Shaberanai Kurusu-san Kok...
Yu Murasaki Yukiko Tadano
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 2

Chương 2.5: Chương đặc biệt: Quyết định mục tiêu mới

0 Bình luận - Độ dài: 1,163 từ - Cập nhật:

「Chào Kurusu. Em đến rồi à.」

Vừa bước vào phòng y tế, cô giáo ngầu như mọi khi đã ra đón tôi.

Cô đang ngồi vắt chéo chân, một tay cầm ly cà phê.

Cứ mỗi lần nhìn thấy cô như vậy... tôi lại thầm ao ước, giá mà mình cũng ngầu được như thế.

Tôi ngồi xuống cạnh cô, lấy chiếc tablet ra, gõ dòng chữ 【Chuyện hôm nay】 rồi đưa cho cô xem.

「Haha. Hôm nay trông em cũng vui vẻ quá nhỉ. Nào nào~, có chuyện gì cứ kể cô nghe xem nào.」

Căn phòng y tế mà tôi đã quen lui tới.

Ban đầu, tôi đến đây chủ yếu để xin lời khuyên, nhưng dạo gần đây thì lại toàn kể chuyện như thế này.

Chuyện có thêm bạn mới. Chuyện ở lớp. Chuyện học hành. Và cả, chuyện về Kaburagi-kun nữa.

Mỗi khi kể cho cô Mochizuki nghe, cô đều mỉm cười lắng nghe.

Cô lúc nào cũng dịu dàng. Trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng tôi lại được cô xoa đầu một cách mạnh bạo, cảm giác tuy hơi nhột nhưng rất vui.

「Kurusu này, dạo này em thế nào? Đã quen với lớp mới chưa?」

【Ngày nào cũng vui ạ】

「Haha! Thế thì tốt quá rồi.」

【Em đã nói chuyện được với nhiều người hơn rồi. Em sẽ cố gắng hơn nữa.】

「Kurusu chăm chỉ thật đấy. Cô cũng thấy vui lây cho em đó.」

Thấy cô cười, tôi cũng vui theo.

Đã vài tháng kể từ khi tôi chuyển trường. Ban đầu cũng có những chuyện không vui, nhưng giờ đây thì toàn là niềm vui.

Lên lớp mới rồi, lại càng vui hơn nữa.

Tất cả là nhờ có Kirisaki-san và Kaburagi-kun.

Tôi nghĩ chính nhờ sự giúp đỡ của hai cậu ấy mà mình mới có thể giao tiếp một cách trôi chảy như vậy.

Thế nên tôi cũng... phải cố gắng để đáp lại sự giúp đỡ của họ.

Không phải chỉ được cõng ẵm, dắt tay, mà phải là người có thể sánh bước kề bên.

──Bằng hữu bền lâu.

Đó là mục tiêu tôi muốn hướng tới, là hình mẫu tình bạn lý tưởng trong tôi.

Trước đây tôi đã nói với Kaburagi-kun rồi... nhưng tôi cảm thấy mình vẫn chưa đạt được đến đó.

Bởi vì... tôi vẫn còn dựa dẫm vào cậu ấy quá nhiều.

Mối quan hệ thầy trò tuy đã kết thúc, nhưng Kaburagi-kun vẫn luôn lo lắng cho tôi.

Tôi rất vui, và cũng muốn được dựa dẫm vào cậu ấy... nhưng tôi nghĩ, chỉ khi trở thành một mối quan hệ ngang bằng, chúng tôi mới thực sự là bạn bè.

Nên tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Bởi vì tôi cũng muốn cậu ấy nghĩ rằng, mình cũng là một người đáng để dựa dẫm...

「Kurusu? Em sao vậy?」

Hình như do mải mê suy nghĩ mà mặt tôi trông đáng sợ thì phải.

Cô giáo lo lắng ngó vào mặt tôi.

Tôi vội vàng gõ 【Không sao đâu ạ】, thế mà không hiểu sao cô lại dịu dàng xoa đầu tôi.

...Mình phải cẩn thận để không làm cô lo lắng mới được.

Trước khi lại im lặng chìm vào suy nghĩ, phải quan sát xung quanh mới được... Ừm, phải ghi nhớ kỹ điều này.

「Ghi nhớ à? Chà, em thì cứ bắt đầu từ bây giờ đi. Cứ từ từ tích lũy thật nhiều kinh nghiệm là được.」

【Em thật sự cảm ơn cô rất nhiều ạ】

「Cô chỉ là người trao cho em cơ hội ban đầu thôi. Người thực sự cố gắng chính là bản thân em đó, Kurusu à.」

Nụ cười rạng rỡ không chút ưu tư của cô trông giống hệt gương mặt người bạn mà tôi vô cùng yêu quý, khiến tôi bất giác nhìn cô không chớp mắt.

Quả nhiên họ là chị em có khác, ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau đến mức khiến tôi thấy hơi buồn cười.

「Hửm? Sao vậy? Mặt cô có gì lạ lắm sao??」

【Cách nói chuyện của cô y hệt cậu ấy ạ】

「Ahaha! Thì nói gì thì nói cô cũng là chị gái nó mà. Chẳng lẽ lại không có vài điểm giống nhau sao, dù muốn dù không.」

【Hai người thân thiết thật đấy, em ngưỡng mộ quá】

「Thôi đi thôi đi. Em trai cách biệt tuổi tác nhiều quá thì cũng như con nít cả thôi.」

【Một người mẹ tốt ạ】

「...Chắc là em đang khen cô đấy, nhưng sao cô thấy nó cứ không được xuôi tai cho lắm nhỉ...」

Cô giáo cười khổ một tiếng rồi uống cạn ly cà phê.

Cô mở cuốn sổ tay của mình ra, bắt đầu lật giở từng trang.

Giữa chừng, tay cô đang lật bỗng khựng lại.

「Này Kurusu. Hè này em có định đi "báo cáo" không?」

【Dạ có】

「Vậy à. Thế thì cô cũng sẽ đi cùng.」

【Cảm ơn cô ạ】

「Đừng khách sáo. Có hai người đi cùng thì lúc nào cũng tốt hơn là một mình mà.」

Cô nói rồi khẽ vỗ nhẹ lên đầu tôi.

Tôi ngước lên nhìn gương mặt cô, thấy cô đang cười rất nhẹ.

Thấy tôi cứ nhìn mình chăm chú, cô như muốn xua đi bầu không khí có phần tĩnh lặng, bèn ho nhẹ một tiếng "E hèm", rồi cất giọng "A~" như đang luyện thanh vậy.

Sau đó, cô nhìn lại gương mặt tôi một lần nữa.

「Này Kurusu. Em có thấy vui khi chuyển đến đây không?」

【Tuyệt vời nhất ạ】

「Vậy à. Thế là mục tiêu kết bạn của em đã thành hiện thực rồi nhỉ, vậy còn mục tiêu tiếp theo, em đã quyết định chưa?」

【Dạ. Em đã có mục tiêu tiếp theo rồi ạ.】

「Thế à! Vậy thì phải cố gắng hết mình để đạt được nó đấy nhé~」

Tôi gật đầu, nheo mắt nhìn ánh sáng hắt vào từ cửa sổ.

──Mỗi ngày đều là những chuỗi ngày rực rỡ và vui vẻ.

Vì vậy, mục tiêu tiếp theo của tôi là 【Trở nên thân thiết hơn nữa】.

Để làm được điều đó, tôi phải nỗ lực thật nhiều, để đuổi kịp bóng lưng đang ở phía rất xa kia.

Học tập này, các mối quan hệ này, và nhiều thứ khác nữa. Có thật nhiều việc phải làm nhỉ.

Đến khi làm được tất cả mọi thứ, một ngày nào đó khi tôi có thêm nhiều... sự tự tin hơn nữa, thì lúc đó...

「Hửm? Sao mặt em tự dưng đỏ bừng lên thế, có sao không đấy?」

Tôi giật mình, vội lắc đầu.

Xấu hổ quá đi mất... sao mình lại nghĩ đến ‘chuyện sau này’ cơ chứ.

Tôi khẽ thở hắt ra một hơi, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng.

Rồi, tôi tự vực dậy tinh thần, thầm nhủ: ‘Phải cố gắng để được cậu ấy công nhận mới được’.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận