Ngày hôm đó, Trưởng đoàn sứ giả Vương quốc, Hugh McGrath, đã dẫn theo những người tùy tùng đến Tòa Thánh. Những người tùy tùng đó là Nils, Eto, Amon, Ryo, Harold, Gowan và Ziek.
“Tôi là Hugh McGrath, Trưởng đoàn sứ giả Vương quốc Knightley. Tôi đến để chúc mừng Hồng y Graham nhậm chức. Chúng tôi đã có hẹn trước,”
Cả nhóm nhanh chóng được dẫn vào sâu bên trong Tòa Thánh.
Đây không phải là căn phòng ở khu vực gần cổng nơi Hugh thường gặp mặt Hồng y Oscal, mà là một nơi nằm sâu hơn rất nhiều. Có lẽ đây là khu vực mà những người không thuộc Giáo hội hiếm khi được bước vào. Tất cả những người qua lại đều mặc lễ phục của Giáo hội.
“Nếu bị đột kích bất ngờ ở đây thì gay go thật đấy nhỉ!”
Không hiểu sao Ryo lại có vẻ vui mừng, hớn hở nói về nguy hiểm.
“Này, sao cậu lại có vẻ vui thế?”
Nils nghiêm túc bắt bẻ.
Gần đây, Ryo đánh giá rất cao khả năng bắt bẻ của cậu ấy, gần như ngang ngửa với Abel.
Eto nén cười, còn Amon thì chỉ cười khổ. Ba thành viên của
Phòng số 11 thì khôn ngoan hơn, họ lờ đi như không nghe thấy và giữ vẻ mặt không đổi.
“Ryo, đừng nói gở.”
Người khiển trách cậu với một lời lẽ hết sức đúng đắn là Hugh.
Trong tám người này, người bình thường nhất lại chính là vị trưởng đoàn hộ pháp cao lớn. Trông thì có vẻ là một người chỉ biết dùng sức, nhưng ông lại là một người có nhận thức thông thường, và trí tuệ cũng thuộc hàng thượng thừa…
Căn phòng mà cả nhóm được dẫn vào rộng đến kinh ngạc. Có lẽ sẽ dễ hình dung hơn nếu nói nó rộng bằng một nhà thi đấu thể thao của trường học.
Bên trong có một chiếc bàn họp đủ cho hai mươi người ngồi, một bộ bàn ghế tiếp khách cho hơn mười người. Và ở phía trong cùng, là một chiếc bàn làm việc và một người…
Đó chính là Graham, người đã trở thành Hồng y.
“Cảm ơn ngài đã đến, Trưởng đoàn McGrath. Và cả mọi người nữa. …Hửm?”
Nói đến đó, Graham nhìn cả nhóm với vẻ nghi hoặc.
Sau vài giây im lặng, ông tiếp tục.
“Xin thất lễ nhưng… mọi người lại gặp phải quái dị nữa à?”
“Vâng…”
Eto đáp lại câu hỏi của Graham.
Năm người còn lại cũng gật đầu.
Chỉ có Hugh là tròn mắt kinh ngạc. Dĩ nhiên, ông đã nghe báo cáo về việc cả nhóm gặp phải một thực thể siêu nhiên, nhưng ông không hiểu tại sao Graham lại nhận ra điều đó.
“Xin thất lễ một chút.
Evil Search.”
Graham niệm chú, rồi một lúc sau gật đầu vài lần.
“Đúng là thứ lần trước rồi. Tôi sẽ dùng Thánh Yên để thanh tẩy. Vừa hay ở kia đang có sẵn,”
Không rõ vì sao lại có sẵn, nhưng đó là một điều may mắn cho cả nhóm. Dường như có một lý do sâu xa nào đó mà họ không biết… nhưng vì cảm thấy đây không phải lúc thích hợp để hỏi, nên ngay cả Ryo cũng quyết định giữ im lặng.
Cậu đã định im lặng…
“Thánh Yên này cũng có thể thanh lọc độc dược. Vì ở trong căn phòng này, vẫn có khả năng bị hạ độc. Đề phòng trường hợp đó là độc vô hình, tôi luôn đốt nó. Hơn nữa, Thánh Yên này còn có thể ngăn chặn việc nghe lén bằng ma pháp. Nó là một loại khói khá đa năng đấy,”
Graham đã tự mình giải thích.
Mà lại còn giải thích với một nụ cười.
Ông mỉm cười dù biết tính mạng mình có thể đang gặp nguy hiểm.
“Chuyện đó… có ổn không vậy?”
Hugh lo lắng hỏi.
“À, đành chịu thôi. Nơi này là một nơi như vậy.”
Nụ cười của Graham giờ đã chuyển thành một nụ cười gượng.
“Dù rằng nó đã khác xa so với hình dung mà Đấng Sáng Lập New mong muốn.”
Nói rồi, Graham khẽ lắc đầu.
“Đặc biệt là một người mới như tôi, nền tảng quyền lực còn yếu kém so với các Hồng y khác. Nói cách khác, tôi không có đội ám sát riêng,”
“Giới tăng lữ mà lại có đội ám sát…”
Hugh vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm trước lời giải thích của Graham.
Dĩ nhiên, không phải ông đang chỉ trích. Mà là ông đang than thở về khoảng cách xa vời giữa lý tưởng và thực tế, trong khi vẫn chấp nhận sự khác biệt đó.
“Giữa các cá nhân, luật pháp, hợp đồng hay hiệp định có thể giúp duy trì lòng tin. Nhưng giữa những kẻ nắm quyền, lòng tin chỉ có thể được bảo vệ bằng vũ lực mà thôi…”
Nghe Ryo lẩm bẩm, Graham hơi ngạc nhiên, ông mở to mắt và hỏi.
“Đúng vậy, như ngài Ryo nói. Ngài đã học về cách nắm giữ quyền lực ở đâu vậy?”
“Không ạ… Chỉ là tôi từng đọc được trong một cuốn sách ở thư viện thành phố quê nhà ngày xưa thôi.”
“Một cuốn sách viết về tâm đắc của kẻ cầm quyền lại có trong thư viện thành phố ư…?”
Lời lẩm bẩm của Harold chỉ có Ziek đứng cạnh nghe thấy.
Ziek cũng hiểu cảm giác của Harold. Anh hiểu cái cảm giác “không thể hiểu nổi” đó. Vì vậy, anh đồng tình gật đầu.
Đoạn văn mà Ryo vừa đọc thuộc lòng là một trích đoạn trong cuốn
Quân Vương Luận của Machiavelli. Vì là quân vương luận, nên việc nó viết về những tâm đắc của một quân chủ cũng là điều đương nhiên.
“Trên hết, điều đầu tiên và cấp thiết nhất là phải củng cố nền tảng. Cần phải có sự chuẩn bị để thực hiện ngay lập tức những việc mà người khác đã chuẩn bị từ rất lâu trước đó… sách cũng có viết như vậy.”
“Đúng… đúng là vậy. Vì thế, ngay khi nhậm chức Hồng y, tôi đã cho triệu tập một vài người quen cũ. Trong số đó có cả các pháp sư đã từng ở cùng trong nhóm của Roman,”
Trước lời nói của Ryo, Hồng y Graham gật đầu mạnh và đáp lại.
Roman… các thành viên trong nhóm đã từng hoạt động cùng Anh hùng Roman.
Hugh nhớ lại từng người một.
Trinh sát Maurice, ông biết anh ta vì đã từng lẻn vào phòng mình. Hỏa pháp sư Gordon, phong pháp sư Alicia, thổ pháp sư Bellrock… và thuật sư cường hóa Ashkahn.
Tất cả đều là những mạo hiểm giả hàng đầu.
Dù Anh hùng Roman đã bí mật lưu vong đến các Quốc gia Trung ương cùng với Ma Vương, những thành viên còn lại vẫn là một đội hình hùng mạnh.
Việc tập hợp những quân cờ mạnh mẽ về phe mình là một hành động tất yếu của những kẻ tranh giành quyền lực, nhưng…
Mình không muốn làm việc này, Hugh nghĩ vậy và thầm lắc đầu.
“Có lẽ trong hôm nay sẽ có thông báo chính thức, nhưng người phụ trách đàm phán với phái đoàn các Quốc gia Trung ương sẽ được chuyển từ Hồng y Oscal sang cho tôi.”
“Thật vậy sao?”
Hugh ngạc nhiên hỏi lại trước lời của Graham.
“À, tôi không chỉ quen biết Trưởng đoàn McGrath, mà còn có quen biết với Tiên đế của Đế quốc Debuhi, nên nếu nói là người thích hợp thì cũng đúng. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta sẽ có nhiều việc phải trao đổi, mong được ngài giúp đỡ,”
“Không, chính chúng tôi mới mong được ngài giúp đỡ.”
Cả nhóm rời khỏi chỗ của Graham và bước ra hành lang. Đó là hành lang trên tầng ba. Từ cửa sổ, có thể nhìn thấy sân trong.
Ryo chợt nhìn xuống sân trong. Một bóng người quen thuộc đang đi bộ ở đó, xung quanh là bốn tu sĩ.
“Ngài Neil?”
Đúng vậy, đó là Neil Andersen, người mà cậu đã cùng trò chuyện về giả kim thuật ở Cộng hòa quốc.
Chính là anh ta. Không thể nào nhầm được.
Anh ta nói là sẽ đến Lục địa Hắc ám mà nhỉ… Kế hoạch thay đổi rồi sao?
Không có cách nào để biết được lý do. Chỉ là, điều đó khiến Ryo có một chút vướng bận trong lòng…
◆
Ngay cả ngày hôm sau khi cùng Hugh đến chào hỏi, Ryo vẫn có mặt ở Tòa Thánh.
“Thưa ngài Graham, tôi đến để giao báo cáo ngày hôm nay.”
“Ừm… thưa ngài Ryo, chúng ta đâu có thỏa thuận nào như vậy…”
Đúng vậy, không hề có thỏa thuận nào như thế.
Chắc chắn là giữa phái đoàn và Tòa Thánh, mỗi ngày đều có giấy tờ qua lại và các cuộc đàm phán được tiến hành. Tuy nhiên, đó là công việc của các văn quan phụ trách đàm phán. Tuyệt đối không phải là việc của một mạo hiểm giả hộ vệ.
“Vì đi lại cũng nguy hiểm, nên chúng tôi quyết định rằng việc truyền đạt giấy tờ nên do mạo hiểm giả hộ vệ đảm nhận sẽ tốt hơn.”
Làm gì có chuyện đó.
Nơi ở của phái đoàn và Tòa Thánh đúng là ở ngay trước mắt. Chỉ cách nhau một con đường lớn. Hơn nữa, đây lại là khu vực xung quanh Tòa Thánh, nơi được đảm bảo an toàn nhất ở Pháp Quốc… làm sao có chuyện đi lại nguy hiểm được!
Thế nhưng, Ryo không chỉ thuyết phục được Trưởng đoàn Hugh McGrath, mà cả Trưởng Quan đàm phán Ignis để giành lấy công việc này.
Việc dùng từ “giành lấy” trong trường hợp này có đúng hay không, có lẽ còn tùy thuộc vào mỗi người…
Lý do Ryo tự tạo ra công việc này và giành lấy vai trò đó là để có thể vào Tòa Thánh mỗi ngày. Lý do lớn nhất vẫn là vì cậu để tâm đến Neil Andersen mà cậu đã thấy ngày hôm qua.
Dĩ nhiên, từ lúc bước qua cổng Tòa Thánh cho đến khi đến phòng làm việc của Graham, luôn có một tu sĩ dẫn đường đi cùng, và cậu không thể tự ý đi lệch khỏi lộ trình. Dù vậy, điều gì đã để tâm thì vẫn cứ là để tâm.
Việc “vận chuyển giấy tờ” mà Ryo đề xuất không phải là một đề nghị tồi đối với Trưởng Quan đàm phán Ignis, người chịu trách nhiệm toàn bộ các cuộc đàm phán của phái đoàn.
Thực tế, các văn quan có rất nhiều công việc phức tạp.
Trong số đó, có một lượng lớn đáng kinh ngạc các công việc là nộp giấy tờ cho đối tác đàm phán… đó là sự thật. Vì thế, thay vì phải cử một văn quan quý giá đi làm việc đó, nếu có một mạo hiểm giả hộ vệ rảnh rỗi nào đó mang đi giúp thì cũng là điều đáng mừng.
Vì vậy, khi Ryo đề xuất, ông đã chấp nhận ngay mà không cần suy nghĩ.
Người do dự lại là Hugh.
Ông hiểu rằng Ryo cố tình đề xuất như vậy hẳn là có lý do đặc biệt nào đó…. Nhưng nếu xét về thực tế, việc này giúp giảm bớt công việc cho các văn quan, nên cũng không phải là chuyện xấu.
Chỉ là, ông do dự vì…
“Ryo, đừng gây rối đấy nhé?”
Không biết ông đã nói câu này bao nhiêu lần rồi.
“Dĩ nhiên rồi. Từ trước đến giờ tôi có bao giờ gây ra rắc rối đâu, phải không?”
Ryo lần nào cũng trả lời như vậy.
Thực tế, không hiểu sao Ryo lại bị mang tiếng là kẻ hay gây rối, nhưng từ trước đến nay, cậu chưa từng gây ra vấn đề nào phiền toái cho người khác… chắc là vậy… có lẽ thế… hẳn là thế…
Dù vậy mà vẫn bị nói, quả nhiên là do ấn tượng.
Trong bất kỳ chuyện gì, ấn tượng cũng đều rất quan trọng.
◆
“Hahaa… ra là vậy.”
Sau khi nghe Ryo giải thích đầu đuôi câu chuyện, Hồng y Graham gật đầu.
Đối với Graham, việc Ryo mỗi ngày mang giấy tờ đến cũng không có vấn đề gì. Đằng nào thì cũng là giấy tờ mà một văn quan nào đó sẽ mang đến, giờ chỉ là Ryo mang đến thay mà thôi.
Việc đó từ gần như mỗi ngày trở thành mỗi ngày mà thôi…
“À, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thông báo cho các bộ phận liên quan. Vì đây là bên trong Tòa Thánh, nên ngài không thể tự do di chuyển, nhưng ít nhất sẽ không bị nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ nữa,”
“Cảm ơn ngài.”
Graham gật đầu nói vậy, Ryo cảm ơn và cúi đầu.
“Cái tên Neil Andersen thì tôi cũng đã từng nghe qua. Một nhà giả kim thuật nổi tiếng mà. Ông ấy đã ở Cộng hòa quốc Mafalda một thời gian dài rồi nhỉ. Tôi nhớ không lầm thì Pháp Quốc cũng đã nhiều lần mời ông ấy… nhưng lần nào cũng bị từ chối. Một người như vậy lại ở trong Tòa Thánh, đúng là đáng để tâm thật,”
Hồng y Graham nói rồi cúi đầu suy tư.
“Vậy thì… kẻ giật dây đằng sau là Sacarias sao? Hay Adelfito nhân cơ hội này trà trộn vào, cũng không thể loại trừ khả năng là Camilo. Hoặc là, một ai đó khác…”
Lời lẩm bẩm của Graham, ngay cả Ryo đứng bên cạnh cũng không nghe thấy.
Từ ngày hôm sau, trong Tòa Thánh bắt đầu lan truyền một tin đồn.
Về một mạo hiểm giả trông như pháp sư mặc áo choàng của phái đoàn các Quốc gia Trung ương, xuất hiện vào chín giờ mỗi sáng. Anh ta mang theo giấy tờ trong một chiếc túi đeo vai.
Chuyện đó thì không sao.
Nhưng thỉnh thoảng, anh ta lại vận chuyển một lượng giấy tờ cực lớn, một lượng mà phải cần đến nhiều người mới mang hết.
Ngay cả những lúc như vậy, mạo hiểm giả đó vẫn đến một mình. Kéo theo một thứ gì đó giống như xe chở hàng hay xe đẩy trong suốt ở phía sau. Bản thân cảnh tượng đó đã vô cùng kỳ lạ. Hẳn đó là một chiếc xe đẩy được tạo ra bằng ma pháp, nhưng là một loại ma pháp chưa ai từng nghe tới.
Nhưng cú sốc thực sự ập đến các tu sĩ sau khi anh ta đi qua.
Bên trong Tòa Thánh có khá nhiều cầu thang. Làm thế nào mà những chiếc xe đẩy đó có thể di chuyển trong Tòa Thánh với nhiều cầu thang như vậy.
Và trong lần gặp gỡ tiếp theo với mạo hiểm giả và chiếc xe đẩy, họ bắt đầu chú ý xem anh ta sẽ làm gì khi đến cầu thang. Đến khi chiếc xe đẩy tới gần cầu thang, họ lại được một phen kinh ngạc trước cảnh một lớp băng được tạo ra, biến bậc thang thành một con dốc.
Một nửa thì thán phục “ra là vậy”, một nửa thì kinh ngạc “làm vậy cũng được sao”.
Đã từ lâu, các Quốc gia phía Tây luôn cho rằng trình độ ma pháp của các Quốc gia Trung ương rất thấp… nhìn chung thì đó là sự thật.
Ấy là nhờ công của một vị ma cà rồng thủy tổ nào đó đã mất một trăm năm để sắp đặt mọi chuyện thành ra như vậy. Dĩ nhiên, nhờ đó mà nền tảng sử dụng ma pháp đã được mở rộng hơn.
Tuy nhiên, hành động của mạo hiểm giả này đã khiến nhận thức của ít nhất là các tu sĩ trong Tòa Thánh dần thay đổi.
Ma pháp của các Quốc gia Trung ương, không thể xem thường.
Dĩ nhiên, sự thay đổi đó cũng chỉ diễn ra từ từ.
◆
Đã mười ngày trôi qua kể từ khi tu sĩ Karlre bắt đầu dẫn đường cho người mạo hiểm giả trông như pháp sư đến vận chuyển giấy tờ từ phái đoàn.
Đối với Karlre, việc chăm sóc cho Hồng y Graham mà anh kính yêu và tôn trọng là niềm vui lớn nhất, vì vậy, nhiệm vụ phải rời xa nơi mà anh có thể nghe thấy giọng nói của ngài dù chỉ là tạm thời này, ban đầu là một công việc đáng buồn.
Nhưng sau khi được Hồng y Graham nói rằng: “Ngài Ryo là người đã giúp đỡ tôi rất nhiều khi tôi cùng Roman đến các Quốc gia Trung ương”, anh đã quyết tâm phục vụ một cách chân thành nhất.
Thực tế, người mạo hiểm giả được gọi là ‘Ryo’ này ngay từ đầu đã không phải là một người bình thường.
Đặc biệt là ma pháp mà anh ta gọi là
Xe Đẩy.
Dĩ nhiên, nói đến việc đi theo sau thuật sư thì golem sẽ là thứ đầu tiên người ta nghĩ đến. Và nếu là golem, chúng có thể đi theo bằng hai chân mà không ngại các bậc thang. Về điểm này, có thể nói là chúng ưu việt hơn
Xe Đẩy của anh ta.
Tuy nhiên, golem không thể bị làm cho biến mất.
So với đó,
Xe Đẩy này có thể được tạo ra và xóa đi một cách tự do! Hơn nữa, kích thước cũng có thể thay đổi tùy ý.
Lần đầu tiên nhìn thấy điều đó, tu sĩ Karlre đã đứng chết trân với miệng há hốc. Nghe nói rằng, khi thấy bộ dạng đó của anh, Hồng y Graham kính yêu đã khẽ mỉm cười…
Thật là xấu hổ!
Chưa đầy một tuần sau khi Karlre được giao nhiệm vụ này, trong Tòa Thánh đã không còn ai không biết đến ‘Ryo’.
Anh bắt đầu được nhiều đồng nghiệp hỏi.
“Mạo hiểm giả đó là ai vậy?”
Karlre mới là người muốn hỏi đây. Rằng mạo hiểm giả đó là ai.
Nói thẳng ra thì, anh không biết.
Dĩ nhiên, người mạo hiểm giả được gọi là ‘Ryo’ không hề kiêu ngạo hay thô lỗ. Ngược lại, anh ta rất lịch sự. Hoàn toàn không có sự thô thiển hay cục cằn thường thấy ở những người được gọi là ‘mạo hiểm giả’.
Có một lần, sau khi mang giấy tờ đến, anh ta đã ở lại uống trà tại chỗ của Hồng y Graham, và cử chỉ của anh ta vô cùng tao nhã.
Nghe nói trong số các mạo hiểm giả ở các Quốc gia Trung ương, cũng có một số lượng đáng kể là người của gia đình quý tộc… Đặc biệt là trong những trường hợp được cử đi nước ngoài như phái đoàn lần này, có người còn nói rằng những yếu tố đó cũng đã được cân nhắc.
Nếu điều đó là thật, thì mạo hiểm giả tên ‘Ryo’ đó có lẽ là người sinh ra trong một gia đình quý tộc. Vì không thể trực tiếp hỏi, nên tất cả chỉ là suy đoán của Karlre.
Chỉ một lần duy nhất, anh đã lấy hết can đảm để hỏi Hồng y Graham về điểm này.
Câu trả lời của Hồng y lúc đó là…
Ngài chỉ khẽ mỉm cười và đáp: “Đó là bí mật.”
Vì vậy, có lẽ là như vậy thật.
Gần đây, Karlre thường trả lời câu hỏi của các đồng nghiệp như sau.
“Đó là một vị có cử chỉ vô cùng tao nhã, có lẽ là xuất thân từ tầng lớp thượng lưu.”
◆
Ryo đã nhận ra.
Trong số những ánh mắt nhìn mình, có một ánh mắt quen thuộc mà cậu đã từng gặp trước đây.
Thế nhưng, cách di chuyển hay cử chỉ… dù kích thước và nhịp thở vẫn như cũ, cậu lại cảm thấy cách di chuyển có chút khác biệt. Cứ như thể bị trói bằng xích, hay đang mang vật nặng vậy.
Trước đây, cậu sẽ không thể nhận ra được đến mức đó, nhưng nhờ độ chính xác của
Sonar Bị Động đã được cải thiện, cậu mới có thể hiểu được đến vậy.
Nỗ lực mỗi ngày quả là quan trọng!
Ryo cố tình dùng
Xe Đẩy để gây chú ý cũng là để ngầm sử dụng Sonar Bị Động dò xét xung quanh.
Ánh mắt của mọi người chắc chắn sẽ đổ dồn vào chiếc
Xe Đẩy nổi bật. Họ sẽ không thể ngờ rằng người đang làm điều đó lại đồng thời dùng ma pháp sonar để do thám.
Trong hoàn cảnh đó, cậu đã nhận ra ánh mắt ấy. Ánh mắt đó luôn nhìn cậu từ cùng một vị trí.
Vì vậy, Ryo đã hỏi tu sĩ Karlre đang đi phía trước.
“Ở phía bên kia của sân trong này, trên tầng ba, rốt cuộc là có gì vậy ạ?”
“Ơ…”
Phản ứng của Karlre không bình thường.
Ngay khoảnh khắc Ryo hỏi, mồ hôi của anh ta đã túa ra. Điều đó có nghĩa là đây là một câu hỏi không nên hỏi. Ryo hối hận. Đó là một câu hỏi sai lầm.
“À, à… khu vực đó, những tu sĩ cấp thấp như chúng tôi không được phép bén mảng đến. Nếu có thể, ngài Ryo cũng đừng nghĩ đến việc lại gần thì hơn…”
Giọng của Karlre run rẩy một cách rõ rệt.
“Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không lại gần.”
Khi Ryo nói vậy, tu sĩ Karlre thở phào nhẹ nhõm.
Dường như anh ta đã lo lắng cho Ryo từ tận đáy lòng. Đúng là một người tốt.
Có những người tốt như Karlre, cũng có những người đáng sợ như chủ nhân của ánh mắt kia. Chủ nhân của ánh mắt đó, lần trước gặp mặt hình như là một Giám mục. Mà không phải là một giám mục bình thường, mà là một giám mục đặc biệt thuộc ‘Tứ Tư giáo của Giáo hoàng’.
Cả Karlre và chủ nhân của ánh mắt kia đều là giáo sĩ, nhưng…
Bản thân Ryo không có ác cảm với tôn giáo, nhưng cũng chưa bao giờ quá chìm đắm vào nó.
Khi còn ở Trái Đất, cậu đã từng đọc Kinh Thánh như một phần của việc học. Cả Cựu Ước và Tân Ước. Đối với một người chuyên tu Lịch sử phương Tây thì đó là điều đương nhiên.
Trong số bạn cùng lớp của cậu, có người kế vị chức Trưởng tư tế của một ngôi đền nổi tiếng. Cũng có một giáo viên dạy quốc ngữ kế thừa một ngôi chùa có từ thời Muromachi.
Kết luận của riêng cậu là, những người liên quan đến tôn giáo, cũng giống như những người không liên quan, đều có người tốt và người không tốt.
Nếu nhìn từ quan điểm đó, thì tu sĩ Karlre trước mặt, chủ nhân của ánh mắt kia, hay cả Hồng y Graham đôi khi có chút bí ẩn và đáng sợ, cũng không có gì là khác thường cả.
Đúng vậy… vốn dĩ, thuật giả kim trong cuốn sổ đen mà tôi được thừa hưởng là của ‘Hassan’, người đã sáng lập ra giáo đoàn sát thủ. Nói tóm lại, sát thủ cũng không phải người xấu.
…Mà không, sát thủ thì chắc chắn là người xấu rồi.
◆
“Thưa ngài Graham, đây là tài liệu của ngày hôm nay.”
“Ồ, cảm ơn cậu đã vất vả.”
Ryo, hôm nay cũng đã hoàn thành công việc của mình một cách suôn sẻ. Từ giờ trở đi là thời gian riêng tư. Vì thế, đôi khi cậu cũng hỏi vị Hồng y trước mặt một vài câu hỏi nhỏ.
“Thưa ngài Graham, tôi có một chuyện muốn hỏi ngài một chút.”
“Hửm? Có chuyện gì sao? Hôm nay thì cũng không đến mức gọi là rảnh rỗi... nhưng hai, ba phút thì chắc là được.”
Graham đang ở vị trí Hồng y, một địa vị gần như cao nhất trong Giáo hội Tây Phương, nhưng ông không bị chôn vùi trong đống giấy tờ như một vị vua nào đó. Theo như cậu nghe trước đây, phần lớn công việc của một Hồng y không phải là giấy tờ mà là dùng lời nói.
Tuyệt vời!
Vì có vẻ không có nhiều thời gian, Ryo quyết định hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tôi muốn biết về Cesare, một trong Tứ Tư giáo trực thuộc Giáo hoàng.”
“Chuyện đó...”
Đến cả Graham cũng không thể ngờ rằng mình sẽ bị hỏi một câu như vậy. Ông lặng người đi.
Việc Ryo biết được thông tin đó, tất nhiên là vì cậu đã có được nó ở Cộng hòa quốc Mafalda.
“Một trong bốn tư giáo chỉ huy đội quân ám sát trực thuộc Giáo hoàng...”
Ryo lẩm bẩm như thể đang thúc giục.
Graham thở dài một tiếng rồi hỏi.
“Trước khi trả lời, cậu có thể cho tôi biết tại sao cậu Ryo lại biết về Cesare không?”
“Thực ra, một thời gian trước, tôi có nhận lời nhờ vả của ngài Hugh để đến Cộng hòa quốc Mafalda, và lúc đó... đã có một cuộc tiếp xúc không mấy vui vẻ...”
“Chẳng lẽ... cậu đã đánh bại hắn ở Cơ quan Đặc vụ Tình báo? Cesare bị đánh bại có bị giao cho chính quyền Cộng hòa quốc không?”
“Tôi chỉ đang đi dạo trong vườn của Cơ quan Đặc vụ thôi. Thế rồi bị hắn ta tấn công.”
“...Vậy sao.”
Trước lời giải thích như đang bào chữa của Ryo, Graham khẽ lắc đầu. Sau một hồi suy nghĩ, ông nói tiếp.
“Chỉ là, nghe nói Cesare đã vượt ngục rồi thì phải.”
“Tôi cũng đã nhận được lời giải thích như vậy.”
Đúng là trước khi rời khỏi Cộng hòa quốc, cậu đã ghé qua Cơ quan Đặc vụ và được giải thích như thế.
Sau một hồi suy nghĩ, Graham bắt đầu giải thích.
“Thông tin tôi có thể nói cho cậu biết cũng có hạn... Họ được gọi là ‘Tứ Tư giáo của Giáo hoàng’. Đúng như tên gọi, vì họ trực thuộc Đức Thánh Cha Giáo hoàng nên có địa vị và quyền lực không thể so sánh với các tư giáo khác. Tùy trường hợp, còn hơn cả Đại Tư giáo, cấp trên của tư giáo. Tên của bốn người họ là Avelard, Brigitta, Cesare và Dionigi. Mỗi người đều chỉ huy một đội... phải nói là đội ám sát chuyên thực hiện các công việc phá hoại ngầm, và cũng thực hiện các công việc bẩn thỉu như can thiệp vào Cộng hòa quốc lần này.”
Graham dừng lại ở đây, làm ẩm cổ họng bằng cà phê rồi nói tiếp.
“Đội ám sát mà họ chỉ huy cũng rất phiền phức, nhưng hơn thế nữa, có thể nói rằng sức mạnh chiến đấu cá nhân của bốn người họ mới là điều phiền phức nhất. Người ta nói rằng, việc lẻn vào phòng ngủ của một vị vua và cắt đầu họ dễ như trở bàn tay... Thậm chí có người còn cho rằng, một trong những lý do mà hầu hết các Quốc gia phía Tây không dám chống lại ý muốn của Giáo hội là vì sự tồn tại của họ.”
“Ra là vậy...”
Ryo gật đầu trước lời giải thích của Graham.
“Về cơ bản, người ta nói rằng họ sẽ không sử dụng sức mạnh đó bên trong Tòa Thánh này. Nghe nói là có một ‘Giao ước’. Nhưng cá nhân tôi thì không tin vào những thứ như vậy. Cậu Ryo cũng... à thì, với sức chiến đấu của cậu Ryo thì có lẽ không sao, nhưng vẫn xin hãy cẩn thận. Vì không phải lúc nào cũng là một chọi một đâu.”
“Vâng. Tôi sẽ ghi nhớ kỹ.”
Đó dường như là phạm vi thông tin mà Graham có thể nói cho Ryo biết.
“Tu sĩ Karlre.”
Graham gọi với giọng hơi lớn, và Karlre, người dường như đang đợi ở phòng bên cạnh, bước vào.
“Vâng, thưa Đức ông.”
“Xin hãy dẫn cậu Ryo ra ngoài. Tôi sẽ đến buổi nghiên cứu với nhóm Bát Tế Ti Đàn.”
“Tuân lệnh.”
Trên hành lang, trên đường Hồng y Graham đến buổi nghiên cứu với Bát Tế Ti Đàn.
“Hồng y Graham.”
“Ồ, là Hồng y Adelfito, xin chào ngài.”
Người đàn ông được gọi là Adelfito khoảng sáu mươi lăm tuổi, cao khoảng một mét năm mươi, tóc đã cạo trọc, một người đàn ông mang một bầu không khí rất ấn tượng... không thể làm lơ theo một nghĩa nào đó.
Vẻ mặt ông ta đang mỉm cười hiền hậu.
Người ta nói rằng trong số mười hai vị Hồng y, ông ta là người giỏi nhất trong việc dùng thủ đoạn, thông thạo các công việc bẩn thỉu và là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích... Nhưng những lời đồn đó không thể nào đoán được qua vẻ bề ngoài.
Tất nhiên, điều đó không chỉ đúng với Adelfito mà còn với các Hồng y khác. Ai cũng vậy, không có một chút tà tâm nào.
Đó là điều hiển nhiên.
Bởi vì, họ là những giáo sĩ cấp cao của Giáo hội Tây Phương.
Một người để lộ ra bầu không khí tà ác như vậy không thể nào leo lên được địa vị cao trong hàng giáo sĩ. Đó là chuyện đương nhiên.
Và điều đó, tất nhiên, cũng đúng với Graham.
“Ngài đang đi nghiên cứu sao?”
“Vâng. Cùng với nhóm Bát Tế Ti Đàn, về những phép lạ của Đấng Khai tổ New.”
Adelfito mỉm cười hỏi, Graham cũng mỉm cười trả lời.
Đấng Khai tổ New là người sáng lập ra Giáo hội Tây Phương.
“Các luận văn của Hồng y Graham về Đấng Khai tổ New đều được đánh giá rất cao. Một ngày nào đó, tôi cũng muốn được tham gia vào nghiên cứu của ngài.”
“Vâng, rất hân hạnh.”
Adelfito mỉm cười nói, Graham cũng mỉm cười trả lời.
“Vậy thì, xin phép.”
“Vâng, tôi xin thất lễ.”
Sau khi chào hỏi, hai người họ chia tay.
Tất nhiên, vẫn với nụ cười trên môi.
Không một cái tặc lưỡi, không một tiếng thở dài, không một lời lẩm bẩm. Ngay cả nhịp thở cũng vẫn như bình thường.
Đó chính là Tòa Thánh.
Dù là xưa hay nay, nơi này vẫn là một chốn ngột ngạt.
Graham nghĩ thầm trong lòng mà không hề thay đổi vẻ mặt, nhịp thở hay cả nhịp bước.
Chỉ khi suy nghĩ về Đấng Khai tổ New mà ông kính yêu từ tận đáy lòng, và nghiên cứu về những phép lạ cũng như con đường mà ngài đã đi qua, ông mới có thể tìm thấy sự bình yên thực sự.
Nơi này đã không còn là nơi mà Đấng Khai tổ New mong muốn nữa...
Graham thở dài trong lòng rồi tiếp tục hướng đến buổi nghiên cứu.
◆
Mỗi sáng, Ryo đều mang tài liệu đến cho Hồng y Graham ở Tòa Thánh.
Đây là để cậu có thể thăm dò bên trong Tòa Thánh một cách kín đáo. Dĩ nhiên là không phải đi lang thang, mà là bằng các ma pháp như Sonar Bị Động. Cậu hy vọng may ra có thể tìm thấy Neil Andersen, người cậu đã thấy trước đây... nhưng đáng tiếc là kể từ đó, cậu chưa từng thấy lại và sonar cũng không bắt được tín hiệu.
Thay vào đó, cậu cảm nhận được ánh mắt của Cesare. Luôn từ cùng một vị trí... căn phòng góc trên tầng ba phía bên kia sân trong.
Gần đây, mỗi khi giao tài liệu cho Graham và rời khỏi Tòa Thánh... cậu luôn bị theo dõi. Lần này, tất nhiên không phải là Cesare. Là một ai đó khác. Về cơ bản, là một nhóm ba người.
Tuy nhiên, chỉ cần rời khỏi Tòa Thánh và băng qua một con đường lớn là đã đến nhà khách của phái đoàn Vương quốc. Vì vậy, bị theo dõi cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Ryo cũng không phải lúc nào cũng ru rú trong nhà khách.
Tại nhà khách, có một nhóm gọi là ‘Ban Tiếp đón Phái đoàn Vương quốc’ làm đầu mối liên lạc. Đây là những giám sát viên dễ nhận thấy. Công việc bề ngoài của họ là hỗ trợ các thành viên phái đoàn trong nhiều việc.
Tất nhiên, mục đích thực sự của họ là giám sát để các thành viên không đi đến những nơi không cần thiết hoặc biết những điều không nên biết, nhưng vì bề ngoài là ban tiếp đón, họ sẽ cố gắng đáp ứng nhiều yêu cầu của phái đoàn.
Ví dụ, họ cũng giúp một thủy ma pháp sư tra cứu tài liệu tại thư viện chuyên ngành của Thánh đô Marlo-Mar.
Ban đầu, Ryo là người đề xuất việc này, nhưng gần đây, cả thần quan Eto và Ziek cũng thường xuyên lui tới thư viện chuyên ngành. Đối với những thần quan như họ, những người cũng có khía cạnh của những người tìm kiếm chân lý, nguồn gốc của Giáo hội Tây Phương cũng là một chủ đề thú vị. Điều này khá khác với việc Ryo mải mê đọc các sách về giả kim thuật...
Dù sao đi nữa, Ryo cũng thỉnh thoảng đến thư viện chuyên ngành. Thư viện cách nhà khách khoảng hai dãy nhà.
Trong lúc di chuyển, Ryo vẫn luôn là đối tượng bị giám sát.
《Hôm nay vào giờ này cũng là ba người. Ở Cộng hòa quốc tôi cũng bị theo dõi, nhưng họ tinh vi hơn hai người lần đó.》
《Cậu cũng vất vả nhỉ, Ryo.》
Đức Vua, người đang kết nối qua Vang Vọng Linh Hồn, tuy lời nói có vẻ quan tâm đến Ryo, nhưng thực ra chẳng nghĩ gì cả.
《Tôi biết tỏng mà!》
《Ấy... ta không có ý đó, nhưng mà xin lỗi nhé. Nhưng mà Ryo, cậu đang muốn bị tấn công đúng không?》
《Chột dạ.》
Đúng là vị vua đã quen biết lâu năm, ông dường như đã nhìn thấu hết những gì Ryo mong muốn.
《L-Làm gì có chuyện đó chứ~. Nhưng mà, nhưng mà, nếu như thôi nhé? Nếu như tôi muốn chúng tấn công mình~, thì làm thế nào để chúng ra tay nhỉ?》
《...Cậu muốn bị tấn công đúng không?》
《Ví dụ thôi mà, ví-dụ!》
Nhận lấy những lời nói quá rõ ràng của Ryo, Abel thở dài một tiếng.
《Nếu lệnh là “chỉ quan sát tuyệt đối”, thì dù có chuyện gì xảy ra chúng cũng sẽ không tấn công, đúng chứ?》
《Quả nhiên... tác động vào lý trí của họ là không có hiệu quả rồi.》
Và rồi, Ryo chợt nảy ra một ý.
《Trên đời này có một từ gọi là bất khả kháng. Tác động vào vùng vô thức chắc chắn là tốt nhất!》
《...Ta sẽ coi như không nghe thấy gì cả. Ta sẽ chỉ nhắn với Grand Master từ kinh đô này rằng hãy giữ vững tinh thần.》
Đức Vua dường như theo chủ nghĩa mặc kệ.
◆
Hôm nay hắn di chuyển lạ thật.
Đó là cảm nhận của đội trưởng đội giám sát vào ngày hôm đó.
Suốt mười ngày qua, một đội gồm ba người, bao gồm cả hắn, chia làm ba ca tám tiếng để giám sát đối tượng. Mỗi ngày, họ nhận ca từ đội giám sát trước lúc hai giờ chiều và bàn giao cho đội tiếp theo vào mười giờ đêm.
Hiện tại là bốn giờ chiều. Đã hai tiếng kể từ khi nhận ca, nhưng hành tung của đối tượng khác hẳn mọi khi.
Đối tượng mỗi sáng chín giờ sẽ đi đi về về giữa Tòa Thánh và nhà khách. Sau đó, hắn thường đọc sách trong nhà khách.
Thỉnh thoảng, hắn đến thư viện chuyên ngành. Khi trở về, hắn thường mang theo khoảng năm, sáu cuốn sách.
Tất nhiên, thư viện chuyên ngành cũng không cho mượn sách, nhưng đối tượng dường như đã đàm phán với ‘Ban Tiếp đón’ và nhận được giấy phép mượn sách.
Nhân tiện, việc trả sách dường như do ‘Ban Tiếp đón’ đảm nhận.
Đối tượng giám sát chỉ đi lại giữa Tòa Thánh, nhà khách, thư viện chuyên ngành và thỉnh thoảng là quán cà phê Romer... hôm nay lại bước vào một quán ăn trong thành phố.
Quán ăn đó có cửa sau, nên đội trưởng canh gác cửa sau, hai người còn lại canh gác lối vào chính. Đó là quy trình giám sát.
Ít nhất, sơ đồ của tất cả các cơ sở thương mại trong Thánh đô này đều nằm trong đầu của những người giám sát như họ. Vì vậy, không thể nào để đối tượng trốn thoát. Dĩ nhiên, họ cũng đã nắm rõ tất cả các con đường. Dù là ban đêm, thậm chí có thể nhắm mắt mà đi đến đích.
Đội giám sát nắm bắt tình hình thành phố đến mức đó.
Rầm.
Tiếng cửa chính của quán ăn đóng lại. Âm thanh có vẻ lớn hơn bình thường một chút.
Hai cấp dưới đang hoảng hốt. Đối tượng đã chạy ra khỏi quán ăn.
Chết tiệt... rốt cuộc hôm nay là thế nào đây.
Đội trưởng bất giác lẩm bẩm trong lòng.
Hơn nữa, chân lại còn nhanh!
Hai cấp dưới cố gắng bám theo, nhưng đội trưởng vì đang canh gác cửa sau nên đã bị tụt lại một chút.
Gay go rồi... con hẻm đó rất phức tạp...
Con hẻm mà đối tượng giám sát vừa rẽ vào là một con hẻm có nhiều chướng ngại vật. Đường hẹp, người qua lại cũng ít. Ngay cả vào giờ chiều tà thế này cũng rất vắng vẻ...
Vừa nghĩ vậy, đội trưởng vừa rẽ vào con hẻm.
Hả? Chẳng lẽ mất dấu rồi?
Không còn nghe thấy tiếng động nào. Vì có nhiều chướng ngại vật nên cũng không nhìn thấy phía trước con đường.
Không những thế... cấp dưới cũng đi đâu mất rồi...?
Đó hoàn toàn là một phản xạ có điều kiện.
Cảm giác đột ngột xuất hiện ngay sau lưng.
Tuy nhiệm vụ của đội trưởng là giám sát, nhưng dĩ nhiên anh ta được rèn luyện về cận chiến. Bởi vì đôi khi, anh ta cũng phải nhận nhiệm vụ ám sát. Nếu có lệnh của chủ nhân, anh ta sẽ làm bất cứ điều gì.
Vì vậy, đối với một luồng sát khí đột ngột xuất hiện sau lưng, anh ta đã bất giác rút kiếm và chém tới, có lẽ cũng là điều khó tránh khỏi.
Một khoảnh khắc do dự có thể dễ dàng dẫn đến mất mạng. Bởi vì họ đang sống trong một thế giới như vậy.
Keng.
Thanh kiếm của đội trưởng bị một bức tường vô hình chặn lại.
“Các người tấn công rồi nhỉ? Vậy là tôi có thể tự vệ chính đáng rồi nhé.”
Cái bóng sau lưng nói vậy rồi mỉm cười.
Ngay khoảnh khắc đó, đội trưởng đã nhìn thấy.
Đó chính là đối tượng giám sát mà anh ta đang truy đuổi.
Và đó cũng là ký ức cuối cùng của anh ta...
Đội trưởng tỉnh dậy.
Đầu tiên, anh ta xác nhận rằng tay chân mình hoàn toàn không thể cử động. Không, không chỉ thế, cả cơ thể và đầu cũng hoàn toàn bất động. Ngay cả miệng cũng...
Trần nhà thấp, và trong tầm mắt không có cửa sổ nào. Một căn hầm nào đó chăng?
Ở phía trước, anh ta có thể thấy hai cấp dưới của mình. Nhưng cả hai đều...
Bị đóng băng sao?
Họ bị nhốt trong một khối băng trong suốt đến lạ thường.
Và rồi, đội trưởng nhận ra mình cũng đang bị nhốt trong một khối băng tương tự.
Cái gì thế này...
“Tỉnh rồi à.”
Một giọng nói vang lên khắp nơi.
Một giọng nói quen thuộc.
Nếu ký ức không lầm, đó là người mới trở thành Hồng y...
Hồng y Graham.
Người xuất hiện quả thực là Hồng y Graham.
Đối tượng giám sát mỗi sáng đều mang tài liệu đến chỗ Hồng y Graham. Có thể đoán rằng hai người có mối liên hệ nào đó. Việc tìm ra mối liên hệ đó là gì cũng là một nhiệm vụ được giao cho đội trưởng, nhưng mà...
Ngay lúc sau, khối băng từ cổ đội trưởng trở lên biến mất.
“Khụ... khụ...”
Đội trưởng bất giác ho sặc sụa trước sự thay đổi đột ngột từ trạng thái bị đóng băng.
Theo phản xạ, anh ta hít vào không khí... một luồng không khí có lẫn khói.
Ý thức trở nên mơ hồ...
Sức mạnh ý chí tan biến...
“Thiệt tình... Cậu Ryo cũng làm liều quá. Lại còn nói những điều liều lĩnh nữa...”
Nói rồi, Graham cười khổ.
“Xin lỗi ngài.”
Ryo vừa gãi đầu vừa cười gượng.
“Mà, đối với tôi thì cũng có lợi lớn, nên không sao cả.”
“Ngài từng là cựu Trưởng Dị đoan Thẩm vấn quan đúng không?”
“Cậu nhớ rõ thật. Cậu có nghe thấy những lời mà tên ma cà rồng đó đã nói lúc đó không?”
“Vâng.”
Đó là chuyện ở gần làng Kona.
“Chắc là, ngài cũng giỏi trong việc cạy miệng những người không muốn nói, đúng không?”
“À, vâng, cũng có thể nói vậy. Tạm thời, chúng ta hãy moi thông tin từ ba người này... xóa ký ức của họ, và sắp xếp để họ bàn giao cho những người tiếp theo ở quanh nhà khách phái đoàn trước mười giờ đêm.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Graham nở một nụ cười tuyệt vời.
Ryo cũng nở một nụ cười tuyệt vời.
Một nụ cười không lừa dối người khác chắc chắn là như thế này.
《Thực ra là cậu đang lừa họ một vố ngoạn mục đấy chứ.》
《Im đi!》
Ryo thẳng thừng cắt ngang lời của Đức Vua ở kinh đô.
◆
“Thưa ngài Graham, đây là tài liệu của ngày hôm nay.”
“Ồ, cảm ơn cậu đã vất vả.”
Ryo, hôm nay cũng đã hoàn thành công việc của mình một cách suôn sẻ.
Vì vậy, sau đây là thời gian riêng tư.
“Thưa ngài Graham, chuyện ngày hôm qua...”
“À, tôi cũng đang định nói với cậu đây. Sáng nay tôi đã dành thời gian ra rồi, nên tôi sẽ giải thích.”
Trước câu hỏi của Ryo, Hồng y Graham trả lời như vậy và mời cậu đến bộ bàn ghế tiếp khách.
Ngay lập tức, cà phê thơm nồng được mang ra. Có lẽ là cà phê từ Lục địa Hắc ám.
“Tôi sẽ nói cho cậu biết những gì đã tìm ra. Những kẻ theo dõi cậu Ryo là người của Hồng y Adelfito.”
“Hô hô~”
Graham giải thích như vậy, nhưng tất nhiên Ryo gần như không có kiến thức gì về nội bộ Giáo hội, nên cậu hoàn toàn không biết Hồng y Adelfito được nhắc đến là người như thế nào.
“Hồng y Adelfito được cho là người xuất sắc nhất trong việc giở thủ đoạn trong số mười hai vị Hồng y.”
“Giở thủ đoạn...”
Trước lời giải thích thẳng thừng của Graham, Ryo lập tức cau mày.
Có vẻ như cậu đã bị một người phiền phức để mắt đến.
“Việc họ giám sát theo chế độ ba ca tám tiếng thì cậu Ryo có vẻ đã biết, nhưng mục đích của họ dường như không phải là để gây hại gì. Nếu có thể, họ muốn tìm ra mối quan hệ của cậu với tôi. Đúng hơn, mục đích chính dường như là để xem liệu thông tin nội bộ của Tòa Thánh có bị rò rỉ ra bên ngoài thông qua cậu Ryo hay không... không phải cho phái đoàn, mà là cho các quốc gia thù địch giả định như Cộng hòa quốc. Việc cậu Ryo vừa từ Cộng hòa quốc trở về dường như là lý do cho việc đó.”
“À, ra là vậy...”
Ryo cảm thấy vô cùng thuyết phục trước lời giải thích của Graham.
Một người vừa trở về từ Cộng hòa quốc, một quốc gia không chỉ là kẻ thù giả định mà còn đã từng giao tranh, lại ra vào Tòa Thánh mỗi ngày... quả thực, nếu nhìn từ góc độ của một người thông thạo các công việc bẩn thỉu, việc nghi ngờ là điều tự nhiên.
“Vậy thì, người tên là Hồng y Adelfito đó là một người tốt, hành động vì lợi ích của Giáo hội nhỉ.”
“Người tốt... thì khó mà nói chắc được, nhưng riêng việc giám sát lần này, có lẽ có thể nói là vì lợi ích của Giáo hội và Pháp Quốc... đúng vậy.”
Graham cười khổ trả lời trước nhận xét có thể nói là ngây thơ của Ryo.
Một quốc gia không thể tồn tại chỉ bằng những lời lẽ tốt đẹp.
“Tất nhiên, nếu có bằng chứng cho thấy cậu Ryo tuồn thông tin cho Cộng hòa quốc, họ dường như cũng đã nhận lệnh phải loại bỏ cậu một cách âm thầm đấy.”
“Tôi xin rút lại lời nói lúc nãy. Hoàn toàn không phải người tốt chút nào!”
Với thông tin mới được Graham bổ sung, Ryo đã rút lại lời nói của mình.
Theo hướng không phải người tốt, mà là người siêu xấu. Mạng sống của Ryo là thứ quý giá hơn bất cứ thứ gì. Đối với Ryo.
“Chỉ là, họ có nói một điều đáng lo ngại.”
“Điều đáng lo ngại?”
“Vâng. Người của Adelfito, nhiệm vụ chính của họ dường như là giám sát cậu Ryo, nhưng họ nói rằng thỉnh thoảng có thấy những người giám sát khác.”
“Ể?”
“Một là những người giám sát phái đoàn Liên minh. Hai là những người giám sát các văn quan của Vương quốc.”
“Liên minh thì không nói làm gì, nhưng văn quan của chúng ta thì...”
Trước lời giải thích của Graham, Ryo cau mày và khẽ nghiêng đầu.
Các văn quan, nếu bị những kẻ có thể thực hiện cả việc ám sát như họ nhắm đến, có lẽ sẽ dễ dàng mất mạng.
“Họ đang giám sát ai trong số các văn quan của Vương quốc vậy?”
“Có lẽ là Giao thiệp quan Quân vụ tỉnh Gladys Oldis.”
“À... là người có chức vụ cao nhất trong số các văn quan thuộc quân đội nhỉ.”
Ryo biết điều đó.
Không, chính xác thì bản thân cậu không biết, nhưng cậu biết một văn quan của Quân vụ tỉnh tên là Ashley Buckland, người đang đi theo với tư cách là vệ sĩ kiêm phó quan của bà ấy. Nhờ mối quan hệ đó, cậu cũng biết về Gladys Oldis.
“Giám sát cô Gladys để làm gì chứ... À, mà, ai đã ra lệnh giám sát cô Gladys và phái đoàn Liên minh vậy?”
“Là Đại Giám mục Goohn. Tôi cũng không rành lắm, nhưng nghe nói ông ta là người thân tín của Hồng y Camilo. Nói cách khác, kẻ đứng sau có khả năng cao là Hồng y Camilo. Nói một cách đơn giản, Hồng y Camilo là vị Hồng y giỏi giở thủ đoạn thứ hai, chỉ sau Hồng y Adelfito.”
“Hồng y là những người giỏi giở thủ đoạn lắm hay sao...”
Ryo đưa ra một nhận xét quá đáng trước lời giải thích của Graham.
Nhưng Graham lại gật đầu một cách nghiêm túc và nói tiếp.
“Thực tế là vậy. Nếu không, họ sẽ bị ngáng chân và không thể nào leo lên được đâu. Trong Giáo hội hiện tại.”
“...Một nơi đáng sợ thật.”
Một tổ chức lớn nơi mà chỉ cần thể hiện thực lực là có thể thăng tiến... không tồn tại.
Đó chỉ là một câu chuyện hoang đường.
Nếu không có vô số sự trùng hợp và những may mắn không thể tin nổi chồng chất lên nhau, điều đó là không thể.
Dù là tổ chức tôn giáo, tổ chức công ty, hay tổ chức chính phủ... trong một tổ chức có quy mô nhất định trở lên, những người không có ‘kỹ năng để thăng tiến trong tổ chức’ sẽ không thể nào leo lên được.
Có người sẽ gọi đó là thuật xử thế. Nhưng dù là vì lợi ích của toàn bộ tổ chức hay vì tương lai của tổ chức, đó cũng không phải là một tình trạng tốt.
Rằng đó không phải là một tình trạng tốt, rất nhiều người đều hiểu.
Nhưng dù hiểu, họ cũng không thay đổi, và không thể thay đổi.
Ryo thậm chí còn cho rằng, đây có lẽ là một bản tính đáng buồn đã bén rễ sâu trong phần cơ bản của con người. Bởi vì nhìn vào lịch sử, có vô số ví dụ. Một căn bệnh mà gần như tất cả các tổ chức lớn đều mắc phải.
Nếu đã như vậy, đó có lẽ đã là nghiệp chướng mà con người phải mang một cách phổ biến. Chừng nào con người còn là con người, có lẽ họ không thể thoát khỏi nó.
Ryo khẽ lắc đầu.
Graham cũng mỉm cười buồn bã và nói tiếp.
“Đáng lẽ đây không phải là một Giáo hội mà Đấng Khai tổ New mong muốn... Thời gian đã thay đổi nó, hay là một thứ gì khác? Dù sao đi nữa, chúng tôi, những người đang ở đây, cũng muốn sửa chữa nó bằng cách nào đó. Rằng cũng có những người nghĩ như vậy... đó là sự thật.”
Dù đó là bản tính và nghiệp chướng của con người, thì việc chống lại nó cũng là con người...
Graham dường như cũng là một trong những người đang chống lại.
Graham uống một ngụm cà phê rồi đổi giọng.
“Chiều nay có lẽ sẽ được thông báo cho phái đoàn, nhưng hoạt động của ma cà rồng đang trở nên sôi nổi. Nghe nói mọi người cũng đã chiến đấu ở Công quốc Qushy.”
“Vâng.”
Ryo gật đầu thật mạnh.
Ma cà rồng... đã tự xưng là Nữ công tước Leandra Chetea.
“Dường như có những kẻ khác với phe phái đó đang chuẩn bị có những động thái lớn.”
“Một phe phái khác với phe của Nữ công tước Chetea? Tôi nghe nói rằng cuộc chiến giữa con người và ma cà rồng đã im ắng suốt mấy trăm năm qua mà.”
“Đúng vậy... đó là những gì người ta thường nói. Thực tế, có khá nhiều ma cà rồng đang hoạt động, và Giáo hội luôn kề cận với nguy cơ. Tuy nhiên, những động thái trong vài tháng gần đây là bất thường.”
“Đã biết nguyên nhân chưa?”
“Chưa, rất tiếc là chưa.”
Graham lắc đầu trước câu hỏi của Ryo mà không thay đổi vẻ mặt.
Tất nhiên, trong lòng Graham đã có những phỏng đoán. Ông cũng đang thu thập thông tin về nó... nhưng đó vẫn là thông tin chưa thể nói cho ai biết.
Kể cả đối với một người thân quen cũ như Ryo.
“Có thể sẽ có những cuộc tấn công quy mô khá lớn, nên xin hãy cẩn thận.”
“Tấn công...”
“Ma cà rồng mạnh hơn con người mà. Cũng không biết chúng sẽ tấn công ở đâu.”
Ryo ngạc nhiên trước từ “tấn công”, Graham vừa cười vừa nói ra sự thật.
“Thực ra, người ta còn nói rằng có thể sẽ có cả một cuộc tấn công vào Thánh đô.”
“...Dạ?”
“Vì trong cuộc chiến với Cộng hòa quốc, một phần lực lượng golem đã bị mất đi.”
“À...”
“Bọn chúng ngu ngốc nghĩ rằng, bây giờ khi lực lượng đã suy yếu thì có thể tấn công Thánh đô.”
“À...”
Graham giải thích một cách vui vẻ trái ngược với nội dung, còn Ryo thì có chút khó xử vì đã dính líu một chút đến vụ golem.
“Thôi thì, cứ coi như là có thể xảy ra đi.”
“Vâng...”
Luôn cẩn thận thì không bao giờ thừa. Dường như là vậy.
◆
Vua Abel Đệ nhất của Vương quốc Knightley hôm nay cũng đang làm việc trong phòng chấp chính. Đúng như lời của vị Công tước đứng đầu, ông đang ‘chôn vùi trong giấy tờ’.
“Làm phiền đây.”
“Vua Abel, ta mang báo cáo đến đây.”
Hai lão ma pháp sư bước vào phòng chấp chính của nhà vua mà không cần nghi lễ. Nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ bị quát mắng vì vô lễ. Mà dù có bị mắng, hai người này có lẽ cũng sẽ không thay đổi.
Cách đối xử với những thuộc hạ lớn tuổi hơn, Vua Abel cũng đang phiền não... không, có vẻ ông không bận tâm.
Thực ra, có ba người thường vào phòng chấp chính của nhà vua mà không cần nghi lễ. Thật kỳ lạ, cả ba người đều là ma pháp sư... hai người là hai ông lão này. Người còn lại là một thủy ma pháp sư, hiện đang ở các Quốc gia phía Tây.
“Là ông Ilarion và Arthur à. Có chuyện gì vậy? Báo cáo sao?”
Hai lão ma pháp sư vừa bước vào là Cố vấn Ma pháp đoàn Vương quốc Ilarion Balaha và Đoàn trưởng Ma pháp đoàn Vương quốc Arthur Bellasis. Hai người là trung tâm của lực lượng ma pháp chiến đấu của vương quốc.
“Là bản báo cáo bổ sung về cơ chế phòng thủ ma thuật của tường thành kinh đô. Cái mà Ryo đã bàn giao lại ấy mà.”
“Người phụ trách Đông Môn hình như đã đổi thành một gã đàn ông rồi, nhưng tên mới này vẫn chưa vững vàng gì cả. Cô gái trước kia làm tốt hơn nhiều.”
Ilarion giải thích, còn Arthur thì phàn nàn về vấn đề nhân sự.
“Đông Môn? Của Đội Vệ binh Kinh đô à? Người phụ trách Đông Môn sau Cuộc chiến Giải phóng Vương quốc, cho đến gần đây vẫn luôn là Ashley Buckland. Cô ấy đã làm gần ba năm rồi, nên người thay thế cũng cần thời gian để quen việc thôi.”
“Hô? Bệ hạ đến cả tên của người phụ trách Đông Môn cũng nhớ sao?”
“Giỏi thật đấy. Hoàn toàn khác với một vị cố vấn ma pháp đoàn nào đó đến cả tên của đoàn viên cũng không nhớ nhỉ, Ilarion.”
“T-Ta vì quá chuyên tâm vào nghiên cứu ma pháp nên mới không nhớ tên người thôi!”
“Đâu phải chuyện đáng để khoe khoang đâu chứ...”
Ilarion đưa ra một lời bào chữa chẳng ra đâu vào đâu, Arthur thì cạn lời.
Abel im lặng lắc đầu rồi nói tiếp.
“Vì Ryo đã gây phiền phức cho Ashley mà. Đọc báo cáo của cô ấy là thấy rõ sự vất vả rồi.”
“Ừm, là ‘Kiểm tra Tải trọng Xác nhận Vận hành Bình thường của Tường thành’ chứ gì.”
“Một buổi huấn luyện đội lốt kiểm tra. Phóng ma pháp vào tường thành, và ma pháp đó sẽ bị bắn trả lại về phía người phóng... rồi chặn đòn đó để biến nó thành một buổi huấn luyện. Ilarion cũng thỉnh thoảng tham gia mà nhỉ.”
“Này! Arthur, đừng có mách lẻo!”
“...Ta cũng đoán vậy.”
Abel thở dài.
Ông thầm nghĩ rằng xung quanh mình có quá nhiều ma pháp sư ngang ngược.
“Vốn dĩ bản báo cáo này phải do Kenneth mang đến chứ? Ta nhớ là cậu ta có nói muốn giải thích vào chiều nay mà.”
“Đúng vậy. Tình cờ ta ghé qua Xưởng Giả kim Hoàng gia, nên tiện thể mang đến luôn.”
“Sao lại mang đến làm gì...”
“Một bản báo cáo tuyệt vời thì phải muốn đọc càng sớm càng tốt chứ, đúng không?”
“Không, để Kenneth vừa giải thích vừa đọc thì tốt hơn...”
Vừa nói vậy, Abel vừa lật giở bản báo cáo.
“...Cảm ứng tâm linh? Tường thành kinh đô cũng sử dụng cả hắc ma pháp sao?”
“Đúng vậy, đó là điểm đáng chú ý nhất đấy. Lý do mà sau khi phóng ma pháp, dù ta có di chuyển, nó vẫn truy đuổi theo chuyển động của ta chính là vì nó. Nó đã đọc được tinh thần... suy nghĩ của chúng ta.”
“Vua Richard... ngài đã tạo ra thứ gì thế này.”
Abel khẽ lắc đầu.
“Thực ra về điểm này, trước đây Ryo đã chỉ ra khả năng đó. Cứ báo cho cậu ta biết là Tử tước Kenneth Hayward đã xác nhận qua kiểm chứng là được.”
“À, ta hiểu rồi. Lát nữa ta sẽ báo lại.”
Abel gật đầu.
“Nhân tiện, lúc nãy ông có nói họ của người phụ trách Đông Môn trước đây là Buckland phải không? Đó có phải là người của gia tộc Bá tước Buckland không?”
“À. Ashley là con gái thứ ba của gia tộc Bá tước Buckland.”
“Ra vậy, nhà đó cũng có những đứa trẻ thú vị nhỉ. Con trai cả và con gái cả thì giỏi kiếm thuật, con trai thứ và con gái thứ thì giỏi ma pháp, con trai thứ ba và con gái thứ ba lại giỏi kiếm thuật.”
“Ông biết rõ nhỉ.”
Abel ngạc nhiên.
Bởi vì ông biết Ilarion chỉ quan tâm đến ma pháp, còn con người thì hoàn toàn không để ý. Vậy mà không chỉ biết cấu trúc gia đình, ông ta còn biết cả đặc điểm của từng người...
“Kate, con gái thứ hai của gia tộc Bá tước Buckland, từng ở trong viện nghiên cứu của ta. Cô ấy đã nghỉ việc để kết hôn với Nam tước Eibon, người mới trở thành quý tộc phương Bắc, nhưng cô ấy là một nhà nghiên cứu xuất sắc.”
“Ra là vậy.”
Abel hiểu ra và gật đầu trước lời giải thích của Ilarion.
Ilarion là cố vấn của Ma pháp đoàn Vương quốc, nhưng từ xưa đến nay ông vẫn là viện trưởng của Viện Nghiên cứu Ma pháp Vương quốc. Chắc chắn viện nghiên cứu đó là một trong những trung tâm nghiên cứu ma pháp của vương quốc. Các ma pháp sư thuộc nơi đó đều là những người được Ilarion Balaha, người được cho là ma pháp sư số một vương quốc trong suốt thời gian dài, công nhận, nên chỉ có những người thực sự xuất sắc.
Kate Buckland, người từng thuộc nơi đó, chắc chắn là một ma pháp sư vô cùng xuất sắc.
“Abel sắp đi phương Bắc phải không? Tin đồn lan đi rồi đấy.”
“À... ta cố tình tung tin đồn. Rằng ta cũng đang suy nghĩ đến chuyện phương Bắc, nên sẽ đi thị sát.”
“Đến đó thì các quý tộc phương Bắc sẽ đến chào hỏi đúng không? Nhớ gửi lời hỏi thăm của ta đến Kate nhé.”
“...Nếu ta nhớ.”
Abel nhún vai.
Tuy nhiên, lão ma pháp sư không dừng lại ở đó.
“Hay là bọn ta cũng nên đi theo nhỉ.”
“Ra vậy, làm người bảo hộ cho Bệ hạ sao.”
“Không cần!”
Ilarion và Arthur vừa cười vừa trêu chọc, còn Abel thì từ chối.
◆
《…Thì đó, chuyện là vậy đấy.》
《Đúng như tôi nghĩ, bức tường thành của Thủ đô cũng được yểm ma pháp hệ Hắc ám à.》
Thông qua Vang Vọng Linh Hồn, Abel đã truyền đạt lại cho Ryo nội dung bản báo cáo mà hai lão pháp sư mang đến. Ryo gật đầu lia lịa, vì mọi chuyện đều đúng như cậu dự đoán.
《Vua Richard, người đã xây dựng bức tường thành, có thể sử dụng ma pháp của cả sáu hệ, phải không?》
《À, người ta nói vậy.》
《Đáng sợ thật… đúng là một trùm cuối.》
《Trùm cuối?》
《Là "last boss"... kẻ địch mạnh nhất cản đường vào phút chót ấy.》
《Hửm?》
Abel có vẻ không hiểu lắm.
Ryo bèn nói với Abel bằng một giọng điệu rùng rợn.
《Nếu một người như thế trở thành kẻ địch thì sẽ kinh khủng lắm đấy.》
《Hả? Ý cậu là sao? Vua Richard đã qua đời từ rất lâu rồi mà?》
《Biết đâu ông ta lại sống lại và trở thành kẻ thù của cậu thì sao.》
《Tại sao chứ?》
Hoàn toàn không hiểu ý của Ryo, Abel chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc.
《Một người như vậy sẽ trở thành trùm cuối và phá tan con đường bá chủ của Abel… Tôi nghĩ một diễn biến như vậy mới là kịch tính nhất.》
《…Tức là do cậu tưởng tượng ra thôi chứ gì?》
《Hãy gọi đó là trí tưởng tượng vô hạn chứ!》
Ryo gắt lại lời của Abel.
Dù là tưởng tượng hay trí tưởng tượng vô hạn, về bản chất chúng cũng là một… nhưng có vẻ trong nhận thức của Ryo thì chúng khác nhau.
《Tôi chỉ cầu mong Abel sẽ không cố quá sức để chứng tỏ mình giỏi hơn Vua Richard.》
《Gì vậy?》
《Những người vừa mới nhậm chức thường có xu hướng làm những chuyện không tưởng chỉ để chứng tỏ mình giỏi hơn người tiền nhiệm. Tôi đang thẳng thắn khuyên cậu đừng trở nên như vậy đấy.》
《Nếu vậy thì đối tượng của tôi phải là cha tôi chứ không phải Vua Richard…》
《Tóm lại, có rất nhiều chính trị gia đã sa ngã vì lý do đó. Abel là Abel, không cần phải so sánh với các vị vua khác làm gì cả.》
《Ừ, tôi sẽ nhớ kỹ.》
Dù hay nói này nói nọ, Abel vẫn cho rằng những lời mà Ryo thỉnh thoảng nói như thế này lại thường rất hữu ích.
《Thỉnh thoảng cậu cũng nói được vài câu nghe lọt tai đấy, Ryo.》
《Thất lễ! Thỉnh thoảng là sao, thỉnh thoảng là sao chứ? Tôi lúc nào cũng nói những điều tử tế cả!》
《Thì tôi đang nói chính những điều đó mới là không tử tế đấy chứ…》
Cũng như Abel là Abel, thì Ryo vẫn là Ryo.
Đành chịu thôi.
《À, mà nói mới nhớ, cô Ashley Buckland cũng có trong phái đoàn lần này nhỉ.》
《Cô ấy vừa chuyển đến Quân vụ tỉnh là tham gia ngay. Đúng hơn thì, có vẻ như cô ấy được điều chuyển từ Đội Vệ binh Thủ đô về làm việc tại trụ sở chính để đi cùng phái đoàn đấy. Rex đã càu nhàu vì bị cướp mất một nhân tài xuất sắc.》
《Anh Rex? À, bạn học của cậu, Đội trưởng Đội Vệ binh Thủ đô.》
Ryo cũng nhớ Rex. Trong cuộc bạo loạn ở thủ đô, anh ta đã giữ chức phó đội trưởng, chỉ huy Đội Vệ binh Thủ đô bảo vệ hoàng thành khỏi lũ Ogre. Hiện tại, anh đã trở thành Đội trưởng, một trong những người chịu trách nhiệm giữ gìn an ninh cho thủ đô.
《Anh Rex trông cũng mạnh đấy, nhưng nghe nói cô Ashley cũng là một tay kiếm cừ khôi lắm. Có khi hai người họ còn mạnh hơn cả Abel, người có khả năng đã để thanh kiếm của mình rỉ sét vì ngày nào cũng ngập trong giấy tờ ấy chứ.》
《Đúng là tôi toàn làm việc giấy tờ và không vung kiếm thật… nhưng kiếm của tôi chưa rỉ sét đâu nhé?》
《Chỉ là cách nói thôi mà! Nếu cậu cứ viện cớ bận rộn mà lơ là luyện tập thì đến lúc nguy cấp sẽ phải khóc hận đấy.》
《Đúng vậy. Tôi sẽ chú ý đến việc đó.》
Abel ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu gật đầu, nhưng….
《Nhưng chẳng phải cậu cũng thế sao, Ryo?》
《Tôi? Tôi có ngập trong giấy tờ đâu?》
《Chẳng phải cậu lúc nào cũng nằm ườn trên sofa trong phòng tôi đọc sách sao? Hay là cậu cũng nên luyện tập ma pháp nhiều hơn đi?》
《Khác với Abel, tôi luôn nỗ lực ở những nơi mà cậu không thấy đấy.》
《Thật không?》
《…Chắc là vậy.》
《Thật sự, thật không?》
《…Có lẽ thế.》
《Thật sự, thật sự, thật không?》
《…Mong là vậy.》
Trước sự truy hỏi của Abel, Ryo dần mất đi sự tự tin.
Cậu cho rằng mình cũng đã cố gắng ở một mức độ nào đó.
Thực tế, cậu quen biết Ashley cũng là nhờ vào việc luyện tập ma pháp và kiếm thuật bằng cách sử dụng tường thành của thủ đô.
Bức tường thành của thủ đô là một công cụ giả kim thuật khổng lồ do Vua Richard tạo ra. Khi tấn công nó bằng ma pháp, bức tường sẽ phản lại đòn tấn công đó về phía người thi triển. Ryo đã định lợi dụng đặc tính này để luyện tập. Cụ thể là, cậu tấn công bức tường bằng ma pháp, rồi dùng thanh Murasame chém bay ma pháp của chính mình bị phản lại… một kiểu luyện tập cả ma pháp lẫn kiếm thuật.
Khi cậu nộp đơn xin phép cho kiểu huấn luyện đó, ban đầu Abel đã từ chối.
Nhưng sau nhiều khúc mắc, cuối cùng cậu cũng nhận được sự cho phép dưới danh nghĩa "một phần của việc kiểm tra tường thành và cũng là một phần của phân tích giả kim thuật".
Đó chính là Kiểm tra Tải trọng Xác nhận Tường thành Hoạt động Bình thường.
Sau khi Ryo tham gia phái đoàn đến các Quốc gia phía Tây, Ilarion và Arthur ở lại thủ đô đã tiếp quản công việc này, còn Kenneth phụ trách phần phân tích giả kim thuật. Bản báo cáo vừa đến tay Abel chính là kết quả của việc đó.
Người đã giám sát buổi huấn luyện, hay đúng hơn là kiểm tra, của nhóm Ryo chính là Đội trưởng Cổng Đông, Ashley Buckland.
Đúng vậy… dù ban đầu là vẻ mặt vô cùng lo lắng, và cuối cùng đã chuyển sang cam chịu, nhưng dùng từ "giám sát" chắc là không sai.
《Tôi biết về buổi huấn luyện… à không, kiểm tra của các cậu, vì Ashley đã gửi báo cáo lên rồi.》
《Ủa, vậy sao? Tôi nghe loáng thoáng là có một vị tai to mặt lớn nào đó bảo cô ấy cứ nhắm mắt cho qua mà.》
《Chuyện đó có chút hiểu lầm. Vị tai to mặt lớn đó chính là Rex, và vì Rex sẽ trực tiếp báo cáo với tôi nên Ashley không cần phải nói gì cả. Cô ấy là con gái thứ ba của một gia đình Bá tước, còn cậu dù sao cũng là Công tước đứng đầu, phải không? Để tránh cho Ashley gặp phiền phức, có lẽ Rex đã cân nhắc đến mối quan hệ giữa các quý tộc với nhau.》
《À, ra là vậy. Dĩ nhiên là tôi sẽ không bao giờ khoe khoang địa vị để gây áp lực cho ai đâu.》
《Ừ… về điểm đó thì tôi không lo.》
Abel khẽ gật đầu.
Đúng là Ryo đã trở thành Công tước đứng đầu, một địa vị có thể nói là chỉ đứng sau Vua Abel. Nhưng cách cậu đối xử với mọi người không hề thay đổi so với thời còn là một mạo hiểm giả hạng C trước cuộc chiến giải phóng Vương quốc.
Điều đó cũng làm Abel hài lòng.
《Con người có thể thay đổi khi có quyền lực. Mà lại còn thay đổi theo chiều hướng xấu nữa. Abel cũng nên cẩn thận nhé.》
《À… nghe hoài niệm thật. Hồi xưa lúc còn là Nhị hoàng tử, anh trai ta cũng từng nói với ta như vậy.》
《Thái tử Cain? Đúng là những người thực sự xuất sắc có khác.》
Ryo đánh giá rất cao người anh trai mà cậu chưa từng gặp mặt của Abel, cố Thái tử Caindish.
Vì vậy, khi nghe rằng cố Thái tử cũng từng nói những lời giống mình, cậu liền rất ra vẻ mà gật gù. Dĩ nhiên, cái gật gù đó Abel ở phía bên kia Vang Vọng Linh Hồn không thể thấy được… nhưng không hiểu sao Abel lại có thể chắc chắn về điều đó.
◆
Phó quan của Giao thiệp quan thuộc Quân vụ tỉnh Vương quốc, Gladys Oldis.
Đó là chức vụ hiện tại của cựu Đội trưởng Cổng Đông của Đội Vệ binh Thủ đô, Ashley Buckland.
Sau cuộc chiến giải phóng Vương quốc, Ashley đã chuyển từ đội quân đồn trú phía Tây sang Đội Vệ binh Thủ đô và hoàn thành xuất sắc công việc với tư cách là Đội trưởng Cổng Đông. Trong số những công việc đó, có cả việc phải đối phó với những hành động vô kỷ luật… à không, phải nói là những hành động không thể đo lường bằng lẽ thường của vị pháp sư vừa mới trở thành Công tước đứng đầu, nhưng nhìn chung, cô vẫn làm việc rất vui vẻ.
Sau ba năm làm Đội trưởng Cổng Đông, Ashley được điều chuyển đến trụ sở chính của Quân vụ tỉnh và ngay lập tức được bổ nhiệm làm phó quan cho Gladys Oldis, người đứng đầu các quan chức dân sự của Quân vụ tỉnh trong phái đoàn Vương quốc, để lên đường đến các Quốc gia phía Tây.
Giao thiệp quan của Quân vụ tỉnh, Gladys Oldis, là một phụ nữ ở độ tuổi năm mươi. Bà được biết đến là người có tài năng xuất chúng nhất Quân vụ tỉnh, đặc biệt là trong lĩnh vực tiếp tế và biên chế. Người ta nói rằng việc Ashley được bổ nhiệm làm phó quan là do chính Gladys mong muốn.
Ashley có kinh nghiệm lâu năm ở các đơn vị như đội quân đồn trú phía Tây và Đội Vệ binh Thủ đô, những nơi tuy không phải là tiền tuyến của chiến tranh nhưng vẫn đòi hỏi sức mạnh thể chất hàng ngày.
Dù có vẻ ngoài có thể nói là yêu kiều, nhưng kiếm thuật và thể thuật của cô thuộc hàng xuất sắc nhất trong Đội Vệ binh Thủ đô… cô chưa từng thua dù đối thủ là nam giới. Hơn nữa, khả năng xử lý công việc văn phòng của cô cũng rất cao.
Một nhân tài xuất sắc như vậy.
Một nhân tài mà bất cứ ai biết đến cũng đều muốn có dưới trướng mình.
Vốn dĩ, trong cuộc đàm phán với các Quốc gia phía Tây lần này, Quân vụ tỉnh có rất ít việc phải can dự. Cùng lắm chỉ là vấn đề hạn chế số lượng võ quan trên các tàu giao thương mà thôi.
Nếu mối quan hệ tiến triển và hai bên đi đến việc đặt đại sứ quán tại quốc gia của nhau, sẽ có rất nhiều vấn đề đàm phán phát sinh như quy mô của võ quan và quân đội đồn trú, hay hiệp định về địa vị của quân đội đồn trú. Nhưng lần này, những chuyện đó vẫn chưa có.
Vì vậy, nói thẳng ra, so với các quan chức dân sự khác, họ khá là rảnh rỗi.
Do đó, phó quan của Giao thiệp quan Gladys, Ashley, cũng có thời gian nghỉ ngơi. Hay đúng hơn, khi Gladys ở trong nhà trọ, cô được phép tự do sinh hoạt.
Khi Ashley Buckland đang thưởng thức bánh ngọt và cà phê tại phòng chờ ở tầng một của nhà trọ, một pháp sư khoác áo choàng đáng ngờ đã….
"Xin lỗi. Tôi ngồi ở đây được chứ?"
"Vâng… ơ? C-Công tước Rondo!"
Trước câu hỏi của Ryo, Ashley cố gắng nén lại tiếng hét nhưng vẫn không kìm được mà thốt lên một tiếng sắc lẹm, dù nhỏ.
Ashley cũng biết Ryo có mặt trong phái đoàn này.
Nhưng chỉ riêng phái đoàn của Vương quốc đã có hơn ba trăm người, lại còn khác biệt về địa vị giữa quan chức dân sự và mạo hiểm giả hộ tống, nên họ chẳng có dịp nào tiếp xúc. Hơn nữa, cô cũng biết Ryo đang hành động với tư cách là một 'mạo hiểm giả' chứ không phải 'Công tước'.
Thế nhưng, hôm nay lại bị bắt chuyện đột ngột, cô đã quá bất ngờ mà buột miệng gọi tước vị của cậu….
"Xin lỗi nhé. Tôi không có ý làm cô giật mình đến vậy."
Ryo cười gượng vì Ashley đã ngạc nhiên hơn cậu nghĩ.
"À, không có gì ạ, tôi xin lỗi. Ừm... tôi nên gọi ngài là Ryo thì phù hợp hơn phải không ạ?"
Ashley biết những người xung quanh Ryo đều gọi cậu như vậy, nên cô quyết định cũng sẽ gọi thế.
Một lúc sau, bánh tart Lindo và cà phê Hắc ám mà Ryo gọi đã được mang ra. Nghe nói nó được đặt tên là cà phê Hắc ám vì là loại cà phê được sản xuất ở Lục địa Hắc ám.
"Nào, chúng ta ăn thôi."
Ryo vừa nói vừa cắn một miếng bánh tart Lindo. Sự cân bằng hoàn hảo giữa vị ngọt và chua lan tỏa trong miệng khiến cậu bất giác mỉm cười.
Nhìn thấy cảnh đó, sự căng thẳng của Ashley cũng tan biến.
Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nụ cười luôn làm dịu đi không khí.
Khi cả hai đã ăn xong bánh và chỉ còn lại ly cà phê, Ryo bắt đầu câu chuyện.
"Thực ra, có những kẻ đang theo dõi Giao thiệp quan của Quân vụ tỉnh, cô Gladys Oldis."
"Hả?"
Ryo nói thẳng vào vấn đề mà không vòng vo. Phó quan Ashley có chút ngạc nhiên… nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô cho rằng chuyện này cũng không có gì lạ. Việc theo dõi người của nước khác, lại còn là người liên quan đến quân vụ, có lẽ là điều đương nhiên.
"Chỉ là, đây không phải là một cuộc theo dõi thông thường, mà là rất bí mật… Tôi vẫn chưa rõ mục đích của chúng, nhưng tôi nghĩ mình nên báo cho cô, với tư cách là hộ vệ kiêm phó quan, biết trước…"
"Tôi hiểu rồi! Cảm ơn ngài."
Nghe Ryo nói, Ashley cúi đầu cảm ơn.
Đúng vậy, nơi đây là đất của kẻ thù… nói vậy thì hơi quá, nhưng dù sao đây cũng không phải là đất nước của mình.
Đây không phải là nơi mà sự an toàn luôn được đảm bảo.
Bên trong nhà trọ thì không sao, nhưng một khi bước ra ngoài… có lẽ cô sẽ phải hộ vệ với một tinh thần cảnh giác cao độ hơn bao giờ hết.
Ashley cúi đầu cảm ơn Ryo vì đã giúp cô làm mới lại tinh thần như vậy.
"À, không có gì đâu. Cô Ashley đã luôn giúp đỡ tôi ở tường thành thủ đô mà."
Ryo nói vậy rồi cười và bỏ đi.
Về phần mình, Ryo cảm thấy đã làm mọi cách có thể.
Thực tế, cậu hoàn toàn không biết tại sao Giao thiệp quan Gladys lại bị theo dõi, nên ngoài việc nói với hộ vệ Ashley "hãy cẩn thận nhé", cậu chẳng thể làm gì khác.
《Cậu không nói mấy câu kiểu như "cứ cho vào trong băng như hồi tôi làm thì sẽ đảm bảo an toàn" à…》
Vị vua ở thủ đô nói với giọng hờn dỗi.
《Abel là đặc biệt mà!》
Ryo nói ra sự thật.
Đặc biệt có thể là đặc biệt theo hướng tốt, nhưng cũng có thể là đặc biệt theo hướng xấu… theo ý nghĩa đó, thì đúng là sự thật.
《Mà này, có lẽ cậu nên nói với Đại Thủ lĩnh một tiếng thì hơn?》
"Đại Thủ lĩnh" mà Abel nói đến chính là Grand Master, tức là đoàn trưởng Hugh McGrath.
《Đúng là nên vậy nhỉ. Thỉnh thoảng Abel cũng đưa ra được ý kiến hữu ích đấy chứ!》
《…Sao lại nói giọng bề trên thế?》
《Abel là Quốc vương Bệ hạ mà. Cậu ở trên đỉnh cao phải không? Khi ở một vị trí như vậy, người ta rất dễ tự mãn. Cần có ai đó thẳng thừng chỉ ra điều đó, nên tôi đành phải gánh vác vai trò này thôi!》
《Ồ, ờ…》
《Tôi cũng nghĩ đây có lẽ là vai trò của một Công tước đứng đầu, nên đành phải làm thôi, hiểu không? Người khác đâu làm được việc này?》
《Vậy à… thế thì, cảm ơn cậu nhé…》
《Chà, không có gì to tát đâu.》
Ryo không hiểu sao lại đỏ mặt.
Chuyện này cũng chỉ có thể xảy ra nhờ mối quan hệ tốt đẹp của cả hai.
Nếu là người khác làm vậy, có lẽ mối quan hệ sẽ đổ vỡ… và tùy trường hợp, có thể sẽ phát triển thành một cuộc nội chiến chia đôi đất nước….
Thật là một điều đáng sợ.
◆
"Ra là vậy, Gladys-dono bị theo dõi sao…"
Nghe Ryo giải thích, Hugh vừa lẩm bẩm vừa chìm vào suy tư.
Những biện pháp thực tế có thể thực hiện rất hạn chế. Nếu chúng đã ra tay thì còn có cách, nhưng chỉ đơn thuần theo dõi thì chẳng làm gì được.
Thực tế, cũng có khả năng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Mà đúng hơn, khả năng đó phải rất cao.
Dù gì đây cũng là phái đoàn giữa các quốc gia, và bà ấy lại là một trong những cán bộ cấp cao.
"Bà ấy xuất thân từ một gia tộc danh giá. Là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Hầu tước Wildmoor. Tộc trưởng hiện tại đã ngoài tám mươi, nên có lẽ bà ấy sẽ sớm kế vị thôi."
"Hô hô~"
Ryo lắng nghe cẩn thận lời giải thích của Hugh.
Hugh sẽ kế thừa gia tộc Bá tước Forsyth của cha vợ mình. Tức là, anh là Bá tước kế nhiệm.
Còn Ryo, trông vậy thôi chứ cũng là Công tước đứng đầu.
Cậu hoàn toàn không biết gì về các động thái của giới quý tộc Vương quốc, nhưng cũng có ý thức rằng nên ghi nhớ những thông tin mình nghe được.
"À phải rồi, bà ấy cũng là người sở hữu Thánh kiếm."
"Người sở hữu Thánh kiếm? Bà ấy có Thánh kiếm sao?"
Trước lời nói của Hugh, Ryo ngạc nhiên đáp lại.
Thánh kiếm và Ma kiếm không phải là thứ có nhiều nhan nhản. Vị Đại Thủ lĩnh trước mặt cậu cũng sở hữu một thanh Thánh kiếm….
"Gia tộc Hầu tước Wildmoor vốn có một Thánh nhân là người sáng lập. Thanh Thánh kiếm đã được truyền lại từ thời đó. Ta chỉ nghe nói đó là thanh kiếm phá tà… Bà ấy chắc hẳn luôn mang nó bên mình không rời, nên có lẽ cũng đã mang theo trong chuyến đi này."
"Ồ~. Vậy thì tôi nhất định muốn xem thử. À, nhưng mà Thánh kiếm, không giống Ma kiếm, trông chỉ như một thanh kiếm bình thường thôi phải không ạ?"
Ryo vừa nhìn thanh Thánh kiếm của Hugh, vừa nhớ lại thanh Ma kiếm của Abel, rồi hỏi một câu như vậy.
Thánh kiếm của Hugh trông như một thanh kiếm bình thường, nhưng Ma kiếm của Abel lại phát ra ánh sáng đỏ khi cậu cầm nó.
"Đúng vậy. Ma kiếm sẽ phát sáng khi chủ nhân cầm nó, nhưng Thánh kiếm thì không. Chỉ là, nghe nói khi người chủ được chọn giải phóng sức mạnh của Thánh kiếm, nó sẽ tỏa sáng rực rỡ. Có lẽ người chủ được chọn đó cũng giống như Dũng sĩ vậy."
"Ồ. Mà nói mới nhớ, tôi từng nghe nói Vương quốc có ba người sở hữu Thánh kiếm, Gladys-san có phải là một trong số đó không?"
"Không, không phải. Nhận định đó không chính xác. Vương quốc có ba mạo hiểm giả sở hữu Thánh kiếm. Chà, tính cả cựu mạo hiểm giả nữa."
"Ra là vậy. Tức là Gladys-san không nằm trong số đó."
Ryo gật đầu.
"Thánh kiếm còn tùy hứng hơn cả Ma kiếm nữa. Nghe đồn, có những thanh Thánh kiếm còn hút cạn sinh lực của kẻ nào dám cầm lấy mà không được nó thừa nhận."
"…Còn đáng sợ hơn cả Ma kiếm."
"Vì vậy, chủ nhân của nó luôn phải mang theo bên mình. Nếu để nó ở một nơi không cẩn thận, rồi ai đó cầm lấy và khiến thanh kiếm nổi hứng thì phiền phức lắm, đúng không?"
"Đúng là vậy…"
Ryo tự mình tưởng tượng, chắc cũng giống như chó hay mèo cưng vậy. Ngoài chủ nhân ra, việc bế nó đi rất khó khăn….
"Khi để cho người hầu hay tùy tùng mang đi, họ sẽ cho nó vào một cái túi đã được yểm giả kim thuật. Nghe nói công thức ma pháp sử dụng không phức tạp lắm, nhưng ta thì chịu."
"Cái túi đó, Hugh-san cũng có à?"
"À, có ở nhà. Mà, ta chưa dùng bao giờ."
Hugh có vẻ là kiểu người không cho ai khác chạm vào thanh kiếm của mình. Vì luôn giữ nó bên mình, nên kết quả là anh cũng không dùng đến cái túi.
"Nếu không có túi thì không cầm được à… Vậy thì dù có cướp được Thánh kiếm, người khác cũng không thể sử dụng nó nhỉ."
"Đúng vậy. Thánh kiếm thường được kế thừa khi chủ nhân của nó qua đời."
Hugh nói vậy rồi liếc nhìn thanh Thánh kiếm của mình. Thanh Thánh kiếm của Hugh chính là được kế thừa vào đúng thời điểm đó.
Khi nghe chuyện Gladys là người sở hữu Thánh kiếm, Ryo đã nghĩ mục đích của bọn chúng là cướp lấy nó, nhưng có vẻ không phải vậy. Nếu là một vật cướp được cũng không thể sử dụng, chúng sẽ không tấn công một cán bộ của phái đoàn quốc gia để cướp nó đâu.
Nhưng nếu vậy thì… tại sao bà ấy lại bị theo dõi?
"Lý do bị theo dõi vẫn là một bí ẩn…"
"Đúng vậy…"
Ryo nói, và Hugh cũng đồng tình.
Việc suy đoán mục đích của người khác luôn là một việc khó khăn.
"Hả? Ta đang bị theo dõi sao?"
Phòng làm việc của Giao thiệp quan Quân vụ tỉnh… thực chất là phòng riêng của Gladys Oldis. Căn phòng có hai gian nối tiếp nhau và một bộ bàn ghế tiếp khách đơn sơ.
Tại đó, Gladys nghiêng đầu trước báo cáo của phó quan Ashley.
"Vâng. Nghe nói những kẻ đó đang theo dõi ngài Gladys và một người nào đó trong phái đoàn Liên minh."
Ashley đã kể lại toàn bộ những gì cô nghe được từ Ryo.
Dĩ nhiên là vì Ryo cũng đã nói rằng nên làm vậy.
"Đó là… thông tin từ ai? Độ chính xác của thông tin là bao nhiêu?"
"Nguồn tin là từ Công tước Rondo, và độ chính xác gần như là một trăm phần trăm. Ngài ấy không nói chi tiết lắm, nhưng có nói là đã bắt được và chúng đã khai ra…"
"Vị Công tước đứng đầu trong lời đồn. Ta đã nghe từ con rồi, đúng là một người thú vị thật."
Trước lời giải thích của Ashley, Gladys vừa cười vừa đáp.
"Nếu đã vậy, cẩn thận một chút cũng không thừa. Mặc dù… những gì có thể làm cũng có hạn."
"Vâng…"
Cả Gladys và Ashley đều nói với đôi mày hơi nhíu lại.
Thực tế, ngoài việc cẩn thận hơn trước, họ không còn cách nào khác.
Khi ra khỏi nhà trọ, phó quan Ashley luôn ở bên cạnh, và các quan chức dân sự khác cũng thuộc Quân vụ tỉnh nên có nhiều người biết dùng kiếm. Họ cũng sẽ hộ vệ khi Gladys ra ngoài.
Dĩ nhiên, bản thân Gladys, với tư cách là con gái cả của Hầu tước Wildmoor và là người thừa kế, đã được rèn luyện từ nhỏ. Dù đã qua tuổi năm mươi, thanh kiếm của bà vẫn không hề suy yếu.
"Nếu được, ta cũng muốn biết ai trong phái đoàn Liên minh đang bị theo dõi. Biết đâu từ điểm chung giữa người đó với ta, chúng ta có thể suy ra được điều gì đó…"
Trước lời của Gladys, Ashley cũng gật đầu đồng ý.
◆
Ngày hôm sau khi Ryo truyền đạt thông tin cho Ashley.
Ryo vẫn như thường lệ, giao tài liệu đến Tòa Thánh lúc chín giờ rồi quay trở lại nhà trọ của phái đoàn Vương quốc. Sau đó, cậu ngay lập tức đi đến nhà trọ của phái đoàn Liên minh ở bên cạnh.
Vì cùng là phái đoàn từ các quốc gia Trung ương và có khá nhiều thông tin cần chia sẻ, việc đi lại giữa các nhà trọ diễn ra khá thường xuyên. Dĩ nhiên, không phải là Ryo, mà là các quan chức dân sự… nhưng việc Ryo đi đến nhà trọ của Liên minh cũng không quá nổi bật.
Chỉ có nội dung cậu nói ở quầy lễ tân là hơi gây chú ý một chút.
"Tôi là người của phái đoàn Vương quốc, xin hãy chuyển lời cho tôi được diện kiến cựu Hoàng đế Roberto Pirlo."
"Hả…"
Các nhà trọ được phân cho ba quốc gia Trung ương vốn là những quán trọ hoạt động bình thường. Trong thời gian này, Tòa Thánh đã thuê lại chúng. Vì vậy, các nhà trọ đều có quầy lễ tân riêng.
Trong thời gian thuê, người đứng ở quầy lễ tân đó là người của phái đoàn Liên minh.
"Xin thất lễ, ngài có hẹn trước với Bệ hạ không ạ?"
Người ở quầy lễ tân tuy là người của phái đoàn Liên minh nhưng có vẻ không phải là mạo hiểm giả… cách đối đáp có phần tinh tế hơn.
Ryo nảy ra một suy nghĩ rất thất lễ như vậy.
"Không, tôi không có hẹn. Chỉ cần chuyển lời rằng mạo hiểm giả Ryo của Vương quốc muốn gặp, chắc chắn cựu Hoàng đế sẽ cho gọi tôi vào thôi."
Ryo nói với vẻ đầy tự tin.
《Tại sao lúc nào cậu cũng có thể nói một cách tự tin như vậy chứ…》
Một giọng nói có vẻ ngán ngẩm của một vị Bệ hạ khác vang lên.
《Có thể Abel không biết, nhưng những cuộc đàm phán giữa các quốc gia, đôi khi thành bại lại phụ thuộc vào mối quan hệ tin tưởng cá nhân giữa những người đứng đầu. Vì vậy, xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp là điều không bao giờ thừa cả.》
《…Tôi bắt đầu thấy cậu hợp làm người đứng đầu đất nước hơn tôi rồi đấy.》
《Đó là một sự hiểu lầm. Tôi không có sức bền để sống sót qua đống giấy tờ như cậu đâu.》
《Ừ, chỉ có điểm đó là tôi tự tin mình không thua cậu.》
Abel vừa thở dài thườn thượt vừa đáp lại.
Trong lúc Ryo đang chờ ở quầy lễ tân, một kỵ sĩ bước xuống từ cầu thang.
Hình như là đội trưởng đội hộ vệ của Bệ hạ Roberto Pirlo…
"Tôi là Grown, đội trưởng đội hộ vệ của Bệ hạ. Mời Ryo-dono đi lối này."
Nói rồi, anh ta đi trước dẫn đường.
Ryo im lặng đi theo sau.
Căn phòng ở giữa tầng bốn.
"Ồ, Ryo-dono. Thật là một vị khách hiếm có. Mời ngài ngồi."
Khi Ryo bước vào, cựu Hoàng đế Roberto Pirlo đã đứng dậy chào đón.
Tuy gọi là 'Ryo-dono', nhưng cách đối đãi này dường như dành cho một Công tước đứng đầu của Vương quốc hơn là một mạo hiểm giả quèn.
Sau khi ngồi xuống ghế sofa và Ryo giải thích lý do đột ngột đến thăm….
"Hừm. Dù chưa rõ đối tượng, nhưng có kẻ nào đó trong phái đoàn của ta đang bị tay chân của Đại Giám mục Goon theo dõi à."
"Vâng."
Roberto Pirlo gật đầu một cái, rồi đưa tay lên cằm, suy nghĩ một lát rồi mới mở lời.
"Thật ra… ta cũng đã nhận được một báo cáo tương tự."
"Cái gì!"
"Grown, giải thích chi tiết đi."
Roberto Pirlo nói với đội trưởng hộ vệ Grown đang đứng ở góc phòng, thúc giục anh ta giải thích.
"Trong mười ngày qua, chúng tôi đã phát hiện có một cuộc theo dõi bí mật đang diễn ra, ngoài sự giám sát của 'đội chào mừng'. Có bốn kẻ theo dõi. Đối tượng bị theo dõi rất có thể là Bệ hạ Roberto Pirlo."
"Ra là vậy…"
Phái đoàn Liên minh đã nhận ra mình đang bị theo dõi.
Nếu đối tượng bị theo dõi là đoàn trưởng, có lẽ sẽ dễ nhận ra hơn. Vì ông cũng là người được bảo vệ nghiêm ngặt nhất.
"Chà, ta cũng đã quen với việc bị theo dõi và nhắm đến rồi."
Roberto Pirlo nói vậy rồi cười lớn.
Người ta nói rằng khi còn tại vị, ông luôn bị Nhiếp chính của Liên minh, ngài Aubrey, nhắm đến tính mạng…
Liệu đó có phải là sự thật hay không thì không ai biết.
Chắc chỉ có ngài Aubrey mới biết.
"Nhưng mà… dù nhận được báo cáo như vậy, cũng khó mà chấp nhận được, đó cũng là sự thật."
"Hả? Ý ngài là sao?"
"Ừm… Ta có thể cảm nhận được ánh mắt theo dõi hay ám sát nhắm vào mình. Dù sao thì, bị chiếu tướng suốt nửa thế kỷ, dù không muốn cũng phải nhận ra thôi. Nhưng lần này, ta không cảm nhận được cái cảm giác hay áp lực đó. Ta cảm giác mục tiêu không phải là ta, mà là thứ gì đó ta sở hữu. Hoặc là, thứ gì đó xung quanh ta…"
"R-ra là vậy…"
Bị theo dõi và ám sát suốt nửa thế kỷ…
Một thế giới mà Ryo không thể nào tưởng tượng nổi.
Một ý kiến dựa trên kinh nghiệm khủng khiếp đó. Đó không phải là thứ có thể xem nhẹ.
"Khả năng cao là chúng nhắm vào vật sở hữu của Bệ hạ."
"Ừm. Nhưng, trông vậy thôi chứ ta cũng là người đứng đầu phái đoàn của một quốc gia. Liệu có ai lại nhắm vào đồ của một người như vậy không? Nếu chuyện vỡ lở, cuộc đàm phán sẽ thất bại. Ta không mang theo thứ gì đáng để phải cướp đoạt đến mức đó đâu."
Nói rồi, Roberto Pirlo cười gượng.
Những thứ có thể gọi là quốc bảo, dĩ nhiên ông không mang theo. Vốn dĩ những thứ đó hầu hết đã được vị vua hiện tại kế thừa.
"Thật khó hiểu…"
"Đúng vậy…"
Ryo vừa lắc đầu nói, Roberto Pirlo cũng lắc đầu đồng tình.


0 Bình luận