Boku no Kanojo Sensei
Kagami Yuu Oryo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Lời Mở Đầu

0 Bình luận - Độ dài: 1,952 từ - Cập nhật:

Đêm đầu hè, gió thổi thật dễ chịu.

Mùa hè chính thức sắp bắt đầu rồi. Đêm đến thì nóng vẫn còn dễ chịu, nhưng ban ngày thì đã thấy oi ả hơn hẳn. Với kẻ yếu ớt như tôi đây, đúng là thời điểm này trong năm đặc biệt chật vật.

Vừa suy nghĩ miên man như vậy, tôi vừa bước đi trên đường phố đêm thì—

“Ối chà, Saigi-kun?”

“A, Maka-sensei.”

Ngay trước lối vào chung cư, tôi thấy Maka-sensei đang bước về phía mình. Cô là một mỹ nhân với mái tóc nâu dài, ngũ quan vẫn rõ nét ngay cả dưới ánh đèn đường lờ mờ. Cô mặc áo blouse trắng cùng chiếc váy ngắn bó sát, trên vai vắt một chiếc túi mua sắm màu đỏ. Maka-sensei – cô Fujiki Maka, là giáo viên tiếng Anh ở phân ban cấp ba của trường Seikadai, cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi.

“Saigi-kun, đã 8 giờ tối rồi đấy. Cô không thích em ra ngoài trễ như vậy đâu… A, lẽ nào em định ra chào cô…?! K-Không thể nào, cô vui quá… vui muốn khóc luôn…!”

“Xin lỗi đã dập tắt niềm vui của cô, nhưng rõ ràng cô cũng thấy đấy, em chỉ vừa đi siêu thị mini về thôi.”

Tôi vẫn mặc bộ quần đùi áo phông, tay xách túi đồ mua từ siêu thị mini Galaxy Markt bên kia đường.

“Thật đấy Saigi-kun, diễn theo cô một chút thì có chết ai đâu nào? Maka-sensei dễ tính lắm, nếu em ngoan ngoãn hơn một chút thì cô có thể làm chuyện tốt cho em đó?”

“Cô đang làm chuyện tốt rồi còn gì… Thôi, quên đi. Em không cần chuyện như vậy đâu.”

“Fufu… Mới lúc trước em còn tò tò theo cô kia mà~”

“Ặc… C-Chuyện đó là…”

Đúng là có lần tôi suýt nữa đã rơi vào tay cô ta thật. Chỉ một chút nữa thôi, là tôi đã có thể mân mê bộ ngực mềm mại, trông cứ như xốp đó rồi—

Nhưng mà, thôi đừng nhắc chuyện quá khứ như vậy nữa. Mặc dù hồi đó tôi đã kịp thời tỉnh táo lại… Không, tôi đã làm được, và đó mới là điều quan trọng.

“Mà này, sao tự dưng em lại đi mua sắm trễ thế?”

“À, hôm nay Kuu đến chơi nhà. Bọn em có thói quen cho bé uống sữa nóng trước khi đi ngủ, nhưng mà nhà hết sữa rồi.”

“…Con bé đó, nó lại đến nữa hả? Dạo gần đây cứ ba lần một tuần như vậy rồi còn gì?”

“Thủ phạm chính là Kagome đó cô.”

Vài ngày trước, bọn em đã nhận nuôi con bé. Tên nó là Saigi Kagome. Đó là một con mèo trắng mà bọn em đón về từ quán cà phê mèo ‘Nekoranya’ của bố Maka-sensei. Trước khi về với bọn em, nó từng là Shinju Muku—con mèo cưng của Kuu. Vì nhà Kuu không đồng ý nhận nuôi nên bọn em đã ra tay.

“Có thật là vậy không… Giờ cô chỉ muốn hỏi xem ai mới là con mèo tinh ranh đây.”

“Bình thường Kuu hiền lành với ai cũng vậy, nhưng riêng với cô, Maka-sensei, nó cứ như kẻ thù vậy.”

“Bất kể già trẻ gái trai, cứ đứa nào mà dám bén mảng đến gần Saigi-kun là cô cho chầu trời hết.”

“Dễ hiểu ghê… Đúng là phong thái của một giáo viên có khác.”

“Nguyên lý lưỡi dao Ockham. Mọi thứ phải được giải thích một cách đơn giản.”

Dao cạo gì thì tôi không rõ, nhưng miễn là dễ hiểu thì được rồi.

“Đúng vậy, là kẻ thù… Cô phải cho Amanashi-san và Muku-san biết tay khi dám gây sự với cô.”

Hề hề hề hề hề—Maka-sensei bật ra tiếng cười đáng ngờ.

“Nghe cô nói cứ như nhân vật phản diện vậy. Lẽ ra cô nên đi theo hướng khác thay vì làm ma sơ—.”

“A, Mako? Lâu rồi không gặp!”

“……?!”

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy một vòng tay mềm mại ôm lấy mình từ phía sau. Không thể nào, Maka-sensei làm—Không, vô lý quá. Cô ấy đang đứng ngay trước mặt tôi mà. Người duy nhất có thể đột ngột ôm tôi từ phía sau như vậy chỉ có thể là Maka-sensei thôi chứ.

“Đ-Đứa nào?”

Hất người phía sau ra, tôi quay người lại, và—

“…Thật sự là ai vậy?” Tôi nghiêng đầu.

Mái tóc dài màu hạt dẻ uốn lượn nhẹ ở phần đuôi. Lớp trang điểm của cô ấy vừa phải, tạo nên sự cân đối hài hòa. Cô mặc một chiếc váy liền thân khoe bờ vai trần, chiếc váy tôn lên bộ ngực khá khủng của cô. Dù không mấy rành về quần áo phụ nữ, nhưng tôi biết rằng bộ đồ này có sức quyến rũ đáng gờm.

“Thôi nào, đừng nói là cậu quên tớ rồi nhé. Tớ đây mà, cậu biết không?”

“Cái giọng nói đó… và cả cái kiểu nói chuyện đó nữa…”

Và cả chiếc răng nanh nhô cao nhìn thấy rõ nữa… A!

“Đ-Đừng nói là… Shiya-chan?!”

“Chan…?”

Từ nãy đến giờ vẫn im lặng, đây là từ duy nhất tôi nghe được từ cô giáo đang đứng sau lưng… Sao nghe đáng sợ ghê.

“A, may quá. Cứ tưởng cậu quên tớ thật thì không biết tớ phải làm sao nữa. Chị gái đây suýt nữa là ngủ đông mất hai tiếng rồi.”

“Cũng chỉ bằng một giấc ngủ trưa thôi mà.”

“Mà thật, lâu ghê rồi đó. Mình không liên lạc với nhau từ khi nào vậy ta… hơn một năm rồi chứ?”

“Chắc vậy rồi… Shiya-chan, cậu thay đổi nhiều ghê.”

“Vậy ư? Mà giờ tớ là sinh viên đại học rồi mà,” cô ấy nói, vừa ngả người ra sau.

“Sinh viên đại học… Sinh viên đại học…”

“Ưm? Mako, người đó là ai vậy?”

Dường như Shiya-chan đã nhận ra sự hiện diện của người đang bĩu môi đứng cạnh tôi.

“Aaa… Ừm… đây là hàng xóm của tớ, cô Fujiki. Cô ấy mới chuyển đến đây vào mùa xuân năm nay.”

“Rất vui được gặp, tôi là Fujiki.”

“A, chào cô. Em là Keimi Shiya. Hiện tại em là sinh viên năm hai của phân ban đại học trường Seikadai. Em cũng sống ở khu chung cư này, và đã quen biết Mako—quen biết cậu ấy từ lâu rồi.”

Cả hai người họ cùng cúi đầu chào nhau.

“…Này, Mako, người này không phải dạng vừa đâu.”

“Ơ? Sao cậu biết cô giáo không phải dạng vừa đâu?”

“Saigi-kun?! Em đang nói cái gì thế ngay trong lần đầu gặp mặt vậy hả?!”

“Không, ý em là đẹp thôi mà… Có ý nghĩa nào khác sao?”

“À, ra là vậy…”

Thiệt tình, Shiya-chan cũng hay nói úp mở ghê.

“Ưm? Sensei? Người này là giáo viên ạ?”

“P-Phải. Cô ấy là giáo viên ở phân ban cấp ba trường Seikadai. Dù vậy, tớ cũng không ngờ giáo viên lại chuyển đến ở ngay cạnh nhà mình đó.”

Đằng nào Shiya-chan cũng sẽ biết thôi, nên tôi quyết định nói ra ngay lập tức. Mà thật sự tôi cũng chẳng ngờ lại có giáo viên chuyển đến ở ngay cạnh nhà mình đâu.

“Hừm… chuyện lạ lùng như vậy cũng có thể xảy ra nhỉ. Điều đó tốt thôi, nhưng mà… ưm?”

Đang nói dở chừng, Shiya-chan dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt Maka-sensei.

“…Fujiki…sensei? Hình như em đã gặp cô ở đâu rồi thì phải…?”

“Hai người sống cùng khu chung cư mà, nên chắc cũng có mấy lần đi ngang qua nhau rồi chứ?”

“Ừm, cũng phải ha. Dù sao thì, tớ mệt rồi nên muốn đi tắm rồi ngủ thôi!”

Shiya-chan bắt đầu bước về phía biệt thự, nhưng rồi bỗng dưng dừng phắt lại.

“Lâu lắm rồi mới gặp, hay là chúng ta tắm chung đi, Mako?”

“Không, cảm ơn nhé!”

“Kyahaha, tớ chỉ muốn kiểm tra xem cậu có lớn hơn tí nào không thôi mà. Ưm? Chà, hình như cũng chẳng lớn lên là bao.”

“Để tớ yên đi.”

4p1.jpg

“Cậu ăn uống cẩn thận vào đấy nhé. Thôi, gặp lại cậu sau nhé, Mako. Cả thầy Fujiki nữa!”

Lần này thì chắc chắn rồi, Shiya-chan bước đi với những bước chân nhỏ xíu. Cô bé vẫn năng động như mọi khi… Mà dù gì thì tớ cũng đã đủ năng lượng từ Nui rồi.

“…Này, Saigi-kun.”

………!

Nghe tiếng gọi trầm trầm vang lên, tôi liền thẳng người lên.

“…Saigi-kun, cậu không chỉ tắm với em gái mình thôi sao, mà còn tắm với cô bé đó nữa à?”

“Xin hãy chờ một chút. Em thật sự chỉ tắm với cô ấy khi còn bé tí thôi!”

“Thế mà cậu lại không chịu gọi tôi là Maka-chan!”

“Chúng ta đột nhiên chuyển đề tài rồi ư?!”

Đôi khi tôi thực sự không theo kịp cô ấy.

“Hai người ở cùng một biệt thự, lại còn là bạn thanh mai trúc mã nữa chứ… Rồi cả cái vẻ ngoài đó nữa… Nghe này, Saigi-kun? Bề ngoài có thể lừa dối người ta đấy, cậu biết không? Theo kinh nghiệm của tôi, nhiều người đẹp có thể rất phiền phức khi ở riêng một mình với họ, chưa kể những người nguy hiểm nữa! Cậu nên cẩn thận đấy. (CÁI GÌ MÀ CHẲNG PHẢI *ho khan*)”

“Đây là kiểu tự giới thiệu méo mó gì vậy?”

“Ơ-Ơ kìa… lại gọi tôi là người đẹp kiểu đó. Đáng lẽ tôi phải quen rồi chứ, nhưng nếu là Saigi-kun nói ra thì tim tôi vẫn đập loạn nhịp…”

“Cô đúng là chỉ nghe những gì mình muốn nghe thôi.”

Tôi đành buông lỏng cảnh giác mà chiều theo ý cô ấy. Dù sao thì, cô ấy cũng là người đẹp thật, nên tôi cũng không thay đổi được điều đó.

“Nghe này, Sensei. Em chưa nói chuyện tử tế với Shiya-chan được hơn một năm nay rồi. Suốt thời gian đó em cũng chỉ gặp cô ấy vài lần thôi.”

“Hừm… Hình như nếu học khác trường thì sẽ ít có điểm chung hơn nhỉ.”

“Đúng vậy. Năm ngoái Shiya-chan vào đại học, cô bé bận rộn hẳn lên, và bọn em cũng không gặp nhau nữa.”

“Cái ‘chan’ mà cậu thêm vào đó vẫn làm tôi khó chịu đấy…”

“Lại nữa rồi. Vậy-Vậy thì, em sẽ gọi Sensei là ‘Maka-chan’…”

“Không-Không… thế thì tôi sẽ mất đi cái nét quyến rũ của một người lớn tuổi hơn mất. Với lại, Saigi-kun trông cứ như kiểu sẽ gọi tôi là Maka-chan trong giờ học ấy chứ.”

“Vậy thì, Maka-senpai?”

“Thôi bỏ đi chuyện đó đi!”

Sensei nói như thể không thích vậy, nhưng chính Sensei là người mặc đồng phục JK mà, đúng không?

“Không, Saigi-kun, đừng giấu giếm nữa! Tôi sẽ bắt cậu khai hết mọi chuyện về cô bé đó! Tối nay tôi sẽ không cho cậu ngủ đâu!”

“Cô-Cô đùa đấy à?! Em sắp có bài kiểm tra cuối kì rồi đấy!”

“Tôi là người ra đề, đương nhiên là tôi biết rồi! Nhưng tôi phải chọn giữa kỳ thi và việc Saigi-kun gian lận!”

“Cô-Cô sẽ chọn kỳ thi chứ?!”

Ài, đúng là một tai họa mà. Để cô Maka-sensei phát hiện ra Shiya-chan. Chỉ vì mình đã lỡ quên mất cô ấy nên mới buông lỏng cảnh giác… Mong là chuyện này sẽ không biến thành phiền phức nữa—Đương nhiên, thực tế sẽ chẳng bao giờ tử tế với mình như vậy đâu.

Đó là điều mà tôi đã nhận ra trong vài tháng qua.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận