Mizu Zokusei no Mahoutsuk...
Kubou Tadashi Nokito
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10

Chương 08 Ác ma tàn độc nhất

0 Bình luận - Độ dài: 15,633 từ - Cập nhật:

Vài ngày sau khi Ryo lên đường đến Cộng hòa quốc lần thứ hai, sáu thành viên của 『Phòng số 10』 và 『Phòng số 11』 lại bắt đầu công cuộc chinh phạt hầm ngục phía Tây Thánh đô.

Chinh phạt hầm ngục rất vui. Nhưng nói thật, liệu có ổn không khi lại đi chinh phạt hầm ngục vào đúng thời điểm này… Dù họ đã nghĩ vậy…

“Đi đi.”

Đó là lời của đoàn trưởng Hugh MacGrath.

Giọng điệu của ông không cho phép họ từ chối. Ngay cả Nils cũng hiểu rằng có điều gì đó ẩn sau mệnh lệnh này, nhưng cậu quyết định chấp nhận mà không hỏi thêm lời nào.

Tất nhiên là cậu có thể tưởng tượng ra lý do.

Có lẽ là vì những rắc rối với Giáo hội Tây Phương, đặc biệt là với bên Dị đoan Thẩm vấn quan, nên họ không muốn nhóm của chúng ta ở lại Thánh đô.

Những người thân cận nhất với Ryo chính là các thành viên của 『Phòng số 10』 và 『Phòng số 11』. Khi Ryo không có ở Thánh đô, khả năng cao là Dị đoan Thẩm vấn quan sẽ tiếp cận họ. Vì vậy, ông mới bảo họ đến hầm ngục phía Tây.

Tuy nhiên, Hugh không hề nói toạc ra điều đó.

Ông không nói gì vì bây giờ chưa cần phải nói.

Ông không nói gì vì bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để nói.

Dù thế nào đi nữa, đó có lẽ là một lý do mà nhóm của Nils không nên biết vào lúc này. Nếu biết, họ chắc chắn sẽ hành động. Và những kẻ đang giám sát sẽ nhận ra sự thay đổi đó.

Việc cung cấp quá nhiều thông tin cho đối phương không phải là một điều tốt.

Vì vậy, Hugh không nói gì cả.

Nếu vậy, Nils cũng sẽ không hỏi gì.

Nơi ở của họ tại thị trấn hầm ngục phía Tây là quán trọ quen thuộc, Thánh Đô Ngâm Du.

Họ chinh phạt hầm ngục trong khi đang ở tại một trong những quán trọ cao cấp nhất thị trấn bằng tiền của đoàn sứ giả.

“Liệu có ổn không nhỉ, khi chúng ta được đối đãi xa hoa thế này?”

Amon vừa cười vừa nói trong lúc thưởng thức bữa tối thịnh soạn của quán trọ.

“Ông Hugh chỉ đặt ra một điều kiện duy nhất thôi mà. ‘Không được rời khỏi thị trấn hầm ngục phía Tây cho đến khi có chỉ thị’. Chỉ cần tuân thủ điều đó là được, đúng không?”

Eto cũng vui vẻ đáp lời trong khi ăn.

Về phần Nils, cậu có hơi bận tâm, nhưng cũng hiểu rằng dù có nghĩ ngợi cũng chẳng giải quyết được gì.

Lần trước, cả sáu người đã chinh phạt đến tầng một trăm, nơi có con trùm. Vì vậy, lần này họ sẽ bắt đầu từ tầng một trăm lẻ một.

“Con trùm tiếp theo ở tầng một trăm năm mươi… Hơn nữa, đó cũng là tầng sâu nhất được ghi nhận.”

Nils nói vậy, nhưng thực tế là có không ít điều đáng lo ngại trên đường đến đó.

Đầu tiên, đội hình sáu người này gồm ba kiếm sĩ, một song kiếm sĩ và hai thần quan. Nói thẳng ra là đội hình rất mất cân bằng.

Họ gần như không có khả năng tấn công tầm xa. Cùng lắm chỉ có cây nỏ liên xạ mà Eto đeo ở tay trái… và có lẽ là cả phép Light Javelin của hai thần quan nữa. Vắt óc suy nghĩ cũng chỉ có vậy.

Họ không có pháp sư.

Nhưng thôi, chuyện đó cũng không sao.

Dù là 『Phòng số 10』 hay 『Phòng số 11』, họ vốn là những tổ đội không có pháp sư. Nói là đã quen thì cũng đúng.

Vấn đề còn lại là một chuyện khác.

Họ cũng không có trinh sát.

Không có trinh sát khi chinh phạt hầm ngục là một điều rất khó khăn.

Trên đường đến tầng một trăm, họ đã gặp phải vô số cạm bẫy hiểm ác. Việc cảm nhận những cạm bẫy đó là sở trường của Amon và Ziek.

Amon hoàn toàn dựa vào trực giác.

Ziek thì suy luận một cách logic về nơi có khả năng có bẫy.

Tỷ lệ né bẫy của hai người này lên đến chín mươi chín phần trăm!

Chỉ có một lần duy nhất, trong lúc đang di chuyển và chiến đấu, Gowan đã giẫm phải bẫy, kích hoạt một cái bẫy tên độc. Hàng chục mũi tên độc lao tới đã bị Eto chặn lại bằng phép phòng ngự khẩn cấp Sanctuary, giúp cả nhóm thoát nạn.

Ngay cả cái bẫy đó, Ziek cũng đã chỉ ra trước khi Gowan giẫm phải… chỉ là Gowan đã không hiểu.

Nói cách khác, chỉ cần có Amon và Ziek, họ có thể phát hiện ra tất cả các loại bẫy.

Dù vậy, một nỗi bất an không rõ nguyên do vẫn len lỏi trong lòng Nils.

Từ ngày hôm sau, họ bắt đầu chinh phạt hầm ngục.

So với trước đây, các tầng rộng hơn rất nhiều. Dĩ nhiên, không có bản đồ nào được bán ra. Hơn nữa, từ tầng một trăm lẻ một trở xuống, gần như không có thông tin gì về các tầng.

Đó là bởi vì rất nhiều người đi trước đã không thể đánh bại con trùm ở tầng một trăm và phải dừng cuộc chinh phạt tại đó.

Con trùm xuất hiện ở tầng một trăm hoàn toàn ngẫu nhiên, giống như con trùm ở tầng năm mươi. Hơn nữa, trong trường hợp của tầng một trăm, những con trùm rất mạnh thường xuất hiện.

Thực tế, con trùm xuất hiện trước mặt sáu người họ là một con Wyvern. Có thể nói đây là loại trùm mạnh nhất trong số những con xuất hiện ở tầng một trăm.

Hay nói đúng hơn, thông thường nếu một con Wyvern xuất hiện, bất kỳ tổ đội nào cũng sẽ rút lui.

Ở tầng một trăm, việc rút lui không có vấn đề gì cả. Chỉ có một hạn chế là chỉ được vào một lần mỗi ngày, ngoài ra không có bất lợi nào. Ngày hôm sau vào lại, một con trùm khác sẽ xuất hiện, và họ chỉ cần chinh phạt lại là được.

Ấy thế mà, sáu người họ đã tấn công con Wyvern. Và cuối cùng, họ đã hạ gục được nó.

Dù không đến mức mạnh như Wyvern, nhưng những con trùm ở tầng một trăm đều nổi tiếng là rất đáng gờm. Toàn là những đối thủ khó có thể chinh phạt chỉ với một tổ đội vài người…

King Boar.

Harpy Queen.

Goblin King.

Shadow Stalker.

Wraith King… và nhiều loại khác nữa.

Đây đều là những con quái vật hiếm khi gặp được trên mặt đất, nên có nhiều loại vẫn chưa có phương pháp chinh phạt nào được thiết lập.

Vì lý do đó, từ tầng một trăm lẻ một trở xuống, số lượng tổ đội có thể tiến sâu vốn đã rất ít. 『Phòng số 10』 và 『Phòng số 11』 đã trở thành một trong những tổ đội hiếm hoi có thể làm được điều đó.

Thực tế, chuyện này đã trở thành một đề tài nóng hổi tại thị trấn hầm ngục phía Tây.

Hiện tại, trong số các tổ đội đang chinh phạt hầm ngục phía Tây, chỉ có tám nhóm, bao gồm cả sáu người họ, đã đặt chân xuống dưới tầng một trăm lẻ một.

Điều đó có nghĩa là họ là một trong tám nhóm hàng đầu trong số hơn năm nghìn tổ đội được cho là đang chinh phạt hầm ngục phía Tây.

Việc họ trở thành chủ đề bàn tán là điều hiển nhiên.

Dĩ nhiên, sáu người họ chẳng hề bận tâm đến chuyện đó.

Vài ngày sau, họ thuận lợi tiến đến tầng một trăm hai mươi.

Ngay khoảnh khắc họ bước xuống cầu thang đá và định đặt chân vào tầng một trăm hai mươi.

“Chờ đã!”

Ziek lên tiếng.

Người đi đầu là Ziek và Amon. Đội hình được sắp xếp như vậy để họ dò bẫy.

Ziek nheo mắt nhìn, rồi khẽ nghiêng đầu.

Và rồi, cậu mở miệng.

“Có gì đó lạ lắm. Xin lỗi, tôi không biết là gì… nhưng có gì đó lạ lắm.”

Đây là một điều cực kỳ hiếm thấy ở Ziek.

Thông thường…

Cậu sẽ chỉ ra lý do và loại bẫy có thể có, chẳng hạn như “Hành lang hẹp nên có thể có bẫy lao hoặc thứ gì đó tương tự phóng ra từ hai bên” hay “Trần nhà tối và không nhìn rõ, có thể có thứ gì đó rơi xuống hoặc quái vật tấn công”… nhưng lần này, chỉ là “Có gì đó lạ lắm.”

“Đúng là có cảm giác lạ thật. Có cảm giác lạ… nhưng tôi không rõ là lạ ở chỗ nào.”

Amon cũng nói điều tương tự.

Nhưng điều này đã khẳng định một việc.

Ở tầng một trăm hai mươi này, có một loại bẫy nào đó chưa từng có trước đây.

“Hiểu rồi. Tiến lên một cách thận trọng hơn bao giờ hết. Từng bước một.”

Khi Nils nói vậy, năm người còn lại đều gật đầu.

Và đúng theo nghĩa đen, họ tiến lên từng bước một, kiểm tra xem có gì bất thường trên những phiến đá lát dưới chân không.

Về cơ bản, bẫy trong hầm ngục thường được kích hoạt bởi các phiến đá lát dưới chân. Kiểu như khi một trọng lượng nhất định đè lên, bẫy sẽ được kích hoạt.

Vì vậy, đặc biệt là Amon và Ziek đi đầu, họ kiểm tra từng phiến đá một trong khi tiến lên.

Thế nên, đáng lẽ họ đã không giẫm phải bẫy.

Nhưng… chuyện đó đã xảy ra trong chớp mắt.

Dịch chuyển.

Cả sáu người đều đã trải qua vài lần… ở trên mặt đất.

Họ lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác đó trong hầm ngục.

Họ còn không kịp kêu lên.

Họ cảm thấy cơ thể lơ lửng trong một khoảnh khắc, và ngay giây tiếp theo, họ đã đứng ở một nơi nào đó.

“Dịch chuyển…”

Harold bất giác lẩm bẩm.

“Một hầm ngục có bẫy dịch chuyển…”

Eto cũng nói bằng một giọng nhỏ.

“Trước đây, Ryo đã từng nói về nó.”

Nils nói bằng một giọng thì thầm không hợp với vóc dáng của mình.

“Lần này, không phải tôi…”

Gowan khẳng định rằng mình không giẫm phải bẫy…

Ba người còn lại gật đầu, an ủi Gowan. Đúng vậy, ba người còn lại.

Ở đây chỉ có bốn người, tính cả Gowan.

“Amon và Ziek…”

“Bị dịch chuyển đến nơi khác rồi…”

Eto nói, và Nils gật đầu đáp lại.

Sáu người họ đã bị chia cắt.

“Chúng ta bị chia cắt rồi nhỉ…”

“Vâng. Là bẫy dịch chuyển sao?”

Amon nói, và Ziek cũng đồng tình.

“Trước đây, tôi có nghe Ryo kể. Anh Arthur của Đoàn Pháp sư Vương quốc đã nói rằng, trong các hầm ngục ở các quốc gia phía Tây có những nơi tồn tại bẫy dịch chuyển.”

“Chính là cái này rồi.”

“Nghe nói còn có cả những căn phòng vô hiệu hóa ma pháp nữa. Chuyện này hình như là Abel đã nói với Ryo.”

“Là cái mà chúng ta đã trải nghiệm ở chỗ con trùm nhỉ. Đó đúng là thứ để triệt hạ pháp sư… không, cả thần quan nữa.”

Ziek cười gượng đáp lại thông tin của Amon.

Dù bị chia cắt, cả hai người đều rất bình tĩnh.

“Thật tình, nếu là cặp đôi tôi và Amon thì có lẽ sẽ xoay xở được hầu hết mọi chuyện. Nếu bốn người còn lại bị chia thành hai nhóm hai người thì… Không, có lẽ ai cũng sẽ xoay xở được thôi nhỉ?”

“À… Eto và Harold… chắc là không sao đâu. Eto và Gowan cũng… có vẻ không có vấn đề gì. Miễn là Eto không bị dịch chuyển một mình thì tôi thấy cũng ổn cả.”

“Đúng vậy thật.”

Ziek cũng đồng tình với suy đoán của Amon, và cuối cùng cả hai đều bật cười.

Họ là một tổ đội hạng B và một tổ đội hạng C. Ai nấy đều mạnh theo cách riêng của mình.

“Vậy thì… chúng ta đi tiếp chứ?”

“Vâng!”

Ziek thúc giục, và Amon gật đầu.

Họ đã có sẵn quy trình cho trường hợp bị chia cắt.

Dù không lường trước được việc bị chia cắt bởi bẫy dịch chuyển, nhưng bản thân việc bị chia cắt là điều hoàn toàn có thể xảy ra trong hầm ngục. Nào là hố bẫy, nào là tường di chuyển… có đủ loại bẫy cả.

Trong hầm ngục phía Tây này, chỉ cần chinh phạt xong một tầng là có thể trở về mặt đất. Vì vậy, họ đã thống nhất rằng nếu bị chia cắt, mỗi nhóm sẽ tự chinh phạt tầng đó, sau đó quay về mặt đất để tập hợp lại.

Với mục tiêu tập hợp lại đó, hai người họ bắt đầu tiến lên.

Vấn đề không nằm ở phía hai người họ.

“Bẫy kết hợp kiểu này… rõ ràng là muốn giết người mà.”

Nils vừa càu nhàu vừa không ngừng vung kiếm.

Vung kiếm bên cạnh cậu là Harold.

Phía sau họ, Gowan đang nằm bất động.

Eto vừa dùng nỏ liên xạ bắn tên, vừa thỉnh thoảng cho Gowan uống thuốc giải độc.

“Thuốc giải độc, chỉ còn hai lọ!”

Eto hét lên, báo hiệu tình hình nguy cấp. Dù vậy, nghe thấy điều đó, Nils cũng không nghĩ ra được cách nào hay ho hơn.

Bị cưỡng chế dịch chuyển vào một không gian vô hiệu hóa ma pháp, rồi bị tấn công bởi những mũi tên tẩm độc chết người, và giờ là một đàn goblin đông đảo ùa đến.

Năm mũi tên độc đã nhắm vào Harold. Gowan đã đẩy Harold ra và dùng song kiếm chém rụng chúng… nhưng một mũi đã găm vào người cậu.

Vì đang ở trong không gian vô hiệu hóa ma pháp, cả Heal lẫn Cure của Eto đều không thể sử dụng được. Họ chỉ còn cách cho Gowan uống thuốc giải độc định kỳ để cố gắng duy trì mạng sống cho cậu.

Trong tình trạng đó, một đàn goblin đông đảo lại ập tới.

Từng con goblin một thì không đáng kể.

Nhưng, số lượng chính là sức mạnh.

Hiện tại Nils và Harold vẫn đang chém giết chúng, nhưng sớm muộn gì cả hai cũng sẽ kiệt sức…

Keng.

Nils chém rụng một mũi tên bay tới. Một đòn tấn công chưa từng có trước đây.

“Đến cả Goblin Archer cũng mò tới nữa.”

Giọng của Nils bắt đầu pha lẫn sự sốt ruột.

Phải cảnh giác với các đòn tấn công từ cả tầm gần lẫn tầm xa… độ khó của việc này tăng lên gấp hàng chục lần so với trước. Sự mệt mỏi cũng tích tụ với tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần…

Tình hình gay go thật rồi.

Quả nhiên, cậu không thể nói ra điều đó, chỉ có thể nghĩ trong đầu.

Trong tình huống này, Nils là người lãnh đạo.

Cũng là người chỉ huy.

Ryo và cả vị Vua Abel mà cậu kính trọng luôn nói đi nói lại về tầm ảnh hưởng của lời nói của người chỉ huy. Đôi khi, phải nói cả những điều mình không nghĩ!

“Cả Goblin Archer ta cũng sẽ chém hết! Gowan, cố chịu đựng thêm một chút nữa!”

Cậu gần như hét lên để Gowan, người đang vật lộn với chất độc, có thể nghe thấy.

Nhưng như vậy cũng tốt.

Tiếng nói của Nils đã tiếp thêm một chút sinh lực, dù chỉ là rất nhỏ, cho Harold và Eto, những người đang dần mất đi hy vọng.

Tất cả mọi người đều dồn hết sức lực của mình.

Ba người họ dồn hết sức lực để tiếp tục chiến đấu.

Tuy nhiên…

Trước cả Nils, sự mệt mỏi của Harold đã đạt đến giới hạn.

“Ư… hự!”

Một mũi tên của Goblin Archer găm vào đùi phải của Harold.

Thấy vậy, bầy goblin đồng loạt xông vào tấn công Harold.

“Đừng có coi thường ta!”

Nhưng, Harold dù gì cũng là một kiếm sĩ hạng C. Và là một người đàn ông sẽ trở thành Công tước trong tương lai.

Cậu không thể chết ở một nơi như thế này!

Cậu vung kiếm một cách mạnh mẽ và sắc bén nhất từ trước đến nay.

Đầu của ba con goblin bị chém bay trong một nhát.

Tuy nhiên, do dùng quá nhiều sức, cậu đã mất thăng bằng.

Dù cậu đã lấy lại tư thế ngay lập tức, nhưng ngay cả những con goblin trí thông minh thấp cũng đã nhận ra. Rằng thể lực của Harold đã không còn lại bao nhiêu.

Dĩ nhiên, Nils đang chiến đấu bên cạnh cũng hiểu điều đó.

So với ba thành viên của 『Phòng số 10』, sức bền của ba thành viên 『Phòng số 11』 không cao bằng. Hay nói đúng hơn, ở Vương quốc này, không có tổ đội nào có sức bền ngang với 『Phòng số 10』.

Trừ một pháp sư hệ Thủy nào đó, một kiếm sĩ tộc Elf nào đó, và vị Vua kiếm sĩ của nước này.

“Thuốc giải độc, hết rồi!”

Tiếng nói tuyệt vọng của Eto vang lên.

Thêm vào đó, Nils có thể thấy đường kiếm của Harold đã bắt đầu loạng choạng.

“Đến nước này là cùng rồi sao.”

Nils lẩm bẩm…

Nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo.

Bầy goblin bắt đầu la hét từ phía bên phải.

Hơn nữa, có thể thấy chính những con goblin đang bị thổi bay. Không, chính xác hơn là những cái đầu bị chém bay.

Cậu cũng thấy một cây trượng đang được vung lên.

Cả ba người đều hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Ziek! Ném thuốc giải độc qua đây!”

Eto hét lên.

Một khoảnh khắc sau, một lọ thuốc giải độc được ném về phía Eto. Eto bắt lấy và không một chút do dự cho Gowan uống ngay.

“Cứu được rồi!”

Giọng nói đó của Eto cũng đến được tai Nils.

“Harold, cố thêm chút nữa, cầm cự đi!”

“Vâng!”

Nils lên tiếng, và Harold đáp lại.

Harold cũng đã hiểu. Hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rằng những người mà cậu mong đợi nhất đã đến.

Vị thần quan của mình có lẽ đang quét sạch lũ goblin với sức mạnh hủy diệt như một hung thần để hợp lưu với chúng ta.

Và vị kiếm sĩ đàn anh cũng chắc hẳn đang chôn vùi lũ goblin bằng những đường kiếm đáng sợ.

Mình không thể gục ngã ở đây được!

Sức mạnh lại một lần nữa ánh lên trong mắt Harold.

Nhìn thấy điều đó, Nils khẽ gật đầu. Cậu biết rằng tổ đội đã thoát khỏi cơn nguy kịch.

Tốc độ tiêu diệt của Amon và Ziek thật khủng khiếp, và trong nháy mắt, số lượng goblin giảm dần.

Sáu người họ đã hợp lưu được với nhau ba phút sau khi hai người kia xuất hiện.

Dù đã hợp lưu, họ vẫn đang ở trong không gian vô hiệu hóa ma pháp. Vì vậy, không thể dùng ma pháp để chữa trị cho Gowan. Dù vậy, tình hình đã khác một trời một vực so với trước đó.

Quan trọng nhất, nhờ có sự gia nhập của hai trinh sát, họ đã không còn giẫm phải bẫy mới nữa.

Điều này vô cùng quan trọng.

Trinh sát, quan trọng thật…

Lời lẩm bẩm đó của Nils không ai nghe thấy.

Trên đường đi, họ chạm trán ba con Ogre, nhưng Nils, Amon và Ziek mỗi người đã hạ một con.

Harold vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sức lực, nên đã bị Ziek ngăn lại. Dù Harold có vẻ tiếc nuối, nhưng cậu không hề bướng bỉnh.

Cậu đặt niềm tin tuyệt đối vào Ziek… hiếm khi nào cậu làm trái quyết định của Ziek.

Dù không nhanh, nhưng đoàn người vẫn tiến lên một cách chắc chắn, tránh né các cạm bẫy.

Cuối cùng, họ đã đến được điểm cuối của tầng một trăm hai mươi.

Không gian vô hiệu hóa ma pháp cuối cùng cũng được giải trừ, và Gowan đã hồi phục nhờ Cure và Extra Heal của Eto.

Vậy là, tầng một trăm hai mươi của sáu người họ cuối cùng cũng kết thúc.

“Thuốc giải độc thì không nói, nhưng loại tên này đặc biệt quá, không thể mua được ở thị trấn này rồi.”

“Ở Thánh đô có không?”

“Ở khu công xưởng phía Đông có một cửa hàng bán rất nhiều loại tên đó ạ.”

Eto nói rằng không thể mua được tên cho cây nỏ liên xạ của mình, Nils xác nhận lại, và Amon nhớ ra rồi trả lời. Ở tầng một trăm hai mươi của hầm ngục, Eto đã dùng hết sạch tên.

“Dù đã được dặn là không được rời khỏi thị trấn, nhưng cũng đành chịu thôi…”

Nils vừa thở dài vừa nói.

“Ngày mai, chúng ta sẽ quay lại Thánh đô.”

Họ vẫn chưa hiểu.

Tại sao Hugh lại nói rằng họ không được rời khỏi thị trấn hầm ngục phía Tây này… chính xác hơn là, một nửa lý do.

Và lý do tại sao Ryo lại phải mất cả một ngày để ghé qua hầm ngục này khi cậu đi đến Cộng hòa quốc.

Sau này, những người có liên quan đã thấm thía được tầm quan trọng của việc truyền đạt mọi thứ một cách rõ ràng bằng lời nói.

Khi nhóm của Phòng số 10 và Phòng số 11 đi đến nửa chặng đường giữa Hầm ngục phía Tây và Thánh đô, thế giới đảo ngược.

Đây là lần thứ ba họ trải qua chuyện này.

“Chuyện này là…”

Nils bất giác thốt lên.

Trải qua đến lần thứ ba, cậu đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Thiệt tình... cuối cùng cũng chịu ló mặt ra rồi à.”

Một giọng nói đã trở nên quá đỗi quen thuộc vang lên.

Và rồi, gã đàn ông trong bộ đồ linh mục màu đen xuất hiện.

Ngay lúc đó, Eto đột nhiên hiểu ra. Cậu hiểu vì sao Hugh lại bảo họ đừng rời khỏi thành phố Hầm ngục phía Tây. Chắc chắn vấn đề về Dị đoan Thẩm vấn quan cũng có tồn tại, nhưng đó chỉ là một nửa lý do.

Đúng hơn, đây mới là mục đích chính... có lẽ, thành phố Hầm ngục phía Tây, nơi Ma Nhân Merlin sinh sống, là nơi mà gã đàn ông mặc đồ linh mục đen này, không, tên Ác ma này, không thể ra tay được.

Vì thế, ông ấy mới dặn họ đừng rời khỏi thành phố.

“Ra là vậy…”

Người đứng cạnh cậu, Ziek, dường như cũng đã đi đến kết luận tương tự vào cùng một thời điểm. Cậu ta đang cau mày.

Phải, bây giờ nhận ra thì cũng đã quá muộn.

Sáu người họ đã bị Ác ma dịch chuyển đi.

“Nào…”

Tên Ác ma ngắt lời giữa chừng.

Nhưng rồi lại tiếp tục ngay.

“Ta đã nói rồi, phải không? Hãy đi truyền bá về Đọa Thiên. Tại sao không làm? Hả? Các ngươi đã cố gắng truyền bá chưa? Có thể là đã cố, nhưng nó có lan rộng đâu. Cái cần thiết là kết quả! Kết quả kia mà! Thật đấy, mấy người chúng mày, tao giết thật đấy nhé? Tao cũng không thích giết người đâu. À không, nói dối đấy, tao vẫn lén lút giết rồi ăn thịt bọn chúng sau lưng những kẻ khác... nhưng chuyện đó không quan trọng. Nói sao nhỉ, tao đã muốn dí cái vụ Đọa Thiên này vào mặt Giáo hội để xem phản ứng của chúng, nhưng mà thôi kệ đi. Phiền phức quá rồi. Tất cả chúng mày chết hết đi.”

Lời lẽ điên cuồng của Ác ma vang vọng.

Tất cả mọi người đều hiểu chuyện gì sắp xảy ra.

Tất cả sẽ bị giết.

Như vậy có được không?

Làm sao mà được chứ.

Thế nhưng, sự chênh lệch sức mạnh quá áp đảo buộc họ phải chấp nhận sự thật một cách cay đắng.

Không một ai có thể cử động.

Không, phải nói là đã không một ai có thể cử động.

Cho đến tận lúc này.

Keng.

Nils rút kiếm và chém tới ngay lập tức.

Keng.

Từ phía đối diện, Amon tung ra một nhát chém nhanh như chớp.

Cả hai lưỡi kiếm đều bị một bức tường vô hình chặn lại. Tuy nhiên, đôi mắt của họ không hề ánh lên vẻ tuyệt vọng.

Choang.

Cây trượng được đâm ra từ trung tâm đã phá vỡ Rào chắn của Ác ma.

Là Ziek.

“Hô. Thú vị đấy chứ. Chỉ là con người mà lại phá được rào chắn của ta.”

Nhưng, tên Ác ma vẫn cười với vẻ mặt thản nhiên.

“Ực!”

Không một dấu hiệu báo trước, một cột đá đâm xuyên qua bụng Nils.

“Area Heal.”

Ngay khoảnh khắc cột đá biến mất, phép Area Heal của Eto vang lên, và cái lỗ lớn trên bụng Nils bắt đầu được chữa lành.

Đây là ma pháp hồi phục duy nhất có hiệu quả dù ở một khoảng cách nhất định. Nó không hồi phục cho một cá nhân, mà là cho một khu vực nhất định. Dĩ nhiên, lượng ma lực tiêu thụ cũng rất lớn.

Trong lúc đó, những đòn liên kích của Amon và Ziek vẫn tiếp tục nhắm vào lớp rào chắn thứ hai.

Nó vỡ, và lớp rào chắn thứ ba hiện ra.

Nó vỡ, và lớp thứ tư…

“Ư…”

“Kh…”

Cả hai người họ cũng bất ngờ bị những cột đá tấn công.

Phản xạ siêu phàm đã giúp họ tránh được vết thương chí mạng... nhưng dĩ nhiên không thể hoàn toàn vô sự.

“Area Heal. Area Heal.”

Không một chút do dự, Eto niệm Area Heal, chữa lành vết thương cho họ.

Mãi đến lúc này, Harold và Gowan mới bắt đầu hành động. Họ vòng ra sau lưng Ác ma và vung kiếm tấn công.

Tên Ác ma bị năm người bao vây.

Tuy nhiên…

“Khà khà khà, tốt lắm, tốt lắm, cứ chống cự đi, chống cự đi! Thế này thì sao nào?”

Ngay lập tức, những cột đá đâm xuyên qua chân của cả năm người đang bao vây Ác ma.

Nils và Amon chỉ kịp phản ứng trong gang tấc, nhưng ngay cả họ cũng bị xé toạc một mảng thịt ở chân.

“Area Heal. Area Heal.”

Area Heal vốn là ma pháp hồi phục diện rộng. Cậu niệm hai lần để hồi phục cho cả năm người cùng lúc.

Eto ngay lập tức uống một lọ thuốc ma lực để bổ sung năng lượng.

“Tên thần quan biết về Đọa Thiên này quả nhiên kiên cường hơn ta tưởng đấy.”

Lần đầu tiên kể từ khi xuất hiện, Ác ma tỏ vẻ thán phục.

“Theo nguyên tắc của một trận đấu tổ đội, việc đầu tiên là phải hạ gục người hồi máu... nhưng làm thế thì chán lắm. Hừm, để xem các ngươi làm được tới đâu nào?”

Ác ma lẩm bẩm như vậy rồi niệm chú.

“Lục Tí.”

Và rồi... không thể tin nổi, bốn cánh tay mới mọc ra từ cơ thể hắn.

“Cái gì chứ…”

Đến cả Nils cũng phải kinh ngạc.

Khoảnh khắc tiếp theo, mỗi một trong sáu cánh tay đều nắm lấy một thanh kiếm.

“Để ta tiếp các ngươi bằng thứ này.”

Ngay khi Ác ma vừa dứt lời, tất cả các lớp Rào chắn bảo vệ hắn đều biến mất.

Năm cuộc đấu kiếm bắt đầu.

Tên Ác ma đứng yên một chỗ để giao chiến.

Điều đáng kinh ngạc là hắn đã đỡ được một cách hoàn hảo cả những đòn tấn công từ phía sau của Harold và Gowan, nơi hắn đáng lẽ không thể nhìn thấy.

“Khà khà khà, lâu rồi mới có một trận lục kiếm kích... à không, là ngũ kiếm kích nhỉ. Mà thôi, cũng không tệ.”

Tên Ác ma vừa cười vừa đỡ lấy những đường kiếm của năm người với một sự thản nhiên tuyệt đối. Dù chỉ đứng thẳng, không hề dồn trọng tâm vào eo, những thanh kiếm được vung ra chỉ bằng sức mạnh cánh tay, nhưng hắn vẫn tiếp tục đỡ được những đòn tấn công toàn lực của năm người một cách dễ dàng.

“Sức mạnh thể chất quá chênh lệch.”

Lời lẩm bẩm của Ziek đã nói lên tất cả.

Hắn có thể chịu được những đòn tấn công toàn lực của con người chỉ bằng cánh tay, từ cổ tay đến vai. Vì vậy, dù đứng yên một chỗ, hắn cũng không hề gặp nguy hiểm.

Điều đó gieo rắc cảm giác tuyệt vọng cho những người đang liên tục tấn công. Hàng phòng ngự này tuyệt đối không thể xuyên thủng.

Thông thường, đối với một đối thủ đứng yên không di chuyển, đòn đâm sẽ rất hiệu quả. Bởi vì những nhát chém khác đều có thể bị chặn lại bằng sức mạnh, nhưng đòn đâm... ngoại trừ việc dùng thân kiếm để đỡ như một thủy pháp sư nào đó, cách thông thường là phải né tránh.

Tuy nhiên, tên Ác ma lại dùng kiếm của mình tạo một góc để làm chệch hướng mũi kiếm đâm tới. Nhờ đó, cuối cùng hắn đã xử lý được tất cả mà không cần di chuyển bất kỳ bộ phận nào khác ngoài cánh tay.

“Kỹ thuật cũng quá cao…”

Harold lẩm bẩm.

“Tất nhiên rồi.”

Tên Ác ma trả lời như vậy, rồi cười lớn và nói tiếp.

“Kinh nghiệm của ta khác hẳn chúng mày, kinh nghiệm ấy. Chỉ vung kiếm được mươi, hai mươi năm mà đòi chạm được tới ta sao?”

Sau khi cười đáp, hắn lại nói tiếp.

“Nào, vậy thì, hiệp hai bắt đầu.”

“Ặc!”

Ngay khi Ác ma vừa dứt lời, bụng của Harold đã bị một cột đá đâm xuyên từ cả phía trước và sau.

“Area Heal. Area Heal. Area Heal.”

Eto niệm Area Heal ba lần liên tiếp để hồi phục vết thương chí mạng, rồi uống một lọ thuốc ma lực để hồi phục năng lượng.

“Ực!”

Tiếp đó, bụng của Gowan cũng bị cột đá đâm xuyên từ cả hai phía.

“Area Heal. Area Heal. Area Heal.”

Một lần nữa, Eto lại niệm Area Heal liên tiếp.

“Kh…”

Nils dùng kiếm đánh bật cột đá xuất hiện bất ngờ từ phía trước, nhưng lại bị cột đá từ phía sau đâm trúng.

“Area Heal.”

Bảy lần Area Heal liên tiếp.

Nhưng cuối cùng, Eto đã phải khuỵu một gối xuống đất.

“Anh Eto!”

Amon bất giác hét lên.

“Không sao.”

Eto đáp lại bằng một giọng nhỏ nhưng đầy mạnh mẽ, rồi lại uống cạn một lọ thuốc ma lực khác.

“Quả nhiên tên thần quan biết về Đọa Thiên này rất kiên cường. Ta nghe nói người sử dụng ma pháp hồi phục diện rộng sẽ phải chịu ‘đau đớn’, nhưng ngươi gần như không tỏ ra như vậy nhỉ.”

“Vì nó chẳng đau chút nào cả.”

“Thú vị... Cực kỳ thú vị... nhưng dù có chịu được đau đớn, thì sự cạn kiệt ma lực cũng không thể tránh khỏi phải không? Chắc hẳn thuốc ma lực của ngươi cũng sắp cạn rồi chứ.”

“Ngươi muốn thử không, Ác ma?”

Trước lời khiêu khích của Ác ma, Eto dồn sức vào ánh mắt và đáp lại.

Tuy nhiên, cậu hiểu rõ. Lọ vừa uống cạn là lọ cuối cùng rồi.

Không còn đường lui nữa.

Nhưng cậu không bỏ cuộc.

Nơi này là điểm giữa của Thánh đô và Hầm ngục phía Tây.

Của người đó... của Ma Nhân căm ghét Ác ma...

Khoảnh khắc tiếp theo.

Thế giới như vỡ ra.

Một màu đỏ lọt vào tầm mắt của sáu người.

Bầu trời nứt toác, và người rơi xuống, cũng giống như lần trước, là Ma Nhân Merlin màu đỏ!

“Ác ma!”

“Đến rồi à, Speruno!”

Ma Nhân với vẻ mặt phẫn nộ.

Ác ma với nụ cười tàn khốc.

“Những kẻ khác không cần thiết! Hỡi Gió!”

Khi Ác ma niệm chú, sáu người đang bao vây hắn bị thổi bay đi. Có lẽ dùng từ “bật ra” sẽ phù hợp hơn là “thổi bay”.

Đồng thời, Ác ma thu sáu cánh tay của mình lại còn hai. Và trong không gian vừa được giải phóng…

Trận chiến của những kẻ phi nhân đã bắt đầu.

“Gravity.”

Ma Nhân Merlin niệm chú.

“Đòn đầu tiên lúc nào cũng là nó sao! Hỡi Không!”

Khi Ác ma niệm chú, khối trọng lực tấn công hắn từ trên cao đã trượt khỏi người hắn và rơi xuống đất.

“Làm chệch hướng được Gravity ư?”

Merlin thốt lên một giọng kinh ngạc rõ rệt.

“Khà khà khà, đây là lần đầu tiên bị làm chệch hướng thay vì né tránh sao? Lần trước ta đã di chuyển để né mà. Lần này ta thử làm chệch hướng xem sao.”

Tên Ác ma vừa cười vừa nói.

Cả Merlin và Ác ma đều cố tình trò chuyện với nhau. Đây không phải là một trận chiến tốc độ cao, không ngừng nghỉ.

Cả hai đều hiểu rằng đối phương không phải là kẻ có thể bị áp đảo ngay từ đầu bằng toàn bộ sức lực. Một khoảnh khắc lơ là, hay một hành động vượt ngoài dự tính. Chỉ có một kết cục như vậy, khi suy nghĩ của kẻ này vượt qua kẻ kia ở khoảnh khắc cuối cùng.

Trận chiến một chọi một giữa Ác ma và Ma Nhân.

Trong khoảnh khắc, cả hai nhìn chằm chằm vào nhau.

Kẻ ra tay trước là Ác ma.

“Ta đi trước đây. Nghiệp Hỏa.”

Một thác lửa từ Ác ma lao về phía Merlin.

“Reverse.”

Nhưng, khi Merlin niệm chú, thác lửa đảo ngược và hướng về phía Ác ma.

“Phải rồi, ngươi trả đòn bằng cách đó nhỉ.”

Tên Ác ma nói vậy, rồi vung một tay, dễ dàng xóa tan ngọn lửa của chính mình đang lao tới.

“Vậy thì, thế này thì sao. Chu Viêm.”

Khi Ác ma niệm chú, một bức tường lửa xoay quanh Merlin xuất hiện.

“Thế này thì, cái phép Reverse kia của ngươi cũng không trả lại được đâu nhỉ?”

Tên Ác ma hỏi với vẻ thích thú.

“Invalid.”

Merlin niệm chú, và bức tường lửa biến mất trong tích tắc.

“Hừm. Đó là vô hiệu hóa ma pháp à? Hay là ‘trả về trạng thái ban đầu’? Thật thú vị.”

“Cứ phân tích tùy thích đi.”

Merlin nói như phun ra, rồi niệm chú.

“Gravity Needle.”

Từ trên trời, vô số những cây kim đen mảnh mai rơi xuống.

“Không trúng đâu.”

Tên Ác ma nói với vẻ thản nhiên rồi bắt đầu di chuyển với tốc độ cao để né tránh.

Tuy nhiên…

“Cái… Không di chuyển được?”

Khi những cây kim đen cắm xuống đất, tên Ác ma đột nhiên không thể cử động được nữa.

“Đây không phải là kim để đâm ngươi.”

“Cơ thể bị hút về phía những cây kim ư? Bị kéo từ mọi hướng, kết quả là không thể di chuyển. Ra là vậy.”

Phân tích của Ác ma.

“Rơi vào tình trạng đó mà vẫn còn phân tích được, ngươi cũng thản nhiên thật đấy.”

Merlin cau mày và lẩm bẩm.

“Speruno, rơi vào tình trạng này rồi mà không tấn công cận chiến sao?”

“Ta không liều lĩnh đến mức cận chiến với một Ác ma đâu.”

Merlin nói vậy, rồi dùng ma pháp để kết liễu trận đấu.

“Biến đi. Implosion.”

Vụ nổ co rút đã tiêu diệt Ác ma lần trước.

Nhưng…

“Ta đã đợi điều này! Thứ Nguyên Trảm.”

Tên Ác ma cười một nụ cười ma quái rồi niệm chú.

Ngay lập tức, vụ nổ co rút biến mất, chỉ để lại một tiếng gầm vang. Dĩ nhiên, cơ thể của Ác ma cũng không hề bị thổi bay.

“Vô lý…”

Đến cả Merlin cũng phải sững sờ.

Bị né tránh thì còn có thể hiểu, nhưng đây là lần đầu tiên ông trải nghiệm việc Implosion bị tiêu diệt.

“Phải, phải, ta muốn thấy vẻ mặt đó của ngươi đấy.”

Tên Ác ma nở một nụ cười thản nhiên.

Hơn nữa, nhờ Thứ Nguyên Trảm lúc nãy, những cây kim đen đang trói buộc chuyển động của Ác ma cũng đã biến mất hoàn toàn.

“Speruno, ma lực còn lại của ngươi không nhiều nữa phải không?”

Tên Ác ma lại nở một nụ cười tàn khốc và tuyên bố.

Vẻ mặt Merlin không thay đổi, nhưng rõ ràng đã khác so với trước khi tung ra Implosion. Dường như đó là một ma pháp tiêu tốn rất nhiều ma lực, ngay cả theo tiêu chuẩn của Ma Nhân.

Thực sự là một đòn tất sát.

Một đòn tất sát… nếu không thể kết liễu được đối thủ, thất bại là điều không thể tránh khỏi. Vì không thể kết liễu được, mạng sống của Merlin đang như ngàn cân treo sợi tóc…

Đáng lẽ là vậy.

Nhưng, một lần nữa, cục diện trận chiến lại thay đổi.

Đùng.

Một vật nặng từ trên trời rơi xuống, tạo ra một tiếng động lớn.

Nó nhắm vào Ác ma, nhưng dĩ nhiên hắn không phải là kẻ có thể bị một thứ như vậy đè bẹp.

“Bức tường băng?”

Ác ma và Merlin đồng thanh lẩm bẩm.

Thứ rơi xuống là một bức tường băng.

“Cái đó…”

“Chắc là đúng như mình nghĩ…”

“Làm gì còn ai khác nữa chứ…”

Sáu người của Phòng số 10 và Phòng số 11 đang quan sát từ xa. Amon lẩm bẩm, Eto đồng tình, và Nils khẽ lắc đầu.

Phải, đó là Băng Tường của thủy pháp sư mà họ biết…

Và rồi, Ryo xuất hiện.

Nhanh đến mức gần như là dịch chuyển tức thời…

“Ngài Merlin, tôi đến muộn.”

“Xem ra ‘Tiếng vọng’ đã đến nơi rồi nhỉ. Sống đến từng này tuổi, đây cũng là lần đầu tiên ta dịch chuyển mỗi giọng nói đi đấy. May mà lúc thực chiến đã thành công.”

Lý do Ryo dành cả một ngày đến Hầm ngục phía Tây trước khi đi Cộng hòa quốc chính là để sắp đặt cho tình huống này.

Merlin cũng đã phải luyện tập một việc chưa từng làm là “dịch chuyển chỉ giọng nói”…

Dù luyện tập thành công, cũng có trường hợp thất bại khi thực chiến.

Lần này, nó đã thành công cả trong thực chiến.

“Dù vậy, hỡi đứa con cưng của Yêu Tinh Vương, ta đã cố gắng câu giờ rồi... xin lỗi nhé, ma lực của ta cũng sắp cạn rồi.”

Gã đàn ông mặc đồ linh mục đen đứng đối diện họ, nụ cười đã tắt, nhăn mặt và mở miệng.

“Ta xác nhận lại chút, cái Nhân tố Tinh linh đang tuôn trào này, ngươi là Ryo, phải không?”

“Tôi không có người quen nào là Ác ma như ngươi cả!”

“Ừ, chắc ngươi không biết ta đâu. Leonor đã dặn ta là không được đánh nhau với ngươi... Con bé đó... bây giờ nó mới tỉnh lại nên ta còn mạnh hơn, nhưng chẳng mấy chốc nó sẽ mạnh hơn ta... đến lúc đó thì phiền phức lắm... chắc chắn sẽ bị nó lải nhải mãi cho xem.”

Trước lời nói của Ryo, tên Ác ma khẽ lắc đầu và đáp lại. Nửa sau câu nói nhỏ như tiếng lẩm bẩm…

“À, Leonor... Phải rồi, cô ta muốn giết tôi mà.”

Ryo cũng gật đầu.

“Nhưng đã đến nước này thì đành chịu thôi. Không phải lỗi của ta. Là do ngươi đã nhúng mũi vào. Phải, đây là một tình huống bất khả kháng không thể tránh khỏi. Leonor chắc sẽ hiểu... à không, chắc chắn là không hiểu đâu, nhưng đành chịu. Phải, không phải lỗi của ta.”

Tên Ác ma lặp đi lặp lại câu “không phải lỗi của ta” và lại nở một nụ cười.

“Không, vì lợi ích của tất cả mọi người, ngài cứ đi cho thì hơn?”

“Trong cái ‘tất cả mọi người’ đó, không có ta.”

Trước lời phàn nàn của Ryo, nụ cười của Ác ma trở nên tàn khốc.

Và thế là, trận chiến giữa Ryo và Ác ma đã mở màn.

“Icicle Lance Shower.”

Vô số ngọn thương băng của Ryo tấn công Ác ma. Không phải là Băng Thương thông thường, mà ngay từ đầu đã là một cơn mưa thương.

Tuy nhiên, Ác ma đã né được cơn mưa đó bằng dịch chuyển tức thời.

“Băng Lộ. Icicle Lance Shower.”

Băng Lộ đóng băng mặt đất.

Dù là Ác ma có thể dịch chuyển tức thời, hắn cũng phải đặt chân xuống đất chứ.

“Uおっ!”

Ngay khi đáp xuống, tên Ác ma bất giác thốt lên.

Vô số ngọn thương băng ập đến đó. Không chỉ từ một hướng, mà từ mọi hướng tấn công Ác ma.

“Thứ Nguyên Trảm.”

Ma pháp đã xé toạc và tiêu diệt Implosion và Gravity Needle của Merlin. Nó cũng xé toạc và tiêu diệt những ngọn thương băng của Ryo trong nháy mắt.

“...Dimension? Thứ Nguyên Trảm? Thật đúng là fantasy mà…”

Ryo kinh ngạc, bất giác thốt lên.

“Chậc. Lại phải dùng Thứ Nguyên Trảm với một con người... Giờ thì ta hiểu tại sao Leonor lại thích ngươi rồi.”

Tên Ác ma tặc lưỡi. Vừa cười vừa làm, thật là khéo léo.

“Nhân tiện, ngươi có nói là cận chiến rất vui đúng không?”

Tên Ác ma lẩm bẩm như vừa nhớ ra điều gì đó, rồi lấy ra một thanh kiếm từ đâu đó.

Nhưng không chỉ có vậy.

“Multiple 7.”

Ngay khi niệm chú, bảy tên Ác ma khác xuất hiện.

“Cái gì thế…”

Người bất giác lẩm bẩm là Nils.

“Ta cũng mới thấy lần đầu đấy.”

Merlin, người đã di chuyển đến gần sáu người, cũng nói với vẻ kinh ngạc.

Vẻ mặt đắc ý của Ác ma.

Nhưng, có một người không hề kinh ngạc.

“Là thứ sử dụng hiện tượng tạo ra chiều không gian liên tục nhỉ.”

Ryo giải thích.

“Tại sao ngươi lại biết…”

Nụ cười tắt ngấm, tên Ác ma kinh ngạc.

“Ngươi... đã hiểu được chân lý của thế giới này đến mức nào rồi…”

“Chẳng có gì đáng ngạc nhiên đâu, Ác ma ạ. Vốn dĩ, con người là những kẻ tìm kiếm chân lý.”

Ryo nói với vẻ cao ngạo như thể đây là cơ hội của mình.

Dĩ nhiên, Ryo không biết hiện tượng tạo ra chiều không gian liên tục là cái gì. Chỉ là, trước đây khi Leonor cho xem Multiple 7 này, cô ta đã dùng những từ đó để giải thích, nên cậu cũng chỉ nói lại theo thôi.

Nghe cũng ngầu mà.

Và đúng như dự tính, cậu đã thành công trong việc làm cho tên Ác ma trước mặt mất đi một chút bình tĩnh.

Làm đối phương mất bình tĩnh là bước đầu tiên trong các trận đối kháng.

Và để bồi thêm…

“Ác ma ơi, hãy mở to mắt ra mà xem. Avatar.”

Vỏ kiếm Murasame khẽ lóe sáng, và phân thân của Ryo xuất hiện... với số lượng là bảy người.

“Vô lý!”

Tên Ác ma bất giác hét lên.

“Thủy pháp sư thời nay thì ai cũng dùng được phân thân cả.”

“Đáng sợ thật, thủy pháp sư…”

Ryo nói, và tên Ác ma đã không nhận ra lời của Ryo là một câu nói đùa. Xem ra, hắn không biết nhiều về Ryo như Abel hay Leonor.

“Không, thú vị đấy…”

Tuy nhiên, năm giây sau, tên Ác ma lại nở một nụ cười.

Hắn lấy lại bình tĩnh thật nhanh.

“Nào, chiến thôi!”

Và thế là, trận đấu kiếm giữa tám tên Ác ma và tám Ryo đã bắt đầu.

Những tên Ác ma được tạo ra bởi Multiple 7 và những Ryo được tạo ra bởi Avatar ngang tài ngang sức. Tuy nhiên, bản thể chính của họ đều mạnh hơn những bản thể được tạo ra.

“Hừm... đáng lẽ các phân thân cũng có sức mạnh giống ta, nhưng có lẽ là do chênh lệch về kinh nghiệm đấu kiếm chăng?”

“Trong thực chiến, sự linh hoạt cũng rất quan trọng.”

Cả Ác ma và Ryo dường như đều không hài lòng với chuyển động của các phân thân mình tạo ra, họ vừa lẩm bẩm tự kiểm điểm vừa tiếp tục giao tranh.

Và rồi, họ đồng thời hạ gục hết các phân thân của đối phương.

“Các vấn đề đã được chỉ ra, cảm ơn nhé.”

“Ta cũng nghĩ lần sau mình sẽ tạo ra được những thứ tốt hơn.”

Ryo và Ác ma nhếch mép cười với nhau.

Cuối cùng thì, có lẽ cả hai đều là những kẻ cuồng chiến.

Và trận đấu kiếm một chọi một bắt đầu.

Đòn bổ dọc và chém ngang liên hoàn của Ác ma có tốc độ đáng kinh ngạc.

Nhưng Ryo đã né được chúng bằng bộ pháp của mình. Vừa né, cậu vừa vung thanh kiếm đang giơ lên để chém xuống.

Có lẽ, thông thường thì trận đấu sẽ kết thúc ở đó.

Tuy nhiên, tên Ác ma đã né được bằng dịch chuyển tức thời. Tận dụng cơ hội đó, hắn bắt đầu sử dụng dịch chuyển tức thời một cách thường xuyên.

Đến cả Ryo cũng gặp khó khăn khi đối phương đột ngột xuất hiện ngay sau lưng mình trong tích tắc.

(Thật đáng nể... Cũng giống như Sera sử dụng hoàn hảo phong ma pháp, tên Ác ma này cũng sử dụng thành thạo dịch chuyển tức thời. Leonor thì không dùng nhưng... chắc là mỗi Ác ma mỗi khác. Cũng giống như con người mỗi người một vẻ vậy…)

Dù gặp khó khăn, Ryo vẫn còn đủ bình tĩnh để suy nghĩ những điều như vậy.

Nếu không bình tĩnh thì gay go. Bởi vì…

(Chắc chắn là từ đây sẽ còn một bậc nữa.)

“Viêm Trùy.”

“Băng Tường 20 Lớp.”

“Phong Nhận Chu.”

“Ice Shield 256.”

“Thạch Duẩn Loạn Vũ.”

“Dynamic Steam Mine II.”

Ác ma tấn công, Ryo phòng thủ.

Một trận chiến ma pháp ở cự ly siêu gần song song với đấu kiếm. Ngay cả đối với Ryo, đây cũng là lần đầu tiên cậu trải nghiệm điều này…

“Cái tốc độ tạo ra ma pháp đó là gì vậy…”

“Là thành quả của việc rèn luyện không ngừng nghỉ mỗi ngày.”

Trước lời nói của Ác ma, Ryo tuyên bố với vẻ mặt tự mãn.

Và rồi, hai thanh kiếm va vào nhau, tạo thành thế kình kiếm.

“Liên Đạn Thủy.”

“Uおっ!”

Từ thế kình kiếm, một sóng xung kích bằng nước được bắn ra từ Murasame như một bệ phóng.

Một đòn pháo kích ở cự ly bằng không hoàn hảo, đến cả Ác ma cũng không thể nào đỡ được và bị thổi bay đi.

“Water Jet Thruster.”

Cậu đuổi kịp tên Ác ma bị thổi bay trước khi hắn kịp tiếp đất.

Và tung ra một nhát chém.

Nhưng, nó chỉ chém vào không khí.

Tên Ác ma đã né được bằng cách dịch chuyển tức thời từ trên không.

“Một ma pháp ở cự ly bằng không từ trạng thái kiếm va chạm... đó là kỹ thuật của Leonor mà!”

“Đúng vậy. Trước đây Leonor đã làm thế, gọi là Liên Đạn. Vì ở trạng thái tiếp xúc thì không thể né được, nên tôi đã bắt chước thử.”

“Này... không phải thứ có thể bắt chước dễ dàng đâu.”

Trước lời giải thích của Ryo, tên Ác ma kinh ngạc.

Vốn dĩ, một trận chiến ma pháp ở cự ly siêu gần thường không thể diễn ra. Bởi vì ở khoảng cách gần như vậy, việc vừa đấu kiếm vừa chiến đấu bằng ma pháp sẽ tạo ra quá nhiều sơ hở.

Nhưng, với khả năng tạo và điều khiển ma pháp của Ryo hay Ác ma, điều đó lại trở nên khả thi.

Hơn nữa, còn có cả trận chiến ma pháp ở cự ly bằng không, một đẳng cấp cao hơn.

Ma pháp từ trạng thái kiếm tiếp xúc... Dĩ nhiên, đối phương sẽ biết được ý định tạo ma pháp, nên sẽ bị tấn công vào sơ hở trước khi ma pháp được hình thành.

Thông thường là vậy.

Tuy nhiên, trước đây, Leonor đã thành công trong việc đó. Hơn nữa, là trong tình trạng kình kiếm với Ryo.

Vì vậy, lần này, Ryo đã thử bắt chước.

“Khà khà khà, nhưng mà thú vị thật.”

Tên Ác ma cười như vậy, rồi dịch chuyển tức thời đến trước mặt Ryo và tung ra một nhát chém.

Ngay khi Ryo đỡ đòn, hắn lại một lần nữa vòng ra sau lưng Ryo.

Một đòn tấn công đã nhiều lần làm khó Ryo.

Tuy nhiên... nhát chém của Ác ma đã chém vào không khí.

“Gì cơ?”

Tên Ác ma đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Ngay khi hiểu ra, hắn liền di chuyển sang một bên.

Nơi mà tên Ác ma vừa đứng, sau lưng hắn... Ryo đã vòng ra đó.

“Này... ngươi là thủy pháp sư mà? Làm sao có thể dịch chuyển tức thời được chứ.”

“Tôi đã làm cho ngươi thấy rồi còn gì?”

Trước sự kinh ngạc của Ác ma, Ryo nhếch mép cười.

“Di chuyển tốc độ cao bằng thủy ma pháp à!”

“Mư... Bị phát hiện ngay rồi à.”

Phương pháp rất đơn giản.

Cậu gần như kích hoạt Water Jet Thruster liên tục. Từ khắp bề mặt cơ thể, cậu phun ra những luồng phản lực đúng lúc để vòng ra sau lưng Ác ma. Cậu di chuyển trong tư thế đứng thẳng, chỉ bằng cách điều khiển vị trí và góc phun của các luồng phản lực.

Về phương diện này, Ryo có một mục tiêu vĩ đại.

“Sera còn làm mượt hơn nhiều.”

Dù đã làm được đến mức này, cậu vẫn cảm thấy mình chưa thể mượt mà bằng Sera.

Ma pháp trong cận chiến. Đỉnh cao sao mà xa vời đến thế.

“Thú vị... thú vị thật đấy Ryo. Giờ thì ta đã hiểu tại sao Leonor lại mê mẩn ngươi rồi.”

Tên Ác ma lùi ra xa, cười lớn rồi nói.

Và, hắn nói tiếp.

“Ta thực sự muốn giao kiếm với ngươi một trận ra trò.”

Nói rồi, một thanh kiếm khác, nhỏ hơn một chút, xuất hiện ở tay trái của hắn, khác với thanh kiếm hắn đang cầm ở tay phải.

“Song kiếm…”

Ryo lẩm bẩm.

“Sao thế? Ryo, đây là lần đầu ngươi đối đầu với một người dùng song kiếm à?”

Tên Ác ma cười... một nụ cười ma quái.

“Song kiếm không có nghĩa là chắc chắn sẽ thắng được nhất kiếm!”

Ryo mạnh mẽ tuyên bố.

Đó là sự thật. Trong kiếm thuật, việc sử dụng song kiếm không hề phổ biến. Dù thoạt nhìn có vẻ mang lại nhiều lợi thế, nhưng nó cũng có những nhược điểm cố hữu.

“Vậy thì chứng minh đi.”

“Được thôi.”

Nói nhanh hơn làm, Ryo tung ra một đòn tấn công toàn lực.

Tên Ác ma dùng thanh kiếm bên tay phải để đỡ lấy nó. Hơn nữa, còn đỡ một cách dễ dàng.

Vừa đỡ đòn tấn công của Ryo, hắn vừa bước một bước lớn bằng chân trái, đồng thời xoay hông và vung thanh tiểu kiếm bên tay trái để chém ngang.

Ryo nhảy lùi về phía sau một khoảng lớn để né tránh.

Chỉ một lần giao kiếm, nhưng nó đã khiến cậu hiểu ra sự phiền phức của đối thủ.

Việc hắn có thể đỡ hoàn toàn đòn tấn công toàn lực bằng một tay phải... trước hết, điều đó đã là không thể. Khó khăn của người dùng song kiếm nằm ở chỗ họ phải dùng một tay để đỡ đòn tấn công toàn lực bằng cả hai tay của đối phương. Đây là một yếu tố không thể bỏ qua nếu là trận chiến giữa người với người. Nếu quá tập trung vào việc đỡ đòn, đòn tấn công bằng tay còn lại sẽ bị chậm lại. Như vậy thì việc sử dụng song kiếm chẳng còn ý nghĩa gì.

Tuy nhiên, tên Ác ma trước mặt lại dễ dàng đỡ được bằng một tay.

“Lúc nãy, hắn đã dùng sáu cánh tay để đỡ hết kiếm của năm người bọn ta mà.”

“Vâng…”

Cuộc trò chuyện giữa Nils và Harold.

Ryo suy nghĩ.

Đối với con người, nhược điểm của song kiếm là tốc độ, vì phải vung một thanh kiếm nặng chỉ bằng một tay. Nhưng nếu muốn nhắm vào điểm yếu đó, trước hết phải dùng liên hoàn kích!

Ryo lao vào trong chớp mắt, xâm chiếm khoảng cách với Ác ma.

Cứ thế, cậu đâm tới.

Tiếp tục, đâm, đâm, đâm.

Nhưng, tên Ác ma lại nhẹ nhàng dùng thanh tiểu kiếm bên tay trái để làm chệch hướng.

Đó là một thanh kiếm được đưa ra với một góc độ hoàn hảo. Kỹ thuật đáng kinh ngạc! Không còn nghi ngờ gì nữa, về kỹ thuật kiếm, tên Ác ma trước mặt vượt trội hơn cả Leonor.

Trên hết, thanh kiếm bên tay phải lại được vung xuống từ trên cao.

Ryo né trong đường tơ kẽ tóc.

Tuy nhiên, như thể đã đoán trước được, từ vị trí chém xuống, nó lại bật lên theo đường chéo và tấn công Ryo một lần nữa.

Keng.

Cậu dùng Murasame để đỡ nhát chém vung lên.

Như thể đã đoán trước được điều đó, tên Ác ma bước chân trái lên, rồi cứ thế đâm bằng thanh tiểu kiếm bên trái.

Ryo xoay người để né. Cứ thế, cậu lùi lại một chút chỉ bằng một chân để giữ khoảng cách.

“Thất bại…”

Ryo lẩm bẩm.

Cậu đã không thể phá vỡ thế trận bằng liên hoàn kích. Thậm chí ngược lại, thanh kiếm bên phải và thanh tiểu kiếm bên trái đã tấn công Ryo một cách biến ảo với tốc độ đáng kinh ngạc. Khái niệm 'khó điều khiển bằng một tay' dường như chẳng có ý nghĩa gì với hắn.

“Gay go đây…”

Có lẽ không phải vì nghe thấy lời lẩm bẩm đó của Ryo, mà tên Ác ma đã mở miệng.

“Sao thế? Chẳng phải ngươi định chứng minh sao?”

Tên Ác ma vừa cười vừa nói.

Dĩ nhiên, Ryo không mắc bẫy khiêu khích đó.

“Tôi có nói là sẽ chứng minh, nhưng không nói là bây giờ!”

“Cái gì thế…”

Ừm… không bị khiêu khích… Chắc là vậy.

Dù sao đi nữa, tình hình khó khăn vẫn không thay đổi.

Nhược điểm ‘chậm’ của song kiếm không hề ảnh hưởng đến Ác ma. Vậy thì, làm thế nào để khắc chế đây…

Nghĩ ngược lại xem.

Ưu điểm lớn nhất của người dùng song kiếm là gì?

Đó là khả năng phòng thủ vượt trội. Nói một cách đơn giản, đối phương phải vượt qua được cả hai thanh kiếm để tấn công. Nhưng, bên phải cũng có kiếm, bên trái cũng có kiếm, và nếu đâm thẳng vào chính diện thì sẽ bị đỡ bởi cả hai kiếm.

“Là phòng thủ sao…”

Ryo lẩm bẩm, rồi thở ra một hơi ngắn.

Cậu không làm gì khác.

Tư thế của cậu cũng không thay đổi.

Nhưng…

Tên Ác ma trố mắt nhìn. Hắn nhận ra bầu không khí quanh Ryo đã thay đổi.

“Cái gì…?”

Hắn nhận ra bầu không khí đã thay đổi, nhưng không biết nó đã thay đổi như thế nào. Không biết, nhưng nó đã khác so với trước đây.

Tên Ác ma không hề biết rằng, phòng ngự mới chính là đỉnh cao kiếm thuật của Ryo…

Ryo chỉ làm một việc duy nhất.

Chỉ tập trung ý thức của mình.

Vào ‘Phòng ngự’.

Tên Ác ma chờ đợi để nghênh chiến.

…chờ đợi để nghênh chiến.

Nhưng, Ryo không hề động đậy. Đúng là, không một chút nhúc nhích.

Cậu giữ kiếm ở thế Seigan, cứ như vậy.

“Ý là bảo ta tấn công sao?”

Tên Ác ma lẩm bẩm.

Và cười.

“Thú vị. Vậy thì như ngươi muốn!”

Từ một khoảng cách xa hơn cả cự ly một bước một kiếm, hắn lao vào trong chớp mắt. Với tốc độ mà một con người không thể tưởng tượng nổi, tốc độ của một Ác ma.

Đòn đâm của thanh kiếm tay phải.

Ryo làm chệch hướng nó.

Nhát chém ngang của thanh tiểu kiếm tay trái nhắm vào cổ.

Ryo né được.

Cứ thế xoay người theo chiều kim đồng hồ, dùng thanh kiếm tay phải chém ngang vào hông.

Ryo đỡ một cách chắc chắn.

Như thể tận dụng lực bị đỡ, hắn xoay người ngược chiều kim đồng hồ, dùng thanh tiểu kiếm tay trái đâm vào ngực.

Ryo ưỡn ngực ra sau để né.

Khi né, cậu dùng phản lực từ trọng tâm đang dồn về phía sau để chuyển lại về phía trước, rồi cứ thế đâm tới.

Tên Ác ma dùng thanh kiếm tay phải để làm chệch hướng cú đâm đó, rồi bước một bước lớn bằng chân trái và đâm bằng thanh tiểu kiếm tay trái.

Thanh tiểu kiếm đâm vào sườn phải của Ryo!

Người kinh ngạc ngược lại là Ác ma. Tại sao cậu ta không né…

Tuy nhiên, hắn nhận ra ngay lập tức. Rằng mình đã sập bẫy.

Thanh Murasame vẫn đang đâm ra, vẽ một vòng tròn bằng mũi kiếm.

Cánh tay trái của Ác ma bị chém bay.

Nhưng, tên Ác ma cũng đã quyết tâm. Ngay khi nhận ra mình đã sập bẫy, hắn đã từ bỏ cánh tay trái.

Tay phải vẫn còn kiếm!

Mục tiêu là cổ của Ryo ở cự ly gần. Ở khoảng cách này không thể né được!

Ryo đã không né.

Cậu đưa cánh tay trái của mình lên từ bên dưới.

Cánh tay trái của Ryo bị chém bay. Nhưng đường kiếm của Ác ma đã bị lệch, và cổ của cậu được bảo vệ.

Và một lần nữa, một vòng tròn được vẽ bởi mũi kiếm của Murasame.

Cánh tay phải của Ác ma bị chém bay.

Khoảnh khắc tiếp theo, tên Ác ma nhảy lùi về phía sau một khoảng lớn. Vẻ mặt hắn mở to mắt kinh ngạc.

Lời lẩm bẩm của hắn, những người ở đó cũng có thể nghe thấy.

“Mi có thật là người không vậy…”

Hai người đối mặt nhau ở một khoảng cách xa.

Tên Ác ma mất cả hai tay, vẻ mặt kinh ngạc.

Ryo mất tay trái, sườn bị thương nặng, nhưng vẫn giữ Murasame ở thế Seigan bằng một tay phải, không để lộ một chút sơ hở nào.

“Khà khà khà…”

Vẻ mặt kinh ngạc vỡ tan, một tiếng cười không thể kìm nén được thoát ra từ miệng Ác ma.

“Thú vị thật đấy Ryo... à, thực sự rất thú vị.”

“…”

Ryo im lặng, không động đậy thanh kiếm đang ở thế Seigan.

“Cái chuyển động hình tròn đã chém bay cả hai tay của ta. Cái đó là gì vậy. Là ảo nghĩa hay gì đó à?”

“Bí kỹ, Viên Nguyệt Sát Pháp.”

Ryo đường hoàng nói ra cái tên mà cậu đã tự ý mượn từ một tiểu thuyết kiếm khách nổi tiếng.

Dù mục đích và chuyển động hoàn toàn khác với Viên Nguyệt Sát Pháp nguyên bản... nhưng với chuyển động của Murasame, mình không thể nghĩ ra cái tên nào khác nên đành chịu.

“Hô... Vừa ấn vừa kéo, nên đã bị chém mà không cần dùng sức... Thanh kiếm của Yêu Tinh Vương đó, quả là một lưỡi kiếm sắc bén.”

Tên Ác ma phân tích lý lẽ của kiếm... trông hắn có vẻ vui sướng.

Không, không phải là vui sướng, mà là hỷ duyệt, pháp duyệt, du lạc, duyệt lạc…

“Chơi với ta thêm chút nữa đi, nào.”

Một nụ cười... khó mà tả xiết.

Ác ma không mỉm cười... hắn nở một nụ cười tàn khốc, và cướp đi tất cả.

Phải, ngay cả hy vọng.

“Lục Tí.”

Khi Ác ma thốt ra lời đó, sáu cánh tay mọc ra.

Cả hai cánh tay mà Ryo đáng lẽ đã chặt đứt... cũng đã được tái tạo.

“Cái gì thế…”

Ryo chết lặng.

Cậu kinh ngạc không chỉ vì cánh tay vừa mới chém bay đã hồi phục, mà còn hơn thế nữa là hình dạng sáu tay của hắn.

Sáu người của Phòng số 10 và Phòng số 11 đang quan sát từ xa đã từng thấy hình dạng này trước đó. Họ đã bị áp đảo hoàn toàn bởi sức mạnh thể chất có thể đỡ được tất cả các đường kiếm của họ. Họ không hề có cảm tình tốt đẹp gì.

Vẫn giữ nụ cười trên môi, tên Ác ma mở miệng.

“Chỉ mình ta hồi phục thì cũng không công bằng, Ryo cũng có thể dùng Extra Heal để tái tạo lại cánh tay đấy. Ta sẽ đợi.”

“Không cần thiết.”

“Gì cơ?”

Ryo lặng lẽ tuyên bố, tên Ác ma nghiêng đầu.

Cậu đưa chân phải ra trước nhiều hơn một chút so với bình thường, và cánh tay phải cầm Murasame cũng dịch sang phải một chút... nhìn kỹ thì Murasame cũng ngắn hơn một chút so với bình thường.

Đối với một số người, nó có thể trông giống như đấu kiếm của phương Tây.

Ryo thủ thế Murasame bằng một tay phải, trong tư thế nửa người.

Một thế thủ của kodachi... nhỏ hơn một thanh kiếm thông thường.

Cậu đã làm cho lưỡi kiếm Murasame ngắn lại một chút để dễ dàng điều khiển bằng một tay. Có lẽ chỉ có kiếm băng mới có thể điều chỉnh được như vậy.

“Cái gì thế?”

“Song kiếm không có nghĩa là sẽ thắng được nhất kiếm. Tương tự, lục kiếm cũng không có nghĩa là sẽ thắng được nhất kiếm. Ác ma à, để đánh bại ngươi, thế này là đủ rồi.”

“Đừng có mà coi thường ta, nếu không ta sẽ cho ngươi chết trong đau đớn đấy?”

Một vẻ mặt phức tạp, pha trộn giữa hỷ duyệt và phẫn nộ hiện lên trên khuôn mặt Ác ma.

Đó là thái cực đối lập của sự bình tĩnh.

Trạng thái mà Ryo mong muốn.

Làm đối phương mất bình tĩnh là bước đầu tiên trong các trận đối kháng.

“Ngươi cứ thử xem.”

Ngay lúc này, Ryo, người đang ở thế yếu tuyệt đối về mặt chiến lực, lại vượt qua Ác ma về mặt tâm lý.

Dáng hình của tên Ác ma tràn đầy niềm vui và sự tức giận, cầm sáu thanh kiếm, bắt đầu lung lay.

Hắn lao vào với một tốc độ thần sầu, xâm chiếm khoảng cách với Ryo và bắt đầu một loạt đòn tấn công liên hoàn.

Đó đúng nghĩa là một loạt đòn liên hoàn.

Sáu thanh kiếm được cầm bởi sáu cánh tay tấn công Ryo.

Tuy nhiên, Ryo đã xử lý chúng một cách cẩn thận.

Cậu lùi chân trái, dùng thanh Murasame ngắn trong một tay phải để làm chệch hướng các đòn tấn công của Ác ma.

Nghiêng lưỡi kiếm để làm chệch hướng.

Tất cả, đều làm chệch hướng.

Vốn dĩ, thanh kodachi ngắn rất phù hợp cho việc phòng thủ. Thanh Murasame đã được rút ngắn lại có chiều dài của một thanh kodachi.

Tư thế nửa người làm giảm diện tích tấn công của đối phương một cách vật lý, và việc làm chệch hướng sức mạnh mà không nhận lấy các nhát chém từ chính diện, theo một nghĩa nào đó, có thể được coi là đỉnh cao của phòng thủ.

Đúng là, sức mạnh thể chất của người và Ác ma khác nhau.

Những điều không thể xảy ra với kiếm của người, lại có thể xảy ra với kiếm của Ác ma.

Nhưng dù là người hay Ác ma, mọi sự tồn tại đều chịu ảnh hưởng của vật lý một cách bình đẳng.

Lẽ của kiếm chính là lẽ của vạn vật.

Chiến đấu theo quy luật vật lý là điểm khởi đầu và cũng là ảo nghĩa của kiếm lý.

Phòng thủ của Ryo không đỡ mà làm chệch hướng, biến quán tính và trọng lực thành đồng minh của mình.

Tên Ác ma, bị làm chệch hướng, phải kìm lại thanh kiếm của mình đang hướng về một phía không mong muốn do quán tính, và lại đưa nó vào một loạt đòn tấn công liên hoàn.

Gợi ý cho tư thế này là từ những gì Nils đã cho cậu thấy. Đó là ‘cuộc chiến’ với nhân mã.

Dĩ nhiên đối thủ lần này là Ác ma. Hắn khác biệt hoàn toàn so với nhân mã từ những điều cơ bản…

“Nếu ngươi định phòng thủ để khiến ta kiệt sức thì vô ích thôi. Ta không biết mệt là gì đâu.”

Tên Ác ma nhìn thấu ý đồ của Ryo, và tuyên bố như vậy với một nụ cười.

Đối lại, Ryo vẫn tiếp tục phòng thủ trong im lặng.

Im lặng, nhưng không có sự tuyệt vọng.

Im lặng, nhưng không hề vội vã.

Im lặng... và thậm chí còn trông có vẻ bình tĩnh.

Giữa một trận đấu kiếm ác liệt, bị phơi mình trước những nhát chém mạnh mẽ của tên Ác ma sáu tay, bản thân lại mất đi cánh tay trái và có một lỗ lớn ở bụng... dù nhìn thế nào cũng là một thế yếu tuyệt đối.

Ấy vậy mà.

Có lẽ người ta gọi đó là trạng thái vô ngã.

Trong lòng Ryo không còn một chút do dự nào.

Đau, không đau, mạnh, yếu... vui, sợ, tất cả đều không tồn tại.

Một tâm trí, không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì.

Vũ khí của Ryo là lẽ của vạn vật và lẽ của tâm trí.

Vật lý và tâm lý.

Ryo phòng thủ.

Chỉ tiếp tục phòng thủ mà thôi.

Tuy nhiên... điều đó, lại đang dồn Ác ma vào chân tường.

“Tại sao không phá được?”

Trong mọi cuộc chiến... từ đấu trí đến những cuộc quyết đấu sinh tử, sự bình tĩnh luôn được cho là quan trọng.

Sự bình tĩnh của Ryo đã cướp đi sự bình tĩnh của đối thủ, và gieo vào lòng hắn sự do dự.

Ý đồ của hắn là gì?

Cứ tiếp tục chiến đấu như thế này có ổn không?

Hắn sẽ phản công ở đâu?

Trước lúc đó, mình có nên làm gì đó để quyết định thắng bại không…

Sự dao động trong tâm trí sẽ dẫn đến sự dao động của cơ thể.

Không một ai nhận ra sự thay đổi đó.

Ít nhất là ở nơi này.

Cả ba thành viên của 『Phòng số 10』 đã trở thành mạo hiểm giả hạng B, lẫn nhóm 『Phòng số 11』 với Ziek, người sở hữu tài năng hiếm có… ngay cả Ma Nhân Merlin, người đã sống một khoảng thời gian dài đằng đẵng, cũng không nhận ra sự thay đổi cực nhỏ ấy.

Một đường kiếm lệch đi một milimet.

Một góc kiếm chệch đi một lần.

Một nhát kiếm… chậm đi không phẩy một giây.

Ác ma đang vung kiếm không hề nhận ra.

Ngay cả Ryo, người đang hứng chịu những đường kiếm đó, cũng không nhận thức được một cách rõ ràng. Cơ thể cậu chỉ tự động di chuyển.

Gạt phắt thanh kiếm của ác ma… đồng thời lao vào một bước dài.

Thanh Murasame được vung ra ngay tức thì, vẽ nên một vòng tròn.

Liên tiếp năm vòng.

Vòng tròn cuối cùng không được vẽ ra.

Bởi vì ác ma đã kịp rụt tay lại, bảo vệ được cánh tay cuối cùng của mình.

Nhưng đó là một cái bẫy.

Vòng tròn cuối cùng được vẽ ra từ phía sau lưng ác ma.

Thứ bị chém bay không phải là cánh tay thứ sáu, mà là đầu của ác ma.

Những hạt nước li ti phản chiếu ánh sáng, lơ lửng sau lưng Ryo…

Trận chiến giữa Ryo và ác ma đã kết thúc.

Không một ai lên tiếng.

Phải hơn một phút trôi qua.

Người mở miệng lại là một nhân vật không ai ngờ tới.

"Thua tâm phục khẩu phục rồi."

Đó là cái đầu của ác ma đang lăn lóc trên mặt đất.

Đúng vậy, ác ma không chết dù bị chặt đầu…

"Leonor cũng thế, nhưng mấy người đúng là đồ gian lận."

"Biết làm sao được, mỗi chủng tộc mỗi khác. Chỉ vậy thôi."

Cuối cùng Ryo cũng trở lại với vẻ bình thản thường ngày và buông lời phàn nàn. Đáp lại cậu, ác ma nhún vai… à không, là cái cơ thể không đầu của hắn đang nhún vai.

Cơ thể ác ma bắt đầu bước đi, nhặt cái đầu đang lăn lóc trên đất lên và kẹp dưới nách.

"Tên ta là Jean-Jacques Ramon Deus. Lần này là ta thua. Với lại, cũng sắp hết giờ rồi. Nhưng lần sau, ta sẽ thắng."

Cảnh tượng ác ma kẹp đầu mình dưới nách đã làm tan biến sự căng thẳng của trận chiến. Trông nó rất chi là hài hước…

Dù vẫn đang thủ thế với thanh Murasame, Ryo đáp lời.

"Xin lỗi, tôi xin kiếu."

Ryo từ chối lời đề nghị của ác ma, à không, của Jean-Jacques. Đánh nhau với ác ma mệt lắm.

"Khà khà khà, Leonor nói đúng thật, miệng thì cứ bảo xin kiếu không đánh nhau, thế mà suốt trận đấu, chẳng phải ngươi đã cười rất vui vẻ đó sao? Nói gì cũng vô ích. Ngươi là một kẻ cuồng chiến."

"Hả…"

Trước lời khẳng định của Jean-Jacques, Ryo làm một vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Một người bình thường hiếm khi nào vui vẻ khi bị nói là "kẻ cuồng chiến".

Lúc này, Jean-Jacques nhìn về phía nhóm 『Phòng số 10』, 『Phòng số 11』 và Merlin.

"Hỡi những kẻ biết về Đọa Thiên, từ nay về sau, ta sẽ không ra tay với các ngươi nữa. Làm vậy thì chắc chắn, sau này Ryo sẽ lại chiến đấu với ta thôi."

"Ể…"

Ryo chết sững.

Đúng là… mình không ngần ngại chiến đấu vì đồng đội, nhưng mà… Cảm giác có gì đó sai sai.

"Tôi có lợi lộc gì khi chiến đấu chứ…"

"Chỉ chiến đấu vì đồng đội thôi là không đủ sao? Ryo nhà ngươi thật là một kẻ bạc bẽo."

"Tôi chỉ biết là mình đang bị nói những lời rất tệ…"

Ryo thở dài.

"À phải rồi, Leonor có nói. Khi ngươi chữa trị cho Elizabeth, nó đã cho ngươi biết điều ngươi muốn, phải không? Kể từ lần sau, cứ mỗi lần thắng ta, ta sẽ cho ngươi biết một điều. Thế được chứ?"

"…Thật không thể tin được."

"Còn nữa, Speruno. Ngươi nên đi ngủ đi thì hơn."

"Không cần ngươi nói lão cũng biết."

Jean-Jacques nói với Merlin, và Merlin đáp lại với vẻ mặt cau có.

"Xin lỗi cho tôi hỏi…"

Lúc đó, có một người xen vào từ bên cạnh. Đó là Eto.

"Hửm? Thần quan biết về Đọa Thiên à. Có chuyện gì? Ta đang có hứng. Đặc biệt cho phép ngươi hỏi một câu."

Nghe câu trả lời của Jean-Jacques, Ryo thầm nghĩ sao mà ra vẻ ta đây thế. Đã vậy còn đang kẹp cái đầu dưới nách nữa chứ.

"Trước đây, ngài đã nói. Một 'Sự Tồn Tại' đã Đọa Thiên, rời bỏ Thần thì sẽ ra sao? 'Sự Tồn Tại' đó làm gì để không bị tan biến? Xin hãy cho chúng tôi biết điều đó có liên quan gì đến chúng tôi."

Eto nhìn thẳng vào Jean-Jacques và nói một cách dõng dạc. Dù chưa hồi phục hoàn toàn sau khi cạn kiệt ma lực, đôi mắt của Eto vẫn đầy sức mạnh.

"Hừm… Thôi được. Vì không có thời gian nên ta sẽ nói ngắn gọn, 'Sự Tồn Tại' đó, để không bị tan biến, sẽ khao khát Mảnh vỡ của Thần."

"Mảnh vỡ của Thần?"

"Đúng vậy. Có thể nói, Mảnh vỡ của Thần được ẩn giấu trong tất cả mọi tạo vật của Thần… Nhưng trong số đó, độ tinh khiết của Mảnh vỡ của Thần ẩn trong con người cao đến mức không thể so sánh với các sinh vật khác. Ngay cả so với rồng hay tên Speruno kia, độ tinh khiết ấy vẫn cao đến đáng kinh ngạc."

Trước lời giải thích của Jean-Jacques, chỉ có Ma Nhân Merlin là gật đầu.

Có lẽ Merlin biết về Mảnh vỡ của Thần.

"Con người dường như không biết, nhưng thế giới này được duy trì sự cân bằng bởi rất nhiều yếu tố. Mảnh vỡ của Thần cũng là một trong những thứ duy trì sự cân bằng đó. Hơn nữa, nó còn là một cán cân cực kỳ quan trọng. Vì vậy, nếu một lượng lớn người bản địa ở một khu vực nào đó chết đi trong thời gian ngắn, sự cân bằng sẽ bị phá vỡ. Vùng đất đó sẽ dễ biến họ thành Wraith hay Skeleton, và các sinh vật khác cũng dễ bị biến đổi thành những dạng bất thường. Do đó, 'Sự Tồn Tại' khao khát một lượng lớn Mảnh vỡ của Thần cũng không thể dễ dàng cướp đoạt chúng được."

Ryo nghĩ rằng, những người hiểu được điều này có lẽ chỉ có Eto, Ziek, Merlin và cậu mà thôi.

"Nói cách khác, vì không thể ra tay với người bản địa, nên họ triệu tập rất nhiều người từ bên ngoài đến để đoạt lấy Mảnh vỡ của Thần từ những người đó…"

Trước lời xác nhận của Ziek, Jean-Jacques gật đầu.

"Đoàn sứ giả của chúng ta chính là những người được triệu tập…"

Giọng Eto có chút run rẩy. Jean-Jacques lại gật đầu.

"Vì thế nên mới cần vật tế thần…"

"Hửm? Leonor nói cho ngươi biết à?"

"Vâng, đại loại vậy."

"Cái con nhỏ đó thật là… Cái miệng cũng lắm chuyện quá rồi đấy."

Trước lời của Ryo, Jean-Jacques vừa lắc nhẹ đầu vừa đáp.

"'Sự Tồn Tại' khao khát một lượng lớn Mảnh vỡ của Thần, có phải là Giáo hoàng mới không?"

Trước câu hỏi của Merlin, tất cả mọi người, trừ Jean-Jacques, đều quay sang nhìn Merlin với ánh mắt kinh ngạc.

"Speruno, thú thật là ta cũng không biết. Là chính Giáo hoàng… hay là kẻ đứng sau hắn… Xin lỗi nhé, ác ma cũng không phải toàn năng đâu."

Jean-Jacques vừa nói vừa nhún vai.

Nhưng chắc chắn rằng, họ đã biết được rất nhiều điều mà trước đây chưa từng biết.

"Tiện thể nói thêm, nghe nói càng trải qua những kinh nghiệm cận kề cái chết, độ tinh khiết của Mảnh vỡ của Thần càng cao… Ta cũng không biết chi tiết. Chắc vì vậy nên mới có nhiều kẻ như thế đến đây, phải không?"

"Để hộ tống nhiều văn quan, rất nhiều quân nhân và mạo hiểm giả đã đi cùng…"

Eto nhíu mày đáp lại lời bổ sung của Jean-Jacques.

Những người thường xuyên đối mặt với những trải nghiệm cận kề cái chết, không ai khác chính là những quân nhân ra chiến trường hay các mạo hiểm giả.

"Thôi, ta sắp phải đi rồi."

"Ngài không đi qua cánh cổng vuông màu đen à?"

"À, đó là của Leonor phải không? Cái đó là ta mở ra cho nó. Năng lực cố hữu của ta là can thiệp chiều không gian nên ta rất giỏi việc này. Dù vậy, vẫn có giới hạn thời gian."

Jean-Jacques vừa nói xong, cơ thể hắn bắt đầu mờ dần. Những cánh tay bị chém đứt và thanh kiếm cũng bắt đầu biến mất.

Và rồi, hắn nói.

"Ta đã nói cho các ngươi nhiều như vậy rồi. Tự mình xoay sở đi nhé."

Nói xong câu đó, hắn hoàn toàn biến mất.

"Ryo, trước hết phải trị thương đã."

Eto nói vậy, rồi uống lọ thuốc ma thuật mà Ryo đưa và niệm chú.

"Extra Heal."

Nhờ đó, cánh tay trái bị đứt của Ryo được tái tạo, và vết thương bên hông cũng được chữa lành.

"Lần nào nhìn cũng thấy thật đáng sợ."

Trước lời lẩm bẩm của Ryo, Eto cười khổ.

Sau khi hồi phục xong, Ryo quay sang phía Merlin và cúi đầu.

"Cảm ơn ngài rất nhiều, ngài Merlin."

"Hửm?"

Nhưng Merlin có vẻ không hiểu rõ lắm.

"Nhờ có ngài Merlin câu giờ mà tôi đã đến kịp."

"Ra là chuyện đó. Chà, ta chỉ được dặn là nếu ngươi rời đi, có khả năng ác ma sẽ lại đến gây sự với sáu người kia. Ta để ý thì đúng là nó xuất hiện thật. Lại còn ở giữa Hầm ngục phía Tây và Thánh đô nữa chứ."

"Địa điểm này có ý nghĩa gì sao…"

"Vì Hầm ngục phía Tây có ta ở đó. Còn Thánh đô thì từ xưa ác ma đã không dám lại gần."

Thánh đô có thứ gì đó linh thiêng ư? Không thể nào… Kẻ đã 'Đọa Thiên' lại là Giáo hoàng hoặc kẻ đứng sau lưng ông ta, làm sao có thứ gì linh thiêng được. Hay là, dù đã 'Đọa Thiên' nhưng vẫn còn… yếu tố khiến ác ma không muốn lại gần?

Ryo suy nghĩ vẩn vơ.

"Đúng là… ác ma đó, Jean-Jacques, luôn xuất hiện vào những lúc không có Ryo ở đây…"

Eto vừa nhớ lại vừa gật đầu.

"Chắc là do bị Leonor dặn không được đụng đến tôi chăng."

"Là ác ma còn lại nhỉ."

Ryo suy đoán, và Amon gật đầu.

"Leonor đó… cũng không phải là đang bảo vệ Ryo, phải không?"

"Tất nhiên rồi. Cô ta muốn giết tôi mà. Mà, không phải chỉ đơn giản là giết, mà là kiểu muốn chiến đấu hết sức, đánh bại tôi, và tận hưởng kết quả là giết được tôi thì phải."

"Ờ, ừm… Ta không thể hiểu nổi cảm xúc đó."

Trước lời giải thích của Ryo, Nils vừa lắc đầu vừa đáp.

Không chỉ Nils, mà sáu người còn lại… tức là cả Merlin cũng đang lắc đầu. Dĩ nhiên, Ryo cũng không hiểu nổi.

"Nhưng Jean-Jacques đã cho chúng ta rất nhiều thông tin có thể nói là quý giá."

Ziek đưa câu chuyện trở lại.

"Không ngờ lý do phái đoàn chúng ta được gọi đến lại là như vậy…"

Harold lẩm bẩm.

Dù vậy, đối với Harold, đây cũng là một cơ hội ngàn năm có một. Vì sự non nớt của bản thân mà cậu bị dính phải Phá Liệt Linh Chú, và cứ thế này thì chỉ có nước chết.

Giáo hội Tây Phương có lưu giữ máu của Ma Vương có thể giải được Phá Liệt Linh Chú, và đó đã trở thành hy vọng của Harold. Cuối cùng, vì toàn bộ máu Ma Vương được lưu giữ đã bị mất hết, họ đã phải tự mình tìm kiếm Ma Vương, tìm ra và được chia cho máu, nhờ đó lời nguyền mới được giải…

Lý do mà một phái đoàn từ các Quốc gia Trung ương được gọi đến là để thu thập Mảnh vỡ của Thần. Bởi vì nếu giết những người đến từ nơi xa, sự cân bằng của khu vực sẽ không bị phá vỡ.

Một lý do thật vô lý.

"Tuy nhiên, dù đã đến nước này, vẫn còn vài bí ẩn chưa được giải đáp."

Khi Ryo nói vậy, bảy người còn lại đồng loạt nhìn cậu.

"Đầu tiên, là máu của Ma Vương mà Harold đáng lẽ đã được nhỏ lên trán. Nghe nói nó được cất giữ ở Kho Lưu Trữ số Một, nhưng tại sao cả bốn kho lưu trữ, bao gồm cả kho đó, đều bị tấn công."

"À, đúng thật."

Eto gật đầu trước lời nói của Ryo.

"Và lý do tại sao các cuộc đàm phán giữa các Quốc gia Trung ương và Pháp Quốc lại diễn ra một cách cực kỳ nghiêm túc… trong khi đằng nào họ cũng định giết hết chúng ta."

"Chắc là vì những người biết về âm mưu thu thập Mảnh vỡ của Thần chỉ là một số rất ít."

Nils khoanh tay đáp lại lời của Ryo.

"Và cuối cùng, là ngài Merlin."

"Hử? Lão á?"

Ryo quay sang Merlin và nói, Merlin ngạc nhiên hỏi lại.

"Là lý do tại sao ngài Merlin không ngủ."

"À… đúng thật."

Ryo nói, và Nils cũng gật đầu.

"Chắc là việc ngủ của các ngài khác với con người chúng tôi. Vừa nãy Jean-Jacques cũng nói ác ma Leonor còn yếu vì mới ngủ dậy… chắc là kiểu như vậy phải không?"

"Ừm, cũng gần như vậy."

Trước câu hỏi của Ryo, Merlin cũng gật nhẹ đầu đáp lại.

"Chúng lão là Speruno… con người gọi là Ma Nhân, nhưng chúng lão tự gọi chủng tộc mình là Speruno. Speruno ít nhất nên ngủ một lần mỗi nghìn năm. Nếu không, sức mạnh sẽ suy giảm một cách cực độ."

"Sức mạnh suy giảm…"

Ziek lẩm bẩm trước lời giải thích của Merlin.

"Con người cũng vậy, thiếu ngủ thì không thể phát huy hết sức lực phải không? Cứ coi như đây là phiên bản tệ hơn của việc đó là được. Lý tưởng là ngủ năm trăm năm rồi thức năm trăm năm. Lão đây đã không ngủ mấy nghìn năm rồi… quả thật là tình trạng tồi tệ."

Merlin vừa nói vừa cười khổ.

"Việc ngài Merlin cứ luôn thức có liên quan đến Ma Vương Quân phải không ạ?"

Trước câu hỏi của Eto, Merlin hơi mở to mắt.

"…Ừm, cũng gần như vậy."

Trông ông có vẻ khó nói.

"Vai trò của ngài Merlin là để Ma Vương Quân không đi quá đà?"

Thật đáng ngạc nhiên, Amon đã nói trúng tim đen.

"Tại sao… ngươi lại nghĩ vậy?"

Merlin hơi nhíu mày hỏi lại. Có lẽ là một biểu cảm nằm giữa sự bối rối và nụ cười khổ.

"Chỉ là cảm giác thôi ạ. Sức mạnh của Ma Vương trong truyền thuyết rất khủng khiếp. Các ma vật đi theo cũng… ví dụ như tộc nhân mã, cũng rất đáng gờm. Tôi có cảm giác rằng nếu những ma vật như vậy tuân theo Ma Vương, các quốc gia ở phía Tây có lẽ đã bị hủy diệt nhiều lần rồi."

Amon nói dứt khoát.

Nghe vậy, Merlin bật cười khổ một cách rõ ràng.

"Đúng là… lão không nghĩ sẽ bị hủy diệt nhiều lần đâu, nhưng… cái gọi là Nhân tố Ma Vương thực sự phiền phức đến đáng kinh ngạc."

Nhân tố Ma Vương là thứ tồn tại bẩm sinh trong nhiều ma vật, và khi Ma Vương gây dựng quân đội, nó giống như một "Ràng buộc" hay "Lời nguyền" buộc chúng phải tuân theo Ma Vương Quân.

"Ngay cả khi Ma Vương không mong muốn, Nhân tố Ma Vương đôi khi vẫn tự phát huy tác dụng."

"Không thể nào…"

Ryo chết lặng trước lời giải thích của Merlin.

Sáu người còn lại cũng đang sững sờ.

"Một khi đã được kích hoạt, Nhân tố Ma Vương sẽ duy trì trạng thái kích hoạt một thời gian. Sau khi hấp thụ một lượng nhất định Mảnh vỡ của Thần, nó sẽ dần trở về trạng thái cơ bản theo thời gian, nhưng…"

"Mảnh vỡ của Thần… Vậy nên Ma Vương Quân không thể không xung đột với con người…"

Ryo bổ sung và gật đầu trước lời giải thích của Merlin.

"Ừm. Đành chịu thôi… vì là tạo vật của Thần, nên chúng lão không làm gì được. Đối với con người thì đúng là không thể chịu đựng nổi phải không? Nhưng các ma vật cũng không thể chống lại Nhân tố Ma Vương. Vì thế, phải có ai đó giữ cân bằng."

"Đó là ngài Merlin."

"Ừm. Chúng lão, tộc Speruno, không bị cấy Nhân tố Ma Vương. Vì vậy, ngay cả khi Nhân tố Ma Vương đang được kích hoạt, chúng lão vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh…"

"Vậy nên ngài luôn ở bên cạnh Ma Vương với vai trò tham mưu. Để Ma Vương Quân không đi quá đà, không giết quá nhiều người… Tôi đã đọc trong ghi chép rằng ngài luôn có mặt tại lễ ký kết hiệp định đình chiến cuối cùng."

Eto bổ sung cho lời giải thích của Merlin.

Eto và Ziek đã đọc cả những ghi chép về vấn đề này tại thư viện chuyên ngành của Thánh đô.

"Nếu một ngày nào đó có thể gặp được đấng Thần linh, lão nhất định muốn hỏi. Tại sao lại tạo ra thứ như Nhân tố Ma Vương."

Merlin vừa nói vừa lắc đầu lia lịa.

Sau khi chia tay Merlin, cả nhóm đã đến cổng vào Thánh đô.

"Chỉ còn hơn ba mươi ngày nữa là đến lễ nhậm chức của Giáo hoàng."

Ziek nói, Harold và Gowan gật đầu.

"Chúng ta cứ làm từng việc một thôi. Vốn dĩ, đối thủ của chúng ta chưa chắc đã là kẻ mà chúng ta có thể thắng được, nếu đó là một sự tồn tại khao khát Mảnh vỡ của Thần."

"Mà… vốn dĩ trận chiến vừa rồi cũng đã vượt quá tầm hiểu biết của ta rồi."

Nils nhìn Ryo và nói.

Rồi anh hỏi tiếp.

"Mà này, lúc cuối, cánh tay trái của cậu bị chém đứt rồi phải không? Lúc đó, nếu trận chiến cứ tiếp diễn thì cậu định làm gì?"

"À… Chắc là trận chiến ma pháp chăng? Hoặc cũng có thể tạo một cánh tay bằng băng để tiếp tục đấu kiếm."

"Làm được chuyện đó à!"

"Ai biết? Tôi đã làm thử bao giờ đâu?"

"Này…"

Nils bật lại câu trả lời bâng quơ của Ryo.

"Thì… dù tôi có nói ‘Nils, thay tôi đi’, cậu cũng đâu có thay, phải không?"

"À, tất nhiên rồi. Tuyệt đối không thay. Không đời nào ta thay!"

Nils từ chối một cách thẳng thừng trước câu hỏi của Ryo.

Eto và Amon nghe vậy chỉ biết cười khổ.

Còn Ryo thì thở dài.

"Mà, dù sao cũng đã kết thúc mà không bị bay đầu. Dù về mặt nội dung thì vẫn còn kém xa lắm."

"Thế mà vẫn còn kém xa…"

Amon lẩm bẩm trước lời nói của Ryo.

"Sớm muộn gì cũng sẽ là không chiến, tức là chiến đấu ba chiều hoàn toàn thôi."

"Rốt cuộc thì cậu đang nhắm đến cái gì thế, Ryo…"

Nils lẩm bẩm trước lời dự đoán tương lai bâng quơ của Ryo.

Ryo đang nhắm đến đâu… điều đó, không một ai biết…

Dĩ nhiên, cả Ryo cũng vậy.

《Đại loại là, bên này cũng gặp nhiều chuyện lắm.》

《Ờ, ừm… Đúng là có vẻ vất vả thật.》

Ryo cảm nhận được sự bối rối của Đức vua.

《Abel, nếu có chuyện gì thì cứ tâm sự với tôi nhé? Dù gì tôi cũng là Bút đầu Công tước mà!》

《Không… ta đã xem trận chiến với ác ma Jean-Jacques lúc đó qua Vang Vọng Linh Hồn rồi, nhưng mà…》

《À, ra là vậy. Cậu đã được chứng kiến một cảnh tượng thú vị rồi nhỉ?》

《Phải nói sao nhỉ… một trận chiến ở một đẳng cấp khác hẳn.》

Đó là cảm nhận chân thật của Abel.

Abel là một kiếm sĩ. Vì thế, có thể nói anh là một chuyên gia về cận chiến.

《Lúc cuối, cậu đã làm Jean-Jacques mất bình tĩnh và do dự, phải không. Màn đấu trí đó thật xuất sắc.》

《…Thật ra thì từ ngay trước đó một chút, tôi đã không nhớ rõ lắm.》

《…Hả?》

《À không, nói chính xác thì khác. Tôi có thể nhớ lại được, nên ký ức vẫn còn. Nhưng nó cứ mờ ảo thế nào ấy, cảm giác như là ký ức của tôi mà lại không phải của tôi.》

《Hừm.》

Ryo vừa nghiêng đầu vừa cố nhớ lại. Ở phía bên kia của Vang Vọng Linh Hồn, Abel thực ra cũng đang nghiêng đầu.

《Giống như vào 'zone' hay trạng thái vô ngã ấy, tôi cảm giác cơ thể tự di chuyển mà không cần suy nghĩ nhiều.》

《Ra vậy. Ta cũng từng nghe nói về chuyện đó.》

Ryo nói dựa trên kiến thức từ Trái Đất hiện đại, còn Abel thì gật đầu dựa trên những câu chuyện nghe được trong giới kiếm thuật.

《Nhưng phải bị dồn vào chân tường mới đạt được trạng thái đó thì cũng không hay lắm nhỉ.》

《Không phải là không hay đâu. Bình thường người ta không thể vào trạng thái đó được đâu.》

《Lý tưởng nhất là có thể chủ động bước vào 'zone' bất cứ lúc nào.》

《Đúng là, nếu làm được thế thì lý tưởng thật.》

Abel cũng đồng tình gật đầu.

Vừa gật đầu, thứ khiến Abel bận tâm hơn cả màn đấu trí tâm lý… chính là tốc độ chiến đấu của cả hai.

《Cả cậu và Jean-Jacques đều chiến đấu ở một ngưỡng tốc độ khủng khiếp.》

《Ể? Abel chưa từng đấu tập với Sera sao? Phong Trang của Sera chẳng phải cũng là đấu kiếm ở ngưỡng tốc độ đó sao?》

《Ừm, chưa từng, và sau này cũng sẽ không…》

Abel thầm thề trong lòng.

Và, Ryo nghĩ đến một điều hiển nhiên.

(Mà nói mới nhớ, dạo này mình không gặp Sera.)

Khu rừng phía Tây Vương quốc.

"Ta về rồi đây."

"Lão Bà Bà, mừng người đã về."

Sera là người đầu tiên ra đón Lão Bà Bà vừa trở về từ chuyến công tác ở Vương đô.

Từ đó có thể nhìn thấy sân tập được xây trong làng, nơi rất nhiều tộc Elf đang nằm la liệt. Chắc hẳn họ đã bị Sera đánh bại.

"Sera à… không phải ta, mà là con đi đến Vương đô giao đồ cũng được mà? Con chính thức là người đại diện kế nhiệm của khu rừng phía Tây này rồi. Ở Vương đô người ta cũng không dám đối xử qua loa đâu… vả lại ta cũng mệt mỏi với việc đi lại giữa đây và Vương đô lắm rồi."

"Không, việc đó xin giao cho Lão Bà Bà."

Sera kiên quyết từ chối.

Lão Bà Bà biết lý do tại sao.

"Chắc lại vì Ryo không có ở Vương đô chứ gì."

"Quả là Lão Bà Bà, người thấy rõ mọi chuyện."

Lão Bà Bà vừa nói vừa lắc đầu, còn Sera thì cười một cách thản nhiên đáp lại.

"Vương đô không có Ryo thì chẳng có giá trị gì cả."

"Này, đừng có nói thẳng ra thế chứ…"

Sera khẳng định chắc nịch, và Lão Bà Bà thở dài.

"Cậu ta đang tham gia phái đoàn đến các Quốc gia phía Tây mà. Đành chịu thôi."

"Ryo cũng là Bút đầu Công tước rồi, mấy việc đó cứ giao cho thuộc hạ là được. Thay vào đó, đi một vòng các quán ăn ngon ở Vương đô còn có ý nghĩa hơn nhiều."

"Ta thì không nghĩ vậy…"

Quả nhiên là Lão Bà Bà không thể đồng tình với lời của Sera và đã phản bác lại.

"Là cái gọi là Noblesse Oblige đấy. Ngày xưa, Vua Richard từng nói. Trách nhiệm của bậc cao quý, đành chịu thôi."

"Tất nhiên là con đùa thôi. Ryo là một người nghiêm túc mà. Việc cậu ấy hoàn thành tốt vai trò của mình thật đáng ngưỡng mộ. Con muốn gặp Ryo là điều đương nhiên… nhưng con cũng rất mong chờ xem cậu ấy sẽ mang về món quà lưu niệm nào nữa."

"Phải nói sao nhỉ… ta hiểu tại sao Ryo và Sera lại hợp nhau rồi…"

Nghe những lời Sera nói một cách vui vẻ, Lão Bà Bà thở dài lẩm bẩm.

"Tôi ở đây rèn luyện cho mọi người sẽ góp phần nâng cao sức phòng thủ của Vương quốc hơn. Tôi nghĩ như vậy sẽ đóng góp được nhiều hơn. Vì vậy, phương diện đó xin giao cho Lão Bà Bà."

"Hừm…"

Lão Bà Bà khó mà phản bác lại lời của Sera. Vì những gì cô ấy nói không sai…

Mặc dù thế giới này, không phải cứ không sai là được.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận