọt ngào như vuốt ve từng sợi lông tơ trên tai, ngứa ngáy lòng người.
Sau đó, tiếng hít thở đều đặn và sâu “Khò… khò…” truyền đến.
“…Runa?”
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng thở.
Tôi tiếp tục nghe điện thoại, cùng với tiếng quần áo sột soạt, tiếng “Ưm…”娇媚 truyền đến.
Thật là không phòng bị chút nào.
Chính vì đang ở trên giường trong phòng riêng, một không gian riêng tư tuyệt đối 100%, nên cô ấy mới thư giãn đến vậy.
Tình huống này thật quá mức gợi cảm, chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến người ta không chịu nổi.
“Không ngủ được…”
Tôi mở to đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm lên trần nhà, tiếp tục dựng tai lắng nghe điện thoại.
◇
“Kurose-san, hôm trước cảm ơn cô nhé.”
Khi gặp Kurose Maria vào lần làm thêm ở tòa soạn tiếp theo, tôi đã cảm ơn cô ấy.
“Tôi mới phải cảm ơn anh chứ. Nếu có chỗ nào tôi có thể giúp được, cứ nói với tôi nhé.”
Ngược lại, cô ấy lại cảm thấy ngại với tôi.
“Thế nào rồi? Lời bài hát viết xong chưa?”
“Ừm…”
Chị Hanada Raion hôm trước đầy khí thế, nhưng sau đó không thấy báo cáo tiến độ.
“Không biết nữa…”
Thật lòng mà nói, tôi tự giận chính mình.
Dù đã nhận công việc này, nhưng lại không biết phải giúp đỡ cô ấy như thế nào, không thể phủ nhận mình chỉ đứng ngoài sốt ruột. Thời gian cứ thế trôi đi từng chút một, chỉ có cảm giác lo lắng không ngừng tích tụ.
“À này, Kashima-kun.”
Kurose Maria nói với tôi:
“Tối nay hay là chúng ta đi uống một chén đã lâu không gặp đi?”
“Hả?”
“Vào tháng Mười Hai, quán nhậu không phải rất đông người sao? Cứ coi như là một bữa tiệc tất niên nhỏ để động viên anh đã vất vả làm thêm đi.”
Nghe cô ấy nói vậy, vài ngày nữa là tháng Mười Hai rồi.
“Ồ, ừm, được thôi.”
“Vậy thì hẹn gặp sau khi tan làm nhé.”
Kurose Maria mỉm cười, quay người rời đi.
Cô ấy có phải đã gặp chuyện gì vui không nhỉ? Tôi nghĩ thầm.
◇
“Cạn ly~~!”
Sau khi tan ca làm thêm hôm đó, chúng tôi đến quán nhậu bình dân quen thuộc, nâng ly cạn chén.
Dù không phải cuối tuần, nhưng quán vẫn chật kín những nhân viên văn phòng đã cởi bỏ áo vest, nới lỏng cà vạt, không khí vô cùng náo nhiệt. Có lẽ mùa tiệc tất niên đã bắt đầu rồi.
“Anh vất vả rồi.”
Kurose Maria nhấp ngụm bia đầu tiên một cách ngon lành, bỗng nhiên nghiêm túc nói:
“Đã nửa năm rồi nhỉ? Sau khi Kashima-kun gia nhập, anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi cũng làm việc rất thuận lợi. Cảm ơn anh.”
“Không, tôi mới phải cảm ơn cô…”
Tôi cảm thấy rất ngại ngùng, không thể diễn đạt rõ ràng, đành uống whisky soda, cúi đầu cảm ơn Kurose Maria trước mặt.
Nhờ có công việc làm thêm ở tòa soạn, tôi cảm nhận rõ rệt tầm nhìn của mình đã được mở rộng. Tôi rất vui vì được giao lưu lại với Kurose Maria, và cũng có cơ hội tiếp cận những người tài giỏi như thầy Kamobashi-sensei.
“May mà lúc đó anh đã mời tôi.”
Kurose Maria nhìn tôi, nheo mắt lại.
“…Nghĩ kỹ thì, người con trai duy nhất mà tôi có thể dễ dàng mời đi chơi thế này, chỉ có Kashima-kun thôi.”
“…Cô và Kujibayashi Haruta thế nào rồi? Sau đó có nhắn LINE không?”
Tôi vừa hỏi, Kurose Maria liền gật đầu như nhớ ra điều gì đó.
“À… ừm.”
Sau đó, cô ấy lấy điện thoại từ túi xách đặt trong giỏ đồ dưới chân.
“Anh xem này.”
Trong màn hình trò chuyện mà Kurose Maria cho tôi xem, ban đầu có rất nhiều thông báo “Đã thu hồi tin nhắn”, từ “Trà Harry Potter” đến cuộc đối thoại tràn ngập sticker đều bị xóa sạch không còn gì.
Sau đó, họ có cuộc trò chuyện như thế này.
Kujibayashi Haruta
Xin lỗi.
Đây là lần đầu tiên tôi nhắn LINE với một cô gái không phải người nhà, không biết phải làm sao, đã khiến cô phải cười chê rồi.
Tôi xin phép đặt lại.
Xin hãy tha thứ cho sự bất lịch sự của tôi trước đó.
Maria
Không sao, cảm ơn anh đã đặc biệt nói cho tôi biết.
Kujibayashi Haruta
Hôm nay cô thế nào?
Tôi thì bình thường thôi.
Bánh mì nướng kiểu Pháp mua ở cửa hàng tiện lợi rất ngon.
Maria
Tôi cũng bình thường thôi.
Lá đỏ trong khuôn viên trường rất đẹp, cảm giác thật yên bình.
Kujibayashi Haruta
Khuôn viên trường chúng tôi cũng đã đến mùa lá đỏ rồi.
Tuy nhiên có nhiều cây ngân hạnh quá, năm nào cũng bị mùi ngân hạnh ám đến không chịu nổi.
Maria
Tôi thích ngân hạnh.
Mặc dù tôi chỉ mới ăn ngân hạnh trong món trứng hấp Chawanmushi thôi.
Kujibayashi Haruta
Tôi cũng thích ăn ngân hạnh.
Từ nhỏ tôi đã cùng gia đình đến nhà hàng cao cấp, ở đó sẽ có món ngân hạnh nướng muối.
Món đó rất ngon.
Maria
Tôi chưa từng đến nhà hàng cao cấp.
Gia đình anh có vẻ có gia giáo tốt thật.
Kujibayashi Haruta
Nhà hàng cao cấp cần một chút thời gian để phục vụ món ăn, trẻ con sẽ cảm thấy rất nhàm chán.
Chắc rất thích hợp khi muốn trò chuyện từ tốn.
Maria
Nghe hay quá~~ Tôi cũng muốn thử đi xem sao.
Kujibayashi Haruta
Lớn lên rồi sẽ có cơ hội thôi.
Bình thường cô hay đi ăn ở những quán như thế nào?
Maria
Tôi toàn đi với con gái, nên đa số là quán cà phê hoặc tiệm bánh ngọt.
Kujibayashi Haruta
Cô hay ăn gì?
Maria
Chỉ cần là đồ ngọt thì tôi đều thích.
Nhưng bây giờ tôi muốn ăn bánh mì nướng kiểu Pháp.
Kujibayashi Haruta
Trùng hợp thật.
Hôm nay tôi cũng đã ăn.
Maria
Tôi chính là thấy anh gửi ảnh bánh mì nướng kiểu Pháp nên mới muốn ăn đấy.
Cuộc trò chuyện dừng lại ở đây, Kujibayashi Haruta gửi một sticker “cô gái nghịch ngợm giật mình”.
“…Haha…”
Từng câu chữ trong đoạn hội thoại này đều quen thuộc.
Tất cả những lời Kujibayashi Haruta nói đều do tôi lên kế hoạch.
Kujibayashi Haruta chụp màn hình những câu trả lời của Kurose Maria gửi cho tôi, và tôi cũng gửi cho anh ấy những câu trả lời dự kiến của Kujibayashi Haruta. Sau khi tôi chỉnh sửa, nếu Kujibayashi Haruta chấp nhận thì sẽ gửi thẳng cho Kurose Maria; nếu anh ấy có ý kiến, tôi sẽ phải chỉnh sửa lại. Sau quá trình cực kỳ phiền phức này, cuộc đối thoại mới có thể được thiết lập.
—Anh ấy nói muốn đi nhà hàng cao cấp! Đây là cơ hội tốt để mời đấy!
—Đó không phải là nơi mà nam nữ thanh niên sẽ đến.
—Anh ấy nói muốn ăn bánh mì nướng kiểu Pháp! Lần này nhất định phải mời cô ấy!
—Tôi chỉ ăn loại ở cửa hàng tiện lợi, không biết quán nào.
—Tôi sẽ tìm hiểu! Cũng có thể hỏi Runa!
—Tôi không muốn làm những việc vượt quá khả năng của mình.
—Tại sao chứ!
—Tôi sợ bị từ chối.
—Trong tình huống này, không thể bị từ chối đâu!
—Tôi không hiểu lòng phụ nữ.
“…”
Nhớ lại đoạn đối thoại sốt ruột đó, tôi không khỏi nở một nụ cười khổ.
Mặc dù có đến hai cơ hội để mời cô ấy đi chơi, vậy mà tôi vẫn không sao hẹn gặp được. Thế nhưng, cái kiểu dây dưa chần chừ này có lẽ mới đúng là phong cách của Kujibayashi Haruta.
“...Cũng coi được đó chứ.”
Nghe tôi nói vậy, Kurose Maria nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
“Cậu khác hẳn mọi khi đó nha. Kashima Ryuto, cậu đâu có sửa hộ cậu ta đâu phải không?”
“Ơ? Đâu… đâu có!”
Bị nói trúng tim đen, tôi luống cuống lớn tiếng phủ nhận, Kurose Maria chỉ cười và nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Con trai thì chắc không làm mấy chuyện đó đâu nhỉ. Con gái thì lại có.”
“...Có nghĩa là sẽ sửa cho nhau hả?”
“Phải nói thế này thì đúng hơn, con trai sẽ chụp màn hình tin nhắn của con gái rồi hỏi ‘Cái đứa này có vấn đề không?’ rồi cho người khác xem.”
“Ơ…”
Chuyện gì mà đáng sợ vậy chứ… Nghĩ đến đó, mặt tôi cứng lại. Còn Kurose Maria thì khẽ mỉm cười.
“Tôi thì không làm mấy chuyện đó đâu. Nhưng tôi có một cô bạn, cô ấy sẽ ném tin nhắn của mấy người đàn ông quen trên ứng dụng hẹn hò vào nhóm chat.”
“À… ra vậy.”
Nội dung tin nhắn của Kujibayashi Haruta không bị công khai, nói tóm lại đây là điều may mắn trong cái rủi. Con gái đúng là đáng sợ thật, thảo nào Kujibayashi Haruta lại sợ hãi đến thế.
“...Ban đầu cậu ta chỉ hơi phấn khích chút thôi, thật ra bản chất không phải người xấu đâu. Giờ cậu đã hiểu chưa?”
“Phải đó.”
Kurose Maria nở nụ cười. Thấy phản ứng của cô ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu được, thỉnh thoảng cậu có thể trò chuyện với tôi qua LINE chứ?”
“Khi nào cậu ta nhắn tin lại thì tính tiếp. Biết đâu cậu ta sẽ không nhắn nữa thì sao.”
“Chắc là không đâu…”
Dù sao tôi cũng đã bảo cậu ta nhắn tin mà… Đang nghĩ vậy thì Kurose Maria khẽ mỉm cười.
“Bên cạnh tôi không có kiểu con trai vô cớ cũng liên lạc, hơn nữa tôi cũng không hiểu tại sao phải liên lạc với người không phải bạn trai.”
Kurose Maria nói vậy, khẽ nở nụ cười.
“Thế nhưng, được trò chuyện như thế này, tôi thấy có chút vui.”
◇
Cứ thế, thời gian trôi đến tháng Mười Hai.
Một ngày nọ, Ijichi Yusuke (cứ gọi là Ai) gửi tin nhắn “có chuyện muốn nói” vào nhóm chat LINE ba người chúng tôi. Chắc là về chuyện Yagita Akari mang thai rồi.
Kể từ lần nói chuyện điện thoại ở Okinawa đó, Ai không liên lạc với chúng tôi nữa. Thế nhưng tôi đã biết tin Yagita Akari xác nhận có thai thông qua Shirakawa Runa. Nishina Ren (cứ gọi là Arin) chắc cũng nghe tin từ Yamana Eru rồi.
Cảm nhận được không khí có phần nặng nề, ba chúng tôi quyết định gặp mặt sau một thời gian dài. Lần gần nhất là khi xảy ra vụ việc Trà Đào Momotaro.
Chủ nhật, chúng tôi hẹn nhau ở ga O, rồi đi bộ khoảng mười lăm phút đến một nhà hàng gia đình kiểu Trung Quốc mà hồi cấp ba chúng tôi thỉnh thoảng hay ghé.
Ai sau khi giảm cân thì ăn ít hơn trước, nhưng hôm nay cậu ta lại gọi suất cơm chiên và mì ramen cỡ lớn, ăn hết với khí thế đáng kinh ngạc.
Sau bữa ăn, Ai đi lấy đồ uống ở quầy tự phục vụ, rồi ngồi xuống đối diện tôi và Arin ở bàn ăn, với vẻ mặt nghiêm túc mở lời:
“...Tớ sẽ kết hôn với Shu.”
Tôi và Arin nhìn nhau.
“Ơ… chúc mừng nhé?”
“Vậy có đúng không?”
Tôi ngắt lời Arin.
Thông thường thì đây là chuyện đáng để chúc mừng, nhưng trên mặt Ai, người thông báo chuyện này, lại hiện rõ vẻ chết chóc.
Ngay khi vừa gặp Ai hôm nay, tôi đã nhận ra cậu ta sút cân rất nhiều. Thế nên khi nghe cậu ta công bố một tin tức đáng chúc mừng như vậy, ngược lại tôi lại cảm thấy rất bất ngờ.
“...Cảm ơn…”
Ai nói với giọng gần như không nghe thấy.
“...Thế, thế còn đám cưới các thứ… thì sao?”
“Không tổ chức đâu… Giờ không phải lúc để tổ chức đám cưới… Shu bắt đầu nghén rồi…”
“À, à vậy à.”
Dù tôi cũng thấy câu hỏi của mình thật thiếu tế nhị, nhưng tôi không biết nên hỏi gì cho phải.
“Tiền bạc thì sao? Còn hơn một năm nữa mới tốt nghiệp mà?”
Arin hỏi một câu hỏi rất thực tế.
“Chuyện này thì…”
Ai cắn môi nói:
“...Tớ đã thôi học rồi.”
““Ơ?””
Tôi và Arin đồng thanh kêu lên kinh ngạc.
“Bố tớ đã mắng té tát… May nhờ mẹ giúp đỡ nên ông ấy mới không đuổi tớ ra khỏi nhà, nhưng ông ấy nói ‘Thằng bất hảo đó không có tư cách học hành. Giờ thì đi làm nuôi vợ đi.’...”
Chúng tôi đều không nói nên lời.
“Hiện tại tớ đang làm ở công trường xây dựng do cựu sinh viên trường đại học tớ quản lý.”
“...Làm công việc gì ở công trường xây dựng…?”
Tôi không thể tưởng tượng nổi cảnh Ai làm việc ở công trường xây dựng, bèn thận trọng hỏi.
“Thì là công nhân xây dựng bình thường thôi. Cái gọi là lao động chân tay đó.”
“…………”
Không ngờ cái tên lúc nào cũng ủ rũ, trông như chưa từng cầm thứ gì nặng hơn chiếc bút lại trở thành lao động chân tay…
Vừa ngạc nhiên, tôi cũng hiểu ra cái sự thèm ăn kinh người của cậu ta ban nãy.
“Ngày nào cũng bị mắng, cứ làm việc quần quật, mệt chết đi được. Về đến nhà, Akari lại lăn đùng ra vì nghén ngẩm.”
“...À, hai cậu đã sống chung rồi sao…?”
“Phải nói là tớ bị đuổi khỏi nhà rồi.”
““Ơ?””
“Giờ tớ đang ở nhà Akari cùng với gia đình cô ấy.”
““Ơ ơ?””
Những diễn biến sốc liên tiếp xảy ra, tôi và Arin không thể phản ứng kịp.
“Thế, thế thì vất vả thật đó…”
Ai gật đầu đồng tình với lời tôi nói.
“Đến cả quần áo lấm lem bùn đất cũng phải nhờ mẹ vợ giặt giúp, ngại thật đó.”
“Ồ…”
“Vì chuyện này, bố mẹ Akari rất tức giận bố mẹ tớ, mối quan hệ giữa hai gia đình trở nên tồi tệ lắm.”
“...Ra là vậy…”
“À mà nói đến, bố tớ ban đầu nói sẽ trả tiền phá thai, muốn tớ cứ thế tốt nghiệp đại học như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Akari lại muốn sinh con, thế là ông ấy liền ra vẻ ‘Vậy thì tùy nhà Yagita thôi’. Thế là cuộc đời của con trai bị xáo trộn hết cả.”
“…………”
Cảm giác như đây là một chủ đề ở một chiều không gian khác, tôi không tìm được lời nào để nói.
Arin dường như cũng vậy, chúng tôi chỉ có thể im lặng lắng nghe Ai nói.
“Tóm lại, dù ở nhà hay ở ngoài đều không được yên ổn… Ngày nào cũng như địa ngục vậy…”
“…………”
Mỗi ngày của Ai lúc này dường như bi thảm đến mức không thể tưởng tượng nổi.
“Hai cậu, ít nhất cũng phải cẩn thận tránh thai… Tớ chỉ muốn nói vậy thôi…”
Nghe Ai cố nặn ra câu nói đó, Arin cười tự giễu.
“Nói gì mà tránh thai, tớ còn chưa đến cái giai đoạn đó nữa là.”
“Ơ?”
“Arin, chẳng lẽ cậu vẫn chưa với Yamana Eru…?”
Dưới ánh mắt của Ai và tôi, Arin gật đầu.
Thì ra là vậy… Dù tôi hoàn toàn không có tư cách nói người khác, nhưng hai người họ bắt đầu hẹn hò từ mùa xuân, giờ đã là mùa đông rồi.
“...Kashima Ryuto, cậu có biết Yamana Eru và bạn trai cũ của cô ấy đã đi đến đâu không?”
“Ơ?”
“Bạn trai cũ của Yamana Eru là mối tình đầu của cô ấy phải không? Cảm giác như họ cứ dây dưa không dứt, không biết có đi đến cuối cùng không… Kashima Ryuto, cậu là bạn của bạn trai cũ cô ấy mà, có nghe nói gì không?”
“Ơ…”
Bị Arin hỏi vậy, tôi bắt đầu lục lọi ký ức.
“Nói vậy thì, hình như tôi cũng không rõ lắm…”
Hồi đi dã ngoại, tôi có nghe trong phòng con gái nói là họ chưa đi đến cuối cùng, nhưng sau đó thì sao thì tôi không biết.
Ban đầu họ hẹn nhau sẽ đợi đến khi Sekiya Shugo đỗ đại học… nhưng vì thời gian thi lại kéo dài quá lâu, cuối cùng thì thế nào nhỉ?
Hơn nữa, sau khi Sekiya Shugo đỗ đại học thành công, hai người họ đã chia tay ngay lập tức.
Ngay cả khi tôi và Sekiya Shugo nói chuyện riêng, trừ khi đối phương tự mình nhắc đến, nếu không tôi cũng sẽ không hỏi chuyện riêng tư như vậy.
“...Tuy nhiên, Sekiya Shugo chắc không phải chịu đựng nhiều năm như tôi đâu nhỉ.”
Tôi mỉm cười nói vậy, đến bản thân cũng thấy có chút bi thương.
““...Ơ?””
Lúc này Arin và Ai đồng thanh kêu lên.
“Kashima Ryuto, cậu chịu đựng lâu đến vậy sao?”
“Lần đầu cậu làm chuyện đó với Shirakawa Runa là khi nào?”
Tôi khó hiểu suy nghĩ một chút, rồi mới nhận ra.
Nói vậy thì, tôi vẫn chưa kể cho hai người này biết nhỉ.
“...Đâu có, thật ra chúng tôi vẫn chưa…”
Tôi vốn nghĩ không cần giấu giếm, nên đã nói ra. Tuy nhiên, Ai và Arin nghe tôi thú nhận đều lộ vẻ kinh ngạc.
““...Vẫn, vẫn chưa làm saoaaaa!””
Giọng nói của hai người như tiếng hét vang vọng trong quán.
Khách hàng xung quanh đều quay sang nhìn chúng tôi, ngay cả robot phục vụ đang di chuyển trên lối đi cũng dường như giật mình, lập tức dừng lại.
“Ơ, làm, làm ơn nhỏ tiếng chút đi mà.”
“Chuyện, chuyện gì thế, Kashima Ryuto? Hai cậu hẹn hò từ năm hai cấp ba, một, hai, ba… đã bốn năm rồi đó!”
“Cậu theo đạo nào cấm quan hệ tình dục trước hôn nhân à?”
Hai người lộ vẻ mặt “giờ không phải lúc nói chuyện này” và tiến sát đến tôi đang hoảng loạn.
“Ơ, cái đó… chúng tôi đúng là có mấy lần có cơ hội làm chuyện đó… nhưng đều bỏ lỡ cả rồi…”
Vừa nói, tôi lại nhớ lại những chuyện bực bội gần đây, tâm trạng trở nên rất khó chịu.
Thế nhưng, hai người họ không ngừng tấn công.
“Đối phương là Shirakawa Runa đó! Hẹn hò bốn năm rồi mà còn chưa làm, có thể vậy sao?”
“Cậu làm bộ làm tịch cái gì vậy! Đã biết Shirakawa Runa có kinh nghiệm với nhiều người đàn ông rồi, mau chóng ‘lên’ đi thôi!”
“Ơ, tôi hiểu ý hai cậu mà…” Tôi rụt cổ lại.
“...Vâng, tôi là một kẻ nhát gan…”
“Đúng đó! Giờ thì đi gặp cô ấy, ‘lên’ cô ấy đi!”
“Cậu rốt cuộc đang nghĩ gì vậy! Cậu như vậy còn ra đàn ông không?”
“Tốt nghiệp đi! Hôm nay chính là lễ tốt nghiệp của cậu!”
“Nếu cậu là kẻ nhát gan, thì phải hành xử như một kẻ nhát gan, quỳ xuống cầu xin cô ấy ‘xin hãy cho tôi lên’ đi!”
“...Đừng, đừng nói về chuyện của tôi nữa mà!”
Nói thêm nữa tôi sẽ rất đau khổ, thế là tôi nửa ép buộc kết thúc chủ đề này.
“Chuyện ban nãy là của Arin cậu mà! Vậy thì bình thường mà nói, Yamana Eru và Sekiya Shugo hẳn là có quan hệ đó phải không?”
Tôi cố gắng kéo chủ đề trở lại, Ai dường như vẫn muốn tiếp tục nói về chuyện của tôi, nhưng Arin lại lộ vẻ mặt u sầu.
“...Ừ, đúng là vậy.”
Cậu ta cúi đầu, thở dài thật sâu.
“Haizz… Quả nhiên là do tớ rồi… Cô ấy không có ý đó với tớ sao…”
"Vậy thì, Yusuke với Yagita Akari đã đến với nhau như thế nào vậy?"
Ren đã đủ rầu rĩ rồi, tôi cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện của mình nữa, bèn quăng chủ đề cho Yusuke.
Nếu là Yusuke, chắc hẳn cậu ấy có thể hỏi câu này nhỉ. Dù gì cậu ấy cũng là kiểu người "đang yêu" sắp làm cha rồi mà.
"Hả?"
Yusuke ban đầu còn bối rối, nhưng có lẽ khi nhớ lại chuyện cũ, nét mặt cậu ấy giãn ra.
"Ôi dào, vì khí thế của Akari mạnh quá mà..."
Yusuke vừa nói vừa cố kìm nén nụ cười, thú thật với chúng tôi.
"Chúng tôi mới hẹn hò được một hôm là đã vào khách sạn rồi..."
"Hả—!?"
Nói cách khác—
Sau nụ hôn bên đường vào cái ngày xảy ra sự vụ Chamomitaro-kun, hai người họ đã 'kết hợp' rồi sao...?
"Cái quái gì thế! Khó tin thật! Giá mà đây là 'tiên nhân nhảy' (lừa đảo) thì tốt biết mấy! Sao không đi chết đi!"
Ren vô cùng kích động.
"Nhưng mà mấy cậu xem, kết quả nó là thế này đây..."
Yusuke nói rồi, như sực tỉnh, vẻ mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Mấy cậu đúng là được trời ban phước mà..."
Yusuke như thể nói ra từ tận đáy lòng, thốt lên giọng đầy cảm xúc.
"Tôi đã là mồ chôn của cuộc đời rồi... là ga đầu tiên của địa ngục..."
Yusuke vừa nói vừa ôm mặt, chúng tôi lại một lần nữa cứng họng.
"...Hửm?"
Yusuke lấy điện thoại từ túi quần ra, chăm chú nhìn màn hình một lúc lâu. Rồi cậu ấy ngẩng đầu nói với chúng tôi:
"...Xin lỗi, tôi phải về rồi."
"Sao thế?"
"Denri hình như không được khỏe. Dù hôm nay là ngày nghỉ, nhưng tôi gọi điện cho bệnh viện thì bác sĩ nói 'nếu lo lắng thì cứ đến khám trước đi', nên tôi phải đưa cô ấy đi."
"Ơ, thật sao..."
"Vậy thì vất vả cho cậu rồi... Cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé."
"Cảm ơn... Tạm biệt."
Yusuke như một anh chàng dân kỹ thuật, tính toán nhanh chóng số tiền phải trả rồi đặt tiền xuống, bỏ lại tôi và Ren đang ngẩn người tại chỗ.
"...Chúng ta cũng đi thôi."
"Được thôi."
Chẳng hiểu sao điều này lại khiến tôi nhớ đến sự vụ Chamomitaro-kun ngày trước.
Dù hồi đó, trong mơ tôi cũng chẳng ngờ Yusuke lại trở nên như bây giờ.
Hai chúng tôi, giữa phố chiều, cứ thế vô định bước về phía nhà ga. Tôi nhìn bức tường xi măng ngăn cách đường ray xe lửa và đường ô tô bên tay trái, cùng Ren lặng lẽ bước đi trên vỉa hè rộng thênh thang. Vì vỉa hè quá rộng, nên thỉnh thoảng xe đạp lại lướt qua bên cạnh, vừa thấy nguy hiểm vừa vướng víu.
Ren đột nhiên mở lời:
"...Tôi định nói với Eru."
"Hả?"
"Giáng sinh sắp đến rồi nhỉ? Đêm Giáng sinh gặp nhau, tôi sẽ thử rủ cô ấy 'Tối nay anh muốn ở bên em'."
Ren không nhìn tôi, hai tay đút túi quần, vừa đi vừa nói.
"Cái bầu không khí giữa chúng tôi thật khiến người ta muốn bật cười... Chẳng khác gì lúc còn là bạn bè cả. Nhưng dù sao cũng là một ngày đặc biệt, nói thử xem sao cũng chẳng sao nhỉ? Dù gì tôi cũng là bạn trai của Eru mà."
Tôi hiểu ý của Ren, bèn gật đầu.
"Ừ, đúng là vậy."
"Tôi hiểu mà. Eru chắc là không muốn tôi nói thế đâu. Dù gì cô ấy cũng muốn chúng tôi cứ duy trì cái bầu không khí bạn bè ấy."
Ren nói rồi, cắn chặt môi.
"...Thế nhưng, tôi đã... không thể chịu đựng cái trạng thái này được nữa rồi. Cho nên, nếu Eru từ chối tôi... thì dù chúng tôi không còn là bạn bè, không còn là người quen... trở thành người xa lạ cũng chẳng sao."
Ánh mắt nơi khóe mắt cậu ấy, khi nhìn nghiêng, ánh lên tia kiên quyết.
"...Cậu đã hạ quyết tâm rồi nhỉ."
"Phải. Dù sao thì chúng tôi cũng đang hẹn hò mà."
Câu nói này, chẳng hiểu sao lại khiến tôi bừng tỉnh.
"Chỉ mình tôi cứ mãi nhẫn nhịn như vậy, thật là kỳ lạ nhỉ?"
Đúng là như vậy.
Dù Runa có mong muốn không làm "chuyện đó" trước khi kết hôn, tôi cũng nên nói cho cô ấy biết rằng tôi không nghĩ như vậy.
—Bởi vì tôi cảm thấy hạnh phúc, không phải là thứ có thể xây dựng được nhờ sự cố gắng của một phía... mà là thứ được tạo ra khi hai người cùng nhau nhường nhịn.
Tôi nhớ lại lời Shirakawa Kirei đã nói, và mạnh mẽ tin vào điều đó.
"...Mong là hai cậu sẽ thuận lợi."
Tôi vừa nói, Ren cuối cùng cũng nhìn tôi và cười.
"Cậu cũng vậy nhé."
Cảm giác như suy nghĩ của mình bị nhìn thấu, khiến tôi hơi ngại ngùng, chỉ có thể lặng lẽ mỉm cười đáp lại.
Sau khi tạm biệt Ren, tôi xuống tàu ở ga K. Đúng lúc đó, điện thoại rung lên.
Nhìn vào, là Ukai-sensei gọi đến.
"A lô, Kashima Ryuto nghe đây."
Tôi vừa ra khỏi cổng soát vé, vừa bước về phía công viên trước ga yên tĩnh, vừa nghe điện thoại.
"Dạo này cậu khỏe không?"
Giọng Ukai-sensei vẫn vui vẻ như mọi khi.
"Kurose Maria sau này thế nào rồi? Không bị Sato-san làm phiền nữa chứ?"
"Chắc là ổn rồi ạ. Thật sự rất cảm ơn thầy."
"Ôi dào~ tôi cũng chơi vui mà, không sao đâu."
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn ở đây, tôi không biết nên trò chuyện gì với vị họa sĩ manga nổi tiếng toàn quốc này, thầm vã mồ hôi lạnh.
Mà nói đi cũng phải nói lại...
Ukai-sensei hình như rất quan tâm đến những người thân thiết, nhưng chỉ để hỏi thăm tình hình của Kurose Maria sau đó, liệu có cần phải gọi điện đặc biệt cho tôi không?
Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy, thầy ở đầu dây bên kia lên tiếng.
"À này, Fujinami hình như sắp rời khỏi hiệu sách Iidabashi rồi, cậu biết chuyện này không?"
"Hả?"
Tôi giật mình, không kìm được mà bật ra tiếng thật. Những chú bồ câu dưới đất công viên bị tiếng của tôi làm cho giật mình bay lên.
"Chuyện này là sao ạ?"
"Không có gì đâu, vừa nãy Fujinami đột nhiên liên lạc với tôi, nói 'sẽ rời khỏi bộ phận này trong năm nay', tôi hỏi anh ấy sẽ chuyển sang bộ phận nào, thì anh ấy hình như đang ám chỉ muốn từ chức. Anh ấy nói 'cuối cùng cùng ăn một bữa nhé', hẹn ngày gặp, có lẽ là muốn nói cho tôi biết vào lúc đó, nhưng như thế đáng sợ quá đi! Tôi vốn đã sợ gặp người khác rồi. Mong anh ấy nói sớm hơn. Cậu có biết tin gì không?"
"Ơ... Em hoàn toàn không biết gì ạ..."
Tôi chỉ có thể lờ mờ trả lời. Fujinami-sensei luôn nói "công việc rất vui", "rất ý nghĩa", chuyện này đối với anh ấy chắc hẳn là một tin sét đánh ngang tai.
"Tôi cứ nghĩ Fujinami là ngôi sao sáng đầy triển vọng, không ngờ anh ấy đột nhiên từ chức. Sẽ khiến người ta nghi ngờ có vấn đề hay bê bối gì đó phải không? Nếu không phải như vậy thì cũng chẳng sao."
"...Em nghĩ không phải vậy đâu ạ. Em thật sự không nghe thấy gì cả."
Nếu có chuyện như vậy xảy ra, và trở thành chủ đề trong tòa soạn, thì một người làm bán thời gian như tôi hẳn cũng sẽ nghe được. Dù tôi không biết, Kurose Maria cũng sẽ thảo luận với các biên tập viên khác và nói cho tôi biết thôi.
"Vậy thì tốt rồi... Nhưng mà đáng tiếc thật, tôi cứ nghĩ không lâu nữa có lẽ sẽ cùng Fujinami làm việc."
Giọng Kamobashi-sensei nói nghe thật sự rất tiếc nuối. Dù gần đây thầy hình như không vẽ manga, nhưng có lẽ thầy thật sự muốn làm việc cùng Fujinami-sensei.
Trong lúc tôi kính trọng Fujinami-sensei, những câu hỏi chưa được giải đáp trước đó lại dâng trào trong lòng. Việc viết lời bài hát của Hanada Raion vẫn chưa có tiến triển.
"...Cái đó, Kamobashi-sensei."
"Ừm?"
"Hỏi điều này vào lúc này hơi kỳ cục... Xin hỏi biên tập viên cần những kỹ năng gì ạ?"
"Hả? Tôi không biết đâu! Đi hỏi biên tập viên ấy!"
Câu hỏi tôi đã hạ quyết tâm đặt ra, bị Kamobashi-sensei thẳng thừng từ chối một cách sảng khoái.
"Không, cái đó, từ góc độ của một họa sĩ manga cũng được ạ..."
Việc viết lời của Hanada Raion thật sự khiến tôi rất đau đầu, vì thế tôi hiếm hoi mà tiếp tục truy vấn.
"Ừm..." Kamobashi-sensei trầm ngâm.
"Cái này cũng khó nhỉ—Họa sĩ manga là tập hợp của những cá tính, mỗi người một tính cách khác nhau, tác phẩm vẽ ra cũng muôn hình vạn trạng phải không? Nếu là họa sĩ vẽ manga thể loại cứng cỏi thì sẽ muốn biên tập viên hiểu rõ về súng ống phải không?"
Không phải ý đó... Tôi đang nghĩ vậy, thầy lại bổ sung:
"Nhưng mà, nếu được, tốt nhất là nên thích tác giả mình phụ trách. Bởi vì biên tập viên cũng sẽ cố gắng yêu mến tác giả."
"Thích biên tập viên ạ?"
"Đúng vậy."
Chúng tôi đi đến một chiếc ghế dài trong công viên, tôi ngồi xuống ghế. Phía dưới bậc thang rộng rãi là một quảng trường cỏ hình tròn, lũ trẻ đang chạy chơi đầy năng lượng trên quảng trường. "Nếu là lời của người mình thích và tin tưởng, thì dù bị mắng té tát cũng sẽ muốn lắng nghe kỹ phải không. Đặc biệt là khi còn trẻ, biên tập viên sẽ nói rất nhiều lời khó nghe, nhưng vì cảm nhận được tình yêu của đối phương dành cho tác phẩm và cho chính mình, nên mới có thể lắng nghe. Nếu không có tình yêu, chẳng phải sẽ giống như những người nói lời khó nghe trên mạng sao? Nhưng mà, chắc là không giống nhau đâu nhỉ, gác ha ha."
Kamobashi-sensei tự mình bật cười.
"Tôi cũng quen vài họa sĩ manga mà 'vợ là biên tập viên giỏi nhất'. Chúng ta có nhiệm vụ đưa tác phẩm đến tay độc giả, đối tượng không phải là nhà phê bình, mà là những người bình thường yêu thích manga và sách, nên vốn dĩ như vậy là tốt rồi. Vì vậy, về nội dung tác phẩm, cậu chỉ cần với tư cách là đại diện của độc giả phổ thông, nói ra cảm nhận đơn thuần của mình là được. Để đối phương sẵn lòng lắng nghe một cách chân thật, quan trọng nhất là xây dựng mối quan hệ tin cậy. Tóm lại, nếu mình muốn phụ trách một tác giả, thì trước hết hãy đọc các tác phẩm trước đây của họ, hoặc thông qua trò chuyện phiếm để tìm hiểu về kinh nghiệm và đời tư, bắt đầu từ việc làm quen với đối phương phải không? Sau khi quen biết rồi sẽ thích đối phương thôi. Dù cũng có thể ngược lại mà ghét bỏ đấy~~ Thế thì đành chịu, cứ coi đó là công việc đi! Gác ha ha!"
Nghe những lời đó, tôi chợt bừng tỉnh.
Cảm giác như những lời vừa rồi chính là lý do tôi không thể đưa ra lời khuyên tốt.
Tôi cũng đã đưa ra lời khuyên cho Kujibayashi Haruta, chỉ cậu ấy cách trả lời Kurose Maria trên LINE.
Dù tự nói ra điều này có hơi kỳ lạ, nhưng tôi cảm thấy phần này hiện tại vẫn đang diễn ra khá suôn sẻ.
Tôi và Kujibayashi Haruta đã làm bạn gần ba năm, tôi hiểu rõ những ưu điểm của cậu ấy, nên dù cậu ấy nói gì đó hơi khó hiểu, tôi vẫn có thể kiên nhẫn đối mặt, cố gắng hiểu ý thật sự của cậu ấy. Chắc hẳn cậu ấy cũng cảm nhận được điều này, nên khi cần nhượng bộ, cậu ấy sẽ nghe lời khuyên của tôi.
Có lẽ tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lời khuyên nào cho Hanada Raion là vì tôi không hiểu cô ấy.
◇
Tối hôm đó, tôi đối diện với Hanada Raion trên màn hình máy tính.
"Việc viết lời có thuận lợi không?"
Tôi hỏi lại một lần nữa, Hanada Raion lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
"À thì... sau cuộc họp trực tuyến, tôi cũng đã cố gắng hết sức, nhưng do tôi làm việc ban ngày nên tối đến là muốn đi ngủ ngay rồi..."
"À ha ha..."
Nghe cô ấy hồn nhiên nói vậy, tôi chỉ biết cười trừ. Có lẽ Hanada Raion cũng giống như Kujibayashi Haruta, cần có người quan tâm chăm sóc tỉ mỉ từ đầu đến cuối thì mới ổn.
...Nếu đã vậy thì—
"Hanada Raion này, cô bắt đầu muốn trở thành ca sĩ kiêm nhạc sĩ từ khi nào vậy?"
Tôi bắt đầu bằng câu hỏi đó, và Hanada Raion "Ơ?" lên một tiếng, mở to đôi mắt. Sau đó, cô ấy nhìn chằm chằm vào khoảng không rồi nói:
"...Sau khi tốt nghiệp trung học, mẹ tôi tái hôn, khiến tôi mất đi căn nhà cũ có thể dễ dàng quay về... Khi tôi không biết mình nên làm gì, tôi đã nghĩ đến việc trở thành ca sĩ kiêm nhạc sĩ." Nói xong, cô ấy nheo mắt lại một cách hoài niệm.
"Hồi nhỏ... tôi không giỏi cả học hành lẫn thể thao, chỉ có khi hát là mẹ tôi khen ngợi. Vì thế tôi đã yêu thích ca hát."
Có lẽ nhớ lại chuyện xưa, Hanada Raion khẽ cười.
"'Bài hát rửa bát đĩa', 'bài hát giặt quần áo', tôi vừa phụ giúp việc nhà vừa hát lên những gì mình thấy, với lời bài hát tự bịa và giai điệu quen thuộc, tôi đã hát rất nhiều bài... Mẹ tôi mỉm cười lắng nghe tôi hát, điều đó làm tôi rất vui."
Cô ấy nói vậy, khuôn mặt bỗng chốc phủ một tầng u ám.
"...Vì thế, tôi đã mơ, cứ nghĩ rằng chỉ cần hát, tôi có thể khiến người khác vui vẻ trở lại... Kết quả lại gây phiền phức cho Kashima Ryuto và mọi người... Tôi thực sự xin lỗi."
Hanada Raion nói xong, cúi đầu xin lỗi qua màn hình.
"Không ngờ ngay cả việc hoàn thành một bài hát tặng người mình thích cũng không thể tự mình làm được nếu không có người giúp đỡ... Tôi thấy mình đúng là không có tài năng."
"Không phải vậy đâu... Theo tôi thấy, chỉ cần tự sáng tác lời và nhạc thôi đã là rất giỏi rồi."
Tôi an ủi cô ấy như vậy, nhưng cô ấy lại cười khổ lắc đầu.
"...Một người anh tiền bối là ca sĩ kiêm nhạc sĩ đường phố từng phát hành CD đã nói rằng: 'Tôi cũng từng gặp những người nổi tiếng cả đời sống bằng nghề ca hát, họ không phải người bình thường. Khi vui đến mức muốn nhảy múa, khi buồn đến mức muốn chết, dù bản thân ở trong trạng thái nào, ngôn ngữ và giai điệu trong họ luôn tuôn trào không ngừng, nếu không hát ra thì đầu óc sẽ nổ tung mà chết, họ là những con quái vật. Họ sinh ra đã là những người như vậy.'"
Hanada Raion nói một cách dửng dưng, rồi hạ giọng:
"...Tôi không phải người như thế."
"Không phải vậy đâu..."
"Nhưng những bài hát của một người phàm trần như tôi... Shirakawa Kirei lại giống như mẹ tôi ngày xưa, khen tôi 'Giỏi quá, hát hay thật!'... Tôi rất vui... nên mãi không thể từ bỏ..."
Hanada Raion vừa vui vẻ vừa buồn bã nói.
"Trong đầu tôi luôn có một ý nghĩ, rằng sẽ có một ngày tôi làm việc ở cửa hàng của chú. Mẹ tôi cũng vì mục đích này mà giới thiệu tôi đi học trường ẩm thực... Nhưng tôi mãi không tìm thấy cơ hội... Lý do tôi không thể từ bỏ là vì có Shirakawa Kirei ủng hộ, và cơ hội để tôi đối mặt với thực tại cũng là vì có Shirakawa Kirei."
Nói đến đây, Hanada Raion im lặng, rồi lại đổi ý, tiếp tục mở lời.
"...Vì vậy, bài hát cuối cùng này, dù trong mắt người khác không phải là một bản nhạc hay... tôi cũng hy vọng có thể khiến Shirakawa Kirei vui vẻ từ tận đáy lòng... Càng nghĩ như vậy, càng có áp lực 'phải viết lời hay', khiến tôi không thể viết được gì..."
Nghe Hanada Raion nói, tôi chợt nghĩ ra một điều. Nếu đã vậy, có lẽ tôi có thể giúp được cô ấy.
Tôi tìm thấy một tia sáng hy vọng, ngược lại, biểu cảm của Hanada Raion lại càng lúc càng u ám.
"Nhưng nếu cứ mãi không nghĩ ra lời bài hát hay, có lẽ đã hết cách rồi. Có lẽ tôi nên từ bỏ, dù trông thật tệ, cũng nên trực tiếp xin lỗi Shirakawa Kirei..."
"Xin đừng nói những lời như vậy. Đừng từ bỏ, hãy thử lại lần nữa đi."
Tôi kiên định nói qua micrô, như thể đang động viên người ở phía bên kia màn hình.
"Cô có thể kể cho tôi nghe những kỷ niệm giữa cô và Shirakawa Kirei không?"
"Ơ?"
Hanada Raion sững sờ.
"Tôi vừa mới nghĩ ra, bài hát này thiếu sót, liệu có phải là sự cụ thể không? Không phải là một bài tình ca quen thuộc, mà là một bài hát mà trên thế giới này chỉ có một người duy nhất, chỉ Shirakawa Kirei mới có thể hiểu được... Nếu muốn thực hiện mong muốn của Hanada Raion là viết ra một bài hát như vậy, thay vì dùng những từ ngữ trừu tượng, hãy viết ra những kỷ niệm giữa cô và Shirakawa Kirei."
May mắn thay tôi đã lắng nghe cô ấy nói. Tôi say sưa bày tỏ suy nghĩ này.
"Chúng ta hãy cùng nhau chọn những kỷ niệm của hai người, viết thành lời bài hát nhé. Chọn kỷ niệm nào, cấu trúc ra sao... tôi cũng sẽ cùng cô thảo luận."
"Nghe anh nói vậy... khó quá đi mất..."
"Không khó đâu."
Tôi nói với Hanada Raion đang lộ vẻ khó xử:
"Cô vừa kể cho tôi nghe rồi mà? Bài hát hồi nhỏ cô hát làm mẹ cô vui... chính là những lời bài hát trực tiếp hát lên những gì nhìn thấy trước mắt đúng không?"
"À..."
"Cô từng nói với tôi, ngày đầu tiên gặp Shirakawa Kirei, hai người đã trò chuyện rất vui vẻ về 'cái tên lấp lánh'. Xin cô hãy kể thêm cho tôi những câu chuyện nhỏ như vậy. Chúng ta cùng nhau viết những câu chuyện đó thành lời bài hát nhé."
Nghe tôi nói, Hanada Raion mạnh mẽ gật đầu.
"...Tôi hiểu rồi. Xin được nhờ anh."
Từ ngày đó, công việc viết lời của tôi và Hanada Raion đã bắt đầu.
Cứ thế, bài hát cuối cùng của "ca sĩ kiêm nhạc sĩ tự xưng" Hanada Raion đã hoàn thành vào một ngày trước đêm Giáng sinh.


0 Bình luận