Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1 - Anh và em, chẳng là ai cả.

Chương 3 Hilde

5 Bình luận - Độ dài: 1,869 từ - Cập nhật:

Lời này vừa nói ra, cơ thể Lisa cùng Carl chấn động, cúi đầu thật sâu, không dám nhìn thẳng cô ấy. Kilou trốn phía sau họ, cũng không dám lên tiếng. Nhân TộcThế giới này hèn mọn như vậy, còn Tinh Linh Tộcchủng tộc cao ngạo. Nhân Tộc sống ở đây đều phải ăn nói khép nép, lời nói cũng không thể lung tung.

Thế nhưng Kilou vẫn dùng mắt liếc nhìn cái gọi là công tước phu nhân này.

Không hiểu sao, baba Carl dường như rất sợ cô ấy, và nguyên nhân dường như cũng có chút liên quan đến mình, nhưng anh ấy chưa từng nói với Kilou chuyện này.

Công tước phu nhân đúng là nữ giới xinh đẹp nhất mà Kilou từng thấy, cô ấy dù đối mặt với Nhân Tộc cũng không lộ ra biểu cảm chán ghét. Trên mặt cô ấy từ đầu đến cuối duy trì nụ cười thanh lịch, chỉ là nụ cười đó trong mắt Kilou, vô cùng giả tạo.

Giống như Hibiscus.

Dưới chiếc váy của cô ấy, một bàn tay nhỏ lộ ra, cẩn thận nắm lấy váy của công tước phu nhân.

Kilou có nghe nói, đây hẳn là con gái của lãnh chúa Tinh Linh, vị công tước cùng với phu nhân kia.

Tên dường như gọi là... Hilde?

"Ngẩng đầu lên, tìm một chỗ tùy tiện ngồi, tôi có việc tìm các ngươi." Giọng của công tước phu nhân rất có từ tính, đó là một loại kiêu ngạo cùng tự tin mà chỉ người ở vị trí cao mới có, điều này rất hợp với khí chất của chủng loại cô ấy.

Thế nhưng Lisa cùng Carl đến cuối cùng cũng chỉ là ngẩng đầu lên, ngồi ngang hàng với Tinh Linh ư? Chuyện ngàn lẻ một đêm.

Công tước phu nhân cũng không trách cứ hành vi của họ, tiếp tục nói: "Các ngươi dường như rất không cam tâm mà, đúng không?"

Cơ thể của Carl lần nữa chấn động, anh ấy đoán không lầm, người phụ nữ này đoán chắc tất cả, bao gồm cả việc mình trốn đi.

"Đâu... đâu có... Chúng tôi rất sẵn lòng vì lãnh chúa còn có phu nhân ngài làm việc và phục vụ." Carl nói, giọng nói lại giống như bùn nhão bất lực.

"Ha ha, tôi không thích kẻ nói dối, mấy năm không gặp, anh cũng không còn 'anh dũng' như năm đó rồi, Carl." Công tước phu nhân cười hắc hắc, nhưng mà nụ cười này, gần như khiến lòng CarlLisa đều rơi xuống vực sâu.

Cô ấy còn nhớ rõ chuyện năm đó, tại sao, tại sao lại làm chuyện như vậy?

Tại sao thân là nữ giới , lại mặt lạnh nhắc đến sự kiện đó!

"Thôi, quá khứ cứ để nó là quá khứ đi, chức vụ của các ngươi đã có người sắp xếp xong xuôi rồi, làm thật tốt là được, còn đứa đằng sau các ngươi kia..."

Chủ đề cuối cùng đã đến Kilou ở đây, anh ấy kỳ thực cũng đã thót tim, người phụ nữ này thật không đơn giản, rất rõ ràng CarlLisa đều bị cô ấy đùa bỡn trong lòng bàn tay, kết quả của mình lại sẽ là gì chứ?

Hy vọng là quét dọn nhà vệ sinh hoặc chuồng ngựa, như vậy mình cũng không cần trông thấy đám Tinh Linh bày vẻ mặt khó chịu này. Kilou thật sự rất không thích họ.

"Thì hãy để thằng bé đến chơi với con gái tôi mà..."

... Gì?

Carl cùng Lisa cũng không nói với Kilou một câu nào, liền để lại Kilou và rời khỏi phòng của công tước phu nhân.

Họ rốt cuộc đối xử với mình như thế nào? Đối với mình rốt cuộc có tình cảm chân thực ra sao? Vấn Đề này Kilou vĩnh viễn cũng sẽ không biết.

"Tên." Công tước phu nhân từ trên cao nhìn xuống hỏi.

"Kilou." Kilou cũng không mấy sợ cô phu nhân Tinh Linh này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, cô ta tuyệt đối có chuyện gì tìm mình, mặc dù không biết là vì cái gì, nhất định có nguyên nhân.

"Kilou sao? Coi như chó hoang nhặt được trên đường chính xác rất thích hợp với cậu đây."

Quả nhiên, thân phận của mình vị phu nhân này biết. Mặc dù rất không thích cô ta cái miệng thối mắng mình, nhưng mà chênh lệch thân phận đặt ở đây, Kilou cũng không thể cãi lại.

"Cậu dường như không có vẻ gì ngạc nhiên về lai lịch của mình mà." Cô ấy hỏi.

"Baba mẹ đã nói cho tôi biết, tôi cũng đã chấp nhận." Kilou không kiêu ngạo không tự ti đáp lại.

Cô phu nhân Tinh Linh híp mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.

"Yêu cầu của tôi cậu cũng nghe thấy rồi chứ? Hilde cần một bạn chơi, phần công việc này cậu muốn nhận không?"

"Tôi có thể gánh vác." Kilou đáp lại, nếu như mình từ chối, chỉ sợ đầu người cũng rơi xuống đất.

"Tốt lắm, ở đây không có người ngoài vào, tôi có việc trước hết rời đi." Cô phu nhân Tinh Linh quẳng ra bàn tay nhỏ bé kia phía sau mình, rời khỏi phòng.

"Chơi vui vẻ nhé."

Cảm giác không tốt, cho đến khi cô phu nhân Tinh Linh rời đi phần cảm giác không tốt này cũng không biến mất. Kilou cuối cùng cảm thấy có gì đó không thích hợp ở đây.

Là chỗ nào?

Đột nhiên, phía sau mình truyền đến một trận gió gào thét, Kilou vội vàng lách mình né tránh.

Một cái hộp gỗ nện vào tường vỡ tan tành, đây nếu là vừa mới đánh trúng đầu mình, mình chỉ sợ cũng muốn bất tỉnh nhân sự.

Hilde làm trò tốt sao!? Kilou liền vội vàng quay người.

"Nhân Tộc hèn hạ hạ đẳng! Nhanh chóng rời đi cho tôi!"

Kilou cuối cùng cũng thấy rõ dáng vẻ của con gái công tước này, trước đó cô bé cứ trốn sau lưng mẫu thân mình.

Cô bé thật sự di truyền những điểm tốt của mẫu thân mình, mái tóc đen nhu thuận, ngũ quan tinh xảo xinh xắn, trong đôi đồng tử xanh biếc không có một tia tạp chất, duy nhất không hoàn hảo chính là, mắt trái của cô bé đeo một cái bịt mắt.

Cô bé lúc này giống như một con mèo con nổi điên, không ngừng ném đồ vật về phía Kilou.

"Nhân Tộc cút ra ngoài! Tôi không chơi với cậu!"

Ai muốn chơi với cậu chứ! Không nói đến tâm lý của mình đã hơn 20 tuổi, sao có thể chơi với trẻ con? Nếu là thật sự chơi với cái tên điên này mình chỉ sợ mấy cái mạng cũng không đủ.

Hilde dường như cũng ném mệt mỏi, trực tiếp bỏ lại một câu "theo tới liền giết cậu" đầy hăm dọa, rồi đi vào gian phòng phía sau.

Kilou đương nhiên không muốn theo sau, dứt khoát tìm một cái ghế ngồi xuống.

Kỳ lạ, rốt cuộc là cảm giác không tốt từ đâu tới? Kilou bắt đầu suy xét Vấn Đề này.

Sáu năm thời gian anh ấy học được cũng chỉ có sự bình tĩnh suy xét, điều này tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với tính cách đậu bỉ của anh ấyđịa cầu.

Kilou đi tới trước cửa, phát hiện đã khóa lại, đây là phòng ngừa mình đào tẩu sao?

Mình lại không ngốc, chạy trốn chính là chết, nhốt mình có gì...

Đột nhiên, Kilou ý thức được điều gì, không, không đúng, cái này... dường như không phải khóa lại mình.

Kilou chậm rãi phát giác ra cái gọi là cảm giác không tốt là gì.

Căn phòng này, nếu như nói là nơi ở của công tước phu nhân, khó tránh khỏi có chút quá đơn giản.

Khi ở địa cầu, phòng khách của nhà mình để tiếp đãi khách đến thăm tổng sẽ làm cho hoa lệ một chút, phòng khách của công ty baba cũng như thế, nhưng mà ở đây, nếu là nơi công tước phu nhân tiếp đãi Khách Nhân, so với phòng khách, ở đây càng giống... phòng ngủ!?

Còn có công tước phu nhân kia, nói đến, cô ấy dường như chưa từng quay đầu nhìn Hilde một lần?

Chẳng lẽ? Không thể nào...

Kilou cẩn thận từng li từng tí tới gần gian phòng phía sau, đây nếu là bị phát hiện, có khi thật sự sẽ chết đấy...

Bên trong còn có một gian phòng, chỉ là kéo màn cửa sau, bên trong đặc biệt mờ ảo.

Kilou dần dần thích nghi với hắc ám sau, từ từ dò xét vào trong phòng. Hilde sau khi vừa mới làm ồn xong, dường như đã lên giường đắp chăn ngủ, dù sao cũng là một trẻ con, mệt mỏi rất bình thường.

Ở đây quả nhiên là phòng của Hilde, nhưng mà tại sao? Công tước phu nhân tại sao muốn giam giữ cô bé?

Đột nhiên, tấm chăn trên giường run lên một trận, Kilou vội vàng rụt đầu lại, may quá, không ngủ sao? Nguy hiểm thật.

Kilou lão trung thực thực địa trở lại chỗ ngồi lúc trước, dù cho là phòng bị phong tỏa, tóm lại là sẽ có người đưa cơm, cứ chờ xem...

Thật không ngờ mình thế mà cũng trải qua cuộc sống ngồi ăn rồi chờ chết.

Trong gian phòng của Hilde, một trang giấy từ bên trong rơi ra, rơi vào trong đống giấy phía sau giường, nơi đó là góc chết thị giác, trước đó Kilou nhìn vào trong phòng không phát hiện...

Phía sau giường lại có một đống lớn giấy, phía trên đều chi chít chữ viết.

"Mẹ, con nhớ mẹ."

"Mẹ, muốn gặp mẹ."

"Mẹ, khi nào về?"

"Mẹ, có thể nào cho con mang một ít lễ vật không?"

"Mẹ, con sai rồi."

"Mẹ, con xin lỗi."

"Mẹ, con sẽ không bao giờ dây vào bịt mắt nữa."

"Mẹ, con sẽ không bao giờ hỏi mẹ Vấn Đề nữa."

"Mẹ, khi nào đến đón con?"

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

"Thích nhất... Mẹ..."

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Có thể thêm ít ghi chú thank trans
Xem thêm
CHỦ THỚT
AI MASTER
PiKay-kun Ghi chú là sao b
Xem thêm
Vấn đề là sao nhỉ, 1 khái niệm mới trong thế giới này hả, hay chỉ danh từ bình thường?
Xem thêm
CHỦ THỚT
AI MASTER
THẾ GIỚI MỚI Cái này mình cũng chịu , ko biết dịch ra sao
Xem thêm