Đến bây giờ thì, tôi đã quen với chuyện bị "bắt cóc" trên đường về nhà.
Một ngày nọ, khi kỳ nghỉ thi cử sắp kết thúc, trong lúc đang giúp đỡ hội học sinh, tôi đã bị một chiếc Fiat đỏ đang chạy sà tới "tóm gọn", đành chấp nhận ngồi vào ghế phụ.
Chắc bạn sẽ nghĩ, như thế này thì khác gì bắt cóc. Thế nhưng, tuyệt nhiên không phải tôi vui vẻ gì khi chuyện này xảy ra. Chỉ là, tôi chẳng có cơ hội nào để thoát khỏi số phận đã định sẵn.
"Cô Maka, cháu sẽ nhắn tin LINE cho em gái trước nhé."
"Ừ, được thôi."
Cuộc nói chuyện "bắt cóc" diễn ra êm đẹp. Hôm nay tôi đã hẹn giờ nồi cơm điện rồi, nên giờ chỉ còn món ăn kèm là em ấy phải tự làm thôi.
"Riêng hôm nay, em có thể ăn món ‘Há cảo đông lạnh mà người Trung Quốc giới thiệu’… được chứ?"
Những chiếc há cảo đó là sản phẩm được một siêu thị giới thiệu độc quyền. Thực ra nó rất ngon. Cùng với ‘Mì Ý mà người Ý cũng phải lắc đầu’ và ‘Xúc xích khiến người Đức phải ‘tsundere’’, đó đều là những món ăn kèm yêu thích của Miharu.
"‘Ối, lâu rồi mới có dịp! Có Kuu-chan tới chơi, ba người chúng ta có thể cùng ăn rồi!’"
Tin nhắn trả lời đến ngay lập tức. Xem ra đây là lựa chọn đúng đắn.
"À mà này, Saigi-kun. Trông mắt em vô hồn lắm đấy, biết không?"
"Lúc nào đi xe với cô cháu cũng thế này mà, cô."
"Phải nhỉ,” cô Maka nói, bánh xe rít lên khi cô bẻ cua gấp sang phải.
Cô ấy đúng là chẳng nương tay chút nào, dù là rẽ trái hay rẽ phải…
"Con người ta đúng là có thể quen với bất cứ thứ gì nhỉ… Giờ thì tôi đã hoàn toàn hiểu điều đó rồi, vì thỉnh thoảng tôi cũng đi tàu lượn siêu tốc mà.”
"Cháu cảm giác cô đang trêu cháu, nhưng vì đang ra ngoài nên cháu sẽ không hỏi vặn nữa."
Cô Maka sang số, và tăng tốc hơn nữa.
"Không sao đâu, Saigi-kun, em đang đi cùng tôi mà, nên tôi sẽ cẩn thận hơn bình thường. Mà, chiếc Fiat hôm nay tâm trạng tốt lắm nha~”
Tôi không rành xe cộ lắm, nhưng tiếng động cơ xe đúng là rất lớn. Đây là dấu hiệu cho thấy nó đang có tâm trạng tốt sao?
"Mà này, đây mới là năm thứ hai cô đi làm thôi phải không? Xe hơi đắt lắm mà? Cháu ngạc nhiên là cô mua được đấy."
"Vay tiền thì ai như tôi cũng mua được thôi. À mà, chiếc Fiat này là tôi được tặng đấy."
"Xem ra cô có những người quen tốt nhỉ."
"Không còn nữa đâu."
"……"
Đoạn vừa rồi, giọng cô nghiêm túc thật, dù là cô Maka…
"À, đừng bận tâm. Tôi không cố ý khiến em phải suy nghĩ sâu xa đâu. Tôi tuy là giáo viên, nhưng tôi cũng có giáo viên của mình mà. Và tôi được tặng chiếc xe này từ họ đấy."
"Thầy/cô giáo của cô ư…"
Mà, nghĩ kỹ thì cũng đúng thôi, nhưng lại được thầy/cô giáo tặng xe sao?
"Ừ, đừng lo. Đó là một cô giáo. Tôi đâu có bị ép làm chuyện giáo dục biến thái gì đâu."
"Cháu đâu có lo về chuyện đó!"
Giữ cái giọng nghiêm túc đó quá một phút được không hả!
"Thôi nào, chạy nhanh hơn thôi. Đương nhiên là vẫn tuân thủ tốc độ cho phép rồi. Điểm đến của chúng ta hơi xa một chút."
"X-xa hơn nữa ạ? Không phải chúng ta sẽ đến một nhà hàng bí mật nào đó như trước đây sao?"
"Đương nhiên là chúng ta sẽ đi ăn rồi. Tiện thể, tôi cũng muốn ‘cắn’ Saigi-kun nữa.”
"Đừng thêm mấy thứ đáng sợ như thế vào chứ!"
Tự dưng lại chạy lên đường cao tốc… Cô ấy định đưa tôi lên núi hoang nào đó làm mấy chuyện kỳ quặc sao?
“…Saigi-kun, em lại nghĩ chuyện gì bất lịch sự rồi phải không?”
"Đương nhiên là không rồi~"
Xem ra ngay cả cô Maka cũng có những lúc tinh ý như vậy. Để đáp lại, cô ấy còn tăng tốc hơn nữa. Vừa ngân nga, cô ấy vừa điều khiển xe với kỹ thuật điêu luyện.
Thầy/cô giáo của cô Maka mà tôi chưa từng gặp mặt— Tôi thật lòng mong rằng người đó đã dạy học trò mình về kỹ thuật lái xe an toàn.
Sau khi chạy trên đường cao tốc một đoạn, chúng tôi rẽ ra khỏi đường chính—Chiếc Fiat đỏ chỉ dừng lại ở bãi đỗ xe cạnh một khách sạn trông khá đắt tiền.
“…Khách sạn ạ?”
"Nào, thôi nào. Đừng lo. Đến đây rồi, khả năng bị người quen nhìn thấy là rất thấp."
"Tôi cảm thấy một mối nguy hiểm hoàn toàn khác đang tới gần…”
"Không sao đâu. Hôm nay chúng ta chỉ là anh em thân thiết thôi. À, đúng rồi, em là Fujiki Makoto, được chứ? Em cứ coi như tập dượt trước đi, sau này gả vào nhà tôi là quen thôi mà."
"Vậy trong trường hợp này, Kisou-san sẽ là em vợ của cháu sao…?"
"Để xem nào? Về lý mà nói, giờ Tenka thuộc về gia đình khác rồi. Với lại, tôi biết có thể em không tin vì cô bé dáng người nhỏ nhắn, nhưng sinh nhật của cô bé lại gần hơn của em đấy, Saigi-kun."
"Ồ, thế à?"
"Và nhìn cái kiểu em vẫn nghĩ tắm chung với em gái là chuyện bình thường ấy… Tôi thật sự không muốn em trở thành anh trai của Tenka đâu…”
"Đâu phải cháu muốn thế đâu."
Xem ra cô Maka rất bận tâm đến chuyện tôi và Miharu vẫn tắm chung.
Bước vào sảnh từ bãi đỗ xe ngầm, cô Maka đã làm xong thủ tục đặt phòng ở quầy lễ tân, và chúng tôi lên tầng cao nhất.
"Đừng lo, tôi không ăn thịt em hay gì đâu.”
"C-Cháu hiểu…”
Tôi theo sau cô Maka. Đây chắc chắn không phải phòng suite, nhưng trông vẫn khá đắt tiền.
"Thuê căn phòng này có ổn không ạ? Mà, lại nói đến chuyện tiền bạc rồi…”
"Nghỉ lại một đêm thì có đáng gì đâu.”
"N-Nghỉ lại…?! Cháu đâu có nghe nói gì về chuyện này đâu!"
"Trời tối rồi. Lái xe về nhà như thế này rất nguy hiểm.”
"Giữa trưa đã đủ nguy hiểm rồi…”
Đi xe Fiat của cô Maka lúc nào cũng đáng sợ hết…
"Được rồi được rồi, cứ ngồi xuống giường kia đi. Tôi sẽ gọi cho lễ tân.”
Tôi nghe lời, ngồi xuống… Đây là giường đôi phải không…? Trong phòng đôi, hoặc là hai giường đơn, hoặc là một giường đôi. Tôi biết rõ mà. Mặc dù đây là một phòng khách sạn bình thường… đáng nghi quá!
"Cảm ơn đã chờ, họ sẽ tới ngay thôi.”
"Tới?”
Khoảnh khắc tôi còn đang nghiêng đầu thắc mắc, chuông cửa đã reo. Ngay sau khi cô Maka ra mở cửa, cô ấy quay lại, đẩy theo một chiếc xe đẩy nhỏ.
"Tôi đã gọi món từ dịch vụ phòng. Em đói bụng rồi phải không?”
"Lần này cô chuẩn bị tốt thật đấy, cô Maka. Nhưng, dịch vụ phòng ư? Cháu không ngờ đấy.”
"Món ăn ở đây có vẻ rất ngon. Tôi nghĩ nó sẽ làm em hài lòng thôi.”
Trên chiếc xe đẩy đặt sẵn là salad, súp và vài chiếc bánh sandwich. Dù trông hơi ít ỏi, nhưng nguyên liệu thì có vẻ đắt tiền lắm.
“À, ra vậy. Trước đây ở tiệm yakiniku hay sushi, cô không thể gọi món theo suất riêng, nên giờ cô mới nhắm đến dịch vụ phòng thế này. Maka-sensei đã khôn ra rồi đấy chứ.”
“Đừng có đoán già đoán non!”
Maka-sensei bắt đầu rơm rớm nước mắt trong khi phản đối lại.
“Cô muốn đảm bảo rằng khả năng có ai đó nhìn thấy chúng ta là thấp nhất có thể. Saigi-kun, mau ăn đi kẻo nguội mất, được không. Cô hơi bận một chút, đừng để ý đến cô nhé.”
“Cái gì...?”
Nói xong, Maka-sensei cầm túi xách, đi thẳng vào phòng tắm. Tạm thời, tôi cứ làm theo lời cô ấy dặn, và bắt đầu ăn.
“Ừm, ngon thật. Rất hợp, đặc biệt là khi ăn kèm với thịt!”
Phải nói là món này ngon bất ngờ đấy. Không ngờ dịch vụ phòng lại làm ra món thế này.
“Cô ơi, cô thật sự không ăn gì à? Ngon lắm đấy.”
“…Ư-Ứm, đợi một lát... T-Thế này có đúng không nhỉ...?”
Tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm trong phòng tắm. Thật tình, cô ấy đang làm gì vậy? Tôi đoán được là cái gì rồi, nhưng hôm nay cô ấy câu giờ thật.
“Cảm ơn đã đợi, Saigi-kun!”
“Oái!”
Cánh cửa đột ngột bật mở, và Maka-sensei nhảy bổ ra như một con thỏ. Không—không chỉ động tác mà cô ấy còn... giống thỏ nữa ư?!
“Ưm, Maka-sensei, cô nghiêm túc thật đấy à?”
“Không ngờ phản ứng của em lại sắc bén đến thế, nhưng ít ra vẫn tốt hơn là bị ngó lơ!”
“Maka-sensei, đột nhiên cô lại hăng hái thế này...”
Dáng vẻ hôm nay của cô ấy đúng là—
Vai trần, khe ngực gần như lộ hoàn toàn, cùng bộ leotard bodysuit cắt cao. Phần thân dưới thì là dạng lưới, có gắn đuôi thỏ vừa vặn ở mông, và đôi tai thỏ phù hợp trên đầu.
Tóm lại, là bộ đồ cô gái thỏ.
“Được rồi, Saigi-kun, giờ là lúc để em được giáo dục! Nhìn này, cô đã chuẩn bị mọi thứ rồi đấy!”
Maka-sensei ngồi xuống cạnh tôi, và lấy ra một chai từ chiếc xe đẩy.
“Tiếc thật, nhưng vì Saigi-kun vẫn còn vị thành niên, nên cô không thể cho em uống cái này. Cô cũng không thể uống vì một lý do khác, nên cô đã gọi champagne không cồn.”
“Không khí thế này hơi khác so với buổi giáo dục thường ngày nhỉ...”
Cô gái thỏ bên cạnh tôi đang cọ xát vào người tôi, trong khi rót một chất lỏng trong suốt vào ly.
“Cô gọi đây là giáo dục à? Đây chẳng phải là mấy cái quán bar tiếp khách sao? Cô không phải đang giáo dục mà là đang giải trí cho tôi à?!”
“Saigi-kun, em đã từng đến mấy nơi đó rồi à?! Không được đâu, em còn vị thành niên mà! Không, dù là người lớn cũng không được đến! Mấy cái đồ đồi bại là không được đâu!”
“Vậy tình hình hiện tại thì khác gì hả?!”
“Sự tồn tại của cô vốn đã là một thứ đồi bại rồi, nên cô không thể kìm lòng được.”
“Vậy ra cô cũng ý thức được phần nào rồi...”
“Chính vì cô là như vậy nên cô mới có thể giáo dục kiểu này một cách tự nhiên.” Maka-sensei nhếch mép cười.
Khuôn mặt tươi cười của cô ấy hôm nay thật sự rất tuyệt vời...
“Nào, nào, nào. Đừng lo lắng về hóa đơn mà hãy tận hưởng đi.”
“Tôi thật sự không lo lắng chuyện đó... Mà là có những thứ khác đang làm tôi xao nhãng hơn.”
Ư ư ư... Bộ bodysuit của Maka-sensei quá kích thích đi... Ngực đầy đặn của cô ấy đang chạm thẳng vào cánh tay tôi, và trông như sắp bung ra khỏi bộ đồ chật chội vậy.
“Ưm... Bộ trang phục này nguy hiểm thật đấy! Theo một nghĩa nào đó, nó còn nguy hiểm hơn cả việc cô khỏa thân hoàn toàn!”
“Saigi-kun, cô đã giác ngộ rồi.”
“Ơ, về mặt nào cơ...?”
Maka-sensei mỉm cười nhìn tôi, cầm lấy ly của tôi, và uống cạn ly champagne một hơi.
“Cô nên giáo dục em, bằng chính vũ khí của mình.”
“Vũ khí của cô...?”
“Lẽ ra cô không nên trở thành cô nữ sinh Maka-chan hồi đó. Cô phải thắng bằng vũ khí của mình—cái vũ khí mang tên 'sức quyến rũ của người trưởng thành'.”
“Tôi-Tôi hiểu rồi...”
Maka-chan nữ sinh đúng là rất dễ thương thật, nhưng có lẽ sẽ không thể sánh bằng Bunny Maka bây giờ được.
“Idol áo tắm, em gái, nữ sinh tiểu học, nữ sinh đại học, hội trưởng hội học sinh... tất cả đều khá khó nhằn. Đặc biệt là Saigi-kun lại là kiểu người dễ bị cuốn theo tình huống.”
“Tôi đang cố gắng không để bị như thế mà...”
“Thế thì có vấn đề rồi! Em có thể sẽ chạy trốn khỏi sự giáo dục của cô mất!”
“Vậy thì tôi phải làm gì đây chứ?!”
“Cô thật sự ổn với việc làm một giáo viên như thế này sao?! Không thể thực sự kiên định với một thứ nào ư?!”
“Em phải làm gì ư... Hãy thử xem sao. Thế này thì sao?”
“Oái!”
Maka-sensei đặt ly xuống xe đẩy, rồi xoay ngang người, ngồi hẳn lên đùi tôi. Vì bất ngờ, tôi không khỏi vòng tay ôm lấy vai cô ấy.
“Khụ, khụ khụ khụ... Nếu em muốn nghĩ cô nặng thì cứ nghĩ đi. Chuyện này không làm tổn thương một người phụ nữ tuổi như cô đâu. Chỉ cần được ở như thế này là cô đã đủ vui rồi.”
“…Cô đúng là nặng thật.”
“Sao mà nhẫn tâm thế?!”
“Em vừa nói gì cơ?!”
Nếu không phải sự thật thì đừng có nói!
“Thật tình, Saigi-kun chẳng hiểu trái tim thiếu nữ gì cả... Lần này, uống chút champagne đi.”
“C-Cô đang làm gì vậy?!”
Maka-sensei cầm chai champagne lên, và rót một ít vào khe ngực mình. Chất lỏng đọng lại như một cái ao nhỏ...
“Đây là một trong những lợi ích của dịch vụ phòng đấy, muốn ăn muốn uống bao nhiêu tùy thích. Nào, không có ai nhìn đâu, cứ thoải mái đi.”
“Làm sao mà thoải mái được chứ!”
“Cô đã nói về sức quyến rũ của người trưởng thành rồi phải không? Chai champagne này đắt lắm đấy. Không uống thì phí lắm. Á, nó đang tràn ra—”
“A...”
Chưa kịp nhận ra, tôi đã úp mặt vào ngực cô ấy, và bắt đầu húp lấy húp để.
Aaaaaaa tôi đang làm cái quái gì thế này...!
“Aaaa... Saigi-kun, em còn đang mút cả ngực cô nữa...”
“Ưm... T-Tôi không cố ý...!”
Nói thật, môi tôi đã chạm vào ngực cô ấy rồi. Đây là lần đầu tiên tôi nếm thử cảm giác mềm mại, trơn trượt đó trong miệng mình—Đương nhiên rồi, sao mà không phải chứ!
“Saigi-kun, em cũng bạo dạn thật đấy nhỉ... Đồ biến thái.”
“Tôi thừa nhận mình biến thái, nhưng không phải chỉ là lỗi của tôi đâu nhé?!”
“À há há, chúng ta đang từ từ leo lên những nấc thang giáo dục của cô đấy. Bây giờ là đến "Chạm vào da thịt cô".”
“Sao cô lại vui vẻ thế hả!? Thế thì... thế này xem sao!”
“Aaaahh~”
Tôi lấy hết sức, đẩy bật cô Maka ngã lăn ra giường. Cứ đà này, chắc chắn sẽ có chuyện chẳng lành mất.
“Hung hăng quá, Saigi-kun~ Nhưng mà Saigi-kun dữ dội thế này lâu lâu cũng hay ho đấy chứ~ Ahhnn.”
Cô Maka hóa thỏ thì vẫn đang uốn éo đủ thứ kiểu trên giường. Giờ thì rượu champagne còn dính trên người cô ta đang chảy ròng ròng xuống đùi… Eo ơi, gợi cảm chết đi được…!
“Ăn uống no say rồi… Giờ có muốn nếm thử Mợ Thỏ không?”
“K-Không đời nào. Tôi sẽ không để mình bị cuốn vào cái tình huống này đến vậy đâu!”
“Đùa thôi mà~”
Cô Maka nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi bổ nhào xuống giường.
Trời ơi, cái thân hình bé tẹo này! Không sao chống cự nổi, tôi ngã sõng soài lên người cô Maka.
“Cậu có biết không, Saigi-kun? Thỏ mà cô đơn là chết đó.”
“Thấy cô cũng bận rộn hóa mèo rồi hóa thỏ kiểu này nhỉ…”
“Hôm nay tôi là thỏ con. Thỏ thì hiền lành, dễ thương, phải không? Có khi tôi còn thích thỏ hơn mèo ấy chứ.”
“Thế nhưng Maka Thỏ có hiền lành đến thế đâu?”
Trong cái tư thế nằm đè lên cô Maka như vậy, mặt tôi gần như vùi hẳn vào bộ ngực căng đầy của cô.
“Thế thì… nếu tôi trở nên hiền lành hơn… cậu có ăn thịt tôi không?”
“……”
Cô Maka vòng tay ôm lấy lưng tôi, ôm tôi thật chặt. Chẳng biết tôi có nặng không, nhưng cô chẳng hề có vẻ phàn nàn gì, cứ thế ôm ghì lấy tôi, có vẻ rất vui.
“C-Cô… tôi là đàn ông đấy cô biết không. Dù tôi không có ý gì với cô… cũng có thể xảy ra chuyện chẳng lành đấy…”
“Việc khiến cậu yêu tôi mới là mục tiêu tối thượng. Quá trình để đạt được điều đó không quan trọng. Không, nếu không làm thế này, chúng ta sẽ chẳng bao giờ chạm đến đích cuối cùng được.”
Trời ạ, cái ý chí của người này quả đúng là không phải dạng vừa…!
Cô ấy vẫn không rút lại lời rằng sẽ bỏ nghề giáo viên ngay lập tức, chỉ cần tôi nói yêu cô. Cô ấy hoàn toàn khác với tôi, người cứ bị cuốn theo mọi tình huống—
Mà thôi, cô Maka là một công dân có ích cho xã hội, còn tôi thì chỉ là một thằng nhóc con trong mắt xã hội đó… Nhưng tôi sẽ không mãi là một thằng nhóc con đâu!
“C-Cô Maka…”
“Saigi-kun…?”
Thoát ra khỏi khe ngực đầy đặn của cô, tôi ghép mặt mình lại gần mặt cô Maka.
“……Cái gì—?”
Thế nhưng, trước khi chuyện gì đó xảy ra, điện thoại trong túi tôi rung bần bật.
G-Gì thế này… cái thời điểm này cứ như thể đang bị theo dõi vậy!
“…Phù, tôi đã nghĩ là đã đến lúc. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”
“Cô đã mạnh lên rồi đấy, cô giáo… Mà thôi, vốn dĩ cô đã mạnh từ đầu rồi…”
Mà thôi, cái tình huống này… phải làm sao đây?
Được giải thoát, tôi liền đi kiểm tra tin nhắn. Chắc là em gái tôi, vì hôm nay Kuu cũng đến mà.
“Hửm…? Từ Hội trưởng sao?”
“Có vẻ Jinsho-san đã quyết định tấn công rồi. Chắc không thể bỏ qua những gì đã thấy hồi đó. Nếu là tôi, tôi sẽ tận dụng nó cho lợi ích riêng của mình!”
“Không biết nữa…? Có lẽ cô ấy đã thay đổi kế hoạch ban đầu…”
Ừm… để xem tin nhắn đã—
‘Nghe nói cậu bỏ mặc cô em gái nhỏ dễ thương và cô bé kia ở một mình, rồi biến mất đi đâu đó’
Mà không biết từ cô em gái dễ thương nào mà có thông tin này đây.
‘Tớ muốn cậu lắng nghe mà đừng vội phán xét’
“Tôi thấy cái này có mùi mờ ám lắm…”
Cô Maka thò đầu vào xem màn hình điện thoại tôi như chuyện thường tình, nhưng tôi thì quyết định lờ đi.
‘Nếu cậu đang ở cùng cô Maka, tớ muốn cậu nói rõ đang làm gì’
“Nói cho cô ấy sao…”
“Cứ nói cho cô ấy biết đi, Saigi-kun.”
“Quyết định nhanh gọn ghê! Cô Maka hiện tại không phải là bộ dạng cô không muốn ai thấy đâu?”
Mà nói gì thì nói, cô đang đội tai thỏ rồi đủ thứ như thế. Nổi bần bật ngay cả ở mấy cái hội chợ hay gì gì đó cho mà xem.
“Cái thằng Saigi-kun hay nghi ngờ này, xem ra lại chẳng chịu để ý đến cái động cơ thầm kín của tôi rồi. Nói thẳng ra là, nếu chúng ta không nói cho cô ta biết, Maka-chan nữ sinh trung học sẽ bị phơi bày trên các phương tiện truyền thông đại chúng đấy.”
“Truyền thông đại chúng?! Có to tát đến mức đó sao?!”
“Đáng sợ lắm đó… tin tôi đi…”
“Tôi nghĩ cô giáo cũng đáng ngờ không kém đâu. Mà thôi, nhìn tin nhắn của Hội trưởng thì tôi không thể phủ nhận điều gì được.”
Cô ta chắc sẽ không đòi tống tiền chúng ta mà không có con bài thương lượng nào đâu. Chỉ có đứa ngốc – ý tôi là, con Nui – mới làm chuyện như vậy.
“Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta hãy chụp ảnh tự sướng lại một tấm, để kỷ niệm ngày xưa. Nào, cười lên nào~”
“……Lại định khoe mẽ nữa à?”
“Chà, cậu đúng là hay nghi ngờ thật.”
Miệng cô nở một nụ cười dịu dàng, rồi lấy chiếc điện thoại thông minh ra từ khe ngực của mình.
“Cô giấu trong đó từ nãy đến giờ ở đâu vậy?!”
“Tôi đã định giấu con chip ở đây mà.”
“…Điện thoại cô mà không bị hỏng vì rượu champagne thì tốt quá.”
Chip cái gì chứ…
Với tâm trạng cực kỳ vui vẻ, cô Maka ngồi xuống bên cạnh tôi, bảo tôi cầm một ly. Tự cô cầm ly rượu champagne, làm bộ rót rượu vào ly tôi, rồi chụp một tấm ảnh hai đứa.
“Ừm, cái này sẽ không gây ra hiểu lầm tai hại sao? Cô ấy sẽ tưởng tôi đang uống rượu.”
“Không sao đâu. Nhãn hiệu hiện rõ mồn một trên ảnh mà. Tìm hiểu một chút là sẽ biết nó không cồn ngay.”
“Mong là họ chịu khó đi tìm hiểu…”
“Đương nhiên rồi. Chẳng cần Jinsho-san đâu. Ở đây chúng ta đang nói đến một người vị thành niên uống rượu cơ mà. Mà thôi, tôi cứ nói đây là ‘Saigi-kun thích thỏ, nên tôi đành mặc thử cái này dù xấu hổ chết đi được’, phải không?”
“Cô không thể?!”
“Chìm nghỉm trong biển thông tin đi!”
“Áhhh?!”
Không kịp ngăn cô ấy lại, cô Maka đã tải lên mất rồi!
“Đồ láo toét! Làm gì có chuyện tôi cần bắt cô mặc đồ xấu hổ như vậy chứ?!”
“Tôi là một thiếu nữ mà, làm sao tôi có thể nói thẳng ra là tự mình mặc cái bộ đồ thỏ hở hang này để quyến rũ cậu được chứ.”
“Lại thiếu nữ nữa!”
Cô giáo cứ thấy có lợi là cô lôi cái từ đó ra dùng ngay!
“Ơ, khoan đã? Tôi đang có cuộc gọi từ Hội trưởng này.”
“Cậu đâu thể làm ngơ được. Cứ nghe đi.”
Được cô Maka cho phép (Mà sao tôi lại phải cần cô ấy cho phép cơ chứ?), tôi liền nghe máy.
>Saigi Makoto, tôi còn tưởng cậu đang uống rượu, nhưng hình như là loại không cồn thì phải.’
“V-Vâng ạ.”
Chắc là cô ấy đã kịp tìm hiểu trong lúc cô Maka gửi ảnh và khoảng lặng vừa rồi. Đúng là G*ogle có khác.
Hửm? Cô Maka đang ra hiệu cái gì đó bằng tay sao…? Á, loa ngoài… thôi thì chịu vậy.
"Hết bộ này đến bộ khác, trang phục hóa trang đủ kiểu mỗi lần... Cô Fujiki không biết ngượng là gì sao?"
"Không."
"Saigi-kun, nhanh quá rồi!"
Cô Maka thì thầm khẽ khàng từ một bên, vẻ như không muốn Kaichou nghe được.
"Dù sao thì, xem ra cậu vẫn sống tốt nhỉ, Saigi Makoto. Đang vui vẻ với một mỹ nhân lớn tuổi hơn, lại còn mặc đồ hở hang thế này. Hay là cậu đến chỗ chúng tôi sám hối mọi tội lỗi của mình đi?"
"Ưm, tôi nghĩ không nên đâu. Chắc kết cục của tôi sẽ chẳng ra sao cả. Kiểu như, vô tội thì chết chìm, có tội thì sống sót ấy mà."
"Đó là chuyện của thời săn lùng phù thủy rồi! Chuyện đó không phải chuyên môn của chúng tôi!"
Vậy rốt cuộc chuyên môn của cô là gì vậy…?
"Ư-Ưm, dù sao thì, sám hối cũng không cần thiết đâu… tôi nghĩ thế…"
"Không sao đâu, tôi biết mà. Cô Fujiki tự mình mặc cái này đấy chứ."
"Ư-ưm."
Cô Maka rên rỉ một tiếng, như thể không còn quan tâm Kaichou có nghe thấy hay không nữa.
"Tôi biết nhiều về cậu lắm, Saigi Makoto. Cậu không phải loại người sẽ ép buộc người lớn tuổi hơn mình, chưa kể là một giáo viên, mặc đồ như thế này đâu."
"Vâng..."
"Cái cậu làm chỉ là bắt em gái cậu, Shinju Muku bé bỏng, và cả Amanashi Nui ngốc nghếch kia mặc mấy bộ đồ đó thôi mà."
"Cô nói xem cô có tin tôi không đây?!"
Bỏ qua lời mắng Nui sang một bên, tôi thật sự không có cái sở thích bắt Miharu và Kuu mặc đồ cosplay hay gì cả.
"Chắc cô Fujiki cũng đang nghe đấy nhỉ. Tôi đã rất bất ngờ, và tôi không thể thực sự chấp nhận tình huống này, nhưng… tôi sẽ không nói với người khác đâu. Tôi thề với trời đấy."
"Đúng là cô bé ngoan mà…!"
Cô Maka, cô dễ dụ quá rồi đấy. Với lại, cô vui vì chuyện này thì tốt rồi, nhưng cô đừng ôm tôi vì vui nữa được không.
"Tôi cứ nghĩ cô Fujiki cũng chăm chỉ như tôi, và tôi rất coi trọng cô ấy, nhưng không ngờ cô ấy lại mặc đồng phục học sinh cấp ba và đồ thỏ thế này để tán tỉnh học trò mình. Tôi đã nghĩ chuyện hai người hẹn hò đã đủ mờ ám rồi, nhưng có vẻ nó đang đi theo một hướng mờ ám khác."
"Tôi đang bị nói xấu đấy à?"
"Giờ thì, tôi tự hỏi…"
Có vẻ Kaichou thật sự không tin vào mối quan hệ của chúng tôi.
"…Tôi hơi ghen tị một chút."
"Ế, Kaichou?"
"Không có gì cả! N-Nhưng… Đây là thứ duy nhất tôi cho phép! Nếu hai người đi quá giới hạn, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!"
"Ngốc! Chúng tôi sẽ làm tới bến đấy, biết không?!"
"Làm tới bến?! C-Cô Fujiki, cô đang…!"
"Ưm, cái câu 'cô đang gì' đó đáng lẽ phải là của tôi chứ!"
Cô Maka đang tính làm gì thế kia! Còn Karen-kaichou thì đang tưởng tượng cái gì vậy!
"Là người phụng sự thần linh, là hội trưởng hội học sinh, và là lãnh đạo của SID, tôi không thể cho phép bất kỳ hành vi không đứng đắn nào! Khoan đã, tôi sẽ gọi em gái Saigi—"
"Oái, cô không cần tìm địa điểm của tôi đâu! Cô Thỏ chỉ đang đùa thôi mà! Cô phải biết rằng toàn bộ sự tồn tại của cô ấy là để đùa giỡn thôi mà!"
"Giờ thì cái đó tôi chắc chắn không thể bỏ qua rồi."
"…Tôi sẽ tin cậu, Saigi Makoto. Nhưng đừng phản bội niềm tin của tôi đấy."
"C-Cảm ơn cô vì điều đó…"
"Tôi thật sự muốn giữ cuộc gọi này tiếp tục, nhưng hãy kết thúc ở đây thôi. Có vài điều tôi muốn suy nghĩ…"
Karen-kaichou lẩm bẩm với giọng điệu nghiêm túc một cách lạ thường, rồi cúp máy ngay sau đó vài giây.
"…Không biết Jinsho-san sao rồi nhỉ? Cô ấy có vẻ hơi lạ."
"À, cô ấy lo lắng thế là vì cái bộ đồ thỏ thôi mà."
"Dù sao thì, Saigi-kun, cậu đã hứa với Jinsho-san rồi đấy nhỉ."
"Ế? À, vâng, tôi đã bảo cô ấy là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nó sẽ… ổn mà, phải không?"
"Đành chịu thôi… Tôi không thể để Saigi-kun thất hứa được."
Cô Maka đưa tay ra với cái xe đẩy, lục lọi tìm kiếm. Thứ cô ấy lấy ra từ đó là một lon bia vừa bằng bàn tay.
"Ực… Ực… Ực…"
Mở lon ra ngay lập tức, cô ấy uống cạn một hơi.
À, cô ấy không buồn ngủ mỗi khi uống rượu à? Trước đây, cô ấy đã ngủ li bì đến sáng chỉ vì vài viên sô cô la rượu Nhật Bản.
"Với cái này, tôi sẽ chẳng làm được gì cả. À, tôi sẽ chẳng làm được gì, nhưng không có gì đảm bảo là tôi sẽ không mở mắt lại cho đến sáng đâu nhé? Nên đừng làm gì khi tôi bất tỉnh đấy nhé. Được chứ? Nghe rõ chưa? Tốt nhất là đừng có làm gì."
"Cô cơ bản là đang yêu cầu tôi làm gì đó ư?!"
Diễn tệ quá!
"Ài, không ổn rồi… Thôi được, chúc ngủ ngon, Saigi-kun……"
"À."
Như thể bị cắt điện, cô Maka đổ sụp người về phía sau lên giường.
Không, không phải chứ, sao cô có thể ngủ trong khi vẫn đang mặc đồ thỏ thế này…? Tôi có thể thấy rõ mọi thứ ngay bây giờ…!
"………"
Tôi không khỏi nuốt khan một tiếng.
Có lẽ đây mới thực sự là bài "giáo dục" mà cô ấy nói đến? Và để xem tôi có thể kiềm chế bản thân như thế này không…!
…Tất nhiên là, không có chuyện gì xảy ra cả. Phòng trường hợp một phần triệu cô ấy tỉnh dậy, tôi đã ngủ trong phòng tắm. Tôi nghĩ mình đã làm được điều đáng tự hào đấy chứ, cô biết không?
Giữa tháng Bảy trôi qua, chúng tôi dự lễ bế giảng cuối kỳ, và kỳ nghỉ hè cuối cùng cũng bắt đầu. Về phần bài kiểm tra của tôi, đúng như cô Maka đã đoán, thứ hạng của tôi đã tăng khoảng ba mươi bậc. Có lẽ có thể nói rằng điều này là nhờ ảnh hưởng của Shiya-chan. Mặc dù có lúc thăng lúc trầm, tôi vẫn biết ơn vì điều đó. Và có vẻ bố mẹ tôi cũng đã nghe về thành công này. Chắc hẳn họ đã trả cho cô ấy một khoản tiền kha khá. À đúng rồi, nhân tiện nói thêm, điểm số của Nui cũng tăng lên đáng kể so với kỳ thi giữa kỳ. À thì, cô ấy vẫn nằm trong nhóm thấp hơn. Nhưng, tôi nghĩ có thể nói rằng cô ấy đang từ từ tiến bộ.
"Đương nhiên, Karen-kaichou vẫn đứng đầu như mọi khi…"
"Đương nhiên rồi. Gần đây, tôi cảm thấy việc không đứng đầu còn khó hơn."
"……"
Thật là một sự tự tin điên rồ, nhưng vì cô ấy thực sự có kết quả, nên tôi không thể nói gì được.
Chính Karen-kaichou đó đang đi bên cạnh tôi. Mái tóc đen dài của cô ấy vẫn rạng rỡ như mọi khi, và bộ đồng phục thì vừa vặn một cách hoàn hảo. Cùng nhau bước đi, giữa mùa hè này, nói chuyện về điểm số—
"Ồ, đây rồi… tôi nghĩ thế?"
"Gần đấy chứ. Tôi không nghĩ cô sẽ đến đây chỉ bằng cách đi bộ từ khu trung học đâu."
Giờ thì, thứ đang ở ngay trước mặt tôi và Karen-kaichou là cổng vào trường đại học Seikadai. Tôi biết rằng cơ sở đó không xa, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi đến đây.
“Ừm, có lẽ mình nên mặc đồ thường thì hơn. Thế này chắc bị chú ý ghê lắm đây.”
“Lạ ghê, Hội trưởng Karen mà cũng quan tâm mấy chuyện này nữa hả?”
“Đâu phải lúc nào tớ cũng nhắm mắt làm liều, chẳng thèm để ý xung quanh đâu chứ.”
Mấy sinh viên đại học gần cổng cứ nhìn chằm chằm tụi tôi không chút kiêng dè. Nhất là Hội trưởng Karen, dù sao cô ấy cũng là một mỹ nhân mà. Chắc mặc đồ thường hay đồng phục cũng chẳng khác gì đâu.
“Ồ, Mako và Karen-chan. Đến rồi à~”
“À, Shiya-chan, cậu đến muộn đấy.”
“Xin lỗi, xin lỗi. Tại có đứa bạn níu chân lại ấy mà. Được yêu thích cũng khổ thế đấy, thấy chưa~”
Shiya-chan bước đến chỗ chúng tôi với bộ đồ thường ngày của cô ấy.
“Chị Shiya, cảm ơn chị đã mời tụi em hôm nay ạ.”
“Ahaha, khách sáo quá đi. Thôi, cứ vào trong đã nào.”
Shiya-chan mỉm cười gượng gạo rồi đi trước dẫn đường cho chúng tôi.
Đúng như các bạn đoán, hôm nay chúng tôi đến thăm Đại học Seikadai. Dù không phải ngày mở cửa, tụi tôi chỉ ghé qua xem thử thôi, không có gì khác cả.
“Shiya-chan, chị cứ tự ý dẫn bọn em vào tham quan thế này có ổn không?”
“Sao mà ngờ vực thế Mako~ Chuyện mấy đứa bên cấp ba qua đây thăm thú là bình thường mà. Bọn chị cũng có liên hệ với bên đó về mấy câu lạc bộ, nên nhiều đứa cứ qua đây để xem trước các câu lạc bộ mà tụi nó định tham gia ấy mà.”
“À, ra vậy...”
À thì cũng phải, vì khuôn viên hai trường sát nhau mà.
“Cậu đừng bận tâm, Karen-chan. Dẫn cậu đi tham quan có gì to tát đâu.”
“Ý tớ là, chị sắp thi rồi đúng không. Xin lỗi vì đã làm phiền chị nhé...”
“Đừng lo lắng quá, thật mà. Dạo này chị toàn lười biếng đi chơi với bạn bè thôi, nên có khi đây lại là một sự thay đổi không khí tốt đấy chứ. Karen-chan, có bài giảng nào mà cậu thấy hứng thú không? Nếu là bài giảng ở mấy giảng đường lớn, chúng ta có thể dễ dàng lẻn vào mọi nơi đấy.”
“Mọi nơi...!”
Đôi mắt của Hội trưởng Karen vốn lạnh lùng (và đôi khi đáng sợ) bỗng sáng rực lên. Chắc đây chính là điều mà Hội trưởng đã nhờ Shiya-chan dẫn đi tham quan đây mà? Còn tôi thì không hiểu sao lại bị cuốn vào chuyện này nữa.
Thực ra thì tôi vẫn chưa quyết định có học tiếp Đại học Seikadai khi lên đại học không, nhưng dù sao thì tham khảo một chút cũng không phải là ý tồi.
Hội trưởng Karen lấy điện thoại thông minh ra, rồi để Shiya-chan nhìn thoáng qua màn hình.
“Tớ đã tìm hiểu giờ giấc trước rồi. Bài 'Khái quát Lịch sử Nhật Bản II' này trông thú vị ghê...”
“À, hiểu rồi, hiểu rồi... Cái này ở giảng đường lớn nên chắc không thành vấn đề đâu. Chúng ta đi luôn nhé.”
Hai cô gái cứ thế mà đi luôn, chẳng thèm hỏi ý kiến tôi. Thôi cũng được... Đằng nào thì hôm nay tôi cũng chỉ là khán giả mà thôi.
Được Shiya-chan dẫn đường, chúng tôi đi xuyên qua các tòa nhà. Có vẻ là chuyện bình thường thôi, nhưng ai cũng mặc đồ thường. Chính vì thế mà không khí ở đây hoàn toàn khác biệt.
“Vậy đây là đại học sao... Không khí khác hẳn trường cấp ba của chúng ta cậu thấy thế nào, Saigi Makoto?”
“Tôi cũng đang nghĩ vậy. Dù tuổi tác cũng không chênh lệch là bao.”
“À, thì cuộc sống đại học khá là tự do mà. Từ kiểu tóc đến quần áo. Khuyên tai, phụ kiện cũng được luôn. Đương nhiên là cũng chẳng có vụ kiểm tra tư trang đâu.”
“À ra vậy... Khác biệt lớn thật đấy so với phân hiệu cấp ba của chúng ta.”
Hội trưởng Karen nhìn xung quanh với vẻ bất an. Tôi có thể đồng ý, ở đây cứ cảm giác như mình là người ngoài ấy.
“Nhưng mà, trách nhiệm của bản thân cũng lớn hơn nhiều. Dù sao thì cậu cũng phải tự sắp xếp thời gian của mình, và giáo viên sẽ chẳng bận tâm nếu cậu nghỉ học một buổi đâu.”
“Thế thì chị ổn không đấy, Shiya-chan?”
“Cậu đang trêu chị đấy à, Mako-chan?”
Shiya-chan vừa cười vừa véo má tôi... Mà tôi thực sự lo lắng đấy chứ... Không được lo lắng à?
“Tự do... Tự do, nhỉ.”
Hội trưởng Karen cứ như đang nhìn về một nơi xa xăm vậy. Ở trường cấp ba của chúng tôi, chẳng có gì được thoải mái như ở đây cả. Chúng tôi có những quy định nghiêm ngặt, và phải học đầy đủ mọi tiết của giáo viên.
Dù sao thì, hiện tại, chúng tôi đã tham gia buổi giảng mà Hội trưởng Karen muốn xem. Mặc dù việc chúng tôi mặc đồng phục học sinh có thu hút một chút chú ý, nhưng cuối cùng thì cũng chẳng ai phàn nàn gì. Ngay cả giáo viên cũng nói những lời như ‘Thật vui khi thấy những học sinh cấp ba đầy nhiệt huyết như vậy’, trông có vẻ rất hài lòng. Và cứ thế, buổi giảng 90 phút kết thúc.
“Haaa, 90 phút dài dằng dặc thật đấy~”
Vẫn ngồi trên ghế, tôi vươn vai dài một cái. Vì các tiết học ở trường cấp ba của chúng tôi chỉ khoảng 50 phút, nên đây đúng là một chặng đường khá mệt mỏi.
“Hình như không bị gọi hỏi bài nhiều trong giờ giảng lắm.”
“Cũng có những buổi giảng như vậy chứ. Nhưng những buổi em vừa tham gia thì chủ yếu chỉ tập trung vào phần giảng của giáo viên thôi.”
“Hừm...”
Phải nói sao nhỉ... mối quan hệ giữa giáo viên và học sinh... hay đúng hơn là sinh viên, có vẻ hơi khô khan. Đối với một Saigi-kun vốn ghét giáo viên, kiểu tiết học này có lẽ sẽ thú vị hơn nhiều.
“...Saigi Makoto.”
“Ể?”
Hội trưởng Karen, người đang ngồi cạnh tôi, bỗng nắm lấy vai tôi.
“Bài giảng này thú vị ghê, phải không! Khác hẳn với các tiết học ngắn ngủi ở trường mình! Thật hiệu quả, và thật mới mẻ!”
“V-Vậy sao ạ...?”
Cái bài khái quát—hay cái gì đó đại loại vậy, là về ‘Cải cách thời Kyōhō (1716-1736)’.
“Thà nghe bài giảng này một năm trời liên tục còn hơn là chỉ 90 phút.”
“Ồ, vậy sao? Thú vị thật đấy. Rất thú vị luôn.”
“...............”
T-Thật sao? Mà tôi không nghĩ cải cách lại kéo dài đến vậy đâu...
“Chị ơi, chị ơi, chị Shiya. Tiếp theo em muốn xem buổi giảng đặc biệt về lịch sử phương Tây này. Chủ đề là ‘Ý nghĩa của các cuộc Thập tự chinh trong mối liên hệ lịch sử’.”
“N-Nhiệt huyết thật đó... ừm, chị mừng vì thấy cậu như vậy, vậy thì đi thôi.”
“Vâng ạ!”
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy Hội trưởng Karen năng động đến vậy. Có lẽ cô Hội trưởng này thực sự rất thích học hành. Khác hẳn với Nui. Nhưng mà, nhìn cô ấy thế này, với đôi mắt lấp lánh, tôi đã thấy rất vui vì mình đã đến đây rồi.
“Này, Saigi Makoto, đừng có lơ đễnh nữa. Chiều nay tớ sẽ kéo cậu đi xem hết các loại bài giảng luôn đấy!”
“Ểhhhhh...”
Nhẩm tính thời gian thì chúng ta còn nhét thêm được chừng bốn buổi giảng 90 phút nữa…? K-Khó quá… Thôi, tôi xin rút lời. Có lẽ tôi không đến đây thì hơn.
Các buổi học chiều kết thúc, chúng tôi đến một quán cà phê nào đó trong khuôn viên trường. Trường cũng có căng tin đấy, nhưng chẳng sang trọng được như nơi này. Chưa kể, nơi đây còn khá là sành điệu nữa chứ.
“Chà, thú vị thật đấy. Mừng là hôm nay chúng ta đã đến!”
Karen-kaichou, người ngồi bên cạnh tôi, nãy giờ vẫn hăng hái lạ thường.
“Chẳng ngờ Karen-kaichou lại có hứng thú với lịch sử đến vậy.”
“K-Khoan đã, đừng hiểu lầm nhé? Tôi không phải kiểu con gái mọt sử khô khan đâu nhé? Nếu phải nói, tôi thích Okita mảnh mai hơn là Hijikata!”
“Biện minh cái gì chứ…”
Dù cô có như vậy thì tôi cũng chẳng bận tâm đâu.
“D-Dù sao thì, tôi cảm ơn Shiya-senpai. Nhờ cô mà tôi còn được xem các buổi hội thảo nữa.”
“Dù là lần đầu đến trường đại học, nhưng cô bé có tài giao tiếp ghê gớm thật.”
Các buổi hội thảo (seminar) có vẻ là những lớp chuyên sâu với sĩ số ít hơn. Với lại, hầu hết những thứ họ bàn luận ở đó đều vượt ngoài tầm hiểu biết của tôi. Tôi đoán mấy buổi giảng ấy chắc không dành cho người ngoài như bọn tôi nghe đâu, nhưng nhờ Shiya-chan mà chúng tôi cũng được nhìn lén chút ít. Còn Shiya-chan thì gặp một người bạn khác, giờ đang ngồi nói chuyện với họ.
“Mừng là cô đã vui vẻ… Nhưng Kaichou, sao lại đột nhiên đến thăm trường đại học vậy?”
“Cô gái thỏ.”
“…Hả? Cô… vì chuyện lúc nãy à…?”
“Tôi cũng không hẳn coi đó là khởi nguồn cho mọi chuyện, mà tôi cũng chẳng bao giờ mặc loại trang phục đó đâu.”
“Thành cô gái thỏ cũng đâu phải là tệ, cô không nghĩ vậy sao?”
“À, tôi chỉ đang nghĩ về tương lai thôi mà.”
Thú thực, tôi lại thấy hơi lo cho tương lai của Maka-sensei, cái người đã thật sự diện bộ đồ đó ấy.
“Tôi đang là sinh viên học bổng của khối trung học. Cô có biết không, sinh viên học bổng về cơ bản luôn học lên một trường đại học khác chứ không tiếp tục ở lại Seikadai đâu. Và họ thường ưu tiên các trường đại học quốc lập với điểm số cao chót vót.”
“Vậy sao?”
“Chẳng ghi rõ ràng ở đâu cả. Nhưng nó vốn vẫn luôn là như vậy… Kiểu như ‘Nếu có cơ hội, hãy vào một trường đại học hàng đầu và cho mọi người thấy mình xuất thân từ Seikadai’…”
“Lý do nghe cũng hợp lý đấy.”
“Đương nhiên, chúng tôi không bị ép buộc. Thực tế cũng có vài trường hợp người ta ở lại Seikadai đó. Còn trường hợp của tôi, e là sẽ chẳng được vậy đâu…”
“Kaichou, vậy là…”
“À nhân tiện, tôi cũng từng là sinh viên học bổng của Seikadai đó, và tôi đã không ở lại Seikadai.”
“Ư-Ưaa?! Cô ấy xuất hiện rồi!”
“Ý cô là gì! Thật thô lỗ!”
Maka-sensei với khí thế hừng hực, nhảy phóc lên ghế cạnh tôi. Cô ấy đúng là ngày càng điên hơn rồi.
“Tôi là giáo viên ở Seikadai, nên tôi ở đây là được rồi, đúng không.”
“Cô có vẻ đang thở hơi gấp… cô vội vàng đến đây à?”
“Là vì cậu thản nhiên nhắn cho tôi ‘Tôi đang đi xem trường Đại học Seikadai cùng Karen-kaichou’. Tôi tưởng tim mình ngừng đập! Tôi đã vội vàng xử lý xong công việc để phóng đến đây đấy.”
“…Saigi Makoto, tại sao lại phải kể cho cô ấy mọi thứ?”
“Vì nếu tôi không nói thì cô ấy còn đáng sợ hơn nữa. Tôi cũng nói với cô ấy Shiya-chan là người đã dẫn chúng tôi đi vòng quanh.”
“Đúng đúng, có vẻ như công dạy dỗ của tôi đang phát huy tác dụng rồi.”
“Thay vì dạy dỗ, tôi thấy giống huấn luyện động vật hơn… Saigi Makoto, cậu không thấy mình đang dần bị thuần hóa rồi sao?”
Cứ phớt lờ nhận xét đó đi.
“Với lại, học trò tôi đang phụ trách cùng một sinh viên học bổng đang đến xem trường đại học của chúng ta đó, cậu biết không? Sẽ không kỳ lạ sao nếu tôi không quan tâm, hay thậm chí không lo lắng một chút nào?”
Khuôn viên trường ở đây khá rộng, vậy mà cô ấy tìm thấy chúng tôi nhanh đến vậy, tôi thật sự nể phục sự kiên trì của cô ấy.
“Cô thật sự nhiệt tình với công việc của mình, Fujiki-sensei. Tôi không thể nhìn cô là cùng một người đã mặc bộ đồ cô gái thỏ, cố gắng quyến rũ học sinh đó.”
“Ôi, Jinsho-san, một cô gái thỏ ư? Đừng thốt ra những lời thô tục như thế chứ.”
À ôi, lại là chế độ “Băng sơn mỹ nhân” không chê vào đâu được của cô ấy rồi.
“…Thôi được rồi, cứ để đó đi. Tuy nhiên, tôi không nghĩ Fujiki-sensei là một sinh viên học bổng.”
“Gia đình tôi không giàu có gì. Đó là lý do tôi chọn trở thành sinh viên học bổng ở đây, vì đó là cách rẻ nhất.”
“Chuẩn rồi. Đó là lý do tôi cũng quyết định trở thành sinh viên học bổng.”
Kiểu gì mà giờ họ lại nói chuyện nghiêm túc thế này…
“Thằng nhóc con kia là sao vậy nhỉ? Khối cấp hai… không, cấp ba sao? Tại sao nó lại được hai người đẹp như vậy vây quanh?”
“Một em gái cấp ba, với một chị gái, cả hai đều xinh xắn đến điên đảo. Chắc phải cho thằng nhóc này hối hận vì đã được sinh ra thôi.”
“Hơn nữa, đó chẳng phải cô giáo xinh đẹp được đồn đại của khối trung học sao? Cô ấy thậm chí còn đẹp hơn cả trong bức ảnh kabe-don.”
Xung quanh bắt đầu ồn ào cả lên rồi đó, cô biết không? Tôi đang bị ghét bỏ ngay cả từ sinh viên đại học ư? Cái ảnh kabe-don đó lại còn lan đến tận đây nữa à?
“À mà, hai đứa đến đây định làm gì thế?”
“Tôi vẫn chưa thực sự nghĩ về tương lai của mình nên…”
“Là mùa hè năm thứ hai của em rồi, đúng không? Cậu không phải Amanashi-san, nên nên sớm nghĩ về chuyện đó đi.”
“Vâng… Dù sao thì tôi cũng không phải Nui.”
“Hai cô cậu đúng là thích chê bai Amanashi Nui thật đấy… Cô bé mà ở đây chắc khóc mất.”
“Chắc một giây sau là nó quên luôn lý do mình khóc ấy mà.”
“Và cô vẫn còn tiếp diễn nữa sao, Fujiki-sensei.”
À, giờ thì nó thành thói quen mất rồi…
“Amanashi-san làm tôi đau đầu mỗi khi nghĩ đến nghề nghiệp tương lai của cô bé. Thôi, để đó sau đi… Còn cô thì sao, Jinsho-san? Cô đến xem các buổi giảng đại học, đúng không? Cô chán các lớp học của khối cấp ba đến vậy sao? Dù sao thì cậu cũng chẳng có vấn đề gì với các kỳ thi thử quốc gia mà.”
“Tôi thi thử quốc gia đâu phải là vô ích đâu. Nhưng, đúng vậy. Cái này hoàn toàn khác với các tiết học cấp ba, tôi cảm giác như ở đây họ đang dạy cái niềm vui của việc học vậy.”
“Vậy thì tốt quá. Các thầy cô giáo bọn tôi tò mò về hướng đi của cậu lắm đấy, Jinsho-san. Còn Saigi-kun thì chẳng ai thèm bận tâm đâu, miễn là cậu ta tốt nghiệp sớm sớm thì càng hay.”
“Đừng có lôi tôi ra làm trò cười!”
“Cứ tự nhiên đi. Tôi chẳng biết mấy thầy cô khác nghĩ sao, chứ riêng tôi thì cậu cứ ở lại lớp mãi cũng được.”
“Tôi không muốn!”
Thôi bỏ qua Miharu đi, chứ mà cứ học chung lớp với Kuu chắc tôi trầm cảm mất.
“Tương lai… hả.”
“……”
Trong lúc tôi và thầy Maka đang chí choé nhau, Hội trưởng Karen lại đăm chiêu suy nghĩ, cứ nhìn chăm chăm vào cuốn sổ ghi chép bài giảng.
“À này, Saigi-kun. Chuyện cậu đi lập hậu cung toàn các chị đẹp lớn tuổi mà không có sự cho phép của tôi là sao?”
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt giết người như thế chứ!”
Mọi người xung quanh đang nhìn chúng ta chằm chằm rồi kìa, chắc họ tưởng đây là chiến trường không bằng.
“Aaa, xin lỗi xin lỗi, Mako, Karen-chan—Ơ? Không phải là cô giáo khối trung học sao. Sao cô lại ở đây?”
“Chào cô, Keimi-san. Tôi đến xem hôm nay học sinh của tôi có gây phiền phức gì không,” thầy Maka khẽ nở nụ cười.
Thật sự là, tốc độ phụ nữ thay đổi thái độ đúng là đáng sợ thật.
“Này, Mako. Không phải có tôi và Karen-chan là đủ với cậu rồi sao? Cậu còn có cả cô giáo xinh đẹp này nữa? Cậu đúng là một gã may mắn đấy.”
“Keimi-san chẳng phải ở đây cũng rất nổi tiếng sao?”
“Hehe, thì cũng thường thôi mà. Nổi tiếng ở đây chỉ có nghĩa là được mời tới mọi bữa tiệc, và ai ai cũng muốn được về cùng thôi. Tôi có thể tự phong mình là số một!”
Tự phong…
“Nghe có vẻ rất vui. Nhưng em phải đảm bảo Saigi-kun và Jinsho-san đều nhận thức được những cám dỗ chốn đại học. Đương nhiên, bản thân em cũng phải cẩn trọng đấy.”
“Em sẽ ổn thôi. Mọi người thường bảo em giống với Fujiki-senpai huyền thoại mà ai cũng mê mẩn ấy, rồi—Ơ? Khoan đã, Fujiki-sensei… Đừng nói với em là… thầy là Fujiki Maka-san sao?”
Shiya-chan bỗng dưng đứng sững lại, trân trân nhìn thầy Maka với vẻ không thể tin nổi.
“Ồ đúng rồi, tôi chưa nói tên thật của mình. Xin lỗi nhé.”
“Thầy Maka ơi, thầy đúng là một huyền thoại…”
Phải rồi. Dù thầy ấy học đại học khác, nhưng cũng tốt nghiệp từ khối trung học mà. Chắc chắn vẫn còn một vài huyền thoại được truyền lại, nên những người ở lại Seikadai biết đến thầy ấy cũng không có gì lạ.
“Aaaaa, thì ra là thế! Đây chính là Fujiki Maka-senpai huyền thoại đó sao! Trời ơi, em không hề biết!”
“Khoan đã… Bình tĩnh một chút đi, Keimi-san.”
Thầy Maka cảnh giác nhìn quanh. Mọi người trong quán cà phê đều xì xầm: “Fujiki ư?”, “Thì ra cô giáo xinh đẹp của khối trung học mà người ta đồn thổi chính là huyền thoại Fujiki Maka-sensei sao?”, “Không thấy gì hết vì cái thằng nhóc kia”, vân vân và mây mây. Thằng nhóc nào thế hả, này!
“Em đã từng tình cờ nhìn thấy Fujiki-senpai! Ở một bữa tiệc của khóa tiếng Anh ngay sau khi em vào đại học! Năm ngoái thầy cũng ở đó sao?!”
“Đúng vậy… Tôi tham gia vì một người bạn từ thời cấp ba… Dù tôi cũng không biết tại sao cậu ấy lại mời tôi.”
“Em đã nghĩ vậy mà! E-Em không uống gì đâu vì lúc đó vẫn còn vị thành niên mà! Nhưng mà, nhìn thấy Fujiki-senpai, thầy vừa xinh đẹp vừa ngầu lòi! Mái tóc của thầy đẹp đến kinh ngạc, khiến em phải đổi màu tóc theo đó!”
“Shiya-chan, em chưa từng nhận ra sao?”
“Tôi không muốn nghe cái thằng Mako mau quên nói mấy lời đó đâu!”
Tôi không biết nói gì lại luôn.
“Hơn nữa, thầy ấy ngầu đến nỗi em không thể nhìn thẳng được! Em chỉ dám ngắm mái tóc của thầy thôi!”
“Em đúng là thiếu nữ đang yêu hay sao vậy?”
“Thì em là thiếu nữ mà! Thực ra, em còn gọi thầm thầy là ‘Maka-sama’ nữa cơ. Em còn bỏ cả họ đi nữa. Em xin lỗi, em thật là vô lễ quá đi mất… Một kẻ thấp hèn như em mà lại dám làm vấy bẩn danh tiếng của thầy như thế này…!”
“Các em học sinh lớp tôi đã được em chiếu cố rồi đúng không? Đừng bận tâm.”
“Vâng, thưa thầy!”
Cái kiểu trao đổi gì thế này… Thầy Maka là công chúa thuộc dòng dõi quý tộc nào hay sao?
“Thật sự đấy, chà. Mako, tôi ghen tị với cậu quá đi! Tôi muốn trở lại làm học sinh cấp ba một lần nữa, để được học thầy ấy…!”
“Em học hành tử tế ở trường đại học đi. Tôi nghe nói ở đây cũng có nhiều thầy cô giỏi lắm, nhất là môn tiếng Anh.”
“Vâng, em sẽ chăm chỉ học hành ạ!”
Shiya-chan, cái con tiểu quỷ luôn trêu chọc tôi, giờ lại cứ như mèo con ngoan ngoãn trước mặt thầy Maka. Đúng là một diễn biến đáng ngờ…
“…Này, Saigi Makoto. Shiya-senpai vừa nói về màn lột xác khi lên cấp ba, nhưng trước đó cô ấy thực sự đơn điệu và nhàm chán đến vậy sao?”
“Hình như tôi cũng từng nói với cậu rồi thì phải… Đúng vậy, trước đây cô ấy chắc chắn không như thế này.”
Cả hai chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào Shiya-chan đầy năng lượng và thầy Maka đang mỉm cười gượng gạo. Sau đó, tôi lấy điện thoại thông minh ra và mở thư viện ảnh.
“Nhìn này, kiểu như thế này đấy.”
“Ừm…”
Tôi cho cô ấy xem vài bức ảnh tôi chụp chung với Shiya-chan hồi cô ấy còn là học sinh cấp ba. Shiya-chan trước đây cũng đã khá dễ thương rồi, tóc tết ba trông cô ấy có vẻ hiền lành và giản dị.
“Tôi hiểu rồi. Ừm, cái này đúng là chỉ có thể gọi là màn lột xác khi lên đại học thôi.”
Có vẻ cô ấy đã hiểu ý tôi.
“Này Mako! Đừng có cho người khác xem chi tiết lịch sử đen tối của tôi chứ!”
“A, cô ấy phát hiện rồi!”
“Không, cho tôi xem thêm một chút nữa.”
Kẹp tôi ở giữa, điện thoại của tôi giờ đã thành chiến trường giành giật của cả hai người rồi.
“N-Này, hai người…”
Vòng một đầy đặn của họ đang đập thẳng vào má và mặt tôi kìa! Hai người này quên mất tôi vẫn là đàn ông sao?
…A?! K-Không tốt rồi, tôi quên mất người phụ nữ thứ ba ở đây! Và chúng tôi đã tán tỉnh—Không, đâu phải tán tỉnh, nhưng mà vẫn…!
“Fufufufu.”
Thầy Maka mỉm cười nhìn tôi, ung dung nhấp một ngụm cà phê mang theo.
…Thầy ấy không giận sao? Chắc là vì Shiya-chan không biết tính cách thật của thầy ấy, với lại thầy ấy đang thu hút sự chú ý từ khắp nơi sao? Với tư cách là Đóa Hoa Cao Ngạo, cũng như Fujiki-senpai huyền thoại, có lẽ sẽ quá nguy hiểm nếu làm loạn ở đây.
“A! Hội trưởng?!”
Hội trưởng Karen bất ngờ giật lấy điện thoại của tôi rồi dịch sang chỗ khác. Ngay sau đó là Shiya-chan với vẻ mặt hoảng hốt chạy theo. Đúng là chẳng muốn ai thấy "quá khứ đen tối" của mình chút nào, phải không?
"Ừm... Cô Maka à... như cô thấy đấy, hai người họ đã quên béng mất sự tồn tại của tôi rồi."
"Riêng hôm nay, cô sẽ bỏ qua cho em."
Cô Maka vẫn mỉm cười nói ra một điều khó tin đến vậy.
"Không biết Jinsho-san có ổn không nhỉ? Dù sao thì em cũng từng ở cảnh ngộ tương tự cô ấy... Em hoàn toàn có thể hình dung cô ấy đang trải qua những gì."
.........?
Không hiểu sao, vẻ mặt của cô Maka trông có vẻ hơi... khó xử. Dù sao thì, Hội trưởng Karen hôm nay trông vẫn rất hăng hái. Tôi nghĩ ngay cả khi hôm nay tôi không đi cùng thì cô ấy vẫn sẽ ổn thôi.
Rốt cuộc thì cô Maka đã nhận ra điều gì...?


0 Bình luận