Boku no Kanojo Sensei
Kagami Yuu Oryo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Chương Kết

0 Bình luận - Độ dài: 2,483 từ - Cập nhật:

Aaaaaaaaaaaaaa, Saigi-kun cái đồ ngốc, ngốc, ngốc, ngốc, ngốc nhà cậu!

Cô Maka, vốn từ vựng phong phú của cô đang cạn kiệt dần rồi đấy ạ.

Đã là ngày thứ ba kể từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu—

Lẽ ra tôi phải đang tận hưởng một kỳ nghỉ hè vui vẻ, thì giờ tôi lại đang ngồi trong phòng tư vấn học đường.

Lúc như thế này mà cậu còn bày đặt... đó à...

Cô Maka bước đến trước bàn, rồi cầm tờ giấy tôi đang viết lên.

...Cậu cũng cạn từ vựng trầm trọng rồi đó. Nếu không viết được bản kiểm điểm dài tầm bảy trang, tôi sẽ không cho cậu qua đâu.

Tôi viết bản kiểm điểm nhiều đến mức chẳng còn tài liệu nào để viết nữa rồi.

Sau vụ này thì cậu tha hồ mà viết. “Lần này, tôi đã khiến hội trưởng hội học sinh thay đổi màu tóc một cách chóng mặt. Tôi xin lỗi”—Hay chuyện đó cũng từng xảy ra rồi à?

Tôi không nghĩ cái tình trạng kỳ lạ như vậy lại xảy ra đến hai lần trong đời đâu ạ.

Cô Maka trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm.

Dù đang là kỳ nghỉ hè, tôi vẫn đến trường từ sáng sớm như mọi khi. Đó là vì, kẻ chủ mưu của cuộc nổi loạn mấy ngày trước—chính là tôi.

Thầy hiệu phó không tin lời cậu chút nào đâu. Thấy cậu mang theo thuốc tẩy tóc đến đây càng khiến cậu đáng nghi hơn đấy.

Giáo viên không tin tưởng học sinh của mình... thế giới này khắc nghiệt thật đấy.

Tôi đã nhờ Sekiya-san mang mấy dụng cụ tẩy tóc đến đây. Hình như cô ấy đã lẻn được vào phòng mình. À mà, mấy sơ hồi đó cứ chạy vòng vòng la hét “Karen-san bị quỷ ám rồi...! Con quỷ đã quay lại rồi...!” đại loại vậy. Mà cũng không trách được đâu, từ một cô gái sành điệu lại trở thành một người con gái đoan trang, vậy mà sau ngần ấy thời gian lại quay về như cũ... Chắc hẳn các sơ đã rất sốc.

Jinsho-san cũng nhấn mạnh rằng câu chuyện của cậu chỉ là dối trá—mà đúng là vậy thật—Và vì họ không có manh mối rõ ràng, nên cũng chỉ có thể làm đến mức này thôi, cậu nên biết ơn đi đấy.

Tất nhiên rồi ạ.

Trong ba ngày, tôi phải viết bảy trang. Hội trưởng Karen cùng những người khác có mặt trong vụ nổi loạn ở phòng giáo viên và phòng tư vấn đều được yêu cầu làm công việc tình nguyện trong khu phố. Tôi đoán rằng viết một lá thư xin lỗi thế này cũng không tệ lắm. Dù sao thì làm việc vất vả dưới cái nóng này chắc cũng khó khăn lắm.

Thế thì được rồi... Không, không được! Tôi vẫn không thể tin nổi! Ngay khi tôi bước ra tiền tuyến, vậy mà cậu đã có sẵn mấy dụng cụ đó rồi!

Xin lỗi vì đã phá hỏng công sức lớn lao của cô như vậy ạ.

Cô ấy có lẽ sẽ không tự nói ra, nhưng tôi chắc rằng cô ấy đã kháng nghị lên hội đồng quản trị. Có lẽ điều đó đã tạo cú hích cuối cùng để mọi chuyện kết thúc như vậy. Tuy nhiên, trong khi cô Maka đang gánh vác mọi chuyện, thì tôi lại lén lút hành động ở phía sau—

Vì không thể chấp nhận được sự thật đó, tôi nghĩ rằng mình nên tự mình chịu trách nhiệm một phần.

Thiệt tình... Thiệt tình, cậu đúng là... Nhưng mà, khi đứng trước mặt mọi người như vậy, tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và học sinh của mình thu hẹp lại một chút. Biết đâu trước kỳ thi tới, chúng nó còn đến nhờ tôi giúp đỡ thì sao...?

Em mừng cho cô, cô Maka.

À, này! Đừng có giả bộ tử tế bây giờ! Mà... tôi vẫn có chút vui. Là nhờ cậu đó, Saigi-kun. Cảm ơn cậu.

Tôi cũng mừng cho chính mình, vì đã nhận ra cô Maka không chỉ là một giáo viên quyến rũ, xinh đẹp mà còn là một giáo viên tốt đối với tôi và các học sinh khác.

À, q-quên chuyện đó đi. Dù sao thì, tôi được giao nhiệm vụ theo dõi tiến độ của cậu ở đây. Vì vậy, tôi cũng không thể làm gì nhiều đâu.

E-Em biết rồi ạ...

Tôi phải cảm ơn vì mọi chuyện không trở nên tệ hơn với mình.

Mako!

Úi?!

Có người đột nhiên la lớn rồi nhảy bổ vào người tôi.

May quá cậu ở đây. Tớ nghe Haru nói rồi, mới đầu nghỉ hè mà đã dính phốt, tệ thật đấy!

Shiya-chan vỗ vai tôi sau khi đột ngột xông vào phòng tư vấn.

S-Shiya-chan, cậu làm gì ở đây vậy?

Tớ đến đây để giúp đỡ hội học sinh. Karen-chan đang dọn dẹp bờ sông bẩn thỉu, nên tớ sẽ đến đó.

Shiya-chan, cậu rảnh rỗi thật đấy... Hay là cậu đi du lịch đâu đó đi?

Nếu muốn, tôi có thể chỉ cho cậu vài địa điểm du lịch tuyệt vời. Tôi sẽ tặng kèm một món quà chia tay cho cậu.

Tiền bối Fujiki, tốt bụng thật... Em cảm giác như phải trả tiền mới được nói chuyện với tiền bối vậy...

Shiya-chan tỏ vẻ cảm kích, nhưng cô giáo này thực ra đang cố gắng tống khứ cô ấy đi mà.

Nhưng mà, xin lỗi nhé, tiền bối Fujiki. Em sẽ ở lại với Mako trong kỳ nghỉ hè này.

Hả? Cậu đâu cần phải làm vậy đâu.

Đồ vô duyên! Không đáng yêu chút nào! Chị gái tốt bụng này đang phục vụ cậu đó, vậy nên vui vẻ mà nhận đi chứ! Mà thôi, dù sao thì chị cũng là gia sư riêng của cậu, cậu không thoát được chị đâu...!

Cậu là ma vương hay gì vậy?

Shiya-chan chỉ cười khúc khích trước lời đáp trả của tôi.

Mako, cậu cũng không tệ lắm đâu. Karen-chan đã được cứu nhờ cậu đó.

Nhưng em cảm giác mình chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thôi mà...

Hừm, cứ cau có. Đúng là tôi cứ nghĩ Mako vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng mà... không tệ!

Hả?

Tôi ngơ ngác nhìn những lời khó hiểu của Shiya-chan, trong khi cô ấy nhìn tôi như một kẻ phiền phức, rồi lấy điện thoại ra khi rời khỏi phòng tư vấn.

...Chuyện gì vậy nhỉ?

Tôi nghe được chuyện không thể bỏ qua... Hả? Nhóm SID có chuyện gì à?

Lần này đến lượt cô Maka lấy điện thoại ra.

Ơ? Cái này là...!

Có chuyện gì vậy ạ?

Đ-Đây là Saigi-kun, phải không...?

Trên màn hình điện thoại của cô Maka chắc chắn là ảnh của tôi. Chưa kể trông như tôi hồi cấp hai vậy. Tôi với vẻ mặt hờn dỗi, hai má hơi ửng hồng.

Còn có tin nhắn nữa. “Mako-chan hờn dỗi, ghét giáo viên”, cô ấy nói...

Shiya-chan...?

Có phải đó là... ảnh chụp ngay sau khi tôi cãi nhau với giáo viên của chị gái không?

Đây là nhóm của SID! Sao Keimi-san lại có trong đó, còn gửi tin nhắn nữa chứ?!

Cả cô Maka cũng ở trong đó thật kỳ lạ đó chứ... Mà cô không nói cho em biết à...?

Có lẽ Keimi-san cũng vào SID rồi sao...? Đây là trò đùa tệ hại nào vậy? Tôi không thể cười nổi! Và cô ấy còn hợp hơn cả tôi nữa chứ!

Cô lại nói cái đó nữa rồi... Với lại, làm gì có chuyện Shiya-chan...

Cô ấy nói thật lòng đến mức nào đây…? Mà mình thì chỉ được coi là cậu em trai bé bỏng thôi chứ.

“Sao mà mình lại thành ra thế này chứ… Đã vậy còn cứ phải đối mặt với cảnh Jinsho-san hôn mình như thế… Đã bận lắm rồi mà sao lo lắng cứ chất chồng lên mãi không thôi.”

“Nếu cô đã bận đến thế thì không cần phải bận tâm đến tôi đâu.”

“Nhưng chuyện đó mới là ưu tiên hàng đầu… Mà giờ cô lại có việc rồi.”

“Việc của cô ư?”

“Đúng vậy, giáo viên bọn cô có kỳ nghỉ hè ngắn lắm. Vẫn phải đi làm bình thường, còn phải tham gia một khóa bồi dưỡng nữa. Khóa học ở lại trường luôn ấy.”

“Từ bao giờ?”

“Hôm nay. Sắp đến giờ đi rồi.”

“Thế sao không nói sớm! Tôi tự viết được, cô cứ đi đi!”

Việc của cô hay tôi… ai quan trọng hơn đây… Thật sự là tôi chỉ mong đó là việc của cô thôi.

“Hết cách rồi… Cô sẽ gọi điện cho cậu mỗi ngày. Nhắn LINE nữa. Còn gửi cả ảnh biến thái cho cậu nữa.”

“Cái cuối thì không cần!”

“Thật à?”

“……V-Vâng.”

“Kìa, Saigi-kun thành thật một cách đáng yêu thế kia kìa!”

Cô Maka ôm tôi như ôm một con thú nhồi bông rồi hôn lấy hôn để. Dù sao thì, mọi chuyện cuối cùng cũng ổn rồi nhỉ. Không biết nếu không có cô Maka thì mọi chuyện sẽ thành ra sao nữa. Ai cũng kính nể cô ấy, ngay cả Nui và Miharu cũng thế. Mà tôi cũng không ngoại lệ.

“Cô Maka.”

Tôi đặt tay lên má cô Maka.

“Ưm…?”

Và nhẹ nhàng áp lòng bàn tay vào gương mặt cô.

“Ưm…?”

Tôi khẽ chạm môi cô ấy. Đây là nụ hôn đầu tiên tôi chủ động trao đi.

“S-Saigi-kun?”

“Xin lỗi cô, tôi sẽ quay lại viết bản kiểm điểm đây.”

“K-Khoan đã! Sao cậu lại vừa hôn tôi?! K-Không biết phải làm sao đây… Vui quá đến mức tim tôi sắp ngừng đập rồi đây này!”

“Mong cô cứ sống tiếp đi ạ…”

4e1.jpg

Không ổn rồi, tôi hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy… Dù tôi chỉ muốn mình không bị cuốn theo mọi chuyện nữa. Có vẻ như hiện tại tôi vẫn không thể chống lại cô ấy được.

Sau khi viết xong bản kiểm điểm, tôi rời khỏi phòng tư vấn học sinh. Một lúc trước, cô Maka đã đi trước tôi rồi. Dù tôi vẫn thấy chiếc xe Fiat đỏ của cô ấy lăn bánh đi. Nhưng cũng không cần tiễn cô ấy làm gì.

“Saigi Makoto.”

“A, hội trưởng.”

Đúng lúc tôi định bước ra khỏi cổng trường, hội trưởng Karen xuất hiện. Cô ấy ôm túi bằng hai tay, trông hệt như một nữ sinh trung học đang đợi bạn trai.

“Việc tình nguyện của cậu xong rồi à?”

“Ừm, xong rồi. Dù tôi thấy hơi có lỗi vì đã lôi kéo tất cả bọn họ vào chuyện này, nhưng cuối cùng thì họ có vẻ rất vui.”

“Vậy thì tốt quá.”

Dù sao thì cũng đúng thôi. Họ đều là fan hâm mộ và người ngưỡng mộ hội trưởng Karen cả. Họ chắc hẳn cảm thấy may mắn khi được gặp cô ấy trong kỳ nghỉ hè.

“A, hội trưởng. Tóc cô lại đen nhánh rồi.”

“Hửm…? A, t-trông thế nào? Tôi nghĩ là sẽ không còn thấy sợi tóc vàng nào nữa đâu…”

Mặt cô ấy đỏ bừng. Có lẽ tôi đã chạm vào nỗi lòng của cô ấy rồi.

“Đẹp lắm. Tôi mừng vì cô đã trở lại như bình thường.”

“Tiền bối Shiya đã giới thiệu cho tôi một tiệm làm tóc rất tốt. Nghe nói thợ làm tóc ở đó được gọi là ‘Nữ Thần’ hay gì đó. Tiền bối Shiya còn trả tiền giúp tôi nữa.”

“Chắc là cô ấy thấy có lỗi lắm.”

Ơn trời là cô Onee-san lúc trước không thấy đâu.

“Vì là mùa hè nên cắt ngắn một chút có khi lại tốt hơn.”

“Ể, không được. Tôi thích Hội trưởng tóc đen dài hơn.”

“C-Cậu…! Cậu không phải đang trêu tôi đấy chứ?!”

“Tất nhiên là không rồi. Cô là tiền bối mà tôi ngưỡng mộ, cũng như một người bạn cũ của tôi.”

“T-Tôi hiểu rồi… Nhưng, không phải thế đúng không.”

Hội trưởng Karen vươn tay ra, và đặt lòng bàn tay lên ngực tôi.

“Баша (Basha)”

“Hả?”

“Được thôi nếu tôi chết.”

“Được thôi nếu tôi chết… cô đang nói về SID à?”

“Futabatei Shimei đã dịch từ Баша trong tiểu thuyết Nga ‘Tình yêu không được đáp lại’ thành ‘Được thôi nếu tôi chết’. Thông thường, từ này sẽ được dịch là ‘Sự bất ổn’, nhưng tôi thích bản dịch kia hơn, nên tôi lấy nó làm tên nhóm của chúng tôi.”

Nguồn gốc cũng đặc biệt thật đấy… Nhưng mà, cũng có cái nét riêng của nó nhỉ.

“À mà… Ưm, hội trưởng, về câu trả lời của tôi cho lời tỏ tình của cô…”

“Tôi không cần. Tôi đã đợi ba năm rồi, và vẫn còn bốn năm nữa ở phía trước.”

“Tôi đúng là bị nhắm tới rồi…”

Mặc dù điều đó khiến cô ấy trông như một kẻ theo dõi, nhưng biểu cảm của cô ấy lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Dù tôi không chắc mình có thể trở thành một người phụ nữ như tiền bối Shiya, tôi sẽ cố gắng hết sức. Cậu cứ chuẩn bị tinh thần đi đấy.”

“À mà…”

Cô ấy nói nửa đùa nửa thật…

“À nhắc mới nhớ, Shiya-chan giờ là một thành viên của SID hay sao ấy nhỉ…?”

“A, về chuyện đó thì. Tôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng… Hửm? Kia không phải em gái cậu và bạn học Kisou Tenka đó sao?”

“Ồ, đúng thật. Miharu và Kisou…-san? Hai người này sao lại đi cùng nhau chứ?”

Chúng tôi có thể thấy hai người họ đang đứng nói chuyện ở cổng. Mặc dù Miharu đã thề rằng sẽ không ra khỏi nhà trong suốt kỳ nghỉ hè.

“Miharu, Kisou—san?”

Tôi bước đến gần hai người họ, và nhận ra Kisou-san đang nghe điện thoại.

“Vâng… Vâng… Vâng… Con hiểu rồi, Bố.”

Bố? Bố của Maka, chủ của Nekoranya sao?

“Saigi…”

“Có chuyện gì vậy?” “Và Miharu nữa, em làm gì ở đây—-”

Bàn tay Kisou-san đang cầm điện thoại bỗng buông thõng xuống, như thể nguồn năng lượng đã bị cắt đứt—và những giọt nước mắt tròn xoe, lớn dần bắt đầu lăn dài trên má cô.

“K-Kisou-san?”

“Chiếc xe Fiat đỏ đó… xe của Onee-chan… gặp tai nạn rồi.”

“Tai nạn…? Tai nạn? Cô Maka bị…?!”

Chiếc xe Fiat tôi vừa tiễn đi đã gặp tai nạn sao…? Cô ấy vẫn còn vui vẻ như thế sau khi chúng tôi chia tay mà.

Tôi khẽ đặt ngón tay lên môi mình. Và rồi, tôi nhớ lại. Sự ấm áp từ đôi môi cô ấy khi đó—

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận