Và cứ thế, vấn đề tìm chủ cho chú mèo đen đã được giải quyết trong nháy mắt.
Sau vụ đó, cả nhóm quyết định trước mắt cứ tới bệnh viện thú y Tiger, cũng chính là nhà của Ryūichi.
Tình trạng dinh dưỡng của mèo con tuy có hơi tệ, nhưng may mắn là không mắc bệnh gì nghiêm trọng, chỉ cần nhập viện theo dõi một đêm là đã có thể xuất viện an toàn.
Trong khoảng thời gian đó, Emika đã về nhà thưa chuyện với bố mẹ về chú mèo con. Quả không hổ là người coi việc “đẩy thuyền cho OTP” là sự nghiệp đời mình, nghe đâu cô nàng đã có một bài thuyết trình hùng hồn và đầy nhiệt huyết.
Kết quả là, chú mèo con được đặt tên là Choco và đã được gia đình Suzuhara chào đón một cách nồng nhiệt.
Naoya và Koyuki chẳng cần nhúng tay vào mà vẫn có một cái kết không thể viên mãn hơn.
Thế nhưng, đối với cậu ta——Fustora Ryūichi, sự việc lại đang trở thành một tình thế vô cùng éo le.
Ba ngày sau khi nhặt được mèo con, vào lúc tan học.
「Giúp tôi với, Sasahara…!」
Tại một siêu thị gia dụng quy mô lớn, Naoya đang bị Ryūichi níu lấy van nài.
Gương mặt cậu ta lộ rõ vẻ tuyệt vọng như đưa đám, chẳng còn chút hình bóng nào của một gã du côn khiến ai nấy đều khiếp sợ. Trông đã hoàn toàn bị dồn vào chân tường.
「À ừm. Tôi cũng đoán là cậu sẽ nói thế mà.」
Đáp lại cậu ta, Naoya chỉ dửng dưng như không.
Bởi vì cả diễn biến lẫn phản ứng này đều nằm trong dự đoán của cậu.
Cô nàng Koyuki đứng cạnh chỉ nghiêng đầu, vẻ mặt đầy thắc mắc.
「Tại sao Fustora-kun lại có vẻ khó chịu thế? Sắp được hẹn hò với Emi-chan rồi mà.」
「H-Hẹn hò á, cậu nói cái gì…!」
「Tuy là đi mua đồ cho bé mèo thật, nhưng với đội hình này thì chẳng khác nào một buổi hẹn hò đôi còn gì. Không đúng sao?」
「Ự, ự ự ự…!」
Trước lời chỉ điểm ngây thơ của Koyuki, mặt Ryūichi đỏ bừng như một trái cà chua chín sắp rụng.
Hôm nay, cả hội kéo nhau đi mua những vật dụng cần thiết để nuôi chú mèo đen.
『Tớ đã chuẩn bị mấy thứ tối thiểu như toilet và lồng rồi, nhưng màอยากให้สอนเรื่องอาหารสัตว์เลี้ยงดีๆหน่อยนะ Koyuki-chan và Fustora-kun đều rành mà đúng không?』『Hả!? Ờ, ờ thì đúng là tôi cũng có chút kiến thức…』『May quá! Vậy thì sau giờ học nhờ hai cậu nhé!』『Ờ… ờ.』
Cuộc hội thoại đó đã diễn ra trong lớp học vài tiếng trước.
Cách ba người một đoạn, Emika đang đẩy một chiếc xe đẩy hàng cỡ đại và đăm đăm nhìn vào một cái toilet cho thú cưng hoàn toàn tự động.
「Chỉ là cái toilet thôi mà kiểu dáng ngầu ghê… Cái này chắc hợp với Choco lắm đây… nhưng mà đắt quá nhỉ…」
Cô nàng chống cằm lẩm bẩm, trông vô cùng nghiêm túc.
Cứ như vậy, Emika hoàn toàn chìm đắm vào việc mua sắm, chẳng hề để ý đến cuộc trò chuyện của ba người kia.
Ryūichi chẳng thể phản bác được lời nào, chỉ biết run lẩy bẩy như sắp ngất đến nơi.
Thế nhưng, cuối cùng cậu ta cũng thở dài một hơi.
Vừa nhíu mày cay đắng, cậu ta vừa từ từ lắc đầu.
「Thôi, che giấu trước mặt hai người cũng vô ích. Đúng vậy, tôi… thích Suzuhara…………」
「Thích Emi-chan sao?」
Cậu ta ngắt lời rồi im bặt.
Má lại ửng đỏ, mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng.
Đến lúc Naoya và Koyuki lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, cậu ta mới lí nhí nói tiếp bằng một giọng nhỏ như muỗi kêu.
「…Nói chung là, chuyện là như vậy đó.」
「Xù luôn hả!?」
Koyuki buột miệng hét lên một câu châm chọc đầy ngao ngán, còn Naoya chỉ biết cười khổ.
「Đã hạ quyết tâm rồi thì nói cho rõ ràng vào chứ.」
「Im đi! Đừng có nghĩ ai cũng trơ tráo được như cậu chứ!?」
Ryūichi mặt đỏ bừng, túm lấy cổ áo Naoya mà lắc.
Mấy vị khách xung quanh xì xào, tưởng sắp có đánh nhau, nhưng thấy Naoya, người đang bị dọa nạt, lại có vẻ mặt bình tĩnh đến lạ, họ chỉ bối rối liếc nhìn rồi đi qua.
「Này! Anh làm gì Naoya-kun của tôi thế!」
Koyuki liền gạt phắt tay Ryūichi ra.
Cô lườm cậu ta một cái sắc như dao, rồi buông lời tuyên chiến.
「Fustora-kun này, hình như anh hơi nặng tay với Naoya-kun nhà tôi thì phải. Người này là vật sở hữu của tôi, nên nếu anh muốn gây sự thì tôi cũng không nể nang đâu đấy.」
「Biết làm sao được! Từ trước đến giờ toàn bị tên này cho ăn hành ngập mặt chứ bộ!」
「Tại sao chứ? Năm nay hai người mới học chung lớp mà, phải không?」
「…Ở trường, hai người và Suzuhara hay đi chung với nhau, đúng chứ.」
Ryūichi vừa day trán vừa gắng gượng nói.
Koyuki và Emika là bạn thân, nên dĩ nhiên Naoya cũng thường đi cùng cô ấy.
Nghe vậy, Koyuki chỉ nhún vai.
「Vậy là anh ghen tị với Naoya-kun à?」
「Không có chuyện đó. Tên này ngoài Shirogane ra thì có quan tâm đến ai khác đâu.」
Ryūichi dứt khoát lắc đầu, rồi khổ sở ôm lấy đầu mình.
「Cứ hễ tôi liếc mắt về phía hai người… à không, về phía Suzuhara một cái thôi, phải không? Là y như rằng cái tên này, hắn ta sẽ lén lút mỉm cười với tôi kiểu như『Cậu thích Iinchō-san đúng không? Tớ biết mà, cậu cũng phải cố gắng giống tớ đấy nhé』! Lần nào cũng như lần nào! Bực không chịu nổi chứ sao nữa!」
「…Cái này thì nghĩ kiểu gì cũng là lỗi của Naoya-kun rồi.」
Koyuki gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
Dù đã đoán trước được kết cục này, nhưng bị “bán đứng” đột ngột thế này, Naoya vẫn giả vờ làm mặt đau khổ mà than vãn.
「Ôi chao, phũ phàng quá đi. Koyuki không phải là đồng minh của tôi sao?」
「Dù là bạn gái của anh, nhưng tôi vẫn có con mắt công tâm. Mấy chuyện như thế, làm lơ đi mới là tinh tế, anh hiểu không.」
「Tại cậu ta dễ đoán quá mà.」
Nào là vô thức đưa mắt dõi theo Emika, nào là cứ mỗi lần lướt qua nhau là người lại cứng đờ.
Thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, dù thái độ cộc lốc nhưng vẻ mặt lại dịu đi trông thấy.
Vì vẻ ngoài đáng sợ của Ryūichi mà rất ít người nhận ra, nhưng đối với Naoya thì mọi chuyện rành rành như ban ngày.
「Đối với tôi thì tình cảm của cậu ta cứ lộ ra rành rành ấy, nhìn mà thấy đáng yêu ghê. Tôi cứ nghĩ mãi, không biết bao giờ cậu ta mới tỏ tình cho xong.」
「Thừa hơi lo chuyện bao đồng!」
「Mà, đến mức tớ cũng nhận ra được mà nhỉ…」
Koyuki cũng gật gù ra vẻ đồng tình.
Mới hôm trước cô còn sợ Ryūichi một phép, nhưng nhờ vụ mèo con mà cô đã có cái nhìn khác về cậu ta. Có lẽ vì vậy mà cô cũng nhận ra tình cảm của cậu.
Nhìn vào gương mặt sắp bùng nổ của Ryūichi, Koyuki hỏi với vẻ vô cùng tò mò.
「Mà nè, cậu thích Emi-chan từ khi nào thế? Cơ duyên nào vậy?」
「Ự… Chuyện đó sao mà nói được!」
「Nói đi mà, có mất gì đâu.」
Koyuki tỉnh bơ nói, rồi chỉ tay về phía Naoya.
「Vả lại, giấu giếm Naoya-kun thì cũng bằng thừa thôi. Tự mình nói ra không phải sẽ dễ chịu hơn là để người khác bóc mẽ sao?」
「Bộ không có lựa chọn giữ bí mật được à!? Khốn kiếp… Vì thế nên tôi mới không muốn dính dáng đến hai người các người đấy!」
Ryūichi hét lên đầy uất ức, sau đó, như thể đã chấp nhận số phận, cậu ta gục đầu xuống một cách mệt mỏi.
Cứ thế, cậu ta bắt đầu thủ thỉ kể lại——.
「Nói là cơ duyên thì… hồi năm nhất, có một bạn bị mất ví tiền.」
Người bị giáo viên chủ nhiệm nghi ngờ chính là Ryūichi.
Hôm đó cậu ta đi học muộn vì phải phụ giúp việc nhà, xui xẻo là đúng vào khoảng thời gian đó cậu lại không có bằng chứng ngoại phạm.
Vì bị đồn là một tên du côn, nên chẳng có ai về phe cậu ta cả. Giữa lúc cả lớp đều khẳng định cậu là thủ phạm… thì một bàn tay cứu rỗi đã chìa ra.
Ryūichi nheo mắt lại như bị chói, nhìn về phía Emika đang đi ở phía trước.
「Chỉ có cậu ấy… chỉ có Suzuhara là tin tưởng tôi.」
Emika tin vào sự trong sạch của Ryūichi và đã cùng cậu đi tìm chiếc ví bị mất.
Kết quả là, họ phát hiện ra chiếc ví bị bạn học kia để quên trong phòng học bộ môn. Mối nghi ngờ đối với Ryūichi cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Ryūichi ngượng ngùng gãi má, liếc nhìn Koyuki.
「Từ lúc đó, tôi bắt đầu thấy thích cậu ấy… này, nói gì đi chứ, Shirogane. Là cậu bắt tôi nói mà.」
「…Ra là vậy.」
Koyuki lắng nghe câu chuyện thanh xuân của cậu ta với vẻ mặt không cảm xúc.
Rồi cô chống cằm, trang trọng mở lời.
「Quá được!」
「Hả…?」
Ngay khi Ryūichi tỏ vẻ khó hiểu, Koyuki liền sáng mắt lên và nói một tràng.
「Đúng là shoujo manga mà! Một bộ rom-com ngọt ngào chua chua! Một chuyện tình chính thống giữa cậu trai bất hảo và cô nàng học sinh gương mẫu…! Trở thành nhân vật chính trong một bộ rom-com chất lượng cao thế này, Emi-chan đúng là không thể xem thường được mà!」
「Hả…」
Trước sự phấn khích đó, Ryūichi chỉ biết ậm ừ cho qua.
Cậu ta lặng lẽ liếc nhìn Naoya.
「Con gái đúng là mê mấy chuyện này thật nhỉ…」
「Tại xung quanh cậu ấy, kể cả bản thân, ai cũng thuận buồm xuôi gió cả mà. Nên mấy kiểu tình đơn phương như này hiếm lắm.」
「Xin lỗi nhé.」
Mấy cặp đôi thân quen xung quanh ai nấy đều yêu đương mặn nồng trong hòa bình.
Nhìn thấy một người cùng trang lứa đang ôm mối tương tư và dằn vặt thế này, có vẻ như sẽ khiến người ta “moe” lắm.
Sau khi đã tận hưởng cảm giác “moe” thỏa thích, Koyuki giơ ngón cái lên đầy quyết tâm.
「Nếu đã vậy thì tôi sẽ ủng hộ cậu! Nếu là người tầm thường thì tôi đã không cho đến gần Emi-chan đâu, nhưng một người yêu động vật như Fustora-kun thì hoàn toàn được! Tôi sẽ giúp cậu toại nguyện!」
「Cậu cứ mặc kệ tôi thì tôi đã mừng lắm rồi…?」
Ryūichi tỏ vẻ chán nản, nhưng rồi chợt nhìn sang Naoya và đăm chiêu suy nghĩ.
「Khoan đã, Shirogane là bạn thuở nhỏ của cậu ấy mà nhỉ…?」
「Đúng vậy. Tuy hồi tiểu học có xa nhau một thời gian, nhưng chúng tôi quen nhau lâu lắm rồi đấy.」
Koyuki ưỡn ngực tự hào.
Cùng nhau trải qua thời thơ ấu và có một cuộc hội ngộ định mệnh, có lẽ mối liên kết mà cô cảm nhận được cũng mạnh mẽ hơn người khác.
Nghe vậy, mặt Ryūichi sáng lên. Như thể tìm thấy một tia sáng trong đêm tối.
「Nếu được Shirogane, một người thân thiết và thấu hiểu, giúp đỡ thì có lẽ mình sẽ rút ngắn được khoảng cách với Suzuhara.」
「Phải không, phải không.」
Koyuki càng thêm đắc ý. Cô vỗ ngực nói.
「Với tiềm năng của một người bạn thuở nhỏ lại cùng giới tính, thì dù đối phương có nhút nhát đến đâu tôi cũng có thể khiến họ thành một cặp mặn nồng được. Vả lại, cái phòng tư vấn tình yêu của tôi với Naoya-kun đã tác hợp cho không biết bao nhiêu cặp rồi đấy!」
「À, dạo này hai người có mở cái đó nhỉ…」
Ryūichi lẩm bẩm trong khi khẽ lảng mắt đi.
Naoya đã không ít lần nhìn thấy cậu ta định xếp hàng vào cái “phòng tư vấn” đó, nhưng cuối cùng lại xấu hổ mà bỏ cuộc.
Thế nên, có vẻ cậu ta cũng biết rất rõ về danh tiếng của nó.
Đôi mắt cậu ta càng sáng lên, và rồi cậu ta từ từ đưa tay phải ra cho Koyuki với vẻ đầy mong đợi.
「Vậy thì… nhờ cậu một việc được không?」
「Cứ để đó cho tôi. Nữ sinh tài năng nhất khối này sẽ cho cậu mượn trí tuệ của mình!」
「Cứu tinh đây rồi…!」
Hai người bắt tay nhau thật chặt. Một tình bạn mới đã nảy nở.
Koyuki hài lòng mỉm cười đắc thắng.
「Fufufu… Nếu giúp Emi-chan có bạn trai, sự quan tâm của cậu ấy dành cho mình cũng sẽ vơi đi, rồi còn có thể đi hẹn hò đôi nữa chứ… Đúng là một mũi tên trúng hai đích!」
「Liệu có suôn sẻ thế không nhỉ?」
Trước vẻ đắc ý của Koyuki, Naoya nhẹ nhàng châm chọc một câu.
Nhân tiện, cậu quay sang Ryūichi và đề nghị——.
「Nhân tiện, nếu cần lời khuyên về chuyện tình cảm thì tôi cũng có thể giúp được đấy?」
「Cậu thì thôi. Tôi không ưa cậu.」
Ryūichi dứt khoát từ chối. Sau bao lần giao tiếp bằng ánh mắt, độ tin cậy của Naoya đã chạm đáy. Koyuki đứng cạnh chỉ gật gù đồng tình.
「Tôi hiểu… đúng là có hơi chướng mắt thật.」
「Đừng có mà tỏ ra thấu hiểu thế chứ. Đến lúc đó có chuyện gì thì đừng trách tôi không báo trước nhé?」
「Ôi dào, chuyện này mà vào tay tôi thì giải quyết trong một nốt nhạc thôi.」
Koyuki vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh. Từ thân hình nhỏ nhắn của cô toát ra một luồng hào quang của sự tự tin không thể lay chuyển.
Thấy vậy, Ryūichi nheo mắt lại như bị chói, rồi lo lắng hỏi.
「Nhưng mà, cậu định làm gì cụ thể?」
「Fufun, chuyện đó thì đã quyết rồi chứ sao.」
Koyuki cười đầy tinh quái rồi lắc lắc ngón trỏ.
Sau đó, cô hiên ngang sải bước đến chỗ của Emika.
Cô nàng đang ở ngay khu đồ chơi để lựa đồ cho mèo con. Thấy Emika đang cầm một cây cần câu mèo và một quả bóng, chau mày phân vân, Koyuki vui vẻ bắt chuyện.
「Này này, Emi-chan.」
「A, Koyuki-chan. Cậu nghĩ món đồ chơi nào tốt hơn?」
「Cá nhân tớ thì thấy cây cần câu mèo này được hơn đấy. Hồi bé Su-chan nhà tớ cũng mê nó lắm. Mà khoan, tớ có chuyện muốn hỏi.」
「Cảm ơn nhé. Mà chuyện gì thế?」
Emika bỏ món đồ được gợi ý vào giỏ hàng rồi ngơ ngác nghiêng đầu.
Koyuki liền hỏi thẳng một cách thản nhiên.
「Cậu nghĩ sao về Fustora-kun?」
「Dạ?」
「Ặcーーー…!?」
Ryūichi, người đang đứng phía sau lo lắng theo dõi, chết lặng ngay khoảnh khắc đó.
Naoya chỉ biết nhìn cậu ta bằng ánh mắt ấm áp kiểu ‘Biết ngay mà’.
(Koyuki làm gì có khái niệm dùng tiểu xảo cơ chứ. Vì từ trước đến giờ cậu ấy chỉ toàn chơi bài ngửa thôi mà.)
Sự giúp đỡ kiểu này thường dựa trên kinh nghiệm của bản thân.
Trường hợp của Naoya thì cậu có Thuật Đọc Tâm để biết đối phương muốn gì, còn Koyuki thì chỉ hành động theo trực giác của mình. Thành ra mới có màn dò hỏi thẳng thắn đến mức này.
Trước câu hỏi đường đột, Emika chỉ biết chớp mắt lia lịa.
Dù vậy, cô nàng vẫn nở một nụ cười rạng rỡ không chút ưu tư.
「Fustora-kun à? Cậu ấy là người tốt mà, hôm nay cũng không hề tỏ vẻ khó chịu mà đi cùng bọn mình nữa.」
「Đúng không, đúng không!」
Dù chỉ là một câu trả lời chung chung, Koyuki đã chộp lấy nó như thể bắt được vàng.
Cô chỉ vào Ryūichi đang đỏ mặt đứng hình, rồi tươi cười nói tiếp.
「Fustora-kun trông vậy thôi chứ yêu động vật lắm đấy, nói chuyện cũng thú vị nữa… Không chỉ cần câu mèo đâu, mà cả cậu ấy cũng là hàng “highly recommend” đó!」
「À, à há.」
Emika chỉ biết cười gượng.
「Sao thế, Koyuki-chan. Tự nhiên cậu lại PR cho Fustora-kun ghê thế… Có chuyện gì à?」
「Hả? L-Làm gì có chuyện gì đâu?」
「Vậy sao? Nhưng mà, tớ nghĩ cậu không nên khen ngợi các bạn nam khác nhiều quá đâu.」
「Tại sao?」
「Tại sao ư… Sasahara-kun sẽ ghen đó.」
「Làm gì có chuyện đó chứ.」
Koyuki xua tay lia lịa, tự tin nói.
「Fustora-kun là người tốt thật, nhưng so với Naoya-kun nhà tôi thì vẫn còn kém xa. Naoya-kun thừa biết tôi nghĩ như vậy, nên anh ấy sẽ không ghen đâu.」
「Đ-Đúng là Koyuki-chan và mọi người có khác… Mức độ tin tưởng khác hẳn luôn.」
「Được khen như vậy thật là vinh hạnh quá.」
Naoya cười một cách thản nhiên.
Dù vậy, cậu cũng không quên bổ sung.
「Nhưng mà, tôi cũng có hơi khó chịu một chút đấy nhé? Koyuki cũng vậy thôi, nếu tôi mà khen một cô gái khác hết lời thì em cũng lườm tôi cháy mặt còn gì. Giống nhau cả thôi.」
「C-Cái… t-tôi không làm thế đâu… chắc vậy.」
Koyuki giật mình, lắp bắp. Có vẻ khi đặt mình vào tình huống đó, cô nàng cũng thấy ‘có khả năng lắm…’. Cô lặng lẽ ngước lên nhìn cậu bằng ánh mắt có chút lo lắng.
「Ừm thì… xin lỗi nhé? Đã làm anh khó chịu.」
「Không sao, không sao. Tôi biết người Koyuki yêu nhất là tôi mà.」
Naoya chỉ thản nhiên gật đầu.
Dù không cần nói ra cũng hiểu, nhưng việc nói ra thành lời vẫn rất quan trọng.
Nhìn hai người họ, Emika mỉm cười dịu dàng.
「Hai người thân nhau thật đấy. A, cũng có nhiều loại trụ cào móng cho mèo nữa này. Tuy còn hơi nhỏ nhưng… không biết Choco sẽ thích loại nào nhỉ.」
Cứ thế, sự chú ý của cô nàng lại chuyển sang những món đồ cho mèo khác, và cô đẩy xe hàng đi đến quầy tiếp theo.
Nhân lúc đó, Koyuki quay sang giơ ngón cái với Ryūichi. Nụ cười rạng rỡ của cô tràn ngập cảm giác thành tựu như vừa hoàn thành một nhiệm vụ lớn.
「Fufun, thấy sao hả! Fustora-kun!」
「‘Thấy sao’ cái đầu cậu ấy…!」
Ryūichi ôm đầu khổ não.
Có vẻ như màn đối đáp vừa rồi đã khiến cậu ta bị sát thương không hề nhẹ, nhưng cậu ta vẫn cố gắng gằn giọng để hét lên một câu châm chọc hết sức lực.
「Vừa rồi là cái quái gì thế hả!? Hỏi tôi nghĩ gì về cậu ta á… Phải có cách hỏi khác chứ!」
「Ủa, thế không phải là một cuộc trò chuyện bình thường à?」
Koyuki chỉ ngây thơ nghiêng đầu.
Tuy có chút nao núng trước phản ứng ngây thơ toàn tập đó, Ryūichi vẫn cau mày nói tiếp.
「Mà vốn dĩ cậu chỉ mượn tôi làm bàn đạp để tình tứ với Sasahara thôi chứ gì… Cậu có thật sự định ủng hộ tôi không đấy?」
「C-Cái gì, đừng có nói bậy bạ. Tôi có tình tứ gì đâu!」
「Đến mức này mà vẫn không tự nhận thức được sao!? Đùa nhau à…!?」
Ryūichi hoàn toàn câm nín.
Chẳng thèm để ý đến đối phương, Koyuki nắm chặt tay, tự tin nói về thành quả của mình.
「Dù sao thì Emi-chan cũng có vẻ khá有好感 đó. Cứ đà này mà tấn công tới tấp thì chắc chắn sẽ thành công. Cứ yên tâm giao phó cho tôi đi!」
「Tôi thấy rõ mồn một là nó sắp lật thuyền rồi đấy! Làm ơn đừng làm gì nữa cả…!」
Mặc kệ Ryūichi đang cố gắng ngăn cản, Koyuki hiên ngang đi về phía Emika.
Về phần Ryūichi, có vẻ vì đối phương là con gái nên cậu ta cũng không nỡ mạnh tay.
Sau một hồi đứng hình với khuôn mặt đỏ bừng, cậu ta sực tỉnh và quay sang chất vấn Naoya.
「Này, Sasahara! Cậu làm gì với Shirogane đi!」
「Thì tôi cũng sẽ hỗ trợ, nhưng mà người nhờ thần tình yêu giúp đỡ là Fustora mà, đúng không?」
Naoya chỉ nhún vai.
Chuyện đã đến nước này, dĩ nhiên cậu sẽ âm thầm giúp đỡ để không xảy ra tai nạn lớn nào.
Tuy nhiên, việc có nên ngăn Koyuki lại hay không lại là một vấn đề khác.
Naoya vừa gãi má, vừa ngượng ngùng buông lời “cẩu lương”.
「Chà, Koyuki lúc đang cố gắng trông đáng yêu thật đấy. Cảm giác thật là thư thái, tốt cho sức khỏe nữa chứ… Cảm ơn nhé, Fustora. Nhờ cậu mà tôi được xem cảnh hay rồi.」
「Nhưng sau đó thì phẩm giá của tôi sẽ bị chà đạp không thương tiếc đấy!?」
「Nhưng mà nếu không chấp nhận một chút rủi ro, thì chuyện tình cảm sẽ chẳng tiến thêm được một bước nào đâu.」
「Ự… ừm.」
Bị một câu nói thẳng vào sự thật, Ryūichi mất hết khí thế và im bặt.
So với mấy ngày trước chỉ có thể đứng nhìn từ xa, thì khoảng cách giữa cậu và Emika đã được rút ngắn đi một chút là sự thật không thể chối cãi. Có lẽ chính cậu ta cũng nhận ra điều đó.
Cậu ta buông thõng vai, lẩm bẩm.
「Nhưng mà, tôi có cảm giác nhờ hai người các người vốn dĩ đã là một sai lầm rồi…」
「Ahaha, đừng bận tâm.」
Vừa vỗ nhẹ lưng cậu ta để động viên, thì Koyuki và Emika đẩy xe hàng quay lại.
Trên xe chất đầy đồ chơi, cát vệ sinh các loại, có vẻ như họ đã mua được gần hết những thứ cần thiết.
「Hai cậu ơiー. Emi-chan bảo mua sắm đến đây thôi, đi uống trà nhé.」
「Nếu hai cậu không bận gì. Sao nào?」
「S-Sao là sao…」
Trước nụ cười rạng rỡ của Emika, Ryūichi nín thở.
Khác hẳn với thái độ cộc lốc đối với Naoya và Koyuki, sự bối rối của cậu ta lộ ra quá rõ ràng. Có vẻ như cậu ta đã hoàn toàn choáng váng trước lời mời của cô gái mình thích.
Thấy vậy, Naoya liền nhẹ nhàng ra tay cứu giúp.
「Chắc tôi sẽ nhận lời mời đây. Fustora thì sao?」
「…Đi.」
Ryūichi vừa tránh ánh mắt của Emika, vừa gật đầu một cách gượng gạo.
◇
Thế là sau khi thanh toán xong, bốn người họ vào một quán ăn nhanh gần đó.
Những chiếc túi nilon to đùng được chất đống quanh bàn. Tất cả đều là đồ dùng cho mèo.
Emika khẽ nhíu mày, áy náy cúi đầu trước ba người họ.
「Xin lỗi nhé, còn để mọi người xách đồ hộ nữa. Không để ý một cái là mua nhiều kinh khủng luôn.」
「Đừng bận tâm, những lúc thế này mới cần đến sức đàn ông chứ.」
Naoya cười nhẹ, rồi quay sang Ryūichi ngồi bên cạnh.
「Phải không, Fustora.」
「…Ừ.」
Vừa nhấp một ngụm cà phê đá, cậu ta vừa gằn ra một giọng trầm.
Ánh mắt cậu ta dán chặt vào mặt bàn, đôi lông mày nhíu lại. Cùng với vẻ ngoài của mình, cậu ta tỏa ra một bầu không khí cực kỳ khó gần. Một đứa trẻ đi ngang qua giật mình rồi chạy mất.
Nguyên nhân thì quá rõ ràng.
「Cái món ăn vặt cho mèo tớ giới thiệu lúc nãy, Su-chan nhà tớ cũng thích lắm đấy. Chắc chắn Choco-chan cũng sẽ thích thôi. Ngon ra phết đấy.」
「V-Vậy à… cậu nói cứ như đã từng ăn rồi ấy nhỉ?」
「Fuf… rồi một ngày Emi-chan cũng sẽ hiểu thôi. Ăn vụng đồ ăn vặt của thú cưng là chuyện thường ngày của các con sen mà.」
Con trai và con gái ngồi chia ra hai bên, và Emika ngồi đối diện với cậu ta.
Có lẽ vì thế mà cậu ta không biết nên đặt ánh mắt vào đâu, và vốn dĩ đã quá căng thẳng để suy nghĩ bất cứ điều gì. Đôi đầu gối đặt ngay ngắn dưới bàn đang run lên bần bật.
(Đúng là lúng túng ra mặt luôn.)
Trong khi Naoya đang cảm thấy thật thú vị, Ryūichi liếc cậu một cái sắc lẹm.
「Này, Sasahara. Bỏ cái ánh mắt thích thú đó đi.」
「A, xin lỗi xin lỗi. Tự nhiên nhớ lại hồi xưa mình cũng có một thời như thế nên thấy hoài niệm ấy mà.」
「Chắc chắn là nói dối…! Cậu mà cũng biết căng thẳng á, không đời nào!」
「Không không, bất ngờ lắm đấy. Cứ hễ đối diện với Koyuki là tôi lại mất hết phong độ.」
「Thật không đấy…?」
Ryūichi vẫn tỏ ra hoài nghi.
Tuy nhiên, nhờ có cuộc trò chuyện mà vẻ mặt căng cứng của cậu ta đã dịu đi đôi chút.
Lúc đó, Koyuki như thể vừa nghĩ ra điều gì, lên tiếng hỏi.
「Này, Fustora-kun cũng nuôi động vật ở nhà đúng không?」
「Hả? À, ừ… cũng đủ loại.」
「Đủ loại…!? Có những bé nào thế?」
「Ừm, để xem nào…」
Ryūichi vừa lẩm bẩm, vừa giơ ngón tay ra đếm.
「Năm con mèo, một con chó lớn, ba con chó nhỏ, một con thỏ, một con vẹt xanh và một con vẹt xám, ngoài ra còn có cả kỳ nhông và hamster nữa.」
「W-Wow! Đúng là thiên đường mà!」
Mắt Koyuki sáng lấp lánh.
Cô nàng vốn mê mẩn động vật, đặc biệt là mấy loài lông xù, nên phản ứng vô cùng dữ dội. Cô rướn người qua bàn, thúc giục.
「Cậu có ảnh không? Cho tớ xem với được không?」
「Đây này… xem đi.」
「Kyaaー! Đúng là thiên đường lông xù mà! Mấy bé mèo đáng yêu thật, nhưng mà bé cún to to kia cũng cưng quá đi…!」
「Woa, thật kìa. Bé nào trông cũng ngoan ghê.」
Không chỉ Koyuki, mà cả Emika cũng tỏ ra vô cùng thích thú với màn hình điện thoại mà Ryūichi đưa ra.
Naoya cũng được xem, và những bức ảnh đã ghi lại một cách sống động hình ảnh những con vật khác nhau đang nằm ngửa bụng ngủ ngon lành, hay đang tung tăng chạy nhảy trong vườn.
Tất cả chúng đều trông rất thư thái, bộ lông mượt mà, chỉ cần nhìn qua cũng biết chúng được yêu thương chăm sóc hết mực.
Được khen như vậy, Ryūichi khẽ thở dài.
「Thiên đường à… Thật ra cũng không tốt đẹp đến thế đâu.」
「Vậy sao? Mà, đúng là nhiều thế này thì chăm sóc cũng vất vả thật…」
「Không phải, không phải. Chăm sóc thì có là gì đâu.」
「Vậy vấn đề là gì?」
「Tất cả bọn chúng đều bị chủ bỏ rơi rồi mới đến nhà tôi đấy.」
「Cái gì!?」
Koyuki hét lên một tiếng như bị sốc, rồi lại đăm đăm nhìn vào màn hình điện thoại. Vẻ mặt đang tan chảy vì sự đáng yêu của lũ thú cưng lúc nãy đã chuyển sang nghiêm nghị.
「Bỏ rơi những đứa trẻ đáng yêu thế này… rốt cuộc họ nghĩ cái quái gì vậy.」
「Thật là một câu chuyện tồi tệ…」
Emika cũng sa sầm mặt mày.
「Không ngờ vẫn còn nhiều đứa trẻ giống như Choco của nhà mình đến vậy.」
「Trên đời này có nhiều người chủ vô trách nhiệm lắm. Nào là vì nó lớn quá không nuôi nổi, nào là tự dưng nó đẻ nhiều quá.」
Những con vật như thế thường xuyên bị bỏ lại trước cửa bệnh viện nhà cậu ta.
Gia đình cậu đã cố gắng hết sức, nào là nhận nuôi nhiều nhất có thể, nào là đăng tin tìm chủ mới tại bệnh viện, nhưng vẫn có những sinh mệnh không thể cứu được.
Ryūichi vừa kể, đôi mày càng nhíu chặt lại.
Dù vậy, cuối cùng cậu ta vẫn cúi đầu trước Emika.
「Vì vậy… tôi rất biết ơn Suzuhara. Cảm ơn cậu đã nhận nuôi Choco.」
「Không có gì đâu. Tớ cũng chỉ có thể làm được từng này thôi.」
Emika lắc đầu cười khổ, rồi gãi má.
「Vả lại, nói lời cảm ơn bây giờ vẫn còn hơi sớm. Tớ cũng không biết mình có thể trở thành một người chủ tốt không nữa. Biết đâu được nhà khác nhận nuôi thì Choco lại hạnh phúc hơn thì sao?」
「Không có chuyện đó.」
Trước lời nói đùa của Emika, Ryūichi dứt khoát lắc đầu.
「Suzuhara, cậu đã quyết định nhận nuôi Choco ngay lập tức, đúng không. Một người có thể không do dự chìa tay ra giúp đỡ như cậu thì chắc chắn sẽ ổn thôi. Tôi tin rằng cậu sẽ mang lại hạnh phúc cho Choco hơn bất kỳ ai khác.」
「…Cảm ơn cậu.」
Emika khẽ cong đuôi mắt, mỉm cười.
Có vẻ những lời của Ryūichi đã chạm đến trái tim cô. Cô xúc động nói tiếp──.
「Fustora-kun là người tốt thật đấy. Sau này có con chắc sẽ là một người cha tốt lắm.」
「Ch… Cha á!?」
Trước lời khen bất ngờ, Ryūichi đỏ bừng mặt và đứng hình.
Dĩ nhiên Emika không có ý gì khác. Cô chỉ nói ra những gì mình nghĩ.
Nhìn cặp đôi đáng yêu này, Koyuki dịu dàng nheo mắt.
「Thanh xuân quá đi à…」
「Hả, cái gì cơ?」
「Chuyện của tớ thôi. Emi-chan cũng ghê gớm ra phết nhỉ.」
「Thật sự là chuyện gì vậy?」
Emika chỉ ngơ ngác.
Có vẻ cô nàng chẳng hề nhận ra Ryūichi đang đỏ mặt tía tai.
Lúc đó, Koyuki chợt quay sang nhìn Naoya bằng ánh mắt dò xét.
「Không biết sau này Naoya-kun sẽ thế nào nhỉ. Tuy là người tốt đấy, nhưng mà… có cảm giác nếu có con anh sẽ cưng chiều nó hết mực cho xem.」
「Ai biết được. Chẳng phải Koyuki cũng thế sao?」
「Hả? Tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ đàng hoàng chứ.」
「Đến giờ em vẫn còn cưng chiều người nhà với cả Sunagimo hết mức thì làm sao mà được?」
Cậu có cảm giác đứa con đầu lòng của họ sẽ là một bé gái giống hệt Koyuki, và cả hai sẽ cưng chiều con bé đến phát cuồng. Dù sao thì cũng đã có trải nghiệm kỳ lạ trong chuyến đi du học rồi mà.
Có lẽ nhờ cuộc trò chuyện này mà Ryūichi cũng đã tỉnh táo lại.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào hai người, rồi thở dài một cách thán phục.
「Hai người đúng là ghê thật… Sao có thể tình tứ một cách đường hoàng trước mặt người khác như thế được nhỉ.」
「Chắc là do kinh nghiệm thực chiến khác nhau chăng?」
「Đã bảo là không có tình tứ gì mà.」
Koyuki, người hoàn toàn không tự giác, bĩu môi nói.
Việc nghiêm túc bàn về chuyện nuôi dạy con cái trong tương lai đã đủ để được xếp vào hạng mục “tình tứ” rồi.
「Nhưng mà Fustora-kun nói đúng đấy. Emi-chan đối xử tốt với tất cả mọi người, chắc chắn sẽ là một người chủ hoàn hảo!」
「Thôi nào, cậu quá khen rồi.」
「Cậu nói vậy thôi, chứ chẳng phải cậu cũng đối xử bình đẳng với cả Fustora-kun sao? Tớ lúc đầu còn sợ cậu ấy mà tránh xa nữa là.」
Koyuki liếc nhìn Ryūichi một cái, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý và chọc chọc vào người Emika.
「Tớ nghe rồi nhéー, hồi cậu ấy bị vu oan cậu đã đứng ra bảo vệ đúng không. Quả không hổ là bạn thuở nhỏ của tớ!」
「Ự… Đừng có nhắc lại chuyện đó nữa.」
「Cậu nghe từ Fustora-kun à? Ừm, cũng có chuyện đó nhỉ.」
Trái ngược với Ryūichi đang lúng túng im bặt, Emika lại rất thản nhiên.
Cô nàng nói tiếp một cách dịu dàng như thể đó là chuyện bình thường.
「Tại vì tớ hay thấy cậu ấy dắt một chú chó lớn đi dạo, rồi hồi năm nhất học chung lớp cậu ấy cũng là người tiên phong thay nước trong bình hoa nữa. Một người như thế thì tớ không nghĩ sẽ làm chuyện xấu đâu.」
「C-Cái… c-cậu để ý tôi kỹ ghê nhỉ.」
「Đương nhiên rồi. Vì chúng ta là bạn cùng lớp mà.」
Trước sự lúng túng của Ryūichi, Emika quả quyết khẳng định.
Koyuki thở dài một hơi.
「Cậu nói cứ như chuyện bình thường ấy, nhưng việc đứng ra bảo vệ một người đang bị cô lập cần phải có dũng khí lắm đấy. Emi-chan đúng là tuyệt vời thật.」
「Thôi mà… hahaha.」
Emika chỉ cười cho qua chuyện. Có vẻ cô nàng không muốn tự mình nói ra.
Thế nên Naoya liền chỉ thẳng ra.
「Chắc là do Koyuki đấy.」
「Hả, tại sao lại là tôi?」
「Ngày xưa, cậu và Iinchō-san từng có một trận cãi vã như thể tuyệt giao vì hiểu lầm mà, đúng không?」
Emika là một đứa trẻ dám thẳng thắn chống lại những đứa nói xấu Koyuki.
Thế nhưng, chính điều đó lại là khởi nguồn cho sự rạn nứt giữa hai người.
Mãi cho đến gần đây, hiểu lầm đó mới được hóa giải.
「Nhìn thấy Fustora bị mọi người đổ lỗi, Iinchō-san đã nhớ lại chuyện hồi đó khi cậu ấy bảo vệ Koyuki. Lúc đó hai người vẫn chưa làm lành, nên cậu ấy đã thấy hình ảnh của Koyuki trong Fustora và muốn ra tay giúp đỡ. Là vậy đúng không?」
「Đúng là Sasahara-kun có khác… Dù không có ở đó mà giải thích cứ như thể đã chứng kiến tận mắt vậy.」
「Emi-chan…!」
Trái ngược với Emika đang cười gượng, Koyuki có vẻ đã vô cùng cảm động.
Cô ôm chầm lấy người bạn thuở nhỏ đang ngồi cạnh và cọ má vào.
「Không ngờ cậu lại nghĩ cho tớ đến vậy… Bạn thuở nhỏ của tớ đúng là số một thế giới! Sẽ không giao cho ai đâu!」
「Ư-ư ư… cũng không có gì to tát đâu, ngại chết đi được…」
「Lại thế rồi! Cái dáng vẻ lúng túng khi bị tấn công dồn dập cũng đáng yêu nữa! Ngoan ngoan nào!」
「Hiee…!?」
Hiếm khi bị Koyuki dồn ép, Emika chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên.
Bình thường cô nàng luôn là người chủ động nên có vẻ như đã quá tải trước tình huống không quen thuộc này.
Trước cảnh tượng thân mật của hai người, Ryūichi lí nhí hỏi.
「Này, Sasahara. Cậu ta bảo không giao cho ai, nhưng… Shirogane có thật sự định ủng hộ tôi không đấy?」
「Về cơ bản thì có, nhưng có vẻ tình bạn được ưu tiên hơn rồi.」
「…Cảm giác như mình thành kẻ thứ ba vậy.」
Ryūichi chỉ biết gục đầu chán nản.
Cứ thế, buổi uống trà của bốn người đã trôi qua trong không khí hòa thuận.
Một lúc sau, Naoya và Koyuki đang đứng trông đồ trước siêu thị. Họ đang đợi Emika, người nói rằng mình quên mua vài thứ, và Ryūichi, người đã đi cùng cô.
Sau khi Naoya kể lại cuộc trò chuyện lén lút lúc nãy, Koyuki tỏ ra ngạc nhiên.
「Chuyện nào ra chuyện đó chứ. Tôi vẫn sẽ ủng hộ Fustora-kun đàng hoàng.」
「À, vậy à?」
「Đương nhiên. Cậu ấy và Emi-chan trông hợp nhau mà.」
Koyuki cười tinh nghịch.
Suốt buổi uống trà, Ryūichi cứ lúng túng trước mặt Emika. Trong khi đó, Emika lại đối xử với cậu ta một cách tự nhiên, nếu nói là không khí tốt thì cũng đúng là không khí tốt.
Thế nhưng, Koyuki lại thở dài một cách tiếc nuối.
「Nhưng mà nhé… Fustora-kun thì say như điếu đổ rồi, nhưng Emi-chan thì có vẻ cũng bình thường thôi. Ấn tượng của cậu ấy về Fustora-kun hiện tại chỉ dừng lại ở mức một người bạn cùng lớp bình thường.」
「Ồ, Koyuki cũng sắc sảo ra phết nhỉ.」
「Fufun, đương nhiên rồi. Dù sao tôi cũng có kinh nghiệm đầy mình mà.」
Koyuki ưỡn ngực, ngọn lửa chiến đấu bùng cháy trong mắt.
「Cậu ta trông vậy mà lại nhát gan đến không ngờ, xem ra chúng ta phải xắn tay áo lên giúp một phen rồi! Lập tức lên kế hoạch cho ngày mai thôi, Naoya-kun!」
「Ahaha, Koyuki hăng hái quá nhỉ.」
Có vẻ như câu chuyện tình yêu bất ngờ của cô bạn thân đã khiến tâm trạng cô nàng tăng vọt.
Vừa mỉm cười nhìn cô, Naoya vừa nhẹ nhàng lắc đầu.
「Nhưng tôi nghĩ họp bàn kế hoạch cũng vô ích thôi.」
「Muu, đúng là để chuyện đó tiến triển thì cũng hơi xương thật nhưng…」
「Không phải. Vì kia kìa, nhìn xem.」
「Hả? Gì thế?」
Naoya chỉ tay về phía lối ra vào của siêu thị.
「Thái độ đó là sao hả!」
Một giọng đàn ông tức giận vang lên.
Những khách hàng khác cũng bất giác dừng lại, lo lắng nhìn về phía đó.
Ở trung tâm của mọi ánh nhìn là một người đàn ông trung niên mặc vest, cùng với Ryūichi và Emika. Người đàn ông mặt đỏ bừng, đang chửi bới hai người họ bằng những lời lẽ tục tĩu. Nội dung toàn là những lời lăng mạ như “lũ ranh con mà láo toét” hay “muốn xem mặt cha mẹ chúng nó thế nào”.
Ryūichi đứng che cho Emika ở sau lưng, lặng lẽ lắng nghe.
Chờ đến khi người đàn ông chửi xong và thở hổn hển, Ryūichi mới bình tĩnh mở lời.
「Ông nói xong chưa?」
「M-Mày nói gì…」
「Nghe đây, đúng là cô ấy đã va vào ông. Nhưng cô ấy đã xin lỗi đàng hoàng, và bộ vest của ông cũng chẳng bẩn chút nào, đúng chứ. Vậy mà ông còn đòi tiền giặt ủi à? Đừng có mà nói mấy lời vớ vẩn đó.」
Ryūichi nói một cách bình tĩnh, nhưng giọng nói lại ẩn chứa sự tức giận rõ rệt.
Cậu nheo đôi mắt vốn đã sắc lẹm lại và lườm một cái, người đàn ông kia liền lùi lại một bước vì sợ hãi.
Ryūichi liền tiến sát lại. Ở khoảng cách gần như bằng không, cậu gằn giọng, nói bằng một giọng trầm.
「Thử động một ngón tay vào Suzuhara xem. Tao không để yên đâu.」
「Khốn…」
Người đàn ông hoảng hốt, nhìn quanh. Có vẻ ông ta đã nhận ra mình đang trở thành tâm điểm chú ý.
Dù vậy, ông ta vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, chỉ tay vào Ryūichi.
「B-Bọn mày là học sinh trường Ootsuki đúng không! Tao sẽ báo chuyện này cho trường, liệu hồn đấy!」
「Cứ tự nhiên. Bị đình chỉ vì bảo vệ một cô gái thì cũng đáng.」
Ryūichi vẫn tỏ ra bình thản, còn người đàn ông thì méo mặt bỏ đi.
Những khách hàng xung quanh buông lời thán phục, và chỉ nhìn theo bóng lưng của người đàn ông bằng ánh mắt lạnh lùng. Thắng bại đã quá rõ ràng.
Sau khi đã xem hết màn kịch kinh điển đó, Naoya kết luận.
「Fustora là kiểu con trai nói được làm được mà. Đây là kiểu rom-com cứ để tự nhiên rồi cũng sẽ từ từ tiến triển thôi.」
「Đ-Đúng là rom-com thật…」
Koyuki thở ra một hơi như thể bị choáng ngợp.
Trong lúc đó, hai người họ đã quay lại, Naoya liền vỗ vai Ryūichi để chào đón.
「Vất vả rồi, Fustora. Làm tốt lắm.」
「Chậc… Chuyện cỏn con ấy mà. Mà mày đang làm gì với cái điện thoại thế?」
「Chỉ là gửi tin báo nặc danh đến công ty của ông chú đó thôi. Kiểu như ‘nhân viên của quý công ty trốn việc đi gây sự với học sinh trung học’, kèm theo ảnh hiện trường. Nên chắc ông ta không có thời gian mà báo cáo chuyện của Fustora cho trường đâu.」
「Sao cậu biết được công ty của gã đó thế… Càng ngày càng không muốn trở thành kẻ thù của cậu đấy, thật sự.」
Ryūichi tỏ vẻ chán nản và khẽ lùi ra xa Naoya.
Mấy màn thao túng hậu trường này đã là chuyện thường ngày ở huyện, nên phản ứng này có phần mới mẻ.
「À, ừm, cảm ơn cậu, Fustora-kun.」
「Ờ, ờ…」
Lúc này, Emika rụt rè lại gần và lên tiếng. Mặt cô nàng có hơi tái đi vì sợ hãi, nhưng có vẻ đã bình tĩnh lại khá nhiều.
Ryūichi vừa tránh ánh mắt, vừa cộc lốc nói.
「…Không có gì. Lần trước cậu cũng đã giúp tôi rồi, đừng bận tâm.」
「Ehehe, cậu đúng là người nghĩa khí thật đấy.」
Emika khúc khích cười, rồi chợt nhíu mày và khẽ kéo tay áo Ryūichi.
「Nhưng mà, đừng liều lĩnh quá nhé. Nếu Fustora-kun mà bị thương thì… tớ sẽ buồn lắm đấy.」
「…………Ừm.」
Ryūichi quay mặt đi hết cỡ để giấu đi khuôn mặt đỏ bừng, và gằn ra một giọng nhỏ như muỗi kêu.
Lặng lẽ chỉ vào màn đối đáp đó, Naoya thì thầm.
「Đấy, Iinchō-san cứ đà này rồi cũng sẽ từ từ để ý đến cậu ta thôi.」
「Ra là vậy…」
Koyuki gật đầu một cách trang trọng, rồi dán mắt vào hai người họ.
Một lúc sau, như thể đã có kết luận, cô vỗ tay một cái.
「Tớ hiểu rồi, Fustora-kun.」
「C-Cái gì, Shirogane.」
Ryūichi nhìn cô với ánh mắt có phần khó xử. Có lẽ cậu ta nghĩ mình lại sắp bị bắn một phát hỗ trợ tào lao nào đó.
Thế nhưng, Koyuki lại nói với vẻ mặt nghiêm túc.
「Lúc nãy tớ đã hứa sẽ giúp cậu, nhưng xin lỗi nhé. Chuyện đó, cho tớ rút lại đi.」
「Hả…? Mà, nếu cậu không làm gì thừa thãi nữa thì tôi cũng mừng… nhưng sao lại đột ngột thế?」
「Bởi vì một món hàng “thiên nhiên” thế này… nếu nhúng tay vào một cách vụng về thì phí của trời lắm!」
「Th-Thiên nhiên…?」
Ryūichi chớp mắt, vẻ mặt không hiểu gì.
Koyuki chẳng thèm để tâm. Cô vỗ bôm bốp vào vai cậu ta để truyền lửa, rồi nở một nụ cười rạng rỡ và giơ ngón cái lên.
「Hai người có nhịp độ của riêng hai người mà, phải không…! Cố lên nhé! Và hãy làm cho tớ phải tủm tỉm cười đi đấy!」
「Càng ngày càng không hiểu…」
「Sao Koyuki-chan lại phấn khích thế nhỉ?」
Cả hai người họ chỉ biết đồng loạt nghiêng đầu.
Trong chuyện tình cảm, những người trong cuộc luôn là những người vô tư nhất.
◇
Một thời gian sau đó.
Tại lớp 3-1, một khung cảnh thường ngày mới đã được hình thành.
「A, Fustora-kun! Chào buổi sáng!」
「Ờ, ừm… chào buổi sáng.」
Nhìn thấy Ryūichi bước vào lớp, Emika vẫy tay thật lớn gọi.
Ryūichi mặt cứng đờ, vẫy tay đáp lại một cách dè dặt. Cậu ta vội vã đi về chỗ của mình, nhưng Emika lại vui vẻ đuổi theo.
「Này này, nghe tớ nói này! Hôm qua nhé, lúc tớ định đi ngủ thì Choco lần đầu tiên chui vào trong chăn đó! Đáng yêu kinh khủng luôn!」
「T-Tốt quá rồi… nhưng mà cậu có thể đứng lùi ra một chút được không…」
Trước sự tấn công dồn dập của Emika, Ryūichi đỏ mặt lắp bắp.
Từ mối quan hệ chỉ dừng lại ở mức chào hỏi, sau buổi mua sắm hôm nọ, khoảng cách giữa họ đã được rút ngắn một cách ngoạn mục. Trong lòng Emika, người vốn không có ác cảm với Ryūichi, độ hảo cảm dành cho cậu ta đã tăng vọt.
Emika vui vẻ lấy điện thoại ra và đưa màn hình cho cậu xem.
「Và, đây là ảnh của Choco lúc đó này. Dễ thương không!」
「Á, c-cậu… đây không phải là bộ dạng lúc ngủ của cậu sao!?」
「Thì đúng là đồ ngủ mà, có vấn đề gì à?」
「Có vấn đề lớn đấy! Cậu không cho thằng con trai nào khác xem đấy chứ!?」
「Chỉ có Fustora-kun thôi.」
「Thế thì càng có vấn đề lớn hơn nữa chứ!」
「Hả… vậy rốt cuộc tớ phải làm sao đây?」
Trước cảnh Ryūichi đấm bàn quằn quại, Emika chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc.
Có vẻ cô nàng chẳng hề nhận ra sự dằn vặt của cậu. Cô chỉ thản nhiên nghĩ ‘Phản ứng của cậu ấy thú vị thật đấy nhỉ’.
「Thằng cha đó coi bộ cũng vui tính phết.」
「Du côn và học sinh gương mẫu à… Xung quanh Naoya toàn những người như bước ra từ manga nhỉ.」
「Không, tôi nghĩ kiểu kinh điển như thế này cũng hiếm lắm đấy?」
Tatsumi, Arthur, và Yui tự do bình luận.
Các bạn học khác phần lớn cũng đang nhìn họ bằng ánh mắt ấm áp. Tiếng xấu du côn đã được xóa bỏ hoàn toàn trong vài ngày qua, và giờ đây cậu được mọi người nhìn nhận như một thiếu niên đang vướng vào lưới tình, một cảnh tượng thật đáng yêu.
Lúc đó, Naoya và Koyuki đi ngang qua, mỗi người vỗ nhẹ vào vai Ryūichi.
「Hôm nay cũng cố lên nhé, chàng trai trẻ.」
「Fustora-kun… thỉnh thoảng tôi sẽ nghe cậu tâm sự cho.」
「Ồn ào quá! Hai người đừng có mà phối hợp tung hứng rồi nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại như thế!」
「Ehehe, mọi người muốn nghe chuyện của Choco đến vậy à? Vui quá đi!」
Chỉ có một mình Emika là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và cô nàng đang vô cùng vui vẻ vì được kể chuyện về chú mèo cưng của mình.


0 Bình luận