Volume 6
Chương 7: Cô bạn thuở nhỏ tinh tường đến lạ cứ tấn công tới tấp
0 Bình luận - Độ dài: 7,457 từ - Cập nhật:
Tiếng chuông tan học vang lên, báo hiệu một trận chiến nữa trong ngày chính thức khai mạc.
Liếc qua đám bạn cùng lớp đang rôm rả, tôi──Amano Ryōta, nín thở lỉnh khỏi lớp học.
Vừa nhanh như cắt, vừa phải ngó trước dòm sau, tôi đi thẳng một mạch đến tủ giày.
Dĩ nhiên, tôi là người đến đầu tiên. Đang thở phào nhẹ nhõm vươn tay lấy giày thì… một giọng nói trong trẻo dội xuống.
「Hế lô, Ryōta-kun.」
「Ặc…!?」
Vai tôi bất giác giật nảy lên, tôi từ từ quay đầu lại.
Xuất hiện từ sau tủ giày là một mỹ少女 đẹp đến sững sờ.
Nàng sở hữu một vẻ đẹp không giống người Nhật, vòng một cũng thuộc hàng có số má, thân hình thì miễn chê. Mái tóc bạch kim được cắt ngang vai khẽ lay động, lấp lánh như những sợi tơ. Tên nàng là Sasahara Koharu.
Koharu tung tăng bước lại gần, rồi nghiêng đầu một cái rõ xinh.
「Ryōta-kun, hôm nay câu lạc bộ Judo nghỉ nhỉ. Thế thì cùng về thôi.」
「Ơ, ờm thì… chuyện đó không được rồi, Koharu.」
Tôi cố gắng lựa lời, nói thật chậm.
Được một mỹ少女 rủ về chung. Hẳn là tình huống mà thằng con trai nào cũng ao ước.
Thế nhưng, tôi có lý do không thể nhận lời.
「Trưa nay tớ nói rồi mà, hôm nay tớ có chút việc bận. Nên là không về cùng cậu được──」
「Ừm, tớ biết mà.」
Koharu ngắt lời tôi, nở một nụ cười toe toét.
Một nụ cười vừa ngây thơ như trẻ con, lại vừa quyến rũ như người lớn, khiến người ta phải choáng váng. Vẻ đẹp trời phú của nàng càng thêm nổi bật, đủ sức hạ gục bất cứ gã trai tầm thường nào chỉ trong một nốt nhạc.
Ấy thế mà, tôi lại đang hồi hộp theo một nghĩa hoàn toàn khác.
Trong lúc tôi đang toát mồ hôi lạnh, cứng đờ cả người, Koharu thản nhiên nói tiếp.
「Hôm nay là ngày phát hành bộ manga hơi ecchi một chút mà cậu mong mãi đúng không? Cậu vừa muốn về nhà từ từ thưởng thức, vừa không muốn bị tớ bắt gặp, nên mới định cắt đuôi tớ chứ gì? Sai sao?」
「Ừ ĐÚNG ĐẤY, BỘ SAI À, KHỐN KIẾP!」
Tôi ôm đầu gào lên.
Đúng như lời Koharu, tôi đã định chuồn đi để đến hiệu sách.
Kế hoạch phá sản toàn tập, đường lui coi như bị chặn đứng.
Trước bộ dạng của tôi, Koharu chỉ khẽ nhún vai.
「Tớ có nói là sai đâu. Tuổi dậy thì mà, biết sao giờ.」
「Ý tớ là đừng có bóc trần người ta ra như thế! Cậu coi sự riêng tư của tớ là cái gì hả!?」
「Tớ thì chẳng bận tâm đâu.」
Koharu cười hiền lành.
Cứ tưởng thế là xong, ai ngờ nàng lại đỏ bừng má, khẽ liếc đi chỗ khác rồi nói──
「Kể cả nữ chính trong bộ manga ecchi đó có hơi giống tớ một chút… thì tớ cũng sẽ đủ tinh tế để nhắm mắt làm ngơ mà.」
「Cái tính đấy của cậu mới là thứ tớ ghét nhất đấyyyyy…!」
Tôi chỉ còn biết khuỵu gối, gục đầu chịu trận.
Cũng vừa lúc đó, những học sinh khác bắt đầu lác đác xuất hiện ở tủ giày, và không một ai bỏ lỡ cơ hội ném cho chúng tôi những ánh mắt ấm áp đến lạ thường.
「Lại chim chuột với nhau rồi kìa, hai đứa đó.」
「Sắp được công nhận là đặc sản của trường mình rồi đấy nhỉ?」
「Bao giờ hai đứa nó mới chính thức hẹn hò đây không biết.」
Khỏi phải nói, những lời bàn tán tự tung tự tác của đám người ngoài cuộc càng khiến tôi thêm chán nản.
Lũ này đứa nào đứa nấy, cứ làm như không phải chuyện của mình không bằng!
◇
Tôi và Koharu, có thể nói là bạn thuở nhỏ.
Lần đầu chúng tôi gặp nhau là hồi mẫu giáo. Cũng vào một ngày xuân ấm áp như thế này.
Khi tôi sang lớp bên cạnh chơi, Koharu đang ngồi đọc sách một mình. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào mái tóc bạch kim của nàng, tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc đó trông lấp lánh lạ thường.
Thế nên, lúc ấy tôi đã nghĩ rằng:
(Cô bé này xinh thật… cứ như công chúa vậy.)
Dĩ nhiên là tôi chẳng dại gì nói ra thành tiếng. Thế mà Koharu đột nhiên quay sang nhìn tôi.
Bị đôi mắt trong hơn cả bầu trời xanh kia nhìn chằm chằm, tim tôi tất nhiên là lỡ một nhịp. Nhưng rồi, một chuyện còn đáng kinh ngạc hơn đã xảy ra. Koharu mỉm cười và nói:
『Cảm ơn nha! Được khen giống công chúa, ngại quá đi à.』
『…Hả?』
Koharu tinh tường đến lạ.
Cứ như có siêu năng lực, chuyện gì nàng cũng đoán trúng phóc.
Chỉ cần liếc mắt một cái là đoán được suy nghĩ của đối phương, với nàng chỉ là chuyện muỗi. Từ thông tin chi tiết của người đó cho đến những bí mật muốn chôn giấu, tất cả đều bị nàng nhìn thấu.
Mẹ của con nhỏ đó là một nhà tâm lý học lâm sàng. Bà là một giảng viên nổi tiếng, đi diễn thuyết khắp nơi… nhưng không phải Koharu được thừa hưởng tài năng đó từ mẹ.
Những người thực sự đáng sợ là bố và ông của nó cơ.
Cả hai đều chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, nhưng trình của họ phải ở cấp độ yêu quái. Ngay lần đầu gặp mặt, cả hai đã dằn mặt tôi kiểu, 『Cháu là Ryōta-kun à. Chăm sóc Koharu nhà chú đến cuối đời nhé.』
Và tôi với Koharu, người mang trong mình dòng máu của những yêu quái đó, đã là một đôi oan gia ngõ hẹp.
Từ mẫu giáo, tiểu học, rồi cấp hai dĩ nhiên cũng học chung.
Cứ ngỡ lên cấp ba sẽ tách nhau ra, ai dè cả hai đứa đều đỗ nguyện vọng một vào trường Ootsuki.
Mùa xuân năm nay, chúng tôi nhập học, lại còn chung lớp, và mối quan hệ vẫn cứ tiếp diễn như cũ.
Việc đi song song về nhà thế này cũng đã thành một cảnh tượng thường ngày.
Trời vẫn chưa về chiều, không khí trong lành và khô ráo.
Hàng cây nhìn từ cửa sổ tàu điện cũng xanh um tươi tốt, một buổi chiều về thật sảng khoái. Những hành khách khác cũng đã tan học, tan làm, gương mặt ai cũng thoáng vẻ nhẹ nhõm.
Thế nhưng, tâm trạng tôi lại chẳng khá hơn chút nào.
Phản chiếu trên ô cửa kính là một khuôn mặt cau có hết mức. Vì tập tành ở câu lạc bộ nên trông tôi cũng đô con ra phết, thành ra càng thêm phần đáng sợ.
「Thôi nào, sao Ryōta-kun cứ cáu kỉnh thế?」
Bên cạnh tôi, Koharu cười tươi hỏi. Trông nàng có vẻ vui lắm.
Tôi lườm nhẹ Koharu, cất giọng trầm trầm.
「Chẳng phải cậu biết thừa lý do rồi sao?」
「Ừm. Biết thì biết, nhưng mà tớ không hiểu được.」
「Vậy thì để tớ nói cho mà hiểu.」
Tôi dừng bước, giơ thẳng ngón trỏ chỉ vào mặt Koharu.
「Đừng có đi soi mói gu của người khác! Đã soi rồi thì đừng có chỉ trích! Làm thế… nó lệch lạc con người tớ mất, hiểu không! Trả lại tuổi dậy thì trong sáng cho tớ đây…!」
「Tớ đã bảo là tớ không bận tâm rồi mà.」
「Nhưng tớ bận tâm!」
「Có sao đâu, cái bộ 『Tái sinh dị giới, chẳng cần bá đạo, chỉ cần sống bám một mỹ少女 tóc bạch kim để ngày ngày chim chuột』 ấy? Tớ thấy cũng thú vị mà.」
「Đừng có đọc to cái tựa đề ra như thể muốn xát thêm muối vào lòng người ta thế chứ…!」
Koharu vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như không.
Dường như việc bạn thuở nhỏ đi mua manga người lớn chẳng khiến nàng khó chịu chút nào. Nếu là một cô gái bình thường thì chắc đã chửi tôi té tát rồi, nhưng nàng thì có vẻ đã hoàn toàn chấp nhận nó.
Gào thét cũng mệt, tôi bèn rụt rè hỏi.
「Này cậu… rốt cuộc làm thế nào mà cậu biết về bộ manga đó vậy? Rõ ràng là tớ chẳng nói nửa lời, lịch sử web giới thiệu cũng xóa sạch rồi mà…」
「Cảm tính chăng? Tại có lần ở hiệu sách tớ thấy cậu liếc qua mấy cuốn của tác giả đó rồi.」
「Không bao giờ đi chơi với cậu nữa…」
Vừa gục ngã chán chường, tôi vừa dứt khoát tuyên bố.
「Tóm lại là con trai có nhiều chuyện lắm. Kệ tớ đi.」
「Không được đâu.」
Koharu nhẹ nhàng bước tới, rút ngắn khoảng cách mong manh giữa hai đứa.
Rồi nàng ghé môi vào tai tôi, thì thầm──
「Chỉ manga thôi, có thật sự đủ thỏa mãn không?」
「Hả…?」
Suy nghĩ của tôi đông cứng lại. Hay nói đúng hơn là đóng băng luôn rồi.
Nhìn sang thì thấy Koharu đang nheo mắt, nở một nụ cười mỉm.
Khác hẳn với nụ cười ngây thơ lúc nãy, biểu cảm này lại phảng phất nét quyến rũ của một tiểu quỷ.
Nàng khẽ dùng chiếc lưỡi đỏ hồng liếm môi, rồi tinh nghịch nói tiếp.
「Một mỹ少女 tóc bạch kim bằng xương bằng thịt đang ở ngay đây này? Chỉ cần Ryōta-kun có hứng thôi là… chuyện ấy, hay chuyện thế này, tớ đều làm cho cậu hết đó~」
「Ặc, hự…!?」
Lời mời gọi trắng trợn làm mặt tôi đỏ bừng lên trong nháy mắt.
Koharu dang rộng vòng tay, cười toe toét.
「Sao nào? Tớ thì lúc nào cũng sẵn sàng nghênh chiến đấy nhé.」
Từ thân hình nhỏ bé ấy lại tỏa ra một sự bao dung tựa Thánh Mẫu.
Trước một Koharu như vậy, tôi nuốt nước bọt ừng ực── rồi dứt khoát nói không.
「Không, không được! Xin kiếu!」
「Hả~? Lại thế nữa?」
Koharu kêu lên một tiếng chán chường, rồi bĩu môi ra vẻ dỗi hờn.
Nhân tiện, nàng còn đấm thùm thụp vào vai tôi mấy cái khá mạnh.
「Được một mỹ少女 thế này mời gọi, cậu là người hạnh phúc nhất thế giới rồi đấy biết không? Thành thật với lòng mình đi chứ, Ryōta-kun.」
「Ồn ào quá, không bao giờ xiêu lòng đâu. Nghe lời cậu thì mất hết cả sĩ diện đàn ông.」
Tôi trừng mắt, nói thẳng vào mặt Koharu.
「Với lại nhé! Tớ đối với cậu, cái đó… cũng chẳng thích thú gì đâu!」
「Ể… ngại quá đi. Đừng có hét lên giữa phố thế này là 『Tớ yêu cậu lắm!』 chứ, thiệt tình.」
「Cậu có cái tai kiểu gì vậy hả!?」
Cảm giác này còn tệ hơn cả đấm vào bị bông, giống như bị chính cái bị bông đó trói chặt tay chân lại vậy.
Vừa xoa xoa thái dương đang đau nhói, tôi vừa định tiếp tục phản đối.
「Vả lại cậu──」
「A, đợi chút.」
Thế nhưng, lời nói của tôi bị Koharu ngắt lại với vẻ mặt nghiêm nghị.
Ánh mắt nàng xuyên qua tôi, hướng về phía cuối toa tàu.
Giữa đám đông hành khách, có một người phụ nữ trẻ đang đứng. Đằng sau cô ấy là một người đàn ông trung niên mặc vest. Tôi có cảm giác khoảng cách của gã đàn ông hơi gần, nhưng nhìn qua thì cũng chỉ là một cảnh tượng thường thấy.
Ấy vậy mà Koharu vẫn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó, rồi buông một câu.
「Chị kia, hình như đang bị chụp lén dưới váy.」
「Thật luôn á…?」
「Ừm. Chắc chắn đấy.」
Koharu khẳng định chắc nịch.
Từ chỗ tôi, những hành khách khác như một bức tường che khuất tầm nhìn. Nhưng nếu Koharu đã nói vậy, thì chắc chắn là sự thật.
Koharu tinh tường đến lạ.
Thế nên, nàng cực kỳ giỏi trong việc nhận ra người đang gặp khó khăn.
Từ trước đến nay, nàng đã có thành tích phá vô số vụ án rồi.
Mà chính tôi ngày xưa cũng từng được con nhỏ này cứu một mạng── vừa nghĩ đến đó, Koharu đã nói với vẻ mặt sắc lẹm.
「Rồi, tình hình là thế… đi thôi, Ryōta-kun!」
「Rồi rồi. Vẫn như mọi khi chứ gì.」
Tôi khẽ xắn tay áo, lườm kẻ chụp lén (tạm thời).
Mỗi khi Koharu phát hiện ra chuyện bất thường và có khả năng xảy ra ẩu đả, tôi luôn là người đứng ra hứng mũi chịu sào.
Chó giữ nhà, trợ lý, hay vệ sĩ gì đó, chức danh của tôi đại loại là thế.
Koharu quay lại nhìn tôi, cười vui vẻ.
「Ehehe, cảm ơn nhé. Trông cậy cả vào cậu đấy, Ryōta-kun.」
「…Đừng bận tâm. Chuyên môn của ai người nấy làm thôi, với lại chúng ta là bạn thuở nhỏ mà.」
Tim tôi lại lỡ một nhịp trước nụ cười không chút ưu tư đó, tôi quay lưng về phía Koharu rồi đi thẳng đến chỗ gã khốn kia.
Miệng thì nói vậy thôi, chứ sự thật đúng như lời Koharu.
Tôi đã thích cô bạn thuở nhỏ này, ngay từ lần đầu gặp mặt. Thật chẳng muốn thừa nhận chút nào.
◇
Ngày hôm sau.
Trời vẫn còn sớm, tôi ra khỏi nhà như thường lệ. Vì có buổi tập sáng của câu lạc bộ.
Thế nên tôi không bao giờ đi học cùng Koharu. Hồi đầu, nàng cũng cố gắng dậy sớm để đi cùng tôi, nhưng rồi nhanh chóng bỏ cuộc. Con nhỏ đó từ xưa đã không ưa dậy sớm.
Vì lẽ đó, thời gian đến trường là khoảnh khắc quý giá để tôi tận hưởng sự tự do một mình.
Nhưng hôm đó lại có biến.
「Chào, Ryōta-kun. Lâu rồi không gặp.」
「…Vâng, chào chú.」
Lúc đi ngang qua nhà Koharu, tôi đụng mặt một tên yêu quái.
Sasahara Naoya-san… dĩ nhiên là Papa của Koharu. Vẻ ngoài của chú trông rất trẻ, cùng lắm cũng chỉ tầm hai mươi mấy. Nụ cười dễ mến rất hợp với con người hiền hòa của chú.
Có điều, nội tâm lại là một kẻ khó lường.
Tôi dĩ nhiên chẳng thèm che giấu sự cảnh giác tột độ của mình── dù gì thì, có giấu giếm gì với người này cũng vô ích── rồi hỏi Naoya-san bằng giọng trầm thấp.
「Có chuyện gì vậy ạ, chú đợi cháu à?」
「Không, chỉ là chú muốn nói chuyện với cháu một chút thôi.」
Naoya-san mỉm cười toe toét.
Cái vẻ mặt như nhìn thấu tất cả mọi thứ y hệt Koharu, khiến tôi cảm nhận rõ mồn một mối liên kết huyết thống giữa họ.
「Nghe nói cháu đã cứu một cô gái bị chụp lén nhỉ. Giỏi lắm.」
「Giỏi giang gì đâu ạ. Để hắn chạy mất rồi còn gì…」
Tôi thở dài đáp.
Sau đó, khi tôi định tóm gã chụp lén thì tàu vừa cập bến.
Gã đàn ông đã lợi dụng lúc hỗn loạn lên xuống tàu để tẩu thoát, thành ra không thể giao cho cảnh sát được.
Hăm hở xông vào thế mà cuối cùng lại thành ra một cái kết ngớ ngẩn.
Thế nhưng Naoya-san lại khúc khích cười.
「Vậy sao? Nhưng Koharu cảm kích lắm đấy. Con bé bảo, 『Nhờ có Ryōta-kun nên con mới giúp được chị ấy』.」
「Dạ, chắc đó là cái may trong rủi ạ…」
Người phụ nữ bị hại tuy không nhận ra, nhưng cô ấy đã khóc và cảm ơn tôi rối rít.
Tuy thủ phạm đã trốn thoát nhưng bằng chứng là chiếc máy ảnh đã được giữ lại và giao cho cảnh sát, nên ngày tên khốn đó bị bắt chắc cũng không còn xa.
「Thôi, chuyện đó để sau đi.」
Naoya-san nhẹ nhàng chuyển chủ đề.
Chắc từ đây mới là chuyện chính. Chú vẫn giữ nụ cười thường trực và nói.
「Nghe nói con bé nhà chú lại bị cháu cho ăn bơ à?」
「Vâng. Lại một lần nữa.」
「Cháu cũng cứng đầu thật đấy.」
Naoya-san lại khúc khích cười.
「Koharu đã nói được rồi mà, chú nghĩ cháu cứ nũng nịu một chút cũng chẳng sao đâu. Cháu thích con bé nhà chú từ xưa rồi còn gì?」
「Đúng vậy, cháu thích Koharu.」
Tôi đường hoàng tuyên bố điều đó trước mặt bố của cô gái mình thích.
Một hành động có độ khó cực cao, vậy mà tôi lại vượt qua một cách dễ dàng.
Bởi vì màn đối đáp này không biết đã là lần thứ bao nhiêu rồi.
Và câu phàn nàn tiếp theo cũng đã được định sẵn.
「Nhưng mà cậu ấy… Koharu có thích cháu quái đâu chứ!?」
「…Haizz.」
Naoya-san đáp lại một cách hờ hững. Đây cũng là phản ứng thường thấy.
Tôi gào lên, ôm đầu.
「Thôi được rồi, cháu hiểu mà! Chúng cháu chỉ là bạn thuở nhỏ, gần như là người nhà rồi… bảo cậu ấy coi cháu như người khác giới mới là sai chứ!」
「Nhưng mà cháu nghĩ xem, có ai lại rủ một đứa con trai mình không thích đi 『chim chuột』 không? Con bé nhà chú đâu phải đứa lẳng lơ như thế.」
「Là do cậu ấy đoán được cháu sẽ sợ hãi mà từ chối nên mới làm thế thôi. Cậu ấy thì thừa sức làm vậy.」
Trong đầu tôi hiện lên lời nói của Koharu ngày hôm qua.
『Một mỹ少女 tóc bạch kim bằng xương bằng thịt đang ở ngay đây này? Chỉ cần Ryōta-kun có hứng thôi là… chuyện ấy, hay chuyện thế này, tớ đều làm cho cậu hết đó~』
Và việc tôi không thể thuận theo, con nhỏ đó cũng đã tính toán cả rồi.
Tiểu quỷ gì chứ, đáng yêu quá rồi, phải là thứ gì đó đáng sợ hơn nhiều.
「Tình cảm của cháu cậu ấy biết tỏng cả rồi, nên chỉ đang trêu đùa cháu thôi! Đúng không, Naoya-san!?」
「Chà… chuyện đó thì từ miệng chú khó nói lắm, ừm.」
Naoya-san không hiểu sao lại nhẹ nhàng liếc đi chỗ khác.
Kể cả chuyện này cũng là một kịch bản quen thuộc.
Vừa liếc đi, chú vừa cười khổ một cách hoài niệm.
「Vợ chú ngày xưa cũng từng nổi khùng lên với chú vì mấy chuyện lằng nhằng… nhưng cháu thì lại lằng nhằng theo một kiểu khác nhỉ.」
「Ể, thật luôn ạ? Hai cô chú tình cảm thế cơ mà?」
「Hahaha, thật đấy. Ví dụ như──」
Ngay lúc Naoya-san vừa mở miệng, thì.
「Này Naoya-kun!?」
Cửa chính mở ra, một mỹ nhân tóc bạch kim ló đầu ra.
Sasahara Koyuki-san. Mẹ của Koharu.
Lần nào gặp cũng thấy cô đẹp đến kinh ngạc, và trẻ đến mức không ai nghĩ cô có con học cấp ba. Còn nhiều điều khác để khen ngợi vẻ đẹp của cô, nhưng nghĩ thêm nữa thì sợ Naoya-san nổi đoá nên thôi.
Tóm lại là Koyuki-san nhìn tôi và Naoya-san, rồi nheo mắt lại.
「Anh lại bắt nạt Ryōta-kun đấy à. Thôi đi nhé.」
「Em nói khó nghe quá. Anh chỉ đang đứng nói chuyện với bạn thuở nhỏ của con gái thôi mà.」
「Xạo quá đi. Thế nào cũng lại lôi chuyện Koharu ra chọc ghẹo thằng bé chứ gì.」
Koyuki-san phán một câu xanh rờn rồi cúi đầu về phía tôi.
「Xin lỗi cháu nhé, Ryōta-kun. Chồng với con gái nhà cô làm cháu phiền lòng nhiều rồi…」
「Koyuki-san…」
Trước cô ấy, tôi đấm ngực bình bịch và nói.
「Không sao đâu ạ. Nếu chỉ có thế này mà nản thì cháu đã không làm bạn thuở nhỏ của cậu ấy được đâu.」
「Thật sự xin lỗi cháu nhiều lắm…?」
Koyuki-san càng thêm áy náy, chau mày lại.
Bị Koharu xoay như chong chóng, bị Naoya-san trêu chọc, rồi Koyuki-san lại xin lỗi… kịch bản này đã trở thành một thông lệ. Quen biết nhau lâu rồi nên cũng chẳng còn lạ gì.
Lúc đó, tôi bỗng tò mò về lời Naoya-san vừa lẩm bẩm lúc nãy.
Nhân cơ hội này, tôi rụt rè hỏi Koyuki-san.
「À mà, cháu có nghe loáng thoáng… ngày xưa Koyuki-san cũng hay lằng nhằng lắm ạ? Cụ thể là như thế nào vậy cô?」
「Anh đã nói cái gì thế hả Naoya-kun!?」
「Chỉ là sự thật thôi mà.」
Bị quát mà Naoya-san vẫn tỉnh bơ nhún vai.
Koyuki-san chỉ biết ôm thái dương rên rỉ.
「Việc cô hay lằng nhằng, một phần cũng là do tính cách, nhưng… phần lớn là do người này đây. Cháu hiểu mà, đúng không.」
「Dạ, cháu cũng đoán được sơ sơ rồi… nhưng cụ thể thì sao ạ?」
「Em thử tưởng tượng bị người ta ghé vào tai thì thầm với cái vẻ mặt biết-tuốt xem: 『Anh biết mà, em có chửi rủa thế nào đi nữa thì tận sâu trong lòng vẫn thích anh lắm đúng không, ừm ừm』. Ai mà chẳng phát rồ lên chứ.」
「Gần như y hệt cháu luôn…」
Nếu tôi nhớ không lầm thì Naoya-san và Koyuki-san hẹn hò từ hồi cấp ba.
Cái cảm giác bị nói trúng tim đen vào đúng cái tuổi dậy thì ẩm ương nó khó chịu đến mức nào… chắc chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Thấy tôi tái mặt, Koyuki-san cười.
「Nhưng mà, gộp tất cả những thứ đó lại thì cô vẫn thấy may mắn vì đã gặp được anh ấy. Dù tức thật.」
「Cháu hoàn toàn đồng ý từ đầu đến cuối ạ.」
Tôi và Koyuki-san cùng gật đầu lia lịa.
Cảm giác như một tình đồng chí đã nảy mầm giữa hai chiến hữu.
Lúc đó, Naoya-san hiếm khi nhíu mày, vẻ mặt có chút khó chịu.
「Anh không muốn Koyuki thân với ai hơn nữa đâu. Vợ của anh mà.」
「Chẳng phải tại anh bắt nạt người ta trước sao.」
Koyuki-san lườm người chồng của mình.
Ngay lúc đó, từ cánh cửa đang mở, một cậu bé ló đầu ra. Trông cậu có nét gì đó giống Naoya-san.
Đây là em trai của Koharu, vừa vào tiểu học mùa xuân này.
「Mama ơi. Con đập rồi, véo rồi mà chị không dậy, làm sao giờ ạ?」
「Aizz, thôi được rồi… Đợi nhé, Tōya! Để Mama vào đánh thức chị cho!」
「Yo, Tōya. Chào buổi sáng.」
「A, chào buổi sáng.」
Tôi vẫy tay với Tōya, cậu bé ngượng ngùng cười rồi rụt vào trong.
Nhưng rồi ngay lập tức lại lén lút ló đầu ra ngoài, vẫy tay nhè nhẹ.
「Anh Ryōta cố gắng tập Judo nhé.」
「Cảm ơn em. Tōya đi học cũng cố gắng nhé.」
「Vâng! Tạm biệt anh!」
Nói rồi Tōya chạy biến vào trong, tiếng bước chân lạch bạch vang lên.
Ngoại hình giống Naoya-san, nhưng tính cách lại giống Koyuki-san, là một cậu bé nhút nhát.
Vừa đuổi theo con trai, Koyuki-san vừa giơ ngón trỏ chỉ vào chồng.
「Nghe cho rõ đây, anh mà còn lươn lẹo gì với Ryōta-kun nữa. Thì đừng hòng em cho hôn lần nào nữa đấy.」
「Thế thì gay go đấy. Anh biết rồi.」
Naoya-san giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng.
Tiễn vợ yêu vào trong nhà, chú quay lại nhìn tôi.
「Tình hình là thế đấy, chăm sóc Koharu giúp chú nhé?」
「Cháu sẽ cố gắng hết sức.」
Tôi cúi đầu chào Naoya-san rồi đi thẳng đến trường.
Sau buổi tập sáng, tôi vào lớp, và trong giờ sinh hoạt, giáo viên chủ nhiệm đã gọi tên tôi và Koharu ra khen ngợi. Hình như cảnh sát và người phụ nữ kia đã gọi điện thẳng đến trường để cảm ơn.
Đám bạn cùng lớp thì trầm trồ 「Tuyệt vờiii」, nhưng những đứa học chung cấp hai thì đã quen rồi nên phản ứng khá nhạt. Vì mới nhập học nên không khí trong lớp có sự chênh lệch lớn, nhưng chẳng bao lâu nữa thì vế sau sẽ trở thành mặc định thôi.
Dù sao thì cũng nhờ thế, Koharu vui vẻ cả ngày.
Tan học, nàng đợi tôi tập xong rồi rủ đi chơi.
Nơi nàng kéo tôi đến là một trung tâm thương mại gần ga. Koharu rất thích quán kem ở đó, và tôi cũng bị ép đi cùng.
「Ehehe, chúng ta được khen là lập công lớn đấy.」
「Ừ.」
Koharu khéo léo xử lý ly kem ba tầng, còn tôi thì giản dị với một tầng vani.
Xem ra đây là màn ăn mừng của nàng.
Nhìn Koharu cứ cười toe toét không ngớt, một câu hỏi nhỏ bắt đầu nảy mầm trong tôi. Ăn hết kem, tôi bèn hỏi.
「Chuyện đuổi cổ một tên chụp lén với cậu thì cũng là chuyện thường ngày ở huyện thôi mà. Bị khen có tí thế mà vui đến vậy à?」
Koharu chỉ cần liếc mắt một cái là biết tuốt.
Nói nàng là một thám tử gian lận cũng không ngoa.
Ví như, Sherlock Holmes mà bắt được một kẻ lừa đảo qua điện thoại thì liệu ông ta có vênh mặt tự đắc không?
Nghe vậy, Koharu ngơ ngác đáp.
「Dĩ nhiên rồi. Vì hôm qua chị kia đã rất vui mà, đúng không?」
「Ừ thì, đúng là thế…」
「Hơn nữa, hôm qua còn được diệt trừ kẻ xấu cùng Ryōta-kun nữa chứ, vui là phải rồi.」
Koharu cười tinh nghịch, rồi cố tình tựa vào người tôi.
Dĩ nhiên không quên kèm theo một ánh mắt ngước lên đầy quyến rũ.
「Cái này gọi là vợ chồng đồng lòng tát cạn biển Đông đó♡」
「Chỉ có cậu mới gọi một vụ án liên quan đến cảnh sát như thế thôi.」
Tôi dùng tay đẩy Koharu ra, rồi thở dài một hơi thật sâu.
「Nhưng mà cậu vẫn không thay đổi gì nhỉ.」
「Không thay đổi là sao?」
「Kiểu như nhân vật chính, hay là anh hùng ấy…」
Tôi lẩm bẩm nói.
Chắc có người sẽ nghĩ tôi đang nói nhăng nói cuội gì với một cô bạn thuở nhỏ xinh đẹp, nhưng Koharu không hề trêu chọc mà lắng nghe tôi nói. Chắc vì nàng đã nhìn thấu tâm tư của tôi từ lâu rồi.
Koharu cười gượng, khẽ cúi đầu.
「Cậu vẫn còn để tâm đến chuyện hồi đó à. Xin lỗi nhé, nếu tớ tìm thấy sớm hơn thì Ryōta-kun đã không bị thương rồi.」
「Không phải thế. Nhờ có cậu mà tớ mới được cứu.」
Chuyện xảy ra cách đây khoảng mười năm.
Khi ấy, tôi và Koharu vừa mới lên tiểu học, đã cùng nhau đến một ngọn núi trong chuyến dã ngoại.
Tôi hồi đó còn là một thằng nhóc nghịch ngợm và ngốc nghếch hơn bây giờ nhiều, đã chán ngấy cái bãi cỏ chẳng có gì đặc biệt. Thế là tôi lờ đi lời dặn của thầy cô, rủ rê đám bạn bè, chui qua hàng rào cấm và tiến vào núi.
Lấy cớ là thám hiểm, chúng tôi tìm những loài cây và côn trùng lạ, chơi đuổi bắt──chúng tôi đã quậy tưng bừng trong núi, và rồi lạc đường một cách dễ dàng.
Khi nhận ra thì trời đã về chiều, xung quanh bắt đầu nhá nhem tối.
Lúc đó chúng tôi mới biết mình đã làm một việc ngu ngốc, nhưng đã quá muộn, không tìm thấy đường về, và dù có gào thét kêu cứu bao nhiêu cũng không có tiếng trả lời. Lúc đó, tôi đã thật sự nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được về nhà nữa.
Mọi người đều khóc thút thít, và tôi, kẻ tự cho mình là thủ lĩnh, cũng sắp khóc đến nơi.
Tôi bị ngã, đầu gối trầy xước, khắp người đầy bùn đất và máu. Vừa đau, vừa sợ, vừa cô đơn, tôi chỉ muốn có ai đó đến cứu mình.
Đúng lúc đó, bụi cây phía sau lưng tôi xào xạc.
Hay là gấu… trong lúc chúng tôi đang hoảng loạn, người xuất hiện trước mặt lại là Koharu.
Koharu còn lấm lem bùn đất hơn cả chúng tôi, nhưng nàng vẫn mỉm cười và nói.
『Đúng là ở đây rồi!』
『Ko-Koharu…?』
『Ừm. Koharu đến cứu cậu đây, Ryōta-kun!』
Nói một cách dứt khoát, Koharu chìa tay ra cho tôi.
Trong ngọn núi đang dần chìm vào bóng đêm, bàn tay nhỏ bé ấy lại tỏa sáng như mặt trời.
Sau đó, dưới sự dẫn đường của Koharu, chúng tôi đã an toàn trở về bãi cỏ ban đầu. Dĩ nhiên là bị người lớn mắng cho một trận, và Koharu cũng bị mắng cùng.
Sau này nghe lại, Koharu đã suy luận ra vị trí của chúng tôi từ dấu chân và các manh mối khác rồi đuổi theo.
Sau vụ đó, Koharu đã trở thành một huyền thoại thám tử trong thế hệ của chúng tôi.
Và chính tôi, cũng là một trong những người ngưỡng mộ vị thám tử đó.
「Lúc đó cậu ngầu thật sự. Từ ngày hôm đó, cậu đã luôn là anh hùng của tớ.」
「Ryōta-kun…」
Koharu im lặng lắng nghe câu chuyện đó.
Thế nhưng, ngay khi câu chuyện kết thúc, nàng lại làm mặt xị ra.
「Thế nên cậu mới nghĩ là tớ không hề thích cậu, đúng không? Vì tớ là anh hùng à?」
「Hự… cậu nghe được chuyện sáng nay à.」
Xem ra nàng đã nằm trong chăn và nghe lén cuộc nói chuyện của tôi với Naoya-san.
Tôi định cứ thế mà thừa nhận luôn, nhưng Koharu đã ra đòn trước.
Nàng sát lại gần, ném cho tôi một ánh mắt hờn dỗi như trẻ con.
「Papa cũng nói rồi, nhưng mà tớ không đời nào làm thế này với một đứa con trai mà tớ chẳng thích đâu nhé?」
「…Chẳng qua là cậu biết thừa tớ sẽ sợ mà né nên mới trêu thôi chứ gì.」
「Gì chứ, sao lại nói thế.」
Koharu bĩu môi, vẻ mặt khó chịu.
Nàng cứ thế hơi cúi đầu, rồi lẩm bẩm──
「Dù có đọc được suy nghĩ đi nữa, tớ cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi? Bị người mình thích nghĩ như thế… sốc lắm chứ.」
「Ko-Koharu…」
Nhìn khuôn mặt đượm buồn đó, tôi nuốt nước bọt ừng ực.
Người mình thích.
Được cô gái mình thầm thương trộm nhớ gọi như vậy, thằng con trai nào mà không rung động chứ.
(Lẽ nào… đây là thật sự có cơ hội rồi sao…?)
Ngay khi tôi vừa nhen nhóm một tia hy vọng mong manh──
「…Phụt.」
Koharu bật cười thành tiếng.
Rồi nàng cứ thế ôm bụng cười ngặt nghẽo. Trong mắt thậm chí còn rưng rưng nước mắt.
「Hahaha, cách tiếp cận này cũng hiệu quả phết nhỉ. Để tớ tham khảo cho những lần sau.」
「CẬU──ĐẤY──NHÉ──…!」
Tôi chỉ biết run rẩy bờ vai. Tim tôi đập thình thịch như vừa chạy nước rút.
Xem ra tôi đã bị cho vào tròng hoàn toàn rồi.
「Trêu đùa tình cảm trong sáng của tớ vui lắm à!?」
「Vì làm thế thì trong đầu Ryōta-kun sẽ toàn là tớ thôi, đúng không?」
Koharu nói mà chẳng hề thấy áy náy, rồi nở một nụ cười cực kỳ ngây thơ.
「Tớ thấy vui lắm đó.」
「Đấy, rõ ràng là không thích gì hết, chỉ coi tớ là đồ chơi thôi chứ gì!」
「Tớ đâu có nói đến mức đó.」
Koharu vẫn cứ cười tủm tỉm.
Tiểu quỷ gì chứ, ngọt ngào quá. Đây phải là Đại Ma Vương rồi.
Tôi dồn hết nỗi uất hận dồn nén bấy lâu, giơ tay tuyên chiến.
「Tớ tức rồi nhé! Tiện đây hiệu sách cũng gần… tớ sẽ đi mua bộ manga ecchi mỹ少女 tóc bạch kim kia, rồi đọc ngay trước mặt cậu! Cậu cứ đọc suy nghĩ của tớ lúc tưởng tượng ra cậu để làm ‘nguyên liệu’ đi, rồi cậu cũng quằn quại theo cho vui!」
「Hự, đúng là chuyện đó nghe có hơi xấu hổ một chút, nhưng… người chịu sát thương lớn hơn là Ryōta-kun chứ không phải tớ à?」
「Đây là kế sách thí tốt giữ xe đấy! Cứ ngồi yên đó mà đợi đi!」
「Vâng vâng. Nhanh lên nhé~」
Để lại Koharu đang mỉm cười vẫy tay, tôi vội vã rời khỏi quán kem.
Hiệu sách nằm ở tầng trên của trung tâm thương mại, ngay sau khi lên thang cuốn.
Mua được thứ mình cần, tôi lập tức bình tĩnh lại.
Thứ ập đến là một cảm giác xấu hổ tột độ.
Cầm chiếc túi đựng bộ manga ecchi, tôi tự hỏi.
「Mình đang làm cái quái gì vậy…?」
Hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của Koharu.
Thế nhưng bị trêu đùa đến mức này mà vẫn không thể ghét được, đúng là đã yêu vào thì yếu lòng đi hẳn.
「Làm thế nào để cậu ấy cũng để ý đến mình đây… hử?」
Trong lúc đang chán nản đủ đường, tôi bất chợt nhìn xuống khu vực dưới thang cuốn.
Koharu, người đáng lẽ đang đợi ở quán kem, lại đang tỏ ra hoảng hốt.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đang sải bước về phía nàng. Những tiếng chửi rủa như 「Hôm qua mày dám…!」 hay 「Dám làm tao bẽ mặt!」 vang vọng khắp trung tâm thương mại, khiến cả khu vực náo loạn.
Thấy vậy, tôi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Vừa lao xuống thang cuốn, nhảy một lúc mấy bậc, tôi đã thấy gã đàn ông vươn tay về phía Koharu.
Koharu giật mình sợ hãi, co rúm người lại, không thể trốn thoát.
Ánh mắt đẫm lệ của nàng giao với ánh mắt của tôi── tôi đạp mạnh xuống sàn, lao thẳng vào gã đàn ông.
「Mày làm cái gì bạn thuở nhỏ của tao đấy, THẰNG KHỐN!」
「Ựa…!?」
Gã đàn ông ngã sõng soài ra đất. Tôi khóa tay gã đang nằm sấp, rồi đè cả trọng lượng cơ thể lên lưng gã. Gã đàn ông chửi bới, giãy giụa, nhưng không thể thoát ra được. Thật may vì đã học võ.
Cuộc ẩu đả bất ngờ khiến khách hàng xôn xao, một nhân viên mặt cắt không còn giọt máu chạy đến.
「Qu-Quý khách! Có chuyện gì vậy ạ…!?」
「Tên này là kẻ chụp lén. Gọi bảo vệ và cảnh sát đi.」
「Hả…?」
Tôi lục túi áo vest của gã, lấy điện thoại ra để bảo toàn bằng chứng.
Ném nó cho nhân viên, gã đàn ông càng thêm tái mặt.
「Kh-Không phải! Tao không làm chuyện đó! Trả đây!」
「Ồ, vậy thì ra đồn mà khai báo nhé. Vụ của chị gái hôm qua đã báo án rồi… kiểm tra dữ liệu là biết ngay thôi.」
「Hự… ư.」
Nghe tôi nói một cách hống hách, gã đàn ông như đã chấp nhận số phận, gục đầu xuống.
Lúc đó bảo vệ mới kéo đến mấy người── và tôi cùng Koharu bị đưa đến văn phòng của trung tâm thương mại. Lại thêm một ngày đầy biến cố.
◇
Sau khi giải thích tình hình với người của trung tâm thương mại, rồi lại bị cảnh sát nhìn với ánh mắt 『Lại là hai đứa bây à』.
Phải một tiếng sau chúng tôi mới được thả.
Lúc đó trời đã tối hẳn, bầu trời là sự hòa quyện giữa màu đỏ rực và màu chàm. Những ngọn đèn đường được thắp sáng đều đặn, chiếu rọi những người đang vội vã về nhà.
Trên một chiếc ghế dài ở đại lộ, chúng tôi ngồi cạnh nhau.
「Ổn không?」
「Ừm…」
Koharu cúi gằm mặt, sắc mặt vẫn còn xanh xao.
Sau đó tôi mới biết, ngay khi vừa chia tay tôi, không biết do duyên số thế nào mà nàng lại đụng mặt tên chụp lén đã trốn thoát hôm qua. Hắn ta cay cú vì bị báo án, nên đã đến gây sự đúng vào lúc tôi phát hiện ra chuyện bất thường.
Đối phương đang nổi điên, lại là một người đàn ông trưởng thành, Koharu không thể làm gì được.
May mắn thay, vô số bằng chứng đã trở thành đòn quyết định, và thủ phạm đã bị tóm gọn. Kết thúc có hậu… nhưng vết thương lòng của Koharu thì sâu hơn thế.
Koharu nở một nụ cười gượng gạo, rồi lén lút nhìn tôi.
「Hơi sợ một chút… nhưng cảm ơn cậu đã đến cứu tớ ngay lập tức nhé, Ryōta-kun.」
「Không, đáng lẽ ra tớ không nên rời đi mới phải…」
Tôi chỉ biết lúng túng nói không thành lời.
Sắc mặt Koharu vẫn không khá hơn, cô tiểu quỷ thường ngày đã biến mất không dấu vết.
Lần đầu tiên tôi thấy Koharu yếu đuối thế này. Cứ như Diêm Vương đại đế đáng sợ bỗng dưG co lại thành một chú mèo con vậy… cảm giác là thế.
Koharu khẽ thở dài.
「Chán thật… tớ. Trước mặt Ryōta-kun, tớ đã muốn luôn tỏ ra thật ngầu. Vậy mà lại để cậu thấy bộ dạng thảm hại này.」
「Hả? Sao phải tỏ ra ngầu làm gì?」
「Vì Ryōta-kun thích tớ phiên bản anh hùng, đúng không?」
Ánh mắt nàng liếc lên, ẩn chứa một tia sáng như nhìn thấu mọi thứ.
「Sau vụ lạc trong núi đó, cậu đã bắt đầu học Judo vì muốn 『trở thành một anh hùng như Koharu』, và hình như cũng thích tớ hơn trước nữa. Thế nên tớ đã cố gắng diễn vai một kẻ mạnh luôn ung dung, để Ryōta-kun thích tớ hơn… vậy mà lớp mặt nạ lại bị lột ra mất rồi.」
「Koharu…」
Tôi nhớ lại lời Koharu nói ở quán kem.
『Dù có đọc được suy nghĩ đi nữa, tớ cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi?』
Có lẽ đó mới là lời thật lòng của Koharu.
Nếu vậy thì Koharu đã mắc một sai lầm lớn.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Koharu đang siết chặt trên đùi.
Bàn tay lạnh ngắt khẽ run, nhưng một lúc sau, như được truyền hơi ấm từ tôi, nó dần ấm trở lại. Khi tay Koharu đã hoàn toàn ấm áp và siết lại tay tôi, tôi mới nhẹ nhàng mở lời.
Nhìn thẳng vào mắt Koharu──
「Tớ không quan tâm cậu là ai đâu.」
「Ể.」
「Đúng là người tớ cảm kích là Koharu phiên bản anh hùng… nhưng dù là anh hùng, Đại Ma Vương, hay chỉ là một cô gái bình thường, tất cả những thứ đó gộp lại mới là cậu chứ.」
Koharu như một nàng công chúa hồi mẫu giáo.
Koharu đã cứu mạng tôi hồi tiểu học.
Và Koharu Đại Ma Vương chết tiệt đáng ghét của bây giờ.
Cô bạn thuở nhỏ đã cùng tôi trải qua phần lớn cuộc đời, dù là lúc nào, cũng là cô gái tôi yêu nhất.
「Dù cậu có là ai đi nữa, tớ vẫn rất yêu cậu. Cho nên, cái đó… đừng buồn nữa.」
「Ryōta-kun…」
Koharu ngây người một lúc, không nói nên lời.
Rồi dần dần, trên khuôn mặt ấy hiện lên── nụ cười tiểu quỷ như mọi khi.
「Dám đường hoàng tỏ tình với một cô gái mà mình nghĩ là không có cửa, can đảm thật đấy nhỉ?」
「Ồn ào quá. Với cậu thì mọi thứ đều bị nhìn thấu cả rồi, nên giờ có nói cũng thế thôi.」
Việc tôi yêu nàng say đắm đến mức nào, Koharu biết tỏng.
Vậy thì che đậy cũng vô ích.
Tôi hừ mũi một tiếng rồi tuôn ra một tràng những lời sến súa.
「Muốn bảo vệ người con gái mình yêu thì có gì sai à. Sau này có chuyện gì thì cứ dựa vào tớ, tớ tập luyện cũng là vì thế mà.」
「Fufu. Vậy thì, sau này tớ sẽ tiếp tục sử dụng cậu với tư cách là trợ lý nhé.」
Koharu dường như đã hoàn toàn lấy lại phong độ.
Nàng đứng dậy khỏi băng ghế, mỉm cười toe toét.
「Cảm ơn nhé. Tớ cũng thấy khá hơn rồi… chúng ta đi thôi. Bố mẹ tớ bảo sẽ đến đón đấy.」
「Rồi rồi. Biết rồi.」
Koharu quay lưng về phía tôi, bước đi một cách nhẹ nhàng.
Bóng lưng ấy như thể lời tỏ tình sống chết của tôi chưa từng tồn tại.
Tôi không mong một phản ứng thái quá, nhưng… quả thực có hơi sốc.
(Rốt cuộc thì con nhỏ này, vẫn chẳng nghĩ gì về mình cả… hử?)
Thế nhưng, lúc đó tôi chợt nhận ra một điều.
Tôi vội vàng đứng dậy, chạy đuổi theo Koharu.
Rồi tôi rụt rè gọi nàng từ phía sau──
「Này. Cho tớ hỏi chút được không, Koharu.」
「Ừm? Gì thế?」
「À thì…」
Tôi hơi ngập ngừng một chút, rồi thì thầm vào tai nàng.
「Tai cậu đỏ hết lên rồi kìa.」
「…!?」
Ngay khoảnh khắc đó, Koharu nhảy bật ra xa tôi.
Khuôn mặt quay về phía tôi, dưới ánh đèn đường, đã đỏ bừng không thể chối cãi.
Mắt nàng rơm rớm, chờ một lúc lâu cũng chỉ ú a ú ớ chứ không nói được một câu móc mỉa nào.
Đúng là bộ dạng của một con thú nhỏ bị dồn vào chân tường.
Đây cũng là lần đầu tôi thấy Koharu thế này.
Tôi nói ra một nghi vấn khác.
「Lẽ nào… lời tỏ tình của tớ lúc nãy, cũng có tác dụng phết nhỉ?」
「Kh-Không có chuyện đó đâu!」
Koharu hét lên bằng một giọng lạc đi.
Rồi nàng cố làm ra vẻ lạnh lùng, nhưng mặt vẫn đỏ như gấc, và nụ cười thì cứng đờ trông rất gượng ép. Dù vậy, Koharu vẫn cố gắng che đậy.
「Tớ biết là Ryōta-kun thích tớ, nhưng vì cậu hiếm khi nói thẳng ra như thế nên tớ hơi bất ngờ thôi. Đừng có nghĩ là chỉ với nhiêu đó mà tán được tớ nhé.」
「Vậy à, vậy à.」
Tôi gật gù, rồi cười nham hiểm.
「Thế thì, từ giờ ngày nào tớ cũng sẽ nói 『Tớ yêu cậu』 như vậy nhé.」
「Tại sao!? Uwa, mà người này còn nói thật nữa chứ…!」
Xem ra kỹ năng đọc tâm quen thuộc đã cho nàng biết quyết tâm của tôi.
Thấy Koharu toát mồ hôi lạnh lùi lại, tôi nắm lấy tay nàng nhìn chằm chằm, khiến khuôn mặt nàng càng thêm sắp khóc.
Thế cờ đã hoàn toàn đảo ngược.
Trong cơn phấn khích, miệng tôi bỗng trơn tru lạ thường.
「Vì nhiêu đó không tán được Koharu mà, đúng không? Vậy thì, tớ chỉ còn cách thử đi thử lại cho đến khi cậu thích tớ thôi.」
「Kh-Không, nhưng mà ngày nào cũng bị nói thế thì, chắc là dần dần cũng sẽ quen thôi…」
「Vậy thì tớ sẽ thêm cả 『Hôm nay cậu dễ thương quá』 hay 『Kiểu tóc đó hợp với cậu lắm』 vào nữa.」
「D-Dễ thươ…!?」
Một làn khói mờ ảo bốc lên từ đầu Koharu.
Trước Koharu đang đứng hình với khuôn mặt đỏ bừng, tôi mỉm cười tung đòn kết liễu.
「Vậy nên, từ giờ ngày nào tớ cũng sẽ tấn công tới tấp. Được chứ?」
「Dĩ nhiên là không được rồi! Cậu mà làm thế thì tớ sống sao nổi… Tớ cũng cần chuẩn bị tâm lý chứ bộ!?」
Koharu hất mạnh tay tôi ra, quay mặt đi và bước đi thật nhanh.
Thái độ thì có vẻ lạnh lùng… nhưng tình cảm toát ra từ tấm lưng ấy, ngay cả một người không có năng lực đặc biệt như tôi cũng hiểu được.
(Không phải không có cửa, mà là trúng tủ luôn rồi…!)
Tôi lại đuổi theo bóng lưng Koharu.
Cảm nhận được khuôn mặt mình đang giãn ra một cách ngốc nghếch, tôi không tài nào kiềm chế được.
Tôi cất giọng vui vẻ, hỏi nhẹ.
「Này này, Koharu. Koharu có… thích tớ không?」
「HẢ~!? TỚ ĐÃ NÓI TỪ RẤT LÂU RỒI MÀ!?」
Koharu với khuôn mặt đỏ bừng tức điên, giơ thẳng ngón trỏ về phía tôi.
「KHÔNG PHẢI LÀ SIÊU THÍCH THÌ ĐÃ CHẲNG BÁM LẤY CẬU NHƯ THẾ!」
Giữa thành phố đang dần về đêm, tiếng hét tựa như lời tỏ tình ấy vang lên thật lớn.
Hướng về phía chúng tôi──
「Rốt cuộc thì nội tâm con bé vẫn giống Koyuki thì phải.」
「Không đâu. Cái tính phiền phức đó là di truyền từ Naoya-kun đấy.」
「Anh chị thân nhau ghê nhỉ.」
Từ lúc nào, nhóm của Naoya-san đã đến và đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt vô cùng ấm áp.


0 Bình luận