Shaberanai Kurusu-san Kok...
Yu Murasaki Yukiko Tadano
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Lời bạt

0 Bình luận - Độ dài: 1,672 từ - Cập nhật:

「Dù khác lớp thì chúng mình vẫn là bạn tốt của nhau nha~!!」

「Ừm!」

Tôi cũng nghe thấy cuộc trò chuyện như thế khi đang rảo bước trên hành lang.

Hôm nay là lễ khai giảng năm hai.

Nói cách khác, đây là ngày lớp học của chúng tôi được phân chia lại.

Có lẽ vì thế mà hôm nay, tôi đã nhiều lần bắt gặp những người trao nhau những lời hẹn ước kiểu như vừa rồi.

...Trông thật bình yên làm sao.

Tôi đứng từ hành lang nhìn về phía lớp học của Kurusu.

Kể từ sau vụ đó, hai cô bạn được Kurusu can ngăn vụ cãi vã lại càng tỏ ra thân thiết hơn.

Trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ ngổn ngang, những khúc mắc vẫn âm thầm cuộn sóng dưới bề mặt, nhưng vẻ ngoài thì lại là một bầu không khí vui vẻ hết mức có thể.

Đã thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp── có lẽ có thể nghĩ như vậy.

「Mà, như vậy cũng tốt rồi. Dù mối quan hệ có là giả tạo, nhưng nếu xem nó là thật thì nó chính là thật thôi」

Lẩm bẩm những lời đó, tôi thở dài.

Một hình dạng méo mó, xấu xí... Dù cảm nhận được những thứ sắp sửa tan vỡ, những ẩn khúc trong lòng, nhưng việc cố gắng duy trì bầu không khí〝vui vẻ〟có lẽ cũng không tệ đối với một tập thể lớp học.

Dù mơ hồ nhận ra, họ vẫn lựa ý mà tiếp tục duy trì.

Nhưng xã hội vốn dĩ là thế, vì không thể hiểu được lòng nhau nên chỉ đành tin tưởng.

Mà có khi, họ còn chẳng nghĩ đến những chuyện đó nữa.

Thôi thì, đôi khi không biết gì lại là hạnh phúc.

Tôi vừa nghĩ vẩn vơ, vừa đi về phía phòng y tế.

「Mà kể cũng lạ... Kurusu, chuyện quan trọng cậu ấy nói là gì nhỉ?」

Lý do tôi đến phòng y tế là vì được Kurusu gọi đến.

Không phải chỉ gọi đơn thuần mà là 『Chuyện quan trọng』, thành thử tôi lại thấy căng thẳng lạ thường.

Hay là mình nhìn nhầm nhỉ? Tôi đã nghĩ vậy, nhưng tin nhắn gửi đến điện thoại tôi rõ ràng đã viết như thế.

Khi đến nơi, Kurusu đã ở đó, trên tay cầm mấy bức thư.

Tôi chỉ thoáng nhìn thấy nội dung bên trong, nhưng có vẻ đó là thư của mấy cô bạn gái hồi đó, và Kurusu đang chăm chú đọc chúng.

「Tốt quá nhỉ. Cuối cùng cậu cũng có thể giao lưu với các bạn cùng lớp rồi」

【Vui lắm(……Không ngờ mình lại nhận được nhiều thư thế này…… Mình muốn nói chuyện với họ nữa)】

Cô ấy nhận ra giọng nói của tôi và phản ứng như vậy.

Có lẽ khóa đặc huấn nụ cười đã có kết quả, gương mặt cô không còn vô cảm nữa, dù vẫn còn chút gượng gạo nhưng cũng đã nở được một nụ cười.

Vì cảm nhận được sự tiến bộ từ nụ cười đó chăng mà trông cô có vẻ hơi đắc ý.

Kurusu muốn nghe cảm nhận từ tôi nên cứ nhìn tôi chằm chằm.

「Trông ổn đấy chứ」

【Thành quả của luyện tập(……Mình phải luyện tập nhiều hơn nữa, để có nụ cười tuyệt vời như Kaburagi-kun)】

Kurusu véo má mình, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm những lời trong bài tập luyện cười.

Nhưng. Giữa chừng, có lẽ cô ấy đã nhớ ra điều gì đó, vừa lẩm bẩm『Rượu whisky ngon tuyệ── A』thì vẻ mặt đột nhiên đanh lại.

「Sao thế Kurusu? Có chuyện gì à??」

【Tớ có chuyện muốn nói với Kaburagi-kun. Là một chuyện rất quan trọng(……Mình muốn nói một chuyện quan trọng)】

「……Hửm? Chuyện gì vậy?」

【Một tình cảm quan trọng(……Bây giờ, nếu không nói ra mình sẽ hối hận. Vì đã tốt nghiệp khóa đệ tử rồi nên mình muốn nói. Chính vì đã trở nên ngang hàng nên mới có thể nói ra)】

「Ể……?」

Ánh mắt Kurusu nhìn thẳng vào tôi.

Vẻ mặt nghiêm túc, như thể đã quyết tâm điều gì đó……

Bị ánh mắt ấy ép chặt, từ miệng tôi bật ra một tiếng kêu ngớ ngẩn.

……Tự dưng sao thế này.

Mà khoan, chuyện quan trọng lẽ nào lại là……?

Không lẽ tình huống này là tỏ tình──── Không không không, không đời nào!!

Cú đấm kép từ ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy cùng tiếng lòng bất ngờ ập đến khiến tâm trí tôi xáo động dữ dội.

……Không lẽ nào?

Việc cậu ấy không còn tự xưng là đệ tử nữa, là vì thế này... sao?

Hay là vì cậu ấy nghĩ rằng đệ tử và sư phụ thì không thể yêu đương được?

Đúng là, nếu vậy thì lý do cậu ấy muốn tốt nghiệp cũng trở nên dễ hiểu rồi, nhưng……

Khoan khoan! Nhưng tỏ tình vào lúc này, bình thường thì người ta phải tạo không khí này nọ rồi mới nói chứ!?

A…… nhưng mà, nếu là Kurusu thì có khi……

Tim tôi đập nhanh chưa từng thấy.

Nhanh đến mức đau nhói, axit dạ dày như muốn trào ngược lên cổ họng.

Làm sao đây……?

Từ trước đến nay, tôi luôn né tránh trước khi bị tỏ tình.

──Mình có bạn gái lớn tuổi hơn rồi.

Đó vốn là cách nói dối quen thuộc, là quy tắc bất di bất dịch của tôi để né tránh trước.

Nhưng Kurusu lại biết rằng〝tôi không có bạn gái〟.

Hơn nữa, việc trái tim rung động vì chuyện lần trước rồi nảy sinh tình cảm, sau đó bày tỏ nỗi lòng…… cũng là một kịch bản đã được định sẵn.

……Mình phải làm sao đây.

Dù có vắt óc suy nghĩ thế nào cũng không tìm ra lối thoát.

「N-Này…… Kurusu……?」

Nhìn Kurusu, tôi thấy mắt cô ấy ngấn lệ.

Đôi mắt tựa như mắt của một chú chó Chihuahua, vừa như van nài, lại vừa như khẩn cầu……

Ánh mắt đó gian xảo quá đấy……

Tôi thở hắt ra, nhìn lại gương mặt cô ấy.

Ánh mắt cô ấy đang thúc giục tôi quyết định──

(Xin hãy làm bạn với tớ... Mình muốn nói như vậy... nhưng mà. Huhu, có gì đó... bay vào mắt mình rồi. Nước mắt...)

「………………」

……Hụt hẫng.

Trong khoảnh khắc, tâm trạng tôi trở về con số『Không』.

Vâng.

Vậy à. Cũng phải thôi nhỉ.

Một người nghiêm túc đến ngốc nghếch như vậy làm sao có chuyện đột ngột chọn phương án hẹn hò được chứ……

Vậy là muốn trở thành bạn bè... à.

Cậu ấy cũng có nói mà nhỉ. Gì mà ngang hàng này nọ... haizz.

Hiểu lầm các kiểu... xấu hổ chết mất.

Tôi, người có thể đọc được suy nghĩ, lại cảm thấy ngượng ngùng khó tả trước những lời đó.

Tôi quay mặt đi, lẩm bẩm: “Kurusu này, cậu có biết không? Tình bạn ấy mà, một khi đã nói ra thành lời thì lại hóa rẻ rúng đấy.”

【Ý cậu là sao?】

「Thì đấy, bạn cùng lớp cũng vậy đúng không? Ngay cả những người trông thân thiết đến thế mà cũng trở nên như vậy. Cho nên, một mối quan hệ mà phải nói ra câu『Chúng ta là bạn mà』mới duy trì được thì, thật khó nói làm sao ấy」

Người ta thường nói, không nói ra lời thì không thể truyền đạt được.

Vì muốn có được sự an tâm hay sự chắc chắn, nên mới nghĩ rằng nói ra sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.

Vì vậy…… lời nói thật rẻ mạt. Dù cho đó không phải là sự thật.

Đối với tôi, lời nói chỉ là thứ hời hợt, chỉ có trái tim mới nói lên sự thật.

……Có lẽ vì thế mà tôi trở nên lạnh lùng chăng.

「Những mối quan hệ như thế, không cần nói cũng tự hiểu chứ nhỉ. Mà, đó chỉ là lý tưởng thôi」

Không cần nói ra mà cả hai đều hiểu được.

Một mối quan hệ mà cả hai đều thấu hiểu. Dù với tôi thì gần như không thể có được.

Trong lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ, Kurusu viết 【Tớ rất quý cậu. Tớ muốn làm bạn với cậu】 rồi mỉm cười toe toét.

Trong lòng thì lại đang vênh mặt đắc ý『Nếu nói ra thành lời mà rẻ rúng, vậy thì mình viết ra』.

「……Haha. Gì thế này.」

Lời đề nghị muốn trở thành bạn bè mà cứ như tỏ tình đến một nửa vậy.

Hơn nữa, cái lý sự cùn của Kurusu……

Tôi thấy thật buồn cười nên bất giác bật cười.

(Ư…… Đừng cười mà)

Có lẽ cô ấy cũng thấy xấu hổ với những gì mình viết nên cúi gằm mặt, đỏ bừng.

「Cũng đúng. Với Kurusu thì có lẽ có thể nói như vậy」

Trước câu trả lời cộc lốc đó của tôi, Kurusu ngượng ngùng cười một cách vui sướng, rồi áp sát vào ngực tôi.

「……Kurusu?」

Mắt Kurusu hoe đỏ, ngước nhìn tôi.

Dáng vẻ đó, nếu chỉ nhìn vào tình huống thì hẳn sẽ nghĩ cô ấy đang muốn một nụ hôn……

Nhưng thực ra, chỉ là cô ấy quá vui mừng vì có được bạn bè, xúc động đến mức sắp khóc nên đang cố gắng che giấu mà thôi.

Biết được điều đó, tôi không hề hoảng hốt quá mức mà nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.

Cho đến khi cô ấy bình tĩnh lại, với tư cách là một『người bạn』, tôi sẽ ở bên cạnh.

Tôi đã nghĩ vậy. Nhưng tôi quyết định nói thêm một lời vì cô ấy.

「Người ta sẽ hiểu lầm đấy... nên cậu cẩn thận chút.」

Chỉ có giọng nói của tôi cô đơn vang vọng trong phòng.

Hòa lẫn trong giọng nói ấy, tôi ngỡ như nghe thấy tiếng『THÍCH』từ Kurusu.

Là『like』hay là『love』đây.

Ngay cả tôi, người nghe được tiếng lòng──cũng không thể nào biết được.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận