Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 15 - Dị Ma Giới

Chương 06 - Các bộ hạ của Saori

0 Bình luận - Độ dài: 2,121 từ - Cập nhật:

“Ùng ục ục......”

Nằm thẳng trên bãi cỏ giống như con cá chết, Arus vuốt ve cái bụng đang phơi bày của mình, chán nản bi thiết nói.

“Ô, bụng đói quá, hôm nay phần ăn sao còn chưa đến vậy? Arus đã đói đến muốn choáng váng rồi ~”

Lạch cạch!

Một miếng bánh nướng bị gặm dở lướt qua trên không trung một đường cong duyên dáng, rơi xuống trước mặt Arus. Cô ấy khụt khịt mũi, nhanh nhẹn một ngụm ngậm lấy nó, hai tay nâng lên ăn ngấu nghiến như gió cuốn, rất giống một con hamster.

“Chủ nhân mới của cô đang chơi mất tích đó, không rảnh để ý đến cô đâu.”

Ma Thần thứ ba Sakay chậm rãi ngồi cạnh Arus đang gặm bánh, đưa mắt nhìn về phía nhóm Thần Tộc đang xây dựng “tàu con thoi vị diện” trên khoảng đất trống xa xa, trên mặt không khỏi lộ ra một tia trào phúng.

“Thật tốt lắm, gây chiến ở Dị Ma Giới, giết nhiều ma vật như vậy, chết nhiều Đồng Bào như vậy, cuối cùng vẫn có thể toàn thân trở ra, những Thần Tộc này dường như không có chút xíu áy náy nào đâu.”

“Ngô ngô ngô ngô ngô......”

Arus vừa gặm bánh vừa hàm hồ nói, mãi đến khi nuốt trọn miếng bánh.

“Như vậy có quan hệ gì đâu? Sakay cô là loại người thấy Tử Vong liền ưu sầu, thương cảm sao? Vả lại ma vật không phải đều là như vậy sao, cũng là vì ích kỷ của mình mà sống, nhất là chúng tôi những Ma Thần mới bò lên này.”

"Hừ ân......"

Tuy nhiên, Sakay lại chống tay vào mặt, phát ra tiếng hừ lạnh đầy ý vị thâm trường.

Cô ấy chỉ có lúc giữ trạng thái tĩnh như thế này mới giống một mỹ nhân, thường ngày cô ấy hướng về phía Saori mà phát điên thì đơn giản là không mắt thấy được, rất giống một tên biến thái chính hiệu.

“Bây giờ mười vị Ma Thần dường như cũng chỉ còn lại chúng ta, cùng với vị Ma Thần thứ hai chỉ lộ mặt một lần kia. Tiếp theo Arus cô định làm gì đây?”

“Tôi đương nhiên là đi theo đại ca của cô rồi!” Arus quang minh lẫm liệt ưỡn ngực nói, “Tính toán đâu ra đấy tôi cũng là Đệ Bát Ma Thần, chaos làm đại ca Dị Ma Giới, Sakay cô làm lão nhị, tôi liền có thể làm lão tam! Như vậy đời tôi cũng không lo ăn không lo mặc, ai, tôi thật ngốc, trước đây vì sao lại muốn đi theo Solomon đâu?”

“...... Đúng vậy, vì cái gì đây?”

Sakay lại lộ ra một nụ cười khó nắm bắt, nhìn chằm chằm gương mặt ngây thơ của Arus.

“Cô ở cạnh Solomon lúc đó, không có gặp qua người Kỳ Quái nào sao?”

“Ô......”

Nghe vậy, Arus liền tự ti mặc cảm cúi đầu chấm ngón trỏ, có phần thẹn thùng mà thầm nói.

“Cô cũng biết, tôi chính là một chức quan nhàn rỗi, nói dễ nghe một chút chính là ngồi không chờ chết, hội nghị quan trọng Solomon từ trước đến nay đều không cho tôi tham gia, sợ tôi bị Địch Nhân bắt sống để lộ bí mật, cho nên tôi lúc nào cũng trong chăn ngủ...... Cô có thể tuyệt đối không nên nói với chaos đại ca nha, bằng không thì tôi liền Dị Ma Giới lão tam cũng không làm được!”

Tuy nhiên, Sakay căn bản không có hứng thú để ý loại chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đó, mà là tiếp tục ngắm nhìn cỗ máy cực lớn đang dần dần được cấu tạo dựng lên trên khoảng đất trống.

“...... Từ vừa mới bắt đầu cô vẫn nhìn nó, chẳng lẽ cô muốn đi thế giới hiện thực? Không được rồi không được rồi, trừ chaos ra, ma vật Dị Ma Giới muốn rời khỏi nơi này chính là nằm mơ giữa ban ngày rồi ~”

Arus lắc lắc tay, ra vẻ bề trên khuyên nhủ.

Chỉ có điều......

“Tôi chưa từng nghĩ qua rời khỏi Dị Ma Giới, nơi này tràn ngập phân tranh và Tử Vong, tôi sao lại rời đi đâu?”

Sakay nhếch miệng, lộ ra một nụ cười mà trong mắt Arus hoàn toàn là nhân vật phản diện.

“Tôi chỉ là cảm thấy, thứ thú vị dường như muốn xuất hiện thôi ~”?

“Ài? Cậu không đấu với tôi sao?”

Trong trận doanh Quỷ Tộc, một trong những tạp ngư thuộc hạ của Saori đang một tay ngoáy mũi, một tay gãi ngứa trong quần. Rõ ràng là một cô gái đáng yêu, nhưng hành động lại như một ông chú luộm thuộm.

"Cái tên này! Đây chính là trước vương tọa, chú ý dáng vẻ của cậu!"

Một trong số các trưởng lão đi theo bên cạnh Quỷ Hoàng lúc này lên tiếng khiển trách.

“Hô ~”

Tạp ngư thổi đi "cứt mũi tươi" vừa ngoáy ra trên đầu ngón tay, vẻ mặt bất cần đời kém chút chọc giận các thị vệ Quỷ Tộc xung quanh. Vốn dĩ để một ma vật tiến vào lãnh địa Thần Tộc đã là tối kỵ, lại còn bày ra trò hề như vậy không phải là cố ý tới khiêu khích sao?

Bây giờ Ma Thần toàn diệt, hiệp ước trước đây cũng gần như biến thành một tờ giấy lộn, liên minh Thần Tộc và ma vật nên giải tán! Không, không đơn giản như thế, đoạn lịch sử này không nên được lưu lại, sẽ trở thành vết nhơ trong mắt hậu thế!

“Ô hô hô ~ Chỉ bằng các cậu?”

Nhưng tạp ngư lại không để ý chút nào lộ ra vẻ giễu cợt, điều này càng làm căng thẳng mâu thuẫn giữa cô ấy và Thần Tộc, trận chiến hết sức căng thẳng.

“...... Đủ, là tôi đã cho cô ấy tới.”

Quỷ Hoàng có ngu ngốc đến mấy, cũng nên phát giác ra mùi thuốc súng đang tràn ngập trong không khí này, vội vàng lên tiếng chặn lại.

Mà một nguyên nhân khác, chính là lời nói của tạp ngư không ngoa, cô ấy có thể trăm phần trăm phục chế kỹ năng kiếm thuật của đối phương, cũng có thể chế tạo ra ma kiếm sánh ngang Goul, cộng thêm cơ thể ma vật, có thể nói Quỷ Tộc từ trưởng lão trở xuống căn bản cũng không phải là đối thủ của cô ấy.

"Các cậu đều lui ra đi, tôi có lời muốn nói riêng với cô ấy."

"Thế nhưng là......"

"Lui ra."

Không ai còn dám phản bác, rất nhanh trong trướng bồng cũng chỉ còn lại Quỷ Hoàng và tạp ngư hai người.

“Vương của nhất tộc đúng là oai phong nha, không biết chặt là cảm giác gì nhỉ? A, cậu hãy so với tôi đi?”

Tạp ngư không chút cảm kích, tùy tiện ngồi trên một chiếc ghế, nhìn chằm chằm Quỷ Hoàng như nhìn con mồi. Cô ấy gần đây vẫn ngứa tay khó chịu, vốn cho rằng được vương ủy thác nhiệm vụ quan trọng có thể thỏa sức giết địch, kết quả phe Ma Thần căn bản không phái người đến tập kích quân đội của cô ấy nhiều, đợi đến khi cô ấy nhận được tin tức trở lại bên cạnh vương thì Solomon cũng đã được giải quyết.

Không thoải mái!

"...... Ánh mắt của cô còn giống một dã thú chưa được thuần hóa hơn cả con gái của tôi."

"Đại gia đặt biệt danh cho tôi hình như là Kiếm Thú đó ~"

Ngữ khí của Quỷ Hoàng có chút dừng lại.

"Cô, thật sự không xem xét những lời tôi đã nói với cô trước đó sao?"

"......"

Tạp ngư nâng lên đôi đồng tử lạnh lùng, ánh mắt như dao khoét lấy cơ thể của Quỷ Hoàng.

"Tôi mặc kệ thân phận trước đây của tôi là gì, tôi hiện tại cũng chỉ là một Bộ Hạ của Vương, chỉ thế thôi."

"Không chiến đấu, tôi liền không có ý nghĩa sinh tồn."

Quỷ Hoàng khẽ gật đầu, dường như rất tán đồng câu nói này của tạp ngư, chỉ có điều......

"Vậy thì đáp ứng cô, tới đánh một trận đi."

Những quyết sách lớn liên quan đến Quỷ Tộc về cơ bản đều được cô ấy giao phó cho đám quan văn kia. Với tư cách là Quỷ Kiếm Cơ đời trước, điều duy nhất cô ấy am hiểu chính là rất giỏi đánh nhau, bởi vì không có ai mạnh hơn cô ấy! Cho nên, lời cô ấy nói trong Quỷ Tộc mới không ai dám phản đối, và tác phong của cô ấy cũng luôn xuyên suốt đến nay, từ trước đến giờ vẫn là như thế.

Quỷ Kiếm Cơ/Hoàng không nhất định phải rất thông minh, nhưng tuyệt đối phải rất giỏi đánh nhau!

"Tôi thắng, cô liền trở về nơi cô nên đi."

"Nếu là cô thắng......"

Tạp ngư cũng rất dứt khoát đáp ứng nói.

"Nếu là tôi thắng, cậu liền đem cái tên Quỷ Tộc tiểu quỷ kia mang đi, Vương Bạn Lữ không cần có những người khác ~"

Ô......

Cái này tôi rất khó xử đó.

Dù là thân phận tôn quý, Quỷ Hoàng trên vạn người cũng gặp khó khăn, bởi vì Tsugaki căn bản không nghe lời cô ấy, chẳng bằng nói mình còn phải nghe Tsugaki, bây giờ Quỷ Tộc chính là một cái internet cực lớn, mà Tsugaki chính là cái nhân viên quản lý duy nhất kia, cả sinh tử của Quỷ Tộc đều bị nắm trong lòng bàn tay cô ấy, cô ấy nếu rút dây mạng, cả Quỷ Tộc liền phải tê liệt!

Nhưng căn bản là chờ không nổi Quỷ Hoàng đáp ứng, tạp ngư liền trước tiên rút ra cái thanh "uốn ván" tàn phá kia bổ về phía cô ấy!

“Cậu chớ bám theo tôi nữa! Cậu rốt cuộc có tật xấu gì vậy chứ?”

Fitzine tức giận đến bóp gãy cán bút trong tay, trỏ thẳng vào vị nam tử trung niên đang đi theo sau mông mình mà chửi ầm lên.

“Nhờ cậy, chaos coi như nghĩ phái một người giám thị tôi, cũng phải tìm người đẹp đẹp, ngực lớn, thục nữ chút chứ? Cậu trung niên đồi phế đại thúc này là sao vậy hả? Cái ánh mắt ủ rũ đó chằm chằm đến nỗi trong lòng tôi hoảng sợ quá đi!”

Neet nâng gọng kính trên sống mũi, chậm rãi giải thích nói.

“Đừng hiểu lầm, việc làm với tôi mà nói chính là một đống cứt chó, tôi cũng không phải cam tâm tình nguyện muốn theo sau một đống cứt chó.”

“A!?”

“Vương hy vọng tôi có thể bàn giao một chút sự việc liên quan với Thần Tộc, nhưng lại cố ý dặn dò tôi rằng Thần Tộc giống cái không có một ai là hàng tốt, cho nên tôi cũng chỉ có thể tìm tới thân là hoàng tử của cậu, tiện thể nhắc đến, tôi đoạn đường này quan sát phát hiện tỉ lệ nam nữ của Thần Tộc các cậu mất cân bằng nghiêm trọng, dân số tương lai có thể sẽ suy giảm thêm một bước, hy vọng có thể xử lý thích đáng một chút.”

Gặp quỷ!

Cái này còn cần cậu tới nói hả?

Toàn bộ Vương Lập phòng học ngoại trừ tôi và cái tên Nhân Tộc hỗn đản kia, liền không có mấy đàn ông, mẹ nó phóng tầm mắt nhìn tới tất cả đều là bà điên, ngay cả người hầu tùy hành cũng toàn bộ đều ở đây mấy cái học kỳ bên trong bị đổi thành thị nữ, cái này tôi muốn ói rất lâu rồi!

Fitzine bất đắc dĩ hung ác nắm tóc, gã này rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?

“Cậu rất ghét tôi?”

“Bằng không thì sao? Bộ dạng xúi quẩy này của cậu đối với tôi đơn giản chính là ác mộng.”

“Vậy thì tốt rồi......”

Tuy nhiên, Neet lại nhỏ giọng thì thầm.

“Xem ra, không cần đối với cậu làm khảo lượng, không phải đồng bạn của cậu, không cần tôi đi đánh giá.”?

Fitzine nghi ngờ nhìn vị trung niên đại thúc phía sau đang thần thần thao thao.

Chaos và đám bộ hạ này thật sự không cần đi xem bác sĩ tâm lý sao? Cảm giác không có mấy người bình thường......

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận