Khách sạn Pangdaguiere nằm trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đã được bao trọn ba ngày liền. Từ phòng ốc cho đến các khu vực tắm suối nước nóng ngoài trời, không nơi nào là ngoại lệ. Đoàn khách đến nghỉ là một nhóm du lịch. Tất cả thành viên đều như thể đầu óc quay cuồng, tràn ngập không khí lễ hội và giải thoát, điên cuồng ăn uống, chẳng hề kiêng khem gì. Trong suốt thời gian này, kỷ lục tiêu thụ đồ uống có cồn phải kể đến: 132 thùng rượu sake Nhật, 314 chai rượu tây (whisky, brandy và các loại rượu chưng cất khác), 208 chai vang, 92 chai liqueur, cùng với vô số lượng rượu Awamori, rượu trắng, rượu đục... nhiều đến mức đủ làm người thường choáng váng. Riêng bia thì lượng tiêu thụ quá khủng khiếp, đến mức không thể tính toán được con số cụ thể.
Tổng lượng bia đen và bia đặc sản địa phương có lẽ đủ để đổ đầy một bể bơi có cạnh dài 25 mét.
Về phần mồi nhậu, nội dung còn đáng kinh ngạc hơn nữa.
Từ các món cơ bản như mực khô xé sợi, xá xíu, cá hồi khô, sò điệp, đậu phộng rang, cho đến những món cao cấp hơn như trứng cá hồi muối, nhím biển ngâm, ruột hải sâm, trứng cá đối muối, tổng cộng có đến 62 loại mồi nhậu để họ tùy ý lựa chọn. Ngoài ra, vô số sơn hào hải vị khác cũng liên tục được đưa lên bàn ăn phục vụ họ. Nào là sashimi, xiên nướng, Oden, cơm lươn, tempura, sukiyaki… rồi món Hoa, cà ri Ấn Độ, mì Ý và salad. Thậm chí còn có hơn chục loại bánh ngọt và kem làm tráng miệng, ngay cả đồ uống không cồn cũng nhiều không kể xiết. Dù khách sạn đã phải điều động ba đội ngũ đầu bếp, mỗi đội 40 người, thay phiên nhau nấu nướng không ngưng nghỉ cả ngày lẫn đêm, vẫn không thể đáp ứng nổi nhóm khách đã bao trọn khách sạn này, khi họ đã 'bung lụa' hết cỡ để ăn uống.
Tổng chi phí ăn uống của nhóm khách này trong ba ngày có lẽ đã đủ để xây một căn nhà phố.
Tiếng ồn ào không ngừng nghỉ dù chỉ một giây, những tiếng 'dzô' cạn ly liên tục vang lên.
Từ đầu đến cuối bữa tiệc, số lượng người ngồi ăn uống chừng khoảng 200 người.
Ngoài ra, số người bận rộn đi lại làm việc hoặc giải quyết các vấn đề cũng xấp xỉ trăm người. Vì số lượng khách quá đông, riêng khu vực đại tiệc đã phải dùng đến không gian của ba phòng yến tiệc lớn. Món ngon vật lạ liên tục được mang lên, rượu mạnh rượu nhẹ cứ thế chảy vào, phòng tiệc luôn duy trì trạng thái náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng suốt 24 giờ. Sau khi ăn uống no say, mọi người đều lảo đảo trở về phòng chợp mắt một lát, rồi lại quay lại phòng tiệc tiếp tục 'chiến đấu'.
Hoặc là đến suối nước nóng ngoài trời ngâm mình thư giãn, dưỡng sức một phen, rồi lại trở lại hội trường tiệc tùng vui vẻ cùng mọi người.
Tất nhiên, các phòng tiệc lớn nhỏ khác cũng xuất hiện những nhóm nhỏ riêng biệt. Có người tự mang theo thiết bị karaoke đến để 'so giọng', số khác thì vui vẻ đánh mạt chược hoặc bài tây.
Lại có những người không hiểu sao lại bắt đầu bàn luận về quan điểm và chủ đề cuộc đời với nhau.
Dù là người luôn tươi cười rạng rỡ hay người dễ rơi lệ vì xúc động, tất cả các thành viên –
Vào giây phút này đều tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Bữa tiệc này danh nghĩa được gọi là "Yến tiệc mừng Kawahira Kaoru trở về".
Nhưng trên thực tế…
Đây là một buổi tiệc chiêu đãi đặc biệt dành cho các dũng sĩ đã trải qua những trận chiến khốc liệt, cũng là một bữa tiệc hân hoan mừng rỡ vì cuối cùng đã hoàn toàn giải thoát khỏi ân oán kéo dài ba trăm năm, đồng thời là một buổi tưởng niệm những ký ức xa xưa, và hơn hết, là một đại tiệc tổng hợp tất cả những lý do trên.
Mặc dù đa số người tham dự là thành viên gia tộc Kawahira, các linh năng giả có huyết thống với gia tộc, hoặc những người và Khuyển Thần có liên quan đã tốn công tốn sức vì rắc rối trước đó, nhưng cả các miêu yêu lang thang, chồn, Kappa, thậm chí là các Tinh linh cũng không ngừng xuất hiện xen kẽ giữa các bàn tiệc.
Ngoài ra, dù không hề được mời riêng, nhưng những yêu quái không rõ nguồn gốc khác như Vô Diện Nam, tiểu yêu quỷ, yêu quái chân bông và yêu quái lật gối cũng bị bữa tiệc này thu hút mà tề tựu đông đủ, mỗi kẻ một việc: liếm dầu ăn, lơ lửng gần trần nhà nhảy múa, hoặc dốc hết sức lật tung gối. Dù là phòng ốc hay hành lang, phòng tắm hay sân vườn, tóm lại, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười sảng khoái của cả con người lẫn yêu quái.
Là các Khuyển Thần, Imari và Sayoko đang ở trong phòng karaoke.
Dù đã rất kiên nhẫn vỗ tay đệm nhịp cho đại diện đối ngoại của gia tộc Kawahira, Kawahira Sogo, người đang say sưa hát enka, nhưng đến bài thứ 14, họ cuối cùng cũng không kìm được mà nổi đóa lên:
“Đủ rồi~~ Tôi chịu hết nổi rồi!”
“Ông già này, nãy giờ cứ ôm khư khư cái mic không chịu buông! Giờ cũng phải đến lượt chị em chúng tôi hát chứ!”
Rồi họ giật phắt lấy cái mic từ tay ông ta, chọn một bài song ca, thậm chí còn không đợi hết đoạn dạo đầu đã cất tiếng hát vang. Chỉ là cả hai đã say mèm đến mức không thể hát đúng từng từ một.
Những người xung quanh thì nghe xong đều ôm bụng cười phá lên, vỗ bàn tán thưởng.
Tensou một mình ngồi ngay giữa hành lang. Cô dựa đầu và vai vào tường, hai chân duỗi thẳng vắt ngang hành lang. Khiến những người đi qua đều phải bước qua đôi chân trắng ngần xinh đẹp của cô. Dù mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô, nhưng Tensou lại tỏ vẻ hoàn toàn không bận tâm. Cô cứ giữ nguyên tư thế kỳ lạ đó, cầm sổ phác thảo vẽ lại từng hình bóng của những người qua lại trên hành lang này.
Đừng thấy cô như vậy, thực ra cô đã say rồi.
Cuối cùng, chỉ thấy thân người cô lại từ từ đổ vật xuống.
Furano thì nửa tỉnh nửa mơ ngâm mình trong suối nước nóng ngoài trời.
Dù mỗi lần chìm xuống lại uống phải chút nước suối nóng, giật mình mở bừng mắt, nhưng chỉ một lát sau, cô lại thấy dễ chịu mà dần dần nhắm nghiền mắt lại, phát ra những tiếng thở đều đặn của giấc ngủ say. Trên mặt cũng hiện lên vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc.
“Ưm~~”
“À~~”
“Đà~~”
Cách Furano một đoạn, chỉ thấy các Tinh linh cổ thành hình trứng cũng đang ngâm mình trong làn nước suối nóng trắng đục, gương mặt đầy vẻ mãn nguyện.
Họ lại lần lượt phát ra những tiếng ngân nga.
“Ưm~~”
“À~~”
“Đà~~”
Igusa đang được mát-xa trong phòng mát-xa đặc biệt của khách sạn. Vì cảm thấy quá dễ chịu, cô không kìm được mà phát ra tiếng động.
“Phù a a~~”
Sau đó, vị chuyên gia nắn xương được khách sạn đặc biệt mời đến phục vụ mà không tính thêm phí đã nghiêm giọng dặn dò:
“Thưa quý khách, tôi khuyên cô nên hình thành thói quen tập thể dục mỗi ngày sẽ có lợi cho sức khỏe hơn ạ?”
“Phù a a a.”
Cô lập tức gật đầu lia lịa như giã tỏi. Từng thớ cơ căng cứng đến cực điểm trong cơ thể cô đã đau ê ẩm cả rồi…
Kukuya đi ra ban công ngắm cảnh đêm, cô vừa nhâm nhi ly gin không đường ướp lạnh, vừa suy tư về những chuyện sắp tới, cứ thế chìm vào trầm mặc. Trong khi đó, Nadeshiko cầm chiếc khay nhỏ đựng một cái ly, bước từng bước nhẹ nhàng "lạch bạch" đi qua hành lang phía sau Kukuya.
Cô phát hiện Kukuya đang ngước nhìn bầu trời đêm với vẻ mặt bình yên nên dừng bước lại.
Kukuya cũng quay đầu lại.
Nadeshiko thoáng chút ngạc nhiên, rồi rụt rè mở lời với cô:
“À, cái đó…”
“?”
Kukuya hơi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, nhưng vẫn mỉm cười. Nadeshiko có vẻ ngượng ngùng nói tiếp:
“Cái đó, Kukuya này, hình như Ngài Kaoru có chút khó chịu vì ngâm mình quá lâu, nên đã sai tôi mang một ly nước đá đến. Giờ tôi đang chuẩn bị mang nước đến cho Ngài Kaoru uống…”
“À.”
Kukuya nhìn chằm chằm Nadeshiko, như muốn hỏi “Thì sao?”
Nadeshiko vẻ mặt bối rối tiếp tục nói:
“Nếu tiện, nếu cô không chê… liệu cô có thể cùng đến giúp một tay được không?”
Kukuya chợt đứng hình, một lát sau mới lên tiếng đáp lại:
“Tôi á?”
Rồi cô chỉ tay vào mình, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên. Nadeshiko gật đầu, mỉm cười nói tiếp:
“Vì cô là bác sĩ, nên tôi nghĩ cô đến xem qua Ngài Kaoru thì sẽ ổn thỏa hơn…”
“…Tôi đi thật sự không sao chứ?”
“Tôi…”
Nadeshiko lên tiếng. Giọng cô chân thành, cố hết sức bày tỏ tấm lòng mình.
“Tôi hy vọng sau này chúng ta có thể hòa thuận với nhau, cùng là Khuyển Thần phục vụ Ngài Kaoru.”
Kukuya lại chìm vào im lặng, sau đó khẽ “khẽ” cười một tiếng.
“Cứ để đó cho tôi!”
Rồi cô sải bước đến bên Nadeshiko, vỗ nhẹ lên lưng cô một cách thân thiện. Nadeshiko lập tức cảm động đến đỏ hoe mắt, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau khóe mắt.
“Vâng!”
Kukuya mỉm cười ngại ngùng, và Nadeshiko gật đầu xúc động từ tận đáy lòng.
Hai người hòa thuận cùng nhau bước đi dọc hành lang.
Dong cảm thấy bó tay.
“Rồi sau đó! Tôi lập tức ra tay cho hắn ta biết mặt ngay! Tôi giáng cho cái tên… ừm… đúng rồi, cái tên Megid đó một đòn nổ tung trời!”
Sau khi uống cạn lượng rượu tây tương đương cả một bồn tắm, Đại Yêu Hồ cuối cùng cũng say mèm, thao thao bất tuyệt kể về lịch sử chiến công lẫy lừng của mình trong đại sảnh tiệc.
“Thật là hết nói nổi.”
Nhưng Dong thì… vừa thở dài vừa cằn nhằn:
“Cái đoạn kể này tôi đã nghe hơn hai mươi lần rồi đấy.”
Thế nhưng đồng thời cô vẫn làm tròn trách nhiệm, không ngừng rót rượu cho ông ta. Bên cạnh đó, Đại Trưởng Lão thì đang nằm ngửa, liên tục phát ra tiếng ngáy 'khò khò~~ khò khò~~' vang dội. Cứ mỗi lần ông ấy ngáy, chiếc bụng bia cao ngất của ông lại phập phồng lên xuống, khiến người ta không khỏi bật cười.
Dong lại thở dài một tiếng.
Còn Yougai, là anh trai của cô, cũng than thở thở ra một hơi thật dài.
Anh ta ngồi nghiêm chỉnh theo kiểu seiza, trong tay cầm vài tấm ảnh đen trắng có vết cháy sém. Khi dinh thự chính Kawahira bị rung chuyển đến mức bán hủy do sự xuất hiện của ba vị cổ thần như Lelios, tất cả album ảnh cá nhân của đương gia mà anh ta dày công chụp và sưu tầm bao năm đã không may bị cột đè lên, hơn một nửa số album quý giá trong đó lại bị thiêu rụi thành than sau trận hỏa hoạn thứ hai. Khiến giờ đây, chỉ còn lại vài tấm ảnh trong tay anh còn lưu giữ hình bóng thanh xuân xinh đẹp của đương gia khi còn là một thiếu nữ đáng yêu.
Đúng lúc này.
“Gì thế gì thế hả? Cậu đúng là một tên cực kỳ vô lễ đấy nha~~”
Đương gia hoàn toàn biến thành một bà lão hư đốn đang say xỉn, chủ động chạy đến quấn lấy Yougai.
“Này Yougai, nhìn xem— tôi chẳng phải vẫn sống khỏe re sao! Sau này cậu muốn chụp bao nhiêu ảnh cũng được, thế chẳng phải là xong sao! Này! Cứ thoải mái chụp đi!”
Thậm chí còn tạo dáng quyến rũ như thể mình là một ngôi sao ảnh.
Yougai lạnh lùng nhìn bà ta say xỉn, rồi lại thở dài một tiếng, một tiếng thở dài đầy ai oán về mọi mặt:
“Haizzz~~”
“Cái tiếng thở dài của cậu rốt cuộc là có ý gì hả!”
Đương gia giáng một cái tát rõ đau vào đầu Yougai.
Lời đối thoại nửa đùa nửa thật của cặp chủ tớ thân thiết này khiến lũ chồn đang mải mê ăn mì udon gần đó không kìm được mà cười ầm lên. Còn Tinh linh Mùa xuân đột nhiên xuất hiện gần đó, đang say sưa gặm cà chua, thì khẽ nghiêng cái đầu nhỏ xíu ló ra từ cái bình gốm.
Chiwa cảm thấy hơi bối rối. Kể từ khi đến khách sạn này, cô bé luôn cảm thấy những Khuyển Thần đã lâu không gặp, vốn sống trên núi, có vẻ rất lạ lùng. Trong số tất cả các Khuyển Thần đã rời cố hương cho đến nay, Chiwa, người nhỏ tuổi nhất, luôn bị các Khuyển Thần khác coi là trẻ con.
Dù trước đây ai nấy đều thể hiện thái độ khá xuề xòa và kiểu cách khi đối xử với cô bé, nhưng giờ đây tất cả mọi người lại thì thầm “Chính là đứa bé đó…” hoặc “Có lẽ sau này sẽ còn vượt qua cả Đại Trưởng Lão và Ngài Yougai”.
Đồng thời còn nhìn cô bé với ánh mắt đầy nhiệt huyết, và chân thành mong chờ cô bé có thể làm nên chuyện gì đó. Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Cô bé cứ có cảm giác rằng quá trình chi tiết mình giúp Keita vòng quanh thế giới hình như đã bị đồn thổi quá đà thì phải…
Sau đó thậm chí có một Khuyển Thần trẻ tuổi đã làm mẹ đi đến bên cô bé, lấy cớ không thể hiểu nổi này để tự ý đặt đứa bé sơ sinh vào lòng cô.
“Hy vọng đứa bé này sau này sẽ lấy con làm gương.”
Chỉ thấy cô bé sơ sinh tên Hinami này đôi mắt lấp lánh, liên tục đưa tay kéo tóc, tai và mũi của Chiwa.
Từ đó có thể thấy, dù đáng yêu, nhưng cô bé này lại khá là thô bạo.
“Đau chết mất thôi! Ngài Keita~~~~! Ngài Keita~~?! Ngài đang ở đâu thế ạ~~?!”
Chiwa với vẻ mặt mếu máo, lại bắt đầu đi lang thang khắp các tầng của khách sạn.
“Thì ra là vậy…”
Kawahira Kaoru mỉm cười gật đầu. Anh tựa lưng vào cột, ngồi hóng mát trong sảnh trong, cách khu vực ồn ào một đoạn.
Cô em gái Kawa, người đang ngồi nghiêm chỉnh theo kiểu seiza trước mặt anh, hai tay đan vào ống tay áo yukata màu xanh nhạt, lập tức gật đầu.
“Vâng.”
Cô bé kiên định trả lời:
“Em muốn chính thức trở thành một Chủ nhân Khuyển Thần. Em hy vọng có thể trở thành một Chủ nhân Khuyển Thần giống như anh. Em muốn nỗ lực để đạt được mục tiêu này!”
Kaoru khẽ cười.
“Giống anh ư? Hay là…”
Anh nói tiếp với giọng hơi trêu chọc:
“Giống Keita thì sao?”
Kawa lập tức đỏ bừng mặt, rồi đột ngột quay mặt sang một bên:
“Anh….”
Thật đáng ghét.
Rồi cô bé ngượng ngùng đưa ngón tay vẽ vòng tròn liên tục trên chiếu tatami. Trên tấm đệm bên cạnh, có thể thấy một con mèo hoang đang cuộn tròn say giấc nồng, do ăn quá nhiều sơn hào hải vị mà cơn buồn ngủ ập đến. Tất cả mọi thứ đều thật bình yên và an lành.
Các thành viên đang quây quần bên bàn mạt chược, vừa uống bia và whisky vừa 'chiến đấu' với nhau trong cuộc 'chiến thành vuông', gồm có Kana Shirou, Kushan Zhipai, Sekidousai và Cục trưởng Cục Trấn Linh. Trong đó, Cục trưởng Cục Trấn Linh còn đang ôm một bụng đầy nỗi ấm ức không thể không nói ra.
Nhưng kết quả là toàn bộ sự việc lại bị xóa sổ hoàn toàn trong bí mật. Nhờ gia tộc Kawahira đã 'đại hạ giá' chuyển giao nhiều mối quan hệ và thông tin, cùng với việc đương gia đã dùng kênh cá nhân mời các 'ông lớn' giới tài chính ra mặt hòa giải, Kana Shirou mới theo đúng nghĩa đen, suýt soát giữ được cái đầu và bát cơm của mình.
Hôm nay, ông ta đến dự bữa tiệc này theo lời mời của đương gia, coi như để xác nhận việc hai bên đã đạt được hòa giải.
Tuy nhiên, vị Cục trưởng đang dùng bình sữa hút vodka một cách điên cuồng lại mở lời:
“Dù có nghĩ thế nào đi nữa, tôi vẫn không thể vui nổi đâu ‘chíu’. Các người có biết tôi đã tốn bao nhiêu công sức và tâm huyết để xử lý chuyện này không ‘chíu’!”
“Ôi chao~~”
Đại Sát Giới II được đặt bên cạnh ông ta, với giọng điệu vui vẻ, an ủi một lúc:
“Đừng giận dữ quá thế mà~~”
Cái vỏ máy nhỏ xíu của nó, đã được sửa chữa xong, đủ để đặt gọn một góc bàn mạt chược, giờ đây có thiết kế tinh xảo và tỉ mỉ hơn hẳn trước, ngay cả việc lật các bảng điều khiển cũng trở nên cực kỳ trơn tru.
“…Đúng là một gã đàn ông có lỗ đít nhỏ đến không thể tả nổi.”
Sekidousai vừa bỏ quân rác vừa lầm bầm khẽ nói:
“Hay là để ta chịu trách nhiệm mở rộng ‘cỡ lỗ’ cho ngươi nhé? Ngươi thấy sao, Kushan Zhipai?”
“OK~~ Chủ nhân, máy khoan ‘hạ bộ’ của tôi lúc nào cũng sẵn sàng khởi động đây~~!”
“Tôi ghét loại nói đùa tục tĩu thiếu văn hóa này ‘chíu’! À, tôi phỗng con Nhị Sách!”
“Hà, chiến thuật phỗng bài không thèm quan tâm sống chết của ba nhà kia, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến phải không? Đồ đàn ông ‘trẻ con’ à, lối đánh này đã hoàn toàn bộc lộ tính cách méo mó của ngươi rồi đấy.”
“Không cần xen vào chuyện người khác ‘chíu’, cái tên Đại Ma Đạo Sư biến thái thối nát hết chỗ nói kia! Ý đồ muốn ghép bài ‘yakuman’ (kiểu bài cực khó trong mạt chược Nhật Bản) của ngươi chẳng phải cũng rõ như ban ngày sao ‘chíu’!”
Dù lớn tiếng chửi bới lẫn nhau, nhưng giữa hai người lại có chút dấu hiệu tâm đầu ý hợp. Vị Cục trưởng trước tiên kiểm tra lại bài trong tay một chút, rồi lập tức nhìn Kana Shirou với nụ cười đắc ý.
“Thôi được rồi, tóm lại là, Shirou này, nếu ngươi có thể đánh bại ta trong trận mạt chược này ‘chíu’, ta, một thằng đàn ông đã nói là làm, sẽ xóa bỏ mọi chuyện đã xảy ra trước đó, không truy cứu trách nhiệm của ngươi nữa ‘chíu’. Nhưng nếu ta là người thắng cuộc ‘chíu’…”
“Oa ôi~~! Ù rồi!”
“À, con đó tôi ‘ù’ rồi. Có Bảo bài, lại thêm ‘Riichi thuần túy’ nữa!”
“Cái gì cơ~~?!”
Kana Shirou phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy bi ai. Nhân tiện, thành viên đang thắng nhiều nhất thực ra là Kushan Zhipai, người vừa giật được một ván 'ù' Mãn Quan từ tay Kana Shirou.
Ở một nơi không xa khác, Trưởng phòng và Sư phụ đang bận rộn rót rượu và cạn ly với nhau.
Chiếc du thuyền sang trọng lướt trên mặt biển Bắc Đại Tây Dương—
Một tiểu thư nhà giàu vì thất tình mà đau khổ, nhảy từ boong tàu xuống... Nàng chìm vào đáy biển xanh thẳm tối tăm. Nước biển lạnh giá khiến ý thức dần mơ hồ. Chẳng bao lâu, bóng tối đặc quánh ập đến, một luồng khí dị hình trồi lên từ biển sâu, thiếu nữ khẽ mỉm cười...
Hoặc là—
Lũ bùn đá quét qua ngôi làng yên bình dưới chân núi, chôn vùi tất cả mọi người... Có ông lão một tay cầm cốc sứ, lặng lẽ biến mất, có cậu bé chăn cừu đang nhìn ảo ảnh người mẹ quá cố trên không trung, rồi cũng tan biến không dấu vết.
Trên chiến trường—
Tại hiện trường thảm họa—
Người ta chết đi không ngừng. Bị cái chết khổng lồ nuốt chửng với tâm trạng bình thản, dửng dưng giác ngộ mà cắt đứt chấp niệm với sinh mệnh, trở về hư vô như cát bụi.
Đó chính là bài ca như thế...
Thiếu nữ đang hát chính là một khúc ca như vậy.
Dù giọng hát mỏng manh như sợi chỉ bạc run rẩy, nhưng cao độ ổn định; lời ca tuy kỳ lạ, nhưng giai điệu lại được hoàn thiện ở mức rất cao.
“Đêm hôm thế này mà nghe bài ca ‘muốn chết’ của tiểu thư, tâm trạng cũng trùng xuống hẳn nhỉ...”
Một cô hầu gái nhà Shindou lẩm bẩm một mình.
Gió đêm rít gào bên ngoài. Ánh đèn chùm huyền ảo chiếu xuống sảnh lớn, bóng đổ xuống còn sâu hơn, tối hơn, và đậm đặc hơn thường lệ.
“Suỵt!”
Đồng nghiệp bên cạnh hốt hoảng huých cùi chỏ vào sườn cô. Người bị nhắc giật mình bụm miệng cúi đầu, nhưng mắt vẫn liếc lên cầu thang.
Vị quản gia khổng lồ, người quán xuyến toàn bộ dinh thự này, đang đứng ở bậc thang thứ ba. Nhưng xem ra lời nói hớ hênh vừa rồi không lọt vào tai ông ta – ông mở chiếc đồng hồ quả quýt trong lòng bàn tay và chăm chú nhìn.
Một lúc sau, giọng hát trong trẻo từ ban công tầng hai đột ngột ngừng bặt.
Cùng lúc đó, chiếc đồng hồ lớn ở sảnh chính điểm hai tiếng.
Mười cô hầu gái và vị quản gia đồng loạt nhìn về phía cửa chính, chờ đợi vị khách đã hẹn sẽ đến vào giờ này.
Thế nhưng...
“Tôi đâu cần sự đón tiếp long trọng đến thế…”
Giọng nói sảng khoái bất ngờ vang lên từ phía sau khiến vị quản gia suýt ngã khỏi cầu thang, các cô hầu gái cũng tròn xoe mắt. Không biết từ lúc nào, trên chiếu nghỉ cầu thang đã xuất hiện một mỹ nam tử vận đồ trắng, đẹp đến độ không giống người trần thế.
Hoàn toàn không ai nhận ra sự hiện diện của anh ta –
Như thể tan ra từ bóng tối, xuất hiện không một dấu hiệu báo trước. Mái tóc đen che một bên mắt, con mắt còn lại mỉm cười dịu dàng:
“Xin lỗi vì đã làm phiền giữa đêm khuya…”
Anh khẽ cúi người, đặt tay lên ngực hành lễ:
“Tôi là Yougai – Inugami Yougai.”
“Ngài, ngài là… sứ giả của nhà Kawahira sao?”
Quản gia cuối cùng cũng cất được giọng khản đặc để hỏi, hoàn toàn bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp kinh ngạc và khí chất tựa sương khói bảng lảng giữa thâm sơn cùng cốc của đối phương.
Chàng thanh niên áo trắng vừa ung dung bước xuống cầu thang vừa gật đầu:
“Vâng. Tôi mang theo hồi đáp của gia chủ – câu trả lời là ‘chấp nhận’. Nói cách khác, gia tộc Kawahira chúng tôi chấp nhận vụ việc của tiểu thư nhà Shindou.”
“Thật, thật sao?”
Mắt chàng thanh niên khẽ nheo lại:
“Chỉ là, xin phép cho tôi hỏi một điều. Tại sao không tìm đến chúng tôi sớm hơn?”
“Vâng. Xin lỗi ngài…”
Vị quản gia với vẻ ngoài thô kệch lộ vẻ mặt phức tạp; còn các cô hầu gái thì đã nửa mê nửa tỉnh vì vẻ đẹp quyến rũ chết người của chàng thanh niên.
“Thực tình chúng tôi không muốn nói thẳng sự thật… Vì ban đầu chúng tôi đã nhờ đến sự chỉ dẫn của đại sư Genji, một bậc thầy về thuật trừ tà Ichibokuryu, mới chuyển đến đây… Chỉ là đại sư Genji đó nói rằng hiện tại ông ấy thực sự không tiện, nghe nói là vì tinh tú vận số không tốt, cộng thêm căn bệnh loét tá tràng kinh niên của ông ấy trở nặng…”
“Ra là vậy…”
Một nụ cười lạnh hiện rõ trên mặt chàng thanh niên:
“Rất giống tác phong của Genji, ‘bậc thầy biện hộ khoác lác’ đó… Tuy nhiên, ừm, xét về kết quả thì như vậy cũng tốt thôi! Dù sao đi nữa, kẻ địch vẫn là kẻ địch!”
Quản gia ho khan liên tục rồi hỏi:
“Vậy thì, vị nào sẽ đến ạ? Có phải gia chủ lừng danh của Tông gia sẽ đích thân tới ư?”
“Không phải.”
Chàng thanh niên lắc mạnh đầu:
“Gia chủ có việc, thực sự không thể đích thân đến đây. Tuy nhiên, tôi sẽ giới thiệu cho ngài nhân tài ưu tú nhất của nhà Kawahira.”
“Đó là một võ sư? Hay một linh năng giả?”
Chàng thanh niên mỉm cười đáp:
“Không, ngài ấy chỉ là một Chủ nhân Khuyển Thần.”
“Ehehe, đến giờ dọn dẹp hôm nay rồi~”
Ánh nắng rực rỡ—
Có thể nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa trên đường, vừa đi bơi về…
Chuông gió thủy tinh khẽ vang lên vài tiếng. Trong khoảnh khắc, một thiếu nữ mặc bộ đồ mùa hè trắng muốt bật người nhảy vọt lên gần trần nhà, mỉm cười duyên dáng:
“Bắt đầu nào~”
Cô vung cây phất trần nhanh như gậy chỉ huy, xoay một vòng nhẹ trên không. Váy xòe ra như đóa hoa, chạm đất, rồi lại bước tới, nhảy lên, lại chạm đất…
Lặp đi lặp lại những động tác đó.
Chẳng mấy chốc, bụi bặm và rác rưởi gần đó bỗng dưng biến mất, kèm theo tiếng động, rơi vào thùng rác đặt ở góc phòng.
“Ồ hô hô hô~”
Inugami Youko thực ra vừa vui vẻ cười đùa, vừa nhảy nhót, làm việc nhà như đang chơi.
“Súc địa~”
Cô nàng dùng mũi chân duỗi thẳng bật nhảy như vận động viên thể dục nhịp điệu – HOP, STEP, JUMP (chú thích: ba bước của nhảy xa ba bước), xoay nhẹ một vòng, rồi cẩn thận gấp chiếc khăn bị rơi, lộn một vòng về phía trước trên giường. Đồng thời liếc mắt đưa tình đầy quyến rũ, rồi dùng tấm ga trải giường bẩn quấn lấy cơ thể.
Cô ném tấm ga vào giỏ đồ giặt, chuẩn bị một tấm ga mới thay thế, dùng điệu bộ gợi cảm vươn người – dang rộng hai tay, tạo dáng. Vui không kìm được, cô vừa di chuyển bằng những bước nhảy vừa sắp xếp lại giá sách.
– Căn phòng nhanh chóng trở nên ngăn nắp.
Dù là đôi chân thon dài lộ ra từ tà váy rộng, hay nụ hôn gió vô nghĩa ném lên trần nhà, tất cả đều là một vũ điệu xứng đáng được trả công.
Cuối cùng, cô cắm một đóa hướng dương đang nở rộ vào bình hoa.
“Dọn dẹp xong~”
Cô búng tay, nháy một mắt.
Cánh hoa hướng dương khẽ xoay một vòng.
Youko nhìn quanh căn phòng đã hoàn toàn sạch sẽ, thở dài mãn nguyện. Như thể ngay cả ngọn gió thoảng qua cũng thêm phần mát mẻ, đôi mắt cô ánh lên một tia sáng bản năng nào đó. Tựa như con thú ngắm nhìn hang ổ xinh đẹp của mình, tràn đầy cảm giác đắc ý.
Cứ thế, với những bước chân nhẹ bẫng như không trọng lực, cô đi vào bếp, lấy bánh gạo và trà xanh quay lại bên chiếc bàn thấp. Mở TV, từ từ rót trà, miệng ngậm bánh gạo, nở nụ cười hạnh phúc.
Giống hệt một bà nội trợ nào đó sau khi làm xong việc, bắt đầu xem chương trình tin tức với chủ đề về sức khỏe và chuyện phiếm của giới nghệ sĩ – nhưng, dung mạo cô vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, và điểm khác biệt quan trọng nhất, chính là chiếc đuôi thú khổng lồ đột nhiên xuất hiện sau mông.
Món ăn đơn giản làm từ nấm maitake, phương pháp tích cực bổ sung vitamin C, đến đoạn họp báo của một nghệ sĩ lớn nào đó từ vấn đề ngoại tình của chồng phát triển thành vụ ly hôn ồn ào—
‘Đó là sự vu khống dựa trên những phỏng đoán không đúng đắn của giới truyền thông rẻ tiền, tôi xin thề với trời đất thần minh, tuyệt đối không làm chuyện đó.’
Cảnh tượng diễn ra tại Quốc hội, một nghị sĩ béo ú liên tục lau mồ hôi, đang cố gắng biện minh.
“Hừm, đồ xấu xa!”
Youko “rốp” một tiếng cắn miếng bánh gạo. Đúng lúc cô đang phẫn nộ, cửa chính mở ra, giọng nói của chủ nhân cô – Kawahira Keita vang lên:
“Yo! Anh về rồi đây~”
Youko lập tức lộ vẻ mặt vui mừng.
“A, mừng anh đã về~”
Cô nhẹ nhàng đứng dậy, nhanh chân ra cửa đón cậu.
“Ồ, ồ!”
Keita trong bộ đồng phục học sinh lộ vẻ hơi ngượng ngùng.
Cậu nói với giọng to hơn và nhanh hơn cả câu hỏi “Có chuyện gì vậy?” của Youko:
“A, đúng rồi, đúng rồi! Youko. Tình cờ tiệm bánh ngọt chúng ta hay đến đang bán sản phẩm bánh sô cô la mới, nên anh mua về làm quà cho em đó!”
“Quà~?”
Mắt Youko díp lại.
Keita bình thường chưa bao giờ làm chuyện này – cậu đưa chiếc hộp giấy gói đẹp cho Youko, rồi cố tình lẩm bẩm: “A, hôm nay cũng mệt, mệt cả ngày…” vừa dùng ngón tay nới lỏng chiếc vòng cổ cho chó mà cậu luôn đeo, vừa đi vào trong phòng.
Cậu cố chấp không nhìn thẳng vào mắt cô – rất đáng nghi.
‘Vậy ngài vẫn khăng khăng là chưa từng bí mật gặp gỡ ở khách sạn tại Roppongi sao?’
Youko liếc nhìn TV, thấy đang chiếu chương trình đó.
“Hừm.”
Youko mở chiếc hộp, thấy những chiếc bánh sô cô la nhỏ xinh ngon lành được xếp ngay ngắn. Cô khẽ áp sát, yếu ớt dựa vào lưng Keita từ phía sau.
Cô khịt mũi, ngửi mùi hương quanh cổ áo Keita.
Bởi vì ông ta quá cường tráng, ngoài khuôn mặt rám nắng khỏe mạnh, quả đầu trọc lóc và bộ ria mép xinh xắn, còn sở hữu bờ vai và phần ngực nở nang một cách không tự nhiên, thân hình tựa như nắm cơm nắm hình tam giác ngược. Nếu ông ta mặc đồ karate hay judo, hẳn sẽ là một người đàn ông vô cùng nổi bật.
“Xin hỏi một chút ạ—”
Người đàn ông hỏi một phụ nữ trung niên và một thanh niên giao mì soba đang đứng nói chuyện gần đó:
“Có phải đây là khu Oarai-sou, nơi cậu Kawahira Keita ở không ạ?”
Người phụ nữ trông như bà nội trợ ngạc nhiên tròn mắt, anh chàng giao mì soba tuy có chút cảnh giác nhưng vẫn gật đầu nói:
“A, vâng. Đúng rồi ạ! Chính là khu căn hộ đó… Đúng là có một cậu bé tên Kawahira!”
“Vậy sao… Cảm ơn rất nhiều.”
Người đàn ông đầu trọc khẽ mỉm cười. Ông ta từ từ bước tới, rồi vui vẻ mở cửa sau xe ô tô:
“Tiểu thư, đến nơi rồi ạ!”
Nhưng, không có phản ứng.
“…Tiểu thư?”
Người đàn ông phong thái quản gia ngạc nhiên nhìn vào trong.
Hàng xóm xung quanh tụ tập lại, tò mò nhìn về phía đó và thì thầm bàn tán, “Rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ?” hay “Ai mà biết được?”
Người đàn ông đầu trọc không biết có để ý đến những ánh nhìn đó không, đưa tay vào trong xe:
“Sao vậy ạ? Vẫn còn say xe sao?”
Cánh tay cường tráng đó kéo ra một bàn tay trắng nõn, mảnh mai. Tuy nhiên, người đó lập tức lạnh lùng gạt tay ông ta ra, rồi rụt lại vào trong xe.
“Tôi vẫn không muốn xuống.”
Một giọng thiếu nữ trong như pha lê, có chút yếu ớt vang lên.
“Tiểu thư!”
Người đàn ông phong thái quản gia hét lên:
“Đã đến tận đây rồi, người vẫn còn tùy hứng sao!”
“Vì đó căn bản là vô ích mà!”
Sau một tiếng thở dài não nề, giọng nói lại vang lên:
“Chuyện đó là không thể đâu, Sebastien. Rốt cuộc chẳng ai cứu được tôi cả… Tôi không muốn nhìn thấy những chuyện đau khổ nữa. Bỏ cuộc đi! Được không?”
“Tiểu thư…”
Người đàn ông không biết phải nói gì.
“Cứu, cứu mạng á á á————————————!”
Đúng lúc này, tiếng hét thất thanh và tiếng cửa mở “cạch” đột ngột vang lên. Bao gồm cả vị quản gia quá ư cường tráng, thiếu nữ trong xe và đám đông hàng xóm, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía đó – chỉ thấy một thiếu niên từ cửa căn hộ trên tầng hai tòa nhà trước mặt lao như bay ra đường…
Nhìn kỹ thì thấy toàn thân cậu ta bị đốt cháy một cách tàn nhẫn, quần áo rách bươm.
Tất cả mọi người đều chết lặng.
“Hê hê~”
Một mỹ少女 tuyệt sắc lặng lẽ xuất hiện từ phía sau, dùng thuật cầm nã từ sau lưng luồn hai tay qua nách thiếu niên rồi siết cổ cậu ta.
“Làm mọi người hoảng sợ rồi. Ừm, đây là bệnh kinh niên của cậu ấy thôi. Tôi chỉ trừng phạt cậu ấy một chút, xin đừng lo lắng, ô hô hô~”
Cô dịu dàng mỉm cười, chào hỏi những người xung quanh.
“Này, này, đừng chỉ đứng nhìn nữa, cứu tôi với! Đây rõ ràng là đang tra tấn công khai mà!”
“Đi nào, Keita~”
Cô nhanh chóng túm cổ áo thiếu niên:
“Có những người hàng xóm biết điều thật tốt quá~”
“Không, đừng mà á á á á á————————————!”
Thiếu niên bị lôi vào trong.
Cửa lại đóng sầm một tiếng. Từ bên trong vọng ra những tiếng la hét, kêu gào thảm thiết và tiếng đổ vỡ loảng xoảng. Hàng xóm xung quanh ngạc nhiên cười nói: “Lại nữa rồi!”
“Ôi chao, cậu nhóc đó đúng là không biết sợ ha!”
“Cô bé kia cũng ghê gớm thật!”
Quản gia chết đứng.
Từ trong chiếc xe sang trọng, một tiếng thở dài khe khẽ vọng ra:
“Đó là linh năng giả mạnh nhất mà ông nói có thể cứu được tôi sao? Nhìn thế nào cũng chỉ thấy một tên ngốc thôi.”
Hừ!
Sau đó một lúc. Kawahira Keita, người bị gọi là “chỉ là một tên ngốc”, khoanh chân ngồi trước chiếc bàn thấp. Vị quản gia đầu trọc ngồi nghiêm chỉnh đối diện cậu, mở lời:
“Xin thứ lỗi cho chúng tôi vì đã đường đột đến thăm.”
Dù là bờ vai vạm vỡ cuồn cuộn hay bộ ria mép dưới mũi, trông ông ta giống một đô vật chuyên nghiệp hơn là quản gia.
Keita hoàn toàn không hiểu họ đến đây để làm gì, chỉ có thể ngơ ngác lẩm bẩm với vẻ bối rối:
“A, vâng.”
Trong lúc đó, vị quản gia ưỡn ngực, thao thao bất tuyệt tự giới thiệu:
“Tên tôi là Sebastien Gouda Koutarou, thuộc Hiệp hội Quản gia Nhật Bản, hiện đang làm quản gia tại dinh thự nhà Shindou.”
“Sebastien?”
Vị quản gia trả lời câu hỏi đó:
“Đây là danh xưng nghề nghiệp quản gia của tôi. Nếu cậu có thể coi nó như một dạng bút danh thì tôi vô cùng cảm kích.”
“À!”
Keita gãi đầu. Lúc này, Youko mặc tạp dề nhanh nhẹn từ bếp bước ra, đặt “cạch” một chén trà đã pha sẵn xuống trước mặt Sebastien.
“Chỉ là trà mộc, mời ngài dùng.”
Cô khẽ mỉm cười, rồi cũng đặt một chén trà trước mặt Keita, và đứng sau lưng cậu – tư thế duyên dáng như một hầu gái hạng nhất. Keita vẻ mặt vô cảm từ từ nhấp một ngụm trà.
Thoạt nhìn, đó là một mối quan hệ chủ tớ hoàn hảo.
Trông như thiếu niên là chủ, còn thiếu nữ là người hầu phục vụ cậu. Nhưng, mặt thiếu niên sưng vù, tóc tai cũng cháy xém bù xù.
Sebastien không khỏi nhíu mày vì khó đoán được mối quan hệ của hai người này.
“Vậy, vị quản gia nhà Shindou này, ông tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Keita hỏi.
“Vâng. Chuyện là thế này…”
Youko vui vẻ nói một cách phấn khích:
“Sebastien~”
“Ừm?”
“Tên dễ thương ghê~”
“Vâng… Cảm ơn rất nhiều.”
Sebastien chỉ thấy ngày càng bối rối.
Xoàaaaaaaaaaa— — — — — — — — — — — — — —
Đúng lúc này, tiếng nước xối vang lên, rồi cửa nhà vệ sinh “cạch” một tiếng mở ra. Keita, Youko và Sebastien đều nhìn về phía đó –
Một thiếu nữ khoảng mười hai, mười ba tuổi, vẻ mặt ngái ngủ bước ra. Cô bé có mái tóc xoăn gợn sóng màu vàng đất, mặc chiếc áo choàng màu xanh nhạt, chiếc trâm cài trên ngực trông rất đắt tiền. Xét về trang phục, gọi cô bé là tiểu thư con nhà giàu thuộc tầng lớp thượng lưu cũng không quá! Nhưng, đôi mắt khép hờ và vẻ mặt uể oải đã làm giảm đi đáng kể vẻ cao quý của cô. Nếu bỏ qua điểm này, cô bé cũng được coi là một siêu mỹ少女.
“Phù, thoải mái thật…”
Thiếu nữ đó nở nụ cười ngơ ngác rồi lẩm bẩm.
Cô bé đang dùng chiếc khăn tay ren lau mạnh tay.
“Tiểu thư, cử chỉ của người không được nhã nhặn cho lắm đâu ạ!”
Sebastien trách mắng.
Thiếu nữ đỏ mặt, bĩu môi:
“Tại vì…”
“A~~~ Thôi được rồi! Tóm lại là tiểu thư cũng mau đến chào hỏi họ đàng hoàng đi!”
“Tại sao chứ?”
Thiếu nữ liếc nhìn Keita từ đầu đến chân một lượt, rồi tỏ vẻ phiền phức bình phẩm:
“Tôi đã nói từ nãy đến giờ rồi, tôi thấy vấn đề của tôi rõ ràng là hơi quá sức với cậu nhóc này! Tôi chỉ tiện đường lên đây vì muốn đi nhờ nhà vệ sinh thôi, không có lý do gì để ở lại nữa. Bạn Kawahira, làm phiền cậu rồi. Cảm ơn rất nhiều!”
Nói xong cô bé liền quay lưng đi.
“Chờ đã!”
Keita gọi cô bé lại.
“…Chuyện gì?”
“Tên cậu là gì?”
Thiếu nữ thở dài một cách phiền phức rồi quay lại nhìn cậu:
“Shindou Megumi! Thì sao chứ?”
“Được rồi, anh biết rồi. Megumi!”
Keita dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc chỉ tay:
“Anh thì không sao, nhưng mà từ nãy đến giờ quần lót của em bị nhìn thấy hết rồi đó!”
Megumi giật mình quay lại nhìn sau lưng, nhìn kỹ thì thấy vạt váy bị mắc lại, để lộ đường cong non nớt của đôi chân và chiếc mông nhỏ được bao bọc bởi quần lót hình gấu con. Má Megumi đỏ bừng như lửa đốt, những động tác vốn uể oải đến giờ bỗng nhanh như chớp kéo vạt váy xuống—
“Ra là thế, hình gấu con à!”
Keita cười thầm.
“Ừm, dễ thương ghê~”
Youko “phụt” một tiếng bụm miệng cười. Sebastien hắng giọng:
“Tiểu thư! Dù người có nói gì đi nữa, tôi vẫn cược rằng vị Chủ nhân Khuyển Thần này có thể làm được.”
Ông ta nói với đôi mắt lấp lánh, ẩn chứa điều gì đó:
“…Được chứ ạ?”


0 Bình luận