Yatarato Sasshi no Ii Ore...
Fukada Sametarou Fuumi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 6

Chương 3: Chúng tôi chỉ là một cặp đôi hết sức bình thường thôi!

0 Bình luận - Độ dài: 9,918 từ - Cập nhật:

Sự cố ấy xảy ra vào khoảng một tháng sau khi chúng tôi lên năm ba.

「Haizz…… Mệt quá đi mất.」

Tan học, Koyuki lủi thủi một mình lê bước trên đường về. Vai cô rũ xuống, bước chân cũng nặng trĩu. Vô tình liếc qua tấm kính cửa sổ của một cửa hàng, cô thấy khuôn mặt thiểu não của chính mình phản chiếu trong đó.

Hôm nay, hiếm hoi lắm mới không có Naoya đi bên cạnh.

Vì Koyuki có việc bận nên đã để cậu về trước.

Chuyện đó thì chẳng có vấn đề gì. Dù là người yêu nhưng cũng đâu có nghĩa là phải kè kè bên nhau 24/7.

Koyuki dừng bước, thở dài một hơi não nề.

(Thiệt tình mà…… Hôm nay vì Naoya-kun mà mình khốn khổ đủ đường!)

Việc bận hôm nay của cô không gì khác chính là một buổi “hội con gái”.

Chỉ là một buổi tụ tập trong góc của một nhà hàng gia đình để buôn dưa lê bán dưa chuột mà thôi.

Có điều, hôm nay không chỉ có Yui và Emika, mà còn là một “đại hội con gái” quy mô lớn với sự tham gia của các bạn học khác lớp. Dù có hơi căng thẳng vì có nhiều bạn lần đầu nói chuyện, nhưng Koyuki vẫn quyết tâm tham gia với mong muốn được làm thân với họ.

Buổi tán gẫu giữa các cô gái vô cùng vui vẻ.

Cả hội cùng nhau chụm đầu vào một cuốn tạp chí thời trang, rồi lại thi nhau khoe thú cưng của mình.

Kết quả là, Koyuki đã trao đổi được thông tin liên lạc với cả những bạn mới nói chuyện lần đầu. Trong số đó, có một bạn cũng nuôi mèo giống cô, thậm chí họ còn hẹn nhau hôm nào đó sẽ đến nhà nhau chơi.

Đối với một người từng tự đào hố chôn mình trên con đường độc đạo cô đơn chỉ mới hơn một năm trước, đây có thể coi là một thành quả thắng lợi toàn diện. Đáng lẽ ra, cô phải ưỡn ngực đầy tự hào như một nữ sinh trung học sành điệu, vai phải ưỡn ra hiên ngang trên đường về mới phải.

Vậy mà Koyuki lại đang rã rời thế này đây.

Mọi chuyện bắt đầu từ giữa buổi hội con gái, khi một cô bạn đột nhiên nảy ra sáng kiến, mắt sáng rực lên và hỏi.

『Nhân tiện, Shirogane-san này. Cậu với bạn trai thẳng thắn mà nói thì sao rồi?』

『Hả, sao là sao cơ…… Ý cậu là gì?』

『Tất nhiên là đã “tiến” đến đâu rồi chứ còn gì nữa. Chắc mẩm ngày nào cũng chụt chụt rồi chứ gì?』

『HẢẢẢẢẢẢ!?』

Câu hỏi này khiến một người như Koyuki cũng phải chết điếng.

Chuyện Koyuki và Naoya đang hẹn hò thì cả lớp đều biết.

Thế nên cô cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị hỏi mấy chuyện kiểu này trong buổi hội con gái… nhưng cô không thể ngờ mình lại bị ném một “cú fastball” trời giáng như thế này.

Thấy Koyuki mắt tròn xoe, đơ người ra, đám con gái không hiểu đã nghĩ gì mà lại ra hiệu cho nhau với vẻ mặt “biết tỏng rồi nhé”.

『Đấy, xem ra hôn hít là chuyện thường ngày ở huyện rồi.』

『Bố cậu là người nước ngoài đúng không nhỉ? Quả nhiên khác biệt văn hóa ghê thật đó.』

『Không có chuyện đó! Mấy cậu đừng có mà đặt điều!』

Cứ cái đà này, họ sẽ bị biến thành một cặp đôi ngốc nghếch ngày nào cũng khóa môi cho xem.

Chỉ riêng chuyện đó là cô phải kiên quyết phủ nhận, thế nên Koyuki vừa thở dài vừa thú nhận.

『Đúng là hôn…… thì cũng có rồi. Nhưng không đến mức ngày nào cũng làm đâu. Thỉnh thoảng thôi, thỉnh thoảng ấy.』

『Ể, nhưng hai người còn đi du lịch chung với gia đình hai bên rồi mà? Lại còn nghe nói là được phụ huynh công nhận nữa chứ.』

『Chưa kể dạo trước còn tổ chức cả đám cưới rồi còn gì. Hôn hít chắc chỉ là chuyện muỗi thôi chứ gì?』

『Ặc, chuyện du lịch hay đám cưới chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi……』

『Thuận nước đẩy thuyền kiểu gì lạ vậy. Người bình thường không làm thế đâu.』

『Grừừừ…… Bọn tớ cũng có nỗi khổ riêng chứ bộ!』

Cô biết rõ rằng nếu nhìn lại con đường mà họ đã đi qua, sẽ có không ít điểm kỳ quặc.

Bản thân Naoya đã là một người có cá tính cực mạnh rồi, nên việc cuộc sống của họ đầy rẫy sóng gió cũng là điều khó tránh khỏi.

Dù vậy, ai nói ngả nói nghiêng, họ vẫn là một cặp đôi học sinh trung học đúng nghĩa. Để giải tỏa hiểu lầm của mọi người, cô hít một hơi thật sâu rồi bình thản nói.

『Tớ biết là có nhiều lời đồn đại, nhưng thực tế thì bọn tớ đang hẹn hò một cách rất chừng mực. Về điểm này thì không khác gì các cặp đôi bình thường đâu.』

『Hể, bất ngờ thật đó.』

Xem ra tạm thời họ đã tin rồi.

Koyuki thở phào nhẹ nhõm, đưa ly nước cam lên miệng, nhưng──.

『Cứ tưởng hai người đã “tiến” xa hơn cả hôn rồi cơ.』

『PHỤTTTTT!?』

Cô phun hết ngụm nước cam vừa uống ra ngoài.

Một ít lọt vào khí quản khiến cô ho sặc sụa muốn chết đi sống lại.

Dù ngây thơ đến mấy, Koyuki cũng biết sau nụ hôn là thứ gì đang chờ đợi. Nói cách khác, chính là những “chuyện người lớn” ấy.

(Bọn họ nghĩ mình là một cặp đôi “lão luyện” đã kinh qua đủ thứ “chuyện ấy” rồi áááá!?)

Mặt cô nóng bừng như có lửa đốt, máu dồn lên não khiến đầu óc quay cuồng. Trước lời vu khống quá sức vô lý này, cô đập bàn đánh rầm một cái và phản kháng kịch liệt.

『Bọn tớ là học sinh trung học đó!? Sao có chuyện đó được chứ!』

『Ể, nhưng bạn của tớ có kinh nghiệm rồi đấy.』

『Thiệt hả!?』

Câu trả lời thản nhiên đó khiến cô choáng váng.

Hơn cả hôn là thế giới của người lớn──cô đã luôn nghĩ như vậy, nên nhất thời khó mà tin được.

Vậy mà những cô bạn khác cũng gật gù đồng tình một cách dễ dàng, 「À, bạn tớ cũng có đứa như thế」.

May hay rủi là ở đây không có ai đã có kinh nghiệm, nhưng dường như mọi người đều coi đó là chuyện bình thường.

『Ừm, chắc là trường hợp hiếm thôi nhưng hóa ra cũng có kha khá đó. Nên bọn tớ mới nghĩ Shirogane-san và cậu ấy chắc cũng phải hôn nhau mỗi ngày… Ủa Shirogane-san!?』

『Khụụụ……』

『Á!? Shirogane-san không sao chứ!?』

『Nước! Chị uống nước đi ạ…!』

Tất cả mọi người đều hốt hoảng chăm sóc cho Koyuki, người suýt nữa đã ngất đi vì quá tải dung lượng não.

Sau đó, tuy mọi người đã xin lỗi nhưng cô vẫn cảm thấy ấm ức.

Từ lúc chia tay đến giờ, đôi mày cô vẫn chưa hề giãn ra.

Dù hiểu lầm của những cô bạn hôm nay đã được giải quyết──.

「Đây đúng là một tình thế vô cùng nguy hiểm…」

Chuyện Koyuki và Naoya đang hẹn hò không chỉ cả lớp mà gần như toàn bộ học sinh trong trường đều biết.

Nói cách khác, có thể vẫn còn rất nhiều người khác cũng đang hiểu lầm tương tự.

Không chỉ là hôn nhau mỗi ngày, mà có khi họ còn bị coi là một cặp đôi người lớn đã “tiến” xa hơn nữa.

Nghĩ đến đó, cô lại thấy chán nản chẳng muốn đến trường vào ngày mai.

Đồng thời, một cơn tức giận cũng từ từ dâng lên.

(Trời đất ơi! Người màu mè có mỗi Naoya-kun thôi, thế mà cứ đà này mình cũng bị nhìn bằng con mắt lạ lùng mất! Đã thế dạo này còn tự dưng bị chú ý nhiều hơn nữa chứ…!)

Chắc là do đã lỡ gây chú ý ở lễ hội văn hóa dạo trước, gần đây cô thường được các đàn em không quen biết chào hỏi. Số lần được bạn cùng lớp bắt chuyện cũng tăng lên đáng kể.

Trong số đó, có bao nhiêu phần trăm đang mang cái hiểu lầm tai hại kia… Koyuki chẳng dám nghĩ tới.

「Grừừ… Phải làm sao đó để giải tỏa hiểu lầm của mọi người mới được. Nhưng mà, rốt cuộc thì phải làm thế nào đây…」

Phát biểu trước toàn trường ư? Chết cũng không làm.

Bảo Naoya đi thanh minh hộ? Đẩy cái tên đó ra đầu sóng ngọn gió, người mệt tâm sau này cũng chỉ có mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không thể nghĩ ra diệu kế nào để thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan này.

Dù là một học sinh tài năng đứng đầu khối, cô cũng chưa từng phải giải một bài toán nào như thế này.

Trong giây lát, Koyuki đứng chết trân giữa đường, đăm chiêu suy nghĩ hết cách này đến cách khác──.

「Bạn có sao không, Shirogane-san?」

「Oái!?」

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau.

Cô giật bắn mình quay lại, thấy một nữ sinh đang đứng đó.

Đó là một cô gái nhỏ nhắn rất hợp với mái tóc bob được cắt tỉa gọn gàng. Chắc do Koyuki đã hét lên nên cô bạn có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi vội vàng cúi đầu lia lịa.

「Xin lỗi đã làm bạn giật mình. Tại tôi lo quá nên mới…」

「Trời… hết cả hồn…… Là Ninomiya-san à.」

Vừa xoa dịu trái tim đang đập thình thịch, Koyuki vừa thở ra một hơi.

Cô bạn này là Ninomiya Fumino. Một trong những thành viên của buổi hội con gái lúc nãy. Ký ức về việc cô ấy đã đưa nước cho mình khi bị sặc nước trái cây vẫn còn mới nguyên, lúc đó trông cô ấy như một nữ thần cứu thế vậy.

Fumino nói với vẻ mặt có phần cứng nhắc.

「Tôi ghé vào cửa hàng tiện lợi đằng kia, thấy Shirogane-san cứ đứng thẫn thờ ngoài này với vẻ mặt xanh xao nên mới lo lắng bắt chuyện. Tôi cứ tưởng bạn không khỏe.」

「À, cũng không hẳn là vậy nhưng mà……」

Koyuki ấp úng, rồi chợt hỏi một điều cô đang thắc mắc.

「Mặt tớ trông tệ lắm à?」

「Vâng. Phải nói sao nhỉ, trông bạn cứ như nhân vật chính vừa trót gây thù chuốc oán với cả thế giới vậy.」

「Thê thảm đến mức đó cơ á……? Mà thôi, với cá nhân tớ thì đúng là nghiêm trọng thật…」

「Bạn có thật sự ổn không vậy?」

Nhìn Koyuki vai rũ xuống, Fumino càng thêm lo lắng.

Rồi cô bạn bỗng nghiêm túc hẳn lên, đặt tay lên ngực và nói tiếp.

「Nếu tôi có thể giúp được gì, bạn cứ tâm sự nhé. Có chuyện gì cứ nói với tôi.」

「Ninomiya-san…… cảm ơn cậu.」

Sự dịu dàng bất ngờ của người bạn khiến Koyuki cảm động rưng rưng.

Tuy đây là một nỗi phiền muộn đáng xấu hổ──nhưng cô cảm thấy có lẽ mình có thể tâm sự với Fumino.

Fumino mỉm cười dịu dàng.

「Tuy vậy thôi chứ tôi rất giỏi lắng nghe người khác đấy. Miệng lưỡi cũng kín đáo, nên bạn cứ yên tâm.」

「Nhắc mới nhớ… cậu nói cậu ở câu lạc bộ báo chí đúng không nhỉ.」

「Vâng. Em đang giữ chức trưởng câu lạc bộ ạ.」

Trường Trung học Ootsuki mà Koyuki và các bạn đang theo học có rất nhiều câu lạc bộ và hội nhóm lớn nhỏ.

Câu lạc bộ báo chí là một trong số đó, và nổi tiếng là hoạt động rất sôi nổi.

Tờ Đại Nguyệt Tân văn do họ phát hành hàng tháng đăng tải rất nhiều thông tin, từ các bài viết về hoạt động câu lạc bộ cho đến thông tin về các quán ăn ngon trong khu vực, nên có rất nhiều học sinh đón đọc. Koyuki cũng là một độc giả trung thành của chuyên mục giới thiệu thú cưng từ khi nhập học.

Mà chuyện đó để sau.

Koyuki thở dài một hơi thật lớn, rồi bắt đầu tâm sự với Fumino.

「Thật ra thì… tớ đang phiền não vì chuyện bị mọi người nói lúc nãy.」

「À, ra là vậy……」

Fumino cười khổ như thể đã hiểu ra mọi chuyện.

Má cô ửng hồng, vừa nhìn đi chỗ khác vừa nói.

「Thật ra thì lúc đó tôi cũng ngạc nhiên lắm. Cứ nghĩ một cặp đôi mặn nồng như Shirogane-san thì chắc phải có một mối quan hệ “tiến xa” hơn nhiều…」

「Đã bảo không có mà! Bọn tớ chỉ là một cặp đôi bình thường thôi!」

Koyuki ôm đầu gào lên.

Ngay cả Fumino, người mà cô ít khi nói chuyện, cũng nghĩ như vậy. Thật quá xấu hổ, chỉ muốn có cái lỗ nào để chui xuống cho rồi.

「Mọi người thì đã hiểu rồi, nhưng chắc chắn vẫn còn người khác hiểu lầm, đúng không? Nghĩ đến đó là tớ lại thấy chán nản, rã rời hết cả người…」

「Đó quả là một vấn đề nghiêm trọng đấy ạ…」

Fumino đặt tay lên cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

「Cũng không thể đi giải thích cho từng học sinh trong trường được, mà cũng không biết họ sẽ tin đến đâu nữa.」

「Đúng vậy đó. Nhưng mà cứ để yên như vậy thì khó chịu lắm… Hửm?」

「Shirogane-san? Có chuyện gì vậy ạ?」

Ngay lúc đó, Koyuki chợt bừng tỉnh.

Cô nhìn chằm chằm vào mặt Fumino như muốn khoan một lỗ trên đó, rồi hỏi bằng giọng trầm.

「Ninomiya-san, cậu ở câu lạc bộ báo chí đúng không. Lúc nãy cậu nói là trưởng câu lạc bộ… vậy cậu có viết bài báo không?」

「Ể? À, vâng, có ạ. Mới hôm trước em vừa đi phỏng vấn các bạn ở câu lạc bộ đấu vật xong.」

「……Ra vậy.」

Nghiền ngẫm câu trả lời của Fumino, Koyuki gật đầu một cách trang trọng.

Cảm giác như vừa tìm thấy một tia sáng le lói giữa màn đêm tăm tối.

Nắm chặt lấy vai Fumino, Koyuki cúi đầu với tất cả sự thành khẩn.

「Ninomiya-san, coi như tớ xin cậu một lần trong đời. Hãy viết một bài báo về chúng tớ đi!」

「Ể?」

Sáng ngày hôm sau.

Hôm nay cũng như mọi khi, cô và Naoya hẹn nhau ở nhà ga và chào nhau buổi sáng như thường lệ.

Sau đó, Koyuki giới thiệu Fumino, người đang đứng cạnh, một cách rất tự nhiên.

「Đây là Ninomiya-san. Hôm nay cậu ấy sẽ theo sát phỏng vấn chúng ta cả ngày đấy.」

「X-Xin được chỉ giáo ạ.」

Fumino cúi đầu chào Naoya, trông có vẻ hơi căng thẳng.

Trên cổ cô đeo một chiếc máy ảnh khá lớn, tay cầm sổ ghi chú. Một phong thái nhà báo không thể nào rõ ràng hơn.

「À ra vậy.」

Naoya chỉ nhìn cô bạn cùng lớp rồi đáp lại một tiếng bâng quơ.

Sau đó, cậu mỉm cười và vỗ tay một cái.

「Ra là vậy. Trong buổi hội con gái hôm qua, Koyuki đã nhận ra mình đang bị hiểu lầm tai hại về mối quan hệ với tớ. Thế là cậu ấy định dùng bài báo để giải tỏa hiểu lầm của toàn bộ học sinh trong trường, đúng chứ?」

「Đúng là như vậy đó.」

Koyuki gật đầu lia lịa.

Để truyền tải thông tin đến toàn thể học sinh, các phương tiện truyền thông như thế này là hiệu quả nhất. Hơn nữa, có sự đánh giá khách quan từ góc nhìn của người thứ ba sẽ làm tăng độ tin cậy hơn nhiều so với việc họ tự đi thanh minh.

Chính vì vậy, cô đã nhờ Fumino phỏng vấn.

(Đúng là một ý tưởng tuyệt vời của mình mà! Quả không hổ danh là siêu cấp mỹ少女hoàn hảo, đầu óc thiên tài!)

Koyuki ưỡn ngực đầy tự hào, nhưng vẻ mặt của Fumino lại không mấy vui vẻ.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào Naoya một lúc rồi thì thầm hỏi Koyuki.

「Ừm, chị đã nói trước với Sasahara-kun về buổi phỏng vấn này ạ?」

「Không hề? Chuyện cỏn con này thì cậu ấy chỉ cần nhìn mặt là đoán được thôi.」

「Em có nghe đồn rồi, nhưng không ngờ anh ấy lại là một người phi thường đến vậy…」

Fumino nuốt nước bọt ừng ực. Xem ra cô ấy đã hoàn toàn bị cuốn vào nhịp độ của Naoya.

Koyuki thì đã quá quen rồi, nhưng đây có lẽ là phản ứng bình thường.

Rụt rè, nhưng cũng có phần tò mò, Fumino bắt chuyện với Naoya.

「Nếu anh có khả năng phán đoán tốt đến vậy, chắc anh cũng giỏi cờ vua hay cờ tướng lắm nhỉ?」

「À, đọc trước vài nước đi thì dễ ợt thôi. Nhưng mà vẫn không thắng nổi dân chuyên được. Tớ chỉ là hạng tép riu thôi.」

「Nghe như anh đang muốn nói là nếu không phải dân chuyên thì anh có thể dễ dàng cho họ đo ván vậy…」

Thực tế, cậu ấy đã từng được câu lạc bộ cờ tướng nhờ làm quân sư luyện tập.

Nghe nói lúc đó cậu đã một mình đấu với mười thành viên cùng lúc, và đánh bại chín người không còn manh giáp. Sau đó cậu còn thản nhiên báo cáo lại: 「Tớ lỡ tay hơi quá. Bị cấm cửa luôn rồi.」

Koyuki ho khan một tiếng.

「Cái sự phi thường của Naoya-kun không quan trọng. Điều tớ muốn được phỏng vấn là mối quan hệ của chúng ta cơ.」

「Koyuki mà cũng táo bạo ghê, lại muốn công khai chuyện tình cảm của mình cho bàn dân thiên hạ biết cơ đấy. Cậu ghét bị hiểu lầm đến thế à?」

「Tất nhiên rồi!」

Trước sự thong dong của Naoya, Koyuki nổi gân xanh, gắt lên.

「Chúng ta là một cặp đôi cực kỳ, cực kỳ bình thường. Một mối quan hệ trong sáng, đúng đắn và chừng mực… thế mà lại bị nghĩ là một cặp đôi thác loạn như vậy, sao mà chịu nổi chứ!」

Cô nắm chặt tay, gầm lên đầy quyết tâm, khiến các học sinh xung quanh ngoái lại nhìn.

Ai nấy đều nhìn bằng ánh mắt ấm áp kiểu “lại là cặp đôi ngốc nghếch đó à”.

Trong số đó, có bao nhiêu người đang hiểu lầm về họ… cô chẳng dám nghĩ tới.

Như để trút hết sự bực bội đó, Koyuki lườm Naoya một cái cháy mặt.

「Mà này, Naoya-kun biết thừa đúng không. Rằng chúng ta đang bị nhìn bằng con mắt đó!」

「Thì tớ là tớ mà. Chỉ cần một ánh nhìn là tớ có thể đọc được suy nghĩ của đối phương một cách dễ dàng.」

Naoya chỉ nhún vai một cách thản nhiên.

Chỉ vì bị chỉ ra trong buổi hội con gái nên Koyuki mới nhận ra, nhưng Naoya đã biết từ rất lâu rồi. Vậy mà cậu lại không nói cho cô biết. Đúng là đồ phản bội.

(Thong thả cái gì chứ…! Mọi người nghĩ mình và cậu đang… làm chuyện bậy bạ, thế mà cậu không thấy gì sao!?)

Nói không chừng, cô còn bị những bạn nam không quen biết nhìn bằng ánh mắt đó nữa.

Cô chìm trong tuyệt vọng và lo lắng, nhưng rồi Naoya vỗ nhẹ vào vai cô.

Cô ngẩng đầu lên, thấy cậu đang mỉm cười dịu dàng hơn bao giờ hết──Naoya nói bằng giọng ôn hòa.

「Không sao đâu, Koyuki. Mấy tên con trai dám nhìn Koyuki bằng ánh mắt đặc biệt khiêu gợi, tớ đã xử lý hết ở sau lưng rồi. Mấy tên tép riu còn lại thấy thế cũng sợ xanh mặt mà vứt bỏ tà tâm nên mọi chuyện ổn cả. Cứ yên tâm đi.」

「Giải thích mờ ám như thế thì yên tâm làm sao được! Xử lý là cậu đã làm cái quái gì!?」

「Nếu cậu nhất quyết muốn biết thì tớ sẽ kể. Nhưng mà chuyện này tuy không phạm pháp nhưng xét về mặt đạo đức thì hơi sai trái một chút, nên tớ khuyên là không nên nghe thì hơn.」

「Hiểu rồi. Cậu đem nó xuống mồ luôn đi!」

Koyuki hất tay cậu ra khỏi vai mình, ra lệnh một cách dứt khoát.

Dù là chuyện về người mình yêu thương đến mấy, cũng có những việc không biết thì sẽ tốt hơn.

Đó là một sự giác ngộ giống như của các cặp vợ chồng già, mà Koyuki đã học được đến phát ngán chỉ sau chưa đầy một năm hẹn hò.

Trong khi đó, Fumino lại thở ra một hơi nóng hổi.

「Đúng như lời đồn, Sasahara-kun thật sự sẽ làm tất cả vì Shirogane-san nhỉ.」

「Tất nhiên rồi. Vì đó là vì cô gái tớ yêu nhất trên đời mà.」

「C-Cái…!」

Naoya tuyên bố một cách đường hoàng khiến Koyuki cứng họng.

Việc được cậu trực tiếp bày tỏ tình cảm đã là chuyện thường ngày ở huyện từ trước khi họ hẹn hò, nhưng cô vẫn chưa quen được với những đòn tấn công bất ngờ vào lúc mất cảnh giác như thế này. Kết quả là cô cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

Nhìn Koyuki như vậy, Naoya tiếp tục nói với vẻ đầy cảm khái.

「Trước khi gặp Koyuki, tớ đã từng ghét những ánh mắt tò mò hướng về mình và chỉ muốn sống một cuộc đời không ai chú ý… nhưng bây giờ, chuyện của bản thân chẳng còn quan trọng nữa, ưu tiên hàng đầu của tớ là bảo vệ Koyuki. Tớ cũng không ngờ mình lại có thể thay đổi nhiều đến vậy.」

「Kyaa, đúng là sức mạnh của tình yêu! Giống như một hiệp sĩ vậy!」

「Thực tế thì việc cậu ta làm giống như quân sư của một tổ chức tà ác thì đúng hơn.」

Koyuki chán nản đáp lại.

Người này có khi nào sẽ bị đâm không nhỉ? Mà dù có bị đâm cũng không biết có chết không nữa.

Vừa lo lắng, cô vừa ngẫm lại lời của Naoya và chợt nhận ra.

(Khoan đã. Vậy chẳng phải người đã giải phóng Đại Ma Vương này chính là mình sao…?)

Nếu cậu ấy trở nên dốc toàn lực sau khi gặp cô… thì có nghĩa là như vậy.

Mặt cô tái mét đi, nhưng cô lắc đầu để xua đi suy nghĩ đó.

Đừng nghĩ sâu xa nữa. Koyuki đã quyết tâm như vậy.

Lờ đi sự giằng xé nội tâm của Koyuki, Naoya mỉm cười với Fumino.

「Tớ đã loại bỏ hết đám con trai rồi, nhưng đám con gái hiểu lầm thì đúng là tớ chưa đụng đến thật. Nếu là để xóa tan hiểu lầm đó, tớ rất sẵn lòng hợp tác. Với lại, bài báo của Ninomiya-san thì chắc chắn mọi người sẽ tin.」

「Cảm ơn anh. Em sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ ạ.」

Fumino nghiêm túc hẳn lên, bừng bừng khí thế.

Cô mở sổ ghi chú ra và bắt đầu giải thích một cách nhanh nhẹn.

「Tạm thời hôm nay em sẽ theo sát phỏng vấn hai anh chị. Bài báo tổng hợp từ đó sẽ được đăng thành một chuyên mục lớn hai trang trong số báo Đại Nguyệt Tân văn tháng sau.」

「Ể, cậu viết nhiều cho bọn tớ vậy sao?」

Cô cứ ngỡ chỉ được đăng một mẩu nhỏ ở góc báo thôi.

Cảm nhận được dấu hiệu của một chuyện lớn bất ngờ, Koyuki có chút bất an.

「Tớ là người nhờ vả nên hơi ngại… nhưng mà mới hôm qua hôm nay mà đã quyết định được đến mức đó rồi à. Chắc không phải là do quyền trưởng câu lạc bộ chứ? Có làm phiền mọi người không vậy?」

「Ủa, chị chưa nghe Sasahara-kun nói gì ạ?」

「Nói gì cơ?」

Trước Koyuki đang nghiêng đầu thắc mắc, Fumino cười khổ giải thích.

「Thật ra thì câu lạc bộ báo chí đã nhiều lần đề nghị phỏng vấn hai anh chị rồi ạ. Dù sao thì hai người cũng là cặp đôi nổi tiếng nhất trường mà. Nhưng lần nào cũng bị Sasahara-kun từ chối.」

「Ể, sao tớ không biết gì hết vậy!?」

「Tại tớ nghĩ Koyuki sẽ không thích.」

Naoya nói mà không hề có chút hối lỗi.

Nghe kỹ lại thì, có vẻ như từ khoảng lễ hội văn hóa, lời đề nghị phỏng vấn đã đến tới tấp. Và Naoya đã lịch sự từ chối tất cả trước khi Koyuki kịp nhận ra.

Hoàn toàn là lần đầu cô nghe chuyện này.

Fumino nắm chặt tay, nói một cách đầy phấn khích.

「Thế nên khi em báo cáo là sẽ được phỏng vấn hai anh chị, các thành viên khác trong câu lạc bộ còn ngạc nhiên lắm đấy ạ. Họ cứ hỏi em 『Làm thế nào mà cậu thuyết phục được Sasahara đó vậy!?』.」

「Làm ơn đừng có hành động mờ ám sau lưng cả bạn gái mình nữa được không…」

「Ahaha. Được khen nhiều thế này ngại quá đi.」

Trước ánh mắt sắc lẹm của Koyuki, Naoya chỉ mỉm cười hiền hòa.

Chắc là vì cậu biết Koyuki đang thầm cảm kích 『Cậu biết tớ không thích mấy chuyện này nên đã bảo vệ tớ đúng không…』. Điểm đó đúng là khiến người ta tức điên.

Trong lúc họ đang nói chuyện, Naoya chợt nhìn lên đồng hồ ở nhà ga và nhíu mày.

「Ối, không đi nhanh là muộn mất.」

「Ặc, đã giờ này rồi sao?」

Dù đã hẹn gặp nhau sớm hơn, nhưng vì mải nói chuyện nên có vẻ không ổn rồi.

Đây là khoảng thời gian nếu không nhanh chân là có thể bị muộn học. Các học sinh xung quanh cũng đang rảo bước nhanh về phía trường.

Koyuki nghiêm túc quay sang Fumino.

「Vậy nhờ cậu cả nhé, Ninomiya-san. Hãy phỏng vấn thật kỹ và chứng minh rằng chúng tớ chỉ là một cặp đôi cực kỳ bình thường thôi đấy!」

「Cứ giao cho em. Đây là lúc bạn bè gặp khó khăn, em sẽ đặt cả tinh thần nhà báo của mình vào việc này!」

「Ninomiya-san…… Cảm ơn cậu thật nhiều!」

Nắm lấy tay Fumino, Koyuki rơm rớm nước mắt.

Dù đã phiền não vì một hiểu lầm trời ơi đất hỡi, nhưng có một đồng minh đáng tin cậy như vậy, cô đúng là một người hạnh phúc.

Thế nên, trận chiến giờ mới bắt đầu.

Koyuki chìa tay phải ra trước mặt Naoya.

「Được rồi. Đi nhanh thôi, Naoya-kun.」

「Rồi rồi.」

Naoya nắm lấy tay cô như mọi khi.

Đây là một cảnh tượng thường ngày của cả hai.

「Ể?」

Nhưng khi thấy cảnh đó, Fumino lại thốt lên một tiếng kỳ lạ.

Cô chớp chớp mắt, không hiểu sao lại nhìn chằm chằm vào họ.

「Ủa? Ninomiya-san, có chuyện gì vậy?」

「Dạ không……」

Fumino có chút ngập ngừng, rồi giơ máy ảnh lên và chụp một tấm.

Sau khi kiểm tra lại ảnh trên màn hình, cô cười một cách bối rối.

「Em chỉ hơi ngạc nhiên vì thấy hai người nắm tay nhau một cách thuần thục quá… Xin lỗi ạ.」

「Ể, chuyện này bình thường mà? Kia kìa, mọi người cũng làm vậy mà.」

Vì là giờ đến trường nên xung quanh không chỉ có Naoya và Koyuki mà còn rất nhiều học sinh khác.

Tất nhiên trong đó cũng có vài cặp đôi.

Họ cũng nắm tay nhau giống như Naoya và Koyuki, một khung cảnh thật sự ấm áp.

Thế nhưng, Fumino lại phũ phàng chỉ ra sự thật.

「Thì đúng là vậy, nhưng mà kiểu nắm tay người yêu như hai anh chị thì hiếm lắm ạ.」

「Hả…… Nói dốiiii!?」

Koyuki ngẩn người ra một lúc, rồi vội vàng quan sát các cặp đôi khác.

Tất cả các cặp đôi khác ngoài họ đều chỉ nắm tay theo kiểu áp lòng bàn tay vào nhau, và trông còn có chút gì đó ngượng ngùng. Thậm chí có cặp đôi tình cờ gặp bạn bè, vì xấu hổ mà vội vàng buông tay ra ngay lập tức.

Trong khi đó, Koyuki và Naoya lại nắm tay kiểu người yêu với các ngón tay đan vào nhau.

Sự gắn kết đó mạnh mẽ đến mức chỉ cần nhìn là biết không dễ gì tách ra được.

(Tr-trời ơi…!?)

Ngay khi nhận ra điều đó, mặt Koyuki đỏ bừng lên. Lòng bàn tay cô rịn mồ hôi.

Trong khi Koyuki run rẩy, Naoya chỉ nhún vai.

「A~a, cuối cùng cũng nhận ra rồi à.」

「Đừng nói là Naoya-kun đã biết từ đầu rồi nhé…!?」

「Ừm. Tớ đã quan sát cả năm nay rồi, nhưng chỉ có chúng ta là làm tới mức này thôi.」

「Hảảả!?」

Bàn tay đang nắm của họ bị cậu cố tình giơ lên, Koyuki vội vàng giật phắt ra.

Nhưng Naoya vẫn thản nhiên nói tiếp.

「Chúng ta đã nắm tay không biết bao nhiêu lần rồi còn gì. Lần đi bể bơi trước cũng thế, còn khoe cho nhân viên sự kiện xem nữa. Có gì phải bận tâm chứ?」

「Có chứ! Tại vì, k-kiểu nắm tay người yêu này chỉ có chúng ta thôi đó!」

Koyuki phản đối với khuôn mặt đỏ bừng.

Vừa vô thức xoa xoa bàn tay phải vừa mới nắm, cô chợt nhận ra một điều.

「Ủa, mà khoan. Hình như trước đây tớ cũng nắm tay kiểu áp lòng bàn tay vào nhau như mọi người mà nhỉ…?」

「À, đến khoảng mùa thu năm ngoái thì vẫn là vậy.」

Naoya gật đầu một cách dễ dàng.

Dù hai người bắt đầu hẹn hò từ mùa hè năm ngoái, nhưng không phải là họ đã nắm tay kiểu người yêu ngay lập tức.

Theo lời của Naoya, mọi chuyện bắt đầu từ khoảng mùa thu, khi mối quan hệ của họ đã tiến thêm một chút.

Vào một buổi tan học lộng gió, Koyuki đã hắt xì một tiếng nhỏ.

『Hừm… Trời bắt đầu lạnh rồi nhỉ. Chắc phải lôi găng tay ra dùng thôi.』

『Đúng vậy. Tạm thời thì dùng tay tớ thay thế nhé?』

『Hừm, đối với Naoya-kun thì đây đúng là một ý kiến hay đấy. Để xem nào… Oa, ấm quá!』

Nắm chặt lấy bàn tay Naoya đưa ra, Koyuki tỏ ra rất vui vẻ.

「Và thế là, tớ mới hơi ép một chút, bảo là 『Kiểu nắm tay này ấm hơn đấy』 rồi chuyển sang kiểu người yêu. Cậu nhớ chứ.」

「Nhắc mới nhớ, đúng là vậy thật…!」

Koyuki mở to mắt kinh ngạc.

Lúc đó cô cũng thấy xấu hổ, nhưng vì trời lạnh và tim đập thình thịch nên đã để yên. Cứ thế, thỉnh thoảng họ lại nắm tay kiểu người yêu, và rồi nó trở thành mặc định lúc nào không hay.

Quen thuộc quả là một thứ đáng sợ, cô đã quên mất cảm giác ngượng ngùng ban đầu cho đến tận bây giờ.

Và ngay lúc này, Koyuki đã hoàn toàn nhớ lại.

Cô lườm Naoya một cái cháy mặt rồi túm lấy cổ áo cậu.

「Ai cho cậu tẩy não bạn gái mình thế hả!」

「Phải gọi là kỹ năng yêu đương chứ. Với lại, cũng có điểm tốt mà.」

「Chỉ làm tớ xấu hổ thêm thôi, tốt ở chỗ nào chứ!」

「Kia kìa, nhìn các cặp đôi khác đi.」

Naoya khẽ chỉ tay ra sau lưng, vừa lúc một cặp đôi đang nắm tay nhau đi tới.

Cả hai đều là đàn em của Koyuki và Naoya ở khối trên, nhưng họ không có mối quan hệ gì đặc biệt.

Tuy nhiên, khi nhận ra hai người, họ mỉm cười và cúi đầu chào.

「A, chào anh chị. Cảm ơn hai anh chị đã giúp đỡ.」

「Chào buổi sáng, senpai.」

「Ể? À, ừm… chào các em?」

Được hai người lạ mặt chào hỏi, Koyuki chớp chớp mắt.

Sau khi cặp đôi đi qua, cô rụt rè nhìn sang Naoya.

「Sao lúc nãy họ lại cúi chào mình với ánh mắt kính trọng thế…?」

「Hai đứa nó mới hẹn hò gần đây thôi.」

Hai người họ vì học chung lớp nên dần dần rút ngắn khoảng cách, và cuối cùng đã thành một đôi. Nhưng sau đó lại rất lúng túng trong việc tiến thêm một bước──hình như là vậy.

「Nhưng mà, sau khi thấy chúng ta đường hoàng nắm tay kiểu người yêu giữa thanh thiên bạch nhật, họ cũng tự nhiên nắm tay được. Thế nên họ mới cảm ơn đấy.」

「Chúng ta đã truyền dũng khí cho các cặp đôi mới yêu á!? Chúng ta, những người mới hẹn hò chưa đầy một năm, cũng là tân binh á!?」

「Ừm. Các cặp đôi khác cũng tương tự và cảm ơn chúng ta. Thế nên tốt rồi nhé, Koyuki. Cậu đã giúp được người khác rồi đấy. Sau này để làm gương, chúng ta hãy nắm tay cho đàng hoàng vào nhé.」

「Được cảm ơn kiểu này tớ chẳng vui chút nào! Hôm nay không nắm tay nữa!」

Koyuki gạt phắt bàn tay Naoya vừa chìa ra.

Dù tự thấy bản thân thật dễ dãi khi chỉ nói “hôm nay thôi”, nhưng cú sốc vẫn là cú sốc.

Tuy nhiên, khi cô hậm hực quay mặt đi thì lại giật mình.

Bởi vì Fumino đang ghi chép lia lịa vào sổ tay với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Đó là một con quỷ công việc, khác hẳn với vẻ dịu dàng của cô lúc nãy.

Koyuki run rẩy hỏi Fumino.

「N-Ninomiya-san…? Cậu đang ghi chép cái quái gì vậy?」

「Tất nhiên là phỏng vấn rồi ạ.」

Fumino gập sổ lại và nói một cách dứt khoát.

「Đối với hai anh chị thì nắm tay kiểu người yêu là chuyện “bình thường” đúng không ạ. Việc này, cùng với tấm ảnh em vừa chụp, em sẽ ghi lại cẩn thận trong bài báo.」

「Cậu có thể coi như không thấy mà! Chúng ta là bạn bè đó!?」

「Trước khi là bạn bè, em cũng là một nhà báo. Em sẽ đánh giá bằng một con mắt công tâm.」

「Grừừ, đúng là một cô bé nghiêm túc…!」

Koyuki run rẩy nhưng cố nén lại. Việc cô nắm tay kiểu người yêu một cách đường hoàng sẽ được đăng lên báo và phơi bày trước mắt thiên hạ đã là điều chắc chắn, nhưng… cô đã hiểu rất rõ sự công minh chính đại của vị thẩm phán này. Như vậy có lẽ sẽ đáng tin cậy… chăng.

Tuy nhiên, Fumino lại đang bừng bừng khí thế.

「Quả không hổ danh là cặp đôi nổi tiếng…! Sức công phá lớn hơn cả dự kiến! Chắc chắn bài này sẽ được độc giả yêu thích, Shirogane-san ạ!」

「Hoàn toàn là ánh mắt của một nhà báo rồi…」

Việc nhờ phỏng vấn có lẽ là một hành động dại dột.

Nhưng mà, bây giờ chỉ còn có thể trông cậy vào việc này thôi.

Koyuki gần như buông xuôi, nắm chặt lấy vai Fumino.

「Nghe cho rõ đây, Ninomiya-san! Vụ nắm tay thì tớ đã lỡ thua một keo, nhưng… sự thật không chỉ có vậy đâu.」

「Thua keo là sao, cậu không thích nắm tay kiểu người yêu với tớ à?」

「Tớ không thích bị biến thành trò mua vui!」

Cô cũng không quên chặt chém luôn lời phàn nàn của Naoya.

「Hãy nhìn vào những khía cạnh khác đi, rồi cậu sẽ thấy chúng tớ là một cặp đôi bình thường với mối quan hệ trong sáng và đúng đắn. Hãy phỏng vấn kỹ càng phần đó cho tớ!」

「Tất nhiên rồi ạ. Vì một bài báo hay, em sẽ phỏng vấn thật kỹ càng.」

「Nói là vì tình bạn đi chứ!」

Trước Fumino đang mỉm cười giơ máy ảnh lên, Koyuki bất giác túm lấy cô bạn.

「Chúng ta bình thường, hử.」

Còn Naoya thì chỉ vuốt cằm, đứng nhìn Koyuki và Fumino.

Buổi phỏng vấn theo sát đã bắt đầu như thế. Trên đường đến trường, vì Koyuki từ chối nắm tay nên họ chỉ đi song song, nhưng Fumino vẫn có vẻ hài lòng và chụp lia lịa.

Trong giờ học, cô ấy cũng ghi chép lại様子của Koyuki và Naoya, và cuối cùng giờ nghỉ trưa cũng đến.

「Được rồi. Cố lên nào, Koyuki. Đây chính là lúc để gỡ gạc lại.」

Koyuki nắm chặt tay, đầy quyết tâm.

Ba người di chuyển đến sân trong của trường. Vì là đầu xuân nên xung quanh đầy ắp học sinh. Ghế dài tất nhiên đã kín chỗ, và bãi cỏ cũng gần như bị lấp đầy.

Vừa trải tấm bạt dã ngoại ra, Naoya vừa cười khổ nhìn Koyuki.

「Giờ nghỉ trưa quý giá mà, thư giãn chút đi.」

「Làm sao mà được chứ. Tớ phải chứng minh bằng mọi giá rằng chúng ta là một cặp đôi bình thường…!」

Cô hừ một tiếng, ngồi phịch xuống tấm bạt.

「Chị không cần phải căng thẳng thế đâu, Shirogane-san.」

Fumino mỉm cười vui vẻ với Koyuki.

Fumino cũng mang theo một tấm bạt nhỏ và trải ngay đối diện hai người.

Tất nhiên, máy ảnh và sổ ghi chú cũng đã sẵn sàng.

「Em nhận ra rằng chỉ cần hai người tự nhiên là đã đủ tư liệu rồi ạ. Phần không chụp được trong giờ học, em phải tranh thủ bù lại bây giờ.」

「Cái tinh thần đó thì tốt rồi… nhưng mà, chụp trong giờ học thì có được gì đâu chứ.」

「Chị lại khiêm tốn rồi.」

Vừa lau ống kính máy ảnh, Fumino vừa nheo mắt cười đầy thích thú.

「Shirogane-san chẳng phải đã thường xuyên ngẩn ngơ nhìn Sasahara-kun sao. Đó chính là hình ảnh của một cô gái đang yêu say đắm… Em đã phải kiềm chế không biết bao nhiêu lần để không giơ máy ảnh lên đấy!」

「Sai bét! Tớ chỉ đang suy nghĩ làm sao để nắm được dây cương của tên này thôi!」

「Lại thế rồi. Rõ ràng là vẻ mặt của một thiếu nữ đang yêu mà.」

「Grừừừ…!」

Đúng là trong lúc mải lườm cậu ta để vạch ra chiến thuật, cô đã bất giác ngẩn ngơ ngắm nhìn lúc nào không hay.

Dù miệng lưỡi có cay độc thế nào, cô vẫn rất yêu Naoya. Bạn trai mình yêu lại học cùng lớp, nên việc vô tình nhìn cậu là điều khó tránh khỏi.

Trong khi Koyuki ấp úng, Naoya lại cười thản nhiên.

「Hôm nay cậu đặc biệt nhìn tớ nhiều đấy. Nhất là tiết ba, gần như chẳng nghe giảng gì cả đúng không.」

「A, ra là anh cũng biết mình đang bị ai nhìn à.」

「Thì cũng thường thôi. Với lại, vì là ánh mắt của cô bạn gái mình yêu nên nó càng xuyên thấu hơn thì phải.」

「Kyaa~, là tình yêu! Em xin phép dùng làm lời chứng quan trọng ạ!」

「Đ-Đừng màaaaa……」

Không thèm để ý đến lời phản đối của Koyuki đang run lên vì xấu hổ, Fumino vui vẻ mở sổ ghi chú ra.

Diễn biến này thật sự không ổn chút nào.

(Đã vậy thì, chỉ còn cách kết thúc giờ nghỉ trưa này một cách an toàn thôi…!)

Koyuki quyết tâm lại, ngồi xuống tấm bạt mà Naoya vừa trải.

Vì là loại nhỏ nên hai người ngồi cạnh nhau là vừa khít.

Cô lườm Naoya ngồi bên cạnh một cái sắc lẹm rồi lùi ra sát mép bạt. Tiện thể còn xua tay đuổi cậu.

「Đừng có lại gần hơn nữa nhé. Tớ muốn giữ khoảng cách tiếp xúc ở mức tối thiểu.」

「Ồ, đã học được bài học từ sáng nay rồi à?」

Sáng nay cô đã vô tình thể hiện màn nắm tay kiểu người yêu.

Giờ mà còn ngồi sát rạt ăn bento nữa thì đúng là một màn tra tấn vì xấu hổ.

Thế nên cô đã cố gắng giảm tiếp xúc, nhưng Naoya chỉ tỏ ra thán phục rồi dùng ngón tay đo khoảng cách mà Koyuki vừa tạo ra.

「Thế này thì khoảng mười centimet nhỉ. Một khoảng cách có thể nói là gần như dính sát vào nhau rồi đấy.」

「Rõ ràng là tấm bạt dành cho hai người mà. Shirogane-san đúng là yêu Sasahara-kun lắm nhỉ!」

「Người tớ yêu là Nyanjirō cơ!」

Chỉ vào tấm bạt có hình Nyanjirō mà mình đang ngồi lên, Koyuki dứt khoát tuyên bố.

Vì là sản phẩm dành cho trẻ em nên kích thước hơi nhỏ là chuyện bình thường.

Sau khi lườm hai người một lượt, Koyuki vênh mặt lên và mở hộp cơm ra.

「Thôi đủ rồi, ăn cơm nhanh đi. Ăn một cách bình thản, sau đó chỉ nói chuyện công việc thôi.」

「Là người yêu mà nhỉ. Đến hai người xa lạ còn có một buổi nghỉ trưa ấm áp hơn đấy.」

Dù buông lời trêu chọc, Naoya cũng chuẩn bị hộp cơm của mình.

Fumino ngồi đối diện thì ăn bánh mì yakisoba mua ở căng tin. Một tay cầm bánh, cô vừa ăn vừa ngó vào hộp cơm của hai người.

「Hừm hừm, hôm nay cả hai anh chị đều mang cơm hộp ạ. Món korokke của Sasahara-kun trông ngon quá.」

Cô chỉ vào món korokke nằm chễm chệ trong hộp cơm của Naoya.

Đó là một miếng nhỏ được chiên vàng ruộm, mặt cắt để lộ ra phô mai tan chảy và ngô. Ngoài ra còn có nhiều món ăn kèm nhỏ khác được sắp xếp trong hộp cơm như một chiếc hộp kho báu. Màu sắc cũng được chú trọng nên chỉ nhìn thôi cũng thấy vui mắt.

Trước ánh mắt lấp lánh của cô, Naoya cười một cách ngại ngùng.

「Ahaha, cảm ơn cậu. Cũng là một tác phẩm tớ khá tự tin đấy.」

「Tác phẩm tự tin… đừng nói là anh tự làm đấy nhé!?」

「Ừ. Bố mẹ tớ hay đi vắng nên tớ tự nấu ăn.」

「Giỏi quá! Không chỉ có năng lực đọc tâm mà còn nấu ăn ngon nữa, Sasahara-kun đúng là quá đỉnh!」

Fumino ghi chép một cách đầy phấn khích.

Cô đã hoàn toàn bị Naoya thu hút. Đối với Fumino như vậy──.

「……Hừm hừm.」

Koyuki vẫn vênh mặt lên, nhưng lại lén nhếch mép cười mãn nguyện.

(Đúng vậy đó! Nhìn vậy thôi chứ Naoya-kun làm được nhiều thứ lắm đấy nha!)

Trông có vẻ đại khái nhưng thực ra lại rất tinh tế và chu đáo, lòng chính nghĩa cũng rất mạnh mẽ.

Đó cũng là những điểm mà Koyuki rất yêu, nhưng lại ít khi được người khác hiểu. Dù biết hành tung thường ngày của cậu không tốt đẹp gì, nhưng Đại Ma Vương cũng có những điểm tốt chứ bộ.

Chỉ có mình mới biết những điểm tốt của cậu… dù có cảm giác đặc biệt như vậy, nhưng được người khác khen Naoya vẫn khiến cô rất vui.

Nhờ vậy mà sự bực bội lúc nãy đã tan biến.

Không hề hay biết điều đó, Fumino lại tỏ ra hứng thú với hộp cơm của Koyuki.

「Ủa, không lẽ cơm hộp của Shirogane-san cũng là tự làm ạ?」

「Ể? Ừ, đúng vậy. Dạo này sáng nào tớ cũng dậy sớm để làm đấy.」

Koyuki ưỡn ngực đầy tự hào. Hộp cơm của cô có cơm nắm, trứng cuộn và các món ăn kèm màu nâu khác.

Chỉ mới một năm trước, cô còn lóng ngóng ngay cả việc gọt vỏ rau củ.

So với lúc đó, cô tự tin rằng mình đã tiến bộ vượt bậc.

Tuy nhiên, con đường vẫn còn dài. Koyuki nhíu mày nhìn hộp cơm.

「Vẫn còn thua Naoya-kun nhiều. Phải cố gắng hơn nữa mới được.」

「Không đâu ạ, chị làm rất khéo tay. Đặc biệt là món trứng cuộn này! Nướng đẹp như một tác phẩm nghệ thuật vậy!」

「Ể, thật sao?」

「Tất nhiên. Em nấu ăn dở tệ nên rất ngưỡng mộ chị.」

Trước Koyuki đang chớp mắt, Fumino gật đầu một cách mạnh mẽ.

「Quả không hổ danh là Shirogane-san. Không chỉ học giỏi mà còn làm được mọi thứ nữa.」

「H-Hừm, tất nhiên rồi. Trứng cuộn là món tớ đã luyện tập nhiều nhất, không có gì là không thể đối với tớ cả.」

Koyuki hất mũi lên, gần như ưỡn ngực ra sau.

Nhận được những ý kiến thẳng thắn từ bạn bè, cô đã hoàn toàn lấy lại được sự tự tin.

Với tâm trạng vui vẻ đó──.

「Thế nên hãy ăn cho cẩn thận vào đấy, Naoya-kun.」

「Vâng…?」

Cô đưa hộp cơm của mình cho Naoya.

Không hiểu sao Fumino lại ngẩn người ra, nhưng Naoya không để ý và nhận lấy nó.

「Tất nhiên tớ sẽ ăn một cách trân trọng. Của tớ đây.」

「Rồi rồi. Cảm ơn.」

「……Dạ?」

Sau khi trao đổi hộp cơm một cách tự nhiên, Fumino càng tròn mắt, đơ người ra.

(Ủa? Ninomiya-san sao vậy nhỉ.)

Koyuki chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc.

Trong lúc đó, Naoya nhìn hộp cơm vừa nhận được rồi cười toe toét.

「Hôm nay cũng toàn món tớ thích. Trứng cuộn, kinpira… Koyuki nấu ăn giỏi thật rồi.」

「Hừm, Naoya-kun cũng chọn món hay đấy. Món korokke phô mai và ngô này ngon lắm đó…!」

Nhắc đến món korokke vừa được bàn tán, Koyuki cũng sáng mắt lên.

Nhưng rồi cô lại quay sang Naoya với vẻ mặt khó chịu.

「Nhưng mà… một nam sinh trung học tự làm korokke thì có hơi kỳ quặc đấy. Dạo trước tớ có tìm cách làm thử, công đoạn nhiều đến mức kinh ngạc luôn.」

「Thì cũng phiền phức thật. Nhưng vì Koyuki sẽ vui nên tớ mới hăng hái làm đấy.」

「Các món khác cũng toàn món tớ thích… Cậu đúng là kiểu người sẽ chiều chuộng con cái mình một cách vô hạn.」

Vừa lẩm bẩm như vậy, Koyuki vừa chắp tay tuyên bố.

「Vậy thì, mời cả nhà ăn──」

「Ch-ch-chờ một chút được không ạ!?」

「Dạ?」

Fumino lên tiếng. Koyuki tất nhiên là chớp mắt ngạc nhiên.

Fumino nuốt nước bọt ừng ực rồi rụt rè mở miệng.

「Lúc nãy là sao vậy ạ.」

「Sao là sao, ý cậu là gì?」

「Lúc nãy, em thấy hai người đã trao đổi hộp cơm cho nhau…」

「Thì có trao đổi mà… có chuyện gì sao? Mà tớ ăn được chưa?」

Koyuki nghiêng đầu, đưa đũa gắp miếng korokke.

Khi cho vào miệng, hạnh phúc lan tỏa.

Vị ngọt của khoai tây và ngô, vị mặn và béo của phô mai. Đối với một cô gái quan tâm đến calo thì đây là một sự kết hợp chết người, nhưng nó lại tạo nên một bản hòa tấu hoàn hảo đến mức không thể có sự kết hợp nào ngon hơn.

Cô nhai một cách trân trọng, rồi nuốt xuống với vẻ tiếc nuối.

「Ừm, ngon thật! Nhưng mà hình như, vị hơi khác so với lần trước thì phải…?」

「Ồ, nhận ra rồi à. Lần này tớ có cho thêm một nguyên liệu bí mật đấy.」

「Ể, là gì vậy… Đừng có úp mở nữa, nói đi.」

「Nói ra thì còn gì là bí mật nữa. Thử nghĩ xem.」

「Grừừ… Đồ xấu tính. Mà hộp cơm của tớ thế nào?」

「Ừm, ngon lắm. Món hamburger này lần đầu thử mà nướng cũng khá đấy chứ.」

「Để làm được nó, tớ đã phải vứt đi không biết bao nhiêu sản phẩm lỗi, Naoya-kun thừa biết mà. Cậu đúng là đồ xấu tính…」

「Tớ đang khen thật lòng mà.」

Cả hai ăn với tốc độ tương tự nhau, vừa ăn vừa tranh luận hết chuyện này đến chuyện khác.

Fumino chỉ biết há hốc mồm nhìn họ.

Cô đã quên cả việc cầm máy ảnh lên.

Cuối cùng, cô nắm chặt tay và hét lên với tất cả cảm xúc dồn nén.

「Hai người hoàn toàn là vợ chồng rồi còn gì nữa!」

「Hả… Ể?」

Koyuki, người đang nhăn mặt vì quả mơ muối trong cơm nắm chua hơn tưởng tượng, chớp mắt trước tiếng hét đó.

Cô liếc nhìn Naoya rồi nghiêng đầu thắc mắc.

「Vợ chồng là nói bọn tớ à? Chỗ nào giống…?」

「Không có cặp đôi học sinh trung học nào lại trao đổi cơm hộp tự làm cho nhau đâu ạ. Đây đã là lãnh địa của vợ chồng rồi.」

「ẾẾẾẾẾ!?」

Vì Fumino khẳng định quá mạnh mẽ nên Koyuki đã hét lên một tiếng lạc giọng.

Cô vội vàng thanh minh──.

「Kh-Không phải đâu. Tại tớ đang luyện tập nấu ăn nên mới nhờ cậu ấy nếm thử thôi…!」

「Thế là tớ cũng muốn tăng thêm thực đơn nên mới đề nghị trao đổi thử.」

「Đúng! Đúng là như vậy, nhưng mà…」

Giọng cô nhỏ dần, Koyuki đặt tay lên cằm, đăm chiêu suy nghĩ.

Việc trao đổi cơm hộp đã kéo dài được khoảng một tháng.

Lúc đầu còn lúng túng, nhưng bây giờ cô đã nắm được bí quyết như chuẩn bị nguyên liệu từ tối hôm trước. Tay nghề nấu nướng cũng đã tiến bộ, và ngày nào cũng được ăn cơm của Naoya.

Nói cách khác, đây là một giao dịch chỉ có lợi.

Cô đã luôn nghĩ như vậy cho đến tận bây giờ… nhưng Koyuki ngẩng đầu lên, hỏi Fumino bằng một giọng yếu ớt.

「Không lẽ chuyện này… kỳ lạ lắm à?」

「Không ạ. Không hề kỳ lạ.」

Fumino chậm rãi lắc đầu như đang nghiền ngẫm từng chữ.

Sau đó, cô đặt tay lên vai Koyuki và nói một cách dứt khoát.

「Không phải kỳ lạ, mà là tình yêu, đúng không ạ. Ninomiya Fumino này, đã hiểu rất rõ rồi ạ.」

「Kh-Không phải…! Không phải tình yêu gì cả, chỉ là… chỉ là luyện tập thôi!」

「Vậy thì, em có thể thay chị nhận cơm hộp từ Sasahara-kun được không ạ?」

「Tất nhiên là không được rồi! Cơm hộp của Naoya-kun là của riêng mình tớ thôi!」

Trước Fumino đang tinh nghịch nhoài người tới, Koyuki gầm gừ như một con thú nhỏ.

Cô cũng không quên ôm chặt hộp cơm đặc chế của Naoya vào lòng để bảo vệ.

「Cái cớ này mà cứ thế này thì cũng lủng củng ghê nhỉ.」

Naoya chỉ mỉm cười thích thú nhìn cảnh đó, vừa thưởng thức món trứng cuộn do Koyuki làm.

Giờ nghỉ trưa kết thúc một cách êm đẹp, và giờ tan học đã đến.

Ba người đến một nhà hàng gia đình gần trường.

Vì là đầu xuân nên trời vẫn còn sáng, chỗ ngồi cạnh cửa sổ mà họ được dẫn đến ngập tràn ánh nắng ấm áp. Một không khí thật sự yên bình.

Naoya mở thực đơn ra và bàn bạc với Koyuki ngồi bên cạnh.

「Koyuki ăn gì?」

「Ừm, để xem nào… Tớ đang phân vân món parfait hoa anh đào này.」

Koyuki chỉ vào món parfait được trang trí bằng cherry và kem hoa anh đào.

Có vẻ đây là sản phẩm giới hạn được yêu thích nhất, nhiều khách hàng khác cũng đang gọi món này.

Nhưng Koyuki lại nhíu mày, đắn đo như đang đối mặt với một vấn đề thế kỷ.

「Nhưng mà trông nó có vẻ nhiều calo, lại còn bữa tối nữa nên khó nghĩ quá…」

「Vậy thì chia đôi với tớ đi. Như thế thì không có vấn đề gì nữa.」

「Ồ, Naoya-kun cũng biết ý nhỉ. Vậy quyết định thế nhé.」

Koyuki sáng bừng mặt, thao tác trên máy tính bảng.

Nhân tiện, cô hỏi Fumino ngồi đối diện──.

「Ninomiya-san thì sao?」

「Để em xem nào……」

Fumino liếc qua ảnh món tráng miệng rồi nhẹ nhàng nhìn đi chỗ khác.

「Em chỉ dùng quầy đồ uống thôi ạ.」

「Vậy à? Cậu không đói à.」

「Cũng không hẳn ạ… nhưng bây giờ cơ thể em có vẻ chỉ tiếp nhận được cà phê đen thôi. Đồ ngọt thì em xin phép từ chối.」

「Hừm. Vậy tớ gọi món nhé.」

Koyuki gọi món cho cả ba người rồi nhìn Fumino đi về phía quầy đồ uống.

Một lúc sau, món parfait được mang ra. Nếm thử một miếng kem hoa anh đào, Koyuki sáng bừng mặt.

「Trúng số độc đắc rồi! Ừm ừm, đúng là không uổng công gọi~♪」

「Chúc mừng. Cho tớ một miếng đi, a~n.」

「Á, không được. Hôm nay có Ninomiya-san ở đây, cậu phải tự ăn cho đàng hoàng.」

「Chậc, cứ tưởng tiện thể được chứ.」

「Hừ hừ, tớ cũng biết học hỏi chứ bộ.」

Đưa thìa cho Naoya, Koyuki cười một cách đắc thắng.

Nếu mà làm trò “a~n”, chắc chắn sẽ bị chụp lại ngay lập tức.

Koyuki cũng đã học được bài học rồi.

「Thế nào, Ninomiya-san. Buổi phỏng vấn cũng sắp kết thúc rồi nhỉ, sao rồi? Cậu đã thấy chúng tớ có một mối quan hệ trong sáng chưa?」

「Để xem nào……」

Fumino vừa nhấp một ngụm cà phê đen, vừa lật qua sổ ghi chú.

Ánh mắt cô cực kỳ nghiêm túc. Koyuki ngồi đối diện cũng bất giác nuốt nước bọt.

Nhưng Fumino gập sổ lại, ngẩng đầu lên và mỉm cười hỏi.

「Nhân tiện, hai anh chị sắp đi hẹn hò ạ?」

「Hể!?」

Trước Koyuki đang tròn mắt, Fumino ôn tồn nói tiếp.

「Tất nhiên em sẽ không làm phiền đâu… nhưng em muốn hỏi cuối cùng là hai anh chị dự định hẹn hò như thế nào. Tiện thể, em định dùng nó để kết thúc bài báo.」

「Kh-Không phải hẹn hò gì đâu. Thiệt tình, cậu này.」

Koyuki phẩy tay lia lịa với khuôn mặt hơi ửng hồng.

Hôm nay không phải là hẹn hò mà là đi mua sắm vì công việc.

Cô mở miệng để giải thích sơ qua cho Fumino.

「Thật ra thì sắp tới, Naoya-kun sẽ đến nhà tớ ở lại.」

「……Dạ?」

「Bố mẹ tớ có việc phải đi vắng. Thế là em gái tớ và tớ sẽ ở nhà một mình vào buổi tối… mà, con gái ở nhà một mình thì cũng nguy hiểm đúng không? Có con trai ở cùng sẽ an tâm hơn, thế nên tớ đã nhờ cậu ấy đến.」

Tất nhiên, cả bố mẹ Koyuki và bố mẹ Naoya đều đã đồng ý.

Cả bốn người đều quyết định ngay lập tức rằng 「Như vậy sẽ an toàn hơn」.

「Thế nên bây giờ bọn tớ sẽ đi mua sắm cùng nhau. Vừa xem đồ vừa bàn bạc xem sẽ nấu món gì.」

「R-Ra là vậy……」

Fumino co giật khóe môi, rồi lại nhẹ nhàng mở sổ ghi chú ra.

Nhìn cô ghi chép lia lịa vào đó, Koyuki bất chợt cảm thấy bất an.

「……Không lẽ, chuyện này cũng kỳ lạ à?」

「Không không, không có đâu ạ. Hai người thân thiết thật đáng ghen tị.」

「Thật không?」

「Tất nhiên rồi ạ.」

Fumino gật đầu một cách mạnh mẽ.

Cô cẩn thận cất sổ ghi chú vào lòng rồi mỉm cười nói.

「Nhờ vậy mà em đã hiểu rõ. Hai anh chị không cần đến hôn hay gì cả, mà đang vun đắp một mối quan hệ thuần khiết.」

「Ninomiya-san…!」

Koyuki cảm động, nhoài người qua bàn và nắm chặt lấy tay Fumino.

「Cảm ơn cậu…! Quả nhiên có bạn bè vẫn là nhất!」

「Vâng. Cứ giao bài báo cho em, em sẽ hoàn thành một tác phẩm tuyệt vời cho xem.」

「Tất nhiên rồi! Tớ trông cậy vào cậu đó!」

Koyuki gật đầu với nụ cười rạng rỡ.

Nhìn cảnh đó, Naoya chỉ bình luận bâng quơ 「Tốt rồi nhỉ」 rồi tiếp tục ăn parfait.

Một tuần sau, tờ Đại Nguyệt Tân văn được mong đợi đã được phát hành.

「C-C-Cái… Cái quái gì thế này!?」

Mở tờ báo vừa nhận được từ Fumino ra ngay tại lớp, Koyuki run lên bần bật.

Đúng như đã hứa, bài báo về họ được đăng một cách hoành tráng. Cùng với những bức ảnh họ nắm tay hay ngồi ăn cơm hộp cạnh nhau là vô số những dòng tít giật gân.

Đại loại là──.

『Đại Ma Vương và Bạch Tuyết Độc Dược, độc quyền vén màn chuyện yêu đương ngọt đến sâu răng!』

『Hoàn toàn là vợ chồng rồi』

『Màn tình tứ vượt xa cả những nụ hôn, không xem thì phí!』

Đọc đi đọc lại cũng không thấy chỗ nào viết là “cặp đôi bình thường” cả. Ngược lại, nội dung bài báo lại tường thuật chi tiết họ đã vô tư thể hiện tình cảm một cách tự nhiên như thế nào…

Đúng lúc đó, một nhóm nữ sinh cùng lớp đi ngang qua.

Chính là những người đã nghi ngờ Koyuki trong buổi hội con gái hôm trước. Vừa thấy Koyuki, họ đã cười tươi rói và bắt chuyện.

「A, cặp vợ chồng già trong truyền thuyết kìa.」

「Tớ đọc báo rồi nhé, Shirogane-san. Hai người còn mặn nồng hơn cả tớ tưởng tượng nữa.」

「Phải nói sao nhỉ… nghĩ lại thấy bọn tớ thật ngốc khi cứ đo đếm bằng mấy chuyện nhỏ nhặt như hôn hít.」

「Sau này cũng phải hạnh phúc với chồng nhé~」

Họ nói một tràng rồi bỏ đi.

Ai nấy đều nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp hơn cả nắng xuân, và điều đó càng làm cô thấy nhói hơn trước.

Koyuki run lên bần bật, ôm đầu gào thét.

「Tại saoooo!?」

「Thì, hiểu lầm về việc là một cặp đôi “tiến xa” cũng đã được giải quyết rồi còn gì. Ừm, chắc là ổn thôi.」

Naoya ngồi cạnh bình luận một cách thản nhiên.

Đúng là nhờ vậy mà chuyện tình cảm của họ đã được phơi bày ra ánh sáng.

Chỉ có điều, nó khác xa với hình ảnh “một cặp đôi chừng mực hiếm khi hôn nhau”.

Ánh mắt của mọi người bây giờ giống như đang nhìn một sinh vật huyền bí vượt qua mọi lẽ thường.

「Tớ lại bị nhìn bằng một cặp kính màu khác rồi!? Này Ninomiya-san! Chuyện này là sao!? Tớ đã nói chúng ta là một cặp đôi bình thường mà!? Giờ thì bị coi là một cái gì đó còn hơn cả vợ chồng rồi này!?」

「Ể, em chỉ viết một bài báo công tâm thôi mà?」

Fumino nói một cách thản nhiên không chút hối lỗi.

Sau đó, cô lấy sổ lịch trình ra và mỉm cười.

「Nhân tiện, bài báo lần này có vẻ được đón nhận rất nồng nhiệt. Em đang lên kế hoạch cho chuyên mục đặc biệt về hai anh chị phần hai và ba… không biết khi nào thì tiện cho hai người ạ?」

「Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu, vĩnh viễn không!」

Dù Koyuki đã nói dứt khoát như vậy, nhưng sau đó cô vẫn bị dụ dỗ phỏng vấn vài lần bằng mồi câu là những bức ảnh thú cưng đáng yêu… và chuyên mục đó đã trở thành một góc quen thuộc của tờ Đại Nguyệt Tân văn cho đến tận khi họ tốt nghiệp.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận