Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2 - Đoá hoa tuyệt vọng

Chương 06 Dạ đàm

1 Bình luận - Độ dài: 1,710 từ - Cập nhật:

“Tôi nói Hilde, em có thể nới lỏng tay ra không? Anh đảm bảo sẽ không đi lạc nữa đâu.” Cùng Hilde gặp mặt sau, Hilde liền kiểm tra một lần Kilou toàn thân, phát hiện không có gì dị thường sau mới thở dài một hơi, rồi vẫn nắm tay Kilou không muốn buông ra.

“Không được, anh, anh không có ma pháp kháng tính. Một khi lần nữa bị người mê hoặc thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có như vậy em mới có thể bảo vệ anh.” Không ngờ việc đó lại khiến Hilde nắm tay chặt hơn.

Kilou thì không bận tâm lắm, dù sao trước đây Kily cũng thích nắm tay mình. Bây giờ đổi thành Hilde, ký ức anh-em ngày xưa chợt ùa về. Chỉ là cậu có hơi lo lắng, nếu bị người khác nhìn thấy, một công chúa Tinh linh nắm tay một nhân loại như vậy, liệu có gây phiền phức cho Hilde không.

“Đúng rồi, phía trước anh nghe tiếng hát mới bị lạc đường, có liên quan gì đến ma pháp của em không?” Kilou lúc này mới nhớ lại tình hình gần như quỷ ám trước đó, vội vàng hỏi.

“Tiếng hát?” Hilde lại lắc đầu, “Em từ đầu đến cuối cũng không nghe thấy tiếng hát nào.”

Đó chính là nói, Ruri không có vấn đề? Thật sự là mình bị lạc đường ư?

“Anh, trước đó anh có đi theo ai không?” Hilde hỏi.

“Anh bị lạc đường thì gặp một người nhân loại, cô ấy đã dẫn anh đi trong khu rừng này, có chuyện gì sao?”

“Không, không có gì.”

Nhân loại không thể nào có ma lực, theo lý thuyết thì người nhân loại đó rất có thể đã đi theo chủ nhân của mình để làm chuyện đó. Tên đáng ghét! Vừa nghĩ tới có người liên hợp nhằm vào Kilou, ánh mắt của Hilde dần trở nên âm trầm. Trên đời này có thể làm cho cô để ý chuyện không nhiều, nhưng đối phương lại đụng phải vảy ngược của mình.

“Anh, nếu gặp lại người nhân loại đó, nhất định phải nói cho em biết…”

Đưa lưng về phía Kilou, Hilde trên mặt rốt cuộc là biểu cảm gì, Kilou cũng không biết.

——————

Thuận lợi đi ra vùng rừng rậm này, mặc dù nửa đường gặp một chút ngoài ý muốn, nhưng coi như viên mãn. Có điều, Kilou cảm giác nếu xét về cảnh điểm thì nơi này không hợp lắm, cảnh sắc quá nhàm chán.

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Dọc đường đi Kilou tận tình khuyên nhủ, cuối cùng cũng khiến Hilde buông tay ra.

“Hôm nay cứ đến đây đi, chúng ta đi trước ký túc xá xem.” Hilde hiếm khi đưa ra đề nghị của mình.

“Ừm, cũng đúng, cũng phải đi xem một chút chỗ ở sau này thế nào.” Kilou đồng ý lời nói của Hilde.

“Về sau, chỗ ở…” Nghe đến đó, Hilde không tự chủ nở nụ cười.

“Đi thôi, anh.”

Ký túc xá Warren Caesar cơ bản đều là phòng đơn, hơn nữa còn là tại một khu ở độc lập. Nhưng ký túc xá của Hilde lại không ở đây.

Người thừa kế Lục Đại Thần Tộc đều được phân một tòa kiến trúc độc lập, bên trong có rất nhiều phòng có thể sắp xếp cho tùy tùng của họ. Hilde mang theo Kilou đi tới kiến trúc thuộc về Tinh linh tộc.

“Thật là đại thủ bút, một căn nhà lớn như thế mà lại đưa cho hai anh em mình ở.” Kilou cảm thán nói.

“Ừm.” Hilde lấy chìa khóa ra mở cửa.

Đây là một kiến trúc ba tầng điển hình. Tầng một có phòng bếp, phòng giặt và phòng khách rất rộng. Tầng hai là tầng để ở, phòng của KilouHilde được sắp xếp ở tầng này. Tầng thứ ba là phòng nghiên cứu ma pháp.

“Đồ dùng cơ bản đều không thiếu, ở đây hình như không có gì khác với trước kia.” Kilou kiểm tra phòng bếp một lần, trừ nguyên liệu nấu ăn ra thì mọi thứ đều đầy đủ, coi như không tồi.

“Chỉ cần trang trí một chút, nó sẽ giống nhà của anh em mình ngày xưa thôi.” Hilde dùng ngón trỏ lướt qua mép bàn, quét dọn rất sạch sẽ, cũng không có bụi.

“Lên tầng hai xem một chút đi, anh.” Hilde chỉ chỉ lầu hai.

Đi tới lầu hai, có mười hai cái phòng, hẳn là để phòng trường hợp phòng không đủ. Nhưng Hilde chỉ có Kilou là tùy tùng, dẫn đến phòng dư thừa.

“Xem ra cứ tùy tiện tìm một phòng là được rồi.” Kilou tìm phòng thứ ba bên phải.

Kết quả cửa vừa mở ra, bên trong tất cả đều là rương.

“Đó là phòng chứa đồ.” Hilde nói ở sau lưng Kilou.

“À, đúng vậy, vậy tôi tìm cái khác.” Kilou lại tìm phòng thứ ba bên trái.

Cửa vừa mở ra bên trong lại tất cả đều là rương.

“Hả?”

“Đó cũng là phòng chứa đồ.” Hilde nói.

Kết quả mở như thế một lèo, vậy mà chỉ có một phòng không có rương!? Tình huống gì đây? Kilou bực mình. Tôi tới đây đâu có mang theo gì đâu, Hilde cũng chỉ mang theo vài bộ quần áo, sao có nhiều đồ tạp nham như vậy chứ?

“Là những món quà mà người của Vương tộc gửi đến. Em muốn giữ lại có lẽ sẽ có ích, cho nên…” Hilde giải thích, “Anh không vui sao?”

“Được, không có gì cả. Những người của Vương tộc này thật là, thế mà đưa nhiều như vậy.” Kilou gãi đầu một cái.

Phòng cuối cùng là lớn nhất, vốn dĩ dành cho Hilde ở. Nhưng bây giờ thế này, trước khi dọn dẹp xong, Kilou chỉ có thể “bị ép” chuyển đến ở chung với Hilde. Thôi kệ, ở chung thì ở chung. Trước đó cũng ở chung với nhau rồi. Bây giờ Hilde vẫn chỉ là một đứa trẻ, không cần quá bận tâm những chuyện khác.

Hilde ở phía sau nhìn bóng lưng Kilou đang dọn dẹp phòng, thở ra một hơi. Vốn dĩ Hilde đã chuẩn bị rất nhiều lời giải thích để thuyết phục Kilou ở chung với mình. Không ngờ Kilou lại đồng ý nhanh như vậy, cũng không phụ tấm lòng mình đã bảo Ivan phân phó những người khác mang mấy thứ đó vào phòng. Nhất là sau chuyện hôm nay, Hilde càng kiên định hơn quyết tâm phải luôn ở bên cạnh Kilou. Nhất định phải luôn nhìn chằm chằm Kilou, tuyệt đối không thể để anh rời khỏi tầm mắt của mình nửa bước. Nếu không, sau này có chuyện gì xảy ra, Hilde căn bản không chịu được. Kilou, anh, tuyệt đối không thể rời khỏi mình, mình cũng không thể rời bỏ anh.

——————

Thu dọn một buổi chiều, KilouHilde cuối cùng cũng làm xong mọi thứ trước khi trời tối.

Hilde tự mình cầm dao nấu cơm, Kilou làm phụ bếp. Bữa tối hôm nay rất phong phú.

Màn đêm buông xuống, mệt mỏi sau một ngày dọn dẹp, Kilou cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Sau khi rửa mặt đơn giản, cậu chuẩn bị đi ngủ.

Trong phòng Hilde, Kilou trải một cái giường đơn sơ. Cậu cũng từ chối yêu cầu ngủ chung với Hilde. Dù sao thì… cũng cảm thấy không ổn lắm.

“Anh, ngủ rồi sao?” Sau khi tắt đèn, Hilde nhỏ giọng hỏi.

“Vẫn chưa, có chuyện gì sao?”

“Em vẫn đang suy nghĩ một vấn đề… Anh có thể trả lời em không?”

“Nói đi.” Kilou cảm giác sao hôm nay nhiều người có vấn đề muốn hỏi mình thế nhỉ? Tình huống gì đây.

“Nếu, có một ngày em không còn là công chúa Tinh linh, anh cũng không phải tùy tùng của em, ngay cả Khế Ước Ma Pháp cũng biến mất, thì anh định làm gì? Em muốn anh làm như thế nào…”

Hilde đã lấy hết dũng khí để hỏi vấn đề này. Những thay đổi gần đây thật sự quá nhiều, Hilde chưa bao giờ phải đối phó với khó khăn như vậy.

“Cái này…” Kilou thật sự chưa từng nghĩ qua vấn đề này. Mặc dù đã từng giả định Hilde bị Grenier đón đi, nhưng không ngờ bây giờ thân phận của Hilde lại thay đổi. Mình cũng không chia xa với cô ấy, nên cũng chưa từng suy xét vấn đề này.

“Lựa chọn của anh, em sẽ tôn trọng. Cho dù là phải rời xa em.”

Rời đi à… Kilou thật sự không nghĩ tới, một khi mình thắng được trò chơi của Hibiscus, thì thế giới này, Hilde sẽ ra sao. Mình thì nhất định phải trở về Trái đất, nhưng Hilde thì…

Hilde…” Sau một hồi trầm mặc, Kilou nói.

“Em đây.” Hilde tim thắt lại.

“Nếu thật sự có ngày đó, anh có lẽ sẽ rời đi…” Nghe được câu này, đồng tử của Hilde co lại.

Chẳng lẽ tình yêu của mình và Kilou còn chưa đủ sâu đậm sao? Vì sao anh ấy lại muốn rời xa mình? Vì sao?

“Nhưng mà… nếu em nguyện ý, anh sẽ dẫn em đi cùng. Em, vĩnh viễn đều là em gái của anh, Hilde.”

Nếu Kilou thắng trò chơi này, mà Hibiscus lại là thần. Chỉ cần Hilde đồng ý, mình sẽ dẫn cô ấy đi xem Trái đất, người nhà của mình chắc chắn sẽ rất yêu quý Hilde. Anh sẽ dẫn em đi gặp một cảnh sắc mà em chưa từng thấy. Gặp gỡ những người khác biệt, những người rất tốt.

“Anh sẽ dẫn em đi gặp một cảnh sắc mà em chưa từng thấy qua, nhận biết những người khác, cũng là những người rất tốt.” Kilou nói.

“… Vâng!” Trong lòng Hilde mừng thầm, anh vẫn không từ bỏ mình. Vĩnh viễn, đều phải, cùng một chỗ. Anh, không, Kilou.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận