“Uuuu… chịu hết nổi rồi… Nui-chan sắp chết đến nơi rồi… bình minh ló dạng là đi đời…”
“Giờ đang là chiều tối rồi.”
Tôi liền bóc mẽ, trong khi Nui hùng vĩ đổ sụp xuống bàn.
Amanashi Nui — bạn cùng lớp của tôi, đồng thời là một thần tượng áo tắm. Mái tóc màu đỏ nâu lửng lơ ngang vai. Bộ ngực nảy nở ẩn sau lớp áo len mùa hè, cùng đôi chân thon dài nuột nà lộ ra từ chiếc váy ngắn. Nhìn kiểu gì cũng thấy cô ấy là một mỹ nhân hoàn hảo, không có điểm nào để chê. Buổi chụp ảnh áo tắm gần đây của cô ấy đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi, báo hiệu một bước đột phá lớn trong sự nghiệp. Tôi biết thừa. Ngay cả một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp cũng khó mà nhìn thấu được cái nội tâm của cô người mẫu trước mặt. Bởi thế nên, dù vẻ ngoài chuẩn thần tượng áo tắm, bên trong cô ta lại toàn những thứ ngốc nghếch.
“…Sai-kun, cậu có đang nghĩ điều gì khiếm nhã không đó?”
“Đâu có, làm gì có chuyện đó.”
Tôi nói dối với vẻ mặt nghiêm túc. Mặc dù ghét nói dối, nhưng nếu là để tự bảo vệ mình thì tôi không thể kiềm chế được… Chẳng phải mình đã trở nên xấu xa rồi sao?
“Nghe điêu điêu à nha… Thôi chết rồi, nghi ngờ cậu thôi cũng thấy mệt. Kiểu này thì tôi tiêu đời rồi.”
“Đâu có, ráng thêm chút đi.”
Đây là nhà của gia đình Saigi. Trước mặt Nui là một cuốn sách bài tập và vở toán đang mở ra.
“Thi cuối kỳ… Sao lúc nào cũng phải thi cử vậy chứ… Mới thi giữa kỳ xong đây mà! Không lẽ giảm bớt bài kiểm tra đi thì có sao đâu?!”
“Tôi nghĩ với học sinh có học lực kém như Nui, thi hàng tháng cũng là một ý hay đấy.”
“T-Thi hàng tháng…! Đối xử tệ bạc với một thần tượng áo tắm nổi tiếng như tôi vậy sao!”
“Cái đó có liên quan gì đâu.”
Quả thật, sau kỳ thi giữa kỳ, tôi lại một lần nữa kèm cặp Nui học bài. Thú thật, thành tích của tôi cũng không phải hạng nhất gì, nên tôi cũng hơi lo lắng về việc mình đi dạy người khác… Nhưng nếu tôi mặc kệ cô ấy, có lẽ lần này cô ấy sẽ thật sự đội sổ mất.
Lần thi giữa kỳ đó, tôi đã giúp cô ấy ôn bài, nâng cao thành tích lên không ít. Nếu bây giờ cô ấy trượt cuối kỳ, thì mọi công sức đó sẽ đổ sông đổ biển hết…
“Họ vất vả thật đó, Kagome-chan nhỉ?”
Ngồi trên ghế sofa là Kuu, đang vuốt ve đầu Kagome lông trắng. Kuu là học sinh lớp năm của cấp tiểu học trường tôi, và tôi đã quen biết em ấy từ khi còn bé tí. Mái tóc xanh đậm của em ấy được buộc gọn sang một bên, và em ấy đang mặc bộ đồng phục thủy thủ màu trắng. Gần đây, cứ tan học là em ấy lại sang đây chơi với Kagome.
“Haizz… Sướng thật đó, không phải thi cử gì cả.”
“Chị Nui, trường em cũng có thi mà. Chỉ là không phải mấy cái thi giữa kỳ, cuối kỳ gì đó thôi.”
“Thật sao? Nhưng mà mấy kỳ thi đó đâu có quyết định em có lên lớp hay không! Ghen tị quá đi mất! Tôi cũng muốn quay về làm con nít! Đương nhiên là phải giữ nguyên bộ ngực này rồi!”
“Chị Nui, tuổi tâm hồn của chị cũng chẳng khác em là mấy đâu.”
“T-Tuổi tâm hồn á?! Sai-kun, đừng có nhồi nhét mấy cái thứ kỳ quặc đó vào đầu Kuu-tan chứ!”
“Đương nhiên rồi, tôi lại thành kẻ xấu rồi đấy.”
Mà cũng đúng, tôi với em ấy đúng là có nói chuyện về vụ đó thật.
“Chị Nui-senpai, chị có thể là thần tượng áo tắm nổi tiếng, nhưng nếu chị trượt lớp thì fan của chị sẽ thất vọng lắm đó.”
Lần này, đến lượt em gái tôi, Saigi Miharu, “giáng đòn” vào Nui.
Đang ngồi vắt vẻo trên sofa, con bé cứ bấm bấm vào chiếc điện thoại thông minh của mình. Mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa, chiếc áo hoodie mỏng khoác ngoài bộ đồng phục rõ ràng là phạm quy, và chiếc váy thì ngắn đến mức điên rồ. Ngồi vắt vẻo thiếu ý tứ trên ghế sofa, chiếc quần lót màu trắng của nó lộ rõ mồn một.
“Liên quan gì đâu chứ, làm thần tượng áo tắm thì cần gì thông minh. Ngược lại, đồ ngốc lại càng nổi tiếng hơn!”
“Cũng có mấy thần tượng áo tắm có học thức cao mà… Mà thôi, chắc là ngay từ đầu fan của chị Nui-senpai cũng chẳng kỳ vọng gì vào trí tuệ của chị đâu.”
“Đúng vậy đó, bọn họ cứ muốn tôi cởi nhiều hơn vì tôi ngốc nghếch hay gì đó! Độ nổi tiếng của tôi vẫn đang tăng vù vù!”
Cái này mà cũng vui vẻ được sao chứ…
“Mà này, Miharu? Kuu thì không có thi cuối kỳ, nhưng em thì có đó, đúng không?”
Con em gái tôi thì chẳng hề có dấu hiệu gì là sẽ học hành tử tế.
“Vì Miharu không phải chị Nui-senpai, nên dù không học cũng sẽ không trượt đâu.”
Thật đáng tiếc, nhưng con bé nói hoàn toàn đúng. Dù thành tích của nó không phải là xuất sắc, nhưng chắc chắn không tệ như của Nui. Cứ như thể nó giữ được sự cân bằng hoàn hảo vậy…?
“Miharu còn đang bận cái này hơn. Chắc chắn là sẽ quay ra SSR bây giờ! Nhìn xem, bao nhiêu là đá quý Miharu có được là nhờ cái thẻ Onii-chan đó!”
“A!”
Cái con Miharu này, nó lại đốt tiền vào gacha nữa rồi! Tiền tiêu vặt quý giá của tôi đang bị phung phí hết!
“Meow”
“Kyaa”
Tôi đang thầm gào thét trong lòng, thì Kagome bỗng nhiên nhảy bổ lên, tung một cú “mèo đấm” vào Miharu. Trong lúc Miharu còn đang ngơ ngác vì cú sốc, Kagome đã ngậm chặt chiếc điện thoại thông minh vào miệng, nhảy xuống khỏi sofa rồi lui vào góc phòng.
“Oa, Kagome-chan, giỏi quá đi! Khéo léo thật đó!” Kuu vừa nói vừa vỗ tay.
Tôi cũng lỡ vỗ tay theo trong lúc cao hứng, nhưng quả thật đó là một chiêu thức tuyệt vời. Con mèo đó… không chỉ dễ thương mà còn có thể tận dụng được nữa! Ai mà ngờ nó lại có thể ngăn cản con em gái tôi vung tiền vào game xã hội như vậy!
“K-Kagome, mày… Hôm nay Miharu đã có thể quay ra SSR rồi,” Miharu nghiến răng ken két.
Nhìn thấy con em gái vốn dĩ thờ ơ lạnh nhạt của tôi ra bộ dạng đó, đúng là một sự kiện SSR hiếm có.
“Thôi nào, Kagome, giữ chặt cái điện thoại đó như giữ mạng sống của mày đi. Còn Miharu, em cũng đi học bài luôn đi.”
“…Hừ. Anh lúc nào cũng nuông chiều mấy đứa em gái đáng yêu như Miharu ở đây, giờ có thêm thành viên mới là lạnh nhạt với em ngay…”
“Tôi có nuông chiều em đến mức đó sao…?”
Thôi thì, tôi cũng biết rõ mình hơi mềm lòng với mấy cô gái nhỏ tuổi hơn mình.
“Ha ha ha, giờ thì Miharun đã là đồng bọn rồi. Nào, chúng ta cùng học thôi nào~”
“Chị Nui-senpai, trông chị có vẻ vui lắm khi Miharu cũng bị lôi kéo vào chuyện này…”
“Vì các thành viên của SID đã tập hợp đầy đủ ở đây, chúng ta hãy cùng nhau chịu trận nào!”
“…Nghe thật là đau khổ,” Miharu lại nghiến răng.
SID là viết tắt của "Liên Minh Chết Cũng Được". Thật bất ngờ, tất cả các thành viên trong liên minh này đều dành tình cảm lãng mạn cho tôi. Một thần tượng áo tắm, một cô bé học sinh tiểu học, và cả em gái ruột của tôi nữa, đủ mọi loại hình đều có mặt. Rồi còn có cả hội trưởng hội học sinh của trường, Jinsho Karen-senpai nữa chứ—
"À mà nói mới nhớ, hôm nay Hội trưởng Karen không đến nhỉ? Cổ tưởng chừng là kiểu người dù không được mời cũng sẽ tự vác xác tới cơ mà."
"Hội trưởng chắc bận lắm hả? Nghe nói kỳ thi cuối kỳ sắp đến nơi rồi, mà cổ vẫn phải gánh vác gần hết công việc của hội học sinh một mình đó."
"Ôi, sát nút kỳ thi mà cổ vẫn làm việc nhiều thế này…" Tôi thầm nghĩ.
Tôi từng ghé văn phòng hội học sinh vài lần, nhưng chưa bao giờ thấy thành viên nào khác ngoài cổ. Mặc dù đáng ra còn có cả phó hội trưởng với các thành viên khác nữa chứ… Có phải họ đang đùn đẩy việc cho cổ không? Mà cổ cũng không phải dạng người sẽ im lặng chịu đựng nếu bị như thế đâu nhỉ…
"Vậy là sát thi rồi mà vẫn còn công việc hội học sinh sao? Xem ra chị Karen vất vả thật đó. Em còn nghe nói chị ấy đang đi làm nữ tu nữa… Liệu có ổn không đây?"
Kuu là một cô bé tốt bụng, nên có vẻ như em ấy đang thật lòng lo lắng cho Hội trưởng Karen. À mà nói chứ, tôi thì không thể hình dung nổi Hội trưởng Karen vốn cần mẫn, nhiệt huyết lại có thể tự hủy hoại sức khỏe mình đến mức đó đâu.
Nghe nói, hồi nhỏ chị ấy được nuôi dạy trong tu viện, không có người thân bên cạnh. Vì vậy mới phải trải qua quá trình huấn luyện thành nữ tu. Cách đây không lâu, tôi còn được thấy chị ấy trong bộ dạng nữ tu khi bị cảm đến mức gục ngã nữa kìa.
"Nhưng mà, học hành của cổ thì không cần lo đâu… Không như bọn mình."
"À, Sai-kun nói đúng thật! Độc ác quá đi!"
"Không lẽ không được nói sự thật sao?!"
"Chị Karen học giỏi lắm đúng không ạ."
"Ở khối cấp Ba của trường mình, kết quả thi giữa kỳ và cuối kỳ của học kỳ một và hai, cùng với kết quả cuối cùng của năm Ba đều được công khai. Tôi từng thấy tên chị ấy đứng đầu bảng tận 10 lần rồi đó."
"Woa, đỉnh quá ta. Kỳ thi trước chị Miharu đứng hạng mấy vậy ạ?"
"Ư, Kagome… Em cảnh giác quá vậy… Hễ Miharu lơ là một cái là lại bị 'cú đấm mèo' nữa hay sao…"
Miharu hoàn toàn lờ đi lời càu nhàu của Kuu.
"Mười lần… Hả? Một, hai, ba, bốn…~"
Như thể chợt nhận ra điều gì đó, Kuu bắt đầu đếm trên ngón tay.
"Vậy là hồi chị Karen vào khối cấp Ba, có một lần chị ấy không đứng nhất sao?"
"À, nói mới nhớ."
Nghe Kuu nói, tôi cũng bắt đầu tự đếm. Mỗi năm có năm kỳ thi được công bố kết quả. Cộng thêm một kỳ thi chị ấy đã làm sau khi lên năm Ba nữa, đáng lẽ chị ấy phải đứng đầu bảng 11 lần rồi chứ. Không ngờ một người cần mẫn như chị ấy lại có lúc để vụt mất cơ hội như vậy. Khá là bất ngờ thật.
"Thôi, nói về hội trưởng đủ rồi. Bọn mình không thể cứ lo chuyện người khác mãi được. Mau, quay lại học bài thôi…!"
Maka-sensei từng nặng lời khiển trách tôi rằng điểm thi tiếng Anh của tôi ở kỳ giữa kỳ không đạt như mong đợi của cô ấy. Vì vậy, lần này tôi ít nhất cũng phải đạt điểm cao môn tiếng Anh. Trong khi 'sự giáo dục' của cô ấy ngày càng trở nên khốc liệt hơn, và nếu cô ấy lại lấy điểm kém của tôi để mà 'giáo dục' thì… có khi lý trí tôi sẽ sụp đổ mất.
"Trông em có vẻ đang gặp rắc rối nhỉ, hay là để chị giúp em đứng đầu khối nhé! Thế nào, có muốn một giáo viên sẽ ở bên em cho đến khi em hiểu hết mọi thứ không! Trên hết, em còn có được một người đẹp, và một người làm mát mắt nữa đấy!"
"………Khoan đã?"
G-gì thế này…?
Ngay lúc cánh cửa bật mở với một lực rất mạnh,
"…Shiya-chan?"
"Shii-chan đây. Lâu rồi không gặp."
"À, em nhớ chị ấy rồi."
Đầu tiên là tôi, rồi Miharu và Kuu đều phản ứng. Chỉ có Nui là nhìn cô ấy với vẻ mặt ngơ ngác.
Đúng vậy, người xuất hiện không ai khác chính là Shiya-chan. Đã bao nhiêu năm rồi cô ấy mới ghé thăm chúng tôi nhỉ?
Cứ như mới hôm qua, cô ấy vẫn mang cái dáng vẻ 'nữ sinh viên đại học sành điệu' đó.
"Lâu rồi không gặp, Haru. Em vẫn giữ cái vẻ ngoài lạnh nhạt đó à. Phí phạm quá đi mất với một cô bé đáng yêu như em! Lãng phí sự đáng yêu như thế phải là tội ác đó, chị nói thật."
"Kệ đi… Còn chị thì sao, Shii-chan? Mới vào đại học à?"
"Vô duyên! Chị lúc nào cũng chăm chút bản thân hơn Haru đó nhé! Hồi đó mình đi mua áo ngực đầu tiên cho em, chị đã hào hứng muốn chọn một cái thật dễ thương, vậy mà em chỉ mua đúng cái áo ngực thể thao đơn điệu, chán phèo đó thôi!"
"Chuyện đó có thật sao…"
Có vẻ như em gái bé bỏng của tôi đã quên sạch chuyện đó rồi. Có khi nào cái gen dễ quên là di truyền của nhà Saigi chăng? Vì nhà tôi không có mẹ, Shiya-chan luôn chăm sóc những thứ liên quan đến con gái cho Miharu.
"Hả, con bé học sinh tiểu học đó… cái đứa mà Mako hay dẫn theo đó hả? Em lớn thật rồi!"
"Chị ấy thấy ngực em bắt đầu phát triển rồi sao…?!"
Kuu vội vàng ôm chặt ngực mình bằng hai tay, rồi nhìn Shiya-chan đầy cảnh giác.
…Không, Kuu, tôi khá chắc là chị ấy không nói về chuyện đó đâu.
"Vậy là chỉ là vấn đề thời gian thôi cho đến khi ngực của Miharu thua kém một cô bé như em ấy… Xin chia buồn nhé…"
"Chị đừng có bày ra cái kiểu đồng cảm nửa vời với Miharu được không?"
Miharu chẳng buồn che giấu vẻ khó chịu của mình. Mà sao tự dưng lại chuyển sang chuyện ngực bỗng thế này…
"Hê hê, nếu nói về ngực thì cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi. Tôi có thể còn sẵn lòng cho mấy người chiêm ngưỡng chúng ở dạng thuần khiết nhất luôn đấy!"
"Đừng quên tôi cũng ở đây nhé, Nui?"
"…À thì, mấy người cũng đã thấy chúng lúc không mặc gì rồi mà."
"Anh trai… chuyện này có mùi phạm tội rồi."
"C-cô giáo… Nếu cô muốn xem ngực thì cứ hỏi em là được mà…"
"Này, tôi nghe hết mấy người nói đó nhé."
Mà Kuu này, cái đó nói ra dễ bị hiểu lầm lắm đó, em có thể đừng nói nữa được không?
"À, tôi biết cô bé đó rồi. Cái cô nữ sinh trung học bẩn bựa đang làm thần tượng áo tắm bẩn bựa đó!"
"Chắc không giấu được nữa rồi. Vâng~ Em chính là cô nữ sinh trung học bẩn bựa đây!"
Nui, em chấp nhận bị gọi là bẩn bựa như thế luôn hả?
"Woa Mako, cậu thay đổi thật rồi. Em gái cậu, rồi một cô bé con, giờ lại còn có cả nữ sinh trung học bẩn bựa kia nữa, cậu đúng là sát gái thật đó!"
"...Shiya-chan, em đến đây rốt cuộc là có việc gì?"
Cô ấy cứ nói chuyện nâng cấp, rồi làm giáo viên gì đó linh tinh cả.
"À phải rồi, suýt nữa thì quên mất. Mako này, em sắp thi cuối kỳ đúng không?"
"Đúng thế, cái con nhỏ cấp ba nhếch nhác này đến đây là vì vậy đó. Không phải kéo người gì đâu, tôi đến để dạy học."
"Ối giời, gì đây, học nhóm với bạn cùng lớp nữ, đúng là tuổi trẻ phơi phới. Nhưng mà, tôi đến đây để cản trở cái tuổi trẻ phơi phới đó của em đấy."
"Hả?"
Shiya-chan vuốt ngược mái tóc nâu hạt dẻ sáng màu của mình.
"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là gia sư riêng của em! Em không có thời gian mà đi dạy cho người khác đâu!"
"Gia sư riêng...?"
C-Cái quái gì mà đường đột thế này...? Cả Nui, Miharu lẫn Kuu đều ngơ ngác như tôi. Mới hôm qua đoàn tụ, giờ cô ấy lại thành gia sư riêng của mình...? Diễn biến kiểu gì đây không biết.
"Xin lỗi Maka-sensei. Hôm nay em phải về sớm."
"................................................................!"
Maka-sensei mặt mũi biến sắc như thể tận thế đến nơi.
Giờ học trong ngày đã kết thúc, địa điểm là phòng chuẩn bị tài liệu tiếng Anh.
Sau khi thoát hiểm khỏi nguy cơ bị phó hiệu trưởng phát hiện, căn phòng nhỏ này một lần nữa trở thành địa điểm cho buổi 'giáo dục' của tôi, và giờ thì nó chìm trong sự im lặng hoàn toàn.
"...Em chán tôi rồi à?"
"Nếu muốn mỹ nhân lớn tuổi, thì Karen-kaichou hay Renku-sensei thiếu gì."
"................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................ Bây giờ cô ấy trông như thể thế giới đã bắt đầu lại sau khi kết thúc, chỉ để người yêu của cô ấy biến mất mãi mãi.
"Hay là tôi bỏ trốn lên phương Bắc, mở một cái quán bar ở khu đèn đỏ nhỉ..."
"Ít nhất thì cũng chọn con đường tu hành đi chứ! Không, dù nghề nào cũng đáng trân trọng hết, nhưng Sensei không thể vứt bỏ cuộc đời giáo viên được! Tôi đùa đấy thôi mà!"
"Saigi-kun... Fufu, cuối cùng thì em cũng tìm được cách đẩy tôi xuống tận cùng của sự tuyệt vọng rồi."
"Mắt Sensei đờ đẫn rồi kìa. Em xin lỗi mà!"
"Không sao. Thế hôm nay em có thể ở lại trường lâu hơn một chút chứ?"
"Nụ cười này tuyệt vời thật đấy, nhưng không, việc em phải về sớm không phải là nói đùa đâu."
"Hả—?! Vừa làm tôi vui xong lại kéo tôi xuống...! Khônggg~ Saigi-kun càng ngày càng biến thành tên đàn ông xấu xa rồi!" Maka-sensei ôm đầu kêu lên.
Cô ấy không phải được gọi là "Bông hoa không thể hái" hay sao nhỉ?
".........Ưm? Nhưng mà, cái cậu Saigi-kun hư hỏng này cũng đáng yêu phết chứ nhỉ?"
"Tinh thần thép của Sensei vẫn đỉnh như ngày nào. Em nể thật đấy..."
"Tiếc thật đấy. Hôm nay tôi đã chuẩn bị bộ trang phục hoàn hảo để biến Saigi-kun thành nô lệ của tình yêu và tuyệt vọng... Nhưng nếu em không có thời gian thì chắc phải kết thúc nhanh thôi... Fufu, thì ra em có việc quan trọng hơn là ngắm tôi trong bộ trang phục đó nhỉ."
"Thế ra Sensei vẫn còn chán nản à?!"
Tâm trạng cô ấy cứ lên xuống thất thường vậy đấy!
"À, em quay lưng lại một lát được không? Tôi ngại không dám cho em thấy cái thân thể trần trụi vô dụng này đâu."
"Thôi được rồi, em hiểu rồi!"
Khoảnh khắc trước khi tôi quay lưng lại, tôi đã thấy Maka-sensei đặt một tay lên váy. Một lần nữa, tôi lại nghe thấy tiếng sột soạt quen thuộc của quần áo—
"Em quay lại được rồi."
"V-Vâng. Hôm nay Sensei đã chuẩn bị gì—Hả?"
Kính gọng đen, mái tóc nâu được búi lên kiểu đuôi ngựa. Bên trên chiếc áo blouse, là áo choàng trắng và chiếc váy dài màu xanh đậm.
"Sensei trông cứ như một giáo viên thực thụ ấy..."
"Sensei là giáo viên mà?!"
"À đúng rồi. Suýt nữa thì em đã phản bác một cách nghiêm túc mất rồi."
"Em ít khi nói thế với tôi lắm đấy... Nhưng mà, thấy sao? À quên, cái áo choàng trắng đó tôi chôm—à nhầm, mượn của Hiyori-sensei đó."
"Chắc Renku-sensei còn chẳng biết mình bị mất đâu."
"Cô ấy đúng là không biết thật. Không biết Hiyori-sensei sống có ổn không nữa?"
"Sensei có nên nói thế không đấy?"
Sensei là người đã từng tuyên bố sẽ bỏ việc đi tu nếu tôi chấp nhận tình cảm của cô ấy mà.
"Tôi sẽ phải tự mình kéo cuộc đời mình đi theo hướng mà tôi muốn thôi. Nhưng dù sao đi nữa, buổi 'giáo dục' lần này mới là quan trọng!"
"Giờ Sensei định làm gì nữa đây?"
Cái buổi 'giáo dục' đáng sợ, với mục đích làm tôi yêu Maka-sensei. Bình thường thì nó chỉ là một buổi cosplay thôi, nhưng liệu lần này có âm mưu gì khác không đây...?
"Thật ra... tôi đang gặp một bức tường lớn trong nghề giáo viên của mình."
"Một bức tường?"
"Khi thời điểm gần đến kỳ thi, rất nhiều học sinh đến hỏi chúng tôi, các giáo viên, để nhờ giúp đỡ và giải thích bài vở."
"Em thì chưa bao giờ làm thế đâu nhé."
"Em đúng là độc nhất vô nhị. Dù sao thì, vì Seikadai là một trường danh tiếng, rất nhiều học sinh khao khát học hỏi. Nhưng mà... không ai đến hỏi tôi cả!"
"Đương nhiên rồi."
"Cái gì?! Không thể nào, sao mà thẳng thừng thế! Saigi-kun, em thật là tàn nhẫn!"
"Sensei cứ như một đứa trẻ đang khóc vậy. Với lại, Sensei tự biết rõ bản thân mà đúng không? Là vì Sensei là 'Bông hoa không thể hái' của trường này. Thế nên, cả nam lẫn nữ đều chắc là ngại không dám nhờ giúp đỡ đâu."
"V-Vậy thật sao...? Thế thì tôi nên làm gì đây với tư cách là một giáo viên?"
"Hừm... Chắc chắn là không hay ho gì rồi, nhưng giờ thì Sensei cũng chẳng làm được gì khác đâu, đúng không?"
Việc cosplay để trông giống giáo viên hơn chắc cũng chẳng ăn thua. Ngược lại, với vẻ ngoài tươi mới này, cô ấy có khi còn giống Bông hoa không thể hái hơn nữa ấy chứ.
"Hay là tôi nên mở lòng một chút...?"
"Chẳng phải Sensei đang ổn với chế độ Bông hoa không thể hái đó sao? Nếu người ta phát hiện Sensei là một người vô tích sự, họ có thể mất niềm tin vào Sensei đấy."
"Vô tích sự?! Saigi-kun, dạo này em có hơi coi thường tôi thì phải?!" Maka-sensei hét lên, mắt rưng rưng.
Sensei à, nếu là sự thật thì không thể gọi là coi thường được đâu.
"Tôi sẽ trả thù... Thế này thì sao!"
"Cá—Sensei đang làm gì thế?!"
Maka-sensei ngã nhào lên bàn. Cô ấy tháo vài cúc áo blouse, hất ngược chiếc áo choàng trắng ra sau—rồi nhấc phần dưới của chiếc váy dài lên, để lộ đôi đùi.
"Trang phục nghiêm túc như thế này cũng không tệ đâu nhỉ? Làm nó hơi xộc xệch một chút thế này, thế nào... có hợp ý em không?"
"Đ-Đương nhiên là... không rồi... Ưưư...!"
Đương nhiên là thế! Chắc chắn là vậy rồi! Đúng như lời Maka-sensei nói, bộ trang phục này tuy không hở hang bằng những bộ trước đây của cô ấy, nhưng cái cảm giác “không đứng đắn” mà nó toát ra lại càng thêm khiêu khích...! Khụ, cái này còn nguy hiểm hơn cả bộ đồ cổ vũ hay đồ bơi nữa...!
“Fufufu, tôi nhìn biểu cảm của cậu là đoán ra ngay. À thì ra biến thái không phải là nhất, nhưng cái kiểu này cũng có tác dụng nhỉ. Không, với Saigi-kun chăm chỉ thì có khi lại hiệu nghiệm hơn ấy chứ!”
“Đừng có mà ‘Eureka!’ kiểu đó với tôi!”
“Không không không, đây là một phát hiện tuyệt vời. Kiểu Saigi-kun thế này thật đáng yêu.” *Chụt.*
“Cái gì—”
Maka-sensei bỗng nhiên đứng dậy, hôn chụt một cái lên má tôi.
“Đáng yêu quá, ưm ưm—”
“…………!”
Giờ thì cô ấy hôn lên môi tôi. Cô ấy giữ môi mình áp vào môi tôi một lúc, rồi còn dùng lưỡi nữa chứ—Khoan đã, mãnh liệt quá rồi!
“Phù… S-Sensei!”
“Haaaa…. Đôi môi đáng yêu của Saigi-kun, tôi đã kiên nhẫn lắm rồ—Không, đây là hình phạt dành cho Saigi-kun vì tội quá dễ thương.”
“…Giờ còn cần gì sửa chữa nữa.”
Đáng ngạc nhiên thật đấy, Maka-sensei, cô vẫn còn mặt mũi gọi đây là lỗi của tôi.
“À, phải rồi, tôi phải về nhà đây.”
“Ồ phải rồi! Có việc gì mà quan trọng hơn tôi chứ?!”
“Cô đang biến thành một người phụ nữ phiền phức đấy, Sensei.”
Mà, cái đó có khi lại hợp với cô ấy thật. Cái cô ‘Kanojo Sensei’ tự xưng đó phiền phức thật đấy. Mà, cái đó cũng đáng yêu—thôi bỏ đi.
“Thật ra, ở nhà tôi có một gia sư riêng.”
“G-Gia sư riêng…?!”
Maka-sensei đứng hình, cứ như biến thành bức tượng vậy.
Ừm, tôi cũng đoán cô ấy sẽ phản ứng như thế mà—Thôi kệ, giờ phải tận dụng cơ hội này mà chuồn thôi. Dù sao thì gia sư đó cũng sẽ đến thật mà.
Để lại Maka-sensei đang đứng hình, tôi hướng về phía lối ra. Khi tôi đang làm thế thì—
“Ồ, không phải là Saigi Makoto đó sao. Hóa ra cậu vẫn còn ở trường à.”
Người đang tiến về phía tôi là một mỹ nhân tóc dài đen nhánh, thân hình nảy nở. Đó chính là Jinsho Karen-senpai năm ba, chủ tịch hội học sinh khối trung học Seikadai.
“Hừm… Cà vạt của cậu lại bị lệch rồi kìa. Cậu cố tình làm thế để tôi chỉnh lại cho à?”
“Chị thật sự tin là tôi cố tình sao?”
Làm sao tôi biết mình sẽ gặp chị ấy lúc nào cơ chứ. Hội trưởng vừa lằn nhằn vừa tiếp tục chỉnh lại cà vạt cho tôi.
“Thật tình… Trước đây tôi chưa bao giờ biết thắt cà vạt, nhưng cứ sửa cho cậu mãi thành ra tôi học được hết, giờ thì thắt hoàn hảo rồi đấy.”
“Sau này chị sẽ trở thành một người vợ tốt đấy.”
“V…Vợ…!”
Phụt, mặt chị ấy đỏ bừng như thắp đèn lồng.
“D-Dù tôi vẫn đang trong quá trình tu luyện, nhưng tôi là một nữ tu đấy nhé! Tôi đã thề dâng hiến thân mình cho Chúa! T-Trở thành vợ của Saigi Makoto… làm sao tôi có thể được chứ!”
Cô ấy nói thế, nhưng miệng thì cứ tủm tỉm cười…. Tôi có nói là vợ tôi đâu cơ chứ?
“D-Dừng nói nhảm lại đi và về nhà mà học bài đi! Cho dù tôi có dạy cậu thì điểm của cậu cũng chỉ có nước tệ hơn thôi!”
“Hội trưởng Karen, chị vẫn còn làm việc à, trong khi kỳ thi đã cận kề rồi đấy chứ? Nui đã nói với tôi rồi mà.”
“V-Vâng. Chẳng có vấn đề gì cả. Tôi lúc nào cũng học đến mức mà chết cũng không sao, đồng thời vẫn làm tốt công việc của hội học sinh.”
“Chúng ta phải đảm bảo rằng chị không chết vì học hành đấy nhé…”
Nhắc mới nhớ, cô ấy chính là người nghĩ ra cái tên ‘Liên minh Chết Cũng Không Sao’, đồng thời cũng là thủ lĩnh của nhóm này.
“Cậu còn non lắm mới lo được cho tôi đấy, Saigi Makoto. Cậu lại đang chăm sóc Amanashi Nui nữa à. Dù cậu có thể làm khá tốt chuyện đó, nhưng trước tiên hãy nghĩ cho bản thân mình đã. Năm thứ hai mùa hè rồi, cậu cũng nên suy nghĩ về tương lai một chút đi.”
“V-Vâng…”
Tương lai của mình à… Tôi chưa từng thực sự suy nghĩ về nó, ngoài việc có lẽ sẽ thi vào một trường đại học không thuộc hệ thống Seikadai.
“Bây giờ tôi phải quay lại công việc của mình rồi, nên chúng ta tạm biệt nhau ở đây nhé. Học hành tử tế vào đấy nhé?”
“À, không sao đâu. Hôm nay tôi có gia sư đến nhà mà.”
“Gia sư riêng?”
“Vâng, đó là một chị Onee-san sống cùng khu căn hộ với tôi, và chị ấy sẽ dạy tôi học. Tiện thể nói thêm, chị ấy đang học đại học đấy.”
“M-Một chị Onee-san học đại học…!”
Tôi có cảm giác như có sét đánh ngang tai chị ấy vậy.
“Thật…thật không đứng đắn!”
“Rõ ràng là không mà?!”
Chính chị mới là người không đứng đắn đấy, vì dám tưởng tượng ra mấy cái đó!
“Mấy cô gái đại học toàn là kiểu chỉ thích nổi tiếng trên mạng xã hội, chỉ cần đẹp trai là có thể dễ dàng tán đổ, đúng không?”
“Sao mà chị có thể thành kiến đến thế được chứ! Có rất nhiều cô gái đại học chăm chỉ hơn chị tưởng đấy!”
Mặc dù tôi không biết Shiya-chan là người như thế nào.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi thật sự phải đi bây giờ đây. Đừng làm việc quá sức đấy nhé, Hội trưởng.”
“V-Vâng…”
Dù tôi rất muốn giải thích thêm một chút về sự hiểu lầm đó, nhưng lại không có thời gian. Và tôi cũng không thể làm phiền Hội trưởng được.
“Cuối cùng cậu cũng về nhà! Muộn quá rồi, Mako Mako đồ ngốc!”
“Mako Mako là cái tên quái quỷ nào vậy?”
Cậu đừng có làm cái biệt danh đáng xấu hổ của tôi càng thêm xấu hổ được không?
—Vừa về đến nhà, Shiya-chan đã đợi sẵn tôi ở phòng khách rồi. Thật kỳ lạ, tôi không thấy em gái mình đâu, con bé lúc nào cũng giành ghế sofa độc chiếm cho riêng mình mà. Có lẽ nó nghĩ sẽ bị bắt học cùng nên đã chuồn thẳng về phòng rồi. Mà thôi, tôi cũng chẳng để ý làm gì, liền ngồi xuống bàn, đối mặt với Shiya-chan.
“Cậu diện bộ đồ này ra dáng ghê nha. Cậu vừa đi học về là đến đây ngay à?”
Lại nữa rồi, tóc cô ấy vẫn uốn lượn màu hạt dẻ, trên người mặc một chiếc áo cutsew với chân váy dài.
“Dù sao thì đây cũng là công việc của tôi, đương nhiên tôi phải ăn mặc cho chỉnh tề rồi. Cậu không mong tôi mặc đồ thể thao đến đây đấy chứ?”
“Cũng khó nói lắm…”
Tôi biết Shiya-chan từ nhỏ rồi. Tôi cũng từng thấy quần áo ở nhà của cô ấy nhiều lần rồi, nên cô ấy mặc gì thì tôi cũng chẳng bận tâm lắm.
“Tôi được bác trai, bác gái của Mako nhờ làm công việc này, và tôi cũng nhận được tiền thù lao. Cậu cứ nghĩ đơn giản là tôi làm một gia sư bình thường thôi.”
“Một công việc à… Ừm, có lẽ vậy.”
Quả thật, bố mẹ tôi đột nhiên sắp xếp một gia sư riêng cho tôi. Mà nói đúng hơn, những kẻ chủ mưu là Shiya-chan và bố mẹ hai đứa tôi.
“Cậu đâu có giỏi giang gì ở mấy công việc khác đâu, đúng không? Không biết cậu có thể làm một gia sư tốt được không đây?”
“Cậu đã nghi ngờ khả năng của tôi rồi đó! Xem ra cậu vẫn đa nghi như ngày nào nhỉ…”
Shiya-chan thở dài, rồi nhìn thẳng vào tôi.
"Vì cậu bỏ việc làm thêm rồi, hay là tiếp tục làm gia sư riêng cho tớ đi, mình đã nói chuyện này rồi mà, đúng không?"
"Nói thẳng toẹt ra thế... Tớ đã bảo là tớ không làm nữa rồi mà, nhưng tớ bắt đầu công việc đó sau khi lên năm hai đấy nhé! Mới được có vài tháng thôi!"
Ừ, tất cả những chuyện này đều xoay quanh việc biến cô nàng thành gia sư riêng—
Shiya-chan quá bận rộn với việc học năm nhất nên không thể theo kịp công việc làm thêm. Vì vẫn sống ở nhà nên dường như cô ấy cũng không gặp khó khăn gì trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng, vì giờ đã là sinh viên đại học, cô ấy thực sự nên bắt đầu tự kiếm tiền tiêu vặt, do đó, cô ấy bắt đầu một công việc làm thêm khác sau khi lên năm hai vào mùa xuân này, nhưng—
"Nhắc mới nhớ, Shiya-chan có bao giờ làm việc gì được lâu đâu... Cậu bỏ ngay lớp học piano, cả các câu lạc bộ ở trường nữa. Từ câu lạc bộ bóng rổ đến câu lạc bộ bóng chuyền, đến câu lạc bộ điền kinh, đến câu lạc bộ nghệ thuật, rồi cả câu lạc bộ văn học nữa chứ. Phải có giới hạn cho việc thử hết mọi thứ chứ."
"Tại tớ thấy hết vui rồi!"
"Không phải lúc nào cũng là về niềm vui đâu, cậu biết đấy. Đặc biệt là với công việc làm thêm của cậu."
"Im đi. Dù sao thì, tớ nghĩ bố mẹ tớ sẽ thực sự nổi giận nếu tớ cứ thất nghiệp thế này. Mako, giúp tớ với. Để tớ không bị đuổi việc."
"Bố mẹ tớ đang trả tiền cho cậu đấy, cậu biết không?"
Vì bố mẹ tôi trả tiền, tôi thực sự không có quyền lên tiếng trong chuyện này.
—Ừm, đại khái là thế đấy. Mặc dù cô ấy đã bắt đầu một vài công việc làm thêm, như ở cửa hàng tiện lợi, hoặc nhà hàng gia đình, nhưng cô ấy sớm cảm thấy chán mỗi khi làm, và bỏ ngay lập tức. Do đó, bố mẹ tôi bắt đầu lo lắng về điểm số của tôi, cũng như bố mẹ của Shiya-chan, hàng xóm của chúng tôi, đã cùng nhau quyết định về việc gia sư riêng này.
Thật sự, ở tận bên kia đại dương mà họ vẫn kiểm soát tốt mọi thứ ở đây.
"Mako, cậu hơi láu cá đấy nhỉ. Cậu vẫn là tay sai của tớ thôi."
"Ahhh, tớ cảm thấy như mình sắp sống lại một vài ký ức kinh hoàng rồi..."
Mặc dù trong dinh thự này có vài đứa trẻ trạc tuổi chúng tôi hồi đó, Shiya-chan dường như rất thích tôi—hay đúng hơn, cô ấy coi tôi như một món đồ chơi.
"Khi chơi trốn tìm, cậu sẽ chạy theo tớ mà không thực sự cố gắng bắt tớ, nếu cậu thua trong một trò chơi, cậu sẽ tịch thu máy chơi game của tớ trong một tháng và luyện tập đặc biệt, khi cậu phát cuồng vì thần tượng, cậu ép tớ phải đưa 100 người bạn đến xem buổi hòa nhạc của cậu, vân vân và vân vân."
"Tớ nghĩ rằng Mako sẽ tha thứ cho tớ dù tớ làm gì."
"Nó tàn nhẫn hơn cậu nghĩ đấy!"
Thật không ngờ là cô ấy không cảm thấy gì về chuyện đó!
"Đó là bởi vì tớ—Ah, đây không phải lúc để nói chuyện như thế này. Các kỳ thi sắp bắt đầu rồi, nên tớ sẽ phải bắt đầu dạy cậu! Thức đêm cày cuốc là chuyện phải làm bây giờ, nên hãy sẵn sàng tiếp thu tất cả kiến thức cần thiết để nhồi vào đầu cậu!"
"Đây là lần đầu tiên tớ nghe thấy điều này đấy!"
Và, vì đó là một công việc nghiêm túc mà cô ấy sẽ được trả tiền, nên đương nhiên cô ấy sẽ làm việc siêng năng nhất có thể.
Ugh... nếu là kèm riêng một đối một, tôi thực sự không thể trốn thoát... Shiya-chan đề nghị dạy cả Nui trong khi cô ấy đang làm việc này, nhưng cô ấy đã từ chối với câu "Tớ ghét gia sư riêng!", nên cô ấy không ở đây. Do đó, tôi đã giao cho cô ấy một vài bài tập, nhưng tôi tự hỏi liệu cô ấy có đang làm chúng đúng cách không?
"...Hả? Shiya-chan, cậu dạy giỏi phết đấy?"
"Tớ có điểm số khá tầm thường ở cấp hai và cấp ba. Vì tớ được bảo rằng tớ sẽ gặp khó khăn trong việc lên lớp, nên tớ đã thực sự làm việc chăm chỉ. Đó là lý do tại sao tớ biết cách giúp đỡ một người đang gặp khó khăn theo một cách tương tự."
"À phải, cậu dù sao cũng là đồ ngốc mà."
"Chọn từ ngữ đi!"
Tôi hoàn toàn quên mất về năng lực học tập của cô ấy... Giống như tôi, Shiya-chan bắt đầu ở bộ phận tiểu học của Seikadai, và chuyển lên các cấp cao hơn trong nội bộ. Rất nhiều sinh viên cũng chuyển lên đại học Seikadai, và Shiya-chan cũng vậy. Miễn là điểm số của bạn không quá tệ, bạn có thể chuyển lên trường cao hơn tiếp theo.
"Cậu đang nghi ngờ kiến thức của tớ hả? Năm ba của tớ, tớ đã ở trong nhóm 'treo ảnh' đấy nhé?"
"Ờ, thật á. Đây là lần đầu tiên tớ nghe thấy điều đó đấy."
Tại bộ phận trung học của Seikadai, 50 học sinh có điểm số tốt nhất sẽ được 'treo ảnh' ở hành lang để mọi người cùng xem, do đó có nhóm 'treo ảnh'.
"Chuyện đó có bao giờ xảy ra với cậu không?"
"Nếu có thì tớ đã không cần cậu. Tớ chủ yếu ở ngay giữa."
"Bố mẹ cậu không thực sự cho tớ một mức tối thiểu, nhưng tớ đoán chúng ta cũng có thể nhắm đến nhóm 'treo ảnh' nhỉ."
"C-Cậu không nhắm mục tiêu hơi cao quá sao...?"
Tôi chưa bao giờ lọt vào đó. Chính xác thì, tôi chủ yếu ở thứ hạng sau 120.
"Ý tớ là, nếu tớ không đạt được nhiều như vậy, tớ sẽ không cảm thấy thoải mái khi nhận một khoản lương kếch xù như vậy."
"Chính xác thì cậu được trả bao nhiêu vậy, Shiya-chan?"
Có phải bố mẹ tôi nghĩ rằng điểm số của con trai họ sẽ không cải thiện nếu họ không đầu tư một số tiền lớn không?
"Đừng bận tâm đến chuyện đó, chúng ta đang lạc đề rồi. Nhưng, tớ không thể chạm vào cậu ở vị trí này!"
Shiya-chan đột nhiên nhảy dựng lên, và trượt xuống ngồi cạnh tôi.
"Hả, Shiya-chan, cậu định ngồi ở đó à?"
"Tớ không thể kiểm soát cậu nếu tớ ngồi đối diện với cậu được. Sao, cậu đang bối rối à? Này này, đột nhiên nhận ra sự quyến rũ của tớ à nha~"
"S-Shiya-chan..."
Shiya-chan thu hẹp khoảng cách của chúng tôi, cơ thể chúng tôi sắp chạm vào nhau.
Ahhh, cô ấy thơm quá... chắc là nước hoa... đúng như những gì bạn mong đợi từ một cô gái đại học...
"Chúng ta đã từng tắm cùng nhau rồi, và bây giờ cậu lại thấy phấn khích vì tớ à? Ôi trời, Mako bé bỏng đáng yêu của tớ đột nhiên biến thành một con sói mà tớ không hề hay biết~"
"T-Thôi bám lấy tớ đi mà...!"
Vì chiếc áo cutsew của cô ấy, và bộ ngực nở nang của cô ấy, tôi gần như có thể nhìn thấy khe ngực của cô ấy...! Và hơn nữa, chúng đang chạm vào tôi ngay bây giờ...!
"Đây có phải là phần mà tớ nói 'Nếu cậu đạt điểm tốt trong các kỳ thi, Onee-san này sẽ cho cậu xem ngực' không nhỉ?"
"Chúng ta đang nói về phần nào vậy?!"
"Ahaha, tớ đùa thôi, tớ đùa thôi. Ngực tớ không rẻ mạt đến thế đâu. À, tớ có thể cho cậu liếc nhìn nếu cậu đạt được vị trí đầu tiên đấy?"
Giả vờ như đang suy nghĩ, cô ấy đặt một tay lên áo cutsew của mình, kéo nó xuống. Lần này tôi có thể thoáng thấy khe ngực và chiếc áo ngực màu đen của cô ấy.
“Biết ngay là cô lại trêu tôi mà. Cô nghĩ tôi phải chịu đựng cái này bao nhiêu năm rồi hả?”
“Ha ha ha, thôi chúng ta dừng mấy trò đùa ở đây vậy. Giờ thì, đến lúc học rồi. Đừng lo, tôi học được cả ban xã hội lẫn tự nhiên đó. Văn học Anh là môn chính của tôi nên tiếng Anh thì khỏi phải nói rồi.”
“Ồ, cô học Văn học Anh à?”
Tôi biết Shiya-chan học Đại học Seikadai, nhưng không biết cô ấy học ngành gì. Vậy ra là ngành tiếng Anh à. Giống hệt Maka-sensei.
“Ừm ừm, hồi mới vào đại học, tôi có gặp một tiền bối rất ngầu ở buổi giao lưu. Tôi còn thử nhuộm tóc màu giống tiền bối ấy, nhưng của tôi lại thành ra hơi sáng quá.”
“À phải rồi, Miharu có nói gì đó về vụ "ra mắt đại học".”
Thời cấp ba, Shiya-chan khá là giản dị với mái tóc đen.
“Hừm, giờ Mako càng ngày càng lấc cấc nhỉ... À à, thì ra là vậy, tôi nhớ ra rồi.”
“Ơ? Chuyện gì?”
“Mako ghét 'giáo viên' đúng không—”
Đúng lúc Shiya-chan nhắc tới chuyện đó, chuông cửa reo. Gương mặt tôi nhìn thấy qua máy liên lạc nội bộ—là một người tôi không ngờ tới.
“Shiya-chan, có khách đến. Chắc sẽ làm phiền buổi học đây.”
“Gì cơ? Lại là con bé cấp ba bẩn thỉu đó à?”
“Người khác.”
Sau khi trả lời cô ấy, tôi đi ra cửa và dẫn khách vào.
“Rất vui được gặp. Saigi Makoto, đây có phải gia sư riêng mà cậu nói không?”
Người tôi dẫn vào là Karen-kaichou. Ai cũng cứ thế mà xông thẳng vào nhà tôi cả, thật hết nói nổi.
“Vâng, đây là Keimi Shiya, sinh viên năm hai Đại học Seikadai.”
“Chào nha, tôi là Keimi Shiya, gia sư riêng của Mako. Ê ê, lại một cô xinh đẹp nữa à? Mako, cậu định kéo bao nhiêu cô gái về đây mới chịu hài lòng hả?”
“Đừng có nói tôi kéo người ta về đây trái ý họ chứ! Uhm, Kaichou? Cô đến đây có việc gì vậy?”
“À-À phải rồi. Tôi nhận thấy có một luồng khí kỳ lạ xung quanh Saigi Makoto nên tôi đến đây để kiểm tra với tư cách thủ lĩnh SID—không, không phải. Tôi đến đây với tư cách là tiền bối để giúp đỡ cậu, hậu bối của tôi, trong việc học.”
“Kaichou, cô chắc là mình không nói dối chứ?”
Ý đồ thật sự của cô lộ rõ rồi kìa.
“Mako, cậu không chỉ trêu chọc cô bạn thanh mai trúc mã Onee-san này mà còn cả tiền bối ở trường nữa à? Chưa kể một người thuộc tuýp đoan trang, tóc đen dài như thế này—Khoan đã, lẽ nào cô là...?”
“Hả? Shiya-chan, cô biết Karen-kaichou à?”
“Karen... Jinsho Karen... đúng không?”
“Sao cô lại biết tôi... khoan, cô là...”
Cắt ngang lời cô ấy, Kaichou tỉ mỉ quan sát Shiya-chan—
“Ồ, một vụ "ra mắt đại học" à?”
“Tôi đã bảo là không phải mà! Aishhh, mấy người đúng là!” Shiya-chan vò mái tóc màu hạt dẻ của mình.
“Dù là "ra mắt đại học" gì đi nữa, Karen-kaichou, Shiya-chan, hai người gặp nhau ở đâu vậy?”
“Karen-kaichou, ha... vậy ra Jinsho Karen lại trở thành hội trưởng hội học sinh cấp ba à. Chuyện này không còn là kiểu "ra mắt đại học" nữa rồi.”
“Ra vậy... đúng là cô rồi. Vậy thì, tôi xin phép sửa lời. Không phải là rất vui được gặp, mà là—Lâu rồi không gặp, đúng không?”
Karen-kaichou có vẻ hơi bối rối trước lời tiết lộ bất ngờ này.
…Tôi tự hỏi… cô bạn thanh mai trúc mã của mình, và hội trưởng hội học sinh của mình… khoan đã, không phải của mình. Dù sao thì, tôi chưa từng nghe nói họ có bất kỳ mối liên hệ nào cả, biết không...?
“Uhm, Shiya-chan? Karen-kaichou?”
“Hồi còn học ở phân hiệu cấp ba, tôi cũng là thành viên hội học sinh. Phó hội trưởng đó, thấy chưa.”
“Rốt cuộc thì hồi đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi được bầu cử đàng hoàng mà! À thì, chẳng có ứng cử viên nào khác, nên đó là một cuộc bỏ phiếu tín nhiệm, nhưng mà vẫn...”
Ở phân hiệu cấp ba, hội trưởng và phó hội trưởng hội học sinh được chọn thông qua bầu cử. Sau đó, các thành viên khác sẽ do hội trưởng chỉ định.
…À à, thì ra đây là điều Shiya-chan nói khi cô ấy bảo có những chuyện không thể bỏ được.
“…Saigi Makoto, cậu tỏ ra khá thoải mái với cô ấy nhỉ.”
“Shiya-chan và tôi biết nhau rất lâu rồi mà. Nhưng mà, không phải hai người không cùng làm hội học sinh với nhau đúng không?”
Thời điểm Karen-kaichou trở thành hội trưởng hội học sinh hẳn là vào tháng Chín năm ngoái. Khi đó, Shiya-chan đã tốt nghiệp và bắt đầu "ra mắt đại học" rồi mà, đúng không?
“À, tôi—”
“Những người học Đại học Seikadai thỉnh thoảng sẽ đến thăm phân hiệu cấp ba. Có người làm huấn luyện viên cho các câu lạc bộ cấp ba, hoặc là những người muốn "ép" hậu bối của mình rời đi... Là một cựu thành viên hội học sinh, tôi thỉnh thoảng sẽ đến thăm nom mấy đứa hậu bối dễ thương của mình.”
“Ối, vậy ra Shiya-chan là người ép họ rời đi...”
“Tôi có nói thế bao giờ đâu! Mako, đến tôi cũng phải tức giận đó biết không!”
Shiya-chan, nhưng mà cô cũng hay giận lắm mà.
“Này, tôi không cố ép cô rời đi đúng không, Karen-chan?”
“…Vâng, tiền bối rất tốt bụng ạ.”
Cái vừa rồi rõ ràng là nói dối. Hiển nhiên đến mức ngay cả người ít đa nghi hơn tôi cũng nhìn ra.
“Và, với tư cách là tiền bối tốt bụng của cô, tôi cũng sẽ chăm sóc việc học của cô. Cô mang đồ đến rồi chứ?”
“V-Vâng, Keimi-senpai.”
“Thôi nào, cứ gọi Shiya là được rồi.”
“Vâng ạ... Shiya-senpai.”
Thật sự có cần Karen-kaichou phải được người khác dạy không nhỉ… chắc là sẽ phản tác dụng mất. Nhưng bị tiền bối của mình "dạy bảo", ngay cả Karen-kaichou cũng không thể nói lại câu nào, đành ngồi xuống trước bàn.
“Cô nói đến đây để chăm sóc Mako, nhưng ở trường cậu ấy có thật sự như vậy không?”
“Cậu ấy đúng là như vậy. Dù cậu ấy có một mức độ suy nghĩ lý trí nhất định, nhưng tôi đã nghe vài tin đồn lan truyền khắp trường.”
“Thôi nào hai người, tôi đang ngồi ngay đây mà.”
Không phải nên để tôi không có mặt ở đây thì hãy nói à?
“Chắc là vì cái thói ghét giáo viên của cậu ấy. Mẹ của cô bé đó—giáo viên trường mẫu giáo, đúng không nhỉ. Không phải cậu hơi bị ám ảnh bởi cô ấy quá rồi sao?”
“…Cô nhớ dai thật đấy, Shiya-chan. Dù tôi cũng đã gần như vượt qua rồi.”
“Nhưng mà, cho dù đó là nguyên nhân đi nữa, thì—À thôi. Bắt đầu học thôi.”
“Hả?”
Tôi tự hỏi, nhưng hình như Shiya-chan đã liếc nhìn Karen-kaichou một cái?
“Đúng vậy. Dẫu cho người đã khơi mào chuyện đó là mẹ của Shinju Muku đi nữa.”
Vừa mở cuốn vở ghi và sách toán ra, Karen-kaichou vừa nói vừa nhìn sang tôi.
“Cái chuyện cậu không còn tin tưởng vào thầy cô nữa—là do tớ.”
“Hả?”
Karen-kaichou, cậu nói gì thế?
“Karen-chan không cần phải nói thế đâu. Mình cứ tập trung học đi. Tớ được trả tiền cho việc này mà, nên tớ phải làm cho đàng hoàng chứ. Đừng có ướp muối Mako!”
“Tớ không hiểu lắm chuyện này, nhưng để tớ giúp cậu.”
“Ấy?!”
Bị ướp muối đã đủ đáng sợ rồi, giờ cậu ấy lại biến thành trợ giảng nữa sao?!
“Khoan đã, khoan đã, Karen-kaichou, cậu đang nói gì vậy? Ý cậu nói là lỗi của cậu là sao?”
“Đừng bận tâm. Cậu đã vượt qua được việc ghét thầy cô rồi mà, phải không?”
“Cũng đúng, nhưng mà…”
Nếu cậu nói thế mà không giải thích rõ thì tớ chẳng thể tập trung học được chút nào. Nhưng mà, hai người họ đã nhập vào “chế độ học tập” rồi. Bỏ qua Nui và Kuu, giờ là Karen-kaichou và Shiya-chan… Có vẻ như tớ không thể nói gì để thoát khỏi chuyện này được nữa rồi… Không biết nữa, hình như tớ lại quên mất một chuyện rất quan trọng thì phải?
“Giờ thì, cậu định nói gì để biện minh đây?”
“Vẫn đường đột như mọi khi nhỉ…”
Ngày hôm sau khi cô bạn thanh mai trúc mã trở thành gia sư riêng của tớ, giờ nghỉ trưa.
Với cái cớ là giúp cô ấy chuẩn bị cho tiết học kế tiếp, cô ấy lôi tôi đến phòng chuẩn bị tài liệu tiếng Anh.
“Biện minh, về chuyện gì…?”
“Đương nhiên rồi, về chuyện này chứ gì.”
Cô ấy đột nhiên rút điện thoại ra, và chĩa màn hình về phía tôi.
“Khoan đã, Maka-sensei, sao cô lại có cái đó?!”
“Từ một nguồn nào đó!”
“Lại là Miharu nữa rồi!”
Trên màn hình là, ngạc nhiên chưa, Shiya-chan và tôi, đang ngồi sát rạt vào nhau đến mức chạm cả người. Đương nhiên rồi, đó là ảnh buổi học ngày hôm qua. Em gái của tôi, em chụp cái ảnh này từ lúc nào vậy hả!
“Cậu có thể đã quên rồi, nhưng tớ vẫn đang trao đổi thông tin với SID, dù là dưới hình thức đối đầu. Tớ cũng có mặt trong nhóm LINE của họ.”
“Đối đầu à… Hiện tại cô đang là người đàng hoàng tử tế mà, phải không?”
“SID chắc chắn sẽ rất thích nếu chúng ta cãi nhau vì bức ảnh này.”
“Khả năng suy luận của cô thật đáng nể đấy, Sensei.”
Miharu lúc nào cũng trông như đang mơ màng, nhưng cô bé lại có con mắt tinh tường để quan sát xung quanh.
“Với lại, tôi đã nói với cô là tôi có gia sư riêng rồi mà, phải không. Mặc dù tôi chưa kịp giải thích hết vì cô cứ đơ ra.”
“Đây là cô bạn thanh mai trúc mã mà chúng ta gặp hôm nọ, đúng không. Tôi không cập nhật thông tin nhiều lắm hiện giờ, nhưng dạo này các cô bạn thanh mai trúc mã hình như đang ở thế yếu thì phải?”
“Không phải cái này chỉ có trong truyện thôi sao…?”
Là một người thích đọc manga và xem anime, tớ quá rõ về cái trào lưu đó rồi.
“Với lại, nếu nói về truyện thì, cô giáo xinh đẹp chẳng phải thường chỉ là nữ phụ, luôn luôn thất bại cuối cùng hay sao?”
“Cái—?!” Miệng xinh đẹp của Maka-sensei há hốc.
“T-Tớ bị nói xỏ rồi… bởi Saigi-kun… ngay vào sự nghiệp của mình…!”
Có lẽ hôm nay mình nên im lặng thì hơn…
“Nghe này, Saigi-kun. Đây là điều tớ nói với cậu, không phải với tư cách một giáo viên, mà là một tiền bối trong cuộc sống. ‘Mấy đứa con gái đại học mà tốt bụng thì toàn là đồ phù phiếm cả.’”
“Cái cách diễn đạt đó có vấn đề quá rồi đấy!”
Thay vì sốc thì cô ấy lại đang ném bom vào tôi. Không phải cô cũng có chút định kiến với mấy cô gái đại học, giống như Karen-kaichou sao?
“Với lại, không phải cô cũng là một trong số đó sao, Maka-sensei?”
“Tớ chẳng có liên quan gì đến cuộc sống sinh viên đại học bình thường cả. Một công việc bán thời gian khiến tớ vẫn tự hỏi tại sao mình còn sống đến giờ.”
“Cô đang nói gì vậy…”
Cái cụm “công việc bán thời gian” đó nghe cũng hay đấy…
“Hồi tớ còn là sinh viên, chúng tớ đâu có dư dả tiền bạc gì đâu. Tớ phải tự chi trả học phí và chi phí sinh hoạt của mình.”
“May mà quán cà phê mèo của ba cô làm ăn được…”
Đôi khi tớ hay quên mất, nhưng cô ấy đã có một cuộc đời khá vất vả từ trước đến nay.
“Gia sư riêng… à, hiểu rồi, vậy là một cô gái đại học làm gia sư riêng…”
Maka-sensei, cô lại đột nhiên ôm đầu nữa rồi.
“Một gia sư riêng đang kèm cặp một kèm một, một cô bạn thanh mai trúc mã, một mỹ nhân đúng gu của Saigi-kun, lại còn trẻ hơn mình nữa chứ…”
“Ơ-Ờm, Maka-sensei?”
Tự nhiên cái lại thành ra mặc định là tớ thích các cô gái lớn tuổi hơn sao?? Mà đúng là tớ không thể phủ nhận điều đó, khi mà mối tình đầu của tớ lại là Kouko-sensei!
“T-Tớ bị thay thế bởi Keimi-san dễ dàng như vậy sao?!”
“Sao mà tôi lại thấy hơi bị xúc phạm khi nghe thế nhỉ!”
“N-Nhưng mà… Tớ phải dạy dỗ mọi người công bằng trong lớp học chứ. Với lại tớ mới gặp cậu có một năm thôi. Tớ có thể là một mỹ nhân trưởng thành, nhưng năm nay tớ mới 24 tuổi thôi…!”
“Thì sao chứ…? Nghe này, Sensei, thật ra tớ không muốn nói đâu, nhưng mà…”
Thấy cô ấy buồn rầu như vậy cũng thấy đau lòng, nên tớ cứ nói thẳng luôn thì hơn.
“Nếu phải nói thật, tớ khá là tệ trong việc đối phó với Shiya-chan. Dù sao thì cậu ấy cũng luôn coi tớ như một đứa trẻ. Đương nhiên là tớ không ghét cậu ấy, nhưng cậu ấy cứ khăng khăng trêu chọc tớ.”
“T-Thật vậy sao? Vậy thì, cậu thích tớ hơn Keimi-san sao?”
“Đó đúng là một câu hỏi thẳng thắn ghê!”
Cô làm ơn đừng quên chính cô là người đã nói với tớ nhé? Nếu tớ nói thích cô, cô sẽ vứt bỏ công việc và mọi ham muốn trần tục của mình. Dù tớ có thích cô hơn Shiya-chan đi nữa, tớ cũng không thể nói ra một cách bừa bãi được.
“Với lại, bức ảnh này không thể hiện ra, nhưng Karen-kaichou cũng ở cùng chúng tớ ngày hôm qua.”
“Lại càng tệ hơn nữa rồi! Cậu chỉ cần một mỹ nhân không phù phiếm thôi!”
“Ít ra thì cô cũng không nói xấu Karen-kaichou…”
Bỏ qua mấy cái phần đáng sợ đi thì, chẳng có mấy điểm thiếu sót mà cậu có thể kể ra về cậu ấy cả. Karen-kaichou ấy mà.
“Sao lại ra nông nỗi này… tình hình lại chuyển biến xấu hơn rồi—”
“MakaMaka, có chuyện tớ cần— Khoan đã, này này~ Saigi-kun, sắp đến kỳ thi rồi, đừng có đến phòng chuẩn bị nữa nha~”
Cánh cửa bật mở, một mỹ nhân với dáng người cao ráo, khoác áo choàng trắng bên ngoài áo sơ mi trắng, cùng chiếc váy dài tới đầu gối, bước vào phòng. Đó là cô giáo Renku Hiyori—giáo viên tiếng Nhật, và hơn cô giáo Maka một tuổi. Nghe nói, lý do cô ấy mặc áo choàng là vì hay bị vấp ngã, khiến quần áo dễ bị bẩn. Có một chiếc nhẫn lấp lánh ở ngón áp út tay trái cô ấy, nhưng không ai biết đó có phải nhẫn cưới hay không. Vừa xinh đẹp lại thân thiện, cô ấy được rất nhiều người yêu mến, nhưng lại chẳng có mấy thông tin về cô.
“Kỳ thi sắp tới gần rồi, nên cấm vào phòng ôn luyện đó nha~ Cậu có thể bị xóa sổ khỏi thế giới này đó biết không~?”
“Cái trường quái quỷ gì thế này…”
“À ừm, xin lỗi. Tôi có nhờ Saigi-kun giúp một chút. Tất nhiên là đã được các giáo viên tiếng Anh khác cho phép rồi,” cô giáo Maka chen vào, khẽ vỗ vào đống tài liệu chất chồng bên cạnh.
“À, thế à~? Vậy thì được rồi. Nhưng đừng giữ Saiggi lâu quá đó nha~”
“Saiggi này là ai vậy?”
Nhưng mà, vừa nãy mình nhớ là trên bàn cô ấy đâu có đống tài liệu này đâu nhỉ…? Cô ấy làm từ khi nào vậy…? Khả năng "Vô Ảnh Hoa" của cô ấy đúng là có một không hai…
“Chúng ta xong việc rồi, em có thể đi được rồi, Saigi-kun. Vất vả cho em rồi.”
“…Em hiểu rồi. Vậy em xin phép.”
Tuy sự xuất hiện đột ngột của cô giáo Renku khiến mình hơi bất ngờ, nhưng có lẽ cô ấy đã cứu mình một bàn thua trông thấy. Dù sao thì, việc Shiya-chan cứ thế tiếp cận mình trong lúc học là có thật mà. Xem ra ngay cả ở nhà mình cũng không thể lơ là cảnh giác được… Ước gì kỳ thi nhanh nhanh kết thúc, về nhiều mặt.
Và, khi buổi học kết thúc, không có sự cố lớn nào xảy ra—
“Sai-kun, tạm biệt nha! Chúc may mắn với cô gia sư đại học xinh đẹp của cậu hôm nay!”
“Này Nui! Mấy bài tập tôi giao phải làm đó nha!”
Không đợi mình trả lời, Nui đã vọt ra khỏi lớp học. Cậu cũng ghét bị kèm cặp đến vậy sao…?
“Saigi… cái thằng khốn đó, được gái đẹp kèm cặp sao…?”
“Dù đã ghen tị đến mức muốn giết nó vì sự chú ý của cô giáo Maka dành cho nó rồi…”
“Có cả một đêm để học cùng chị đại học, địa ngục cũng còn quá nhẹ với nó.”
Nui! Cậu xem cậu làm cái gì thế này!
Bởi vậy, mình quyết định chuồn nhanh. Vì hôm nay Shiya-chan có buổi giảng đến tối muộn, nên buổi học của tụi mình sẽ bắt đầu muộn hơn bình thường.
“Dù vậy, cũng không có nghĩa là mình có thể lười biếng được…”
Không phải mình chỉ dựa dẫm vào thành tích học tập vốn dĩ vẫn tốt của mình. Nhưng, nếu cứ thong dong ở nhà thì mình nên đến thư viện hoặc một quán ăn gia đình gần đó để học. Mà, chắc cả hai nơi đều chật kín người.
“Văn phòng hội học sinh… chắc hơi mặt dày.”
Không phải mình không liên quan gì đến hội học sinh, nhưng lợi dụng để học thì hơi… Với lại mình nghe nói hội trưởng Karen gì đó là khởi nguồn cho cái sự ghét giáo viên của mình hay gì đó…
“Ồ, Saigi Makoto?”
“Ối, hội trưởng Karen.”
Và, khi mình đang đi thong dong, Hội trưởng đột nhiên bước ra từ nhà vệ sinh nữ. Ừm, mình nói là mặt dày, nhưng rốt cuộc vẫn cứ đến văn phòng hội học sinh.
“Hội trưởng, hôm nay cậu lại có việc sao?”
“Chuyện đó là một chuyện, nhưng hôm nay mình cũng phải học một chút. Dù sao thì mình cũng là học sinh nhận học bổng mà. Không thể để điểm số sa sút được. Vì không ai đến làm phiền ở văn phòng hội học sinh, mình có thể yên tâm học ở đó.”
Nhờ giành được học bổng, hội trưởng Karen được miễn học phí khi theo học phân ban cấp 3 của Seikadai. Vì học phí ở đây khá cao, nên việc giành được học bổng khó hơn rất nhiều. Cô ấy có thể có vẻ mặt điềm tĩnh, thoải mái, nhưng chắc chắn là một người rất chăm chỉ.
“Mà này, sao cậu lại ở đây? Không phải cậu bận với tiền bối Shiya sao?”
“À vâng. Dù sao thì, chúc cậu học tốt nhé.”
Xem ra văn phòng hội học sinh đúng là không ổn rồi. Mình cảm thấy không tiện làm cản trở việc học của cô ấy, với cái áp lực học bổng đó.
“À, khoan đã. Cậu đã để cô giáo Fujiki ở đâu rồi—À thôi, không có gì.”
“Cô giáo Maka…?”
“Đừng bận tâm mình. Dù sao thì, hãy nhớ tận dụng thời gian mà học hành tử tế vào.”
Hội trưởng Karen dặn dò mình bằng giọng nghiêm khắc, rồi đi về phía văn phòng hội học sinh. Lạ thật… mình không nghĩ Hội trưởng lại đi hỏi cô giáo Maka vì một câu hỏi nào đó…
“…K-Khoan đã, Hội trưởng! Váy của cậu! Bị tốc lên rồi!”
“Cái gì? Làm gì có chuyện đó… Ơ?!”
Hội trưởng Karen đưa một tay ra sau mông, cảm thấy điều bất thường. Vì cô ấy mặc váy ngắn, mình đã lướt thấy chiếc quần lót của cô ấy. Có lẽ chưa kéo hết xuống sau khi đi vệ sinh xong… Nhưng, quả đúng là tu nữ tập sự, quần lót của cô ấy trắng tinh khôi. Ngay cả vòng ba đầy đặn của cô ấy cũng khá là gợi cảm, mình không nói dối đâu…
“N-Này! Cậu nhìn đi đâu đấy!”
Mặt Hội trưởng đỏ bừng lên ngay lập tức, vội vàng kéo váy xuống.
“X-Xin lỗi. Nhưng mà, thật kỳ lạ khi chuyện này lại xảy ra với Hội trưởng đó. Bình thường, cậu có bao giờ lơ là cảnh giác thế này đâu.”
“Đ-Đừng có đánh trống lảng. Nhưng mà, cậu nói đúng… không ngờ chuyện này lại có thể xảy ra với mình…!”
Hội trưởng dường như thực sự lúng túng vì sự cố đó, kéo chiếc váy đã được chỉnh lại xuống thấp hơn nữa. Bộ dạng hoảng loạn này nhìn cũng khá đáng yêu.
“L-Là tại mình đang mải suy nghĩ thôi. Bình thường mình sẽ không mất mặt như thế này đâu!”
“P-Phải rồi.”
“Quên những gì cậu vừa thấy đi! Nghe đây, tuy mình vẫn đang trong quá trình huấn luyện, nhưng mình là một tu nữ đấy. N-Nếu cậu dùng những gì vừa thấy làm… làm tài liệu, thì giá trị của mình trong mắt Chúa sẽ tụt dốc đấy!”
“Vẫn có rất nhiều người sẽ vui sướng lắm đó, Hội trưởng Karen.”
“Cậu vừa nói gì cơ?!”
“Không có gì hết, xin phép đi trước đây!”
Hỏng rồi, mình đã sơ suất mà nói linh tinh với nhầm người. Quay ngoắt người lại, mình vội vã chạy xuống cầu thang thì—
“…Hả?”
Điện thoại mình bỗng rung lên. Một sự kiện sau giờ học, thì ra là vậy… Điển hình thật.
“Không ngờ mình lại đến đây lần nữa…”
Tại phía Tây của ngôi trường, đi qua bãi đỗ xe, là khu nhà cũ của trường – một tòa nhà cổ hai tầng, xây bằng gỗ. Cách đây không lâu, chúng tôi từng dùng chính tòa nhà này để chụp hình cho Nui.
Tôi bước vào lối vào chính. Bình thường thì nơi này bị khóa trái, nhưng hôm nay lại mở toang.
“Ờm… tin nhắn chỉ nói là khu nhà cũ của trường thôi, chứ rốt cuộc mình phải đi đâu nhỉ?”
Đương nhiên, người gửi tin nhắn cho tôi không ai khác ngoài Maka-sensei.
“Ơ, hình như có tiếng gì đó…?”
Tiếng piano đang chơi… chắc vậy? Cái quái gì thế này, chuyện ma à?
Lên lầu hai, rồi đi dọc hành lang phía sau—
“Đ-Dạ…?”
Quả nhiên là cảnh tượng như tôi đã đoán. Người đang ngồi trước cây đàn piano trong phòng nhạc ở khu nhà cũ của trường, không ai khác chính là Maka-sensei. Ngón tay cô lướt trên phím đàn điêu luyện, âm thanh trong trẻo, rõ ràng. Cô ấy tiếp tục chơi một lúc, rồi đột ngột dừng tay, ngước nhìn tôi.
“Thấy thế nào?”
“…Tuyệt vời ạ. Đây là bản nhạc gì thế ạ?”
Tôi nhẹ nhàng vỗ tay.
“Bản ‘Những xáo động trong mơ’ của Schumann. Mà thôi, với lối chơi tràn đầy năng lượng như vậy, chắc phải gọi là ‘Những xáo động nơi ngón tay’ mới đúng.”
“…Maka-sensei, cô biết chơi piano ạ.”
“Trước khi ba tôi phá sản, gia đình tôi cũng thuộc dạng khá giả. Việc con gái được học piano đâu có gì lạ.”
Giờ cô ấy nói thế… Vì trường chúng ta có không ít tiểu thư nhà giàu, con nhà quyền quý, nên cũng có nhiều người biết chơi piano.
“…Phù, xem ra mua đàn điện về tự tập ở nhà cũng có tác dụng đấy chứ.”
“…………”
Cô ấy lầm bầm rất nhỏ, nhưng tôi nghe rõ mồn một. Ngay cả bạch mã oai phong phi nước đại, bên dưới mặt nước vẫn là đôi chân không ngừng vẫy đạp. Có lẽ lần này tôi nên nể phục những nỗ lực của Maka-sensei thì hơn.
“Em gái tôi cũng từng học được khoảng một kỳ. Nhưng rồi nó bảo ‘Trung tâm dạy học xa quá’ nên bỏ ngay lập tức.”
“Nghe đúng kiểu của Miharu-san quá. Còn tôi thì giáo viên rất hiền và dễ tính, nên dù đã chính thức nghỉ học ở trung tâm, họ vẫn dạy tôi. Họ bảo tôi có năng khiếu. Nhưng chuyện đó cũng chỉ kéo dài đến cấp ba thôi, lúc đó tôi bận làm thêm quá.”
“Thật đáng tiếc.”
Tôi không hiểu rõ về cách chơi piano cho lắm, nhưng bản nhạc vừa rồi nghe hay mà, cô biết không?
“Mà cô còn kể đã thi đỗ khoa y ở đại học nữa, nên giờ tôi đang tự hỏi không biết cô còn tài năng tiềm ẩn nào mà tôi chưa biết không…”
“Tôi thường giỏi mọi thứ mình chạm vào. Tôi hay tìm ra cách hiệu quả nhất để tiến bộ và đạt được thành công.”
“K-Kiểu này làm tôi có chút ghen tị đấy…”
Còn tôi đây, học hành hết sức có thể, vẫn phải nhờ gia sư riêng.
“Này Saigi-kun, sao cậu không bình luận gì về trang phục của tôi hết vậy? Bị phớt lờ thế này tủi thân lắm đó!”
“À, xin lỗi ạ—Maka-senpai.”
“Cái cách xưng hô đó mới là thứ cậu được phép phớt lờ!”
Hôm nay cô Maka-sensei cũng tràn đầy năng lượng nhỉ. Quả nhiên là phiên bản Maka-chan nữ sinh trung học tái xuất! Một chiếc áo khoác blazer, một chiếc nơ trên ngực, và váy ngắn, để lộ cặp đùi nuột nà. Kích cỡ hơi nhỏ, dường như khó lòng chứa nổi vòng một đầy đặn của cô ấy, và chiếc váy cũng hơi quá ngắn khiến người ta thấy bất tiện. Chắc là chứng tỏ cô ấy còn phát triển hơn nữa sau khi tốt nghiệp (đặc biệt là vòng một).
“C-Cậu… nói chuyện với giáo viên mà chẳng kiêng nể gì cả.”
Dù vẻ ngoài chẳng hề có chút gì giống một giáo viên, Maka-sensei vẫn rời khỏi đàn piano, đứng trước cửa sổ.
“Mà, sao cô lại mặc bộ đồ này ở một nơi như thế này vậy ạ?”
“Chính vì tôi mặc bộ đồ này nên mới gọi cậu đến đây đó. Sắp đến kỳ thi rồi, chắc sẽ không có ai đến khu nhà cũ này đâu.”
“Tôi cũng nghĩ sẽ không ai có thời gian rảnh rỗi đâu ạ.”
Đương nhiên, tôi cũng vậy. Và Maka-sensei cũng thế.
“Vậy nên, ‘buổi giáo dục’ hôm nay của chúng ta sẽ diễn ra ngắn gọn thôi. Thật đáng tiếc, nhưng tôi chắc chắn chúng ta sẽ có nhiều cơ hội khác trong tương lai.”
“Cô không nghĩ mình nên tiết chế lại một chút, xét đến những chuyện vừa xảy ra sao?”
“Nhưng… nhưng mà! Nếu tôi không thể thắng một cô gái đại học về độ trẻ trung, tôi đành phải giả vờ làm một nữ sinh trung học ngây ngô để thu hút sự chú ý của Saigi-kun một lần nữa! Phải làm ngay lập tức!”
“Cô đâu cần phải khóc vì chuyện đó!”
Cô ấy cơ bản đã biến từ một người phụ nữ xinh đẹp thành một cô gái xinh đẹp. Nhìn một cô gái xinh đẹp như vậy khóc thì dễ thương quá đến mức làm tôi đau lòng mất…!
“Ơ kìa, Sensei? Nếu cô mà qua tuổi hai mươi thì nằm ngoài phạm vi ‘tấn công’ của tôi rồi nha~ Hahaha… Cô nghĩ thế à, đúng không?”
“Tôi biến thành nhân vật phản diện từ lúc nào vậy hả?!”
Mà cô còn tự làm tổn thương mình nữa chứ.
“Maka-sensei, cô cơ bản là làm gì cũng được, thỉnh thoảng dù hơi hậu đậu, vậy tại sao cô lại tự ti đến vậy chứ?”
“Tôi cảm thấy trong lời cậu nói có điều gì đó mà tôi không nên bỏ qua, nhưng thôi, lần này tôi sẽ bỏ qua vậy. Chỉ là—”
Với khuôn mặt đỏ bừng, cô ấy tiến lại gần tôi.
“Dù ngượng chết đi được, nhưng lần này chắc chắn, với bộ đồ này, tôi nhất định sẽ bắt cậu chấp nhận ‘buổi giáo dục’ này đó.”
“Nếu cô ngượng đến mức đó thì không cần phải làm đâu…”
“Thật sao? Cậu chưa từng một lần muốn gặp lại Maka phiên bản nữ sinh trung học à?”
“Đ-Đương nhiên không phải như vậy rồi, quý cô xinh đẹp của tôi.”
“Ai kyan stoppu faaring in rabu wisu yuu–?”
“…Cô nói không sai, nhưng phải nói là ‘I can’t stop falling in love with you’ chứ. Không, cô phải nói như vậy mới đúng!”
“Tôi hiểu cô đang định giở trò gì rồi đó…”
Thế khác gì tỏ tình với cô đâu chứ?
“Dù đây là ‘buổi giáo dục’ thì tôi cũng sẽ không chiều theo nếu nó quá nguy hiểm đâu. Đừng kích thích tôi quá mức ngay trước kỳ thi của tôi chứ.”
“Tôi là giáo viên đó nha? Tôi biết rõ điều đó mà.”
Tôi cũng nghi ngờ lắm… Cô ấy có thể bất ngờ rất siêng năng trong công việc giảng dạy của mình, nhưng lại quá tự do ở nhiều khía cạnh khác.
“Tôi sẽ dạy cậu chơi piano.”
“Hả? Piano ạ?”
Tôi nghiêng đầu nhìn nụ cười mê hoặc của Maka-sensei.
“Tôi cứ tưởng cô sẽ ép tôi làm mấy bài tập tiếng Anh nguy hiểm nào đó, kiểu như ‘Đáp án được khâu ở đâu đó trên quần áo của tôi đó~’ hay gì đó chứ.”
"Được thôi, vậy thì làm thế đi. Khoan đã."
"T-tôi đùa thôi! Đùa thôi mà!"
Tôi vội vàng ngăn cô Maka lại, thấy cô ấy đang định cởi đồ ra thật.
".........Ối, làm tôi mừng hụt rồi, Saigi-kun. Cậu cứ tự nhiên đi, không cần khách sáo đâu. Mới ban nãy thôi, tôi còn chưa từng nắm tay đàn ông nữa là."
"Chứ sao nữa, cái tính cách cô bày ra dọa chạy hết người ta rồi còn gì."
"Cậu đúng là không nể nang gì hết. Với cái kiểu học trò lanh chanh như cậu, tôi phải bắt cậu ngồi xuống đây thôi," cô ấy vừa nói vừa túm chặt hai vai tôi, đẩy tôi ngồi phịch xuống trước cây đàn piano.
"Saigi-kun, cậu có kinh nghiệm chơi piano chưa?"
"Chỉ là chơi thử cho vui trong phòng nhạc thôi ạ."
"Cậu có thể 'chơi' với tôi kiểu gì cũng được đấy nhé?"
"Cô đang nói cái gì vậy hả?!"
"Tôi đùa thôi mà. Fufu, đỏ mặt thế kia, dễ thương quá đi mất~"
Chụt chụt—Cô ấy khẽ chạm môi lên má tôi. Uuu… cái kiểu thân mật tự nhiên như không của cô ấy đúng là khó đỡ mà…
"Vậy thì, đến lúc tôi dạy cậu rồi đây. Chắc chắn sẽ không làm cậu cảm thấy nặng nề đâu. Nếu cậu có thể dễ dàng chơi được một bản nhạc nổi tiếng, cậu sẽ tán được bất kỳ cô gái nào một cách dễ dàng đấy."
"Tôi tự hỏi là… liệu có đúng không nhỉ?"
"Nếu thế, tôi sẽ giết cô gái đó, rồi giết luôn cả Saigi-kun cùng với cô ta."
"Thế còn cô thì vẫn sống nhở?!"
"Đó cũng là một trò đùa thôi. Mà nói thật, Saigi-kun được nhiều người thích tôi cũng chẳng thấy khó chịu gì cả. Fufufu, cứ để họ ghen tị với Saigi-kun của tôi thoải mái đi."
"Không, tôi đâu phải 'Saigi-kun của cô' hay gì đâu…"
Sau đó, buổi học của cô Maka bắt đầu. Bài đầu tiên chúng tôi tập là ‘Điệu Valse Bọ Chét’, một bản nhạc mà ngay cả tôi hồi bé cũng nhớ mang máng.
"Ừ ừ, ngón tay dẻo đấy. Chắc là tôi có thể đặt hy vọng vào tương lai rồi."
"Chúng ta đang nói về đàn piano đấy nhé?!"
…Khoan đã, cô Maka?
"Sao vậy, Saigi-kun? Tay cậu dừng lại rồi kia kìa."
"V-Vâng… thế này ạ?"
Lần này là một bản nhạc pop khá nổi tiếng. Đương nhiên, nó cần phải chơi bằng cả hai tay. Cô Maka vừa chơi thử, vừa hướng dẫn tôi, nhưng…
"Ưm, cô ơi? Tôi không thể chơi tốt được thế này đâu…"
"Nếu tôi không đến gần, làm sao mà chỉ cho cậu được, đúng không? Fu fu, nyahaha~"
Đấy rồi, tiếng cười lanh lảnh của cô Maka. Từ nãy đến giờ, bộ ngực căng tròn của cô ấy đang đè nén mạnh lên đầu tôi. Mạnh đến nỗi, đầu tôi dường như muốn lún sâu vào trong ngực cô ấy thật.
"Nào, tay cậu phải đặt ở chỗ này. Ừ, đúng rồi, ngay đây…"
"M-Maka-sensei…!"
Giờ thì cô ấy di chuyển tay tôi, khiến nó vô tình "sờ soạng" trúng bộ ngực cỡ E của cô Maka. M-Mềm quá…!
"Cô ơi, thế này thì tôi không di chuyển tay được đâu nhé?!"
"Không không, cậu cứ di chuyển thoải mái đi, được mà? Ahnn… N-Nhẹ hơn nữa đi~"
Nếu tôi chỉ khẽ nhúc nhích tay một chút thôi, thì cứ như thể tôi đang sờ soạng cô ấy vậy.
…C-Cái sự mềm mại ấy, khiến tôi mất hết lý trí…!
"Saigi-kun, cái này đâu có khác gì việc học bình thường đâu chứ?"
"C-Cô đang nói cái gì vậy?!"
"Cậu sẽ không thể nhớ từ vựng tiếng Anh chỉ bằng cách nhìn thôi đúng không. Cậu phải tự tay viết ra, biến nó thành của mình. Vậy thì để biến bộ ngực này thành của riêng cậu, cậu cũng phải trực tiếp chạm vào nó chứ."
"Cái này rõ ràng không giống học tí nào! Và tôi cũng chẳng có ý định biến chúng thành của riêng tôi đâu!"
"Awww, Saigi-kun, mặt cậu đỏ bừng rồi kìa! Tôi cũng thế này! Tôi không thể nhịn được nữa rồi!"
"Cô chơi còn nhanh hơn nữa sao?!"
Tốc độ gì thế này, chỉ bằng một tay mà còn ra được giai điệu khớp hoàn hảo đến thế nữa chứ!
"Đây này, Saigi-kun. Đây là khuôn mẫu, giờ thì thử đánh theo đi!"
"Làm sao mà tôi đánh theo được chứ?!"
"V-Vậy thì, dùng ngực tôi đi… Cứ xem ngực tôi là bàn phím đàn, rồi chơi ‘Điệu Valse Bọ Chét’. Tôi sẽ kiểm tra sự "nhanh tay" của cậu bằng cách đó…"
"Làm gì có chuyện tôi lại làm cái trò ngu ngốc ấy chứ…"
Dù tôi nói thế, nhưng bàn tay còn lại của tôi lại tự động lần mò lên bầu ngực kia của cô ấy, cái nơi rộng đến tận 88cm.
"Kyan~"
Aizz, cuối cùng thì… Cuối cùng tôi cũng không kìm lòng được nữa rồi, đành mặc kệ bản thân, chìm đắm trong bầu ngực của cô Maka… Chỉ cần chạm nhẹ thế thôi, tôi cũng cảm nhận được độ nảy nở của chúng rồi.
Điệu Valse Bọ Chét ư? Ưm, tôi cần phải di chuyển tay thế nào nhỉ? Cảm giác từ bộ ngực của cô Maka quá sức choáng ngợp, đến nỗi tôi chẳng còn biết gì nữa.
"Saigi-kun…"
"C-Cô ơi…"
Không rõ là ai bắt đầu trước, mặt chúng tôi dần xích lại gần nhau — rồi chúng tôi hôn nhau.
Chúng tôi đã hôn nhau vô số lần rồi, nhưng việc sờ soạng ngực cô ấy lại là một chuyện hoàn toàn khác.
"Tôi đã bảo cậu có thể hôn tôi bao giờ đâu…? Cậu nên nghe lời giáo viên của mình nói chứ, biết chưa?"
"Tôi là Saigi-kun chuyên làm trái lời giáo viên mà…"
"Thế thì, hôn cũng không được, mà sờ soạng ngực tôi cũng không được nốt…"
"Nếu cô đã nói thế…"
Tôi nhẹ nhàng đẩy bàn tay mình sâu hơn vào vòng ngực cô ấy.
"Ahhhn~"
Xuyên qua ba lớp rào chắn: áo khoác, áo sơ mi và áo ngực… Cô ấy bảo sẽ không cố gắng quyến rũ tôi, nhưng cái này thì—
"N-Này…!"
"Hả?"
Nghe thấy một giọng nói bất chợt, tay tôi khựng lại. Giọng nói vừa nãy không phải của cô Maka. Mà, đó lại là một giọng nói mà tôi quen thuộc đến lạ.
"…K-Khoan đã, hội trưởng Karen?!"
"J-Jinsho-san…!"
Người vừa bước vào phòng nhạc chính là hội trưởng hội học sinh tóc dài kia—
"Tôi nghe nói thầy Fujiki mượn chìa khóa tòa nhà cũ, nên mới quyết định ghé qua đây… Quần áo gì thế này…? Rốt cuộc hai người đang làm cái quái gì vậy…?"
Chúng tôi đang làm đúng như những gì nhìn thấy đây này—Tiêu rồi. Kể cả cô ấy có biết tôi và cô Maka đang hẹn hò đi chăng nữa, thì chắc chắn cô ấy cũng không thể tưởng tượng nổi cảnh cô Maka mặc đồng phục, lại còn bị sờ soạng ngực thế này. Mà tệ hơn, chúng tôi còn đang hôn nhau nữa chứ.
Cái này không phải là hiểu lầm, và cũng chẳng có gì để mà che đậy cả—đây là một cấp độ nguy hiểm hoàn toàn khác so với trước đây rồi.
…C-Chúng ta phải làm sao bây giờ…?


0 Bình luận