Quyển 16 - Mổ Bụng Chỉ Có Máu Chảy Ra
Chương 170 - Xa xỉ yêu
0 Bình luận - Độ dài: 1,680 từ - Cập nhật:
Tại trong mộng, chìm vong a
——————
kilou không nghĩ tới người đến cứu mình lại là Merlin.
Rắc!
Mở ra vòng cổ, anh cuối cùng cũng giành lại tự do, nhưng điều này cũng không có nghĩa là mình phản cảm bị khóa lại...
“Cô làm thế nào lấy được chìa khóa?”
“Chìa, chìa khóa là luân phiên bảo quản, hôm nay vừa vặn đến phiên tôi...”
Merlin giống như đứa trẻ làm sai chuyện, cúi thấp đầu, miệt mài nghịch ngón tay.
Đạo chích thật tài tình...
Nhưng kilou chẳng những không trách móc, ngược lại là cưng chiều mà vuốt ve mái tóc xoăn ngoan ngoãn của cô ấy, dù sao bản ý của đứa nhỏ này cũng không xấu.
“kilou cậu, cậu không đi sao?”
“Đi? Đi đâu?”
Thấy kilou khôi phục tự do cũng không có ý định rời đi, Merlin liền hỏi, nhưng mà, lại chỉ nhận được sự hỏi lại hoang mang của kilou.
Học viện nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, mình lại có thể chạy đi đâu được chứ? Huống chi, nếu như chờ các người thừa kế phát hiện mình không có ở phòng y tế, các cô ấy sẽ làm gì bây giờ? Có thể hay không lại làm một vài chuyện khác người nữa?
Tôi, đã không thể ích kỷ như vậy nữa...
“...”
Merlin lại cắn chặt môi, vì không có cảm giác đau nên không kiểm soát được lực đạo, cắn trực tiếp cắn nát.
Máu tươi tràn ra...
Sủng vật, không sai. Vào thời khắc này kilou đơn giản giống như chim lồng cá chậu trong truyện cổ tích, đã mất đi tự do! Dù nhận được tự do cũng bất quá chỉ là biểu tượng, xiềng xích vô hình đã đem cậu kẹt cứng trong cái lồng chật hẹp đó!
Bốp!
“Đi theo tôi!”
Cổ tay đột nhiên bị bắt lấy một cách mạnh mẽ, Merlin cố nén sự nhát gan trong lòng, dù nước mắt muốn trào ra hốc mắt, cũng vẫn dùng giọng điệu mệnh lệnh mà hô về phía kilou.
“Hiệp sĩ của tôi, không thể cứ như vậy mà đồi phế!”
Bước nhanh xuyên qua hành lang hẹp dài, kilou lại đối với môi trường quỷ dị này mà sinh ra vẻ nghi hoặc.
“Người đâu?”
Nơi đây dù sao cũng là tầng lầu của phòng y tế, lại ngay cả một nhân viên y tế cũng không thấy, dù đa số cũng là học viên kiêm chức, cũng không đến mức ngay cả một người trực ban cũng không có chứ?
“...”
Merlin nhưng như cũ duy trì trầm mặc, một mực nắm lấy cổ tay kilou cắm đầu đi về phía trước.
“Merlin, cô làm cái gì vậy?”
Đối mặt với sự truy vấn nhiều lần của kilou, Merlin chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra mấy chữ từ trong miệng.
“Mọi người, đều đang Ú òa.”
“...”
Lần này đến phiên kilou trầm mặc.
Sau khi nhận biết được chứng bệnh của Merlin, kilou liền đã đại khái đoán được, logic hành động của cô ấy từ chủ quan và khách quan có sự đứt gãy rất lớn, mà lời nói ngây thơ như Ú òa, dựa theo sự lý giải của kilou mà phiên dịch đại khái chính là...
Bọn họ, đều bị tôi giấu đi rồi.
“Nghe nói không? Bệnh nhân kia thế nhưng là khách quen của nơi này, tôi nghe các tiền bối nói, tên này vào ở đây từ khi mới nhập học được nửa năm đấy.”
“À nha, vậy thật là thảm nha...”
Trông coi bệnh nhân là một phần việc khô khan, nhưng vì lấy học phần, đám học viên kiêm chức này đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận. Mà để hòa dịu sự buồn tẻ nhàm chán này, đa số bọn họ đều sẽ bí mật lấy tai nạn và sự xấu hổ của đám bệnh nhân này làm đề tài nói chuyện.
Nhất là những trò đùa ác ý có liên quan đến các bệnh nhân bị bại liệt...
“Tôi còn nghe nói...”
Người bạn đi sóng vai, chậm chạp không nghe thấy nói tiếp, cảm thấy bất mãn quay đầu qua.
“Newman?”
Không có một ai...
Bên cạnh mình, vậy mà không có một ai!
“Cái... Ngô!”
Vừa định muốn hô to gọi người, một đòn đánh lén từ sau gáy đã trực tiếp đánh anh ta choáng váng. Khoảnh khắc sau, thân thể đầu chảy máu của anh ta liền bị kéo vào một bên trong căn phòng tối tăm.
Tôi, nhất định phải càng thêm cố gắng.
Merlin với ánh mắt trống rỗng đi ra từ trong căn phòng tối, nhẹ nhàng đóng cửa lại, tìm kiếm con mồi tiếp theo. Trong miệng cô ấy lặp lại lẩm nhẩm những lời nói kỳ quái, cơ thể càng giống như hành thi tẩu nhục, tay chân giãy giụa một cách mất tự nhiên tiến lên, cả người trạng thái vô cùng tồi tệ.
Không có ai bị thương, không có ai bị thương...
Thế giới truyện cổ tích, tại sao có thể có người bị thương đâu?
Tất cả mọi người chỉ là, đang chơi ú òa với tôi thôi nha.
Đây đều là, vì hạnh phúc, nhất định phải lựa chọn cố gắng.
“... Không có ai phát hiện chứ?”
Cùng Merlin một dạng lo lắng đề phòng thực ra còn có một người.
Fitzine chột dạ mà nhìn xung quanh, anh ta cũng không phải chất vấn trình độ ma pháp của mình, nhưng đối mặt với đám Quái Vật bên cạnh trong lòng anh ta cũng không yên tâm. Vì lấp chỗ trống cho Merlin rời đi, anh ta chỉ có thể dựa vào loại biện pháp này để mê hoặc đám người thừa kế này.
Bất quá...
May mắn người như Merlin rất không có cảm giác tồn tại, bình thường cũng không ai để ý cô ấy, cho nên đám người thừa kế đang lên lớp dường như cũng không có phát giác ra manh mối.
“Hô, được cứu rồi.”
Nhưng đúng lúc Fitzine buông lỏng một hơi, khóe mắt quét nhìn lại vừa vặn bắt được nụ cười của ai đó!
Anh ta lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng...
Vera · Sonoeva!
Chỉ thấy cô ấy đang một tay chống đỡ gương mặt, mang theo một nụ cười vô hình nhìn chằm chằm Fitzine đang cố giả bộ trấn định. Đôi mắt xanh thẳm kia dường như có thể bắn thủng linh hồn của anh ta, tất cả hoang ngôn ở trước mặt cô ấy đều không thể ẩn trốn, tiếp nhận sự thẩm phán.
Cô ấy có thể phát hiện manh mối nhưng không có lộ ra, cũng không có âm thầm giở trò xấu.
Chỉ là, dùng khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh không lời...
“Merlin, cô rốt cuộc định mang tôi đi đâu vậy?”
Kể từ khi rời khỏi phòng y tế, Merlin liền phảng phất thật sự đang chạy trốn cái gì đó, tốc độ dần dần tăng tốc, mãi đến khi kilou cảm thấy hai chân run rẩy, cô ấy cũng không có một chút dấu hiệu muốn dừng lại.
“... Đi đâu cũng được, nhưng không thể ở chỗ đó!”
Cô ấy dùng giọng kiên định nói.
kilou cậu đã thay đổi...
kilou trước kia, trong mắt ngoại trừ cô Tinh Linh kia, cũng chỉ quan tâm đến một mình tôi!
Khi tôi bị bắt nạt sẽ đến cứu tôi, cho nên tôi cũng nguyện ý vẫn luôn bị bắt nạt, chỉ cần cậu có thể đến cứu tôi. Lúc trong mắt cậu chỉ có một mình tôi, mới là khoảnh khắc tôi hạnh phúc nhất, nhưng bây giờ tất cả đều thay đổi, trong mắt cậu có những người khác, có người ngoài tôi.
Nếu là tôi của trước kia, có lẽ sẽ không làm gì cả, nhưng bây giờ...
“Merlin, cô dùng sức quá.”
Cổ tay kilou đã bị Merlin bóp đến mất huyết sắc, cô ấy không biết đang sợ thứ gì, lực tay lớn đến đáng sợ, cảm giác xương cốt đều suýt chút nữa bị nghiền nát.
“...”
Nghe được giọng nói hơi run rẩy của kilou, Merlin mới chậm rãi dừng bước.
“Merlin?”
“Kilou, kilou, kilou...”
Merlin vừa định muốn nói ra lời nói, lại nghẹn lại trong cổ họng khó mà thốt ra thành tiếng, thử nhiều lần đều bị bản năng cơ thể ép trở về.
Cơ thể này...
Đã triệt để, hoàn toàn, không thể cứu vãn mà trở thành một công cụ mù quáng nghe theo mệnh lệnh. Sự tự ti đã khắc sâu vào linh hồn, nếu như không nhận được sự khẳng định thì, càng là nửa bước khó đi.
Ngay cả câu nói kia cũng khó mà nói ra khỏi miệng.
“Cho, cho tôi dũng khí, kilou, mời cậu cho tôi càng nhiều dũng khí!”
Merlin cắn chặt hàm răng, cố gắng kéo cơ thể đã rã rời đẩy lời nói ra, cầu xin giống như nói về phía kilou.
Hèn mọn mà giống một con chó trung thành bị vứt bỏ...
“Một câu thôi, nói tôi có thể làm được! Nói với tôi đi, nói tôi có dũng khí... có dũng khí có thể đem câu nói kia, câu nói đơn giản nhất kia nói ra!”
Chỉ cần cậu có thể nói với tôi...
Dù cho tôi có không xứng với cậu như thế nào, nhưng mà, tôi, tôi cũng có cơ hội, cùng đám công chúa kia được hưởng quyền lợi có cậu một cách bình đẳng.
Chỉ cần một câu nói của cậu, tôi, liền không gì là không làm được!
Một câu nói.
Tôi chỉ cần câu nói kia của cậu...
Không có yêu cầu nào khác.


0 Bình luận