Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 16 - Mổ Bụng Chỉ Có Máu Chảy Ra

Chương 46 - Xuyên thấu Thái Dương bóng đen

0 Bình luận - Độ dài: 1,840 từ - Cập nhật:

—–––––

“Vậy nên tôi đã nói rồi, cậu vẫn chưa nhận ra tôi. Cậu, vẫn đang gọi tôi là Hibiscus.”

“Tôi biết trò bịp của cô.”

“Vào lúc giữa trưa, đến sân thượng của tòa nhà dạy học, chỉ mình cô thôi.”

Hibiscus nhận được phong thư không có bất kỳ chữ ký nào, cô vô cùng hoang mang. Rõ ràng mình mới nhập học, lẽ ra không có thù oán mới đúng. Chẳng lẽ đây là trò đùa dai của ai đó sao?

Mặc dù trong lòng tồn tại rất nhiều nghi vấn, nhưng cô vẫn đến đúng hẹn.

Đẩy cánh cửa sắt han gỉ ra, đập vào mắt là khung cảnh bao la trên sân thượng. Gió nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nhưng lại ẩn chứa vài tia sát ý.

“Cậu thật sự dám đến nhỉ?”

Dựa vào lan can sân thượng, là một cô gái Nhân tộc giống Hibiscus, tóc đen ngang eo và đôi đồng tử màu ngọc bích. Khuôn mặt non nớt rõ ràng nhỏ tuổi hơn Hibiscus rất nhiều, nhưng biểu cảm trên mặt cô ấy lại là sự u ám hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác.

“...Cậu là?”

“Vẫn còn giả vờ hồ đồ sao? Dù cậu có thể lừa được ba ba mụ mụ, lừa được tất cả mọi người, nhưng không lừa được tôi.”

Ba ba mụ mụ?

Hibiscus nghiêng đầu đầy nghi hoặc. Cô đã từng thấy ba ba mụ mụ của cô bé này sao?

“Cái đó, cậu có phải nhận nhầm người rồi không?”

Nhưng đáp lại cô, chỉ có lưỡi kiếm lạnh lùng, vô tình đang tiến lại gần trước mắt!

“Sẽ không có lần sau nữa đâu.”

Phụt!

—–––––

Trên đường phố, Kilou đang cùng Hibiscus dạo phố mua sắm, hai người tay nắm tay như một đôi tình nhân.

Nhưng một giây sau...

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, lưỡi kiếm lạnh lẽo trực tiếp xuyên thủng đầu của Hibiscus, đâm ra từ dưới cằm. Kẻ tấn công dẫm lên lưng Hibiscus đóng đinh cô ấy xuống đất, hai tay nắm chắc chuôi kiếm dùng sức rạch về phía trước, đầu của Hibiscus liền bị xé ra làm đôi!

—–––––

Hibiscus đang thưởng cá bên hồ nước, một bàn tay đột nhiên đâm thủng mặt nước, nắm lấy cổ áo cô ấy rồi quăng vào trong hồ.

Một lát sau, màu đỏ chói mắt liền nhuộm đầy cả hồ nước, và thứ nổi lên cùng với máu... Chỉ là một thi thể xấu xí bị đâm thủng hàng ngàn lỗ!

—–––––

“Cậu không thể trốn thoát đâu.”

Ruri ngay trước mặt Kilou cắt lấy trán của Hibiscus cầm trên tay, dùng khuôn mặt bị dính máu mỉm cười híp mắt nhìn chằm chằm cô ấy.

“Dù cậu có cải thiện bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ truy sát cậu đến chân trời góc biển...”

“Dám can thiệp vào tình yêu của mụ mụ và ba ba, Ruri muốn giết hết tất cả các người.”

—–––––

Đã không biết là bao nhiêu lần khởi động lại.

Ruri giống như một oan hồn không ngừng đuổi giết Hibiscus. Bất kể cô ấy trốn ở đâu, tồn tại dưới hình thức nào, Ruri đều sẽ tìm thấy cô ấy, và không chút lưu tình giết chết cô ấy!

Vô cùng vô tận...

Cho đến khi.

Tất cả đều quay trở lại điểm xuất phát ban đầu, Ruri trên sân thượng lần đầu tiên hẹn gặp Hibiscus.

“Từ bỏ chưa? Hay là định nói thẳng ra sự thật?”

Ruri đứng kiếm bên cạnh, đôi mắt cẩn thận tập trung vào Hibiscus.

“Ha ha~”

Hibiscus đang cúi đầu đột nhiên thở dài một hơi, dang hai tay ra như thể đã từ bỏ giãy giụa.

“Thật là trớ trêu. Rõ ràng chỉ là một sản phẩm thất bại, lại vừa khéo tồn tại độc lập với "Kịch bản" mà hết lần này đến lần khác làm rối loạn sự sắp đặt của tôi. Ha ha, thật thú vị~”

“...Cuối cùng cũng chịu lộ bản chất rồi sao?”

Ruri đột nhiên lóe người xuất hiện trước mặt Hibiscus, vung kiếm thẳng vào chiếc cổ mảnh khảnh yếu ớt của cô ấy!

“Còn không mau dỡ bỏ lớp ngụy trang, để tôi xem rốt cuộc là ai đang làm loạn...”

Đinh!

Thế nhưng, tiếng vang lanh lảnh lại trực tiếp kích phá hiện thực của Ruri. Thanh kiếm từ mụ mụ tặng cho, lại bị đối phương dùng hai ngón tay bóp lấy!?

Cái gì...

“Đây chính là sự thật và chân thân của tôi sao? Tiểu Ruri~”

Thậm chí còn không cảm nhận được một chút lực nào, Ruri đã phát hiện thanh quỷ kiếm trong tay mình không biết từ lúc nào đã chạy sang tay đối phương. Lập trường trong nháy mắt đã thay đổi, người bị kề kiếm vào cổ ngược lại đã biến thành chính mình!

Sao có thể chứ!?

“Thật không hổ là Lyly. Bất kể là ở đây, hay ở nơi đó, cậu đều có thể tận hưởng tình yêu của anh ấy. Dù thân phận có chút khác nhau, nhưng vẫn khiến người ta ghen tị từ tận đáy lòng.”

Nói xong những lời vô nghĩa, đôi mắt ảm đạm vô quang kia của Hibiscus bây giờ mới chính thức rơi vào người Ruri. Trước đây cô ấy chưa bao giờ nhìn thẳng vào Ruri dù chỉ một lần, cảm giác giống như một bậc phụ huynh đang trêu chọc một đứa trẻ non nớt.

Nhìn vào đôi đồng tử kia...

Ruri một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là nhìn thẳng vào vực sâu!

Bị đôi đồng tử vô hồn, không ánh sáng kia khóa chặt, dường như ngay cả lý trí cũng sẽ bị nuốt chửng, suy nghĩ không tự chủ bị cuốn vào trong đó. Chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đó, bằng bất cứ cách nào cũng được, chỉ cần có thể không nhìn vào đôi mắt kia nữa!

Loại cảm giác này, chỉ có ở mụ mụ, và gã đàn ông bên cạnh cô ấy...

“Cậu, rốt cuộc là...”

“Suỵt~”

Hibiscus lại làm động tác im lặng.

“Mặc dù cậu là một diễn viên bất ngờ, nhưng vẫn là một diễn viên. Và diễn viên chỉ cần ngoan ngoãn ngậm miệng diễn theo kịch bản là được, không cần lo chuyện bao đồng.”

Bằng không thì.

Hibiscus đưa tay ra nhẹ nhàng chỉ vào giữa trán Ruri.

Diễn viên không đạt tiêu chuẩn...

“Sẽ bị biên kịch xóa khỏi nội dung cốt truyện.”

Ruri chỉ cảm thấy trái tim mình bị ai đó nắm chặt, nắm trong lòng bàn tay, vô cùng khó chịu.

Cô ta, chẳng lẽ là "giống nhau"?

Bộp!

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay của Hibiscus đang đưa ra bị ai đó chém đứt một cách gọn gàng!

“Hả?”

Nhìn chằm chằm vào cổ tay đứt lìa đang chảy máu, Hibiscus tò mò nhìn về phía Ruri đang lùi lại giữ khoảng cách với mình. Đôi đồng tử ảm đạm không thể đọc ra một chút cảm xúc rung động nào.

“Kiếm mà mụ mụ cho tôi, không chỉ có một thanh đâu.”

Ruri cầm hai thanh kiếm trong tay, với tư cách là "con gái" của Tsugaki, cô ấy cũng có quyền điều động quỷ kiếm được cất giữ trong thế giới tâm tượng.

Nhưng dù bị thương như vậy, trên mặt Hibiscus vẫn không hề gợn sóng.

Cô ấy chỉ lẩm bẩm một mình.

“Quả nhiên là "con gái" của "mụ mụ" sao? Vậy mà có thể bất ngờ chặt đứt cổ tay của tôi...”

Nhưng mà!

Đột nhiên, Hibiscus thay đổi ngữ khí, pha lẫn một chút điên cuồng và ngông cuồng, mỉm cười híp mắt nhìn về phía Ruri.

“Trừ người đó ra, tôi đây, tuyệt đối sẽ không bị kẻ nào ngoài "anh ấy" giết chết đâu~”

Vừa dứt lời, cổ tay vừa bị chém đứt lại không rõ từ đâu bay lên, quay trở về vết cắt trên cánh tay của Hibiscus!?

“Thời gian quay ngược? Hay là trò bịp khác?”

“Hi hi~ Đều không phải. Cái này a, chỉ là nguyện vọng của bản thân "Hibiscus" thôi~”

Cái gì?

Ruri nhạy bén phát hiện một chút bất thường. Lời nói vừa rồi của cô ấy, có chút... không đúng.

“Muốn một lần nữa trải nghiệm cuộc sống học đường, muốn cùng anh ấy thực sự làm một người bạn tâm giao, muốn trở thành một phần trong cuộc sống của anh ấy, muốn... cùng anh ấy trải qua một khoảng thời gian vui vẻ. Đó chính là nguyện vọng của "Hibiscus".”

Thấy Ruri cố chấp như vậy, Hibiscus dứt khoát không còn giấu giếm nữa.

Nhưng nghe xong, Ruri vẫn không hiểu gì.

Ý là gì?

Giống như đang nói, Hibiscus trước mắt, và cô ấy bên trong, là hai thứ hoàn toàn khác nhau...

“Thật là tham lam mà. Rõ ràng là trong lòng ai cũng biết rõ, muốn mượn sức mạnh của thần để thực hiện nguyện vọng, thường sẽ được thực hiện bằng cách vặn vẹo nhất, kỳ dị nhất. Lại vẫn không yên tâm về anh ấy sao?”

Hibiscus đã hoàn toàn hồi phục đột nhiên nói với chính mình.

“Và kết quả là, một lần lại một lần bị giết chết.”

“Tiếp đó...”

Trong khoảnh khắc đó, Ruri đã nghĩ mình bị ảo giác.

Cô ấy lại nhìn thấy Hilde, GaluyeVera từ trên người Hibiscus!?

Dù chỉ là trong một khoảnh khắc, nhưng Ruri đã thật sự nhìn thấy sự tồn tại của họ, lóe lên trước mắt mình.

Đó là...

“Đây chính là nguyện vọng của "Hibiscus".”

“Bên cạnh anh ấy, đã không còn vị trí cho cậu. Muốn chen chân vào, trở thành một phần cuộc sống của anh ấy, ngoài việc cướp đoạt ra còn có con đường nào khác sao? Cho nên...”

“Cậu đã hồi sinh, hãy cướp đi sự tồn tại của họ.”

“Thay thế thân phận và địa vị của họ, đi đến bên cạnh Kilou đồng học, chiếm lấy vị trí bên cạnh anh ấy, thay thế những người quan trọng nhất đối với anh ấy.”

Ha ha.

Thật đúng là một nguyện vọng tham lam~

Chỉ có điều...

Mặc dù nó đã đi chệch hướng khỏi ý định ban đầu của "Hibiscus", thực hiện nguyện vọng của cậu theo cách kỳ dị và vặn vẹo nhất.

Thế nhưng...

“Nó vặn vẹo như vậy, lại chính là tâm nguyện của tôi.”

Sau khi bắt được nụ cười bệnh hoạn đó trên mặt Hibiscus, Ruri mới hoàn toàn xác định suy nghĩ của mình.

Cô ấy, là "giống nhau".

Là quái vật y hệt mụ mụ, và đám người kia...

Không, thậm chí còn khủng khiếp hơn!

Cô ấy là... một con ác ma.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận