Cuối cùng ngày cuối tuần được mong chờ mòn mỏi cũng đã đến, và Naoya giữ đúng lời hứa, tìm đến dinh thự nhà Shirogane.
Quà mang theo là một hộp bánh kem cậu mua trên đường. Đây là một tiệm bánh khá có tiếng trong vùng, lúc Naoya ghé vào thì khách cũng đang xếp hàng dài, nhưng cậu vẫn mua được món bánh mà người nào đó đã yêu cầu.
Cậu tươi cười trao chiếc hộp cho Koyuki, người đã ra tận cửa đón.
「Cảm ơn đã mời tớ nhé. Bánh kem như đã hứa đây.」
「Cảm ơn…」
Koyuki đón lấy hộp bánh với một tông giọng tụt hẳn xuống.
Cô nàng thậm chí còn chẳng thèm kiểm tra bên trong, chỉ thở dài một tiếng não nề. Trông cô cạn kiệt sinh lực y như một người đi làm bị bào mòn bởi công việc vậy.
Vừa cởi giày bước vào nhà, Naoya vừa buông lời trêu chọc cô nàng.
「Mặt mũi bí xị thế kia. Bạn trai đến ở qua đêm mà không vui à?」
「Chẳng phải Naoya-kun là người rõ lý do nhất sao.」
Ánh mắt sắc như diều hâu của cô lườm cậu một cái cháy mặt.
Thế nhưng, khí thế đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu, Koyuki ôm đầu khổ não.
「Cũng tại cái bài báo bị phanh phui hôm trước mà cả trường đều biết Naoya-kun sẽ đến nhà tớ ở lại đêm nay…! Kiểu gì thứ Hai tuần sau cũng lại bị trêu chọc cho coi!」
「Cậu cứ mặc kệ người ta đi là được mà.」
Naoya chỉ nhún vai đáp lại.
Kể từ khi bài báo đó xuất hiện, ánh mắt mọi người nhìn hai đứa ngày càng ấm áp đến lạ.
Bất kể là giáo viên hay học sinh, ai cũng nhìn họ với vẻ mặt đầy thiện chí kiểu “Hai đứa thân nhau ghê nhỉ”. Cái nhìn này còn chẳng giống dành cho một cặp vợ chồng mới cưới, mà gần với kiểu người ta nhìn một cặp vợ chồng già nổi tiếng trong khu phố hơn.
Dù có hơi nhột một chút, nhưng Naoya đã hoàn toàn quen với việc này.
Những ánh mắt ghen tị từ mấy cậu con trai khác cũng chỉ như một gia vị thú vị mà thôi.
Thế nhưng, có vẻ Koyuki vẫn chưa thể chấp nhận được. Cô vò đầu bứt tai, quằn quại trong đau khổ.
「Uưưư… phải chịu đựng cái trò tra tấn bằng sự xấu hổ này cho đến lúc tốt nghiệp thật là quá đáng mà…! Có phải kiếp trước tôi đã gây ra tội ác tày trời gì không cơ chứ…?」
「Nếu là chuyện đó thì chắc là tội lỗi của kiếp này đấy. Vì cậu đang phạm phải tội ác khiến anh đây mê mệt còn gì.」
「Ồn ào quá! Chính cái thái độ đó của cậu mới làm tôi bực mình đấy!」
Koyuki gầm gừ “Gràààà!”, lao vào tóm lấy cậu rồi sủa ăng ẳng.
Naoya chỉ mỉm cười đầy thích thú đón nhận tất cả──.
「Chị vẫn còn lải nhải à, Onee-chan.」
「Hở…?」
Một lời nhận xét lạnh như băng dội xuống.
Nhìn lại thì thấy Sakuya đang ló đầu ra từ phòng khách.
Cô bé liếc mắt ra hiệu đầy chán chường với Sunagimo dưới chân, rồi lắc đầu ngao ngán.
「Chị chấp nhận hiện thực đi. Miệng thì cứ nói này nói nọ, nhưng thật ra chị đã rất mong chờ Onii-sama đến ở lại mà, đúng không?」
「C… cái gì!? Làm gì có chuyện tớ mong chờ chứ!」
Koyuki đỏ bừng mặt chối bay chối biến, rồi hứ một tiếng quay đi.
「Chỉ là tối nay Papa và Mama đi vắng, nên tớ đành phải gọi cậu ta đến làm vệ sĩ thôi.」
「Dạo này gần đây có mấy vụ trộm đột nhập đúng không? Chắc ba mẹ cũng lo khi để hai chị em ở nhà một mình mà.」
「Chính là vậy đó. Ojīchan cũng về nước mất rồi.」
Ông ngoại của hai người, James, vừa mới trở về quê hương cách đây vài hôm.
Vốn dĩ ông ấy đang chuẩn bị hậu sự vì nghĩ mình sắp đất xa trời, nhưng hóa ra chẩn đoán về tuổi thọ còn lại chỉ là một trò bịp.
Hơn nữa, nghe đâu còn là do công ty đối thủ giật dây, nên có cả một núi vấn đề cần phải giải quyết.
「Ông ngoại cũng vất vả thật nhỉ. Mà, nghe nói bố tớ cũng sẽ giúp một tay, chắc ông sẽ sớm quay lại Nhật thôi, phải không?」
「Ông cũng định vậy đó. Mới thấy ông nhắn là mọi chuyện có vẻ sẽ xong nhanh thôi.」
「A ha ha, hòa bình là trên hết mà. Thôi, để tớ nhắn tin cho bố là sẽ ở lại đây đã. Cũng có vài chuyện cần báo cáo nữa.」
Vừa cười hiền hòa, cậu vừa nhanh tay soạn một tin nhắn cho ông Hōsuke trên điện thoại.
Sau khi gửi đi, cậu cho họ xem tin nhắn mà James đã gửi mấy hôm trước.
「À đúng rồi, chính ông ngoại cậu cũng nhờ tớ ‘chăm sóc các cháu giúp ông’ đấy. Xem ra ông vẫn lo lắng lắm.」
「Lúc đầu thì thù địch với Naoya-kun ra mặt, đúng là lật mặt nhanh như bánh tráng mà…」
Koyuki thở dài một hơi rõ to.
Cứ tưởng thế là xong, ai ngờ cô đột nhiên chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt Naoya, tuyên bố một cách cao ngạo.
「Tóm lại, việc tớ gọi Naoya-kun đến là để phòng hờ cho an toàn thôi. Là bất đắc dĩ. Nên, tớ không có mong chờ gì hết.」
「Ểêê. Thật không đó?」
Sakuya lập tức xen vào.
Cô bé đưa tay lên che miệng, bình thản vạch trần──.
「Nếu chị ghét bị đồn thổi, thì đáng lẽ ngay từ đầu chị nên nhờ Natsume-senpai hay ai đó cho ở nhờ mới phải. Việc chị không làm thế chẳng phải là vì chị đã ưu tiên việc ở lại cùng Onii-sama hơn cả việc bị mọi người trêu chọc hay sao. Em nói sai à?」
「Ưgh… N-nhưng nếu tớ đến ở nhà Yui-chan thì Sakuya sẽ ở nhà một mình còn gì. Tớ không phải là người chị bạc tình đến mức bỏ rơi em gái mình đâu.」
「Tiếc thật, nếu vậy thì em cũng sẽ nhờ bạn bè. Lối thoát đó của chị không dùng được đâu.」
「Ư ư ư ư ư ư…!」
Hoàn toàn bại trận trước cô em gái, Koyuki chỉ biết run lên bần bật với khuôn mặt đỏ bừng.
Trông cũng hơi tội nghiệp, nhưng cảnh này cũng dễ thương như mọi khi.
「Thôi nào, Sakuya-chan. Đừng bắt nạt Koyuki nữa, đến thế là được rồi.」
「Em thấy Onii-sama dễ dãi quá rồi đấy. Rõ ràng là chị ấy đang xấu hổ nên mới nói vậy, nhưng bị nói suốt thế anh không thấy khó chịu à?」
「Không, tại vì…」
Naoya gãi má cười khổ.
Đúng là nếu người ngoài nhìn vào, chắc sẽ thấy cậu đang bị Koyuki trút giận vô cớ.
Thế nhưng, Naoya lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
「Từ tối hôm qua Koyuki đã dọn dẹp khắp nơi, còn mang cả bộ futon trong phòng kiểu Nhật mà tớ sẽ ngủ ra phơi nắng nữa đúng không? Sáng nay thì mất bao nhiêu thời gian để chưng diện, rồi hình như còn đứng ngồi không yên ở cửa ra vào đợi tớ từ khoảng ba mươi phút trước… Nhận ra những điều đó, tớ lại thấm thía rằng mình đang được yêu thương biết bao.」
「Kíーー! Mấy chuyện đó thì phải giả vờ không biết mới là lịch sự chứ!」
「A ha ha, xin lỗi xin lỗi. Cái nơ cài tóc đó cũng là cái mới đúng không, hợp với cậu lắm đấy.」
「Hả…!? Ư, ư ư… Đ-đâu có, tớ đâu có dùng nó vì cậu chứ! Hứ!」
Cứ tưởng cô nàng sẽ túm cổ áo mình, ai dè cô lại luống cuống mân mê mái tóc, mặt đỏ bừng, rồi quay phắt đi như thể hờn dỗi cả thế giới.
Cả một chuỗi phản ứng thật hoàn hảo.
Nhờ đó mà Naoya lại càng cười toe toét đến tận mang tai.
Trước cặp đôi ngốc nghếch đó, Sakuya lặng lẽ giơ máy ảnh lên.
「Đúng là một màn Thân Mật đẳng cấp cao. Lần này lại có thể cung cấp tư liệu chất lượng cho sensei rồi.」
「Trời ạ, sao đứa nào cũng coi tôi là kho ý tưởng thế này…!」
Chắc lại nhớ đến bài báo hôm trước, Koyuki run bần bật với khuôn mặt đỏ như gấc.
Có vẻ cô vẫn chưa thể chấp nhận được việc bị người nhà coi như một tiết mục giải trí.
Dù sao thì đứng nói chuyện mãi cũng không hay, nên sau đó cả bọn được dẫn vào phòng khách.
Trà đã được chuẩn bị sẵn sàng──là loại trà mà Naoya từng nói là cậu thích, nên rõ ràng là do Koyuki chuẩn bị──cả ba người cùng nhau thưởng thức bữa trà chiều với món bánh kem vừa mua.
Ngay khi Naoya ngồi xuống ghế, Sunagimo liền nhảy phắt lên đùi cậu.
「Ư na~」
「Ồ, cảm ơn Sunagimo đã ra đón nhé.」
Cậu xoa đầu Sunagimo, chú mèo vừa cất tiếng chào cao vút, rồi tặng nó món quà đã mang theo.
「Tớ cũng có quà cho Sunagimo đây này. Đây, đồ chơi mới.」
「Ư nan!?」
Khi cậu lấy ra quả bóng mới toanh, mắt Sunagimo tròn xoe.
Chú mèo vờn quả bóng một lúc trên đùi Naoya, rồi lại đứng thẳng dậy và kêu to.
「Nan na na~n!」
「Ha ha ha, không cần cảm ơn đâu. Đây là lời nhờ vả của một người bạn quan trọng mà, là chuyện đương nhiên thôi.」
「Na~n…」
Sunagimo nghiêm mặt kêu khẽ, rồi nhảy tót khỏi đùi Naoya.
Nó đi thẳng đến chỗ Koyuki và kêu một tiếng với vẻ mặt nghiêm túc như đang thuyết giáo.
「Nan na nan.」
「Sao Sū-chan lại nhìn tớ với ánh mắt chân thành thế này… nó đang nói gì vậy?」
「‘Cô bắt được một con đực tốt đấy. Đừng để nó chạy mất.’ đó.」
「Đừng có mua chuộc thú cưng nhà tôi chứ!」
「Na~u!」
Koyuki nhăn mặt hết cỡ rồi ném quả bóng quà lưu niệm đi.
Sunagimo trợn tròn mắt, lao như tên bắn đuổi theo quả bóng.
Nhìn chú mèo cưng đang nô đùa, Sakuya gật gù.
「Sunagimo cũng quấn Onii-sama lắm rồi nhỉ. Có lẽ đã xem anh như một thành viên trong gia đình rồi.」
「Bạn trai mình được yêu mến thì cũng tốt nhưng… gần gũi quá mức thế này cũng thấy hơi phức tạp.」
「Thì cũng phải thôi, tớ cứ qua đây suốt mà.」
Naoya gãi má cười khổ.
Sunagimo vốn đã tỏ ra chào đón cậu ngay từ đầu, nhưng từ khi cả hai có thể giao tiếp được với nhau ở một mức độ nào đó, khoảng cách lại càng thu hẹp. Vốn dĩ tuần nào cậu cũng đến chơi, nên việc bị coi như người nhà cũng là đương nhiên.
Vừa giải thích như vậy, Naoya vừa khẽ cúi đầu.
「Tuy tớ hay qua đây chơi nhưng… ở lại qua đêm thì là lần đầu, hôm nay xin được làm phiền nhé.」
「Phư phư, điều đó còn tùy vào biểu hiện của cậu tối nay.」
Koyuki hếch mũi cười đầy thách thức.
「Đừng có nghĩ mình là khách mà được phục vụ tận tình nhé. Tối nay cậu chỉ là người thay thế cho vệ sĩ thôi.」
「Tất nhiên là tớ sẽ phụ giúp rồi. Hôm trước Koyuki cũng đã dọn phòng tắm nhà tớ còn gì.」
Mấy hôm trước, vì nhiều lý do mà Koyuki đã ở lại nhà Naoya.
Lúc đó, cô đã giúp cậu dọn dẹp phòng tắm và chuẩn bị bữa tối. Giờ là lúc cậu trả ơn.
「Trước mắt thì bữa tối cứ theo như đã hứa nhé. Lát nữa chúng ta cùng chuẩn bị.」
「Yeah! Phải làm một bữa thật hoành tráng vào nhé.」
「Cái đó?」
Trước ánh mắt tò mò của Sakuya, Koyuki cười một cách tinh nghịch.
「Phư phư phư, đợi làm xong rồi sẽ biết.」
「…Vậy à. Em sẽ mong chờ.」
Sakuya bình thản gật đầu, rồi khẽ nhấp một ngụm trà.
Sau khi thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô bé lại nhìn sang Naoya.
「Mà không phải như lúc nãy em nói đâu, nhưng thật sự là bây giờ em có thể đi ở nhờ nhà bạn được đấy? Em có làm phiền không?」
「Làm phiền gì chứ, đây là nhà của Sakuya-chan mà.」
Naoya chỉ biết nhún vai.
「Đây là cơ hội tốt để anh thân thiết hơn với em vợ tương lai, nên đừng bận tâm nhé. Ngược lại, anh thấy mình chen vào giữa hai chị em mới là lạc lõng ấy chứ…」
「Chuyện đó anh không cần để ý đâu. Đây giống như một vé VIP để em có thể quan sát Cặp đôi yêu thích của mình ở cự ly gần vậy.」
「Em vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ.」
Sakuya giơ máy ảnh lên một cách điệu nghệ. Vẫn là cô bé của ngày thường.
Nhìn cô em gái, Koyuki nheo mắt đầy chán chường.
「Dù gì cũng là một cậu con trai cùng tuổi đến ở lại qua đêm đó. Chị cứ nghĩ em sẽ phản ứng từ chối kịch liệt hơn cơ.」
「Tại vì Onii-sama đã giống như người thân trong nhà rồi mà.」
「Ừm, Papa và Mama cũng phản ứng y hệt… Đúng là gia đình mình mà.」
Koyuki ôm trán rên rỉ.
Có vẻ cả hai ông bà đều tin tưởng Naoya nên đã đồng ý ngay tắp lự.
(Chà, việc mình được gia đình cô ấy tin tưởng đúng là thuận lợi một cách bất thường mà…)
Bắt đầu từ Sakuya, Naoya đã nhanh chóng được tất cả thành viên nhà Shirogane yêu mến.
Bây giờ cậu đã hoàn toàn được đối xử như con rể.
Kể từ sau khi tổ chức đám cưới giả, cảm giác đó lại càng rõ rệt hơn.
Trái ngược với Naoya đang chìm trong suy tư, Sakuya tiếp tục nói với vẻ tinh nghịch.
「Hơn nữa, năm nay hai người đều phải thi đại học đúng không. Thời gian có thể cùng nhau đi chơi thế này cũng chẳng còn bao lâu nữa, nên phải tranh thủ tận hưởng cho đã.」
「T-thi cử à…」
「Ư ư… đừng nhắc đến chuyện đáng ghét đó chứ.」
「Em chỉ nói sự thật thôi.」
Trái ngược với hai người mặt xanh như tàu lá, Sakuya lại hếch mũi đắc ý.
Vì mới lên lớp 11 cách đây không lâu, nên với Sakuya, kỳ thi tuyển sinh chắc vẫn còn là chuyện ở tương lai xa xôi.
Nhưng với hai người trong cuộc là Naoya và Koyuki thì không thể như vậy được.
Họ ngao ngán nhìn nhau, rồi cùng thở dài một tiếng.
「Đúng là năm nay chắc cũng chẳng Hẹn hò được mấy nhỉ.」
「Có lớp học hè, chắc cũng không đi bơi, đi biển hay đi lễ hội được rồi… Đúng là một năm trống rỗng mà.」
「Ngay cả một học sinh ưu tú như Koyuki mà cũng ghét việc học hành tối mắt tối mũi à.」
「Chuyện đó là đương nhiên rồi. Haizz… mấy buổi tụ tập hội con gái với Yui-chan chắc cũng sẽ ít đi.」
Koyuki ỉu xìu buông thõng vai.
Gần đây cô mới hòa nhập được với nhóm các bạn nữ nên đã rất vui. Đúng lúc đó thì thử thách mang tên kỳ thi lại chắn ngang, nên tâm trạng cô lại càng nặng nề hơn.
Bản thân Naoya dĩ nhiên cũng có những suy nghĩ của riêng mình. Thật tiếc khi không thể tận hưởng tuổi thanh xuân với cô bạn gái mà mình vừa mới thành đôi, và áp lực phải đỗ đạt cũng đang đè nặng lên vai.
Naoya thở dài một tiếng, rồi châm chọc Sakuya một câu.
「Sakuya-chan nói vậy chứ năm sau cũng là người trong cuộc thôi. Chuẩn bị tinh thần đi là vừa.」
「Em biết rồi. Nhân tiện, Onii-sama định thi trường nào thế?」
「Ủa, anh chưa nói à?」
Cũng phải, cậu cũng chỉ mới quyết định trường nguyện vọng gần đây thôi.
Bản thân cậu đã phải đắn đo rất nhiều, và giáo viên chủ nhiệm còn nói rằng nếu không cố gắng hết sức thì sẽ rất khó khăn.
Dù vậy, cậu đã hạ quyết tâm. Vì thế, Naoya dõng dạc nói ra những lời đó.
「Cùng trường đại học với Koyuki.」
「Hể?」
Sakuya hiếm hoi mở to mắt ngạc nhiên.
Phản ứng đó khiến Naoya giật mình.
(A, có điềm chẳng lành rồi…)
Chỉ một phản ứng nhỏ nhoi đó thôi cũng đủ để cậu mường tượng ra diễn biến tiếp theo một cách rõ mồn một.
Nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại được.
Mặc cho Naoya đang bối rối, Sakuya dè dặt đặt câu hỏi.
「Cùng trường với Onee-chan… ý anh là trường A ở tỉnh bên cạnh ạ…?」
「Chuyện đó thì sao?」
Chỉ có Koyuki là vẫn bình tĩnh.
Nghiêng đầu thắc mắc nhìn cô em gái, Sakuya ngập ngừng nói tiếp.
「Nhưng mà, thành tích của Onii-sama chỉ ở mức trên trung bình của khối thôi đúng không ạ? Em nghĩ là hơi khó để vào được trường đó.」
「Sao em lại nói thẳng toẹt sự thật ra thế…」
Naoya chỉ biết gục đầu xuống vai.
Ngôi trường mà cả hai nhắm đến nằm ở tỉnh bên cạnh. Trường có rất nhiều khoa, cơ sở vật chất và hoạt động câu lạc bộ cũng rất phong phú. Đó là một môi trường rất tốt để học hỏi lĩnh vực mà họ quan tâm.
Tuy nhiên, đổi lại, trường đòi hỏi một mức điểm đầu vào thuộc hàng top trong khu vực.
Koyuki, người đứng đầu khối, hoàn toàn nằm trong vùng an toàn.
Ngược lại, với Naoya thì đó là một ngưỡng cửa khá cao.
「Đúng là mục tiêu còn xa, nhưng mà bố mẹ anh đều tốt nghiệp ở đó, và anh đã luôn được nghe kể về nó.」
Bố mẹ cậu đã gặp nhau ở trường đại học đó, và sau bao thăng trầm, họ đã kết hôn.
Lớn lên cùng những câu chuyện kỷ niệm ở trường đại học của bố mẹ, cậu đã mang trong mình một niềm ngưỡng mộ mơ hồ.
Và mục tiêu tương lai của cậu cũng đã được định hình một cách mơ hồ.
「Và, sau này anh muốn làm một công việc có thể gặp gỡ nhiều người. Trường đó có vẻ cũng có nhiều du học sinh, nên anh nghĩ trước hết cứ đi mở mang tầm mắt cũng là một ý hay.」
Có lẽ trở thành một nhân viên văn phòng đi khắp thế giới như ông Hōsuke cũng là một lựa chọn không tồi.
Đó là một giấc mơ không thể tưởng tượng được đối với con người yếm thế của cậu ngày xưa.
Naoya liếc nhìn Koyuki bên cạnh.
「Tất cả những điều này đều bắt nguồn từ việc anh gặp Koyuki và nhận ra ‘Con người thật thú vị…!’. Cảm ơn cậu nhé, Koyuki.」
「Rốt cuộc thì kẻ đã giải phóng Đại Ma Vương này chính là tôi à…」
Koyuki thở dài với vẻ mặt nghiêm trang.
Nhưng ngay sau đó, cô nắm chặt tay, dõng dạc nói lên quyết tâm của mình.
「Nhân tiện, tớ sẽ thi vào khoa tâm lý học của trường đó. Từ trước đến nay toàn bị Naoya-kun bắt nạt, nhưng nếu học hành đàng hoàng, chắc chắn tớ có thể trả đũa được một phen!」
「Cậu định đi học cách đối phó với bạn trai đấy à.」
「Không làm thế thì tớ không trị nổi cậu. Mà… kể cả không có cậu, thì đó cũng là lĩnh vực tớ có hứng thú thật.」
Koyuki hắng giọng một tiếng, rồi ngượng ngùng đan hai ngón tay vào nhau nói.
「Tớ là người không thẳng thắn, cũng đã gặp nhiều khó khăn, gây phiền phức cho người khác… nên tớ muốn giúp đỡ những bạn có cùng nỗi lo. Vì thế, tớ sẽ đi học về tâm lý.」
Vốn dĩ Koyuki không thích bản thân mình.
Nhưng từ khi gặp Naoya, cô đã dần thay đổi. Chính vì có kinh nghiệm đó, cô muốn chìa tay giúp đỡ những người bạn có cùng nỗi lo. Đó là ước mơ của Koyuki lúc này.
Những lời nói thẳng thắn của cô cho thấy một quyết tâm mãnh liệt.
「Cả hai người đều có mục tiêu rõ ràng nhỉ…」
Sakuya buột miệng nói.
Giọng điệu của cô bé vừa như than thở, vừa như ngạc nhiên. Cô bé cúi đầu im lặng suy nghĩ một lúc, rồi như thể chợt nhớ ra điều gì đó, cô nghiêng đầu hỏi.
「Nhưng với thành tích của Onee-chan thì chị có thể nhắm đến một trường đại học cao hơn mà? Chị chọn trường theo Onii-sama à?」
「Không phải đâu. Đại học nên được chọn dựa trên việc mình muốn học gì, chứ không phải là đi đâu.」
Koyuki lắc lắc ngón tay.
Vì thành tích xuất sắc, cô có rất nhiều lựa chọn về trường học. Vì thế, cô đã phải đắn đo rất nhiều về con đường tương lai.
「Nếu đi học quá xa nhà thì sẽ không tiện về thăm, nên tớ nghĩ khoảng cách này là vừa phải. Hơn nữa, với thành tích của tớ, nếu cố gắng thì có thể đỗ thủ khoa cũng nên.」
「Đối với tớ thì đó là chuyện trên mây rồi…」
Trái ngược hẳn với Naoya đang vật lộn để mong đỗ vớt.
Cảm nhận sự tàn khốc của sự chênh lệch, Naoya nói đùa.
「Thôi thì tóm lại là, cả hai đứa đều đã ảnh hưởng đến con đường tương lai của nhau đấy. Nhỉ, Koyuki.」
「Cũng đúng nhỉ. Đúng là duyên phận mà.」
Nhờ gặp Koyuki, Naoya đã biết được niềm vui khi kết giao với mọi người.
Nhờ gặp Naoya, Koyuki đã biết rằng con người có thể thay đổi.
Quyết định về con đường tương lai của họ cũng từ đó mà ra. Đúng là đời người không ai biết trước được điều gì.
「Vậy thì…」
Sakuya nuốt nước bọt ực một tiếng.
Cô bé nhìn chằm chằm vào mặt hai người ngồi đối diện, rồi lên tiếng với một áp lực kỳ lạ.
「Lên đại học rồi, hai người sẽ sống chung với nhau ngay lập tức à?」
「…………Hả?」
Ngay khoảnh khắc đó, Koyuki cứng đờ người.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm phòng khách nhà Shirogane. Chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của Sunagimo đang quậy tưng bừng với quả bóng. Có lẽ đã mệt, Sunagimo đột ngột dừng lại và kêu “nan”.
Ngay lúc đó──.
「S-s-s-sống chung á!?」
「Naun!?」
Koyuki bật dậy như lò xo, khiến Sunagimo giật mình chạy bán sống bán chết ra khỏi phòng khách.
Koyuki chỉ biết run lên bần bật với khuôn mặt đỏ bừng.
Nhìn người chị như vậy, Sakuya lạnh lùng bồi thêm một cú.
「Ủa, không phải à? Vậy thì, cưới luôn?」
「Đ-đ-đ-đâu có cái nào!」
Koyuki lắp bắp một hồi rồi mới hét lên một cách dứt khoát và ngồi phịch xuống.
Cô vừa dùng thìa khuấy cốc trà liên tục, vừa bực bội nói tiếp.
「Đúng là nói chuyện ngớ ngẩn. Đúng là nhà hơi xa nên chắc sẽ phải ở trọ, nhưng…」
Tính cả thời gian đi lại, cô chỉ có thể thuê một phòng gần trường và sống một mình.
Naoya cũng ở trong tình trạng y hệt.
「Nhưng mà sống chung ngay lập tức thì quá là vô liêm sỉ rồi. Lên đại học là để học, sao có thể mang tâm trạng phù phiếm đó được chứ.」
Koyuki lẩm bẩm.
Những gì cô nói đều là lý lẽ đúng đắn, nhưng má cô vẫn hây hây đỏ và nội tâm thì rõ ràng đang xao xuyến (Sống chung… sống chung à…)
Một lúc sau, có lẽ không thể ngồi yên được nữa, cô quay sang hỏi Naoya bên cạnh.
「Này, Naoya-kun cũng nghĩ vậy đúng không?」
「Ể?」
Naoya giật bắn mình.
Cậu biết thừa là sẽ bị hỏi, nhưng vẫn không thể giữ được bình tĩnh. Ánh mắt cậu đảo quanh, rồi lắp bắp gật đầu một cách mơ hồ.
「À, ừm, đúng vậy…」
「Ừm…?」
Tất nhiên, Koyuki nghi ngờ.
Cô nhíu mày, nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt diều hâu.
「Không lẽ nào, Naoya-kun… cậu… đang nghĩ đến chuyện sống chung với tôi khi lên đại học sao?」
「Thì, anh cũng có nghĩ đến chuyện đó, hoặc là không…」
「Cậu bị ngốc à!?」
Đó là một cú “tsukkomi” toàn lực.
Sunagimo vừa quay lại lén lút nhìn vào phòng khách đã vội vàng bỏ chạy lần nữa.
Sắc mặt Koyuki đã chuyển từ đỏ sang tím. Với khí thế đó, cô túm lấy cổ áo Naoya và lay mạnh.
「Cậu nghĩ việc học đại học là cái gì hả! Không chỉ vô liêm sỉ mà còn trái với đạo lý làm người nữa!」
「Không phải! Anh không phủ nhận là có ý đồ xấu… nhưng anh chỉ đơn giản là lo lắng thôi!」
Cậu là người đàn ông đã đi đến bước Đính hôn để có được một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc với Koyuki.
Tất nhiên là cậu rất hứng thú với việc sống chung. Được trông nom cô từ lúc chào buổi sáng đến lúc chúc ngủ ngon, được nói “Em đi nhé” và “Em về rồi”. Nghĩ thế nào cũng chỉ thấy hạnh phúc.
Tuy nhiên, lý do cậu muốn sống chung không chỉ có thế.
「Này nhé, cậu thử nghĩ xem. Koyuki có biết sống một mình là như thế nào không?」
「Đ-đương nhiên là biết rồi. Biết là sẽ vất vả nữa.」
「Đúng. Rất vất vả. Phải làm hết việc nhà, quản lý tiền nong cũng khó khăn. Nhưng vấn đề không chỉ có thế.」
Thực tế, Naoya cũng đã trải qua một chuỗi hỗn loạn khi mới bắt đầu sống một mình.
Dọn dẹp, giặt giũ, đi chợ, nấu ăn… những việc mà cậu tưởng đã quen khi phụ giúp bố mẹ, đến khi tự mình đảm đương tất cả lại trở nên vô cùng lúng túng.
Đúng là đó cũng là một thử thách của việc sống một mình.
Tuy nhiên, trường hợp của Koyuki còn có thêm một vấn đề nữa.
「Lên đại học rồi sẽ có những lúc về muộn đúng không. Một mình đi trên con đường tối tăm, rồi về một căn phòng không có ai… cậu không nghĩ có rất nhiều nguy hiểm rình rập sao?」
「Ư… nghe có vẻ hơi đáng sợ.」
Mặt Koyuki tối sầm lại.
Đối với một cô gái sống một mình, việc phòng chống tội phạm là không thể thiếu. Điều đó cho thấy tội phạm rất gần gũi với cuộc sống.
Để Koyuki ở trong một môi trường như vậy, Naoya không thể nào chịu đựng được.
「Với lại, sống một mình nghĩa là lúc nào cũng chỉ có một mình. Không có gia đình để trò chuyện, không có mèo để vuốt ve. Koyuki có chịu nổi không?」
「C-cô đơn…!」
Koyuki rên rỉ. Trông cô như bị một cú sốc lớn.
Cô rất thân với bố mẹ, và ở nhà thường có cả em gái và Sunagimo. Tức là, cô không quen với sự cô đơn khi ở nhà một mình. Phán đoán của Naoya đã đúng, Koyuki run rẩy với khuôn mặt tái mét.
Cô hiểu ra là tốt rồi. Naoya gật gù.
「Vì thế nên anh mới lo lắng cho việc Koyuki sống một mình. Nếu vậy, anh muốn ở bên cạnh để bảo vệ em. Em hiểu chưa?」
「Ư ư, em hiểu rồi nhưng… sống chung… sống chung thì hơi… nhưng mà sợ và cô đơn thì em không muốn…」
Koyuki chau mày suy nghĩ một lúc.
Sống một mình hoàn toàn thì có nhiều bất an. Nhưng sống chung với Naoya thì lại xấu hổ.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Koyuki đã đưa ra một kết luận.
「Vẫn là không được sống chung. Thay vào đó, Naoya-kun phải sống ở gần nhà tôi.」
「Ừm, thật ra anh cũng nghĩ đến phương án đó rồi.」
Dù bố mẹ cô có thoáng đến mấy, có thể cho cậu ở lại một đêm làm vệ sĩ, nhưng chắc chắn sẽ không đồng ý cho sống chung.
Vậy thì sống ở gần nhau là hợp lý nhất. Như vậy, những hôm về muộn cậu có thể đi đón cô, và nếu có chuyện gì cũng có thể chạy đến ngay lập tức.
Naoya cười tươi nói.
「Nếu có gián, anh sẽ vui vẻ đến diệt giúp em.」
「Ồ, cậu nói rồi đấy nhé? Dù là nửa đêm tôi cũng sẽ không nể nang mà gọi cậu qua đâu.」
Koyuki cũng nhếch mép cười đáp lại. Có vẻ phương án thỏa hiệp này đã thổi bay mọi lo lắng của cô.
Cô vui vẻ quay sang nói với em gái.
「Từ trước đến nay toàn phải nhờ Sakuya, nhưng từ năm sau sẽ có Naoya-kun lo rồi nhỉ.」
「…Nếu Onii-sama đỗ đã.」
「Đúng là vậy thật. Cậu phải đỗ đấy nhé, bây giờ tôi còn đang phải kèm cậu học đây này.」
「Tôi xin khắc cốt ghi tâm…」
Koyuki nghiêm mặt ra lệnh cho Naoya.
Lời của Sakuya quả thật rất đúng. Nếu không đỗ, thì đừng nói đến việc sống gần nhau, ngay cả cuộc sống sinh viên cũng chẳng thành hiện thực.
Bụng Naoya quặn đau.
Tuy nhiên, nguyên nhân không chỉ là áp lực thi cử.
(Sakuya-chan, tâm trạng của em ấy tụt hẳn đi rồi…)
Đó là từ khi cô bé biết hai người họ cùng nhắm đến một trường đại học.
Lông mày Sakuya nhíu lại vài milimet, và đôi mắt có chút u ám.
Vẻ mặt cô bé có phần hờn dỗi. Nhưng Naoya nhận ra rằng, đó chính là biểu cảm bực bội của cô khi phải đối mặt với cú sốc lớn nhất trong đời.
Thế là không khí trong phòng khách lạnh dần đi.
Chỉ có Koyuki là không nhận ra sự khác thường.
「Đại học à. Không biết sẽ kết bạn được với những người như thế nào nhỉ, giờ đã thấy háo hức rồi!」
Cô vừa mơ màng về cuộc sống mới, vừa bỏ miếng dâu tây cuối cùng của chiếc bánh vào miệng.
Liếc nhìn đồng hồ đã qua giữa trưa. Vẫn còn sớm để chuẩn bị bữa tối.
Koyuki vỗ tay, nhanh nhẹn ra chỉ thị.
「Yosh, để làm được điều đó, chúng ta cần phải học nhóm. Hai chị em mình sẽ dọn dẹp phòng khách, còn Naoya-kun thì nhờ cậu dọn phòng tắm nhé! Xong việc là chúng ta sẽ bắt đầu học hành nghiêm túc đấy!」
「Ờ, ừ. Anh biết rồi.」
Trong lúc Naoya dè dặt gật đầu, Sakuya vẫn im lặng nhìn cậu chằm chằm.
◇
Phòng tắm của nhà Shirogane là một bồn tắm bằng gỗ bách sang trọng.
Sàn nhà lát đá cẩm thạch, và phía sau tấm kính lớn là một khu vườn nhỏ mang phong cách cổ điển. Cậu từng nghe nói đây là thiết kế đặc biệt theo yêu cầu của ông Howard, người rất say mê văn hóa Nhật Bản, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được thấy tận mắt.
「Phòng tắm của lữ quán à…」
Vừa bị choáng ngợp bởi sức mạnh của nhà giàu, Naoya vừa rắc chất tẩy rửa và dùng miếng bọt biển cọ rửa.
Cậu vừa bồn chồn trước sự sang trọng của phòng tắm, vừa thấy chai dầu gội mà Koyuki đang dùng, và cảnh cô tắm gội bất giác hiện lên trong đầu. Có quá nhiều yếu tố gây mất tập trung.
Hơn nữa, điều khiến cậu lo lắng nhất là Sakuya.
Cậu có thể đọc được tâm trạng của cô bé như lòng bàn tay.
(Mình đã làm Sakuya-chan buồn lòng rồi, thật có lỗi quá…)
Cậu cố gắng gột rửa những cảm xúc phức tạp cùng với chất tẩy rửa.
Nhưng ngay cả khi nhìn những bọt xà phòng trôi xuống cống, lòng Naoya vẫn không thể thanh thản.
Vừa thở dài vừa quay lại phòng khách, cậu kiểm tra tin nhắn. Tin nhắn trả lời từ ông Hōsuke mà cậu vừa gửi đã đến.
『Hiểu rồi. Bên đó cứ để ba lo, con và Koyuki-san cứ cẩn thận nhé.』
『Cảm ơn ba. Mọi chuyện còn lại nhờ ba.』
Cậu nhanh chóng gửi lại một tin nhắn cảm ơn ngắn gọn.
Và ngay khi bước vào phòng khách.
「Kyaa~! Hoài niệm quá!」
「Hể?」
Tiếng reo vui của Koyuki chào đón cậu.
Cậu tò mò nhìn sang thì thấy hai chị em đang xem album ảnh. Trên bàn là một chồng sách dày cộp, tất cả đều được ghi ngày tháng bằng nét chữ của ông Howard. Đúng là phong cách của một người tỉ mỉ.
Naoya cười khổ, tham gia vào vòng tròn của hai chị em.
「Không phải hai người định dọn dẹp xong mới học bài à?」
「Ara, nghỉ ngơi cũng quan trọng mà. Naoya-kun cũng xem đi.」
Koyuki vênh mặt lên nói.
Nghe lời cô, cậu liếc nhìn vào album, thấy một Koyuki bé bỏng.
Một em bé sơ sinh đang say ngủ, và một Koyuki nhỏ tuổi đang ghé sát vào nhìn, một cảnh tượng thật đáng yêu. Koyuki bé nhỏ đang cười hạnh phúc, chọc chọc vào má em bé.
Koyuki mỉm cười nói tiếp.
「Là Sakuya lôi ra đấy. Hiếm khi con bé làm vậy.」
「Hee… Sakuya-chan à…」
「Vâng. Lâu rồi mới xem lại nên thấy hoài niệm quá.」
Sakuya bình thản gật đầu.
Vẫn là vẻ mặt vô cảm như thường lệ, nhưng trong ánh mắt đó, Naoya cảm nhận được một cái gai nhỏ.
Cậu giả vờ không nhận ra và cười một cách mơ hồ, Koyuki thì cười hiền hậu.
「Hình như đây là ngày đầu tiên gặp Sakuya nhỉ. Chị không nhớ rõ lắm, nhưng lúc đó chị đã rất vui vì ‘nhà mình có em bé!’」
「Em nghe nói lúc đó Onee-chan cứ quấn lấy em suốt ngày đêm.」
「Đúng đúng. Nên ảnh chụp hồi đó lúc nào cũng có hai đứa mình.」
Trong các bức ảnh khác, Koyuki cũng lúc thì chọc chọc em bé Sakuya, lúc thì cố gắng bế em, lúc nào cũng quấn quýt không rời. Bố mẹ họ cũng mỉm cười hiền hậu nhìn hai chị em, đúng là một cuốn album gia đình vô cùng đầm ấm.
Nhân tiện, cô bé mở một cuốn album khác và đưa cho chị gái.
「Nè, Onee-chan. Chị xem cái này đi.」
「Oa, cái này là khoảng mười năm trước nhỉ.」
Koyuki sáng mắt lên nhận lấy cuốn album.
Trong đó, hai chị em đã lớn hơn một chút, khoảng tầm tuổi mẫu giáo.
Họ mặc những chiếc váy trắng giống hệt nhau, trông như một cặp song sinh.
Tuy nhiên, một người thì cười toe toét giơ tay chữ V, còn người kia thì mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào người chị, nên rất dễ phân biệt ai là Koyuki và ai là Sakuya.
Phông nền là bầu trời trong xanh và bãi cát trắng.
「Chị nhớ rõ lắm, đây là lúc cả nhà đi Okinawa.」
「Đúng rồi. Onee-chan cứ nghĩ là biển Okinawa có rất nhiều cá heo và rùa biển, nên lúc ra biển không thấy đâu đã khóc um lên.」
「Em toàn nhớ những chuyện không đâu…」
「Muốn quên cũng không quên được.」
Trước vẻ mặt khó chịu của Koyuki, Sakuya chỉ khẽ gật đầu.
Rồi cô bé không nhìn chị gái nữa mà nhìn thẳng vào Naoya, bình thản và lặng lẽ tuyên bố.
「Kể từ khi em sinh ra đến nay đã mười sáu năm, em luôn ở bên cạnh dõi theo Onee-chan. Em là người hiểu rõ Onee-chan nhất.」
「Sao em lại nói những chuyện hiển nhiên thế?」
Koyuki chỉ ngơ ngác nghiêng đầu.
Naoya, người đã hiểu ra ý đồ, chỉ biết toát mồ hôi lạnh.
(B-bị dằn mặt rồi…!)
Nhìn từ góc độ nào cũng thấy đây là một lời tuyên chiến với Naoya.
Kể từ khi biết hai người họ cùng nhắm đến một trường đại học, vẻ mặt của Sakuya đã u ám đi.
Nguyên nhân rất rõ ràng.
(Sakuya-chan, em ấy ghen tị với mình rồi? Vì em ấy nghĩ rằng mình sẽ bị cướp mất Koyuki sớm hơn dự tính…)
Tất nhiên là cô bé ủng hộ chuyện của Koyuki và Naoya.
Nhưng việc kết hôn vẫn còn là chuyện của tương lai xa. Cho đến lúc đó, cô bé vẫn có thể ở bên cạnh chị gái với tư cách là em gái… cô bé đã nghĩ như vậy, nhưng rồi lại nhận ra rằng chưa đầy một năm nữa, chị gái và Naoya sẽ bắt đầu cuộc sống mới của hai người.
Cảm thấy mình sắp bị cướp mất chị gái cũng là điều dễ hiểu.
Cậu hoàn toàn hiểu được lý do đó và cả cảm xúc của Sakuya.
Vì sự thật là cậu sẽ cướp đi người chị gái quan trọng của cô bé.
(Thôi thì, mình cũng đã nghĩ sớm muộn gì cũng có ngày này…)
Sakuya là một siscon chính hiệu.
Việc cô bé công nhận Naoya chẳng qua chỉ là vì mong muốn hạnh phúc cho Koyuki.
Và cũng vì cô bé có một sự an tâm rằng gia đình sẽ luôn ở bên nhau. Khi lợi thế đó bị phá vỡ, cảm xúc của cô bé dao động là điều tất nhiên.
Trước cuộc khủng hoảng lớn này, Naoya chỉ biết khẽ thở dài.
(Lúc này mà nổi nóng thì thật trẻ con. Cứ lơ đi một cách lịch lãm mới là đàn ông.)
Sakuya thì, nếu nói chuyện đàng hoàng sau, chắc chắn sẽ hiểu ra.
Tuy nhiên, trong lúc cậu đang hạ quyết tâm, cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.
Sunagimo không biết đã quay lại phòng khách từ lúc nào, nhưng có lẽ đã cảm nhận được không khí căng thẳng giữa hai người chủ của mình, nên nó giữ một khoảng cách nhất định và chỉ đứng quan sát.
Tất nhiên là Koyuki không thể nào nhận ra sự bất thường đó.
Cô lật giở các trang album và reo lên thích thú.
「Ara, đây là lúc tiểu học nhỉ.」
「Là lúc mình nhặt được Sunagimo.」
Sakuya liếc nhìn vào đó và gật gù.
Trong album là ảnh của một chú mèo gầy gò. Ánh mắt nó vô cùng sắc bén, bộ lông xơ xác và đầy lông rối. Nói thế này thì hơi quá, nhưng trông nó khá là tồi tàn.
Dù vậy, vẫn có chút phảng phất hình bóng của Sunagimo bây giờ.
「Hình như Sunagimo cũng là mèo bị bỏ rơi đúng không?」
「Đúng vậy. Nó gầy gò ốm yếu thế này này, trông như sắp chết đến nơi.」
Một ngày nọ, khi hai chị em đi chơi, họ phát hiện ra một chiếc hộp các-tông bẩn thỉu.
Khi mở chiếc hộp đang phát ra tiếng sột soạt, họ thấy bên trong là một chú mèo con. Còn có cả dòng chữ ‘Xin hãy ai đó nhận nuôi’ được viết cẩn thận.
Chú mèo con gầm gừ đầy cảnh giác, tuy nhỏ nhưng trông như một con thú dữ.
Sakuya khẽ thở dài.
「Em sợ quá nên không dám đến gần. Nhưng… Onee-chan thì khác.」
Koyuki đã chìa tay ra với chú mèo con đó và không ngần ngại mang nó về nhà.
Cô thuyết phục bố mẹ, đưa nó đến bệnh viện thú y, và từ đó luôn chăm sóc nó không quản ngày đêm.
Kết quả là, Sunagimo đã lớn lên khỏe mạnh và trở thành như bây giờ.
Sakuya nhìn vào mặt Koyuki và thì thầm.
「Lúc đó, em đã thật sự nghĩ Onee-chan rất tuyệt vời.」
「Đ-đâu có. Chỉ là Sū-chan ngoan thôi mà.」
Koyuki làm vẻ mặt lạnh lùng để che giấu sự ngượng ngùng, rồi gọi Sunagimo.
「Nè, Sū-chan?」
「Naun?」
Sunagimo kêu một tiếng rồi nhảy lên đùi Koyuki, ngoan ngoãn nằm ngửa ra.
Đó là một cảnh tượng cho thấy sự tin tưởng tuyệt đối.
Vừa vuốt ve chú mèo cưng của mình, Koyuki vừa nói một cách nũng nịu.
「Và, vì nó cứ nhắm vào món snack mề gà mà Papa đang ăn, nên chị đã đặt tên nó là Sunagimo. Đến giờ chị vẫn nghĩ đó là một cái tên cực kỳ dễ thương.」
「Đúng là Onee-chan. Con mắt nhìn của chị thật đáng kinh ngạc.」
「Ờ, ừm… Koyuki giỏi thật.」
Vì từ trước đến nay cậu vẫn luôn lơ đi cái gu đặt tên bí ẩn này, nên lần này Naoya cũng chỉ cười trừ cho qua. Sunagimo có vẻ thích cái tên này nên chỉ gật gù “na~n”.
(Tên con sau này phải bàn bạc kỹ lưỡng mới được… Ừm.)
Cậu lặng lẽ cất đi sự lo lắng sớm sủa của mình.
Trong lúc Naoya im lặng, Sakuya nhìn thẳng vào mắt Koyuki và nói.
「Vì thế nên em rất yêu Onee-chan. Vì chị có rất nhiều thứ mà em không có.」
「Ể, ể, sao tự dưng lại thế… hôm nay em cứ tấn công tới tấp thế.」
「Thỉnh thoảng cũng được mà.」
Trước sự lúng túng của Koyuki, Sakuya tựa đầu vào vai cô.
Rồi cô bé ngước mắt lên nhìn, nói bằng giọng nũng nịu──.
「Em rất hạnh phúc khi được làm em gái của Onee-chan. Chúng ta chỉ có hai chị em thôi, nên sau này cũng hãy luôn thân thiết với nhau nhé?」
「Sakuya…!」
Trước hành động dễ thương đến mức “thảo mai” của cô em gái, Koyuki đã bị hạ gục ngay lập tức.
Cô ôm chầm lấy Sakuya và dụi má vào.
「Chị cũng rất vui vì có em là em gái! Yêu em lắm!」
「Cảm ơn chị. Em cũng yêu chị lắm~」
Sakuya vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, giơ hai tay lên làm dấu V.
Đó rõ ràng là một lời tuyên bố chiến thắng.
「A ha ha… hai người thân nhau ghê nhỉ…」
Trước tình chị em thắm thiết, cảm giác bị ra rìa thật kinh khủng. Naoya chỉ biết cười gượng.
Bị khiêu khích đến mức này, lòng người ta tự nhiên sẽ nảy sinh ý muốn đối đầu.
Dù gì thì Naoya cũng yêu Koyuki không kém gì Sakuya.
Dù nghĩ rằng mình hơi trẻ con, cậu vẫn lật giở cuốn album trên bàn.
Trong đó là ảnh của hai chị em lúc khoảng mười tuổi.
「Đúng là thời nào hai người cũng dễ thương. Đúng là chị em mỹ nhân.」
「Phư phư, là tớ và Sakuya mà, đương nhiên rồi.」
Koyuki hất mặt lên đầy tự hào.
Thực tế là cả hai đều rất dễ thương.
Bức ảnh lần này là ở một khu du lịch nào đó, Sakuya đang nhẹ nhàng đưa khăn tay cho Koyuki đang khóc nức nở. Chỉ vào đó, Naoya mỉm cười nói.
「Lúc này Koyuki khóc vì xung quanh không có tuyết đúng không. Cậu cứ nghĩ là ở Hokkaido mùa hè cũng có tuyết rơi.」
「Ặc!? Sao cậu biết!?」
「Cảm giác thôi?」
Cậu có thể đoán được địa điểm từ phông nền, và với lối suy nghĩ của Koyuki thì hồi bé như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Vừa thản nhiên nói ra điều đó, cậu vừa mỉm cười với Sakuya vẫn đang được Koyuki ôm.
「Những gì Sakuya-chan biết về Koyuki mà anh không biết. Nhưng anh có thể biết được cả quá khứ, hiện tại và tương lai, bất kỳ Koyuki nào.」
「Hừm… cũng không tệ nhỉ, Onii-sama.」
Sakuya cũng mỉm cười nhẹ.
Những tia lửa điện xanh trắng bay xoẹt xoẹt giữa hai người.
Thế là Sunagimo lo lắng đến mức phải cựa mình kêu “na~n…”.
「Ể, xin lỗi một chút. Hình như hai người đang cố biến nó thành một câu chuyện cảm động… nhưng mà, vừa rồi nghe thấy sợ quá đi?」
Koyuki chỉ biết lùi lại và lẩm bẩm.
Thế là, bằng cách đáp trả lời khiêu chiến, cuộc chiến thầm lặng giữa Naoya và Sakuya đã bắt đầu.
Bữa tối, ba người cùng ăn lẩu phô mai. Họ nướng các loại nguyên liệu trên một chiếc đĩa nóng rồi nhúng vào sốt phô mai để ăn, một thực đơn giống như một bữa tiệc nhỏ.
Người lên kế hoạch là Koyuki. Ba người cùng nhau sơ chế nguyên liệu.
Họ còn khui cả nước ngọt, cả ba cùng nhau ăn uống vui vẻ, nhưng mà──.
「Nè Koyuki, tiếp theo em muốn ăn xúc xích đúng không. Anh đoán trước nên đã nướng sẵn rồi đây.」
「Onee-chan. Khoai tây bên này cũng nóng hổi ngon lắm này.」
「Không, để tớ tự ăn được mà… hai người nghĩ tớ là trẻ con mẫu giáo hay gì?」
Vì hai người họ chăm sóc cô quá mức, Koyuki chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc.
Sau khi dọn dẹp xong, hai chị em cùng nhau đi tắm.
「Lâu lắm rồi mới tắm cùng Onee-chan. Vui quá.」
「Rồi rồi, cảm ơn em đã kỳ lưng cho chị nhé. Mà… Naoya-kun đang chờ sẵn làm gì thế?」
「Anh không thể chăm sóc em trong phòng tắm được… nên ít nhất cũng để anh sấy tóc cho em. Nào, lại đây, Koyuki!」
「Gì vậy? Hôm nay cậu cứ chăm sóc tôi kỹ quá, hôm nay là ngày gì đặc biệt à?」
Trước sự chăm sóc tận tình của hai người, Koyuki lại càng nghi ngờ hơn.
Rồi đến tối, ba người tụ tập ở phòng kiểu Nhật.
Đây là phòng khách mà James đã dùng cho đến gần đây. Căn phòng này cũng phản ánh rõ rệt sở thích của ông Howard, trông như một căn phòng trong lữ quán. Trên tường có treo một bức tranh thư pháp.
Họ trải ba bộ futon ra đó và chuẩn bị đi ngủ.
Koyuki nằm phịch xuống giữa, rồi nhìn sang hai bên.
「Hôm nay hai người sao mà cứ nhõng nhẽo thế nhỉ?」
「A ha ha, chắc không bằng Sakuya-chan đâu.」
「Vâng. Không bằng Onii-sama đâu ạ.」
Koyuki ở giữa. Naoya và Sakuya ở hai bên, tạo thành một thế trận phòng thủ vững chắc.
Hai người họ vẫn đang gầm ghè nhau. Sunagimo có lẽ đã quen nên đã chui vào futon của Koyuki và ngủ ngon lành.
Koyuki không hề nhận ra không khí lạnh lẽo, cô cười tinh nghịch.
「Nhưng mà, trong Rom-com thì đây là một tình tiết khá phổ biến nhỉ.」
「Tình tiết phổ biến là sao?」
「Thì là, nhân vật chính đến nhà nữ chính ở lại, nhưng rồi lại bị em gái của nữ chính theo đuổi và rung động… kiểu vậy đó. Thấy sao?」
「Không có đâu.」
「Không đời nào.」
「T-trả lời ngay lập tức… cũng biết trước rồi mà.」
Trước vẻ mặt nghiêm túc của hai người, Koyuki chỉ biết lùi lại.
Rồi cô lại tỏ vẻ bực bội, lăn sang futon bên cạnh và véo má Naoya.
「Em gái tôi có gì không vừa lòng cậu chứ. Dễ thương như thế, chu đáo như thế… thỉnh thoảng có hơi mất kiểm soát nhưng tóm lại là không có đứa trẻ nào tốt hơn thế đâu.」
「Đừng có lấy lý do đó để dạy dỗ bạn trai chứ.」
Được khen thì còn được, chứ cậu không nghĩ mình đáng bị mắng.
Naoya vừa bị véo má vừa dứt khoát nói.
「Anh làm sao mà có hứng thú với cô gái nào khác ngoài Koyuki được chứ. Sakuya-chan dù gì cũng là em gái trên danh nghĩa, càng không có chuyện anh ra tay.」
「Em cũng tương tự. Onii-sama hoàn toàn không phải là đối tượng yêu đương của em. Vì anh ấy phiền phức lắm.」
「Haizz… hai người đúng là cá mè một lứa mà.」
Koyuki thở dài ngao ngán, rồi mỉm cười.
「Nhưng mà chị vui lắm. Chị muốn những người mà chị yêu quý sẽ hòa thuận với nhau.」
「…」
「…」
Trước câu nói đó, cả Naoya và Sakuya đều không nói nên lời.
(Cả ngày hôm nay, nói là hòa thuận thì cũng hòa thuận thật, nhưng mà…)
Thực tế thì họ đang ngấm ngầm tranh giành Koyuki. Nếu Koyuki biết được chắc sẽ chán nản lắm.
Trong lúc cả hai đang mang trong mình nỗi băn khoăn đó──.
RẦM, XOẠT XOẠT!
Bên ngoài cửa sổ──từ phía đường đột nhiên có tiếng động lớn. Sau đó là những tiếng quát tháo, và bên ngoài trở nên náo loạn. Ngay cả Sakuya thường ngày bình tĩnh cũng phải giật mình, cô vội vàng ngồi dậy trên futon.
「C-cái gì…?」
「K-không sao đâu, Sakuya! Onee-chan sẽ bảo vệ em!」
Koyuki ôm chầm lấy cô em gái.
Trái ngược với hai chị em đang sợ hãi, Naoya bình tĩnh liếc nhìn đồng hồ.
「A, đã đến giờ đó rồi à.」
Lúc đó là khoảng mười hai giờ đêm.
Đúng như dự đoán. Trước vẻ mặt căng thẳng của Koyuki và Sakuya, Naoya xua tay.
「Hai người không cần sợ đâu. Chỉ là tên trộm kia bị bắt thôi.」
「Hả…?」
Hai chị em đồng thanh chớp mắt.
Họ im lặng nhìn nhau, rồi Koyuki đại diện dè dặt lên tiếng.
「Trộm á, là cái vụ nhà hàng xóm bị trộm hôm trước…?」
「Đúng vậy. Hôm nay trên đường đến đây, tớ tình cờ thấy được tên thủ phạm.」
「Hả…?」
Tên đó giả vờ là người qua đường, nhưng không thể qua mắt được Naoya.
Hắn có vẻ đang tìm kiếm con mồi tiếp theo, nên cậu đã bí mật theo dõi động tĩnh.
「Và tớ đã đọc được hắn định nhắm vào đâu và khi nào, nên đã báo cho bố tớ. Ông ấy có quen biết với cảnh sát, nên đã báo giúp tớ.」
「Thế nên cảnh sát đã mai phục ở đây à…?」
「Ừm. Thông tin của bố tớ thì trăm phát trăm trúng nên được tin tưởng lắm.」
Thực tế, ông Hōsuke đã nhận được giấy khen của cảnh sát nhiều lần.
Việc đó nhanh hơn là Naoya trực tiếp báo cảnh sát.
「Tuy phải nhờ bố xử lý thì hơi xấu hổ, nhưng an toàn của các em là trên hết. Thế nên cứ yên tâm đi.」
「…Naoya-kun là nhân viên công ty bảo vệ hay gì thế?」
「Chỉ là một công dân lương thiện thôi.」
Trước ánh mắt nghi ngờ của Koyuki, Naoya bình thản đáp lại.
Cậu ngồi thẳng dậy và nói với Sakuya vẫn đang ngơ ngác.
「Chuyện là thế đó, Sakuya-chan.」
「Gì ạ…?」
Sakuya nhíu mày. Một không khí căng thẳng như của một đứa trẻ đang hờn dỗi tỏa ra, nhưng Naoya không quan tâm mà nói tiếp.
「Giống như từ trước đến nay em đã luôn trân trọng Koyuki, anh cũng sẽ trân trọng Koyuki như vậy. Bất kỳ mối đe dọa nào anh cũng sẽ loại bỏ. Vì thế, một lần nữa… anh muốn em công nhận anh.」
「…Vậy à.」
Khẽ thở dài một tiếng, Sakuya nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Koyuki.
Cô bé lắc đầu, rồi nở một nụ cười nhẹ.
「Em biết là vậy, nhưng quả nhiên là em không thể thắng được Onii-sama.」
「Làm gì có thắng thua gì chứ. Cả hai chúng ta đều rất yêu Koyuki mà.」
「Vâng. Nhưng, em đã thấy được quyết tâm của anh rồi.」
Sakuya mạnh mẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng đưa tay phải ra.
「Nếu là Onii-sama, em có thể yên tâm giao phó Onee-chan. Xin hãy chiếu cố cho ạ.」
「Ừ. Anh sẽ cố gắng hết sức.」
「…Em xin lỗi vì đã cạnh tranh với anh.」
「A ha ha, chúng ta đều như nhau cả mà.」
Khi Naoya nắm lấy tay cô, Sakuya cười khổ một cách áy náy. Đó là một biểu cảm hiếm thấy ở cô bé, nên Naoya cũng bật cười.
Những tia lửa điện bay xoẹt xoẹt đã biến mất, hai người đã trở lại như bình thường.
「Naoya-kun và Sakuya rốt cuộc là đã hiểu nhau chuyện gì thế nhỉ…?」
「Na~n…」
Koyuki vừa nghiêng đầu thắc mắc, vừa vuốt ve Sunagimo đang ngái ngủ.


0 Bình luận