Shaberanai Kurusu-san Kok...
Yu Murasaki Yukiko Tadano
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 2

Chương 04: Tớ nghe thấy giọng nói của cậu

0 Bình luận - Độ dài: 7,836 từ - Cập nhật:

◇◆Tại trường học vào ngày nghỉ◆◇

Học kỳ mới đã bắt đầu được khoảng hai tuần.

Lên năm hai, có đàn em, lớp học cũng thay đổi, bài vở cũng khó hơn... đủ thứ thay đổi đã xảy đến, nhưng tôi thì không thay đổi nhiều đến thế.

Những người tôi hay đi cùng, cách tôi trải qua những ngày nghỉ, hầu như đều giống như trước.

Nếu có chút gì đó thay đổi, thì chắc là việc có thêm thời gian dành cho Rurina trong lịch trình của tôi mà thôi.

「Mà, thỉnh thoảng ở một mình thế này cũng tốt chán.」

Hôm nay là ngày nghỉ nhưng tôi không có kế hoạch gì đặc biệt, nên chỉ có một mình.

Vì vậy, tôi lại đến trường học bài như mọi khi.

Mấy ngày nghỉ gần đây Rurina đều đến nhà tôi, nên lâu lắm rồi mới lại có cảm giác một mình chiếm trọn phòng học thế này, quả là một cảm giác mới mẻ.

Lắng tai nghe, chỉ có tiếng của câu lạc bộ thể thao đang luyện tập bên ngoài vọng vào, còn trong lớp học, chỉ có tiếng bút chì giải bài vang lên khe khẽ.

「Phù. Hôm nay có vẻ sẽ tập trung cao độ được đây──」

「Hôm nay không có ai cả, tranh thủ lúc này đi khảo sát trước thôi nào~. Để tránh nhàm chán thì cần phải đa dạng chứ nhỉ!」

「……Có vẻ như không được rồi.」

Tôi thở dài trước giọng nói vọng lại từ hành lang.

……Sao cứ đúng hôm nay lại đến xem trước dàn dựng chứ.

Tiếng lòng vẫn lớn như mọi khi.

Vang vọng hết cả lên rồi đấy...

Thôi thì cứ vừa học vừa chuẩn bị sẵn tinh thần vậy.

Nghĩ vậy, tôi vừa lắng nghe giọng nói đang dần tiến lại gần, vừa tiếp tục học.

Nghe thấy tiếng 「Ể?」 ngoài cửa lớp, rồi đột nhiên im bặt.

Nhưng ngay sau đó,

(Có ánh sáng... nghĩa là Kaburagi-san hoặc Suzune-chan nhỉ? Trước hết phải xác nhận đã...)

Tiếng lòng đó vang lên, và đầu cô ấy ló ra từ cửa.

Chắc là đang nhìn trộm vào trong để xem có ai.

……Cái vẻ tưởng rằng mình không bị phát hiện kia, kể cũng đáng yêu thật.

(Phư phư phư. Đây đúng là cơ hội ngàn năm có một. Lẻn vào từ phía sau lớp học, rồi bịt mắt cậu ta lại. Chiêu tất sát 『Úp sọt đoán xem ai nào』! Quyết định vậy rồi thì, rón rén…………)

Tôi tiến lại gần từ phía sau cô nàng đang có những suy nghĩ vui vẻ đó và cất tiếng, 「Yo, Hinamori.」

「Nhyai!?!?!?」

Giật mình, Hinamori hét lên một tiếng như mèo kêu rồi nhảy dựng lên, tiện đà ngã phịch xuống đất.

Váy bị tốc lên, cô nàng vội vàng dùng tay giữ lại.

Hinamori đỏ bừng mặt, xấu hổ cúi gằm xuống hỏi 「……Anh thấy rồi à?」, tôi nghiêng đầu.

「Thấy gì cơ?」

「……Nhìn thẳng vào mắt tôi đi. Anh thấy rồi đúng không……?」

「Trời đẹp nhỉ~. Mắt tôi chỉ nhìn thấy bầu trời như hôm nay thôi.」

「Nói dối…… Tôi không bỏ qua khoảnh khắc ánh mắt anh di chuyển đâu.」

「Thì, trời xanh mà.」

「Đấy, rõ ràng là anh thấy rồi còn gì! (A~ Một tiểu thư chưa chồng mà lại để lộ nội y thế này~…… A, nhưng biết đâu đây lại là một cách để khiến cậu ta để ý đến mình? Nếu nghĩ theo kiểu 『hi sinh da thịt để chém xương』 thì có vẻ cũng không tệ.)」

Tôi cũng phục cái tinh thần không chịu thua thiệt của cậu ta đấy, nhưng lần này là lỗi của tôi vì đã làm cậu ta giật mình.

Vì vậy, tôi chắp tay trước mặt ra vẻ xin lỗi.

Hinamori lộ vẻ mặt không vui, lẩm bẩm: 「Tôi sẽ ghi nợ lần này.」

「Xin lỗi đã làm cậu giật mình. Này, tay đây. Đứng dậy được không?」

「……Cảm ơn anh. Anh tốt bụng thật đấy. (Những lúc thế này…… đừng có tỏ ra ga lăng một cách vô ích thế chứ.)」

「Dù gì thì tôi cũng là một quý ông mà.」

「Nhầm rồi, là quý ông biến thái.」

Hinamori nắm lấy tay tôi đứng dậy, phủi lại váy.

Cô ấy cứ thế bước vào lớp, ngồi xuống chiếc ghế cạnh chỗ tôi vừa ngồi lúc nãy rồi vẫy tay gọi tôi.

「Mà nói đi cũng nói lại, Hinamori ở trường vào ngày nghỉ đúng là hiếm thấy. Hoạt động của Hội học sinh à?」

「Kiểu vậy đó. Tháng Tư bận rộn lắm~」

「Vất vả cho cậu rồi.」

「Không không. Với tôi thì thừa sức. (……Lễ hội thể thao bóng, buổi học qua đêm…… phải lên chương trình, rồi còn cần xin phép trước nữa…… A, còn có cả lễ hội văn hóa nữa chứ……)」

Vẻ mặt thì đúng là ung dung thật đấy, nhưng trong lòng thì hàng loạt công việc cô ấy đang ôm đồm được liệt kê ra.

Nghĩ kiểu gì cũng không phải là tình trạng nhàn hạ đâu.

……Hinamori tự xưng là siêu nhân hoàn hảo nên thật sự là định ôm đồm mọi thứ đây mà.

Tôi công nhận cậu ta là người chăm chỉ... nhưng Hinamori rất ghét được giúp đỡ trực tiếp. Cậu ta sẽ nói 「Đây là việc của tôi」.

Trừ những trường hợp bất đắc dĩ như lúc trực ở lễ khai giảng thì cậu ta sẽ nhờ, còn bình thường thì toàn cố quá sức.

……Mà tôi cũng chẳng hơn gì người ta.

「Nếu có gì tôi giúp được thì cứ nói nhé.」

「Phư phư. Cảm ơn anh đã quan tâm. Nhưng chắc là không sao đâu ạ.」

「Vậy à. Rõ rồi.」

Tôi biết nói cũng vô ích, nên thôi, cứ để cậu ta tự làm như mọi khi là được rồi.

Trong lúc tôi đang nghĩ vậy thì Hinamori bắt đầu nhìn quanh quất.

「Sao thế?」

「Cũng không có gì to tát đâu ạ, nhưng hôm nay anh không đi cùng Kurusu-san à?」

「Đâu phải lúc nào cũng đi cùng nhau đâu. Mà, việc hay học bài cùng nhau thì đúng là sự thật.」

「Học bài, đúng là có hình ảnh đó thật.」

「Đúng không? Thì cũng là buổi học nhóm mà Hinamori từng tham gia đấy.」

「Ra là vậy. Thế thì, việc mượn phòng đa năng là để…… Phưm phưm. Tôi hiểu rồi. (……Đây là hẹn hò bí mật đúng không? Vậy thì…… cơm hộp chắc chắn cũng là của Kurusu-sanで…… Đến rồi! Tất cả đã kết nối lại với nhau!!)」

Tôi thở dài nhìn bộ dạng cười tủm tỉm của cậu ta.

Chuyện cơm hộp thì đúng, nhưng ngoài ra thì sai bét.

Nếu không giải tỏa hiểu lầm này thì phiền phức lắm.

「Chắc chắn là Hinamori đang hiểu lầm rồi, hiểu chưa? Tôi──」

「Không cần nói hết đâu ạ. Tôi hiểu mà.」

「Không, bởi vậy nên」

「Đừng nói hết.」

Cậu ta đưa tay lên che miệng tôi, làm bộ mặt như đã giác ngộ tất cả.

Xem ra cậu ta không có ý định thừa nhận sự hiểu lầm của mình.

Mà, có vẻ cũng có chút trêu chọc trong đó...

「Tôi luyện tập hội thoại với Kurusu thôi. Từ lúc chuyển trường đến giờ cậu ấy có vẻ vất vả mà, đúng không?」

「Ra là vậy sao. Thế thì khách sáo quá~. Cứ nhờ tôi là được rồi mà~」

「Rồi rồi. Từ giờ tôi sẽ trông đợi nhiều vào cậu.」

「Phư phư. Cứ giao cho tôi. Nhưng, nhờ những lời vừa rồi mà tôi đã hiểu ra nhiều điều. Việc Kurusu-san quấn quýt Kaburagi-san cũng là điều tất nhiên. Thảo nào mà độ thiện cảm dành cho tôi và Kaburagi-san lại khác nhau đến thế.」

「Khác nhau à. Người ta hay nói động vật nhỏ rất nhạy cảm với ác ý, có khi nào cậu ấy vô thức cảnh giác Hinamori không?」

「Ra thế. Đúng là Kurusu-san có nét đáng yêu như động vật nhỏ thật………… Khoan, sao tôi thấy lời nói của anh có gai thế nhỉ? (Mưmư, có lẽ mình nên nói chuyện nghiêm túc với Kaburagi-san một lần.)」

「Vì chỉ toàn gai thôi mà.」

Tôi vừa nói xong, Hinamori phồng má, im lặng nhìn tôi chằm chằm đầy áp lực.

Dáng vẻ đó cũng đáng yêu đấy, nhưng cái khí thế khó lòng chống lại kia khiến tôi chỉ biết cười trừ cho qua.

「Hừm! Kaburagi-san chỉ có thể ung dung được đến bây giờ thôi đấy?」

「Vậy sao?」

「Tuy không bằng Kaburagi-san, nhưng tôi cũng được Kurusu-san quý mến lắm đấy. Cậu ấy hay hỏi han tôi đủ thứ. Phư phư. Đáng yêu ghê~ (Từ sau vụ 『Thần linh』, cậu ấy hỏi tôi nhiều kinh khủng... Cứ nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, hoàn toàn tin tưởng…… Haah haah. Hơi bị nghiện rồi.)」

Có lẽ nên tách họ ra một cách nghiêm túc thì hơn...

Tiếng lòng của cậu ta đáng sợ đến mức khiến người ta phải rùng mình... Nhưng tôi lại muốn Rurina có thêm bạn bè để trò chuyện, nên cũng khó nghĩ thật.

Thôi thì, cứ nhắc nhở trước một câu.

「……Đừng có dạy mấy thứ linh tinh đấy nhé?」

「Không sao đâu! Tôi sẽ không lặp lại sai lầm tương tự đâu! Tôi sẽ khiến cậu ấy quý mến tôi đến mức như với Kaburagi-san cho mà xem.」

「Được quý mến à…… Mà này, cậu ấy định học gì từ Hinamori thế?」

「Để xem nào~. Chắc là cách cư xử ạ. Những cử chỉ nữ tính, sự thanh lịch này kia…… Cậu ấy chọn tôi là có mắt nhìn đấy. (Ngoài ra còn có những hành động khiến đàn ông vui vẻ, hay những chuyện liên quan đến giao tiếp…… mà thôi, mấy cái này không cần phải nói ra đâu nhỉ. Nếu Kurusu-san mà hiểu được những hành động kiểu tiểu yêu tinh thì…… phư phư phư, tôi mong chờ được thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Kaburagi-san lắm.)」

「Haha. Chuyện đó thì có lẽ cậu là người thích hợp thật.」

Thiệt tình. Có vẻ như cậu ta đang dạy mấy thứ chẳng ra đâu vào đâu. Mà, việc ý thức xem người khác nhìn mình thế nào cũng cần thiết để sống suôn sẻ hơn, nên chắc cũng được.

Tạm thời, nếu Kurusu có vẻ định làm hành động gì đó khó hiểu, mình phải chú ý cẩn thận mới được.

Trong lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ, Hinamori cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, có vẻ như đang đợi điều gì đó.

「Hửm? Sao thế?」

「Anh không định bắt bẻ à? Kiểu như 『Chọn nhầm người rồi!』 ấy.」

「Không không. Nếu nói về kỹ năng giao tiếp để thể hiện mặt tốt của mình với người khác thì Hinamori là số một rồi.」

「Tôi thấy Kaburagi-san là đủ rồi.」

「Tôi không thể giữ khoảng cách thích hợp hay dẫn dắt tâm lý như Hinamori được. Đọc vị qua biểu cảm hay đoán ý qua cử chỉ, mấy trò đó tôi chịu.」

「Vậy sao? Tôi thì thấy anh làm được mà.」

Hinamori có vẻ không phục, nghiêng đầu.

Ừ thì, từ phía Hinamori nhìn vào, tôi có vẻ như 「làm được」 thật.

Nhưng thực tế, trường hợp của tôi chỉ là nghe tiếng lòng rồi quyết định hành động phù hợp thôi, chứ không có mắt quan sát tinh tường như Hinamori.

Tôi hoàn toàn không có kiến thức uyên thâm về tâm lý, chỉ là gian lận nhìn đáp án rồi trả lời mà thôi...

Chẳng có phương pháp hay mẹo mực gì sất.

Điều tôi có thể truyền đạt cho Kurusu chỉ là đưa ra những ví dụ trả lời như thế này thôi.

Còn về cá nhân tôi, nếu không nghe được thì chẳng làm được gì, và rất hay lo lắng.

Ngược lại, thứ Hinamori có được là kỹ năng rèn luyện qua việc quan sát con người một cách kỹ lưỡng.

Giữa chúng tôi──có một sự khác biệt một trời một vực.

「Kaburagi-san ấy, thật sự rất hay khen một cách thẳng thắn nhỉ. Tôi nghĩ anh khen rất khéo.」

「Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.」

「……Hay là anh đang cố tăng độ thiện cảm để tán tỉnh tôi đấy?」

「Đã có bạn gái rồi thì ai lại làm thế chứ.」

「Ừm, cũng đúng nhỉ. Cái tính nghiêm túc đó của anh tôi rất có cảm tình đấy. (……Chứ dễ dàng xiêu lòng quá thì cũng phiền. Sẽ chẳng còn hứng thú chinh phục nữa.)」

「Cảm ơn nhé.」

「……Trông vui vẻ quá. Mình vào có được không nhỉ?」

Đúng lúc tôi nói vậy với Hinamori, một giọng nói trong trẻo vang lên từ cửa lớp.

Tuy không thấy bóng dáng nhưng giọng nói này chắc là của Rurina.

Có khả năng cậu ấy sẽ nghĩ 「Phải canh đúng thời điểm」 rồi đứng đợi mãi ở đó, nên hay là mình ra gọi vào.

Tôi đứng dậy đi ra phía cửa lớp.

Đúng là Rurina đang ở đó, cậu ấy tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện.

「……Rurina cũng học bài chung nhé?」

Nghe tôi hỏi vậy, cậu ấy nở một nụ cười tươi như hoa rồi bước vào lớp.

Giá mà vẻ mặt đó cứ giữ nguyên thì tốt, nhưng ngay khi Hinamori lọt vào tầm mắt, nó liền trở nên gượng gạo.

【Chào buổi chiều. Xin làm phiền ạ. (……Phải chào hỏi cẩn thận. Và phải mỉm cười……)】

Cậu ấy lịch sự cúi đầu, nhưng vẻ mặt thì cứng đờ.

Không thể nói là không cười, nhưng chỉ là một nụ cười rất gượng gạo.

「Kurusu-san, chào buổi chiều. Nhất định phải học cùng nhau nhé. (……Phư phư. Mình đã dạy cậu ấy mấy kỹ thuật có thể dùng khi học bài rồi. Phen này có thể xem phản ứng của Kaburagi-san đây.)」

【Mình sẽ cố gắng. (A…… Nhân tiện, chuyện Hinamori-san đã dạy…… mình thử cố gắng một chút xem sao.)】

「……Chỉ là học bài bình thường thôi đấy.」

【Tất nhiên rồi. Hôm nay mình mang theo sách Toán. (Vì có chỗ muốn Ritsu chỉ cho, nên đến đây thật tốt quá…… Eへへ)】

「……Ok. Vậy, có gì thì cứ nói nhé.」

Tôi cố gắng kìm nén vẻ mặt sắp sửa tan chảy vì tiếng lòng quá đỗi đáng yêu kia mà nói.

Rurina gật đầu, rồi ngồi xuống bên phải tôi, kéo ghế sát lại và mỉm cười.

Nhờ luyện tập nhiều lần mà cậu ấy đã có thể hướng về phía tôi một vẻ mặt không có vấn đề gì rồi.

Nói là tiến bộ thì cũng đúng, nhưng việc thứ đâm thẳng vào tim tôi không chỉ còn là giọng nói nữa…… cũng khá là vất vả.

Theo nhiều nghĩa……

Trong lúc tôi đang đấu tranh với cảm xúc của mình, Rurina chăm chỉ sắp xếp dụng cụ học tập.

Nhưng giữa chừng, cậu ấy làm rơi hộp bút, đồ dùng văn phòng phẩm văng tứ tung.

(A…… Làm rơi mất rồi. Mải vui quá nên bất cẩn……)

「Phư phư. Chỗ này để tôi nhặt cho, hai người cứ nhặt chỗ kia đi.」

【Cảm ơn cậu, Hinamori-san.】

「Không có gì đâu. Cố lên nhé, Kurusu-san. (Chuẩn bị thật kín đáo. Cũng là một tay sách lược ra phết đấy nhỉ?)」

(……Hinamori-san đang nháy mắt…… Đây là kế hoạch lần trước cậu ấy nói à? Ừm. Vậy mình thử cố xem sao……)

……Tôi nghe thấy hết đấy. Kế hoạch gì cơ chứ?

Tôi chuyển ánh mắt sang phía Hinamori.

Thì ra trong lúc nhặt đồ, cậu ta đang lén nhìn tình hình bên này.

(Tiến lên! Kurusu-san cố lên~! Vươn tay ra là có cơ hội đấy! Chính là 『Kế hoạch định mệnh chạm tay khi nhặt cục tẩy?』 đấy. Hơn nữa, đây còn là bố cục nhìn chàng trai từ dưới lên, một tình huống không thể tuyệt vời hơn đâu~)

Tôi thầm thở dài trước tiếng lòng thất vọng như mọi khi của cậu ta.

Đúng là đang dạy mấy thứ kỳ quặc mà……

Mà thôi, tâm trạng của tôi không cho phép mình làm phí hoài sự cố gắng muốn thực hành những gì đã học của cậu ấy…… không thể nào.

Cứ hùa theo hành động của cậu ấy, nếu thấy kỳ thì mình sẽ nói.

Những thử thách của Rurina ban đầu thường rất gượng gạo, nên không sao đâu.

Nghĩ vậy, tôi vươn tay ra định nhặt cục tẩy đúng như dự tính.

Đương nhiên, Rurina dường như đang nhớ lại những gì Hinamori đã dạy, và kế hoạch đó cứ vang lên trong đầu tôi hết lần này đến lần khác.

Và đúng như dự đoán, tay chúng tôi chạm vào nhau──Rurina đỏ bừng mặt.

「…………X-xin lỗi.」

Thái độ của cậu ấy khác với dự đoán khiến tôi nghẹn lời.

Rurina lắc đầu khi tôi xin lỗi, rồi nhìn bàn tay đang đặt trên tay tôi mà mỉm cười sung sướng.

……Không, cái gì đây…… thái độ này đáng yêu quá mức rồi……

Tôi cũng trở nên bối rối hơn, cảm giác như tim mình đang đập thình thịch nhanh hơn thì phải.

Như đổ thêm dầu vào lửa,

(Chuyện được dặn…… nếu ý thức được thì…… xấu hổ quá. Nhưng, tay Ritsu to thật…… ấm áp ghê.)

Tiếng lòng vang lên, tôi chỉ còn biết im lặng.

Hinamori, người đang quan sát cảnh tượng đó từ phía bên kia bàn, thốt lên: 「Cái gì…… sinh vật này…… không phải là quá đáng yêu sao?」 rồi quên cả diễn xuất thường ngày, dường như đã bị cử chỉ của Rurina làm cho rung động.

「「「………………」」」

Không khí trở nên kỳ quặc, tất cả mọi người đều im lặng.

Nói là bầu không khí tốt thì cũng có thể, nhưng một cặp nam nữ tay trong tay, còn một cô gái thì quắn quéo ngắm nhìn vì sự đáng yêu.

Trong tình huống có phần hỗn loạn này, suy nghĩ của tôi không tài nào theo kịp được.

「A~…… Hay là, có mùi Shuraba rồi đây.」

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, kéo tôi trở về thực tại.

Kirisaki đang nhìn xuống chúng tôi, trông có vẻ lạnh lùng hơn mọi khi.

「Không phải đâu nhé? Đây chỉ là một sự cố nhỏ thôi.」

「Hừm. Hê……」

「Sao lại nhìn kiểu 『Cuối cùng cũng làm tới nơi rồi à』 thế hả. Hoàn toàn không có chuyện đó đâu nhá!?」

「……Vậy sao? Chủ Nhật, vào giờ ít người mà lại lén lút với con gái, tôi nghĩ ai cũng sẽ nghi ngờ thôi.」

「A~…… Chuyện đó thì đúng là không cãi được.」

Khi tôi rút tay khỏi Rurina, cậu ấy nhìn theo đầy vẻ luyến tiếc.

Nhưng khi nhận ra sự có mặt của Kirisaki, cậu ấy cũng bình tĩnh lại như tôi, rồi bắt đầu viết lên tablet.

【Suzune. Chào buổi chiều. (Hôm nay đông vui thật, mình vui quá.)】

「Ừm. Hôm nay cậu cũng có vẻ khỏe khoắn nhỉ. Giờ học bài à??」

【Mình nhờ Ritsu chỉ Toán.】

「Ritsu giỏi Toán mà nhỉ……?」

Kirisaki ngơ ngác nghiêng đầu.

「Suzune-chan. Cậu xuất hiện muộn nhỉ?」

「Ừm. Vì có chút việc bận. Tớ ngồi cạnh Rurina được không?」

【Dĩ nhiên rồi.】

「T-tôi cũng học Toán đây…… (Ể? Kurusu-san. Ngoài tôi ra, cậu đang gọi mọi người bằng tên phải không? Sao vậy nhỉ…… Chỉ có mình tôi là cảm thấy có khoảng cách thôi sao!!)」

【Ritsu. Bắt đầu ngay thôi.】

「Ok. Tạm thời bắt đầu từ đầu…… Kirisaki? Sao thế, nhìn lạ vậy.」

「Đâu có…… không có gì.」

Vẻ mặt Kirisaki lúc nói vậy trông có vẻ không được vui, nhưng khi Rurina cất tiếng 【Suzune cũng học chung nhé】, dường như cậu ấy đã trở lại với vẻ mặt thản nhiên thường ngày.

「Này Kurusu-san, cậu thấy sao…… về việc gọi cả tôi bằng tên ấy?」

【Không được. (……Mình nghĩ vẫn còn quá sớm để gọi bằng tên. Mình từng nghe nói không nên suồng sã quá.)】

「Từ chối mạnh mẽ vậy!? Vậy thì, việc tôi gọi cậu bằng tên thì……」

【Cái đó cũng không được. (……Không được làm phiền cậu ấy. Mình muốn cậu ấy hiểu thêm về mình, rồi trở nên thân thiết hơn.)】

「~Ư…… Bị từ chối buồn quá. Không ngờ cậu lại không muốn nói chuyện với tôi đến thế.」

【Mình muốn nói chuyện thật nhiều. (……Hinamori-san. Thú vị lại còn xinh đẹp…… phải lấy làm mục tiêu phấn đấu.)】

「K-không lẽ nào là chiến thuật vừa đấm vừa xoa!? (Cảm xúc của tôi không theo kịp rồi~! Đột nhiên dịu dàng thế chứ…… tôi không dễ dãi thế đâu nhá!!)」

Nhìn hai người họ nói chuyện một cách tréo ngoe tài tình, tôi bất giác bật cười.

Thỉnh thoảng, trải qua một ngày Chủ Nhật ở trường như thế này có lẽ cũng không tệ.

◇◆Chuyện tình yêu và cơm hộp◆◇

「Tôi nghĩ chúng ta cần phải trau dồi thêm nữ tính hơn nữa.」

──Giờ nghỉ trưa.

Chúng tôi đang ngắm hoa anh đào nho nhỏ ở một nơi có thể nhìn thấy những cánh hoa đã bắt đầu rụng.

Lá non đã bắt đầu nhú ra từ kẽ hoa, vẻ đẹp tuyệt vời nhất của hoa anh đào tuy đã phai đi ít nhiều, nhưng không khí thư thái đậm chất xuân vẫn còn đó, và chúng tôi đang tận hưởng nó thì…… Hinamori đột nhiên nói ra những lời như vậy.

「Hinamori. Cậu nói 『chúng ta』, nhưng tôi là con trai mà?」

「Không vấn đề gì. Kaburagi-san sẽ phát biểu ý kiến với tư cách đại diện phái nam.」

「……Tôi chỉ muốn ăn cơm một cách bình thường, thư thả thôi mà.」

「Chắc đành chịu thôi chứ sao? Rurina với Kurumi có vẻ hứng thú lắm kìa.」

「Thật hả trời……」

Chỉ có tôi và Kirisaki là cười khổ, còn Rurina và Matsui thì vỗ tay bốp bốp như thể chào đón.

Nếu biểu quyết theo số đông thì mình thua chắc…… Đành phải chiều theo thôi.

Tôi vừa thở dài vừa mở hộp cơm mang theo.

Rồi bắt đầu từ món ăn kèm……

「A, quên đũa rồi.」

Ngay khi tôi lẩm bẩm khe khẽ, một đôi đũa được nhẹ nhàng đặt trước mặt.

【Cho cậu này. (……May mà mình mang theo.)】

「Cảm ơn. Cậu chuẩn bị chu đáo thật.」

【Có cả cái này để lau tay nữa này.】

「Cả khăn giấy ướt nữa à? Chuẩn bị kỹ quá rồi đấy?」

【Cẩn tắc vô ưu.】

「Ừ thì, đúng là vậy…… nhưng cậu giúp tôi rồi. Cảm ơn nhé.」

【Mình còn có cả cơm hộp dự phòng nữa. (Cả đồ uống mình cũng chuẩn bị rồi……)】

「Đúng là làm hơi quá rồi đấy!?」

【Mình giỏi không? (Cậu ấy có khen mình không nhỉ?)】

Tôi thoáng nhìn vào trong cặp, hình như có cơm hộp thật.

Cả đồ uống nữa…… Chuẩn bị kỹ đến mức đáng sợ.

Còn nhân vật chính thì cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, đầu hơi nghiêng về phía tôi như đang mong đợi điều gì đó.

「Giỏi lắm. Nhưng mà hành lý sẽ nặng lắm đấy, nên vừa phải thôi nhé.」

【Không sao đâu. (Công sức cố gắng của mình đã được đền đáp.)】

Ba người còn lại nhìn cuộc đối đáp của chúng tôi với vẻ mặt ngẩn ngơ.

Nhưng chỉ riêng Matsui là nhanh chóng nở một nụ cười ranh mãnh.

「Ăn ý ghê nha~. Kuu-chan nhanh trí ghê~」

【Có cả phần cho mọi người nữa. (……Lúc nào mình cũng làm nhiều quá.)】

「Thật hả!?!? Kurumi muốn ăn lắm luôn á~」

Matsui rướn người tới, nhìn chằm chằm vào hộp cơm như muốn ăn tươi nuốt sống.

Rurina và Matsui hình như đã bắt đầu nói chuyện với nhau lúc tôi không biết. Mà, với khả năng giao tiếp của Matsui thì việc họ thân nhau cũng dễ hiểu thôi.

Như bây giờ, vào giờ ăn trưa, cậu ấy cũng hay được Rurina chia cho cơm hộp lắm.

Thật lòng mà nói, tôi nghĩ là nhận hơi nhiều rồi…… nhưng Rurina không có vẻ gì là không thích, mà tôi cũng chẳng hơn gì người ta nên không ở vị trí có thể nói 「thôi đi」 được.

【Mời cậu. (……Món hôm nay là tác phẩm tâm đắc của mình. Mình mang đến vì muốn Ritsu cũng ăn thử.)】

「Cơm hộp của Kuu-chan lúc nào trông cũng ngon hết á. Ăn được chưa??」

Rurina chỉ vào món trứng cuộn, nở một nụ cười gượng gạo.

Thấy vậy, Matsui reo lên 「Tuyệt vời~」 mắt sáng rực rồi há miệng.

Tự mình ăn là được rồi, vậy mà có vẻ như cậu ta định để Kurusu đút cho.

「Ư ưm!?!? Món này ngon ghê~!!」

【Nhai kỹ vào nhé.】

「Ực…… Ngon ngon. E hèm, Kuu-chan…… Ehehe~ Mình muốn thêm một miếng nữa~」

【Còn nhiều lắm.】

「Thật hả!?!? Yeahhh~」

「Rurina, cho ăn nhiều quá là béo lên đấy, vừa phải thôi. Kurumi toàn ăn thôi à.」

「Không sao đâu! Kurumi thuộc dạng người không béo đâu! Ăn nhiều thứ mình thích thật là hạnh phúc đúng không nào~」

【Ăn thứ mình thích thật hạnh phúc. (……Ăn cùng mọi người còn hạnh phúc hơn.)】

「Kuu-chan là đồng minh! Măm măm hết luôn~」

【Cứ ăn bao nhiêu tùy thích. (……Được mọi người ăn ngon miệng là mình vui rồi.)】

「……Hahaha. Đúng là có những người như vậy nhỉ…… (Khỉ thật…… Mình thì ngày nào cũng ghi lại những gì đã ăn, để ý kinh khủng…… Ghen tị quá đi.)」

【Có món thịt băm đậu phụ ít calo đây. (……Mình đã cố làm sao cho ít calo mà vẫn ngon.)】

Hinamori nhai món được mời, lẩm bẩm 「Ngon thật」 rồi nhìn Rurina với vẻ mặt tiếc nuối.

Tôi vỗ vai Hinamori, mỉm cười.

「Đây mới là nữ tính đấy, Hinamori.」

「T-tôi cũng biết nấu ăn chứ bộ……! (Ặc…… Bị tổn thương bởi sự quan tâm thuần khiết không tính toán và hành động đáng khen ngợi này mất rồi……)」

「Vui lên đi.」

「Anh có thể đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại đó được không!?」

Có lẽ mình trêu hơi quá, Hinamori rơm rớm nước mắt, phồng má.

Nhưng sau khi hắng giọng một cái, cậu ta lại trở về với vẻ mặt ung dung thường ngày.

……Thật sự nể phục cái tốc độ chuyển trạng thái của cậu ta.

「Nhưng mà, ngon thật đấy~. Đúng là 〝do Kaburagi-san chỉ dạy〟 có khác.」

「Rik-kun là thầy dạy nấu ăn à~?」

「Ừm. Cậu ấy nói muốn học nấu ăn nên tôi đã truyền thụ cho. Người cố gắng là chính cậu ấy nên giỏi thật đấy.」

【Mình đã cố gắng ạ.】

「Đúng vậy! Thật lòng tôi thấy rất cừ. (Nhớ được thực đơn cực kỳ cầu kỳ của Kaburagi-san rồi mỗi sáng đều làm, đúng là đáng nể thật…… Khoan, không phải lúc để thán phục đâu, mình cũng phải cố gắng mới được!)」

【Cảm ơn Hinamori-san. (……Ước gì mình có thể thân thiết hơn và trở thành bạn bè.)】

「Không không. Tôi chỉ nói sự thật thôi. (Ư ư. Vẫn không chịu gọi mình bằng tên à…… Dù cậu ấy không mở lòng thì mình cũng không nản đâu…… nhất định mình sẽ khiến cậu ấy gọi! Từ giờ đây là cuộc chiến xem ai sẽ gọi tên đối phương trước!)」

Hinamori làm mặt thản nhiên, nhưng khóe miệng khẽ giật giật, trong lòng thì đang bừng bừng khí thế.

Tinh thần hăng hái thì tốt đấy, nhưng đối với tôi, người hiểu được nội tâm của cậu ta, thì sự lệch pha kỳ lạ này thật buồn cười.

Đâu phải Rurina không muốn thân thiết, chỉ là cậu ấy nghĩ 「Không nên suồng sã」 nên hành động cẩn trọng thôi.

Nhưng điều đó đối với Hinamori lại trở thành một kết quả đáng tiếc.

Vì nếu Hinamori chủ động lại gần bắt chuyện thì hầu hết mọi người đều sẽ mở lòng mà.

Trong lúc tôi đang nhìn hai người họ lệch pha nhau như vậy, Kirisaki đến ngồi cạnh và thì thầm vào tai tôi.

「Này. Ritsu dạy cậu ấy khi nào thế?」

「Sau giờ học. Giúp đỡ người gặp khó khăn là phương châm sống của tớ mà.」

「Vậy à. Nhưng mà, cẩn thận đừng lún sâu quá nhé. Thân thiết thì tốt thôi, nhưng nếu biết cậu có bạn gái rồi thì cậu ấy sẽ bị tổn thương đấy. Tớ nghĩ con bé đó có phần nào đó rất nhạy cảm.」

「Kirisaki quan sát kỹ thật đấy. Cảm ơn đã lo lắng.」

Nghe tôi nói vậy, cậu ấy lộ vẻ mặt chán nản rồi thở dài một tiếng.

「Haizz. Người ta đã lo lắng cho cậu như vậy mà.」

「Chuyện đó tớ đã nói rồi, không vấn đề gì đâu.」

「Ể…… Vậy là Rurina biết rồi à?」

「Ừm. Nên giờ có thể nói là đã trở thành bạn tốt rồi.」

「Hừm. Vậy thì tốt.」

「Mà vẫn còn. Cảm giác như không thể rời mắt được, nên tớ sẽ chú ý.」

Kirisaki nói ngắn gọn 「Làm vậy đi」, rồi một lúc sau đó lộ vẻ mặt như muốn nói gì đó.

Tôi để ý đến dáng vẻ đó, tập trung lắng nghe nhưng từ cô ấy, người ít khi bày tỏ, không nghe rõ được gì.

Nhưng giữa lúc đó, điều tôi nghe được một cách yếu ớt là lời tự giễu: 「Mình đang làm gì thế này nhỉ?」.

「Này Kirisaki──」

「Có khung cảnh hoa anh đào đẹp thế này, sao chúng ta không nói chuyện yêu đương đi??」

Đúng lúc tôi định hỏi Kirisaki 「Cậu có chuyện gì phiền muộn à?」 thì Hinamori chen vào.

……Cậu thích chuyện yêu đương đến mức nào vậy hả.

Tôi cười khổ, liếc mắt nhìn Kirisaki.

Kirisaki đang làm mặt chán nản, vẻ mặt lúc nãy đã biến mất.

「Tớ thì không thích…… Sao cậu lại muốn nói chuyện đó?」

「Kinh nghiệm là sức mạnh. Nghe chuyện của người khác có thể giúp chúng ta tránh đi vào vết xe đổ. Có cả Kaburagi-san ở đây nên ý kiến của phái nam cũng rất đáng tham khảo, Kurusu-san cũng muốn nghe đúng không??」

【Mình có hứng thú. (Mọi người, khác với mình, có vẻ biết nhiều thứ nên mình muốn nghe. Mình thì thiếu kinh nghiệm quá……)】

「Vậy quyết định nhé!」

「……Đừng có quyết định trước khi hỏi ý tôi chứ. Mà lần trước cậu cũng hỏi tôi rồi, nói mãi thế hết chuyện để nói bây giờ?」

「Thành viên lần này khác lần trước mà, có sao đâu~. Nói bao nhiêu lần cũng không chán, những cuộc trò chuyện thế này chính là biểu tượng của tuổi trẻ. Mà nhắc đến tuổi trẻ thì phải nhắc đến tình yêu chứ! (Phư phư phư…… Thu thập thông tin từ mọi người để cập nhật dữ liệu nào. Để xoay xở cho khéo thì thu thập thông tin là không thể thiếu!)」

Cậu ta bắt đầu nói với giọng đầy hứng khởi, mắt sáng rực.

Như mọi khi, tôi cảm nhận được trong lòng cậu ta không hề lơ là việc tận dụng bản thân.

Không thể phủ nhận là vì chủ đề thay đổi nên tôi đã bỏ lỡ thời điểm để hỏi Kirisaki……

Lát nữa, mình phải hỏi cho kỹ mới được. Nếu cậu ấy gặp khó khăn thì mình muốn giúp.

「Nếu là chuyện yêu đương thì Sakura có vẻ là người có nhiều chuyện để nói nhất nhỉ? Mới hôm trước cậu cũng được tỏ tình còn gì.」

「Đúng vậy. Nhưng lần này tôi cũng từ chối rồi.」

「Hinacchi không thích con trai mà nhỉ?」

【Thích con gái à?】

「Này, cách nói đó dễ gây hiểu lầm lắm đấy.」

【Thích con trai à?】

「Đúng vậy. Tôi cũng muốn trả lời thế lắm, nhưng nếu tôi trả lời câu hỏi của Kurusu-san thì e là sẽ bị xuyên tạc ghê gớm lắm, nên tôi xin giữ im lặng.」

【Ra vậy. (……Tình yêu thật đa dạng. Sở thích cũng muôn màu muôn vẻ nhỉ. Ừm, mình hiểu rồi.)】

Rurina gật đầu, rồi viết vào sổ tay 『Thích những thứ không thể trả lời』.

Hinamori dường như không nhận ra là mình đang bị xuyên tạc dù không nói gì, rồi bắt đầu nói về chuyện Matsui vừa đề cập.

「Tôi chỉ là không thích ánh mắt không đứng đắn của đàn ông thôi.」

【Không đứng đắn? (Ánh mắt đáng sợ à?)】

「Đúng vậy. Nếu nói giảm nói tránh thì là những suy nghĩ kiểu như 『Biết đâu được……』 cứ lộ ra, tôi ghét cái đó.」

【Biết đâu được?】

「Thiệt tình. Suzune-chan giúp tớ với~. Chọn từ khó quá đi~」

「Đừng có hơi tí là dựa vào tớ chứ.」

Rurina, bối rối vì không ai trả lời, chuyển ánh mắt sang tôi.

……Cậu ấy có vẻ muốn tôi nói lắm đây.

Mà tôi cũng thấy khó nói bình thường……

Trong lúc tôi đang khó xử, Kirisaki ngồi cạnh nhún vai tỏ vẻ không còn cách nào khác, rồi trả lời thẳng thừng không lựa lời:

「Con trai cấp ba toàn là một cục dục vọng thôi. Ham muốn cứ tuôn trào ra ấyー. Nên Rurina cũng cẩn thận nhé.」

Rurina má ửng hồng, khẽ gật đầu.

……Đúng là Kirisaki có khác. Thẳng thắn thật.

「Mấy kiểu đó đúng là ghét thật. Cứ chăm chăm 『Muốn có bạn gái』 rồi hết người này đến người khác tỏ tình……」

「Aー, tớ cũng từng thấy rồi thì phải. Mấy người hay thay lòng đổi dạ trông không đáng tin, ghét thật.」

「Những người như vậy có vẻ dễ ngoại tình…… Họ nghĩ mình không nhận ra ý đồ xấu của họ hay sao ấy nhỉー」

「Ánh mắt di chuyển từ mặt xuống dưới cũng dễ nhận ra mà. Hay là họ đang nhìn vào đâu chẳng hạn.」

「Đúng đóー. Ghét ghê.」

「…………」

Tôi chỉ còn biết im lặng.

Này các cậu, có quên là ở đây có con trai không đấy?

Về phần tôi thì cảm thấy khó xử kinh khủng……

Mà này, cho phép tôi đứng về phía con trai để biện hộ một chút, việc ánh mắt di chuyển gần như là bản năng vậy.

Vô thức bị dẫn dắt mà…… Ừ thì, một trăm phần trăm là viện cớ thôi.

Từ giờ phải cẩn thận hơn mới được…………

「Tôi chưa từng nghe chuyện của Kurusu-san bao giờ.」

【Cứ hỏi bất cứ điều gì. (Không biết có gì mình trả lời được không nhỉ?)】

「Chuyện tình cảm chẳng hạn, cậu có lý tưởng nào không?」

Chuyện tình cảm à. Tôi chưa từng hỏi chính chủ bao giờ, nhưng chắc là nó nghiêng về một hướng cực kỳ trật lất nào đó cho xem.

Mà như vậy cũng thấy tò mò.

Rurina lộ vẻ hơi đắn đo, rồi viết lên tablet cho chúng tôi xem.

【Bạn bè → Bạn thân → Chiến hữu → Dưới mức người yêu → Người yêu (……Chuyện gì cũng cần có sự vun đắp nhỉ.)】

「Mấy bước đó là sao vậy!?」

【Chuyện gì cũng phải cẩn trọng.】

「Tôi thấy là cẩn trọng quá rồi đấy…… (Có vẻ khó mà thành người yêu được nhỉ. Không, cũng có khả năng là cố tình dây dưa kéo dài…… Nếu vậy thì đúng là một tay sách lược cao tay…… Được lắm.)」

Nhìn Hinamori tỏ vẻ thán phục, Rurina nghiêng đầu ngơ ngác.

Vì cậu ấy rất nghiêm túc mà. Ừ thì, tôi cũng thấy mấy bước đó dài dòng quá.

Tiêu chuẩn của 「chiến hữu」 xen vào giữa chừng tôi cũng không hiểu nổi.

Tiếp theo, Hinamori nhìn sang tôi.

「Kaburagi-san thì sao?」

「Tớ cũng nghĩ vun đắp là quan trọng. Kiểu như một lòng với bạn gái ấy.」

「Aー rồi rồi. Mấy lời mùi mẫn đó đủ rồi.」

「Thiệt tình. Vậy thì đừng hỏi nữa.」

Rõ ràng được tính là đại diện phái nam mà lại bị cho qua chuyện dễ dàng thế này.

Không không, đúng là không có hứng thú quá rồi đấy.

Tôi đã chuẩn bị sẵn 「cài đặt」 để có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào rồi mà.

「Vậy cuối cùng, chúng ta hãy nghe chuyện của Suzune-chan nào.」

「Tớ thì, hiện tại không có gì đặc biệt đâu.」

「Mưmư. Phản ứng đó là thất tình hả?」

「Cứ tự nhiên tưởng tượng.」

「Ê~ Trả lời đi mà~ (Chuyện này là có gì rồi đây? Hình như, từ hồi cấp hai với Kaburagi-san…… có lẽ cậu ta biết gì đó. Phư phư. Phen này phải moi thông tin mới được.)」

「K-không, muốn.」

Hinamori lay vai Kirisaki, cố gắng moi bằng được câu trả lời.

Biết là cậu muốn nghe đấy…… nhưng mà thôi đi thì hơn.

Đành phải can vào thôi.

Vừa định làm vậy thì Matsui, đang ăn cơm hộp, nhảy bổ vào lòng Kirisaki, cắt ngang cuộc nói chuyện.

「Bùm! Này này~ Tiếp theo là tiết Thể dục đó, đi chuẩn bị thôi~」

「Này…… đừng có dính sát vào thế.」

「Ê~ Tại vì á, Kirinee vừa vặn thích lắm~」

「…………」

Kìm nén ham muốn được nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi dời ánh mắt đi chỗ khác.

Tuyệt đối không phải là tôi sợ ánh mắt sắc như dao găm của Kirisaki đâu.

「……Kurumi. Ra kia nói chuyện một chút không?」

「Phệ!? Kirinee mặt đáng sợ quá!?!? Đáng sợ kinh khủng, như quỷ ấy!」

「……Ừ nhỉ. Có khi là quỷ thật đấy.」

Sau đó, tiếng hét thảm thiết 「Migyaaa」 của Matsui bị lôi đi vang vọng.

Ừm ừm. Hôm nay cũng có vẻ bình yên vô sự.

◇◆Anh nghe thấy giọng nói của em◆◇

Cuối tuần, tôi hiếm hoi đi học một mình.

Mọi khi thì sẽ vừa đi vừa nói chuyện với Kirisaki, nhưng hôm nay cậu ấy không đến.

Mà, cũng không phải là hẹn nhau nên có lẽ không cần phải bận tâm, nhưng khi một thói quen biến mất, lòng lại thấy trĩu nặng.

Khi tôi đến trước cửa phòng giáo viên sớm hơn mọi khi, vừa đúng lúc cửa mở và thầy chủ nhiệm bước ra.

「Thầy ơi. Chào buổi sáng ạ.」

「A, Kaburagi. Đúng lúc lắm. (Kaburagi-sama những lúc khó khăn đây rồi~)」

「Có chuyện gì vậy ạ?」

Bị thầy gọi lại, tôi dừng bước.

Mà khoan, Kaburagi-sama à……

Ừ thì, tôi biết mình bị coi như người làm việc vặt mà.

Tôi mỉm cười đối diện với thầy.

「Kaburagi thân với Kirisaki đúng không?」

「Vâng ạ. Em nghĩ là thân, nhưng có chuyện gì sao thầy?」

「Cậu ấy vẫn chưa nộp đơn đăng ký môn học lẫn phiếu khảo sát nguyện vọng tương lai.」

「……Vậy ạ?」

Tôi bất giác hỏi lại.

Trái ngược với vẻ ngoài, Kirisaki có tính cách khá nghiêm túc, luôn tuân thủ những gì được dặn và tôi chưa từng thấy cậu ấy không nộp bài tập bao giờ.

Nhưng khi nghe đến 「khảo sát nguyện vọng tương lai」, ký ức về lần gặp gỡ đầu tiên với cậu ấy lại ùa về trong tôi.

Về một cô gái đã nhanh chóng từ bỏ, chấp nhận mọi thứ như nó vốn có và không thể hiện cảm xúc của mình.

……Chuyện định hướng tương lai, vẫn chưa giải quyết xong sao.

Nghĩ lại thì, dạo gần đây hình như cậu ấy có vẻ đang phiền muộn chuyện gì đó.

Nhưng, tôi không thể nắm bắt được tiếng lòng của cậu ấy.

……Tiếng lòng là tiếng nói của sự khẳng định.

Muốn truyền đạt, muốn phàn nàn.

Bình thường thì ai cũng có những chuyển biến cảm xúc như vậy, và tôi sẽ nắm bắt được chúng.

Nhưng Kirisaki thì lại cực kỳ ít.

Vì hầu như cậu ấy đều từ bỏ và vứt bỏ chúng đi……

Thầy nhíu mày vẻ khó xử rồi thở dài.

「Đúng vậy đó. Cuối năm nhất cậu ấy cũng không nộp…… Em có nghe ngóng được gì không?」

「Em xin lỗi. Em không nghe được gì cả.」

「Vậy à……」

「Nhưng em sẽ thử liên lạc với cậu ấy. Nếu có trước tuần sau thì có kịp không ạ?」

「Ừm. Nếu vậy thì không sao.」

「Em hiểu rồi ạ.」

Tôi cúi đầu chào thầy rồi rời đi.

Rồi ngay lập tức gửi tin nhắn cho Kirisaki.

Nhưng tin nhắn không được 〝đã xem〟 ngay.

Tôi kiểm tra điện thoại hết lần này đến lần khác, nhưng không hề có hồi âm.

Cảm giác sốt ruột ngày càng dâng lên trong tôi, và khi đến giờ tan học──── điện thoại rung lên.

『Gặp nhau ở quê được không?』

Tin nhắn đó hiện lên trên điện thoại của tôi.

Tôi thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng rời khỏi trường.

◇◇◇

Quê nhà sau một năm rưỡi.

Tôi không hề có cảm giác hoài niệm với khung cảnh không hề thay đổi.

Có quá nhiều kỷ niệm cay đắng, nên tôi mới biến mất khỏi nơi này.

Vì vậy, tôi không nhìn ngang liếc dọc, vội vã đến nơi mà Kirisaki có lẽ đang ở đó.

Nơi tôi có thể nghĩ đến, cũng không nhiều.

Nếu là với Kirisaki, tôi chỉ nghĩ ra được một nơi duy nhất.

「……Chỉ có thể là nơi này thôi.」

Một công viên tiêu điều cách xa nhà ga.

Phải đi lên một con đường mòn trong rừng mới tới, nó hoang vắng đến mức có thể hiểu tại sao không có ai đến.

Khi đến nơi, một bóng người quen thuộc đang ngồi trên xích đu, ngước nhìn bầu trời.

Khi tôi lại gần, cậu ấy nhận ra, quay lại và mỉm cười.

「Yaho. Ritsu.」

「Yaho cái gì chứ. Trốn học à……」

「Ừm~」

Cậu ấy nói mà không hề có vẻ gì là hối lỗi, trông lại còn có chút vui vẻ.

Bằng chứng là điều đó cũng thể hiện qua tiếng lòng, từ cậu ấy, người mà bình thường tôi không nghe được, lại tuôn trào cảm xúc 『Vui quá vì cậu đã đến』.

「Chỉ nói là ở quê mà cậu cũng biết là ở đây à, giỏi thật.」

「Nơi có liên quan đến tớ và Kirisaki thì chỉ có ở đây hoặc lớp học thêm thôi chứ gì.」

「Vậy là cậu đã đến lớp học thêm à.」

「Không đi đâu. Cậu ghét chỗ đông người mà, đúng không? Cả tớ và Kirisaki đều vậy.」

「Ahaha. Đúng vậy. Chuẩn luôn…… Cậu hiểu rõ ghê.」

Kirisaki cười, vẻ vui mừng nhưng cũng có chút cô đơn.

Nhìn dáng vẻ thiếu sức sống đó, tôi lại nhớ đến cậu ấy của ngày xưa.

Một cô gái đang phân vân về con đường tương lai, không thể quyết định được hướng đi cho mình……

Tôi lấy tờ giấy thầy chủ nhiệm đưa, đặt lên đùi Kirisaki.

「Kirisaki, nghe nói cậu chưa nộp nguyện vọng tương lai à?」

「Bị lộ rồi à. Nhân tiện thì tớ cũng chưa đăng ký môn học đâu. Sát nút rồi nhỉ?」

「Đâu phải chuyện đáng tự hào đâu hảー? Mà này, có phiền muộn gì thì cứ nói đi chứ. Chúng ta đâu phải là quan hệ cần phải khách sáo.」

「……Có lẽ đúng là vậy. Với Ritsu, tớ là người quen biết lâu nhất ở trường này, cứ ngỡ là hiểu rõ lắm…… nhưng hóa ra lại chẳng biết gì cả.」

Cậu ấy ngước nhìn trời, tỏ thái độ tự giễu.

Không nhìn tôi, cứ mãi ngắm nhìn bầu trời.

「Quan hệ giữa tớ và Ritsu là gì nhỉ. Bạn bè? Cộng sự? Bạn thân? Hay là…… cái gì?」

「Sao thế, tự nhiên lại.」

「Tớ chỉ đang nghĩ xem nó là cái nào. Ít nhất thì tớ vẫn luôn nghĩ cậu là người mà tớ có thể thoải mái nói chuyện bất cứ điều gì. Cho nên Ritsu. Có một điều tớ muốn làm rõ.」

「Ừm?」

「──Chuyện cậu có bạn gái là nói dối, đúng không.」

「……Hửm?」

Bị những lời Kirisaki nói làm cho bối rối, tôi nghẹn lời.

Có lẽ thái độ đó của tôi đã khiến cậu ấy càng thêm chắc chắn.

Cậu ấy thở hắt ra một hơi dài, rồi làm mặt phụng phịu nhìn tôi.

Bị phát hiện ở đâu chứ…… Không nghĩ ra được manh mối nào cả.

Như để trả lời thắc mắc của tôi, cậu ấy bắt đầu nói, không hề che giấu thái độ không vui.

「Nhìn thái độ của Rurina là biết.」

「Thái độ?」

「Rurina rất để ý đến người khác đúng không? Một cô bé như vậy, dù là bạn bè đi nữa, cũng không đời nào lại giữ khoảng cách gần gũi đến thế. Nếu biết cậu có bạn gái, cậu ấy sẽ tự mình giữ khoảng cách. Nếu là Rurina thì sẽ vậy.」

Đúng như lời Kirisaki nói.

Khi biết tin đồn tôi có bạn gái, cậu ấy đã cố hết sức để giữ khoảng cách.

Luôn ưu tiên và để ý đến người khác hơn bản thân mình…… Kirisaki có lẽ đã hiểu được tính cách đó của Rurina qua những lần tiếp xúc.

Chính vì vậy, cậu ấy mới nghi ngờ thái độ gần đây của cô ấy, và rồi──đi đến kết luận chắc chắn.

「……Cậu không nghĩ là nên nói cho tớ biết sao? Điều đó làm tớ thấy buồn đấy.」

「Xin lỗi vì đã nói dối……」

「Không sao đâu. Tớ không thất vọng vì chuyện đó, và tớ cũng hiểu tính cách của Ritsu là muốn tạo ra một ranh giới bằng cách giả vờ có bạn gái mà.」

「Hahaha…… Đúng là không cãi vào đâu được.」

「Vậy, cậu không có ý định tìm bạn gái thật à?」

「Không. Hoàn toàn không có ý đó. Rắc rối thì xin miễn.」

「Vậy thì Ritsu, nếu không có ý định hẹn hò, tại sao lại không đẩy người ta ra xa?」

Câu hỏi đó khiến tim tôi đập mạnh.

Không thể nói dối, tôi thành thật trả lời.

「……Ở bên cậu rất thoải mái. Bầu không khí của Kirisaki……」

Bình thường, tôi không nghe thấy tiếng lòng từ cậu ấy.

Phần lớn là do tính cách của cậu ấy, nhưng đối với tôi, điều đó thật đáng mừng và biết ơn.

Không phải nghe hai giọng nói cùng lúc, khoảng cách với một cô gái luôn có chút giữ kẽ…… thật dễ chịu.

Nhưng đây…… có lẽ chỉ là suy nghĩ ích kỷ của riêng tôi.

「Vậy à. Ra là tớ đã trở thành chốn bình yên của Ritsu nhỉ.」

Kirisaki nói với vẻ hơi vui mừng, rồi khẽ đung đưa chiếc xích đu.

「Cậu còn nhớ không? Lúc chúng ta bắt đầu nói chuyện với nhau ấy.」

「Nhớ chứ. Đương nhiên rồi.」

「Ahaha. Tốt quá. Hoài niệm thật đấy~ nơi này. Cảm giác như chuyện xem pháo hoa đã từ rất lâu rồi.」

「Ừ, đúng vậy nhỉ.」

(……Cứ ngỡ là đã vứt bỏ rồi chứ. Cảm xúc này.)

Tiếng lòng đó vang lên.

Tôi và Kirisaki cùng ngước nhìn bầu trời đêm, rồi bắt đầu trò chuyện, hồi tưởng về những ngày xưa như thể đang ôn lại kỷ niệm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận