“Ma pháp không cần vịnh xướng? Thiên phú của cô giáo này chẳng kém chúng ta chút nào,” Vera nói, cầm bình nước uống thay vì dội lên đầu như thường lệ. “Ở tuổi này, người làm được Vô Vịnh Xướng Ma Pháp chẳng có mấy.”
Bên kia, hoàng tử Ma Tộc Fitzine nhìn chằm chằm ngọn lửa trên tay Ahifa, không thốt nổi một lời. Hắn không làm được. Cuộc tỷ thí này, hắn thua.
Ahifa không tỏ thái độ gì, chỉ thổi tắt ngọn lửa và trở lại bục giảng. “Vốn dĩ ta chưa định nói sớm thế này, nhưng nhân dịp sự cố nhỏ vừa rồi, ta sẽ giải thích luôn.”
“Để tốt nghiệp lớp của ta, cả sáu người thừa kế các ngươi phải học được và sử dụng thành thạo Vô Vịnh Xướng Ma Pháp.”
Các người thừa kế Thần Tộc đều gật đầu thầm hiểu. Với thân phận của mình, họ biết tốt nghiệp từ Warren Caesar chẳng hề dễ dàng.
“Nhân tiện, ta sẽ giải thích về Vô Vịnh Xướng Ma Pháp,” Ahifa tiếp tục. Nàng giơ tay trái, không vịnh xướng, một quả cầu lửa xuất hiện. Rồi nàng giơ tay phải, đọc chú ngữ “Y tư”. Hai ngọn lửa cùng xuất hiện trên tay nàng. “Cả hai đều là một loại ma pháp. Các ngươi thấy sự khác biệt ở đâu?”
Kilou trợn mắt, không nhận ra điểm khác biệt. Hilde thì thầm: “Ca ca, anh không thấy dòng chảy ma lực. Ngọn lửa tay trái có lượng ma lực yếu hơn nhiều.”
Thánh nữ Thánh Tộc trả lời câu hỏi, và Ahifa tiếp tục: “Vô Vịnh Xướng Ma Pháp nhanh hơn ma pháp thông thường, nhưng uy lực yếu hơn nhiều vì thiếu một trong ba trụ cột cơ bản. Việc các ngươi có tốt nghiệp được hay không phụ thuộc vào khả năng nắm vững kỹ thuật này.”
“Đừng nghĩ đây là chuyện dễ. Nó giống như muốn qua sông nhưng không có thuyền – độ khó tăng lên gấp bội.”
Sau đó, Ahifa không giảng thêm về Vô Vịnh Xướng Ma Pháp, vì đó là nội dung các bài sau. Nàng tiếp tục dạy kiến thức cơ bản về ma pháp. Fitzine, dù mặt khó chịu như bị táo bón, vẫn ngoan ngoãn nghe hết tiết, đúng như kẻ “có chơi có chịu”. Kilou chẳng đồng cảm chút nào. Hắn ta kiêu ngạo, có tài, nhưng cứ tự chuốc lấy rắc rối, còn hay quát tháo cô em gái của mình.
“À, ngoài sáu người thừa kế, các tùy tùng cũng phải tham gia khảo hạch,” Ahifa bất ngờ nói vào cuối buổi.
Kilou giật mình. “Ý gì đây?”
“Các ngươi là tùy tùng của các vương tương lai, thành tích không được quá kém. Khác với thành viên Vương Thất, khảo hạch của các ngươi tuy không ảnh hưởng lớn, nhưng quyết định liệu các ngươi có được ở lại Warren Caesar.”
Sau giờ học, mọi người rời đi, chỉ còn Kilou và Hilde ở lại. Thấy Hilde muốn nói gì đó, Ahifa hành lễ: “Điện hạ, hai người có chuyện gì không?”
Kilou lên tiếng trước: “Khảo hạch của tùy tùng là gì?”
Ahifa đáp, không chút khinh miệt thân phận Nhân Tộc của anh: “Là khảo hạch ma pháp, nhưng không yêu cầu kỹ thuật khó như Vô Vịnh Xướng. Chỉ cần sử dụng thành thạo ba loại ma pháp trung giai trở lên là đủ.”
“Nhưng… ta là Nhân Tộc, không biết ma pháp,” Kilou nói.
“Về việc này, có quy định đặc biệt. Vì Quỷ Tộc và Long Tộc không thích dùng ma pháp, khảo hạch tùy tùng của họ dựa trên võ kỹ.”
“Đấu võ với Quỷ Tộc và Long Tộc?” Hilde bước tới, không kiềm chế được. “Ngươi bảo anh ấy đi tìm cái chết à?”
Ahifa thoáng run trước ánh mắt Hilde, không phải vì sợ hãi thượng vị giả, mà vì một cảm giác tồi tệ không rõ ràng. “Đây không phải do ta quyết định, mà là quy định toàn viện thông qua. Ta không thể thay đổi.”
Nàng thở dài, lấy từ chồng sách một phong thư. “Dù không đổi được nội dung thi, ta có thể giúp một chút. Đây là thư của một người bạn, võ kỹ đại sư tại Warren Caesar. Ngươi có thể tìm cô ấy. Có lẽ cô ấy sẽ giúp.”
“Nhưng tính cách cô ấy khá kỳ lạ. Muốn được giúp, ngươi phải được cô ấy công nhận. Đưa thư này, ngươi sẽ gặp được cô ấy. Ta chỉ làm được đến đây.”
“Cáo từ,” Ahifa hành lễ rồi rời đi.
Kilou cầm phong thư, trên đó ghi địa chỉ và tên: Yaiba.
“Căn bản là không thể, ca ca! Nhân Tộc không thể đấu lại Quỷ Tộc hay Long Tộc. Anh sẽ chết!” Hilde cố thuyết phục Kilou trên đường đi.
“Hãy rời khỏi đây với muội. Mọi thứ ở đây đang nhắm vào anh. Còn lý do gì để ở lại?”
“Hilde, muội nhớ những gì ta nói chứ?” Kilou nắm phong thư, hỏi.
“Mỗi chữ muội đều nhớ. Anh nói gì?”
“Ta gánh vác số phận của nhiều người. Chìa khóa giải quyết vấn đề nằm ở Warren Caesar,” Kilou cúi nhìn phong thư, nghiến răng. “Hơn nữa, ta muốn được người khác công nhận, để chứng minh ta xứng đáng ở bên muội. Ta phải vượt qua khảo hạch này.”
“Nhưng ca ca không cần ai công nhận cả! Có muội là đủ rồi! Nếu anh chết thì sao?” Hilde lo lắng.
“Tin ta, Hilde. Đừng bi quan thế,” Kilou xoa đầu nàng. “Ta cũng lợi hại lắm đấy.”
Hilde không khuyên nữa.
Dựa theo địa chỉ, họ tìm đến chỗ ở của võ kỹ đại sư Yaiba, trong khu giáo sư, một căn nhà nhỏ vắng vẻ. Từ xa, Kilou thấy bóng lưng một người mặc trường bào ngồi trên tảng đá trước nhà.
“Xin hỏi, Yaiba lão sư có ở đây không?” Kilou tiến đến hỏi.
“Có việc gì tìm cô ấy? Ta có thể truyền đạt,” người đó quay lại. Hóa ra là một cô bé, với đôi mắt trọng đồng – Quỷ Tộc!
“Nhân Tộc và Tinh Linh? Hiếm thấy thật,” cô bé tròn mắt, kinh ngạc.
Cô mặc trường bào kỳ lạ, tay áo dài che khuất cánh tay, chân không lộ ra, như được bọc kín. “Chúng ta được Ahifa đạo sư giới thiệu, muốn gặp trực tiếp Yaiba lão sư,” Kilou đưa phong thư.
Một cơn gió thổi qua. Hilde lập tức chắn trước Kilou. Một lưỡi đao xuyên qua phong thư, đầu kia nối với tay áo cô bé. Hóa ra trong tay áo là vũ khí!
“Xin lỗi, làm ngươi sợ rồi! Ta không cầm được bằng tay, chỉ làm được thế này,” cô bé áy náy nói. Khi nàng bước xuống, trường bào khẽ mở, để lộ hai lưỡi đao thay cho chân. Tiếng kim loại chạm đá vang lên giòn giã. Tứ chi của cô đều là lưỡi đao!
“Nha, cuối cùng Ahifa cũng viết thư cho ta. Lâu lắm rồi,” cô bé cười. “Quên giới thiệu, ta là Yaiba.”


1 Bình luận